1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thừa nhận không nổi - Yến Thính Huyền (C9) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 8.1: Công và danh thâm tàng



      Tâm thần tựa như hốt hoảng vở diễn tài nữ giai nhân kết thúc, ta bưng bình rượu trái cây bên cạnh Lâm Hiên nhấp ngụm, thấy nhòm chừng ta, hại ta suýt bị sặc. Ta kéo Thu Nguyện để nàng ngăn chặn tầm nhìn của Lâm Hiên, trong nháy mắt dường như thấy nụ cười giảo hoạt của Lâm Hiên. Thu Nguyệt hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn ta hỏi: “Hoàng thượng, có chuyện gì muốn nô tỳ làm à?”

      Ta đặt ly rượu xuống: “Ngươi lại đây cho trẫm biết đám vương gia, công chúa phía dưới là ai.”

      Thu Nguyệt khó hiểu nhìn ta cái, ta nhắc nhở nàng lần nữa: “Trẫm mất trí nhớ, nhớ ai với ai hết.” Dứt lời, nàng mới bừng hiểu, đem bàn tay quấn vải băng ra phía sau, cuối người nhìn nam tử áo lam bàn thứ tư bên phải: “Đó là Đoan vương gia, năm nay mười sáu tuổi, ngồi bên cạnh chính là thất công chúa, năm nay mười ba tuổi, mẫu phi của thất công chúa mất sớm, nàng được mẫu phi của Đoan vương nuôi lớn.”

      Theo tầm nhìn của Thu Nguyệt, ta thấy thất công chúa cười dịu dàng đối với Đoan vương gia, Đoan vương gia vươn tay sờ sờ đầu tóc của nàng, đột nhiên nàng chống lại tầm nhìn của ta, sửng sốt chút, sau đó giương môi cười với ta, rồi trốn vào lòng Đoan vương gia, Đoan vương quay đầu nhìn ta gật đầu coi như chào hỏi.

      Sau đó Thu Nguyệt liền cho ta biết tên của mấy người còn lại, Thụy Vương Lạc Khinh Ninh, mười lăm tuổi, đứng hàng thứ sáu. Bát công chúa Lạc Niệm Huệ, mười hai tuổi. Tóm lại ta có tổng cộng bảy đứa em, nhất là mười hai tuổi. Ta nhìn qua bên kia, liền thấy chỗ ngồi trống , buồn bực lại nghe giọng Thu Nguyệt: “Có lẽ Mục vương gia đưa bát công chúa ra ngoài dạo rồi.”

      Ta vừa nghe, ánh mắt liền phóng tới chỗ ngồi của Lạc Khinh Quý, đúng là chả có ai, chỉ có Lạc Niệm Dung ngồi mình ở đó.

      “Mục vương gia rất thân thiết với bát công chúa và trưởng công chúa?” Thu Nguyệt lại giải thích cho ta.

      Ta gật đầu tỏ vẻ hiểu, lại đem tầm nhìn đặt sân khấu, thấy diễn cảnh hai nước đánh nhau, ta : “Vở diễn này ai chọn?”

      Thu Nguyệt sửng sốt: “Hình như là Vương Mỹ Nhân chọn.”

      Ta kinh ngạc, Vương Mỹ Nhân là người thích đánh đánh giết giết sao. Thu Nguyệt: “Cha của Vương Mỹ Nhân là Đại Nam tướng quân.”

      ra là con nhà võ tướng! Khó trách lại có ngạo khí như vậy, cái nhìn của ta đối với Vương Mỹ Nhân có chút thay đổi, chỉ thấy hai mắt của Vương Mỹ Nhân lấp lánh nhìn sân khấu, có chút hưng phấn.

      Ta nhìn sân khấu kịch: “Vở diễn này diễn cái gì?”

      Thu Nguyệt lắc đầu: "Nô tỳ cũng biết. . ."

      Tiểu Hoàn Tử đứng bên cạnh tiến lên, giọng : “Hoàng thượng, nô tài biết vở kịch diễn gì.”

      Ta hứng thú nhìn Tiểu Hoàn Tử giải thích, sau đó ta boong keng…

      thanh thùng thùng keng keng vang lên hồi, Tiểu Hoàn Tử đây chính là vở diễn nước đánh chiếm thành trì của nước khác… Bạch thành bị vây ở giữa hai nước giao tranh, vốn là của nước Ngụy, nhưng Hành Quốc lại khăng khăng là thành trì của nước mình, bởi vì Hành Quốc có rất nhiều tơ lụa, Ngụy Quốc lại có nhiều gia đình giàu có mở cửa hàng quần áo, cho nên cùng Ngụy Quốc lui tới làm ăn. Vì vậy Hành quốc cố tình gây , khiến mối quan hệ tốt đẹp giữa hai nước bị phá vỡ, kết quả là biết người nào não tàn dư thừa sức lực dẫn đầu đốt cửa hàng quần áo…

      Ặc! nhẽ người viết kịch bản cũng là người xuyên ! Ta vừa kích động vừa khiếp sợ khó thành lời, chỉ có thể cười khúc khích.

      "Hoàng thượng, làm sao vậy…” Giọng ôn hòa vang lên, ta ngây người ngẩng đầu nhìn lại, thấy Lâm Hiên chau mày nhìn ta, con ngươi đen như mực có chút lo âu, ta biết gần đây ta hoài nghi mình bị ảo giác bao nhiêu lần rồi.

      Ta : “ có gì, có gì. Chỉ là nhớ tới số việc thôi.” Ta cầm ly rượu trái cây bàn lên, ngửa đầu uống. Sau đó ra lệnh cho Tiểu Hoàn Tử tìm người viết kịch bản về cho ta.
      Chris thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 8.2: Công và danh thâm tàng.

      “Hoàng thượng, mặc dù rượu trái cây có mùi vị thơm ngọt, nhưng có tác dụng rất chậm, ngài nên dùng nhiếu.” Lâm Hiên đưa tay cướp lấy chén rượu trong tay ta, ánh mắt nhàn nhạt nhìn ta, trong lòng ta hừ tiềng, rượu này cũng là do ngươi mang tới, ngươi kêu uống ta liền uống, ngươi cho ta uống ta uống! Ta là hoàng đế để làm gì?! Ta phớt lờ , cầm bình rượu lên, giật cái chén trong tay rót đầy chén, uống ngay trước mặt : “Ái khanh, trẫm rất thích rượu này.” Ta cười híp mắt đem chén rượu vừa mới rót đưa tới bên môi : “Rượu này là ái khanh mang đến, ngươi cũng nếm thử chút …” Ta nháy mắt mấy cái, ngồi dựa vào ghế ngửa đầu duỗi tay, cầm chén rượu, ta tin tên thừa tướng này dám uống chung chén với hoàng đế, lại còn uống rượu do hoàng đế rót cho.

      Vẻ mặt Lâm Hiên rất bình tĩnh, đưa tay nắm bàn tay cầm chén rượu của ta, đưa tới bên môi , mắt nhìn thẳng vào ta đem rượu của ta uống sạch, ta kinh ngạc thôi, cười yếu ớt nhìn ta : “Tạ ơn hoàng thượng!” Chợt, vươn lưỡi liếm liếm cánh môi giống như thỏa mãn, khóe môi nhếch lên, mắt phượng khẽ híp, con ngươi đen như mực thâm trầm, cười rất tà mị.

      Ta vội vàng rút tay ra khỏi tay Lâm Hiên, lướt nhìn xung quanh. Thấy có vô số con mắt nhìn chằm chằm ta và Lâm Hiên. Viên Chiêu Dung ngây ngô nhìn chòng chọc về bên này, vẻ mặt Lý Hiền Phi ràng rất xấu, Triệu Chiêu Nghi cúi đầu che đôi má đỏ ửng. Ta hận thể đào cái lỗ chui xuống!

      Lâm Hiên chút hoang mang nở nụ cười, gì. Ta ngẩng đầu nhìn , chợt đứng lên: “Cảnh Như Xuyên với trẫn ra ngoài dạo lát! Buồn bực muốn chết!” xong, ta thở hổn hển bước ngang qua chỗ ra ngoài, loáng thoáng nghe thấy tiếng cười của . Bởi vậy, ta bước nhanh chân hơn, chỉ hai ba bước ra khỏi Vạn Dương Điện.

      Gió đêm phất vào đôi má nóng ran khiến ta cảm thấy rất thoải mái, ta cố gắng hít thở mấy lần mới đè nén được ý định tìm Lâm Hiên cào nát mặt .

      Cảnh Như Xuyên theo phía sau ta, giọng lạnh lùng dò hỏi: “Hoàng thượng, có cần dạy dỗ thừa tướng hay ?”

      Ta quay đầu lại nhìn . Dưới bóng đêm, hai mắt lóe sáng như sao trời có giấu sát khí, ta chau mày hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

      Cảnh Như Xuyên hừ tiếng: “Xưa nay, người chống đối hoàng thượng, bất kính với hoàng thượng đều có kết cục tốt.”

      Nghe câu này của , lưng ta bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, gió quét qua làm ta cảm thấy trầm, ta nhớ chuyện Thu Nguyệt kể về , là vệ sĩ giết người vô hình sạch gọn lẹ nhất, mặc dù ta biết sát khí là cái món đồ chơi gì, nhưng hôm nay ta dường như biết rồi. Ta phất tay răn dạy : “ là thừa tướng! Ngươi giết ! chết ngươi kêu trẫm làm sao bây giờ?” Ta hạ giọng xuống rất thấp, nghiêm trọng tầm quan trọng của Lâm Hiên, tuy là Lâm Hiên rất đáng ghét nhưng thể phủ nhận quan tâm của đối với ta, chuyện trong triều đều do tay giải quyết rất tốt, về sau ta còn phải nhờ giúp đỡ rất nhiều.

      Vẻ mặt Cảnh Như Xuyên có chút thất bại, ủy khuất : “Cũng là do ty chức thấy kiêu ngạo quá mức, dám dám…” dám nửa ngày cuối cùng cũng thể đem câu tiếp theo ra.

      Vì vậy ta : “ dám đùa giỡn trẫm…” Ta nhíu mày nhìn Cảnh Như Xuyên, thấy mím môi, ôm bảo kiếm giọng thầm: “Là tự hoàng thượng ra nha!”

      Ta bị sét đánh!

      Ta giận dữ phất tay áo, đột nhiên nghe thanh cãi nhau vang lên, giống như giọng của nam nữ, Cảnh Như Xuyên nín thở ngưng thần, ta nhíu mày, kỳ quái : “Aiz, sao giọng này giống hệt Niệm Dung qua vậy?”

      Cảnh Như Xuyên run run cái, gật đầu : “Qảu thực là như vậy.”

      Tâm hồn nhiều chuyện của ta bùng lên, ta ngoắc ngoắc ngón tay giọng : “, chúng ta qua đó xem chút.”

      Cảnh Như Xuyên lắc đầu, kéo ống tay áo của ta, làm bộ đáng thương: “Hoàng thượng, ngài tha cho ty chức , nếu bị trưởng công chúa phát người bị đánh chắc chắn là ty chức.”

      Ta vỗ ngực cái, : “Cứ việc yên tâm, có trẫm ở đây, cho nàng mười cái lá gan nàng cũng dám đánh ngươi đâu!”
      Last edited by a moderator: 20/10/14
      Chris thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 8.3: Công và danh thâm tàng


      Cảnh Như Xuyên cúi đầu lắc đầu, ta kéo về phía trước, càng lại gần thanh càng . Có lẽ Cảnh Như Xuyên sợ Lạc Niệm Dung, cúi đầu rầu rĩ theo chân ta, khéo léo như con mèo .

      “"Tống Tử Mặc, rốt cuộc ngươi muốn bổn cung bao nhiêu lần hả? Bổn cung nhận hương liệu của ngươi là vì bổn cung thích mùi thơm của nó, chứ phải bổn cung thích ngươi!”

      "Ta tin, Niệm Dung, ta và nàng là thanh mai trúc mã ta tin nàng có cảm giác với ta!”

      " có chính là có, Tống Tử Mặc ngươi đừng cố chấp như vậy! Ngươi có tin bổn cung ở đâu hô to ngươi vô lễ với ta, khiến hoàng huynh chém đầu cả nhà ngươi hay ?”

      “Niệm Dung, nàng hà tất phải làm vậy, nàng muốn gặp ta sao.”

      Tiếng chuyện càng ngày càng gần, ta lôi kéo Cảnh Như Xuyên trốn ở phía sau thân cây to, Cảnh Như Xuyên căng thẳng đứng thẳng tắp, ôm kiếm vào ngực, rất giống bộ dạng nàng dâu bị bắt nạt. Ta khỏi thổn thức, tên nhãi Cảnh Như Xuyên suốt ngày trưng bộ mặt lạnh lẽo, luôn miệng giết người chớp mắt, ngờ lại sợ Lạc Niệm Dung như vậy.

      “Tống Tử Mặc, ngươi chẳng qua chỉ là con trai của vị ngự y thôi, còn muốn trèo cao lên bổn cung sao, ngươi đúng là si tâm vọng tưởng!”

      “… Được, coi như ta si tâm vọng tưởng, ta nhiều lần biểu lộ tình cảm với nàng vì sao nàng đáp lại ta?”

      "Bổn cung đường đường trưởng công chúa, ngươi là cái gì chứ?”

      ". . ."

      "Tống Tử Mặc, bổn cung lần thứ hai, hi vọng ngươi sau này tự trọng chút, đừng có quấn quit lấy bổn cung! Bằng bổn cung nhất định cho hoàng huynh biết!”

      “Niệm Dung, vì sao nàng cho ta cơ hội?”

      Ta thầm lắc đầu, ra Tống Tử Mặc đơn phương Lạc Niệm Dung, thế mà ta còn nghĩ là hai người họ lòng nhau.

      Nhưng, lựa chọn nơi này tốt, cây cao lá tốt, cảnh tối lửa tắt đèn, nếu Tống Tử Mặc hóa thân thành sói, cưỡng bức Lạc Niệm Dung, chừng có thể làm xong rồi, ta thầm trong bụng, hoàn toàn bỉ ổi xuống tiếp.

      , ấn tượng của ta đối với Tống Tử Mặc cũng tệ, nếu có thể làm em rể của ta ta cũng rất vui, nhưng mấu chốt là Lạc Niệm Dung thích , đây chính là phiền phức.

      Ta nhíu mày, trong lòng nổi lên mưu kế, quay đầu nhìn Cảnh Như Xuyên, thấy ngồi chồm hổm bứt cỏ, ta cúi người kéo , : “Ngươi là thỏ à! Còn bứt cỏ!”

      Gương mặt Cảnh Như Xuyên ai oán lại đau khổ, ta kề sát cằn nhằn liên miên vài câu, Cảnh Như Xuyên lập tức mở to hai mắt nhìn ta, nét mặt tràn đầy khó tin, giọng: “Hoàng thượng, ngài muốn hại chết ty chức !?”

      Ta nhìn chòng chọc : "Ngươi có làm hay !"

      Cảnh Như Xuyên bị ta ép buộc muốn khóc, cắn môi gật đầu, bi thúc giục: “Làm. Ty chức làm!”

      (Ngữ: =] Xuyên đệ đáng iu quá!!! <3 )

      Ta vui vẻ gật đầu, Cảnh Như Xuyên rưng rưng liếc nhìn ta cái, cúi người xuống lượm đá, ta thăm dò tình huống bên kia.

      Tống Tử Mặc và Lạc Niệm Dung vẫn ở chỗ cũ chuyện, Lạc Niệm Dung ràng mất kiên nhẫn.

      Ta quay đầu lại nhìn Cảnh Như Xuyên, đau khổ gật đầu biểu thị chuẩn bị xong. Vì vậy ta nhường chỗ cho , Cảnh Như Xuyên ai oán liếc nhìn ta, ta làm bộ nhìn trời coi như phát .

      Vì vậy lát sau, ta chỉ nghe "A" tiếng và thanh khẩn trương của Tống Tử Mặc: “Niệm Dung!”

      Trong lòng ta mừng thầm đem Cảnh Như Xuyên kéo qua, thò đầu nhìn. Dưới ánh trăng, nam tử áo xanh đè nữ tử cung trang màu vàng, ta cười trộm, lôi kéo Cảnh Như Xuyên nhanh chóng rút khỏi trường. Che giấu công lao và tên tuổi. Cố gắng lên chàng trai trẻ, ta chỉ có thể giúp ngươi tới đây thôi.
      Chris thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 9: Chuyện cũ

      Sau đó ta có trở lại Vạn Dương Điện mà thẳng về Trường Sinh Điện, rồi kêu Hiểu Phong thông báo cho đám người Thu Nguyệt tiếng, ai ngờ nàng ta lại bẹp bẹp miệng thừa tướng ở đó nàng dám .

      Aiz Lâm Hiên đều do ngươi làm chuyện tốt! Đem tiểu nương đáng hù thành bộ dạng này! Ngoái đầu tìm Cảnh Như Xuyên thấy ngồi chồm hổm góc tường trồng nấm. Ta vô lực xoa trán, đành bắt Tiểu Đào chạy tới Vạn Dương Điện chuyến.

      Hiểu Phong thở phào nhõm, hầu hạ tat hay quần áo, ta nhân cơ hỏi giọng hỏi nàng: “Trước đây Cảnh Như Xuyên từng đắc tội với trưởng công chúa sao?”

      “Chuyện này… nô tỳ biết. Hai năm trước nô tỳ mới vào cung, hoàng thượng hỏi Thu Nguyệt thử xem.” Hiểu Phong vừa trả lời vừa giúp ta buộc đai lưng lại.

      Ta mím môi, lại hỏi: “Ừm… Trước khi trẫm mất trí nhớ trẫm đối xử với các ngươi như thế nào? Có tốt ?” , mấy ngày nay ở chung ta thăm dò tính cách mấy người từng hầu hạ ‘ta’ của quá khứ. Thu Nguyệt mặc dù cởi mở nhưng mất khả năng đối đáp trong tình huống bất ngờ của cung nữ giỏi, Cảnh Như Xuyên trung thành và tận tâm khi chuyện với ta lại giống như đứa bé, chút cố kỵ. Tiểu Hoàn Tử lúc nào cũng vui vẻ. Hiểu Phong hơi nhát gan, Tiểu Đào có chút ngờ nghệch, nhưng tóm lại các nàng đối với ta vẫn luôn cung kính, cẩn thận.

      Hiểu Phong nghe xong lúc sau mới đáp: “Hoàng thượng đối với chúng nô tỳ rất tốt, lúc đầu nô tỳ và Tiểu Đào bị điều đến đều lo sợ chọc hoàng thượng khó chịu, nhưng hoàng thượng rất tốt, có làm mặt nặng mặt với chúng nô tỳ, lại chưa từng có trách phạt chúng nô tỳ, mới đầu nô tỳ còn nơm nớp lo sợ, nhưng dần dà nỗi lo lắng trong lòng chúng nô tỳ cũng phai mờ, cũng chưa bao giờ che đậy cảm xúc trước mặt hoàng thượng. Lại , lần này hoàng thượng gặp chuyện may, bên cạnh hoàng thượng chỉ có mình Thu Nguyệt hầu hạ… Hơn nữa, hoàng thượng còn bắt nô tỳ viết chữ giúp hoàng thượng phê duyệt tấu chương, nô tỳ còn nghĩ hoàng thượng thay đổi.”

      Ta mỉm cười, với nàng: “Được rồi, ở đây cũng còn chuyện của ngươi nữa, ngươi về nghỉ ngơi trước , trẫm gặp Cảnh thị vệ chút.”

      Hiểu Phong cúi đầu khom người làm lễ rồi xuống, ta ngồi trong điện liếc nhìn lung tung, phát Cảnh Như Xuyên còn ngồi trong góc tường nữa, mà đứng ở bên cạnh cửa sổ ngửa đầu nhìn trời biết làm cái gì, trong điện chỉ còn ta và Cảnh Như Xuyên, ta bước tới bên cạnh , ngẩng đầu nhìn trời đêm, nhìn ánh trăng sáng sủa treo cao, ta cười : “Ngươi nhìn cái gì vậy?”

      Cảnh Như Xuyên lẩm bẩm : "Đêm nay sao rất sáng."

      Ta gật đầu: “Ừ rất sáng…”Chợt quay đầu nhìn : “Trẫm có chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi và Niệm Dung là sao hả? Tại sao ngươi lại sợ nàng ta như vậy?”

      Đầu tiên, Cảnh Như Xuyên sửng sốt hồi, sau đó sờ sờ mũi, ngượng ngùng : “ ra cũng có chuyện gì, hồi còn bé hoàng thượng và Thu Nguyệt hay chơi trốn tìm, kết quả đúng lúc trưởng công chúa tới, ngờ ty chức ôm phải trưởng công chúa… Kết quả nàng còn nhớ kĩ chuyện đó, ta nhìn thấy nàng liền đường vòng…”

      (Ngữ: lẽ Niệm Dung thích Cảnh Như Xuyên @@)

      Ta trêu ghẹo : “ ra ngươi ăn đậu hủ Niệm Dung, khó trách nàng thấy ngươi liền muốn đánh.”

      “Hoàng thượng ngài đừng trêu ghẹo ty chức, chuyện lần này nếu trưởng công chúa biết là do ty chức làm, ty chức nhất định tiêu đời rồi, chắc chắn đem ty chức ra giày vò thừa sống thiếu chết trận cho xem.” Cảnh Như Xuyên đau khổ lắc đầu thở dài.

      “Sợ cái gì, cũng có người thấy chúng ta làm, ai biết chứ.” Ta vỗ vỗ vai . biết Tống Tử Mặc và Niệm Dung tại ra sao: “ ra Niệm Dung cũng tới tuổi lấy chồng rồi.” Trưởng công chúa mười bảy tuổi vẫn chưa có phò mã, chuyện này đúng là vấn đề lớn.

      Cảnh Như Xuyên ngây ngốc, sao đó kiên định : “Đúng là nên tìm phò mã!”

      Ta im lặng. Bởi vì vẻ mặt của như ‘Nên tìm phò mã để kiềm hãm lại cái tính kiêu ngạo của nàng, nhất định phải tìm vị phò mã lợi hại nhất mới được!’

      Ta liền nghĩ tới Tống Tử Mặc… Điển hình thê nô…

      Tiểu Hoàn Tử và Thu Nguyệt về đến ngay lúc ta ép hỏi Cảnh Như Xuyên có phải thích Thu Nguyệt hay , Cảnh Như Xuyên đỏ mặt nhưng vẫn cứng miệng chịu nhận: “Thu Nguyệt có cái gì tốt chứ, muốn ngực có ngực, muốn eo có eo, ngoại trừ khuôn mặt trắng nõn như trứng, toàn thân có chỗ nào đáng để khen!”

      Bởi ta bảo Tiểu Đào trở về vào thẳng cần thông báo, kết quả ba người vừa vào liền nghe mấy lời này của Cảnh Như Xuyên, Tiểu Đào ngây ngô, Tiểu Hoàn Từ che miệng cười trộm, sắc mặt của Thu Nguyệt u ám như sắp nổi bão, ta vội cắt ngang lời Cảnh Như Xuyên: “Đừng nữa…” Ta đưa tay chỉ chỉ đằng sau , Cảnh Như Xuyên khó hiểu xoay người, sau đó nhanh như chớp phóng qua cửa sổ chạy trối chết.

      Thu Nguyệt hừ tiếng, ta cười : “Ngươi đừng để bụng, tên này đằng suy nghĩ nẻo thôi.”

      “Nô tỳ đương nhiên biết, nếu nô tỳ để bụng chắc chắn nô tỳ bị chọc tức chết hơn trăm lần rồi.” Thu Nguyệt thong thả tới. Ta quay sang với Tiểu Hoàn Tử và Tiểu Đào: “Các ngươi lui xuống nghỉ ngơi .”

      Nghe người nghe vậy liền cúi đầu lui ra ngoài.

      Ta vội vàng sang chuyện khác, hỏi nàng chuyện ở Vạn Dương Điện, vẻ mặt Thu Nguyệt từ từ bình phục lại, Lâm Hiên biết ta quay về Trường Sinh Điện nên cũng rời , sắc mặt của các phi tần trong điện cũng khác nhau, lúc đó Lạc Niệm Dung mang vẻ mặt lung túng trở về.

      tới cùng, về sau ta cần phải cẩn thận chút, ngàn vạn lần được chọc tới Lâm Hiên, có chuyện lớn cũng đừng gọi .

      Thu Nguyệt cũng mang vẻ mặt ngưng trọng gậ đầu theo ta.

      Thế nhưng ta trêu chọc Lâm Hiên, nhưng lại tìm ta gây phiền.

      Ngày hôm sau, ta mới ăn bữa sáng xong, Lâm Hiền liền tới tìm ta. Ta , Lâm Hiên này đúng là coi hoàng cung như nhà của mà, có chuyện cũng tới tìm ta, muốn chiếm ổ của ta à? Lần này ta khinh thường !

      giờ, ta dựa vào trường kỷ đọc sách, cố gắng nghiên cứu mấy con chữ kia. Hiểu Phong đảm nhận trách nhiệm làm thầy giáo khi nào ta hiểu giải thích ta nghe. Đương nhiên, ta vẫn mượn danh nghĩa kiểm tra trình độ của nàng để hỏi.

      Theo sau Lâm Hiên là hai tiểu thái giám, mỗi người cầm đống tranh họa cuộn tròn, Hiểu Phong cúi đầu càng thấp, ta khép quyển sách lại nhìn : “Thừa tướng đây là…” Ánh mắt ta dò xét nhìn hai tên thái giám phía sau , thuận tiện để Hiểu Phong ra ngoài gọi Tiểu Đào vào đây hầu hạ.

      Lâm Hiên gì, ra hiệu cho hai tên thái giám đem bức họa cuộn tròn đặt lên bàn. Trong lòng ta nhảy dựng, nhớ tới mấy ngày trước Lâm Hiên nhắc tới chuyện lập hậu. Mấy bức họa đem tới chẳng lẽ là tranh vẽ các vị thiên kim tiểu thư…

      Ta nhíu mày nhìn , chỉ thấy phất tay để hai tên thái giám lui xuống. Lúc này, Tiểu Đào bưng trà vào, đặt hai ly trà xuống bàn. Con ngươi của Lâm Hiên lướt qua người ta cái, tầm mắt này làm ta cứng người trong giây lát. Rất nhanh ta liền động não suy nghĩ cách đối phó với .

      “Ngươi xuống …” với Tiểu Đào. Tiểu Đào liếc mắt hỏi ý ta, Lâm Hiên lại nhìn ta, chẳng hiểu tại sao ta lại sợ , liền gật đầu cho Tiểu Đào ra ngoài.

      Ta nuốt nước bọt, nhìn : “Thừa tướng muốn làm gì…” Tầm mắt ta từ người chuyển tới bàn, trừng mắt nhìn đống tranh cuộn tròn.

      Mặt Lâm Hiên chút cảm xúc, con ngươi trong trẻo lạnh lùng, nhìn ta hồi lâu. Khi ta cho là phát ra thân phận ta là nữ, khiến ta sợ hãi phen lại nở nụ cười, nụ cười giống như hoa đào nở rộ trong tuyết tháng ba, ánh mắt cũng trở nên ấm áp.

      Ta càng cảm thấy có chút đúng, liền nghe : “Nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa, hoàng thượng nên lên triều rồi.”

      Ta "Ừ" tiếng, việc này Thu Nguyệt với ta rồi. Ta dưỡng thương hơn nửa tháng, đến lúc tiếp nhận chuyện triều chính. Hơn nữa, sáng hôm nay, người trong phủ Hiền vương đến báo tin Lạc Khinh Hàn nhiễm bệnh cần nghỉ ngơi vài ngày. Kể từ đó, việc trong triều đều rơi vào trong tay Lâm Hiên. Lại , phải ta tin tưởng Lâm Hiên và Lạc Khinh Hàn, mà ta cần phải đề phòng.

      Lâm Hiên : “Chuyện hoàng thượng bị mất trí nhớ mọi người phong tỏa tin tức, các đại thần trong triều biết chuyện này, hoàng thượng phải vào triều sớm nhưng ngài còn nhớ tên các vị đại thần chứ?”

      Ta lắc đầu, thở dài: “Đương nhiên là .”

      Lâm Hiên cười cười, giống như an ủi ta, chỉ chỉ đống tranh cuộn bàn: “Đây là tranh vẽ chân dung các vị đại thần, vi thần cho hoàng thượng.”

      Nghe thế, tảng đá trong lòng ta cũng được đặt xuống, may là phải chuyện lập hậu. ngờ Lâm Hiên lại là người cẩn thận như vậy, khiến ta cảm động. Ta đem sách để lên bàn dài gần trường kỷ, rồi đứng dậy: “Vậy làm phiền thừa tướng.” Nhưng, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng vừa nãy của là sao? Nhất thời ta hiểu .

      Khóe môi Lâm Hiên nhàng tùy ý nhếch lên, mắt phượng đen nhánh trong suốt, hướng ta thở dài. lọn tóc đen trượt xuống đầu vai: “Là chuyện vi thần nên làm.” Giọng ôn hòa mang theo ba phần lạnh nhạt.

      Ta tới bên cạnh bàn, cầm bức họa lên mở ra xem, bên trong là nam tử trung niên mập mạp, ta nhìn hỏi: “Người này là ai?”

      Lâm Hiên lên vài bước, nhìn thoáng qua đáp: “Đây là Hộ bộ Thượng thư Triệu quân, chức quan nhị phẩm, là cha của Triệu Chiêu Nghi.”

      Ta ‘ừ’ tiếng, đêm qua, ta mới hỏi Thu Nguyệt xuất thân của các phi tần của mình, khi đó ta đối với chuyện các nàng quan tâm lắm, ta chỉ cầu nguyện các nàng đừng có chơi đùa ta, nhưng bọn họ lại chạy tới tìm ta động kinh, ta cảm thấy mình luôn đụng phải các tình huống như mong muốn.

      “Triệu Chiêu Nghi là con thứ ba của vợ lớn của , là người xuất sắc nhất trong ba người, nàng ta biết quan sát vẻ mặt của người khác để làm việc gây ra sai lầm. Vừa mới vào cung nhưng rất được hoàng thượng thích.” Lâm Hiên chậm rãi , lúc nghe như vậy về Triệu Chiêu Nghi ta mới hiểu tại sao nàng ta lại có chút ai oán nhìn ta, ra ‘ta’ trước kia đối xử với nàng ấy có chút đặc biệt, nhưng ‘ta’ trước kia là nữ thế mà suốt ngày trêu ghẹo các khác làm chi vậy?

      Cầm ly trà lên nhấp ngụm, buông bức họa xuống. Lâm Hiên chủ động mở bức họa khác ra, cho ta biết người trong tranh tên gì, chức quan gì, có con vào cung hay . Trí nhớ ta dù kém, nhưng lần phải nhớ nhiều người như vậy có chút khó khăn, nhưng đây đều là bức họa, nhưng đem so với người còn kém mấy phần.

      Lâm Hiên dứt khoát cầm bút viết chức quan của từng người bên dưới chân dung của họ, tên bọn họ có khỏi cần ghi lại.

      Thời gian bất tri bất giác đến buổi trưa, Lâm Hiên thấy thời gian còn sớm liền muốn về, đương nhiên ta giữ lại. Ta kêu tới phủ Hiền Vương nhìn Lạc Khinh Hàn, nếu bị bệnh nặng ta làm ‘’ cũng nên thăm em trai chút.

      tại là tháng ba, mưa xuân vội vã cùng sấm chớp ầm ầm khiến người ta hoảng sợ, gió lạnh thổi cả đêm, mấy ngày trước có trận mưa lớn, nghe Lạc Khinh Hàn ở trong Tuyên Chính Điện cả đêm, ta nghĩ có lẽ đêm đó bị cảm lạnh.

      Lâm Hiên ‘vâng’ tiếng, hai lời hướng ta làm lễ rồi lui ra ngoài.

      Đến trưa, người của phủ Hiền Vương truyền tin đến, Lạc Khinh Hàn bệnh , ta cần lo lắng. Ta nhìn sơ bức họa, hỏi chút tình huống của Lạc Khinh Hàn xong mới sai người tìm Tống ngự y kêu tới phủ Hiền Vương xem bệnh cho Lạc Khinh Hàn.

      tới nửa canh giờ, Tống ngự y quay trở lại, là bây giờ Lạc Khinh Hàn vẫn còn phát sốt, ta cảm thấy có chút là là, chẳng lẽ người trong phủ của dám gạt ta, báo cáo láo! Ta muốn đến thăm , Tống ngự y lại cho, ta hết cách bèn cho người tới phủ Hiền Vương.

      Buổi tối, ngự y báo tin Lạc Khinh Hàn hạ sốt, ta mới yên lòng, ra lệnh cho Thu Nguyệt chuẩn bị thuốc bổ cho người đó mang về. Tống ngự y tới bắt mạch cho ta, ta hỏi thân thể Lạc Khinh Hàn có thể khỏe lại hay .

      Tống ngự y nhắm mắt lại, nhanh chậm bảo ta yên tâm, là vì Lạc Khinh Hàn làm việc quá sức mệt mỏi lại bị cảm lạnh nên bệnh mới nặng như vậy, từ từ điều trị tốt lên.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :