1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thừa tướng, phu nhân không thể sủng - Điềm Kiếm Linh (69) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHƯƠNG 13 : Là ai đánh mất ai (1).

      Edit :Tiểu Linh .


      Khuynh Lăng thấy hai mắt nóng rát dị thường, lửa kia rất nóng, giống như muốn đem hốc mắt của nàng hung hăng xé rách.Nhưng lại giống như là kỳ tích, đau đớn kia trong giây lát như biến mất vô tung.

      Đợi nàng trợn mắt theo bản năng, thấy người giống như thần tiên đứng thẳng tại trước mặt mình.

      Sống ở trong bóng tối lâu dài, Khuynh Lăng so với người thường mà càng có bản lĩnh ở trong bóng đêm đoán vật.

      Hoàn Ngọc thấy diện mạo của người trước mắt, nhưng nàng lại có thể dễ dàng nhìn thấy nhất thanh nhị sở.

      Y bào lửa đỏ của An Lịch Cảnh rất đáng chú ý, đến ngay cả y bào kia là phượng hoàng muốn bay, đều làm cho nàng có loại cảm giác chán ghét. dung nhan tao nhã tuấn lãng kia tràn đầy chờ mong, con ngươi thâm thúy mang theo sức hút làm cho người ta tim đập thình thịch. Đáng tiếc với nàng mà , người như thế chắc chắn là tốt đẹp gì.

      "Lăng nhi, nàng cảm thấy như thế nào? Hai mắt có thích ứng ?"

      Nhìn trước mắt người giống như làm ra bộ dạng thân thiết, Khuynh Lăng chỉ cảm thấy dâng lên trận khí huyết.

      Căn bản là kịp suy nghĩ vì sao chính mình lại đột nhiên có thể nhìn thấy được, Khuynh Lăng liền lui về phía sau từng bước theo bản năng, cau mày thanh bình tĩnh : "Hoàn Ngọc, chúng ta ."

      Mấy năm nay bởi vì gia tài của Khuynh gia nàng mà có rất nhiều nam tử cố ý tiếp cận nàng. Nhưng Khuynh Lăng lại cảm thấy hiểu, mọi người, tuy hay xuất trước mặt nàng,nhưng chỉ người trước mắt mới đem lại cho nàng cảm giác căm thù đến tận xương tuỷ.

      Có lẽ là bởi vì lúc đó nàng có thể thấy mọi vật căn bản là coi thường nhóm người này mặc hay mặc hồng y, mà nay vị này, cũng là vừa vặn bị nàng đụng phải.

      Hồng y.

      Hồng y a...

      Khuynh Lăng Nàng hận nhất màu đỏ.

      có lí do, chỉ biết là, từ khi nàng có trí nhớ tới nay, rất thống hận tất cả những thứ cùng màu đỏ có liên quan.

      Mà nay nam tử trước mắt lời ngả ngớn quần áo y bào lửa đỏ, như lửa cháy lan ra đồng cỏ, ràng chạm đến điểm mấu chốt của nàng.

      "Lăng nhi, cứ như vậy mà thống hận vi phu sao?" Phía sau đơn thanh , phảng phất như mũi kiếm sắc bén đâm vào ngang trời đao, suy sụp ngã xuống.

      Chỉ là người có rắp tâm bất lương thôi, nàng tất nhiên là để ở trong lòng.

      Lôi kéo tay Hoàn Ngọc, Khuynh Lăng cước bộ khỏi nhanh hơn.
      ——— —————— —————— —————— —————————

      Trăng, biết từ khi nào tấc tấc ra, thản nhiên soi sáng, giống như soi đường chỉ lối .

      Khuynh phủ, ràng ở ngay trước mắt.

      "Tứ tiểu thư, ngươi... Ngươi cư nhiên có thể nhìn thấy ! ?"

      Làn váy mang theo mây khói bởi vì nàng chạy mà khẽ lay động phảng phất, nghe được Hoàn Ngọc thanh kích động, Khuynh Lăng nay mới phát chính mình lại lôi kéo tay nàng chạy lâu.

      Hai tay, đặt ở ngay tầm mắt cách khó có thể tin. Qua ánh trăng, ngón tay trắng nõn thon dài lọt vào trong tầm mắt, đôi mắt bây giờ có thể nhìn thấy, còn là u đáy vô cùng vô tận nữa. Mười ngón tay giống như lần đầu tiên mang theo độ ấm kể từ lúc nàng ra đời tới nay, làm cho nàng lại có cảm giác phải xúc động đến rơi lệ.

      Nàng chỉ cảm thấy, mỗi góc trong lòng, cái cảm giác dường như thể hiểu này cứ từ từ phát sinh.

      "Tứ tiểu thư, mau nhìn, Thừa tướng lại đứng trước cửa phủ. Nhất định là sợ gia đinh trông coi cửa ban đêm vô trách nhiệm nhốt chúng ta bên ngoài cả đêm như lần trước, cho nên mới lo lắng tự mình đứng ở chờ tứ tiểu thư ."

      CHƯƠNG 14 :Là ai đánh mất ai ?(2)

      Edit :Tiểu Linh .

      Từ sau khi Khuynh Lạc Nhạn gả cho Phong Đình Uyên, Thừa tướng Phong Đình Uyên vị con rể này liền trở thành khách quen của Khuynh phủ.

      Đáng khen cho Phong Đình Uyên,đáng khen cho cái cớ "Khuynh Lạc Nhạn nhớ thương nhà mẹ đẻ" nên mang theo nàng đến Khuynh phủ ở lại mấy ngày.

      Cho nên giờ phút này ở cửa Khuynh phủ gặp , Khuynh Lăng cũng tia kinh ngạc.

      Nhưng mà,khi nhìn về phía kia là tuấn nhan mà đáy lòng từng mơ đến vô số lần, Khuynh Lăng chỉ cảm thấy tình cảm kia sớm bị bản thân chôn sâu nơi đáy lòng lại bất ngờ đánh úp lại.

      "Tại sao trễ như vậy mới trở về? biết tấn vân thành bây giờ yên ổn sao?" Thân dài như được tạc từ ngọc, dáng người phong lưu. Phong Đình Uyên lập tức phát hai người, vài bước liền tới bên cạnh Khuynh Lăng, trực tiếp ôm thắt lưng của nàng, coi ai ra gì giống như hành động vô cùng thân thiết, đem nàng cẩn thận che chở vào phủ.

      "Thừa tướng đại nhân, ngài cũng biết, hôm nay đúng là hữu kinh vô hiểm (nhìn có vẻ kinh tâm động phách, nhưng cuối cùng lại có nguy hiểm gì), tứ tiểu thư của chúng ta gặp dữ hóa lành, ánh mắt của nàng..."

      Hoàn Ngọc tiếp nhận đèn lồng gia đinh đưa qua, vài bước tẫn trách dẫn đường cho hai người, bên khẩn cấp muốn đem tin tức tốt này thông báo cho mọi người.

      "Chạy nhanh thôi, ta rất đói bụng. Hoàn Ngọc ngươi phòng bếp chuyến bảo bọn họ tùy tiện làm chút thức ăn mang lại đây." Theo bản năng liền đánh gãy lời Hoàn Ngọc thốt ra, Khuynh Lăng biết,ở đáy lòng chính mình mâu thuẫn kia là cái gì.

      Có lẽ, là vì lo lắng khi biết được hai mắt của nàng hồi phục thị lực , mãi mãi rời xa bản thân mình.

      Cười khổ lắc đầu, nàng Khuynh Lăng, cũng bất quá cũng là người si tình.


      Chương 14 (tiếp).


      Gia nghiệp của Khuynh phủ là tâm huyết nửa đời của Khuynh Đỉnh Thiên. Những cửa hàng của Khuynh gia trải rộng khắp Cẩm Mịch quốc, tài sản dưới danh nghĩa của Khuynh gia so với quốc khố chỉ có hơn chứ kém. Mà Khuynh Đỉnh Thiên vài năm gần đây lại say mê đạo pháp, tin tưởng vào cái gọi là Thái Cực sinh Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng, Tứ Tượng sinh bát quái(mấy cái này trong ngũ hành bát quái ai muốn biết thêm lên gg nhé!) đem đường vào hậu viện êm đẹp của Khuynh phủ bày ra cơ quan trận pháp.

      Khuynh Lăng từ xưa đến nay đối với trận pháp có hứng thú, hơn nữa lúc đó đôi mắt của chính mình vẫn thể nhìn thấy, nên nhớ được nhất thanh nhị sở,mỗi lần phải có người dẫn đường mới được.

      "Lăng nhi, nàng nên biết người ta yên lòng nhất đó là nàng. Nương nàng cưỡi hạc tây thiên, cha nàng đối với nàng mỗi lần nhìn đến lại nhớ người xưa, toàn bộ Khuynh phủ, cũng chỉ có nha đầu Hoàn Ngọc này đối với nàng quan tâm." Trăng có tỏ, hai người gắn bó chặt chẽ, giống nhau căn bản là chấp nhận được có người nửa phần quấy rầy.

      sâu trong đình viện, gió lạnh thỉnh thoảng phất qua, đem những sợi tóc dây dưa lẫn nhau.

      Khuynh Lăng bên tùy ý để ôm mình, theo bước chân của về phía trước, bên bất động thanh sắc nhìn trộm .

      ra, đó chính là nam tử mình thương sao?

      Khuôn mặt tuấn lãng, nổi bật bất phàm, ánh trăng bao phủ quanh thân như tắm hương thơm thản nhiên. có triều đình bên trong là lừa ta gạt ngươi chết ta sống sát phạt lẫn nhau, chỉ còn lại thuần túy, cũng là thanh nhã làm nàng mê luyến kềm chế được.

      "Nhị tỷ phu, ngươi quan tâm người muội phu này?" Mấp máy môi, giương lên độ cong như tự giễu.

      "Lăng nhi, nàng biết tâm ý của ta đối với nàng." Trong giọng Phong Đình Uyên hình như có nhẫn,tay ôm cả thắt lưng của nàng nhưng cũng tăng thêm lực đạo.

      Rất xa, bóng dáng yểu điệu đến, eo hơi lắc lát đến bên cạnh ôm lấy Phong Đình Uyên.

      "Đình Uyên, nếu tứ muội trở lại, chàng liền cùng ta trở về phòng ngủ ." Từ đầu đến cuối, đều là ý muốn khiêu khích Khuynh Lăng.
      Phong Đình Uyên gỡ tay của Khuynh Lạc Nhạn ra, làm mặt nàng trở lên đỏ bừng coi ai ra gì trực tiếp cúi xuống hôn, lời lẽ dung hợp mềm mại như nước, hơi thở ám muội, thậm chí có thể nhìn thấy chỉ bạc hai quấn lấy môi hai người.

      Khuynh Lăng chỉ cảm thấy sét đánh giữa trời quang.

      ra chính nàng nhìn thấu cuộc đời, ra luôn miệng thương nàng cũng chỉ là như vậy. ra mỗi lần trước mặt của nàng, đều cùng nhị tỷ của nàng thân mật dây dưa như vậy sao?

      Mà chính nàng, bình thường giống đứa ngốc, vẫn bị giấu giếm hết thảy!.
      Last edited by a moderator: 18/11/15
      rjnchan, honglak, AnAn5 others thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 15: Là ai đánh mất ai (3).

      Edit :Tiểu Linh .



      "Nếu muốn trở lại, vậy nhọc nhị tỷ cùng nhị tỷ phu lo lắng . Khuynh Lăng về trước ."

      thanh vừa thốt lên, biết dùng bao nhiêu hơi sức mới khắc chế được nỗi lòng chán nản hữu ràng. Khuynh Lăng trong mắt mặn chát,mắt từ lâu thể rơi lệ, nay lại giống như nước lũ sắp tràn đê, có cái gì đó sắp phá tan hốc mắt để ra ngoài.

      thể nhìn, nàng thể nhìn.

      Nàng ràng nhìn cái gì cũng thấy, vì sao lại muốn cho nàng nhìn thấy hết thảy đây? Vì sao! ?

      Thân thể của nàng từ từ lảo đảo, may mà bọn họ đều nghĩ mắt của nàng tốt nên có chút hoài nghi.

      "Tốt, vậy tứ muội phải cẩn thận, trời tối đường khó , nên để bản thân bị ngã, ánh mắt bệnh thể nhìn thấy, đừng để bản thân lại xảy ra chuyện gì nữa kẻo lúc đó cha cho dù cố ý muốn tìm cho muội người môn đăng hộ đối gả cho, cũng sợ khó khăn a." Vặn vẹo thân hình như rắn nước, Khuynh Lạc Nhạn phải có châm chọc . Vừa mới cùng Phong Đình Uyên hôn triền miên, mặt vẫn còn đỏ ửng, đến ngay cả hơi thở cũng là thở gấp.
      Nhưng mà, khí thế bức người vẫn bừng bừng như cũ.

      "Nhị tỷ có tâm , Khuynh Lăng chiếu cố bản thân mình." có thể nhìn thấy mọi vật hai mắt nàng hề chớp, con ngươi khẽ đảo, đem thân tỷ tỷ trước mặt cẩn thận đánh giá.

      ra, người mặt đầy hồng hào quần áo sam thậm chí còn lộ ra phần là nữ tử ngả ngớn, chính là nhị tỷ của mình a.

      Xoay người, chút lưu luyến.

      Đến khi thấy thắt lưng hơi căng thẳng , cảm giác quen thuộc ấm áp kia bất ngờ đánh úp lại: "Trời tối như vậy, ta đưa muội trở về."

      ràng là lời thân thiết, giọng điệu khác với lúc trước,nếu phải vừa mới chính mắt thấy cùng với chính mình nhị tỷ trình diễn tiết mục thân mật, chỉ sợ nàng vẫn tiếp tục ngây ngốc nghĩ chính mình vẫn là người hạnh phúc .

      Ít nhất, cho dù cưới nhị tỷ, thương nàng, nhưng cũng chưa bao giờ chạm qua nàng.

      Đáng tiếc, hết thảy đều là dối. Có số người, nhất định phải người mà nàng có thể hy vọng xa vời .

      lần lừa gạt chính mình, cũng bất quá là lừa mình dối người, mắt thấy , cũng tự thôi miên thâm tâm thấy .

      tại, Khuynh Lăng nàng cũng dám đối với ấm áp như vậy đòi hỏi tham luyến.

      "Nam nữ dây dưa , thỉnh nhị tỷ phu tự trọng. Nếu lan truyền ra ngoài, chỉ sợ cho nhị tỷ phu cùng muội danh dự cũng tốt. Đối với thanh danh của nhị tỷ, cũng thỏa đáng."

      Ngón tay giống như dùng hết sức lực của bản thân mới có thể khiến đôi tay giam cầm tại thắt lưng của chính mình dời . Khuynh Lăng vội vàng nhanh về phía trước, trong đầu của nàng chỉ có ý niệm: , mau.

      "Tứ tiểu thư, cẩn thận ngã , để nô tỳ giúp người." Hoàn Ngọc tự nhiên cũng hiểu được ngọn nguồn trong đó, vì tiểu thư của mình mà kêu oan. Dĩ vãng nàng làm nô tỳ có thể mở con mắt nhắm con mắt, nhưng hôm nay tiểu thư có thể nhìn thấy, cho dù nghĩ muốn giấu giếm, đều có biện pháp .

      Nàng thở dài hơi vội vã đuổi theo. tay giúp đỡ cả người chạy giống như Khuynh Lăng, mà tay kia, quy củ tắc giơ đèn lồng lên cao.

      Đêm tối dưới ánh trăng, Phong Đình Uyên nhìn về phía người vừa chạy cùng lời lúc nãy có chút suy tư, mi tâm nhíu lại.

      Phía chân trời, An Lịch Cảnh biến thành chim ưng đem hết thảy đều thu nạp vào mắt. Tâm, hiểu mà đau .

      Thời gian ba ngàn năm, đều nghĩ đến nàng vẫn ở tại chỗ chờ . Nhưng ý nghĩ của tựa hồ quá mức kỳ lạ. Thế gian này, cho tới bây giờ đều có người cứ mãi phải chờ người khác. Thế gian, cho tới bây giờ ai rời được người khác .

      Nàng, dĩ nhiên thương người khác.

      Nghĩ như vậy, cánh chim lửa đỏ mở ra, cắt qua bóng đêm, hung hăng hướng khung cửa bay .

      Xem ra phải phí chút tâm tư, làm cho nàng lần nữa thương .


      Chương 16 :Là ai đánh mất ai ?(4)

      Edit :Tiểu Linh .


      Đợi trở lại chỗ ở của mình, con mắt của Khuynh Lăng sớm biết bao nhiêu lần nhìn quanh nơi mà bản thân sinh sống bấy lâu nay.

      Mở cửa phòng ra, Khuynh Lăng ba bước biến thành hai bước qua bức bình phong sơn thủy cẩm tú, hướng về phía giường của mình tê liệt ngã xuống.

      Mắt ràng là mặn chát đến cực hạn, nhưng là lại giống trong dĩ vãng có đến nửa giọt nước mắt.

      Giờ phút này, Khuynh Lăng đột nhiên thấy may mắn mà đứng lên.

      A... có nước mắt phải là tốt lắm sao? Ít nhất giường của chính mình bị dính ẩm ướt .

      Có cái gì đó đầu hướng tới lòng nàng mà dựa vào.

      Khuynh Lăng cảm thấy ấm áp, đem thứ vùi trong lòng mình lôi ra .

      Cả thân thể màu tuyết trắng, vật trong lòng rất giống chú chó con, chỉ là so với chó bình thường có nhiều hơn đôi cánh .

      Đương nhiên Khuynh Lăng cho rằng đó là đôi cánh . Trừ bỏ cánh, nàng nghĩ ra đôi kia là cái gì.

      Lúc này, đôi mắt đen láy của nó ngập nước, cái đuôi phe phẩy lấy lòng, mà chân trước của nó tựa hồ cầm cái gì, đem giơ lên cao, giống như nịnh nọt lấy lòng Khuynh Lăng.

      "Tiểu Bạch Bạch, đói bụng?" Đơn giản đem nó ôm vào trong ngực, tay vuốt ve bộ lông tuyết trắng của nó, Khuynh Lăng này mới nhìn cái móng vuốt của nó .

      ra là bị gãy.

      Khuynh Lăng bật cười, mắt vừa rồi còn mặn chát nhanh chóng thấy.
      Vuốt đầu Tiểu Bạch Bạch, Khuynh Lăng có chút vui mừng: " Tiểu Bạch Bạch của chúng ta rốt cục cũng lớn lên còn nữa rồi. Nhớ về sau đều phải như lúc còn biết ? Từ ngày mai trở , cho phép khi dễ mèo trong phủ nữa."

      "Ngao!ngao ——" hai tiếng đáng thương hề hề kêu to, giống như là chính mình tình nguyện, Tiểu Bạch Bạch lập tức liền cúi đầu xuống, chỗ nào còn đắc ý dào dạt giống vừa rồi.

      "Tứ tiểu thư, để cho nô tỳ ôm Tiểu Bạch Bạch ra ngoài , người nên tranh thủ lúc đồ ăn còn nóng ăn nhiều chút." Cửa phòng mở, Hoàn Ngọc trực tiếp bưng mâm đầy đồ ăn bước vào. Nàng cũng quên trước phải dặn dò tiểu thư,hơn nữa lúc nãy tiểu thư nhìn thấy Thừa tướng cùng nhị tiểu thư thân mật, tâm tình khó chịu, chỉ sợ cái gì nuốt cũng vô.

      Ăn no , mới có khí lực để ai oán phải sao?

      "Vậy ngươi mang nó trước, nhớ phải chuẩn bị đệm dày cho nó. Ban đêm mặt đất rất lạnh, đừng để cho nó bị đông cứng ."

      "Là là, tứ tiểu thư nhanh ngồi xuống ăn . Nô tỳ tuyệt đối hội hầu hạ Tiểu Bạch Bạch tốt ." Đem Tiểu Bạch Bạch an phận trong tay Khuynh Lăng bế xuống dưới, Hoàn Ngọc liền cười ra ngoài.

      Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại mình nàng , Khuynh Lăng dùng đũa gắp thức ăn lên nhưng thủy chung chút hương vị .

      Tầm mắt chậm rãi dừng lại ở bức họa được giắt bên cạnh gương đồng.

      Hoa rơi , người có nhiều vẻ phong hoa tuyệt đại. Cười khuynh thành, cười khuynh quốc.

      Đáng tiếc, trong thâm tâm nàng cũng chỉ là trống rỗng.

      Từng cố kỵ thân phận lẫn nhau, thể dễ dàng vui vẻ.
      Nhưng hôm nay nàng mới hiểu được,kì hết thảy chỉ là lý do mà thôi


      Chương 17 : Cùng quân luận thắng thua( 1).
      Edit : Tiểu Linh .

      Dưới chân thiên tử liên tiếp phát sinh những vụ án nữ tử bị giết, việc này rước lấy bao nhiêu sợ hãi cùng đồn đoán của dân chúng. Ban đêm ba ngày phía trước, thiên kim của phủ Triệu Thái Sư bị giết oan, lại càng khiến cho Cẩm Hoài đế tức giận nổi trận lôi đình, hạ lệnh tri phủ tấn vân thành trong bảy ngày phải truy bắt được hung thủ để quy án.

      "Tứ tiểu thư nô tỳ nghe , thiên kim của nhà Triệu Thái Sư đúng là bị chết thê thảm. Hung thủ này quả nhiên biến thái đến cực điểm, đối với nàng ấy tiền dâm hậu sát."

      Nghe Hoàn Ngọc thổn thức cảm thán, Khuynh Lăng bất giác hơi hơi nhíu mày.

      Nếu nhớ chính xác tấn vân thành gần đây trong tháng có năm vụ án sát hại nữ tử bị đem kiện. Mà những nữ tử bị hại đều ngoại lệ, là tuổi trẻ mỹ mạo nhà giàu có, ngày thường đều là cửa chính cũng ra, hiển nhiên là khuê nữ được gia giáo tốt.
      Nhưng ngoại lệ duy nhất chính là lúc xảy ra những vụ án kia những đó chỉ đơn giản bị sát hại. Mà lúc này đây, thiên kim của Triệu Thái Sư là bị người ta tiền dâm hậu sát.

      như vậy hung thủ tập trung vào những nam tử tuổi trẻ trai tráng tại tấn vân thành.

      "Tứ tiểu thư! Tứ tiểu thư! tốt !" Có người nô tì vội vã chạy tới, đầu tóc rối loạn ,quần áo xốc xếch, khi chạy còn làm vạt áo tung bay.

      Hoàn Ngọc qua phía sau vuốt lưng giúp nàng thuận khí: "Hốt hoảng cái gì chứ , Xuân Lâm ngươi nhìn lại ngươi cái , theo bên người tam phu nhân cũng học đòi giở trận lôi đình rồi hả ?"

      Tam phu nhân chính là thiếp thất mà Khuynh Đỉnh Thiên cưới về.

      Từ sau khi mẫu thân của Khuynh Lăng qua đời, cũng chỉ còn có chi thứ hai cùng tam phòng còn phân cao thấp. Nhưng mà nhị phu nhân hiển nhiên bản lĩnh bằng tam phu nhân, sinh đại nữ nhi trở thành Hiền phi, sinh nhị nữ nhi trở thành Thừa tướng phu nhân, sinh tam nữ nhi trở thành phu nhân tướng quân.

      Tựa hồ vinh quang trong phủ đều bị tam phu nhân chiếm lấy hết.

      Nhưng đối với đại gia nghiệp của Khuynh Đỉnh Thiên mà , thứ quan trọng nhất là cái gì?

      Con nối dõi ? Đúng vậy !

      Nhị phu nhân sở dĩ bị tam phu nhân chiếm lấy vị trí, đó là vì nàng sinh ra con trai. Khuynh Lỗi Nhạc mười tuổi chính là nam đinh duy nhất của Khuynh phủ,được Khuynh Đỉnh Thiên sủng ái đến tận trời.

      Xuân Lâm cuối cùng cũng dịu chút, thở hổn hển vội vàng : "Tứ tiểu thư, ngài cư nhiên còn có tâm tư vẽ tranh... Xảy ra đại rồi! Nha môn phái người tới ... là... là mang tứ tiểu thư nha môn thẩm vấn..."

      Bút vẽ trong tay khẽ run, bức tranh còn dang dở giấy Tuyên Thành liền có thêm nét trượt dài: "Ta?"
      "Đúng vậy... Ba ngày trước lúc ban đêm khi thiên kim nhà Triệu Thái Sư bị hại, có người nhìn thấy ngài xuất ở gần đó..."

      " đúng nha, lúc ấy chúng ta về nhà, nha môn như thế nào lại tìm ta thẩm vấn a?"

      "Ngươi cái gì đó, ta chỉ để tứ tiểu thư nhớ cho kỹ thôi."

      "Xuân Lâm, ngươi muốn bị đánh có phải hay ? Ta cho dù cũng nhớ hơn so với ngươi”
      ...
      để ý tới hai người trước mặt đánh nhau túi bụi, bút vẽ trong tay
      Khuynh Lăng hơi vẩy lên, nét bút vừa mới trượt dài liền biến thành nhiều hạt mưa. bức tranh sơn thủy, nửa là trời nửa là mưa. Con thuyền biển nửa khô ráo nửa đầy sóng .

      Nâng mắt nhìn về phía tầng mây bao phủ ngoài cửa sổ, tựa hồ... mưa gió sắp đến.


      Chương 18 :Cùng quân luận thắng thua (2).

      Phía đầu đường, trời bị tầng mây bao phủ, có chút trầm đen tối, nhưng ảnh hưởng đến việc rao hàng của tiểu thương. Kinh đô giàu có và đông đúc cho dù bên trong là tinh phong huyết vũ, nhưng ở bên ngoài vẫn như trước tiếp tục đâu vào đấy.

      Ngồi ở bên trong kiệu nhuyễn, Khuynh Lăng khỏi lần lần nhớ lại đêm ba ngày trước đó.

      tiếng kia là tiếng nữ tử thê lương quát to.

      Sau khi thanh biến mất, Hoàn Ngọc tở nên ngạc nhiên với trận cháy kì lạ , do đó nàng cũng xem tiếng la to kia.

      Lúc này nghĩ đến là nơi các nàng đứng đêm đó, quả cách hậu viện phủ Thái Sư quá gần, hậu viện là nơi mà nhóm nữ quyến ở , tiếng thét kinh hãi kia rất ràng, chỉ có thể là người chết .

      Như vậy tại Tiền Tri phủ lĩnh mệnh sai nha dịch đem nàng truyền đến để thẩm vấn, hẳn là về chuyện tình đêm đó.

      Tiền dâm hậu sát...

      Tiền dâm hậu sát...

      Nam tử...

      Trong đầu bỗng dưng chợt lóe, đạo suy nghĩ xẹt qua, nàng nhớ đêm đó có nam tử thần bí xuất , lời ngả ngớn, chuyện làm cho người ta tức giận thôi.

      Hai bàn tay bịt chặt lấy hai mắt,nàng nguyên tưởng rằng vĩnh viễn chỉ có thể sống cuộc sống trong bóng tối, nhân đêm đó lại có thể khôi phục thị giác . Nhưng sau khi nàng quay về phủ nhìn thấy sinh mệnh nam nhân quan trọng nhất trong cuộc đời trước mặt nàng cùng tỷ tỷ hôn nhau triền miên, nội tâm nàng đau đớn triệt để. A... Nếu có thể, nàng hy vọng bản thân mình mãi mãi nhìn thấy... để phải nếm trải nỗi đau kia.

      Nhấc lên góc rèm kiệu xem náo nhiệt bên ngoài, chút màu bạc tự nhiên lọt vào trong tầm mắt nàng.

      Áo màu bạc linh hoạt kiềm chế được, cổ tay áo là màu vàng của chim phượng, tay cầm ngọc cốt tiêu sái lại nhiều hơn phần tùy ý. Là , nam tử đêm đó!

      Mà giờ phút này, người nọ cũng thấy được nàng, cặp mắt sâu lường được nhìn về phía nàng.

      Sau đó nhìn nàng tao nhã mỉm cười.

      Khuynh Lăng còn chưa kịp hạ màn kiệu xuống nghe thấy thanh đầy từ tính lọt vào tai: "Quả ngày gặp như cách ba thu, vừa nhìn cái thấy nàng ở trước phố. Lăng nhi vẫn hay rình coi vi phu như vậy sao ?."

      Căn bản là kịp thấy được di chuyển như thế nào ngang hàng với kiệu của nàng.

      "Ngươi! ——" Khuynh Lăng còn hơi sức, ngồi nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại: "Xem ra vị công tử này bệnh hoạn bất trị, đầu óc hồ đồ , bổn tiểu thư còn có chuyện quan trọng trong người, cùng ngươi so đo."

      "Vi phu họ An, tên An Lịch Cảnh. Lăng nhi nàng được quên , bằng vi phu trừng phạt nàng, rất nặng đó ." Đem ngọc cốt phiến thu vào, An Lịch Cảnh cười đến say lòng người, ngại nửa đêm trộm hương, khiến cho nàng ở giường nhớ đến tột cùng là ai.

      "Nhớ kỹ, vi phu chỉ vì nàng mà đến."
      Last edited by a moderator: 18/11/15
      rjnchan, honglak, Hale2053 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 19: cùng quân luận thắng thua( 3)

      Edit : Tiểu Linh

      "An công tử, ngươi là nhân sĩ phương nào , quê hương ở đâu? Vì sao lại có tình ý đối với tứ tiểu thư của chúng ta?"

      "An công tử, ngươi có thể hướng Khuynh phủ lão gia nhà ta cầu hôn hay ?"

      "An công tử, tiểu thư nhà ta nhận hết đau khổ, nếu ngươi cưới nàng, nhất định phải mang đến cho nàng hạnh phúc. "

      "An công tử, cho ngươi biết nha, lão gia nhà ta đối với bạc nương tay đâu, nếu ngươi muốn đến cửa cầu hôn, sính lễ phải độc nhất vô nhị ."
      ...
      Khuynh Lăng , ràng đêm đó Hoàn Ngọc cũng gặp qua nam nhân này , lúc ấy còn mang vẻ mặt lòng bảo vệ chủ nhân mà lúc này, thế nhưng nóng vội cùng bắt chuyện như vậy , vậy lại còn đề cập đến hôn của nàng.

      "Tiểu thư, đến nha môn rồi ."

      Theo nha dịch dẫn đường, bốn gã kiệu phu đem nhuyễn kiệu ngừng an ổn tại cửa nha môn, Khuynh Lăng theo bản năng xốc rèm kiệu lên trực tiếp cất bước ra. Chẳng qua bước được hai bước, lập tức liền ý thức được ổn.

      Hai mắt nàng có thể nhìn thấy nhưng nàng vẫn chưa cho ai biết, tự nhiên là thể để bị lộ .

      "Tứ tiểu thư, nô tỳ giúp ngài."

      Nương theo tay Hoàn Ngọc , Khuynh Lăng dễ dàng giải quyết được xấu hổ trước mắt. Nha đầu kia, cho dù cùng vị tiểu thư này là nàng lâu ngày được sủng , nhưng lại đối nhân xử thế mọi chuyện chuẩn xác, cực kì có nhãn lực .

      "Tiểu nhân là sư gia của phủ này, họ Canh. Tứ tiểu thư có thể quang lâm tới phủ của tiểu nhân , là vinh hạnh. đám còn ngây ngốc làm gì? Còn mau thông tri tới đại nhân?"

      Canh sư gia đứng ở cửa đợi lâu, phái hai gã nha dịch vào bẩm báo, chính mình qui tắc tiến lên chắp tay nghênh đón nàng tới phía sau nha phủ .

      Vị tứ tiểu thư này tuy được sủng ái, nhưng nay cha nàng Khuynh Đỉnh Thiên vì chuyện của nàng tự mình đến nha môn , bọn họ tự nhiên là dám chậm trễ. Vị Khuynh Đỉnh Thiên này là ai? Đó là phú khả địch quốc đại nhân vật , là tướng quân Thừa tướng ,còn là nhạc phụ của đương kim Thánh Thượng ,dưới chân thiên tử , người nào muốn sống mà dám đắc tội vị này ?

      "Như thế, liền phiền đến Canh sư gia ." Chính là, Khuynh Lăng mới cất bước giống như tiểu thư khuê các từ từ hai ba bước, liền phát phía sau lưng còn có cái đuôi theo .

      "Vị công tử này, ngươi đường theo chúng ta, biết thánh nhân cấp bậc lễ nghĩa sao?" quay đầu, Khuynh Lăng nâng mắt nhìn lướt qua tấm biển của nha môn .Những chữ quen thuộc này, là lúc trước Phong Đình Uyên tự mình vì Tiền Tri phủ viết. Lúc ấy nàng chính là ở bên cảm thụ được nét bút cùng khí thế câu hồn thiên nhiên của , cảm thụ được con người của , trong lòng tưởng tượng ra chữ viết của định rất có tài đức rất sáng suốt .

      Bút pháp cứng cáp hữu lực , chứa bên trong là khát vọng hùng tâm tráng chí. Nay chính mắt được nhìn thấy, tự mình nghiệm chứng dự đoán của chính mình . Nam nhân chính mình lựa chọn, chí hướng cao xa, nguyên bản nên tự hào . Đáng tiếc, nếu cưới nhị tỷ Khuynh Lạc Nhạn, nếu có đêm đó chính mắt nhìn thấy cùng với Khuynh Lạc Nhạn triền miên, nàng vẫn như trước ngây ngốc kiên trì với lựa chọn của chính mình

      An Lịch Cảnh bất động thanh sắc đem nhất cử nhất động của nàng thu vào trong mắt, ngọc cốt phiến khẽ cọ vào lòng bàn tay, khóe môi khẽ nhúc nhích: "Lăng nhi lời ấy lại sai lầm rồi. Vi phu tới trợ giúp Tiền Tri phủ phá án , làm sao có thể tới thánh nhân cấp bậc lễ nghĩa ? Hơn nữa... còn để cho phu quân cùng nương tử cùng phụ xướng phu tùy tìm chân tướng cho người chết , tựa hồ... Nên kiện để làm cho Lăng nhi cười rạng rỡ mới đúng ."
      ——— —————— —————— ——————
      Last edited by a moderator: 16/12/15
      rjnchan, honglak, Dion2 others thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 20 : Cùng quân luận thắng thua (4).

      Edit : Tiểu Linh .

      Khuynh Lăng vạn lần đều thể tưởng tượng được ra như thế. Trái xưng vi phu, phải gọi nương tử, miệng chiếm hết tiện nghi của nàng , còn trực tiếp đem những vụ án mạng phát sinh gần đây ở Tấn Vân thành rũ bỏ khỏi bản thân cách nhanh chóng.

      "An Lịch Cảnh, ngươi nếu còn nhục nhã ta thêm lần nữa, đừng trách ta ỷ vào người đông thế mạnh ngay tại chỗ đem ngươi áp giải lên công đường nhờ Tiền Tri phủ chủ trì công đạo." Trong cơn giận dữ, váy bách thủy bởi vì kích động của nàng mà lắc lư trận, như từ mặt nước nhấc lên ba vầng sáng.

      Đáng tiếc, khuôn mặt nàng đỏ bừng vì phẫn nộ lại chỉ làm cho An Lịch Cảnh càng thêm thoải mái, thân dài như ngọc khẽ híp mắt mỉm cười: "Đánh là thương mắng là , Lăng nhi luôn thích đối với vi phu biểu đạt các loại khác nhau, mỗi lần đều làm vi phu thụ sủng nhược kinh." Rốt cục còn xưng hô là "Vị công tử này" xa lạ như trước, có thể làm cho nàng hô thẳng kỳ danh của , cũng được cho là đột phá nho .

      "Ngươi cái đồ đăng đồ tử! —— "

      "Tứ tiểu thư, còn có vị này... An công tử." Canh sư gia gặp qua sóng to gió lớn, nghĩ đây là tình huống nam hữu tình nhưng nữ vô tình. Nhưng mà việc cấp bách có thời gian cho để việc phát triển thêm . "Hoàng Thượng ra lệnh bắt đại nhân trong vòng bảy ngày phải phá được án. Nay bảy ngày qua ba ngày, đại nhân gấp rút như nước tới chân. Nếu tứ tiểu thư cùng An công tử đều là nhân chứng trọng yếu, vậy thỉnh cùng nhau đến hậu đường ngồi xuống, hảo hảo cùng uống chén nước trà."

      Mạng người quan trọng, ân oán cá nhân phải gạt qua bên.

      Khuynh Lăng nương theo Hoàn Ngọc bước vào nha môn, mà An Lịch Cảnh cũng thuận lợi tiến dần từng bước.

      "Tứ tiểu thư, An công tử như trích tiên, ngọc thụ lâm phong phong lưu phóng khoáng tài hoa hơn người, kỳ cũng kém so với Thừa tướng .Ngài cần cứ nhớ thương Thừa tướng , nếu là làm cho lão gia biết được chuyện ngài cùng Thừa tướng trong lúc đó, biết ép buộc ngài như thế nào đâu." Nghe Hoàn Ngọc cố ý tới gần nàng bên tai nàng hạ giọng khuyên nhủ, Khuynh Lăng chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.

      Cảm tình của tỳ nữ của mình, mới qua lát công phu như vậy, liền bị người thu mua rồi sao?

      Trích tiên?

      An Lịch Cảnh có thể xứng với cái danh trích tiên?

      Nhìn nam nhân phía trước cùng Canh sư gia có câu câu đáp, Khuynh Lăng nháy mắt giật mình.

      Đêm đó An Lịch Cảnh quần áo lửa đỏ, khiến cho nàng đối với chán ghét dị thường. Hôm nay mặc quần áo màu bạc, tiêu sái kềm chế được, trong tay cố tình còn cầm ngọc cốt phiến, quả có vài phần hương vị giống trích tiên. Cũng khó trách Hoàn Ngọc lại đỏ mặt khi thấy .

      Nhưng An Lịch Cảnh giống như có mắt ở phía sau, thời điểm nàng xoi mói giống như đánh giá , bỗng dưng xoay người lại. Sau đó, mày hơi nhướng, bộ dáng như xem bộ dạng của nàng rình coi bị bắt gặp như thế nào.

      Nhưng mà lời vừa ra, cũng là làm cho nàng cả kinh: "Lăng nhi, nghe Canh sư gia , cha nàng cũng vừa lúc ở nha phủ làm khách. Như thế này nàng nên hướng tới đại nhân hảo hảo giới thiệu vi phu, thể làm mất cấp bậc lễ nghĩa."

      Cha..

      cư nhiên ở đó?
      ——— —————— —————— —————— —————— —————— —————— ——————
      Last edited: 24/2/16
      rjnchan, honglak, Dion 1 thành viên khác thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 21 :Cùng quân luận thắng thua( 5).

      Edit :Tiểu Linh .

      hổ là phủ của Tiền Tri phủ, đường qua, sân bên trong hậu đường trồng ít cây cối quý, cũng có hoa rụng bay tán loạn, mang hơi thở mùa xuân thanh nhuận hương thơm.

      Khi nàng gõ cửa, nghe được bên trong tiếng trung khí mười phần "Tiến vào", Canh sư gia đem Hoàn Ngọc ngăn lại ở bên ngoài,bản thân mang theo Khuynh Lăng cùng An Lịch Cảnh tiến vào.

      Cửa lần nữa được đóng vào, Khuynh Lăng thầm đánh giá bốn phía.
      Nơi này là nơi nghỉ ngơi của Tiền Tri phủ ngày thường bên trong sau khi phá án, trang trí có thể là thanh nhã.

      Theo cửa tiến vào thứ phô trương nhất là nhung thảm, chính giữa hé ra bàn gỗ lê, cái bàn khắc hoa tinh tế. tường là mấy bức Thủy Mặc, đều là bút pháp của những tài nhân nổi tiếng, cũng có mấy bức bảo lưu dấu gốc của ấn triện, chắc là mấy bức chính làm.

      bàn gỗ là hai tách trà còn bốc hơi nghi ngút, hai bên có phân biệt người ngồi.

      người là thân triều phục quan viên tứ phẩm, liếc mắt cái liền biết được là người lăn lội trong chốn quan trường. Mà người khác, thân hoa phục quy tắc, tà tà liếc nàng cái, tang thương mặt biểu cách khôn khéo.

      Khuynh Lăng được sủng ái trong phủ là chuyện có thực. tháng đều khó có thể được nhìn thấy vị cha này. Từ lúc có thể thấy mọi vật tới nay, đây là lần thứ hai nàng thấy .

      còn là lần đầu tiên mà đánh giá, nàng coi mình giống như người mù, chỉ làm như căn bản có nhận thấy được ở chỗ này.

      "Đại nhân, tiểu nhân đem tứ tiểu thư mang đến . Còn có..." Do dự lát, Canh sư gia tựa hồ tìm từ, "Vị An công tử này muốn vì đại nhân mà cung cấp manh mối trọng yếu, cho nên tiểu nhân tự chủ trương, cũng đưa theo."

      Tiền Tri phủ hơi cúi thân hình mập mạp rồi liền đứng lên, vẻ mặt kích động đến trước mặt hai người: "Bản quan xem An công tử dáng vẻ đường hoàng, cũng phải cá trong chậu bình thường. Nếu có thể trợ giúp bản quan phá án, bản quan nhất định báo lên triều đình , sắp tới An công tử có thê bước chân vào chốn quan trường."

      Áo màu bạc phong lưu lỗi lạc, ngọc cốt phiến khẽ nhúc nhích, đem nước miếng của Tiền Tri phủ ở mặt khẽ lau , An Lịch Cảnh mày kiếm nhúc nhích, mặt vẫn mang theo nụ cười ôn hòa vô hại: "Đại nhân khách khí , có thể trợ giúp đại nhân là trách nhiệm của tiểu nhân."

      "Kia An công tử hãy nhanh cho đại nhân biết manh mối." Tiền Tri phủ khẩn cấp . Tuy có thể biết được chút ít manh mối trọng yếu từ trong miệng Khuynh Lăng, vẫn càng chờ mong có thể biết được điều gì từ nam tử trước mắt. Dù sao vị Khuynh phủ tứ tiểu thư này ai chẳng biết nàng từ thể thấy mọi vật? Có thể trông cậy vào nàng xem đem đến chút manh mối gì đó chỉ là người si mộng. Truyền nàng đến đây để hỏi cũng bất quá là vì bảy ngày Cẩm Hoài đế cầu phải phá được án cũng đến gần,cũng bất đắc dĩ được ăn cả ngã về .

      "Lăng nhi, con phải là biết tên hung phạm liên tiếp phạm tội gây ra năm vụ án mạng là ai sao? Sao còn khiến cho Tiền đại nhân nóng vội, còn mau cho đại nhân?" Khuynh Đỉnh Thiên đè ép miệng trà, nhìn thấy An Lịch Cảnh muốn mở miệng, vội vàng đem đề tài chuyển đến người Khuynh Lăng. Mắt xẹt qua tia gian xảo giống hồ ly.

      tiếng kêu quen thuộc truyền đến, Khuynh Lăng lúc này mới phát , Khuynh Đỉnh Thiên tay trái cư nhiên ôm vật mà chán ghét đến cực điểm Tiểu Bạch Bạch.
      ——— —————— —————— —————————

      ——— —————— ——————
      Last edited: 24/2/16
      rjnchan, honglak, Hale2052 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :