1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thừa Tướng Đại Nhân Kim An - Nhất Ngọc Mộc

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banhbao2902

      banhbao2902 Active Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      184
      Chương 2: Để ta xem ngươi có thể trốn đâu

      Thời điểm Thẩm Khuyết trở lại tiểu viện, thấy chủ tử của mình ngồi ngay ngắn ghế đá trong tiểu viện, thân nghiêm túc chứa đầy sát khí, cách xa cũng có thể cảm thấy được.

      Thân thể Thẩm Khuyết theo bản năng run lên, tiến lên bước: “ Chủ tử.”

      đâu?” Thanh Thẩm Lệnh An lạnh lẽo tựa hàn băng, nghe trong đêm mùa xuân ở đây đặc biệt doạ người.

      “Hồi chủ tử, dưới chân núi vừa rồi mới có số thích khách tới, thuộc hạ xử lý, ngài qua thể ở chùa nhìn thấy máu, nên thuộc hạ liền ở dưới chân núi tắm rửa sạch .”

      “Tắm rửa sạch ?” Thẩm Lệnh An chậm rãi lặp lại bốn chữ này, nét mặt chút biểu cảm, Thẩm Khuyết cắn răng quan sát từng tí ý tứ này.

      Thẩm Khuyết có chút mờ mịt, có phải hay chủ tử bắt sai trọng điểm?

      “Chủ tử, vậy xảy ra chuyện gì?” Thẩm Khuyết cẩn thận hỏi.

      “Sau khi trở về kinh tự lĩnh năm mươi trượng.”

      “...” Thẩm Khuyết muốn khóc, đến cùng là làm sai cái gì? Nhưng là Thẩm Lệnh An mở miệng, nào dám theo, lúc này mới uỷ khuất đáp: “Vâng.”

      Thẩm Lệnh An trầm mặc trong chốc lát, gương mặt lạnh lẽo phân phó: “ thăm dò tất cả các nữ khách hôm nay ở trong chùa, người cũng được để sót, sáng sớm ngày mai ta muốn biết kết quả.”

      Thẩm Khuyết đảo mắt: “Chủ tử, có thể cho tiểu nhân hỏi thêm câu?”

      “Ngươi hỏi thêm câu liền lĩnh thêm năm mươi trượng.” Miệng Thẩm Lệnh An giật giật, cần cũng biết là uy hiếp.

      “Thuộc hạ tra ngay.” Thẩm Khuyết lập tức lĩnh mệnh rời , chút do dự.

      Thẩm Lệnh An khẽ ngẩng đầu, khoé môi lên tia trầm, cười: “Ta xem ngươi có thể chạy đâu?”

      Sáng sớm ngày thứ hai, Thẩm Lệnh An được trụ trì cởi bỏ vải trắng quấn quanh mắt , sau đó rửa sạch xung quanh mắt bằng dược cao rồi : “Thí chủ, có thể mở mắt rồi.”

      Thẩm Lệnh An từ từ mở mắt ra, mảnh đen tối trước đây được luồng ánh sáng tràn vào, có chút hơi chói mắt, khuôn mặt trụ trì mỉm cười ràng trước mắt .

      Rốt cuộc cũng nhìn lại được, khoé môi Thẩm Lệnh An cong lên, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều, nhìn về phía trụ trì : “ tháng này trụ trì vất vả rồi.”

      “A Di Đà Phật, thí chủ khách khí, giờ đây mắt của thí chủ khỏi hẳn, độc trong cơ thể cũng được đẩy ra ngoài, bần tăng chúc mừng thí chủ.”

      Sau khi trụ trì , Thẩm Lệnh An trở lại phòng, hương vị kiều diễm trong phòng đêm qua tản rất nhiều, nhưng mơ hồ vẫn còn ngửi được chút, vòng qua bình phong, ánh mắt dừng ở bên giường thấy rải rác điểm đỏ sậm, hơi nheo mắt, ánh mắt quét thấy màu xanh nhạt.

      Khẽ cúi người, đem vật xanh nhạt ra xem, là yếm của nữ nhân, yếm lụa đơn giản, bên thêu thuỷ trúc rất sống động vẫn còn quanh quẩn mùi thơm nhàn nhạt của nàng.

      Ngay cả yếm cũng mặc mà bỏ chạy, là lớn mật.

      Sắc mặt Thẩm Lệnh An càng kém.

      Lúc này, Mạnh Trúc uống canh gừng trong phòng của Tiết Vũ Ngưng, đôi mắt ướt nhẹp sưng đến mức giống như quả hạch đào, nghe Tiết Vũ Ngưng luôn miệng mắng chửi.

      “Được rồi, đừng mắng nữa, ta còn khó chịu.” Mạnh Trúc nặn ra vẻ cười, trấn an .

      Tiết Vũ Ngưng là hảo hữu nối khố của Mạnh Trúc, Tiết gia vốn là thương hộ bình thường ở Giang Châu, tám năm trước, trưởng tử Tiết gia là Tiết Vân Sưởng, cũng chính là phụ thân của Tiết Vũ Ngưng tòng quân rồi lập được công, đường lên tới chức đại tướng quân, nhà Tiết gia liền dời đến kinh thành.

      Dù vậy nhưng Mạnh Trúc với Tiết Vũ Ngưng vẫn luôn luôn giữ liên lạc, tình cảm hai người lại càng thêm sâu sắc.

      Trước đó vài ngày, Tiết Vũ Ngưng trở lại Giang Châu thăm viếng, hẹn gặp Mạnh Trúc, bởi vì Tiết Vũ Ngưng ở lại lâu nên Mạnh Trúc cũng cho di phụ di mẫu.

      Đêm qua, nàng kinh hồn bạt vía chạy xuống núi, đến sườn núi đụng phải tỳ nữ thân cận Minh Tiếu lên đây tìm nàng, Minh Tiếu từ ở bên cạnh nàng, có võ nghệ phòng thân, có lẽ hôm qua di mẫu sợ Minh Tiếu làm hỏng việc cho nên để nàng mang theo Minh Tiếu, nàng chỉ có thể để Minh Tiếu ở nhà, nào biết ban đêm Minh Tiếu nghe được di phụ cùng quản gia chuyện, biết Mạnh Trúc bị người ta lừa gạt đem cho kẻ khác làm nhục, tức giận công tâm, vội vàng chạy đến Tĩnh Pháp Tự.

      Mạnh Trúc sau khi gặp được Minh Tiếu, sợ hãi trong lòng mới buông xuống, thể trở về Trịnh gia, hôm nay bọn họ thể đạt được, khó bảo toàn sau này bọn họ lại đánh chủ định nên nàng, nàng trở về cũng khó lòng phòng bị.

      Nàng hiếm khi ra ngoài, bằng hữu nhiều, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể đến tìm Tiết Vũ Ngưng nương nhờ.

      Tiết Vũ Ngưng sau khi biết được việc này, tức giận đến mức thiếu chút nữa trực tiếp xông đến tìm Trịnh Hữu Tài tính sổ, nếu phải Mạnh Trúc ngăn nàng, giờ phút này hẳn muốn xông đến Tĩnh Pháp Tự.

      “May là bọn họ thực được, bằng đừng là Trịnh gia, cho dù là phủ nha Giang Châu, bản tiểu thư cũng phải xốc .”

      Mạnh Trúc cảm thấy vừa cảm động vừa chột dạ, nàng dám cho Tiết Vũ Ngưng việc vô liêm sỉ mà mình làm, cưỡng ép ức hiếp nam tử mắt mù thân thể yếu ớt...

      Vừa nghĩ tới nam tử kia thanh nàng cực kì phẫn nộ, cũng kinh hồn bạt vía, khi đó hiệu lực của thuốc phát tác, nàng cảm thấy sợ hãi, nhưng giờ phút này từ tận đáy lòng lại cảm thấy lạnh cả người, mơ hồ phát giác hình như mình chọc phải người nên chọc.

      “Tiểu thư, người nhìn xem nô tỳ dẫn ai đến?” thanh Minh Tiếu từ cửa vang lên, Mạnh Trúc buông bát xuống, đứng lên nhìn, chỉ thấy nam nhân với mái tóc trắng khoẻ mạnh tới, vừa thấy Mạnh Trúc liền quỳ xuống, nước mắt tuôn đầy mặt : “Tiểu thư, người chịu khổ rồi!”

      Mạnh Trúc có chút dám tin trừng to mắt, lập tức bước đến phía trước đỡ Chung bá: “Chung bá, sao người lại ở đây?”

      Trước đây Chung bá là quản gia của Mạnh gia, còn là trợ thủ làm ăn đắc lực của phụ thân nàng, về sau phụ thân đem gia sản giao cho di phụ di mẫu, bọn họ thích Chung bá nhúng tay vào việc buôn bán, vào lúc nàng biết liền đuổi Chung bá .

      Đợi đến lúc nàng biết, Chung bá biết nơi nào, về sau Chung bá viết thư cho nàng đặt chân tới kinh thành để nàng phải lo lắng, lúc ý nàng mới yên lòng.

      Lần này Chung bá trở lại, cũng bởi vì biết Trịnh gia gặp chuyện may, lo lắng nàng phải chịu liên luỵ.

      “Tiểu thư, nếu Trịnh gia đối với người như vậy, người lại thể trở về, bây giờ ta ở kinh thành có chỗ đứng, tiểu thư hãy theo ta cùng tới kinh thành.” Chung bá khẩn thiết .

      Mạnh Trúc tuy để Minh Tiếu quay về Trịnh gia lấy tư trang, nhưng cũng quyết định trở về Trịnh gia nữa rồi, nhưng cũng muốn đến kinh thành, dưới chân thiên tử, khắp nơi đều là quyền quý, nào có thể được tự tại như ở thành .

      Huống chi, nàng lại tới quấy rầy Chung bá.

      Nhìn thấu nỗi băn khoăn của Mạnh Trúc, Chung bá vội vàng : “Có điều tiểu thư biết, lúc trước phải lão gia đem hết sản nghiệp giao cho Trịnh gia, lão gia lo lắng Trịnh gia sau khi có được gia sản rồi bạc đãi người cho nên đem hai gian hàng ở kinh thành giao cho ta, lão gia , nếu Trịnh gia sau này đối đãi tốt với người sau này hai gian hàng này để cho người làm của hồi môn, nếu Trịnh gia đối với người tốt, hai gian hàng này để cho người dựa vào, nếu người thành hôn cũng phải lo nghĩ áo cơm. Cho nên ban đầu Trịnh Nguyên đuổi ta , ta cũng là muốn kinh thành thay lão gia quản lý hai gian hàng kia.”

      Mắt Mạnh Trúc phiếm hồng, nghĩ tới phụ thân nàng còn suy nghĩ chu đáo như vậy, lại càng nghĩ tới thân nhân của mình còn so ra còn bằng Chung bá có tình có nghĩa này.

      “Đến kinh thành rất tốt! A Trúc, nếu ngươi đến kinh thành, chúng ta có bằng hữu rồi, ngươi biết ở trong kinh thành nguyên đám nữ tử đại gia khuê tú kia đều giả bộ, ta ngay cả nhìn cũng muốn nhìn bọn họ, chứ đừng là cùng các nàng đùa giỡn.” Tiết Vũ Ngưng vừa nghe liền vỗ tay thán thưởng.

      Nếu kinh thành có cửa hàng do phụ thân để lại cho nàng, lại có Tiết Vũ Ngưng ở đó, Mạnh Trúc tất nhiên là có lý do gì để đồng ý.

      Chẳng qua là trong lòng luôn có chút bất an, nàng nhớ là người kia là quý nhân đến từ kinh thành...

      Bất quá nàng lại an ủi mình, kinh thành lớn như vậy, nàng là dân chúng bình thường, chắc cũng trùng hợp đụng phải, huống chi căn bản là chưa từng thấy qua bộ dáng của nàng.

      Ở đây Mạnh Trúc tự an ủi đồng thởi ở Tĩnh Pháp Tự, Thẩm Khuyết theo sát Thẩm Lệnh An bẩm báo chi tiết kết quả mà mình điều tra được.

      Thẩm Lệnh An ngồi ghế đá, ngón tay thon dài vuốt con cờ bàn cờ, mặt có cảm xúc, nghe Thẩm Khuyết xong mới trừng mắt: “ có gì đặc biệt?”

      Thẩm Khuyết nghĩ ra tâm tư Thẩm Lệnh An, suy nghĩ ở trong đầu lần sau đó hỏi: “Nam khách có tính hay ?”

      “Ngươi chính là, ta nên nghĩ thế, lĩnh thêm năm mươi trượng.”

      “...” như này còn để cho người ta sao?

      Thẩm Khuyết trầm mặc hồi, cuối cùng thành mở miệng : “Tri phủ Giang Châu Lý Cần đêm qua ở Tĩnh Pháp Tự, bất quá sau nửa đêm lại ra.”

      “À” Thẩm Lệnh An nhíu mày, “ Việc này khá thú vị.”

      Thẩm Khuyết thầm thở phào nhõm, xem ra năm mươi trượng kia coi như tránh được.

      “Còn có việc có liên quan đến Lý Cẩn, đêm qua có đoàn người tìm người, tựa như có người trốn , đợi sau khi Lý Cẩn , những người này lại tìm nữa.”

      “Lý Cẩn này ngoài mặt cần chính dân, kì thực ham tiền háo sắc, đêm qua tự nhiên lại đến Tĩnh Pháp Tự, nhất định là có nguyên nhân nào đó.”

      “Vậy ngươi cảm thấy là vì tiền bạc hay vì sắc?” khoé môi Thẩm Lệnh An nhếch lên cười lãnh, chậm rãi hỏi.

      “Lý Cẩn tính tình háo sắc, cũng đến mức đến Tĩnh Pháp Tự tìm nữ nhân chứ?” Thẩm Khuyết sờ sờ đầu, có chút chần chừ .

      Chỉ nghe lách cách tiếng, quân cờ trong tay Thẩm Lệnh An bị bóp thành hai nửa.

      Thân thể Thẩm Khuyết khẽ run, vì sao lại cảm thấy bộ dáng chủ tử rất thoải mái?

      “Phái người thăm dò, Lý Cẩn đêm qua muốn tìm nữ nhân nào.” Thẩm Lệnh An híp mắt, vẻ mặt khó lường.

      “Chủ tử vì sao người lại khẳng định là Lý Cẩn đến tìm nữ nhân?” Thẩm Khuyết khiêm tốn.

      “Vì sao?” Thẩm Lệnh An cười lạnh ra tiếng, bởi vì đêm qua con mồi của Lý Cẩn bò lên giường !

      Thẩm Khuyết nhìn quân cờ bị Thẩm Lệnh An bóp thành bột phấn, đột nhiên muốn biết nữa.

      Bất quá Thẩm Lệnh An đương nhiên cũng muốn cho biết.

      “Chuẩn bị chút, sau nửa canh canh giờ chúng ta khởi hành hồi kinh, để lại người ở lại điều tra, khi tra được, đem nàng dẫn đến cho ta.” Thẩm Lệnh An trầm tư chút, đứng lên : “Nhớ kĩ, ta muốn còn sống.”

      Thẩm Khuyết cảm thấy tối qua mình bỏ lỡ tin tức rất trọng yếu.

      Nếu trở về sớm khắc đồng hồ, đại khái có thể nhìn thấy được cảnh tượng chủ tử nhà mình bị thu thập, bất quá khi đó có bị lĩnh năm mươi trượng dễ dàng như vậy rồi, Thẩm Lệnh An tâm ngoan thủ lạt, giết người diệt khẩu cũng phải thể.
      Tôm Thỏ, Tuyết Liên, cỏ2821 others thích bài này.

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      Lọt hố . Thanks bạn nhiều
      banhbao2902 thích bài này.

    3. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      Hóng hố

    4. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Hố hay qua....

    5. banhbao2902

      banhbao2902 Active Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      184
      Chương 3: ý tứ thâm sâu cười cười: “Giang Châu rất tốt.”

      Mạnh Trúc theo chân Tiết Vũ Ngưng tới kinh thành, nàng nhớ khi còn bé được phụ thân mang đến kinh thành lần, khi đó nàng mới sáu tuổi, bất quá cái gì nàng cũng ấn tượng, chỉ nhớ mình khi ở kinh thành bị bệnh hồi, chút nữa hù chết phụ thân.

      Hai gian cửa hàng kia cũng là phụ thân mở ở đây vào lúc đó.

      Mạnh gia nhiều thế hệ làm buôn bán hương liệu, có bí quyết gia truyền về chế hương, đáng tiếc đến thế hệ Mạnh phụ, chỉ có nhi tử, còn đến Mạnh Trúc ngay cả nhi tử cũng có.

      Mạnh phụ là người si tình, sau khi Mạnh mẫu mất , cũng tái giá, vài năm sau lại vì đau lòng sầu não mà chết.

      Ban đầu cửa hàng của Mạnh gia gọi là “Mạnh hương các”, về sau giao lại cho Trịnh gia, quá năm liền đổi thành “Trịnh hương các” Mạnh Trúc phải là phản đối, nhưng cũng có tác dụng, sau này hương liệu của Trịnh gia mấy phen gặp chuyện may, Mạnh Trúc nghĩ, đổi thành Trịnh hương các cũng tốt, như vậy bôi nhọ Mạnh gia cùng với danh tiếng của phụ thân.

      Chung bá ở kinh thành có mua ngôi nhà, nơi này phải đặc biệt tốt, nhưng ngôi nhà rất tao nhã, diện tích cũng , càng làm Mạnh Trúc cảm động nhất chính là nhà này gọi là “Mạnh Trạch”.

      “Ta vẫn đem gian phòng tốt nhất giữ lại cho tiểu thư, sau này ở đây tiểu thư chính là chủ nhân.” Chung bá ở sau lưng Mạnh Trúc , “Tiểu thư đường mệt nhọc, hôm nay hãy nghỉ ngơi cho tốt, đợi đến ngày mai, ta mang tiểu thư đến xem cửa hàng chút.”

      “Cảm ơn Chung bá.” Mạnh Trúc đáp tiếng, sau đó cùng Minh Tiếu vào.

      “Cha, có phải Mạnh tỷ tỷ đến hay ?” đột nhiên có tiếng trong trẻo vui vẻ vang lên, liền thấy thiếu niên mười bốn tuổi chạy ra, da trắng nõn, đôi mắt sáng ngời hữu thần, khoé môi càng lộ vẻ vui mừng.

      biết lớn , với ngươi bao nhiêu lần, phải gọi là tiểu thư!” Chung bá quát lớn.

      Mạnh Trúc rất nhanh liền ý thức được đó là nhi tử của Chung Bá – Chung Thiếu Kiệt hơn nàng hai tuổi, lúc ở Giang Châu, nàng với luôn chơi đùa với nhau.

      “Mạnh tỷ tỷ, càng lớn tỷ càng xinh đẹp!” thiếu niên chạy tới trước mặt Mạnh Trúc, mặc kệ Chung bá quát lớn, hai mắt sáng ngời trong suốt nhìn nàng.

      Mạnh Trúc nhịn được cười lên tiếng: “Thiếu Kiệt, lâu gặp, ngươi cũng cao hơn ta.”

      “Mạnh tỷ tỷ, chút , đệ dẫn tỷ đến phòng của tỷ.”Chung Thiếu Kiệt liếc mắt cười tiếng, dẫn Mạnh Trúc tới hậu viện phía sau.

      ra phía sau, Mạnh Trúc mới biết được Chung bá để cho nàng phải chỉ là gian phòng, mà là cả tiểu viện riêng, bên trong là chính phòng, phòng bên, phòng bếp đều đầy đủ mọi thứ, có thể là tạo thành khoảng trời riêng, trong viện có hoa lan cùng trúc, thoạt nhìn rất là tao nhã.

      “Mạnh tỷ tỷ, những thứ này đều do ta bố trí, tỷ có thích ?” Chung Thiếu Kiệt cười híp mắt hỏi.

      Mạnh Trúc gật đầu lia lịa, ngay cả Minh Tiếu ngày thường rất ít mà cũng phải thốt ra: “Tiểu thư, nơi này so với ở Trịnh gia còn tốt hơn.”

      Mạnh Trúc ở Trịnh gia là ở tại nhà kề, có sân riêng, so với nơi này kém thoải mái hơn.

      Chung Thiếu Kiệt nghe xong tất nhiên cao hứng, với Mạnh Trúc: “Mạnh tỷ tỷ, trước tiên tỷ hãy nghỉ ngơi tốt, đợi mấy ngày nữa đệ mang tỷ dạo kinh thành, sớm quen thuộc.”

      Mạnh Trúc xem như là ở kinh thành dàn xếp xong, ở Mạnh Trạch, nàng rốt cuộc cũng có cảm giác ăn nhờ ở đậu, Chung bá đối với nàng vô cùng tốt, ngay cả xiêm y, trang sức cũng liên tục đưa tới cho nàng, hoàn toàn đem nàng trở thành đại tiểu thư Mạnh gia năm đó mà đối đãi.

      Ngày hôm đó, Chung bá mang Mạnh Trúc tới cửa hàng, cửa hàng nằm ở nơi phồn hoa nhất của kinh thành, nhưng ngoài dự kiến của Mạnh Trúc, kia phải là cửa hàng như nàng tưởng tượng, cửa hàng kia chiếm diện tích rất rộng, tổng cộng có hai tầng, bên trong người đến người , làm ăn vô cùng hưng thịnh.

      Mạnh Trúc nhìn lên tấm bảng “Trúc hương các”, hốc mắt khỏi nóng lên, chỉ cái tên, là có thể nhìn ra phụ thân đối với nàng thương đến như nào.

      “Người ở kinh thành rất thích hương liệu, cho nên cửa hàng làm ăn tệ, còn có cửa hàng ở thành Tây, so với nơi đây hơn chút.” Chung bá vừa , vừa dẫn Mạnh Trúc lên lầu hai.

      Chung bá sau khi giới thiệu lượt với Mạnh Trúc, liền gấp trước, Mạnh Trúc ở lầu hai nhìn ra ngoài cửa sổ, cúi đầu nhìn xe ngựa lại nhu nước ở đường, nghe thấy thanh những tiểu thương rao hàng bên đường, chỉ cảm thấy kinh thành là phồn hoa, Giang Châu thể nào so với.

      Đối diện Trúc hương các là tửu lâu tráng lệ, đúng lúc Mạnh Trúc ngẩng đầu, đúng lúc nhã gian đối diện ở lầu hai mở cửa sổ, Mạnh Trúc liếc mắt nhìn thấy ở bên trong cửa sổ đối diện là nam tử mặc y phục bằng gấm, mắt nàng trợn to, có chút dám tin.

      Đây phải là vị quý nhân ở Tĩnh Pháp Tự hay sao?

      Đêm kiều diễm đó phút chốc lên trong lòng Mạnh Trúc, mặt nàng tự chủ nóng lên, nàng muốn tránh , đường lại truyền đến thanh của Tiết Vũ Ngưng: “ A Trúc, tìm ngươi mệt muốn chết, mau xuống đây, ta dẫn ngươi chơi.”

      Mạnh Trúc cúi người xuống nhìn, liền thấy Tiết Vũ Ngưng cưỡi con ngựa cao lớn tới, đĩnh đạc hướng nàng chào hỏi.

      “Ta xuống đây.” Thanh Mạnh Trúc yểu điệu mềm mại, trong lúc nhất thời, đường có ít người ngẩng đầu nhìn nàng, vừa nhìn, ánh mắt những người đó đều thẳng, phía trước cửa sổ kia là thiếu nữ mặt như hoa đào, mềm mại động lòng người, giống như hạnh hoa ở Giang Nam trong mưa bụi, làm cho người ta thương , ở kinh thành này mỹ nhân khắp nơi, dung mạo của nàng có thể là thập phần xinh đẹp, rất hợp với thanh , làm cho người ta hận thể ôm vào ngực mà thương .

      Có lẽ nhận thấy được ánh mắt của mọi người đường, mặt Mạnh Trúc càng đỏ hơn, vội vã xoay người xuống lầu.

      Nàng phát , trong nháy mắt khi nàng lên tiếng, Thẩm Lệnh An đột nhiên ngẩng đầu lên.

      “Nhìn cái gì vậy? Nhìn nữa ta móc mắt các ngươi ra.” Tiết Vũ Ngưng hiển nhiên nhận ra có ít người chú ý tới Mạnh Trúc, phất phất roi trong tay, quát lớn.

      Kì thực dung mạo Tiết Vũ Ngưng cũng rất xinh đẹp, ngược lại với Mạnh Trúc nhu mì, nàng tươi sáng hơn, đáng tiếc cả kinh thành này ai mà biết vị đại tiểu thư ở phủ Tướng quân tính khí nóng nảy, cảm thấy vừa ý liền đánh người? Đâu có ai có mắt mà dám tiến đến trêu chọc.

      Mọi người lập tức thu hồi ánh mắt, rối rít tránh vị tiểu thư điêu ngoa này ra.

      “Tiết Vũ Ngưng, ngươi là muốn đánh người? Nếu bị Tiết tướng quân biết ngươi ở ngoài tác oai tác quái, chẳng phải ngươi bị phạt ở trong nhà được ra ngoài sao? Để ta đoán xem lần này bị bao lâu, tháng? Hay hai tháng?” phía trước cửa sổ ở nhã gian lầu hai của tửu lâu chỉ thấy nam tử trẻ tuổi mặc y phục gấm màu lam đưa đầu ra, khoé môi lộ vẻ cười nhạo.

      “Vương Kỳ Tri.” Tiết Vũ Ngưng ngẩng đầu nghiêng qua người nọ, “Ngươi ai bảo ngươi câm.”

      Vương Kỳ Tri nhíu mày, quay đầu hướng về phía khác : “Cẩm Lam, muội muội của ngươi càng ngày càng khó quản giáo rồi, ngươi làm ca ca có phải là nên chỉ bảo ?”

      Vừa nghe đến tên ca ca nhà mình, khí thế Tiết Vấn Lam nhất thời giảm nửa, thấy Tiết Cẩm Lan thần sắc nghiêm túc tới phía trước cửa sổ, liền thêm vài phần chột dạ: “ Ca ca, huynh cũng ở đây à?”

      Vương Kỳ Tri cười khúc khích, vỗ vỗ bả vai Tiết Cẩm Lam, : “Quả nhiên vẫn phải là ngươi xuất mới được!”

      Vừa lúc Mạnh Trúc xuống lầu, Tiết Vũ Ngưng vừa nhìn thấy nàng liền giống như thấy được ân nhân cứu mạng: “Ca, huynh gặp A Trúc . A Trúc mới tới kinh thành, muội muốn đưa nàng dạo chút.”

      Mạnh Trúc ngẩng đầu, nhìn thấy phía trước cửa sổ có hai nam tử, người mơ hồ có chút ấn tượng, nghe Tiết Vũ Ngưng vừa , vội vàng mỉm cười , kêu: “Cẩm Lam ca ca, lâu gặp.”

      Thấy Mạnh Trúc sắc mặt Tiết Cẩm Lam ôn hoà hơn rất nhiều, muốn mở miệng, Vương Kỳ Tri thể đợi được, : “Các ngươi cứ đứng đấy thấy mệt hay sao? Vũ Ngưng, các ngươi sao qua đấy uống chén trà?”

      Tiết Vũ Ngưng ngẫm chút cũng thấy đúng, lập tức nhảy xuống khỏi ngựa, kéo tay Mạnh Trúc, về phía tửu lâu.

      “Thẩm thừa tướng, ta ra ngoài tìm nhã gian, đợi ta vài câu với cố nhân quay lại.” Tiết Cẩm Lam nhìn về phía nam nhân ngồi yên tĩnh thưởng thức trà .

      sao, cứ để cho các nàng vào đây.” Thẩm Lệnh An khẽ nhếch môi, trong mắt lên tia toan tính tư vị.

      Tiết Cẩm Lam có chút ngoài ý muốn, Thẩm Lệnh An này, bình thường thích nhất chính là bị khuê tú trong kinh thành lui tới, quả là ngoài dự liệu của .

      Bất quá nếu Thẩm Lệnh An mở miệng, Tiết Cẩm Lam cũng có lý do chối từ, chỉ mở cửa, dẫn hai người vào.

      Giờ phút này chân Mạnh Trúc đều phát run, còn chưa vào tới cửa nàng thấy được thân ảnh ngồi thẳng đưa lưng về phía nàng, cái bóng lưng ấy có hoá thành tro nàng cũng nhận ra!

      “A Trúc, giới thiệu với muội chút, vị này à Thẩm công tử.” Tiết Cẩm Lam dẫn Mạnh Trúc tới trước mặt Thẩm Lệnh An, : “Thẩm công tử đây là Mạnh Trúc nữ nhi của người họ hàng ta, vừa mới tới kinh thành.”

      Mạnh Trúc chỉ cảm thấy đạo ánh mắt khoá lại người nàng, đối diện như vậy nàng thấy phía sau lưng thấm đẫm mồ hôi, thậm chí nàng dám ngẩng đầu nhìn , chỉ hơi cúi người đáp lại.

      Nàng như nào cũng nghĩ tới mắt sao lại khỏi nhanh như vậy, chỉ là ánh mắt mà đem người khác áp bức trấn định dám nhúc nhích.

      Nếu khi đó có thể nhìn thấy, dù có cho nàng trăm lá gan, nàng cũng dám bò lên giường của ...

      “Vừa mới tới kinh thành sao, vậy vị họ hàng này là người Giang Châu sao?” Thẩm Lệnh An đưa mắt lên, làm như vô ý hỏi.

      Mạnh Trúc thấy trong lòng lộp bộp tiếng, trong lòng có dự cảm bất thường.

      “Đúng vậy.” Tiết Cẩm Lam đáp lại.

      Đột nhiên Thẩm Lệnh An cười cười, ánh mắt của quét qua lông mi khẽ rung động của nàng, rơi xuống đôi môi phấn nộn khẽ mím của nàng, ý vị thâm sâu : “Giang Châu rất tốt.”

      Lông mi Mạnh Trúc rung động.

      Tiết Vũ Ngưng nghĩ rằng Thẩm Lệnh An cũng ở đây, sớm biết như vậy, có đánh chết nàng cũng vào đây!

      Nàng sợ nhất chính là tên Thẩm Lệnh An này, lòng dạ thâm sâu đoán được, nếu bị người này liếc cái, liền biết cái chết của mình sắp đến...

      “Vị này là Vương công tử.” Tiết Cẩm Lam giới thiệuVường Kỳ Tri với Mạnh Trúc.

      Mạnh Trúc cứng nhắc xoay người, thấy Vương Kỳ Tri nở nụ cười hiền hoà, nàng nhàng thở ra.

      “A Trúc nương, ngươi ngàn vạn lần đừng để bị tiểu nha đầu Tiết Vũ Ngưng điêu ngoa này làm hư.” Vương Kỳ Tri cười hì hì .

      “Ngươi ai điêu ngoa?” Tiết Vũ Ngưng nhịn được trừng mắt lên.

      “Vũ Ngưng.” Tiết Cẩm Lam hô tiếng.

      Tiết Vũ Ngưng cam lòng ngậm miệng, Vương Kỳ Tri đủ đáng ghét, lại còn có thêm Thẩm Lệnh An ở đây, ở lại nổi nữa, vì thế nàng kéo tay Mạnh Trúc : “Ca ca huynh cũng gặp A Trúc rồi, giờ muội dẫn nàng chơi...”

      xong, nàng nhìn về phía Thẩm Lệnh An : “Thẩm công tử, chúng ta quấy rầy nữa.”

      “Xin cứ tự nhiên.” Thẩm Lệnh An nâng chén trà lên, cúi đầu nhấp tí, thản nhiên .

      Mạnh Trúc vội vã theo sát Tiết Vũ Ngưng ra ngoài, chỉ cảm thấy hai chân như sắp nhũn ra, thiếu chút nữa nổi.

      Khí lực vị Thẩm công tử kia quá mạnh mẽ, Mạnh Trúc biết vì sao đêm đó nàng lại có gan lớn đến như vậy, dám làm loại chuyện đó với ?

      Cũng biết có nhận ra nàng hay ? Tròng lòng Mạnh Trúc có chút lo lắng.

      “Cẩm Lam, ta biết ngươi còn có đệ muội dung mạo xuất trúng như vậy.” Trong gian phòng trang nhã, Vương Kỳ Tri nhíu mày cười , “Nàng bao nhiêu rồi? có người trong lòng chưa vậy?”

      “Nàng lớn bằng Vũ Ngưng, theo ta biết chưa có ý chung nhân .”

      “Dung mạo nàng đẹp như vậy, lại còn ra ngoài, chỉ sợ sau này thiên hạ thái bình.” Vương Kỳ Tri dựa người vào song cửa, nhìn Tiết Vũ Ngưng kéo nàng lên ngựa, lắc đầu .

      Tiết Cẩm Lam trầm mặc chốc lát, : “A Trúc là tiểu nương đáng thương, phụ mẫu đều qua đời, chỉ cần ngày ta còn ở kinh thành, nhất định để người khác khi dễ nàng.”

      Thẩm Lệnh An lộ ra tia giễu cợt, cười: “Cẩm Lam, khi nào mà ngươi học được cách năng ngông cuồng như vậy rồi? Dưới chân thiên tử, hoàng thân quốc thích nhiều như mây, tuỳ tiện người quyền quý chỉ đích danh muốn nàng, cho dù có là Tiết tướng quân cha ngươi, có thể cản được sao?”
      Tôm Thỏ, Tuyết Liên, cỏ2820 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :