1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ yểu điệu - Đông Ly Cúc Ẩn (137C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 96.


      “Cái gì? Cái gì dễ chịu?” Doãn Thiên Lương , ánh mắt nhìn trong thùng cá, nếu như con cá này là Lục Quân Tắc đoán trừng nàng khống chế được kích động đưa tay bóp chết bọn họ.

      Lục Quân Tắc chỉ khẽ cười tiếng, ý nhị vô cùng.

      Hai mắt Doãn Thiên Lương nhìn ta, quên , còn bằng nhìn con cá này thuận mắt chút. A, hai con cá này làm gì? Hôn môi hay là tranh cãi? định sát vào nhìn chút, còn chưa có xát vào chỉ thấy thân thể thoáng cái sau đó trước mắt trận sao vàng năm cánh lóe lên bay loạn xạ, sau đó lại nghe thấy thanh của nước.

      Vẫn còn chưa xong, chỉ thấy Lục Quân Tắc kia cách thùng gỗ đưa tay ra với nàng ...

      nhàng, cái khăn xoa lên chóp mũi nàng.

      “Chảy máu.” Lục Quân Tắc , khóe miệng còn rất hiền hậu nhếch lên chút.

      Cười, cười cái gì? phải là mũi bị cá đập vào rồi chảy máu sao ... Chưa từng thấy qua sao? Mặc dù có chút chật vật, nhưng người nào cả đời có lúc trong tình trạng ngoài ý muốn?

      “Tôi tự mình làm.” Doãn Thiên Lương muốn từ trong tay ta nhận lấy khăn lại bị ta nắm chặt tay.

      “Oh a, ngửa đầu lên.” Lục Quân Tắc .

      Ước chừng qua mấy phút Doãn Thiên Lương mới mở miệng: “ sao chứ?” Lại bịt như vậy thêm chút nữa nàng chết ngạt mất.

      Lục Quân Tắc nhàng cầm khăn, Doãn Thiên Lương đưa tay sờ sờ, hình như là ra nữa. là xui xẻo, câu cá có bị cá kéo xuống nước, nàng nhìn cái lại bị đập chảy máu. Đoán chừng từ xưa đến nay trong những người xuyên việt là người đầu tiên bị cá đập vào chảy máu.

      Ngửi ngửi, hình như cả khuôn mặt đều có mùi cá. Cá chết, tối nay đem mày kho tàu, rán lên rồi.

      Doãn Thiên Lương oán hận suy nghĩ.

      có sao, buồi tối uống canh cá bồi bổ lại.” Lục Quân Tắc . Nghe như châm chọc vậy?

      Doãn Thiên Lương nhìn ta, xoa xoa chóp mũi chút, cảm giác lỗ mũi thủng rồi.

      tay của người lại chậm rãi duỗi tới, tầm mắt Doãn Thiên Lương lại theo tay tiếp, thấy tay kia dừng lại trước trán của mình, nhàng lau, động tác miễn cưỡng có thể gọi là “ôn nhu” ... Nếu như đem biểu tình nín cười thành tình cảm nồng nàn tốt hơn.

      đống bị động, hêt thảy đều yên tĩnh.

      Người khác thu tay về thả vào chóp mũi ngửi ngửi sau đó hời hợt câu: “Oh a, giống như có chút mùi cá.”

      “Nếu như bị cá đập vào cũng có mùi cá.” Doãn Thiên Lương . Còn Lục Quân Tắc ... Căn bản có chút quân tử nào.

      “Vi phu có quan tâm như thế rồi.” Lục Quân Tắc .

      Già rồi.

      Doãn Thiên Lương im lặng, có khác nhau.

      Xe ngựa tiếp tục tới, Doãn Thiên Lương dịch chuyển sang bên cạnh, nếu đầu nàng lại bị đập lần nữa xấu hổ với người kia.

      Chuyện vô cùng may mắn, đường xá tốt hơn, giao thông trật tự, cho nên bọn họ bình an về đến nhà.

      Khi đó ngày biến thành màu xám tro, chân trời nhàn nhạt hình như có tầng sương mù dày. Đèn lồng ngoài cửa sáng, cúi đầu xuống xư ngựa dưới ánh đèn Doãn Thiên Lương phát váy của nàng có hai giọt máu.

      Mới vào cửa viện có người ở phòng bếp chờ, là phu nhân để cho các nàng cầm cá tươi làm canh cá. Doãn Thiên Lương muốn về phòng trước để đổi bộ quần áo nghe lại : “Phu nhân, cùng gặp mẹ.”

      Bỗng nhiên lại hiếu thuận rồi hả?

      Tính toán chút, dù sao cánh cá cũng phải đợi chút, lát đổi lại cũng tới kịp.

      Đến trước phòng ngủ của Quận Vương phi, nha hoàn đứng đợi, thỉnh an bọn họ mói : “Phu nhân vừa mới nhắc gia và thiếu phu nhân đó.”

      Vào phòng đợi chút, Quận Vương phi được nha hoàn đỡ từ phòng trong ra, nhìn bọn họ cái sau lại mỉm cười, mặt lên chút kinh ngạc, có lẽ dùng “vui mừng” thích hợp hơn.

      Nha hoàn bưng trà, Doãn Thiên Lương ngồi xuống uống trà liền buồn bực, vì sao mẹ chồng lại như tên trộm nhìn mình vậy? Chẳng lẽ mặt mình còn có lau sạch ?

      “Mẹ, thế nào? Có cái gì đúng ?” Doãn Thiên Lương hỏi.

      “Tóc Lưng nhi rối loạn, quần áo cũng dơ bẩn.” Quận Vương phi .

      cẩn thận bị thế, mẹ, ngài thoải mái chút chưa? Đại phu thế nào? sang chuyện khác.

      có gì, bệnh cũ, nằm chút là tốt rồi.” Quận Vương phi cười , sau đó hỏi con trai mình: “Quân Tắc, câu cá sao rồi?”

      “Vâng, tất nhiên.” Lục Quân Tắc .

      bưng ly trà đưa lên khóe miệng, trong tay áo món đồ nhàng rơi xuống đất. Vật kia trắng, gấp thành hình vuông, ở mặt phía vết máu màu đỏ.

      Chương 97.

      Doãn Thiên Lương động động khóe miệng, trai, cũng sống qua ngày chứ? Cái này ném còn cầm về, lãng phí tiền xà phòng giặt cũng đủ cho mua đống mới rồi.

      Đôi mắt đẹp của Quận vương phi phóng lớn, sau đó ánh mắt băn khoăn ở giữa hai người, trong đôi mắt bắt đầu có đủ loại màu sắc.

      Lục Quân Tắc chậm rãi nhặt khăn lên bỏ vào trong tay áo.

      “Lương nhi à, thoải mái ? Mau trở về để cho bọn nha hoàn chuẩn bị nước nóng ngâm, thả ít hoa quế.” Quận vương phi , nụ cười mặt ngày càng ràng.

      Ra khỏi cửa, Doãn Thiên Lương càng nghĩ càng thấy mẹ chồng cười rất khả nghi, nhìn chút Lục Quân Tắc ở phía trước, khả nghi, khả nghi rất lớn.

      Trở về phòng để cho bọn nha hoàn lấy nước nóng tới rửa mặt, đổi lại y phục, chải lại tóc, Lục Quân Tắc kia vẫn ngồi ở bên cạnh bàn nhàn nhã uống trà nhìn nàng lăn qua lăn lại.

      Ánh mắt Doãn Thiên Lương nhìn ta uống hai ly trà, kì quái là khăn cũng rơi xuống.

      Rốt cuộc mẹ chồng cười cái gì? phải là váy và cái khăn có chút máu sao ...

      Máu – rốt cục Doãn Thiên Lương chú ý tới cái từ mấu chốt này. Chẳng lẽ người đẹp cho là ...

      Chết ngất ! lien tưởng của lão thái thái phải phong phú bình thường.

      Nghi ngờ nhìn Lục Quân Tắc cái, vô cùng hoài nghi người này là cố ý ... Cố ý để cho lão thái thái hiểu lầm. Thế nhưng ta làm vậy có lợi gì ?

      Bởi vì làm canh cá và Doãn Thiên Lương “tắm”, cho nên cơm tối so với thường ngày chậm nửa canh giờ, Doãn Thiên Lương rất đói, nhưng chờ nồi canh cá mở ra, nha hoàn múc ít canh vào chén thả trước mặt nàng khẩu vị của nàng hoàn toàn có.

      “Lương nhi à, uống chút canh cá bồi bổ than thể.” Bên cạnh nàng, Quận vương phi cười híp mắt .

      Ách ... lại tới rồi.

      Vừa định giải thích chút, ánh mắt liếc về bên khóe miệng cười của Lục Quân Tắc, Doãn Thiên Lương đem lời ra đến miệng lại nuốt xuống, sau đó gật đầu cái: “Vâng, con biết, mẹ.”

      muống lại muỗng uống canh Doãn Thiên Lương bắt đầu suy nghĩ: Tảng đá chết, phải là muốn xem náo nhiệt sao? Thua thiệt bà tôi vất vả nghĩ thong suốt sinh con cho , lại có thành ý như vậy, như vậy cũng đừng trách tôi, nhìn đến lúc đó sinh được cũng cho cưới vợ bé ... Nhịn chết ... Được rồi, lát trở về ở giấy viết thêm mấy chữ nữa.

      “Lương nhi cười cái gì?” Quận vương phi hỏi.

      “A? A, mẹ, hôm nay con thấy được hai con cá rất ngu dung sức đụng nhau, đem mình đụng đến hôn mê.” Doãn Thiên Lương .

      “Đụng nhau hôn mê? Quả nhiên là con cá ngu.” Quận vương phi cười đến từ ái.

      Kế tiếp Doãn Thiên Lương ăn được rất ngon, ăn cơm xong, uống qua trà Doãn Thiên Lương mình có chút đau lưng, về nghỉ ngơi trước, Quận vương phi cao hứng đến muốn tự mình đưa nàng trở về.

      Lục Quân Tắc bị Quận vương phi lưu lại tra hỏi, Doãn Thiên Lương vội vàng trở về phòng, đuổi nha hoàn ra ngoài sau đó cẩn thận tìm ra tờ “hiệp ước” lừa Lục Quân Tắc ấn dấu tay, đề bút lại thêm mấy chữ. Ai, là thông minh, nhìn chút, vẫn còn dư lại khoảng trống lớn, đoan chừng viết thêm mười điều nữa cũng thành vấn đề.

      Cất xong, kêu nha hoàn vào chuẩn bị quần áo cùng hai vốc hoa quế to, nàng muốn ngâm suối nước nóng.

      Ngâm mình ở trong cái ao nho , Doãn Thiên Lương nhịn được cười, muốn nhìn bộ dạng kinh ngạc của Lục Quân Tắc chút.

      Tắm xong tản tóc ra trở về phòng, khóe miệng Doãn Thiên Lương đều là vui vẻ, nàng thấy Lục Quân Tắc càng buồn cười.

      Hương Châu lau tóc cho nàng, bọn nha hoàn trải tốt chăn, ngày giày vò đến thời gian Doãn Thiên Lương ngủ rồi.

      Thoải mái khoan khoái nằm ở giường, thời tiết hơi lạnh chút, đem chăn che kín cũng thoải mái. Lục Quân Tắc kia vẫn còn chưa ngủ, cầm sách xem. Người chuyên nghiệp phải thường xuyên sạc điện, dễ dàng a.

      biết Lục Quân Tắc xem cái gì mà thú vị như vậy, chờ ta rón rén nằm ở bên canh nàng Doãn Thiên Lương ngủ từ Thượng Hải thẳng đến Tô Châu rồi.

      Kéo kéo chăn liền nghe Lục Quân Tắc hỏi: “Ta đánh thức nàng à?”

      có.” Doãn Thiên Lương qua loa tiếng che kín chăn ngủ tiếp.

      Ngày cũng dần dần lạnh thế nào còn ấm áp? Ấm áp còn có tay? Người này ngủ được lại tới trêu ghẹo vợ?

      “Oh a ...” Nghe chút thanh này, vừa nhìn chính là động dục.

      “Khuya lắm rồi, ngủ .” Doãn Thiên Lương .

      Cảm giác tóc bị kéo lại túm, Doãn Thiên Lương đảo cặp mắt trắng dã, người này có chút sang ý, giống như toàn thân nàng chỉ có tóc có thẻ đùa giỡn.

      “Oh a, vi phu ngủ được.” Lục Quân Tắc .

      Uống thuốc ngủ .

      “Vậy làm sao bây giờ?” Doãn Thiên Lương hỏi. Mức độ cao nhất là cho ôm.

      “Vi phu muốn ...” Dừng lại ở chỗ này nữa.

      Doãn Thiên Lương lập tức thanh tỉnh, muốn? Chuyện đàn ông muốn còn có thể là gì ... đêm động phòng hoa chúc kim bảng đề danh. chừng người này vừa nãy xem đúng là “kim bình mai”, “ngọc kiều lê” linh tinh, nếu hơn nửa đêm người dung loại điều này chuyện, nhất định là xem bị kích động.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 98.


      “Muốn cái gì?” Doãn Thiên Lương mơ hồ , “Ngày mai hãy , xong ...”

      “Nhưng hôm nay vi phu ngủ được.” Lục Quân Tắc .

      lại sợ tôi lại ngủ được? là, người thong cảm cho người như vậy. Tính toán chút, cùng tảng đá so đo.

      Xoay người chuyển thái độ nghiêm chỉnh: “Chuyện gì, .”

      “Hôm nay vi phu nhận được mật hàm của hoàng thượng.” Lục Quân Tắc , ánh mắt nhìn nàng.

      “Mật hàm? Chuyện rất khó khăn?” Doãn Thiên Lương tỉnh táo. Đều dung mật hàm, xem ra chuyện này rất lớn.

      “Khó khăn. Vốn muốn để cho Oh a nàng ngủ yên, nhưng sớm muộn nàng cũng biết, bằng sớm cho nàng biết.” Lục Quân Tắc .

      “Cùng tôi có quan hệ gì? Rốt cuộc là chuyện gì?” Doãn Thiên Lương có chút lo lắng đề phòng, phải là Doãn Liệt này cảm giác thấy hậu cùng của mình nhiều người đẹp muốn cho mấy người ?

      “Qua vài ngày nữa vi phu lại phải xuất trinh rồi.” Lục Quân Tắc .

      “Lại phải xuất chinh? Vậy tôi và mẹ phải trở lại kinh thành sao?” Doãn Thiên Lương hỏi. Tên Doãn Liệt kia , coi như người ta mang binh đánh giặc cùng phải có thời gian nghỉ ngơi lấy sức a, năm ngoái mới vừa đánh xong, năm nay lại muốn ... là ...

      “Cái này cũng cần, lần này phải cuộc chiến với Bắc Chu.” Lục Quân Tắc bống nhiên dừng lại rồi tiếp: “Ngoại tộc phía Tây vốn cùng ta vẫn hòa bình, chỉ là mấy năm nay Phiên vương mới lên ngừng đối với phía Tây tiến hành quấy rồi, rất có xu thế muốn xâm phạm lãnh thổ triều ta, bởi vì binh lính ngoại bang dung mãnh thiện chiến cho nên để cho bọn họ được như ý mấy lần, chiếm vài tòa thành trì, năm trước tuy kí kết điều ước biên giới bọn họ có điều thu lại, chỉ là hai năm gần đây lại rục rịch ngóc đầu dậy, hơn nữa còn bí mật lui tới với Bắc Chu, nếu Bắc Chu cùng dị tộc liên hiệp vậy Đại Tề ta rất nguy hiểm, chẳng qua là chiến tranh cùng ý kiến trong triều thống nhất, hôm nay hoàng thượng kiệt lực phản đối, quyết định thu phục lại thành trì, đem dị tộc vĩnh viễn loại bỏ. Cho nên ...”

      “Trong triều nhiều võ tướng như vậy, tại sao nhất định phải ? phải năm ngoái mới đánh giặc xong?” Doãn Thiên Lương hỏi.

      Đứa này cũng quá đoàng hoàng, để cho .

      “Bởi vì vi phu là phái chủ chiến, vi phu xuất trinh là người chống lại chỉ định.” Lục Quân Tắc . “Điều này cũng có gì, chuyện trung quân bảo vệ quốc gia chính là trách nhiệm của thần tử, chẳng qua là chuyến này biết lúc nào trở lại, trong phủ này từ xuống dưới mười mấy miệng ăn phải làm phiền phu nhân.”

      Phu nhân ... gọi Oh a nữa?

      Doãn Thiên Lương lên tiếng.

      biết lúc nào trở lại. Đây phải là trong câu thơ kia “say nằm chiến trường Quân Mạc Tiếu, xưa nay chinh chiến mấy người trở về” ? Lần này tận biên giới phía Tây xa xôi ...

      “Oh a?” Tay của Lục Quân Tắc ở trước mặt nàng quơ quơ, cười: “Oh a lo lắng vi phu về được?”

      Rất thận trọng Doãn Thiên Lương gật đầu cái: “Tôi mặc dù có ở chiến trường, nhưng cũng biết chiến tranh tàn khốc, cũng biết chiến trường thay đổi bất ngờ ... Mới vừa rồi cung binh lính ngoại bang dũng mãnh thiện chiến ...”

      “Oh a, vi phu trở lại.” Lục Quân Tắc cười . Hoàn toàn có dáng vẻ tự tin.

      Doãn Thiên Lương chần chờ lại gật đầu cái.

      “Oh a, chuyện này ta còn với mẹ, tính toán hai ngày nữa cho bà biết, cho nên hai ngày này nàng thay ta trợ giúp mẹ, để cho bà có tâm lý chuẩn bị.” Lục Quân Tắc .

      “Chuẩn bị tâm lý hay cũng cần làm, mẹ chỉ có đứa con trai là .” Doãn Thiên Lương .

      phải còn có nàng là con dâu sao?” Lục Quân Tắc giúp nàng gỡ gỡ tóc. “Nếu vi phu về được, nhìn phân thượng hồi làm vợ chồng, khi rảnh rỗi nàng tới xem bà , trò chuyện cùng bà.”

      Doãn Thiên Lương cũng nghĩ ràng liền phát tay của mình bưng kín cái miệng của ta, đợi phản ứng kịp Doãn Thiên Lương ngượng ngùng rút tay trở về.

      “Người muốn ra chiến trường đánh giặc thể may mắn như vậy.” Doãn Thiên Lương , ánh mắt nhìn nơi khác.

      “Oh a lo lắng cho vi phu? Ha ha ...” Lục Quân Tắc nắm cái tay kia của nàng: “Vi phu là vạn nhất, vi phu lợi hại như vậy dĩ nhiên còn sống trở về.”

      Doãn Thiên Lương gật đầu cái. Trong lòng lại có loại sợ hãi trước nay chưa từng có, nhìn người trước mắt này, ta mặc dù phúc hắc, mặc dù thích đừa giỡn nàng, nhưng nàng hy vọng ta biến mất trước mắt mình.

      Có lẽ ... Có cái gì đó giống như lúc trước.

      đêm này, Lục Quân Tắc nắm tay Doãn Thiên Lương ngủ thiếp , Doãn Thiên Lương lại đêm ngủ, nàng suy nghĩ chuyện ...

      Ngày hôm sau, ăn xong điểm tâm Lục Quân Tắc lại phủ nha, Doãn Thiên Lương phụng bồi Quận vương phi than thể mình có chút yếu ớt, Quận vương phi lại nhiệt liệt vui vẻ đưa tiễn tới tận phòng. Trở về phòng tìm tờ giấy hiệp ước, lại cầm bút viết mấy chữ “Điều thứ hai trở thành phế thải.”

      Buổi chiều, chừng giờ thân Lục Quân Tắc mới trở lại được, Doãn Thiên Lương nhìn ta, trong long liền có chút khẩn trương. Mãi cho đến khi ăn xong cơm tối Quận vương phi cười híp mắt đuổi bọn họ về phòng, trái tim Doãn Thiên Lương mới lấy tần số bình thường mà nhảy lên quá.

      Chương 99.


      “Oh a, có chuyện muốn phải hay ?” Trở về phòng Lục Quân Tắc hỏi.

      “Có.” Doãn Thiên Lương .

      “A? Chuyện gì thế? Có phải mẹ gì hay ?” Nha hoàn dâng trà, Lục Quân Tắc cầm nắp chọc chọc ly trà.

      “Mẹ gì, là tôi muốn , chúng ta viên phòng sinh đứa bé.” Doãn Thiên Lương .

      Động tác của Lục Quân Tắc đình chỉ, ngẩng đầu nhìn nàng: “Oh a, nàng ...” vẻ mặt này giống như muốn Doãn Thiên Lương là người ngu ngốc.

      “Thế nào?” Doãn Thiên Lương nhíu long mày, ý gì thế ? Đây là nàng bị cự tuyệt rồi hả?

      “Oh a, làm sao nàng lại nhớ tới chuyện này? cảm thấy vi phu về được?” Lục Quân Tắc .

      cũng , lấy phòng ngừa vạn nhất a. Tôi tin trở lại, nhưng vạn nhất sau đó trở về trong nhà chỉ còn mẹ và tôi hai người, ngày sau cũng có cái trông cậy vào.” Doãn Thiên Lương .

      Lục Quân Tắc tiếp tục động tác vừa rồi, chậm rãi uống trà, cứ như vậy yên lặng chuyện.

      Doãn Thiên Lương ở dưới gầm bàn nắm chặt quả đấm, tảng đá chết vào lúc này còn giả bộ làm người đứng đắn gì? Mấy ngày trước đùa giớn nàng đâu rồi?

      “Rốt cuộc như thế nào, câu a.” Doãn Thiên Lương .

      “Vi phu suy nghĩ chút.” Lục Quân Tắc .

      Suy tính con ... a. Khi cho ăn liếc mắt nhìn mơ ước, chủ động cho ăn còn bày đặt cái tính tình này, lôi thỏa thuận ngầm ra cho hết dung.

      Doãn Thiên Lương thầm mắng tốn hơi thừa lời, sợ chút nữa lại lôi kéo, dù sao tôi cũng sợ.

      “Vậy suy nghĩ nhanh lên chút. Tôi ngủ trước.” Doãn Thiên Lương .

      Bò lại lên giường, ra cũng ngủ được, cảm giác trong lòng tựa như cũng đè ép cái gì.

      đêm này Lục Quân Tắc còn ôm nàng cũng cầm tay nàng, hơn nữa lần đầu tiên cho nàng bóng lưng, Doãn Thiên Lương hận đến nghiến răng.

      Hôm sau Doãn Thiên Lương mở mắt trời vẫn còn chưa sáng, Lục Quân Tắc kia vẫn cho nàng bóng lưng. Đợi đến ngoài cửa sổ có chút sang Lục Quân Tắc đứng dậy, ngồi dậy thấy nàng trừng tròng mắt nhìn mình.

      “Hôm nay sao dậy sớm vậy, Oh a?” Lục Quân Tắc thong thả ung dung mặc vào áo khoác.

      suy tính như thế nào?” Doãn Thiên Lương hỏi.

      “Chưa có suy nghĩ kỹ càng.” Lục Quân Tắc xuống giường cầm kiếm ra cửa luyện công buổi sáng.

      Còn dư lại Doãn Thiên Lương ôm chăn cắn.

      giường lăn qua lăn lại bên ngoài trời sáng thêm chút, Doãn Thiên Lương rời giường, rửa mặt xong Hương Châu trang điểm cho nàng, Tiểu Đào cầm hộp trang sức đeo tay xin nàng chọn, gạt bỏ, loại trừ ... Hộp thông dụng, cầm trong chốc lát Doãn Thiên Lương từ dưới đáy hộp lấy ra túi hương mẹ chồng cho ... hai cái.

      là phong thủy luân chuyển, trước đoạn thời gian nàng còn cười đá cẩm thạch, đoán chừng lúc này lại bị hòn đá kia cười chết.

      Cười chết cười chết , đây cũng là phòng ngừa vạn nhất. Vạn nhất thành quả phụ , hai người quả phụ già các nàng còn có đứa bé để dựa vào.

      Hai cái thúi hương tản ra mùi thơm nhàn nhạt, đoán chừng đá cẩm thạch bây giờ nhảy cảm với túi hương, cho nên lần này thể trực tiếp để vào trong tay ta rồi. Vậy làm sao bây giờ?

      Suy nghĩ chút ...

      Biện pháp trực tiếp nhất là cho vào cơm ta ăn, biết vật này có mùi vị gì, trong tiểu thuyết võ hiệp bảo bối thần kỳ như vậy rốt cụ nàng có thể thấy chân . Bất quá, phải đợi buổi tối, lát nữa tảng đá còn muốn trở về đây.

      Tâm tình Doãn Thiên Lương phức tạp vẫn chờ đến buổi tối, đem hai túi hương mở ra vẩy vào dưới giường sau đó kéo màn lên, lại vẩy chút hương liệu khác tới che giấu mùi.

      Doãn Thiên Lương làm chuyện xấu ôm tâm tình hưng phấn ăn cơm tối, thỉnh thoảng còn liếc trộm Lục Quân Tắc cái, trước mắt ra người kia lần trước khuôn mặt đỏ bừng bừng, môi đỏ thắm mê ly và đôi mắt thong minh, là sống động a.

      “Lương nhi à, tại sao con cứ nhìn Quân Tắc? Làm sao vậy?” Quận vương phi hỏi.

      “A? A, con cảm thấy sắc mặt Quận vương hôm nay tốt lắm, muốn hỏi chút có phải có chuyện gì hay ?” Doãn Thiên Lương .

      “Ừ, có thể là hai ngày nay mệt nhọc.” Quận vương phi .

      Khóe miệng Doãn Thiên Lương ở sau chén cơm khẽ nhếch lên, mẹ chồng, ngài có thể đùa giỡn con được ?

      Ăn cơm xong Doãn Thiên Lương ngâm suối nước nóng, mày ngày nay da dẻ có chút thoải mái.

      Ngâm ở trong nước, Doãn Thiên Lương áp dụng “phương pháp khảo nghiệm trực tiếp” để do nhịp tim mình, siêu tốc. Quả nhiên làm chuyện xấu hormone bài tiết ra nhiều hơn so với bình thường.

      biết lát nữa trở về tảng đá có phải hay lại biến thành tảng đá nóng chảy?

      Chương 100.


      Tắm xong hít sâu cái, Doãn Thiên Lương gần như là rón ra rón rén chạy trở về. Vốn là muốn hé cửa ra xem chút động tĩnh bên trong, kết quả còn chưa tới cửa thấy cửa mở ra, thấy nàng vội vàng : “Ai nha, Quận chúa, ngài thế nào lâu khô tóc trở lại, gặp lạnh làm sao bây giờ? Tiểu Đào làm việc thế nào vậy?”

      “Ta phái Tiểu Đào sửa sang lại quần áo.” Doãn Thiên Lương , giọng hỏi câu: “Quận vương trở về chưa?” Con ngươi như tên trộm loạn chuyển.

      “Còn có, Quận chúa, ngài mau vào , trời lạnh tránh cho bị cảm lạnh.” Hương Châu kéo nàng vào.

      Lau khô tóc, Doãn Thiên Lương ngồi ở trước gương soi thẳng cửa.

      “Quận chúa, ngài sao thế?” Hương Châu hỏi.

      có gì.” Doãn Thiên Lương giọng lại lẩm bẩm câu: “Thế nào vẫn chưa trở về ...”

      Sau đó nghe được tiếng cười trộm của Hương Châu.

      Cái giường đó nàng dám leo lên trước, nhưng cũng thể mặc “áo ngủ” có chút ý nghĩa nào lắc lư ở mặt đất a?

      Cửa “kẹt” tiếng vang lên, quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Lục Quân Tắc kia vẫn thong thả ung dung bước tiến vào.

      Nhìn thấy Doãn Thiên Lương còn ở dưới đất xoay quanh, chân mày ta nhíu lại: “Còn chưa ngủ?”

      “Lập tức ngủ đây.” Doãn Thiên Lương , về, rốt cục về.

      Bò lên giường, trong lỗ mũi tràn ngập mùi thơm hỗn hợp, nhưng mùi thơm nồng như vậy cũng có ngăn trở hương thơm kia.

      Liếc tình hình của Lục Quân Tắc bên ngoài màn, Doãn Thiên Lương cảm thấy ta có ý tứ buồn ngủ nào.

      Nhưng, nếu vào đây thế nào cũng muốn ngủ ... Nhất định.

      Rốt cục, Doãn Thiên Lương có chút mơ mơ màng màng rồi.

      Nóng quá ... Có phải nóng sốt rồi hay ?

      Vậy tiếng động này là gì? Thế nào cùng tảng đá rầm rì mấy tiếng xa xôi giống như chọc người vậy ...

      trán them bàn tay, mặc dù có ấm áp quá nhưng cũng coi như nhiệt độ thấp hơn nàng, lập tức thấy thoải mái chút.

      “Oh a?” Có người gọi nàng. Tay kia có khuynh hướng rời , Doãn Thiên Lương phát bắt được lại để đầu mình.

      thoải mái nha ...” Doãn Thiên Lương lầm bầm.

      Sau đó nàng nghe được tiếng cười khẽ, mí mắt của mình lại bị ép buộc mở ra. Đập vào mắt chính là mặt của Lục Quân Tắc, bên tóc ta rũ xuống quét ở mặt nàng. ta nhìn nàng, vui vẻ mặt.

      “Oh a, nàng muốn viên phòng sinh con như vậy?” Lục Quân Tắc hỏi.

      Lúc này ở trong mắt Doãn Thiên Lương, Lục Quân Tắc hóa thành miếng bánh cake chocolate ngon miệng, nàng muốn ôm ta, đụng ngã ta ...

      “Trước kia tôi muốn cho ôm, hôm any vẫn còn ?” Doãn Thiên Lương hỏi, gương mặt đó nhìn rất sai, sờ lên, quả nhiên ảm giác rất tốt. thuận tiện ôm vòng qua cổ ta ngồi dậy nhào vào long ta, thuận tiện còn cọ xát đầu, trước kia cũng có phát thoải mái như vậy.

      “Tại sao?” Lục Quân Tắc hỏi.

      “Cái gì tại sao ..., để cho tôi đụng ngã ...” Dùng sức đẩy, Lục Quân Tắc động, Doãn Thiên Lương ngẩng đầu nhìn ta: “Tôi phải sinh đứa bé, nếu trở về, tôi cũng có núi dựa để trông cậy vào ...”

      “Oh có thể tái giá.” Lục Quân Tắc .

      “Tái giá ... Tôi mang theo mẹ chồng người tái giá? Hãy , cho vương phủ mất thể diện ...” Doãn Thiên Lương . Ngổi đẩy được Doãn Thiên Lương đung đưa đứng lên dùng sức đẩy ngã Lục Quân Tắc, nhìn mặt Lục Quân Tắc có chút kinh ngạc, Doãn Thiên Lương vỗ vỗ ta: “ đến gần tôi ...”

      Lục Quân Tắc cười: “Oh a, nàng nghĩ thông suốt?”

      “Dĩ nhiên nghĩ thông suốt, tái giá cũng phải là bán rau củ ... Tôi lại là tiểu Vương phi ... Ai dám lấy tôi ... vẫn là sinh đứa thực tế hơn, đúng ?” Doãn Thiên Lương , càng ngày càng nóng. Kéo quần áo Lục Quân Tắc, lộ ra làn da dán sát lại mới thoải mái chút: “Nhanh lên chút, từ tôi ...”

      “Vậy vi phu thể làm gì khác là miễng cưỡng ...” Lời còn chưa hết miệng liền bị Doãn Thiên Lương ngăn lại.

      Ánh mắt Lục Quân Tắc trong nháy mắt mở to ra ... Phu nhân của cưỡng hôn .

      Miệng lại chuyển đến những nơi khác mặt, lỗ mũi, ánh mắt, ngay cả lông mày cũng bỏ qua cho ... tóm lại là cách hôn lướt qua. Chợt, có thể động, nằm ở người ngủ say.

      Đầu của nàng ở bên tai Lục Quân Tắc.

      nhàng ôm lấy nàng, nửa ngày Lục Quân Tắc mới : “Oh a quả nhiên là tên ngốc ... Nhưng, vi phu muốn lúc trở về ăn cá lớn ...”

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 101.


      Sáng sớm, Doãn Thiên Lương cảm thấy đầu có chút choáng váng, nhúc nhích cảm giác rất mệt mỏi, giống như chạy Marathon. Mở mắt nhìn Lục Quân Tắc mặt “buồn bã” nhìn nàng, quần áo người cũng buộc lại, chỗ cổ áo lộ ra chút xuân quang, tóc cũng toán loạn.

      Người này ... Buổi sáng sớm cũng sợ lạnh.

      “Làm sao vậy?” Doãn Thiên Lương hỏi. Người này có vẻ mặt gì đây?

      “Oh a, tối hôm qua nàng rất thô bạo.” Lục Quân Tắc .

      Phốc ... đây là tố cáo sao? Đây có phải hay là lời kịch của nàng? Nàng cũng có tốt đâu, cả người bủn rủn.

      “Sau này tôi chú ý.” Doãn Thiên Lương .

      “Ừ.” Lục Quân Tắc trầm mặc lúc lại : “Oh a, nàng làm cho vi phu rất bất ngờ.”

      “A, sau này tôi chú ý.” Doãn Thiên Lương . Người này làm sao vậy, phải xin lỗi rồi sao? còn chấm dứt.

      Bất quá đến thô bạo, tại sao nàng đối với cái kia chút ấn tượng nào? đến nỗi ? phải than thể sống sờ sờ bị xé làm hai rất đau đớn, sau đó thoải mái giống như bay ở giữa đám mây sao, vì sao cảm giác gì nàng cũng có ? Chẳng lẽ ...

      Đôi mắt nghi ngờ nhìn Lục Quân Tắc: “Quận vương, ngày hôm qua ... Tối ngày hôm qua ...”

      Lục Quân Tắc liếc nhìn nàng cái gì, sau đó lôi kéo cổ áo đứng dậy, vẻ vi phu trong sạch, Doãn Thiên Lương tự chủ ở trong chăn run lên ... Lắc đầu, nàng hoa mắt, hoa mắt.

      Lục Quân Tắc ra phòng ngoài rửa mặt, động tác nhanh chóng Doãn Thiên Lương vén chăn lên nhìn đệm, lại ... có máu.

      Bởi vì có máu, Doãn Thiên Lương buồn bực ngày, thân thể bủn rủn sai, nhưng vì sao nàng thể nhớ chút nào? Nàng chỉ nhớ nàng đụng ngã ta ... Sau đó hình như mảnh mênh mông.

      Cảm giác thống khổ có thể nghiệm được còn chưa tính, nhưng cảm giác bồng bềnh nàng cũng có thể nghiệm đến cũng rất thua thiệt ... Hơn nữa vừa nghĩ tới vẻ mặt của Lục Quân Tắc sáng nay nàng cũng rất muốn đánh ta, được tiện nghi còn khoe mẽ chính vì ta để tự mình quyết định.

      Nhưng nàng còn suy nghĩ vẫn đề quan trọng hơn, cũng biết nòng nọc này tiếp tục có cơ hội tách ra còn muốn đợi bao lâu mới biết được? Có cần để cho nhiều nòng nọc tiến hành mấy lần đại hội thể dục thể thao hay ... Ai, vấn đề xấu hổ.

      Dí nhiên, có lẽ hưởng qua lần ngon ngọt người chủ động chừng.

      Nhưng đến buổi tối, Doãn Thiên Lương liền biết nàng nghĩ lầm rồi.

      Lục Quân Tắc kia đưa lưng về phía nàng, trong ngày thương chăn đều đắp đến dưới nách, hôm nay lại đắp giống hệt nàng, giống như ai đó muốn làm gì ta vậy.

      Doãn Thiên Lương nhìn chằm chằm sau gáy ta cho đến khi thấy mình vù vù ngủ.

      Doãn Thiên Lương nhịn được, nếu nòng nọc ba ba tích cực như vậy nàng làm sao biến thành nòng nọc mẹ được đây?

      “Quận vương.” Doãn Thiên Lương gọi ta.

      “Hả? Chuyện gì?” Lục Quân Tắc hỏi.

      “Lúc nào lên đường?” Doãn Thiên Lương hỏi.

      “Hai mươi ngày nữa.” Lục Quân Tắc .

      Hai mươi ngày, đại khái còn kịp ... nếu như thân thể hai người bọn họ bình thường.

      “A, vậy chúng ta còn có thời gian chuẩn bị sinh đứa bé ?” Doãn Thiên Lương hỏi.

      Chỉ thấy vai Lục Quân Tắc giật giật. Người này cười sao? muốn cước đạp vào mông ta.

      Lục Quân Tắc quay người lại, gương mặt là vẻ lên án: “Vi phu bị thương, sợ rằng phải dưỡng vài ngày.”

      Bị thương? Còn phải nghỉ ngơi? Lời này là như thế nào.

      “Bị thương? Làm sao ...” Doãn Thiên Lương nghi ngờ. Làm sao lại ảnh hưởng đến gì kia?

      “Còn phải Oh a nàng quá thô bạo ... Đối với vi phu quyền đấm cước đá cẩn thận đánh tới rồi ...” Lục Quân Tắc , khẽ cau mày, dáng vẻ dường như còn rất đau.

      Đánh chính xác, sớm biết mình có năng lực này nàng vào đội bong chuyền nữ quốc gia rồi.

      “Tìm đại phu xem chưa? có gì đáng ngại chứ?” Doãn Thiên Lương hỏi. Nghĩ đến đầu tiên chính là: sau này ta có thể hay trở thành hoạn quan ...

      Lục Quân Tắc lắc đầu cái: “Oh a, chuyện như thế này với đại phu thế nào được.”

      Cũng đúng, nếu vô dụng là vô dụng, xem cũng dùng được còn có thể bị đại phu cười.

      xin lỗi nhé.” Doãn Thiên Lương . Tại sao nàng vẫn có ấn thượng đây?

      Bị từ chối, làm phụ nữ xót xa, cư nhiên bị chồng từ chối.

      Tích tụ vẫn chưa xong, ngày hôm sau, Quận vương phi cho người ta chuẩn bị mật ong cùng cánh hoa ngâm suối nước nóng, trắng đẹp lại giải mệt nhọc.

      Mới vừa cởi quần áo chuẩn bị cùng người đẹp tắm, cởi cánh tay áo khắc kia chợt ngây ngẩn cả người, vì sao viên thủ cung sa xui xẻo kia vẫn còn ở đó?

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 102.


      Vội vàng mặc lại quần áo, nhìn chút Quận vương phi thoải mái trong làn hơi nước dày, Doãn Thiên Lương suy nghĩ chút rồi ho khan hai tiếng: “Mẹ, con có chút choáng váng, ngài ngâm trước , con ở chỗ này bồi ngài trò chuyện.”

      Quận vương phi khì quái nhìn nàng chút: “Tại sao có thể choáng váng? Bị lạnh?”

      Doãn Thiên Lương lắc đầu cái, sau đó thấp đầu làm bộ thẹn thùng, giọng : “Có thể là mấy ngày nay ngủ ngon.”

      Sóng mắt Quận vương phi quay tròn sau đó cả cười: “Hai đứa các con nha ...” xuống, nhưng giọng điệu cũng là vui mừng.

      Ngồi ở bên cạnh ao bồi mẹ chồng ngâm tắm nhưng suy nghĩ tâm của Doãn Thiên Lương trở về phòng rồi. thực đá phải ta thể giao hợp chứ, thế máu ở giường ở đâu ra? Chẳng lẽ ... đạp ta đến chảy máu?

      Này ... giống vào hòn đá kia? OMG, , nàng thể có chừng mực như vậy.

      Hơn nữa, nếu thực đá vào gì kia, đoán chừng hòn đá kia cũng có tâm tình giả vờ “buồn bã” đùa chơi với nàng, nhưng, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

      làm cho người ta hiểu ra sao ...

      Cách mạng chưa thành công, nàng trước hết phải biết nguyên nhân có thành công, vì vậy nàng có nên cùng Lục Quân Tắc chuyện tốt chút, lên tiếng hỏi vì sao để cho nàng thành công.

      Sau cơn trưa, Lục Quân Tắc kia thư phòng, chân trước ta bước , Doãn Thiên Lương chân sau liền với Quận vương phi muốn lui ra ngoài, Quận vương phi còn có thâm ý khác : “Kiềm chế chút.”

      Làm hai Doãn Thiên Lương thiếu chút vấp ngưỡng cửa.

      Hiển nhiên, Lục Quân Tắc đối với nàng “theo dõi tới” sớm có dự liệu, cho nên cũng có vẻ mặt đặc thù gì.

      “Oh a, có chuyện gì sao?” Lục Quân Tắc hỏi.

      có chuyện tôi cũng thể đến đây à?” Doãn Thiên Lương , suy nghĩ chút mới lên tiếng: “Quận vương, tôi muốn hỏi, ngày đó tôi cẩn thận đánh tới là đanh tới nơi nào?”

      Lục Quân Tắc từ trước bản sách ngẩng đầu, nhà nhạt ra hai chữ: “Lỗ mũi.”

      Đáp án này để cho Doãn Thiên Lương nổi đóa. Đánh phải lỗ mũi thôi mà làm ra vẻ buồn bã như vậy, giống như tôi bội tình bạc nghĩa với vậy ...

      “Vậy, máu giường là máu mũi?” Doãn Thiên Lương hỏi.

      “Dĩ nhiên a, nếu Oh a nàng cho rằng là cái gì?” Lục Quân Tắc .

      Tôi cho là ... Phi, tôi còn có thể cho là cái gì?

      Có lẽ Doãn Thiên Lương có chú ý tới, nét mặt của nàng có chút vặn vẹo.

      có gì.” Doãn Thiên Lương nhìn ta sau đó kiện định từng bước tới ngồi xuống đối diện: “Tại sao chịu chạm vào tôi?”

      Khuôn mặt trong trẻo của Lục Quân Tắc có chút dao động.

      phải là Oh a trước khi Tử Quý thành hôn cùng vi phu viêm phòng sao?” Lục Quân Tắc phản ứng ngược lại nhanh.

      “Bây giờ là thời kì đặc biệt, cần.” Doãn Thiên Lương .

      “Nhưng, vi phu đồng ý với nàng liền muốn giữ đúng.” Lục Quân Tắc .

      có đáp ứng tôi, chỉ miễn cưỡng phụ nữ thích, nhưng bây giờ là tôi tự nguyện, hơn nữa ta bị chỉ cưới, thành than bất quá là chuyện sớm hay muộn.” Doãn Thiên Lương .

      Tôi tin lý do của tôi chính là tế bào động vật, chính là động vật tiến hóa đến giai đoạn đầu. Là ai trước kia “thành thân là chuyện sớm hay muộn”, “thực ước định” a?

      Lục Quân Tắc nhìn thẳng nàng ước chừng ba mươi giây mới chậm rãi mở miệng : “Oh a vì sao lại tự nguyện rồi hả?”

      “Tôi muốn sinh con trai, để phòng ngừa vạn nhất, đây cũng là dạy tôi.” Doãn Thiên Lương . lấy lời của tôi chặn miệng tôi, cho là tôi cũng ? Hứ! Hung hăng khinh bỉ.

      Lục Quân Tắc liền thở dài dài, cả người đưa về phía sau tựa lưng vào ghế ngồi, bộ dạng rất là mệt mỏi.

      “Oh a, từ khi nhận thánh chỉ, vi phu rất là lo lắng, sợ là có tinh lực cùng tâm tình như vậy, Oh a nàng biết đạo lý, ta biết nàng thong cảm cho vi phu.” Lục Quân Tắc .

      Ách ...

      nghĩ tới người này lại có thể ra loại lý do này ...

      Doãn Thiên Lương nhất thời tìm được cớ phản bác, người ta lý luận tương đối mạnh, vừa thánh chỉ vừa BH ngoại bang, suy nghĩ chút cũng làm cho người ta ngủ yên, hơn nữa đến gì gì kia, so sánh dưới đều là chuyện đáng kể đáng nhắc đến.

      “Thông cảm ... Đúng vậy a, dĩ nhiên thông cảm, nhưng là ... quên .” Doãn Thiên Lương bị đả kích, nàng so bằng thánh chỉ, nàng ấm ức.

      “Oh a thế nào lại buồn bã rồi hả?” Lục Quân Tắc hỏi.

      Doãn Thiên Lương đứng dậy: “Thời tiết hanh khô, thiếu nước. Quận vương nếu bận rộn, tôi cũng giúp đỡ được cái gì cũng quấy rầy nữa.”

      tới cửa thừa dịp đóng cửa nhìn qua khe hở, thấy mặt Lục Quân Tắc như có điều gì suy nghĩ.

      Vốn suy nghĩ lại dùng cái gì trêu trọc, bây giờ tốt lắm, nếu nàng dùng chiêu gì với Lục Quân Tắc nên cho là nàng làm, ném người của mình là , bị người cho là dạy kèm tại nhà tốt là vấn đề lớn.


      Chương 103.


      Bởi vì trời hanh khô thiếu nước, Doãn Thiên Lương vội trở về phòng uống nước ngược lại vườn hoa tản bộ. Bọn nha hoàn quét lá cây, Doãn Thiên Lương ngồi trong đình nhìn bong dáng bận rộn của các nàng cảm thấy người ta dạt dào như vậy, nơi nào giống như nàng từng ngày từng ngày suy nghĩ những thứ kia, chuyện có tiền đặt cược.

      cái lá cây bị gió êm ái đưa vào trong đình rơi xuống trước mặt Doãn Thiên Lương, lá cây bởi vì thiếu nước nên mặt lá có chút uốn cong, cong thành cái lá , hướng về phía lá cây dùng sức xả giận, lá cây lại nhàng rời cái bàn rơi xuống đất.

      Vân Trung mùa thu ngắn, ngày lạnh như mọi ngày, mắt thấy mùa đông tới rồi, mùa đông tới là thời gian tảng đá rời , còn có tới hai mươi ngày ... ta rất là lo lắng, nhưng nàng lại giúp đỡ được gì.

      Chống cằm nhìn ra phía ngoài lại thở dài ...

      Từ ngày đó xong, Doãn Thiên Lương cũng dám làm động tác nào nữa, Lục Quân Tắc thỉnh thoảng cũng ôm nàng ngủ, nhưng đa số thời gian là đưa lưng về phía nàng. Quận vương phi kêu Doãn Thiên Lương hai lần ngâm suối nước nóng đều bị Doãn Thiên Lương từ chối, nếu để mẹ chồng nàng biết nhất định bà lại càng thêm lo lắng.

      Ngày tựa hồ qua nhanh, đảo mắt còn có ba ngày là Lục Quân Tắc muốn rời khỏi Vân Trung, Doãn Thiên Lương để cho bọn nha hoàn thu dọn đồ đạc cho ta, ở trong ấn tượng của nàng, nơi ở của ngoại bang đều là băng tuyết ngập trời, cho nên để bọn nha hoàn đem tất cả quần áo dầy của Lục Quân Tắc gói lại, Lục Quân Tắc nhìn chút sau đó liếc mắt nhìn Doãn Thiên Lương.

      “Oh a, đây là nàng muốn đuổi vi phu ra khỏi phủ?” Lục Quân Tắc hỏi, mặt có hơi vui vẻ.

      “Mùa đông, trong lều ấm áp cùng bằng ở trong phòng, mang nhiều chút khẳng định sai, mặc được ... Liền xem ai quần áo ít ỏi cho là được.” Doãn Thiên Lương .

      Có câu rồi. “Ngheo nhà phú đường”, dù thế nào ở đường gì đó cũng muốn đầy đủ mười phẩn mới được.

      “Oh a nàng đúng là tốt.” Lục Quân Tắc .

      Tốt bụng, trái tim nàng rất là tốt. Nếu có thể đối với tảng đá tốt như vậy?

      Nằm ở giường nhìn bong lưng Lục Quân Tắc, Doãn Thiên Lương tự chủ được lại muốn than thở, người này người như vậy đây? Thời gian dài cách biệt thể với nàng vài chuyện, dặn dò ít chuyện trong nhà sao? Người như vậy yên tâm hai người phụ nữ ở nhà sao?

      là tảng đá lòng gan dạ sắt.

      Chẳng biết tại sao, trước mắt Doãn Thiên Lương chợt ra ngày đó dậy sớm, vẻ mặt buồn bã của Lục Quân Tắc muốn đùa giỡn ta chút ...

      Dù thế nào nữa ta cũng nàng thô bạo, dù thế nào nữa trước kia ta cũng thích đùa giỡn nàng, bị phát đùa giỡn lại cũng có thể coi là hành động lưu manh ?

      Chắp tay lên phía trước, học dáng vẻ hằng ngày của ta ôm lấy lưng của ta, chỉ cảm thấy thân thể của ta khẽ run, Doãn Thiên Lương nhếch mép, người an hem, phản ứng của rất đáng , cảm giác rất e thẹn.

      Lục Quân Tắc còn chưa lên tiếng Doãn Thiên Lương : “Tôi có chút lạnh, trước kia cho nhiều nhiệt độ như vậy, cho tôi mượn lại lần cũng quá đáng ?”

      Lục Quân Tắc chỉ gật đầu cái, cũng im lặng.

      Mặt Doãn Thiên Lương cách mặt chăn dán vào lưng ta, mặt dán vào tơ lụa bất quá có chút lành lạnh, suy nghĩ chút, Doãn Thiên Lương đem chăn lôi kéo xuống, sau đó đem mặt dính vào trong quần áo của ta, như vậy tốt hơn nhiều, quần áo vải chức năng dẫn nhiệt tốt hơn nhiều.

      “Oh a, nàng làm gì?” Lục Quân Tắc hỏi.

      Doãn Thiên Lương cảm thấy tay có chút cứng ngắc bằng mềm mại như vừa rồi.

      “Chăn rất lạnh, như vậy tương đối ấm áp, tôi rất lạnh rất lạnh.” Doãn Thiên Lương .

      Con trai, khi đùa giỡn tôi cũng có đồng ý của tôi ? Mặt cố ý lại cọ xát.

      Trước khi ngủ Doãn Thiên Lương cảm giác Lục Quân Tắc thực tảng đá, thân thể thô giáp.

      Sáng dậy, Lục Quân Tắc có ở đây, Doãn Thiên Lương suy nghĩ chút rồi cười hắc hắc, ra cảm giác đùa giớn người khác lại tốt như vậy. Khó trách trước kia người này luôn làm biết mệt.

      gặp Quận vương phi, từ lúc biết con trai phải xuất chinh, người đẹp liền nhìn bụng Doãn Thiên Lương chằm chằm, vẻ mặt này là hận been trong có cánh tay bé thò ra ngoài chào hỏi “bà nội ôm ôm”.

      Trong long Doãn Thiên Lương thầm xin lỗi: phải là con thích, mà là bị con trai ngài từ chối.

      Con dư lại hai ngày so với những ngày trước nhanh hơ, Doãn Thiên Lương cảm thấy giống như vừa mới rời giường trong chốc lát trời liền tối, nhìn Lục Quân Tắc người kia có biểu tình gì lớn nàng có điểm tích tụ, coi như thích nhưng ôm đầu khóc rống nước mắt chảy ra có bỏ được biểu tình lúc đầu ?

      Ngày mai là ngày ta rời , ban ngày Quận vương phi bắt lấy Lục Quân Tắc hung hăng thầm ngày, Lục Quân Tắc bình tĩnh thể thuận theo, sửng sốt nhàn nhã uống trà ngồi nghe, đem Quận vương phi mệt đến miệng đắng lưỡi khô.

      vất vả nhắc nhở xong, Doãn Thiên Lương cũng nghe được đến choáng váng đầu rồi. Quận vương phi lại tới câu: “Sáng mai liền tách ra, hai người các con nhất định có lời muốn , trở về thôi, nhưng, chớ giày vò quá muộn.”

      Doãn Thiên Lương thấy khóe miệng Lục Quân Tắc hơi hé, cười, cười cái gì? Phải cũng là nên với tôi ...

      Ngoan ngoãn trở về phòng, Doãn Thiên Lương liền nhìn Lục Quân Tắc, nhưng người này lại cứ thế mở miệng, thẳng nghẹn đến tắt đèn ngủ.

      Chương 104.


      Nhìn bóng lưng của ta, Doãn Thiên Lương bây giờ nhịn được, đưa tay vỗ bờ vai của ta: “Này, phải muốn gì với tôi sao?” Bả vai Lục Quân Tắc giật giật, chốc lát lật người tới đối mặt với nàng.

      “Hình như nên cũng .” Lục Quân Tắc .

      suy nghĩ kỹ, ?” Doãn Thiên Lương . gì, phải là sau này mười mấy miệng ăn trong nhà làm phiền nàng sao?

      “A, vậy còn cái gì chưa ?” Lục Quân Tắc hỏi, chân mày cau lại, hình như là suy nghĩ quá vẫn có đáp án.

      “Tôi nào biết muốn gì ...” Doãn Thiên Lương , người này có thành ý.

      “Nếu Oh a biết vi phu muốn làm sao biết vi phu còn gì chưa ?” Lục Quân Tắc rốt cục chịu đưa ra cái móng vuốt cao thượng kia sờ sờ tóc nàng. “Oh a có gì muốn với vi phu? Vi phu nhớ kĩ khi đánh giặc được xông lên đầu tiên, còn có gì nữa?”

      “Còn có nhất định phải ...” Mới vừa tới chỗ này chợt giật mình, người này thế nào lại đem lời chuyển dời đến người nàng, người gì hiểm như vậy.

      “Muốn cái gì?” biết có phải hoa mắt hay , cảm giác Lục Quân Tắc mắt người này sang rực lên.

      “Phải cẩn thận.” Doãn Thiên Lương . “Nếu có gì dặn dò ngủ sớm chút , ngày mai bắt đầu phải lắc lư đường, tinh thần phải tốt mới được.”

      xong mình nhắm mắt lại trước, tảng đá thối, tảng đá cứng rắn hiểu phong tình mấy câu dễ nghe ? Ở trong lòng điên cuồng 100 lần.

      Có tiếng sột soạt, đợi nàng mở mắt xem chút là gì than thể vừa động ... ngang hông cũng nhiều hơn cánh tay. Chóp mũi ngửi được mùi vì quen thuộc. Ai đàn ông đều là thối, tảng đá nhà nàng cũng chưa có mùi khó ngửi, dĩ nhiên, dễ ngửi cũng có.

      “Tốt nhất Oh a phải lớn nhanh.” thanh của Lục Quân Tắc ở đỉnh đầu nàng truyền đến.

      Lớn lên tốt? Dùng sức liếc mắt nhìn nhìn Lục Quân Tắc lại thấy được mặt của ta chỉ có thể nhìn thấy cổ họng của ta.

      “Lớn lên? Lớn ở chỗ nào?” Doãn Thiên Lương hỏi. chuyện với người J như vậy, để cho tiểu bánh bao của nàng lớn lên thành núi bánh bao lớn?

      “Oh a thích lớn nơi nào lớn nơi đó, vi phu cách xa ngàn dặm cũng cách nào can thiệp được.” Lục Quân Tắc lại sờ sờ tóc của nàng, nếu như có nghe thanh kia giống như có mùi gọi là “cưng chiều”.

      “A, vậy thích tôi lớn ở chỗ nào?” Doãn Thiên Lương hỏi, nàng chính là người học rất tốt, đặc biệt thích truy hỏi việc kĩ càng.

      Lục Quân Tắc cười, lồng ngực cũng chấn động: “ ra , vi phu hi vọng nhất Oh a thay đổi tính khí thô bạo với vi phu.”

      Phốc !!!

      “A, tôi biết.” Doãn Thiên Lương .

      Hai người lại rơi vào trầm mặc, hôm nay Doãn Thiên Lương mặc dù cũng cảm thấy có chút thiếu dưỡng khí, nhưng chỉ là ngủ được.

      Hình như Lục Quân Tắc cũng ngủ, Doãn Thiên Lương còn có chút lo lắng đề phòng, bộ dáng này của bọn họ giống như là sinh ly tử biệt.

      Cuối cùng khắc kia khi Lục Quân Tắc lên ngựa rời , Quận vương phi có đưa tiến đến cửa lớn, chỉ có Doãn Thiên Lương đưa ta. Lục Quân Tắc bộ quần áo tối mầu, thường ngày mặt có vẻ gì giờ phút này cũng như đao khắc ra, có chút lấm liệt.

      “Sau này làm phiền phu nhân.” Ở trước mặt người khác ta gọi nàng là phu nhân.

      Doãn Thiên Lương lắc đầu cái: “Cẩn thận.”

      Lục Quân Tắc lên ngựa , Doãn Thiên Lương tự chủ nắm chặt tay, giọng : “Nhất định phải trở về.”

      Cho đến khi đội người ngựa biến mất Doãn Thiên Lương mới xoay người trở về, thầm câu: “Tảng đá thối, cũng quay lại nhìn chút sao ...”

      Vào cửa gặp bọn hạ nhân trong phủ Doãn Thiên Lương đột nhiên cảm giác được trách nhiện trọng đại, tảng đá để cho nàng chiếu cố tốt những người này.

      Quận vương phi còn ở phòng khách, giống thường ngày cười an nhàn, Doãn Thiên Lương khuyên mấy câu, phụng bồi ngồi ngày.

      Lục Quân Tắc có ở đây, Doãn Thiên Lương cảm giác thiếu chút gì. Khi mùa đông tới, mặc dù trong phòng ngủ đốt than ấm áp dễ chịu nhưng khi ngủ Doãn Thiên Lương vẫn thấy lạnh giá. Trận tuyết đầu, mẹ chồng nàng dâu hai người ở trong vườn nhìn tuyết, Quận vương phi ngược lại cao hừng, Doãn Thiên Lương lại suy nghĩ ở biên cương biết tuyết có rơi .

      Năm đó, mẹ chồng nàng dâu hai người rất vui, ngay cả hội chùa cũng . Nhận được trong cung ban thưởng cũng có cảm giác vui vẻ gì, chính là có cảnh tượng náo nhiệt.

      Mẹ chồng nàng dâu hai người mong đợi nhất chính là thư của Lục Quân Tắc, mỗi lần thư đến mẹ chồng luôn để nàng đọc cho bà nghe, bất quá mỗi lần đọc thư cũng chỉ là mấy hang chữ, rất nhanh xong rồi. Quận vương phi mỗi lần đều : “Lương nhi, khi con hồi thư để cho viết nhiều chút, nếu ta cũng hồi thư cho , cấp chết .”

      Mỗi lần Doãn Thiên Lương đều ngắm Quận vương phi, chỉ có mẹ kế làm được như vậy, phía sau cũng dễ dàng như vậy a?

      Nhưng, ra Lục Quân Tắc viết thư ngắn như vậy cũng có thể tha thứ, Doãn Thiên Lương mỗi lần hồi thư cũng chỉ nhiều hơn ta bỗn chữ mà thôi – đó chính là “tô và mẹ cũng” còn lại căn bản rập khuôn, cùng lắm thay đổi thứ tự.

      Đông xuân tới lại năm trôi qua, cởi xuống quần áo mùa đông cồng kềnh đổi áo xuân, Quận vương phi lại bắt đầu chú ý đến bụng Doãn Thiên Lương, nhìn thấu Doãn Thiên Lương chịu tội nho , muốn buộc cái gối ngang bụng.

      Rốt cục có ngày Doãn Thiên Lương nhịn được, nàng chủ động thẳng thắn: “Mẹ, con cho mẹ nhìn thứ.”

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 105.


      Ánh mắt Quận vương phi mở to chút, khóe miệng nhếch lên chút. Nhưng đợi đến khi nhìn thấy chỗ tay áo Doãn Thiên Lương vén lên, ánh mắt lập tức híp lại, khóe miệng cũng có chút rũ xuống.

      “Lương nhi, con cùng Quân Tắc? Các con phải là ... phải là?” Quận vương phi đoán chừng rất kinh ngạc vì mình bị lừa.

      “Ngày đó người xem máu váy là máu mũi, bị cá đập, còn khăn chính là dính máu Quận vương lau mũi cho con.” Doãn Thiên Lương .

      “Ai, là ... Đứa này thế nào ... Ai ...” Quận vương phi đoán chừng là đả kích cho nên chỉ biết than thở thôi.

      ra , mẹ, con nghe lời của ngài, muốn sinh em bé, ngay cả túi hương ngài cho cũng đem ra hết, nhưng mà Quận vương ... Ai ...” Doãn Thiên Lương cũng “Ai”.

      Quận vương phi suy nghĩ chút: “Có thể lượng thuốc đủ.”

      Doãn Thiên Lương cười ngất, góc độ suy nghĩ của mẹ chồng nàng vĩnh viễn đoán cũng đúng.

      “Cũng dùng cả hai.” Doãn Thiên Lương .

      Vẻ mặt Quận vương phi nghi ngờ hơn, lúc này thời gian trầm mặc dài chút mới hơi xác định mở miệng: “Chẳng lẽ Quân Tắc có tật xấu?”

      Doãn Thiên Lương bất đắc dĩ nhìn Quận vương phi chút: “Mẹ, ngài hỏi con? Con cũng biết.”

      “Lần trước có phát sinh cái gì, lần này gấp đôi lượng thuốc cũng được ... Trời, chẳng lẽ tiểu Điêu Thuyền của ta cứ như vậy ... Ai nha ...” Quận vương phi bóp cổ tay.

      “Mẹ, ngài bây giờ còn lo lắng cái này, phải là ngài nên lo lắng lúc nào Quận vương trở về hay sao?” Doãn Thiên Lương hỏi. Trong lòng mẹ chồng muốn bồng cháu nàng có thể lý giải, hơn nữa hết sức hiểu – nhưng, còn trai của ngài trở về, chẳng lẽ để mình con sinh sôi nẩy nở cho ngài?

      “Vậy cũng được.” Quận vương phi uống hột hớp trà, đôi mắt đẹp như đèn pha rọi mặt nàng: “Lương nhi, con rất lo lắng cho Quân Tắc có phải hay ?”

      Lại tới nữa rồi.

      “Dĩ nhiên lo lắng, Quận vương là chồng con, cũng là núi dựa con trông cậy vào, mẹ, ngài lo lắng sao?” Doãn Thiên Lương hỏi.

      “Con biết mẹ muốn hỏi cái gì, Lương nhi, dù sao Quân Tắc cũng ở đây, con len lén với mẹ, có phải con thích Quân Tắc rồi hay ?” Giọng điệu của Quận vương phi rất bà tám.

      biết.” Doãn Thiên Lương nhún nhún vai, biết cũng cho ngài.

      coi như xong, dù sao lão thái bà ta ánh mắt vẫn có thể nhìn.” Quận vương phi .

      Trán Doãn Thiên Lương hàng hắc tuyến.

      Xuân qua lại đến hè, ngày hè ở Vân Trung cũng có nóng như vậy, sớm muộn rất là mát mẻ, Doãn Thiên Lương và Quận vương phi dậy sớm là có khả năng, vì vậy thường thường xách cái ghế ngồi ở trong đình viện hóng gió, thường ngồi đến nửa đêm canh ba mới ngủ.

      Tránh chỉ từ kinh thành tới, đại ý chính là hai vị lão thái thái cảm thấy hai người phụ nữ các nàng ở Vân Trung, bên người cũng có đàn ông khẳng định nhàm chán, vừa đúng 15 tháng 8 là sinh nhật Thái hoàng thái hậu, bằng trở về kinh ở mấy ngày, cũng đỡ buồn. Doãn Thiên Lương đối với trong kinh thành có ấn tượng tốt, bất quá thánh chỉ khó phạm, huống chi ra ngoải chút cũng tệ lắm, coi như giải sầu cho vui, tránh cho mỗi ngày đều suy nghĩ đến tảng đá hiểu lòng người kia.

      đường hồi kinh có gì náo nhiệt cũng có nguy hiểm gì, hạ tuần tháng bảy liền chạy tới kinh thành. Tự nhiên muốn cho lão tổ tông thỉnh an, hai vị lão thái thái thấy bọn họ khen nàng nẩy nở chút, Doãn Thiên Lương nghe thầm nghĩ “chảng lẽ còn có thể càng ngày càng quay lại? Tất nhiên là muốn lớn lên ... Huống chi nàng là vâng mệnh “lớn lên”, Lơ đãng cúi đầu nhìn trước ngực mình chút, còn có gì nổi lên.

      qua lại biết tại sao lại kéo đến người hoàng hậu sinh cái “hoàng tự” kia, kéo đến đứa bé hai vị lão thái thái cách tự nhiên nhìn bụng Doãn Thiên Lương, hình như rất tò mò mảnh đất này vì sao lâu như vậy còn có nhú lên giống cây.

      Lúc này ngay cả Quận vương phi cũng có chút ngượng ngùng.

      hoàng hậu mang theo cung nữ ôm con trai tới, đứa bé thân quần áo tươi đẹp, bộ còn lảo đảo, cũng cho người ta ôm, chỉ trong cung loạn, thỉnh thoảng đến trước mặt người quen lắc lư lay động. Tiểu tử này ở trước mặt Doãn Thiên Lương tới tới lui lui vài chuyến rốt cục nghẹo đầu dừng ở trước mặt nàng rồi.

      “Tỷ tỷ.” Đứa này ... Vai vế gì.

      Mọi người liền cười, hoàng hậu bận rộn tới đây cho biết phải là tỷ tỷ, là . Ai ngờ tiểu tử kia còn rất cố chấp gọi “tỷ tỷ”, Doãn Thiên Lương dĩ nhiên cao hứng, có vẻ nàng trẻ tuổi.

      Sờ sờ tay tiểu tử, mềm, muốn véo mặt của , nhưng dám, mẹ đẻ hoàng hậu của còn đứng bên cạnh đây.

      Thoạt nhìn đứa trẻ cũng rất thích chơi đùa a ...

      Những ngày ở kinh thành ra hơi nhàm chán, ngay cả ở chính trong phủ của mình cũng được dễ chịu, ngày ngày cái này tới chơi lại bái phỏng cái đó, lễ tiết đại đôi lại được. Tỷ như, bây giờ, muốn Du gia, Dù gia là Tam tiểu thư gả đến, bạn giao tay của mẫu thân kiên nhà chồng của Doãn Thiên Ngưng, về tình về lý cũng phải .

      Chương 106.


      Người Du gia lễ tiết nhiều như vậy, nhưng thoạt nhìn nàng Doãn Thiên Ngưng vẫn rất được người Du gia thích, đâu đâu cũng có phong phạm nãi nãi quản gia, hai vợ chồng Doãn Thiên Tịnh cũng tới, gặp mặt, tình cảm chị em dĩ nhiên là người nào có thể so sánh, Doãn Thiên Lương tự nhiên cùng các nàng vẫn có lời nào để .

      Nhìn Doãn Thiên Tịnh chút, biết có phải hay mắt mình có ý nghĩ gây chuyện, cảm giác nàng này miễm cưỡng cười vui. Hai nàng ở nơi nào qua chuyện con của mình, tới chỗ này Doãn Thiên Tịnh cười nhìn bụng Doãn Thiên Lương. Đoãn chừng ta muốn tìm trở về điểm cân bằng.

      Bởi vì Quận vương phi có chút thoải mái, mẹ chồng nàng dâu hai người chỉ ngồi chút liền cáo từ, người Du gia và Mai gia đưa tới cửa, cái này được, nhìn hai chị em Ngưng Tịnh ngượng ngùng cười nàng cảm thấy thoải mái chút, đây là số mệnh a. Nha hoàn chậm rãi để rèm kiệu xuống, Doãn Thiên Lương từ trong khe hở thấy được con sói Mai gia kia.

      Cầm thú ăn mặc giống như người.

      Sau sinh nhật Thái hoàng thái hậu, biên cương có tin chiến thắng truyền đến, đánh tan chủ lực ngoại bang, trước mắt hết sức truy kích binh lĩnh còn sót lại. Bởi vì vậy thể diện của trượng phu, Doãn Thiên Lương ở trong cung được khen ngợi ít, nếu phải da mặt nàng đủ dày sớm chết vì xấu hổ.

      Bất quá nàng còn suy nghĩ vấn đề khác, nếu truy kích tàn quân, vậy có phải hay đại biểu đánh nhau xong? Thấm thoát đánh gần năm, nàng từ mười lăn tuổi đến mười sáu tuổi rồi.

      Vỗn tưởng rằng trông mong hy vọng, ngày trở về gần ... Ai biết lại trông mảnh sương mù che phủ.

      ngày nào đó gần cuối tháng chin, Doãn Thiên Lương cùng mẹ chồng chuẩn bị đồ tính toán đưa cho Doãn Thiên Tịnh lại có bầu, chú quản gia lịc nho nhã lại chạy như gió vào thở ra hơi. Mẹ chồng nàng dâu hai người liếc nhìn nhau, Quận vương phi mở miệng : “Tại sao vội vàng hấp tấp vậy?”

      “Phu nhân, phát ở bên ngoài đầy lời đồn đãi, bệnh thương hàn tàn sát bừa bãi trong đại quân tây chinh, thương vong vô số ...” Quản gia .

      Quận vương phi sửng sốt chút, trầm ngâm khắc : “Là tin đồn nhất định có thể tin, nếu là có tình trạng đó trong cung có tin tức, ngươi cần gấp gáp, còn cẩn thận hướng người trong cung hỏi chút.”

      Quản gia gật đầu liên tục ra ngoài. Tim Doãn Thiên Lương đập thình thịch, Lục Quân Tắc lâu có viết thư về.

      Quận vương phi tới lui trong phòng hai vòng hỏi: “Lương nhi, lần trước Quân Tắc viết thư về là khi nào?”

      “24 tháng 7 đến.” Doãn Thiên Lương .

      “Mới hai tháng mà thôi, có gì, có lẽ là bận rộn.” Quận vương phi .

      Doãn Thiên Lương gật đầu cái, vẫn yên long. Nếu , nếu có sao cũng nên báo cái bình an về nhà, tảng đá kia cũng thờ ơ chú ý để hai người phụ nữ các nàng ở nhà lo lắng.

      Đêm hôm đó Doãn Thiên Lương cả đên ngủ ngon, đầu nghĩ đến “bệnh thương hàn” đáng sợ kia, đầu năm nay cũng có thuốc ngựa bệnh thương hàn ... Ở trong phủ nín hai ngày trong cung cũng có tin tức gì.

      Vừa đúng lúc hai chị em Ngưng, Tịnh đưa thiệp đến, mời nàng cùng trong miếu dâng hương cầu phúc chúc thọ cho lão thái quân ở Sở Châu xa xôi. Lý do đường hoàng, Doãn Thiên Lương lại biết hai nàng này tuyệt đối có chút hả hê chờ nhìn nàng có vẻ mặt đưa đám.

      Nhưng Ngưng, Tịnh rất nhanh liền thất vọng, bởi vì Doãn Thiên Lương chút phản ứng cũng cho, phải “ừ” chính là “a” hoặc là “nha”, đơn điệu làm cho người ta buồn ngủ. Nhiệt tình của hai người Ngưng, Tịnh bị nàng đả kích sai biệt lắm, Doãn Thiên Lương còn đứng dậy trong phủ còn có việc cáo từ trước.

      Nhìn bong lưng của nàng, hai người Ngưng, Tịnh khẽ cười: “Có chuyện gì sao? A, sớm biết như thế ngươi còn cướp gả cho Quận vương?”

      Qua vài ngày, rốt cục có chút tin chính xác, trong quân có binh sĩ mắc bệnh thương hàn, nhưng vẫn còn có nghiêm trọng, trong kinh phái them nhiều ngự y trước.

      Về phần Lục Quân Tắc, vẫn có tin trở về. mẹ chồng nàng dâu hai người mỗi ngày nhìn nhau chút sau đó hẹn mà cùng cười, cười có chút miễn cưỡng.

      Đến giữa tháng mười, tình huống tệ hơn, ngoại tộc thừa dịp trong quân Tề triều còn lưu hành bệnh thương hàn, lực chiến đấu kém hơn mà phát động công kích lien tiếp, cần suy nghĩ, nhất định là thương vong nghiêm trọng. mặc dù Doãn Thiên Lương hiểu chiến tranh nhưng cũng có chút lo lắng, nếu giờ phút này Bắc Chu lại sáp cước đến hai mặt giáp công, Tề triều có thể hay ổn định rồi? Tỷ lệ trở về của lão chồng mình phải là hơn?

      Doãn Thiên Lương lo lắng rất nhanh bị đẩy ngã, bởi vì Bắc Chu lại gửi đến quốc thư, gì mà “cậu cháu nhà, phải phái binh trợ giúp Tề triều đối phó ngoại tộc. Mặc dù đối với quyết định của bọn , Doãn Thiên Lương cảm thấy rất khó tin, nhưng có người giúp tay cũng tốt.

      Chịu đựng lại chịu đựng, đến tháng mười hai tuyết bay toán loạn, nghe chiến tranh có chuyển biến, nghe chứng bệnh thương hàn khống chế được, tóm lại hết thảy đều chuyển biến tốt, nhưng thư Lục Quân Tắc còn có về phong, Doãn Thiên Lương cùng mẹ chồng lo lắng cũng chỉ có càng sâu, sống ngày bằng năm cũng quá đáng.

      Nhịn đến tháng ba khói bay phất phới cả thành, quang cảnh xuân mệnh mông làm cho người ta tránh khỏi có chút hăng hái, chỉ cảm thấy quang cảnh mùa xuân hiểu lòng người còn rực rỡ như vậy.

      Doãn Thiên Lương và mẹ chồng trong miếu dâng hương nhiều lần, hai người khuyên nhủ lần nhau chống đỡ cũng biết những lời này cũng có dùng được, bất quá là cho nhau nghe chút mà thôi.

      Ngày đó, hai người trong miếu dâng hương trở về, chưa vào cửa liền thấy quản gia ở cửa tới lui, mẹ chồng nàng dâu hai người liếc mắt nhìn nhau, long tự chủ cùng trầm xuống, nhưng chờ quản gia ngẩng đầu nhìn thấy các nàng cũng là sắc mặt vui mừng, xông lại hướng về phía hai người cung kính : “Hai vị phu nhân, lão gia về.”

      Chương 107.


      Ánh mắt Doãn Thiên Lương trừng lớn, lão gia? Bố chồng của nàng?

      “Trở về? Lão trở về có ích gì ...” Quận vương phi hình như cũng vui lắm.

      Mẹ
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :