1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thừa Tướng Đại Nhân Sợ Ngây Người – Hoa Tri Phủ ( Hoàn - 53c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      [TTDNSNN] – CHƯƠNG 46 : Có số chuyện khó khăn . . .


      Hôm ấy khi Trường Tuyết trở về gần chạng vạng, Tiểu Đào đột ngột thấy nàng kinh ngạc toàn tập biết làm sao, nàng còn tưởng người bỏ luôn phủ Quận chúa này, ngờ rằng nàng lại quay về. Tống Trường Tuyết được thẳng đường dẫn vào, lại thấy rất nhiều nha hoàn sai vặt ở Tướng phủ hồi trước, xem ra vị công công kia coi trọng lời dặn của nàng, thu xếp ổn thỏa cho những hạ nhân nơi chốn.

      Tiểu Đào phấn khởi vốn tính quấn quít lấy tiểu thư hươu vượn, thấy sắc mặt nàng tốt nên lại dám nữa. Chỉ dọn phòng để họ ở, mọi thứ sắp xếp đâu vào đấy như thể chờ chủ nhân tới.

      Hôm sau Trữ Khác cho người đưa di thể tam phu nhân từ Tống phủ đến phủ Quận chúa, khoảnh khắc nhìn thấy mẫu thân Tống Trường Tuyết khóc lóc thảm thiết, suýt khóc đến hôn mê bất tỉnh. Chúng hạ nhân khuyên can đủ đường mới dẫn được nàng nhưng vẫn cưỡng được kiên trì của nàng, tự mình thay y phục mới cho mẫu thân, để vào miệng bà chút cơm tẻ, đây là phong tục dân gian, hi vọng kiếp sau mẫu thân phải chịu khổ.

      Linh đường được bố trí kỹ càng, ba ngày đình cữu Tống Trường Tuyết rời mặt đất canh giữ bên người mẫu thân, miếng cơm cũng chịu ăn. Trữ Khác thể làm gì hơn là đỡ nàng tay, gượng nổi cũng chỉ dựa vào tường ngủ lúc. Mãi đến ngày chôn cất mẫu thân, nàng mới bằng lòng mở miệng ăn cơm.

      Tuy phải thân mẫu nàng thế nhưng ơn dưỡng dục nhiều năm qua của Loan nương so vớ thân mẫu còn nhiều hơn, Tống Trường Tuyết tâm hiếu nên có ít lễ nghi giống nhau.

      Trữ Khác chuyện còn lại đều giao cho chàng, lập tức chàng bắt tay vào. Đưa nàng về phủ Quận chúa, vốn muốn mượn quyền thế của nàng để làm việc thuận tiện, hơn nữa việc xử lý mọi chuyển thuận buồm xuôi gió cũng chẳng phải là đại hạn tới chân.

      Tra khảo, kháng án, mọi chuyện đều tiến hành từng bước nghiêm mật kẽ hở như phong cách hành vị trước đây của . Huống hồ những viên quan kia đều là đồng liêu cũ với , có tình xưa cũng có thiên vị. lão gia xuất thân từ tiểu quan bát phẩm, kẻ tiểu thiếp của tiểu quan lòng dạ lang sói hẹp hòi, đâu phải là đối thủ của Trữ Khác thân kinh bách chiến trong chốn quan trường? Chỉ hỏi qua hai câu lập tức lộ chân tướng, ngay cả dùng hình cũng miễn luôn.

      ra, ngày ấy Dương thị ở Tống phủ lần lượt đạp đổ từng người, đều là bà ra tay. Trong lòng bà, lai lịch Loan nương ràng, vô duyên vô cớ cho bà ân sủng, oán khí đè nặng trong lòng bà mấy chục năm, vừa hay Loan nương bệnh, trong tay lại có số của hồi môn lớn, nếu bà chết rồi có thể đến tay là quá tiện nghi, thế là bà xúi giục nha hoàn ngưng thuốc, khiến bệnh của bà nghiêm trọng hơn. Dương thị nghĩ, đâu phải chính bà hạ độc, ai có thể trách được bà đây?

      Tự làm tự chịu, Dương thị chẳng qua chỉ là phụ nhân thô phỉ, lòng dạ kia đâu tránh được đôi mắt tóe lửa xuyên thấu của nha sai trao khảo, đe dọa vài câu khai sạch, trước áp giải vào đại lao sau chờ định tội.

      Lúc Hoàng đế phê chuẩn tấu chương có nghe Ôn Nghi Quận chúa hồi phủ, cùng về với Trữ Khác. Mới đầu nghe là do lo tang cho mẫu thân, sau lại nghe Trữ Khác có vụ kiện bôn ba khắp nơi, so với trước đây nên để tâm mọi chuyện. Ngạn Khải phiền muộn xong khỏi bắt đầu thấy lạ, lại hỏi thêm vài chuyện ở phủ Quận chúa, dặn dò qua lượt. Ngẫm cẩn thận hành động của Trữ Khác, hỏi kỹ người báo tin chỉ phân phó để Hình bộ vì đó mở cửa thông hành, có thể giúp được gì giúp.

      Còn về phần Thừa nghị lạng lục phẩm Tống Bác Văn đột ngột bị bề rút chức quan, bổng lộc trước cũng phát cho ông, thẳng tay đá ông vào hàng ngũ tán quan. Ngạn Khải thong thả chấm bút lông sói, tự mình tính toán lại công lao của Trữ Khác, có chức quan vẫn có thể hành việc, suy xét tỉ mỉ làm lòng người bất an, lại nghĩ đến Ngự sử Đại phu thay quyền Thừa tướng làm những chuyện hồ đồ mấy ngày qua, chỉ thở dài hơi… Bèn đem chuyện này mắt nhắm mắt mở cho qua.

      Lão gia Tống phủ còn chức quan, địa vị xuống dốc phanh, thêm vào chuyện ông vốn nhờ vào bổng lộc kiếm sống, chức quan còn, cũng chẳng có mỡ để mò, toàn bộ Tống phủ đột nhiên trở nên nghèo rớt mùng tơi, tại họa ập đến bất ngờ, nhi tử duy nhất là Tống Trường Hoan lại là kẻ tàn phế, chỉ có thể tiêu tiền thể kiếm tiền, lập tức hung hăng oán giận thằng con có bản lĩnh. Vốn nghĩ còn có sính lễ của Tống Trường Tuyết còn có thể dùng nhưng lại bị chủ nhân cũ mặt biến sắc thu về. Trữ Khác phải là keo kiệt chút tiền này, chỉ hy vọng bọn họ được sống tốt thôi.

      Hy vọng cuối cùng còn, Tống Bác Văn hết cách, còn cả đại gia đình phải nuôi đó nhưng Tống Bác Văn lại vui mừng bởi may mà Dương thị bị phán hình, bằng còn phải nuôi thêm người…

      Khi ăn mặc cũng thành vấn đề, tòa nhà cũng có nhiều đồ đắt, chỉ bán đổi được thành tiền sống tạm qua ngày, ngày tháng trôi qua vô cùng khó khăn.Trước kia tuy quá giàu có, tốt xấu cũng coi như bậc trung, đột nhiên trở nên thảm hại thế này ai cũng chịu nổi. là bán gia sản lấy tiền nhưng tiền kia đến ngày dùng hết, Tống lão gia lại bắt đầu sầu thảm, sầu đến nghiến răng nghiến lợi.

      Xét cho cùng vẫn tại đứa con nhẫn tâm kia! Nuôi nó lâu như vậy, cái đồ lòng lang dạ sói!

      Khi tất cả mọi người đều chửi xéo nữ nhi là Quận chúa lừa đảo, Tống Trường Tuyết lại mắc phải vấn đề hề .

      Trữ Khác đòi .

      Nàng nguôi ngoai đau thương vì mẫu thân tạ thế được biết tin, lập tức giận đùng đùng chạy vào phòng Trữ Khác thấy chàng dọn đồ đạc.

      “Là chàng đưa thiếp về đây, giờ chàng lại đòi , chàng như vậy là vì muốn sống với thiếp sao?”

      là dọn đồ ra có gì phải sắp xếp cả, mấy ngày nay chỉ có quyển giấy tờ mà thôi. Lúc đến mang gì, đương nhiên lúc cũng có gì để mang . Trữ Khác nghe thấy tiếng đành phải xoay mặt đối diện nàng.

      “Phải đấy.” đáp rất vô tư.

      vừa quyết định là làm luôn, có gì phải do dự.

      Nhất thời Tống Trường Tuyết biết sao cho phải, chỉ ra phía ngoài: “Chàng muốn về căn nhà trước đây à?”

      Trữ Khác khẽ gật đầu cái, dường như rất tùy hứng, “Mọi chuyện đều xử lý xong, chắc là có chuyện lớn gì quan trọng nữa. Chính thư quyển 2 còn chưa viết xong, sách đều ở nhà hết, trở lại đó ta sợ …”

      thể mang sách đến đây ạ? Vì chàng ghét phủ Quận chúa này có căn phòng thoái mái kia à?” Tống Trường Tuyết thể lý giải được suy nghĩ của chàng, mở miệng cắt lời.

      Trữ Khác bỗng buông mắt, biểu bắt đầu lúng túng: “ phải ghét.”

      “Trường Tuyết, ta là nam nhân.”

      Nàng bất ngờ trợn tròn mắt, hiểu ý của chàng.

      Trữ Khác tiếp: “Là nam nhân nên muốn bị người ta coi thường, muốn bị người ta là ăn bám thê tử, nàng có thể hiểu ?”

      Tống Trường Tuyết đơ người, mấy ngày gần đây chàng vì chuyện của mình bận nọ bận kia, có khi ăn cơm cũng nhìn nhau, trở về phòng là ngả người ngủ luôn, rất ít trò chuyện với mình. Nàng lại biết chàng như vậy.

      Vào sống trong phủ Quận chúa hơn mười ngày, phải chưa từng ở qua nơi tốt nhưng ở trong phủ đệ của mình là lần đầu. Hạ nhân gặp nàng đều mực cung kính gọi nàng là Quận chúa, thấy Trữ Khác liền gọi gia, nàng thấy nghe vậy cũng được nhưng lại biết Trữ Khác nghe rồi thấy sao. Bình thường hạ nhân cũng nghị luận ít, gia đến ở rể, cứ ăn bám Quận chúa suốt.

      Chàng là người hiếu thắng, có thể chịu đựng nhiều ngày như vậy dễ dàng.

      Tống Trường Tuyết mím môi nghĩ lúc, : “Vậy thiếp cùng trở về với chàng.”

      Ánh mắt Trữ Khác êm dịu, tựa như bất đắc dĩ: “Cũng quay lại, nàng thấy bệ hạ còn có thể thả nàng ? Yên tâm đợi ở đây , đâu phải thể gặp lại nhau.”

      “Chàng có ý gì vậy.” Tống Trường Tuyết cau mày, “Cái gì cũng được, thiếp ở nơi nào sao lại được?”

      “Nàng ở đâu đều được hết, cần nghĩ quá nhiều.” Trữ Khác đáp, “Đợi ta thêm năm, chỉ cần năm thôi. Vận khí của ta xem như tệ, đúng năm nay triều đình cần gấp người mới, ra Tết bắt đầu sửa lại khoa cử, đổi chỗ xuân vi và thu vi. Cử hành thi Hương vào mùa xuân còn mùa thu mới thi Hội. Tứ thư ngũ kinh ta bỏ nhiều năm, nếu như xem lại hết cách.”

      (*) Thi Hội hay còn gọi là xuân vi, vì được tổ chức vào mùa xuân. Thi Hương hay còn gọi là thu vi, vì được tổ chức vào mùa thu.

      Tống Trường Tuyết vẫn nghe chàng hết, cắn răng: “Đến cuối cùng chàng vì điều gì?”

      “Phục hồi nguyên chức.” cho nàng bốn chữ đơn giản.

      Tống Trường Tuyết bước lên ôm lấy cánh tay chàng, dáng vẻ giận dữ, cứng rắn: “, chúng ta về nhà cùng nhau.”

      Lông mày Trữ Khác chau lên, như khó xử lại cảm động, cuối cùng cũng chỉ : “Trường Tuyết, đừng khiến ta khó xử. Những ngày trước rất vui nhưng mực muốn theo ta sống khổ, chuyện này so với chuyện ta bám váy nữ nhân còn áy náy hơn. Trước nàng cứ ở đây đợi ta, nhất định ta thường xuyên qua thăm nàng. Với cả, nếu có nương lớn thế này cả ngày nhõng nhẽo trước mặt ta, ta sợ mình có tâm tư đọc sách…”

      Tống Trường Tuyết càng nghe càng tức, chỉ mắng chàng là đồ đầu gỗ, đột nhiên buông cánh tay chàng đẩy ra phía ngoài, vừa đẩy vừa mắng: “Vậy chàng ! Mau nhanh!”

      Trữ Khác bị nàng đẩy ra cửa, nhất thời còn ngơ ngác nhưng cũng biết phải an ủi nàng thế nào mới là tốt.

      Tống Trường Tuyết dùng toàn lực đẩy chàng ra ngoài sau đó đứng bên trong đóng sập cửa lại, nắm thành đấm đập tùng tùng hai phát, oán hận: “Trữ Khác! Thiếp hận chàng!”

      “Sao lại phải hận ta…” Giọng Trữ Khác còn như oan uổng, thanh còn , “ phải đều vì tốt cho nàng.”

      “Hừ! Chàng đâu phải vì tốt cho thiếp, chính vì chàng thấy mình vô cùng cao quý, ai cùng có tư cách xem thường mình! Chàng chính là chết vì sĩ diện!”

      “…” Người ngoài cửa im lặng lại im lặng lên tiếng.

      Tống Trường Tuyết chợt nhận ra mình nặng lời, vội vàng câm nín, nàng dựa vào cửa nghe ngóng rất lâu nhưng chẳng thấy bất cứ tiếng động nào. khỏi tâm bắt đầu hoảng ý bắt đầu loạn, nàng vội vàng mở cửa nhìn quanh, nhưng ngay cả bóng người cũng có.
      thư hồ thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      [TTDNSNN] – CHƯƠNG 47 : Vài ba chuyện Tướng gia bày sạp


      Chuyện đầu tiên Trữ Khác làm khi về đến nhà chính là xé câu đối xuân , Trường Tuyết vừa mất mẹ, mẹ nàng cũng chính là mẹ . Năm đầu được dán câu đối xuân. Nhìn qua bốn chữ “Bĩ cực thái lai” kia, Trữ Khác thở dài hơi rồi cất .

      Mấy ngày nay phu thê bọn họ ở nhà, chó nhà nhờ đại nương sát vách trông nom hộ, lúc trở về nhìn cái thấy béo hơn chút, cảm kích trong lòng, chỉ đại nương đối đãi chân tình quá.

      Trữ Khác khiêng con chó vàng to đại vào phòng, sắp hết tháng giêng nên thời tiết còn lạnh nữa, tuy bảo tháng ba lại rét nhưng cũng chẳng quá đáng lo.

      “Ê Tỏi To…” Trữ Khác ngồi xổm xuống, đặt thức ăn trước mặt nó, gọi cái tên kỳ quặc vợ đặt cho nó, “Có thể ta nấu cơm được như Trường Tuyết, sau này món nào ăn ngon, được quá ghét bỏ.”

      Con chó kia cực kỳ bất mãn hếch đầu sang bên, có vẻ rất coi thường.

      Tự mình đuổi vợ , còn liên lụy ta sau này được ăn đồ ngon?

      Trữ Khác lúng túng sờ sờ đầu của nó, trầm mặc chút rồi đứng dậy rửa tay.

      Tuy là quen sống mình nhưng tóm lại vẫn phải sống tiếp, ai mà chẳng có những ngày tháng khó khăn chứ, nhẫn nhịn chịu đựng rồi qua thôi. nam nhân mặt nào cũng giỏi chuyện nấu cơm giặt giũ của nữ nhân là thể đảm đương được…

      Sắp thi Hương, Trữ Khác thể dành thời gian đọc sách. rằng trước từng thi lần nhưng lâu như vậy rồi, những thứ kinh, sử, tử, tập kia cũng quên gần hết. May mà làm quan nên am hiểu sách luận, với tí bản lĩnh này là thể ổn.

      (*) kinh, sử, tử, tập : cách phân loại sách vở thời xưa: Kinh điển, Lịch sử, Chư tử, Văn tập.

      Sắp tới đây còn tiền để tiêu, đâu thể làm gì hơn là ra ngoài kiếm việc làm.

      Gần chục ngày gặp, cuối cùng Tống Trường Tuyết chịu nổi phải phái người ra bên ngoài thăm dò. Cũng bởi là người thẳng tính, muốn chủ động xin lỗi, nên giờ càng nghĩ càng thấy mình hơi quá đáng, trách được chàng nổi giận.

      Vậy nên khi người thăm dò trở lại, cho nàng hay tin Trữ Khác bày sạp đề thơ cho người ta, Tống Trường Tuyết kinh động đến độ cả người bất thường!

      Bày sạp?

      Sao chàng lại có thể làm được những chuyện như vậy nhỉ??

      Vẫn là thể kiềm chế, hỏi: “Chuyện làm ăn thế nào?”

      Thưa: “Thuộc hạ lén lún ở bên quan sát rất lâu, dường như gia có hơi xấu hổ, nơi bày sạp cũng là chỗ khuất, giữa trưa cũng có bốn người đến mua, hơn nữa đều là các nương trẻ tuổi…”

      “…”

      Đều là các nương… Lập tức có cảm giác tướng công mình bị người khác nhòm ngó.

      Tống Trường Tuyết nuốt nổi!

      “Nhanh tìm vài hán tử cổ vũ mau!”

      Lòng nàng nóng như lửa đốt, chọn mấy tên hộ vệ và sai vặt trong phủ, nhân tiện cho mấy người này vài xâu tiền, giải thích lí do rồi lập tức dặn dò kĩ càng.

      “Nhất định phải dùng tên giả tầm thường dễ hiểu, càng đơn giản càng tốt, để chàng dễ đề thơ. Với cả nhất định phải ngụy trang thành thường dân, thể để người khác thấy các ngươi là nhóm…. Từng nhóm hành động, được cố quá, được khiến chàng hoài nghi, càng được rằng các ngươi được phủ Quận chúa phái tới.”

      .” Chúng hộ vệ nghiêm túc gật cái.



      Kế đó, khi Trữ Khác ngồi dưới ánh mặt trời và nhìn đống sách cạnh mình, ba hộ vệ cao to đột kích.

      Mỗi người xâu tiền, đứng xếp trước sạp hàng tạo thành đội, người nào người đấy nghiêm chính như thi hành nhiệm vụ trọng yếu nào đó.

      “Ta tên Trương Tam.”

      “Ta tên Lý Tứ.”

      “Ta tên Vương Ma Tử.”

      Mặt Trữ Khác đen sì nhận tiền, nhấc bút đề tên bọn họ lên đầu. Tống Trường Tuyết tính lầm, kiểu thơ này tên càng phức tạp càng phong hoa tuyết nguyệt càng tốt, với tên đại chúng thế này tuy rằng trình độ cao nhưng sao làm khó được . cần ngẫm nghĩ lập tức xuống bút luôn. Chữ Trữ Khác vô cùng đẹp, chỉ cần vài dòng là dễ dàng đuổi khinh thường .

      Trữ Khác ngồi thoải mái, tờ lại tờ, ngay cả thời gian hơi dừng lại suy ngẫm cũng có, tốc độ nhanh đến khiến người ta líu lưỡi.

      Đương nhiên lúc sau bàn gỗ đầy tiền, tuy rằng đầu là tiền đồng nhưng gộp lại cũng phải .

      Ban đầu sao nhưng càng về sau càng thấy hợp lí. Thế quái nào mà khuôn mặt đến vài lần.

      cần nghĩ cũng biết tại sao.

      Lúc Trữ Khác ngẩng đầu thấy cái người tên Vương Ma Tử kia vừa đổi tên mình thành Vương Thủy Đậu, cuối cùng cũng chịu nổi.

      Trữ Khác đứng dậy thu dọn đồ đạc, dễ nhận thấy sắc mặt vui, cất giấy và mực bút cùng mấy quyển sách, chỉ bàn mà cả chỗ tiền kia đều cầm, đứng dậy thẳng.

      Mấy hộ vệ ngụy trang thành bách tính thấy hành động như vậy lập tức cuống lên, “Này, ngài nhận tiền rồi sao đề thơ cho bọn ta!”

      Trữ Khác nghiến răng, liếc : “Trở về với Quận chúa của các ngươi, ta chết vì sĩ diện, cần nàng bố thí.”

      “…”

      ***

      Trong phủ Quận chúa.

      Thời tiết vô cùng đẹp, tâm tình Quận chúa vô cùng tệ.

      Tống Trường Tuyết ngồi ghế đá trong vườn trúc, nghiến răng nghiến lợi nghe thủ hạ báo cáo.

      Ngày đông vừa hết, mặt đất có ít chồi măng non mọc lên, trước mặt lại có vùng nước xanh biếc chảy, nhưng làm sao khiến lòng nàng bớt cáu kính.

      “Bố thí? Chàng ta bố thí chàng?!” Giọng Tống Trường Tuyết ngày càng lớn, dám tin lời mình.

      Hộ vệ kia bị nàng làm cho ngây người, vội đáp: “ , chắc là gia ám chỉ những người kia, chắc chắn có ý nhằm vào Quận chúa đâu ạ!”

      Bấy giờ Tống Trường Tuyết mới yên lòng, nhịn được lẩm bẩm tiếng: “Chàng dám?”

      “Ngài dám, ngài dám, chắc chắn ngài dám.” Hộ vệ phụ họa liên mồm, tự lén lau mồ hôi cho mình. phải là Quận chúa dễ tính à? Sao mà cũng khó phục vụ thế này?

      Trời, chọc vào nương đương hề hay ho nha.

      quan tâm lòng người khác nghĩ gì, hai tròng mắt Tống Trường Tuyết chuyển động, đột nhiên nghĩ ra điều gì, lại hỏi: “Mai chàng còn đến bán ?”

      “…” Hộ vệ hoảng sợ, lúc sau mới phản ứng kịp, “Chắc… Chắc là có.”

      Ngài có thể đừng những thứ khiến người khác liên tưởng ngừng được vậy?

      “Vậy tốt.” Tống Trường Tuyết đứng lên, vài câu với , vẻ mặt hơi bị nguy hiểm.

      Hôm sau.

      Ánh mặt trời ấm áp, Thừa tướng rất nhàn.

      Trữ Khác chuẩn bị ra đường, đặt chữ “Viết Hộ” sang bên cạnh. Ngồi bên trong, tính lấy sách ra xem đám người đột nhiên vây quanh.

      Trữ Khác ngạc nhiên, suýt nữa là đứng bật dậy.

      “Ngài đến rồi!” ông lão râu trắng chen lên trước đám người, run rẩy , “Lão phu ngưỡng mộ danh tính lâu, hôm nay cuối cùng… cuối cùng cũng được đáp ứng mong mỏi rồi!”

      Hôm qua mình mới mở sạp hàng, hôm nay được ngưỡng mộ danh tính lâu? Trữ Khác có hơi mông lung biết trả lời thế nào.

      Ông lão kia còn chưa kịp thêm, vị công tử trẻ tuổi lại chen vào, vung vẩy tờ ngân phiếu, “Đại nhân đại nhân, giúp tại hạ đề cái chữ , bao nhiêu bạc đều được hết!”

      Trước kia bị gọi vậy thành quen, nhất thời để ý tới hai từ “Đại nhân”, danh xưng này đúng nữa rồi. Những người trước mặt này nhìn giống người Tống Trường Tuyết phái tới. Mặc dù Trữ Khác thấy lạ nhưng cũng chỉ cho là vận đột nhiên đến.

      hỏi: “Đề cái gì?”

      Vị công tử kia đưa tới bước họa, đặt lên bàn của Trữ Khác, : “Đề gì đều theo ngài? Chỉ cần là ngài viết, chuyện gì cũng đều được!”

      Bức họa kia dù phải tuyệt thế danh họa nhưng cũng có vài phần linh khí, cũng có cái mới mẻ. Trữ Khác chỉ hơi trầm ngâm rồi lập tức đề xuống viết bốn câu thơ, trước sau cũng chỉ có mấy câu rảnh rang, mọi người vừa nhìn đồng loạt vỗ tay tuyệt vời.

      Nội dung trong tranh thủy mặc là thứ yếu, thế nhưng phố phường dân dã, tiểu thương, nước chảy qua cầu , đều chỉ cảnh tượng náo nhiệt. Câu thơ kia vô cùng đặc sắc, là phong cách bị hạn chế nhưng nó vẫn khoa trương, cùng với quyết đoán hùng hồn, kết cấu dưới chặt chẽ, khiến người ngoài khỏi cảm thán câu ‘thần lai chi bút’ (tác phẩm của thần).

      Chỉ là bổ sung nhau thôi cũng khiến con người ta thấy ‘huyên tân đoạt chủ’ (khách nháo cướp chủ).

      Sau này tác phẩm tiêu biểu đứng đầu “Thú vui Tống kinh” chính là tác phẩm của Trữ Khác, đến mấy ngàn năm sau trong sách giáo khoa cũng hại vô số học sinh, cái này đều là “sau này”…

      Thời khắc này, Trữ Khác thấy đau đầu, biết những người này là từ đâu đến, sóng liên tục ùa về, chốc cũng được yên. vốn tính muốn đọc ít sách nhưng với tình hình vây giờ dọn sạp là điều thể.

      thể than câu, làm ăn quá tốt cùng dễ dàng mà…

      Ngoại trừ viết đề thơ, còn có người viết thư, viết thẻ tên, viết câu đối, tuy là tay phải mỏi nhừ nhưng đúng là kiếm được ít tiền.

      chưa từng nghĩ tới mình kiếm sống bằng cách này, trái lại hình như còn thích thú… Mặc dù thầm đắng lòng do bằng bổng lộc ngày. Nhưng ngẫm lại vẫn thấy còn tốt chán, có qua có lại, dựa vào bản lĩnh của mình để kiếm tiền, có phân chia tốt xấu.

      Ngoài ông lão, công tử “ngưỡng mộ danh tính nên đến”, còn có cả vài nương trẻ tuổi tìm việc, lấy những lý do cổ quái để giúp viết.

      Đây cũng là Thừa tướng đấy! Tuy bị bãi chức nhưng cũng từng làm Thừa tướng đó! Trông dáng dấp tuấn thế kia! Mày kiếm mắt sao, chóp mũi tuấn, cao dong dỏng. Nếu có thể theo chung sống dù mỗi ngày uống cháo loãng cũng đáng lắm!

      Nếu như Tống Trường Tuyết biết người dưới trướng mình làm việc vô tổ chức, ngay cả trong thanh lâu cũng phát truyền đơn, chắc chắn tức xì khói.

      Mấy nương trốn ở phía xa nhìn lén chẳng sao, đằng này còn ba chân bốn cẳng mò tới…

      Chỉ là nương kia vẫn chưa đến gần bị hàn khí người Trữ Khác tỏa ra làm cho sợ lui lại, kinh ngạc đứng bên.

      nương, cha mẹ dạy lễ nghĩa liêm sỉ hả?” cau mày, có hơi buồn bực.

      Đừng nhìn dáng vẻ sinh ra dễ bắt chuyện của Trữ Khác, phải người biết thương hương tiếc ngọc, đương nhiên, loại trừ cái vị trong nhà .

      Nữ tử kia vốn xuất thân thanh lâu, bị thế đỏ hết cả mặt, cũng đợi tỷ muội mình, gì chạy xa.

      Thấy trời gần tối, Trữ Khác tính toán qua loa thu nhập hôm nay đột nhiên tâm tình rất tốt, mặc kệ phía trước còn đội ngũ xếp hàng dài, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

      Mọi người thấy vậy có hơi thất vọng nhưng cũng thể làm gì hơn là rời .

      Trữ Khác dọn đồ, vẫn cảm thấy chuyện hôm nay có hơi kỳ quái, chỉ bày sạp hàng thôi, sao chuyện làm ăn có thể tốt đến thế? Nghĩ mãi cũng nghĩ ra, tốt nhất là tạm thời buông tha nó.

      Mãi đến tận khi về đến cửa nhà mình, thấy trong khe hở có nhét tờ giấy.

      “Thừa tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử Hoài Tống lần đầu bước vào dân gian, tự tay viết thẻ tên, tự tay viết đề tên! Đến trước được trước! Bán xong mới nghỉ! Cự ly gần nhất, giá cả phải chăng, thời cơ thể để mất! Thời cơ đến nữa! Ngay khi Tống kinh hé ánh dương, chúng ta, mong đợi mọi người ghé thăm.”

      “…”

      Người tuyên truyền quảng cáo là quá cẩn thận, cẩn thận bị bại lộ.

      Trữ Khác lặng yên đọc xong tờ giấy, đột nhiên cảm thấy, hề thiếu chuyện tồi tệ…
      thư hồ thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      [TTDNSNN] – CHƯƠNG 48 : Gặp lại cố nhân


      Ngày xuân ấm áp, non sông tươi đẹp.

      Những tháng ngày ăn no mặc đẹp cứ thế trôi qua, có những nương tử mong ước nhà mình được thăng quan tiến chức, có số khác lại tự ôm chuyện vào mình nên sống rất thảm.

      “Quận chúa Quận chúa, gia lại đến Giang Hải lâu làm người tính toán sổ sách rồi.”

      “Mau đến Giang Hải lâu mua cho ta mấy phần vịt nướng.” Tống Trường Tuyết vội vàng với người kia, cẩn trọng suy nghĩ lát rồi thêm, “Mà thôi, để ta tự mình chuyến là được.”

      Cái này gọi là binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, à … Phải là nhìn đĩa dưới thức ăn, chàng có chính sách, thiếp có đối sách, còn sợ đối phó được chàng sao?

      Cùng lắm xin lỗi với chàng, biết cương nhu thích hợp chẳng phải mới là nương thông minh?

      Tống Trường Tuyết nghĩ vậy, trở lại phòng đổi y phục, chuẩn bị xong đâu đấy liền ra ngoài. Mấy gã hộ vệ phía sau rời tấc, nhìn cái là biết được ai căn dặn.

      Tiểu Đào cũng theo sau nàng, dường như còn háo hức hơn, kiềm chế được đành hỏi: “ định gặp Tướng gia ạ?

      Tống Trường Tuyết nhìn nàng: “Hử?”

      Thấy sắc mặt đối phương khác lạ, Tiểu Đào vội đổi giọng: “À nhầm rồi ạ, là gia!”

      Đây phải trọng điểm… Tống Trường Tuyết vẫn nhìn nàng, được mơ tưởng đến tướng công nhà ta nha, cho dù chỉ là nghĩ thôi cũng được.

      Tiểu Đào ngượng ngùng cúi đầu, tiểu thư người nhen thế làm gì chứ, nô tỳ chỉ háo hức muốn thấy phản ứng của ngài khi thấy người thôi mà.

      Giang Hải lâu là tửu lâu nổi danh nhất Tống kinh, những đời Hoàng đế trước đều cải trang để đến đây, tiệc rượu của quan to quý nhân phần lớn cũng đều đặt ở đây, rất giống như ra vẻ mình rất đắt giá.

      trong những quan to quý nhân, trước đây Trữ Khác cũng đến ít, từ bàn bạc việc nước đến việc tư gần như đều ở chỗ này, khí chất lạnh lùng giống người thường khiến ai từng gặp qua đều quên được, lại thường vứt tiền như rác, bao cả tòa lâu… Cho nên toàn bộ người trong Giang Hải lâu đều biết .

      Núi vàng lớn ngày xưa giờ cửa sau, làm người tính toán thu chi trong Giang Hải lâu khiến ai nấy đều rối bời, ngay cả trò chuyện cũng dám quá nhiều với . Bởi vì cảm kích trước đây thường được lời từ chuyện làm ăn, ông chủ Giang Hải lâu trả công hề thấp, so với người làm trước phải gấp năm đến sáu lần.

      Vận đổi sao dời, chuyện thế này, ai cũng thể đoan trước được.

      Là người trong cuộc, Trữ Khác vẫn thản nhiên như , nên làm gì làm cái đó, chấp nhận cuộc sống này, vùi đầu vào tính toán, vốn tư duy chu toàn, làm việc cẩn thận, công việc này mà tính sai chắc chắn gần như . Quyển “Tứ Bộ Bị Yếu” dày bịch đặt góc bàn bên phải để rảnh rỗi xem, sắp thi Hương rồi, xem qua có lẽ còn thời gian nữa.

      Ngoài cửa.

      Tống Trường Tuyết nhìn quanh, lấy lại tâm tình, nhấc chân bước vào Giang Hải lâu.

      Tầng trệt là nơi dùng cơm của bách tính bình thường, nhưng phải bách tình nào cũng ăn được, sơn hào hải vị, bào ngư chân gấu, đều là những người có chút của cải đến đây tiêu tiền.

      tiểu nhị y phục chỉnh tề nhanh nhẹn tới đón, thái độ nho nhã có chừng mực, “Vị phu nhân đây có cần gì chăng?”

      “Phòng tốt nhất.”Trường Tuyết thuận miệng đáp, giờ nàng vấn tóc kiểu phụ nhân, bị người khác gọi là phu nhân có gì là đúng.

      “Vâng vâng, ngài theo ta.” Tiểu nhị cười đến ấm áp, xoay người đưa bọn họ lên tầng hai, nhìn cái là biết được huấn luyện bài bản.

      Tống Trường Tuyết theo lên tầng nhưng trong lòng biết phải làm sao, nàng vốn đến đây để ngắm Trữ Khác, biết có thể tìm cơ hội thầm gặp chàng , giờ biết nên làm gì tiếp.

      “Bên này phải còn phòng trống chứ nhỉ.” Tiểu nhị được hai bước lẩm bẩm, bắt đầu khó hiểu.

      Tống Trường Tuyết cũng để ý lắm, chỉ nhìn quanh lần thấy hơi quen mắt. Nhớ lại lần trước phu nhân Lư Tương của Hoài An hầu mời nàng đến đây thương lượng, khuyên nàng rời khỏi Trữ Khác, rời khỏi Tướng phủ, lời của nữ tử kia vẫn còn vang vọng trong tai nàng.

      đúng…

      ràng vang bên tai.

      “Hôm nay tỷ tỷ làm chủ, cớ gì mọi người khách khí vậy.” Bên đó vang lên thanh dịu dàng của phu nhân Lư Tương nhà Hoài An hầu…

      Tống Trường Tuyết đứng sững tại chỗ, tâm tình có hơi phức tạp. Theo lý, nữ nhân này là kẻ thù của nàng, là nàng ta gây khó dễ trước, khiến mình thể rời khỏi Tướng phủ. Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, dưới tình huống lúc đó cũng thể nàng ta quái lạ được, nam nhân bị câu hồn, mạng mình gặp nguy, nghĩ cách đẩy củ khoai nóng bỏng tay sang cho người khác, chẳng lẽ để mình tự cầm chắc?

      Trở thành người bị hại trong chuyện, Tống Trường Tuyết vẫn nuốt trôi cơn tức này. Bản thân nàng ta vui là quản chuyện liên quan tới mình, lại khiến mọi người vui à? Bề ngoài là người hiền lành nhưng bên trong ích kỷ nhen. Chuyện qua lâu rồi còn trả thù làm gì nữa? Thôi đường ai nấy , có phúc tự hưởng thôi, Tống Trường Tuyết chỉ nghĩ được đến vậy.

      “Tiểu nhị, mang cơm.” Cánh cửa kia đột nhiên mở ra, nha hoàn ló đầu nhắc nhở.

      Tống Trường Tuyết còn chưa bình tâm, tiểu nhị kia đáp nhanh tiếng, bước tới : “Lập tức mang đến liền!”

      Cửa vẫn mở, Tống Trường Tuyết đứng ở ngoài kịp tránh , đối mặt với đôi mắt ngạc nhiên của thiếu nữ trong phòng.

      phải Lư Tương mà là Vân Gia lâu gặp.

      ràng đối phương bị giật mình sau rồi có biểu gì khác, bước ra ngoài cửa. Trong phòng chỉ có hai người mà có đến bảy, tám khuê tú nhã nhặn trong kinh tụ tập lại chỗ dùng cơm, giờ thấy hành động của Vân Gia đều ngạc nhiên nhìn sang.

      Vân Gia cũng đến trước mặt nàng, Tống Trường Tuyết vẫn chưa bắt kịp nhịp, biết gì, đành ngượng ngùng: “Lâu rồi gặp nhỉ…”

      Dáng vẻ vẫn giống trước đây mặc cho thân phận có thể ngẩng đầu ưỡn ngực, vòng vo với nàng, Vân Gia vào thẳng chủ đề: “Tướng gia vẫn ổn chứ?”

      A? Tống Trường Tuyết lặng người, dạng câu hỏi mờ ám thế này sao ngài có thể thản nhiên thế chứ…

      Nhưng mà cái này quan trọng, quan trọng chính là nàng biết trả lời thế nào nữa…

      Tướng gia ở dưới tầng tính toán sổ sách ấy! Chàng tính toán sổ sách ấy!

      Tống Trường Tuyết giương khóe miệng điềm tĩnh nở nụ cười: “Chàng rất khỏe.”

      “Vậy tốt.” Vân Gia lướt qua nàng, tiếp: “Ta phải gả rồi, hôm tiệc vui lại mời phu thê mấy người đến làm khách đấy.”

      Nàng là người bề ngoài kiêu ngạo, luôn coi thường kẻ khác, tại có thể cúi mặt lên tiếng chuyện này, mặt còn những nét cong cong, là dạng thùy mị khác lạ.

      Tống Trường Tuyết lại lặng người, nhịn được hỏi: “Là gả cho ai vậy…”

      “Tam công tử Đàm Khải nhà Binh bộ Thị Lang, chắc ngươi cũng biết…” Nghĩ lại chuyện lúc trước dường như Vân Gia vẫn còn ngại, “Tuy giờ chàng có gì nhưng chàng đối ta rất tốt, hơn nữa ta tin chàng phụ kỳ vọng của ta.”

      Tống Trường Tuyết cười đến xán lạn, ngừng chúc phúc, nàng lòng mừng thay cho Vân Gia.

      Cái vị Vân Gia này lần đầu chạm mặt gây khó dễ cho nàng nhưng tất cả đều do tâm phục, cũng phải lòng dạ độc ác nhen. Về sau Tống Trường Tuyết cũng dần dà cảm nhận được phẩm giá của quý nữ kinh đô, kiêu ngạo vừa đủ, công tư phân minh, ra tay trượng nghĩa đúng chỗ, cả người toát lên khí chất.

      Nàng cũng từng mến mộ Trữ Khác nhưng cầm được cũng buông được, thực khiến người khác cảm khái khôn cùng, so với nàng Tống Trường Tuyết tự thấy bản thân có phần rộng lượng lắm, nhưng cải xanh cũng có người thích, mỗi người có tính cách khác nhau, chỉ cần là chính mình còn muốn trông mong gì nữa?

      Vân Gia lại lên tiếng: “Hôm nay phu nhân Hoài An hầu làm chủ mời tiệc các tỷ muội, nếu ngươi chê ở lại cùng ăn cơm rau dưa .”

      Tống Trường Tuyết hơi do dự nhưng nỡ từ chối cầu của nàng, đành nhấc chân theo Vân Gia vào trong.

      Con dân Hoài Tống cởi mở, con cũng có địa vị hề thấp, có nữ Tướng quân, cũng có nữ Hoàng đế. Đừng bó chân, ngay cả hôn lễ nạp thiếp cũng rất ít. Có ít quý nữ trong kinh thành ở bên trong, có khuê tú chưa xuất giá, cũng có vài phu nhân trẻ tuổi, gần như đều quen biết nhau. Thấy Vân Gia chuyện ngoài cửa hồi lâu, lại dẫn theo nương xa lạ vào, trong lúc nhất thời tất cả đều yên lặng tiếp. nương trước mắt thêu chỉ hoa vàng váy, vừa nhìn biết phải đồ người thường có thể có. Lư Tương ngồi bên đánh mắt nhìn sang, mặt đột nhiên trắng bệch.

      Cảnh xưa ùa về, bản thân từng cùng phu nhân Lương Quốc công làm quá lừa nàng ta rời khỏi Tướng phủ, nhưng cũng bị tìm về, chuyện về sau cứ như mơ khiến ả bất ngờ.

      Người bên ngoài biết nhưng lòng Lư Tương mồn . Trước đây Tống Trường Tuyết chỉ là con của quan địa vị, các nàng có thể tùy tiện vui đùa, nhưng giờ khác.

      Tuy trượng phu là Hoài An hầu có máu mặt trong kinh nhưng bản thân cũng chỉ là cáo mệnh phu nhân tứ phẩm mà thôi. Còn Tống Trường Tuyết được Hoàng đế đích thân phong nhất phẩm Ôn Nghi quận chúa, hưởng đặc quyền của Công chúa, lương bổng năm 5000 lượng bạc, bổng lộc bốn nghìn hộc.

      (*) Hộc: Dụng cụ để đo dung tích thời xưa. (Đời Tống, 1 hộc = 60 cân)

      ràng thể so sánh.

      Nghĩ đến đây, Lư Tương quyết định lập tức vứt bỏ thân phận, hạ thấp mình, hy vọng nàng ta tính toán chuyện trước kia.

      khéo, có thể được gặp Ôn Nghi quận chúa ở đây. Cũng có đồ gì ngon, mong ngài đừng ghét bỏ.”

      “…” Tống Trường Tuyết ngồi, còn lúng túng bất thình lình bị nàng ta thế nên lại càng khó xử hơn.

      Ngài? Có cần phải ‘mượn gió bẻ măng’ lộ liễu thế ?

      Nàng vừa nhấc đũa vừa ngượng ngùng: “ chê, chê.”

      Mọi người xung quanh đều có vẻ mặt ngộ ra, à, Ôn Nghi quận chúa đấy… Sau rồi vẻ mặt đều thành cung kính, tuy rằng mới nãy trò chuyện sôi nổi, ràng quạnh rất nhiều.

      Tống Trường Tuyết hối hận thôi, tại sao phải đến ăn bữa cơm này, quá khó xử.

      Vân Gia vừa gắp rau cho nàng vừa thản nhiên như : “Các ngươi còn nhớ vị đại tiểu thư phủ Lương Quốc công kia ?”

      Mọi người cùng nhìn bằng ánh mắt tò mò, từ khi Quốc công phủ sụp đổ,hình như rất lâu rồi chưa nghe đến người này.

      Có người kiềm được hỏi: “Là người được gửi nuôi ở chùa Hoa An, Lương Chiếu Đường?”

      Dễ thấy sắc mặt Tống Trường Tuyết với Lư Tương cứng lại, đều lên tiếng, so với những người kia còn càng hiếu kỳ hơn. Mặc dù quá lâu, ngược lại lại có cảm giác như mấy đời, vận mệnh mỗi người mỗi khác, xét cho cùng vẫn là tự do mình tạo nên, oán được ai.

      “Hừm, mấy hôm trước ta thấy ả ở chùa Hoa An, hình như là cùng với mẹ chồng đến dâng hương, chắc lắm nhưng nhìn ả cũng hề tệ, chắc là gả rồi đấy.” Vân Gia như chỉ bâng quơ.

      Mỗi người biểu cảm, khe khẽ bàn luận.

      Bấy giờ Tống Trường Tuyết mới thở phào nhõm, lên tiếng, chỉ đưa đũa gắp rau. bàn dưa chua tôm nõn hấp, cái món kia ở xa nàng, vị nương ở gần thuận tay đổi vị trí cho nàng: “Thấy ngài thích ăn món này, cứ để phía trước ngài .”

      Có quý phụ thấy vậy nhịn được cười trêu: “Có câu chua trai cay , Quận chúa thích ăn dưa chua như thế, chẳng lẽ là có con trai?”

      “…Hả?” Đôi đũa của Tống Trường Tuyết dừng giữa trung.
      thư hồ thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      [TTDNSNN] – CHƯƠNG 49 : Rảnh quá đến rình trộm


      Ăn cơm xong.

      Thiên kim phủ Nhạc hầu tha thiết mời các nàng nghe kịch, Tống Trường Tuyết tìm cớ từ chối. Trước nay nàng đều thích ứng được với kiểu sống này của bọn họ, giờ cũng có ý muốn mang thân Quận chúa . Khí chất quý nữ cửa cao được bồi dưỡng từ , nàng tự thấy cần thầy dạy tại nhà, cần phải học văn vẻ. Nàng chỉ là nương cửa nhà nghèo, có mục tiêu, có thông minh như người khác, chỉ cần được sống tự do là tốt rồi.

      Mãi đến khi mọi người tản hết, Tống Trường Tuyết vẫn suy nghĩ đến độ khả thi của lời quý phụ kia vừa .

      Con trai, có khả năng lắm…

      Bản thân nàng còn như đứa trẻ, sao có thể có con đây…

      Lập tức, Tống Trường Tuyết quyết định đến tìm trượng phu, đến tìm đại phu.

      Trong khi Trữ Khác tập trung tính toán dưới tầng trệt, nương tử của gạt ý nghĩ đến thăm , dẫn theo nha hoàn Tiểu Đào đến y quán gần nhất.

      Đại phu nghe Tống Trường Tuyết , chỉ liếc qua nàng, bảo: “Đưa tay qua đây.”

      Tống Trường Tuyết bất tiện đưa tay tới, ống tay vân cẩm vé lên lộ ra phần cánh tay trắng nõn, đại phu kia thuận tay đặt lên, thận trọng phân biệt.

      : “Mạch Hoạt.”

      Đó là cái gì?

      Tống Trường Tuyết mông lung, nghe phải mạch hỉ, còn có hơi thất vọng.

      “Hơn hai tháng.” Đại phu tiếp.

      “Dạ?” Tống Trường Tuyết lại sững sờ, “Cái gì hai tháng ạ.”

      “Con của nhà ngươi được hai tháng.” Đại phu dùng cạn chức trách trả lời nàng, trông cách ăn mặc của nàng, lại nhìn người phía sau liền đứng dậy kê đơn thuốc cho nàng: “… Chắc chắn là mạch hỉ, ta cho nhà ngươi thuốc lót dạ dưỡng thân, miễn cho sau này gượng nổi.

      (*) Vài thứ liên quan khi bắt được mạch Hoạt:

      – Máu dồi dào => có bệnh.

      – Phụ nữ có thai => bệnh.

      – Bị đờm hoặc ăn tiêu.

      – Bị khí lạ xâm nhập.

      có bệnh => tiến triển tốt.

      Nghe được hai chữ mạch hỉ, Tống Trường Tuyết lập tức ngây người, những chữ còn lại đều nghe lọt.

      Nàng – Có – Thai – Rồi !

      Nàng có thai nàng có thai nàng có thai rồi!!!

      Tiểu Đào đứng bên ngừng chúc mừng, phấn khởi kém. Tống Trường Tuyết im lặng, đè tay lên ngực vẫn kiềm chế được kích động, mở miệng hỏi: “Là nam hay nữ vậy?”

      Đại phu lại liếc nàng cái: “Sao ta biết được.”

      Tống Trường Tuyết thấy mình lại làm chuyện ngu ngốc, có chút khó xử, ngượng ngùng: “Đa tạ đại phu… Thuốc bổ ta cho người đến lấy, đây là tiền chẩn đoán.” Nàng đặt thỏi vàng vào tay đối phương.

      Có con là điềm tốt, nhiều tiền hơn cũng là gì.

      Nàng chợt nhớ lại trước đây, dáng vẻ dửng dưng của Lương Chiếu Đường khi lấy ra thỏi vàng, khi ấy mình vẫn là con tiểu quan nghèo túng, gần như cả đời chưa thấy nhiều tiền như vậy, vừa hâm mộ vừa xúc động. Đến hôm nay phấn khích cũng tùy tiện thưởng nhiều tiền, biết nên than ‘vận mệnh vô thường’ hay thán tiếng ‘phong thủy luân chuyển’ đây?

      Đại phu vừa thấy nhiều tiền lập tức biến thành người khác, cúi đầu khom lưng, dặn lại những điều cần lưu ý, Tống Trường Tuyết lười tính toán thái độ trước sau của ông, nghe vài câu xong liền ra cửa, ngồi kiều về phủ Quận chúa.

      Khó trách gần đây tâm tình mình tốt, cứ như biến thành người khác, hóa ra là do nguyên nhân này.

      Áng chừng mấy ngày sau đó Tống Trường Tuyết đều ra ngoài, phải nghiên cứu ra điệu bộ cho Trữ Khác mới được, đúng, là cách chứ…

      Cơ mặt Tiểu Đào đều cương cứng, giống như là sắp nhịn được mà cười nàng.

      “Tướng công, hôm nay trời đẹp, thiếp có thai rồi.”

      … Quá bình thường, có cảm xúc.

      “Trữ Khác, thiếp mang thai con chàng, chàng phải làm chủ cho thiếp đó!”

      được, càng nghe càng giống như kêu oan công đường.

      “Tướng công, trước đây chàng phạm sai lầm gì thiếp đều quan tâm, chỉ cần chúng ta có thể cố gắng sống, có gì là thể! Trở về , con nhớ chàng.”

      … Sao mà nghe cứ như vừa được thả từ trong ngục ra ý.

      “Bảy tháng nữa là mùa thu, rất thích hợp để sinh con.”

      … Chuyện này với mùa màng có mấy xu quan hệ?

      Trở về luyện tập suốt với Tiểu Đào vẫn có cách hay, Tống Trường Tuyết quả sắp nổ tung rồi, rốt cuộc phải sao với chàng đây!!

      Đưa tay sờ bụng của mình, tuy vẫn bằng phẳng, chút cảm giác cũng có, thế nhưng về nghĩ đến bên trong có sinh mệnh , lập tức trong lòng ngập tràn hạnh phúc. Đây là con của nàng với chàng, ai cũng cướp được.

      Hôm trước quý phụ kia có khả năng là con trai, lớn lên tuấn tú như Trữ Khác đành, nếu như di truyền thông minh của mình phải làm sao…Tống Trường Tuyết trầm tư.

      ra chuyện này quan trọng, quan trọng chính là giờ ngay cả cơ hội gặp chàng nàng cũng có ấy!

      Tống Trường Tuyết ngồi ghế đá yên lặng rất lâu, đột nhiên đứng dậy.

      “Tiểu Đào! Thu dọn đồ đạc! Xuất phát!”

      “Dạ?” Tiểu Đào ngơ, “ đâu…”

      Dường như Tống Trường Tuyết rất bất tiện, ngại : “Ta nhìn trộm xem cuộc sống có ta chàng vượt qua thế nào…”

      “…”

      Sau rồi nàng , mang theo tinh thần dũng cảm biết sợ là gì lên đường.

      Tiết trời ngày xuân được hoan nghênh hơn mùa đông nhiều, trăm hoa đua nở, cành liễu trổ mềm, người đường phố cũng nhiều hơn, gió xuân nhè , có mấy phần ‘khách đến thăm say làn gió’.

      Xuân Tống kinh đến sớm…

      là xế chiều, khi nàng tới ngôi nhà quen thuộc mới nhận ra cửa khóa ngoài.

      Chắc chắn Trữ Khác ở Giang Hải lâu tính toán đống nợ của chàng…

      Vừa hay! Tống Trường Tuyết bước lên mở ra, đây là nhà của nàng, đương nhiên nàng có khóa.

      Nàng cười giả dối, xoay người đối điện với hộ vệ, để bọn họ đợi nàng vào trong khóa cửa cẩn thận rồi rời , tuyệt đối thể để Trữ Khác phát có gì bất thường, chúng hộ vệ nghe chỉ thị của nàng, ai cũng dám trưng bày ý kiến.

      Đẩy cửa ra, bài biện trong phòng giống như trước khi nàng , có thay đổi gì quá lớn. Nàng đứng dậy ra sân sau, gậy trúc phơi y phục, xem ra chàng sống rất khá…

      “Gâu gâu gâu!” Bỗng nhiên có tiếng chó sủa làm nàng giật mình, nhìn sang cái, đây phải là Tỏi To nhà nàng sao.

      Con chó vàng thấy nữ chủ nhân trở về dường như rất hưng phấn, vui vẻ vẫy vẫy đuôi với nàng. Tống Trường Tuyết bỗng phát sầu, nếu như con chó này bại lộ hành tung của mình biết làm sao, đành nghĩ cách giấu nó .

      Tỏi To quấn lấy hai chân nàng, thân mật quyến luyến, Tống Trường Tuyết dễ xử lý, quyết định chỉ ôm nó vào thư phòng, chắn cửa, tạm thời cho nó ra là được.

      Nàng lại thấp thỏm nóng lòng ở trong phòng chờ chàng về nhà, ở đây thời gian, hỏi có bao nhiêu góc tường nàng đều nhớ . Ngồi lúc thấy hơi chán, bên này sách, bên kia sách chàng ôn để tham gia khoa cử, khô khan và trừu tượng, nàng chẳng có chút hứng thú. Lại lật qua lật lại, thấy bản ‘Cẩn Ngôn Chính Thư 2’, nhịn được mở ra.

      Chữ trước sau đẹp như in, chữ viết lưu loát, sạch như vậy, giống như lời người khác . Nàng xem nội dung, hiểu lắm, cũng chỉ như xem qua, chợt thấy hai chữ ‘Hoàng hậu’.

      Nhìn kỹ hóa ra lấy tiên Vũ Văn Hoàng hậu làm ví dụ phản diện, đống văn chương nàng hiểu lắm những cũng biết là nhắc nhở thế nhân. Từ xưa tới nay, loại sách này đều dành để tư vấn cho Đế vương. So với ‘Cổ Kim Giám’ khá nổi tiếng của đời trước vẫn còn lưu truyền đến tại, tác phẩm ‘Cẩn Ngôn Chính Thư’ của đời sau được viết ra khi còn rất trẻ, viết xong quyển 1 vẫn chưa tròn hai mươi tuổi, còn từng được coi là người trời. Xem ra lần này chàng nhất định muốn làm quan phụ trợ.

      Sau đó nàng xoay người cái, chui xuống gầm giường….

      Trước nhìn trộm phải đùa, Tống Trường Tuyết thấy mình nhàn đến hoảng, mặt vừa thẹn thùng vừa ngại ngùng, dè dặt giấu mình rồi yên lặng nhìn ra phía ngoài. là nhà mình mà làm như trộm, cái này có hơi bị khùng…

      Tống Trường Tuyết rất tò mò, cuộc sống có nàng, mỗi ngày chàng đều làm những cái gì đây?

      Trữ Khác trở về, đầu tiên là cởi áo ngoài, sau đó đến phòng bếp đun nước, Tống Trường Tuyết nằm bò dưới gầm giường bất an chờ đợi, đợi rất lâu vẫn thấy chàng quay lại.

      Trữ Khác tắm rửa xong trở về phòng, Tống Trường Tuyết trốn dưới ván giường chỉ thấy đôi giày chậm rãi từ ngoài vào, rồi ngồi trước bàn đọc sách.

      Tim nàng đạp thình thịch, chỉ sợ chàng phát ra điều gì. Trữ Khác chỉ là hơi dừng lại mới ngồi xuống, cũng có gì khác thường.

      Tống Trường Tuyết có chút thất vọng, hóa ra ngày nào chàng cũng đọc sách. Bất chợt nàng thấy suy nghĩ của mình quá mức hèn mọn, bình thản rất là bình thường đấy, chẳng lẽ còn có thể phát sinh chuyện gì khác? Nhìn bóng lưng của chàng, Tống Trường Tuyết bỗng chua sót, lâu rồi gặp mặt, chàng nhớ mong mình chút nào sao? Cả ngay chỉ biết đọc sách, hừ…

      Biết được tính thực của , Tống Trường Tuyết vô cùng thất vọng, còn rất muốn bò ra nhưng vì thấy khó xử, biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể nằm úp sấp dưới gầm giường…

      May mà giờ trời lạnh, mặt đất cũng mát, lúc ra ngoài nàng thay bộ y phục say , lần này cống hiến hết cho bụi bặm.

      Thời gian chầm chậm trôi , Trữ Khác đọc sách đến tận khuya, có lẽ mấy ngày nay chàng đều vậy. Ngày kia là thi Hương, chàng quen biết quản lâu rồi, trước đây tích lũy giao thiệp ít, rất thuận lợi bắt được kiểu thi.

      Làm lại từ đầu, đến cũng phải là chuyện đơn giản.

      Tống Trường Tuyết nằm bò dưới gầm giường lâu lâu, suýt chút nữa là ngủ thiếp mới thấy chàng thả đồ trong tay xuống về phía giường.

      Tháo giày, lên giường, ngủ ở nàng, khoảng cách gần và hai người cách nhau cái ván giường.

      Tống Trường Tuyết cứng mặt, thầm nghĩ mình đúng là tự dội nước vào đầu…
      thư hồ thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      [TTDNSNN] – CHƯƠNG 50 : Thừa tướng đại nhân sợ ngây người


      biết tại sao chàng ngủ rồi mà tắt nến.

      Mất lúc phía vẫn có động tĩnh, biết Trữ Khác ngủ chưa. Ngay khi Tống Trường Tuyết nhịn được chuẩn bị chui ra, ván giường khẽ động, hình như là có tiếng nửa người ngồi dậy.

      Sau đó, tiếng thở , hừ…

      Tống Trường Tuyết cảm thấy tiếng động này có gì đó rất đúng, khỏi cau mày… phải lúc hai người làm chuyện kia, bình thường cũng có người phát ra kiểu tiếng động này sao?

      Tình huống tại là thế nào, Tống Trường Tuyết ngạc nhiên lại dám động, hai mắt đăm đăm nhìn lên ván giường, tỏ vẻ nghi hoặc.

      “Trường Tuyết…” tiếng cực kỳ , đến mức gần như nghe thấy.

      Bất thình lình nghe thấy tên, Tống Trường Tuyết giật cả mình, còn tưởng chàng phát ra hành tung nên cả người hoảng đến khống chế được, nhưng mà đợi lúc, người bên tiếp, khỏi thở phào cái.

      Vừa rồi chỉ là nhàng nhúc nhích chút, đột nhiên giờ chuyển động, phạm vị rất rất , ra nếu lắng nghe đúng nhận ra. Lúc này hình như còn có cả nhịp điệu nữa… Qua rất lâu, đến nỗi nàng cho động tĩnh này là ảo giác của mình, cổ họng nam tử mới tràn ra tiếng than mê người, tiếng chàng vốn trầm, khiến người nghe thấy thanh ngâm khẽ cùng với thở hổn hển này như muốn đòi hỏi gì đó.

      Tống Trường Tuyết nghiêng đầu nhập tâm suy nghĩ, và, như bị sét đánh.

      Chàng, chàng ‘thẩm du’ hả?!

      Trời ạ, nàng lại xem đúng cái nên xem… Tống Trường Tuyết xấu hổ đến mặt đỏ ửng, ngực như con nai vàng ngơ ngác đập thịch thịch. Trước kia từng biết nam nhân có cái chuyện này, giờ được tận mắt chứng kiến vẫn còn tin lắm, cả người vừa hiếu kỳ vừa thẹn đỏ mặt, chỉ che miệng dám lên tiếng, nhưng cũng biết bước tiếp theo nên làm gì.

      Đúng là ham hố hại chết Tống Trường Tuyết mà…

      Bên ngừng lúc lâu, có tiếng như mặc y phục, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

      Cái người ở kia, chàng chuẩn bị xong chưa?!

      Tống Trường Tuyết nhắm mắt lại, cân nhắc kỹ lưỡng, sau đó ‘đầu trộm đuôi cướp’ thò đầu ra, nhìn quanh bốn phía, tay chân đồng loạt bò ra ngoài…

      Trữ Khác lõa bán thể ngồi ở đó, có vẻ như chuẩn bị thổi nến. Vừa nghiêng mặt, lập tức cả trợn tròn mắt…

      “…” Nàng đến lúc nào!

      Tống Trường Tuyết đứng dậy phủi phủi bụi người mình, cúi đầu nhìn áo ngoài xám xịt, thoải mái cho lắm liền đưa tay cởi , bên trong mặc y phục màu hồng phấn, cũng có gì thích hợp.

      Dường như rất bất tiện, chỉ đỏ mặt nhìn sang, ánh mắt trốn trốn tránh tránh.

      Thiếp có cố ý…

      ràng sắc mặt Trữ Khác ổn phải, ngơ ngác nhìn nàng mà câu cũng được. Chăn mới đắp nửa để lộ ra cơ thể tráng kiện, đến phần vẻ nho nhã yếu ớt của người đọc sách cũng có, tuy là ngồi nửa người nhưng vẫn hoàn toàn có thể nhìn ra được đường cong rắn rỏi, thon dài mà quyến rũ.

      Có điều giờ phải lúc thưởng thức vóc dáng của chàng, Tống Trường Tuyết đỏ mặt ngó ngó chàng, khụ hai lần, : “Thiếp làm chàng sợ chứ?”

      Chàng bị thiếp dọa nhưng vẫn sợ? Và cả thiếp ra cũng quan trọng với chàng phải làm sao đây?

      A a a a a a!

      Não Trữ Khác hỗn loạn, cả nhìn nàng bỗng nhiên kéo chăn tới, nghiêng người cái nằm vào trong cùng, cũng chẳng chào hỏi câu che cả người.

      Ơ? Tống Trường Tuyết mờ mịt, lẽ nào vì có người thấy chàng tự xử nên tức rồi? Người nào đó ngẩn người, bắt đầu ngại ngùng, thể làm gì hơn là bò lên giường, chuẩn bị khẽ khàng đến xem sắc mặt của chàng.

      Trữ Khác vùi cả đầu vào bên trong, kẽ cũng hở, biết biểu cảm của chàng thế nào, càng nghĩ càng thấy tò mò.

      Tống Trường Tuyết rón rén nhấc chân lên bị chàng bắt lấy, lại bị tay chàng trói chặt lại, nàng bất đắc dĩ : “Chàng chuyện với thiếp … Ngủ thế này bị cóng tai, mau ra đây mà.”

      Mặt mũi đời này mất trắng còn quản gì đến cóng tai!

      đời lừng lẫy bị hủy sạch rồi..

      là Trữ Khác xem đây là tấm chắn cuối cùng, mặt tỏa nhiệt, sống chết chịu để ý đến nàng.

      vốn tuổi trẻ bồng bột, lại còn là tên đàn ông bình thường, nếu trước đây chưa hưởng qua tư vị đành, sau khi lấy vợ thành ra có cái suy nghĩ thế này, nhịn rất nhiều lần cũng có cách, thể dùng hạ sách để xua những ý nghĩ đen tối.

      ra, lòng cũng rất khổ sở…

      , Trữ Khác thường có dáng vẻ ‘vân đạm phong khinh’, loại ngượng ngùng thế này là lần đầu tiên gặp phải.

      Đại loại là chơi rất vui… Tống Trường Tuyết vừa cười trộm vừa tiếp tục trêu chàng, tay phải luồn vào trong chăn mò lên mặt của chàng, hô to: “Ôi trời ôi trời nóng quá thể! Đừng có thẹn mà, thiếp đâu phải người ngoài!”

      Trữ Khác vẫn để ý tới nàng.

      Tống Trường Tuyết thu tay về, dùng sức giật chăn, vừa giật vừa dỗ ngọt: “Chàng ra mà, thiếp trêu chàng, chàng ra ngoài tỉnh tò với người khác là tốt lắm rồi.”

      Nào có biết Trữ Khác nghe xong câu này đột nhiên cứng người, sau đó từ từ bò từ trong chăn ra, nhìn vào mắt nàng: “Sao lại nghĩ như vậy… Nàng tin ta?”

      Thấy chàng chịu ra, Tống Trường Tuyết coi như nghe thấy câu hỏi kia, vừa thấy mặt chàng lập tức cười to, càng cười càng thể dừng được, kiềm chế nổi giơ ngón tay lên chọc chọc, “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha chàng mặt đỏ rồi!”

      Mặt Trữ Khác nóng lên, ánh mắt kia hình như ổn, giống như muốn ăn người, cứ nhìn chằm chằm nàng câu nào.

      Đối phương đột nhiên nghiêm túc làm Tống Trường Tuyết cũng dám cười nữa, sợ hãi nhìn chàng cái, câm như hến.

      Trữ Khác vén chăn lên, lặng thinh nhìn chằm chằm nàng lát, sau đó đột nhiên vươn người đặt nàng xuống giường! Lồng ngực săn chắc phủ lên thân thể thiếu nữ mềm mại, trong khoảnh khắc khí phách nam nhi hiển lộ hết, giống như hùng sợ tướng quân.

      khí nghiêm túc hơn nãy rất nhiều, hai tay Trữ Khác chống hai bên nàng, thâm trầm: “Cười tiếp .”

      Vậy là Tống Trường Tuyết tiếp tục cười… Tựa như nghĩ rằng chàng làm khó mình, nàng cười hiền hòa, thậm chí còn có ý tinh nghịch.

      “Thiếp biết giờ chàng rất giận, thế nhưng thiếp thể nhắc nhở chàng câu…”

      “Chàng đè lên cục cưng của thiếp…”

      “…”

      “!!!”

      Trữ Khác bỗng nhiên ngồi dậy, con mắt đưa qua tỏ vẻ dám tin.

      Cỏ vẻ rất hài lòng với phản ứng này, Tống Trường Tuyết cười giả tạo, làm ra vẻ có chuyện vui muốn thưởng cho bé con, “Có phấn khích ? Vui hay vui? Còn dám bắt nạt thiếp nữa ?”

      Ai ngờ Trữ Khác liếc qua nàng, hỏi: “Ai?”

      “…” Nghe được chữ này, Tống Trường Tuyết hận thể dùng chưởng đập chết chàng! Cả giận, “Chàng có gan lặp lại lần nữa!”

      Trữ Khác nở nụ cười, đột nhiên trở mình ôm nàng vào lòng, như là muốn hòa nàng vào thân thể mình, từ xuống dưới đều ôm chặt, kẽ cũng hở, mặt khác lại cố gắng kề sát tới bụng nàng.

      Giọng cười như cười, “Trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách, ta được thuận miệng hỏi sao…”

      “Chàng còn dám thuận miệng hỏi sao?!!” Tống Trường Tuyết đỏ mặt, ra sức thoát khỏi cái ôm của chàng, vừa đánh vừa mắng to.

      gắt gao ôm lấy nàng, đôi tay rắn như sắt, nhìn khuôn mặt chối bỏ của nàng mà ấm như ngày xuân. Hôm nay trải qua nhiều chuyện quá thoải mái, Trữ Khác cảm giác mình thể thở nổi.

      Tống Trường Tuyết bị chàng ghì chặt cũng thể thể nổi…

      “Buông ra!” Nàng ra lệnh.

      Trữ Khác thèm để ý đến nàng, dường như vẫn nghiên cứu cảm giác hai người ôm nhau, nhìn cái bụng bằng phẳng của nàng, hỏi: “Ta có thể sờ cái chứ…”

      Tống Trường Tuyết lườm chàng, như đinh đóng cột: “ thể!”

      “Tại sao…” Trữ Khác bỗng cảm thấy rất oan ức, lại dám chuyện, giống như dọa sợ con mình.

      “Tay của chàng vừa làm cái chuyện kia, muốn cho sờ vào đây.” Tống Trường Tuyết nghiêng đầu , lẩm bẩm từ chối.

      “…” Trữ Khác nghĩ đến chuyện vừa rồi, càng nghĩ càng ngại, nhịn được biện giải cho mình, “Trường Tuyết… Lần đầu ta bị nàng phát cái đó.”

      Nhìn dáng vẻ lúng túng của chàng, có vẻ tâm tình Tống Trường Tuyết tốt lên, cũng lời nào, quyết định bỏ rơi chàng.

      Ai ngờ Trữ Khác đột nhiên buông nàng ra, đứng dậy choàng bộ y phục rồi xuống giường.

      … Chàng lại làm sao? Tống Trường Tuyết khống chế được nhìn sang, thấy chàng trực tiếp ra ngoài phòng, ngạc nhiên, đây chính là dưới cơn tức giận căm phẫn thong thả trốn ?

      Lát sau, bên ngoài vang lên tiếng nước, thanh rất lớn, kiểu như là cố ý. Qua lúc lâu nữa Trữ Khác mới trở về phòng.

      Bò lên giường, lẳng lặng nhìn nàng, tỏ thành khẩn.

      “Ta rửa sạch rồi…” Sợ nàng tin còn giơ tay đến trước mặt nàng, “Sạch lắm rồi…”

      Tống Trường Tuyết muốn cười nhưng cố gắng nhịn lại, giả vờ rất tình nguyện: “Vậy tốt! Chàng sờ , chỉ lần này thôi!”

      Trữ Khác sờ , bàn tay đặt bụng nàng, chỉ lo chạm hỏng, động tác vừa nhàng vừa dịu dàng. Nét mặt còn kinh ngạc, nơi này có đầu con, hơn nữa còn là con của với nàng… Vận mệnh thần kỳ, phải làm cha, vừa nghĩ tới đây Trữ Khác lập tức phấn khởi ngừng.

      muốn biểu đạt phấn khích của mình đột nhiên nhớ ra chuyện rất nghiêm trọng, biến sắc, mở miệng.

      “Đúng rồi, nàng vừa chui ở đâu ra.”

      Thấy chàng cuối cùng cũng nhớ tới vấn đề này, Tống Trường Tuyết ngượng ngùng, nghĩ trốn cũng thoát, đành ngoan ngoãn trả lời: “Giường… Dưới gầm giường.”

      “Lại đây.” Trữ Khác lạnh mặt rất nhanh, biết từng đường nước bước của nàng, hỏi lần lượt, “Mang theo cả con đúng ?”

      “Mặt đất rất lạnh đúng ?”

      Tống Trường Tuyết cúi đầu im lặng.

      “Có đáng đánh ?”

      “Đừng mà…” Nàng sợ.

      “Bộp…” Trữ Khác bắt lấy cổ tay nàng, bất thình lình đánh cái vào lòng bàn tay nàng, nhướng mày, “Nàng biết xem trọng thân thể mình, sau này nhớ chưa?”

      Tống Trường Tuyết nước mắt lưng tròng ngẩng đầu lên, rất ngay thẳng trả lời: “ đau chút nào…”

      “Nàng muốn đau?” Người nào đó liếc nào, người sau lập tức cúi đầu dám nhìn chàng.

      “Ngày mai… Ta đưa nàng về.” Trữ Khác , giọng có phần cam, “Phủ Quận chúa tốt hơn chỗ này, có hạ nhân hầu hạ, thích hợp dưỡng thai. Có con được vui đùa, đợi mấy ngày nữa thi xong ta thường xuyên qua thăm nàng.”

      Tống Trường Tuyết có ý phản đối, chỉ ngoan ngoãn vâng tiếng.

      Nghĩ lại nghĩ, nhịn được mở mắt đánh giá chàng, châm biếm: “Thiếp biết… Người nào đó sau khi tự xử thèm muốn thiếp nữa.”

      “…”

      “Tống Trường Tuyết!”
      thư hồ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :