Thứ Xuất Tiểu Thư Thật Mê Người - Cúc Hoa Thanh Trà

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 22: Nuốt ăn

      cần!” Mục Tử Hàn đột nhiên đẩy nàng ra, lớn tiếng.
      Nam Cung Xuân Hoa lảo đảo ngã về sau vài bước mới đứng vững, thắc mắc nhìn về phía .
      “Ngươi làm sao vậy?”
      Mục Tử Hàn từ thảm đứng lên, ảo não gải gải tóc, vô lực :
      “Ngươi có thể cần tùy tâm sở dục như vậy hay , bốc đồng?”
      Ngày đó là như thế, hôm nay lại là như thế. Nàng rốt cuộc đem trở thành cái gì ? là đường đường hoàng tử, phải phu nhân đột nhiên cảm thấy thích là có thể ôm đến làm càng!
      Nam Cung Xuân Hoa nên lời.
      Ánh mắt từ bộ ngực loã lồ của chuyển khuôn mặt tuấn tú căn thẳng, trong lòng khỏi áy náy.
      Tự nhiên có chút nóng nóng, đem vạt áo mở rộng ít. đến cái nam nhân giống như lại tức giận kia, liếm liếm môi, giọng hỏi:
      ”Ngươi cần sao?”
      cao nhìn xuống, Mục Tử Hàn có thể thấy ràng bộ ngực sữa qua tầng áo sơ mi.
      Nữ nhân này, nàng... nàng có mặc áo lót!
      cách khác, da thịt nàng chỉ có tầng màu trắng vật liệu may mặc, có cái gì khác.
      Nghĩ đến đây, Mục Tử Hàn khỏi tâm thần nhộn nhạo, miệng lưỡi đều khô, ‘tiểu Hàn’ càng thêm nóng rực căng cứng. Trong cơ thể chưa kịp tắt lửa kia lại bốc cháy hừng hực, từ ngực khuếch tán tới cao thấp toàn thân làm cho cơ hồ nóng đến sắp xỉu.
      “Thực cần?” được đến câu trả lời thuyết phục, Nam Cung Xuân Hoa hỏi lại lần.
      Thấy vẫn đổ mồ hôi và ửng hồng khuôn mặt, lại thấy nửa người bên dưới nghiêm chỉnh đứng vững tiểu huynh đệ, khó hiểu hỏi:
      ”Ta xem ngươi đối với ta cũng có cảm giác nha! Chẳng lẽ ngươi vẫn tình nguyện dung tay giải quyết?”
      “Ta...... muốn......” Mục Tử Hàn thực cam tâm nhưng vẫn lên tiếng.
      Lời vừa ra khỏi miệng, ô ô ô, vì chính mình đáng buồn định lực khóc ra.
      Nam Cung Xuân Hoa thở dài, liếc nhìn cái, trách cứ :
      ”Muốn lên tiếng, làm sao còn có sức khước từ rồi nhăn nhó vì khó chịu. Ngươi là nam nhân nha, tiểu huynh đệ của ngươi khi dựng đứng đến vậy còn có thể chịu nổi sao?”
      “Ta phải tự nhiên bị ...” Mục Tử Hàn thực bất đắc dĩ tròn câu. là thiệt tình muốn kháng cự dục vọng, chỉ tiếc kháng cự thất bại.
      “Tốt lắm... tốt lắm, tại có việc gì, có thể bắt đầu chưa?” Nam Cung Xuân Hoa lười nghe vô nghĩa, trực tiếp đánh gãy, tiến vào chính đề.
      Mục Tử Hàn gì. Nữ nhân này phải bình thường!
      Được rồi, nếu lên tiếng, kia nàng coi như đống ý vì Yến Tử : im lặng là thừa nhận.
      Nam Cung Xuân Hoa lại đưa đẩy ngã lên thảm, bắt đầu lấy tay thoát quần áo của .
      “Chậm !” Đột nhiên, Mục Tử Hàn cầm tay ngăn nàng lại.
      Lần này, Nam Cung Xuân Hoa cho như nguyện.
      “Lại làm sao nữa đây?” dừng lại, mở to hai mắt trừng mắt cái nam nhân kia, nàng có chút mất kiên nhẫn.
      ”Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Muốn làm, cần khỏi! Ngươi đừng cứ như vậy kéo dài thời gian được ? Muốn hay là , trong hai, cấp cái thống khoái ! Ngươi nếu muốn, chúng ta liền tiếp tục, muốn , ta đây trở về tiếp ngủ.” xong, làm bộ rời .
      Chuyện tới nay, tên dây, còn có cần khả năng sao?
      Mục Tử Hàn vô lực thở dài, bất đắc dĩ :
      ”Ta chỉ là muốn với ngươi câu, ngươi có thể hay đừng vẫn chủ động như vậy. Tốt xấu gì ta là nam nhân, cho ta hành động chút được ?”
      Nam nữ tình hình, phải vẫn đều là nữ tử nhúc nhích, từ nam nhân đến chủ đạo sao? Giống nàng như vậy, tự mình chọn địa điểm, tự mình lựa thời gian, ngay cả thoát y...... dù sao chính là hết thảy đều làm cho thân là nam nhân cảm giác thực thất bại.
      “Nga......” Nam Cung Xuân Hoa hiểu được, thực sảng khoái buông tay và buông ra, ngồi ở đối diện.
      “Được rồi, ngươi kinh nghiệm phong phú, ngươi chắc chắn đùng. Nên làm như thế nào, tự ngươi tới làm.”
      Mục Tử Hàn dở khóc dở cười.
      Lúc lắc đầu, quên , nên làm như thế nào, tự mình làm cho xong! Lại rối rắm vì nàng cổ quái lời cử chỉ, chính mình chỉ biết rối rắm đến chết thôi! Nữ nhân này nhiều lắm phát thiện tâm đem thi thể ném vào trong sông, sau đó nàng lại tiếp tục làm hại nhân gian.
      Càng nghĩ càng ức, nghĩ tiếp!
      Đoạt qua quyền chủ đạo, ôm nàng thắt lưng, đem nàng kéo về hướng mình. Đôi môi nhàng phủ lên môi nàng, đầu lưỡi vuốt ve đẩy môi nàng ra, tách răng, cực lực đem nàng lửa tình nung lên.
      Bất kỳ nâng mắt lên, phát nữ nhân này giống như ngày đó, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm mặt mình, giống như muốn nhìn ra điểm lạ gì, trong suốt con ngươi sang ngời nhìn thấy tia mê say, Mục Tử Hàn thất vọng trong lòng khỏi dâng lên trận buồn bã.
      kỹ năng hôn bị thụt lui sao? Hay là nữ nhân này căn bản hứng thú? Vì sao chính mình hao hết tâm lực, lại thể làm cho nàng lâm vào say mê?
      “Ngươi có thể nhắm mắt lại ?” vô lực khẩn cầu, tiếng khàn khàn như thầm.
      “Nga, cũng đúng.” Trước kia phim truyền hình thời điểm khi nữ chính bị hôn đều là từ từ nhắm hai mắt. Nàng nghĩ vì sao có chút đúng, ra ... Nam Cung Xuân Hoa nghe lời nhắm mắt.
      Mục Tử Hàn gì nhìn nàng cái khẩu lệnh động tác, khóc ra nước mắt.
      Chuyện làm cho khóc ra nước mắt là: mặc dù đến lúc này, chính mình vẫn là đối với nàng có cảm giác!
      Tự mình đều nhịn được muốn mắng chính mình: đáng bị coi thường!
      Đợi hồi, gặp động tác gì tiếp tục, Nam Cung Xuân Hoa mở mắt ra:
      ”Ngươi......”
      Thừa dịp nàng môi đỏ mọng khẽ nhếch, Mục Tử Hàn thuận thế liền dỗi hôn lên nàng mềm mại môi, nhiệt độ nóng bỏng từ đôi môi nàng lưởi càng linh hoạt trái qua phải lại ngừng. Trong lòng tuy rằng vui, nhưng nhìn đến nàng ôn nhu, lát, tràn đầy oán khí liền tan thành mây khói. tự chủ được dùng chính mình ôn nhu nhất phương thức hôn nàng, kiên nhẫn dụ hoặc nàng, thẳng đến nàng toàn thân mềm vô lực, lúc này nàng bắt đầu học học cách hôn và hôn lại .
      lưng bàn tay to cũng ngừng di động. Theo nàng mảnh khảnh vòng eo cứ lên xuống vuốt ve, kéo lên vạt áo sơ mi, chậm rãi mơn trớn nàng mẫn cảm thắt lưng bên trong, từ từ hướng ra phiá trước.
      lưng trước ngực đưa đến ngứa ngáy khó chịu, Nam Cung Xuân Hoa tự chủ được vặn vẹo, khiến cho nhiệt độ giữa hai người dán chặt vào nhau tăng nhanh, Mục Tử Hàn hô hấp cũng trở nên dồn dập, thâm thúy con ngươi tràn ngập hừng hực lửa tình, cơ hồ muốn đem mọi trở ngại giữa bọn họ cái áo sơ mi đốt thành tro.
      cái mạnh mẽ lực đạo, đem nàng ngã hẳn xuống thảm dưới đất.
      “Nha!” Nam Cung Xuân Hoa mở mắt, kinh hô ra tiếng.
      Mục Tử Hàn lập tức ngã xuống theo nàng, lại hôn lên môi, linh hoạt ngón tay rất nhanh cởi xuống áo sơ mi, ném tới qua bên, bàn tay hung hăng quặc trụ cái mềm mại đẫy đà bộ ngực, đầu ngón tay âu yếm xoa xoa như ve vuốt cánh hoa ngay đỉnh cao.
      Hơi lạnh nha! Thân thể có chút là lạ nóng nóng! Cả người vô lực, bụng khó chịu nôn nao, ngực ngưá ngáy căng cứng...... giống như chờ người trìu mến vuốt ve. Chính mình ràng phải cái loại mảnh mai vô lực thiên kim đại tiểu thư, chuyện gì xảy ra?
      Nam Cung Xuân Hoa nhíu mi, lòng hoang mang hiểu vì sao mình có loại cảm giác này.
      Chậm rãi mở mắt ra, phát Mục Tử Hàn hai tay xuống cởi quần lót của nàng ra.
      “Chậm... chậm !” Hư nhuyễn bàn tay ngăn chận động tác -- rất nhanh nhẹn.
      Lại chậm? Mục Tử Hàn ngẩn ra, dựa theo kinh nghiệm trãi qua ngẫng cổ nhìn xem chung quanh -- tốt, Phù nhi có xuất .
      Từ ‘chậm’, tại, đối với cực cao độ dị ứng.
      công bằng! Vì...... vì sao ngươi cởi quần áo của ta? Ta... ta cũng muốn cởi hết quần áo ngươi!” Nam Cung Xuân Hoa gắt gao dắt quần áo, hơi thở xong .
      Mục Tử Hàn bật mở to mắt. chỉ biết, nàng là có khả năng khinh địch như vậy tùy người bài bố.
      “Được, vậy ngươi cởi !” Chuyện tới nay, còn có thể cái gì?
      Quyến luyến muốn buông ra mềm mại đôi môi bị mình hôn đỏ bừng, còn có tay mơn trớn ngực, khẽ cắn môi buông nàng ra.
      Nam Cung Xuân Hoa ngồi lên, hai tay phóng tới trước ngực , đem áo xé bỏ.
      Nàng giúp cởi áo sao? Vì sao cảm giác là: Nàng kích thích ? Tay mềm mại bé ở ngực mình di chuyển nhè , như vỗ về chơi đùa, làm cho nhịn được rên rỉ ra tiếng.
      vất vả, cởi áo xuống, tay bé lại làm bậy dời thấp dần bên dưới, nhanh nhẹn cởi ra quần , vừa thân thể mẫn cảm bộ vị cọ xát chung quanh.
      lòng biết nàng rất lớn gan nhưng trước mắt nữ nhân này, cho dù là biết rụt rè làm chuyện phóng đãng như vâỵ lại khiến người ta ở thân thể nàng tìm thấy tia dâm đãng hơi thở. Mà mình sao? Chính là chặt chẽ bị nàng hấp dẫn toàn bộ lực chú ý, cảm thấy nàng mê người đúng ra là chính mình hận thể ngụm nuốt nàng.
      Rốt cục, cuối cùng toàn bộ quần áo đều rơi đất, Mục Tử Hàn dường như đượcgiải thoát thở ra hơi dài.
      tại, đến ta hành động có phải ?” Tà mị cười, lại đem nàng áp đảo, vội vàng cởi xuống người nàng lung lay sắp rớt quần lót, tay lập tức tiến vào giữa đùi lấy ngón tay nhàng vỗ về chơi đùa nơi đó.
      Nam Cung Xuân Hoa cả người run rẩy, tay trực giác muốn đẩy ra nhưng lòng lại muốn.
      “Hư!” Mục Tử Hàn nắm chặt tay nàng, đặt qua bên, cúi xuống hôn từ môi, vành tai, hai má, cùng với cổ trắng và từ từ thấm ướt dấu vết cứ thế xuống. tay kia thân thể nàng tùy ý chu du.
      Nóng quá......
      là khó chịu......
      Hạ thể ẩm ướt, giống như có dòng nước ra......
      Rắn chắc mà trầm trọng thân thể nam tính áp lên thân thể của nàng, hai thân thể trần trụi khít khao cùng chỗ.
      nặng! Nam Cung Xuân Hoa hỗn loạn nghĩ, muốn đẩy xuống. Bất quá, ngày đó đem từ dưới đất lên giường thời điểm mình biết rồi, phải sao?
      Nếu hành động lúc này, bảo đảm nổi điên! Nam Cung Xuân Hoa thầm nghĩ.
      Ngọc thể ở dưới ánh trăng mông lung càng thêm dụ hoặc. Màu mật ong da thịt nhiễm thượng nhiều điểm hồng hồng, xinh đẹp khuôn mặt nhắn đỏ ửng, trong suốt con ngươi cũng dần dần mơ màng, ràng chính là dấu hiệu nàng động tình.
      Giai nhân ở phía trước, máu toàn thân tất cả đều tụ tập chổ, sớm phải Liễu Hạ Huệ!
      Nâng dậy cặp đùi kia so với trong mộng càng làm người ta điên cuồng, khoát quanh thắt lưng , nâng lên vòng eo nàng, Mục Tử Hàn chậm rãi tiến vào.
      “Đau quá!” Nam Cung Xuân Hoa đột nhiên mở mắt ra, con ngươi lấp đầy sương mù thẳng tắp dừng ở mắt , xinh đẹp thân thể run nhè , điềm đạm đáng .
      Mục Tử Hàn trận đau lòng, ngưng động tác, hôn lên mặt nàng, giọng an ủi:
      hồi còn đau.”
      “Ha ha ha, nguyên lai nam nhân tại giường lừa người giỏi như vậy a!” con ngươi mơ màng đột nhiên trở nên trong suốt, điềm đạm đáng mềm mại tiếng còn, trong giọng còn đặc hữu trêu chọc tính cách của Nam Cung Xuân Hoa.
      “Ngươi......” Mục Tử Hàn dại ra.
      Vươn tay mềm, đặt lên cổ , ấm áp hơi thở phun ở bên tai, Nam Cung Xuân Hoa cười duyên :
      “Đau là đau, nhưng cũng có khoái cảm nha! Điểm ấy đau đớn, ta còn có thể chịu được.”
      Phá hư nữ nhân, ngay cả loại chuyện này đều lấy đến đùa!
      Mục Tử Hàn rất muốn hung hăng trách cứ nàng chút, nhưng... mềm mại xương thân hình mình trần trụi thân thể cọ xát, tự đáy lòng phát ra đến toàn thân các nơi rung động sớm áp chế phẩn nộ, điểm bé này đáng kể, Mục Tử Hàn yết hầu phát ra tiếng gầm :
      “Ngươi...... ngươi đừng lộn xộn......”
      “Đừng nhúc nhích?” Nam Cung Xuân Hoa nghiêng đầu nhìn , môi cười tươi cái thuần nữ tính, mang chút nghịch ngợm bốc đồng ngọt ngào khẽ:
      “Ta càng muốn.”
      xong, eo nhất lên, hoàn toàn tiếp nhận .
      Oanh! muốn thiêu đốt lâu ngày hỏa diễm giống như bị dòng nước cuồn trôi.
      Kích tình, nhất thời lửa cháy bốc len cao ngất.
      Giống như dã thú, phát ra tiếng áp lực tê rống, Mục Tử Hàn ôm chặt thắt lưng nàng, cúi đầu nuốt sống cái miệng non mềm ngọt ngào nhắn kia, điên cuồng chà đạp môi nàng.
      Như đồng khô hạn hán gặp mưa , mạnh kích thích tiến thẳng lên óc, chiếm lĩnh toàn thân, thừa nhận chút so với chút càng điên cuồng mạnh mẽ va chạm, Nam Cung Xuân Hoa cắn chặt cánh môi, ôm chặt lấy cổ buông tay.
      Tê dại vui sướng cảm giác giống dòng điện, từ bên dưới nơi hai người kết hợp tản ra, lẻn đến tứ chi bách hải. Hai người giống như chiếc thuyền con nổi bềnh bồng biển cả, vô phương vô hướng, thuận theo tự nhiên, cần biết trôi về đâu.
      Cơ thể mãnh liệt, mênh mông, lên cao, nổ mạnh......
      Cực hạn vui thích như thủy triều thổi quét đến, cuối cùng, mất hồn cảm giác đưa bọn họ lên tận đỉnh núi.
      Tấm thảm lớn chỉ đủ người nằm. Cho nên sau khi bình tĩnh trở lại, hai người có thể thực ràng cảm nhận được đối phương độ ấm, mồ hôi ẩm ướt thân thể cùng với nhịp tim đập thình thịch nhanh.
      Quả nhiên là người có kinh nghiệm! Cao thủ xuất mã, hiệu quả chính là đồng như dân gà mờ. Cùng Mục Tử Hàn gắt gao dính chặt, Nam Cung Xuân Hoa sung sướng nghĩ. Cuối cùng hiểu chân tư vị khi làm việc này. Xác thực sai, làm cho người ta có chút cảm giác muốn chết vì thoải mái ngay lập tức. Kỳ quái nhưng khoái hoạt!
      Mục Tử Hàn cũng gắt gao đem bị chính mình hoàn toàn sủng ái qua kiều thân thể ôm vào trong ngực, cảm khái muôn phần. Chưa bao giờ có nữ tử có thể làm cho như thế điên cuồng. Mặc kệ là nàng khác người cử chỉ, hay là thân thể, đều làm cho thể điên cuồng muốn. Hơn nữa sau khi xong, cái loại này theo đáy lòng thỏa mãn, chính mình chưa bao giờ trải qua. Của nàng hương vị, của nàng xúc cảm, giống nhau đều là chính mình chờ đợi cả đời rốt cục đợi gặp được vật chí bảo, làm cho vĩnh viễn nghĩ buông tay.
      giống như trong truyền thuyết bình thường hoan ái qua mệt mỏi đến cực điểm mơ màng ngủ, nghỉ ngơi ước chừng khắc chung, Nam Cung Xuân Hoa đột nhiên từ trong lòng Mục Tử Hàn ngồi lên, tay di di, mặt phấn mỉm cười nhìn . Mục Tử Hàn cho nên nhìn nàng, biết trong đầu nàng lại nghĩ ra cái quái quỷ gì chủ ý. Quả nhiên, cánh tay lắc lắc bên người nam nhân, Nam Cung Xuân Hoa hưng trí bừng bừng lên tiếng:
      “Uy, cảm giác sai nha, lại đến lần nữa, !”
      “Dát?” Mục Tử Hàn choáng váng.

      end chương 22

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 23: Trung phó tới cửa

      Khi Mục Tử Hàn theo giấc ngủ dài tỉnh lại, hoàng hôn ánh vàng rực rỡ xuyên qua cửa sổ mở.
      Lại thức trễ.
      cần xem bên cạnh, chỉ biết kia hai mẹ con kia khẳng định sớm rời giường.
      Bất đắc dĩ lắc đầu, xốc lên chăn, xoay người xuống giường.
      “Nha!”
      Chân vừa, liền cảm thấy hai chân mềm nhũn, cả người thiếu chút nữa té ngã.
      Chân... chỉ là có chút nhuyễn.
      Nắm chặt mép giường cố gắng đứng lên, chậm rãi dịch bước tới cửa, liền gặp lớn cùng giống như moị ngày, song song đứng ở cỏ tung quyền đá chân rất hăng say.
      Nghe được động tĩnh phiá sau, Nam Cung Xuân Hoa quay đầu nhìn, tặng nụ cười sáng lạn và :
      ”Tỉnh a?”
      Mục Tử Hàn tự nhiên thấy nàng vui vẻ nên đáp trả nụ cười càng rực rỡ hơn.
      “Cha, ngươi lại thức trễ!” Luyện công xong tiểu nha đầu đùng đùng chạy tới, nắm vạt áo quyệt cái miệng nhắn rầu rĩ .
      “Hắc hắc hắc.” Mục Tử Hàn nhếch miệng ngây ngô cười.
      thể cho ngươi, cha là tối hôm qua bị mẹ nương hành hạ, cả người mềm yếu, ngã quỵ ở giường ngủ thẳng đến bây giờ. Hơn nữa..... mở lớn miệng, đánh cái ngáp to, tựa hồ còn chưa ngủ đủ.
      Ngẩng đầu nhìn thái dương bầu trời, Nam Cung Xuân Hoa bất giác lại cười, chính là lần này nụ cười có chút chế nhạo:
      “Xác thực, hôm nay so với ngày hôm qua lại ngủ nhiều hơn nửa canh giờ! Xem ra tối hôm qua ta là đem ngươi mệt muốn chết rồi.”
      “Ách...” Đương nhiên biết nàng cái gọi ‘Mệt muốn chết rồi’ là ý tứ gì, Mục Tử Hàn ngượng ngùng cười, thể gì chống đỡ.
      Ngẫm lại là tà môn! Trải qua hằng đêm “Kịch liệt vận động” Nam Cung Xuân Hoa hoàn toàn tượng mỏi mệt, ngược lại sau khi phát tiết tình dục tinh thần càng sáng láạg. Mỗi ngày sáng sớm đúng hạn rời giường như trước, mang theo tiểu oa nhi luyện công, sau đó thân nhàng khoan khoái xuất ở trước mặt . Trái lại chính mình, cước bộ phù phiếm, hai chân bủn rủn, mỗi ngày ngủ thẳng đến mặt trời lên cao mới trong hỗn loạn tỉnh lại, hoàn hảo sắc mặt coi như bình thường, nếu bị người thấy, nam nhân thể diện coi như mất hết, cần sống!
      đến việc này, Mục Tử Hàn đối với Nam Cung Xuân Hoa vừa lại vừa hận.
      Nữ nhân này, từ đêm hôm đó về sau, liền giống tiểu nương được đến món đồ chơi mới, mỗi ngày buổi tối chỉ cần tiểu oa nhi vừa ngủ, liền lôi kéo ra bên ngoài dưới tàng cây quế, thảm cứ như vậy.. như vậy.....
      Nàng còn biết từ nơi nào học được chiêu thức, phần đônglà ở trong sách khiêu dâm cũng chưa gặp qua, lại biểu cách nhiệt tình, lúc nào cũng là chủ động, hơn nữa da thịt của nàng xúc cảm tuyệt vời, thân mình lại ngọt như vậy ngọt. tại, chỉ cần ánh mắt, động tác, nàng liền dễ dàng có thể khởi dậy dục tình trong lòng . Muốn kháng cự, lại kháng cự được. tại mỗi khi hồi tưởng đến, còn cảm thấy cả người cương cứng, phấn khởi khó bỏ.....
      được! Đình chỉ! thể tiếp tục muốn!
      Còn muốn thêm, chính mình liền vì miệt mài quá độ, chết người nàng.
      Đá tà niệm, Mục Tử Hàn thầm nghĩ: nếu vài cái huynh đệ của biết mỗi buổi tối đều là cùng nữ nhân lên giường ..... , bên ngoài lêu lổng miệt mài như vậy nhất định bị hù chết kịp trăn trối.
      Đối với việc nam nữ, có nhu cầu nhiều. Trước kia mỗi ngày cùng đại hoàng huynh lục đục với nhau nghỉ, làm sao có thời giờ tưởng chuyện này? Nhưng lại phát , từ khi đến nơi này về sau, liền đem sở hữu ưu phiền quên mất, trong lòng trong mắt chỉ có lớn này mà thôi.
      Ban ngày dạy tiểu oa nhi học bài, xem nàng tập võ, làm cho nàng ngấy ở người mình tha hồ làm nũng, buổi tối lại cùng Nam Cung Xuân Hoa dưới ánh trăng vụng trộm tình , có lục đục với nhau, có cẩm y ngọc thực, muốn cười liền cười, muốn nháo liền nháo, thời gian như nước trôi bất tri bất giác qua rất nhanh, lại tuyệt cảm thấy lãng phí, thậm chí ngược lại cảm thấy khoái hoạt mà thỏa mãn.
      qua bao nhiêu lâu nghĩ về chuyện trong cung ? Lòng lâu có bị quốc gia đại phiền não qua?
      Có đôi khi, thậm chí đột phát mong: Nếu ở chỗ này, mỗi ngày cùng mẹ con cùng chỗ, buồn lo, ràng buột, kia cũng phải chuyện tốt.
      Tất.. tất.. xột xột ...
      Cách đó xa, lùm cây truyền đến động tĩnh cố quái.
      Có người!
      Nam Cung Xuân Hoa cảnh giác phát , ánh mắt tối sầm.
      Đem con kéo đến bên người, tùy tay nhặt lên khối tảng đá phân lượng tính quá , xoay người đưa tới trong tay con , thấp giọng:
      “Cục cưng, đây là thời điểm kiểm tra thành quả học tập của ngươi học tập.”
      Cầm tảng đá, nhắm lùm cây bên kia căn dặn:
      “Dùng này hòn đá , ngươi có thể ném mạn đến bên kia ?”
      “Có thể!”Tiểu oa nhi gật gật đầu, tự tin tràn đầy trả lời.
      “Tốt!” Nam Cung Xuân Hoa vừa lòng gật đầu, chỉ nàng phương hướng cụ thể.
      ”Ngay nơi đó, nhưng ...”
      Chưa kịp xong, tảng đá liền ‘Hưu’ chút, ở giữa trung xẹt qua cái duyên dáng độ cong, chuẩn xác có lầm mục đích hạ xuống.
      “A!””
      Lập tức, tiếng thét chói tai, gã thân hình cao lớn cường tráng nam tử ôm đầu nghiêng ngả lảo đảo từ sau lùm cây ra.
      “Đồng Lộc?” Nhìn thấy người tới, Mục Tử Hàn sợ hãi kêu ra tiếng.
      Đồng Lộc? Tên xấu!
      Nam Cung Xuân Hoa nhìn người mới tới liếc mắt cái, liền chuyển hướng Mục Tử Hàn :
      “Ngươi nhận thức ?”
      đợi đến trả lời, liền gặp người tới trực tiếp đến trước mặt Mục Tử Hàn quỳ xuống, hai tay ôm quyền cung kính :
      ”Nô tài tham kiến Vương gia. Nô tài đến chậm, thỉnh Vương gia trách phạt!”
      “Nga...” Nam Cung xuân gật gật đầu.
      ”Nguyên lai là người của ngươi a, ta còn tưởng nha hoàn của Cố gia thiếu gia hoặc phu nhân nào đó ái mộ ngươi!”
      Thấp giọng lẩm bẩm câu:
      “Vốn tính cùng bọn họ chơi đùa, xì ... vui chút nào.”
      Mục Tử Hàn được tự nhiên cười cười, hướng quỳ xuống đất dám ngẫng đầu, Đồng Lộc, :
      ”Miễn lễ.”
      “Tạ Vương gia!”
      Xoay người, nghĩ tới nên như thế nào cùng Nam Cung Xuân Hoa giải thích, thấy nàng hai tay ôm ngực, nhìn mình từ xuống dưới miệng lẩm bẩm:
      “Nguyên lai ngươi là Vương gia nha! Ta ! Xem ngươi phục phịch tính tình, người bình thường nuôi trong nhà nổi. tại biết thân phận ngươi, ta rốt cục hiểu được -- quả nhiên là danh vọng, khó trách cao cao tại thượng coi ai ra gì......””
      “Lớn mật, Hà gia nữ tử, dám vô lễ Vương gia như thế!” Danh gọi Đồng Lộc, cường tráng nam tử đột nhiên trợn mắt trợn, gầm lên giận dữ đánh gãy lời nàng.
      “Đồng Lộc, câm miệng!” ngay sau đó, Mục Tử Hàn sắc mặt trầm xuống, thấp giọng quát bảo ngưng lại.
      “Vương gia!,” Đồng Lộc bất mãn nhìn phía chủ tử nhà mình.
      “Gọi ngươi câm miệng liền câm miệng!” Mục Tử Hàn hai tay lưng chéo phía sau, trầm xuất khẩu thanh lạnh hơn, quanh thân cao quý khí thế uy nghiêm.
      “Thưa vâng!” Chủ tử tức giận, Đồng Lộc ngoan ngoãn câm miệng.
      Thế nào, ta thắng! Nha nha... nha nha! Vừa ra trận đắc thắng, cần biết dùng phương pháp gì, Nam Cung Xuân Hoa bộ dạng như: đáng đánh đòn cho dù ngươi lơị hại vẫn bị mắng. Thuận tiện tặng cái đắc ý tươi cười.
      Đồng Lộc khóe miệng bắt đầu tự giác co rúm, rất muốn qua đánh nữ nhân biết trời cao đất rộng này chút. Nhưng ngại làm chủ tử tức giận, chỉ có thể oán hận liếc nàng bằng con mắt, tình nguyện cúi đầu, nhắm mắt làm ngơ.
      Đặng.. đặng.. đặng, hung thủ dùng tảng đá ném ra chạy tới, ôm chân Mục Tử Hàn, ngẫng con ngươi tò mò nhìn tựa hồ thấy vì sao bị thương, dịu dàng hỏi:
      ”Cha, là ai vậy?”
      Mục Tử Hàn sắc mặt lập tức nhu hòa xuống, xoay người đem tiểu bất điểm ôm lấy, ôn nhu :
      ”Người hầu của cha.”
      “Thị -- trùng? Trùng trùng?”Tiểu oa nhi mặt méo mó nghi hoặc dùng ánh mắt to tròn trừng Đồng Lộc, chuyển động bộ óc tí ti cho cùng mấy con sâu mình bình thường bắt trong tay liên quan cùng nhau.
      “Chính là người hầu hạ cha ăn cơm mặc quần áo. Giống như Lan Di.” Mục Tử Hàn kiên nhẫn giải thích cho nàng.
      “À ...” Tiểu oa nhi lộ ra cái bừng tỉnh hiểu ra biểu tình, nhưng lập tức khuôn mặt nhắn lại suy sụp xuống.
      “Nhưng ... nhưng Lan Di mặc váy, mặc.” Nàng rầu rĩ lên án.
      Đồng Lộc mặt lập tức suy sụp so với nàng thảm hơn.
      đường đường thân bảy thước nam nhi, bảo mặc váy? Kia còn bằng kêu tìm chết!
      Xì!
      Trẻ con ngôn ngữ làm Nam Cung Xuân Hoa cùng Mục Tử Hàn đều bật cười.
      “Bởi vì là con trai! Phù nhi là con , cho nên để con đến hầu hạ. Cha là con trai đương nhiên phải tìm con trai đến hầu hạ a!” Mục Tử Hàn lại kiên nhẫn tiếp tục giải thích.
      “Nga! Chính xác, Phù nhi hiểu được! Hiểu ra rồi!” Tiểu oa nhi nhãn tình sáng lên, ôm cổ Mục Tử Hàn khoái trá .
      Mục Tử Hàn cũng cười tươi, thương sờ sờ đầu nàng khen:
      ”Phù nhi thông minh, lại biết dùng chữ mới.”
      tâm tán dương, tuyệt bao hàm tia ý xấu, càng có châm chọc khiêu khích ý tứ hàm xúc bên trong.
      Đồng Lộc ngây ngốc nhìn, ngơ ngác hồi lâu hoàn hồn.
      Ông Trời của tôi! Nếu phải nhìn đến chủ tử lúc trước lãnh khốc bộ dáng đối đãi chính mình, thiếu chút nữa cũng dám xác định người trước mắt ôm tiểu oa nhi cười cười ôn hoà nam nhân là chủ tử mình tùy tùng hơn mười năm! Chủ tử của luôn luôn ít lời càng biết cười, há mồm ngậm miệng là đem người ép tới gắt gao, đối với cái mới ba bốn tuổi tiểu oa nhi cười, còn vì chút việc tán dương nàng?
      muốn đánh xỉu chính mình để khi tỉnh lại khi phát mình có phải nằm mơ hay .
      “Đồng Lộc, ngươi choáng váng?” cùng Nam Cung Xuân Hoa nhìn nhau cười, quay đầu phát nô tài nhà mình vẫn nhúc nhích đứng ở chỗ cũ, ngay cả ánh mắt cũng trừng to, tròng mắt bất động, Mục Tử Hàn mày rậm hơi nhíu, giọng gọi, ngữ điệu trầm ổn, giống như màn mới vừa rồi bất quá kiện bình thường xảy ra.
      “Nguyên lai ngẩn người là các ngươi gia truyền a!” Nam Cung Xuân Hoa xen vào, từ trong tay đem tiểu oa nhi tiếp nhận, phóng xuống đất, vỗ vỗ vai , bỡn cợt :
      ”Chủ tử là như thế này, nô tài cũng là như vậy. biết những người khác trong nhà của ngươi cũng là như vậy hay ?”
      “Lớn mật, ngươi --” Nghe được lời nàng có vẻ nhạo báng, Đồng Lộc thói quen tính vừa muốn răn dạy Nam Cung Xuân Hoa.
      “Đồng Lộc!” Mục Tử Hàn chỉ hai chữ liền làm cho câm miệng.
      Hì hì, đây là trong truyền thuyết vỏ quýt dày có móng tay nhọn a! Cho nên , cuối cùng, vẫn là nàng thắng!
      Tựa vào Mục Tử Hàn, đem hơn phân nửa sức nặng đặt người , Nam Cung Xuân Hoa tà nghễ liếc mắt đến nam nhân trừng mình, điềm đạm :
      ”Ngươi là đến rước Vương gia của ngươi trở về sao?”
      Lời vừa ra khỏi miệng, liền cảm giác được thân thể Mục Tử Hàn run run chút.
      “Đúng.” Đối diện nô tài có phát , thẳng tắp hướng Mục Tử Hàn chắp tay :
      “Vương gia, là nô tài đúng. Ngày ấy, là người đại hoàng tử truy binh nhiều lắm, thuộc hạ tình thế cấp bách rơi vào đường cùng mới dùng hạ sách này, đem ngài từ nóc nhà đẩy xuống, mình dẫn dắt truy binh rời . Nhưng chờ bỏ được đámngười đại hoàng tử, thuộc hạ quay đầu tìm ngài, cũng tìm thấy đường khi chạy trốn! Thuộc hạ chung quanh tìm từng chút nhưng vẫn thấy mãi đến mấy ngày hôm trước, ở đường thấy ngài cùng vị nương này. Nhưng thuộc hạ theo đuôi ngài đường tới, lại từ chỗ góc đột nhiên thấy bóng dáng ngài, chỉ phải ở vùng phụ cận lần mò. Cho đến ngày nay, thuộc hạ rốt cục tìm được ngài! Hoàn hảo, ngài quả nhiên hoàn hảo ......”
      Lời khẩn thiết, đầy đủ cảm tình chứa trong đó, còn kém chưa khóc rống ra nước mắt.
      cảm động a!” Nam Cung Xuân Hoa tay để lên ngực, khoa trương , tay vỗ vai Mục Tử Hàn, nữa trêu chọc tiếp:
      nghĩ tới bên cạnh ngươi còn có cái nô tài trung thành như vậy. Mục Vương gia, ngài có phúc.”
      Nàng chưởng này khí lực cũng ! Mục Tử Hàn hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa đứng vững.
      Nàng ý tứ trong lời ở hiểu sót: hồi tưởng ngày đó, mang theo tiểu oa nhi bì đánh đường trở về, nhưng nửa đường nhận thấy có người theo dõi phía sau, Nam Cung Xuân Hoa tưởng kẻ thù của hoặc người của Hàn gia, liền cùng thương nghị, mang theo người phía sau vòng qua vòng lại loạn lên, còn cố ý đem dẫn hướng ngõ cụt. Trở về hai người còn vì chính mình ‘Thông minh’ lựa chọn đắc ý cả buổi. Nhưng làm nửa ngày, nghĩ tới, người bị chỉnh thảm kia là......
      Đáng thương Đồng Lộc, có thể sớm chút chút tìm tới nơi này, tìm được dễ dàng.
      Bất an chuyển hướng Nam Cung Xuân Hoa, thấp giọng:
      “Tiểu Hoa...”
      “Vương gia!” Đồng Lộc đánh gãy trong lời , đầy mặt lo lắng tiếp:
      ”Trong cung có biến, chuyện quá khẩn cấp, Hoàng Thượng triệu ngài mau chóng hồi cung!”
      xong, vài bước đến bên cạnh , miệng thầm, tay che che bên tai Mục Tử Hàn huyên thuyên hồi.
      Xí! Còn dùng tay che, làm như sợ ai nghe lén!
      Nam Cung Xuân Hoa khinh thường bĩu môi, nắm tay con , hai người cùng hái hoa dại. Nếu người ta bỏ qua tín nhiệm các nàng, các nàng tất yếu có hứng thú chen vào chuyện bọn họ.
      Hồi lâu, sắc mặt ngưng trọng Mục Tử Hàn mới đến phiá sau Nam Cung Xuân Hoa hái hoa chơi đùa quên mình, muốn lại thôi :
      ”Tiểu Hoa...”
      “Ta biết, ngươi phải .” Nam Cung Xuân Hoa đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh nhìn , thản nhiên .
      “Ta......” Mục Tử Hàn há mồm, muốn chút gì, lại biết nên cái gì mới tốt.
      Nam Cung Xuân Hoa ngẩng đầu nhìn đầu trời xanh mây trắng, thản nhiên tiếp:
      ”Phải có thể, các ngươi nên đợi buổi tối hành động, Đồng Lộc biết võ công, người đến ai hay ai biết thành vấn đề, nhưng phải mang theo ngươi người cao lớn như vậy chỉ biết muốn bị phát là khó a! Đến lúc đó, bị người bắt được, ta mặc kệ ngươi sống chết.”
      Nghe như thế, Đồng Lộc khỏi hớp ngụm khí lạnh, kinh hãi thôi.
      Người này là quá lớn mật! Nàng sao dám lặp lặp lại nhiều lần chuyện với Vương gia như vậy.
      Nhưng bất ngờ, Mục Tử Hàn chỉ có tức giận, ngược lại còn cười , vuốt cằm :
      rất có đạo lý.”
      Quay đầu, đối với thuộc hạ đứng như trời trồng :
      ”Cứ như vậy, Đồng Lộc, chúng ta chờ đến tối chút lại !”

      end chương 23

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      @lavendervs nàng ơi, bọ này nàng có bản word ? có thể cho ta đk ?

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      @minmin1009, mình có bạn ơi, truyện này k phải mình edit ^^

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 24: Ngọ thiện nhớ chuyện

      đến giờ cơm trưa. Tiểu Lan đúng hẹn xuất .
      Đầu tiên mắt nhìn đến Đồng Lộc cao lớn thân hình, biểu tình của nàng vẫn thay đổi, đường bộ pháp vững vàng, cũng có dấu hiệu vì đứng vững ngã sấp xuống.
      Đem hộp đồ ăn buông, dọn xong bát đũa, đánh giá thân hình Đồng Lộc chút, liền trước sau như rũ mắt xuống giọng thản nhiên:
      “Nô tỳ lại lấy thêm phần đồ ăn cho người nữa.”
      Ngay cả khiếp sợ ngữ điệu đều có.
      xong, vòng qua Đồng Lộc, thân ảnh biến mất bên ngoài cửa .
      Sớm đối với các nàng hành vi cổ quái tập mãi thành thói quen Mục Tử Hàn vẫn nhúc nhích, Đồng Lộc mới đến, hôm nay biết là lần thứ mấy ngốc ngác đứng chết trân tại chỗ, đầu óc cũng như tương hồ.
      “Ăn cơm ... ăn cơm!” Có đồ ăn, tiểu nha đầu phấn khởi tay kéo Nam Cung Xuân Hoa tay kéo Mục Tử Hàn, ba người ngồi vây quanh bên bàn .
      Đem người mới tới hoàn toàn xem như khí.
      Đồng Lộc da mặt dày bước lại, nhìn đến bàn cơm chỉ đơn giản vài món lại ít ỏi như dùng ăn sáng, mắt như chuông đồng trừng to muốn rớt ra, mặt biểu tình ..... hẳn có thể thể tin!
      “Vương gia, ngài...... mỗi ngày đều ăn mấy thứ này?”
      thể tin. Trong thanh còn run run lắp bắp.
      phải.” Mục Tử Hàn thản nhiên trả lời, dùng đôi đũa gắp cải trắng bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhai, nuốt vào mới tiếp:
      ”Cách vài ngày còn có chút cá, đánh bữa ăn ngon.”
      Đồng Lộc vừa mới thả lỏng chút tâm lại nghe xong muốn ngất xỉu.
      Ô...... ngũ quan đều nhúm lại chỗ, thoạt nhìn giống như sắp khóc.
      Tâm tính thiện lương đau. Này hơn tháng đến, Vương gia chịu bao nhiêu khổ?
      Ngón trỏ chỉ vào mấy món ăn sáng, hơi thở đứt quảng :
      ”Vương gia, ngài...... ngài có thể nào ăn loại này? Này...này ...đây là cho người ăn sao?”
      “Gì?” Nam Cung Xuân Hoa sắc mặt trầm xuống, ánh mắt tốt trừng hướng Mục Tử Hàn.
      hổ là chủ tớ, việc làm và lời , khác chút nào. Làm cho nàng hồi lâu chưa từng xuất bạo ngược tâm lý lại nổi lên.
      “Đồng Lộc!” Mục Tử Hàn sắc mặt cũng đẹp mấy, nhanh mắt trừng hướng Đồng Lộc.
      Nhưng đắm chìm ở chính mình cảm xúc bi thương Đồng Lộc bất chấp chuyện khác, tiến lên đoạt Mục Tử Hàn đũa, bẻ gẫy, ném xuống đất, lập tức phi thân ra ngoài, chỉ lưu lại câu –
      “Vương gia, ngài chờ, thuộc hạ lập tức trở lại!”
      Chờ? Chờ cái gì?
      Nam Cung Xuân Hoa cùng Mục Tử Hàn hai mặt nhìn nhau.
      Tiểu oa nhi cắn cắn chiếc đũa, mắt tròn tròn trong suốt, rất là hưng phấn nhìn về phía phương hướng Đồng Lộc rời , lớn tiếng :
      ”Cha, Trùng Trùng bay!”
      “Đúng vậy, bay.” Mục Tử Hàn hữu khí vô lực , dám nhìn tới Nam Cung Xuân Hoa ánh mắt, làm cho thể xác và tinh thần tự chủ được nghĩ đến tình cảnh trước kia chịu khổ vì bị nàng khi dễ.
      “Phù nhi cũng muốn bay!” Tiểu oa nhi đem chiếc đũa đặt mạnh lên bàn, lại hưng trí bừng bừng .
      “Tốt. Chờ trở về làm cho mang ngươi bay.” Mục Tử Hàn vô lực nhận lời.
      “Nha, tốt quá, Phù nhi muốn bay! Bay ... bay!” Tiểu oa nhi phấn chấn nhảy dựng lên, đứng mở đôi tay làm như trạng thái chim bay.
      “Phù nhi ngươi cẩn thận, đừng ngã sấp xuống!” Mục Tử Hàn luống cuống tay chân tiến lên đem tiểu oa nhi an phận ôm xuống ghế.
      Bị Đồng Lộc căn dặn, vài người vốn thèm ăn lại kiên nhẫn chờ. Nam Cung Xuân Hoa cùng Mục Tử Hàn chán muốn chết, nhìn tiểu oa nhi kia bộ dáng hưng phấn nhớ thời gian.
      Đồng Lộc noí lập tức, là lập tức.
      đến chén trà thời gian, liền thấy giơ cái hộp đồ ăn to chạy vội trở về, tay đem bàn đơn giản đồ ăn đẩy qua bên, lại đem trong hộp tinh xảo thức ăn từng món đặt mặt bàn, cuối cùng trình lên đôi đũa gổ mun cung kính :
      ”Vương gia, thỉnh dùng cơm.”
      “Cha, hai chiếc đũa này đẹp!” Tiểu oa nhi tò mò mở to tinh nhãn, đưa cổ dài ra nhìn Đồng Lộc trong tay đôi đũa, hưng phấn .
      “Thích ?” Mục Tử Hàn trìu mến cười hỏi.
      “Thích!” Tiểu oa nhi ngừng gật gật đầu, cười đến thập phần vô tư.
      “Nếu thích, vậy cho ngươi chơi nè!” Mục Tử Hàn vui vẻ cười, từ trong tay Đồng Lộc lấy ra đôi đũa, đưa tới tay nàng, tự mình lấy qua tay nàng đôi đũa trúc.
      “Vương gia!” Đồng Lộc kinh ngạc khẽ gọi.
      Mục Tử Hàn điềm đạm trừng cái.
      ”Đồng Lộc, câm miệng!”
      Đồng Lộc lại cam lòng, miệng méo xệch.
      “Cha, ngươi tốt!” được đến mình muốn gì đó, tiểu oa nhi ánh mắt đều cười híp lại, ngay tại mặt Mục Tử Hàn ấn xuống nhiều nước miếng nụ hôn kêu cái chụt.
      Mục Tử Hàn cũng có gì tỏ vẻ bất mãn, ngược lại xoa xoa tóc của nàng, ôn nhu :
      ”Ngoan, ăn cơm.”
      Đồng Lộc lại khiếp sợ vì chủ tử dung túng đối với tiểu nha đầu naỳ, khiếp sợ đến nên lời.
      Giờ này khắc này, tiểu Lan lại mang theo hộp đồ ăn xuất .
      “Tiểu thư, đồ ăn đưa tới --”
      Ánh mắt tự nhiên đảo đến bàn hấp dẫn đồ ăn, nàng nghi hoặc :
      ”Di, nô tỳ đưa tới đồ ăn như thế nào bị ném sang bên?”
      Nhìn lại bàn phong phú món ăn, mắt hạnh trợn lên, rốt cục có chút giống người bình thường nên có.
      “Này đó là làm sao đến bàn?”
      Nam Cung Xuân Hoa chiếc đũa chỉ hướng miệng mở lớn còn có khép lại, Đồng Lộc.
      ”Ngươi hỏi .”
      Có cái gì đáng hỏi? Đại khái có thể đoán được.
      Tiểu Lan bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi xổm xuống đem toàn bộ dĩa chén thu dọn. Sau đó, lưu lại hộp đồ ăn, hơi nghiêng mình.
      ”Tiểu thư, tiểu thư thỉnh dùng cơm, nô tỳ cáo lui.”
      “Vương gia, thỉnh dùng bữa.” Đồng Lộc cam lòng yếu thế, đem hộp đồ ăn cũng để bên, lớn tiếng mời.
      Hừ! Tiểu Lan bất mãn trừng mắt nhìn liếc thêm cái, mới xoay người rời .
      bàn lớn đầy màu sắc rực rỡ đồ ăn, xem màu hấp dẫn mũi đầy mùi thơm, xác định tuyệt đối xuất từ tay đầu bếp nổi tiếng. Hơn nữa...... nóng hôi hổi -- mới ra, oa!
      “Này......” Nam Cung Xuân Hoa giơ chiếc đũa chỉ vòng, cuối cùng chỉ hướng Mục Tử Hàn, hỏi:
      “Thuộc hạ của ngươi cướp tiệm đồ ăn ?”
      Hỏi rất hay! cũng tưởng hỏi cái vấn đề này!
      Kết quả là, hai người cùng nhau đem nghi hoặc ánh mắt hướng về người biết làm cách nào cho bọn đưa đến bàn đồ ăn to mà chỉ trong vài phút.
      “Thuộc hạ có!” Đồng Lộc chạy nhanh lắc đầu, cấp chính mình làm sáng tỏ hiềm nghi.
      “Thuộc hạ chỉ là cho bạc nhiều chút, lấy đồ ăn người khác vừa làm ra còn chưa kịp đem cho khách mua lại thôi.” Đương nhiên, còn có chút bạo lực uy hiếp.
      ra là thế. Mục Tử Hàn hiểu được.
      Nhìn về phía Nam Cung Xuân Hoa nắm chiếc đũa chơi đùa cùng tiểu oa nhi, lo sợ bất an :
      “ Tiểu Hoa, Phù nhi, nếu lúc trước kia phần đồ ăn muốn bỏ rồi, chúng ta nên đem phần này ăn !”
      Chấp nhận? Đồng Lộc mắt trợn to sắp rớt ra ngoài.
      Làm ơn, mua phần đồ ăn này so với thức ăn bọn ăn vừa xong ngon hơn gấp trăm lần, phảỉ được mà thôi! Vốn chỉ tính cho chủ tử mình là người ăn, tại có thể làm cho mẹ con hai người bồi ở Vương gia bên người coi như vinh hạnh rồi, còn nghĩ ...
      “Nơi này còn có phần đây!” Nam Cung Xuân Hoa ngoài cười nhưng trong cười chỉa chỉa hộp đồ ăn tiểu Lan mới đưa tới.
      “Đồng Lộc, ngươi ăn!” Mục Tử Hàn chút nghĩ ngợi liền dùng quyền ra lệnh.
      “A?” Đồng Lộc trừng lớn mắt.
      “Thuộc hạ......” đói. thực ăn mấy món đồ ăn thấp kém này.
      “Ăn!” Mục Tử Hàn trừng liếc mắt cái.
      “Hơn nữa ta muốn ngươi ăn hết toàn bộ.”
      Chủ tử của ngươi là ta ăn hơn tháng gì gì đó, ngươi dám ăn?
      “...... vâng.” dưới ánh mắt áp bức của Mục Tử Hàn, Đồng Lộc ngoan ngoãn vào khuôn khổ.
      Mở ra hộp đồ, nâng lên bát cơm, nhắm mắt lại, a ô.. a ô.. a ô.. hướng miệng nhắm ăn nuốt trọng mau.
      “Hì hì, cha, đói bụng lắm sao? Ăn so với đường con chó còn càng khó coi!” Tiểu oa nhi nắm chiếc đũa, trừng lớn ánh mắt nhìn tướng ăn hung mãnh của , sợ hãi than .
      “Khụ.. khụ.. khụ......”
      Đồng Lộc lập tức bị miệng đầy cơm sặc, ho khù khụ thẳng mắt trợn trắng.
      Nam Cung Xuân Hoa che miệng vui vẻ cười.
      Mục Tử Hàn chạy nhanh lấy lòng nhìn về phía nàng, cười :
      “Tiểu Hoa, đủ chưa?”
      Nam Cung Xuân Hoa chạy nhanh hất mặt, hừ lạnh tiếng, làm bộ nghiêm túc :
      “Này còn kém chút.”
      Lưỡng đạo căm tức tầm mắt lập tức hướng nàng chầm chầm.
      Nam Cung Xuân Hoa làm như phát , nhặt lên chiếc đũa bắt đầu ăn.
      Cơm ngon đồ ăn thơm nồng trước mặt, đương nhiên nên nhanh chóng hưởng thụ, ai có rảnh để ý cái người tự ai oán kia.
      “Đến, Phù nhi, chân gà này cho ngươi. Tiểu Hoa, chân gà này cho ngươi.” mâm gà nướng xốp giòn, Mục Tử Hàn thuận tay liền đem phì nộn nhiều thịt chân gà phân cho lớn .
      “Vương gia, con gà chỉ có hai cái đùi!” Miệng dù tràn đầy đồng ăn, Đồng Lộc nghe như thế từ bát cơm ngẩng đầu lên, kêu to.
      Nam Cung Xuân Hoa liếc xéo cái, tức giận :
      ”Vô nghĩa, con gà có ba chân ngươi dám ăn sao?” phải đột biến gien chính là bị hoá chất kích thích, các ngươi mà thấy được chỉ sợ cho nó là quái vật!
      “Ngươi......” Đồng Lộc căm tức nhìn nàng.
      Mục Tử Hàn lại trừng hướng Đồng Lộc, trầm giọng:
      ”Đồng Lộc, ăn cơm của ngươi !”
      “...... dạ.” Đồng Lộc nhìn Nam Cung Xuân Hoa ánh mắt của kẻ tiểu nhân đắc chí uất ức cúi đầu.
      A ô... a ô... ăn ngon... ăn ngon.
      Tiểu oa nhi từng ngụm từng ngụm hướng miệng nhét hết món này tới món nọ, còn quên chỉ vào mâm bị chính mình đạp hư còn giống đồ ăn, nhìn Mục Tử Hàn mơ hồ :
      ”Cha, này, ăn ngon ?”
      “Ngon, toàn bộ cho ngươi.” Mục Tử Hàn lập tức đem bàn đồ ăn còn lại đưa đến trước mặt và sờ sờ đầu nàng.
      ”Ăn từ từ, có người cùng ngươi dành.”
      Đồng Lộc cúi đầu giọng oán giận lại truyền đến:
      ”Vương gia, đây là những món ngài thích ăn......”
      Mục Tử Hàn liếc mắt cái bén ngót.
      ”Đồng Lộc, lúc ăn nên , những lời này ngươi có nghe qua sao?”
      “Vương gia!” Đồng Lộc chịu nổi, giọng cao thêm chút. Nô tài là vì ngài bất công mới lên tiếng a!
      Mục Tử Hàn lập tức nể mặt, trầm giọng:
      ”Đồng Lộc, phải trừng phạt, về sau ba ngày được ăn cơm.”
      “A?” Đồng Lộc miệng cơm tẻ rớt ra, thiếu chút nữa bắt tay rỗng tuếch chén lớn hướng Mục Tử Hàn đầu chọi qua.
      Nhìn thảm hại khuôn mặt, Mục Tử Hàn đột nhiên tâm tình tốt lên.
      Quả nhiên, trừng phạt người, đem chính mình từng chịu qua phát tiết ở người khác người, cảm giác này quả thực khoái trá đúng ra miệng là thích a!


      end chap 24

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :