1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thừa Tướng Đại Nhân Sợ Ngây Người – Hoa Tri Phủ ( Hoàn - 53c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      [TTDNSNN] – CHƯƠNG 51 : Tiêu đề là cái gì có thể ăn


      Có câu ‘xuân mỏi thu mệt’, thời tiết ấm áp ngay cả người bình thường cũng bị mệt, huống chi là Tống Trường Tuyết mang thai. Trở lại phủ Quận chúa được nhiều ngày, thế nhưng, người nào đó lại ngồi trong rừng trúc chơi cờ với nha hoàn của mình, ngày trôi qua ảm đạm.

      Trắng đen đan xen, mỗi người lối .

      Chơi cờ chơi cờ, hay nhưng ra cả hai người đều chơi cờ, chỉ là hợp các quân cờ đen trắng lại với nhau… Xếp thành đủ hình dạng, xếp xong lại xáo xếp lại, đúng là nhàn đến cảnh giới nhất định.

      ra hôm nay nàng đợi tin yết bảng (kết quả thi), đời chẳng có chuyện gì là chắc chắn nên nàng thể lo lắng. ngày mới lại bắt đầu, cuối cùng cũng đến lúc có kết quả rồi.

      “Quận chúa Quận chúa Quận chúa!” Người xem bảng quay về, còn chưa kịp thở lập tức xông vào báo lại với nàng, “Tướng gia đỗ Giải nguyên rồi!”

      (*) Giải nguyên: thủ khoa đỗ đầu trong kỳ thi Hương.

      Cái câu này nghe khó chịu đấy…

      , là gia đỗ Giải nguyên rồi…” Sai vặt kia xong liền dừng lại thở hổn hển, có vẻ như vừa cấp tốc chạy về.

      Tim Tống Trường Tuyết nhảy lên cái, nàng vỗ vỗ ngực mình, thở phào nhõm.

      Tuy rằng nằm trong dự liệu nhưng vẫn vui. Năm nay thi Hương đổi ngược lại đúng là giúp Trữ Khác có thể nhanh chóng đạt được nguyện vọng của chàng.

      Tiểu Đào biết tâm tư tiểu thư nhà mình, hào phóng tiến lên thưởng cho người kia thỏi vàng. Nàng nghe mà cũng phấn khởi, “Trước gia đỗ đầu Tam nguyên, bây giờ chắn chắn cũng kém! Vương triều Hoài Tống có mỗi ngài là thi đỗ Tam nguyên, nếu như người thứ hai cũng là ngài, chuyện này truyền đúng là khiến người người thèm muốn mà!”

      (*) Tam nguyên: đỗ đầu tương ứng với thi Hương, thi Hội, thi Đình là Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên.

      “Đương nhiên rồi.” Tống Trường Tuyết nghếch đầu, vẻ mặt kiêu ngạo kiểu ‘bởi đây là người đàn ông của ta’.

      Sai vặt tiếp: “Hôm nay sau khi có yết bảng, gia lại đến Giang Hải lâu làm việc, có kẻ nào ở đấy dám để ngài tính toán chứ? Tất cả đều ngài muốn vực lại ngày xưa, bày đồ ngon bắt chuyện, kiểu như muốn làm thân với ngài. gia muốn theo họ, nhất định thể làm việc, ngài dùng hai bàn tay mình để kiếm tiền có gì là hợp hết.”

      Từ giờ chàng cần lo kế sinh nhai nữa rồi, Tống Trường Tuyết cả người, nghĩ nghĩ lại liền ý thức được vấn đề, Hoàng đế nghĩ thế nào? Lần trước hạ chỉ bãi quan xét nhà, còn định cả tội mưu phản, lần này Trữ Khác quang minh chính đại trở lại bằng thi khoa cử, phải chăng tâm tình rất phức tạp?

      Danh sách yết bảng đương nhiên qua mắt Hoàng đế, nếu ban bố ra thiên hạ, Ngạn Khải nghĩ sao tất nhiên

      Tống Trường Tuyết ngẩng đầu hít hơi sâu, thích .

      Thích quá

      Nắng xuân rọi lên mặt nàng, nơi những sợi lông tơ nho ánh lên những khoảng sáng, dịu dàng lại bình thản, cuộc sống sau này, chắc hẳn vẫn ấm cúng như thế này nhỉ.

      Có trượng phu, có con, có nhà.

      Nàng cúi đầu sờ lên bụng mình, động tác vừa khẽ vừa , chỉ sợ dọa con. Tống Trường Tuyết vốn là người hoạt bát hiếu động, giờ có bầu rồi bỗng nhiên cũng dịu dàng ít hẳn. ra mỗi người làm mẫu thân đều có trái tim mềm yếu, dù cho trước đây có thích náo nhiệt cũng vì con mà thay đổi.

      Mấy tháng sau.

      Trữ Khác thường xuyên đến đưa cho các loại đồ ăn vặt như quả bát tiên với kẹo hạnh nhân, nhưng đều là đến rồi vội, lưu lại quá lâu. Mỗi lần Tống Trường Tuyết hưng phấn chạy về phía cửa lại đều nhận ra bên ngoài chẳng còn ai, cuối cùng chịu được giận giữ ném đồ ăn xuống đất, cả giận: “Lần sau chàng trở lại, các ngươi phải ta chỉ muốn ăn kẹo hồ lô! Càng chua càng tốt! được ngọt lử!”

      Hộ vệ gác cửa bị khí thê hung hăng của nàng dọa, vội vã đáp lời, dè dặt từng chút trình lên mẩu giấy , “ gia còn đưa tới cái này ạ.”

      Tống Trường Tuyết hơi sững người, tay nhận lấy liền thấy giấy viết: “Tối nào chân cũng rất lạnh.”

      gia gì vậy ạ?” Tiểu Đào ham hố ngó đầu nhưng nhìn chẳng hết gì hết.

      “Chàng tối nào chân chàng cũng bị lạnh.” Tống Trường Tuyết lườm lườm, rất tự nhiên.

      Đám hạ nhân xung quanh nghe đến chữ cuối cùng, trăm miệng lời cùng “À” lên tiếng đầy thích thú.

      “Gì vậy?” Tống Trường Tuyết rất mông lung.

      Tất cả đều lời nào, chỉ nhìn nàng cười thầm, qua nửa ngày Tống Trường Tuyết mới phản ứng được, cả mặt lập tức đỏ như quả táo chín, ấp úng giải thích: “Này này… Các ngươi đừng có nghĩ bậy bạ!” Ngại quá, nàng nhấc váy rời , nghĩ nghĩ lại quay đầu dặn tiếng: “Lần sau chàng tới phải giữ chàng lại! Ta tuyệt đối cho phép chàng lần nữa!”

      Chúng hộ vệ vừa cười trộm vừa vâng dạ. Nhiều năm làm nhiệm vụ này, đây là lần đầu thấy có chủ nhân đáng thế này. Cũng coi như là số bọn họ may mắn.

      Thời gian trôi mau, lại là mấy tháng nữa qua .

      Khi Trữ Khác quay lại, chúng hộ vệ vâng lời giữ người.

      Được hạ nhân thông báo, Tống Trường Tuyết gắng gượng đỡ bụng vội vàng chạy đến cửa lớn, lại được Trữ Khác đến trước mặt đỡ tay.

      “Chạy cái gì?”

      Tống Trường Tuyết vừa ngẩng đầu chạm phải ngay gương mặt tuấn tú biến mất mấy tháng qua, vừa tức vừa thẹn, lẩm bẩm: “Chàng còn dám nữa! phải đều bởi lần nào chàng cũng rất nhanh sao!”

      Lâu rồi gặp nhau, có béo lên chút nhưng sờ nắn rất thích, người nào đó nghĩ bụng.

      nên gặp, gặp lần nghiện ngay…” Trữ Khác dịu dàng , vốn định bỡn cợt nàng lại sợ nàng giận, đành biến ra xâu kẹo hồ lô, Tống Trường Tuyết bĩu môi với lấy nhưng cơ bản là để tâm đến thứ chàng , làm thế nào cũng chịu chú ý.

      “Đừng giận nữa… Lời ta .” Trữ Khác cúi đầu xoa xoa mặt nàng, hiền dịu thân thiết như đại ca ca, “Nhìn thêm vài lần là ngủ yên, làm lỡ thi cử của ta nàng phải chịu trách nhiệm đấy.”

      “Có vậy cũng ngủ yên?” Tống Trường Tuyết đưa mắt nhìn chàng cái, rất tùy hứng: “À phải rồi, tay chàng vẫn ổn chứ?”

      Sắc mặt Trữ Khác nhất thời trắng bệch, bắt đầu hơi lúng túng, đúng hơn là thẹn quá hóa giận, trầm giọng: “… Tống Trường Tuyết, nàng có gan nhắc lại lần nữa.”

      Tống Trường Tuyết lè lưỡi với chàng, khinh rẻ: “Tay chàng vẫn ổn chứ tay chàng vẫn ổn chứ tay chàng vẫn… Á a!”

      Trữ Khác hung hãn hôn lên môi nàng, vừa mạnh lại sâu, giống như trút hết nhớ thương của những ngày qua, ấy vậy vẫn sợ đè lên bụng nàng, hơi khom người. Tống Trường Tuyết giật mình, biết mình bị trêu mà ngượng ngùng mở to hai mắt, rồi cũng dần dần đắm chìm trong nụ hôn này.

      Chàng nâng đầu nàng, ngón tay luồn vào tóc nàng, nâng niu bảo bối quý giá nhất cõi đời, thâm tình mà triền miên.

      Bọn hạ nhân đều lặng lẽ trốn ở xung quanh vây xem, vừa nhìn vừa che miệng cười trộm. gia vốn cao ráo khôi ngô, dáng dấp Quận chúa cũng tệ, hai người đứng chung chỗ thực thể xứng đôi. Cảnh xuân nồng nàn trong phủ Quận chúa đạt đến đỉnh điểm, hoa hạnh rơi vào đầu tên, chàng trai có tấm lưng rắn rỏi hơi cúi đầu hôn lên khuôn mặt e thẹn của thiếu nữ, nhìn từ bên sang đúng chuẩn cảnh đẹp vô cùng vô cùng xúc động.

      Năm đó Trữ Khác vẫn là Tướng quốc đại nhân trẻ tuổi, là người trong mộng của vô vàn xuân khuê thiếu nữ. Năm đó Tống Trường Tuyết vẫn là con được cưng chiều nhất trong nhà tiểu quan bát phẩm, bị người bức hôn, bị người chèn ép. Ma xui quỷ khiến để hai người tương phùng trong hôn , vừa vặn thành mẩu chuyện xưa về đôi tài tử giai nhân.

      Mọi may mắn và mỹ mãn đều dành cho nương này, khổ cực, đắng xay nàng phải chịu vào lúc này đều hòa vào mây khói.

      Trữ Khác từ từ rời môi nàng, mê đắm nhìn vào mắt nàng.

      “Lần trước dạy dỗ đủ? Nên giờ đến đòi đền? Dám nhắc lại… Nàng cố tình hử?” Trữ Khác buông mắt nở nụ cười, giọng điệu như cất nhắc.

      “Chàng mới là cố tình ý!” Vừa bị người hôn xong, giọng Tống Trường Tuyết uể oải lạ thường, nhưng vẫn cố gắng cãi lại.

      “Ta vốn cố ý mà.” Trữ Khác chuyện đương nhiên.

      “Thiếp đúng là bị mù mới dính vào chàng!” Tống Trường Tuyết xoa bụng, lầm bầm, “Chàng đúng là cái người đáng ghét chết được! Lại còn bắt nạt thiếp… Còn bắt nạt thiếp là thiếp ăn bánh bao đường vì chàng nữa đâu!”

      Uy hiếp kiểu này… Vô cùng đặc sắc, nhưng cũng vô lực mà.

      Trữ Khác tựa tiếu phi tiếu: “Sao lại là bánh bao đường…”

      “Bởi thiếp muốn sinh con trai, bởi thế nên nhất định thiếp phải ăn đồ chua!” Cái này là quý phụ trong Giang Hải lâu dạo trước, “Kẹo hồ lô chua này, dưa chua cá cũng chua này, thiếp thích ăn lắm, ngày nào cũng muốn ăn đấy!”

      [Theo tư duy của bạn Tuyết bánh bao đường là của chua – Hoo]

      “À…” Đương nhiên Trữ Khác chẳng hiểu gì, nhưng vẫn lòng khẳng định, “Mấy câu đấy nghe được từ đâu vậy chứ. sao, nàng sinh con ta cũng thích, trong nhà có hai nương ngốc cũng là chuyện rất hạnh phúc.”

      Tống Trường Tuyết lườm chàng cái, coi như nghe ra ý tứ trong câu chữ của chàng, thầm: “Thiếp còn nghe khi mang thai mà ngắm người xinh đẹp, đứa con sinh ra cũng đáng lắm đấy.”

      Trữ Khác trầm mặc lúc.

      “Ngắm ta .”

      “…” đời này sao lại có người biết xấu hổ như vậy chứ? Tống Trường Tuyết dùng ánh mắt ‘ thể tin nổi’ nhìn chàng, dám ho he tiếng nào.

      Trữ Khác nở nụ cười, hạ mắt, lại : “Ta nên về rồi, kỳ thi Hội cũng còn xa… Nàng cứ yên tâm chờ nhé.”

      Thời gian gặp nhau ít ỏi, ràng Tống Trường Tuyết muốn, đôi mắt buồn buồn nhưng cũng giữ chàng lại, chỉ dặn: “ cần tự tạo áp lực quá lớn, chàng thi đỗ thiếp vẫn theo chàng.”

      tin vào ta đến thế?” Giọng điệu rất bất mãn.

      “Làm gì có, chàng tuyệt vời nhất, chàng là người siêu phàm nhất thiên hạ!” Tống Trường Tuyết vội tiếp lời, câu trước câu sau đều chân thành.

      “Nàng cũng vậy…” Giọng Trữ Khác rất trầm, “Nàng là nương tốt nhất thế gian này…”

      Xúc động quá, hai vị đừng có tâng bốc nhau nữa được ?

      Đợi đến khi Trữ Khác rồi, Tiểu Đào mới khó hiểu nhìn vào xiên kẹo hồ lô trong tay nàng, lầu bầu: “Chỉ là xiên kẹo hồ lô thôi mà, sao để đầy tớ mua chứ.”

      “Ta thích ăn đồ tướng công nhà ta đưa cho, người có ý kiến hả?”

      “… có ạ.” Tiểu Đào cười gượng gạo.

      Tiểu thư bị Tướng gia chiều đến sinh hư rồi…
      thư hồ thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      [TTDNSNN] – CHƯƠNG 52 : Hoàng đế bảo ngang qua


      Chín tháng bầu qua được hơn nửa, dù là có mặc y phục rộng cũng giấu nổi cái bụng được nhô lên, Tống Trường Tuyết cảm thấy rất mới lạ, thi thoảng đưa tay khẽ chọc chọc, có vẻ như vẫn tin bên trong có thể chứa con.

      Trữ Khác lo chuẩn bị thi Hội nên có quá nhiều thời gian đến thăm nàng, may mà phủ Quận chúa có điều kiện, còn có Tiểu Đào hay cười quấn quít, ngày tháng trôi rất là thoải mái.

      Trong khoảng thời gian này, người Tống phủ cũng từng tới tìm nàng để kể khổ là đòi tiền, ban đầu Tống Trường Tuyết quan tâm nhưng thời gian dài cũng nhìn nổi. Người hại mẹ là nhị di nương, đại tỷ và đại ca có lỗi, bởi đó nàng đợi khi bọn đó tới đây lần thứ năm, bèn sai người cho ít tiền rồi đuổi .

      Coi như là tích đức cho đứa con trong bụng.

      Có lúc cũng nghĩ đến, rằng nếu như có vở kịch náo loạn lúc đầu kia, bây giờ nàng ở trong tình cảnh nào? Làm tiểu thiếp trong nhà Chu viên ngoại, sau đó chết vì sầu muộn? Hay là bảo vệ mẫu thân ở Tống phủ, cho đến khi trở thành nữ tử lỡ ?

      Nghe thôi chẳng thấy tốt rồi.

      Ở bên ngoài họ đại tiểu thư Quốc công phủ Lương Chiếu Đường gả cho đại thiếu gia thương gia, tuy địa vị cao nhưng gia cảnh khấm khá, có rất nhiều đại quan cũng sánh bằng. Lại nghe đại thiếu gia kia rất thương nương tử, chơi bời bên ngoài, cũng nạp thiếp, người cũng tháo vát, vậy xem ra Lương Chiếu Đường sống cũng tệ. Trước đây nàng ta là đại tiểu thư kiêu ngạo, có thể chấp nhận có chốn về, hẳn là thay đổi tâm tính.

      Cách đây mấy ngày Vân Gia cũng có thai, hai người có chung tiếng nên ngày càng thân hơn. Tính Vân Gia kiêu ngạo, Tống Trường Tuyết lại yếu đuối, hai người khác nhau ngược lại thấy rất hợp cạ. Lúc cao hứng còn muốn cái gì mà định thông gia cho hai đứa từ bé, số lần qua phủ nhau chơi còn nhiều hơn so với thân thích, người bên ngoài đều hai người bọn họ là hai bông hoa quý nữ trong thành, thân nhau hơn ruột thịt.

      Đại nương ở cạnh nhà cũ trước đây làm ít chuyện tốt nên giờ được hưởng phúc, Tống Trường Tuyết tìm cho nhi tử của bà công việc tệ, để cậu ta đến nỗi lấy được thê tử.

      Mà bản thân nàng cũng ngày càng ra dáng Quận chúa.

      Triều đình có lệnh, tiểu thương dám buôn bán ở rìa đường nữa, đường phố cũng như rộng hơn gấp đôi. Tống kinh vẫn phồn hoa như trước, ngựa xe tức tưởi, vừa nhìn là biết đây là nơi phồn hoa nhất Hoài Tống. Món ăn trong Giang Hải lâu vẫn ngon chết người, ngoại trừ tiếng chào hàng còn có tiếng những tiếng hát luyện giọng sát vách, tiếng hát thánh thót huyên náo cả Tống kinh. Nó giống với bài thơ Trữ Khác từng đề, Tống kinh náo nhiệt. Từ xa nhìn lại, đô thành rực rỡ.

      Cuộc sống của mọi người đều rất viên mãn, duy chỉ có người là khác.

      … Hoàng đế tự mình đến thăm Quận chúa.

      Tin này như mọc cánh bay khắp phủ Quận chúa, từ tổng quản đến tỳ nữ ai cũng tha thiết mong chờ được diện kiến phong thái đương kim Thánh thượng, nhưng đáng tiếc Hoàng đế cho tất cả hạ nhân lui xuống, đều có ai có phúc khí được hầu hạ gần ngài.

      Ngoại trừ Hoàng đế, bên cạnh còn ai, Tống Trường Tuyết có chút lúng túng, cúi thấp đầu dám nhìn , đứng ngồi yên.

      lâu gặp nhau, khi gặp rồi lại bình thản như , cũng có cái vui mừng như trong tưởng tượng, thể bình thường hơn.

      Từ lúc vào cửa Ngạn Khải cảm nhận được nàng thoải mái, cũng trách tội, chỉ tự rót cho mình ly trà, động tác nhàng hòa hoãn, : “Sợ trẫm làm gì, phải ngày trước rất hay mắng hả?”

      Thấy nhắc lại chuyện cũ, sắc mặt Tống Trường Tuyết mới dịu , biết nhớ tình cũ trách tội mình.

      sợ ngươi… Chỉ là có hơi quen.” Nàng thấp giọng giải thích, cúi đầu nhìn chân mình. Nếu người ngồi trước mặt phải cửa ngũ chi tôn của Hoài Tống mà là nam tử bị thương nặng khi trước, chắc chắn nàng có bộ dáng tại.

      “Hôm nay xuất cung chỉ là tiện đường ghé thăm ngươi lát, cần sốt sắng quá đâu.” tận lực phủi sạch mục đích mình đến đây, cũng biết làm sao, miệng chuyện với nàng nhưng nhìn nàng, “Chưa quen ở phủ Quận chúa, có gì đủ, cứ phái người tới báo lại.”

      Thậm chí còn cả xưng ‘trẫm’, chỉ chuyện như hai người bằng hữu lâu năm, ra những lời tận lòng. Có chuyện là quá khứ, cố dây dưa tới đâu hết. biết đạo lý này chỉ là trong thoáng chốc ánh mắt có đưa xuống dưới, mang theo phần chán nản.

      “Rất tốt…” Tống Trường Tuyết dám nửa chữ ‘’, chỉ gượng gạo đáp lời. Bằng thân thế của mình nàng dám nhiều lời, mọi chuyện chỉ cần duy trì như bây giờ là tốt.

      Ngạn Khải khoan thai nhấp ngụm trà, ánh mắt rơi xuống cái bụng nhô lên của nàng mới thể chấp nhận được nàng là thê tử người ta, nước trà quá đặc, mùi vị đắng chát xông vào lục phủ ngũ tạng.

      Nhấc đôi mắt cười cười, thậm chí còn mang ý đùa.

      “Bánh bao nương sinh tiểu bánh bao… muốn ăn bánh gì đây?”

      “Hả?” Tống Trường Tuyết bị hỏi làm cho rối bời, thuận miệng đáp, “Còn phải xem cha nó thích ăn gì nữa…”

      Ngạn Khải nghe câu này, đột nhiên biết tiếp thế nào, cười nhạo tiếng, “Trữ Khác có được thê tử như ngươi… Đúng là rất may mắn.”

      Nghe là biết tâng bốc mình, Tống Trường Tuyết ngượng ngùng mà cúi đầu, trả lời lại: “Thương thế của ngươi lành chưa…”

      “Khỏi lâu rồi, lúc trở lại khỏe rồi.” tiếp tục chủ đề này, nhàn nhạt , “Chuyện Trữ Khác thi lại đương nhiên trẫm biết. Chuyện lúc trước qua rồi, hơn nữa trẫm cũng có chứng cứ chứng minh mưu trực tiếp mưu phản. Triều chính rối ren, thể thiếu nhân tài lớn hiểu đại cuộc như . Ngự sử Đại phu Trương Đồng Húc thay quyền Thừa tướng, làm ra bao chuyện hoang đường, trong lòng mọi người đều biết . Ngươi cũng cần quá lo lắng, chỉ cần có thực lực, trẫm tùy tiện quấy rầy.”

      Tống Trường Tuyết nghe mà thể cao hứng, đây chính là lời hứa. Muốn tạ ân nhưng lại thấy quá đột ngột, chỉ vui vẻ nhìn vào mắt : “Đại ân của bệ hạ, Trường Tuyết vô cùng cảm kích!”

      Ngạn Khải đáp lời nàng, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, thấy nàng vẫn như vậy, có thay đổi quá lớn, đôi mắt mở to, ai biết còn tưởng nàng gặp phải chuyện gì hoảng sợ. Cái mũi xinh xắn cùng với đôi môi chu lên, khuôn mặt nhắn chỉ to bằng bàn tay, làn da trắng có hơi phiếm hồng, thể là hoa nhường nguyệt thẹn nhưng lại khiến người ta thương ngớt.

      Thấy nhìn mình như vậy, Tống Trường Tuyết bất tiện, hỏi: “Ta chưa rửa sạch mặt hả…”

      Ngạn Khải nở nụ cười, nửa đùa nửa : “Đúng đấy… Chưng diện có thẩm mỹ, tiếp Thánh giá cũng có thể tùy hứng như vậy, cẩn thận trẫm trì ngươi cái tội đại bất kính.”

      Tống Trường Tuyết ói ở đầu lưỡi, mới cần phô bày cho ngươi ý, chỉ có lúc tướng công ta đến mới cần chưng diện thôi.

      Ngạn Khải đâu biết suy nghĩ của nàng, đôi mắt nhu hòa nhìn nàng, chỉ dặn: “Nếu bắt nạt ngươi cứ tới mách trẫm. Ngươi là Quận chúa danh chính ngôn thuận, lại có đương kim thiên tử làm chỗ dựa, việc gì phải sợ cả.”

      Tống Trường Tuyết muốn ai cũng bắt nạt ta đâu nhưng nghe hết câu lại trào lên xúc động trong lòng, im lặng cúi đầu, chỉ khẽ ừ tiếng.

      “Tuy phải biểu muội (em họ) ruột thịt nhưng cũng là vai vế, cứ xem như là từ chỗ trẫm gả … Hoàng cung chính là nhà thân mẫu của ngươi, cũng là chỗ dựa của ngươi.” Dường như Ngạn Khải cũng biết mình gì, lại bồi thêm hai câu, “Đương nhiên, đừng có mà mang rắc rối đến cho trẫm. An phận.”

      Tống Trường Tuyết gật đầu như gà mổ thóc, cảm động nhưng thất bất tiện. quá tốt với nàng, cũng cần nàng báo đáp, giờ gì cũng cảm thấy quá khách sáo, mặt nàng đều mọi cảm kích rồi.

      .” Ngạn Khác nhìn nàng, nữa mà xoay người ra cửa, thái giám ở bên ngoài vội vàng theo sau , dưới trong phủ đồng loạt cung tiễn.

      Tống Trường Tuyết trầm mặc lúc lâu bỗng nhiên theo ra ngoài, bước tới trước cửa dừng lại, nhìn bóng lưng của đến xuất thần.

      Ngạn Khải mặc cẩm y màu tím dành cho người trong cung hành tẩu, vẫn là dáng cao gầy đó, tác phong trầm ổn được rèn luyện nhiều năm, có thể có rất ít người biết nghĩ gì.

      Giống như là cảm giác được gì đó, bước chân Ngạn Khải hơi dừng lại chút nhưng quay đầu lại.

      Vận mệnh như chiếc thuyền phiêu diêu bất định, cứ dọc theo dòng sông mà về phía trước. Ngỡ rằng nàng vì mình mà dừng lại, có thể có được nương thích lắc lắc đầu cười, nhưng đến cuối vẫn chỉ là ngược dòng mà thôi. Có lẽ, trước nay bọn họ đều chung hướng, cả đời này, cuối cùng cũng chỉ là khách qua đường, cũng nhất định phải quyến luyến hay chấp nhất.

      Từ nay về sau, con đường vương giả độc chỉ có mình tiếp. Những nắm tháng qua cũng chỉ còn là ký ức của người mà thôi.

      Giống như khi xưa, ngày qua ngày, năm qua năm.

      Như vậy, cũng tốt.
      thư hồ thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      [TTDNSNN] – CHƯƠNG 53


      Thu năm nay khác là bao với những năm trước, ngoài trừ thời gian thi Hội và thi Hương bị điều chỉnh. Mấy ngày nay phải là quá bận rộn, thi Hội ròng rã sáu ngày cuối cùng cũng buông bút, giám khảo trong triều đều kịp thở, qua mấy ngày nữa, trong điện, đương kim thiên tử tự mình định người đỗ đầu. Tuy kết quả nằm trong dự liệu nhưng cũng khiến người khác cảm khái vạn ngàn.

      Trạng nguyên diễu phố ngạc nhiên.

      Ngạc nhiên chính là có người đời hai lần đỗ Trạng nguyên, hai lần diễu phố.

      Thừa tướng trẻ tuổi Trữ Khác bị bãi chức lâu lần thứ hai đỗ đầu Tam nguyên, khiến đám thư sinh vừa ghen tị vừa ước ao, ước ao phong quang vô hạn, ghen tị bởi bản thân có thực lực ganh đua với .

      Giải nguyên Hội nguyên Trạng nguyên, Tam nguyên đều đỗ, vương triều Hoài Tống mấy trăm năm nay cũng chỉ có mình làm được vậy. lần đành, lại có thể trong năm chuẩn bị, lần thứ hai vực lại tên tuổi, thực lực như vậy, khiến người ta thán phục được.

      Lập tức, tân khoa Trạng nguyên Trữ Khác thành đề tài đứng đầu trong toàn thành Hoài Tống. năm nay sợ bần hàn, chuyện xưa về ‘đợi thời trở lại’ cũng lưu truyền thiên cổ , đời sau đều biết.

      Giày vò năm, Hoàng đế cũng thở ra hơi, nhân gia phải chịu khổ lâu như vậy, cho cái thang, còn chần chừ gì mà leo lên? Huống hồ dường như cũng bị ngài Thừa tướng kia giày vò đến đau đầu, chịu nổi thêm khắc nào. Vậy là các chức quan đệm đầu tiên đều buồn cho Trữ Khác, trực tiếp vung bút… phục hồi nguyên chức!

      Nghe tích tỏa sáng của tướng công nhà mình, Tống Trường Tuyết có thể hãnh diện rồi!

      Tướng gia Tướng gia! đến đâu cũng là Tướng gia!

      Tống Trường Tuyết cười khanh khách, đỡ cái bụng đứng trước cửa lớn, “Chàng thi xong hết rồi, sao vẫn chưa đến tìm ta?”

      Tiểu Đào vội vàng cho nàng tin tức mình vừa mới hóng được, “Nghe bệ hạ ban cho quỳnh lâm yến, thánh mệnh thể cãi, chắc gia chuẩn bị đồ để đến đó.”

      Tống Trường Tuyết mím mím môi, đúng là ức mà, cúi đầu nhìn xuống bụng mình, “Ta đợi chín tháng…”

      Tiểu Đào tiếp lời: “Phải ạ, đợi chín tháng rồi.”

      “Tiểu Đào, sao ta cảm thấy thoải mái lắm….” Tống Trường Tuyết nhìn bụng mình, giọng bỗng nhiên run run.

      Tiểu Đào cũng sững người, sợ đến giọng the thé, “ phải là…” Còn chưa hết quay đầu lại hô to, “Mau truyền bà đỡ đến! Dìu Quận chúa vào phòng!”



      Tống Trường Tuyết được đặt giường hai canh giờ, hai mắt nhắm nghiền, mồ hôi lạnh chảy từ trán xuống, nàng cảm giác mình sắp ngất .

      Chẳng trách đại phu muốn nàng ăn nhiều thuốc bổ, vào lúc này cũng có đất dùng. Trước đây nàng biết sinh con lại đau đớn thế này, chỉ ngây thơ cho rằng dùng sức là sinh ra luôn, cuối cùng giờ hiểu cái đau của mẫu thân.

      Đám hạ nhân ra ra vào vào, mang chậu lại chậu máu loãng, bà đỡ ở đầu gắng sức, hô to: “Quận chúa tuyệt đối được thiếp ! Cắn răng! Dùng sức!”

      Nàng tận lực làm theo lời bà đỡ, cắn chặt răng, miệng khô khốc, làm sao kiên trì được. Vô tri vô giác, nàng đột nhiên nhớ tới người, thân mẫu của nàng, mẫu thân năm đó bà bởi sinh nàng mới khó sinh mà chết.

      Đây là báo ứng sao? Nàng hại chết thân mẫu, bởi đó con của nàng hại nàng?

      “Quận chúa được ngủ! khi ngủ là tất cả chấm dứt!” Bà đỡ cuống đến hét to, nha hoàn bên cạnh đều bị dọa sợ.

      Nàng gần như nghe thấy thanh bên ngoài, tự đặt giải thiết lại thấy sợ sệt, mắt nhắm chợt, mày chau lại, cả người rơi vào biển đen vô hạn. Có phải nàng sắp chết … Có phải là vĩnh viễn thể gặp Trữ Khác

      Hàm răng vẫn cắn chặt, rồi như bị thứ gì đó mở bung ra, Tống Trường Tuyết vô ý thức tránh lại bị nhét vào cuộn vải dày, nàng muốn cự tuyệt, thân dưới đau điếng, nàng do dự há miệng cắn, cẩn thận còn cắn phải những ngón tay chưa kịp rút ra.

      dòng chảy ngọt lấn chiếm toàn bộ vị giác, Tống Trường Tuyết giật mình cái mở mắt thấy Trữ Khác gần trong gang tấc, chàng vừa mời thu tay về, tuy rằng đau nhưng cũng chỉ hơi nhăn mày.

      Bà đỡ cầm chân nàng, vẫn sốt sắng dặn: “Tuyệt đối được thiếp đâu đấy!”

      Vài nha hoàn ở gần thở phào, cảm thán trong lòng, Tướng gia ngài là người giỏi thu hút chú ý…

      Nhưng mà… Nơi thế này, chẳng phải nam nhân được vào hay sao?

      Nhận ra mình cắn ngón tay Trữ Khác, Tống Trường Tuyết như bị hăm dọa, miệng cắn cuộn vải dày, cũng còn mơ màng như trước, chỉ trợn to hai mắt nhìn chàng, vẻ mặt giống như hỏi: sao chàng lại ở đây?!

      Mặc dù cắn ra máu nhưng Trữ Khác hoàn toàn nhìn tay mình, nha hoàn ở bên lo lắng gọi người băng bó cho nhưng bị từ chối. Cúi người nắm hai tay nàng đặt vào lòng bàn tay, truyền cho nàng sức mạnh.

      “Đừng sợ, ta ở đây.”

      Chỉ năm chữ, đơn giản nhưng dịu dàng đến cực hạn.

      Nha hoàn ở bên ngó , đúng là lạ lắm nhé, phải gia quỳnh lâm yến à, chẳng lẽ ngài kháng chỉ? ra lo lắng của nha hoàn là dư thừa, bởi Hoàng đế vì nguyên nhân này mà trị tội

      Nắm lấy tay chàng, bỗng dưng Tống Trường Tuyết thấy sợ nữa, hai mắt mở to, gắt gao cắn lấy cuộn vải, dùng toàn sức lực. phòng toàn người và người giày vò đến quá nửa đêm, khi tiếng khóc to ràng mới tuyên bố kết thúc gian khổ.

      Mới sinh là lúc đau nhất, Tống Trường Tuyết nhiều lần suýt nữa hôn mê bất tỉnh, Trữ Khác vội sờ trán nàng, vừa sốt ruột lại lo lắng, khẩn trương mặt ngày càng .

      Đám nha hoàn đều bận rộn, chuẩn bị xong đâu đấy tã lót để bà vú quấn cho đứa bé, hướng về hai vị chủ nhân mà cười: “Chúc mừng Quận chúa! Chúc mừng gia! Là tiểu thiếu gia ạ!”

      “Ừ.” Trữ Khác quay lưng với bà, tùy tiện đáp tiếng.

      “…” Nghe được câu trả lời bình thản như thế, bà vú khỏi đứng hình vài giây, muốn chuyển đứa bé cho ngài xem lại nhận ra đối phương chút tâm tư nào nhìn đến con mình, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Tống Trường Tuyết, dáng vẻ căng thẳng âu lo.

      Bà vú khỏi đỡ trán, Tướng gia… Ngài có đúng là thân phụ của đứa bé này đấy?

      Có phải thân phụ hay cần biết, là thân tướng công là đủ rồi…

      “Thấy sao rồi, nhà bếp hầm canh gà xong, nghỉ lát là có thể uống.” Trữ Khác sít sao nắm tay nàng, miệng nhàn nhạt , tựa như trong mắt chỉ có mình nàng.

      Môi Tống Trường Tuyết trắng bệch, nhìn qua phía sau chàng, yếu ớt : “Thiếp muốn nhìn con…”

      “Nhìn gì mà nhìn, để lát nữa lại xem, đứa nào vừa chào đời mà chẳng xấu như nhau.” Trữ Khác quả quyết khước từ mong muốn của nàng, “Nhắm mắt lại, ngủ thêm lúc… Ngoan.”

      Tống Trường Tuyết vẫn luôn nghe lời chàng, hơn nữa vừa trải qua đại nạn sinh tử, cả người như sắp tan ra, vào lúc này đúng là còn sức lực, ngó bà vú cái rồi nhắm mắt lại.

      Lúc nào nhìn cũng giống nhau?

      biết ai đầu thai đến làm con, gặp phải cha mẹ thế này, là đáng thương…

      Trữ Khác thấy nàng nghe lời nhắm mắt lại, lúc này mới quay đầu liếc đứa con vừa chào đời của mình, đống nếp nhắn, bé lại còn xấu.

      Nhà ngươi suýt chút nữa là giày vò mẹ ngươi đến chết đấy biết ? thầm giáo huấn.

      Sau đó đổi mặt quay lại nhìn Tống Trường Tuyết.

      Nàng nhàng nhắm mắt, so với bình thường dịu dàng hơn rất nhiều, chỉ là mặt hơi tái, dáng vẻ ốm yếu lại càng làm cho người khác thương.

      Nhìn lúc, Trữ Khác bỗng nhiên thở dài hơi, đời người như giấc mộng. Chuyện hạnh phúc nhất chính là có vợ có con cùng khắp thế gian.

      Quả , trần thế nhộn nhịp cũng chỉ là giấc mơ , chân nhất chỉ có người trước mắt mà thôi.



      Trường Tuyết, có phải trước đây nàng hỏi ta có thích nàng ?

      Giờ ta cho nàng biết, đời này, ta thích nàng nhất.

      hơi cúi người xuống.

      Cong khóe miệng, hôn lên đôi mắt của nàng.





      – Hết –

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :