1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ yểu điệu - Đông Ly Cúc Ẩn (137C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 119.


      Vốn nghĩ rằng phải chia ra thỉnh an, nhưng vừa vào cửa cung liền có tiểu thái giám tiến lên đón, hoàng thượng có chỉ lệnh Quận vương thỉnh an hai vị lão tổ tông trước, Lương quận chúa Tử Tiêu cung kiến giá, Lục Quân Tắc nhìn nàng chút: “Lương nhi, , có việc gì.”

      có việc gì, tôi sợ nha ... Tuy danh nghĩa là họ của tôi, nhưng đó là hoàng đế, đại BOSS. Bắp chân có chút mềm.

      Lưu luyến nhìn Lục Quân Tắc chút, ta theo tiểu thái giám hướng hậu cung.

      Doãn Thiên Lương có thể nghĩ đến là bởi vì nàng tự ý xông vào doanh trại làm mất thể thống, thuận tiện hợp quy củ vì vậy Doãn Liệt muốn mắng nàng trận. Thần linh à, thua thiệt trai cùng chồng nàng ra trận lập công, cùng lắm mắng cho trận là xong việc.

      Tử Tiêu cung, Doãn Thiên Lương lần đầu tiên đến, phía trước lát đá hoa cương đứng sừng sững cao, bốn phía cung điện là lan can cẩm thạch, thị vệ san sát ở Tử Tiêu cung thoạt nhìn giống như cung điện của thần tiên.

      Mỗi khi bước từng bước, trong long Doãn Thiên Lương lại chặt phần, quá đáng sợ, cảm giác giống như muốn gặp thượng đế rồi.

      Tiến vào, bên trong Tử Tiêu cung yên lặng như tờ, chỉ có thanh lật xem tấu chương long án. Thái giám khom người rời , Doãn Liệt cũng ngẩng đầu, chẳng qua là phất phất tay cho người trong cả điện lui xuống, chỉ còn lão thái giám tóc hoa râm vẫn đứng hầu.

      Thời gian giây lại giây trôi qua, Doãn Thiên Lương cúi đầu đứng, hiểu ý đồ của Doãn Liệt, chẳng lẽ phạt đứng là xong chuyện?

      đường còn vất vả?” suy nghĩ chỉ nghe thanh trong trẻo lạnh lung hỏi.

      “Khá tốt.” Doãn Thiên Lương đáp. Vất vả là tất nhiên, nhưng nếu dám vất vả có phải hay bị ngươi chém hả.

      “Nghĩ như thế nào lại chạy đến tiền tuyến hả?” Doãn Liệt rốt cục ngẩng đầu lên, dọa cho Doãn Thiên Lương sợ đến thấp đầu.

      “Bởi vì, lo lắng cho Lục Quân Tắc, bởi vì khi đó biết ... sống chết chưa biết.” Doãn Thiên Lương suy nghĩ chút lại tiếp: “Hoàng thượng, Thiên Lương biết hợp quy củ, nhưng, tình huống lúc đó ta thực có cách nào ... Nhưng, Thiên Lương biết chuyện này rất nghiêm trọng, cho nên xin người trách phạt, Thiên Lương có câu oán hận.”

      Nhìn ở thái độ nhận tội rất thành khẩn của tôi mắng đôi câu coi như hết.

      Doãn Liệt ho khan hai tiếng, tuy nhưng vì ở nơi yên tĩnh tiếng động này lại rất ràng. Da đầu Doãn Thiên Lương tệ dại chút, đây là ý gì? Len lén ngẩng đầu nhìn lại, Doãn Liệt che miệng, hình như là ho khan , phải giả vờ.

      “Chỉ vì nghe sống chết chưa biết liền ? nghĩ tới tình cảm vợ chồng của các ngươi thâm hậu như thế, là ngoài dự liệu của trẫm.” Doãn Liệt tựa đứng dậy từ từ thong thả qua bên người nàng tới cửa điện, nhìn phía ngoài đại điện: “Sau này làm việc phải suy tính cẩn thận, hơn nữa làm người trong hoàng tộc càng phải như vậy. Hơi có sơ sót bị người có tâm lợi dụng, lần này nhìn ở Thiên Lăng, Thiên Lẫm cầu xin tha thứ, trấm hy vọng lần sau phải gặp chuyện như vậy nữa, hiểu, Lương nhi?”

      “Vâng, hoàng thượng, Thiên Lương nhớ kỹ, tạ ơn ân điển của hoàng thượng.” Doãn Thiên Lương vái chào .

      Liếc mắt nhìn chút, Doãn Liệt ngẩng đầu nhìn trời, hai tay chắp sau lưng, chẳng biết tại sao, nhìn bong lưng này của , Doãn Thiên Lương cảm thấy rất đơn.

      thấy nhiều hoàng đế đơn trong tiểu thuyết, nghĩ tới lại là như thế này, suy nghĩ chút mấy năm trước mặt vẫn có nụ cười. trải qua chuyện này nên nàng hiểu, người rời có lúc mang theo tất cả hạnh phúc của người khác.

      “Ngươi lui ra .” Doãn Liệt .

      Doãn Thiên Lương lại cúi người, lui ra đến bên ngoài điện chỉ nghe Doãn Liệt lại , dường như lại cho nàng nghe lại như là lầm bầm lầu bầu.

      “Đắc thành bỉ mục hà từ tử, cố tác uyên ương bất tiện tiên.”

      Doãn Thiên Lương ngẩn người, cũng dám quay đầu lại nhìn chút liền vội vàng xuống.

      Lục Quân Tắc tại bên ngoài Ngọ môn đợi nàng, thấy tiểu thái giám đưa nàng ra ngoài liền tới, đỡ tay nàng lên xe cũng gì, cho đến khi xe ngựa rời khỏi phạm vi cấm cung, Lục Quân Tắc mới : “Hoàng thượng mắng nàng?”

      tính là mắng, giọng nghiêm nghị chút thôi.” Doãn Thiên Lương . có chỉ ngón tay vào mặt, ném bút ném nghiên mực như trong tưởng tượng của nàng: “Nhưng, cuối cùng có đọc hai câu thơ, tôi hiểu có ý gì.”

      “Hai câu gì?” Hình như Lục Quân Tắc cảm thấy rất hứng thú.

      “Đắc thành bỉ mục hà từ tử, nom làm uyên ương bất tiện tiên. là đọc cho tôi nghe lại giống, nhưng tôi cảm thấy hoàng thượng cũng phải vô duyên vô cớ đọc hai câu thơ này ?” Doãn Thiên Lương , bọn họ đều là người đường, đoán chừng có thể đoán được.

      Ai ngờ, Lục Quân Tắc chỉ trầm mặc hồi lâu.

      ra , có phải liên quan đến Nhâm nương hay ?” Doãn Thiên Lương hỏi.

      “Có lẽ .” Lục Quân Tắc câu như phải là đáp án, suy nghĩ chút tiếp: “Chờ xử lý xong chuyện trong kinh chúng ta liền trở về Vân Trung .”

      Đương nhiên phải trở về, Doãn Liệt cũng cho người mặc kệ cuộc sống lấy tiền.

      Lục Quân Tắc xử lý chuyện trong kinh của ta, Doãn Thiên Lương ở trong phủ nhàm chán, chợt nghĩ đến muốn cầu nguyện Bồ Tát Quan Ngọc hoàng đại đế, nếu Lục Quân Tắc còn sống sau này nàng nhất định phải dâng hương lễ tạ thần. Nàng ở trong kinh cũng nên chùa làm lễ tạ thần, tránh cho Thần tiên nàng đáng tin, vạn nhất bội chi niềm tin sau này có cách nào quét thẻ rồi.

      liền , nhưng Lục Quân Tắc vội vàng có thời gian bồi nàng, vì chút ít phiền toái, đúng lúc hai bộ nam trang sửa lại vẫn còn đây, Doãn Thiên Lương liền dẫn theo Hương Châu ngồi xe ngựa chùa miếu trong kinh tạ thần, góp ít tiền nhang đèn.

      Đến Kinh đô, còn có Hoàng Loa tiếng tăm lừng lẫy.
      Huỳnh Thượng HỷMizuki thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 120.


      Nhìn Hoàng Loa vẫn như cũ, cây xanh che trời, giờ phút này rất nhiều lá cây cũng vàng, từ cây bay xuống, nhàng rơi vào đầu, vai cùng bên chân người dâng hương, làm cho nơi trang nghiêm và yên tĩnh này cũng thêm phần hòa hợp.

      Nhớ năm đó cầu xin xâm, Doãn Thiên Lương nhịn được khẽ cười, có lẽ lúc này trở lại Vân Trung, Lục Điêu Thuyền nhà bọn họ cũng chuẩn bị ra rồi. biết lần này xin xâm xẽ gì.

      Lần này lại ôm ống thẻ, Doãn Thiên Lương rất là thành kính, thậm chí trong long còn có chút thấp thỏm. “Đinh” xâm rơi xuống đất, cẩn thận nhặt lên lại thành tâm cầu nguyện phen mới cầm cho đạo sĩ giải đoán xâm.

      Xâm là : thời gian dài ở Lăng Vân, câu cá ở sông Vị Thủy, Văn vương ngàn dặm cầu xin hiền sĩ, tùy ý diệt Trụ phù Chu.

      Doãn Thiên Lương nhìn xâm là Khương thái công câu cá, câu gặp con cá lớn Chu Văng Vương này.

      Đạo sĩ có chòm râu dê dài nhìn nàng cái lại nhìn xâm chút : “Thiếu gia hỏi cái gì?”

      “Cái gì cũng hỏi.” Doãn Thiên Lương , dù sao thời gian cũng nhiều, vội trở về.

      Đạo sĩ cười tiếng, vuột râu ria: “Nhìn tuổi tác thiếu giavaanx là xem chút tiền đồ cùng hôn nhân tốt hơn, xâm này ví Khương công gặp Văn vương, nếu người nguyện mắc câu, nhưng hai người gặp nhau lại giành được cơ nghiệp thiên cổ, với Khương công mà thời kỳ cực khổ qua, cuộc sống an nhà tới. Thời cơ dù chưa thành thục nhưng lại đáng giá thử lần, có lẽ gặp Khương công.”

      đống ... cái nào có liên quan tới nàng?

      “Vậy tiện nội và con tương lai như thế nào?” Doãn Thiên Lương hỏi. Doãn Thiên Lương hỏi. hai người này có vẻ tin cậy chút.

      Đạo sĩ lại cười cười, còn chưa chờ chuyện bả vai Doãn Thiên Lương liền bị vôc cái: “Tiểu Doãn? Ngươi cũng ở đây à? Ta mới vừa rồi nhìn đúng là ngươi.”

      Lần này là đập ... coi như ngươi kích động cũng có thể dùng Kim cương chưởng chứ, thiếu chút nữa đập tàn phế.

      “Đúng, là đúng dịp, ngươi cũng tới.” Doãn Thiên Lương , lại đụng phải bệnh lao.

      Ánh mắt Hoàng Nguyên liếc nhìn xâm chút: “ nghĩ tới Tiểu Doãn ngươi cũng thích rút xâm? Ngươi mới vừa hỏi cái gì?”

      “Vị thiếu gia này hỏi gia đình hôn nhân con .” Lão đạo sĩ .

      Hoàng Nguyên cười chỉ Doãn Thiên Lương, sau đó hỏi đạo sĩ: “Tiên sư, hỏi thế nào?”

      “Người nhà bình an, nếu có thể kết lương duyên trong năm nay đại khái có việc mừng truyền ra.” Đạo sĩ .

      Trong năm nay ... Mang thai. Trong đầu Doãn Thiên Lương liền ra chữ này. cách khác Lục Điêu Thuyền nhà nàng đường tới.

      Hoàng Nguyên cũng cười, Doãn Thiên Lương lườm cái, cũng theo cười ngây ngô cái gì? Cười cũng trẻ được mà.

      “Ngươi hỏi xem sao? Xăm ở đây rất chính xác, ngươi cũng rút cái , ta dạo xung quanh chút.” Nhân tiện , Doãn Thiên Lương vừa vừa muốn .

      “Tiểu Doãn, trong đây có cái tháp, lát ta rút xong xâm xem tháp chút , ngươi lần đầu tiên tới kinh thành chưa có xem qua ? tháp có thể nhìn thấy rất xa ...” Hoàng Nguyên lại tư thế thao thao bất thuyệt.

      Doãn Thiên Lương giật giật khóe miệng, tháp này là phủ, chết cũng , coi như , cùng người đàn ông xa lạ đúng là được, cuối cùng đá cẩm thạch nhà nàng mắt đúng là rất cẩn thận ... Liên lụy người cũng tốt. Nhưng, ngươi thích phong cảnh tháp như vậy, xin lỗi.

      “Được rồi, ngươi xin xâm trước , ta đến tháp trước đợi ngươi, thuận tiện nhìn ở đây chút.” Doãn Thiên Lương .

      Hoàng Nguyên liền cười đồng ý, hướng về phía bóng lưng Doãn Thiên Lương : “ lát gặp.”

      Gặp? Gặp quỷ, chính ngươi gặp .

      Ra cửa, Doãn Thiên Lương cùng Hương Châu bước nhanh chân trở về, giống như phía sau có chó đuổi theo vậy.

      Hương Châu tất nhiên biết Hoàng Nguyên nhưng cũng hỏi nhiều, chỉ theo Doãn Thiên Lương đường chạy gấp thở ra hơi lên xe ngựa về nhà.

      Xế chiều, Lục Quân Tắc trở về phủ, vẻ mặt hình như có chút cứng lại, mặc dù ngày thường vẻ mặt ta cũng băng bó có gì, nhưng hôm nay chân mày cũng có chút cau lại.

      “Oh a hôm nay lễ tạ thần rồi hả?” Lục Quân Tắc hỏi.

      “Ừ, Hoàng Loa tự, còn gặp phải người quen.” Doãn Thiên Lương , chút Hoàng Nguyên cho người giải buồn .

      “Người quen? Người nào?” Lục Quân Tắc hỏi.

      Doãn Thiên Lương liền đại khái chút, Lục Quân Tắc giật giật khóe miệng: “Mắt tiểu tử này đủ kém cỏi.”

      Ách ... Nếu mắt của kém cỏi miệng có thể cười?

      “mắt kém cỏi còn dám cùng Quận vương phi nhiều lời như thế? Ha ha ... Quận vương phi lại lịch bao nhiêu a ...” Suy nghĩ chút lới của nàng liền muốn cười, là người nhanh mồm nhanh miệng.

      Lục Quân Tắc chỉ cười nhạt, gật gật đầu.

      Chuyện này, hình như cũng có gì, cứ như vậy qua.

      Lục Quân Tắc là tướng quân, chuyện bàn giao xong cũng nửa tháng sau, hai ngày trước, Doãn Thiên Lương cho người thu dọn đồ đạc chuẩn bị về Vân Trung rồi.


      Chương 121.



      Muốn , dĩ nhiên phải chuyên cần vào cung thỉnh an chút, mấy lần xin thỉnh an, chỉ được Thái hậu tiếp kiến có lần, hoàng hậu gặp nàng hai lần, đường cũng bởi vì hoàng tử mà bỏ lại nàng, nghe bọn thái giám xì xào bàn tán, hình như là thân thể tiểu hoàng tử tốt lắm, thỉnh thoảng bị bệnh.

      lại ở trong cung khó tránh khỏi đụng phải quý nhân, tỷ như Doãn Liệt.

      Tinh thần của Doãn Liệt so với mấy ngày trước đây lại kém hơn chút, cho dù tới vẫn có thể nghe được tiếng ho khan.

      Xác định ngày rời kinh, Doãn Thiên Lăng được mời tới trong phủ tụ họp chút, ăn cơm xong, uống qua trà hai người để cho nàng về phòng nghỉ ngơi trước, hình như có chuyện gì muốn bàn bạc, Doãn Thiên Lương thích quản những thứ lộn xộn này, ước gì trở về sớm chút để ngủ.

      Nhưng ra nàng cũng có chút tò mò hai người thương lượng chuyện gì, nàng cảm giác lần chiến thẳng trở về này Lục Quân Tắc càng thêm cẩn thận so với lần trước.

      Lục Quân Tắc trở về phòng, thấy nàng ngồi ôm gối liền cười: “Thế nào, Oh a nằm mình khó ngủ?”

      là già mà đứng đắn, đàn ông 25 tuổi đùa giỡn nàng nữ sinh 17 tuổi.

      “A, đúng như vậy. người ngủ lạnh.” Doãn Thiên Lương nghiêm trang . Xem gì ...

      Lục Quân Tắc chậm rãi bước thong thả đến mép giường nhàng ôm nàng vào ngực: “Nơi này của vi phu gửi lại rất nhiều nhiệt độ cơ thể của Oh a, bất cứ lúc nào Oh a có thể tùy ý lấy về.”

      Bất cứ lúc nào? , đứng bốn tiếng đồng hồ trong sân vườn .

      “Ha ha, rất tốt, Hương Châu chuẩn bị cho tôi lò tay, ôm cũng lạnh.” Doãn Thiên Lương từ trong ngực ta giãy giụa ra ngoài, lấy từ trong chăn ra cái lò tay quơ quơ: “Lúc nào ta trở về Sở Châu?”

      “Có thể, nhanh.” Lục Quân Tắc lại ôm nàng vào ngực: “Nếu Oha lạnh vi phu mượn chút nhiệt độ nữa.”

      ... .....

      đến đều là ta được lợi thế.

      Quên , trước cứ dành cho ta chỗ, coi như tích trữ số lẻ.

      Ngày lên đường trở về Vân Trung, có chút u, biết vì sao Doãn Thiên Lương có chút thấp thỏm bất an. Lục Quân Tắc cũng có cưỡi ngựa, chỉ ở đối diện Doãn Thiên Lương trong xe ngựa, còn thỉnh thoảng nhìn nàng lười biếng giải thích được.

      Qua buổi chiều, Doãn Thiên Lương ngáp cái, nhìn bả vai Lục Quân Tắc chút: “Có thể dùng nhiệt độ đổi vai dùng được ?”

      “Oha nàng chiếm tiện nghi của vi phu.” Lục Quân Tắc , suy nghĩ chút: “Nhưng, ai bảo Oha nàng là chủ nợ, vi phu cũng tiện đồng ý.”

      Tựa vào đầu vai Lục Quân Tắc, Doãn Thiên Lương nhắm mắt lại ấp ủ cơn buồn ngủ.

      “Mới có mấy ngày đến Vân Trung rồi.” Lục Quân Tắc .

      Doãn Thiên Lương ngẩng đầu nhìn nhìn ta: “Nhớ nhà sốt ruột a? Mấy ngày này thế nào thấy nhắc đến Vân Trung.” bọn họ quên, nên trở về nhà tìm mẹ chồng và bố chồng là đến kia mà.

      Nhưng mà, qua vài ngày bọn họ cũng trở về đến Vân Trung, mà là bị đội thị vệ cẩm y vệ “hộ tống” hồi kinh, thái độ đối với bọn họ tuy cũng khá lịch , nhưng kẻ ngu cũng biết ra chính là “áp giải”.

      Lý do áp giải cũng .

      Bánh xe có chậm chạp như lúc trở về mà ngân nga thanh “cót két”, lúc này trở nên ngắn ngủi mà bén nhọn, nghe mà thoải mái.

      Doãn Thiên Lương cũng lời nào, chẳng qua là lẳng lặng tựa vào bên người Lục Quân Tắc.

      “Oha, sợ.” Lục Quân Tắc nắm tay của nàng, nhàn nhạt .

      sợ.” Doãn Thiên Lương .

      Lục Quân Tắc giật khóe miệng.

      cũng sợ, tôi sợ cái gì.” Doãn Thiên Lương .

      Bên trong xe lại rơi vào trầm mặc, chỉ có bên ngoài tiếng vó ngựa “lộc cộc” cùng tiếng bước chân chỉnh tề của binh sĩ.

      Ngoài miêng tuy Doãn Thiên Lương sợ, trong lòng cũng rất là thấp thỏm, biết lần này nguy hiểm đáng sợ như thế nào.

      Buổi tối đội ngũ dừng lại nghỉ ngơi, Doãn Thiên Lương cùng Lục Quân Tắc ngồi bên đống lửa sưởi ấm, ánh lửa nhảy nhót, đem vũ điệu chiếu vào mặt hai người.

      “Oha, nàng muốn đâu?” Lục Quân Tắc hỏi.

      tất cả những nơi có thể vui chơi, a, muốn dẫn tôi ra ngoài chơi sao? Vậy phải trước cho cha mẹ chồng tiếng mới phải chứ?” Doãn Thiên Lương hỏi.

      “Có thời gian rồi hãy .” Lục Quân Tắc .

      “Tốt, được quên.” Doãn Thiên Lương , nhìn chút màn đêm, mảnh đen nhánh, bẩu trời điểm đầy sao lại đủ để chiếu sáng cho người đường.

      Trở về kinh thành, lại trở về biệt viện Lục gia, mặc dù có trọng binh canh giữ, nhưng trong phủ từ xuống dưới khí được tự nhiên tùy ý có thể thấy được.
      Last edited: 11/10/16

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 122.


      Rốt cuộc vì cái chuyện gì Doãn Thiên Lương ràng lắm, nhưng đại khái cũng biết lần này có liên quan đến việc xuất chinh phía tây. Đại khái mọi người hiểu lầm tất cả các chiến công đó, mặc dù nàng tin tưởng Doãn Liệt là minh quân, nhưng khó bảo toàn có hiểu lầm thuộc hạ. Nếu hoàng đế có tâm này giải thích thế nào cũng thành rồi.

      Sau bữa cơm chiều, hai người ngồi uống trà, Doãn Thiên Lương thở dài to, Lục Quân Tắc nhìn nàng: “Làm sao vậy?”

      “Buồn chán.” Doãn Thiên Lương uống trà ừng ực: “Mỗi ngày phải là ăn chính là uống, hoặc là chờ đánh giặc trở về, buồn chán. Nếu ...”

      “Như thế nào?” Lục Quân Tắc nhìn nàng cười.

      “Nếu lần này hoàng thượng để đem binh đánh giặc, mời từ chối . Chúng ta trở về Vân Trung hoặc là Thương Ngô, hoặc là chỗ tùy tiện, nuôi dưỡng đủ loại hoa cỏ, trêu chó chọc chim, rảnh rỗi liền khắp nơi chút, cũng cần nhàm chán như vậy.” Doãn Thiên Lương .

      “Tá giáp quy điền? Vi phu còn trẻ như vậy nàng liền để cho vi phu giống như lão già?” Lục Quân Tắc hỏi.

      “Còn trẻ? Tôi nhớ mẹ qua làm như vẻ người lớn.” Doãn Thiên Lương lại nhìn kỹ mặt ta: “Lại , tôi chưa tá giáp quy điền, ý của tôi là chúng ta cầm tiền của hoàng thượng làm người rảnh rỗi phú quý, thủ hạ của hoàng thượng nhiều người như vậy, cũng thiếu người mở rộng lãnh thổ cho , mấy năm nay cũng đánh mấy trận ác liệt rồi hả? Người sắt cũng phải nghỉ ngơi chút chứ, thừa dịp thời gian này ... mẹ chồng chờ ôm Lục Điêu Thuyền đấy ...” câu cuối cùng thanh chút.

      Lục Quân Tắc bưng ly trà, mặt suy nghĩ sâu xa nhìn Doãn Thiên Lương, Doãn Thiên Lương cũng nhìn thẳng vào mắt ta, phải mắt to trừng đôi mắt ti hí sao, lại mắt tôi to hơn mắt chút.

      “Oha, nàng nhìn cẩn thận chưa? Vi phu bây giờ là ra vẻ người lớn.” Lục Quân Tắc hỏi.

      Doãn Thiên Lương cười ngất. Người an hem, cái loại bàn bạc phát triển lâu dài gia đình trong tương lai này trước tiên ngài có thể đem gương mặt đỏ bừng đó qua bên ?

      Lại sát vào nhìn chút, lắc đầu cái: “Càng có vẻ người lớn hơn.” Gió thổi mưa dần dãi nắng, còn có thể lớn lên như vậy cũng coi như ông trời hậu đãi: “Gì kia, có phải hay muốn tiền thưởng của hoàng thượng?”

      “Tiền thưởng?” Lục Quân Tắc nhìn nàng: “Muốn thưởng tiền bạc?”

      Doãn Thiên Lương gật đầu: “Đúng, tôi biết hoàng thượng phong thưởng tốt nhất là muốn quan chức, nhưng tôi cảm thấy, vàng bạc so với quan chức tin hơn nhiều, quan chức, hoàng thượng khi mất hứng có thể thu hồi làm người ta cao hứng hụt trận, vàng bạc, hoàng thượng cũng xấu hổ để cho người ta ăn vào lại phun ra ?” Vàng bạc có thể đài thọ, thẻ tín dụng có thể chứng nhận a?

      Lục Quân Tắc ngắm ngắm nàng: “ có lý, trước kia vi phu thế nào nghĩ tới chuyện này. Theo ý tứ của Oha, lần này chúng ta tàn nhẫn đập hoàng thượng khoản tiền thưởng?”

      Phốc ... Đập tàn nhẫn?

      “Đây cũng phải xem hoàng thượng có hẹp hòi hay , nếu hoàng thượng giống như Hạng Vũ, ngay cả cái quan ấn cũng bỏ được cho thuộc hạ nơi nào còn có thể cho tiền...” Doãn Thiên Lương .

      “Oha, nàng có điều biết.” Lục Quân Tắc thở dài: “Quan ấn cũng làm từ vàng bạc, tự nhiên quý trọng.”

      đến , đề tài bị ta kéo xa. Doãn Thiên Lương cười hắc hắc: “Dù sao biết chúng ta có thể từ chỗ hoàng thượng dụ dỗ được bao nhiêu tiền là được, đến lúc đó chúng ta trở về Vân Trung mua lại hồ Thiên Thủy làm ao phía sau hoa viên.”

      “Tốt, như vậy, Oha, chúng ta trở về phòng lên kế hoạch xây biệt viện ở hồ Thiên Thủy .” Lục Quân Tắc xong buông ly trà đứng dậy.

      Trở về phòng rửa mặt xong, Hương Châu tháo tóc cho nàng liền ra ngoài, Doãn Thiên Lương cất xong trầm cài rồi đứng dậy, ai ngờ quay người lại liền rơi vào vòng ôm, tay ôm cây đợi thỏ lâu.

      ta cao nàng lùn, nàng chỉ có thể ngẩng mặt nhìn ta. Nhóc con, là đẹp trai, giống như miếng kem chocolate.

      Nhanh, tuyệt vời...

      “Oha, sắc trời còn sớm, nên nghỉ ngơi.” Lục Quân Tắc .

      Đây xong rồi?

      Dĩ nhiên phải cứ như vậy là xong, nếu giống cách làm của Lục Quân Tắc.

      Sau này hồi tưởng lại đêm hôm đó, Doãn Thiên Lương luôn mặt đỏ tới mang tai. Mặc dù bọn họ phải mỗi đêm đều kể câu chuyện, nhưng tính ra những tác phẩm kinh điển của trẻ cũng đều kể xong, ví dụ như người đẹp ngủ, nhưng tối nay khí hình như giống, thường ngày Doãn Thiên Lương luôn luôn tắt nến, giống như làm việc trong bóng tối.

      Tối hôm nay, nàng muốn tắt nến nhưng Lục Quân Tắc hết lần này tới lần khác đều cho. Lực tay của nàng vẫn đánh lại Lục Quân Tắc như cũ, cổ tay quen bị hình phạt nặng rồi.

      Ánh nến hơi nhảy nhót, ánh mắt của Lục Quân Tắc lại nhìn ràng lắm, ai bảo là ngược sáng đâu ... Dĩ nhiên, cho dù từ xuống dưới cũng thấy ... vậy là ta che bóng tối.

      Tiếng hít thở lọt vào tai dần gấp rút cùng trầm thấp, nếu có người ngồi chồm hỗm cạnh cửa sổ, giờ phút này nếu hiểu sai nhất định chưa trải việc đời.

      Tay Lục Quân Tắc khắp nơi vội vàng kiểm tra đóng dấu, cùng Doãn Thiên Lương câu.

      Đầu vai chợt còn che đậy, có chút hơi lạnh ướt át dính vào từ từ di chuyển, có chút nhột. Chỗ nhột với hơi lạnh như hình với bong, sau đó liền giống như lửa cháy lan ra cả đồng cỏ đốt cháy cả nàng, có lẽ nàng cần chút gì đó lạnh như băng để giảm nhiệt độ.

      “Ưmh ...” Doãn Thiên Lương cảm giác mặt mình nóng bừng lên. Nàng phải cố ý phát ra thanh này.

      Đúng lúc đó Lục Quân Tắc nâng người lên, hai cánh tay chống thân thể nhìn nàng, ánh mắt mặc dù thấy , nhưng động tác ta nghiêng đầu chút để cho nàng nhớ lại mèo con bị mắng khi gây họa.

      Lần này Doãn Thiên Lương mới chú ý tới, người này làm cho nàng trần truồng còn mình vẫn còn quần áo người.

      Mèo con ...

      Chương 123.



      Liếm liếm đôi môi khô của mình, Doãn Thiên Lương hướng về phía Lục Quân Tắc cười cười, cũng – ngoắc ngoắc ngón tay.

      Lục Quân Tắc giống như là mèo thấy cá, mang theo chút nghi ngờ cúi người.

      Doãn Thiên Lương ôm cổ của ta, cắn tai của ta, còn cố ý làm cho nó ẩm ướt, thân thể Lục Quân Tắc cứng ngắc, hai cánh tay Doãn Thiên Lương vòng qua cổ của ta và cũng cứng rắn đúng tính chất của tảng đá rồi.

      “Tảng đá, tôi xin hãy cởi áo ra được ?” Doãn Thiên Lương thấp giọng hỏi, vừa mở miệng mới phát giọng của mình cũng đủ gì kia rồi.

      đợi ta có phản ứng gì, Doãn Thiên Lương ôn nhu chậm rãi cởi áo của ta, tốc độ chậm lại kéo dài, chậm giống như ốc sên bò. Rũ xuống mí mắt chỉ nhìn chằm chằm cảnh sắc trước mặt nàng, về phần mặt của ta ... Tạm thời để ý.

      Xuân quang tỏa ra chút, Doãn Thiên Lương thử dùng ngón tay dò xét nhàng dụng vào da thịt của ta, nhàng chút.

      Bỗng nhiên, Doãn Thiên Lương liền thích đùa giỡn cảm giác của người khác.

      Bờ vai của ta so với tuổi 22 nhìn dày rộng ít, Doãn Thiên Lương điều chỉnh cổ của ta rồi cong người lên, cắn vào đầu vai ta cái.

      cái này giống như nhóm lửa đốt cháy điều thuốc, trước mắt chính là kiều diễm sạng lạng đầy trời ...

      Rốt cuộc sáng lạng như thế nào, phải người trong cuộc thể hiểu.

      Màu sắc rực rỡ đầy trời từ từ yên lặng xuống, bên tai chỉ nghe thấy tiếng hít thở nặng nhọc. mệt quá, nàng muốn lát thôi.

      “Oha.” Lục Quân Tắc thầm bên tai, gọi nàng.

      “Hả?” Doãn Thiên Lương mở mắt.

      “Oha, mới vừa rồi nàng thấy ?” Lục Quân Tắc hỏi.

      “Thấy cái gì?” Doãn Thiên Lương cau mày, chẳng lẽ là cơ thể của ta. Được rồi, xấu hổ muốn chết. Nhìn cũng cho .

      “Vi phu đúng là ra vẻ người lớn?” Lục Quân Tắc hỏi.

      Ách ... Quả nhiên là cách làm việc của tảng đá.

      có chú ý nhìn ...” Doãn Thiên Lương , thể để cho quá đắc ý được ?

      Thân thể Lục Quân Tắc tự động ấm lên ... Doãn Thiên Lương bận rộn vỗ vỗ ngực của ta: “Trêu chọc chút, làm sao có thể thấy , còn trẻ như vậy, tuấn, có sức sống ...” Cũng cần đốt cháy lần nữa, sức lực nàng có hạn thích hợp thưởng thức trắng đêm.

      “Oha, nàng rất miễn cưỡng, hay là vi phu chứng minh cho nàng xem ...” đợi Doãn Thiên Lương chuyện liền mút môi của nàng, mạnh mẽ tước đoạt quyền lợi phát biểu ý kiến của nàng.

      ... ...... ......

      Trong phòng hình như có tiếng vang , Doãn Thiên Lương chợt mở mắt, trong phòng tối, cây nến chỉ còn lại chút xíu cố gắng cháy. Ngoài cửa sổ có chút ánh sáng.

      Ngày muốn sang sao?

      Doãn Thiên Lương ngủ được, ở trong ngực Lục Quân Tắc lật người đưa lưng về phía ta.

      “Oha vì sao bình thường thế?” Sau lưng chợt truyền đến giọng .

      “Ách, như vậy trái tim mới cùng hướng, nghe đây là biện pháp ‘ý hợp tâm đầu’duy nhất đấy.” Doãn Thiên Lương cười , dù sao hướng vừa ngủ rất khó chịu, người này bây giờ cũng gần hai tiếng lật người lần rồi.

      “Ha ha ...” Lục Quân Tắc cười, nhàng dùng sức liền đem nàng lại lật người về phía mình, lôi kéo tay của nàng sờ lên lồng ngực mình.

      Người em, có thể làm như vậy ? Đem mình sử dụng lâu dài?

      Chẳng qua, ánh mắt Doãn Thiên Lương lại trợn to, nghi ngờ nhìn Lục Quân Tắc: “Lần trước tôi thế nào có chú ý.”

      “Lần trước Oha nàng quá khẩn trương, chỉ biết nháy ánh mắt vô tội.” Lục Quân Tắc cười.

      Tay Doãn Thiên Lương vẫn còn vuốt ngực phải người ta, cảm nhận nơi đó có lực nhảy lên rất mạnh, nơi đó có “trái tim” bất thường.

      “Trái tim ở bên phải rất ít thấy. Ai, đúng là trái tim ‘ an phận thủ thường’.” Doãn Thiên Lương , chép miệng.

      “Như vậy Oha muốn cùng vi phu ý hợp tâm đầu cần quay lưng , trông nom nó có ‘an phận thủ thường’ hay .” Lục Quân Tắc .

      “Tất cả phụ nữ có trái tim bên trái đều có thể cùng ý hợp tâm đầu rồi.” Doãn Thiên Lương , tiếp tục mếu máo.

      Lục Quân Tắc xoa xoa tóc của nàng, siết chặt mặt của nàng cười : “Nhưng, khắp thiên hạ chỉ có Oha nàng có loại tranh luận ý hợp tâm đầu.”

      Ách ... Lời này có thể coi là lời thú tội sao?

      Doãn Thiên Lương nhìn Lục Quân Tắc, nháy mắt, người an hem, cho cái đáp án khẳng định thôi.

      “Lại giả bộ vô tội?” Lại xoa tóc của nàng: “Trái tim ‘an phận thủ thường’ này chỉ có đụng phải Oha lý luận mới được, tên ngốc.” Lúc này Lục Quân Tắc cười ha ha, đổi thành cười dịu dàng.

      Doãn Thiên Lương chợt cảm thấy trước mắt mình mảnh hoa đào, mình cũng nhàng như muốn bay.

      Chương 124.


      “Ngộ nhớ dùng cái lý luận này dụ dỗ người phụ nữ khác vui vẻ cũng vô dụng.” Doãn Thiên Lương . Đến lúc đó người này làm ra ánh mắt thâm tình chân thành, đôi mắt làm ra vẻ ôn nhu, đoán chừng có mầy người phụ nữ động long.

      “Nàng cho vi phu có cơ hội này được ?” Lục Quân Tắc .

      Nghi ngờ liếc ta cái, người em, đây cũng là bộc lộ tấm lòng sao?

      muốn cưới tôi cũng ngăn được.” Doãn Thiên Lương .

      “Vậy để cho cưới.” Lục Quân Tắc .

      “Vậy nếu trong cơn tức giận bỏ tôi ... Tôi ...” Lại tiêu rồi ...

      Hồi lâu sau, Lục Quân Tắc bất đắc dĩ thở dài: “Tại sao lại ngây người?”

      Mặt trời hôm nay nghì phép, do mây đen thay mặt điều động. Doãn Thiên Lương dậy sớm lên mí mắt nháy ngừng.

      Mới vừa ăn điểm tâm, đội nhân mã tới Lục phủ, cầm đầu là thái giám mặt nghiêm túc, cái mặt phủ phấn trắng đặc thù này dưới tình huống mây đen đầy trời thế này nhìn giống như là người giấy từ nghĩa địa trực tiếp mang tới. Cái phất trần trong tay giống như cây bút lông lớn ở bả vai . mang đến đạo thánh chỉ, tuyên hai vị yết kiến.

      Nhìn vẻ mặt này, cũng thấy phải là chuyện tốt.

      Lên xe ngựa, Lục Quân Tắc nhìn Doãn Thiên Lương chút: “Tá giáp quy điền, chúng ta nơi nào?”

      “Tùy tiện nơi nào cũng được.” Doãn Thiên Lương cười .

      Nhìn Lục Quân Tắc rất là bình tĩnh nàng liền buông lỏng. Có gì? Kém cỏi nhất chính là đá bọn họ về nhà ăn ngô thôi, vừa đúng nàng cần giảm cân.

      Vào cung, còn là yết kiến ở Tử Tiêu cung, chỉ khác là lần này hai vợ chồng bọn họ cùng nhau, Doãn Liệt tới, nặng nề ho hai tiếng.

      “Hai người các ngươi làm cho trấm thất vọng. Tại sao lại làm ra chuyện có lỗi với trẫm như thế.” Doãn Liệt lên tiếng.

      “Thần biết hoàng thượng chuyện gì.” Lục Quân Tắc nhàn nhạt mở miệng, giọng như thường.

      biết? Vậy trẫm để cho ngươi biết, Trường Đức, đem đồ vật cho nhìn chút.”

      Lập tức có thái giám cầm khay tới, khay hé ra xâm màu hồng nhạt, giống như xem trong Hoàng Loa, còn có cây chùy thủ, cây chùy thủ thoạt nhìn rất có nét riêng của nước khác.

      “Hai thứ này Quận vương phi ngươi có biết?” Doãn Liệt hỏi.

      Biết, biết cái rắm !

      “Hồi hoàng thượng, biết.” Doãn Thiên Lương , chẳng lẽ đây chính là giết người vô hình trong truyền thuyết, có tội danh gì?

      biết sao? Xăm viết Khương công gặp Văn vương, chùy thủ thiếu chút nữa muốn mạng Giám Sát Ngự Sử Mai Côn, cũng nhận ra?” Doãn Liệt .

      “Xăm là hôm đó cầu ở Hoàng Loa, chùy thủ này cũng phải của Thiên Lương, như Thiên Lương cũng có cam đảm muốn mạng của Giám Sát Ngự Sử. Còn xin hoàng thượng minh xét.” Doãn Thiên Lương . Nàng biết mình gì đại khái Doãn Liệt cũng nghe vào, bởi vì trong lòng sợ là có quyết định, thong báo cho bọn họ tiếng mà thôi.

      “Lại cầu xin Khương công gặp Văn vương, thế nào còn đúng dị cùng gian tế Hoàng Nguyên vô tình gặp được? Còn có, chùy thủ này tự nhiên phải của ngươi, nó là Phù Huống.” Giọng của Doãn Liệt lạnh vô cùng.

      Chuyện này ... Sợ là ngàn miệng Quan cũng được, Hoàng Nguyên thoạt nhìn hơi nhiều chút như thế nào lại là gian tế ?

      “Hoàng thượng cho thần lời?” Lục Quân Tắc mở miệng hỏi.

      “Trẫm biết ngươi muốn gì, chẳng qua, trẫm tin, ngươi tiết kiệm phần miệng lưỡi này .” thanh Doãn Liệt trầm thấp vài phần: “Nếu chỉ là hai việc còn tốt, hết lần này tới lần khác mọi chuyện trùng hợp? Trẫm cũng muốn hỏi ngươi, đời này có nhiều chuyện trùng hợp như vậy? Sợ rằng Lục Quân Tắc ngươi cũng muốn tự định giá ? Những thứ này trẫm tạm thời xử lý đến, nhưng vết thương người Mai Côn giải thích thế nào? vốn có y tốt muốn hộ tống Quận vương phihoojvif sao Quận vương phi lại rat ay ngoan độc với ? Trẫm thấy vết thương của , là dọa người, theo lý, quan hệ của Mai Côn với các ngươi gần hơn trẫm tầng, thâm cừu đại hận gì mà ngươi hạ ngoan độc như vậy? Rất tốt, thong minh giả chết mới thoát được ... Quận vương phi, ngày thường là trẫm xem ngươi.”

      Tàn bạo, trong long Doãn Thiên Lương mắng câu “Dựa vào.” Mai Côn cháu trai này chừng bị thương ở đâu lại đổ hết lên người nàng, hận chỉ hận ban đầu mình mềm lòng đao giải quyết , hôm nay sinh ra nhiều chuyện thị phi như vậy.

      Xem ra, Mai gia lần này quyết tâm muốn chỉnh chết Lục gia bọn họ rồi. ý định nhanh chóng chuyển động, sai, bây giờ coi như nàng tìm ra nhận chứng tới tất cả đều gây bất lợi cho mình, định bằng mở miệng thừa nhận, bảo vệ người. Nhưng, nàng còn có cha và trai, đủ nhất còn có bà nội hoàng thái phi, Doãn Liệt cũng còn có thể nhìn mặt mũi những người này ?

      “Thiên Lương chỉ có câu, Thiên Lương mục đích duy nhất là gặp trượng phu của ta, trừ lần đó ra có ý khác. Kính xin hoàng thượng minh giám.” Doãn Thiên Lương .

      Hiểu. “Nhưng bởi vì lâu nhận được thư nhà, trong quân lại có tin tức vô cùng xác thực bệnh thương hàn tàn sát bừa bãi, Thiên Lương bất quá là nữ lưu, nhất thời có chủ ý, long chỉ muốn biết an nguy của , nhiều nơi hỏi thăm có kết quả, Thiên Lương lúc này mới len lén phía tây.”

      “A, nghe ngược lại cảm động, nếu chết bởi bệnh thương hàn ngươi có thể làm gì? Chết vì tình?” Giọng của Doãn Liệt lại mang vài phần cười .
      MizukiHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 125.


      , nếu hắt mất, ta đưa hài cốt của trở về, tự tay mai tang. Quận vương rất thương Thiên Lương, nếu mất, như vậy nguyện vọng của là ta sống tốt, ta hoàn thành tâm nguyện của , vì ta cũng vì .” Doãn Thiên Lương .

      Doãn Liệt lên tiếng, ban chỉ gõ long án, cái lại hạ xuống, mỗi lần người nghe cũng kinh hồn bạt vía.

      Doãn Thiên Lương chỉ cảm thấy người bên cạnh nhìn nàng, thoáng quay đầu qua mỉm cười với ta.

      khéo như rót.” Doãn Liệt cười lạnh ra bốn chữ. “Lục Quân Tắc, ngươi đối với chuyện của phu nhân ngươi có gì để ?”

      Lục Quân Tắc lại có thể ... nở nụ cười.

      “Thần chỉ có thể , thần cũng tin thê tử của mình.” Lục Quân Tắc .

      Doãn Thiên Lương nghiêng đầu nhìn ta, ánh mắt hề chố nhìn ta. Bất kể trước kia mang cái ý nghĩ gì, từ giờ khắc này nàng muốn người đàn ông này.

      “A? Tin tưởng? Nàng cùng Phù Huống ngày đêm cùng mấy ngày ngươi cũng tin tưởng?” Doãn Liệt hỏi.

      Doãn Thiên Lương trong long thầm mắng: TMD ghê tởm.

      “Thần tin tưởng.” Lục Quân Tắc lại .

      “Vì sao?” Doãn Liệt hỏi.

      Mắc mớ gì tới nhà ...

      “Bởi vì thần tin tưởng, thê tử thần cũng giống thần, trong lòng chỉ có đối phương, chấp nhận người khác.” Lục Quân Tắc đáp.

      Mỗi chữ ở trong lỗ tai Doãn Thiên Lương giống như nghe nhạc, rất cảm động.

      Doãn Liệt lại trầm mặc, bất chợt ho khan kịch liệt, sau bức rèm bên cạnh ra mặc áo tim tới bên cạnh , dâng trà: “Hoàng thượng mau nghỉ , nô tì sai người mời thái y.”

      Doãn Liệt gật đầu cái: “Hai người các ngươi về phủ trước chờ xem.”

      Hai người trơ mắt nhìn nàng kia đỡ Doãn Liệt biến mất ở đại điện.

      Xuất cung, xe ngựa Doãn Thiên Lương im lặng lên tiếng, Lục Quân Tắc cũng im lặng lên tiếng.

      kia phải là Nhâm nương.” Doãn Thiên Lương . Mặc dù dáng dấp rất giống.

      “Biểu muội Mai gia, bây giờ là quý nhân.” Lục Quân Tắc .

      Tiết mục này là cũ kĩ, Hoàng đế cũng bị người giống người mình mê hoặc tâm hồn, sau đó mỹ nhân thổi gió gì đó bên gỗi, sau đó có thể giống như cả nhà Hồ Diên Khánh vậy ... Mặc dù khả năng tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội nhiều, nhưng cũng có thể dẫn đến ly gián quần thần.

      “Ta hiểu, xem ra Mai gia mưu đồ lâu rồi.” Quay đầu nhìn Lục Quân Tắc: “ ra cũng biết rồi đúng hay ?”

      Lục Quân Tắc gật đầu cái: “ thể ngăn cản.”

      “Hôm tôi tới chơi, các người bàn bạc là chuyện này có đúng hay ?” Nhìn Lục Quân Tắc lại gật đầu, Doãn Thiên Lương tiếp: “Tôi cái gì cũng hỏi, chỉ muốn biết cái biệt viện nhà chúng ta ở hồ Thiên Thủy có thể thuận lợi xây xong ?”

      Lục Quân Tắc lại cười cười: “Oha, đây phải muốn rất nhiều bạc.”

      “Ừ, vậy tôi đem bán phần đồ cưới .” Doãn Thiên Lương thương lượng.

      “Vậy có được ?” Lục Quân Tắc nghiêm túc hỏi.

      “Vậy nghĩ biện pháp từ Hoàng thượng gõ chút bạc trở về.” Doãn Thiên Lương .

      Nửa ngày, Doãn Thiên Lương lại : “May mắn Nhâm nương rồi.”

      Lục Quân Tắc .

      Sống trong chờ đợi, Doãn Thiên Lương thường thường hơn nửa đêm còn chưa ngủ lôi kéo Lục Quân Tắc lên kế hoạch ở biệt viện của họ. Nàng muốn ở hồ Thiên Thủy có đủ loại hoa sen, chờ tháng tám cùng nhau ngắm sen, còn phải xây vài cái đình dừng chân cùng với cầu kiều, thả mấy chiếc thuyền hoa nữa, thời gian hoa nở bán vé vào cửa kiếm tiền.

      Lục Quân Tắc nghe gật gật đầu: “Phu nhân quả nhiên có cách chăm lo việc nhà.”

      “Quá khen.” Doãn Thiên Lương vui thích, làm người phải khiêm tốn chút.

      “Chẳng qua là biết muốn bao nhiêu năm mới có thể thu hồi được tiền xây vườn.” Lục Quân Tắc lập tức câu.

      Ách ... cũng biết người này cũng để cho người ta quá cao hừng.

      “Chỉ cần thế biến hóa xoay vần, con cháu của chúng ta có thể tiếp tục nhận lấy, nếu , khổ lão tổ tong, hạnh phúc con cháu đời sau.” Doãn Thiên Lương cười . Mấy ngày gần đây vừa nghĩ tới trong tương lai con cháu đầu cả sảnh đường nàng lại tự chủ được nhếch lên khóe miệng.

      “Còn có cha nợ con trả đó.” Lục Quân Tắc .

      “A? ý kiến hay, nếu như chúng ta đủ tiền, chúng ta liền mượn, sau này để cho con cháu tới trả, cũng thể để cho bọn họ chỉ hưởng thụ. Được ?” Doãn Thiên Lương hỏi.

      “Oha, có trưởng bối nào làm như vậy.” Lục Quân Tắc .

      Người này, là đầu tảng đá.
      MizukiHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 126.


      Ngày chờ đợi cũng tính quá lâu, Doãn Liệt dứt khoát gặp cũng gặp bọn họ, trực tiếp phái người đưa tới “bản án chung thẩm” là xong việc, nhưng, bản án lại viết tội danh gì, ngược lại còn bốn phía khen ngợi đủ loại vinh quang của Lục Quân Tắc kể từ khi kế tục tước vị tới nay, vượt qua nhiều lần trước kia. Cuối cùng cũng câu “ngươi quá mệt mỏi cũng nên nghỉ ngơi chút”, thu quyền lợi của Lục Quân Tắc, còn phái hai người “chia sẻ” công vụ “phiền phức” thường ngày cùng . Đối với Doãn Thiên Lương, trong bản án chữ.

      Muốn rời khỏi kinh thành, trong cung ý chỉ cần thỉnh an, bởi vì các vị chủ tử tâm tình cũng tốt. Đoãn chừng là xấu hổ khi gặp nàng. Cũng tốt, có lien lụy đến Trạm Vương phủ. Chẳng qua là, nàng biết Hoàng Nguyên phải bởi vì lien lụy với nàng mới bị biến thành “gian tế”, vốn chính là gian tế, Mai gia vì hung hăn muốn
      [​IMG]
      MizukiHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :