Chương 51.
biết, nên hỏi nàng, hỏi đá cẩm thạch.
“Sợ là có chuyện gì quan trọng rồi...” Quận Vương phi tiếp tục lầu bà lầu bầu.
Doãn Thiên Lương vươn cổ chờ Quận Vương phi suy đoán tiếp theo là “ kiện trọng đại” gì chỉ nghe Quận Vương phi lại : “Cũng biết là chuyện gì ...”
Doãn Thiên Lương thấp đầu, hơi kéo kéo khóe miệng, mẹ ruột, ngài nên láng phí tình cảm mang theo như vậy.
Nhưng, tuy thế, hứng thú của Doãn Thiên Lương cũng được treo lên rất cao, cũng rất muốn biết đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.
Kết quả, cần nàng hỏi, lúc ăn cơm tối, Lục Quân Tắc bàn cơm cho bọn họ biết, nguyên lai là biên giới căng thẳng, cho nên Lục Quân Tắc mới bị từ phía Nam điều đến phía Bắc trấn giữ, dĩ nhiên Doãn Thiên Lăng đến đây để cùng.
Đánh giặc? Thời đại chiến tranh lạnh ... suy nghĩ chút liền thảm thiết, suy nghĩ chút Tư Ba Đạt, suy nghĩ chút .... chém giết mặt đối mặt, suy nghĩ chút có thể sợ, nghe ở các nước cổ đại còn phải chém lỗ tai người để đếm, suy nghĩ cũng thấy run rẩy.
Len lén nhìn hai giống đực này chút, bọn họ sắp ra chiến trường chỉ huy tiến hành tàn sát Đại quy mô ... hoặc là bị tàn sát, trong lòng khỏi có chút khẩn trương.
“Đánh giặc ? phải là rất tốt sao, tại sao lại phải đánh giặc rồi? Đây là thế nào ...” Quận Vương phi .
như thế nào ... cướp đoạt đất đai, thị hiếu tranh giành thôi.
“Cho nên, mẹ, ngài và Lương nhi về Kinh thành trước, chờ chiến qua ta lại đón hai người trở lại.” Lục Quân Tắc .
“ được, ta và Lương nhi thế phải là đào binh rồi hả? được, ta và Lương nhi ở lại trong Vân Trung thành này.” Quận Vương phi .
Nàng muốn, nàng phải về đến chỗ an toàn. Ở chỗ này vạn nhất bị đánh chiếm thành tù binh ngược lại làm cho người ta thêm phiền toái.
“Cứ quyết định như vậy, qua hai ngày ta bí mật đưa mẹ và Lương nhi hồi kinh.” Lục Quân Tắc .
“Lục Quân Tắc.” Lông mày Quận Vương phi chau.
“Đây là quân lệnh.” Lục Quân Tắc .
Phải quyết định như thế, đẹp trai a, trai. đàn ông. Chờ chiến thắng trở về tặng số hoa tươi.
Ăn xong cơm tối, Quận Vương phi muốn cùng Lục Quân Tắc chuyện chút, Doãn Thiên Lương hồi lâu thấy em mình cũng có lời muốn , ánh mắt kia ... thấy thế Doãn Thiên Lương cũng tiến vào ổ sói.
Phòng khách.
Hai em ngây ngô khuôn mặt cười ... chắc hẳn phải vậy, mặt cười khẳng định phải là Doãn Thiên Lương.
“Gần đây Lương nhi lại mập chút.” Doãn Thiên Lăng gần như thích chèn ép cân nặng của Doãn Thiên Lương.
“A, phải ? Phụ vương và mẫu thân có khỏe ?” Doãn Thiên Lương hỏi, a, lại có thể sau khi chia tay nàng lại có cha mẹ ruột, duyên phận là kỳ diệu.
“Trong thư Thiên Lẫm bình an về Sở, bọn họ còn nhớ tới ngươi. Lương nhi, Thế Lễ đối với ngươi được ?” Doãn Thiên Lăng hỏi.
Doãn Thiên Lương gật đầu, có được hay ... cũng để nàng đói bụng, có đánh măng nàng, cũng để cho nàng mua đông phải giặt quần áo, cũng để cho nàng nằm lạnh.
ra nàng muốn hỏi chút, nữ nhân ngươi cố ý làm người đứng giữa ? Khi nào đón dâu.
“Lương nhi, ca ca len lén cho ngươi biết bí mật, đây cũng là trong những nguyên nhân Thế Lễ đưa ngươi hồi kinh.” Doãn Thiên Lăng , hề hề thần bí.
Thần bí như vậy khẳng định phải là lời gì hay.
“ phải là sợ tai họa của chiến tranh sao?” Doãn Thiên Lương nỏi, ánh mắt còn là rất trân thành.
“Lương nhi, ngươi suy nghĩ chút, biên giới Ly Vân dài trăm dặm có thừa, hãy , cho dù hai nước khai chiến, lại có mấy người về hậu phương bắt sống người nhà? Thứ ba, ở Vân Trung, Vương phủ có trọng binh bảo vệ nên cho dù gia quyến có ở cũng có chuyện.” Doãn Thiên Lăng bắt đầu dẫn dắt từng bước.
“Cũng có đạo lý, thế là vì cái gì?” Doãn Thiên Lương hỏi. Người chết, còn mau chút.
“Bởi vì lần này theo xuất chinh còn có nữ nhi của vị Lão Tướng quân.” Doãn Thiên Lăng lại giảm thấp thanh xuống.
Hoa Mộc Lan à? Đây chính là nguyên nhân à?
“A.” Từ chối cho ý kiến, có có thôi, coi như Lục Quân Tắc mang theo nữ tướng đội quân tóc dài có thể sao.
“Hoắc gia và Lục gia là thế giao, Thế Lễ khi còn bé cùng Hoắc tiểu thư định qua làm dâu .” Doãn Thiên Lăng lại tiếp.
Lắm mồm. từng sao? Bây giờ phải là có hoàn thành? Hãy , coi như hai người có kết quả, ở cổ đại này phải là tam thê tứ thiếp sao? Nàng chuẩn bị tốt tâm lý, đừng Hoắc tiểu thư, mười Hoắc tiểu thư cũng gọi là, chỉ cần người ta đụng chạm đến nàng là được, lui vạn bước, đụng nàng nàng cũng thể cùng liều mạng.
“A.” Doãn Thiên Lương vẫn tiết.
Chương 52.
Doãn Thiên Lăng hình như nhìn nàng như trẻ con thể dạy liền đổi đề tài, đến hôn của chị em Ngưng, Tịnh, còn chờ Doãn Thiên Lương về kinh vừa đúng có thể tham gia hôn lễ.
Trong lòng Doãn Thiên Lương cười thầm, nàng hy vọng trước khi nàng đến kinh cười xong rồi, nàng mới chẳng muốn .
Nhìn Doãn Thiên Lương đối với cái này cũng hứng thú, Doãn Thiên Lăng đoán chừng miệng đắng lưỡi khô, vì vậy ... buông tha cho.
đường trở về phòng, Doãn Thiên Lương nhịn được cười khẽ tiêng, tên khốn khiếp Doãn Thiên Lăng này, ngươi cùng tốt lắm, có việc gì tới khích bác ly gián làm gì?
Trở về phòng, Lục Quân Tắc còn chưa có trở lại, Doãn Thiên Lương rửa mặt xong rồi suy nghĩ có muốn bò vào chăn hay , Lục Quân Tắc trở lại, Doãn Thiên Lương nhìn ta: “Ta ngủ trước, Quận vương.”
“Oh a.” Lục Quân Tắc gọi nàng.
“A, có chuyện gì sao?” Ngồi ở mép giường hỏi, người em, ức chế tâm tình được kích động muốn chuyện lấy vợ bé sao? Tảng đá lớn mật dám ra khỏi miệng ... xem tôi có đập chết .
“ có gì, hai ngày nay dọn dẹp đồ, đồ cần mang quá nhiều, trong kinh cũng có.” Lục Quân Tắc .
“A, ta biết.” ra là phải chuyện kia.
Nằm xuống ngủ, nghe được tiếng quần áo sột soạt, chắc là Lục Quân Tắc cởi áo nới dây lưng, vẫn còn hoạt động nhàng nằm xuống.
Ngủ , đêm khuya chính là lúc chìm vào giấc ngủ. Trời lạnh, Doãn Thiên Lương đem mình bao bọc chỉ để lộ cái đỉnh đầu.
Hai ngày sau, Lục Quân Tắc và Doãn Thiên Lương gần như là rất bận rộn, Quận Vương phi và Doãn Thiên Lương hai người thu dọn đồ đạc ... dĩ nhiên, đa số thời gian là Doãn Thiên Lương nhàn rỗi, chỉ có Quận Vương phi và bọn nha hoàn bận rộn, có biện pháp, để cho nàng quyết định mang cái gì, nàng chỉ cần hai loại ... quần áo và tiền mặt.
Thời gian hai ngày qua, ngày mai mẹ chồng nàng dâu hai người trở về kinh sống. Ăn xong cơm tối, Quận Vương phi tuyệt tỵ hiềm để cho vợ chồng son bọn họ trở lại phòng nghỉ ngơi, ánh mắt Doãn Thiên Lương liếc liếc đến Doãn Thiên Lăng, tên kia cười có ý tốt.
Cười? Cười cái gì? Lưu manh.
Trở về phòng, Doãn Thiên Lương suy nghĩ gì để khích lệ nghe Lục Quân Tắc mở miệng gọi nàng: “Phu nhân.”
Lúc này lại đổi thành cách gọi kính trọng, thêm “Oh a” nữa. Có phải có chuyện cầu tôi hay ?
“Quận vương.” Tôi cũng dùng kính ngữ.
“Phu nhân, nàng có gì muốn với vi phu sao?” Lục Quân Tắc hỏi.
“Ra chiến trường được xông lên trước nhất, đao kiếm vô tình.” Doãn Thiên Lương .
Ánh mắt Lục Quân Tắc đột nhiên híp lại, sau đó gật đầu cười cái: “Ừ, tốt, tạ phu nhân.”
“Dạ.” Doãn Thiên Lương . Ánh mắt người này thoạt nhìn có cái gì đúng, giống như cố nén cười.
“Còn gì nên nữa?” Lục Quân Tắc hỏi.
“ có.” Doãn Thiên Lương . nên? Chẳng lẽ còn muốn tôi ở đây ở chiến trường cần động sắc tâm linh tinh? Nhóc con, nếu có cái tâm tình đó đoán chừng cần vọt lên phía trước cũng OVER rồi.
“Vậy coi như xong.” Lục Quân Tắc .
Doãn Thiên Lương rửa mặt xong rồi thay quần áo chuẩn bị ngủ, Lục Quân Tắc kia còn chưa ngủ, ngồi ngay ngắn giường hình như suy nghĩ vấn đề triết học, cũng có thể là vấn đề chiến tranh, nhưng là bất kể vấn đề gì bọn ta cũng giúp được gì, ai bảo nàng phải là Hoa Mộc Lan ...
Rất tốt a, bên cạnh ta còn có Hoa Mộc Lan giúp tay, đây là gì? Tốt số a.
“Oh a à ...” Tảng đá dùng giọng lảm nhảm việc nhà: “Oh a, trở lại kinh thành, nàng cùng mẹ có chuyện chớ chạy loạn khắp nơi.”
Chạy loạn? Nàng lại có bệnh trâu điên chạy loạn cái gì?
Nhưng, người này biết mình cưới đồ ngốc sao? Ngớ ngẩn đâu có thể nào chạy loạn? Coi như có phát sinh chuyện sai lầm vảo cửa nhà ta, chẳng qua lý do phải là nàng bị tách ra sao? có nghĩa là nàng chạy loạn ...
“A.” Mặc dù muốn kháng nghị, nhưng vẫn phát ra trả lời cho an tâm.
“ có việc gì nên chọc Thanh Uyển công chúa.” Lục Quân Tắc lại .
Chuyển người tới đây: “Vậy nếu Thanh Uyển công chúa bắt nạt ta sao?”
Lục Quân Tắc sờ sờ cằm, sau đó yên lặng nhìn nàng : “Vậy bắt nạt lại.”
Sửng sốt, nháy nháy mắt, phải đâu người em, đây là ý kiến chuyên nghiệp của hay là cười nhạo tôi?
“Bắt nạt thế nào?” Hỏi tiếp.
“Đến lúc đó coi tình huống mà định ra.” Lục Quân Tắc .
Chương 53.
coi trọng năng lực phản ứng của tôi, coi tình huống mà định ra ... dễ dàng, người ta là cấp bậc gì, lại , ở kinh thành là địa bàn của người ta phải là nên thu liễm chút sao?
Gật đầu cái bày tỏ biết, Doãn Thiên Lương nhắm mắt lại tiếp tục thôi miên mình.
“Oh a, còn có việc nữa.” Lục Quân Tắc chợt lải nhải giống như mụ già.
“Chuyện gì?” Mở mắt hỏi, nàng chẳng qua tuyệt đối là từ lễ phép.
“Cái hộp có cảnh đánh nhau nàng nhận được để cho người ngoài thấy, nếu Quận vương phủ cũng mất thể diện theo.” Lục Quân Tắc .
“Tại sao vậy chứ?” Hỏi.
dở, chẳng lẽ nàng cầm vật này bán vé triển lãm sao?
“Cài này sao, nếu người ta cho là người Quận vương phủ rất thô lỗ, bỏ hết tôn kính ... Đánh nhau.” Trong lòng Lục Quân Tắc thở hắt hơi.
Doãn Thiên Lương cười thầm, nhóc con, đây là lời đùa giỡn thiếu nữ thuần khiết của hả? lầm bầm.
“ ra cũng đúng là đánh nhau, bất kể là mặc hay mặc quần áo. Lăn qua lăn lại như vậy có hơi thô lỗ.” Doãn Thiên Lương .
Hứ ! phải cảnh tượng khó hiểu chê cười sao? Ai hả? chừng tôi còn bác học hiểu biết rộng hơn ... mặc dù có cơ hội tranh tài đùa.
Quả nhiên, Lục Quân Tắc lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng, bởi vì quá phức tạp cho nên có biện pháp đem xem nghiệm từng cái ra ngoài.
“Oh a, nàng ngủ sớm , ngày mai còn phải lên đường.” Lục Quân Tắc . Đoán chừng là bất đắc dĩ nên cũng rất im lặng.
Doãn Thiên Lương liền lật người bọc chăn ngủ, tốt, sau này có thể mình độc chiếm cái giường rồi. Nàng là kết hôn suốt đời, nhưng hai người chen chúc nhau cái giường bây giờ rất tích tụ.
Vốn muốn để ý khi nào Lục Quân Tắc nằm xuống, nhưng biết làm sao lại ngủ mất như vậy, trong giấc mộng cảm thấy có người thổi hơi bên tai nàng, còn “mặt nạ” gì gì ? Nàng lúc ấy cả kinh thiếu chút nữa mở mắt cho là có người muốn lột da mặt mình.
Ngày thứ hai ăn điểm tâm cũng tính là vui vẻ, bởi vì gương mặt Quận Vương phi rất lo lắng, cũng là, con trai duy nhất phải xuất trinh, làm mẹ có thể yên tâm sao? Nhất là còn có để lại con cháu gì ...
Ăn cơm xong, theo mấy nha hoàn trở về cầm đồ ở bên ngoài phòng chờ, Quận Vương phi nhìn con mình : “Lục Quân Tắc, mẹ cho con biết, đánh giặc xong nhanh chút đón mẹ cùng Lương nhi , nếu con làm chuyện gì lộn xộn ta biết buông tha con.”
Ách ... Lại đoán sai. tại nàng vô cùng hoài nghi đá cẩm thạch có phải là do Quận Vương phi nhận nuôi con của tiểu thiếp hay .
Nhưng mà, lộn xộn ? Lời người mịt mờ như vậy, ý định của bà ấy đơn thuần như vậy, mọi người đoán được rốt cuộc là lộn xộn cái gì ... Làm sao chút ... thí dụ như cho dâu làm chuyện mập mờ gì ... Lại tỷ như cho phép cùng người đàn ông khác làm chuyện đồng tính gì ...
Ánh mắt chợt liếc thấy khuôn mặt cười mờ ám của Doãn Thiên Lăng, Doãn Thiên Lương càng xác định.
A, ra là Quận Vương phi cũng hoài nghi con trai mình là thủy tinh a... wow hmm !
Lục Quân Tắc coi con mẹ nó đe dọa gì, cứ thế nhàn nhã ăn cơm, ăn xong rồi lại dặn dò Quản gia theo đôi câu liền để cho chuẩn bị xe lên đường, Doãn Thiên Lương chợt phát nàng cảm thấy thời gian người này phát hiệu lệnh rất có khuôn mẫu.
Những người đưa các nàng hồi kinh chưa có khi nào an nhàn như vậy, bởi vì Lục Quân Tắc mục tiêu cũng an toàn chút. Cho nên bây giờ nhìn lại, các nàng giống như gia quyến nhà giàu ở huyện thành , đến chỗ khác tìm người thân nương tựa.
Mẹ chồng nàng dâu hai người ngồi trong xe, bởi vì trời lạnh nên có dục vọng vén rèm nhìn ra ngoài.
Người đẹp Quận Vương phi thở dài, sau đó nhìn Doãn Thiên Lương.
Rất muốn giả bộ nghe thấy, nhưng là hai mắt nhìn nhau, trong đôi mắt mẹ chồng nàng ràng viết “ta có tâm ”.
“Mẹ, ngài sao thế? Lo lắng cho Quận vương? Ngài yên tâm, có việc gì.” Doãn Thiên Lương .
“Bản thân ta phải là lo lắng cho .” Quận Vương phi kéo tay Doãn Thiên Lương: “ đúng, cũng là lo lắng cho .”
Mẹ à, ngài vòng quanh thế ...
“Nhưng, cũng có chuyện, Lũng Nguyệt tuy là con nhà Tướng quân, nhưng Lương nhi là Quận chúa nhà Thân vương, địa vị cao hơn nàng ta.” Quận Vương phi .
Nguyên lai là lo lắng chuyện này, trong bụng thầm suy nghĩ, ngài là mẹ ruột của ta, nếu biết khẳng định cho là ngài vì con suy tính sợ con rể ngoại tình, ông trời mặc dù để cho nàng có chút xui xẻo, nhưng có mẹ chồng như vậy cũng coi như là vô cùng may mắn, nếu những ngày cùng nàng đơn giản thể tưởng tượng.
Doãn Thiên Lương suy nghĩ Quận Vương phi hỏi nàng: “Lương nhi, con thích Quận Tắc rồi hả?”
Hả ... mẹ chồng ngài hỏi thể uyển chuyển chút sao? Thí dụ như , con cảm thấy đá cẩm thạch này như thế nào? Có thích hợp làm bạn trai hay ? Cảm thấy có thể phó thác chung thân linh tinh ...
“Con biết.” Trả lời như vậy coi như là an toàn ?
“ biết ? Vậy con ghét Quân Tắc sao?” Quận Vương phi hỏi.
“Cũng được.” Nếu như ta hạ quyết tâm làm ra vẻ bánh bao ra cũng khác gì người qua đường, nhiều lắm là người qua đường đẹp mắt.
Chương 54.
“Cũng được phải là thích, ghét chính là thích, có đúng hay ?” Quận Vương phi vui mừng nhướng mày.
Đây là logic học gì vậy?
“Hả ? Đại khái là sai .” Doãn Thiên Lương giọng . Mẹ a, ta chỉ cho ngài tia hy vọng , đành lòng để cho ngài thất vọng, bởi vì ngài đối với ta quá tốt. Hãy , có thích hay có thể thế nào ...
“Vậy tốt rồi. Ta rồi, ta nhìn người chưa từng có sai.” Quận Vương phi .
có sai? Vậy ngài có nhìn ra ta là quái tới ? Doãn Thiên Lương rất muốn hỏi chút.
Bởi vì trời đông giá rét, mặc dù mọi người mặc giữ rất ấm, thế nhưng loại khí trời này vẫn có mấy người tình nguyện ở bên ngoài, vì vậy Quận Vương phi hạ lệnh ra roi thúc ngựa chạy về Kinh thành.
Bởi vì ra roi thúc ngựa cho nên ngồi xe ngựa cũng có chút thoải mái, buổi tối đến trạm dịch, lúc nghỉ ngơi có chút đau lưng, Doãn Thiên Lương trẻ tuổi còn kém chút, buổi tối Quận Vương phi thỉnh thoảng lại vuốt thắt lưng, để cho nha hoàn nhàng xoa bóp.
vất vả qua mười ngày, còn gần nửa đường nữa là đến được kinh thành, Quản gia ngày qua ngọn núi kia đường liền bằng phẳng rất nhiều, cũng có thể nhanh hơn.
Vừa nghe đến ngọn núi, Doãn Thiên Lương liền hăng hái sôi nổi ngay lập tức, ngọn núi – sơn trại – thổ phỉ --> chuyện khiến cho người ta rất mong đợi.
Ngày thứ hai nhìn thấy ngọn núi xa xa, Doãn Thiên Lương liền len lén vén rèm lên nhìn nhiều lần, hai bên núi nguy nga giờ phút này cũng phủ đầy tuyết, nhìn qua có sức sống, khí trời cũng làm thổ phỉ ngủ đông sao?
Mặc dù Doãn Thiên Lương nghĩ thổ phỉ rất lười biếng, ra bọn họ cũng có lười như vậy, , hình như chứng minh bọn họ cần cù, sau mặt tuyết chợt toát ra rất nhiều các điểm đen xếp thành hàng.
Xe ngựa dừng lại, Quận Vương phi mặt nhăn mày cau vén rèm lên nhìn: “A? Lại có thổ phỉ?”
Doãn Thiên Lương liếc mắt nhìn mẹ chồng nàng, thể ngờ ... chẳng lẽ cps thổ phỉ là đúng sao? Nếu chiếm núi làm vua những người kia từ nơi nào tới? Chẳng qua, chẳng qua là giọng mẹ chồng nàng nghe có vẻ sợ.
“Phu nhân, xin người và thiếu phu nhân nên xuống xe, lập tức có thể lên đường rồi.” người thị vệ ở bên ngoài xe, rất có tự tin.
Hai người dĩ nhiên nghe lời ngồi đợi ở trong xe, đây chính là thổ phỉ, thổ phỉ cướp tiền tài mang tai họa đến cho người ta, mỗi người đều là người liều mạng, về điểm này nàng chỉ có công phu mèo cào ba chân: bản lĩnh đúng là dám ra to tiếng...
Nghe bên ngoài, bọn thị vệ cấp bạc để cho bọn họ qua lại bị bọn thổ phỉ cười ha hả, tiếng cười kia giống như là con quạ núp trong đêm tối quang quác kêu, khó nghe đến chói tai lại tránh thoát.
“Lương nhi, đừng sợ, có sao.” Quận Vương phi , hình như rất có nắm chắc.
“Mẹ, ngài sợ sao? Đó là thổ phỉ, nghe đều là giết người chớp mắt.” Doãn Thiên Lương .
“ có sao, người chúng ta mang đủ dùng, lại , con cũng phải tin tưởng Đới Lễ đưa chúng ta hồi kinh an toàn, núi này cũng nằm trong dự liệu của .” Quận Vương phi .
A, ra cũng chính là khen con trai của bà có kế hoạch kín đáo thôi.
Cuối cùng người bên ngoài cũng nhảm nữa, cảnh tàn sát khốc liệt nàng có nhìn thấy, thanh bén nhọn của kim loại đụng nhau trong nháy mắt có nhiều tiếng lọt vào tai ... nhưng, có tiết tấu cũng đủ khó nghe rồi.
Quả nhiên, Lục Quân Tắc phái đến đều là cao thủ, trấn đánh này đến đến Doãn Thiên Lương ở trong xe ngủ thiếp vẫn còn kết thúc, có thể thấy lực chiến đấu của hai bên cũng cường hãn, thể lực ngang nhau.
Bên ngoài hình như an tĩnh chút, mơ hồ có tiếng bước chân tới dựa vào xe ngựa, Doãn Thiên Lương giật mình cái, người tới là người nào? Là địch hay bạn? Đáng tiếc, nàng phải là cao thủ võ lâm, thể bình tĩnh chuyện ... mặc dù như thế rất có phong cách.
“Người nào?” Phong cách như vậy bị Quận Vương phi ra miệng.
“Tại hạ Thanh Long sơn Thanh Long trại Lý Đằng Sơn, xin hai vị phu nhân đến nhà mình làm khách.” giọng vang vang , tuy là thổ phỉ, nhưng chuyện vẫn còn vẻ nho nhã, đoán chừng là đầu lĩnh thổ phỉ gì gì đó.
Ánh mắt Quận Vương phi chơt trừng lớn, khuôn mặt vẻ kinh hoàng, dùng sức nắm tay Doãn Thiên Lương: “Lương nhi à, đúng là thổ phỉ, Đới Lễ phái người chẳng lẽ thể dùng được?”
Tay đều hơi run rẩy.
sợ là giả, thổ phỉ tương đương với gì? Cố chấp cướp đoạt của dân nữ, giết người cướp của nữa, vào nhà cướp của ... có từ tốt đẹp. Nhưng tình trạng này cho tới bây giờ, nàng có nghĩa vụ bảo vệ mẹ chồng. Mẹ chồng là mỹ nhân, thể bị kinh sợ.
“Mẹ, ngài đừng sợ, có việc gì, Quận vương cũng suy tính đến việc này, có chuyện gì.” Mặc dù an ủi Quận Vương phi nhưng trong lòng Doãn Thiên Lương cũng còn đáy, tiếp theo lại : “Mẹ, ngài được rời khỏi xe ngựa, lát nữa nếu như có cơ hội ngài nhất định phải đánh xe chạy trốn, nhất định đừng quay lại.”
“Lương nhi, mẹ thể để lại mình con, muốn chết chúng ta chết chung.” Quận Vương phi cắn môi.
“Mẹ, nếu như chết người có thể bảo toàn người là tính toán có lợi nhất, cả hai đều chết hết rất đáng tiếc.” Doãn Thiên Lương cười an ủi bà. Đoán chừng dù chết trong trại trong sạch cũng giữ được, còn bằng để mình nàng đối mặt, nàng là người đại cho dù khổ nữa cũng có thể có dũng cảm sống, nhưng Quận Vương phi là phụ nữ ở thời đại này đoán chừng chỉ có con đường chết mà thôi. Mẹ chồng tốt với nàng như vậy, đành lòng thấy bà chết.
“Nếu như chết bảo toàn Lương nhi phải sống, dù sao mẹ cũng già rồi, cần thấy cũng gặp.” Quận Vương phi cũng cười đến thản nhiên.
“Mẹ, nếu ngài làm như vậy chính là đưa Lương nhi đến tình cảnh bất hiếu rồi.” Ôm Quận Vương phi: “Mỗi người đều chỉ có mẹ, tuy nhiên có thể có rất nhiều lần cưới vợ lấy chồng, mẹ là duy nhất, thể có. Ngài yên tâm , vận khí Lương nhi luôn luôn tốt, có lẽ lại sao. Ngài nhớ con vừa gì ?”
“Lương nhi ...” Quận Vương phi ôm nàng nghẹn ngào.
Last edited by a moderator: 6/5/16