1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ yểu điệu - Đông Ly Cúc Ẩn (137C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 108.

      Quận vương phi vốn là muốn cùng, nhưng đêm đó tự nhiên sốt cao nên thể cùng , cho nên Doãn Thiên Lương đóng nữ giả nam trang cùng Hương Châu và thị vệ hộ tống lên đường biên cương.

      Biên cương cách hơn hai ngàn dặm, biết đoạn đường này khổ cực như thế nào. Sau khi rời kinh thành hai ngày, Doãn Thiên Lương liền muốn, có lẽ đến Hành phủ ở biên cương nàng có thể lại lắc lư theo Lục Quân Tắc về rồi.

      Nhưng cũng may thời tiết cũng chiếu cố người, nếu nàng cũng cần đợi đến biên giới xa xôi như vậy rồi.

      Hỏi thị vệ, lấy tốc độ thần tốc ngày đêm như nay cũng muốn hai mươi ngày mới đến biên cương. Doãn Thiên Lương nghe rất là gấp gáp, nếu bố chồng , Lục Quân Tắc còn có thể chống đỡ hay mươi ngày ?

      Loại phương pháp thần tốc ngày đêm dày vò này làm người mệt mỏi, mệt mỏi, Doãn Thiên Lương dựa vào xe cũng thể ngủ, Hương Châu vẻ mặt nàng gầy cũng được rồi. Bất quá nơi nào còn nhớ được cái này.

      Ước chừng được mười sáu mười bảy ngày, bởi vì mọi người cũng mệt mỏi rã rời, Doãn Thiên Lương liền hạ lệnh tối nay nghỉ ngơi ở trạm dịch. Bất quá, nếu như biết đụng phải người đáng ghét, nàng thà tiếp tục chạy trong đêm tối.

      Người nọ chính là tướng công Doãn Thiên Tịch, công tử hộ bộ thượng thư. cùng người khác uống rượu. Nhìn thấy nàng vào, mới đầu chỉ liếc qua cái, sau khi thấy mặt thoáng qua kinh ngạc cùng – có ý tốt. Doãn Thiên Lương lười phải quan tâm đến , dù sao nàng bây giờ giả nam, làm bộ như biết là được. Muốn mấy gian phòng hảo hạng, Doãn Thiên Lương lên lầu.

      Hương Châu bưng thức ăn lên, ăn xong rồi, Hương Châu xuống múc nước, Doãn Thiên Lương định đổi quần áo sạch lại nghe được tiếng động ở cửa. Người tiến vào là Mai thiếu gia.

      Doãn Thiên Lương nhìn : “Có chuyện gì sao?”

      “Quả nhiên là tiểu Quận chúa, thế nào cũng coi như người trong nhà, em vợ có lễ phép, ta làm rể cũng phải có dáng vẻ của rể.” Mai thiếu gia .

      “Có lời gì mau, ta có thời gian cũng ngươi tán gẫu.” Doãn Thiên Lương . Cầm thú này tại sao lại ở đây.

      “Tiểu quận chúa là phải biên cương? Vừa đúng ta phụng chỉ biên cương an ủi, điều tra, nghe ngóng quân tình, ta vừa mới hỏi thị vệ các ngươi đường mệt nhọc, người lại ít, Tiểu quận chúa ngươi nhất định chịu ít khổ, bằng liền đường cùng nhau , chờ khi trở về kinh thấy lão Vương phi và Quận vương ta cũng bị oán trách.” Mai Côn .

      làm phiền, ta muốn lên đường gấp.” Doãn Thiên Lương . Thứ người như thế vẫn nên tránh xa chút cho tốt.

      “Nào có làm phiền, vừa đúng mấy ngày nay ta cũng muốn ra roi thúc ngựa chạy tới biên cương đây.” Mai Côn .

      “Cũng được, nếu các ngươi muốn cùng nhau, theo kịp các ngươi tự chậm lại thôi.” Doãn Thiên Lương hạ lệnh trục khách: “Mai tỷ phu, sắc trời còn sớm, ta cần nghỉ ngơi rồi.”

      “Ầm” cánh cửa ngăn cách khuôn mặt để nàng nhìn mà thấy ghét.

      Vốn Doãn Thiên Lương chỉ cho rằng Mai Côn chơi, ai biết sang sớm ngày thứ hai bọn họ dậy sớm muốn gấp rút lên đường phát mang người chờ xuất phát rồi. Hơn nữa, ngày kế cũng có rời xa bọn họ. Doãn Thiên Lương càng ngừng để cho tăng tốc, Hương Châu và thị vệ cũng nghi ngờ.

      “Quận chúa, cùng Mai gia chúng ta cũng có thể tiết kiệm chút a.” Hương Châu .

      “Ghét .” Doãn Thiên Lương .

      Nhưng mặc dù vậy, ba ngày sau vẫn có hất ra đội ngủ của Mai Côn, Doãn Thiên Lương liền nhìn . Ánh mắt người này thỉnh thoảng lóa ra ánh sang làm cho người ta nhìn thoải mái.

      Tối hôm đó đội ngũ dừng lại nghỉ ngơi chút, mặc dù vào tháng tư, nhưng buổi tối vẫn lạnh, cho nên bọn thị vệ đốt hai đống lửa, Doãn Thiên Lương gặm lương khô cầm túi nước uống nước, trong chốc lát Mai Côn để cho người đưa tới thịt nướng thơm ngào ngạt, vừa nhìn chính là mới vừa nướng xong, Doãn Thiên Lương cũng chưa từng nhìn qua cái, mình ăn no để cho bọn thị vệ cầm chia ăn.

      Trở lại xe thiêm thiếp, tính toán để cho bọn thị vệ cũng nghỉ lát lại lên đường, nghĩ còn có nằm xuống bao lâu liền có người vén rèm xe, mới đầu Doãn Thiên Lương cho là Hương Châu, nhưng lập tức ý thức được đúng, mùi đúng, người này mang theo mùi rượu.

      Doãn Thiên Lương bất động thần sắc, chờ gần them chút nữa chợt cước đạp qua, chỉ nghe “A”, “phốc” lien tục hai tiếng, đẩy rèm ra chút, thị vệ của nàng ở cửa ngủ, Hương Châu cũng ngủ, Mai Côn lăn lộn mặt đất, che con cháu của .

      “Người đàn bà độc ác này.” Mai Côn keeo giống như giết heo.

      Doãn Thiên Lương nhảy xuống xe, từ trong giày lấy dao ra ngồi xổm người xuống nhìn : “Con mẹ ngươi sống đủ rồi? Có phải hay chê linh kiện của ngươi dư thừa? Bà ta ngại giúp ngươi bỏ gánh nặng. Trước kia ngươi bằng cầm thú, tại phát ta trách lầm ngươi, ngươi là mặt người dạ thú, mà biết có phải con súc vật của Thần Tiên nào chạy xuống trần làm bậy, hôm nay bà tat hay trời hành đạo .”

      “Tiểu tiện nhân, ngươi ác độc như vậy khó trách làm quả phụ.” Mai Côn lại .

      Doãn Thiên Lương lại tàn nhẫn đá cước : “Quạ đen, muốn bà ta làm quả phụ, ngươi có tin hay ta để cho ngươi cả đời thể giao hợp. Hôm nay bỏ qua cho ngươi là nể mặt Doãn Thiên Tịch, con trêu chọc bà ta, ta để cho ngươi làm thái giám.”

      Chưa hết giận lại tàn nhẫn đạp hai cước, chỉ nghe phía sau có người : “Ngươi vẫn hiền hậu như vậy.”

      “Mắc mớ gì tới ngươi.” Doãn Thiên Lương quay đầu lại, lại thấy người quen, người quen có duyên phận vài lần, Nghiễm vương cùng với cái Vương gia kia.

      “Cho chút dạy dỗ là được, cần gì làm cùng đường như vậy.” Lần này Bang Vương gia nhìn còn rất tốt bụng.

      “Nếu như nguyền rủa thê tử ngươi là quả phụ ngươi làm sao? biết chuyện nên tùy tiện chen vào.” Doãn Thiên Lương cất xong dao lại nhìn Mai Côn chút: “Nếu ngươi theo ta lần nữa xem ta thu thập ngươi thế nào. Còn có, ngươi cho vào thịt nướng cái gì? Đưa thuốc giải cho ta.”

      “Thuốc gây mê, có thuốc giải. Sáng sớm ngày mai là tốt.” Mai Côn .

      Doãn Thiên Lương nhịn được, quyền đánh mặt , nhìn lỗ mũi lập tức chảy máu: “Con mẹ nó, giết ngươi ta cũng chưa hết giận, tên súc sinh này.”
      Last edited by a moderator: 6/5/16

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 109.

      có biện pháp, súc sinh này lại có thủ đoạn như vậy, bọn thị vệ bất tỉnh, nàng người có cách nào lên đường – nàng đánh xe, cưỡi ngựa, người đường cũng an toàn.

      Ngồi ở bên đống lửa, Doãn Thiên Lương há mồm thở dốc. Thời khắc nguy hiểm càng phát sinh ra chuyện như vậy. Tức chết người.

      “Trong chốc lát bọn họ tỉnh, đại khái phải chờ tới sáng mai thôi.” Cái Vương gia ngoại tộc . “Tại hạ Phù Huống.”

      Doãn Thiên Lương lên tiếng, có thể làm gì, chỉ có thể đợi đến trời sáng .

      “Ngươi biên cương?” Phù Huống hỏi.

      Doãn Thiên Lương gật đầu cái.

      “Vừa đúng Bổn vương phụng mệnh muốn ngoại tộc, ngang qua Hành phủ ở biên cương, nếu ngươi có thể ăn được khổ cực, ta thuận tiện dẫn theo ngươi.” Phù Huống .

      cần.” Có vết xe đổ Mai Côn này, nàng còn dáng cùng người xa lạ.

      “Sợ?” Phù Huống hỏi, trong giọng mang theo vui vẻ, ngồi xuống bên cạnh nàng. “Phụ nữ mạnh mẽ như ngươi còn sợ gì?”

      “Ta lại biết ngươi.” Doãn Thiên Lương .

      “Vậy ngươi chờ bọn họ tỉnh?” Phù Huống vừa cười: “Ngươi đối phó với Mai Côn như vậy, có thể bỏ qua cho ngươi sao? Hay , thị vệ ngươi mang ít hơn , hôm nay ngươi chiếm tiện nghi là bởi vì sai khiến hạ nhân , nếu ngày khác tiếp tục làm chuyện xấu ngươi chạy trốn như thế nào? Ta biết ngươi sợ ta là người Chu triều long cùng với người Tề triều, bất quá lo lắng của ngươi cũng có chút dư thừa, có An Quốc công chúa ở, ngươi sợ ta làm gì? Trừ những thứ này, thể trạng ngươi giống như gió thổi cái cũng bay người bắc triều ta cũng thích.”

      Doãn Thiên Lương suy nghĩ hồi lâu, thấy có mấy phần đạo lý. Phát vào thời điểm này quả cũng cùng nên dây dưa với loại súc sinh Mai Côn này.

      Đứng lên. “Vậy . Những thị vệ này trước hết cần phải để ý đến, đem theo nha hoàn của ta là được.”

      Đội ngũ của Phù Huống lại lớn, nhường xe ngựa thoải mái của cho chủ tớ các nàng, Hương Châu còn ngất, Doãn Thiên Lương dựa vào thành xe thỉnh thoảng ngủ ngà ngủ ngật, nghe tiếng vó ngựa nhanh ở bên ngoài, trong long khỏi buồn bực.

      Trời nhanh sang, Hương Châu rốt cuộc tỉnh, đối với tình cảnh của các nàng rất nghi hoặc, Doãn Thiên Lương để cho nàng cái gì cũng đừng hỏi, cuộc sống sau này buổi tối Hương Châu ngủ, nàng ngủ ban ngày, cho đến Hành phủ ở biên cương.

      Được hai ngày hết thảy đều tốt, buổi trưa dừng lại ăn cơm, vẫn là gặm lương khô, bất quá lúc này người Bắc Chu mang theo nhiều trà sữa, nhìn chung cũng điều chỉnh xong.

      “Tư tưởng đề phòng mạnh mẽ.” Phù Huống .

      “Bản năng.” Doãn Thiên Lương , mấy ngày qua nàng hoàn toàn ngày đêm điên đảo, ban ngày bộ người cũng thăng bằng. “Còn mày ngày nữa có thể tới?”

      “Năm ngày.” Phù Huống xong, đem túi nước của mình cho nàng: “Rượu, uống ?”

      Uống cũng uống lại của người đàn ông xa lạ uống.

      “Năm ấy rước dâu vẫn nghe Lục gia tiểu Vương phi trời sinh ngốc tử, xem ra ngươi rất giỏi về nguyh trang, thế nào? Có bị phát hay ?” Phù Huống hỏi.

      Doãn Thiên Lương nuốt xong hớp lương khô đứng dậy vỗ vỗ y phục: “Cũng có quan hệ gì với ngươi.” Vừa hướng xe ngựa.

      Phù Huống nhìn bong lưng của nàng chút, lại ngửa đầu uống hớp rượu lớn, cười.

      Còn dư lại năm ngày, Doãn Thiên Lương đếm đầu ngón tay, cách càng gần nàng càng ngủ được, ban ngày ngủ thời gian càng lúc càng ngắn, lúc xuống xe thường bị choáng váng.

      Ngày hôm nay, Doãn Thiên Lương vén rèm xe lên chút, nơi xa có thôn , nhưng hoàn toàn có bong dáng thành quách.

      “Trưa mai đến gặp.” Phù Huống cưỡi ngựa chợt xuất bên cạnh xe.

      Doãn Thiên Lương gật đầu cái, nàng muốn ngủ cái năm nửa năm, tuy nhiên nó ngủ được.

      “Trượng phu ngươi thấy ngươi nhất định vui mừng.” Phù Huống .

      Vui mừng? ta còn có thể nhìn thấy nàng ?

      Thấy sắc mặt nàng buồn bã, Phù Huống nhíu lông mày: “Ngươi phải là tới hưu phu chứ?” Trong giọng mang theo vui vẻ.

      Doãn Thiên Lương để xuống rèm. Nếu như Lục Quân Tắc có thể còn sống, quản người nào bỏ người nào cũng được.

      “Tiểu nha đầu nhà ngươi tính khí cũng quá lớn, trượng phu ngươi thế nào chịu được.” Giọng Phù Huống xa dần.

      Để cho Doãn Thiên Lương trải qua đêm hành trình với lòng run sợ, buổi trưa ngày thứ hai xe ngựa rốt cuộc ngừng lại trước Hành phủ, khi thị vệ giữ cửa thấy bọn họ cũng khỏi sửng sốt, hiểu vì sao vị Bắc Chu lại tới, hơn nữa nhìn lại lịch cũng . tôi tớ của Phù Huống chạy tới mấy câu, có thị vệ bận rộn vào thong báo.

      Xuống xe, Doãn Thiên Lương chỉ cảm thấy đất màu đen, rất may Hương Châu đỡ nàng.

      Thị vệ chạy đến Đại tướng quân cho mời Thành Vương gia, lại Doãn Thiên Lương chữ.

      Vào cửa, Phù Huống ở bên người nàng: “Lắm thầy nhiều ma, vì chút ít phiền toái cần thiết.”

      Doãn Thiên Lương cảm thấy người này ra rất tinh tế, nếu như thong báo nàng và cùng biết có bao nghiêu người có ý nghĩ gì.

      Càng vào trong nhịp tim Doãn Thiên Lương càng đập lợi hại ...
      Last edited by a moderator: 6/5/16

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 110.


      Cuối cùng, vào nội viện Hành phủ, nhìn thấy cửa phòng khách mở ra, Doãn Thiên Lương trong hoảng hốt tự như thấy được Lục Quân Tắc thân áo dài xanh, tựa như năm đó ta xuất ở trong rừng phong vậy.

      Quả ở cửa đứng người, cũng mặc áo màu xanh, nhưng phải Lục Quân Tắc, mà là Doãn Thiên Lăng.

      Lúc Doãn Thiên Lăng thấy nàng ánh mắt tối chút, bất quá lập tức phản ứng kịp, đón Phù Huống vào, lại phân phó bọn nha hoàn mang “khách quý” an trí.

      Ra khỏi phòng khách, Doãn Thiên Lương vội hỏi nha hoàn: “Lục Quận vương như thế nào?”

      Nha hoàn thấp đầu, lắc đầu cái.

      “Rốt cuộc như thế nào ngươi vẫn ra ? Lắc đầu là có ý tứ gì?” Doãn Thiên Lương hỏi.

      “Trước ngài hãy nghĩ ngơi chút, bảo dưỡng tinh thần, tướng quân tự nhiên đưa ngài gặp.” Nha hoàn .

      “Ngươi với tướng quân, bây giờ ta phải gặp chồng ta.” Doãn Thiên Lương , giọng có chút cứng rắn.

      “Lương nhi?” Có thanh rất êm tai gọi nàng.

      Quay đầu lại nhìn, lại là Doãn Thiên Lẫm.

      “Nhị ca? Làm sao ngươi lại ở chỗ này?” Thần tiên Doãn Thiên Lẫm và chiến tranh phải là trộn lẫn, nhưng lại ở đây ...

      “Đương nhiên là tới đánh giặc, Lương nhi, làm sao ngươi cũng tới?” Doãn Thiên Lẫm cười hỏi. Mặc dù cười nhưng khuôn mặt mệt mỏi.

      “Nhị ca, Quận vương có khỏe ?” Doãn Thiên Lương hỏi.

      “A? Đới Lễ?” Doãn Thiên Lẫm lắc đầu cái: “ tốt. Hơn nữa bây giờ ngươi thể gặp .”

      “Tại sao? Tại sao thể gặp? Coi như thế nào cũng nên để ta gặp a.” Doãn Thiên Lương .

      có ở đây.” Doãn Thiên Lẫm mới được đến đây liền thấy thân thể Doãn Thiên Lương mềm nhũn ngất .

      Hương Châu và nha hoàn kia đỡ Doãn Thiên Lương vào phòng chuẩn bị sẵn, Doãn Thiên Lẫm sờ sờ cằm, lắc đầu, thở dài cái.

      Lúc xế chiều, cửa phủ lại tới đội người ngựa phong trần mệt mỏi, siết cương xuống ngựa mang theo khí thế mạnh mẽ vào Hành phủ, chạy thẳng tới hậu viện.

      Thấy trong phòng khách ngồi ba người, chân mày lập tức nhíu lại: “Thành Vương gia tại sao lại ở đây?”

      qua mà thôi, thuận tiện đưa người bạn đến đây.” Phù Huống mỉm cười : “Vị bằng hữu này, mấy ngày nay chúng ta ngày đêm gấp, hôm nay thể làm gì khác là mượn ở đây buổi chiều rồi.”

      Người vừa tới nhìn về phía hai an hem Lăng gia: “Kinh thành có người đến sao?”

      “Ừ, người kinh thành đến. Nhưng, Đới Lễ ngươi bây giờ thể gặp nàng.” Doãn Thiên Lăng .

      “Vậy các ngươi gọi ta trở lại vì chuyện gì?” Tự Đới Lễ tên Lục Quân Tắc hỏi, có chút giận.

      “Chuyện trọng đại, hơn nữa vốn là mấy ngày nay ngươi cũng nên trở về Hành phủ, sớm hai ngày mà thôi.” Doãn Thiên Lăng . “Đới Lễ, ngươi đường mệt nhọc, tắm rửa cái, vừa đúng Thành vương gia cũng ở đây, tối nay có thể uống thả cửa phen.”

      “Xin lỗi tiếp được.” Lục Quân Tắc ra khỏi phòng khách. Phù Huống nhìn về phía hai em, cười cười.

      Lúc Doãn Thiên Lương tỉnh, trong phòng đen kịt, Doãn Thiên Lương trở mình ngồi dậy, cần trực đêm, ngồi lúc chợt nghĩ tới, bây giờ nàng ở hành phủ, nhưng Lục Quân Tắc ... có ở đây.

      Phù phù nằm xuống, có ở đây, nàng tới chậm. Tảng đá Lục Quân Tắc kia trước khi phải thề son sắt mình rất lợi hại, bình an trở về sao?

      “Tảng đá, tên lường gạt.” Doãn Thiên Lương bị cắn, có cái gì đó mặn mặn chảy vào trong miệng.

      mặt chật căng thoải mái, cổ họng cũng khô muốn chết, Doãn Thiên Lương kêu tiếng Hương Châu mang nước lại cũng có người để ý tới nàng, chính nàng xuống giường lục lọi tìm lửa châm nến, cũng may trong chậu rửa mặt còn có nước sạch , rửa mặt lại uống nước thông cổ, Doãn Thiên Lương tìm tìm, có cái gương, nghe nửa đêm soi gương chải tóc có thể nhìn thấy người qua đời mình muốn gặp.

      Nuốt ngụm nước miếng, Doãn Thiên Lương cầm lược chải tóc của mình cái, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào gương.

      Quả nhiên lúc nửa đêm, nàng nhìn thấy cửa nhàng mở ra, bống người màu trắng tiến vào, nhàng tới đứng nghiêm phía sau nàng, nhúc nhích cũng nhìn nàng trong gương.

      Doãn Thiên Lương dám quay đầu lại, sợ vừa quay đầu lại ta liền biến mất, cho nên vẫn từ từ chải tóc như cũ, mắt chăm chú nhìn gương. Chợt thấy ta chậm chạp nâng lên tay, như là rất phí sức mới bỏ vào tay nàng, nắm tay của nàng cùng nhau lập tức từ từ chải ...

      Chải lâu, ta giữ lược từ từ đến gần cổ nàng, ở bên tai nàng : “Oh a, chúng ta sinh em bé được ?”

      Như bị thôi miên, Doãn Thiên Lương gật đầu: “Được ...”

      Hai người ôm nhau từ từ dời về phía mép giường ....
      Last edited: 6/5/16

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 111.


      Doãn Thiên Lương cảm giác mình mơ giấc mộng rất đẹp, nàng mơ thấy Lục Quân Tắc trở về, ta chải tóc cho nngs, cùng nàng ôm nhau, trong mơ, ta ôn nhu cởi áo của nàng, đôi môi ôn nhu hôn lên mặt nàng, êm ái vuốt ve thân thể nàng, để cho nàng như lửa bốc cháy lên, nàng đốt rụi áo của ta, cởi tóc của ta, điên cuồng hôn lên mặt của ta .... Nàng đau đến chảy nước mắt, đau đến đánh lồng ngực của ta, sau đó lại rất vui vẻ, giống như bay đám mây ...

      Đó là giấc mơ xuân cung đồ.

      Doãn Thiên Lương nhắm mắt lại trở về giấc mơ của mình.

      Lại chợt cảm thấy có chút đúng, trong tay nàng giống như nắm thứ gì, bận rộn mở mắt nhìn chút ...

      Chốc lát, Doãn Thiên Lương “A.... ......” tiếng thất thanh, con ngươi nhúc nhích nhìn chăm chú người trước mắt, nàng nắm là tóc của ta.

      Chủ nhân của nắm tóc đó hiển nhiên rất bình tĩnh.

      “Oh a, tỉnh ngủ?” Lục Quân Tắc hỏi, giọng rất là bình thản. Hình như đối với tình huống trước mắt của hai người bọn họ sớm trong dự liệu.

      “Ba ....” bàn tay bé tới vô ảnh vô tung chỉ để lại tiếng thanh thúy.

      còn sống ...” Doãn Thiên Lương , tát này đanh cho tay nàng cũng đau, quả nhiên chất liệu vóc người là tảng đá.

      “Oh a thế nào vẫn thô bạo với vi phu như vậy? Lớn them tuổi thế nào vẫn có sửa đổi chút.” Lục Quân Tắc hỏi, lại có mùi lên án.

      Doãn Thiên Lương có trả lời vấn đề của ta, muốn hơn nửa ngày mới lên tiếng: “Tôi bị lừa.”

      Lục Quân Tắc nghiêng đầu nhìn nàng chút: “Là mẹ làm?”

      “Còn có cha, bọn họ lão luyện lừa gạt tôi. Tôi hỏi , có đúng hạn viết thư về nhà hay ? có nhận được thư hồi ?” Doãn Thiên Lương .

      “Có thư cũng có thư hồi , nhưng là mẹ trả lời.” Lục Quân Tắc đáp.

      “Ai, tôi phục rồi, đờ này là có cha mẹ đem con trai mình ra đùa giỡn.” Doãn Thiên Lương . “Nếu có chuyện gì, hay là tôi về trước.”

      “Cùng nhau trở về . Oh a, nàng là lo lắng vi phu mới đến?” Lục Quân Tắc hỏi.

      “Tôi lo lắng cho cũng là bổn phận.” Doãn Thiên Lương .

      “Vậy ...” Lục Quân Tắc chợt giọng ở bên tai nàng hỏi: “Tối hôm qua sao?”

      Doãn Thiên Lương cảm thấy có chút đỏ mặt, nhưng lúc này yếu thế ... có cam long, cũng thể để người này đùa giỡn, vì vậy nàng vươn tay vỗ vỗ lồng ngực bóng loáng của ta : “Tối qua lại rất thô bạo với , bỏ qua.”

      Lồng ngực Lục Quân Tắc rung động mấy cái: “Vi phu da dày thịt béo, sao, Oh a nàng cứ tùy ý.”

      Da mặt dày, được tiện nghi còn khoe mẽ.

      “Trời sang, tôi cần ngủ.” Doãn Thiên Lương kéo kéo chăn nhắm mắt lại ngủ, bởi vì mấy ngày nay đều là ban ngày ngủ, bây giờ quả là buồn ngủ, thêm tối qua vận độc cực kỳ nặng cho nên rất nhanh liền ngủ thiếp .

      Lục Quân Tắc ngủ, dùng sức ôm nàng lại : “Lần này vi phu ngoan ngoãn nghe nàng.”

      Ngủ thẳng đến buổi trưa Doãn Thiên Lương tự động tỉnh, muốn ăn cơm. Mở mắt, Hương Châu cầm quần áo sạch nhìn nàng cười, mặt Doãn Thiên Lương triệt để đỏ, tiếng để rèm xuống, nghĩ lại xem cánh tay chút, quả nhiên là thần kỳ, điểm chu sa hoàn toàn biến mất. Thân thể có chút đau nhức, nhưng động tác của nàng vẫn nhanh chóng mặc quần áo, nhưng khi cúi đầu lại nhìn thấy trước ngực có mấy quả dâu tây, may thời đại này ăn mặc bảo thủ, nếu trời rất nóng nhất định bị người nhìn ra nàng làm chuyện tốt gì.

      Vén rèm lên xuống giường rửa mặt, Hương Châu chải tóc cho nàng, Doãn Thiên Lương xuyên thấu qua gương nhìn nàng ta vẫn vui vẻ ngừng vểnh khóe miệng.

      Cười, cười cái gì ... Nàng làm chuyện này hợp pháp, có quyền lợi và nghĩa vụ.

      Búi xong đầu, nha hoàn mấy vị gia chở tiểu Vương phi cùng nhau dùng bữa. Cùng nhau? Với tình lý và cũng qua, nhưng Doãn Thiên Lương vẫn cảm thấy Doãn Thiên Lăng hoa thủy tiên này cố ý muốn xem náo nhiệt giữa nàng và Lục Quân Tắc.

      Xem náo nhiệt .... Chờ xem.

      Đến phòng khách lại thấy Phù Huống cũng ngồi ở đây. Lần lượt chào hỏi, Doãn Thiên Lương ngồi xuống bên cạnh Lục Quân Tắc.

      bàn rượu, Lục Quân Tắc mời rượu Phù Huống: “Nhờ Thành Vương gia chiếu cố nội tử mới đường thuận lợi tới Hành phủ, Lục mỗ vô cùng cảm kích, chính là mấy ly rượu nhạt được kính ý, kính xin Thành Vương gia vui vẻ nhận.”

      trai, lời khách sáo cũng rất trơn chu a.

      “Lục huynh khách khí, tại hạ cũng chỉ là cái nhấc tay, cần phải khách khí.” Phù Huống hào phóng uống hơi cạn sạch.

      Tiệc rượu trong kko khí bạn bè giả tạo tiến hành, hai bên tiến hành trao đổi có chút ý nghĩa nào, cuối cùng cho ra kết luận căn bản là lảm nhảm, tóm lại chính là trống rỗng, nghe đều đúng.

      Rượu cũng uống, tạ ơn cũng cám ơn, nên tán vẫn phải giải tán, Phù Huống cáo từ. Tiễn khách trở lại, Lục Quân Tắc và Doãn Thiên Lương ở phòng khách mắt to trừng mắt .

      Doãn Thiên Lương suy nghĩ chiêu này của cha mẹ chồng có mấy người tham dự, đoán chừng nhất định có phần của Doãn Thiên Lăng, Doãn Thiên Lẫm cũng chạy được, luôn ở bất kỳ thời điểm nào nàng xuất hù dọa nàng chút, trước kia là cái tram hoa xui xẻo đó, ngày hôm nay là mạng của Lục Quân Tắc.

      Nàng cải chính, Doãn Thiên Lẫm có khí chất thần tiên sai, nhưng là thần tiên bụng đen, gọi tắt là phúc hắc thần tiên.

      Doãn Thiên Lương ssang suy nghĩ nghe Doãn Thiên Lăng hỏi: “Tại sao Lương nhi lại đến biên cương?”

      Tại sao tới ngươi biết hay sao? Còn hỏi ta ...

      “Cha mẹ chồng đại nhân để cho ta tới.” Doãn Thiên Lương .

      “Chuyện gì? Trong phủ xảy ra chuyện gì?” Doãn Thiên Lăng hỏi.

      có, cha mẹ chồng để cho ta tới, ta dám hỏi.” Doãn Thiên Lương .

      Hỏi nữa ta còn gì để biết rồi.

      Doãn Thiên Lăng cười cười: “ có là tốt, có là tốt. Lương nhi dọc theo đường có được ?”

      “Tốt.” Doãn Thiên Lương , còn muốn hỏi gì nửa?

      “thua thiệt gặp gỡ Thành Vương gia, nếu Lương nhi người ngàn dặm xa xôi tới đúng là làm cho người ta lo lắng.” Doãn Thiên Lăng .

      Đây có phải là trai ruột của nàng ? Nghe như là cố ý tạo xì căng đan cho nàng vậy?

      Phán đoán xong, Doãn Thiên Lương đem Doãn Thiên Lăng hung hăng đánh thành hình.

      có nghe tiểu câu tụng kinh. Hôm nào nhất định phải đem người đàn ông của mình và đóa hoa thủy tiên này cách ly ra là an toàn nhất.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 112.


      Nếu như tối hôm qua Doãn Thiên Lương bởi vì tinh thần hoảng hốt mà đem người sống trở thành ma quỷ, đến trận “Ghót”, tối nay nàng tỉnh táo thể tỉnh táo hơn, cho nên có chút thấp thỏm. Tối nay có giấc mồng nào vào giấc ngủ chứ?

      Cửa “két” tiếng mở ra, hai nha hoàn bận rộn lui ra.

      “Tại sao Oh a còn chưa ngủ?” Lục Quân Tắc hỏi, nhìn Doãn Thiên Lương vẫn thân nam trang đứng giữa phòng.

      “Tôi gần đây có thói quen ngủ ban ngày.” Doãn Thiên Lương . Người này nhìn nàng từ xuống dưới làm gì?

      “Y phục này là của vi phu?” Lục Quân Tắc hỏi.

      “Nhất thời gấp gáp, thể làm gì hơn là sửa lại mấy bộ quần áo của .” Doãn Thiên Lương .

      “Nàng mặc như vậy nhìn cũng đẹp mắt, giống như tiểu thiếu gia nhà ai.” Lục Quân Tắc .

      Đây là khen mình? Thiếu gia thiếu gia, them cái “tiểu” cảm giác liền giảm đẳng cấp.

      Rửa mặt xong rồi bò lên giường, Doãn Thiên Lương thỉnh thoảng liếc trộm Lục Quân Tắc cái, mắt thấy ta cởi áo khoác ... Mà thôi, Lục Quân Tắc thấy Doãn Thiên Lương đắp kín chăn nhìn mình liền hỏi: “Sao thế? Vi phu mặc hơi nhiều?”

      Háo sắc.

      “Rất tốt.” Chờ ta nằm xuống Doãn Thiên Lương hỏi tiếp: “Lúc nào trở lại kinh thành?”

      “Mấy ngày nữa , chờ chuyện bên kia giao phó xong chúng ta trở lại kinh thành trước, bên này nhị ca của nàng xử lý tốt.” Lục Quân Tắc .

      đến cái vấn đề này tinh thần Doãn Thiên Lương tỉnh táo lại: “Nhị ca của tôi đánh giặc? ? Tôi cho là ta làm thơ ca hát thôi.”

      Lục Quân Tắc cười cười: “ ưa thích làm thơ ca hát sai, nhưng rất nghiêm túc, tỷ như học tập nhạc ngoại tộc liền thuận đường đên lịc sử, địa lý, phong cảnh, dân tình vân vân của nước ngoại tộc cũng nghiên cứu, đánh giặc nha, lên được chiến trường, nhưng, lại là cái quân sư giỏi.”

      “Quả nhiên, người có văn hóa chình là giống nhau.” Doãn Thiên Lương . Đây chính là chó sủa là cắn người.

      A .... đúng. Dùng sai ví dụ rồi. nghĩ tới thoạt nhìn Doãn Thiên Lẫm tây trói gà chặt lại là nhân vật lợi hại như vậy.

      “Oh a, đường nàng gặp phải phiền toái gì?” Lục Quân Tắc đột nhiên hỏi.

      Doãn Thiên Lương lên tiếng, trong long đọc bảng cửu chương, tên nhóc này có ý tứ gì? Bị Doãn Thiên Lăng lừa gạt thành công? Nếu như ta dám nghĩ như vậy ... Trong long lại lầm bầm hai tiếng: bà này phù hợp , cùng lắm ở đó ước lại them người bị bỏ.

      có phiền toái gì lớn, phiền toái mà thôi, giải quyết hết.” Doãn Thiên Lương . Còn thiếu chút nữa thôi, còn kém ngọn nguồn của nghiệp trướng này có giải quyết hoàn toàn.

      “Nếu Oh a muốn nòi vi phu cũng hỏi, vi phu tin tưởng ...” Lục Quân Tắc cười nhìn nàng, xoa xoa đầu nàng rồi tiếp: “Đến vi phu Oh a cũng có thể đánh đến chảy máu mũi, phiền toái cũng ở đây.”

      Minh trào ám phúng a, tảng đá bụng dạ hẹp hòi.

      “Tôi tất cả phải cố ý ...” Doãn Thiên Lương .

      “Coi như cố ý, vi phu cũng có thể chịu đựng ... Ai bảo Oh a lợi hại như vậy.” Lục Quân Tắc .

      Lại bắt đầu đùa giỡn ...

      “Nhanh lên chút ngủ , bằng lát cẩn thận tôi thô bạo với .” Doãn Thiên Lương . xong muốn cắn rơi đầu lưỡi ...

      “Vi phu ...” Lục Quân Tắc đến gần lỗ tai nàng: “Có thể lỗ lực sử dụng.”

      đắc ý .

      Doãn Thiên Lương nhận tự thôi mien mình.

      Bởi vì phải ở trong Hành phủ mấy ngày, Doãn Thiên Lương quyết định cũng làm chênh lệch thời gian, cũng thể mỗi đêm Lục Quân Tắc chạm giường là ngủ được thơm như vậy mà nàng lại trừng tròng mắt đến trời sang? Vậy còn muốn trực đêm ngoài cửa làm gì, chính nàng làm là được.

      Thời gian qua ba ngày, lại có người tới Hành phủ.

      Là ai? Đương nhiên là cái phiền toái trong miệng Doãn Thiên Lăng kia, Mai Côn.

      Biểu tình của Mai Côn giống như là bị trúng độc, nhìn thấy em Doãn gia và Lục Quân Tắc cười rất là miễn cưỡng, theo hình thức đọc thánh chỉ rồi mình đường mệt nhọc, cả tiệc đón gió tẩy trần cũng tham gia.

      Buổi tối Lục Quân Tắc về phòng cũng gì, chỉ thánh chỉ mấy ngày nữa bọn họ được khải hoàn hồi triều, Lưu Doãn Thiên Lẫm làm Đô Hộ Phủ Đô hộ tây phiên (ngoại bang phía tây), Doãn Thiên Lương tự nhiên vui mừng, nhưng nhớ tới cầm thú Mai Côn này nàng vẫn có chút lo lắng, tiểu cầm thú này còn có ông bố là Hộ bộ thượng thư đâu ...

      Ngày thứ hai, Đô Hộ đại nhân mới nhậm chức Doãn Thiên Lẫm làm tiệc buổi trưa đãi quan lại thuộc hạ, buổi tối ở trong phủ chuẩn bị gia yến. Khi Lục Quân Tắc mời nàng cùng , Doãn Thiên Lương có hơi chút buồn bực, cùng tên cầm thú ngồi chung bàn ăn cơm có như nhai sáp?

      Vẫn thân nam trang cùng Lục Quân Tắc qua, chỉ thấy trong sảnh em Doãn gia và Mai Côn ba người ngồi, khách khí lễ phép chào hỏi, mấy người vào bàn, tự nhiên, đầu tiên là muốn chúc mừng Doãn Thiên Lẫm vinh dự trở thành Đô hộ, tiếp theo cũng coi như là cử hành tiệc tiễn đưa trước.

      Trong tiệc mọi người vừa chuyện, Mai Côn lại rất ít , chẳng qua là buồn buồn uống rượu.

      “Mai muội phu cũng là đường, lẽ ra so với Lương nhi rời kinh trước, thế nào đường lại gặp nhau?” Doãn Thiên Lẫm : “Nếu gặp được cũng cần Bắc Chu Vương gia hộ tống tới rồi.”

      Doãn Thiên Lương tay cầm đũa thoáng dừng, để lại dấu vết liếc Doãn Thiên Lẫm, , bây giờ người nàng sợ nhất chính là , người bề ngoài vĩnh viễn nhìn như vô hại, nàng vẫn cảm thấy Doãn gia thoạt nhìn người có khôn ngoan nhất, nhưng bây giờ lại thầm làm được Đô hộ tây phiên – quan hành chính cao nhất tây phiên, chính là quyền lực trông coi nơi này.

      Chương 113.



      đường ra chút chuyện trì hoãn mấy ngày cho nên cũng gặp nhau.” Ma Côn .

      Coi như tên nhóc ngươi thức thời, nếu tối nay liền thiến ngươi sau đó hủy thi diệt tích để cho ngươi có có về.

      Sau đó Doãn Thiên Lẫm lại dời đề tài, bữa cơm này cứ như vậy kết thúc.

      ra Doãn Thiên Lương thể nào tin được mấy người này nhìn ra cái gì, chỉ là bọn họ ... chắc là bận tâm đến thể diện của nàng ?

      “Oh a, sao thế? ngủ được?” Lục Quân Tắc ôm lấy nàng giọng hỏi.

      “Sai giờ còn có lại được.” Doãn Thiên Lương . Dĩ nhiên ngủ được, vừa nghĩ tới ba con hồ ly tinh bụng dạ đen tối các híp mắt suy nghĩ là tôi lại sợ.

      “Sai giờ?” Lục Quân Tắc đối với danh từ này có chút xa lạ: “Là ý đảo lại của đen trắng?”

      “A, đúng vậy.” Doãn Thiên Lương đáp: “Quận ... Đới Lễ, kể chuyện xưa cho tôi .”

      chút chuyện xưa của bố chồng và mẹ chồng.” Doãn Thiên Lương , tò mò muốn chết, vì sao bố chồng khác trời vực với miêu tả của mẹ chồng? Chẳng lẽ mỹ quan của mẹ chồng nàng bị vặn vẹo?

      Lục Quân Tắc hồi lâu có lên tiếng, Doãn Thiên Lương bĩu môi, cái này còn phải nghĩ, đó phải là bố mẹ ruột của sao ...

      đôi vợ chồng già nghiêm chỉnh.” câu của Lục Quân Tắc là xong chuyện xưa.

      Ách ... quả nhiên cùng nàng suy nghĩ sai biệt lắm. Bất quá đầu năm nay bố mẹ mình như vậy có phải hay kéo từ đường nhốt lại cộng thêm quỳ bàn giặt, rút roi ra ...

      “Xong rồi?” Doãn Thiên Lương hỏi. Trong lòng nàng đặc biệt muốn nghe bát quái còn có thỏa mãn đâu.

      “Xong rồi.” Lục Quân Tắc gật đầu.

      “Chuyện xưa này ... ngắn.” Doãn Thiên Lương , tương lai nếu muốn ta dỗ con ngủ chừng ta chỉ với con mỗi câu “mau ngủ” là xong chuyện.

      “Vốn có gì để , chuyện của bọn họ nhàm chán lại phiền toái.” Lục Quân Tắc , chút lại : “Nhưng vi phu có thể kể cho nàng chuyện xưa khác, rất lôi cuốn và cảnh rất đẹp ...”

      “Được rồi, tốt nhất là chuyện để tôi có thể ngủ.” Doãn Thiên Lương .

      Sau nửa canh giờ, Doãn Thiên Lương khép hờ lấy cặp mắt, mệt mỏi kéo tới ...

      Trước lúc ngủ mê man nàng rất muốn hỏi Lục Quân Tắc cái vấn đề: “ kế tục nghiệp của ai? Nàng dùng thân thể sáng tác, ta dùng thân thể kể chuyện xưa, là có chuyện xưa ... Kể kể ... làm gì mà đêm tôi lên? Đêm lên đem lên , vì sao chuyện xưa lại đồi trụy ...

      Nhưng nàng cũng còn sức để , bây giờ liền ngủ say ở trong ngực người kể chuyện xưa.

      Bởi vì Doãn Thiên Lương là người nhà, hơn nữa nàng cũng lười ăn cơm cùng với bọn đàn ông, cho nên trước khi về mấy ngày nàng có gặp đến Mai Côn, cũng đúng lúc thuận theo ý của nàng.

      Cách thời gian về mấy ngày, hôm nay Lục Quân Tắc và Doãn Thiên Lăng cùng Mai Côn trại lính, là tuyên đọc chiếu thư an ủi, trong Hành phủ chỉ còn Doãn Thiên Lương và Doãn Thiên Lẫm. Thời gian cơm trưa Doãn Thiên Lẫm phái người tới mời nàng qua cùng nhau dùng bữa, cái trống trong lòng Doãn Thiên Lương đánh vang.

      tới sảnh Doãn Thiên Lẫm còn chưa có tới, Doãn Thiên Lương ngồi chỗ suy nghĩ, Thần tiên à, tôi sai lầm rồi, trước kia nên coi thường , tạm tha cho ...

      “Lương nhi tới?” Giọng của Doãn Thiên Lẫm truyền đến, Doãn Thiên Lương bận rộn đứng lên.

      “Nhị ca.” Gọi tiếng, cảm thấy còn chưa đủ phấn khích.

      “Ngồi , biết ngươi thích ngồi ăn cùng chúng ta, nhưng hôm nay trong phủ chỉ còn sót lại hai huynh muội, mình ta ăn cơm cũng buồn.” Vẻ mặt Doãn Thiên Lẫm ôn hòa, Doãn Thiên Lương càng thêm thấp thỏm.

      Cẩn thận ngồi xuống, Doãn Thiên Lương cố gắng trấn định. Cảm giác người ngồi bên cạnh là lão hổ trắng vậy.

      Thức ăn bày xong, Doãn Thiên Lẫm phất tay cái bọn nha hoàn cũng lui xuống, Doãn Thiên Lương nhìn bóng lưng bọn nha hoàn rời muốn nhấc chân bỏ chạy, trai, trai ruột, đây là muốn tra tấn bức cung rồi hả?

      Cơm mau ăn xong Doãn Thiên Lẫm vẫn câu được trò chuyện, hiếm có chuyện trước đây cũng quá dài ? Doãn Thiên Lương dài ngắn, nóng lạnh đáp lời, trong lòng mong mỏi tảng đá nhà nàng mau tới giải cứu nàng.

      “Lương nhi đường tới chịu ít ủy khuất.” Doãn Thiên Lẫm .

      Rốt cục cũng tới chương chính rồi.

      “Rất tốt.” Doãn Thiên Lương . Dù sao cũng còn sống.

      “Lương nhi ngươi lại dậy dỗ Mai Côn?” Doãn Thiên Lẫm .

      Mặc dù Doãn Thiên Lương chuẩn bị tâm lý, tuy nhiên cũng ngờ tới Doãn Thiên Lẫm lại trực tiếp như thế, vì vậy nàng có chút có tiền đồ rớt chiếc đũa trong tay xuống.

      “Dạ.” Doãn Thiên Lương cứng ngắc gật đầu. Quả nhiên là thần tiên, bấm tay tính toán gì cũng biết.

      “Mai Côn này tâm thuật bất chính, nên dậy dỗ, nhưng sau này Lương nhi vẫn là làm cho thỏa đáng, dù sao người có ý định xấu xa độc ác khó lòng phòng bị, tốt nhất sau này đừng làm mình.” Doãn Thiên Lẫm .

      Đây cũng là , nhưng Doãn Thiên Lương còn có chút nghi vấn ...

      “Nhị ca, lúc nào biết tâm thuật bất chính?” Doãn Thiên Lương hỏi. Nếu sớm biết vì sao còn để cho em mình gả cho ?

      “Bao lâu? Sớm hơn lần đầu tiên Lương nhi dậy dỗ .” Doãn Thiên Lẫm .

      Chương 114

      Cằn Doãn Thiên Lương thiếu chút nữa rơi vào trong bát, chính nàng
      [​IMG]
      Huỳnh Thượng Hỷ, Ngọc BìnhMizuki thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :