1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ yểu điệu - Đông Ly Cúc Ẩn (137C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 127.


      Lần thứ hai lên thuyền, Lục Quân Tắc hình như vẫn còn hứng thú với câu cá, cầm cần câu hướng phía mặt nước ngồi bất động, tựa như sử dùng suy nghĩ quyến rũ cá lên, mặc dù Doãn Thiên Lương thích nhưng cũng coi như là thủ đoạn bồi dưỡng tình cảm vợ chồng – chịu đựng .

      Nhưng hôm nay Lục Quân Tắc hình như được bọn cá chào đón, ngồi hơn nửa canh giờ dây câu cũng có chút động tĩnh, hơn nữa lại có đám mây đen bay tới đầy trời, rất nhanh gió nổi mây vần mưa rải đầy trời, thuyền vốn đứng vững lại lay động nhiều hơn.

      Hai người và khoang thuyền, mành vải bị thổi bốc lên, thỉnh thoảng liền có mưa bụi chui vào. Rất nhanh hồ liền nổi lên mảnh hơi nước dày, dõi mắt nhìn lại, hình dáng xa xa mỏng manh nhè , nhìn giống như bồng lai tiên cảnh.

      Có vài hạt mưa rơi ở mặt lành lạnh, Doãn Thiên Lương tám trăm năm cũng thấy cảnh đẹp như vậy liền nỡ đóng cửa kéo rèm. Lục Quân Tắc ngồi ở bên cũng lên tiếng.

      Bất chợt tiếng sét, Doãn Thiên Lương chớp chớp con mắt, mẹ , lỗ tai thiếu chút nữa bị điếc. Hai bàn tay bưng kín lỗ tai của nàng, Doãn Thiên Lương run chút.

      Người em, muốn tán tỉnh cũng phát cái thư mời tới ...

      “Đóng cửa sổ , tiếng sấm lớn.” Lục Quân Tắc .

      Đóng cửa sổ, dĩ nhiên rèm cũng ngoan ngoãn rũ xuống, còn kém thổi tắt cây nến.

      “Mưa vẫn còn lớn.” Doãn Thiên Lương câu vô nghĩa.

      “Trời này mưa xuống lại càng lạnh ...”

      “Bốp ...”

      Có người trước mắt bay lượn đầy chim .

      “... Rồi, Oha, nàng sao chứ?” Lục Quân Tắc bên bên tiện tay đem cửa sổ bỏ ra.

      Có thể có chuyện gì, nhiều lắm là đầu nhiều ra cái túi, nhưng, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, có chút việc quýnh lên cũng tốt.

      Lắc lư đầu, Doãn Thiên Lương lại dùng sức chớp chớp con mắt, tay có phương hướng từ từ đưa ra phía trước: “Ngày thế nào lập tức liền tối? Tôi nhớ được ràng vẫn chưa tới giờ thân ...”

      “Oha, nàng nhìn thấy?” Giọng của Lục Quân Tắc có chút kinh ngạc.

      “Hơi tối, có chuyện gì, tôi nhắm mắt tốt thôi, trước kia cẩn thận bị sét đánh , tôi ngủ hai ngày lại mở mắt ra liền nhìn thấy.” Doãn Thiên Lương ăn có.

      Sau đó thuận thế nhắm mắt lại, lấy tay vụng về xoa xoa nhàng. muốn nhìn biểu tình của Lục Quân Tắc chút.

      “Oha, đến giường nằm lát tốt.” Lục Quân Tắc , chợt ôm ngang nàng lên đặt lên giường.

      Ách ... ràng nàng nhắm mắt lại thôi cũng có ám hiệu gì khác nha? Người liền chuyển rời đến giường ...

      Được rồi, để cho nàng tiếp tục giả vờ , trong tivi có rất nhiều người mù trông mèo vẻ hổ mà.

      Sớm biết người mù có đãi ngộ tốt như vậy, bắt đầu giả bộ khi biến thành đồ ngốc. Nhìn chút, tỉnh ngủ có người khác giúp đỡ, bộ cũng có người vui lòng ôm, đâu xa, tối thiểu tiết kiệm giầy thêu của mình – ngồi ở xe ngựa tựa vào trong ngực Lục Quân Tắc, Doãn Thiên Lương vui vẻ, phấn chấn, ngây ngất suy nghĩ – cảm giác được người khác ôm an toàn, vững vàng lại thoải mái, chất lượng phục vụ thượng đẳng, máy bay trực thăng Burj Al Arab, xe Rolls Royce có thể chơi, nhưng vẫn có người nào dịu dàng ôm khách đưa đến sân bay ...

      Giữ vững ánh mắt có lo lắng nhìn chằm chằm nơi nào đó phân cao thấp Doãn Thiên Lương vẫn chưa ăn cơm tối, suy nghĩ có muốn hay lấy bữa cơm tối ngay lập tức, ánh mắt liếc thấy vẻ mặt hoài nghi của Lục Quân Tắc kia, Doãn Thiên Lương lập tức quyết định giả bộ đến sang sớm ngày mai.

      Ăn cơm biến thành vấn đề nho , Doãn Thiên Lương nhìn những món thích ăn ở bàn cũng thể gắp càng thể , chỉ lấy chiếc đũa ăn đồ nha hoàn và Lục Quân Tắc gắp vào trong chén, bất quá ngày mai đợi nàng có thể nhìn thấy liền có thể ăn thoải mái.

      Ăn cơm xong uống trà, Doãn Thiên Lương liền cau mày, làm ra vẻ mặt lo lắng, cầm ly trà cũng uống, đem ánh mắt nhắm ngay mặt đất làm như có điều suy nghĩ – chính là lời nào.

      “Oha?” Lục Quân Tắc gọi.

      Bắt chước diễn trong tivi, đem đầu hướng sang ta, nhưng ánh mắt tuyệt đối muốn cùng mặt lệch chuyển đến nơi nào đó sau đầu ta: “Hả?”

      “Có khá hơn chút nào ? Để ta mời đại phu tới xem chút.” Lục Quân Tắc .

      “Ngày mai rồi hãy , cũng muộn, có lẽ sang sớm ngày mai là tốt rồi.” Doãn Thiên Lương . Đại phu tới thế nào, nhìn thấy chính là nhìn thấy.

      Lục Quân Tắc đứng dậy, tới – Doãn Thiên Lương vẫn đem tầm mắt dừng lại ở nơi nào đó, cho đến khi Lục Quân Tắc dắt tay của nàng: “ lát đại phu tới, về phòng trước .”

      đường trở về phòng, Lục Quân Tắc cẩn thận dắt tay nàng, lên bậc xuống thềm, rất tit mỉ, Doãn Thiên Lương lại rất o hiền lành nhớ tới bài hát “Nâng bước , trường học ... dùng cái ngọt lành đem ta làm mồi cho lớn ...”

      Sáng hôm sau, cũng biết lúc nào Doãn Thiên Lương cảm thấy trong bụng trận sôi trào, như muốn nôn mửa ra, vỗ ngực cái đè xuống.

      “Oha, thoải mái?” Lục Quân Tắc cũng đứng dậy vỗ nhè lưng của nàng.

      “Có chút buồn nôn.” Doãn Thiên Lương , đập như thế này, có đập cho nôn mửa ra, biết áp đến dây thần kinh nào.

      Lục Quân Tắc cầm quần áo mặc cho nàng, vội vàng để cho nha hoàn mời đại phu.

      Trước khi đại phu đến Doãn Thiên Lương muốn nôn ra cả nước chua, giả bộ cũng thể giả bộ nữa – nếu cũng muốn nôn đến xiêu vẹo.


      Chương 128.


      Lục Quân Tắc nhìn nàng chợt “hồi phục thị lực” khóe miệng liền kéo xuống.

      Đại phu tới, khi đó trời còn chưa sang, Doãn Thiên Lương nôn cón hơi sức gì. Chỉ nghe lão đại phu chuẩn mạch rồi hỉ với Lục Quân Tắc: “Chúc mừng Quận vương, tiểu Vương phi là có tin vui, tình hình như vậy đại khái còn phải kéo dài hai tháng, qua bốn tháng là tốt rồi, Quận vương đừng lo.”

      Hẳn là lo lắng.

      Sờ sờ bụng của mình, thần kỳ, trong bụng có vật ở lớn lên, cần ánh mặt trời hay mưa móc.

      Lục Quân Tắc sai người trọng thưởng đại phu, lại gặp Doãn Thiên Lương nhàng vuốt bụng.

      “Cái này, biết là Lục Nhân Giáp hay là Lục Điêu Thuyền.” Lục Quân Tắc , cũng nhìn bụng Doãn Thiên Lương.

      “Sinh ra rồi biết thôi, chuyện đặt tên phải là cha và mẹ làm chủ?” Doãn Thiên Lương . Hi vọng là bố chồng thực là đọc đủ thi từ ca phú để lấy cái tên.

      Chẳng qua là biết đôi uyên ương già này chạy đâu chơi rồi.

      Tính toán, ngày Doãn Thiên Lương mang thai là ở biên giới phía tây, quan trong là cha đứa trẻ, năng lực vận động của nòng nọc cũng tệ nha.

      Những thứ kia tạm thời xen vào, dưới mắt mỗi ngày nôn là hành hạ người, Doãn Thiên Lương gần giống, gần thành, gần bằng “thần tượng” toàn bộ phủ, ăn nôn nôn ăn, mỗi ngày đều lăn qua lăn lại nhiều lần, bất quá đúng là Lục Quân Tắc cũng chịu khổ cùng nàng.

      Trước kia Doãn Thiên Lương xem tivi thấy phụ nữ mang thai đồ ăn thích có thay đổi, nhưng như thế nào cũng nghĩ tới mình muốn ăn củ cải chấm tương.

      Kể chuyện ngày đó, nàng muốn ăn củ cái chấm tương, chân mày Lục Quân Tắc lập tức nhíu lại: “Oha, cái gì?”

      “Củ cải chấm tương.” Doãn Thiên Lương , kỳ quái sao?

      Lục Quân Tắc phân phó, lúc ăn cơm trưa, trước mặt Doãn Thiên Lương bày củ cải thái riêng cùng với tương đủ loại mùi vị, cái này ... Tính toán làm món ăn chính?

      Ăn mấy miếng bỗng nhiên lại muốn ăn, để xuống lại thấy Lục Quân Tắc ăn rất được – khó trách em bé muốn ăn, hóa ra là di truyền.

      Từ sau đó, sở thích ăn uống của Doãn Thiên Lương càng ngày càng quái dị, hơn nữa đều là trái mùa gì đó, làm hại phòng bếp Lục phủ cùng nhân viên “mua” mỗi ngày đều lo lắng đề phòng chỉ sợ lại dày vò ra món đồ kỳ quái gì.

      Lại lăn qua lăn lại hơn tháng, rốt cục Doãn Thiên Lương , chỉ cái bụng này lại có khuynh hướng nhanh chóng bành trướng. Vì thế Doãn Thiên Lương có chút bận tâm, buổi tối cẩn thận tắm rửa xong vuốt cái bụng nhìn như ăn béo bung lầm bầm lầu bầu: “Có phải dinh dưỡng đầy đủ hay , thế nào bốn tháng còn như vậy?”

      Nghe được tiếng cười khẽ, nghĩ đến người thứ hai, nhất định là cha đứa trẻ.

      “Oha, đại phu qua năm tháng em bé mới mau lớn.” Lục Quân Tắc .

      “A? Như vậy à, tại mới bốn tháng, còn có nửa năm ...” Doãn Thiên Lương coi lại ngày, lại khoa tay múa chân bụng mình, biết đến lúc đó hình dáng có giống cái nồi úp ngược hay , trong nồi nấu đứa trẻ ...

      Vân Trung giải nhiệt rất nhanh. Doãn Thiên Lương vì tương lai bảo bảo ra đời có thể khỏe mạnh vì vậy cố ý mỗi ngày ở trong phủ lại mấy canh giờ, vì vậy, bọn hạ nhân trong Lục phủ thường thấy cảnh tượng: Hai cái áo choàng hồng đen hoặc trước sau hoặc là trái phải, giống nhau là tay của hai người luôn kéo chung chỗ, áo choàng đen thỉnh thoảng đỡ hông áo choàng hồng.

      Cảnh tượng này đưa đến ít người thổn thức, mấy ông già , Lục gia rốt cục muốn nào nhiệt chút. Người vợ trẻ tuổi thường thường phải về nhà nhéo lỗ tai chồng mình, để cho bọn họ học tập giống như Quận vương.

      Qua năm tháng, bụng Doãn Thiên Lương rốt cục cũng tiến vào thời kỳ bành trướng, sức ăn cũng theo tỉ lệ thuận, mỗi lần cơm nước xong cũng thấy Lục Quân Tắc lo lắng nhìn bụng của nàng. Vì quán triệt “Giáo dục từ dưỡng thai”, từ hai tháng trước, mỗi ngày Doãn Thiên Lương để cho cha đứa bé đọc những Tứ Thư Ngũ Kinh linh tinh gì đó, thỉnh thoảng cũng để cho Hương Châu đàn những điệu hát dân gian, tóm lại, nàng khổ cực, những người khác trong phủ cũng nhàn nhã chút nào.

      người mang thai, toàn bộ phủ tổng động viên.

      Thời điểm bảy tháng, qua tháng hai, có ngày, có người giữa trưa ngủ chợt bị nàng “A” tiếng đánh thức.

      “Làm sao?” Lục Quân Tắc hỏi.

      “Đá tôi.” Doãn Thiên Lương , đặt tay lên bụng, vật bên trong động, sinh mệnh quả nhiên thần kỳ: “Lại động nha ...”

      Lông mày Lục Quân Tắc nhíu lại: “ bảy tháng, dĩ nhiên động.”

      Cũng ? Dĩ nhiên ? Nghiêng mắt nhìn Lục Quân Tắc, có vẻ rất có kinh nghiệm ... Cũng đúng, có chính thức động phòng có nghĩa là từng có đứa .

      “Biết ít.” Doãn Thiên Lương vuốt bụng.

      “Lúc này mới sao, vi phu còn biết chăm sóc sản phụ, chăm sóc tiểu oa oa như thế nào.” Lục Quân Tắc , đúng với bộ dạng tính trước.

      Còn biết toàn bộ? Trong lòng Doãn Thiên Lương có chút tư vị.

      Thời gian tám tháng, bé con trong bụng kia chợt ngừng nghỉ, Doãn Thiên Lương có chút lo lắng, mỗi ngày vô số lần vỗ bụng trêu trọc động động, nhưng biết là lười hay là buồn bực, luôn là Doãn Thiên Lương chạm bụng mới động, tựa như ứng phó Doãn Thiên Lương vậy.

      Tháng ba, cây lộ ra chút màu xanh biếc, Doãn Thiên Lương liền ở thời tiết ấm áp trong sân ngồi chút, đọc đọc cho trong bụng nghe “các loại cỏ nhìn gần cũng ” linh tinh gì đó. Nhưng vừa đọc lẩm bẩm vừa vỗ bên bụng, trong bụng chút động tĩnh cũng có.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 129.


      Muốn tiến tới nghe chút – khom lưng xuống được, muốn
      [​IMG]
      Mizuki, Phong nguyetHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 133.


      lát phải tìm người tới xem bé chút có đụng phải cái gì hay .

      Lục Điêu Thuyền yên tĩnh, chớp đôi mắt xinh đẹp giống bà nội nhìn về phía vừa rồi.

      Thời tiết nóng lên, Doãn Thiên Lương ôm con trở về phòng, cũng nên để cho con nhìn lát thôi, nếu buổi tối ..., vào phòng lại hồ nghi nhìn cái hướng kia.

      Hai người vừa vào phòng, cái hướng mái nhà đứa trẻ vừa nhìn từ từ ló ra hai cái đầu.

      “Ông lão, cháu chúng ta là đẹp mắt, trắng mập mạp.”

      nhi, tại sao chúng ta thẳng về? Như vậy có thể ôm cháu .”

      “Cái này, chúng ta phải xem chút tình huống rồi hãy , vạn nhất vợ chồng son người ta hoan nghênh chúng ta trở về, phải chúng ta tự đòi vui?”

      , thế nào chúng ta cũng là trưởng bối của bọn họ, hai đứa trẻ cũng phải là con bất hiếu, làm sao lại ...”

      “Ông còn biết tính tình con trai như thế nào? Đừng cha mẹ, chính là ông nội, bà nội cũng có thể nể tình.”

      “Vậy cũng được ... Nhưng hôm nay cũng làm cha người ta, chẳng lẽ hẹp hòi như vậy sao?”

      “Nhìn kĩ rồi hãy .”

      nhi, chúng ta còn phải tiếp tục màn trời chiếu đất?”

      Mỹ nhân rốt cục quay đầu lại, liếc ông cái: “Nếu ông về trước thăm dò tiếng gió chút?”

      Buổi tối Lục Quân Tắc trở về, tiến vào trong cửa viện chợt dừng bước, nhưng cũng chỉ trong chốc lát lại tiếp tục cất bước về phía trước, trở về phòng khóe miệng còn mang theo ý cười.

      Lúc ấy ánh mắt Doãn Thiên Lương nhìn chằm chằm con ngủ.

      “Oha, Diêu Thuyền sao thế?” Lục Quân Tắc hỏi vội, sắc mặt bé con đỏ thắm, hô hấp đều đặn nhìn rất tốt tại sao lại có chút khẩn trương?

      “Bây giờ còn có sao, nhưng ban ngày giống như bị cái gì hù dọa, tay chỉ thẳng vào nóc nhà gọi.” Doãn Thiên Lương .

      “A, chuyện này.” Lục Quân Tắc giọng cười, ở bên tai nàng chút gì, Doãn Thiên Lương nhíu mày cái.

      “Cha và mẹ là ... Đến cửa nhà rồi còn ngồi mái nhà.” Doãn Thiên Lương . ra con nhìn thấy hai lão già dở hơi kia, rốt cuộc biết trở về, cũng biết vào cửa cũng dễ dàng vào?

      “Dù sao thời tiết cũng tốt, bọn họ thích ngồi để họ ngồi mấy ngày .” Lục Quân Tắc .

      là đứa con trai vô lương tâm.

      Nhưng nàng cũng đồng ý, ai bảo bọn họ đùa giỡn nàng.

      Mấy ngày kế tiếp, Doãn Thiên Lương trong lúc rảnh rỗi liền ôm con ra ngoài phơi nắng, ánh mắt len lén dò xét bốn phía, quả nhiên thấy hai cái đầu như như .

      Doãn Thiên Lương bắt đầu cho đứa trẻ nghe về bà nội của bé, bà nội cỡ nào xinh đẹp hoạt bát, cười lên rất đẹp mắt – dĩ nhiên trẻ con nghe hiểu, nhưng có người nghe hiểu được là tốt rồi.

      Kể chuyện xưa đến ngày thứ tư, bà nội xinh đẹp đem mẹ đẩy xuống tháp cuối cùng nóc nhà có giọng .

      thanh mang theo tức giận: “ nhi, tại sao có thể đẩy con dâu xuống? Đây chính là tầng bảy ... Con dâu lại có da dày thịt béo như nàng, lại có công phu ...”

      Doãn Thiên Lương cười, hướng về phía nóc nhà : “Cha, mẹ, mặt trời lớn như vậy, xuống uống ly trà lạnh .”

      Hai cái đầu phóng lớn ... nhàng rơi xuống đất.

      Doãn Thiên Lương trừng mắt nhìn mẹ chồng: “Mẹ, bản lĩnh của ngài?”

      “Chút tài mọn thôi mà, đáng giá nhắc tới.” Mẹ chồng còn khiêm tốn, ôm lấy Lục Điêu Thuyền: “Tiểu Điêu Thuyền của ta, bà nội nhớ muốn chết, muốn ôm lại ôm được.”

      Con mắt trong suốt của đứa trẻ lóe sáng, im lặng nhìn người đẹp hoa chân múa tay.

      “Điêu Thuyền bảo bối, cười cái cho bà nội.”

      Đứa trẻ vẫn nhìn, cười.

      khí có chút lúng túng.

      “Trẻ con có thể có chút sợ người lạ.” Ông già .

      “Biết mới lạ ... Giống tính tình cha nàng khi còn bé.” Người đẹp .

      Có thể câu này mới làm đứa trẻ cười, tóm lại, ánh mắt Lục Điêu Thuyền chậm rãi cong lên, cười khanh khách.

      Lục Quân Tắc trở về gặp trong phòng khách có bốn người vui vẻ hòa thuận, mặt có chút kinh ngạc, chẳng qua là nhàn nhạt : “Biết trở về?”

      Cha mẹ ta cười khan hai tiếng như trả lời, sau đó liền sang chuyện khác như khen Lục Điêu Thuyền, Lục Điêu Thuyền lớn, chọn hết ưu điểm của hai người, lớn lên nhất định là mỹ nhân.

      Vợ chồng son nghe lên tiếng, chỉ có đại mỹ nhân miệng đắng lưỡi khô.
      Last edited: 21/11/16
      Phong nguyet, MizukiHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :