1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thức Tỉnh

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 40
      KHI DEREK GIƠ viên đạn lên, tim tôi như ngừng đập. Hít hơi sâu, tôi gạt ngay mọi ý nghĩ về Hội Edison.

      “Ta khu đất của chú Andrew phải ?” tôi hỏi.

      Derek gật.

      “Nhưng đạn đó vẫn có thể là của mấy tay thợ săn.” Lại gật. Lăn người sang bên, Derek quan sát khu rừng. Xung quanh im lặng như tờ.

      “Bò theo lối đó,” , “chui vào nấp trong bụi cây um tùm hơn ấy. ra đó xem...”

      Đạn bay tới tấp đến vạt cỏ mọc cao ngay dưới chân hai đứa. lần nữa, Derek lại nhào lên người tôi và quát khẽ “Nằm yên!”, làm như tôi có quyền quyết định trong lúc chàng nặng gần cả tạ đè sấp người mình bằng.

      Tiếng kêu quang quác rùng rợn chợt vang khắp khu rừng vắng. Chúng tôi nhìn xuống thấy con chim chết chấp chới động đậy, hai cánh đập liên hồi đất tôi có phần hơi đắc ý vì chỉ mình tôi vừa bị giật mình.

      Derek vội nhổm lên khỏi người tôi. “Phóng thích...”

      “Em biết rồi.”

      Tôi lồm cồm bò sang mé bên kia khoảng đất trống, cách con chim đủ xa để khỏi phải lo nó bất thần nhảy lên người tôi.

      “Nghe gì ?” giữa tiếng kêu rít the thé của con chim, giọng vang lên.

      Mặc cho tiếng chim kêu thảm thiết, tôi cố bắt mình phải tập trung vào việc phóng thích linh hồn của nó. Nhưng tôi chỉ nghĩ được mỗi câu Bắt nó im ! Bắt nó im ! Lại có tiếng súng nổ. Chúng tôi nằm rạp xuống đất. viên đạn bay vèo qua đầu chúng tôi, găm vào gốc cây phía sau khiến vỏ cây văng tứ tung.

      Vẫn nằm sấp, tôi nhắm nghiền mắt. Derek nắm lấy cánh tay tôi.

      “Em cố đây,” tôi . “Chỉ cần chờ em...”

      “Bỏ thôi. Chạy .”

      đẩy mạnh tôi lên trước rồi chúi đầu chạy nhanh. Con chim phía sau vẫn kêu inh ỏi, át tiếng bước chân của chúng tôi. Lúc nó ngừng kêu, chúng tôi cũng ngừng chạy. Tôi nghe có thứ gì đó chuyển động dưới tàn cây - là con chim chết hay bọn người truy đuổi, tôi phân biệt được. Giây lát sau, con chim lại cất tiếng kêu biểu lộ cơn kinh hãi khiến tôi nổi da gà.

      Nhắm mắt lại, tôi cố gắng phóng thích cho nó.

      “Bây giờ chưa được đâu,” Derek bảo.

      dẫn tôi xa thêm, đến chỗ có nhiều bụi cây mọc san sát. Chúng tôi cố chui sâu vào giữa và nép mình thấp. Tiếng chim kêu dần, nhưng thoạt nghe tôi cũng biết nó di chuyển.

      “Cái gì...?”

      Giọng gã đàn ông bị cắt ngang bởi tiếng “bụp”. Bất cứ ai từng xem phim hình đều biết đó là tiếng súng giảm thanh. Tôi dám chắc người ta chế tạo bộ phận giảm thanh cho súng săn... còn thợ săn cũng mang theo súng lục.

      Con chim kêu ầm ĩ hơn. Tiếng đàn ông mắng chửi cũng to hơn ban nãy. Thêm hai phát đạn giảm thanh và tiếng “rắc”, như thể cũng thử cả súng săn nữa. Tiếng chim kêu thảm thiết tắt ngấm, thay vào đó chỉ có tiếng òng ọc ghê rợn.

      “Chúa ơi, con gì thế này? Tao bắn bay đầu nó, vậy mà nó vẫn sống.”

      gã khác cười khùng khục. “Chà, chừng ấy là đủ để giải đáp thắc mắc cho bọn mình phải mày? Con bé nhà Saunders tìm thấy mấy thằng nhãi rồi đó.”

      Tôi liếc sang Derek nhưng vẫn đăm đăm nhìn về hướng phát ra giọng . Tôi nhắm mắt, cố tập trung vào con chim. Lát sau, thanh thê lương kia cũng im hẳn.

      Lại có tiếng rọt rẹt. Nhắm nghiền mắt, tôi tin chắc cuối cùng mình vẫn chưa phóng thích xong linh hồn con chim nọ. Nhưng hóa ra đó là tiếng bộ đàm. Derek căng tai lắng nghe, còn tôi cũng nghe tiếng được tiếng mất. Tuy nhiên, bấy nhiêu thông tin cũng đủ cho tôi biết bọn người kia đúng là nhân viên an ninh của Edison.

      Họ tìm ra chúng tôi. Và lần này, họ buồn dùng phi tiêu t thuốc mê nữa. Sao họ phải nhọc công chứ? Chúng tôi là bốn đối tượng thí nghiệm nguy hiểm hai lần chạy trốn. Giờ họ cần dùng cớ để biện minh cho cái việc từ lâu họ rất muốn làm: khỏi cần phục hồi chỉi sất, chỉ cần “loại bỏ” chúng tôi khỏi nghiên cứu của họ là xong. Chỉ có người luôn đấu tranh nhằm giành mạng sống cho tôi, dì Lauren, kẻ phản bội họ. Trừ khử và chôn xác chúng tôi ở nơi xa Buffalo như nơi này dễ cho họ hơn rất nhiều.

      “Simon!” Tôi trong hơi thở hào hển. “Ta phải báo cho cậu ấy và...”

      biết. Nhưng họ chặn đường về nhà rồi. Ta vòng vậy.”

      “Nhưng ta thể quay về căn nhà đó. Nếu ra đây có nghĩa họ phải ghé qua nhà trước rồi.”

      Derek nghiến răng, tầm mắt hướng về phía khác.

      “Dù thế... chắc mình vẫn phải thử xem sao chứ?”

      Tôi bỏ cuộc. “Thôi được, nếu ta cẩn thận chút...”

      , em đúng,” Derek ngăn tôi lại. “Để . Em cứ đợi ở đây.”

      Thấy Derek lập tức bỏ , tôi vội túm lưng áo . “ thể...”

      cần báo cho Simon hay.”

      “Vậy em cũng ...”

      “Đừng, em ở lại.” Vừa định quay , Derek lại ngập ngừng. “Tốt hơn hết em hãy xa nơi này. Cách đây nửa dặm về hướng bắc có đường .” chỉ tay. “Dễ thấy lắm. Đường dễ ... Hồi trước và Simon toàn theo lối đó. H>hiệu lệnh em chạy ngay nhé. Chạy ra đường rồi tìm chỗ trốn. ra đó tìm em.”

      Rồi quay lưng rời . Dù muốn nhưng tôi biết có cãi cũng vô ích - gì có thể cản Derek quay về tìm Simon. Còn nữa, cho tôi cùng cũng phải. Có tôi chỉ khiến Derek phải lo bảo vệ thêm người. Tốt nhất là ngồi đây chờ hiệu lệnh của ...

      Tiếng huýt sáo lanh lảnh của Derek xuyên thủng màn đêm. Sau đó huýt thêm lần nữa. Đến lần thứ ba, tôi mới hiểu “hiệu lệnh” của Derek chỉ dành cho riêng mình mà còn cho cả Simon, đánh thức cậu ấy dậy.

      thanh ấy lớn đến độ đủ sức đánh thức tất cả mọi người - đồng thời chỉ điểm cho đội nhân viên an ninh chính xác nơi...

      Đến đây tôi tá hỏa, còn nghĩ tiếp được nữa. Rồi tôi bắt đầu mắng chửi Derek, gọi bằng mọi cái tên mà mình có thể nhớ ra, bao gồm cả những từ ngữ tôi còn hiểu là gì.

      Derek biết tiếng huýt sáo của mình đủ khiến cả đội an ninh của Edison chú ý tới. Chính vì thế mới huýt ầm ĩ chứ kín đáo ném sỏi lên cửa phòng ngủ của Simon. cố tình khiến họ chú ý đến mình để tôi và Simon tranh thủ thời cơ chạy thoát.

      Tôi muốn gào lên mắng cho hả. Bọn người kia có đầy đủ súng ống. Súng bắn ra đạn đàng hoàng. Và họ chùn tay khi bóp cò. Nếu họ mắc mưu Derek...

      ấyình an vô . Derek cho mày cơ hội sống. Tận dụng ngay chứ. Chạy !

      Tôi ép mình phải lao ra khỏi bụi cây và chạy trong tư thế cúi lom khom. Cứ thế, tôi nhắm chỗ đường quang mà tiến tới, tránh xa nơi có tiếng xì xào dưới tán cây. Chợt nghe tiếng bước chân rầm rập, tôi dáo dác nhìn quanh tìm chỗ nấp nhưng có. Tôi bèn nằm bẹp xuống đất.

      Cách tôi chừng ba mét có hai bóng người vừa vụt qua. Từ đầu đến chân hai người này vận trang phục dã chiến, trông như lính bắn tỉa trong quân đội vậy. Ngay cả mũ đội cũng có lưới rủ xuống che kín mặt.

      Có tiếng bộ đàm xè xè trước khi giọng đàn ông truyền đến. “Đội Bravo đâu?”

      trong hai người - là phụ nữ - trả lời.

      Gã kia tiếp. “Thằng nhãi đằng này. Định về hướng đông. Chứng tôi đón lõng...”

      Thình lình từ máy bộ đàm có tiếng súng nổ vang khiến tôi đứng tim. Cả tiếng cành cây gãy răng rắc cũng được truyền qua sóng radio.

      “Hạ được nó chưa?” người phụ nữ hỏi.

      “Chưa biết. Đội Charlie vừa bắn. Tắt bộ đàm . Còn hai người quay về đây ngay.”

      Súng lại nổ giòn. Lần này tiếng nổ nghe xa hơn ban nãy. Tôi dám chắc tim mình đập mạnh đến nỗi hai người kia cũng nghe thấy, nhưng họ vẫn cắm cúi về hướng có tiếng súng. Hướng có Derek.

      Bravo, Charlie... Tôi xem nhiều phim chiến tranh rồi, chỉ cần nghe bấy nhiêu cũng đủ hiểu họ có ít nhất ba cặp. Sáu nhân viên an ninh trang bị tận răng. Đủ để bao vây Derek và...

      Cứ tiếp . ấy tìm được đường thoát thôi. Derek mạnh lắm, nhớ chưa nào?

      có sức mạnh nào trong số đó có thể giúp Derek đánh lại sáu tên đặc vụ. có khả năng nào có thể ngăn viên đạn.

      Chờ bóng hai tên đặc vụ khuất hẳn, tôi ngó qua những ngọn cây lượt. Nhờ mấy mùa hè cắm trại cùng đội kịch, chúng tôi học được “Kỹ năng sống sót khi gặp nguy hiểm”. Trong các cuộc thi thể thao, hầu hết tôi là đứa về bét, nhưng có cuộc thi cho thấy đôi khi con cũng là lợi thế... thế là kệ nhà tôi có thêm vài chiếc cúp thể dục dụng cụ.

      Phóng như bay đến gốc cây gần nhất có nhiều cành thấp la đà, tôi kéo thử cành. Nếu Derek đu lên đó, cành gãy và ngã ngửa xuống đất ngay lập tức. Nhưng tôi trèo lên dễ dàng và chuyền ngay sang cành khác chắc hơn. Cành cây kia hề hấn gì, chỉ khẽ kêu lên “phàn nàn”.

      Tôi trèo lên cao mãi cho đến khi tin chắc rằng xung quanh mình là tầng lá non. Sau đó, tôi lẩn vào vị trí an toàn và huýt sáo - tiếng huýt sáo của tôi nhí, thể nào cũng làm Derek trợn mắt cho xem.

      Sao mày nghĩ họ có thể nghe tiếng mày?

      Tôi lại huýt thêm lần nữa.

      Và nếu có nghe được chăng nữa, sao họ phải bận tâm đến mày? Họ biết chỗ Derek. Họ tha cho ấy đâu.

      Tiếng bốt nặng trịch của hai tên vừa khỏi chợt dừng lại. Có tiếng người thào bàn tính. Sau đó là tiếng bước chân quay về chỗ tôi.

      Giờ mày làm gì đây? Nghĩ nhanh kẻo...

      Tôi “suỵt” thầm, bắt tiếng nội tâm phải im. Rồi tôi huýt sáo thêm lần nữa, lần này hơn, cốt để biết chắc họ có nghe thấy tôi.

      Tiếng máy bộ đàm rọt rẹt kích hoạt.

      “Alpha đâu? Bravo đây. Hình như chúng tôi nghe tiếng con bé nhà Saunders. Con bé cố liên lạc với Souza. Các bắt được thằng nhóc chưa vậy?”

      Tôi căng tai ra nghe tiếp phản hồi nhưng tài nào nghe được bên kia gì.

      “Nếu bắt được con bé, chúng tôi lập tức sang đó chi viện cho các .”

      Thế có nghĩa họ vẫn chưa bắt được Derek.

      Hoặc bị bắt; họ chỉ cần người hỗ trợ để trấn áp thôi.

      Có tiếng phát ra từ bộ đàm, nhưng khó nghe quá. Người phụ nữ tắt máy và quay sang đồng bọn, “Họ muốn quay về hỗ trợ xử lý thằng bé. Đối phó với con bé nhà Saunders chỉ cần mình tôi là đủ.”

      Chà, trò nghi binh của mày mấy hiệu quả nhỉ?

      Gã đặc vụ bỏ . Tôi ngồi im thin thít cho đến khi mụ kia rảo quanh tìm kiếm. Mụ qua gốc cây có tôi ngồi chừng gần bốn mét và bước tiếp. Chờ đến lúc biết chắc mụ trở lại, tôi mới đạp mạnh vào thân cây.

      Mụ xoay người lại, cứ đứng đó lúc, tay huơ đèn pin trọn vòng. Tôi định bụng nếu mụ bỏ đạp thêm cái nữa. Nhưng mụ thận trọng di chuyển rất chậm về phía tôi, đồng thời chiếu đèn khắp mặt đất. Hễ đến gần bụi cây hay vạt cỏ mọc cao, mụ lại dừng bước ngó nghiêng.

      Khi mụ bước đến dưới tàn cây tôi nấp, tôi giữ chắc cành cây và chuyển sang tư thế nằm tì người ấy. Chẳng may bàn chân ban nãy tôi vừa thực cú đá khẽ đạp phải thân cây. miếng vò cây tróc ra, rơi ngay chânụ nữ.

      Mụ chĩa đèn xuống nhìn.

      Đừng mà!Xin đừng...

      Ánh đèn pin loang loáng vung lên rọi thẳng vào tán cây.

      Tôi thả người rơi tự do. hề nghĩ đến việc nhảy lên đầu người to gấp đôi mình, lại trang bị đầy đủ súng ống là ngu ngốc đến nhường nào. Tôi chỉ buông tay, từ cành cây lao xuống, trong lúc tiếng nội tâm gào lên Mày làm cái gì thế hả?!... bằng thứ ngôn ngữ thể gọi là lịch .

      Tôi rơi trúng người mụ nhân viên an ninh. Cả hai cùng lăn kềnh, nhưng cũng may là mụ nằm dưới, hứng trọn lấy cú ngã của tôi. Tôi nhảy dựng lên, lờ chuyện mình mẩy đau như dần. Tôi rút dao và...

      Mụ nằm bất động dưới gốc cây, đầu cách thân cây chỉ vài phân. Dù mặt mụ bị che bởi tấm lưới che mặt gắn với mũ đội, tôi vẫn có thể nhìn xuyên qua đó và thấy mắt mụ nhắm nghiền, miệng há hốc. Nhất định mụ va phải cái cây và ngất . Cưỡng lại thôi thúc muốn lao đến kiểm tra xem mụ ngất chưa, tôi chỉ nhặt máy bộ đàm rồi quay sang tìm súng. Chẳng thấy đâu cả. Súng săn , súng lục cũng có nốt... hoặc tôi nhìn thấy chúng. Tôi nhìn kỹ xung quanh để xem mụ có đánh rơi . Chẳng có gì.

      Hoặc đồng bọn của mụ mang , hoặc mụ giấu dưới áo khoác. Tôi ngần ngừ, định lục tìm nhưng lại sợ làm mụ tỉnh dậy mất. Nhìn thêm lần cuối, tôi vơ vội đèn pin văng gần đó và co cẳng chạy biến.
      CHƯƠNG 41
      CHẮC CHẮN tôi chạy về hướng Derek chỉ ban nãy, vậy là cả mấy đội nhân viên an ninh phải ở phía sau. Nhưng mới chạy chưa đầy phút, tôi lại nghe tiếng bốt rầm rập. Ngồi thụp xuống, tôi tìm cách giấu máy bộ đàm. Tôi vặn lượng xuống mức thấp nhất, dù từ lúc tôi nhặt được nó đến giờ, bộ đàm hoàn toàn im lặng.

      Bò vào dãy bụi cây gần nhất, tôi nằm sấp xuống. Tiếng bước chân di chuyển song song với hướng tôi chạy nên tôi nghe ra là họ đến gần hay lùi xa.

      “Nguyên đội nhân viên an ninh lại có thể bắt hụt bốn đứa nhãi trong vạt rừng chưa đến hai mươi mẫu,” gã lên tiếng. “Ngài Davidoff vui đâu.”

      giọng đàn ông khác trả lời. “Nếu ta gặp may, ông ấy bao giờ phát ra. Từ giờ đến khi trời sáng, ta còn tiếng đồng hồ nữa. Dư thời gian ấy chứ. Chúng có thể được bao xa nào?”

      Vừa vừa chuyện, cả giọng và tiếng bước chân của họ đều xa dần. Khi họ hẳn, tôi định bò ra nhưng lại lưỡng lự. Nếu bốn người chứng tôi đều ra ngoài hết rồi, tôi nên tìm chỗ nấp hay nên tìm họ?

      Hừm, nếu mày đến đúng chỗ ân nấp Derek bảo, mày lo về chuyện tìm họ. Tự họ tìm đến mày.

      Ngộ nhỡ họ cần tôi giúp sao?

      Chỉ tình cờ đánh ngất phụ nữ mà mày tưởng mày trở thành người hùng Rambo ư?

      Tìm cho mình nơi an toàn nghe có vẻ hèn nhát, nhưng tiếng nội tâm trong tôi có lý - nếu Derek muốn tôi đến đó, tôi nên ngay để kịp gặp .

      Nhưng tôi có cảm giác mình giông giống Rambo - tay lăm lăm dao bấm, tay kia cầm bộ đàm, đèn pin giắt ngang thắt lưng - khi tôi thận trọng nhích từng bước trong khu rừng rậm rạp.

      Phải, miễn là mày vấp và ngã đè lên mũi dao của chính mình.

      Tôi gấp ngay lưỡi dao lại.

      “Chloe?” giọng phụ nữ khẽ khàng.

      Vội quay ngoắt lại, tôi trượt chân đất mềm. “Tori đấy à?”

      Tôi nheo mắt nhìn vào bóng đêm. Rừng tối đến nỗi mắt tôi phân biệt được đâu là cây, đâu là bụi rậm, và đâu là người. Vừa chạm tay vào đèn pin, tôi vội rụt lại, đành cố phân biệt những hình thù đen ngòm trước mặt vậy.

      “Tori?”

      “Suỵt. đường này này.”

      Giọng điệu trìu mến ấy làm tôi sởn cả tóc gáy.

      “Dì Lauren?”

      “Im lặng nào. Cứ theo là được.”

      Tôi thoáng thấy bóng người trông cũng mơ mơ hồ hồ như giọng vừa rồi. Tôi chỉ nhìn ra mỗi lưng áo sơ mi nhàn nhạt sáng lên phía trước. Tôi nhúc nhích. Tiếng nghe giống dì Lauren, hình dáng cũng tầm như dì nhưng tôi dám chắc. Tôi như đứa trẻ lên ba lập tức chạy vội theo dù trong lòng chắc mẩm mình lao vào cạm bẫy.

      Rút đèn pin, tôi bật lên nhìn nhưng người kia liên tục len lỏi giữa những thân cây, khiến tôi thể nhìn tỏ gì hơn ngoài dáng người và mảng lưng áo. Lát sau, người nọ ngoái lại, tôi kịp thấy khuôn mặt trông nghiêng cùng lọn tóc vàng phất phơ - tuy nét nhưng cũng đủ cho linh tính của tôi khẳng định đúng là dì ấy.

      Sau cái vẫy tay giục tôi nhanh, người nọ r vào góc rừng sâu hơn. Dù có linh tính tốt, tôi vẫn thận trọng theo. Tôi vừa chạy qua vạt cây bụi bóng người lao đến. Trước khi tôi đổ kềnh, người kia đỡ kịp. bàn tay bịt nhanh miệng tôi, chặn đứng tiếng kêu hốt hoảng.

      “Là đây,” Derek khẽ.

      định kéo tôi vào bụi cây tôi vùng ra.

      “Dì Lauren,” tôi bảo . “Em vừa nhìn thấy dì Lauren.”

      Derek nhìn tôi như thể vừa nghe nhầm.

      “Là dì em đó. Dì ấy cũng đến đây. Dì ấy...” Tôi chỉ về hướng dì mình khuất. “Em theo dì.”

      thấy ai cả.”

      “Dì ấy mặc áo màu sáng mà. Dì vừa chạy qua...”

      “Chloe, đứng ngay đây từ nãy đến giờ. còn thấy cả em tới nữa. Làm gì có ai chạy...” im bặt, chợt hiểu ra rằng, nếu tôi nhìn thấy, còn ...

      Ngực tôi thắt lại. “...”

      “Đó chỉ là ảo giác,” Derek nhanh. “ dạng bùa bẫy. Hồi đó cha bọn hay làm thế lắm, rồi ...” xoa xoa miệng và quả quyết, “ đấy.”

      Tôi băn khoăn như , giờ lại nghe vậy, lẽ ra những gì tôi từng nghi ngờ được khẳng định, nhưng tôi thể gạt ý nghĩ: đó là hồn ma. Tôi vừa trông thấy hồn ma của dì Lauren. Khu r trước mắt tôi trở nên nhập nhòa, và nếu có cánh tay Derek dìu đỡ, chắc tôi thể đứng vững được.

      “Chloe? Chỉ là bùa chú thôi mà. Với lại trời tối thế này em nhìn đâu.”

      Cái gì cũng đúng. Trăm phần trăm đúng. Thế nhưng... tôi xua ý nghĩ kia và đứng thẳng lại, vùng khỏi vòng tay . Thấy Derek ngần ngừ mãi rồi mới buông, tư thế sẵn sàng chuẩn bị đỡ nếu tôi lại ngã khuỵu, tôi bèn bước hẳn sang bên.

      “Em sao. Giờ định thế nào?”

      “Ta đợi ở đây...”

      Có tiếng bước chân vọng đến. Chúng tôi bèn chui nhanh vào bụi nấp. Ánh đèn pin lướt qua rừng cây như tìm kiếm.

      “Tôi biết thể nào bọn nhóc cũng trở lại đây,” giọng đàn ông bảo. “Tôi vừa nghe tiếng chúng xong.”

      Derek và tôi dám nhúc nhích. Tiếng thở gấp, dập dồn ngay tai tôi. Dựa lưng vào Derek, tôi có thể nghe tiếng tim đập thình thịch. Ánh đèn pin sáng lóa tiến đến ngày gần, xuyên thủng màn đêm dày đặc. Ánh sáng lướt qua bụi cây bọn tôi nấp, sau đó ngừng hẳn, quay lại và chiếu thẳng vào mặt chúng tôi.

      “Này hai nhóc. Ra đây ngay.”

      Tôi chỉ thấy bóng người mờ mờ sau ánh đèn chói lóa.

      “Bước ra ,” người kia lại ra lệnh.

      Hơi thở của Derek bỏng rẫy bên tai tôi. “Khi nào bảo chạy, nhớ chạy nhé.” Rồi lớn. “Bỏ súng xuống . Chúng tôi ra ngay.”

      “Bỏ súng xuống rồi đó.”

      Với ánh đèn chói gắt rọi thẳng vào mắt, còn gã kia trốn sau quầng sáng đó, tôi thể biết chắc gã có .

      Gã giơ tay bên kia lên, lắc lắc. “Thấy chưa, có súng nhé. Giờ ...”

      Bất ngờ gã đổ vật ra trước như thể bị xô mạnh từ phía sau. Đèn pin văng xuống đất, ánh đèn loang loáng chiếu . Derek vọt qua trước mặt tôi, nhảy lên người gã nọ đúng lúc gã định quơ quào ngóc đầu dậy. Từ phía sau gã, Simon bước lên, tay giơ ra trước, sẵn sàng tung thêm bùa đẩy lùi.

      “Chạy ,” Derek giữ chặt lấy gã đàn ông vùng vẫy. Thấy Simon và tôi ngần ngừ, gầm lên, “Chạy mau!”

      Vừa cắm đầu chạy chúng tôi vừa ngoái cổ nhìn. Tuy có nghe tiếng chống cự, nhưng cuộc vật lộn nhanh chóng đến hồi kết. Chúng tôi mới chạy được quãng, Derek bắt kịp. Hai đứa chạy chậm lại bị thúc vào lưng, bắt chạy tiếp. Ánh trăng xuyên qua tán cây đủ sáng để soi đường cho chúng tôi .

      “Tori đâu?” Tôi quay sang Simon hỏi .

      “Bọn tớ mỗi đứa chạy hướng. Tori...”

      Derek ra hiệu bảo hai đứa bọn tôi im lặng. Chúng tôi cứ chạy như thế cho đến khi thấy ánh đèn từ trong nhà hắt ra thấp thoáng sau rặng cây. Nhất định là sắp đến con đường đằng sau nhà. Mới chạy thêm vài bước, Derek huých mạnh vào giữa xương bả vai sau lưng tôi và Simon, làm hai đứa đều ngã nhào. Derek cũng đổ người xuống, nằm giữa Simon và tôi. Hai đứa tôi vừa nhổm dậy bị ấn xuống.

      Simon ngẩng khuôn mặt lấm lem đất cát lên và xoa xoa hàm“Này, em quý bộ răng của mình lắm đấy. Tất cả đấy nhé.”

      Derek suỵt khẽ, nhắc Simon im lặng. xoay người để nằm sấp xuống, mặt quay về hướng ngược lại. Chúng tôi máy móc làm y hệt. Tôi dõi theo tầm mắt nhìn bao quát khắp khu rừng của , và khi sững lại, tôi nghe có tiếng bước chân.

      Derek trở nên căng thẳng, sẵn sàng xông tới nhưng những người kia còn ở rất xa. Lúc họ dừng bước, tiếng chuyện cất lên lao xao. Máy bộ đàm trong túi tôi kêu rọt rẹt. Tôi lấy ra xem và chỉnh lại lượng.

      Nhìn qua Derek, Simon mấp máy môi. “Bộ đàm à?” rồi chỉ tay về phía bọn họ, ý hỏi có phải bộ đàm của họ .

      Tôi gật.

      “Hay đấy,” cậu ấy giơ ngón tay cái lên khen khiến tôi đỏ mặt. Derek liếc sang, gật đầu rồi hừ giọng. Tôi hiểu hành động ấy mang nghĩa là, Giỏi lắm... miễn là để đoạt lấy nó, em làm gì ngu ngốc là được.

      “Tôi thấy Alpha 1,” giọng gã đàn ông nhí khiến tôi phải căng tai nghe cho .

      Simon ra hiệu cho Derek tăng lượng, nhưng lắc đầu. Derek rất thính tai nên cần phải mạo hiểm làm gì.

      ta ở đâu?” tiếng phụ nữ vang từ bộ đàm.

      “Bị ngất. Trông như vừa đấu vài hiệp với người sói trẻ của chúng ta.”

      “Đưa ta về chỗ an toàn . Đội Delta vẫn giữ con bé nhà Enright chứ?”

      Tôi vội đưa mắt nhìn Derek nhưng chăm chú nghe, nét mặt hề biểu lộ cảm xúc gì.

      “Delta 2 giữ con bé. Chưa chắc con bé là mồi nhử tốt, nên tôi phái Delta 1 ra xe tải đón Carson về.”

      Đến đây, Derek thể chú ý. Simon quay sang tôi, tròn miệng ý bảo là “chú Anđrew”. Tiếng chuyện tắt hẳn, nhưng giây lát sau, giọng người phụ nữ kia lại vọng qua bộ đàm. Mụ gọi Delta 2. Có tiếng đàn ông phản hồi.

      mang Carson về chưa?” mụ hỏi.

      “Sắp rồi đây.”

      “Tốt. Nhiệm vụ của là thuyết phục khuyên bọn trẻ. có thể lừa chúng vào nhà.”

      làm đâu.”

      “Ai mong tự nguyện đâu nào,” người phụ nữ gắt. “Nhưng bị chúng ta giam lỏng, nên phải nghe theo ý chúng ta thôi. Nếu chịu, bắn chết cho tôi.”

      Simon ngẳng phắt lên, đôi mắt cậu ấy thẫm lại vì lo lắng. Derek ra hiệu bảo cậu im lặng để cả ba cùng nghe.

      Giọng Delta 2 lại vang lên. “Có ai mang xe đâu ?”

      “Cái gì?”

      “Xe. Carson trong xe đó. thấy xe... đâu cả.”

      Thế rồi hai tên cãi nhau lớn đến độ Derek phải bịt chặt loa, khiến bọn tôi càng khó nghe. Mấy phút sau, chúng hỏi nhau rằng liệu Delta 2 có đến đúng chỗ , rằng có ai đưa chú Andrew cùng chiếc xe đâu. Nhưng chẳng có lời giải thích đơn giản nào cho - con tin biến mất... cả xe cũng còn.>

      “Vậy là chú Andrew bình an vô . Còn Tori?” sau khi máy bộ đàm im tiếng, tôi hỏi.

      Derek trả lời ngay, tốt hơn tôi kỳ vọng. Tôi chỉ sợ vặc lại, “Em hỏi Tori làm gì?”. Hôm nọ, ngay lập tức bảo nếu Tori mà có ra trước xe hơi phóng hết tốc độ cũng chẳng quan tâm. Nhưng hôm nay, thể làm ngơ khi biết tính mạng Tori gặp nguy hiểm.

      “Để lùng xem sao,” Derek lên tiếng. “Nếu tìm thấy Tori tốt quá rồi.”

      hết ý, tôi vẫn hiểu. Giả sử tìm thấy Tori, ta bỏ ta lại. Nghe có vẻ tàn nhẫn, nhưng làm thế là đúng. Tôi muốn Derek phải hứng đạn vì Tori. đáng sợ khi phải thú nhận ý nghĩ ấy. Tôi đâu có ghét Tori - thậm chí tôi chẳng còn ưa ta như trước nữa. Nhưng nếu tình huống xấu và bắt buộc phải hy sinh mạng sống chỉ để cứu ta, tôi làm được. Là Derek hay Simon đều , và cả tôi càng nốt. Quyết định đó còn ám ánh tôi mãi về sau.

      nhớ cẩn thận. Với lại...” Vừa định bảo “nhanh nhanh lên nhé” nhưng tôi thể nhẫn tâm thế được - chỉ cần nghĩ đến nó cũng đủ khiến tôi kinh hãi. Tôi khó nhọc nuốt xuống và lặp lại, “Nhớ cẩn thận.”

      Tuy nhiên Derek chưa xuất phát, mà là tôi và Simon. bảo chúng tôi trước, để trông chừng phía sau. Khi chúng tôi ra đường an toàn, mới bắt đầu tìm Tori.

      Chừng được hai mươi bước, bóng người rẽ vào lối của hai bọn tôi. Simon vụt giơ tay lên.

      “Simon, là...” chưa kịp hết câu, người kia kêu “ối” vì trúng bùa. ông ta ngã ngửa ra đất.

      “Chú Andrew!” Simon vội chạy lại.

      Người kia đứng dậy, vừa phủi bụi vừa gượng cười. “Bùa đầy lùi của cháu tiến bộ đấy.”

      Tuy cao hơn Simon là mấy nhưng dáng người chú Andrew chắc khỏe, vững vàng. Chú ấy có khuôn mặt bầu bầu và cái mũi khoằm, mái tóc cắt sát da đầu bạc dù chú chỉ trạc tuổi cha tôi. Trông chú như vận động viên quyền giải nghệ, giống hình ảnh tưởng tượng của tôi về ông chú của ngôi nhà ngăn nắp và ấm cúng.

      Lúc nhìn sang tôi, nụ cười của chú tắt ngấm, nếp nhăn giữa hai chân mày sâu thêm. Hình như chú thấy tôi quen quen nhưng thể nhớ ra tôi tên gì và từng gặp ở đâu. Chưa kịp hỏi, chú vội nhìn lên.

      “Có người đến đấy.”

      Simon dõi theo bóng đen cao to lặng lẽ đến gần. “Là Derek.”

      , đó phải...”

      Chú Andrew vừa lên tiếng Derek xuất ở khoảng rừng thưa sáng sủa. Chú Andrew chớp chớp mắt lia lịa, ngó trân Derek như thể cố - mà thể nhận ra cậu bé chú từng quen ngày nào.

      Trong ánh mắt ông, đằng sau vẻ ngỡ ngàng chứa cảm xúc mạnh mẽ hơn, thoáng lo lắng, thậm chí kinh hãi. Như thể ngay lúc này, trước mắt ông phải con trai người bạn thân mà là người sói cao lớn, đầy sức mạnh, ông chợp mắt, cố che giấu nỗi sợ nhưng Derek kịp nhìn thấy. nghiến răng nhìn lảng , hai vai căng ra như muốn , sao cũng được, quan tâm. Nhưng tôi biết là ngược lại mớ

      “Cháu... lớn rồi.”

      Chú Andrew gượng cười cách khó khăn. Với Derek, thà thấy chú sợ sệt còn hơn phải nhìn cảnh ấy. Lần này ngoảnh hẳn mặt , miệng lẩm bẩm, “Vâng.”

      Simon khoát tay về phía tôi. “Giới thiệu với chú, đây là...”

      “Để chú đoán thử. Cháu là con của Diane Enright phải ?”

      Tôi lắc đầu. “Dạ . Cháu là Chloe Saunders ạ.”

      “Tóc bạn ấy khác cơ,” Simon sốt sắng. “Chloe tóc vàng, nhưng bọn cháu phải nhuộm vì...”

      “Để sau ,” Derek quay sang chú Andrew. “Họ bắt con Enright rồi. Là Victoria.”

      Andrew nhíu mày. “Cháu chắc ?”

      Simon cầm máy bộ đàm từ tay tôi và chìa ra. “Chloe lấy được của họ. Chúng cháu có nghe họ bảo nhau về chuyện chú trốn thoát và chuyện bắt Tori.”

      “Vậy để chú cứu con bé. Ba đứa lên xe cả .”

      Chỉ chỗ đậu xe xong, chú vội vã rời .

      “Để cháu với chú,” Derek đề nghị. “Cháu có thể tìm bạn ấy nhanh hơn.”

      Vừa định phản đối, nhưng chỉ cần nhìn Derek, chú Andrew cũng biết làm thế là thừa. Vậy nên chú ấy nhận lấy máy bộ đàm và giục tôi với Simon sớm đến nơi an toàn.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 42
      SIMON VÀ TÔI TÌM THẤY XE - là chiếc SUV cũ giấu trong nhà để xe người hàng xóm. Cửa trước mở toang. miếng kim loại nhét vào bộ phận khởi động giúp nổ máy xe mà cần chìa khóa. Simon lúi húi xem xét, định thử nổ máy. Đúng lúc đó ba người: Derek, chú Andrew và Tori từ trong rừng chạy đến.

      Simon và tôi giật cửa trước chiếc SUV ra rồi trèo ra sau. Derek ngồi vào ghế hành khách. Tori ngồi đằng sau với tôi.

      Lúc chú Andrew cho xe khởi động, Simon bảo.

      cuộc giải cứu chóng vánh.”

      cần giải cứu gì cả,” Tori ngay. “Tôi tự biết lo thân mình.”

      Derek làu bàu câu đại loại nếu lần sau có phải liều mạng cứu Tori, nhớ lời ta vừa hôm nay.

      Lúc chú Andrew chăm chú lái xe, tôi hỏi Tori có chuyện gì. Hóa ra ta bị bắt, và trong lúc những tên khác lùng sục, họ cử người canh chừng ta. Lúc đầu có hai tên đứng gác. Nhưng sau tình huống trở nên rối ren, chỉ còn tên canh chừng.

      “Bùa trói kể cũng tiện . Vậy là họ để tù nhân duy nhất chạy thoát.”

      “Tất nhiên là họ biết biết dùng bùa chú,” Derek nhận xét.

      “Chà, tại họ đánh giá thấp tôi đấy thôi,” Tori .

      Derek hừ mũi. Simon vừa định hỏi gì chú Andrew nhắc mọi người im lặng vì chú ấy lái xe giữa đồng trống mấp mô. Chú phải tắt đèn và cho xe chậm.

      Ngồi cạnh tôi, Simon cựa quậy yên, cố tìm tư thế thoải mái trong lúc bị lèn chặt ở hàng ghế sau. Tay cậu lướt qua chân tôi, lần tìm tay tôi và nắm lấy. Khi cậu quay sang nhìn tôi mỉm cười, tôi cũng cười đáp lại.

      Tôi tưởng cậu chỉ bóp tay tôi an ủi rồi buông ngay. Nhưng . Hình như Simon hiểu nụ cười vừa rồi là khích lệ nên cậu đan tay mình vào tay tôi và để yên đùi tôi. Dù mệt lử - đầu óc quay cuồng bao câu hỏi, lượng adrenaline trong máu tăng vọt - nhưng tôi vẫn cảm thấy như có luồng điện chạy qua người. Ngớ ngẩn . Mới nắm tay mà định làm to chuyện ư? Sao giống bé mới vào lớp năm quá.

      Với Simon, tôi tin chắc cậu ấy cho đó là chuyện lớn. Dù cậu phải tên con trai đầu tiên nắm tay tôi, nhưng cũng phải : kinh nghiệm của tôi với con trai chưa xa hơn thế.

      Tuy nhiên, cảm xúc kia qua rất nhanh. Nó chấm dứt khi xe ra đến đường cái và chú Andrew bật đèn pha lên. Vừa nghe chú ấy hỏi thăm bọn tôi có sao , tôi buột miệng, “Chú có gặp dì Lauren ạ?”

      Chú ấy cau mày nhìn tôi qua gương chiếu hậu. “Lauren Fellow. Dì ấy làm việc cho...”

      “Chloe, chú biết dì cháu. Nhưng lúc ở ngoài kia chú thấy ấy.”

      “Chloe tưởng thấy dì mình trong rừng,” Derek giải thích.

      Simon quay ngoắt sang nhìn tôi. “Gì cơ?”

      “Tớ... tớ thấy ai đó. Tiếng người đó giống dì tớ, trông dáng vẻ cũng giống nữa. Từ những gì tớ quan sát được trong đêm tối ...”>

      “Nhưng có nhìn thấy dì ấy ?” Simon hỏi Derek.

      ấy thấy,” tôi đỡ lời. “Nhưng dì ấy ngang qua mặt Derek. Đáng lẽ ấy phải thấy chứ.”

      “Cậu gặp ma có,” Tori khẳng định. “Thế rồi sau đó cứ đinh ninh là dì cậu.”

      “Là bùa chú đúng hơn,” Derek phân tích. “Chú Andrew, bọn họ có loại bùa giống vậy phải ?”

      “Có chứ. Loại mê hoặc và tạo ảo giác. Họ cố tình cho cháu nhìn - kẻ dùng bùa ấy muốn cháu nhìn kỹ ảo ảnh đâu.”

      Nghe có lý nhưng tôi thể gạt linh tính là mình nhìn thấy dì Lauren. phải người , chỉ là hồn ma.

      Ghé sát tai tôi, Simon thủ thỉ an ủi. Cậu bảo họ giết dì Lauren - đối với họ, dì rất có giá trị.

      “Tay em sao rồi?” Thấy tôi im lặng, tâm trí chìm trong lo âu, Derek hỏi thăm.

      “Cậu tháo chỉ khâu vết thương à?” Simon xen vào.

      ,” Derek trả lời. “ viên đạn sượt qua tay Chloe.”

      “Đạn á?”

      Chú Andrew vội cho xe tấp vào lề và đạp mạnh thắng. “Cháu bị bắn à?”div>

      , . Đạn chỉ sượt qua, làm trầy da thôi ạ.”

      Chú Andrew chưa yên tâm nên tôi vội xoa dịu chú - thêm cả Simon nữa - rằng tôi sao. Derek cũng đỡ, bảo rằng đạn chỉ xuyên thùng áo và sượt qua tay tôi mà thôi.

      Chú Andrew lái xe ra đường. “Khi nào dừng lại nghỉ, ta chăm sóc vết thương cho cháu. thể ngờ họ lại...” ông lắc đầu.

      “Ối, tay cháu bị tróc da này,” Tori kêu lên. “Đau quá mất.”

      “Hay chú xem luôn vết khâu cho Chloe nữa nhé,” Derek đề nghị. “Mấy ngày trước, ấy bị mảnh kính rạch vào tay. Họ khâu lại rồi, nhưng ta cũng nên kiểm tra cho chắc.”

      Tori huơ huơ bàn tay bị thương. “Có ai thấy gì ? Thấy ?” ta trợn mắt. “Chắc là chẳng ai để ý cả.”

      “Trông có vẻ đau đấy,” tôi bảo. “Ta nên thoa cồn i-ốt vào.”

      Tori cười như mếu. “May mà tôi luôn có cậu. Giờ tôi biết ai cử chàng kỵ sĩ quay lại cứu mình rồi.”

      “Nhưng cậu vừa bảo cần, còn nhớ chứ?” Simon .

      “Là tôi nghĩ thế thôi.”

      “Chúng ta bỏ cháu lại đâu, Victoria.” Chú Andrew ngoái lại nhìn ta. “Hay gọi là Tori nhé?”

      Tori gật đầu.

      Chú ấy mỉm cười. “ tốt khi thấy cháu và Simon ở cạnh nhau đấy.”

      “Ôi ,” Simon kêu lên. “Chúng cháu có gì với nhau đâu.”

      Tori dứt khoát tán thành.
      , ý chú là...” Qua gương chiếu hậu, ông hết nhìn Simon lại nhìn sang Tori. “À, ý chú là bốn đứa các cháu. Chú rất mừng khi nhìn thấy các cháu sát cánh bên nhau. Chú và Kit rất đồng tình ở điểm này, hội sai lầm khi chia tách các đối tượng thí nghiệm mỗi người nơi.”
      “Vậy ra lúc trước chú cũng làm việc cho họ ư?” Tôi hỏi. “Cho Hội Edison ấy?”



      Simon gật đầu. “Chú ấy ra khỏi hội trước cả cha tớ.” Cậu quay sang chú Andrew. “Đấy là lý do vì sao họ biết chỗ chú ở phải ? Khi chúng cháu trốn thoát, họ đoán thể nào chúng cháu cũng đến đây. Vì thế họ mới bắt chú làm mồi nhử.”

      “Chắc họ mưu thế . Với lại, lần này họ có cớ để bắt chú. việc họ muốn làm từ nhiều năm trước.”

      “Sao lại thế ạ?” Tori thắc mắc.

      “Ta chuyện đó sau. Giờ việc đầu tiên là tìm cái gì ăn. Khi ấy các cháu hãy kể cho chú nghe tường tận mọi chuyện nhé.”

      Nơi duy nhất còn mở bán là cửa hàng thức ăn nhanh ở thị trấn kế bên. Tôi đói, nhưng Simon nhất định đòi mua sữa lắc cho tôi. Trong lúc tôi uống từng ngụm , Simon kể chú Andrew nghe từ đầu đến cuối - nào Nhà mở Lyle, nào chuyện chúng tôi chạy trốn, chuyện về khu giam lỏng, cuộc thí nghiệm, và về cái chết của Liz, Brady với Amber...

      “Rachelle còn ở đó chú ạ,” kể xong, Simon tiếp. “Dì của Chloe cũng bị kẹt lại. ràng giờ họ giữ dì ấy làm con tin, như họ từng giam chú vậy.”

      “Trừ khi dì ấy...” Tori mở lời.

      Simon lừ mắt, bắt ta phải im. “Dì ấy sao hết. Chúng cháu cần cứu họ và cả cha cháu nữa. Dì Lauren bảo họ bắt cha cháu. Nhưng nhất định họ làm chuyện đó.”

      “Dù muốn tin, chú cũng phải đồng ý,” chú Andrew tán thành. “Chú tìm cha cháu suốt, nhưng mọi nghi ngờ đều quy về mối ấy.”

      Derek liền liếc nhanh sang. “Bấy lâu nay chú có tìm cha bọn cháu ư?”

      “Tìm cả các cháu nữa.”

      Trong suốt gần tiếng xe, chúng tôi chỉ qua thị trấn lớn. Khoảng cách giữa chúng tôi và thành phố New York mỗi lúc xa dần. Cuối cùng, chú Andrew chỉ lặng lẽ lái xe, như thể xe chỉ có mình chú, còn ai khác.

      “Mình đâu thế ạ? Đến căn nhà an toàn dành riêng cho người có năng lực siêu nhiên chăng?” Simon huých tôi. “Giống như trong phim ấy ạ?”

      “Thực ra chuyện như cháu từng xảy ra rồi, cũng là nhóm người sở hữu khả năng siêu nhiên bị nhóm Cabal truy đuổi,” chú Andrew trầm ngâm.

      “Nhóm Cabal là ai?” Tori tò mò.

      “Đó là cả câu chuyện dài. Nhưng nơi ta sắp đến chỉ là nhà nghỉ dành riêng cho những người trong nhóm chú. Chủ nhà là trong những thành viên đầu tiên lập nên nhóm - Để phụng cho mục tiêu chung, chú ấy hiến cả khu đất do tổ tiên để lại.”

      “Mục tiêu gì vậy chú?” Tori lại hỏi.

      “Kiểm soát và cuối cùng là giải tán Hội Edison.” Do đường đất gồ ghề nên chú Andrew cho xe chạy chậm lại. “Hoặc đó là mục tiêu ban đầu của nhóm. Nhóm hình thành từ vài người từng làm cho Hội Edison. Cũng như chú, họ ly khai khỏi hội bởi lo ngại về phương hướng hoạt động của hội này. chỉ có dự án Genesis 2 đâu các cháu - tuy đó cũng là trong những mối lo ngại của các chú, nhưng Hội Edison còn vươn xa hơn thế nhiều. Dần dà, gia nhập nhóm chú c những người quan tâm về các hoạt động của Hội Edison mà còn liên quan cả đến nhóm Cabal và các tổ chức người có sức mạnh siêu nhiên khác. Nhưng phải cho : Hội Edison là mục tiêu chính - theo dõi hoạt động của họ, tiến hành phá hoại ngầm ở quy mô .”

      “Phá hoại ngầm ư?” Simon trầm trồ. “Ngầu quá.”

      “Với quy mô thôi. Mục đích chính vẫn là theo dõi. Nhiều thành viên, trong đó có cả chú, ngày càng ghê tởm họ.”

      “Cha cháu có tham gia ạ?” Simon hỏi.

      Chú Andrew lắc đầu. “Chắc cháu cũng biết chú và cha các cháu...”

      “Có bất đồng.”

      “Ừ. Cũng tại nhóm này thôi. Cha các cháu luôn giữ khoảng cách nhất định. Đối với ấy thế là quá khích. Dù sẵn lòng giúp đỡ, nhưng cha các cháu muốn là thành viên. ấy cho rằng làm vậy khiến người khác chú ý quá mức vào hai cháu. Rồi những người khác gây sức ép, đòi chú phải đưa bằng được ấy vào nhóm. Là cha hai đối tượng thí nghiệm thuộc trong những dự án tham vọng nhất của Hội Edison - đồng thời cũng tiềm nhiều hiểm họa nhất - cha hai đứa là nhân vật hoàn hảo giúp thu hút các thành viên mới có thế lực trong cộng đồng người sở hữu siêu năng lực. Kit giận lắm. Sau những gì ấy vất vả trải qua để nuôi giấu các cháu, giờ chú lại muốn làm việc này. lòng mà , chú ủng hộ sáng kiến nọ. Nhưng chú đánh giá đúng mức độ nguy hiểm mà các cháu phải đối mặt với Hội Edison. tại chú hiểu.”

      Ông rẽ sang ngả khác và cho xe chạy chậm hơn nữa. Đường càng lúc càng gập ghềnh, khó . “Sau khi Kit mang hai cháu biệt tích, nhóm chú nghe đồn Hội Edison bắt được hai cháu. Nhiều người đòi phải hoạt động tích cực hơn. Nhóm chú tin là các cháu - và cả những đối tượng thí nghiệm khác - gặp nguy hiểm. Những người còn lại vốn có tầm ảnh hưởng mạnh hơn lại khăng khăng bảo rằng Hội Edison làm hại các cháu.

      “Vậy là họ sai lè lè rồi,” Tori xen vào.

      “Phải. Sau khi nghe các cháu kể, chú có bằng chứng để kêu gọi mọi người hành động.”

      Thêm ngã rẽ nữa và căn nhà ra. Trong thoáng, chúng tôi chỉ biết ngây người ra ngắm. Nơi này giống như địa danh trong tiểu thuyết về thời Trung cổ vậy - căn nhà lớn cao ba tầng xây theo kiến trúc Victoria nằm giữa khu rừng rậm rạp. Tôi ngạc nhiên nếu ấy có cả máng xối bị màn đêm che khuất.

      “Tuyệt quá,” Simon lên tiếng. “Đây đúng là nơi những người có siêu năng lực nên sống mới phải.”

      Chú Andrew cười khẽ. “Mấy ngày tới, các cháu ở đây. Trong khi chú lên kế hoạch hành động, các cháu hãy nghỉ ngơi thư giãn.” Lúc đỗ xe, ông ngoái đầu bảo. “Nhưng cũng đừng thoải mái quá. Chú định cầu nhóm tổ chức vụ đột nhập vào trụ sở của Edison để cướp tù. lâu lắm rồi các chú chưa trở lại đó. Bọn chú cần các cháu giúp tay.”
      CHƯƠNG 43
      TÔI LÊN GIƯỜNG ngủ. Chẳng biết tôi có ngủ được , khi mà cơn hưng phấn từ tối đến giờ chưa nguôi ngoai, nỗi sợ dì Lauren chẳng biết giờ ra sao, lo lắng về khu rừng bao quanh nhà đầy thú vật chết chực chờ sống lại. Nhưng sau nhiều tuần dài, đây là lần đầu tiên chúng tôi được an toàn. Cơ thể và tâm trí mệt nhoài của tôi chỉ cần có thế để tự thư giãn và ban cho tôi giấc ngủ say, mộng mị.

      Tôi biết mọi chuyện chưa kết thúc ở đây. Sau hành trình dài dặc và đầy hiểm nguy như vậy. Ngay cả bước đầu tiên - thuyết phục cả nhóm này quay lại trụ sở của Hội Edison - cũng dễ như chú Andrew hằng hi vọng. Rồi khi chuyện này kết thúc, chưa hẳn đấy là dấu chấm hết thực . Nhất là đối với tôi.

      Tôi thay đổi. chỉ phần gien được cải biến - bản thân tôi trở thành người khác. Chỉ cần nghĩchuyện về với cha, về lại nhà, về lại trường cũ cùng bạn bè cũng đủ khiến đầu óc tôi quay cuồng. Quãng đời ấy giờ lùi xa. Có thể ngày nào đó tôi trở về, nhưng như vai diễn bị đổi diễn viên: dáng vẻ, kiểu ăn và ngay cả cung cách ứng xử đều khác trước. Tôi còn như xưa nữa. Thậm chí tôi dám chắc mình có thể đảm đương tốt vai diễn mới .

      Quãng đời trước đây như giấc mơ - giấc mơ êm đềm và dễ chịu nhất. Giờ tôi giật mình tỉnh giấc và nhận ra rằng dù tốt dù xấu, tôi về đúng với con người của mình. có chuyện chỉ việc nhắm mắt, tôi được trở lại với giấc mơ an lành, bình thường của ngày xưa. tại, đây mới l cuộc sống “bình thường” của tôi.
      Hoàn

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :