1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ yểu điệu - Đông Ly Cúc Ẩn (137C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 115.


      Nhưng mà bọn họ chăm chỉ làm việc nàng phải đứng thẳng phục vụ, còn phải sụp mi thuận mắt khiêm nhường. Hôm nay nàng lại đứng nửa canh giờ, bên hông cũng mau mỏi, trong lòng oán giận Lục Quân Tắc, nhìn thấy người vợ duy nhất của muốn tử trận sao? Sao có người thương hương tiếc ngọc như vậy?

      “Tiểu Lương, nấu chút trà.” Lục Quân Tắc .

      A? Đây là tâm ý tương thông trong truyền thuyết sao?

      Bận rộn đáp ứng bước nhanh ra ngoài doanh trướng, pha trà? Cho ta dùng nước sôi cũng tệ, đến nhà bếp, hướng nhà bếp muốn nước sôi pha trà bưng trở về, để lại, mới ra cửa liền thấy người hấp tấp chạy như bay đến đụng phải nàng, bình sứ trắng liền thuận tiện ngã lệch vào trong ngực Doãn Thiên Lương.

      Cảm xúc này bây giờ đặc biệt nóng bỏng ...

      Phản xạ có điều kiện Doãn Thiên Lương ném bình sứ, quăng cỏ phát ra tiếng, tay của nàng đoán chừng chín ...

      “A? phải, ta nhìn thấy ngươi. Ngươi sao chứ?” Giọng rất là vội vàng.

      Doãn Thiên Lương dùng sức vẫy vẫy tay, đau a: “ có việc gì như thế nào?”

      Nơi quân ý biết có thuốc bỏng hay . Để cho nàng suy nghĩ chút, bị bỏng làm sao ấy nhỉ?

      suy nghĩ tay bị bắt lại, đồng thời là giọng kinh ngạc của người nọ: “A nha, nổi lên bọng nước, tiểu huynh đệ, ta người ngươi yếu ớt như vậy sao?”

      Doãn Thiên Lương rút tay về trừng cái: “Này, ta coi như yếu ớt, ngươi có đụng vào ta, ta cũng bị nóng? Tránh ra, tránh ra, ta muốn xử lý nó.”

      Quay đầu lại vào nhà bếp, tên kia cũng vào theo, bị Doãn Thiên Lương sai khiến tìm chậu nước lạnh, Doãn Thiên Lương đem tay bỏ vào trong nước lạnh.

      phải là muốn ngâm trong nước tương sao? Ta để cho sư phó tìm cho ngươi chậu nước tương, chớ bỏ được, có sao.” Người nọ lại .

      Rốt cục Doãn Thiên Lương cũng muốn nhìn đến , hé ra khuôn mặt trẻ tuổi, có thể ngày gió thôi đêm phơi sương quá lợi hại, khuôn mặt kia biến thành màu cổ đồng, , so với cổ đồng còn đậm hơn. Giờ này khuôn mặt ấy là vẻ hốt hoảng.

      “Sao ngươi đem ta ngâm trong dầu đậu lành, Doãn Thiên Lương hít ra khí, đau: “ có kiến thức, này, phiền toái ngươi giúp ta tìm chút dầu vừng hoặc là dầu cải, lát ta muốn dùng.”

      Người nọ nghe lời khắp nơi tìm kiếm rót chén dầu vừng. Doãn Thiên Lương nhìn chút, người này muốn làm xác ướp à? Chỗ này cũng đủ quét sạch toàn thân.

      Đau đớn giảm bớt chút, Doãn Thiên Lương chợt nhớ tới trà, các trưởng quan trong doanh trướng vẫn chờ uống trà đó.

      “Này, ngươi giúp ta nấu chút trà đưa đến trong đại trướng, các chủ tử muốn uống trà.” Doãn Thiên Lương .

      Động tác của người nọ đặc biệt nhanh nhẹn, nhưng vừa nhìn cũng biết có giúp ở trong phòng bếp, lát đụng phải cái bình này lát làm ngã cái chén kia, binh binh bang bang trái lại rất hài hòa.

      Rốt cụ chờ chuẩn bị xong lá trà, tay Doãn Thiên Lương cảm giác cũng tốt lắm, nhàng dùng tay áo thấm nước, nhàng bôi chét chút dầu vừng, người nọ ở đối diện nhìn nàng ... tay nàng.

      phải, nghĩ tới nghiêm trọng như thế, nếu để cho quân y tới xem chút .” Người kia .

      “Tự ta gặp.” Doãn Thiên Lương lau xong, dám dùng tay áo che lại, sợ làm vỡ vết nước phồng. “Nước trà chuẩn bị xong rồi hả?”

      “Xong rồi, ta đưa thay ngươi.” Người kia .

      Xét thấy tay của nàng tàn tật như vậy, Doãn Thiên Lương gật đầu cái, vì vậy trước sau hướng doanh trướng tới.

      “A, tiểu huynh đệ, ngươi tên là gì? Thế nào ta lần đầu tiên gặp ngươi? A, đúng rồi, ta tên là Hoàng Nguyên.” Người kia .

      “Làm chi? Ngươi đền tiền thuốc thang cho ta? cần, chết người được.” Doãn Thiên Lương . Nàng cũng là người có gia đình, đầu năm nay phải chú ý thu dọn chút xì căn đan.

      “Vậy rốt cuộc ngươi tên là gì?” Hoàng Nguyên lại hỏi.

      “Lương Thiên Doãn.” Doãn Thiên Lương .

      “Ngươi là thư đồng Lục Quận vương?” Hoàng Nguyên lại hỏi.

      Doãn Thiên Lương gật đầu cái, đứa này có phải ở trong quân bị kìm nén hay , nhiều như vậy? Vượt qua trẻ em hiếu kỳ.

      Ta phải thư đồng, ta là người ở chung hợp pháp với ta.

      Vừa chuyện đến trước lều lớn, Doãn Thiên Lương từ trong tay bưng qua nước trà, cẩn thận đụng phải vết bỏng, Doãn Thiên Lương nhe răng.

      “Tiểu Doãn, ngươi cẩn thận chút a, có sao ... ?” Cho nên màn cửa ngăn cách bị vén lên, ra đám người, trong đó có Lục Quân Tắc và Doãn Thiên Lăng.

      “Động tác thế nào chậm như vậy, ngươi Trà Sơn hái trà hả?” Doãn Thiên Lăng cười hỏi.

      là người có gió cũng muốn quạt gió thổi lửa.

      “Đại tướng quân, phải lỗi của tiểu Doãn, là ta cẩn thận đụng phải , bỏng tay ...” Hoàng Nguyên vội vàng .

      em, coi như ngươi nghĩa khí.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 116.


      Người muốn uống trà đều hết sạch, trở lại trong trướng chỉ có ba người bọn họ, khay tay Doãn Thiên Lương sớm bị Doãn Thiên Lăng cầm để qua bên, bất quá đóa thủy tiên này chút tự giác cũng có, cứ thế nghiêng tại bên tự rót uống mình rất vui vẻ.

      “Bỏng có nghiêm trọng ? Cho ta nhìn tay chút.” Lục Quân Tắc .

      Doãn Thiên Lương thieeys chút nữa cười ngất, người an hem, thấy đóa thủy tiên ở bên xem kịch vui sao? Chuyện thân mật kiêm tư mật chúng ta thể lén lút sao?

      “Tay.” Lục Quân Tắc ngược lại duổi tay ra ngoài, Doãn Thiên Lương chỉ đành đưa tay ra bị ta nhàng tiếp được: “Còn đau ?”

      “Cũng chẳng đau, dùng nước lạnh rửa qua, cũng bôi dầu vừng, lát để cho Hương Châu giúp tôi chọc những bọng nước là sao rồi.” Doãn Thiên Lương , có xui xẻo có thể động sao? Có người cũng rất quan trọng.

      lát để cho đại phu tới xem chút.” Lục Quân Tắc cầm tay nàng: “Tử Quý, ngươi nên trở về rồi.”

      “Này, về công ta là đại tướng quân, về tư ta là vợ của ngươi, làm sao ngươi có thể hạ lệnh trục khách với ta? Lại em của ta bị bỏng, làm huynh trưởng cũng nên hỏi chút phải sao? Ngươi có đúng hay Lương nhi?” Doãn Thiên Lăng chợt hỏi nàng.

      “Bỏng mà thôi, cũng đau, có chuyện gì lớn, ca.” Doãn Thiên Lương . Trực tiếp ngươi muốn xem người ta diễn mập mờ phải ? Da ặt đủ dày.

      “Xem chút, em của ta vậy, vậy cũng tốt, nếu có chuyện gì, ta trở về ngủ.” Doãn Thiên Lăng ngửa đầu uống ngụm trà cuối cùng, chậm rãi đứng dậy: “Lương nhi à, tay phải băng bó chút, chớ đụng lung tung, cẩn thận đụng chạm, nếu bị lấy nhiễm xong.”

      Lại nhạo báng tôi nữa tôi cẩn thận đụng vào mặt đấy, trai.

      Doãn Thiên Lăng vén rèm lên ra, còn dư lại hai người lớn mắt to trừng mắt .

      Lục Quân Tắc ngược lại có truyền quân y, chính mình chơi đùa chút rồi từ trong rương lấy ra châm, thuốc cùng với băng gạc, đem châm hơ qua ngọn nến sau đó cẩn thận nghim vào vết nước phồng cho vỡ ra, chờ nước chảy ra liền cầm băng gạc sạch lau chút, chờ mu bàn tay làm sạch chút bột trắng rồi băng bó lại, gọn gàng, có thể so với chuyên nghiệp.

      “Mấy ngày nay đừng đụng vào nước, có chuyện gọi nha hoàn.” Lục Quân Tắc , thấy Doãn Thiên Lương có động tĩnh gì lại hỏi: “Rất đau sao?”

      “Có chút đau. nghĩ tới lại có thể băng bó vết thương ?” Doãn Thiên Lương hỏi. Nếu như thuận tiện nấu cơm, giặt giũ, sanh con tốt.”

      “Những người trải qua chiến trường biết làm những thứ này, có thời gian và điều kiện có thể bảo vệ tính mạng của mình.” Lục Quân Tắc .

      Nhìn xem người ta tỉnh ngộ.

      Bên ngoài thổi lên kèn, đến lúc nghỉ ngơi, bọn họ tự nhiên cũng ngoại lệ.

      Tay quấn băng cũng có sao, bất quá có việc cũng có chút thuận tiện, tỷ như ... tháo thắt lưng và nút áo, lại cứ mấy cái nút áo cùng thắt lưng của Lục Quân Tắc, Doãn Thiên Lương tốn sức giải quyết, suy nghĩ chút rồi buông tha cho, tính toán chút, dù sao hành quân mặc quần áo mà ngủ cũng xong. tính đem thắt leng lần nữa cài lên lại thấy Lục Quân Tắc đưa tay ra với nàng.

      “Oh a, mặc nhiều quần áo như vậy ngủ rất khó chịu, bằng vi phu giúp nàng.” Lục Quân Tắc .

      có sao, dù sao sang sớm ngày mai còn phải mặc lại.” Doãn Thiên Lương .

      “Sáng sớm ngày mai phải còn có vi phu sao.” Lục Quân Tắc vừa chuyện mà tay cũng nhàn rỗi, rốt cuộc cũng đem thắt lưng cũng nhừng nút áo cởi ra, Doãn Thiên Lương bị lột còn mỗi quần áo trong. Lúc này có người vào đoán trừng cho nàng là luyến đồng của ta.

      ra , Doãn Thiên Lương cũng muốn nếu có người thực vào ta có vẻ mặt gì ...

      Nguyện vọng của Doãn Thiên Lương rơi vào khoảng . Suy nghĩ chút cũng đúng, đây là doanh trướng của Quận vương, cũng phải là cửa hang siêu thị mà ai muốn vào vào, ai muốn ra ra.

      Khi trong màn trướng hơi sang chút Doãn Thiên Lương tỉnh, phải là thiếu dưỡng khí cũng phải bởi vì đau, mà bởi vì có bàn tay để nhầm chỗ, chỗ kia lặng lẽ nổi lên biến hóa.

      ra, vốn nàng có thể giả vờ ngủ lại lỡ đãng lấy ra, nhưng nàng chính là muốn nhìn chút lát nữa Lục Quân Tắc có phản ứng gì.

      Doãn Thiên Lương nhắm mắt lại nghe động tĩnh, cố ý đem hơi thở đều dặn.

      “Oh a.” Lục Quân Tắc gọi nàng.

      nghe thấy, tôi nghe thấy.

      Lục Quân Tắc lại vỗ mặt của nàng, Doãn Thiên Lương mở mắt: “Hả? Trời sáng?” Thuận tiện đem tay về dụi mắt.

      “Oh a, nàng đùa giỡn vi phu.” Lục Quân Tắc .

      “A? Lúc nào? Thế nào tôi có ấn tượng?” Doãn Thiên Lương . Người ta tiếp nhận thẳng thắn nha.

      có ấn tượng có nghĩa là có, làm sao bây giờ, oh a? Nàng cũng biết tính cách của vi phu ...” Lục Quân Tắc chậm rãi vào đề, gợi lên khóe miệng: “Vi phu muốn đùa giỡn lại, Oh a nàng có ý kiến gì?”

      Doãn Thiên Lương lên tiếng, nhìn chằm chằm ta rồi : “Tay tôi đau.” muốn bắt nạt người tàn tật sao? Rất phải đàn ông.

      có sao, vi phu có thể ăn chút thua thiệt, sau này bù trở lại là được.” Lục Quân Tắc , gương mặt nghiêm chỉnh.

      Sáng sớm ... Bên ngoài cũng nghe được những thanh kia có tốt người an hem? Vậy phá hủy danh dự của , cho nên vì danh tiếng tốt đẹp của ... xin lỗi.

      Tay của Lục Quân Tắc khẽ vuốt mặt nàng, cổ, từ từ mở ra cổ áo của nàng.
      Huỳnh Thượng Hỷ, DionMizuki thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 117.



      Chỉ thấy Doãn Thiên Lương “vọt” ngồi dậy, tiện tay túm qua quần áo lung tung mặc vào, kéo lê giày, lại ôm bụng: “Ai nha, chợt đau bụng ... trước đợi tôi lát ...” Sau đó vén rèm lên ra ngoài. Cũng quản người khác bị lửa đốt: cháy đến bao nhiêu độ.


      Bên ngoài màn ra vẫn còn chưa sang, binh lính còn chưa dậy, chỉ có trong nhà bếp có vang lên thanh của chén muôi chậu, vừa cười vừa tính về nàm trướng của nàng và Hương Châu đổi thắt lưng quần áo, nghĩ còn chưa tới lại gặp người quen, người quen này thấy nàng cũng là vẻ mặt kinh ngạc.


      “Tiểu Doãn? Ngươi dậy sớm như vậy làm cái gì?” Hoàng Nguyên hỏi. Vừa nhìn trang phục của nàng, càng nhìn hồ nghi trong mắt càng nhiều: “Tiểu Doãn, ngươi từ đâu tới đây?”


      “Ai ôi, ta quá mót, trước.” Doãn Thiên Lương . Nàng tránh nhà cầu vậy được rồi chứ? Thời gian này có người.


      “Vừa đúng ta cũng quá mót, cùng nhau.” Hoàng Nguyên .


      Cùng nhau? Vậy ta có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa sạch.


      hai bước Doãn Thiên Lương lại chợt đứng lại xoay người trở về: “Ta quên mang giấy vệ sinh, ngươi trước .”


      có sao, ta mang theo.” Hoàng Nguyên .


      “Ta có cần đồ của người khác.” Doãn Thiên Lương , người em, là trời cao phái tới hành hạ tôi ? Tôi chính là muốn trở về thay quần áo mà khó như vậy sao?


      “Tiểu Doãn, làm sao ngươi lại cẩn thận như vậy?” Hai người giằng co chợt nghe có người chuyện, quay đầu nhìn sang , lại là Lục Quân Tắc. ta thong thả ung dung đến gần bọn họ.


      “Quận vương, ngài dậy?” Doãn Thiên Lương hỏi. Trước người ngoài nàng chính là thư đồng.


      “Ngươi phải là đau bụng? Đến giấy cũng mang.” Lục Quân Tắc đúng là nhân tiện đút cho nàng mấy tờ giấy, còn thuận tiện đem cái đai lưng buộc lại cho nàng: “Dậy sớm có chút lạnh, cơ thể ngươi gầy yếu, thể bị lạnh ... .”


      Nhìn ta, Doãn Thiên Lương liền muốn: người em, đây cũng phải là tôi muốn bôi nhọ , là đem biến mình thành đồng tính, đến lúc đó cũng đừng đổ thừa lên người tôi.


      “Hoàng Nguyên, ngươi mang người nhà bếp lấy cho tác nước nóng để rửa mặt, thuận tiện nấu bình trà.” Lục Quân Tắc phân phó .


      Hoàng Nguyên đoán chừng có chút sững sờ, Lục Quân Tắc lại nén lượng gọi , mới hồi thần khúm núm , vài bước còn quay đầu lại nhìn chút. Doãn Thiên Lương cảm thấy ta là muốn nhìn chút có hành động mập mờ gì hay .


      thôi, tiểu Doãn, vừa đúng Quận vương ta cũng muốn ngoài, bằng cùng nhau?” Lục Quân Tắc cười hỏi.


      Doãn Thiên Lương có chút co quắp, nghe qua tắm uyên ương, chưa từng nghe qua vệ sinh uyên ương.


      cần, tôi ra ngoài, định trở về đổi bộ quần áo, Quận vương xin mời ngài.” Doãn Thiên Lương xong chạy như làn khói, Lục Quân Tắc làm việc đúng là ...


      Trở về trướng của mình, Hương Châu cũng vừa dậy, cẩn thận buộc tóc, thấy nàng mặt đỏ bừng bừng trở lại liền cúi đầu cười trộm: “Quận chúa, hôm nay ngài nên thay quần áo, lát nô tỳ chải tóc cho ngài.”


      Mặc dù dọn dẹp nhanh nhẹn, nhưng ngày hôm qua nàng được Lục Quân Tắc “đặc xá” cần đứng nghiêm phục vụ, vì vậy vào làm ổ trong xen ngựa “dưỡng thương”. Đội ngũ tiếp tốc độ rất nhanh, chỉ chớp mắt chỉ còn cách kinh thành hai trăm dặm rồi.


      Nghĩ đến kinh thành ồn ào nàng liền sợ, nàng đối với kinh thành rất mâu thuẫn.


      Buổi tối nghỉ ngơi, Doãn Thiên Lương lén lén lút lút ngoài trở về thấy Hoàng Nguyên ngó dáo dác nhìn hướng trong trướng các nàng.


      “Hoàng Nguyên, ngươi làm gì vậy? Lén lén lút lút gì?” Doãn Thiên Lương vỗ vỗ phía sau lưng ta, Hoàng Nguyên bất ngờ phòng bị, quay người lại ngây ngô cười hai tiếng.


      “Tiểu Doãn, ta tìm đại phu lấy cho ngươi chút thuốc, tay của ngươi khá hơn chút nào ?” Hoàng Nguyên hỏi.


      Nâng lên bàn tay băng bó kỹ, Doãn Thiên Lương cười: “Quận vương gia tự mình băng bó cho ta, ngươi thấy thế nào?”


      Hoàng Nguyên nhức đầu: “Quận vương gia chỗ nào tốt, nhưng ...” Nhìn xung quanh chút thấy người nào liền hạ thấp giọng: “Tiểu Doãn, Lục Quận vương có gia đình, còn là em đại tướng quân, ngươi ... Phải cẩn thận.”


      Doãn Thiên Lương hết sức nhịn cười, cũng nghiêm trang hỏi: “Cẩn thận? Cẩn thận cái gì? Nhiếm trùng sao?”


      Ánh mắt Hoàng Nguyên nhìn như thế trẻ con thể dạy, vỗ vỗ bả vai của nàng: “Cẩn thận bị Quận vương phi biết, ngươi cũng có quả ngon để ăn. Quận vương phi là tiểu Quận chúa nhà Trạm thân vương, phía sau rất cường đại, ngươi cái thư đồng nho ... Ai, thôi, Quận vương an bài tốt cho ngươi.”


      “Hoàng Nguyên, cám ơn ngươi. Ngươi ta cũng có suy tính đến, nhưng là ...” Thấp đầu nhịn cười: “Nhưng ta có biện pháp gì đâu, ta là nô tài nho cũng có quyền lợi làm chủ mình. Ai ... Qua ngày tính ngày .”


      “Tiểu Doãn, dù sao chính ngươi cũng cẩn thận. Đây, cho ngươi, đây là thuốc trị thương, cẩn thận chút.” Hoàng Nguyên đem thuốc nhét vào trong tay nàng xoay người liền chạy, Doãn Thiên Lương nhìn chút thuốc kia lại nhìn tay mình chút, mẹ nó, vì sao bây giờ tính huống này thoạt nhìn có chút mập mờ đâu.


      Trở về trướng thấy Hương Châu lại thấy Lục Quân Tắc dựa vào bàn, thấy nàng vào mặt cười như cười.


      Doãn Thiên Lương cũng cười, cần nghe cần nàng thuận lại rồi.


      “Hoàng Nguyên này lá gan cũng quá lớn, ngay cả người của ta cũng dám nghĩ cách.” Lục Quân Tắc .


      có sao, đánh chủ ý là thư đồng của ngài mà phải là phu nhân của ngài.” Doãn Thiên Lương .


      Có thể hay nàng đánh hơi được chút mùi dấm.


      “Thư đồng cũng được, ta dính thư đồng cũng là người của ta, là người của ta thể để cho người khác chiếm nửa phần tiện nghi.” Lục Quân Tắc .

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 118.



      Con mắt Doãn Thiên Lương xem xét xung quanh, lời này ám chỉ cái gì? Nhưng nếu sửa chữa tiểu cầm thú Mai gia giơ cả chân lên để tán thành.


      “Nếu tiểu Vương phi biết được làm sao bây giờ?” Doãn Thiên Lương hỏi.


      để cho nàng ấy biết là được rồi.” Lục Quân Tắc .


      Ách ....


      biết ngày hôm sau Lục Quân Tắc từ trong màn trướng của nàng ra, những người khác có biểu tình gì.


      Mặc dù Doãn Thiên Lương muốn, kinh thành cũng càng ngày càng gần. Hơn nữa, nghe bởi vì trận chiến này đánh rất tuyệt vời lại vô cùng quan trọng, cho nên Hoàng đế muốn “ra ngoài thành nghênh đón”, Doãn Thiên Lương rốt cục có chút kích động, đám đông tụ tập bát quái vẫn có thể tiếp cận.


      Nhưng, đại khái Lục Quân Tắc bởi vì có “làm trò ngược” cho nên ghi hận trong long, cho nên cách kinh thành còn có ngày đường, cho người tống nàng cùng Hương Châu trở về phủ trước, buổi tối, Doãn Thiên Lương nằm ở giường vẫn cắn răng nghiến lợi. Nhiều năm như vậy, rốt cuộc có mình nàng được xem náo nhiệt ...


      Ngày hôm sau, ngồi trong phủ cũng nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gọi ầm ĩ cùng tiếng chiêng trống vang trời.


      Cho đến nửa đêm Lục Quân Tắc mới trở về, hơn nữa cả người mùi rượu, vừa nhìn chính là lại bị làm người quan trọng nhất. ta bước có chút lảo đảo, có lẽ lần này phải giả bộ, cũng đúng, công lao lớn như vậy phải có bao nhiêu người mời rượu a, cũng phải là động đáy để có thể giả vờ đầy.


      Lần này Lục Quân Tắc đúng là té nhào vào giường, mày nhíu lại như là rất khó chịu, còn lới lỏng chút cố áo để giải nhiệt, mùi rượu quá nồng, Doãn Thiên Lương cũng từ trong màn bị hun ra ngoài, thuận tiện vén màn lên để bay đỡ mùi rượu.


      Nha hoàn chuẩn bị canh giải rượu, Doãn Thiên Lương liền ngồi ở mép bàn nhìn.


      “Oh a, oh a?” Người nào đó kêu lên.


      lại khát?” Doãn Thiên Lương hỏi. Ngài nào đó cuối cùng gọi nàng kêu khát nước.


      Tảng đá nào đó nhìn nàng, tiếp tục gọi: “Oh a.”


      “Oh a cái gì nha, trời còn chưa sáng đâu, cần gọi.” Doãn Thiên Lương vừa vừa chuyển qua mép giường nhìn chút.


      Thình lình bị Lục Quân Tắc chụp được tay lập tức bị ta kéo vào nằm trong ngực mình, rốt cục – nam Hạ nữ Thượng rồi.


      “Oh a ...” Lục Quân Tắc hơi mở mắt, cười nhìn nàng. dáng vẻ xuân tình nhộn nhạo.


      , tôi nghe.” Doãn Thiên Lương .


      “Oh a ...” rồi đưa tay xoa mặt nàng, còn tay khác vững vàng kiềm hông của nàng.


      Oh a cái gì, có lời nhanh chút .


      Lục Quân Tắc nghe thấy trong lòng của nàng rất ngạc nhiên, còn gọi “oh a” rất nhiều lần mới cắt vào chủ đề: “Oh a, vi phu rất vui.”


      “Đúng, lập công nha, dĩ nhiên vui vẻ.” vui vẻ, đem tôi hù dọa gần chết, chưa hết giận, bóp cái, nhìn mặt ta cau lại, Doãn Thiên Lương cười.


      “Vi phu rất vui, Oh a tới ... Oh a khóc ...” Lục Quân Tắc quả uống nhiều quá, người ta khóc ta cũng vui.


      “Sao biết Oh a khóc? Đó là đau ...” Doãn Thiên Lương , giọng có chút , có thể khóc sao, vất vả động lòng, có người, tìm ai lí lẽ đây?


      Bàn tay tiếp tục sờ mặt nàng: “Oh a muốn tảng đá chết ... Oh a.”


      Đây là nàng ? tuyệt, giống nha.


      “Đúng, tảng đá chết Oh a liền thủ tiết, có thể khóc sao? Ngủ nhanh lên.” Doãn Thiên Lương . Rất tốt, mạng của tảng đá rất cứng rắn.


      “Sau này cùng Oh a rời xa nhau nữa ... thích Oh a khóc.” Lục Quân Tắc cười , ánh mắt vẫn mù mờ.


      Doãn Thiên Lương giơ tay lên xoa mắt chút, có chút ướt, thích tôi khóc hết lần này tới lần khác khóc cho xem. Doãn Thiên Lương cũng biết vì sao nước mắt của mình khống chế được, nước mắt đem ngực Lục Quân Tắc thấm ướt mảnh.


      Khóc thút thít, có lúc cũng phải là vì đau khổ... Có lẽ là những lời chia sẻ này ...


      Trong mộng hình như nghe được có người ở bên tai nàng lẩm bẩm, tần suất nhiều nhất chính là hai chữ “Oh a”.


      Dậy sớm, mắt bị đau, cũng coi trọng, Doãn Thiên Lương dùng khăn nóng đắp cũng cải thiện, con mắt híp lại mới thoải mái chút.


      Lục Quân Tắc chuyện với nàng, nàng cũng hơi hơi hí mắt ra.


      “Oh a, tại sao nàng lại nhìn vi phu như thế?” Lục Quân Tắc hỏi.


      Trán Doãn Thiên Lương đổ mồ hôi lạnh.


      “Ánh mắt của tôi hơi khô, làm như thế này chút.” Doãn Thiên Lương khách khí chọc thủng tự kỷ của ta.


      “Ánh mắt làm sao lại khô? lát ta mời thái y tới xem cho nàng chút.” Lục Quân Tắc .


      cần, lát còn phải vào cung thỉnh an.” Doãn Thiên Lương , lễ nghi chán ghét, phiền chết. Mới vừa có mấy tháng lại thấy cũng có gì mới mẻ.

    5. Zenny Ngok

      Zenny Ngok New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      2
      Ngừng rồi hả bạn... chờ thiệt lâu thiệt lâu mà chưa thấy có chương mới. Huhu

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :