1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thứ Nữ Xinh Đẹp - Ngã Cật Nguyên Bảo (Chương 48) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 40: Phương thuốc

      Editor: Ngạo Thế Tuyệt Trần


      "Tiểu thư, Vạn quản gia phái người đem lễ vật Lục phủ đưa tới." Vẻ mặt Đào vui vẻ vào, "Tiểu thư luyện chữ sao? Người mau xem chút chừng có thứ tốt gì."

      Cẩn Nương cười cười, Lệ Chi cũng nở nụ cười. Bầu khí nặng nề như tan biến, Cẩn Nương để bút xuống, "Được rồi, ta liền ra xem chút."

      Lễ vật đưa tới đều đặt ở trong rương gỗ, Lệ Chi lấy ra chìa khóa An tổng quản đưa cho để mở rương. Đồng thời Đào lấy ra xem xét, Cẩn Nương nhìn danh mục quà tặng, cũng đều là mấy loại vải vóc, dược liệu, trang sức. Lần này trái lại có đưa bạc nhiều. Cẩn Nương cũng bận tâm lắm, tuy rằng Lục gia giàu có nhưng tiền bạc cũng phải từ trời rớt xuống, đều là Nhị thúc Lục Trường Xuân vất vả kiếm được.

      "Tiểu thư, ở đây có mấy toa thuốc. Hình như còn có thư của Tứ tiểu thư và Ngũ tiểu thư viết."

      "Mau đưa cho ta xem." Cẩn Nương nhận lấy thư của Quỳnh Nương và Mật Nương mở ra đọc, trong thư hai người đều bày tỏ chút tưởng niệm Cẩn Nương, còn tại Lục phủ hết thảy đều khá tốt. Cẩn Nương cần lo lắng, sau cùng Lục Quỳnh Nương còn Chúc lão thái gia thân thể tốt, chắc hẳn là rất nhanh hồi kinh. Bất quá Lục Khả Tín , hai tháng nay chưa từng đến Chúc gia. Huynh ấy là Chúc nhị lão gia bận quá cho nên gặp được.

      Cẩn Nương trầm mặc, Lục gia cũng có bị Hàn Thịnh liên lụy, chuyện của Lục Trường Trung cũng giải quyết rồi, Lục gia càng suy tàn được. Chỉ là qua thái độ của Chúc gia, Cẩn Nương cảm thấy bất kể Lục gia thế nào bọn họ đều có ý tứ từ hôn. Rốt cuộc là duyên cớ gì? Cẩn Nương cố gắng suy nghĩ chút, rất nhiều chuyện ở kiếp trước bởi vì bị vây khốn ở Hàn phủ, cho nên đối với mọi chuyện đều là kiến thức nửa vời. Nhất thời nhớ ra được cái gì hữu dụng. Mà thôi... chuyện Chúc gia từ hôn cũng là sớm muộn. Ít lui tới cùng người như vậy cũng tốt, kết thân gia cũng là chuyện khiến người ta chán ghét. Chỉ là đại ca Lục Khả Tín đối với tiểu thư Chúc gia có tình ý, sợ là đau lóng lắm đây nhưng nàng tin huynh ấy vượt qua được.

      Cẩn Nương lại cầm phương thuốc lên xem, nhất thời ngây ngẩn cả người, ngón tay tự chủ được run rẩy, vẻ mặt cũng thay đổi theo.

      "Tiểu thư, người làm sao vậy?" Lệ Chi phát vẻ mặt Cẩn Nương bất thường, quan tâm hỏi.

      Cẩn Nương lắc đầu miễn cưỡng cười, " có gì, có thể là quá nóng nên đầu hơi bị choáng". Dừng chút lại : "Mấy thứ này ngươi và Đào cứ phân công nhau thu xếp, ta nghỉ ngơi chút."

      Lệ Chi có chút kỳ quái nhìn phản ứng của Cẩn Nương, chẳng qua nàng cũng hỏi nhiều. tay Cẩn Nương cầm phương thuốc nhưng trong đầu hiểu sao có điểm chột dạ. Nhìn chữ viết phía ràng chính là bút tích của Cao Hi Niên. Thế nhưng Cao Hi Niên tại sao lại gữi phương thuốc đưa đến. Đúng rồi! Cao gia và Tần phu nhân qua lại thân thiết, chắc Đại nương nhờ viết cũng có gì lạ. Dù sao hôn của nàng và trước đây chỉ là suông, bây giờ cũng cần phải cấm kỵ.

      Cẩn Nương khẽ xoa mi tâm, nàng rất mâu thuẫn, cũng có chút nghĩ ra tâm tư của mình. Nàng vô cùng xác định nàng đối với Cao Hi Niên có ý tứ gì đặc biệt.

      Cẩn Nương thở dài, bất quá chỉ là phương thuốc mà thôi, có gì lớn lao. Đồng thời trong lòng Cẩn Nương nhắc nhở bản thân sau này phải chú ý nên lưu lại nhược điểm gì, may mà chỉ có Lệ Chi và Đào, nếu như là bọn Lập Xuân chỉ sợ sinh ra ý tưởng gì tốt.

      Cẩn Nương ổn định tâm tình của mình, lúc này mới nhìn ràng phương thuốc. Hai tờ đầu đều là cách dưỡng sinh vào mùa hè, còn có trị cảm mạo. Cẩn Nương vừa nhìn đến hai tờ sau, sắc mặt liền đỏ. hiển nhiên lại là phương diện phụ khoa, phương thuốc ràng trong thời gian đến kỳ kinh nguyệt làm sao để bảo dưỡng thân thể, mới có thể sớm có thai.

      Cao Hi Niên là đại phu nên tất nhiên có ý tứ gì khác, đối với rất là bình thường. Thế nhưng Cẩn Nương bình tĩnh được, nàng cảm thấy thích hợp nhưng vì sao thích hợp, nàng cũng nên lời

      Cẩn Nương sao chép lại phần, còn phương thuốc tự tay Cao Hi Niên viết nàng do dự chốc lát, sau đó quyết định đem phương thuốc đó đốt. Lệ Chi vừa tiến vào thấy thế liền kêu to: "Tiểu thư làm cái gì vậy?"

      Cẩn Nương chợt run cái thiếu chút nữa nóng đến bỏng tay nhưng liền trấn định : " có gì, chỉ là lỡ tay nên làm bẩn thôi. Dù sao cũng sao chép phần, cũng cần phải giữ lại."

      Trong lòng Lệ Chi nghi ngờ, bất quá cũng có hỏi nữa, "Tiểu thư, việc này cứ để nô tỳ. Nếu làm bị thương tay của tiểu thư như thế nào được".

      Cẩn Nương cười cười " có việc gì, chút chuyện này ta làm được. "

      Thấy Cẩn Nương buông tay Lệ Chi cũng chỉ có thể chờ bên. Đốt xong toa thuốc, lúc này Cẩn Nương mới thở phào nhõm. Cảm thấy lưng đều ướt đẫm mồ hôi, nàng ràng có làm bất cứ cái gì sai trái lại hiểu sao chột dạ. lần, hai lần còn được, nếu xảy ra mấy lần như vậy, Cẩn Nương dám cam đoan bản thân ra sao.

      "Tiểu thư, sắc mặt của người được tốt. Có phải khó chịu ở đâu hay ?" Lệ Chi lo lắng hỏi

      Cẩn Nương gật đầu "Nóng quá, ngươi chuẩn bị nước nóng cho ta chút".

      "Tiểu thư chờ nô tỳ lát".
      Chương 41: Khoe khoang

      Editor: Ngạo Thế Tuyệt Trần


      Gia yến được tiến hành ở nội viện đại sảnh, vào giờ Thân.

      Lúc này, Đào bắt đầu chỉnh sữa y phục cho Cẩn Nương, "Sau khi tiểu thư vào phủ đây là lần đầu tiên người tham gia gia yến, cho nên nhất định phải ăn mặc long trọng chút, cũng thể bẻ mặt được." Đào kiên nghị cho rằng xử lý trang phục của Cẩn Nương là chuyện đại vô cùng.

      "Gì chứ? Tiểu thư nhà ngươi bất quá chỉ là tài tử mà thôi, ngươi cũng đừng làm cho ta lên đầu sóng ngọn gió".

      "Vì sao thể? Mọi thứ của tiểu thư đều xuất chúng, chỉ là thường ngày ít khoe khoang. bằng hôm nay tiểu thư cứ khoe khoang lần." Đào tìm cách thuyết phục cho bằng được.

      Cẩn Nương cười cười, Lệ Chi gõ xuống đầu Đào cái, "Chớ có làm loạn, nghe theo tiểu thư sai đâu."

      Đào bĩu môi, thầm nghĩ với bản lãnh trang điểm của mình mà lại có cơ hội khoe khoang chút đúng là đáng tiếc. Tâm tình thoáng cái liền xuống dốc nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định đối với Cẩn Nương, "Tiểu thư suy tính chút sao? Mấy ngày này nô tỳ có theo Quế ma ma học ít thứ đâu, hay là nhân cơ hội này để cho mọi người kinh diễm chút."

      Cẩn Nương mỉm cười "Ngươi có lòng là được rồi, chờ sang năm ."

      Đào và Lệ Chi quay sang nhìn lẫn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được nghi hoặc, còn có chút hưng phấn nho . Đào cao hứng, "Nô tỳ nghe theo tiểu thư, tiểu thư sao cứ vậy ."

      ra Cẩn Nương cũng muốn cố ý ăn mặc chút, dù sao cũng là gia yến. Nếu ăn mặc đơn giản cũng tiện nhưng chói mắt quá càng ổn. Vì vậy nàng quyết định mặc y phục màu hồng phấn, phối thêm ít trang sức cho hợp. Dù dụng tâm ăn mặc lắm nhưng cũng hề qua loa, nhất là hôm nay nàng giống như ngày thường nên khiến người khác thấy bất ngờ.

      Cẩn Nương hướng về phía gương nhìn từ xuống dưới, trong đầu chợt nghĩ đến từ "thiên sinh lệ chất". Tiếp theo lại cười, tuy bản thân nàng dáng vẻ tốt, thế nhưng cũng đến độ kinh diễm. chừng với trang phục của tất cả mọi người hôm nay bộ dáng thế này cũng lấn át người khác.

      Cẩn Nương và Ôn di nương đến nội viện đại sảnh trước nhất. Ôn di nương vẫn phong cách nhà giàu mới nổi như trước, toàn thân lóng lánh ánh vàng, như hận thể đem đồ trang sức lên hết người. Cẩn Nương nhớ lần đầu tiên thỉnh an, La sườn phi có cười nhạo bảo Ôn di nương cứ dứt khoát mặc y phục bằng vàng luôn cho rồi, như vậy càng trực tiếp. Nghĩ tới đây, Cẩn Nương chợt nở nụ cười.

      Ôn di nương cho rằng Cẩn Nương khách khí cười với mình nhưng biết ra người ta là cười nhạo nàng, nên cũng vui vẻ chào hỏi: "Hôm nay Lục tài tử xinh đẹp".

      Cẩn Nương cười , "Ôn tỷ tỷ đùa, muội làm sao so được với trang sức phú quý của tỷ được".

      Ôn di nương đắc ý, "Những cái khác ta bằng nhưng đến trang sức quý giá ai có thể có nhiều bằng ta đâu. Lục tài tử, ngươi xem hoa thược dược gấm Tứ Xuyên này, tất cả đều được thêu bằng loại tơ vàng thượng hạng. Trước đây ta có hiếu kính Vương phi xấp vải giống vậy nhưng là hoa mẫu đơn. Vương phủ của chúng ta cũng chỉ có Vương phi mới mặc ra bộ dáng thanh tao, mỹ lệ mà thôi. Còn có cây trâm hồ điệp được mạ vàng này, ngươi cũng chớ xem thường. Chỉ riêng hai hạt châu thôi vô cùng đắt. Lục tài tử có biết trân châu Nam Hải giá trị bao nhiêu ?"

      Cẩn Nương phối hợp lắc đầu mỉm cười nhìn Ôn di nương khoe khoang giàu sang của nàng.

      " đến tiền công, chỉ hai hạt châu thôi mà tám trăm nghìn lượng. Hơn nữa giá cây trâm cũng hai nghìn lượng bạc. Lục tài tử, ta phải khoác, trước đây nhà mẹ đẻ ta những thứ tốt này thấy quá nhiều. Ngươi cũng biết phía nam của chúng ta giàu có, nhà của ta còn có mấy thúc thúc đều có khả năng kinh thương, cho nên gia nghiệp mới được như thế. Hôm nay điều quan trọng là hầu hạ Vương gia nhưng có nhà mẹ đẻ làm chổ dựa cũng là chuyện tất nhiên. Lục tài tử, ngươi có đúng hay ."

      Cẩn Nương mỉm cười, gật đầu "Ôn tỷ tỷ có đạo lý."

      "Dĩ nhiên là có đạo lý. Nhà của ta kinh doanh muối, cho nên người khác vừa nghe muối thương, đầu tiên liền nghĩ đến phú quý. Nếu ta như Lục tài tử, suốt ngày ăn mặc đơn giản, người khác ta dối trá. bằng ta cứ khoe khoang chút, Lục tài tử cũng biết xuất thân ta thấp hèn so được với mọi người, chỉ có bạc là dư dả. Đừng xem Vương phủ quy củ nghiêm ngặt nhưng mỗi hạ nhân đều gian xảo. Lục tài tử có phẩm cấp nên cũng ổn, Lâm di nương là người bên cạnh Vương phi, tình cảm tự nhiên bất đồng. Tiết di nương là nha đầu hồi môn của La sườn phi mang đến, tất nhiên càng khác biệt. Duy nhất chỉ có ta trong vương phủ đơn thân độc mã, nếu như bạc cũng có, chỉ sợ bị người ta khi dễ. Ai....hôm nay là gia yến, cũng là ngày vui. Lục tài tử chớ để những lời này ở trong lòng". Ôn di nương xong, biểu tình có điểm tủi thân, cầm khăn tay lau khóe mắt.

      Cẩn Nương quan sát Ôn di nương, tuy rằng ngày thường ăn mặc như nhà giàu mới nổi nhưng đầu óc vẫn còn ràng, tỉnh táo. Ôn di nương cũng sai, nàng ta chỉ là di nương. Tuy rằng Vương phi cho nàng chỗ dựa thế nhưng cũng muốn dùng đến nàng. Trong tay nàng nếu có bạc cuộc sống này ắt khó qua.

      "Ôn di nương gì vậy, dù sao mọi người đều là người của Vương gia. Ôn di nương cần để tâm như vậy". Cẩn Nương thu lại thần sắc, người khác chật vật, bản thân mình cũng nên lộ ra khuôn mặt tươi cười.

      "Ai u... Ôn di nương đây là thế nào? Có gì ủy khuất sao? Ôn di nương cứ dùng bạc đè người thử xem, còn ai dám khi dễ ngươi nữa." La sườn phi vừa tiến đến trùng hợp bắt gặp Ôn di nương lau nước mắt. Phía sau nàng còn có Liễu mỹ nhân và phụ nhân dung mạo mỹ lệ. Cẩn Nương liền nghĩ đến di nương khác trong phủ - Tiết di nương. Tiết di nương này vốn là nha đầu hồi môn của La sườn phi.

      Cẩn Nương có chút yên, tính tình La sườn phi cũng quá nóng nảy, nhìn ai đều vừa mắt nên nàng nhanh chóng đứng dậy tiến lên "Tham kiến La sườn phi".

      "Đứng lên . Nếu Lục tài tử hiểu quy củ, ngươi chọc ta ta cũng làm khó dễ ngươi đâu. Ngồi bên " La sườn phi rộng lượng

      Khóe miệng Cẩn Nương co rút, La sườn phi đúng là đủ thẳng thắn a.

      Ôn di nương bất đắc dĩ hành lễ, La sườn phi hừ cái "Ôn di nương, ngươi đây là đem vàng bạc của cả nhà ngươi ra khoe sao? Lần trước ta với ngươi, cứ trực tiếp dùng vàng làm y phục mà."

      Vẻ mặt Ôn di nương nhăn nhó, "La sườn phi đùa. Mặc y phuc bằng vàng xuất môn, cũng chỉ có La sườn phi có bản lãnh này. Muội muội dám làm vậy."

      " to gan. Ngay cả lời của ta ngươi cũng dám tranh luận?!" La sườn phi trừng mắt, khí thế kia cũng đủ kinh người.

      Ôn di nương bộ dạng thấy chết sờn, "La sườn phi nhìn muội vừa mắt, muốn giáo huấn cứ trực tiếp động thủ. Hà tất gì mượn cớ nhiều như vậy. Dù sao lát Vương gia và Vương phi sắp tới, trái lại muội muốn để mọi người nhìn thấy uy phong của La sườn phi như thế nào".

      rất hay! Cẩn Nương cúi đầu, nhìn lén khuôn mặt tái xanh của La sườn phi. Nếu nàng ta động thủ với Ôn di nương vào lúc này đúng là tốt, bộ dáng Ôn di nương như vậy tuyệt đối có lá gan cáo trạng trong gia yến tối nay.
      Chương 42: Trì độn

      Editor: Ngạo Thế Tuyệt Trần


      La sườn phi và Ôn di nương còn trừng mắt với nhau, bên này Cẩn Nương và Liễu mỹ nhân liền giả vờ như cái gì cũng biết, tốt nhất đừng đem bản thân mình dính vào. Cẩn Nương nghiêng đầu nhìn Liễu mỹ nhân, thấy sắc mặt nàng ấy có vẻ tái nhợt. Dường như là có nghỉ ngơi tốt. Đối với ngôn hành của La sườn phi, thái độ Liễu mỹ nhân tựa hồ làm như biết, có lẽ là thấy nhiều lắm nên quen rồi.

      "Liễu mỹ nhân, ta thấy sắc mặt ngươi tốt lắm. Nếu vào phòng trong nghỉ tạm!"

      Liễu mỹ nhân lắc đầu "Đa tạ Lục tài tử. Ta sao."

      "Mỹ nhân có mệt hay cũng nên quý trọng thân thể của mình mới phải." Nha hoàn của Liễu mỹ nhân lo lắng khuyên.

      Cẩn Nương ngẩng đầu nhìn, nha đầu chính là Tố Vấn, thường xuyên theo bên người Liễu mỹ nhân. Thời gian dài cho nên Cẩn Nương cũng biết, lúc này mới hỏi: "Tố Vấn, mấy ngày nay Liễu mỹ nhân chưa từng nghỉ ngơi tốt sao?"

      Trong mắt Tố Vấn lóe lên tia vui vẻ, ngay sau đó lại biến thành vẻ mặt lo âu, "Lục tài tử, Mỹ nhân nhà ta rất là mệt mỏi, cơm ăn vô, cũng có ngủ ngon. Nô tỳ khuyên Mỹ nhân nghỉ ngơi chút nhưng Mỹ nhân cả ngày cứ xem sách mãi".

      Cẩn Nương có chút kỳ quái, nghe giọng điệu nha đầu này sao lộ ra chút vui vẻ. Lại nhìn sắc mặt của Liễu mỹ nhân, chẳng lẽ là nàng nghe lầm?!.

      "Liễu mỹ nhân, ngươi phải quý trọng thân thể mình mới tốt." Cẩn Nương vẫn hết sức thành tâm khuyên bảo.

      Liễu mỹ nhân gật đầu, "Đa tạ. Thân thể của ta, ta tự mình biết. để cho người khác lo lắng."

      Đối phương đến trình độ này nên Cẩn Nương cũng tiện hỏi nhiều, để tránh bị người ta ghét bỏ mình nhiều chuyện.

      Bên kia Ôn di nương lá gan cũng lớn, vẫn còn khẩu chiến với La sườn phi, có ý khuất phục. Cẩn Nương kinh hãi, Ôn di nương ràng là lấy trứng chọi đá. Tuy hôm nay La sườn phi đối phó với nàng ta nhưng chờ qua ngày mai, chắc chắn thế nào cũng tìm lý do để Ôn di nương sống yên.

      "Mẫu thân, mẫu thân... ". Chợt nghe tiếng hài tử gọi to.

      La sườn phi vừa nghe đến thanh , biểu tình mặt lập tức thay đổi. Trong nháy mắt lộ ra nụ cười từ ái, "Kế nhi, chơi đùa nữa sao?" Khom người xuống ôm lấy tiểu hài tử, hôn gò má cái. Du Ma Ma trong tay còn ôm tiểu nương, cũng từ người ma ma tuột xuống, giang hai tay ra, khẽ , "Mẫu thân, ta cũng muốn ôm...ôm"

      "Được...được, Dư nhi... mẫu thân ôm ôm" La sườn phi đem cả hai ôm vào trong ngực. Sau đó tìm chỗ ngồi xuống, vẻ mặt tươi cười trêu đùa hai hài tử.

      Liễu mỹ nhân nhìn mẫu tử bọn họ, mặt lộ ra vẻ thích. Trong mắt Ôn di nương lại tràn đầy ước ao, đố kị. Nàng vào Vương phủ hơn hai năm, cũng rất muốn có hài tử. Thế nhưng bây giờ Vương gia cũng đến viện của nàng như thế nào sinh ra hài tử?!

      Cẩn Nương nhìn họ, đây là lần đầu tiên nàng được gặp chúng. Ngay cả hài tử của Tề vương phi và Lưu thứ phi đến bây giờ nàng cũng chưa thấy. Nhi tử của La sườn phi tên Đường Phương Kế, chỉ mới bốn tuổi thôi nhưng rất là nghịch ngợm. Vốn La sườn phi và hai hài tử này cùng đến, chỉ là đường Đường Phương Kế muốn vui đùa nên La sườn phi liền cho phép ma ma và nha đầu chăm sóc. Chờ Đường Phương Kế chơi cho thỏa thích, lúc này mới để ma ma ôm đến.

      Tiểu nữ nhi của La sườn phi tên Đường Phương Dư, khoảng chừng ba tuổi, tính tình nàng và ca ca của nàng đều giống nhau, cũng khá nghịch ngợm nhưng nữ hài tử so với nam hài dù sao vẫn an tĩnh hơn chút. Tuy rằng tính tình hoạt bát nhưng mà quy củ cơ bản vẫn biết. Đường Phương Kế được như vậy, mới ngồi hồi liền chịu yên, cứ nhích tới nhích lui muốn xuống chơi đùa. Thậm chí còn hướng Liễu mỹ nhân làm mặt quỷ, Liễu mỹ nhân thân thiết nhìn Đường Phương Kế, hướng lắc đầu, để cho nên càn quấy, phải vâng lời La sườn phi.

      Từ La sườn phi tập võ, cho nên khí lực tay mạnh mẽ, lúc ôm cả hai hài tử ngồi cũng mệt chút nào. Thảo nào La sườn phi kiêu ngạo như vậy, muốn mắng người liền mắng. Ngoại trừ nhà mẹ đẻ lợi hại ra, bụng của nàng cũng chịu thua kém. Có đôi hài tử dựa vào, ai có thể lay động được địa vị của nàng ở Vương phủ.

      Trong phòng có thêm hai hài tử nên náo nhiệt hẳn. Lúc này chợt nghe Ôn di nương ngồi cạnh, ghé vào tai Cẩn Nương, giọng : "La sườn phi thấy ta vừa mắt muốn tìm cơ hội thu thập ta, ta cũng thể để cho nàng được như ý."

      Cẩn Nương cau mày, "Tỷ muốn làm cái gì? Tính tình La sườn phi nóng nảy, ngươi cũng đừng đối nghịch với nàng."

      Tuy rằng nàng thân cận lắm với Ôn di nương thế nhưng hai người ở Vương phủ đều yếu thế như nhau. Tất nhiên Cẩn Nương có lúc cũng đứng về phía Ôn di nương mà khuyên bảo. Nàng liếc nhìn Liễu mỹ nhân ngồi bên trái nàng thấy nàng ta vẫn chú ý Đường Phương Kế và Đường Phương Dư, để tâm đến nàng và Ôn di nương cho lắm. Cẩn Nương cũng yên lòng, Liễu mỹ nhân nhìn thanh cao như vậy nhưng dù sao cũng là người của La sườn phi. Ở trước mặt nàng xấu La sườn phi, ai biết được nàng ta có lại cho La sườn phi hay . Theo tính tình La sườn phi mà , Ôn di nương và Cẩn Nương đều gặp xui xẻo.

      Ôn di nương bĩu môi có vẻ xem thường, "Lục tài tử, phải là ta ngươi nhưng lá gan ngươi có phần quá . Tuy La sườn phi lợi hại thế nhưng Vương phủ còn chưa tới phiên nàng định đoạt. tới lui trong Vương phủ chúng ta, Vương gia và Vương phi mới là người đứng đầu. Ta thấy chỗ của La sườn phi và Lưu thứ phi, đoán chừng ngươi cũng có can đảm thân cận. Chỉ có Vương phi mới là chỗ dựa tốt nhất, ta khuyên ngươi sớm trung thành với Vương phi . chừng Vương phi trọng dụng ngươi." Vẻ mặt Ôn di nương đắc ý, đối với Cẩn Nương chút khinh thường.

      Cẩn Nương cảm thấy buồn cười, nàng bị Ôn di nương khinh thường đúng là thất bại. Nàng muốn với nàng ta cần phải nhắc nhở, so với nàng ta bản thân nàng hiểu hơn nhiều. Chẳng qua Cẩn Nương sống qua hai kiếp, những cái khác dám nhưng phải phòng bị với người khác như thế nào, nàng rất là tâm đắc.

      "Đa tạ Ôn di nương nhắc nhở."

      Ôn di nương thấy Cẩn Nương gì nữa khó hiểu và thất vọng, "Phía Vương phi, nếu ngươi có chủ ý ta có thể giúp ngươi chuyển lời."

      Cẩn Nương lắc đầu, "Chuyện của ta phiền Ôn di nương quan tâm".

      Ôn di nương mất hứng, vậy mà Lục Cẩn Nương này lại tính toán cho bản thân. Điều này làm cho Ôn di nương có cảm giác bực bội, nàng ta đúng là phân biệt tốt xấu. Hừ lạnh tiếng, quay đầu , cùng Cẩn Nương nữa.

      Đối với hành vi ấu trĩ tới cực điểm của Ôn di nương. Cẩn Nương ngoại trừ buồn cười vẫn là buồn cười. Ôn gia như thế nào lại đưa tiểu thư đầu óc có chút trì độn vào Vương phủ thế biết?
      Aliren, bornthisway011091, Tôm Thỏ3 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 43: Ngươi đánh ta

      Editor: Ngạo Thế Tuyệt Trần


      “Ai nha… ta còn tưởng rằng mình đến sớm. nghĩ tới mọi người đến trước.” Thanh của Lưu thứ phi vang lên, hôm nay trang phục của nàng kiều diễm như hoa, cho thấy nàng rất dụng tâm chuẩn bị. Lý phu nhân vẫn theo sau như thường lệ.

      Ở phía sau nàng còn có ma ma ôm hài tử, chính là bảo bối Đường Phương Luân của Lưu thứ phi. Đường Phương Luân so với Đường Phương Dư hơn hai ba tháng. Cẩn Nương, Ôn di nương, Liễu mỹ nhân còn có Tiết di nương cùng tiến lên chào hỏi Lưu thứ phi và Lý phu nhân.

      Lưu thứ phi cười híp mắt, hiển nhiên tâm tình khá tốt, “Chớ khách khí, mọi người đều là người nhà. Hôm nay là gia yến cho nên đừng đến cấp bậc lễ nghĩa nhiều như vậy.” Sau khi xong liền mang theo Lý phu nhân hành lễ với La sườn phi.

      La sườn phi đem Đường Phương Kế và Đường Phương Dư giao cho ma ma và nha hoàn. Sau đó nâng chung trà lên nhìn cũng chưa từng nhìn Lưu thứ phi chút.

      Ngược lại Lưu thứ phi cũng chẳng nhìn thẳng vào nàng, trong mắt lóe lên vẻ bất mãn nhưng nét mặt như trước mang theo ý cười, “Tham kiến La tỷ tỷ. La tỷ tỷ hôm nay hết sức xinh đẹp, muội muội ngưỡng mộ.”

      “Hừ!” La sườn phi hừ lạnh tiếng “Làm sao vậy? Hôm nay thế nào mà dám nhìn thẳng vào ta. Cũng đúng…ở trước mặt Vương gia mặt mày rạng rỡ chút, để Vương gia chỗ ngươi vài lần “

      Trong lòng Lưu thứ phi tức giận vô cùng, La sườn phi là quá đáng ghét nhưng nàng cũng chỉ cười cười, “La tỷ tỷ đùa. Ta sao có thể dám sánh cùng La tỷ tỷ. Ai chẳng biết Vương phủ chúng ta La tỷ tỷ xinh đẹp bậc nhất, đến Vương phi cũng phải chịu thua.”

      “Ngươi ít chuyện Vương phi cho ta, nếu như ngươi còn dám khiêu khích, đâm thọc đừng trách ta để cho ngươi chút mặt mũi.” La sườn phi rất chán ghét Lưu thứ phi chuyên gây , tự cho là thông minh đem người khác thành kẻ ngu si.

      Lưu thứ phi vừa tiến đến, Cẩn Nương chỉ biết trong phòng được an tĩnh. Chỉ là nghĩ tới lúc này mới đôi câu mà hai người giương cung bạt kiếm, thiếu chút nữa muốn động thủ. Cẩn Nương nhìn Liễu mỹ nhân cúi đầu, cau mày lại. Dường như có chút kiên nhẫn thế nhưng nàng ấy cũng chẳng muốn khuyên bảo. Trái lại Ôn di nương vui vẻ ở bên vụng trộm cười, đoán chừng chờ xem kịch vui.

      Cẩn Nương cũng len lén nhếch khóe miệng. ra chỉ cần chiến tranh đốt đến người mình nhìn hai người họ khẩu chiến nghe cũng vui tai.

      “La tỷ tỷ thế là sao? Chẳng lẽ La tỷ tỷ muốn uy hiếp muội? Có lẽ muội đây phải cách tỷ ba trượng cho an toàn.” Lưu thứ phi cười hì hì, vẻ mặt khinh thường. Nhi tử sao? Ai chẳng có?! So về tài hoa La sườn phi đó có sao? Gia thế nàng ta cũng chỉ là Nhị đẳng Bá phủ thôi, có gì đặc biệt hơn người. Nàng mới sợ La sườn phi đâu.

      “Đúng là chuyện cười. Lưu thị ngươi là cái thứ gì, ngươi có tư cách gì ở trước mặt ta này nọ. Cút ra ngoài cho ta, bổn Sườn phi muốn thấy mặt ngươi.” La sườn phi chút chút mặt mũi cũng cho, đem Lưu thứ phi trở thành ôn dịch phải đuổi ra ngoài. Tất cả mọi người lúc này đều cúi đầu dám cử động chút nào, rất sợ La sườn phi phát tiết bực tức đầu của mình.

      Lưu thứ phi vui vẻ kềm được, trực tiếp cười lạnh tiếng, “La sườn phi có phần quá mức rồi, ngươi cho đây là nhà ngươi?! La tỷ tỷ, ta khuyên ngươi câu, đừng giương nanh múa vuốt như vậy. Vương phi còn có lên tiếng, đến phiên ngươi tới bậy”.

      “Ngươi cái gì?” La sườn phi vỗ bàn đứng lên.

      Lưu thứ phi cũng cam lòng yếu thế, mắt lớn trừng mắt với La sườn phi “Chẳng lẽ tai của La tỷ tỷ bị điếc phải ? Ta lớn tiếng như thế, vậy mà La tỷ tỷ có nghe thấy. Nếu thỉnh thái y xem mạch cho La tỷ tỷ có được ?”.

      “Ngươi đúng là làm càn!” La sườn phi tận lực áp chế cơn tức của mình, nếu cố kỵ hôm nay là gia yến. Nàng nhất định phải tát cho nàng ta hai cái.

      “Ta chính là làm càn đó thế nào?” Dường như Lưu thứ phi nắm đúng nhược điểm của La sườn phi nên tiếp tục khiêu khích.

      là to gan. Ngươi tự mình đưa đến cửa, vậy cũng đừng trách ta khách khí.” La sườn phi giơ tay lên định hướng Lưu thứ phi đánh tới.

      Cẩn Nương giọng kinh hô, muốn đánh sao?! Ôn di nương khỏi hưng phấn, đánh nhanh lên, tốt nhất là đánh cho mạnh vào. Liễu mỹ nhân nghiêng người về phía trước, muốn đứng dậy khuyên bảo.

      Lưu thứ phi lại càng hoảng sợ, thấy La sườn phi giơ tay lên liền sợ hãi kêu to, “Ngươi dám đánh ta?”.

      “Đánh ngươi thế nào.”

      Đúng lúc này thanh trong trẻo đột nhiên vang lên, kèm theo tiếng ma ma kêu to và hài tử khóc nháo, “Ta đánh ngươi. Ai cho mẫu thân ngươi bắt nạt mẫu thân ta.”

      Ánh mắt của Cẩn Nương có chút tin được nhìn tiểu công tử của La sườn phi Đường Phương Kế bất bình cho mẫu thân, chạy tới đánh hài tử của Lưu thứ phi. Lưu thứ phi vừa nghe Đường Phương Luân khóc lên, nhất thời nóng nảy ôm hài tử của mình, đẩy Đường Phương Kế còn ra sức thị uy với Đường Phương Luân ra.

      Khí lực Lưu thứ phi tuy nhưng dù sao cũng là người lớn. Đường Phương Kế chỉ là tiểu hài tử, dĩ nhiên là mất đà đặt mông ngồi dưới đất. La sườn phi thấy nhi tử của mình bị đẩy nên đâu còn nhịn được, chạy đến trước mặt Lưu thứ phi đấm mạnh vào vai, “Ngươi… ác phụ này. Hôm nay bổn Sườn phi đánh chết ngươi là được.”

      A —— Lưu thứ phi bị đau, hét lên.

      đánh nhau? Lần này tất cả mọi người ngồi yên được nữa. Nếu động khẩu sao nhưng động thủ lại là chuyện khác. Cẩn Nương trước hết đứng lên , “Còn mau kéo hai chủ tử ra. Nhanh lên chút, chẳng lẽ các ngươi muốn chờ Vương gia và Vương phi tới các ngươi mới hành ?”

      Hạ nhân còn sững sờ, vừa nghe thế liền muốn tiến lên kéo. Chẳng qua ánh mắt dừng ở chổ Liễu mỹ nhân và Lý phu nhân. Trong lúc đó hai người họ cũng liếc nhau, dường như ở cái nhìn này đạt được ăn ý, “Mau kéo Sườn phi và Thứ phi ra, thể làm lớn chuyện được “

      Có hai người này lên tiếng cho nên bọn hạ nhân còn có cố kỵ gì nữa. Mọi người đồng tâm hiệp lực can ngăn, Cẩn Nương muốn lên kiểm tra nhưng bị Ôn di nương gắt gao kéo lại, “Ngươi nhiều chuyện làm gì, để cho các nàng đánh càng lợi hại càng tốt”.

      Cẩn Nương giận quá hóa cười, “Ôn di nương, ngươi cho là các nàng đánh nhau mà chúng ta cứ khoanh tay đứng nhìn chút tình cũng liên quan sao? Ngươi cảm thấy theo tính tình của Vương gia và Vương phi xử trí như thế nào? Ngươi biết để ta cho ngươi biết: chúng ta ngồi ở đây cũng đừng mong phủi sạch trách nhiệm. Ngươi muốn xem náo nhiệt cũng đừng lôi kéo ta. “

      Cẩn Nương hất tay Ôn di nương ra, vội vàng chạy tới. Ôn di nương phẫn hận giậm chân, bất đắc dĩ chỉ có thể theo Cẩn Nương tiến đến.

      P/S: Ta mới có trạch đấu thôi mà như thế, đến khi cung đấu ra sao nữa. Mong chờ à nha…
      Chương 44: Hạ bệ

      Editor: Ngạo Thế Tuyệt Trần


      Tính cách La sườn phi bưu hãn, công phu cũng dũng mãnh phi thường. Lưu thứ phi đầu óc có tốt thế nào nhưng đáng tiếc với sức lực thế này cũng như lấy trứng chọi đá, làm sao mà phản kháng được. Dáng vẻ Lưu thứ phi quá đỗi chật vật, tóc tai, dung mạo ra hình dạng gì hết, ngay cả trang phục cũng nhăn thành đoàn. Ban đầu trang phục vốn tỉ mỉ, kết quả tất cả đều tiện nghi cho người khác. Trái lại bộ dáng La sườn phi rất tốt, vô cùng tốt. sợi tóc cũng thiếu, vẫn diễm lệ như trước. Nếu như gương mặt có chút ôn nhu, tính cách khiêm tốn chút, vậy càng đẹp.

      “Oa…..” Lưu thứ phi mất hết thể diện, còn mặt mũi nào gặp người khác, chỉ có thể ủy khuất gào khóc. Mà tiểu hài tử của nàng cũng há to miệng cùng với mẫu thân khóc lớn, “Oa oa… Mẫu thân… “

      Đường Phương Kế cam lòng tỏ ra yếu kém cũng khóc lớn trận. Chỉ có đường Phương Dư xem như an tĩnh, được ma ma ôm, cách xa tình.

      Nhìn lại La sườn phi dáng vẻ thở hổn hển, đánh Lưu thứ phi trận như thế cũng làm nàng vui vẻ, chỉ cảm thấy cơn tức trong lòng giảm bớt. Nhất là nhìn thấy Lưu thứ phi khóc sướt mướt, càng làm cho nàng hận thể xông lên đánh trận nữa.

      Cẩn Nương nhìn tình hình, nếu như Vương gia và Vương phi tới thấy màn này, ai cũng đừng mong tránh khỏi chịu phạt. Cẩn Nương lại muốn ra mặt, lo lắng bị người khác giận chó đánh mèo, chỉ có thể giọng với Lý phu nhân và Liễu mỹ nhân, “Giờ cũng còn sớm. Vương gia và Vương phi rất nhanh đến. Mọi người cứ vây quanh ở chỗ này cũng có cách nào giải quyết tình.”

      Lý phu nhân và Liễu mỹ nhân trong lòng đều khẽ động, quay đầu liếc nhìn Cẩn Nương. thể Cẩn Nương nhắc nhở rất đúng, lúc này cũng phải là lúc hành động theo cảm tính. Lý phu nhân ngồi xuống, bắt đầu giọng khuyên bảo Lưu thứ phi, lúc này phải thời gian khóc, trước hết phải rửa mặt, thay y phục khác mới là quan trọng.

      Liễu mỹ nhân cũng buông bỏ bất mãn trong lòng, tới bên người La sườn phi giọng : “Sườn phi, Vương gia và Vương phi đến. Nếu như thấy màn này sợ là bất lợi cho Sườn phi. bằng qua hôm nay rồi hãy tiếp.”

      La sườn phi quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng, khiến cho người khác hết sức kinh sợ, nhìn chằm chằm Liễu mỹ nhân : “Hôm nay ngươi đúng là có lòng tốt”.

      Liễu mỹ nhân cúi đầu, có chút được tự nhiên nhưng cũng thêm gì nữa. La sườn phi lại nhìn Cẩn Nương cách xa vài bước, từ nàng tập võ nên nhạy cảm hơn người khác rất nhiều. Những lời Cẩn Nương với Lý phu nhân và Liễu mỹ nhân, nàng đều nghe được. Vẫn luôn cho Cẩn Nương là người nhát gan, sợ phiền phức. nghĩ tới đầu óc vẫn rất tốt, thời khắc mấu chốt cũng là biết nặng .

      Lưu thứ phi hiển nhiên biết phải trái, tại ở đây khóc nháo tuyệt đối giải quyết được vấn đề. Nàng cũng muốn mất mặt trước mặt Vương gia, khiến Vương gia ghét bỏ nàng. Thế nhưng để nàng cứ rời như vậy, trong lòng nàng cam nguyện.

      Lý phu nhân trông đợi nhìn La sườn phi, mong muốn La sườn phi hai ba câu mềm mỏng. Bất kể như thế nào, La sườn phi đánh người là , nàng ta cũng nên bày tỏ chút mới được.

      La sườn phi hừ lạnh tiếng, thầm nghĩ nàng mới thèm cho nàng ta bậc thang. Dựa vào cái gì chứ?! Đáng đời nàng ta xui xẻo.

      Liễu mỹ nhân kéo ống tay áo của La sườn phi, “Sườn phi, tha cho người được nên tha. Hôm nay giống như mọi khi, tính tình Vương gia và Vương phi người cũng biết đó, Sườn phi thể thu xếp hậu quả được đâu. lát còn có chuyện quan trọng phải làm, đừng vì chút so đo mà làm hỏng đại .”

      La sườn phi được Liễu mỹ nhân nhắc nhở, cũng tỉnh táo lại. Bị ả Lưu thị này làm chậm trễ, thiếu chút nữa quên chính . Thế nhưng để nàng với nàng ta, nàng đúng là chịu nỗi. Cuối cùng có cách nào, chỉ có thể lạnh nhạt : “Lưu muội muội, ngươi đừng khóc nữa. Hôm nay là ta quá xúc động, chờ qua ngày mai chúng ta từ từ chuyện. Ngươi thấy thế nào?”.

      Lưu thứ phi tức giận đến nôn ra máu, La sườn phi cũng quá khi dễ người. Có điều nàng ta cho nàng bậc thang, nếu nàng mượn cơ hội xuống, chỉ sợ càng khó xử. Lưu thứ phi lau nước mắt, lại ủy khuất , “La tỷ tỷ đúng là người phóng khoáng nhưng quyền cước này cũng quá… Xem như hôm nay muội muội được may mắn mở mang tầm mắt trước oai phong của tỷ tỷ. Chẳng qua muội muội chỉ là nữ nhân yếu đuối, làm sao chống lại quyền cước như vậy. Mà thôi… La tỷ tỷ hiểu chuyện, muội cũng thể cùng La tỷ tỷ chất nhất. Điểm ấy muội vẫn hiểu mà.” Lý phu nhân dìu Lưu thứ phi đứng lên, nàng hơi như thế, chỉ còn thiếu điều trực tiếp chỉ trích La sườn phi ỷ thế hiếp người, vô sỉ, biết xấu hổ. Vậy mà lại động thủ với nữ nhân yếu đuối, là làm cho người ta khinh thường.

      La sườn phi tức giận đến sắc mặt tái xanh, muốn đáp lại vài câu. Chỉ có điều bị ánh mắt u oán của Lưu thứ phi kích động, trong lúc nhất thời phản ứng kịp. Chờ đến khi phản ứng lại người ta rửa mặt, cũng thể đuổi theo mắng chửi.

      Trong lòng La sườn phi thoải mái, nghẹn lại bụng. Liễu mỹ nhân đứng cách nàng ta cho xa, để tránh bản thân bị hỏa thiêu. Cẩn Nương vẫn ngồi ở phía dưới, tất cả mọi người đều an tĩnh, dường như chuyện xảy ra trước đó căn bản tồn tại. Ôn di nương cố tình muốn mấy câu với Cẩn Nương, chỉ là trong phòng quá mức yên lặng, ngược lại tốt để lên tiếng.

      Đại đường xảy ra chuyện lớn như vậy, làm chủ mẫu của Vương phủ, Tề vương phi tất nhiên biết trước tiên. Lúc này chợt nghe Phòng ma ma hỏi, “Vương phi, có cần chút cho Vương gia hay ?”

      cái gì? “Tề vương phi mỉm cười, dường như nghĩ đến chuyện gì cao hứng.

      “Vương phi, lẽ nào việc này cứ cho qua như vậy? Thế tiện nghi cho hai người kia rồi”. Phòng ma ma cam lòng.

      Tề vương phi lại vui vẻ, “ có gì tiện nghi cả. Nếu các nàng biết tốt xấu, thu xếp cho êm chuyện bổn phi cũng bỏ qua mọi chuyện. Về phần Vương gia… Phòng ma ma, ngươi phân phó người của Hỉ Nhạc đường được lắm mồm trước mặt Vương gia. Còn những người khác tùy ý bọn họ”.

      Ý của Vương phi chính là khống chế tin tức, chỉ cần phải người của Hỉ Nhạc đường truyền là được. Phòng ma ma vừa nghĩ, cảm thấy chủ ý này hay vô cùng, “Vương phi phải. Cũng nên để Vương gia biết tính tình hai người họ là cái dạng gì, cả ngày vô cớ sinh . Nếu Vương phi phạt nặng bọn họ lại lung tung nhưng Vương phi phạt các nàng, các nàng biết tốt xấu, mắt mọc đỉnh đầu. Cứ dứt khoát để Vương gia ra mặt lần này, Vương phi nghỉ ngơi chút, chờ xem kịch vui.”

      Tề vương phi cười cười, Phòng ma ma đúng, cũng chẳng Phòng ma ma sai, chỉ hỏi: “Chỗ Vương gia như thế nào? Thời gian còn sớm, chúng ta cũng nên ra”.

      “Vương phi đúng”.
      Chương 45: Châm biếm

      Editor: Ngạo Thế Tuyệt Trần


      “Vương gia, Vương phi đến!”

      Mọi người bên trong đại sảnh đều đứng lên, tới cửa chính nghênh đón. Ôn di nương bên cạnh Cẩn Nương, giọng hỏi: “Ngươi xem Vương phi có biết chuyện xảy ra ở đây hay ?”

      Cẩn Nương quay đầu lại, cũng để ý tới Ôn di nương, chỉ giả vờ như có nghe thấy. Trong lòng Ôn di nương khỏi nghĩ thầm, có phẩm cấp đúng là bất đồng, hôm nay cũng đem nàng để vào mắt. đáng giận mà.

      Vương gia và Vương phi cùng nhau vào đại sảnh, ở phía sau là hai hài tử, dĩ nhiên là con ruột của Tề vương phi. Đứa lớn là nam hài, khoảng bảy tuổi, cũng là thế tử của Vương phủ, Đường Phương Văn. Nữ hài cũng là trưởng nữ của Vương phủ, tức quận chúa Đường Phương Thiền, năm tuổi, rất là thông minh, khả ái. Đến nay Vương phủ cũng chỉ có hài tử của Tề vương phi mới có tước vị, hài tử của La sườn phi và Lưu thứ phi chỉ sợ phải chờ tới sau khi thành niên mới có cơ hội phong tước.

      Cẩn Nương vào phủ lâu như vậy, đến nay là lần đầu tiên nhìn thấy hài tử của Tề vương phi. Thế tử Đường Phương Văn có chút trưởng thành hơn so với tuổi, vẻ mặt chút thay đổi, nhất cử nhất động rất có quy củ. Chẳng qua là Cẩn Nương thấy giống hài tử bảy tuổi chút nào, về phần quận chúa Đường Phương Thiền ánh mắt đặc biệt linh động, so với thế tử thông minh lanh lợi hơn rất nhiều.

      Chờ sau khi Ngũ vương gia và Vương phi ngồi xuống, mọi người cùng tiến lên thỉnh an. Sau đó phải hướng thế tử và quận chúa thỉnh an, lúc La sườn phi và Lưu thứ phi thỉnh an hai hài tử chỉ cảm thấy vạn phần muốn. Trong lòng tức muốn chết, nếu nhi tử của mình là thế tử tốt rồi nhưng mà chuyện này cũng chỉ có thể suy nghĩ chút mà thôi.

      “Đều đứng lên . Hôm nay là gia yến, cần chú ý quy củ nhiều như vậy.” Vương phi mỉm cười, sau đó nhìn Ngũ vương gia, “Vương gia có muốn gì hay ?”

      Ngũ vương gia gật đầu, giận mà uy, “Đúng là gia yến cần quá mức câu nệ. Chẳng qua Vương phủ tự có quy củ, nếu có người ỷ vào thân phận của mình hành lung tung, đừng trách bổn vương cho các ngươi thể diện.” Ánh mắt đảo qua La sườn phi Lưu thứ phi, ngoài ra cũng nhìn đến tất cả mọi người.

      Hiển nhiên là chuyện xảy ra trước đó Ngũ vương gia biết và tất nhiên Vương phi cũng phải biết. Trong lòng Cẩn Nương yên, nàng vừa cảm giác được ánh mắt của Ngũ vương gia dừng lại người nàng ràng, làm cho nàng rất khẩn trương.

      Ngũ vương gia hơi híp mắt, nhìn Tề vương phi. Trong lòng Tề vương phi có chút bất an, cười : “Vương gia nhìn thiếp như vậy, chẳng biết có chuyện gì?”

      “Những chuyện còn lại Vương phi xem rồi lo liệu .” Vẻ mặt Ngũ vương gia tuy là để tâm lắm nhưng lo lắng trong lòng Tề vương phi càng phát ra lợi hại. Nàng hơi cúi đầu suy nghĩ, cũng ràng tại sao Ngũ vương gia như vậy. Phu thê nhiều năm, có mấy lời cần phải nhưng hai bên đều hiểu . Ngũ vương gia trách nàng phóng túng hạ nhân quá đáng đây mà, Sườn phi, thứ đánh nhau như thế, vậy mà lại để bọn hạ nhân truyền miệng khắp phủ.

      Tề vương phi cũng hiểu ngọn nguồn, ngẩng đầu lên với mọi người: “Hôm nay là gia yến ta cũng nhiều, các ngươi đều là người biết quy củ. Chuyện trước kia ta cũng đề cập nữa, về sau nếu người nào vi phạm quy củ, hồ ngôn loạn ngữ, thậm chí động thủ. Vậy chúng ta liền chiếu theo quy củ mà làm. Các ngươi có nghe ?”

      , Vương phi!”

      Quả nhiên là gạt được, Cẩn Nương thầm thấp thỏm. Cũng may Vương gia và Vương phi có truy cứu, chỉ điểm này đủ cho mọi người an tâm hơn nhiều.

      “Được rồi, tất cả mọi người cứ vui vẻ chút, mau mở yến!”

      Mọi người theo Vương gia Vương phi dời bước đến nội viện. Bên trong sớm thu dọn xong, bọn hạ nhân nghe được mệnh lệnh. Trong nháy mắt, tất cả đều bưng món ăn lên, tất cả vây quanh cái bàn tròn, ngồi yên lặng.

      Vương gia và Vương phi tất nhiên là ngồi ở vị trí đầu. Cạnh Vương phi là La sườn phi, tiếp theo là Lưu thứ phi và mọi người lần lượt theo phẩm cấp ngồi đúng vị trí. Về phần hài tử ngồi cạnh Vương gia, lớn chút có thể tự lo liệu. Còn hài tử quá đều do các ma ma hầu hạ.

      Vốn Cẩn Nương cho rằng gia yến như vậy di nương có tư cách lên bàn ăn, nghĩ rằng Vương phi rất là độ lượng, trưng cầu ý kiến Vương gia liền để tất cả các vị di nương ngồi xuống. Tất nhiên là ngồi ở phía dưới, Nhìn bộ dáng thận trọng kia, Cẩn Nương hoài nghi chút nào đây là lần đầu tiên các nàng được phép ngồi bàn. Trái lại biểu Ôn di nương rất nhuần nhuyễn, giống như lần đầu tiên lên bàn ăn

      Cẩn Nương rất là hiếu kỳ, Tề vương phi quản Vương phủ rất nghiêm, cũng rất có quy tắc. Thế nhưng vì sao lại cho phép di nương lên bàn? Ở nhà người bình thường cũng có chuyện này.

      Nhìn biểu tình La sườn phi và Lưu thứ phi biết, đối với Lâm di nương và Tiết di nương được lên bàn, hai người đều cảm thấy khó chịu. Nếu cố kỵ trước mặt Vương gia, thiếu chút nữa La sườn phi vứt đũa.

      Ánh mắt Vương gia lạnh lùng, đối với mọi người bàn chưa từng để ở trong lòng. Tề vương phi mắt liếc La sườn phi, trong ánh mắt hàm ý cảnh cáo. Nhắc nhở nàng an phận chút chớ để xảy ra chuyện, bằng đừng trách nàng.

      Lưu thứ phi thấy La sườn phi kinh ngạc nhìn Tề vương phi, lại cao hứng. Chỉ thấy Tề vương phi quay sang Vương gia cười , “Vương gia, gia yến hôm nay khó có khi mọi người đầy đủ. Chẳng qua rượu này Vương gia cần phải uống. Đây là mỹ tửu thiếp cho trù phòng chuẩn bị, trước tiên thiếp kính Vương gia chén!”

      Rốt cục Ngũ vương gia lộ ra nụ cười, “Vương phi vất vả rồi. Vương phi ngày đêm lo liệu phủ đệ lớn như vậy nên bổn vương kính Vương phi chén mới phải.”

      Tề vương phi ngượng ngùng : “Trong lòng Vương gia nhớ đến thiếp, thiếp rất thỏa mãn. Vương gia, chúng ta là phu thê cũng cần quá mức khách khí. Chúng ta cạn hết chén này có được ?”

      “Tốt!”

      Vương phi thấy Vương gia uống cạn, lúc này mới bưng ly rượu lên uống. Có Vương phi và Vương gia mở đầu, cho nên mọi người liền bắt đầu mời rượu nhau. Vừa kính Vương phi, cũng kính Vương gia. bàn bầu khí cũng sôi nổi hơn, Cẩn Nương cũng theo mọi người cùng nhau náo nhiệt mời rượu.
      Chương 46: Mời rượu

      Editor: Ngạo Thế Tuyệt Trần


      Cẩn Nương bưng ly rượu, linh hoạt tới bên người Ngũ vương gia khẽ , "Vương gia, thiếp xin kính Vương gia chén, mong Vương gia nhận cho."

      Bầu khí vẫn náo nhiệt, thế nhưng đối với chuyện Cẩn Nương mời rượu Ngũ vương gia vẫn là hấp dẫn ánh mắt của mọi người hơn. Ai bảo Cẩn Nương là người mới, Vương gia lại ham mới cũ. Chỉ thấy La sườn phi xem thường hừ lạnh. Hôm nay tính ra nàng là người đẹp nhất thế nhưng ánh mắt Ngũ vương gia cũng lưu lại người nàng, điều này làm cho La sườn phi phiền muộn, còn có cam lòng.

      Lưu thứ phi hơi hé mắt, có thể Cẩn Nương cũng vô hại như vậy. Chẳng lẽ cần phải đánh giá nàng ta lại hay sao? Lưu thứ phi còn do dự.

      Chỉ có Tề vương phi khóe miệng mỉm cười nhìn Ngũ vương gia, lại quét mắt người của Cẩn Nương, "Vương gia, mảnh tâm ý của Lục tài tử. Vương gia cũng thể làm nàng mất mặt được."

      Cẩn Nương rất khẩn trương, nàng vẫn cúi đầu bưng ly rượu. Trước nàng còn tự tin tràn đầy nhưng giờ khắc này nàng lại xác định, việc nàng vội tới mời rượu Ngũ vương gia có đúng đắn hay . Thế nhưng lúc này đâm lao phải theo lao, phải kiên trì. Nghe được Vương phi vì nàng , nàng cảm kích hướng Vương phi nhìn lại. Chỉ thấy Vương phi đối với nàng gật đầu, ý bảo nàng an tâm chút chớ nóng vội.

      Ngũ vương gia cân nhắc nhìn Cẩn Nương, cả người nàng cứng ngắc. Rốt cục Ngũ vương gia vươn tay tiếp nhận ly rượu của nàng. Thái giám Cố Trung liền lấy ly đầy rượu khác đưa cho Cẩn Nương, ý bảo nàng cùng Ngũ vương gia uống. Cẩn Nương có chút choáng váng, trước đó uống mấy ly, có chút chịu nổi. Chỉ là lúc này, bất kể như thế nào cũng phải uống.

      Cẩn Nương xấu hổ nhìn Ngũ vương gia, "Vương gia, thiếp xin cạn trước." Dứt lời, hơi uống cạn. Trong miệng nóng hừng hực, khó chịu đến nỗi sắc mặt đều đỏ lên.

      Ngũ vương gia lại cao hứng, nắm lấy tay Cẩn Nương, "Tốt." Sau đó cũng uống cạn ly rượu.

      "Đa tạ vương gia." Cẩn Nương thở ra hơi, cuối cùng cũng thuận lợi hoàn thành mục tiêu, kế tiếp chính là mời rượu Vương phi.

      Mọi người thấy Vương gia dứt khoát uống ngay rượu của Cẩn Nương mời, chợt cảm thấy có gì vui nên cũng tập trung nhìn nàng nữa. Cẩn Nương tiếp tục bưng ly rượu tới trước mặt Tề vương phi, "Thiếp kính Vương phi chén, xin Vương phi nhận cho."

      Tề vương phi rất là thẳng thắn, "Được, ly rượu này ta uống. Cũng xem như đây là tâm ý của muội muội." Tề vương phi dứt khoát uống, Cẩn Nương cũng cùng uống cạn. Nàng định lui ra nhưng lại nghe được Tề vương phi bổng lên tiếng. Cẩn Nương thể làm gì khác hơn là đứng nghe.

      "Trong khoảng thời gian này, muội khá hiểu quy củ, cũng là người biết phải trái. Sau này cứ làm cho tốt, nên phụ tấm lòng của Vương gia và bổn phi." mặt Tề vương phi lộ ra vẻ mặt khích lệ, dường như rất xem trọng Cẩn Nương.

      Trong lòng Cẩn Nương kích động, chẳng lẽ nàng thông qua khảo nghiệm của Vương phi? Vương phi làm chổ dựa cho nàng sao? Cẩn Nương đè xuống kích động trong lòng, đỏ mặt : "Vương phi khen sai rồi. Giáo huấn của Vương phi thiếp ghi nhớ trong lòng, để cho Vương phi thất vọng."

      "Vậy là tốt rồi. xuống ."

      Cẩn Nương cảm thấy bước chân như mây, nếu có Lệ Chi đỡ lấy nàng ngã xuống. Chẳng qua sao hết, có được khẳng định của Vương phi, có thể làm cho Vương phi tiếp nhận nàng, Cẩn Nương cảm thấy rất đáng giá. Sau này nàng cũng có chỗ dựa vững chắc, người khác khi dễ nàng cũng phải cân nhắc chút.

      Cẩn Nương vui vẻ trở về vị trí ngồi, Ôn di nương lập tức sáp lại gần, "Lục tài tử, ngươi cao hứng như thế, có phải Vương phi gì với ngươi? Ngươi với ta chút a."

      Do uống rượu nên hai má của Cẩn Nương hồng hồng, nàng lắc đầu : " có." Tiếp theo híp mắt, dường như muốn trêu Ôn di nương chút, "Ta cho ngươi."

      Sắc mặt Ôn di nương khó coi, trong mũi hừ tiếng, "Có gì đặc biệt hơn người. Ta thèm đâu."

      Liễu mỹ nhân nghe được động tĩnh, thâm ý nhìn Cẩn Nương, "Chúc mừng Lục tài tử."

      "Ta hiểu ý tứ của Liễu mỹ nhân" Đầu óc Cẩn Nương nhất thời trở nên trấn tĩnh, bắt đầu giả bộ ngớ ngẩn.

      Liễu mỹ nhân có nhiều lời, "Tóm lại, sau này Lục tài tử có cuộc sống tốt đẹp, dù sao chăng nữa cũng chúc mừng ngươi tiếng mới phải." Bưng ly rượu lên giống như là muốn mời rượu.

      Cẩn Nương chớp mắt cái, tối nay Liễu mỹ nhân còn uống qua ngụm rượu nào. Nàng cho rằng tửu lượng của Liễu mỹ nhân yếu kém nên mới uống. Nhưng khi nhìn dáng vẻ nàng cầm ly rượu lại giống như biết uống. Cẩn Nương do dự, bưng lên ly rượu trước mặt, muốn khách khí với Liễu mỹ nhân hai câu nhưng nghĩ tới đột nhiên Lý phu nhân ngã vào người Liễu mỹ nhân. Rượu trong tay Liễu mỹ nhân đều đổ hết y phục.

      Nửa người Lý phu nhân đè ở người Liễu mỹ nhân, còn Liễu mỹ nhân lại đè người Cẩn Nương. Liễu mỹ nhân a tiếng, trong nháy mắt sắc mặt trở nên cực kỳ trắng bệch. Ôm bụng, kêu lên, "Ta đau.... A.....đau quá...."

      "Làm sao vậy?" Trong lòng Cẩn Nương bất an, hình như có chuyện nữa rồi. Thế nhưng Liễu mỹ nhân nằm ở người nàng, nàng lại thể đem người ta ném qua bên.

      "Ai nha, Liễu muội muội, chuyện gì xảy ra? Ngươi làm gì thế? Hại ta thiếu chút nữa té mặt đất rồi." Lý phu nhân hai lời, trực tiếp ác nhân cáo trạng trước.

      Cẩn Nương xác định Lý phu nhân hay giả, chỉ có thể nhìn Liễu mỹ nhân thống khổ đến mức mồ hôi đều đổ xuống. Cẩn Nương lại cầu cứu nhìn La sườn phi.

      La sườn phi hai lời, đứng lên tới bên người Liễu mỹ nhân, kéo Lý phu nhân ra, trực tiếp ném , ánh mắt hung ác, "Nếu như Liễu muội muội có chuyện gì, ta tìm ngươi tính sổ." Tiếp theo lại trừng mắt nhìn Cẩn Nương, "Lục tài tử, ngươi cũng chạy thoát đâu."

      Cẩn Nương ngạc nhiên, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Ai có thể chút cho nàng , sao mà nàng có chút hồ đồ rồi.

      Spoil: Chương 47: Bị hàm oan

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 47: Bị hàm oan

      Editor: Ngạo Thế Tuyệt Trần


      Liễu mỹ nhân mang thai hơn tháng! Vốn là gia yến hôm nay định tuyên bố tin tức này nhưng lại bị Lý phu nhân và Cẩn Nương hại động thai khí, rất may là Liễu mỹ nhân tuổi còn trẻ thân thể tốt, lại thêm thái y đến đúng lúc nên hài tử cuối cùng cũng giữ được. Thế nhưng phải nằm giường thời gian, được vất vả.

      Ban đầu Cẩn Nương thấy mờ mịt nhưng trong nháy mắt tỉnh táo lại. Đây ràng là mưu, mưu này chắc là hướng về phía Lý phu nhân thế nhưng tiện thể đem nàng dính vào. Có lẽ Liễu mỹ nhân có ý tính toán với nàng nhưng mà cơ hội tốt như vậy, với tính tình La sườn phi làm sao có thể bỏ qua cho nàng được.

      Cẩn Nương hốt hoảng, phản ứng đầu tiên chính là muốn thanh minh cho mình, thế nhưng chống lại ánh mắt lạnh như băng của Ngũ vương gia, tất cả đều nên lời. Nàng biết lúc này nếu như có biện giải thế nào ở trong mắt Vương gia càng làm cho chán ghét hơn. Thế nhưng phải gánh chịu tội danh mưu hại hài tử trong bụng của Liễu mỹ nhân, bất kể như thế nào Cẩn Nương đều cam lòng.

      Dựa vào Ngũ vương gia được rồi, Cẩn Nương chỉ có thể tìm giúp đỡ bên phía Vương phi. Thế nhưng Tề vương phi lại làm như biết gì hết, chỉ vội vàng an ủi Liễu mỹ nhân, vừa trấn an La sườn phi nóng nảy tột độ, còn phải thường xuyên quan tâm phản ứng của Ngũ vương gia.

      Lý phu nhân còn có nơi mà dựa vào, Lưu thứ phi biện bạch cho nàng ta thoát tội, còn Cẩn Nương chỉ có thể thân mình đứng ở trong góc, sắc mặt tái nhợt, bất lực.

      Lệ Chi hoảng sợ vô cùng, "Tiểu thư, chúng ta thể đứng đây mãi như vậy. Người phải nghĩ biện pháp hóa giải việc này mới được."

      Lập Xuân do dự, "Tài tử, chuyện này..."

      "Chuyện của Liễu mỹ nhân liên quan đến ta, ta là người bị hại." Ánh mắt Cẩn Nương đặc biệt nghiêm trọng, Lập Xuân sợ đến dám thêm lời nào nữa.

      Lệ Chi rất đúng, tại phải là lúc tỏ ra yếu đuối như vậy nên Cẩn Nương lấy hết dũng khí tới bên người Tề vương phi. Tề vương phi thấy Cẩn Nương đến, liền bất mãn cau mày. muốn mở miệng đuổi Cẩn Nương, lại nghĩ rằng Cẩn Nương lại dứt khoát quỳ gối trước mặt nàng.

      Toàn thân Cẩn Nương chỉ cảm thấy giá lạnh, chuyện của Liễu mỹ nhân cho dù có trăm cái miệng nàng cũng . Mặc kệ việc này có quan hệ với nàng hay , chỉ cần bọn họ nhận định nàng có liên quan nàng thể nào thoát khỏi. Cẩn Nương đương nhiên cam lòng khoanh tay chịu trói, ai cứu nàng nàng đành tự cứu mình.

      Tề vương phi cho là Cẩn Nương quỳ xuống cầu tình, trong lòng cảm thấy chán ghét : "Đứng lên , chuyện của ngươi tính sau."

      Cẩn Nương làm sao có thể đứng lên, nàng chỉ biết dập đầu, "Vương phi, là muội muội có lỗi. Thỉnh Vương phi trách phạt."

      Tề vương phi giật mình thể tin. Ngay cả Ngũ vương gia nghe thế cũng nhịn được quay đầu lại liếc nhìn nàng. Tuy rằng ánh mắt lạnh lùng như cũ nhưng lại có chút dò xét.

      Sau khi Cẩn Nương dập đầu xong liền cúi đầu, từ tốn : "Vương phi, Liễu mỹ nhân có thai đúng là chuyện quan trọng. Tại muội hồ đồ, chiếu cố tốt Liễu mỹ nhân. Tình huống lúc đó khẩn cấp, nếu như muội có thể đỡ lấy nàng trước khi ngã xuống. chừng Liễu mỹ nhân có việc gì."

      Những lời này vô cùng khéo léo, vừa khiến người ta thấy nàng thành tâm lại nàng sai ở chổ có đỡ Liễu mỹ nhân kịp lúc, chứ phải là mưu hại người ta. Dĩ nhiên nàng tuyệt đối thể nhận tội danh mưu hại Liễu mỹ nhân được.

      Tề vương phi có trả lời Cẩn Nương, ngược lại nhìn Ngũ vương gia. Chỉ thấy thần sắc Ngũ vương gia lắm nhưng tựa hồ đối với mọi chuyện xảy ra trước mắt có hứng thú. Tề vương phi lấy lại bình tĩnh, nhìn chằm chằm Cẩn Nương quỳ mặt đất, "Ngươi dễ nghe. Hôm nay Liễu mỹ nhân vẫn còn nằm ở bên trong. Ngươi chỉ câu nhận sai, chẳng lẽ muốn đem việc này cho qua sao?"

      "Vương phi minh giám, muội muội chưa từng nghĩ như vậy. Liễu mỹ nhân là thai phụ, đáng lẽ muội nên chiếu cố nàng. Chẳng qua hôm nay là gia yến nên nhịn được có uống chút rượu, đến khi tình phát sinh hết thảy kịp. Muội cũng muốn, thỉnh Vương phi trách phạt, như vậy muội mới có thể an lòng được." Cẩn Nương ủy khuất vô cùng, nàng nghĩ tới có ngày gặp phải loại chuyện này. Có miệng nhưng lại khó giải bày, là nghẹn khuất mà.

      Tề vương phi thầm than tiếng "Ngươi cũng coi như có lòng. Đứng lên trước ! Chờ xem tình huống Liễu mỹ nhân như thế nào, rồi hãy đến chuyện này."

      "Đa tạ Vương phi."

      "Ta chấp thuận." Vẻ mặt La sườn phi tức giận, ánh mắt hung ác. Trong tay vẫn nắm lấy Lý phu nhân. Lưu thứ phi kêu to ở phía sau nhưng nàng dứt khoát đem Lý phu nhân vứt mặt đất, "Hai người này đều là đầu sỏ gây nên mọi chuyện, xin Vương phi hãy xử lý công bằng. Nếu ta phục."

      "Ngươi... Ta có từng qua bao che người nào sao?" Tề vương phi tức giận gần chết nhìn Ngũ vương gia.

      Vẻ mặt Ngũ vương gia lạnh lẽo, "Đều câm miệng hết cho ta!"

      Tất cả mọi người ai dám lên tiếng nữa, Ngũ vương gia quay sang cùng thái y chuyện xong liền để Cố Trung tiễn thái y ra ngoài. Sau đó cho người đem Liễu mỹ nhân đưa về viện của mình, mới để ý tới bên này.

      Lưu thứ phi thấy sắc mặt Ngũ vương gia khó coi, vội vàng giúp đỡ Lý phu nhân biện bạch, "Vương gia, việc này chính là ngoài ý muốn. Thiếp hỏi Lý thị, bởi vì nàng cũng uống nhiều, lại biết bị người nào xô ngã ghế nên lúc này mới cẩn thận ngã người Liễu mỹ nhân. Hơn nữa trước đó tất cả mọi người cũng biết Liễu mỹ nhân có thai. Nếu là biết, có cho mười lá gan, nàng cũng dám hại Liễu mỹ nhân và hài tử trong bụng đâu".

      Cả người Cẩn Nương rét run, nàng rất lo lắng cuối cùng mọi người thỏa hiệp đem tội danh đổ vào người nàng. Nếu vậy nàng có còn đường sống hay ?. Cẩn Nương trơ mắt nhìn Tề vương phi, trong khi Tề vương phi lại trốn tránh ánh mắt của nàng. Cẩn Nương thất vọng, lẽ nào nàng trở thành ma chết thay hay sao?!

      Lưu thứ phi lau nước mắt còn Lý phu nhân giọng khóc lóc. Lưu thứ phi làm làm cho trót, thẳng thắn chỉ vào Cẩn Nương : "Vương gia, nếu như muốn tìm ra hung thủ đó cũng chỉ là Lục tài tử. Nàng ta và Liễu mỹ nhân gần nhau, khẳng định sớm biết Liễu mỹ nhân mang thai. chừng nàng ta thầm hận trong lòng, vì vậy thừa cơ hội này gây ra chuyện ngoài ý muốn. Thỉnh Vương gia minh giám."

      Khoé miệng Cẩn Nương run rẩy, Lưu thứ phi quá vô sỉ, nàng ta như thế nào có thể những lời như vậy.

      La sườn phi cười nhạt, "Lưu thứ phi, ngươi đừng tưởng rằng liên luỵ đến Lục tài tử có thể giúp Lý phu nhân thoát tội. Ta cho ngươi biết, Lý phu nhân và Lục tài tử, cả hai người này đều chạy thoát được. Vương gia, vương phủ cũng mấy năm có ai có hài tử. Hôm nay, Liễu mỹ nhân vất vả có thai, lại bị hai nữ nhân ác độc này làm hại, thiếu chút nữa ...Thỉnh Vương gia làm chủ, cho mọi người công đạo."

      "Công đạo?". Ánh mắt Ngũ vương gia lạnh lẽo nhìn chằm chằm La sườn phi.

      Trong lòng La sườn phi hoảng sợ thế nhưng vẫn cố chống đỡ như cũ, "Thỉnh Vương gia dựa theo quy củ trừng phạt nghiêm khắc hai người họ để răn đe."
      Aliren, bornthisway011091, Mizuki4 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 48: Trừng phạt

      Editor: Ngạo Thế Tuyệt Trần


      "Ngươi có lời gì muốn ?". Ngũ vương gia để ý La sườn phi mà quay sang hỏi Lý phu nhân.

      Sắc mặt Lý phu nhân trắng bệch, hốt hoảng vô cùng. Chẳng qua cố gắng lý lẽ, "Hồi bẩm Vương gia, việc này là ngoài ý muốn. Thiếp vốn biết Liễu mỹ nhân có thai, lúc ấy cũng bởi vì bị ghế vướng chân nên có đứng vững mới ngã xuống người Liễu mỹ nhân."

      Ngũ vương gia lại nhìn Cẩn Nương, "Vậy ngươi có gì muốn ?"

      Toàn thân Cẩn Nương cứng ngắc, Lệ Chi và Lập Xuân cũng đều toát mồ hôi, lo lắng biết Cẩn Nương có thể thoát thân hay .

      Cẩn Nương ý tứ của Ngũ vương gia, nàng nên trả lời như thế nào? Nếu mình tuyệt đối vô tội, tuy rằng đây là nhưng cũng thể thoát thân dễ dàng. Còn nếu nhận sai chẳng khác nào tự nhận mình có đỡ Liễu mỹ nhân. Nhất thời Cẩn Nương có cách nào quyết định được.

      Ngũ vương gia vẫn nghiền ngẫm nhìn Cẩn Nương, "Thế nào? dám ?"

      ", thiếp phải là dám " Phút chốc Cẩn Nương liền có dũng khí trả lời, "Bẩm báo Vương gia, thiếp chợt nhớ ra. Trong gia yến tối nay tất cả mọi người cao hứng, duy chỉ có Liễu mỹ nhân nét mặt vẫn nhợt nhạt, chút rượu cũng dính vào. Ban đầu thiếp cho rằng tính tình Liễu mỹ nhân vốn là như vậy, thích uống rượu. Sau đó bởi vì vui vẻ thiếp có uống khoảng mấy chén, đầu óc có chút choáng váng. Liễu mỹ nhân lại đột nhiên bưng ly rượu lên mời, ngay lúc đó thiếp lại nghĩ nhiều. Thấy Lý phu nhân ngã vào Liễu mỹ nhân nên theo bản năng liền đỡ lấy nàng. Nếu như biết Liễu mỹ nhân có thai, nhất định thiếp bảo vệ tốt Liễu mỹ nhân, để cho nàng đến nỗi chịu khổ như vậy. Đều là lỗi của thiếp, là thiếp hồ đồ. Thỉnh Vương gia và Vương phi trách phạt."

      La sườn phi cười nhạt, "Ngươi cho rằng ngươi như vậy, là có thể đem bản thân thoát khỏi hay sao? Đúng là hoang tưởng...."

      "Câm miệng!" Thanh của Ngũ vương gia tựa như phát ra từ trong địa ngục, khiến mọi người sợ run. La sườn phi hung hãn như vậy mà sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.

      Ngũ vương gia mím môi, cực kỳ kiên nhẫn nhìn mọi người. Tề vương phi hết sức vội vàng, nàng biết Ngũ vương gia giận rồi. phải là tức giận chuyện của Liễu mỹ nhân mà là tức giận hậu viện của Vương phủ lại loạn như vậy. Ngũ vương gia ghét nhất bị nữ nhân tính toán, ở trước mặt xuất ra tâm cơ thủ đoạn. Riêng chuyện xảy ra hôm nay cũng chứng minh hậu viện tồn tại nhiều nữ nhân an phận.

      Tề vương phi quyết định nhanh, "Vương gia, bất kể như thế nào. Thân thể của Liễu mỹ nhân bị hao tổn, thiếu chút nữa sinh non là . Hai người Lý phu nhân và Lục tài tử cho phép trốn tránh trách nhiệm. Thiếp xử trí thỏa đáng, Vương gia có thể về sớm chút nghỉ ngơi."

      "Vương phi đúng! Hậu viện là do Vương phi quản, nàng xem nên xử trí như thế nào?" Ngũ vương gia mặt thay đổi liếc nhìn Tề vương phi.

      Trong lòng Tề vương phi khẽ run lên, dứt khoát để cho Lưu thứ phi và La sườn phi có cơ hội gây chuyện nữa, liền "Lý phu nhân và Lục tài tử hành vi đứng đắn, khiến thân thể Liễu mỹ nhân bị thương tổn, động thai khí. Việc này bổn vương phi xử lý công bằng, thể cấp cho Liễu mỹ nhân công đạo. Phạt các ngươi cấm túc hai tháng, đồng thời khấu trừ hai tháng bổng lộc để cảnh cáo. Hai người các ngươi có phục ?"

      Trong lòng Lý phu nhân và Cẩn Nương đều phục nhưng riêng Cẩn Nương cảm thấy xử phạt như thế còn có thể chấp nhận được. Dù sao so với trong tưởng tượng của nàng tốt hơn rất nhiều.

      "Đa tạ Vương gia và Vương phi khai ân, thiếp xin tuân theo". Cẩn Nương cung kính đáp lại.

      Vương phi đối với Cẩn Nương biết thức thời rất là thoả mãn. Thấy Lý phu nhân vẫn có động tĩnh, liền đảo mắt qua, "Thế nào? Lý thị ngươi phục?"
      Ánh mắt Ngũ vương gia băng lãnh, rơi vào người Lý phu nhân. Lý phu nhân cảm thấy cả người cứng ngắc, "... .... thiếp tâm phục khẩu phục."

      Tề vương phi cười lạnh, đúng là biết tốt xấu. Lưu thứ phi thầm trừng mắt nhìn Lý phu nhân, thường ngày nhìn thông minh nhưng đến thời khắc mấu chốt lại suýt nữa gây họa. là vô dụng mà.

      "Vương gia, ngườii xem thiếp xử trí như vậy có thỏa đáng ?" Tề vương phi dè dặt nhìn Ngũ vương gia.

      Ngũ vương gia gật đầu, "Xử trí rất là thỏa đáng" Dừng chút, lại tiếp: "Tất cả giải tán , chuyện tối hôm nay cho phép bất cứ ai nhắc lại."

      "Dạ, Vương gia."

      "Mọi người tự giải quyết cho ổn thoả." Vương phi trước khi với mọi người câu, đặc biệt nhìn Cẩn Nương. Cẩn Nương ngoan ngoãn cúi đầu, khiến người khác nhìn ra tâm tư.

      Chờ Vương gia và Vương phi vừa khỏi, Lệ Chi vội vàng tiến lên đỡ Cẩn Nương đứng dậy, "Tiểu thư chịu khổ rồi."

      Hai chân Cẩn Nương tê rần, đầu gối cũng đau nhức thế nhưng Cẩn Nương lại nhìn Lệ Chi cười cười, " sao."

      Chỉ cần có thể thoát khỏi chuyện này nguyên vẹn, Cẩn Nương cũng rất hài lòng, hơn nữa còn có Lý phu nhân cùng nàng chịu phạt, coi như cũng đáng.

      Lý phu nhân được nha hoàn đỡ lên, hung hăng trợn mắt nhìn Cẩn Nương, vẻ mặt như thể 'Trước tiên tạm buông tha ngươi, sau này ta tính sổ sau'.

      Lệ Chi cam lòng giọng với Cẩn Nương: "Tiểu thư, các nàng có phần khinh người."

      " quan hệ, chúng ta trở về thôi."

      "Chậm , Lục tài tử liền cứ muốn như vậy?" La sườn phi đứng ngăn ở trước người Cẩn Nương. Lưu thứ phi lạnh lùng đứng ở bên nhìn, dự định xem trò hay.

      Cẩn Nương cau mày lại, " biết La sườn phi có gì chỉ giáo?!"

      "Ngươi yên tâm, ta vô cớ đánh người đâu. Vương phi phạt các ngươi, ta cũng muốn sinh thêm chuyện. Thế nhưng ta cảnh cáo lần nữa, tự giải quyết cho tốt. Lần sau có cho qua nhàng như vậy đâu." La sườn phi cười lạnh tiếng, quét mắt nhìn Lưu thứ phi, sau đó mang người rời .

      "Ta khinh...Thử xem ngươi có thể làm gì?!" Lưu thứ phi cam lòng, "Chúng ta !" Lạnh lùng nhìn Cẩn Nương, cũng mang theo Lý phu nhân khỏi.

      Trong lòng Cẩn Nương thoải mái thế nhưng nàng cũng chỉ có thể : "Chúng ta cũng thôi."

      Lệ Chi giậm chân, "Các nàng đúng là quá đáng."

      " nhảm nhiều như vậy làm gì?! Chuyện hôm nay coi như là bài học" Cẩn Nương cắn răng, việc này giáo huấn quá sâu sắc, cũng đủ cho nàng ghi nhớ suốt đời.
      Aliren, Mizuki, honglak3 others thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :