Thứ Xuất Tiểu Thư Thật Mê Người - Cúc Hoa Thanh Trà

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 18: Thê tử nữ nhi
      Cốc.. cốc.. cốc
      Cửa phòng bị gỏ ngừng.
      “Tiểu thư, Lục Ngọc nương đến đây.” Tiểu Lan ở ngoài cửa giọng .
      Lục Ngọc? Ai? Mục Tử Hàn hơi nhíu mi.
      “Thỉnh nàng vào !” Nam Cung Xuân Hoa sửa góc chăn đấp lên cho con mình, giọng trả lời.
      Cửa phòng bị người đẩy ra, cái tố trang xinh đẹp nữ tử mang theo cái hộp thức ăn to theo tiểu Lan phía sau cửa vào.
      “Tam tiểu thư.” Nàng đối Nam Cung Xuân Hoa hành lễ, nhìn Nam Cung Xuân Hoa bên cạnh người là Mục Tử Hàn gật đầu, lại gần vài bước, thân thiết :
      “Đại tiểu thư có việc thoát thân ra được liền kêu nô tỳ lại đây thăm tiểu thư thế nào ?”
      “Xùy ...!” ngồi ở mép giường Nam Cung Xuân Hoa đối người mới tới làm cái chớ có lên tiếng thủ thế, thấp giọng:
      “Khóc hồi, ngủ.”
      “Phải ?” Nữ tử tự động hạ , rón ra rón rén lại trước giường đứng nhìn nhìn.
      Chỉ thấy giường lớn, cái nho thân thể được đấp chăn dầy, hàng mi dài nhắm chặt, khuôn mặt nho còn in năm dấu tay đỏ tươi ràng có thể thấy được từ xa, khóe mắt còn có chưa khô nước mắt, nhưng ngủ say.
      khuôn mặt xinh đẹp lên chút đau lòng, nữ tử từ trong tay áo lấy ra cái bình sứ , hai tay dâng, cung kính :
      “Đây là đại tiểu thư kêu nô tỳ mang đến, Tam tiểu thư ngài mau giúp tiểu thư thoa !”
      Nam Cung Xuân Hoa tiếp nhận, lại để bên lắc đầu, :
      muốn thoa rồi. Lần trước Yến Tử đưa đến còn chưa có dùng xong!”
      thoa qua mà dấu vết còn ràng như vậy?” Nữ tử kinh hãi, xinh đẹp đôi mắt nhất thời trầm xuống, trong suốt con ngươi nháy mắt trở nên u ám.
      Lại là cái nhân vật ác độc!
      Mục Tử Hàn lập tức trong lòng nhận định. Tuy rằng liếc mắt cái biết ngay của nàng đạo hạnh ràng bằng chính mình, nhưng dùng đối phó người bình thường cũng là dư dả.
      cái nô tỳ đó lợi hại như vậy, nhất định chủ tử của nàng phải bất phàm.
      tại thập phần muốn biết, đại tiểu thư là người ra sao?
      Dừng chút, nữ tử lại :
      tình trải qua đại tiểu thư muốn đại khái hiểu , Tam tiểu thư ngài đừng lo lắng, tiểu thư chịu ủy khuất, Đại tiểu thư nhất định vì nàng đòi lại trở về cả vốn lẫn lời, hơn thập phần.”
      nhàng chậm chạp trong giọng có thị huyết tàn khốc.
      Nàng trong miệng Đại tiểu thư là ai? Như thế nào cho cảm giác có thể lên trời xuống đất, dường như gì làm được!
      Mục Tử Hàn thầm lấy làm kỳ, bất giác lại nhìn nàng them vài lần.
      Cảm thấy được tầm mắt , nữ tử cũng nhìn cái với nét suy tư. Nhưng chỉ liếc mắt cái liền chuyển qua, nhìn về phía Nam Cung Xuân Hoa, tự nhiên :
      “Trong phủ công việc bề bộn, Đại tiểu thư chỉ có người, nô tỳ muốn chạy nhanh về, đợi được tiểu thư tỉnh. Đại tiểu thư kêu nô tỳ mang theo chút đồ ăn, chờ tiểu thư tỉnh lại hâm nóng lên đưa nàng ăn ! Nếu còn đau, phải sai người đến cho Đại tiểu thư, người có an bài.”
      biết.” Nam Cung Xuân Hoa khó được dịu ngoan gật đầu.
      Cầm trong tay hộp đồ ăn giao đến trong tay tiểu Lan, nữ tử cắn cắn môi, đến trước mặt Mục Tử Hàn trước mặt, nhìn lâu, mới từ trong lỗ mũi thở mạnh ra, trịnh trọng :
      “Mục công tử, Đại tiểu thư nhà ta có câu kêu nô tỳ chuyển cáo cho ngươi.”
      .” Mục Tử Hàn nhìn nàng, giọng.
      Hít sâu hơi, nữ tử mặt chút thay đổi nhìn về phía , thanh lạnh lùng :
      “Ngươi là như thế nào bảo hộ chính mình thê nhi ? Lại làm cho các nàng trước mặt mọi người bị khi dễ thành như vậy? Ngươi là phải nam nhân sao?”
      Lời vừa ra, Mục Tử Hàn cùng Nam Cung Xuân Hoa đều lặng yên biến sắc.
      Mục Tử Hàn giận tái mặt, vẻ mặt lạnh như băng giống như địa ngục tu la, cao lớn thân hình cũng tràn ngập nguy hiểm hơi thở, làm người ta rét mà run.
      Dọa đến đối diện nử tử đứng thẳng lưng rốt cuộc duy trì nổi trấn định, người run run lên, chạy nhanh cách rất xa.
      Nam Cung Xuân Hoa cũng là kinh ngạc thôi, liền tiến lên khó hiểu hỏi:
      “Lục Ngọc, ngươi làm sao như thế? Ngươi biết phải --”
      “Tam tiểu thư, lời này là Đại tiểu thư kêu nô tỳ , nô tỳ chỉ là phụ trách nhắn dùm mà thôi nha!” Đứng ở cạnh cửa, nữ tử thở phào nhõm, tư thế như sắp chạy, nàng le lưỡi cười khẽ trả lời.
      cẩn thận chống lại Mục Tử Hàn lạnh lẽo ánh mắt, nàng nhanh chóng cúi đầu, thầm trong lòng oán hận: đáng giận chủ tử, mỗi lần có chuyện mạo hiểm đều làm cho nàng nô tỳ xuất mã, sợ của nàng mạng bị những người này lấy a? ràng biết nàng địa vị hèn mọn căn bản phải này đó cao cao tại thượng đối thủ.
      Bất quá...... trở về, mỗi khi nhìn đến những người này sắc mặt xanh mét lại chỉ có thể nhẫn dám phát tán, lại hảo kích thích nga!
      Nam Cung Xuân Hoa nhíu mày.
      “Yến Tử lời này có ý tứ gì?”
      “Chủ tử ý tứ, nô tỳ dám tự đoán. Đại tiểu thư , Mục công tử thông minh như vậy tự nhiên là trong lòng hiểu ràng, Tam tiểu thư ngài có gì , hỏi Mục công tử cũng được.” Lục Ngọc nỗ lực cười cười tiếp:
      “Đại tiểu thư công đạo nhiệm vụ hoàn thành, nô tỳ xin cáo lui!”
      xong, dám nhìn Mục Tử Hàn, chạy nhanh ra đại môn, như chớp thoát vô tung vô ảnh.
      “Uy, ngươi......” thể bỏ tảng đá nhiễu loạn hồ nước khi chính là đầu sỏ gây nên liền bỏ lại cục diện rối rắm quan tâm.
      Nam Cung Xuân Hoa đuổi theo vài bước, nhưng cũng chỉ có thể nhìn bóng dáng nàng càng lúc càng xa, vô lực thở dài.
      Trở về, phát Mục Tử Hàn quanh thân tức giận muốn tiêu tán, vẻ mặt thâm trầm tựa hồ như tự hỏi vấn đề thâm sâu nào đó, liền qua, đẩy đẩy cánh tay , cẩn thận hỏi:
      “Uy, ngươi nàng vừa rồi lời này có ý gì? Các ngươi đều là người thông minh, thẳng thắn cho ta được ? Ta vốn ngu, là nghe hiểu thâm ý trong đó, làm ơn .”
      Mục Tử Hàn lặng im .
      “Uy, ngươi nha!” Nam Cung Xuân Hoa lại thoi thoi .
      Mục Tử Hàn giương mắt, nhàng nhìn nàng, nở nụ cười.
      Thê nhi, thê, nhi...
      Tinh tế nhấm nuốt này hai chữ này, cúi đầu nhìn trước mặt Nam Cung Xuân Hoa với vẻ khẩn trương, lại giương mắt nhìn giường tiểu oa nhi bình tĩnh ngủ say, tự nhiên nở nụ cười.
      thể phủ nhận, lời vừa rồi cái nữ tử kia có chút bất kính quả làm lòng tức giận. Chính là biết vì sao, mỗi khi hồi tưởng lần xưng hô này, trong lòng tức giận liền yếu bớt phần. Cho đến tại, trong lòng còn có chút vui sướng, thậm chí hoàn toàn bao trùm tức giận trước đó.
      Nụ cười này khiến Nam Cung Xuân Hoa khắp cả người phát lạnh.
      Chạy nhanh lui về phía sau vài bước, phòng bị nhìn , con ngươi nghi hoặc càng sâu.
      “Uy.. u..y uy, rốt cuộc có ý tứ gì, ngươi a! Như thế nào chữ, còn cười đến dâm đãng như vậy làm gì? nương ta cũng phải là cho ngươi yy!”,
      Mục Tử Hàn vẫn cười tươi như trước, vươn tay ra xoa xoa khuôn mặt của nàng, nhàng âu yếm gọi:
      “Tiểu Hoa.”
      “Ụa ..!”
      được! Đáng ghét! buồn nôn!
      Nam Cung Xuân Hoa cả người run lên, chưởng đẩy tay ra, sờ sờ trán của , khó hiểu :
      “Ngươi làm sao vậy? Bị lời của nàng tức giận đến hồ ngôn loạn ngữ à?”

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 19: Vốn là phú bà
      “Ô......”
      Dễ thương tiểu oa nhi ngồi xếp bằng vẻ đáng thương hề hề ôm hai má còn sưng, ai oán nhìn trước mặt bàn lớn toàn đồ ăn ngon, phát ra tiếng lại tiếng rên rĩ.
      Ba! Nam Cung Xuân Hoa lấy chiếc đũa gỏ đầu nàng, vui sướng khi người gặp họa :
      “Tiểu tử kia, sớm cho ngươi mặt đau nên ăn từng ngụm lớn như vậy, miệng mở to xả đau vết thương, ngươi nghe! tại tốt lắm, tự tìm tội!”
      “A!” Đầu bị gỏ đau, đương nhiên, đáng thương tiểu bất điểm kêu lớn tiếng, ôm đầu nhảy dựng lên, đeo bên người Mục Tử Hàn, cái miệng trề trề ủy khuất :
      “Cha, nương khi dễ Phù nhi.”
      Mục Tử Hàn cúi đầu, dung túng xoa xoa đỉnh đầu nàng và :
      “Đừng thương tâm, cha đút ngươi ăn.”
      “Tốt ... tốt!” Tiểu oa nhi nhãn tình sáng lên, liên tục gật đầu, chạy nhanh ngồi đùi mở lớn miệng chờ đút.
      “Chu Phù!” Nam Cung Xuân Hoa nhíu mày, chưởng đập mạnh lên bàn, lạnh lùng :
      “Mẹ ngươi là ta chẳng lẽ dạy qua ngươi, muốn tự mình động thủ mới cơm no áo ấm sao?”
      Nhận thấy nhà mình mẫu thân tức giận, tiểu oa nhi suy sụp khuôn mặt nhắn, cất tiếng nho đáp:
      “Dạ có.” dừng chút, càng giọng tiếp:
      “Nhưng ... Phù nhi mặt đau.”
      Nam Cung Xuân Hoa lắc đầu nhưng giọng :
      “Mặt đau phải là cớ. Xuống dưới, ăn cơm phải tự mình ăn!”
      “Nga.” quá đau khổ, nhưng lời mẫu thân thể nghe, vì thế tiểu oa nhi ngoan ngoãn từ đùi Mục Tử Hàn leo xuống, ngồi trở lại ghế mình, cái miệng ăn từng chút cơm.
      Nhìn nàng vẻ mặt bi thương hướng miệng đút từng muỗng cơm , còn thỉnh thoảng ôm khuôn mặt nhắn phát ra vài tiếng rên rỉ đau, Mục Tử Hàn hướng Nam Cung Xuân Hoa ánh mắt oán trách, hiểu :
      “Ngươi như thế nào khó như vậy, ta đút nàng chỉ hai ngày được sao? Phù nhi còn là đứa , hơn nữa, là con vốn nên để sủng.”
      Nam Cung Xuân Hoa đồng ý lắc đầu :
      “Thích hợp thương che chở đương nhiên thành vấn đề. Nhưng là y ngươi như vậy muốn gì được nấy khiến nàng ỹ lại hư hõng .”
      “Phải ?” tuy rằng biết lời của nàng có đạo lý, nhưng chủ ý mình bị làm ngược lại, Mục Tử Hàn vẫn cảm thấy khó chịu, mặt thoạt nhìn so với tiểu oa nhi còn tệ hơn.
      Nam Cung Xuân Hoa trợn trắng mắt.
      Này nam nhân...... cứu chữa được rồi!
      “Oa...... ăn no quá.” Ăn uống no đủ, tiểu oa nhi vỗ vỗ cái bụng tròn vo cười hì hì , sớm quên mới vừa rồi màn hài hòa.
      Nam Cung Xuân Hoa vạn phần hâm mộ cục cưng của nàng thực vô tư.
      “Ăn no phải tới lui chút, vận động trợ tiêu hóa!” nhìn tới cái kia làm cho chính mình buồn bực nam nhân, dắt nữ nhi thủ, nàng với con .
      “Tốt!” Tiểu oa nhi từ ghế nhảy xuống, tay nắm Mục Tử Hàn.
      “Cha, cùng tiểu hài tử!”
      “A? Nga.” Mục Tử Hàn kinh ngạc , nhưng vẫn theo các nàng cùng nhau chậm rãi .
      Ba người sóng vai ở đường hẹp quanh co, tiểu oa nhi an phận sờ bên này nhìn bên kia, người tự đem cái khí nhuộm đẫm sinh động thoải mái.
      Nam Cung Xuân Hoa méo mó đầu, hồ nghi nhìn bên người nam nhân trần tư, khó hiểu hỏi:
      “Nghĩ cái gì vậy? Ngươi thực bị lời Lục Ngọc làm túc giận đến giờ?”
      Nàng cảm thấy từ Lục Ngọc rồi trở nên thực kỳ lạ? Quỷ dị động tác, ngôn ngữ bình thường đại khái là hết thảy thực giống mọi ngày!
      Rốt cuộc câu của Yến Tử có ma lực gì? Tại sao nàng nghĩ muốn bể đầu vẫn ra nguyên nhân? Cố tình mỗi lần hỏi nam nhân cười lần, nụ cười quỷ quái khiến lòng nàng bất an dám tiếp tục hỏi.
      Quên , vẫn là lần sau gặp Yến Tử hỏi nàng là xong!
      Mục Tử Hàn có chút đăm chiêu thỉnh thoảng liếc nhìn nàng cái, thản nhiên :
      “Ta suy nghĩ về bàn đồ ăn vừa rồi, nguyên liêu thượng thừa, gia vị tinh tế độc đáo, phải nhà bình thường có thể làm ra được.” Làm cho hồi lâu chưa được ăn cơm đúng khẩu vị của nên ăn nhiều, đến nỗi thở được.
      Bất quá, những lời này dù đánh chết cũng cho nàng nghe, miễn cho lại bị nàng lý giải vì mình chướng mắt đồ ăn lúc trườc ở nhà nàng, lại có thể bị chút quyền cước hầu hạ,
      ra suy nghĩ vè chuyện này. Nam Cung Xuân Hoa nhún nhún vai, cho là đúng :
      “Kia lại như thế nào? Người khác cố ý vì thăm hỏi oa nhi đưa tới, lâu lâu mới có thể ăn đến lần, có hưởng thụ thời điểm nên hưởng thụ chút, phải sao?”
      Thấy nàng bỏ qua muốn nhiều lời, Mục Tử Hàn cười cười, chuyển hướng cái đề tài mà mình muốn biết hơn.
      “Hôm nay cái vị Bạch vô thường tựa hồ là công tử của Hàn Lâm Viện chưởng viện học sĩ, ngươi làm sao nhận thức được ?” Tựa hồ còn đặc biệt quen biết.
      Dựa theo đạo lý mà , lấy thân phận hai người bọn họ, cơ bản là có khả năng biết nhau được.
      nha!” đến cái tên nam nhân kia, Nam Cung Xuân Hoa khóe miệng nhếch lên chút đắc ý cười :
      “Trước đây tháng khi ta mang Phù nhi ra ngoài chơi, gặp cùng Hắc vô thường, vừa khéo nghe ba chữ hay, lúc đó ta tâm tình lại tốt, liền thưởng khối chuối da, ha ha, nghĩ tới oanh oanh liệt liệt té cái chổng vó! Rồi mấy ngày trước đây, phải ta với ngươi muốn tìm nam nhân sao? nghĩ tới chỉ có người nam nhân vừa mắt, nên cùng cái đáng khinh nam nhân đó ầm ỹ trận. Nhất thời khó chịu, động khởi thủ động cước làm bàn ghề trong tiệm rượu tan hoang, sau đó chạy mất. Đáng thương cùng Hắc vô thường bị người cho là đồng lõa của ta, bị bắt lại cầu bồi thường sở hữu tổn thất. Nhưng ta là người duy nhất đánh gãy bàn ghế, nên ta thể để người khác thay ta chịu tiếng xấu, ngươi có đúng ? Nhưng khổ là ngày đó ta quả mang đủ tiền, cho nên hôm nay ta ra ngoài, mục đích chủ yếu chính tìm bọn họ trả tiền.”
      Rất giống của nàng tác phong, Mục Tử Hàn trong lòng thầm nghĩ.
      như thế, các ngươi cho tới nay cũng mới gặp mặt ba lần?” lại hỏi, trong giọng tràn đầy nghi ngờ.
      Xem nàng chuyện với cái nam nhân kia và xem ánh mắt của nam nhân kia nhìn nàng, cảm thấy bọn họ tựa hồ sớm quen biết, lối cư xử của hai người với nhau còn có chút tầm thường! Vì bất bình thường này, làm cho hiểu được vì sao mình khó chịu đến cực điểm. Rồi sau đó them câu của Lục Ngọc câu làm hiểu ra vì sao mình khó chịu.
      Chỉ tiếc, vị nương phóng khoáng này lại cùng Phù nhi căn bản đem chuyện nam nữ để trong lòng. là đau đầu!
      “Đúng vậy! chỉ có ba lượt.” Nam Cung Xuân Hoa tất nhiên là biết buồn rầu, sảng khoái vỗ vỗ tay tiếp:
      tốt quá, đem tiền trả lại cho , chúng ta từ nay về sau liền thanh toán xong! Cái nam nhân kia, biết vì sao, mỗi lần gặp ta đều thích, hơn nữa lần này càng thảm hơn, làm hại cục cưng......”
      Ngẩng đầu, phát nữ nhi sớm thoát ly khỏi tay mình, còn dùng hết sức truy đuổi đàn bướm bay tán loạn, nàng khỏi mỉm cười và khẽ lắc đầu.
      Nàng có thể cùng thanh toán xong, tốt nhất cả đời qua lại với nhau nữa, vậy tốt! Mục Tử Hàn trong lòng thầm nghĩ.
      Nhìn đến dấu tay mặt tiểu oa nhi phai nhạt nhìn còn thấy đau cho lắm, bất giác thầm than hiệu quả thuốc kia quả thần kỳ.
      Theo như lời nàng kia mấy ngày tới đây còn đến nơi này, tựa hồ trong mắt vị ‘Đại tiểu thư’ kia mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của nàng, người này so với chính mình còn muốn cuồng vọng hơn. khó tưởng tượng, vị công tử kia, biết sắp gặp phải chuyện gì, chắc chắn là chuyện tốt.
      biết vì sao, khi nghĩ đến đây lại vui sướng khi được cười đau khổ của kẻ kia.
      Bất quá... đến tiền, Mục Tử Hàn bất giác lại hỏi:
      “Ngươi làm sao có thể có Nam Hải trân châu?” còn lại là khó gặp trân châu đen!
      Nhắc tới việc này, Nam Cung Xuân Hoa ánh mắt cũng sáng lên, đưa ngón tay cái nhếch lên ra ý khen ngợi:
      đến ta còn quên! Nguyên lai ngươi cũng nhận thức mấy hạt châu này a? Ngươi lợi hại, bắt nó miêu tả giống như vật chí bảo!”
      Hạt châu này vốn là thiên hạ chí bảo mà? Mục Tử Hàn liếc mắt xem thường vừa tức giận :
      “Chính ngươi nhìn được hàng tốt, đừng nghĩ người khác cũng giống ngươi, Nam Hải trân châu vốn rất là trân quý, nhất là hạt lớn bằng cùm tay lại hề bị tỳ vết nào vì thế trân bảo như vậy muốn mua cũng rất khó. Huống chi tay ngươi là trân châu màu đen, vì vậy càng thêm hiếm, có số người cả đời tan hết gia tài cũng mua được hạt!”
      “Oa, nguyên lai hạt châu này đáng giá a!” định xem lời giờ Nam Cung Xuân Hoa lại trợn to mắt, chậc chậc thở dài, lúc đầu nàng còn tưởng rằng nếu cái có thể bán mấy chục lượng bạc cám ơn trời đất rồi. tốt, chính mình trước kia ngốc đến nỗi lấy nó đem ra ngoài đổi tiền.
      Bị kích động qua , đem con chơi đùa kéo đến, cuộn ống tay áo của nàng lên, đem cánh tay non mịn đưa đến Mục Tử Hàn ánh mắt, Nam Cung Xuân Hoa lại hỏi:
      “Đến.. đến.. đến, nhìn giúp chuỗi hạt tay ta giá trị bao nhiêu tiền?”
      Cúi đầu, lọt vào trong tầm mắt là chuỗi nhìn như dây xích tay, mùi thơm ngát tự nhiên bay vào lỗ mũi làm người ta thần thanh khí sảng, thoải mái, Mục Tử Hàn ánh mắt lại trợn to.
      “Đây là trăm vị cao tăng dùng bảy bảy bốn mươi chín ngày trăm năm tụng kinh cầu phúc, gỗ trầm hương chế tác thành hạt châu đúng hay ?” thất thanh kêu lên.
      “Thứ này ngươi từ nơi nào có được?”
      “Người khác đưa” Nam Cung Xuân Hoa , giơ lên ta con vội vàng hỏi:
      mau... mau, vật này giá trị bao nhiêu tiền?”
      Mục Tử Hàn trầm ngâm hồi, chậm rãi :
      đời chỉ có duy nhất chuỗi châu này, ngươi xem nó trị giá bao nhiêu tiền?”
      “Đó phải là vật báu vô giá ?” Buông nữ nhtay con , Nam Cung Xuân Hoa hưng phấn nhưng lập tức ánh mắt lại ảm đạm xuống, rầu rĩ tiếp:
      cách khác, bán được, chỉ có thể mang ở người chơi đùa?”
      Mục Tử Hàn suy nghĩ lại muốn ra cái nhìn của bản thân, dù thể lý giải tư duy của nàng.
      “Chuỗi hương châu này vốn dùng vào việc mang bình an giúp người đại cát đaị lợi phúc khí, cho Phù nhi mang phải tốt à? Vì sao ngươi nhất định phải bắt nó đổi thành bạc?”
      “Cũng đúng!” Nam Cung Xuân Hoa nghĩ nghĩ, gật gật đầu, xem như đồng ý cái nhìn của .
      “Vậy cho Phù nhi tốt lắm, dù sao ta cũng thiếu chút tiền ấy.”
      Mục Tử Hàn thắc mắc:
      “Ngươi có rất nhiều tiền sao?”
      lắm!” Nam Cung Xuân Hoa gãi gãi đầu tiếp:
      “Giống hạt châu ngươi thấy, ở nơi ta nằm còn có hộp lớn, mỗi ngày ta cho cục cưng làm món bi chơi.”
      Chuyên tâm chơi với hoa cỏ ven đường tiểu oa nhi đột nhiên ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt to tròn hỏi:
      “Cha, nương, có phải mấy cái này hay ?”
      xong, sờ soạn theo người tìm ra ba viên châu to tròn, giống như hiến vật quý đưa đến trước mặt Mục Tử Hàn.
      Ba viên châu, mỗi viên ngọc đều tròn và sáng lóng lánh, cùng cái kia đưa cho Bạch Vo Thường giống nhau như đúc, dù bị bụi đất bám lên nhưng màu tím và đen vẫn tỏa ngời sáng.
      Mục Tử Hàn có cảm giác mình sắp chết vì kinh ngạc.
      “Ngươi...... ngươi dung nó làm món đồ chơi cho Phù nhi?” Dị thế trân bảo lạ tiểu hài tử món đồ chơi?
      “Đúng vậy, mấy viên này đùa vui lắm a!” Tiểu oa nhi khoái hoạt gật đầu, ngồi xổm xuống trước mặt đem hai hòn châu bắt đầu bắn bi.
      Mục Tử Hàn cảm thấy sắp té xỉu.
      “Rốt cuộc là ta sủng nàng hay là ngươi càng sủng nàng? Có hai kì trân hiếm có thế gian ngươi lại cho Phù nhi tùy ý chơi đùa!” thể tin trợn mắt nhìn Nam Cung Xuân Hoa, Mục Tử Hàn thào.
      Mấy lời này ý gì? Nam Cung Xuân Hoa nhún nhún vai, lơ đễnh :
      “Cái này cũng đáng gì, vì loại này ở dưới ván giường ta thiệt là nhiều a! Ngươi muốn hay lại nhìn rồi đánh giá chút?”
      cần.” Mục Tử Hàn xua tay.
      Liên tiếp mấy cái tin tức kinh thiên làm cho trái tim của sắp nhảy khỏi lòng ngực. Lại xem, sợ chính mình vì kinh ngạc mà chết mất.
      Nam Cung Xuân Hoa cũng bị khơi mào hứng thú, quyết định hề buông tha , nắm chặt tay và lôi kéo hướng phòng ngủ mình mà .
      “Đến đây ... đến đây ! Giúp ta làm công tác thống kê chút đến bây giờ ta rốt cuộc có bao nhiêu tiền.”
      Đơn giản ván giường bị nàng xốc lên, tức khắc kim quang ngân quang sang ngời, Mục Tử Hàn cảm thấy mắt sắp đui tới nơi.
      Trời ạ! nàng nơi này quả thực chính là cái bảo tàng ! So với trong vương phủ mình có trân quý bảo bối đều nhiều hơn gấp biết bao nhiêu lần!
      Vài phút để kịp thích ứng mới miễn cưỡng mở mắt ra, đối với rực rỡ các màu châu báu đủ màu sắc, trong lòng thầm kêu trời ngớt.
      Nam Cung Xuân Hoa đẩy đẩy , lo sợ :
      “Ngươi hay ngươi đoán, nếu này đó toàn bộ đổi thành bạc, đại khái là khoảng bao nhiêu? Trong đó có cái nào giả hay kém sản phẩm ?”
      “Khó có thể đánh giá.” Mục Tử Hàn kinh ngạc trả lời:
      “Ta chỉ có thể , mấy thứ này, cũng đủ ngươi cùng Phù nhi này cả đời cẩm y ngọc thực, mua hạ hào môn đại trạch, ruộng tốt ngàn khoảnh, còn nuôi sống mấy trăm cái nha hoàn thành vấn đề.”
      “Phải ?” Nam Cung Xuân Hoa nhảy dựng lên, sung sướng :
      tốt quá! Ta muốn cho Yến Tử ngay!”
      Mục Tử Hàn cầm cổ tay nàng kéo lại, khó hiểu hỏi:
      “Tìm nàng làm cái gì?”
      còn nhớ , nàng trong miệng Yến Tử chính là đầu sỏ làm hại môi mình chịu nỗi khổ bị chà đạp. Hơn nữa, Phù nhi tựa hồ cũng đối với nàng toàn tâm toàn ý tín nhiệm, nữ nhân này thể phòng!
      “Bởi vì chúng ta ước định rồi, muốn mang theo mấy bảo bối này bỏ trốn nha!” Nam Cung Xuân Hoa cách như chuyện đương nhiên phải là như vậy.
      “Ba năm qua, cách đoạn thời gian nàng chuyển lại đây chút, năm rộng tháng dài nên tích lũy nhiều như vậy. Mấy thứ này đều là từ nơi nàng nhập cư trái phép tới đây!”
      “Cái gì? Ngươi phải rời khỏi đây?” Lại biết thêm cái tin tức càng khũng khiếp hơn, Mục Tử Hàn kinh hãi kêu lên.
      Hơn nữa, nàng phải cùng Bạch Vô Thường chạy, mà là cùng cái Yến Tử kia bỏ trốn?
      Ta .... Trời ạ! Xin hãy giúp con! khấn thầm.
      “Đại ca, ngươi nghĩ ta ở đây cả đời à?” Nam Cung Xuân Hoa liếc mắt cái.
      “Ở trong này, ta và ngươi giống nhau, cũng là vị khách qua đường, chẳng qua lưu lại thời gian so với ngươi dài hơn chút mà thôi. Chờ Yến Tử đem chuyện tình xử lý xong, chúng ta xa chạy cao bay. Đương nhiên, chúng ta mang theo cục cưng.”
      Mục Tử Hàn sắc mặt tối sầm.
      “Các ngươi muốn đâu?”
      “Chưa biết.” Nam Cung Xuân Hoa nhàng đáp.
      “Đến nơi chim có thể bay tới, hay chừng, chúng ta mang theo vàng bạc châu báu du lịch toàn thế giới, lại có thể đến chỗ non xanh nước biếc hoa cỏ khắp nơi nếu cảm thấy sai, liền định cư xuống, sống những ngày an bình vui vẻ, tốt,”
      Tốt? cảm thấy chút cũng tốt!
      Thấy , Nam Cung Xuân Hoa bước lại vỗ vỗ vai , coi như đại ca tiếp:
      “Yên tâm, ta quên ngươi. Dù sao, ngươi cũng cho ta và cục cưng tăng them ít lạc thú trong cuộc sống nhàm chán này.”
      Lạc thú? Nàng đem chính mình trở thành gia vị cuộc sống cho nàng?
      Mục Tử Hàn sắc mặt càng trầm thêm.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 20: Bắt kẻ thông dâm tại giường
      “Ngươi tức giận?” Nam Cung Xuân Hoa nghiêng nghiêng đầu, sắc mặt biến hoá, tò mò hỏi.
      Mục Tử Hàn . Quyết định tạm thời thèm để ý đến nàng, coi như trừng phạt,
      Nam Cung Xuân Hoa vươn bàn tay mình phất qua phất lại trước mắt và hỏi:
      “Trở thành người khùng? Thấy được ngón tay của ta ?”
      Nhìn thấy mới là lạ! cũng phải người mù. Mục Tử Hàn tức giận nghĩ, vẫn là phản ứng.
      “Nguyên lai nhìn thấy a! Xem ra khùng rồi.” Nam Cung Xuân Hoa thào tự .
      “Tốt lắm, ngươi chậm rãi ngẩn người, ta trước bước.”
      xong, buông ván giường, tính ra ngoài tìm cục cưng đùa cho hết thời gian,
      Bỗg dưng cái bàn tay gắt gao nắm lấy cổ tay nàng .
      “Làm gì?” Nam Cung Xuân Hoa quay đầu, liếc mắt nam nhân bên cạnh cái.
      lâu dừng ở ánh mắt nàng, Mục Tử Hàn trầm giọng:
      “Ngươi rốt cuộc đem ta trở thành cái gì ?”
      Nam Cung Xuân Hoa trả lời cách tự nhiên.
      “Là cha của Phù nhi.”
      Còn có thể là cái gì? Ánh mắt chớp nhìn .
      phải tướng công của ngươi?” Mục Tử Hàn thần sắc tối sầm lại, ngươi cũng có thể ra những lời này.
      “Tướng công?” Nam Cung Xuân Hoa tim run lên.
      Từ này ...... Trời ạ, sao mà nghe kỳ kỳ!
      “Nếu là ngươi muốn làm, vậy làm !” Nghĩ nghĩ, nàng sảng khoái .
      cha của con và tướng công của nàng? Hai người tựa hồ có khác biệt bao nhiêu, đều là nam nhân nên làm khi còn sống.
      “Ngươi......” Ngươi như thế nào như vậy tùy tiện? Cho cảm giác tựa hồ chỉ cần người nào nam nhân tiếng muốn làm nàng tướng công, nàng đều có thể để cho người khác làm! Mục Tử Hàn khỏi chán nản.
      “Ngươi lại tức giận?” Nam Cung Xuân Hoa hiển nên nhìn , càng gặp thần sắc khó coi của , híp lại hai mắt, thử hỏi:
      “Có thể cho ta biết, ngươi vì sao tức giận hay ?”
      Nàng biết vì sao tức giận! Nữ nhân này rốt cuộc là ngu hay giả vờ?
      Ngực thở phập phòng kịch liệt, Mục Tử Hàn sắp như núi lửa bùng nổ.
      “Lại lời nào?” Nam Cung Xuân Hoa liếc cái, lắc đầu, bất mãn .
      “Làm cái gì quỷ gì vậy, các ngươi nghĩ như thế nào, muốn chuyện lại luôn chịu cách ràng, kêu người đoán cũng đoán ra, lại ra dấu như ngầm, làm bộ thần bí, là tỏ vẻ các ngươi có bao nhiêu thông minh so với ta? Từ sớm ta với ngươi, đừng vòng vo, có gì thẳng .....”
      “Ngươi ... nữ nhân này ... rốt cuộc ngươi có chút lương tâm nào hay ?” trở thành như vầy là ai tạo thành?
      tiếng rống to, rốt cuộc kiềm chế được nội tâm xúc động, Mục Tử Hàn tay kéo thắt lưng nàng, nhắm ngay đỏ bừng như hoa cánh môi hung hăng hôn xuống,
      Nam Cung Xuân Hoa bỗng khiếp sợ, còn chưa kịp phản ứng, liền nghe được --
      “Ti -- đau quá!”
      Mục Tử Hàn buông nàng ra, ôm môi bị thương chưa lành đau hô lên.
      Nam Cung Xuân Hoa bất giác bật cười, tay chụp lên vai , vui sướng khi gặp người khác đau khổ :
      “Ngươi như thế nào cùng cục cưng giống nhau, nhớ miệng mình bị thương còn chưa hết, ngươi quên? đúng là gần mực đen gần đèn sáng, bị cục cưng lây bệnh ngu rồi.”
      Còn phải bị ngươi làm hại!
      Mục Tử Hàn vừa thẹn vừa giận, lại thấy nàng cùng ngày ấy giống nhau, căn bản tia thẹn thùng như con nên có, trong lòng lửa giận bừng bừng lên,
      Giận từ trong lòng còn nghĩ them gì nhiều, thừa dịp nàng chưa chuẩn bị đem nàng đẫy ngã xuống giường, lập tức đem môi mình bao phủ cánh môi nàng, tiến quân thần tốc,
      Cách biệt lâu cái hương vị ngọt ngào nàng làm cho khỏi thầm thở dài,
      Do nhớ tư vị tốt đẹp của nàng, sau lần đó khắc sâu vào trong óc mình, làm cho hằng đêm trằn trọc, mộng xuân liên tục, thường xuyên lúc nửa đêm bởi vì môi bị đau nên thức giấc.
      Tựa như vậy...... như vậy......
      Bàn tay to trượt, nhàng kéo xuống đai lưng của nàng, cởi bỏ vạt áo, da thịt nõn nà vuốt ve, cố ý lấy thành thạo kỹ xảo mình biết châm lửa tình dục lên trong lòng nàng, làm cho chính mình tận tình nhấm nháp cái miệng ngon cùa nàng.
      Nam Cung Xuân Hoa trợn to mắt, thẳng tắp nhìn người đè lên mình, nam nhân với vẻ mặt say mê nam khát vọng, đầy mặt nghi hoặc: đầu lưỡi của trong miệng lý mình lung tung đưa qua đánh lại, đây là hôn sao? Tay người mình sờ loạn xa, đây là tán tỉnh sao? Loại chuyện tốt như vậy chơi sao? Nhìn hưởng thụ nhắm mắt đê mê!
      Qua hồi lâu, chậm chạp nghĩ ra nguyên cớ, Nam Cung Xuân Hoa quyết định: thay vì để mình người suy nghĩ rối loạn tùm lum, còn bằng hướng tham khảo mới có thể biết được tinh túy trong đó, có khi cần dùng sức.
      Vì thế, đẩy đầu của , tách hai người ra ít, nàng tò mò hỏi:
      “Có thể cho ta biết, ngươi đè lên ta, lại ở người ta nhích tới nhích lui, rốt cuộc là muốn làm gì?”
      Mục Tử Hàn lưu luyến buông đôi môi đỏ mọng ra, lại phát dựa theo đạo lý mà vốn nên bị hôn đắc ý loạn tình mê, Nam Cung Xuân Hoa hai mắt trong suốt như bình thường nhìn chăm chú, càng có mềm nhũn ngã xuống vào ngực , cảm giác thất bại nảy lên trong lòng.
      “Nếu phải bởi vì Phù nhi lớn lên giống ngươi, vẫn gọi ngươi là mẹ, ta hoài nghi ngươi phải là nữ nhân!” từ người nàng lui xuống, chui vào chăn bên trong giường lớn, vô lực kêu to.
      “Kỳ , ta cũng lần hoài nghi qua.” Nam Cung Xuân Hoa đồng ý gật đầu tiếp.
      “Từng còn có rất nhiều người như ngươi rồi, hoặc ta là nam mặc nữ trang, hay ta thích nhất định là nữ nhân. Bất quá --” cúi đầu, nhìn xem chính mình trước ngực hai luồng hở ra, phân lượng còn , hai vật tròn tròn, nàng vẻ như than thở:
      “Ta nghĩ, theo góc độ sinh lý mà ta là người bị gọi nữ nhân có lẽ đúng. Ít nhất mấy thứ nữ nhân nên có ta đều có, đặc biệt bên dưới thấy có thêm vật nào dài, hàng tháng nên có cũng đều có. Hơn nữa, ta xác định có thể thề với Trời, Phù nhi là ta mang thai 10 tháng sinh ra.” cuối cùng, kết luận:
      ‘Ta cái nữ nhân, tin hay tùy ngươi.”
      Mục Tử Hàn điên mất! gắt gao ôm đầu vùi ở trong , hận thể lập tức đem chính mình chết tức khắc để khỏi phải nghe thêm!
      Chống hai tay bên sườn nhìn cái nam nhân kia vẫn trùm mểm kín mích nhúc nhích, tư duy trở lại lúc kiện trước kia. Càng suy nghĩ Nam Cung Xuân Hoa đột nhiên có chút đăm chiêu gật gật đầu :
      “Ta nghĩ ra! Vừa rồi ngươi là cố gắng câu dẫn ta, ngươi muốn cùng ta lên giường đúng hay ?”
      Mục Tử Hàn từ trong chăn nâng đầu lên, trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng.
      Nàng có thể nào đem loại tình này cách tự nhiên sảng khoái như vậy, giống như hôm nay thời tiết bình thường!
      Xem ra nàng đoán là chính xác. Nam Cung Xuân Hoa khỏi có chút đắc ý, liền ngừng cố gắng hỏi:
      “Ngươi là bởi vì nhu cầu sinh lý muốn tìm người phát tiết sao?”
      Ngơ ngác, Mục Tử Hàn càng trừng lớn, biết nàng vì sao lại nghĩ cao thêm tầng.
      Nàng làm nhục ! Nàng nghĩ đến là người tùy tiện sao?
      Thấy trả lời, nghĩ đến chính là cam chịu, Nam Cung Xuân Hoa lại quyết định đến mục đích bản thân:
      “Đúng rồi. Ta xém chút nữa quên ngươi là nam nhân, Yến Tử qua, các ngươi nam nhân cùng nữ nhân bất đồng, nam nhân cứ cách đoạn thời gian cần phát tiết chút nếu bị điên. Nhất là giống ngươi loại này cao lớn hùng dũng nam nhân, nhịn hơn tháng, quả muốn đủ lâu. Nhưng --” nâng mắt liếc cái, cẩn thận đề nghị:
      “ Gặp thời kỳ cấp bách, ngươi thể tự mình động thủ giải quyết sao?”
      Miệng mở lớn, Mục Tử Hàn vẫn thất thần ngơ ngác.
      được sao? Hay ngươi biết làm” thấy vẫn là trả lời, Nam Cung Xuân Hoa nháy nháy mắt mấy cái, lập tức thoải mái suy luận.
      “Cũng đúng. Giống ngươi loại người cao cao tại thượng này, bên người khẳng định thê thiếp thành đàn, khi nào có dục vọng chỉ cần vẫy tay cái có chẳng những mà có thể hai ba người vui lòng giúp ngươi chuyện này, làm sao có chuyện ngươi phải tự mình giải quyết!”
      Để sát vào , bát quái hỏi:
      “Ông Trời ơi! phải là ngươi ngay cả cách dùng bằng tay cũng biết?”
      Huyết áp thẳng tắp bay lên tới đầu, Mục Tử Hàn giận đến sắp điên rồi! Trong lòng bàn tay ngứa ngáy, muốn đương trường bóp chết nữ nhân này có nhận thức còn dào dạt đắc ý!
      “Chu Tiểu Hoa!” ba chữ này cơ hồ là từ miệng nghiến răng kèn kẹt thoát ra.
      thể nào? Lại tức giận?” Nam Cung Xuân Hoa ngạc nhiên.
      “Ta phải đề ra vài khuyết điểm của ngươi sao, có tất yếu giận thành như vậy? Được rồi ... được rồi, cùng lắm ta cam đoan với ngươi, chuyện này ta tuyệt đối cho người khác, ngươi đừng tức nữa! Ta được là làm được, ngươi yên tâm.”
      Lấy tay làm bộ dáng khóa miệng!
      “Ta hẳn là cảm thấy vinh hạnh phải , vì ngươi hứa giử bí mật?” Mục Tử Hàn hậm hực.
      “Ngươi...... thẹn quá thành giận!” nghiên cứu hay thay đổi sắc mặt lúc lâu, Nam Cung Xuân Hoa trong đầu đột nhiên thốt ra câu, vì cứ chuyện đâu lại hành động kỳ quái, bỗng nhiên sáng tỏ.
      “A! A .... a ...”
      cảm giác vô lực lan khắp toàn thân, Mục Tử Hàn ngửa đầu nằm hồi giường rống to, xong quyết định giả chết. Cùng nữ nhân này lý luận, quả thực chính là tự tìm đường chết! Hơn tháng, đạo lý dễ hiểu này tại sao thể khắc trong tâm khảm.
      Nam Cung Xuân Hoa ghé vào mép giường, nhìn bên người nam nhân mặt còn hậm hực và thất bại, khó hiểu :
      “Uy, bị ta đả kích đến?”
      Đúng vậy, còn bị đả kích , Mục Tử Hàn trong lòng trả lời.
      Vỗ vỗ vai , Nam Cung Xuân Hoa giọng:
      ”Huynh đệ, bình tĩnh, ta còn xem như người tốt, về sau nếu đụng phải Yến Tử, ngươi biết cái gì kêu thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân.”
      Này xem như biến thành trấn an sao? Mục Tử Hàn vô lực nghĩ muốn khóc.
      Bàn tay ở vai đột nhiên di chuyển xuống dưới. Trong lòng cả kinh, chạy nhanh nắm lấy bàn tay thành kia, cảnh giác nhìn nử nhân với vẻ mặt nóng lòng muốn thử gì đó, lòng nghi hoặc bật hỏi.
      “Ngươi muốn làm gì?”
      “Sờ ngươi a!” Nam Cung Xuân Hoa liếc mắt cái còn bày tay tiếp tục xuống, vén lên quần áo , thản nhiên :
      “Phương diện này, ngươi kinh nghiệm khẳng định phong phú hơn ta, ta muốn làm gì, ngươi còn nhìn ra?”
      Mục Tử Hàn lại nắm lấy bàn tay còn lộn xộn lắp bắp :
      “Ngươi ...ngươi ..... ngươi phải .....”
      “Ta đột nhiên cảm thấy, cùng ngươi lên giường cũng có gì thể.”
      Nam Cung Xuân Hoa thoải mái rút tay về, nhún nhún vai, bộ dạng có cũng được mà có cũng sao tiếp:
      “Ta chán ghét ngươi, dáng người ta cũng thực vừa lòng. Hơn nữa, ta cũng rất muốn nếm thử, trong truyền thuyết cái loại dục tiên dục tử tư vị rốt cuộc là cái gì. Ta khẳng định, phương diện này ngươi nhiều kinh nghiệm, làm cho ta đau.” đối tượng tốt vậy nếu bỏ qua rất khó ở tìm, cho nên nhất định phải nắm chắc.
      Mục Tử Hàn lại tiếp tục bị đả kích.
      Nếu lần trước đả kích gần là lòng tự trọng lần này tuyệt đối chính là lòng tự tin -- nàng lại đem trở thành đối tượng phát tiết dục vọng!
      Thừa dịp thất thần ngơ ngác, Nam Cung Xuân Hoa muốn xoay người, đem toàn bộ sức nặng lên người , môi đỏ mọng hạ xuống, kiêng nể gì dung môi hôn vành tai .
      chút mùi tươi mát thanh nhã cùng với mềm mại da thịt con , Mục Tử Hàn thần kinh trở nên căng thẳng, theo phản xạ tay liền ôm eo của nàng, trong miệng cũng tự chủ phát ra tiếng kháng cự như thầm:
      “Ngươi...... đừng......”
      “Đừng?” Nam Cung Xuân Hoa đình chỉ động tác, ngẩng đầu nhìn nhìn , thấp giọng lẩm bẩm :
      ”Chẳng lẽ ta làm sai ? sách phải vành tai cũng là nơi mẫn cảm của nam nhân sao? Hay là... phương thức đúng?”
      Được rồi, sửa lại!
      Lại gục đầu xuống, lấy đầu lưỡi liếm lỗ tai , lên xuống nhàng.
      dòng điện theo vành tai truyền ra chảy về phía tứ chi như sóng biển cuộn cuộn ngừng! Cả người Mục Tử Hàn run lên, cảm giác từng bộ vị than ngứa ngáy như đòi mạng.
      Tốt lắm, xem ra đối với mình vẫn có phản ứng, như vậy nàng là có thể an tâm thúc đẩy hành động làm. Hì hì!!
      Cảm giác được thân thể biến hóa, Nam Cung Xuân Hoa vừa lòng gật gật đầu, thân thể trượt , đôi tay lớn mật mơn trớn ngực lộ ra hơn phân nửa, mở thêm áo, hôn từng điểm khắp nơi làm Mục Tử Hàn hít ngụm khí, cả người căng cứng.
      Nguyên lai kích tình thời khắc, nam nhân làn da cũng biến sắc a! Hứng thú dạt dào quan sát đến nháy mắt làn da từ màu đồng cổ trở nên hồng đỏ, Nam Cung Xuân Hoa tà ác thêm lại chậm rãi hôn dần xuống phiá bên dưới, tay vẫn mò loạn than , ý định muốn nhìn thêm còn có thể cho mình những phát mới khác.
      Hai thân thể cùng cọ sát, vốn là từng mảnh áo theo Nam Cung Xuân Hoa người chậm rớt rơi chung quanh, dừng lại ở thắt lưng, mềm mại than hình cứ như vậy loã lồ ở trước mắt . Từng đường cong tuyệt đẹp, da thịt giống đương thời khuê các nữ nhi trắng như tuyết non mịn, ngược lại như mật nhan sắc tự nhiên ở dưới ánh nắng càng thêm mê người, muốn chính miệng nếm thử hương vị kia xem có giống như mật ngọt hay . Cái yếm màu xanh nhạt lõng lẽo cổ, đưa ra hai gò cao ngất nhàng cọ xát ngực . mảng lớn da thịt xinh xắn cv cái eo thon lung linh lung lõa lồ ra ngoài, quyến rũ tầm mắt nhìn chớp.
      Ừng ực .... ừng ực .... từng ngụm nước miếng.
      Chưa kịp giãy chết – làn váy lại nhấc lên khoe cặp thon dài đùi tuyệt đẹp vừa vặn khóa chặt và ngồi nơi cao cao ‘vũ khí tư nhân’ của mình thẳng đứng, còn cọ xát lên xuống, là muốn mạng của mà!
      Chuyện tra tấn tốt đẹp này làm cho toàn thân bốc cháy, Mục Tử Hàn lý trí lên đến tột đỉnh điên cuồng. Cả người nhiệt huyết cuồn duộn dâng trào, hạ phúc căng cứng đau đau, hơi thở dồn dập, trán mồ hôi nóng ngừng tuôn. Bàn tay to cực nóng rốt cuộc nhịn được, liền từ eo hướng lên , ở nơi thân thể mềm mại to tròn đó âu yếm, rung động dục vọng giữa nàng hai chân nhàng cọ.
      “Ân......” Nam Cung Xuân Hoa tự chủ được phát ra tiếng rên .
      Ngạc nhiên phát : khi nam nhân bị dùng môi hôn, tự bản than nàng cũng có sung sướng cảm thụ!
      Nguyên lai Yến Tử rất có đạo lý: Làm loại tình này vẫn là phải tự mình làm, hơn nữa phải cùng có người đủ kinh nghiệm nhân. Xem ra chính mình hôm nay lựa chọn chính xác.
      Tiến triển sai, ngừng cố gắng! Nam Cung Xuân Hoa trong lòng cấp chính mình bơm hơi.
      Ấm áp thân thể như tơ, nhiệt tình cùng khiêu khích, còn có nàng mới vừa bật ra tiếng mất hồn rên , làm cho tia tự chủ cuối cùng của Mục Tử Hàn hoàn toàn tan rã.
      sắp nổ mạnh!
      Gầm tiếng, đột nhiên xoay người, đem Nam Cung Xuân Hoa đặt dưới thân, thu hồi quyền chủ động, ở người nàng bá đạo xoa nắn, tay châm lửa, tay kia thô lỗ đem cái yếm nơi cổ nàng bỏ ra.
      “Chậm... chậm ......” Nam Cung Xuân Hoa đẩy đẩy vai , thở gấp .
      có khả năng! Chậm.. thể đến được!” Mục Tử Hàn mãnh liệt cụ tuyệt, đẩy ra tay nàng, cắn thượng nàng mượt mà kiên.
      “Nhưng là...... tựa hồ chậm cũng được...... cục cưng......cục cưng vào .....” Nam Cung Xuân Hoa thở đứt quãng . Cuối cùng, rốt cục nhịn được, bật cười.
      ... thể nào...
      Của nàng những lời này đối với Mục Tử Hàn mà giống như cái thứ ba sinh lý và tâm lý nghiêm trọng bị đả kích.
      Ngượng ngùng dừng tay, trong lòng run sợ quay đầu lại, quả nhiên phát vốn nên ở bên ngoài chơi đùa quên trời quên đất, tiểu oa nhi lúc này đứng trước giường, đôi mắt tròn tròn mở to, bên trong lóng lánh tràn đầy tò mò.
      “Cha, nương, các ngươi đùa cái gì vậy? Phù nhi có thể chơi chung được ?” mềm mại ngọt ngào trẻ con thanh, hồn nhiên vô tà tươi cười nhưng làm cho Mục Tử Hàn thiếu chút nữa rơi lệ.
      Phù nhi a, ngươi sớm đến chậm đến, vì sao cố tình chọn ngay thời điểm quan trọng này đến? Ngươi là thành tâm muốn cho ta bạo liệt mà chết sao?
      “Cha thương mẹ a, cục cưng thấy sao?” ở bên dưới, Nam Cung Xuân Hoa bình tĩnh hơn. Tùy tay đẩy ra Mục Tử Hàn, theo giường ngồi dậy, sửa soạn lại xiêm y, sờ sờ đầu con , mỉm cười , hoàn toàn có tự giác bị bắt gian tại giường.
      “Nga!” nguyên lai là như vậy. Tiểu oa nhi hiểu được, lập tức giơ tay cao hưng phấn :
      “Phù nhi cũng muốn được thương!”
      xong, tay chân cùng sử dụng leo lên giường, ở Mục Tử Hàn trần trụi ngực thượng chiêm chiếp ấn xuống vài cái to nước miếng hôn. Thuận tay cởi xuống chính mình quần áo, uốn éo đến Mục Tử Hàn trước người.
      “Cha, Phù nhi hôn xong rồi, ngươi cũng hôn và sờ Phù nhi , làm giống như ngươi làm với nương!”
      Ông Trời ơi, đao giết ta !
      Dục vọng đột nhiên biến mất, Mục Tử Hàn vạn phần vô lực nằm ở giường, vẻ mặt thảm đạm kéo qua chăn che đầu mình, thầm nghĩ muốn khóc lớn hồi.
      “Nương, cha vì sao làm với Phù nhi? Phù nhi hôn a!” bên ngoài chăn tiểu oa nhi khó hiểu, hề hề đáng thương lôi kéo mẫu thân ngón tay hỏi.
      “Có thể là bởi vì người mệt mỏi! Ngày mai hôn ngươi tốt hơn.” Nam Cung Xuân Hoa nhịn cười trả lời.
      “Nguyên lai là như vậy a!” Tiểu oa nhi tin, quyệt quyệt cái miệng nhắn.
      ”Được rồi, ngày mai Phù nhi lại cho cha sờ sờ hôn nha.”
      Nam Cung Xuân Hoa sờ đầu nàng, ở trán hôn cái, tay giúp nàng sửa lại quần áo.
      ”Phù nhi thực ngoan.”
      Mặc dù là tránh ở trong chăn, Mục Tử Hàn cũng có thể nghe được tiếng thở dồn dập của Nam Cung Xuân Hoa, cùng với thanh nhẫn được nồng đậm ý cười.
      Trời ạ, ta rốt cuộc làm sai cái gì, ngươi lại phái hai cái khắc tinh này đến chỉnh ta thê thảm vậy!
      Nắm chặt mái tóc, ở trong lòng phát điên rít gào giận dữ, muốn khóc.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      nàng ơi, bổ sung cho mình ảnh minh họa và dẫn link nguồn nha

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 21: Xao định dã hợp
      Thon dài đùi đẹp gắt gao quấn quanh ở thắt lưng , xinh đẹp khuôn mặt nhắn tràn đầy tình dục, mắt to như ngọc đen lưu ly mảnh sương mù hơi nước, hồng nhuận cánh môi hơi hơi mở ra, thở rên rỉ. Thân thể mềm mại kề sát , hai tay vô lực ôm cổ , đôi tuyết nhũ ở trong ngực nhàng cọ xát, màu mật ong da thịt nổi bật dưới nhiều ngọn nến làm nổi càng thêm rung động lòng người.
      Theo tiến lên, hoàn ở lưng hai chân buộc chặt, kiều mỵ rên rỉ mang theo vài tia nấc khẽ, môi đỏ mọng hé mở bật ra, bất lực kêu gọi:
      “Tử Hàn... chậm... chậm chút......”
      Tay vòng quanh cổ và đôi mắt đẹp ngập nước mắt bất lực nhìn , kiều bộ dáng chỉ chọc dục hỏa cháy thêm. tiếng khó nhịn thô rống, chỉ giảm bớt tốc độ, ngược lại càng thêm sức, dùng thắt lưng tận tình xỏ xuyên qua nơi mất hồ tu vị của nàng.
      “Ngươi chậm... chậm chút...... a!” run run cầu xin tha thứ, cơ hồ muốn khóc ra.
      Cái trán mồ hôi nóng từng giọt rơi trước ngực đẫy đà, nhìn ở trong mắt, ánh mắt lại là mảnh u ám. Bàn tay to ngừng vuốt ve cơ thể mềm mại dưới thân, cắn chặt răng, thở hồng hộc :
      ”Chậm...ta chậm đến được...”
      “Cha, nương, các ngươi lại làm cái gì?” thanh con nít đột nhiên xen vào, hé ra thuần khiết tỳ vết gương mặt tiểu oa nhi đột nhiên xuất , tròn tròn ánh mắt chớp chớp liên tục, mập mạp tay bé rờ rờ cái ót, vẻ mặt khó hiểu nhìn bọn họ.
      “Phù nhi? Ngươi......” Ngươi như thế nào lại tới nữa?”
      Kịch liệt động tác tạm dừng, khóc ra nước mắt nhìn lại tiểu oa nhi xuất phá hư chuyện tốt của mình, nhịn được hai tay ôm đầu ngửa mặt lên trời thét dài --
      --
      “Trời ạ! a ...” quát to, Mục Tử Hàn đột nhiên theo trong mộng bừng tỉnh.
      Đêm dài người giường tỉnh, vầng trăng còn cao cao giữa trung, cuồn cuộn ngừng tản mát ra nhu hòa ánh sáng. Ngoài cửa sổ tiếng của ếch và côn trùng kêu vang ngừng, nhè gió lạnh xuyên qua cửa sổ mở rộng thổi vào, đêm mùa hạ an bình.
      Bên cạnh, kia đôi mẹ con ôm nhau ngủ say.
      Hoàn hảo, chỉ là cái mộng.
      Vô lực nằm lại giường, lau mồ hôi lạnh trán, môi mím mím, Mục Tử Hàn tự giễu cười khổ.
      nghĩ tới, đúng như nàng sở liệu, tự mình tìm khổ mà thôi.
      tại, cơ hồ đêm đêm nằm mộng xuân ngừng nghỉ, mỗi nửa đêm đều bị sưng to đau đến tỉnh lại, bên ngoài hít thở gío lạnh ít nhất nửa canh giờ mới có thể trở về ngủ tiếp.
      Mà cái người hại thành hôm nay, kẻ đắc tội khôi đầu sỏ cũng hàng đêm ngủ say sưa, ban ngày vẫn như cũ cùng oa nhi cãi nhau ầm ĩ, tâm tình tốt dùng hết giận, thần sắc thoải mái, giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh qua.
      Chủ động câu dẫn là , nhưng ra lại bị người này câu dẫn, từ chạng vạng ngày hôm đó trở về sau, mỗi ngày mỗi đêm tâm thần yên, ban ngày vẫn chú ý nàng nhất cử nhất động dường như đủ, buổi tối còn muốn đem nàng hóa thân thành chính mình mộng xuân nữ nhân vật, quấy nhiễu mình thể bình biìh an an mà sống như thuở trước.
      Mục Tử Hàn buồn bực sắp phát điên.
      Vì sao? Vì sao có cảm giác, say mê là mình? Nàng lại có thể bình tĩnh như thường, phảng phất như người qua đường, có cũng được mà có cũng sao. công bằng!
      Ngẫm lại tự mình coi thường mình! Bị cái nữ nhân có chút nữ tính gợi lên dục vọng, mỗi ngày giống súc sinh thời động dục, ngày đêm suy nghĩ làm cách nào đưa nàng lên giường.
      Ảo não mím môi -- môi đau lành.
      Còn nhớ ngày ấy, khi nàng cưỡng hôn mình, khéo léo đầu lưỡi liếm qua môi , đẩy răng ra, thậm chí cả cái lưỡi ngọt ngào đó như triền mien ve vuốt lưỡi của , môi còn có thể cảm nhận được mềm mại thơm tho của nàng, chóp mũi tựa hồ còn có thể nghe đến mùi hương thoang thoảng người nàng.
      “Nha, Trời ạ! Cả người đột nhiên lại là trận khô nóng, nửa người bên dưới sưng đau chịu nổi, Mục Tử Hàn thống khổ xoay người xuống giường, mở cửa ra ngoài, muốn mượn trợ lực gió lạnh đêm khuya giảm xuống lửa nóng bên dưới.
      thể nào, lại phát tác? Sau mỗi ngày sau, là đúng giờ.” Lạnh lạnh thanh ở phiá sau vang lên.
      Mục Tử Hàn đột nhiên xoay người, phát Nam Cung Xuân Hoa cũng biết khi nào xuất ở sau lưng.
      Nàng là quỷ sao? đường đều có tiếng bước chân ?
      “Ngươi tại sao ra?” nhìn gần nữ tử ngay trước mắt, kinh ngạc hỏi.
      “Làm ơn, ngươi mỗi nửa đêm đều rống to đến tỉnh ngủ, lại xuống giường mở cửa, sau nửa canh giờ lại mở cửa lên giường, động tĩnh lớn như vậy động muốn bỏ qua đều khó!” Nam Cung Xuân Hoa liếc mắt cái, tức giận hỏi tiếp:
      “Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi cùng cục cưng giống nhau, khi ngủ bị giết cũng kiên trì ngủ tiếp sao?”
      cho cùng dường như là người làm lỗi. Chẳng lẽ này nữ nhân tự mình kiểm điểm chút sao?
      Trong lòng khó chịu, nửa người dưới càng đau, Mục Tử Hàn sắc mặt tự nhiên cũng tốt hơn.
      Lại lời nào? Lại tức giận? Nam Cung Xuân Hoa bĩu môi, tiến lên vài bước, chủ động đánh vỡ yên lặng, :
      “Uy, ngươi mỗi ngày nửa đêm chạy ra chạy vô, làm cái gì vậy?”
      kỳ lạ a!
      Mục Tử Hàn lui nhanh phiá sau hét lớn:
      “Ngươi đừng lại đây!”
      Nhờ nữ nhân tâm huyết dâng trào này ban tặng, tại mỗi lần nhìn đến nàng, liền bị huyết mạch bành trướng. Hơn nữa nhìn nàng tại chỉ mặc cái áo sơ mi mỏng manh, kiều diễm đường cong lồ lộ bỏ sót mảnh. Vi áo mở , như như lộ ra bộ ngực sữa to tròn, câu dẫn toàn bộ chú ý của .
      Đáng chết! Nữ nhân này có lúc nào là câu dẫn , sắp phun máu mũi!
      “Ngươi làm sao vậy?” Nam Cung Xuân Hoa khó hiểu nhìn .
      Kẹp chặt hai chân, điều chỉnh tư thế lấy áo che che, Mục Tử Hàn nhắm mắt thào:
      ... có gì.”
      Bất động còn đỡ, vừa động, Nam Cung Xuân Hoa liền theo động tác nhìn xuống, ngắm đến dưới thân có chút đưa ra, nhất thời hiểu được.
      cần cho ta biết, ngươi gần nhất cứ mỗi nửa đêm kêu lên như qủy gào là vì chuyện này.” Theo dõi dưới nửa người chăm chú, nàng chậc chậc thở dài , còn tăng thêm thanh ở hai chữ ‘Mỗi ngày’.
      Mỗi ngày? Tự mình hằng đêm dùng tay a! rất thần kỳ!
      Mục Tử Hàn quẫn ngốc mặt ửng đỏ, xấu hổ kêu to:
      “Cái gì kêu quỷ gào? Còn phải ngươi làm hại!”
      “Ta làm hại?” Nam Cung Xuân Hoa hiểu ra sao.
      “A! biết.” Vỗ vỗ đầu, nàng nghĩ tới.
      “Đừng cho ta ngươi tại này bị tình trạng này là di chứng vì ta ngày đó câu dẫn ngươi nha.”
      Mục Tử Hàn , má như hai đóa mây đỏ.
      Nam Cung Xuân Hoa bật cười.
      “Ta đoán đúng?”
      Đáng thương đứa !
      “Ngươi......” Mục Tử Hàn rất giận, nữ nhân này chỉ biết vui đau khổ người khác, nhưng vừa mở miệng, lại phát tiếng mình khan khàn, lập tức ho tiếng, cứng ngắc xoay người, ngượng ngùng :
      nhiều lời với ngươi, ta về trước.”
      “Đừng nha!” Nam Cung Xuân Hoa lại cầm tay , cho thành công bỏ chạy.
      “Ngươi còn muốn làm cái gì?” Mục Tử Hàn dám quay đầu nhìn nàng, chỉ có thể làm bộ kiên nhẫn . Nàng còn muốn cười nhạo sao?
      Nam Cung Xuân Hoa cũng muốn khinh địch như vậy buông tha , xoay người lại bắt buộc đối mặt mình, trong suốt cặp mắt nháy nháy, miệng hì hì cười :
      ”Nhờ ngươi nhắc nhở ta mới nhớ tới chuyện ngày đó chỉ mới làm đến nửa bị cục cưng phá rối -- chúng ta khi nào có thời gian tiếp tục?”
      “Ngươi......” Làm sao đề tài này bỗng nhiên lại bị nhắc đến?
      Mục Tử Hàn dở khóc dở cười, biết nên phản ứng thế nào mới tốt.
      Oa! Ánh trăng mông lung, làm cho tuấn rất ngũ quan mang theo chút mơ hồ, thoạt nhìn hấp dẫn ......
      A, muốn đè ra.
      Um, tâm động bằng lập tức hành động, nếu đè vậy lập tức đè !
      Nam Cung Xuân Hoa vừa gật đầu vừa kéo tay :
      “Ta thấy, người tính bằng trời tính, hai chúng ta hôm nay đều có thời gian, thôi tại làm ! Vừa vặn cục cưng ngủ say như chết, khẳng định nửa chừng ra phá rối chúng ta đâu.”
      “Ách...” Mục Tử Hàn nên lời.
      Nhưng càng nghĩ càng thấy chủ ý này sai, ngẩng đầu nhìn chung quanh, trong lòng hạ quyết định, Nam Cung Xuân Hoa liền buông tay ra, nhanh:
      ”Ngươi chờ!” kích động chạy trở về phòng.
      Mục Tử Hàn ngạc nhiên, lại thấy nàng ôm cái thảm chạy ra, lôi kéo .
      “Ngươi...... muốn làm cái gì?” Theo nàng về hía trước, kiềm chế được nội tâm thắc mắc, Mục Tử Hàn mở miệng hỏi.
      “Cùng ngươi tiếp tục mấy ngày hôm trước vẫn chưa xong chuyện tình a!” Nam Cung Xuân Hoa quay đầu liếc cái, mốt cách đương nhiên , dưới chân ngừng bước.
      “Nhưng ...” Nhìn cách mình ngày càng xa phòng ngủ, nhìn lại nàng vẫn tiếp tục kéo mình hướng chính giữa sân, Mục Tử Hàn trong đầu là mảnh hỗn loạn.“
      “Ngươi muốn dẫn ta đâu?”
      “Nơi này!” Ở dưới tàng cây quế to đứng yên, Nam Cung Xuân Hoa ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo .
      “Này... này...... Nơi này?” Mục Tử Hàn đôi mắt trừng to.
      “Đúng vậy!” Nam Cung Xuân Hoa , đem tấm thảm trãi xuống dưới tang cây vừa đắc ý cười tiếp:
      “Hôm nay thời tiết sai, trăng thanh gió mát, trời mây bay nhè , vừa vặn lại là mùa hè, thời tiết bên ngoài cũng lạnh. Thiên thời địa lợi nhân hoà, ta đều chiếm hết!”
      Đúng là đương vụng trộm thời cơ!
      tay lấy kéo qua, nằm xu6óng và :
      ”Đến đây !”
      Mục Tử Hàn luống cuống tay chân, thể tin nhìn về phía nàng:
      “Ngươi muốn ở chổ này?”
      “Đúng vậy, được sao?” Nam Cung Xuân Hoa mở to hai mắt nhìn , khó hiểu hỏ i:
      “Chẳng lẽ ngươi muốn trở về phòng? Nhưng cục cưng ngủ. Ôi chao, ngươi sợ động tác rất kịch liệt đánh thức nàng sao?”
      Mục Tử Hàn ngơ ngáo sau lúc lâu, mới :
      “Sợ.”
      đúng rồi!” Nam Cung Xuân Hoa cười trả lời, lại đen ấn xuống, tự mình leo lên, xé áo ra.
      ”Đến đây ... đến đây ! Nắm chặt thời gian nhanh lên, chúng ta bắt đầu .”
      Xé rách quần áo , làm như lại gặp chuyện vui, Nam Cung Xuân Hoa con ngươi chớp chớp, cười cười hỏi :
      ”Hắc hắc, nghĩ tới lần đầu tiên chân chính nhấm nháp mùi ngon tình hình là ngoài trời. Nghe ngoài trời so với ở trong phòng làm còn khẩn trương kích thích nhiều lắm, có phải hay ?”
      Mục Tử Hàn lại bị lời lớn mật của nàng kinh ngạc đến cứng lưỡi, hồi lâu mới rầu rĩ :
      ”Ta chưa thử qua.”
      “Chưa thử qua?” Nam Cung Xuân Hoa nhấp nháy mắt mấy cái, mặt cười hoa bỗng nhiên phóng đại, hưng phấn hiểu nhưng vẫn :
      ”Kia tốt quá! Chúng ta liền cùng nhau thử xem, !”
      Last edited: 14/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :