1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ yểu điệu - Đông Ly Cúc Ẩn (137C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 21.

      “Ta là người Sở Châu, vất vả chạy đến nơi đây, vòng vo xài hết tiền, hôm nay còn dư lại mười văn tiền cuối cùng cũng bị cướp, còn có người xấu đuổi theo ta, ta núp ở nơi này mới tránh khỏi, thúc thúc, ngài hãy cho ta biết .” Doãn Thiên Lương , nhảy đôi mắt đẫm lệ trúng ý thúc thúc, nàng có chút mập mạp trẻ con, khóc lên càng giống tiểu hài tử ... tiểu hài tử có thể ... nhất thời kích thích tấm lòng đồng cảm của người.

      ?” Thúc thúc trung niên hỏi.

      “Đúng vậy.” Doãn Thiên Lương . cái gì ... Doãn Thiên Lương biết mình để cho làm hòa thượng còn lăng trì nàng.

      “Ngươi đợi chút.” Thúc thúc trung niên đóng cửa, đem nàng bỏ rơi ở ngoài cửa.

      Doãn Thiên Lương lại đặt cái mông ngồi bậc thang, sống an nhàn sung sướng quá lâu, nàng chạy trốn trong lòng giống như uống muối, muốn uống miếng nước thấm nhuần.

      Cửa lại mở ra, đại thúc trung niên để cho nàng theo vào, Doãn Thiên Lương khó xử ở cửa, vào ? Ai biết có phải hắc điếm của kẻ trộm hay ...

      “Đại thúc, ngươi chỉ cần cho ta biết Hoàng Giác tự ở đâu là được rồi, ta quấy rầy.” Doãn Thiên Lương .

      “Tiểu nương, cửa thành dù chưa đóng, nhưng Hoàng Giác tự lại gần, nữ hài như ngươi đường đêm an toàn. Ngươi yên tâm, nhà chúng ta phải người xấu, phủ chúng ta là Thương Ngô Quận vương Lục gia, lần này vào cung là vì chúc thọ Thái hoàng thái hậu mới ở biệt viện này, mời nương xem ...” Thúc thúc trung niên từ trong ngực lấy ra bài, ấn tín phía chữ giống nhau nàng lại biết, bất quá áng chừng phải là vàng, làm giả cũng chịu tiền vốn lớn như vậy ? “Xem rồi, ngươi theo ta gặp phu nhân , phu nhân luôn luôn thiện tâm. chừng còn thưởng ngươi chút lộ phí trở về Sở Châu.”

      Đề lên khí lực toàn thân, Doãn Thiên Lương đề phòng theo đại thúc trung niên vào viện. đường nhìn, viện tử này cùng biệt viện nhà nàng sai biệt lắm, khí thế cũng giống nhau, cũng lộ ra phú quý tinh sảo. Xem ra phải là giả.

      Gặp được “phu nhân”, Doãn Thiên Lương thiếu chút nữa rớt cằm chảy nước miếng, phu nhân đẹp, so với mẹ vương phi của nàng còn đẹp hơn.

      “Tiểu nàng nhìn cái gì?” Quận vương phi khẽ mỉm cười.

      “Phu nhân, ngài rất đẹp a.” Doãn Thiên Lương . Cũng là Quận vương phi, xinh đẹp có thể được Quận vương coi trọng sao?

      Quận vương phi che miệng cười: “Tiểu nàng này ta thích, ngươi tên là gì?”

      Thiếu chút nữa thốt ra “Doãn Thiên Lương”, rất tốt là kịp thời thắng xe lại: “Ta tên là Tiêu Tương.”

      “Tương, nước tương?” Quận vương phi hỏi.

      phải, là tương làm tương.” Doãn Thiên Lương .

      “A, nghe chính là tiểu thư dòng dõi thư hương. Ta nghe tổng quản , hôm nay ngươi ở nơi này buổi tối, ngày mai ta phái người đưa người Hoàng Giác tự.” Quận vương phi .

      “Tạ phu nhân.” Doãn Thiên Lương , tốt, mình lại biến thành Tiêu Tương của mình, mặc dù chỉ có thể buổi tối thêm nửa ngày.

      Ngoài cửa vào người, vừa tiến đến Doãn Thiên Lương lập tức cảm nhận được cỗ khí lạnh lẽo, quay đầu lại nhìn chút, là ai có thể tản ra khí lạnh mãnh liệt như vậy, vừa nhìn thấy, ách ... Là khối băng, có lẽ, cẩm thạch cũng rất thích hợp, ngũ quan giống như điêu khắc, bất quá, lộ ra lãnh khí, tuổi còn trẻ luyện ra đến trình độ này cũng dễ dàng.

      Ánh mắt quả lướt qua cũng lướt qua Doãn Thiên Lương.

      “Thế nào giờ mới về? Ta đều muốn chết đói.” Quận vương phi cười trách mắng.

      Doãn Thiên Lương suy nghĩ mình có nên rút lui hay , để thời gian cho hai người ân ái.

      “Ngài còn chưa có ăn?” Đá cẩm thạch .

      Miệng Doãn Thiên Lương tự chủ biến thành chữ “O” , ngài? Hai người như vậy? Giặc Oa hả?

      “Nha đầu, ăn rồi, ai ăn cùng ta, ngươi ăn cùng ta .” Quận vương phi cười với nàng.

      Ách ....

      cần, phu nhân, ở nhờ đêm rất quấy rầy rồi.” Doãn Thiên Lương .

      có sao, có sao, dù sao cũng là phần của hai người, ngươi cũng còn chưa ăn ?” Quận vương phi lôi kéo tay của nàng ngồi xuống.

      “Mẹ, nàng là ai?” Đá cẩm thạch rốt cục thấy con người bé nàng .

      Con ngươi Doãn Thiên Lương lúc này cũng “O” được , mẹ? Nàng có lãng tai ? gọi bà ấy là mẹ? Kém bối phận rồi.

      “Nha đầu, vẻ mặt ngươi là sao?” Quận vương phi cười hỏi nàng.

      có gì.” ra mắc cỡ chết người.

      nghĩ tới là con ta ?” Quận vương phi cười , “Ai, đều do , tuổi còn trẻ mà mặt cụ non thế rồi.”

      Doãn Thiên Lương len lén liếc cái, tính là mặt cụ non ? Nhiều lắm nhìn hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi.

      biết.” Doãn Thiên Lương .

      “Còn già? Người nhìn chút, mới 22, thoạt nhìn như 31.” Quận vương phi mỉm cười : “Nha đầu, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi hả?” Quận vương phi hỏi.

      “Hai mươi tuổi.” Nàng muốn mình 22.

      giống, nhiều nhất mười lăm tuổi.” Quận vương phi siết chặt mặt của nàng: “Nhìn khuôn mặt nhắn này chút cũng biết còn chưa có trổ mã xong đâu.”

      Doãn Thiên Lương cười xấu hổ, bị vạch trần rồi. Quên mất khuôn mặt mập mạp trẻ con này của mình.

      “Ta 14 tuổi.” Doãn Thiên Lương .

      “Còn kém nhiều lắm. Dọc theo đường mình hai mươi tuổi, thuận miệng .” Quận vương phi . Doãn Thiên Lương vội vàng gật đầu.
      Hale205, Dion, Huỳnh Thượng Hỷ11 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 22.

      Thức ăn dọn xong, Quận vương phi nhiệt tình khuyên nàng ăn, Doãn Thiên Lương buổi sáng ăn ít, buổi trưa có ăn cộng thêm lại chạy mấy cây số, tại bụng đói kêu vang, vì vậy để ý ánh mắt người bên cạnh ăn ba chén cơm. Ăn xong rồi thấy ngay cả người hầu cũng nhìn mình, Doãn Thiên Lương ngượng ngùng cười cười: “Ta đói quá.” Đều là do nha đầu Thanh Uyển chết tiệt kia, nếu mình sao lại ...

      Quận Vương phi ôn nhu đưa tay về phía mặt của nàng, lau rơi hột cơm: “Gấp cái gì, hạt cơm cũng dính vào khóe miệng rồi.”

      Vội vàng dùng mu bàn tay xoa xoa, mất mặt

      “Hương nhi, ngươi mang Tương nhi tắm, sau đó an bày nàng ngủ , mệt mỏi đường rồi.” Quận Vương phi . nha đầu mi thanh mục tú lập tức ứng tiếng đáp.

      “Cám ơn phu nhân.” Doãn Thiên Lương ăn uống no đủ, cườ cũng đến rực rỡ rồi.

      Nàng cười tiếng, Quận Vương phi cũng cười.

      Nàng vừa , Quận Vương phi thu cười, nhìn con trai mình: “Tiểu nương này hợp ý ta, tương lai, ngươi tìm người vợ như vậy cho ta, biết ?”

      “Mẹ, ngài cũng nghỉ ngơi sớm , ta còn có chuyện.” Đá cẩm thạch đứng dậy .

      Thích ý ngủ buổi tối, Doãn Thiên Lương dậy sớm theo thói quen nhắm mắt lại ở giường người thành chữ đại, lền nghe được tiếng manh theo nụ cười, “Ngủ rất ngon?” Thanh gần trong gang tấc, vừa ngẩn đầu, mỹ nhân, đại mỹ nhân.

      Có chút mơ hồ, Doãn Thiên Lưng cùng người đẹp nhìn nhau chốc lát.

      “Ngủ rất ngon, cảm ơn phu nhân.” Doãn Thiên Lương ngồi dậy.

      “Nha đầu, ngươi cho ta, ngươi là con cái nhà ai? Ta tin ngươi ngàn dặm tìm kếm huynh trưởng.” Quận Vương phi cười ánh mắt cũng rất sắc bén.

      “Phu nhân, ta phải cố ý lừa gạt người, chẳng qua là ta…. Ta sợ ra ngài tin, đem ta đánh đuổi .” Doãn Thiên Lương , càng tiếng càng .

      “Đánh đuổi ?” Quận Vương phi nghi ngờ.

      “Ngày hôm qua ta cũng bởi vì thiếu chút nữa bị người nha môn đánh bằng roi, cho nên…” Doãn Thiên Lương nhìn bà, lấy hết dũng khí: “Còn có, vạn nhất nhà các ngươi là người xấu, lại dùng ta vơ vét tài sản….cha mẹ….nhà ta, cho nên, xin lỗi phu nhân.”

      “Vậy ngươi rốt cuộc là người nào?” Trong đôi mắt Quận Vương phi là tò mò.

      “Ta ở Sở Châu sai, cũng là ngàn dặm Bắc thượng, bất quá…. phải tới tìm huynh trưởng, là tới chúc thọ Thái hoàng thái hậu.” Doãn Thiên Lương .

      Quận Vương phi suy nghĩ chút, “Ngươi là Quận chúa Trạm vương phủ?”

      Doãn Thiên Lương gật đầu cái.

      “Cũng sai nhiều lắm, khẩu là phía nam, khuôn mặt bé cũng là phía nam, còn ngàn dặm, chính ngươi xem chút, tay bé khuôn mặt nhắn mềm mại, ngày gió thổi phơi nắng, đừng ngàn dặm, mười dặm cũng phải biến dạng. Vậy ngươi tự mình xuất phủ?” Quận Vương phi hỏi.

      Doãn Thiên Lương liền đại khái lần nữa, cũng mình cố ý lẻn , mình bị tách ra, sau đó tìm được.

      Nghe nàng xong, Quận Vương phi liền nhìn nàng, nàng thấy thế có chút lạnh.

      “Phu nhân, ngài tin?” Doãn Thiên Lương hỏi. lão Thiên, Bồ Tát, Tánh Mẫu, bọn ta vẫy gọi, mỹ nhân này tin?

      “Ngươi nghĩ về nhà hay là hồi cung?” Quận Vương phi hỏi.

      “Vế nhà .” Doãn Thiên Lương , hữu khí vô lực, đoán chừng trở về bị mắng.

      “Sao thế?” Quận Vương phi hỏi.

      “Về nhà có thể bị mắng.” xong thở dài.

      Nàng cúi đầu, nhìn thấy nụ cười tính toán mặt Quận Vương phi.

      “Nếu như ngươi mấy ngày nữa trở về, bọn họ đau lòng còn kịp, nỡ mắng ngươi đâu.” Quận Vương phi cười .

      “Cho nên…phu nhân ngài khích lệ tôi trốn nhà sao?” Doãn Thiên Lương .

      Quận Vương phi lắc đầu cái: “ phải là rời nhà trốn , là ở trong Quận Vương phủ làm khách mấy ngày, đến lúc đó ta cùng phu quân tự mình đưa ngươi trở về, nhìn ở trước mặt chúng ta, cha ngươi và mẫu phi cũng mắng.”

      Doãn Thiên Lương suy nghĩ chút, bị mắng, đoán chừng bị chém….bị Thanh Uyển công chúa cho chém. Ngày hôm qua trở về còn có thể bịa cái lý do sai biệt lắm, tiếp trở về chính là cố ý rồi. Bất quá, nghĩ lại, bất kể như thế nào cũng kết thù với Thanh Uyển công chúa này rồi, kết kết, bế tắc….lớn nhất là chết, cũng chết, khác biệt rồi. Nàng bị xử phạt….vậy kéo theo cái đệm lưng a.

      “Phu nhân, ngài mật báo chứ?” Doãn Thiên Lương hỏi.

      “Dĩ nhiên . Ta nha, vẫn muốn con , nhìn ngươi thế nào đều giống ocn mà ta muốn, bây giờ ta rất thích ngươi, cho nên mới lưu ngươi ở lại mấy ngày.” Quận Vương phi .

      “Ta cũng thích ngài, ngài quá đẹp.” Doãn Thiên Lương cười : “Phu nhân, ta ở tại nơi này phiền toái đến….con trai ngài ?”

      có, cần phải để ý đến .” Quận Vương phi .

      Nhìn chút y phục hôm qua của Doãn Thiên Lương, ngửi thấy được mùi mồ hôi cùng mùi tanh của đất, Quận Vương phi cao hứng để cho nha hoàn lấy mấy bộ quần áo mới, Doãn Thiên Lương nhìn y phục này mới tinh có chút ngượng ngùng: “Phu nhân, đây là của thiếu phu nhân? Cho ta mượn đồ cũ là được rồi, cái này…còn chưa được.”

      “Nhà chúng ta chưa có thiếu phu nhân đâu. Ta đây bất quá là gấp gáp trông con dâu làm mấy bộ, đúng lúc người gặp phải.” Quận Vương phi cười nhìn bọn nha hoàn hầu hạ nàng mặc y phục, mặc xong, Quận Vương phi rất là hài lòng: “Ừ, vừa người, giống như làm cho người vậy.”

      “Chờ ta về nhà, ta trả ngài mấy bộ.” Doãn Thiên Lương .

      Ở nhà Quận vương, như thế nào đây….
      Last edited by a moderator: 29/3/15
      Hale205, Dion, Huỳnh Thượng Hỷ12 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 23

      Chung sống cho tới trưa, Doãn Thiên Lương cảm thấy khí nơi này nhõm hơn Trạm vương phủ nhiều, Quận Vương phi tương đối hoạt bát, rất thích cười, Doãn Thiên Lương phát mình rất thích nhìn bà ấy cười, bà ấy cười như có loại ma lực, làm cho người ta nhìn liền rời tầm mắt, muốn cùng cười với bà ấy.

      Đá cẩm thạch, Quận Vương phi cho nàng biết, đại danh của đá cẩm thạch là Lục Quân Tắc, tên chữ là Thế Lễ, nhà mẹ Quận Vương phi họ Hạ, để cho nàng gọi là Hạ di.

      Lục Quân Tắc sáng sớm ra ngoài, buổi tối trở lại kinh ngạc thấy hai người tán ngẫu vui vẻ. Thấy trở lại, Quận Vương phi cho biết, các nàng ăn rồi, nếu chưa ăn tự mình ăn .

      Khi ăn cơm, Quận Vương phi kéo Doãn Thiên Lương chuyện tiếp.

      “Tương nhi à, chúng ta giải đố tiếp .” Quận Vương phi .

      “Hạ di, cái đó, ta có chút mệt mỏi, ngủ trước, ngài cũng nghỉ ngơi sớm .” Doãn Thiên Lương . Đá cẩm thạch ở đó, khí cũng hóa đá theo.

      “Mệt mỏi, ngủ sớm chút , Tương nhi, ngày mai chúng ta hãy .” Quận Vương phi . Bà đây là vì muốn bại lộ thân phận của Doãn Thiên Lương.

      “A, tốt. Hạ di ngủ ngon.” Doãn Thiên Lương . Trời đất mới chập choạng liền .

      Nhìn nàng , Quận Vương phi ngồi vào bên người con trai: “ bãi cỏ xanh, đoán loài hoa.”

      Lục Quân Tắc giống như nghe thấy cứ thế ăn cơm.

      bãi có xanh tới đàn dê, đoán loại trái cây.” Quận Vương phi buông tha.

      ... ...... ...... .......

      “Mảnh sân cỏ này lại đến đám sói, đoán loại trái cây.” Quận Vương phi .

      nửa ngày, Lục Quân Tắc ăn cơm xong, nhận lấy khăn nha hoàn đưa lau khóe miệng đứng dậy: “Mẹ, ta còn có chuyện, thư phòng trước.”

      Nhìn bóng lưng của , Quận Vương phi bĩu môi: “Thế này cũng đoán ra còn thừa nhận mình đần...”

      Doãn Thiên Lương nằm lỳ ở giường tay chống cằm, suy nghĩ hai ngày nữa trở lại Trạm vương phủ lại chịu loại đãi ngộ gì. Nàng cũng phải sợ Trạn Vương gia cùng Trạm Vương phi mà là sợ Doãn Thiên Lăng, nàng cảm thấy nhất định nhìn ra cái gì đó giống.

      “Ai, nếu có thể phải trở về tốt.” Doãn Thiên Lương lắc đầu cái tiếc hận . Nếu như mình đến Lục gia ở tốt, có người mẹ hoạt bát sáng sủa cũng quản mình còn có thể mang theo mình giả danh lừa bịp sống phóng túng hạnh phúc cớ nào.

      Vừa cảm giác ngủ thẳng giấc trời sáng, bò dậy ngồi yên lát cười ngây ngô mọt chút, nàng cư nhiên nằm mơ thấy mẹ Vương phi mà phải mẹ ruột của mình, hoàn hảo là có nằm mơ thấy thành nữ nhân của Doãn Thiên Lăng.

      Mới vừa được bọn nha hoàn thu dọn xong nha hoàn bên cạnh Quận Vương phi tới rồi, Vương phi cùng tiểu Vương gia chờ nàng dùng bữa.

      Cùng ăn cơm với cẩm thạch? biết hương vị nước bùn hay là hạt cát đến gần. Bất quá rất tốt, Tiêu Tương mình khi đói bụng trong mắt chỉ có thức ăn.

      Ăn cơm xong, Lục Quân Tắc nghe có “công sai” ra cửa, Quận Vương phi lôi kéo nàng xem quà tiết trung thu muốn dâng lên, là bụi San hô đỏ cao gần thước, chỉ là đồ chơi hạng sang chỉ thấy ti vi, Doãn Thiên Lương trừng lớn mắt hạt châu thiếu chút nữa nhào tới đem nó ăn.

      Xem xong, hai người có việc gì, Quận Vương phi biết là vô ý hay là cố ý bắt đầu cuộc sống của đá cẩm thạch, Doãn Thiên Lương mặc du cười nghe nhưng trong đầu thoáng qua toàn bộ đều là San hô đỏ.

      Quận Vương phi đến lịch sử Lục Quân Tắc từ đến lớn, chỉ thấy nha hoàn vào Quận vương trở lại. Quận Vương phi phất tay cái “Sao trở lại vào lúc này?”

      Vừa dứt lời, hai gióng vang tới, đường liền nhàng vào.

      “Ai nha, nhiều năm gặp, thấy Hạ di vẫn xinh đẹp như vậy.” thanh kia... Trực giác Doãn Thiên Lương muốn xoay người nghe thấy.

      “Đây phải là Thừa Dục sao? Thế nào hôm nay mới đến gặp Hạ di?” Quận Vương phi cười .

      muốn đến sớm, sợ Hạ di ngài đường mệt nhọc, quấy rầy nàng nghỉ ngơi.” thanh cười hì hì chuyển hướng Doãn Thiên Lương: “Vị tiểu thư này là?”

      Người ta điểm danh chào hỏi, Doãn Thiên Lương mặc dù bất đắc dĩ cũng phải đứng dậy, suy nghĩ cùng quen biết, hai là nước mắt lưng tròng liền nghe Quận Vương phi : “A, vị này à, là nghĩa nữ của ta, chưa từng tới kinh thành, vừa đúng mang nàng tới xem chút, Tương nhi, đây là Vọng Phi ca ca.”

      Vận may kém, cùng cái tinh trùng động vật này là có nghiệt duyên. Hơn nữa thích lớn nhất của tinh trùng động vật này chính là lật tẩy thân phận của nàng, ném đá lên đầu nàng.

      “Tương nhi muội muội tốt.” Triển Vọng Phi .

      “Tương nhi à, phải ngươi có chút thoải mái sao? về nằm trước , lát ta qua xem ngươi.” Quận Vương phi .

      Mặc dù cái cớ lấy quá giả nhưng chỉ cần biến mất dưới mí mắt của tinh trùng động vật để cho nàng bị viêm dạ dày hay viêm ruột thừa đều được.

      “Vâng, xin lỗi tiếp được Vọng Phi ca ca rồi.” Nếu thoải mái, Doãn Thiên Lương lập tức đem vẻ mặt chuyển thành lông mày hơi nhíu miệng suy sụp, sắc mặt đỏ thắm đổi được, coi như nàng nóng rần lên cũng tốt.

      “Thân thể Tương nhi muội muội quan trong hơn.” Triển Vọng Phi .

      Doãn Thiên Lương cảm thấy có chút lạnh, Triển Vọng Phi này lại muốn chơi gì? Chẳng lẽ đợi nàng vạch trần nàng?

      Trở lại trong phòng trái lo phải nghĩ, ổn. Mất quận chúa, bên ngoài khẳng định ầm ĩ tìm, Triển Vọng Phi nếu chạy đến Trạm vương phủ nàng ở chỗ này sống đặc biệt dễ chịu mà che dấu đâu, chỉ nàng bị chỉnh sửa, sợ rằng Lục gia cũng phải bị Hoàng đế chỉnh, làm liên lụy Hạ di cũng tốt.

      Bất quá nhìn quan hệ của Triển Vọng Phi đối với Lục gia cũng tệ lắm, nếu mật báo, đợi mấy ngày nữa nàng trở về ăn sao về việc mình cố ý trở về nhà ~~ muốn , trừ vợ chồng Trạn vương còn có Nàng người, hơn nữa so với lại lịch đều lớn hơn, xong rồi xong rồi, cái đầu bắp cải nàng nghĩ như thế nào lại có chủ ý có nhà về như thế.
      Last edited by a moderator: 31/3/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 24.

      Làm sao bây giờ? là vì cái nha đầu Thanh Uyển kia, vậy còn pjải từ Thái hoàng Thái hậu cho tới cung nữ, thái giám đem nàng ăn sống nuốt tươi sao?

      Chuyện hình như có kết thúc tốt.

      Người càng ngốc thời gian cũng qua nhanh, chờ nha hoàn xách theo hộp đựng thức ăn tinh xảo đặt vào trước mặt Doãn Thiên Lương, lúc ấy nàng mới phát giữa trưa rồi.

      Ăn cơm, Doãn Thiên Lương cần thận suy nghĩ, bây giờ nàng thể tiếp tục tính toán lưu lạc , đoán chừng bên trong lần chuyển kiếp đầu tiên của nàng bị động rời khỏi Hào Môn Quý Tộc, người còn đáng thương xuyên qua lang thang, nàng phải muốn bình đẳng, muốn duy nhất, muốn lệ thuộc, muốn tự do ... nàng chỉ muốn thức ăn ngon, nhưng vì sao có lúc người cầu càng thấp càng khó thực vậy?

      “Ăn vô?” thanh của Quận Vương phi mang theo nụ cười hỏi.

      “Ăn nhiều rồi.” Doãn Thiên Lương . người tích tụ trong lòng mà nàng ăn nhiều rồi.

      “Tương nhi à, ăn cơm xong Hạ di đưa ngươi về nhà được ?” Quận Vương phi .

      “A ? A, nhưng Hạ di, ta chợt nghĩ đến vấn đề, ta về như vậy có thể liên lụy đến quý phủ hay ?” Doãn Thiên Lương hỏi. Nàng là người có thù phải trả có ân cũng phải trả.

      “Cái này ngươi cũng đừng quan tâm, Hạ di tự có cách , ừ, đảm bảo có ai phạt ngươi mắng ngươi.” Quận Vương phi cười .

      Doãn Thiên Lương thả lỏng, những quý nhân bơi lội ở trong quan trường sóng to gió lớn này thấy nhiều, cũng chính là nàng giả quý tộc này là chưa từng thấy quen mắt.

      Nếu như biết Quận Vương phi có cách tạo thành hậu quả như thế, Doãn Thiên Lương tình nguyện trốn nhà phiêu bạt giang hồ.

      Chuyện kể rằng, buổi chiều tươi đẹp, cơn nước no nê, Doãn Thiên Lương mang theo chút thấp thỏm bất an như nai con nhảy loạn trong lòng cùng Quận Vương phi ngồi vào chiếc xe ngựa lộng lẫy về nhà, nụ cười mặt Quận Vương phi có thể so với dì cảnh sát giải cứu thành công trẻ em bị lừa bán.

      Khi Quận Vương phi mang theo nàng đạp lên bập xe ngựa, lập tức Doãn Thiên Lương tinh tường thấy được sửng sốt của thị vệ canh cửa, chính xác là kinh ngạc, ngược lại tiểu quận chúa nàng bị bỏ quên. Quả nhiên mỹ nhân rất có lực sát thương.

      Lực sát thương cường đại này phải đến trước mặt vợ chồng Trạn vương mới coi là mất tác dụng, bởi vì Trạm Vương phi vừa nhìn thấy Doãn Thiên Lương ngừng được nước mắt, tay ôm nàng vào trong ngực, cảm giác ~~~ đúng là giống như mẹ con bị thất lạc nhau gặp lại, rất may thời gian thất lạc dài, nếu bước kế tiếp có thể bị kéo vào bên trong xem chút cái mông có bớt hay bả vai có hình hoa mai hay .

      Sau đó, Quận Vương phi quả thực ra sân, đại ý chính là, bà cùng nhi tử đá cẩm thạch của bà vừa tới kinh thành lâu, đường trong Kinh thành hết nhìn đông lại nhìn tây chợt phát Doãn Thiên Lương từ trong nha môn hoảng sợ chạy ra, Doãn Thiên Lương bởi vì quá hoảng sợ cho nên ngất , đến nửa đêm mới tỉnh, Quận Vương phi biết nàng là Quận chúa nhà Trạm vương vì vậy đành tạm thời giữ nàng ở lại trong phủ, ngày hôm qua tình hình của Doãn Thiên Lương mới khá hơn chút mới ra mọi việc trải qua, vừa đúng Phù Phong Hầu công tử cũng nhận ra Doãn Thiên Lương cho nên liền đưa nàng trở lại.

      Những việc này đều ở trong phạm vi Doãn Thiên Lương bình thường tiếp nhận, sau Doãn Thiên Lương thiếu chút nữa giả trang ngu ngốc. Bởi vì mỹ nhân Quận Vương phi thẳng nhi tử của bà đối với khuê nữ của Trạm vương vừa thấy , vừa đúng nam chưa lập gia đình nữ chưa gả, số tuổi cũng tương đối, gia thế cũng xứng đôi, bằng liền #@% ..... & tính.

      Lúc ấy Doãn Thiên Lương là Tiêu Tương liền đụng phải có người đối với nàng thú tội quanh co, bất quá nàng có hứng thú, để cho dao quay đầu như ban ngày, thế nhưng lát... nàng lại muốn, bất quá đây là món đồ chơi thời đại của con , căn bản có chuyện của nàng mà.

      có chuyện của nàng còn chưa tính, Trạm Vương phi vẫn suy nghĩ kín đáo đưa nàng đến Du gia, biết thế nào vào lúc này lại dễ dàng thay đổi, liên tiếp khen ngợi khối đá cẩm thạch này, Trạm vương càng phải , nụ cười mặt tựa như ngày mai có thể cùng con rể uống rượu với nhau được rồi.

      Tóm lại chính là hai người hoàn toàn bỏ quên nàng. Bất quá, cuối cùng Trạm Vương phi vẫn nhớ lại chuyện trọng yếu nhất, theo lý Doãn Thiên Lương là nhất, các ca ca tỷ tỷ của nàng cũng chưa có cưới gả, nên còn chưa tới lượt nàng.

      Quận Vương phi liền cười, hôn của con muốn làm lên rất nhanh, vừa đúng Thái hoàng Thái hậu vội vã cho bọn gả , cầu xin Thái hoàng Thái hậu là được.

      câu thức tỉnh người trong mộng... hoặc là lời của Quận Vương phi đúng là lời bọn họ muốn, tóm lại vợ chồng Trạm vương ngừng gật đầu. Doãn Thiên Lương chợt thương cảm cho huynh đệ Doãn Thiên Lăng cùng tỷ muội Ngưng, Tịnh, hôn của bọn vượt qua tốc độ của xe lửa, những thứ như ngắm trăng dưới nước, mặt mày đưa tình “ga ” sắp bị thủ tiêu mà trực tiếp tiến vào chủ đề, suy nghĩ chút Doãn Thiên Lương mười lăm tuổi lại cưới gả trước bốn người, quả nhiên rất hài hòa.

      Vì vậy, cửa hôn này đại khái cứ như vậy định ra. Doãn Thiên Lương từ đầu tới cuối qua câu, trong lòng suy nghĩ đá cẩm thạch có biết hành động điên cuồng của mẹ ruột mình hay .

      Quận Vương phi rất hài lòng đối với kết quả này, cười cáo từ, ngày mai vào cung cầu xin Thái hoàng Thái hậu gả, chờ sang năm bọn họ làm chuyện vui.

      Quận Vương phi , vợ chồng Trạm vương hỏi nàng cặn kẽ việc “gặp gỡ” lền để cho nàng về phòng, sau đó Doãn Thiên Lương ở trong phòng suy nghĩ rốt cuộc có muốn trổn khỏi nhà hay . đợi làm ra quyết định lại có nha hoàn tới, Vương gia mời quận chúa đến tiền thính.

      Theo nha hoàn thấp thỏm bất an đến tiền thính, kinh ngạc thấy Doãn Thiên Lăng ngồi, ba người sáu con mắt nhìn nàng chằm chằm khiến nàng muốn té xỉu. Khó trách vừa rồi hỏi, nguyên lại là đợi Doãn Thiên Lăng trở lại lập Tam đường hội thầm.

      Nhưng, vì sao Tam đường hội thẩm có ai chuyện? Chẳng lẽ đợi nàng tự mình thú nhận tội lỗi?

      “Lương nhi, hôm nay Phù Phong Hầu công tử hướng Thái hoàng Thái hậu xin chỉ gả.” Doãn Thiên Lăng cười híp mắt.

      “A.” Doãn Thiên Lương đáp lại đơn giản, Doãn Thiên Lăng đây là ý gì? Chẳng lẽ có liên quan đến nàng ? Lão gia, muốn...

      “Ngươi cùng Thừa Dục cũng coi như gặp qua, Lương Nhi, người cảm thấy con người Thừa Dục như thế nào?” Doãn Thiên Lăng vẫn cười híp mắt, tính từng bước dẫn dụ.

      “Ta cùng Thừa Dục ca ca gặp nhau mấy lần mà thôi. Nhưng, nếu là bạn tốt của ca người cũng tệ .” Doãn Thiên Lương . Thuận tiện thổi phồng cái nữ nhân đáng ghét này xuống.

      “Nếu như, Thái hoàng Thái hậu để cho ngươi gả cho Thừa Dục, ngươi cảm thấy thế nào, Lương nhi?” Doãn Thiên Lăng hỏi.
      Last edited by a moderator: 10/4/15
      Dion, Huỳnh Thượng Hỷ, PhongVy9 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 25.

      Doãn Thiên Lương nhịn được, trợn to mắt nhìn Doãn Thiên Lăng, nghiệt duyên, nàng cũng có đạp phải bài tiết của người khác như thế nào lại đạp trúng cục phân của tinh trùng Phù Phong vậy?

      “Lương Nhi?” Trạm Vương phi gọi nàng, Doãn Thiên Lương làm biểu tình giống như kinh sợ dị thường.

      “Lương Nhi, ngươi thích Thế Lễ hay là Thừa Dục?” Doãn Thiên Lăng hỏi, cười.

      Doãn Thiên Lương lắc đầu, sau đó cúi đầu. Thích cái quỷ ấy, cũng phải là chọn ăn KFC hoặc là MacDonald.

      “Đều thích?” Giọng Trạm Vương phi nghi ngờ, đoán chừng theo như bà nhớ tiểu khuê nữ của bà mặt phải đỏ bừng, nghiêng đầu bỏ chạy.”

      “Ta thích ai.” Doãn Thiên Lương .

      “Lương Nhi à, mẫu thân nhìn, đứa Thế Lễ rất tốt, chững chạc, thực tế. Thừa Dục mặc dù cũng tốt, nhưng có chút có quá nhiều nữ nhân thích, người cứ ?” Trạm Vương phi .

      các ngươi nghe à?

      “Vậy do phụ thân mẫu thân làm chủ.” Doãn Thiên Lương . Tám chín phần mười là kín đáo đem Doãn Thiên Lương đưa cho đá cẩm thạch.

      “Tốt, Lương Nhi ngoan.” Trạm Vương phi cười .

      Sau đó Doãn Thiên Lương lại bị đuổi , trước khi Trạm Vương phi còn ngày mai đưa nàng vào cung xin chỉ.

      Ăn rồi tiêu hóa cơm tối tốt, Doãn Thiên Lương còn chống cằm suy nghĩ có muốn rời nhà trốn . Hương Châu vẫn còn dọn dẹp phòng trước sau như . tiếng của Thanh Thúy để cho Doãn Thiên Lương phục hồi tinh thần lại: “Thế nào Hương Châu?”

      có gì, Quận chúa, đồng tiền bị rơi.” Hương Châu cười .

      Đồng tiền?

      “A, cho ta mượn dùng chút.” Doãn Thiên Lương , ném ra đồng tiền lại tiếp được, trong lòng cầu nguyện muốn là chữ muốn là chữ, mở tay ra, là mặt chữ. Lại ném lại lần nữa, vẫn là chữ.

      “Quận chúa, ngài làm cái gì vậy?” Hương Châu hỏi.

      có gì, xem chút đoán có đúng hay .” Doãn Thiên Lương . Cư nhiên đều là chữ, đó chính là có chạy trốn.

      chạy? Chấp nhận gả cho đá cẩm thạch? Lại chống cằm nhắm mắt lại nghĩ đá cẩm thạch, nam nhân này dáng dấp đúng muốn thân có người muốn thân cao có người cao, mặc dù miệng đều mím giống như vỏ chai, nhưng tuyệt đối làm trở ngại mỹ quan, dáng người coi như tương đối khá. Còn bên trong? Đều là bạn tốt của Doãn Thiên Lăng và tinh trùng động vật, nghe còn có giấu nhau cái gì, đoán chừng là đùa giớn với nhau từ khi mặc tã, đó chính là , cho dù nhân phẩm kém cũng kém hơn so với Doãn Thiên Lăng và tinh trùng động vật, hơn nữa còn có chỗ tốt nhất ... có bỏ em của bạn rốt ? Như vậy suy tính tổng hợp tới lui cũng tệ lắm, cái khác muốn địa vị cao có địa vị cao, lương có lương cao hơn, trình độ học vẫn cũng cao , đó chính là tam cao tài giỏi đẹp trai, tính thế nào cũng tệ.

      Nhưng cứ như vậy gả cho?

      Cmả giác có chút cam lòng. Nàng biết nam nhân cổ đại tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường, giống như cẩm thạch vậy tám thê tử chín thiếp và mua mấy bộ y phục cũng sai biệt lắm, cái này có vẫn đề ... mặc dù nàng thích bàn chuyện về người khác, có thể tiếp nhận nam nhân quen biết kết hôn sinh con, nhưng nếu như người đàn ông đó muốn ở trong chăn liên tục chiến đấu ở các chiến trường chớ bàn luận, nàng thích sạch , chịu nổi mùi của nữ nhân khác tới ô nhiếm mình.

      Nghĩ như vậy, hình như gả cũng phải là chuyện tốt. Bởi vì muốn nam nhân như vậy từ ... mà ... Cuối cùng thủ thân như ngọc giống như những ở thanh lâu giữ vững băng thanh ngọc khiết là việc khó khăn.

      “Quận chúa, thời gian còn sớm, ngài nên ngủ.” Tiểu Đào .

      Doãn Thiên Lương bò vào chăn, ngủ ngủ , chừng nửa đêm có thần tiên báo mộng cho nàng cho nàng biết phương pháp thoát thân đó.

      chứng minh giống như Doãn Thiên Lương là loại người “thích ứng trong mọi tình cảnh” nên lọt vào mắt xanh của ông trời, lúc sáng sớm nàng thức dậy trí nhớ vẫn còn là trí nhớ đó, đoán chừng câu trở về cũng tăng lên.

      Nếu có thần tiên báo mộng, Doãn Thiên Lương quyết định thích ứng trong mọi hoàn cảnh, dù sao ở cỗ đại cũng như vậy, coi như lấy chồng là đá cẩm thạch, đàn ông khác cũng như nhau, còn nếu như chọn cái nhìn thuận mắt chút tài sản cũng tồi. Ăn xong điểm tâm, vợ chồng Trạm vương mang theo nàng vào cung.

      Thái hoàng thái hậu, Hoàng thái hậu đều ở đây, cũng cảm thấy rất hứng thú nhìn Doãn Thiên Lương, Thanh Uyển công chúa đứng bên người Thái hoàng thái hậu, cái nhìn như khoét Doãn Thiên Lương, nếu ánh mắt là dao găm, Doãn Thiên Lương đoán trừng bị nàng ta lăng trì hai vòng rồi.

      Trong khi bị lăng trì, thái giám Vân Trung quận vương cùng Thái Vương phi đến thỉnh an, Thái hoàng thái hậu truyền. Doãn Thiên Lương rất muốn xem chút đá cẩm thạch có vẻ mặt gì, bất quá nhiều người nhìn mình chằm chằm như vậy cũng thể nào lộ ra chút sơ hở nào, nhìn cũng hết sức ... nếu như hai người bọn họ bất hạnh bị loạn chút bởi lời Uyên Ương phổ.

      Nàng suy nghĩ xem nên lừa gạt các lão thái thái này như thế nào, lại nghe được lão thái thái mở miệng để cho tiểu bối bọn họ ra ngoài. Doãn Thiên Lương ước gì đâu, chuyện nàng ghét nhất là họp, so với họp chuyện ghét hơn chính là dự thính hội nghị... chỉ có dự thính rồi biến mất quyền lợi có biểu quyết.

      Thanh Uyển công chúa ở phía trước, đá cẩm thạch ở giữa, Doãn Thiên Lương sau cùng, ra khỏi điện, mặt trời chói lọi.

      “Quân ca ca.” Ra khỏi cửa điện Thanh Uyển quay đầu tới câu như vậy, Doãn Thiên Lương chợt cảm thấy tê tê, cái , mang theo chút yếu ớt trộn lẫ chút tức giận, tỷ lệ vừa vặn, đến nàng cho là đá cẩm thạch cùng Thanh Uyển ngươi ta .

      “Công chúa có gì phân phó?” Đá cẩm thạch .

      “Quân ca ca, ngươi muốn kết hôn với nàng ta ...?” xong, hướng ngón tay ngọc hơi xanh nhằm ngay Doãn Thiên Lương.

      “Cha mẹ chi mệnh.” Đá cẩm thạch . (ý là ý của cha mẹ, ta để nguyên như vậy).

      “Quân ca ca, ngươi thể cưới nàng.” Thanh Uyển .

      “Đây là chuyện của ta, cônh chúa quản được rộng rồi.” Đá cẩm thạch . Khí thế này ... liền xông ra câu rất “ông cụ”, ấn tượng của Doãn Thiên Lương cho tăng thêm phần.

      “Ngươi có biết hay , hôm qua Vọng Phi ca ca tới cầu xin bà nôi cùng mấu hậu cũng muốn cười nàng ?” Thanh Uyển .

      Sau đó cúi đầu, Doãn Thiên Lương cảm thấy đạo ánh mắt lạnh lẽo nhìn tới, bất quá thời gian quá ngắn.

      “Đó là chuyện của Thừa Dục.” Đá cẩm thạch .

      Doãn Thiên Lương vô cùng buồn cười, người em này chuyện nghẹn người.
      Last edited by a moderator: 12/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :