1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ yểu điệu - Đông Ly Cúc Ẩn (137C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 134.


      “Ôi chao, được, hai lão già chúng ta có lỗi còn được sao? Nhìn biểu tình của từng người các ngươi giống như ta làm giác các ngươi vậy?” Người đẹp rốt cục lầm bầm lầu bầu được nữa.

      “Chuyện này có thời gian cùng
      [​IMG]
      Phong nguyet, MizukiHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 135.


      Lục Điêu Thuyền mỗi ngày đều tỉnh dậy sớm, chỉ cần có tiểu tiện thoải mái tự mình nằm chơi đùa kín đáo, nhưng hôm nay lại có chút kì quái, y y nha nha ngừng làm Doãn Thiên Lương ngủ được.

      “Xú nha đầu, trúng số độc đắc ? Cao hứng cái gì a.” Doãn Thiên Lương bên thầm bên dụ dỗ, cửa vừa mở ra, trận gió quét đến bên giường.

      “Điêu Thuyền, chơi cùng bà nội.” Người đẹp thuận tiện ôm đứa trẻ trong tay Doãn Thiên Lương qua.

      “Mẹ, ngài sao lại dậy sớm như vậy?” Doãn Thiên Lương nhìn bên ngoài chút, vẫn còn tối đó.

      “Dậy sớm, ở ngoài chờ nửa ngày, nghe thấy trong nhà có động tĩnh, sợ các con còn ngủ.” Người đẹp .

      Còn chịu khó hơn so với ôm cây đợi thỏ.

      Lục Quân Tắc luyện công buổi sáng xong trở về nhìn thấy tình cảnh này thở dài.

      Gả vào bao nhiêu lâu, lần đầu tiên cả gia đình ăn bữa cơm đoàn viên, Doãn Thiên Lương tự chủ nhìn hướng bố chồng, thế nào vẫn rối bù như thổ phỉ thế kia?

      Ăn cơm xong Lục Quân Tắc lại ra ngoài. Nhìn trước mắt hai lão ngoan đồng cùng tiểu thâm trầm, trong long Doãn Thiên Lương vui vẻ, cả nhà cứ bình thường như vậy .

      “Điêu Thuyền mau lớn lên, lớn rồi bà nội dẫn ngươi du sơn ngoạn thủy, ta có ngột ngạt ở trong phủ, có gì vui.” Người đẹp .

      Doãn Thiên Lương lên tiếng, bố mẹ chồng trim nổi trong quan trường nhiều năm như vậy thể tình hình bây giờ, nếu bọn họ nóng nảy lại có thể yên tâm.

      “Muốn chơi cũng phải đem chuyện trước mắt giải quyết rồi hãy .” Bố chồng mở miệng.

      “Trước mắt có chuyện gì? Quân Tắc có thể xử lý tốt, ông nha, có ở đây cũng để long dạ thảnh thơi .” Người đẹp : “Lại , chuyện trọng yếu trước mắt cũng sánh bằng chuyện của Điêu Thuyền.”

      Hôm nay tiểu Điêu Thuyền rất vui vẻ, cười ngừng, nghe vào trong tai Doãn Thiên Lương, êm tai như tiếng chuông gió.

      Buổi chiều Lục Quân Tắc trở về, ôm Lục Điêu Thuyền, còn chưa ngồi nóng đít liền nghe “ầm” tiếng.

      “Lục thúc, sao thế?” Lục Quân Tắc hỏi.

      “Lão Lục à, càng gia càng ổn.” Cha Lục Quân Tắc .

      “Thánh chỉ đến.” Giọng chú quản gia rất nghiêm túc.

      Lục Quân Tắc bận rộn sai bày hương án, mang theo cả nhà già trẻ quỳ nhận thánh chỉ.

      Thánh chỉ là ý chỉ thứ nhất của tân hoàng, biết viết gì.

      Nàng quỳ gối sau lưng Lục Quân Tắc, bên cạnh là bố mẹ chồng.

      Thánh chỉ đại ý viết, Hoàng đế mới vừa ngồi lên long ỷ, cảm thấy hề vững chắc, cảm thấy tiểu tử Lục Quân Tắc là hạng người có biệt tài, hơn nữa cũng nghỉ phép lâu như vậy, người cũng lên khôi phục tiếp tục làm việc cống hiến, còn nữa, bàn về thân phận ta còn là mười bảy thúc, tiểu tử ngươi liền đoàng hoàng trở về làm việc cho ta, bạc đãi ngươi.

      Doãn Thiên Lương phát hoàng đế cũng đường hoàng, mười bảy thúc, tiền nhiệm còn là họ đó, người dạng gì? Đá chúng ta về nhà ăn ngô. Bây giờ cũng ràng liền cho chúng ta trở về cống hiến? Nào có chuyện dễ dàng như vậy.

      “Thần tiếp chỉ, Ngô hoàng vạn tuế.” Lục Quân Tắc lên tiếng lại rất vững vàng có tí gợn song.

      Quên , thông cảm cho ta, quan lớn cấp đè chết người, huông chi là BOSS cao nhất. Trò chơi giết người chơi nhiều những cũng có người thể đắc tội.

      Thái giám vẫn là thái giám lần trước, lần này cười giống như vai hề tô son phấn sân khấu.

      Thái giám vui vẻ cầm phần tiên Doãn Thiên Lương muốn tu bổ vườn hoa, phần chấn, ngây ngất .

      Lục Quân Tắc đem thánh chỉ giao cho quản gia cầm , Doãn Thiên Lương dõi theo quyển trục màu vàng kia, xong rồi, mộng phú quý rảnh rỗi của nàng bị cuốn lụa kia phá vỡ rồi.

      Cái mười bảy thúc này ngược lại thông minh, trực tiếp người tiền nhiệm muốn gặp bắt đầu sử dụng, phải biết ơn đâu. Bây giờ chợt có xung động muốn nhìn lén chân dung mười bảy thúc, vừa chỉ gọi cái kia còn là cấp bậc của chó ngao Tây Tạng.

      Đạo thánh chỉ này xuống, trước cửa Lục phủ trước có thể giăng lưỡi bắt chim lập tức ngựa xe như nước, danh tiếng bái phỏng có nhiều, lát lão Vương gia lão Vương phi, lát tiểu Vương phi mới sinh sản xong, ngay cả tiểu Điêu Thuyền cũng bị rất nhiều phu nhân quan viên vây xem nhiều lần.

      Cái gọi là thói đời long lạnh.

      Doãn Thiên Lương mệt đến cả người bủn rủn, cười đến cứng cơ. Nằm lỳ ở giường để cho Lục Quân Tắc xoa bả vai.

      “Vườn nhà chúng ta có phải xây cất nữa đúng ?” Doãn Thiên Lương hỏi.

      “Chỉ có thể chờ chút, chờ hoàng thượng căn cở ổn là có thể.” Lục Quân Tắc .

      Doãn Thiên Lương lên tiếng.

      “Oha?”

      “Mười bảy thúc này là dạng người gì? Coi như Doãn Liệt có con trai nhưng còn có huynh đệ, làm sao đến phiên mười bảy thúc làm hoàng đế.” Doãn Thiên Lương .

      “Oha, những chuyện này tốt nhất nên biết. Chỉ cần biết là minh quân là được rồi.” Lục Quân Tắc

      Doãn Thiên Lương quay người lại: “Vậy , Doãn Liệt chết rồi sao?”
      Mizuki thích bài này.

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 136.


      Lục Quân Tắc lắc đầu: “Ở đại điện Tử Tiêu điện, hoàng thượng sụp ở ghế rồng, nghe lúc ấy thái giám tuyên đọc ý chỉ gia phong quý nhân làm quý phi.”

      “Có thể hiểu là ta vì Nhâm nương mà điên cuồng? Cái Mai biểu muội đó nhìn phải là người quang minh lỗi lạc, Doãn Liệt lại còn muốn phong làm quý phi? Ai, chẳng qua là thương hại đám lão bà như hoa như ngọc kia của .” Doãn Thiên Lương . Người có thể điên cuồng, có thể thỉnh thoảng nổi điên, đó là đặc thù của người bình thường, nếu giống như Doãn Liệt mà nổi điên đáng sợ.

      “Người chết lớn nhất, những chuyện này cũng cần .” Lục Quân Tắc buộc lại tóc: “Vi phu đáp ứng, nếu có cơ hội thích hợp chắc chắn cách xa những thứ này, để cho nàng lo lắng.”

      “Ừ, tốt. Nhưng có chuyện nhất thiết phải khắc ghi ở trong long.” Doãn Thiên Lương , vẻ mặt nghiêm túc.

      “Chuyện gì?” Lục Quân Tắc cười hỏi.

      “Nhất định là trước khi lấy đủ tiền dưỡng lão làm.” Doãn Thiên Lương .

      “Hẹp hòi.” Lục Quân Tắc điểm cái trán của nàng.

      Tân hoàng lên ngôi lại lắm phô trương, thậm trí cũng có hạ chỉ tổng tuyển cử mỹ nhân, đủ loại dấu hiệu trước mắt xem ra còn có việc, giống Doãn Liệt thân thể như vậy còn muốn phong Quý phi. Khó trách đế vị ngồi lâu ... có cái mạng cũng có thể lực.

      bao lâu, tân đế bân bố đạo thánh chỉ thứ nhất cho hậu cung, phong mẹ ruột của làm Hoàng thái hậu, hơn nữa lại mở Hoàng lăng hợp tang cùng lão hoàng đế , Doãn Thiên Lương suy nghĩ chút, việc này vượt qua thời Ung Chính, mẹ của Dận tường, sau khi chết mới vào Hoàng lăng.

      Tân đế cũng lập hoàng hậu, họ Hoắc, là cháu ruột An Quốc công chúa.

      Tất cả cũng vào quỹ đạo, ngay cả việc của Lục Quân Tắc cũng có quy luật. Doãn Thiên Lương nghĩ tới cái quyền lợi lien tiếp lại vững vàng như vậy, xem ra “thập thất thúc” mưu đồ lâu, ngay cả Doãn Liệt cũng có thể làm rơi cũng là người đáng sợ, Doãn Thiên Lương suy nghĩ.

      năm cứ như vậy bình ổn qua, bình ổn đến Doãn Thiên Lương cũng cảm thấy khó tin.

      Lại đến 15 tháng 8 hàng năm, tân đế hạ chỉ chúc thọ cho Thái hoàng Thái hậu ... dĩ nhiên cũng là mượn cơ hội để cho quần thần vào kinh ra mắt tân chủ tử, Đại tiểu Vương gia, Vương phi của Lục phủ cũng thể , nhất là khi người ta lên phục chức cho.

      Càng gần kinh thành càng mong đợi, lần này cũng có thể nhìn thấy mẹ Vương phi, biết mẹ Vương phi nhìn thấy nàng bây giờ có thể vui vẻ hay .

      Cuối cùng tới kinh thành, tất cả vẫn còn như mấy lần trước tới, vào biệt viện ở làm cho người ta hỏi thăm, quả nhiên người Trạm vương phủ đến từ lâu, Doãn Thiên Lương có chút kích động. Quận Vương phi sớm sai người chuẩn bị lễ vật thúc giục hai người thăm viếng.

      Về nhà thấy Trạm Vương phi, quả nhiên vừa ôm vừa lau lệ, làm cho Doãn Thiên Lương cũng ê ẩm cả lỗ mũi. Rất may, Lăng Tiễn Tuyết vội tới khuyên giải. Nhìn chút Lục Điêu Thuyền được ôm ở trong ngực Trạm Vương phi, con mắt Lăng Tiễn Tuyết lóe sang, ngay sau đó để chon ha hoàn đem con trai kéo tới trước mặt Doãn Thiên Lương.

      A, đứa trẻ này cũng rất giống Thủy Tiên .

      em chồng, nhìn cháu trai chút xem như thế nào?” Lăng Tiễn Tuyết cười hỏi.

      “Rất giống trai, tệ.” Doãn Thiên Lương sờ đầu của bé, tiểu Thủy tiên lại còn quay mặt chỗ khác.

      “Vậy Điêu Thuyền nhà ngươi cho làm vợ con trai ta .” Lăng Tiễn Tuyết .

      Phốc. Hôn nhân ép duyên vẫn kết hôn họ hang gần? được, kiên quyết phản đối.

      được, Điêu Thuyền nhà chúng ta bị bắt nạt.” Doãn Thiên Lương .

      “Doãn Diệu, nhìn tiểu muội muôi đáng ?” Lăng Tiễn Tuyết tự động bỏ qua Doãn Thiên Lương, lôi kéo con trai xem Điêu Thuyền.

      Tiểu Thủy tiên để sát vào nhìn chút, nhìn như rất miễn cưỡng, sau đó : “Cũng cười, ngu ngốc.”

      “Bốp ...”

      Ba người nhìn về phía Doãn Diệu lại nhìn về người giả bộ sao Lục Điêu Thuyền.

      “... Đánh ta?” Tiểu Thủy tiên vẻ thể tin.

      “A ... a ...” Lục Điêu Thuyền vừa cười, cười hoa tay múa chân.

      Tiểu Thủy tiên đỏ mặt, chạy mách cha, Doãn Thiên Lương cười thâm, con , chẳng lẽ mình cũng chọn trúng?

      cười, chỉ thấy Lăng Tiễn Tuyết ôm Lục Điêu Thuyền đứng lên: “ là đứa trẻ có cá tính, chết, cho ta làm con dâu .”

      ... .......

      Đại thọ của Thái hoàng thái hậu có não nhiệt như lúc 80 tuổi, mặc dù lúc này cũng vui vẻ, mặt rất nhiều người cũng là vẻ cười miễn cưỡng. Thái hoàng thái hậu và Thái hậu cũng có tâm tư nhìn các nhảy dây, kéo tơ hồng linh tinh.

      Trông chờ hoàng đế tới, rất cao lớn, nhìn xấp xỉ tuổi với Doãn Liệt, bộ mặt ... so với Doãn Liệt đẹp trai hơn mấy phần, cặp mắt giống Doãn Liệt, cũng thâm trầm như biển. Người có thể nhìn thẳng đoán chừng rất ít.

      Quả nhiên cũng thân cận với mọi người, nghĩ tới loại trường hợp này cũng qua mà thôi. cười, lại cười đến mức nóng lạnh, nhìn làm cho người ta gần được.

      Cái vị hoàng hậu bên cạnh lại để cho Doãn Thiên Lương kinh ngạc, làm hoàng hậu tất cả đều nhìn đoan trang, nhưng vị hoàng hậu này ràng như thế, như thế nào đây, hình như mang theo mùi vị phong trần, sai, chính là phong trần.

      Tính toán, chỉ cần tảng đá nhà ta tốt, người nào làm hoàng đế cũng có gì khác nhau, huống chi hoàng hậu nhìn có chút phong trần, nhưng nhìn mặt mày cũng là người hiền lành.

      Ngồi uống chút rượu, mặc dù nhiều lắm, nhưng đối với Doãn Thiên Lương, loại rượu này cũng rất nặng, hơn nữa xe ngựa bị lắc tới lắc lui dạ dày cũng mau vặn thành cái bánh quai chèo. Trở về phòng nôn lại ói, người đẹp mẹ chồng đưa Điêu Thuyền ngủ, Doãn Thiên Lương uống canh giải rượu nha hoàn bưng tới.

      Nôn, vẫn còn nôn.

      Lục Quân Tắc tay vỗ lưng của nàng, lại tay rất tự nhiên nắm cổ tay của nàng, bộ dáng bắt mạch rất chuyên nghiệp, Doãn Thiên Lương cười nhìn ta, lại muốn tránh.

      “Mạch trợt.” Lục Quân Tắc .

      “A? Cái gì? Mạch gì?” Doãn Thiên Lương kỳ quái.

      “Hỉ mạch.” Lục Quân Tắc . “Chúc mừng tiểu Vương phi có tin vui.”

      ......

      hay giả?” Doãn Thiên Lương chất vấn, cũng cần quá toàn năng ? Thế nào hai năm tinh thông đến cả sản phụ khoa cũng có thể xem ?

      Doãn Thiên Lương hồ nghi nhìn Lục Quân Tắc: “Làm sao xem mạch được?”

      biết.” Lục Quân Tắc rất sảng khoái lắc đầu.

      “Vậy làm sao biết?” Vẫn nghi nghờ.

      “Tính toán Điêu Thuyền cũng hơn tuổi, Lục Nhân Giáp cũng tới sai biệt lắm. Hơn nữa ...” Để sát vào bên tai Doãn Thiên Lương: “Vi phu gần đây rất là cố gắng. Oha nhìn thấy sao?”

      Nhìn thấy vẫn nhìn thấy, cho là hormone tiết ra quá nhiều cơ.

      Nhưng mà, mùa thu, cũng nên có thu hoạch ?
      Mizuki thích bài này.

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 137. Ngoại truyện.


      Đại thọ 80 của Thái hậu lại muốn ép buộc vào kinh, cũng tốt, rất lâu gặp Tử Quý và Thừa Dục, vừa đúng dịp có cơ hội gặp nhau.

      Mẹ lại nhắc tới chuyện cháu trai, sợ rằng lần này vào kinh mẹ tìm cơ hội tìm mẹ cho cháu trai. Quên , thích lăn qua lăn lại, sớm cho bà có cháu trai chơi cũng dày vò cả ngày.

      Vào kinh bái kiến các vị chủ tử trong cung, mẹ cười trộm, là nhiều các đại tiểu thư cũng kín đáo nhìn ta – kể từ khi 17 tuổi kế tục tước vị của cha, mẹ lại tiểu thư nhà ai nhìn ta đều kín đáo, biết là đối với con trai mình quá tự tin hay thực có người đối với ta thầm kín, cũng có cơ hội nhìn, chỉ cần nhìn trở lại ... tất nhiên các vị tiểu thư kia cúi đầu cho thấy mặt, có lẽ là ghét ta .

      Hôm đó trở về phủ muộn, chân bước vào phòng khách lại thấy khuôn mặt tràn đầy hoài nghi quay đầu lại nhìn ta, nhìn dáng dấp bất quá mới mười bốn mười lăm tuổi, hai má thịt múp míp. Đại khái là lần đầu tiên có đứa trẻ đem cả khuôn mặt hướng về phía ta nhìn lâu như vậy.

      thẳng tới, ánh mắt liếc thấy đôi mắt ở người ta lưu luyến – khó có được tiểu nha đầu thấy ta nhưng có lập tức mở ra ánh mắt.

      Nha đầu này hình như cảm thấy rất có hứng thú với ta, ánh mắt liếc thấy nàng luôn luôn nghiên cứu ... mặt của ta? Nghe được cách ta cùng mẹ đối đãi nhau, nàng đem ánh mắt và miệng cũng tròn vo, giống như quả trứng chim cút.

      Nha đầu này có lẽ cầm tinh con heo, có thể ăn ba chén cơm, thấy chúng ta nhìn liền ngượng ngùng cười, mình quá đói, mẹ lau hạt cơm cho nàng ánh mắt nàng liền cong cong nhìn mẹ - hình như rất hứng thú với mẹ, mà hình như mẹ cũng thích thú , thậm chí ngay cả lời “tìm con dâu như vậy” cũng ra ngoài.

      Nàng đúng là đứa trẻ, còn mải chơi. Nhưng vì sao hôm nay thấy ta lại chạy? Trở về phòng soi gương chút, hôm nay so với hôm qua cũng khó coi, rất là kỳ quái.

      Hôm đó Thừa Dục đột nhiên đến kinh tiểu nha đầu chơi vui lắm, ngày khác lão Hầu gia trong nhà nhàm chán lại buộc đón dâu, định đem nha đầu kia lừa gạt về làm vợ, chẳng biết tại sao, nghe lời của long mày mẹ cứ nhíu nhíu, mặc dù ràng, nhưng là cùng mẹ sớm chiều chung sống hai mươi mấy nawmta vẫn còn chú ý đến.

      Thừa Dục vừa mẹ liền thần bí hề hề cấp ta cửa hôn , trong long chợt có dự cảm xấu, rố cục mẹ xuống tay bắt con trai mình. Bất quá, thế nào cũng nghĩ tới, nha đầu tiểu Trư ngày đó lại là Quận chúa Trạm thân vương phủ, cũng chính là người vợ mẹ chọn cho ta.

      Nha đầu này là người đầu tiên cho ta nhìn thẳng mặt, cũng tốt, chính là nàng , từ đầu sợ ta.

      Cho là nha đầu này trời sinh tính tình hăng hái mà tò mò, nào biết đến trước mặt các lão thái thái liền xứng đáng bộ dạng đoan trang mà ngu ngốc? Ách, ngu ngốc có lẽ cũng thích hợp, tựa như có chút phiêu du. Ngay cả định ra hôn kỳ cũng nghe thấy, vẫn ở nơi nào cúi đầu, chỉ cấp ngồi ở đối diện cái đỉnh đầu, lúc ấy nghĩ tiểu nha đầu xấu hổ, sau lại phát phải chuyện như vậy.

      Ra đại điện, nghe được hai chữ “hôn kỳ” biểu tình của nàng như vừa ở trong mộng mới tỉnh, ánh mắt chớp chớp, nghẹn đến lý do sứt sẹo “thứ tự lớn ”, quét mắt nhìn nha đầu, chẳng lẽ nàng vui?

      Đêm động phòng hoa chúc, bị chuốc có chút say, nhưng còn đến trình độ ngủ say như chết. Nghe nha đầu kia gọi “Đá cẩm thạch”, “Tửu lượng gì hơn thế này”, hình như mang chút cười nhạo, quả nhiên là nha đầu trong ngoài giống nhau, nhưng, bộ dáng như vậy là lừa gạt cái gì? Híp mắt nhìn nàng trống thắt lưng đứng mặt đất nhìn chung quanh, bắt tay vào làm cái giường đơn giản, sau đó từ bên người ôm chăn qua cẩn thận nằm xuống, chợt có chút hứng thú, nha đầu kia rốt cục muốn làm gì?

      Giường này rất thoải mái? , cũng thoải mái, bởi vì nửa đêm nàng bị té, rất muốn cười, bởi vì nha đầu kia dùng từ rất thú vị “Ai má ơi” – nha đầu có ngôn ngữ sinh động như thế là là tên ngốc?

      Lại nghiêm trang mang ra lý do “thứ tự lớn ” là để cùng ta viêm phòng.

      Sợ là nàng có tâm tư khác? Chợt nghĩ đến lời của Thanh Uyển công chúa và Thừa Dục, trong long liền có chút thoải mái, mẹ nghe được tin đồn, Thừa Dục lại từng tại trước mặt hoàng thượng đối với nha đầu kia rất tốt, còn mua đường cho nàng ăn, chẳng lẽ nha đầu kia muốn mấy khối đường này?

      Bất quá, ta cũng cưỡng ép nàng, nha đầu mặt còn phúng phính như vậy bây giờ nhìn rất giống đứa trẻ .

      , trêu trọc là có thể, dù sao nhàn rỗi cùng là nhàn rỗi.

      Ai biết định lực của nha đầu này cũng tầm thường, mỗi lần dùng giọng nghiêm chỉnh rành thế đến trả lời ta, mặt đều đỏ, hoặc là dứt khoát từ “A”, “Ừ”, nếu người ngoài thấy nhất định cho là người ngốc, nhưng càng như vậy càng chứng minh nha đầu này càng biết diễn, muốn nhìn nàng diễn là cái dạng gì. Lấy cho nàng cái tên “Oha”, nàng nghe cũng có phản ứng gì, nhưng trong lòng nhất định mắng ta.

      Diễn trò như thế nào rất nhanh liền biết, nhưng ta cũng tự mình ở đây, là mẹ sinh động như cho ta nghe, nghe xong chỉ cảm giác có Hoa Mộc Lan trở lại.

      Biết nàng ngây ngô là giả bộ, lại nghĩ rằng tiểu Quận chúa trong phủ thân vương được nuông chiều từ bé lại cam đảm và trí tuệ như vậy, thời khắc nguy hiểm thế lại suy nghỉ để cho mẹ chạy trốn để ý sống chết của mình.

      Mẹ , nha đầu đó “Thay vì hai người cùng chết còn bằng chết bảo toàn ” còn “người chỉ có mẹ nên thể mất ”.

      Khí phách và tư tưởng như vậy để cho ta khiếp sợ. Đáng tiếc thấy dáng vẻ hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng Mẫu Dạ Xoa của nàng. Mẹ , Mẫu Dạ Xoa phải là nghĩa xấu, mà nam nhân vì sợ nữ nhân lợi hại hơn nên cố ý lấy từ khó nghe hù dọa người.

      Chính vì vậy, bây giờ hai Vương phi lớn trong phủ đều là Mẫu Dạ Xoa.

      Gặp lại tiểu nha đầu này sau giờ ngọ ở ngày xuân ấm áp, dáng vẻ còn buồn ngủ tới, nhìn thấy ta trở lại có hơi chút kinh ngạc, ta than thở, dù sao mẹ vẫn có biện pháp chế tạo chút ít chuyện vui, bây giờ nhìn lại chỉ là có chút kinh ngạc thôi.

      Vốn định thay quần áo ra cửa nhớ tới mẹ trước khi thoáng nhìn liền ngừng bước ở ngoài cửa phơi nắng. Nghe khỏi thấy buồn cười, hình như nha đầu kia lý luận với mẹ cũng rất nhức đầu, bất quá, củ cái trắng – rốt cuộc ai mới là củ cái trắng? Muốn nếm bao nhiêu lầm mới cảm thấy ngon?

      Đây là vấn đề rất nghiêm túc.

      Buổi tối từ trong cung trở về, đến trước cửa đem bước chân được lảo đảo chút mới đẩy cửa vào, nàng dùng sức chà xát tay, giống như là tay kia dính cái gì lấy ra hết, trong ánh mắt nhìn ta có chút ... Đại khái là bất nãm và khinh bỉ, vì sao? Mẹ lại với nàng cái gì?

      Vốn muốn nằm vật xuống ở bên cạnh thuận tiện ôm nàng, ai ngờ nàng lại mình đứng dậy, đại khái cho là ta say rượu, vì vậy liền lại khôi phục dáng vẻ mẫu Dạ Xoa. ra là khinh bỉ cho là ta muốn cưới vợ bé, nhịn cười ... nàng lại bị mẹ lừa gạt.

      Hồi lâu ở bên người đúng là có chút nhớ, nghĩ đến nàng cẩn thận mang túi hương có xuân dược cho ta, muốn nàng giống như Phật ngồi ở bên cạnh coi chừng, muốn bàn tay nho của nàng, cũng muốn nàng hơn nửa đêm ngủ được ôm cánh tay ta.

      Làm trạng thái lơ đáng ôm hông của nàng lại bị nàng dời , quay đầu lại bóp mặt của ta, lại còn lầm bẩm, trong nháy mắt trong long có chút hy vọng, có lẽ nàng thích gặp ta cùng những người khác ở chung chỗ.

      Nếu như thế, vậy liền xin Lũng Nguyệt tới giúp chút .

      Từ ta và Lũng Nguyệt giống như huynh muội, vui vẻ đáp ứng chuyện này.

      Ai biết nàng đối với Lũng Nguyệt lại có thái độ như thế, nàng ... Chút ghen tức cũng có? Trong lòng liền có chút thoải mái.

      biết Lũng Nguyệt thầm với mẹ cái gì, bắt đầu láy tư thái khiêu khích xuất trước mặt Oha, vì vậy, đại khái ta có thể tưởng tượng Oha bày ra tư thế thổ phỉ. ra là Mẫu Dạ Xoa dù lớn hay đều là người gây gổ, hết lần này tới lần khác cũng chọn chỗ đau của người, mấy phen xuống ngược lại biết Lũng Nguyệt bị nàng cái gì. Lũng Nguyệt : “Sau này cẩn thận chút, phu nhân của ngươi nghiêm túc lên cũng muốn ăn thịt người.”

      Đúng vậy a, ngược lại mong đợi tới ăn. Nhưng vì sao những ngày này chỉ cần vào cung trở về ánh mắt nàng liền lóe lóe tỏa sáng như tên trộm nhìn ta, biết trong đầu của nàng lại suy nghĩ cái gì ...

      Biết mẹ bỏ qua bất cứ cơ hội nào, tuy nhiên nó ngờ tới mẹ đẩy nàng xuống, giây phút tiếp được nàng kia tim thiếu chút nữa ngừng đập, nhìn nàng cười khúc khích ngất đinh trong long chợt nổi giận, nếu có cái vạn nhất như thế nào cho phải? Dưới gầm trời này chỉ có tiểu Dạ Xoa.

      Nhưng mà, rất tốt, nhìn lúc nửa đêm rơi xuống đất còn lầm bà lầm bầm bò dậy có chuyện gì, cũng trách, tiểu dạ xoa nha, sức sống cũng rất mạnh mẽ.

      Chẳng qua, cho tới bây giờ tiểu dạ xoa đối với chuyện tình cảm vẫn tỉnh tỉnh mê mê, biết lúc nào mới có thể thông suốt. Càng ngày càng nhiều thứ dò xét, thấy trong mắt nàng càng ngày càng nhiều bối rối, là tương tốt, dù sao bây giờ chúng ta có thói quen được ta nắm tay rồi.

      Chỉ có điều, rất nhanh liền hoài nghi nha đầu này có dấu hiệu thông suốt hay , làm sao suy nghĩ thế vì Lũng Nguyệt phải hòa thân mà say mèm? Còn giựt dây ta và Lũng Nguyệt bỏ trốn? Liếc nàng viết tờ giấy điều ước cổ quái để ấn xuống dấu vân tay, bây giờ rất muốn nhìn chút nàng trêu ghẹo cái gì.

      nàng ngu ngốc, lại biết lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, thông minh , lại đem vật kia giấu ở ... Giấu ở dưới giường, hôm đó nàng có ở đây, nhàm chán lấy ra xem chút, chỉ thấy chữ “Thủy” them dấu ngang thành chữ “Vĩnh”.

      Điều thứ nhất: Vĩnh viễn được dùng sức mạnh với vợ. Nếu cưới vợ bé cần phải dùng các loại lý do hạ thấp đị vị của vợ và cắt giảm hết các phí tổn cần thiết.

      Giờ nhìn thấy cái này dở khóc dở cười, tên ngốc, lại còn tin ta.

      Nhưng, nếu dùng sức mạnh, vậy hãy để cho nàng cam tâm tình nguyện là được?

      Cái này cũng khó ? Cũng .

      Nhưng tại sao lại phải hy sinh lớn, ngay cả con cái cho nàng xem nàng vẫn dáng vẻ u mê? Ngày nào đó nhìn nàng lén lén lút lút nhảy ra cái điều ước kia, tìm cơ hội xem, lại them điều thứ hai: Trước 18 tuổi phải viêm phòng.

      khỏi mỉm cười, xem ra tiểu dạ xoa cũng phải động tâm? 18 tuổi, cũng có thể đợi, dùng lời của mẹ, nha đầu ở giai đoạn nụ hoa đợi nở, 18 tuổi nên nở chứ?

      Vốn tưởng rằng có thể bình thản như vậy đợi đến nàng 18 tuổi, ai ngờ hoàng thượng đưa phong mật hàm tới.

      Cùng tây phiên (đất nước ở biên giới phía tây) khai chiến ... quyết chiến giữ vững lãnh thổ.

      Nhiều năm trước khi phụ thân đóng ở tây phiên mẹ mang ta qua, nơi đó rất nguy hiểm đáng sợ.

      Nếu như bình thường, có nguy hiểm ta cũng có chút nào băn khoăn, du sao bảo vệ quốc gia là trách nhiệm. Nhưng, nhìn chút người ngủ trong ngực, ta kiên nhẫn chờ đợi hồi lâu đóa hoa còn chưa nở rộ, nhất thời lại có chút sợ thấy được.

      Nếu thấy được .... Ai!

      Tiểu dạ xoa còn ngủ say sưa, đầu cọ xát trong ngực ta.

      Hay là, chuyện nguy hiểm này cũng nên ràng với nàng, tiểu dạ xoa là người dũng cảm cũng sợ, hơn nữa cũng làm cho nàng sớm tính toán vì tương lại của nàng.

      Chẳng qua là ngờ tới quyết định của nàng lại là như thế.

      Trước kia luôn trêu chọc nàng, từ ngày đó ngược lại. Ngày đó lại nhìn điều ước mới phát them điều thứ ba: Điều thứ hai còn giá trị.

      Nàng tận hết sức lực, thủ đoạn gì đều đem ra hết, nàng nàng phải lưu lại đứa bé phòng ngừa vạn nhất.

      Ta càng muốn hơn nàng. Nhưng nếu làm như vậy, kiên nhẫn chờ đợi hoa nở sợ rằng vĩnh viễn có ngày nở rộ rồi.

      Cự tuyệt so với khắc chế mình thổng khổ hơn, biết đụng chạm nho của nàng trắng đêm ngủ.

      Lần đầu tiên, mãnh liệt như vậy hi vọng mình có thể sớm ngày khải hoàn trở về, lần đầu tiên, hi vọng thiên hạ này có chiến tranh. Như vậy, ta có thể coi chừng đóa hoa của ta nở rộ.

      Thời gian chiến tranh rất là gian khổ, chiến tranh dường như đánh lien tiếp có dừng lại, từ đông đến hạ lại từ thu đến xuân, viết thư bình an là để an ủi.

      Ai ngờ đầu tháng tám, thư của mẹ tới, nàng bị bệnh, thích cơm canh, bệnh thoi thóp mỗi ngày, cũng ít .

      Trong long càng them mong đợi chiến tranh đáng ghét này mau kết thúc.

      Đại khái đến chết chúng ta cũng nhớ ngày đó: Uống rượu đầu óc choáng váng bị đuổi về phòng, kinh ngạc thấy nàng mặc quần áo trong nhìn vào gương chải tóc, thấy ta ánh mắt nháy đều nháy.

      Nàng gầy rất nhiều, hai mắt vòng đen to, giống như con thú nổi điên lại đánh lại cắn ta, nhìn dáng vẻ như hận ăn được ta.

      Nàng quả ăn ta, ăn no liền mơ màng ngủ, còn chặt chẽ nắm tóc ta như sợ ta chạy mất.

      Cái tên ngốc này, có lẽ lại bị mắc lừa, nhưng lần này, ta hết sức cảm kích mẹ liều lĩnh.

      Đứa trẻ đầu tiên của chúng tar a đời, gọi là Lục Điêu Thuyền, nàng vui, nhưng mẹ lấy tên cũng tiện đổi, được rồi, người lại lấy .

      biết nàng có nhìn thấy ta bỏ thêm vào điều ước thứ tư: Vĩnh viễn cưới vợ bé.


      HẾT TRỌN BỘ.
      Mizuki thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :