1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thứ Nữ Xinh Đẹp - Ngã Cật Nguyên Bảo (Chương 48) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 25: Hóa giải

      [​IMG]


      Cẩn Nương khẩn trương đến nổi trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, quay đầu lại nhìn Đào ở phía sau. Nghĩ rằng hôm nay sợ là phải ủy khuất Đào chút... ... Đào cũng được, e là chính mình mới có thể hóa giải.

      "Hồi bẩm Vương phi, Quế ma ma bằng lòng vấn tóc cho thiếp cũng là có nguyên nhân. Thần thiếp nào có khả năng khiến Quế ma ma chủ động giúp đỡ". Cẩn Nương gắt gao cúi đầu, chờ Vương phi lên tiếng.

      Tề Vương phi lạnh nhạt liếc Cẩn Nương, cười nhạt : "Chuyện này có nguyên nhân sao? A... Bổn vương phi cũng có hứng thú muốn biết, thế nghe chút ".

      "Ta cũng muốn nghe nữa, Lục tiểu thư nhất định phải a!". Lưu thứ phi muốn đứng ngoài cuộc, xen vào.

      Cẩn Nương hận chết Lưu thứ phi nhưng mà lúc này hóa giải tình cảnh khó khăn này mới quan trọng hơn. "Hồi bẩm Vương phi, nha đầu bên người thiếp là Đào, từ trước đến nay đều do nàng chải đầu. Buổi tối hôm qua buồn ngủ, người thoải mái nên có vô tình cào phải. Do trời tối nên thiếp cũng chú ý nghĩ tới sáng sớm hôm nay mới phát để lại vết thương . Thiếp lo lắng thất lễ trước mặt người khác nên muốn che đậy phen nhưng vị trí bên dưới tai che được, vì thế nghĩ đến kiểu tóc khác biệt có thể che chút. Nha đầu đào ngốc nghếch nên biết vấn kiểu nào. Thiếp nghe Quế ma ma tay nghề rất tốt liền đến cầu xin ma ma. Quế ma ma chịu nhưng do thiếp khổ sở cầu xin, bà mới miễn cưỡng đáp ứng. Sau đó có nhắc nhở thiếp lần sau được viện lý do này nữa, ma ma đến là để dạy thiếp quy củ chứ phải phụ trách chải đầu, vấn tóc." Dừng chút, tiếp, " tình là như thế, xin Vương phi thứ lỗi".

      "Lục tiểu thư, như vậy để ta nhìn dấu vết mà ngươi ". Lưu thứ phi chịu nhàn rỗi mà

      Cẩn Nương nhúc nhích, làm như có nghe lời của Lưu thứ phi mà nhìn phía trước thành khẩn : "Thỉnh Vương phi thứ lỗi. Nếu sớm biết đụng chạm đến Vương phi, trăm triệu lần thiếp cũng dám".

      Lưu thứ phi thấy Cẩn Nương nhìn đến nàng, tất nhiên ghi hận trong lòng nhưng mặt lại cười, "Vương phi, muội thấy Lục tiểu thư cũng là vô tình, bằng bỏ qua cho nàng . Nếu giáo huấn nàng chút, cho nàng ghi nhớ trong lòng".

      Ở bên người Vương phi hầu hạ lâu, Phòng ma ma sao có thể để Lưu thứ phi tự tung tự tác như thế, "Lưu thứ phi cũng nhọc lòng. Người cứ yên tâm, Vương phủ lớn như vậy mà Vương phi chúng ta cũng cai quản là tốt, huống chi việc này, phiền Lưu thứ phi phải lo lắng."

      Lưu thứ phi thoáng cái mất mặt, ngượng ngùng "Phòng ma ma có hiểu biết, ta chỉ muốn vì Vương phi phân ưu. Chẳng qua bản lĩnh có hạn nên vừa ý Vương phi".

      Tề Vương phi để tách trà xuống, cười : "Lưu muội muội khiêm tốn rồi. Trước mặt ta Vương gia đều khen Lưu muội muội nhanh nhẹn, điểm này bổn phi so ra kém rất nhiều. Bổn phi đơn giản hơn ở chổ cẩn trọng, suy nghĩ cho đại cục mà thôi."

      Lưu thứ phi biến sắc, nhanh chóng : "Thiếp dám nhận, những việc thiếp làm lúc nào cũng cần Vương phi nhắc nhở".

      Thấy Lưu thứ phi cúi đầu, Tề Vương phi cũng so đo với nàng nữa, ngược lại nhìn Cẩn Nương, "Lục tiểu thư, để cho ta nhìn vết thương đến tột cùng như thế nào mà khiến ngươi phải vất vả che đậy, ngay cả Quế ma ma cũng đến hổ trợ".

      Lập Xuân và Lập Hạ biết nguyên do nên tất nhiên cũng lo lắng, còn Đào lại khẩn trương đến mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, người sáng suốt thấy dấu vết kia liền biết như thế nào. Nếu như để Vương phi xem, chẳng phải là thêm tội lừa dối hay sao. Nhưng mà Đào cũng có cách nào, đến tư cách lên tiếng nàng còn chẳng có, huống chi là giúp đỡ tiểu thư.

      Cẩn Nương cung kính đáp lại, sau đó ngẩng đầu lên, chậm rãi vén tóc qua bên. Sau khi tóc được đẩy ra, mọi người đều tò mò nhìn. Lưu thứ phi thế nhưng còn bất chấp đến gần bên người Cẩn Nương chăm chú nhìn. Liễu mỹ nhân ở gần nhất nên thấy , trước hết liền lộ ra vẻ mặt đành lòng, "Lục tiểu thư, ngươi cần phải quý bản thân, vết thương như thế nào lại lớn như vậy?! Nếu để lại sẹo sao."

      Lưu thứ phi nhướn mày, dấu vết kia đúng là dọa người, hẳn là có bôi thuốc nên thấy cả tơ máu. Tề Vương phi hơi hơi nâng tay, Phòng ma ma liền tới bên người Cẩn Nương xem, sau đó trở về bên cạnh Vương phi. Cẩn Nương còn chủ động nghiêng người, Tề Vương phi nhìn cũng nhíu mày lại, "Lục tiểu thư, bị thương đến thế này mà sao bôi thuốc chứ?"

      Cẩn Nương nhu thuận đáp: "Hồi Vương phi, lúc ấy thiếp là quá buồn ngủ nên khi đó cũng thấy đau, lại thêm đèn đuốc u ám, bọn nha đầu cũng thấy được. Cho nên buổi sáng hôm nay mới có thể. . ."

      "Thôi. Phòng ma ma, mau lấy bình thuốc trị thương tốt nhất cho Lục tiểu thư." Tiếp theo lại với Cẩn Nương: "Sau khi trở về Lục tiểu thư tự kiểm điểm lại, Vương phủ cũng phải Lục gia, những thói quen đúng phải cố gắng thay đổi".

      "Thần thiếp hiểu được, đa tạ Vương phi dạy bảo".

      "Được rồi, đứng lên . Hôm nay ủy khuất cho ngươi nhưng Quế ma ma là lão nhân trong phủ, ngươi phải kính trọng nàng nhiều hơn."

      "Thiếp xin nghe theo, thiếp nhất định kính trọng Quế ma ma". Tâm tình Cẩn Nương ổn định trở lại, đồng thời chột dạ thôi. Nhanh chóng che đậy chổ nhạy cảm lại, người khác cũng nghĩ nàng muốn cho mọi người thấy mình chật vật nên mới làm thế.

      Đào tràn đầy nghi hoặc, người Cẩn Nương nàng và Lệ Chi là ràng nhất. Vì sao mọi người xem xong, đều tin Cẩn Nương ? Nàng hận thể xông lên nhìn như thế nào.

      Sóng gió trôi qua, mọi người liền rời . Ra khỏi Hỉ Nhạc Đường, thấy Lưu thứ phi hướng phía nàng tới. Cẩn Nương vội vàng cúi đầu về hướng khác, vờ như phát . Lưu thứ phi nhìn theo bóng dáng Cẩn Nương, hừ lạnh tiếng, thầm nghĩ: thứ nữ của quan ngũ phẩm nhoi, ngờ lại có vài phần thông minh.

      Cước bộ của Cẩn Nương nhanh chóng, đuổi theo Liễu mỹ nhân phía trước. Hai người cùng đường, lại thêm Liễu mỹ nhân vì nàng lên tiếng, bất luận như thế nào Cẩn Nương thể làm như thấy, cần phải chân thành cảm tạ.

      "Liễu mỹ nhân, xin đợi ". Cẩn Nương liền , "Hôm nay đa tạ Liễu mỹ nhân trượng nghĩa, xin Liễu mỹ nhân nhận lễ này của Cẩn Nương". xong, liền muốn cúi đầu hành lễ.

      Vẻ mặt Liễu mỹ nhân thản nhiên, "Lục tiểu thư cần khách khí như thế, chẳng qua ta nhìn vừa mắt mà thôi, cũng phải vì ngươi".

      "Dù có như thế nào, ân tình của người Cẩn Nương xin ghi tạc trong lòng". Cẩn Nương chân thành .

      Liễu mỹ nhân liếc mắt cái, đánh giá Cẩn Nương, sau đó nhìn xa xa: " cần cảm tạ. Kỳ cần ta lên tiếng, ta nghĩ với thông minh của ngươi cũng có thể hóa giải công kích của Lưu thứ phi."

      Thần sắc Cẩn Nương ảm đạm, "Liễu mỹ nhân coi trọng Cẩn Nương rồi, Cẩn Nương danh phận, như thế nào dám cùng Lưu thứ phi đối đầu chứ. Hôm nay nếu Liễu mỹ nhân giúp', chỉ sợ ta thê thảm lắm."

      Thế nhưng Liễu mỹ nhân lại nở nụ cười, " vậy. Chẳng qua...Lục tiểu thư, chuyện danh phận ta thể giúp được ngươi, ngươi với ta cũng vô dụng. Lục tiểu thư thông minh như thế, ta nghĩ trong lòng ngươi nên có tính toán cho địa vị sau này của mình. Hai vị chủ tử bên trong, chỉ cần có người chịu mở miệng Lục tiểu thư có thể đạt thành nguyện vọng. Được rồi, ta xem như nhận lời cảm tạ của ngươi, sau này chúng ta thiếu nợ gì nhau hết. Vậy ta cáo từ trước, Lục tiểu thư cứ tự tiện". xong, Liễu mỹ nhân liền mang theo người .

      Cẩn Nương ngạc nhiên, cảm thán đúng là người có cá tính. Đào khó chịu: "Tiểu thư có ý tốt, mà thái độ Liễu mỹ nhân lại như thế này".

      Lập Xuân cẩn thận : "Tiểu thư chắc có điều biết, tính tình Liễu mỹ nhân đều là như vậy. Đối với những người khác, từ trước đến nay Liễu mỹ nhân đều để tâm đến nhưng nàng ấy cũng tương đối tốt, có tâm tư xấu. Riêng La sườn phi và nàng thân cận được với nhau, bởi vì họ có quan hệ thân thích."
      Aliren, linhdiep17, honglak6 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 26: Bè phái
      [​IMG]


      “Liễu mỹ nhân và La sườn phi có quan hệ? cho xem”. Cẩn Nương rất ngạc nhiên, rốt cuộc hai người này là như thế nào.

      Lập Xuân thấy chung quanh có người mới giọng với Cẩn Nương: “Tiểu thư, La sườn phi là đích nữ cùa Định Giang bá phủ mà Đại phu nhân của Thừa Ân bá phủ là ruột của La sườn phi. Sau này La sườn phi vào Vương phủ, giúp Vương gia khai chi tán diệp. Thế nhưng dần dần trong phủ lại có thêm nhiều người mới nên liền an bài người tiến Vương phủ giúp đỡ tay, người này chính là Liễu mỹ nhân. Liễu mỹ nhân này là thứ xuất trong chi thứ hai của Thừa Ân Bá phủ. Nô tỳ nghe , chi thứ hai này vẫn đều dựa vào Đại phòng mà sống mà Đại phu nhân lại mở miệng, chi thứ hai sao có thể đáp ứng.”

      Sau khi xong, lại khẩn trương nhìn bốn phía, mặt đầy vẻ thần bí, “Nô tỳ còn nghe , trước khi tiến vào Vương phủ, Liễu mỹ nhân định hôn xong. Đối phương cũng là công tử thế gia nhưng có điều chỉ là thứ xuất. Cụ thể hơn nô tỳ biết”.

      Cẩn Nương và Đào nghe chuyện bát quái, trong lòng thấy khiếp sợ vô cùng. La sườn phi muốn tìm người để củng cố địa vị, tìm tỷ muội nhà mình mà lại tìm đến nhà ruột. Lấy quan hệ thân thích mà Liễu mỹ nhân và La sườn phi cũng quan hệ gì mấy. Bởi vì Đại phu nhân câu, nàng ấy từ chính thê biến thành thị thiếp Vương phủ. Cẩn Nương chợt thấy thổn thức, biết trong lòng Liễu mỹ nhân có cảm tưởng gì. Làm sao ghi hận La sườn phi cho được, La sườn phi này phải tìm người hỗ trợ mà là tìm cừu nhân về cho mình.

      _______________________________

      Đào vẫn chịu đựng cho đến khi trở về Trầm Hương viện. Vào chính viện, có người ngoài mới vội vàng hỏi Cẩn Nương: “Tiểu thư, cổ của người là sao thế?”.

      Lệ Chi thấy kỳ quái, Đào liền đem tình kể lại. Lệ Chi sợ tới mức gần chết, “Tiểu thư, có việc gì sao?”

      đề cập tới thôi, vừa nhắc đến Cẩn Nương nhất thời thấy phía dưới tai đau rát vô cùng. Lệ Chi giúp vén tóc lên, nhất thời hít hơi, “Tiểu thư tại sao có thể như vậy?”. Ban đầu ở đây có dấu vết ái muội nhưng bây giờ lại thấy hai vết máu thay thế, ràng là vết móng tay cào lên.

      Cẩn Nương cười khổ, “Lúc ấy có biện pháp, chỉ có thể ra hạ sách này. May mắn vị trí sai, bằng khó mà ”.

      Lúc ấy Cẩn Nương nảy ra kế, thời điểm vén tóc lên, ở phần da thịt đó cố tình dùng móng tay xẹt qua, lúc ấy thấy đau đớn nhưng biết vị trí có phải hay nên trong lòng khẩn trương muốn chết. Cũng may là mọi người cũng chưa nhìn cẩn thận, qua loa như vậy mới có thể lừa dối dễ dàng .

      “Tiểu thư về sau nên như vậy”. Lệ Chi tiếp nhận thuốc mỡ trong tay Đào, nhàng thoa cho Cẩn Nương.

      Lúc chạm đến nàng còn thấy có chút đau nhức nhưng thoa xong ngược lại cảm giác thực thoải mái mới : “Tốt, dưỡng vài ngày thôi dấu vết biến mất.”

      Lệ Chi sợ miệng vết thương bị nhiễm gió, còn băng bó lại bằng khăn lụa. Cẩn Nương nhìn trái phải trong gương, cười: “Như vậy rất tốt, ngày mai thỉnh an Vương phi cũng thấy được gì.”

      Lệ Chi lo lắng nhìn Cẩn Nương, “Tiểu thư, hôm nay Vương phi đến chuyện kính trà sao?”

      Thần sắc Cẩn Nương ảm đạm, tiếp theo lại cười: “ có gì đâu, chúng ta vừa mới đến nên gấp”.

      “Theo ý nô tỳ, nếu tiểu thư với Vương gia tiếng chừng mọi chuyện đều xong”. Đào thấy chủ ý này là tốt nhất.

      Cẩn Nương lắc đầu, nhớ tới buổi tối hai hôm nay, liền thấy mặt nóng bừng. Nàng chỉ đối mặt với Ngũ Vương gia là khẩn trương vô cùng, chuyện bình thường còn xong, huống hồ đề cập đến việc này. Hơn nữa, ngài ấy lại cường thế, bá đạo. Tính tình như vậy chỉ sợ thích nữ nhân có chủ ý quá nhiều, chừng nhiều sai nhiều, chẳng bằng gì cả. Ba người còn lại cũng chưa có biện pháp, chỉ có thể thở dài.

      Sau khi Quế ma ma biết được Cẩn Nương chịu ủy khuất là tại mình nên rất là tự trách. Nhân lúc dạy Cẩn Nương học xong, Quế ma ma liền : “Đều do lão nô cân nhắc chu toàn. việc vài năm trước, nghĩ tới còn có người nhớ”.

      Cẩn Nương thản nhiên cười: “ phải lỗi của ma ma, ma ma cũng là vì ta mà”. Dừng chút, lại giả vờ bộ dáng như biết gì, “Hôm nay mới biết trí nhớ Lưu thứ phi tốt như vậy, so với Lưu thứ phi, đúng là kém xa”.

      Quế ma ma thầm thở dài, thâm ý nhìn Cẩn Nương, “Tiểu thư khiêm tốn, người vừa mới đến nên rất nhiều chuyện ràng, lão nô liền chút cho người”.

      “Đa tạ ma ma “.

      Quế ma ma giọng với Cẩn Nương: “Nhà mẹ đẻ Lưu thứ phi là quan bát phẩm. Năm đó Ngũ Vương gia nam hạ, có ở trong nhà Lưu đại nhân. Từ Lưu thứ phi đọc sách thánh hiền thua gì nam tử. Lưu đại nhân còn từng với người ngoài, đáng tiếc phải là nam nhi, bằng Lưu gia nhất định có Trạng Nguyên. nghĩ tới thời điểm Vương gia ở đó lại nhìn trúng Lưu thứ phi. Sau này liền cho người nghênh đón vào Vương phủ, vừa vào liền phân phẩm vị Phu nhân, sau khi sinh hài tử liền tấn phong Thứ phi Vốn là Sườn phi nhưng La sườn phi ở giữa gây trở ngại, còn Vương phi lại thuận nước đẩy thuyền nên cuối cùng chỉ có thể đành phải làm Thứ phi. Đây cũng là nguyên do vì sao Lưu thứ phi và La sườn phi thủy hỏa bất dung. Về phần Lý phu nhân miễn cưỡng cũng là thế gia thư hương. Từ biết đọc sách biết chữ, Lý gia và Lưu gia xem như họ hàng xa. Lưu thứ phi ở Vương phủ thân thế , cần người trợ giúp nên Lưu gia tìm tới tìm lui, cuối cùng tìm đến Lý gia. Lý phu nhân vừa mới tiến vào liền phong Tài tử, qua thời gian được tấn vị Phu nhân.”

      ra có chuyện như vậy, khó trách bốn người lại phân thành hai phe, phải quan hệ thông gia cũng là họ hàng xa. Tất cả cùng hợp nhất thế lực, hiển nhiên có thể đối phó với người ngoài.

      Cẩn Nương cẩn thận hỏi, “Vậy Vương phi sao?”. Chẳng lẽ Vương phi cần trợ lực sao? Sườn phi và thứ phi đều kết bè phái, Vương phi chắc cũng cần người . Về phần Ôn di nương, theo ánh mắt của Vương phi, hình như là vừa ý cho lắm.

      Quế ma ma nhìn chằm chằm Cẩn Nương, : “Ban đầu ở trong viện này là Trần mỹ nhân, biết tiểu thư có nghe qua?”

      “Ta có nghe rồi”.

      “Nàng ấy là người Vương phi coi trọng, lão nô gặp qua nhiều mỹ nhân như vậy nhưng những người khiến người khác kinh diễm như Trần mỹ nhân, có thể đếm được đầu ngón tay. Năm đó Vương gia sủng ái ra sao, nổi bật nhất là Trần mỹ nhân. Ngay cả Vương phi cũng… “

      Chẳng lẽ Trần mỹ nhân kia được sủng mà kiêu, để Vương phi vào mắt? Người này gương mặt đẹp mà có đầu óc sao?

      “Nhưng mà sau này, trải qua trận phong hàn, liền bị hủy khuôn mặt “. Quế ma ma thở dài .

      Cẩn Nương che miệng lại, khẳng định bên trong có mưu. Nhiễm phong hàn đến mức hủy dung mạo, khỏi cũng biết thời điểm đó như thế nào.

      Quế ma ma gật đầu, “Trần mỹ nhân thể hầu hạ Vương gia, lại thêm trong phủ có người mới nên Vương gia liền quên mất nàng. Mấy tháng sau, Trần mỹ nhân uất ức mà chết”.

      “Vậy còn ta…?”. Cẩn Nương rất muốn hỏi thẳng Quế ma ma nàng nên làm gì bây giờ, nếu tình Vương phi muốn lôi kéo có phải nên theo hay . Tựa hồ trừ bỏ Vương phi ra, nàng cũng còn lựa chọn nào khác.

      “Việc này phải xem tạo hóa của tiểu thư. Nô tỳ cũng biết nữa nhưng mà Vương phi làm việc bao giờ cũng có tính toán. Tiểu thư cân nhắc cho tốt, chừng có thể được vẻ vang”.
      Aliren, linhdiep17, honglak6 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 27: Ở chung

      Editor: Ngạo Thế Tuyệt Trần

      [​IMG]


      Tâm tình Cẩn Nương rối bời trở về chính viện, nhất thời biết phải như thế nào. Đến thời gian cơm chiều, Cẩn Nương định gọi người mang cơm lên, liền nghe thanh Vương ma ma trước cửa phòng, "Lão nô bái kiến Vương gia".

      Vương gia đến đây? Hôm nay sắc trời còn sớm mà, nghĩ đến hai đêm liền bị ép buộc mạnh mẽ, Cẩn Nương sợ hãi đến nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi nhưng cũng phải ra nghênh đón "Thần thiếp xin thỉnh an Vương gia".

      "Miễn lễ". Ngũ Vương gia ngồi ở đại sảnh, có hai nô bộc túc trực ở bên ngoài cửa, chỉ có thái giám cùng vào hầu hạ. "Dọn cơm lên , bổn vương hôm nay mệt mỏi cả ngày nên bụng cũng sớm đói".

      Cẩn Nương thấy khó xử, Vương gia thích ăn cái gì, nàng tình biết. Nhìn trộm thái giám phía sau là Cố Trung, bất cứ thời điểm nào thấy cũng đều là gương mặt vui vẻ, hòa ái.

      Cố Trung cười hiền từ với Cẩn Nương: "Lục tiểu thư yên tâm, lão nô an bài xong".

      Cẩn Nương cảm kích nhìn, Ngũ Vương gia nhắm mắt dưỡng thần, dường như để ý tới động tác của hai người, : "Lại đây đấm lưng cho bổn vương".

      Cẩn Nương chỉ chỉ chính mình, Cố Trung gật đầu. Ngũ Vương gia vẫn nhắm mắt như trước, nàng cẩn thận tiến lên, đứng ở phía sau đấm bóp nhàng. Thủ pháp của nàng cũng tạm ổn nhưng lực đạo còn yếu. Bất quá Ngũ Vương gia chưa dừng, nàng chỉ có thể tiếp tục làm. Đột nhiên Ngũ Vương gia sờ tóc của Cẩn Nương, nàng chợt run nhè nhưng vẫn tiếp tục dường như có việc gì.

      "Hôm nay nàng trang điểm rất đẹp". Ngũ Vương gia đột nhiên mở mắt ra, kéo Cẩn Nương ra phía trước, Cẩn Nương lập tức ngồi ở đùi . Nàng kinh hoảng nhảy dựng lên, Ngũ Vương gia gắt gao đè lại nên nàng cũng dám động đậy.

      Ngũ Vương gia sờ khăn lụa cổ, lại đánh giá kiểu tóc của nàng, "Kiểu tóc này nhìn quen mắt, Vương phi trước kia cũng từng trang điểm như vậy".

      "Vương gia sai, đúng là Vương phi có trang điểm qua". Cố Trung khẳng định.

      "Nhưng mà nàng thích hợp hơn nhiều". Ngũ Vương gia cười .

      Cẩn Nương lại khẩn trương đứng lên, buổi sáng hôm nay bởi vì kiểu tóc này mà phát sinh hồi phong ba nên lúc này cũng mong lại tiếp diễn nữa, liền : "Vương gia thích đúng là vinh hạnh cho thiếp nhưng dù sao cũng đụng chạm đến Vương phi".

      " sao, Vương phi là người rộng lượng, nàng ấy để ý việc này đâu". Ngũ Vương gia vuốt tóc Cẩn Nương, cầm lấy tay nàng đặt ở bên miệng hôn. Thiếu chút nữa Cẩn Nương kêu ra tiếng, nàng chưa từng trải qua chuyện thế này. Kiếp trước ở Hàn gia, chưa đến trời tối, Hàn Thịnh tuyệt đối vào phòng của nàng, trừ phi có chuyện gì khác. Huống hồ bây giờ là ban ngày ban mặt, lại còn có người ngoài ở đây.

      Cẩn Nương được tự nhiên, cảm giác được thân thể Ngũ Vương gia biến hóa. Nghĩ đến bá đạo lúc giường của , Cẩn Nương liền sợ hãi đứng lên, nàng sợ lắm. Cung ma ma còn cái gì mà nam nữ vui thích, vui thích là nhưng mà còn chưa kịp lĩnh hội liền tiếp đến trận cuồng phong. Cuối cùng để lại cho nàng thân toàn là dấu vết xanh tím.

      "Nơi này là làm sao?". ra Ngũ Vương gia chơi đùa khăn lụa cổ Cẩn Nương, thế nhưng thấy được vết thương kia.

      Cẩn Nương nhanh chóng che lại nhưng bị Ngũ Vương gia cầm tay nàng lấy ra, "Sao lại thế này?"

      Cẩn Nương chột dạ, "... có gì. Là thiếp cẩn thận, làm chính mình bị thương."

      " ". Sắc mặt Ngũ Vương gia ngưng trọng, nếu Cẩn Nương , liền đem nàng ném ra ngoài.

      Cẩn Nương bị khí thế của làm cho kinh sợ, hoàn toàn có cách nào phản kháng. Chỉ có thể cúi đầu, cẩn thận đem tình trải qua lại lần, cuối cùng : "Vương gia, đây đều là do thiếp tự làm, trách được người khác. Vương phi có ban thuốc trị thương rồi, dùng vài ngày có việc gì".

      Ngũ Vương gia cười lạnh, tựa hồ có chấp nhận lý do thoái thác của Cẩn Nương nhưng cũng tỏ thái độ khác. Đầu tiên là phân phó, "Cố Trung, mau cho người đem cao Ngưng Lộ đến".

      "Vậng, nô tài liền".

      Cố Trung vừa , trong phòng chỉ còn lại hai người. Đột nhiên Ngũ Vương gia hung hăng cắn lên cổ của nàng, dùng lực hút vào. Cẩn Nương sợ tới mức kêu a tiếng. Lệ Chi và Đào hầu hạ ở ngoài cửa khẩn trương, hận thể vọt vào trong phòng. Nếu Lập Xuân và Lập Hạ kéo lại, liền xúc động chạy vào.

      "Vương gia...thiếp sai rồi, cầu Vương gia tha cho thiếp". Hốc mắt Cẩn Nương ướt át, nước mắt từng giọt rơi xuống.

      "Biết sai sao? Sai chổ nào?". Ngũ Vương gia nghiêm túc hù chết người, nào có cái gì tính tình nhân hậu, ràng là cường đạo.

      "Thiếp...thiếp... nên lừa gạt Vương gia". Cẩn Nương ủy khuất khóc thành tiếng, vừa trách chính mình sơ sót, vừa thấy bản thân thảm thương.

      "Còn có gì nữa?". Ngũ Vương gia bất động thanh sắc, ánh mắt rất lạnh, bàn tay vuốt ve bên hông Cẩn Nương, bàn tay đặt ở sau gáy Cẩn Nương thập phần ôn nhu. Nếu phải tự mình cảm thụ, chắc chắn người này chính là hai loại tính tình.

      "Còn...". Cẩn Nương có điểm há hốc mồm. cẩn thận chống lại ánh mắt Ngũ Vương gia, liền chột dạ chỉ có thể gật đầu, "Còn có chính là... "Cẩn Nương vắt hết óc, đột nhiên trong đầu có ý tưởng bất khả tư nghị nhưng vẫn đánh bạo : "Chính là thiếp biết quý chính mình, làm bản thân bị thương, thỉnh Vương gia trách phạt."

      Lần này Ngũ Vương gia vừa lòng. Ánh mắt vốn băng lãnh cũng trở nên ôn nhu, " sai. Thấy nàng thành khẩn nhận sai, đêm nay bổn vương bồi thường cho nàng."

      Nhìn Ngũ Vương gia tươi cười còn có hai tay làm loạn sau lưng. Cẩn Nương khóc ra nước mắt, có thể nào cần bồi thường hay ?!

      Ngũ Vương gia hôn lên vành tai Cẩn Nương, mơ màng : "Cảm thấy ủy khuất sao?".

      "Thiếp có ủy khuất". Cẩn Nương trái lương tâm .

      Ngũ Vương gia khép hờ mắt, tinh quang chợt lóe, lại nở nụ cười, "Nếu thấy ủy khuất có muốn bổn vương bồi thường cho nàng hay ?".

      "Thần thiếp dám đòi hỏi quá đáng." Cẩn Nương hoàn toàn nắm bắt được tâm tư Vương gia, liền trả lời

      "Nàng muốn cái gì cứ , bỏ lỡ cơ hội này là còn đâu". Ngũ Vương gia giống như mê hoặc người khác, cố tình thả mồi cho Cẩn Nương.

      Cẩn Nương thông suốt, nàng có thể hỏi Lục gia như thế nào sao? Ngũ Vương gia cổ vũ nhìn Cẩn Nương, hỏi , mau hỏi , muốn cái gì lên tiếng

      Cẩn Nương lấy hết dũng khí, cẩn thận hỏi: "Vương gia, thiếp muốn biết Lục gia như thế nào? Phụ thân có bình an hay ?"

      Ngũ Vương gia cười khẽ: "Nàng đúng là hiếu thuận, yên tâm. có việc gì rồi".

      Tinh thần Cẩn Nương nhõm, định hỏi lại sao nhưng lời đến bên miệng vội vàng nuốt xuống, sửa lời : "Đa tạ Vương gia".

      "Nếu muốn tạ ơn bổn vương phải có thành ý, chỉ thuận miệng câu như vậy, bổn vương nhận đâu". Ngũ Vương gia bỡn cợt cười

      Cẩn Nương... 囧, bởi vì tâm tình chợt tốt, cười hỏi: " biết Vương gia muốn thiếp cảm tạ thế nào?"

      Ánh mắt Ngũ Vương gia biến đổi, tựa hồ rất là thích bộ dáng này của Cẩn Nương. Sờ hai má của nàng, đến gần bên tai giọng thầm. Nhất thời mặt Cẩn Nương đỏ bừng, ngay cả tai cũng đỏ theo.

      "Như thế nào?"

      Cẩn Nương ngượng ngùng gật gật đầu, sau đó lại thầm, Vương gia là xấu

      " cái gì, bổn vương nghe thấy". Ngũ Vương gia đốt lửa bốn phía người Cẩn Nương, nàng yếu ớt phản kháng đến cuối cùng làm cho chính mình thở hồng hộc, quần áo, tóc tai đều rối loạn.

      "Vương gia tha cho thiếp , thiếp được đâu". Cẩn Nương thức thời cầu xin.

      Ngũ Vương gia nghĩ trước tiên ăn cho no rồi mới tính: "Được, tạm thời bổn vương tha cho nàng. Đợi đến buổi tối thể cầu xin tha thứ được".

      Cẩn Nương đỏ mặt: "Đa tạ Vương gia"

      Tâm tình Ngũ Vương gia tốt, liền gọi to: "Mang cơm lên "

      Bên ngoài có người lên tiếng trả lời, ngay sau đó đồ ăn liền dọn lên.

      Cẩn Nương 囧.....chẳng lẽ mọi người đều ở bên ngoài? Vừa rồi Vương gia và nàng làm chuyện gì chẳng phải mọi người đều biết sao. Thời điểm dùng cơm Cẩn Nương đều cúi đầu, đỏ mặt dám nhìn người. Ngũ Vương gia thấy Cẩn Nương đáng như vậy, muốn hung hăng thương phen.
      Aliren, linhdiep17, honglak6 others thích bài này.

    4. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      vậy mà ko pải N9 sao? tiếc nha

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 28: Tiền đồ

      [​IMG]


      Lệ Chi từ bên ngoài thăm dò tin tức trở về, thấy Cẩn Nương luyện chữ trong phòng, thầm than tiếng. Cẩn Nương nghe được động tĩnh, ngẩng đầu nhìn nàng rồi hỏi: "Lệ Chi, giấy mà ta muốn có tìm được ?"

      "Tiểu thư, giấy đều ở trong này. Vạn quản gia có , nếu lần sau tiểu thư cần trực tiếp phái người tiếng, ông ấy giúp người mang đến". Lệ Chi đặt giấy lên bàn, thấy chữ viết của Cẩn Nương liền khen: "Bút pháp của tiểu thư ngày càng tuyệt diệu".

      Cẩn Nương nhìn kỹ, lắc đầu, "Cái này chưa hoàn hảo lắm". Dứt lời liền vo tờ giấy thành cuộn rồi vứt vào sọt.

      Trong lòng Lệ Chi ưu sầu, tuy rằng trong phủ đối với tiểu thư có gì thay đổi nhưng người vẫn danh phận như trước. Càng làm cho bọn họ lo lắng hơn là ngày hôm đó Vương gia cũng có đến nữa. Tính tới hôm nay qua bốn năm ngày rồi, bảo sao mình lo cho được. Nếu tiểu thư còn tiếp tục như thế này, chỉ sợ làm nô tỳ như bọn họ kết cục càng thảm hại hơn.

      "Tiểu thư, qua nhiều ngày Vương gia còn chưa đến nữa". Lệ Chi vẫn là nhịn được .

      Tay Cẩn Nương run lên, giọt mực rơi giấy. Nàng hơi nhíu mi, buông bút, vội bỏ tờ giấy hỏng vào sọt. thầm thở dài tiếng, Lệ Chi lo lắng chuyện này, nàng làm sao mà hiểu. Chỉ là nàng thể lộ vẻ sốt ruột ra bên ngoài như họ được.

      Cẩn Nương quay đầu nhìn Lệ Chi, "Việc này trong lòng ta hiểu , ngươi cần lo lắng quá mức".

      "Làm sao nô tỳ có thể lo lắng. Tiểu thư, trước khi lấy giấy cho người nô tỳ có hỏi thăm vài câu." Lệ Chi có chút bất an, lo lắng Cẩn Nương trách nàng nhiều chuyện.

      Cẩn Nương nhíu mày, "Ngươi nghe được cái gì?"

      Lệ Chi thấy Cẩn Nương trách tội, giật mình : "Nô tỳ hỏi thăm được, mấy ngày này dường như trong triều có chuyện. Mỗi ngày Vương gia đều sớm về muộn, sau khi trở về liền ở thư phòng chuyện với tiên sinh. Còn có..." Lệ Chi do dự.

      Cẩn Nương để ý thái độ của Lệ Chi, nhớ ra vị tiên sinh trong miệng Lệ Chi, hẳn là mưu sĩ của Vương phủ. biết là thân phận, lai lịch và bản lĩnh như thế nào.

      Lệ Chi đánh bạo : "Tiểu thư, hai ngày nay Vương gia đều nghỉ ở chỗ Liễu mỹ nhân đó."

      Cẩn Nương sửng sốt hồi thần, "À... Lệ Chi, từ nay về sau chuyện của Vương gia, ngươi cần phải thăm dò làm gì, cẩn thận lại gây họa. Nếu người bên ngoài có nhắc tới, chúng ta nghe chút rồi thôi. Nhớ kỹ đó..."

      "Tiểu thư". Lệ Chi nôn nóng, tán thành: "Tiểu thư muốn Trầm Hương viện của chúng ta lâm vào hiểm cảnh sao? Vương phủ có nhiều người như vậy, mỗi người đều mong muốn tiếp cận Vương gia, khiến Vương gia nhớ kỹ họ. Tại sao tiểu thư cố tình cái gì cũng làm? Cứ như vậy mãi, tương lai tiểu thư làm sao bây giờ? Vạn nhất... vạn nhất Vương gia quên tiểu thư sao? Chẳng lẽ chúng ta ở nơi này khốn khổ cả đời?".

      "Càn rỡ !". Cẩn Nương hung hăng vỗ bàn, bút lông cũng nhảy lên, khiến mực rơi hết vào ống tay áo.

      "Tiểu thư?". Hốc mắt Lệ Chi ướt át, "Dù người có mắng nô tỳ, nô tỳ cũng phải . Nếu chúng ta vào Vương phủ, nhất định phải tranh giành, tranh có đường lui. Liễu mỹ nhân có La sườn phi dựa vào còn Lý phu nhân cũng có Lưu thứ phi chống lưng, tất cả bọn họ đều có phẩm vị. Ngay cả Ôn di nương cũng có Vương phi làm chỗ dựa. Chỉ duy nhất tiểu thư cái gì cũng , tại người vừa mới vào Vương phủ, Vương gia còn có thể ham mới mẻ. thời gian sau, Vương phủ lại có người mới vào, khi đó tiểu thư nên làm cái gì bây giờ? Nô tỳ vừa nghĩ đến khả năng kia, trong lòng liền lo lắng muốn chết. Tiểu thư, chúng ta nhất định phải giành lấy"

      "Tranh cái gì mà tranh? Ngươi là hồ đồ, ngươi cho rằng tranh giành tốt như vậy sao?". Cẩn Nương buồn bực thôi, nàng biết Lệ Chi là lo lắng cho nàng, vì thế nàng cũng nỡ trách móc nặng nề nha đầu này.

      "Tiểu thư cũng chưa tranh, như thế nào biết có khả năng?" Vẻ mặt Lệ Chi kiên định, dường như là hạ quyết tâm thuyết phục Cẩn Nương cho bằng được.

      Cẩn Nương cười khổ lắc đầu, "Lệ Chi, ngươi đem chuyện này trở nên đơn giản." Nàng do dự muốn đem việc Vương phi chọn người trợ giúp cho Lệ Chi. "Có số việc phải cố gắng tranh liền có kết quả. Có câu tranh chính là tranh. Đối với ta mà , bảo vệ bản thân tất thắng".

      "Tiểu thư, nô tỳ ". Lệ Chi sững sờ, như thế nào mà nàng lại nghe hiểu gì hết. Cái gì là tranh chính là tranh?

      Cẩn Nương lắc đầu cười cười, "Lệ Chi, ngươi chỉ nhìn đến tình cảnh xấu hổ của chúng ta nhưng ngươi cẩn thận suy nghĩ chút, đãi ngộ của chúng ta mấy ngày này như thế nào? Còn có hai ngày nay sau khi kỳ hạn cấm túc của La sườn phi chấm dứt, nàng ta đối với ta thái độ ra sao? Ngươi cẩn thận ngẫm lại xem, hiểu được ý tứ của ta."

      Lệ Chi ngây ngốc, thái độ của bọn hạ nhân trong phủ có gì biến hóa, Lập Xuân và Lập Hạ cũng là cung kính giống nhau, giống như chút đều lo lắng tình cảnh của Cẩn Nương. Còn có La sườn phi, tuy rằng thái độ tốt nhưng cũng có lấy Cẩn Nương ra làm bia để công kích nữa. Ngược lại là Lưu thứ phi thực hiểm, nhiều lần đều chọn thời điểm kiếm chuyện.

      "Tiểu thư chúng ta có việc gì?" Lệ Chi xác định hỏi.

      Cẩn Nương có chút hài lòng, Lệ Chi còn có suy nghĩ cẩn thận đến điểm then chốt, "Lệ Chi, ta cho ngươi nghe đây. Mọi người đối với chúng ta biến đổi, đó là vì cái gì? Bởi vì mọi người đều đợi Vương gia và Vương phi tỏ thái độ. Đem ta vào Vương phủ, lại an bài tại viện này, đem chúng ta để qua bên rồi mặc kệ sao? . Nếu là như vậy, cứ mang chúng ta để tại góc nào đó tự sinh tự diệt. Chứ phải ở nơi lớn thế này, lại còn an bài nhiều người đến hầu hạ".

      "Ý tứ tiểu thư là... Chúng ta sao. Sớm hay muộn tiểu thư cũng có danh phận đúng ?". Lệ Chi lập tức hưng phấn.

      Cẩn Nương lại có lạc quan như Lệ Chi được. Nếu Vương gia lên tiếng cho nàng danh phận tình gì cũng đều tốt, còn ngược lại có gì cả hoặc là phẩm cấp thấp như Ôn di nương tương lai của nàng dễ chịu lắm. Theo như lời Lệ Chi, đợi đến tương lai có người mới vào Vương phủ các nàng cũng chỉ chịu đứng qua bên. Nhìn Ôn di nương tại xem, hiểu Vương gia còn nhớ người như vậy . Nếu Ôn di nương có tiền và có Vương phi làm chỗ dựa, dám tưởng tượng như thế nào, chỉ sợ La sườn phi sớm khiến nàng ta chết cả trăm lần.

      "Tiểu thư có phúc khí, tương lai nhất định tốt". Bởi vì lời của Cẩn Nương, nháy mắt Lệ Chi lạc quan lên, suy sụp giống vừa rồi nữa.

      Lúc này Đào cầm trong tay đủ loại hoa văn tiến vào, mặt cười hì hì, "Tiểu thư người xem, nô tỳ tìm đủ loại hoa văn để thêu vào y phục cho người đây".

      "Tốt lắm, y phục nhờ vào ngươi hết". Cẩn Nương cười cười, đem lo lắng trong lòng áp chế xuống.

      Tần phu nhân cho Cẩn Nương rất nhiều y phục nhưng do thời gian vội vàng, chưa kịp thêu hoa gì cả. Đến bây giờ, việc này chỉ có thể giao cho Đào làm. Tài nghệ thêu thùa của Đào rất tốt, trang điểm hay may vá đều thua ai. Ở phương diện này Lệ Chi kém xa nhưng Lệ Chi lại hơn ở chổ cẩn trọng, biết chu toàn mọi việc, lại còn biết chữ đọc sách.

      Lập Xuân tiến vào truyền lời, mặt mang theo vẻ tươi cười, " cho tiểu thư chuyện đáng mừng, người nghe xong nhất định cao hứng".

      Tim Lệ Chi nhất thời đập mạnh, lẽ Vương gia lên tiếng ban cho tiểu thư danh phận?
      Aliren, linhdiep17, honglak7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :