1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thứ Nữ Xinh Đẹp - Ngã Cật Nguyên Bảo (Chương 48) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 21: Ban tặng

      Edit: Lăng Ngạo Tuyết




      "Ha ha ——". La sườn phi chút nào che dấu vẻ cười nhạo, đứng lên: "Ôn di nương thưởng thức quả nhiên cùng chúng ta bất đồng, mắt nhìn là độc đáo. Những người như chúng ta, chân chính thể so sánh với nàng nha. Ôn di nương, nhà mẹ đẻ ngươi có tiền như vậy, sao dát vàng lên y phục luôn?! Như thế chẳng phải là mỗi người đều biết Ôn gia có tiền như thế nào sao? làm khó ngươi, tặng cái vòng tay như vậy, đúng là quá phô trương nhưng có vẻ thưởng thức cũng hơi khác người".

      Trào phúng trắng trợn như thế, lưu tình chút nào. Mặc dù Ôn di nương da mặt có dày đến đâu cũng thay đổi sắc mặt, nhẫn nhịn nhìn Vương phi mỉm cười, thủy chung tỏ thái độ. Sau đó tựa hồ như nhận được tín hiệu, lập tức tự tin đáp trả, "La sườn phi, nhà mẹ đẻ thiếp thân thưởng thức độc đáo cũng phải ngày đầu tiên tỷ tỷ biết. Hà tất tỷ còn làm trò trước mặt Vương phi và Lục tiểu thư châm biếm ta? Thiếp biết La sườn phi vừa mắt nhưng cũng nhất thiết phải làm mất mặt ngưới khác a! Vương phi còn chưa lên tiếng, La tỷ tỷ muốn vượt quyền sao?". Ngươi cho rằng Hỉ Nhạc Đường là địa bàn của ngươi chắc? Hứ, ta có Vương phi làm chỗ dựa, lẽ nào còn sợ ngươi.

      "Làm càn...ngươi...! Vương phi, người cần phải làm chủ cho muội!". La sườn phi cầm khăn tay lau khóe mắt, cũng biết có giọt nước mắt nào hay .

      Nội tâm Lưu thứ phi sảng khoái, chỉ mong La sườn phi gặp chuyện xúi quẩy. Bất quá nàng đứng đầu nhất đó là công phu thay đổi bộ măt, liền : "La tỷ tỷ, ngươi đừng thương tâm. Ôn di nương chính là người hồ đồ như vậy, sao có thể nghe lời của nàng."

      Cẩn Nương thập phần bội phục, muốn bản lãnh biến sắc mặt, chỉ sợ Vương phủ này Lưu thứ phi xếp thứ hai, ai dám đứng thứ nhất. Có điều nhìn biểu tình Vương phi, dường như cũng thèm để ý, thậm chí còn vui sướng khi nhìn thấy những người này đấu đá, xuất ra đủ loại tâm cơ thủ đoạn trước mặt mình.

      Thấy La sườn phi khóc, Tề Vương phi mới hướng nàng , "Được rồi. Tính tình của Ôn di nương như vậy, nhà mẹ nàng là tình huống nào, ngươi cũng phải biết, hà tất phải chấp nhất. Ôn di nương, ngươi là kẻ dưới nhưng lại phạm thượng, là nên đánh nhưng niệm tình ngươi hầu hạ Vương gia, ta có thể miễn phạt trượng. Mau đến nhận lỗi với La sườn phi, về sau thể lung tung như thế. La muội muội, chờ nàng xin lỗi ngươi rồi, việc này liền cho qua . Sau này tất cả mọi người được nhắc lại".

      "Nếu Vương phi tỷ tỷ thế, tất nhiên muội thể nghe. Nhưng Vương phi buông tha nhàng như vậy, trong lòng muội phục". La sườn phi lá gan liền lớn hơn, trực tiếp cùng Vương phi ra bất mãn.

      Ánh mắt Lưu thứ phi hưng phấn, sợ bị người khác nhìn thấu, liền nhanh chóng cúi đầu. Biểu tình Tề Vương phi thản nhiên, "Vậy muội muốn như thế nào?"

      "Nếu Vương phi nở phạt trượng, ít nhất cũng phải đánh vào tay nàng, rồi cấm cửa tháng". La sườn phi câu vô nghĩa cũng có, trực tiếp đưa ra mức phạt.

      Cẩn Nương thầm nghĩ, La sườn phi này bề ngoài tuy phong hoa tuyệt đại nhưng mà đầu óc hình như đủ dùng. Hoặc là nàng có địa vị vững vàng, lại sinh nhi tử cho nên thèm giở ra những mánh khóe, thủ đoạn, ngay cả việc quan sát nét mặt của người khác cũng lười làm. Trực tiếp dùng phương thức thẳng thắng như vậy nhưng mà chẳng lẽ nàng quên, ở Vương phủ còn tới phiên nàng làm chủ.

      Quả nhiên sắc mặt Vương phi khó coi, còn tươi cười như trước, ánh mắt cũng trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm La sườn phi, "Hôm nay La sườn phi đúng là hay, trước mặt người mới đến lại xem mặt mũi của bổn phi ra gì."

      Lưu thứ phi thầm khoái trá, tốt nha. Liễu mỹ nhân sốt ruột, muốn nhắc nhở La sườn phi nhưng mà lại dám động, chỉ có thể liên tiếp nháy mắt. Sắc mặt La sườn phi có chút biến hóa nhưng thái độ lại cường ngạnh như trước, "Vương phi thứ tội, tội danh này muội dám gánh chịu. Sở dĩ phải xử trí Ôn di nương, cũng là vì thể diện Vương phủ. Lục tiểu thư mới tới, những người như chúng ta dù sao vẫn phải làm gương cho người ta. Để tránh tương lai có người học theo, giống như Ôn di nương có nửa điểm quy củ. Nếu Vương phi thể công chính xử lý, đây chính là làm trái những gì bình thường Vương phi dạy. Trước đây Phòng ma ma còn , Vương phi là người xem trọng phép tắc nhất, hay là người muốn chính mình phá hủy quy củ trước tiên".

      Cẩn Nương rụt đầu lại, cầu xin ông trời để tất cả mọi người quên nàng , nàng cũng có năng lực làm bia ngắm a! Trong phòng ai cũng khẩn trương chứ đừng Ôn di nương. Nàng ta cho rằng lần này cũng giống như những lần trước giống nhau, dễ dàng được bỏ qua. Chẳng ngờ tới La sườn phi biết hôm nay ăn phải hỏa dược gì, thế nhưng buông tha, ngay cả lời của Vương phi cũng dám thuận theo.

      Tề Vương phi thập phần tức giận, "Càn rỡ! La sườn phi, nếu đến quy củ trước mắt tự kiểm điểm chính mình ".

      "Lời của Vương phi muội có điều . Muội muội đây tự thấy bản thân theo quy củ rất là tốt". La sườn phi đứng lên. Nếu quy củ, vậy chúng ta cứ dựa theo đó mà bàn. Ngươi là chính phi, ta là sườn phi. Tuy rằng thấp hơn ngươi bậc nhưng cũng có nghĩa là chính phi ngươi có thể tùy ý đè đầu người khác.

      Tề vương phi lạnh lùng nhìn La sườn phi, "Hôm nay La sườn phi nhất định phải đòi công đạo?"

      "Đúng, thỉnh Vương phi làm chủ". La sườn phi tích cực tự cho là đúng.

      Cẩn Nương cũng nhịn được chảy mồ hôi hột cho La sườn phi, là ngu xuẩn mà. Tề Vương phi cười lạnh, "Được, ta liền thay ngươi làm chủ. Ôn di nương, lời biết suy xét, cả gan phạm thượng, phạt đánh năm trượng. Mặt khác còn phải đến Phật đường chép hai mươi lần Nữ giới, khi nào chép xong mới được ra. Sau đó tiếp tục cấm cửa mười ngày".

      "Vương phi . . . . . .". Lúc này sắc mặt Ôn di nương liền trắng bệch nhưng cũng dám kêu gào, chỉ là ánh mắt đầy cừu hận nhìn La sườn phi.

      Phạt Ôn di nương xong rồi, Tề Vương phi tiếp tục : "La sườn phi coi ai ra gì, bất kính chủ mẫu, phạt cấm cửa năm ngày, chép Nữ giới năm lần. La sườn phi, ngươi có phục ?"

      La sườn phi còn muốn cãi bướng, liền bị Liễu mỹ nhân gắt gao giữ chặt từ phía sau, nhắc nhở nàng chớ chọc Vương phi phát hỏa. Nếu truyền tới tai Vương gia, chỉ sợ còn bị phạt nữa. Trong lòng La sườn phi dị thường tức giận, Tề thị này ràng chính là cho nàng chút mặt mũi nào mà. Nhưng La sườn phi còn có lý trí, biết đạo lý vừa hai phải. Tuy rằng phục nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng, "Vương phi tỷ tỷ xử trí thỏa đáng, muội muội tâm phục khẩu phục".

      "Vậy là tốt rồi. Ta cũng mệt mỏi, các muội muội đều lui xuống ".

      "Vâng, Vương phi".

      "Lục tiểu thư ở lại, ta có lời cần phân phó".

      Mọi người đều nhìn về phía Cẩn Nương, Cẩn Nương cảm thấy thấp thỏm yên. Chờ người hết rồi, lúc này mới tiến lên, "Thỉnh Vương Phi phân phó".

      Tề Vương phi lại đánh giá Cẩn Nương, "Buổi tối hôm qua vất vả cho ngươi rồi".

      Sắc mặt Cẩn Nương liền đỏ, lan tận hai bên tai. Tề Vương phi lại nở nụ cười, "Da mặt mỏng như vậy! Được rồi, dù sao cũng vừa mới trải qua việc đời. Sau khi trở về, suy nghĩ cho tốt, về sau dụng tâm hầu hạ Vương gia. Chỉ cần biết giữ bổn phận, chung quy bị bạc đãi đâu".

      "Thần thiếp tạ ơn Vương phi". Trong lòng Cẩn Nương lén cân nhắc, lời này của Vương Phi có ý gì.

      Vương phi khoát tay, "Lui xuống , đừng suy nghĩ nhiều".

      "Dạ, thần thiếp hiểu được".

      Chờ Cẩn Nương rồi, Hỉ Nhạc Đường liền có cuộc đối thoại có liên quan đến nàng. Tề Vương phi thuận miệng hỏi: "Các ngươi xem Lục Cẩn Nương này như thế nào?"

      "Nhìn thấy đúng là biết giữ bổn phận, cũng có mắt nhìn". Phòng ma ma xoa bóp bả vai Vương phi, giọng trả lời. Thứ nữ nho ở trước mặt mẹ cả sinh tồn, còn có thể dưỡng ra khí chất đến độ này, tất nhiên là người biết tốt xấu, hiểu quy củ. Nếu cũng đến phiên nàng tiến Vương phủ.

      "Vậy có ảnh hưởng gì ?". Biểu tình Vương phi thực đạm mạc.

      "Vương Phi cần lo lắng. Nếu có năng lực, Vương Phi cho nàng chút thể diện còn nếu trực tiếp bỏ qua nàng. Cả ngày Vương phi phải xử lý những chuyện trọng yếu, cần phải vì người danh phân quan tâm". Ý tứ của Phòng ma ma, đem Cẩn Nương xem như hàng hóa bình thường. Bất quá chỉ là thứ nữ của chức quan ngũ phẩm, ảnh hưởng lớn.

      Vương phi gật gật đầu, "Phòng ma ma có lý. Cứ quan sát trước , nhất thời đánh giá cũng đươc gì".

      Nha hoàn Thu Nguyệt ngồi xổm đấm chân cho Vương phi, lơ đãng : "Nô tỳ mới từ bọn hạ nhân biết được chút tin tức. Vương gia phân phó ban cho Lục tiểu thư ít đồ vật này nọ đâu".

      Vương phi nhíu mày, tiếp theo cười : "Xem ra Vương gia chúng ta đúng là thích người này. Thôi, nếu Vương gia có chút biểu , ta đây làm chủ mẫu cũng thể đứng nhìn. Phòng ma ma, ngươi tự mình chuyến, chiếu theo phân lượng Vương gia ban cho, giảm bớt ba phần rồi hãy đưa qua".
      Last edited by a moderator: 28/1/15
      Aliren, honglak, Phương Lăng7 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 22: Danh phận

      Edit: Lăng Ngạo Tuyết




      Ra khỏi Hỉ Nhạc Đường, tim của Cẩn Nương vẫn còn nhảy loạn, buổi sáng này đối với nàng mà quá mức chấn động, cũng càng làm cho nàng nhận thức thêm mặt khác của Vương phủ. Chờ cách xa nơi đó, lúc này Cẩn Nương mới hỏi Lập Xuân, "Các ngươi có biết người đứng ở phía sau Vương phi ?"

      "Tiểu thư muốn đến Lâm di nương? Nàng là nha hoàn hồi môn của Vương Phi, cũng là con của Lâm ma ma. Năm vừa rồi, Vương phi cho nàng hầu hạ Vương gia, sau đó liền làm chủ nâng nàng lên cấp bậc di nương. Ngày thường đều hầu hạ Vương phi, ít khi thấy nàng ra Hỉ Nhạc Đường". Trong giọng Lập Xuân lộ ra vẻ hâm mộ, chẳng qua nàng che giấu tốt, hẳn là ai nghe ra được.

      Cẩn Nương thâm ý nhìn Lập Xuân, "Nàng ấy đúng là có phúc".

      "Tiểu thư sai".

      Sau cùng có chuyện gì để , mọi người trực tiếp quay về nội viện của mình. Đến trước cửa viện, liền nhìn thấy bức hoành treo cổng chính thay thành 【 Trầm Hương Viện 】. Cẩn nương cảm thán tốc độ là nhanh, chắc là làm suốt đêm mới hoàn tất.

      Lập Xuân cười : "Chúc mừng tiểu thư, giờ chổ này chính là nơi ở của tiểu thư sau này".

      Cẩn Nương cũng cười theo, lại nhìn thêm vài lần, sau đó mới vào trong viện. Bên trong im ắng, Vương ma ma giữ cửa thập phần ân cần, thậm chí trong mắt có chút ý tứ lấy lòng. Cẩn Nương liền kỳ quái, sáng nay lúc ra cửa cũng thấy Vương ma ma ân cần như vậy.

      "Lục tiểu thư, Vạn quản gia đến đây."

      "A?". Lập Xuân và Lập Hạ đều giọng kêu ra tiếng, Lập Xuân vội vàng hỏi: "Là Vạn Trung, Vạn quản gia bên người Vương gia?"

      "Lập Xuân nương đúng. Đúng là Vạn quản gia". Vương ma ma trả lời

      Lập Xuân vội vàng với Cẩn Nương: "Tiểu thư, Vạn quản gia nhất định là phụng lệnh Vương gia phân phó mới đến. Tiểu thư nhanh vào ".

      Trong lòng Cẩn Nương yên, biết vị quản gia kia đến đây có chuyện gì. Lấy lại bình tĩnh liền vào đại sảnh, chỉ thấy nam tử khoảng ba mươi mấy tuổi ngồi ở trong phòng. Nam tử kia thấy Cẩn Nương vội vàng đứng dậy, hơi khom người cung kính : "Chúc mừng Lục tiểu thư, Vương gia phân phó cho tiểu nhân đến đây đưa ít lễ vật để tặng cho người. Đây là danh mục, mời tiểu thư kiểm nhận".

      Lệ Chi tiến lên tiếp nhận tờ giấy trong tay Vạn quản gia, sau đó giao cho Cẩn Nương. Cẩn Nương lắc đầu nhận, chỉ phân công cho Lệ Chi kiểm nhận là được. Lệ Chi và Đào đều từng theo nàng đọc sách, mấy văn kiện như thế này làm khó được các nàng. Cẩn Nương khẽ cười : "Vạn quản gia vất vả rồi, mời ngồi. Ta trở về cũng muộn, khiến cho ngài đợi lâu, mong Vạn quản gia thứ lỗi".

      "Lục tiểu thư khách khí, tiểu nhân còn phải trở về phục mệnh. Xin tiểu thư mau chóng kiểm nhận". Vạn quản gia thái độ nhiệt tình cũng lạnh nhạt, chính là bộ dáng giải quyết việc chung.

      Trong lòng Cẩn Nương sáng tỏ, ra hiệu cho Đào. Đào liền chạy nhanh vào phòng ngủ, đem ra cái hà bao có ít bạc bên trong. Cẩn Nương cười : "Vất vả Vạn quản gia chuyến, đây là chút tâm ý của ta, xin ngài đừng chê".

      Sắc mặt Vạn quản gia chút thay đổi tiếp nhận, nhẩm tính phân lượng hà bao, cười : "Đa tạ Lục tiểu thư, về sau có cái gì cần tiểu nhân cống hiến sức lực, xin người cứ việc phân phó".

      "Đa tạ Vạn quản gia"

      Lệ Chi kiểm kê xong, xác nhận có vấn đề gì. Vạn quản gia liền cáo từ rời .

      "Chúc mừng tiểu thư, chúc mừng tiểu thư. Vương gia đây là nhớ thương đến người đó". Lập Xuân và Lập Hạ vội vàng hớn hở tiến lên, mà ngay cả Đông Nhi và Hạnh Nhi cùng đám người Thôi ma ma cũng tiến lên chúc mừng.

      Trong lòng Cẩn Nương biết tư vị gì, có điều vẫn vui vẻ để Lệ Chi phân phát cho mỗi người phần thưởng, xem như tất cả cùng vui.

      Chờ tất cả mọi người ra ngoài, bên cạnh chỉ còn lại Lệ Chi và Đào. Cẩn Nương mới có thời gian xem lại nội dung danh mục lễ vật: bốn cuộn gấm vóc, bộ trang sức, đôi vòng tai ngọc trai, cái chậu cảnh bằng san hô, năm trăm lượng bạc trắng, năm mươi hai lượng hoàng kim, hai mươi hai thỏi vàng. Phần lễ vật này thể gọi là hậu hĩnh nhưng đối với Vương phủ và Ngũ Vương gia mà , cũng chỉ là tùy tiện tiêu hao chút ít thôi.

      "Chúc mừng tiểu thư, Vương gia phái người tặng lễ, có thể thấy được trong lòng Vương gia có nhớ đến người. tại nếu tiểu thư có danh phận, tương lai cuộc sống rất dễ chịu". Đào cười tủm tỉm, vuốt ve gấm vóc, suy nghĩ xem làm y phục gì mới thích hợp.

      Lệ Chi lại lo lắng nhìn Cẩn Nương, "Hôm nay thỉnh an Vương phi, Vương phi cũng để cho tiểu thư kính trà".

      Đào kinh hô, "Vương phi cho kính trà?". Đây chẳng phải là Vương phi đồng ý tiểu thư sao? người có danh phận, ngay cả di nương cũng phải.

      Hai người đều lo lắng nhìn nàng, Cẩn Nương vẻ mặt trầm trọng. Trước đó nàng có cảm giác gì, cũng là do nguyên nhân này. mặt là thái độ Vương gia, mặt khác lại là thái độ Vương phi. Vương phi uống trà của nàng, Vương gia lại tặng quà cho nàng. Khó trách mỗi người đều gọi nàng là tiểu thư, cũng xưng hô gì khác.

      Đào giọng đề nghị, "Sáng mai tiểu thư thỉnh an, có thể với Vương phi việc kính trà được ?".

      "Ngươi ăn lung tung gì đó." Vẻ mặt Lệ Chi tức giận nhìn Đào, "Loại chuyện này tiểu thư làm sao có thể mở miệng. Vương phi có tâm, tự nhiên an bài. Nếu Vương gia phân phó cho dù trong lòng Vương phi có muốn cũng phải uống trà của tiểu thư. Nhưng mà tình hình nay, Vương gia ràng có biểu tất nhiên Vương phi cũng làm như biết".

      Cẩn Nương lắc đầu xua tay, "Quên , đừng nữa. Chuyện này chúng ta cái gì cũng vô dụng, có Vương gia lên tiếng và Vương phi tán thành. Ta tính là cái gì?! Bất quá chỉ là người danh phận". Lòng Cẩn Nương chua xót, nhìn những thứ được ban tặng này, càng ra tình cảnh xấu hổ của nàng.

      "Tiểu thư cũng đừng nản lòng, có lẽ Vương gia quên. chừng hai ngày nữa liền nhớ đến". Lệ Chi an ủi

      Đào đưa ra chủ ý, "Tiểu thư, nếu buổi tối hôm nay Vương gia đến người có thể với ngài ấy mà"

      Cẩn Nương lắc đầu, nàng thấy Ngũ vương gia là người rất bá đạo, chắc hẳn thích nữ nhân lắm mồm. Hơn nữa nàng vừa mới vào phủ, ngay cả tình hình trong phủ cũng chưa thăm dò cẩn thận, nàng dám liều mạng đắc tội Ngũ vương gia mà đến chuyện này.

      Lệ Chi lôi kéo Đào, "Đừng có nữa, tiểu thư ắt hẳn tự có tính toán. Chúng ta cũng thể đưa ra chủ ý bậy bạ".

      Ngoài phòng, truyền đến thanh Lập Xuân và Lập Hạ, "Tham kiến Phòng ma ma". Lệ Chi vội vàng đến cửa sổ nhìn rồi với Cẩn Nương. "Tiểu thư, Phòng ma ma đến đây, còn mang theo đồ vật nữa".

      Cẩn Nương mạnh mẽ đứng lên, ", theo ta đến đón Phòng ma ma"

      Biết được Phòng ma ma thay mặt Vương Phi đến ban tặng, đầu tiên Cẩn Nương kinh nghi. Chờ Phòng ma ma lên tiếng, mới biết được nguyên do. ra Vương gia phái người tặng lễ vật nên lúc này Vương Phi cũng cố ý cho người chuyến. Cẩn Nương liền nhức đầu, tại Vương phủ này, nhìn như chuyện nhưng kỳ cũng phải , có thể phỏng đoán ra hàm ý bên trong.

      Cẩn Nương có cảm nghĩ kiếp trước sống uổng phí. Trước kia ở Lục gia và cả Hàn gia có học được những gì, sau khi đến Vương phủ dường như đủ dùng. Điều này làm cho nàng đặc biệt khẩn trương, có cảm giác nguy cơ mãnh liệt.

      Tiễn bước Phòng ma ma, Cẩn Nương cho Lệ Chi sắp xếp lại đồ vật này nọ, đối với thanh chúc mừng của nhóm ma ma và nha hoàn nàng làm như mắt điếc tai ngơ. Giờ phút này Cẩn Nương vô cùng cấp bách rất cần Quế ma ma chỉ bảo toàn bộ mọi việc. Vì thế nàng liền thu hồi tâm tư, lập tức đến Đông sương phòng tìm Quế ma ma.
      Aliren, honglak, Phương Lăng7 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23: Dấu vết

      Editor: Lăng Ngạo Tuyết

      [​IMG]


      Mệt mỏi cả ngày, đêm nay Cẩn Nương tính toán ngủ sớm. Đào chải đầu cho nàng còn Lệ Chi trải chăn giường. Bận bịu lúc lâu, Lệ Chi mới : "Tiểu thư, nếu đợi chút. Giờ này vẫn còn sớm, chừng Vương gia lát nữa tới".

      Cẩn Nương lắc đầu, "Chưa chắc Vương gia đến đâu, ta thể vì điều có khả năng mà lãng phí thời gian ngủ được".

      "Nhưng mà nếu lỡ Vương gia đến đây sao?". Lệ Chi đồng ý. giờ nàng thấy quan trọng hơn hết là tiểu thư nên lấy lòng Vương gia, chỉ cần Vương gia mở miệng, tương lai tiểu thư còn có thể bảo đảm.

      Cẩn Nương lắc đầu, nàng mệt chết rồi, ngày hôm qua học quy củ cả ngày, buổi tối lại bị quấn lấy suốt đêm. Sáng sớm rời giường, cả người thấy khó chịu còn phải chống đỡ thỉnh an Vương Phi, ngay cả chổ ngồi cũng có. Sau khi trở về lại phải ứng phó với thân tín của Vương gia và Vương phi, nàng vô cùng muốn leo lên giường nghĩ ngơi. Về phần Vương gia, Cẩn Nương nhìn sắc trời, hy vọng đêm nay đừng đến.

      Lệ Chi khuyên bảo được, Đào thấy thế liền : "Lệ Chi tỷ tỷ cần lo lắng, đêm nay ta canh giữ trước phòng. Nếu Vương gia đến, bên ngoài khẳng định có động tĩnh. Đến lúc đó ta đánh thức tiểu thư là được".

      Lệ Chi thấy vẻ mặt mỏi mệt của Cẩn Nương, cũng chỉ tán thành đề nghị của Đào. Cẩn Nương được như ý nguyện, vừa kề lên gối liền ngủ. Đến lúc lâu, nàng lại nằm mơ, trong giấc mơ lại mơ thấy có quái vật ở người nàng, khiến nàng hô hấp thông. Nàng liều mạng trốn nhưng quái vật kia mực đuổi theo nàng. Đến khi thân thể truyền đến cảm giác đau đớn ràng, Cẩn Nương liền mở mắt, phát đây phải là mộng. Ngũ vương gia đè người của nàng, bộ dạng hào hứng. Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Đào sớm chẳng biết đâu.

      "Vương... Vương gia!". Cẩn Nương có chút lắp bắp.

      "Tỉnh?!". Ngũ vương gia nghiền ngẫm nhìn Cẩn Nương, có chút ý tứ đứng dậy để nàng hít thở.

      Hai tay Cẩn Nương khẩn trương đặt ở vai Ngũ vương gia, muốn đẩy ra nhưng mảy may bất động, "Vương gia, thiếp...thiếp hơi khó chịu". Cẩn Nương mệt mỏi, người nàng đầy dấu vết xanh tím, Ngũ vương gia lại biết nhàng, chỉ tận lực làm, đương nhiên nàng cũng vất vả theo. Dù sao nàng chưa tới mười sáu tuổi, thân thể vẫn chưa hoàn toàn nẩy nở, ứng phó với ham muốn vô độ của nam nhân này, đối với nàng là quá sức.

      "Nàng cự tuyệt ta?". Trong mắt Ngũ vương gia lên vẻ nguy hiểm

      Toàn thân Cẩn Nương liền đổ mồ hôi, vội vàng lắc đầu, "Thiếp dám, thần thiếp chỉ thỉnh cầu Vương gia thương xót."

      Ngũ vương gia nở nụ cười, ngón tay nâng cằm Cẩn Nương, "Nhìn bổn vương".

      Cẩn Nương thể lấy hết dũng khí ngước nhìn, ánh mắt sợ hãi, yếu ớt, lại khiến Ngũ vương gia sinh ra ý muốn giày vò cho thỏa sức.

      "Vừa rồi ngủ ngon giấc ?". Tay Ngũ vương gia theo cằm trượt xuống cổ, tiến vào trong chăn. Lúc này người Cẩn Nương chỉ có kiện áo yếm, kéo cái, liền ném mặt đất.

      Cẩn Nương run rẩy, nàng có cách nào khống chế phản ứng thân thể của mình, : "Dạ...ngủ ngon"

      "Vậy là tốt rồi ". Ngũ vương gia cười, cúi đầu ngửi ngửi bên tai Cẩn Nương, "Hôm nay lễ vật mang đến chỗ nàng, có thích hay ?"

      "Thiếp thích lắm". Trong lòng Cẩn Nương run sợ, hoàn toàn nắm bắt được tâm tư Ngũ vương gia. Cảm thấy người này quá khó lý giải, căn bản phải như bên ngoài đồn đại. Nào là khoan dung, nhân hậu nhưng nàng chỉ có thấy cường thế cùng với bá đạo, để cho người khác phản kháng lại dù chỉ chút.

      "Thích tốt rồi...Đến, cởi quần áo cho bổn vương". Ngũ vương gia nhanh chóng nghiêng cơ thể, người vẫn còn mặc kiện trung y.

      Cẩn Nương liền cảm thấy khẩn trương, tuy ở kiếp trước từng cùng Hàn Thịnh có vợ chồng chi thực nhưng cho tới bây giờ vẫn có trải qua chuyện như vậy. Hàn Thịnh đối với nàng luôn cực kỳ lạnh nhạt. Ngay cả loại chuyện này, cũng là tắt đèn, làm qua loa sau đó rời khỏi. Nhiều năm phu thê như vậy, cho đến chết nàng cũng chưa hề thấy thân thể ràng.

      Mà đối với Vương gia, tối hôm qua nàng chỉ lo run sợ, hôm nay lại đối mặt với thân thể nam nhân. Cẩn Nương có chút khống chế nổi hai tay của mình.

      Trong phòng, ngọn đèn chiếu vào người lại ràng. Khuôn mặt nàng đỏ bừng, đỏ đến tận cổ nên Ngũ vương gia cảm thấy hưng phấn, đúng là cảnh đẹp.

      Rốt cục cũng kéo được đai lưng, quần áo rơi xuống, lộ ra thân thể nam nhân cường tráng. Sống ở hai kiếp người, đây là lần đầu nàng nhìn thân thể nam nhân khoảng cách gần như vậy.

      Ngũ vương gia đột nhiên vươn tay ra, nắm chặt tay của Cẩn Nương, hỏi: "Rất là thích?". Ánh mắt lộ ra vẻ đắc ý.

      Thần sắc Cẩn Nương dao động, sau đó gật đầu. Ngũ vương gia thoả mãn cười ra tiếng, đùa với nàng nữa, xoay người đem nàng đặt dưới thân.

      Trải qua cả đêm, lại lần nữa tái diễn. Tuy nhiên cảm giác so với lần đầu tiên tốt hơn ít nhưng nàng vẫn chịu đựng nổi như cũ. Nàng thút thít nỉ non, cầu xin tha thứ thậm chí nghĩ muốn chạy trốn. Nhưng Ngũ vương gia gắt gao bắt lấy nàng, căn bản để cho nàng cơ hội. Ngọn đèn chiếu vào người Cẩn Nương, vốn dấu vết còn chưa hết, lại thêm rất nhiều ấn ký mới.

      Thế nhưng Ngũ vương gia lại vô cùng vui vẻ, dường như tìm được niềm vui thú cực hạn người Cẩn Nương. Thân thể mảnh khảnh dưới người mở rộng, tùy ý công phạt, có lẽ đây cũng là bắt nguồn khoái cảm cực hạn.

      có gì bất ngờ xảy ra, giữa chừng Cẩn Nương liền mê man. Trước khi ngất , nàng vẫn còn suy nghĩ, hình như nàng quên tình gì, vốn là nàng muốn hỏi ...Đúng rồi, là chuyện của Lục gia. Lục Trường Trung như thế nào rồi? Có thoát khỏi rắc rối kia chưa? Nhưng nàng có khí lực hỏi ra điều này.

      Buổi sáng thời điểm rời giường, ngoại trừ Đào và Lệ Chi, trong phòng còn có Quế ma ma. Khuôn mặt Lệ Chi cứng ngắc, rất là mất hứng. Cẩn Nương có chút kinh ngạc, ràng tình hình lắm.

      Đào giọng : "Vương gia cũng biết quý trọng tiểu thư gì hết, thân thể người còn chưa phát triển tốt mà, Quế ma ma, người xem thế nào này?".

      Quế ma ma thấy vết tích người Cẩn Nương, còn phía dưới mắt ràng là màu xanh đen. Chưa từng nghe Vương gia biết tiết chế như vậy a! Như thế nào đối với Cẩn Nương hết lần này tới lần khác giống như tiểu hài tử tùy ý làm càn vậy. Lúc trước, Liễu mỹ nhân được sủng ái hơn nửa năm trời nhưng cũng chưa từng truyền ra cái dạng này.

      "Ma ma, người xem những dấu vết này. Có biện pháp che đậy chút ?". Lệ Chi nhìn chằm chằm vào dưới hai lỗ tai, vị trí kia căn bản cách nào che đậy, trừ phi là mùa đông mặc áo choàng mà thôi. Lát nữa thỉnh an Vương phi, người có dấu vết mập mờ như vậy, phải khiến người khác ghi hận sao?!

      Cẩn Nương tỉnh táo lại, theo ánh mắt Lệ Chi sờ sờ phía sau hai tai, tựa hồ còn cảm nhận được khí tức Ngũ vương gia thân thể mình. Đào lấy bộ y phục ra, người Cẩn Nương khoa tay múa chân hồi, liền lắc đầu, rất ràng thể che đậy hết được. Lệ Chi và Đào đều nhìn Quế ma ma, đợi bà nghĩ cách.

      Quế ma ma cũng nhìn chằm chằm vào Cẩn Nương, thấy có bao nhiêu bất đồng, đối với nàng có tiết chế như thế, bà nghĩ mãi mà . Hôm nay quan trọng hơn hết phải phỏng đoán tâm tư Vương gia, mà là giúp nàng để lộ vết tích ra bên ngoài. "Trước hết đừng những việc khác, các ngươi sửa soạn cho tiểu thư cho thỏa đáng, ta nghĩ biện pháp."

      "Vậy xin trông cậy hết vào ma ma."

      Sau khi Cẩn Nương mặc quần áo xong, hai nha đầu liền trông mong nhìn Quế ma ma. Quế ma ma nghĩ nghĩ, : " có cách nào khác, chỉ có thể đổi lại kiểu tóc để che đậy thôi."

      Đào thấy khó xử, nàng vấn tóc rất tốt nhưng biết đến kiểu tóc cũng có hạn, nghĩ ra kiểu tóc gì có thể che dưới lỗ tai.

      Quế ma ma cầm lược, đứng ở sau lưng Cẩn Nương, cảm khái tiếng, "Nhiều năm có chải đầu rồi, cũng biết còn có thể làm tốt hay ."

      Cẩn Nương cười : "Ta tin tưởng ma ma mà."

      "Tiểu thư tin tưởng lão nô, tất nhiên lão nô cũng làm cho người thất vọng được."
      Aliren, linhdiep17, honglak6 others thích bài này.

    4. bornthisway011091

      bornthisway011091 Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      531
      Truyện hay quá trời, mỗi tội lâu lắm mới up 1 chương làm a đợi choè trong mòn mỏi

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 24: Phong ba

      [​IMG]


      Cẩn Nương vừa bước ra khỏi cửa phòng, bọn người Lập Xuân cảm thấy trước mắt sáng ngời. Y phục và trang sức phối hợp rất đều, duy chỉ có kiểu tóc đổi mới. Tóc được búi lên nhưng có lọn rủ xuống hai bên vành tai, làm cho người khác có cảm giác lười biếng. Mà kiểu tóc này cũng đúng lúc che đậy được dấu vết mờ ám.

      Cẩn Nương soi gương, chính mình cũng rất hài lòng. nghĩ tới tay nghề Quế ma ma tốt như vậy, Đào rất kích động, hai mắt lấp lánh nhìn Quế ma ma, tính toán theo Quế ma ma học chút ngón nghề.

      Thời điểm dùng điểm tâm, Cẩn Nương phát giác thái độ bốn nha đầu Lập Xuân đối với nàng có biến hóa, càng thêm cung kính hơn. Hai tiểu nha đầu Đông Nhi và Hạnh Nhi trước mặt nàng cũng khá quy củ, dám tùy ý ngắm loạn, hiển nhiên được nhắc nhở qua. ra trước sân viện, thấy mấy người Thôi ma ma chuyện bổng dừng lại khi thấy nàng, ý tứ nịnh nọt trong mắt nhìn sơ qua cũng đủ hiểu.

      Cẩn Nương khẽ gật đầu với mọi người, thái độ nàng đối với bọn họ cũng có thay đổi, vẫn giống như trước. Lần này Cẩn Nương để Lệ Chi ở lại trông coi phòng, chỉ dẫn theo Đào cùng với Lập Xuân, Lập Hạ.

      Lần thỉnh an hôm nay so với ngày đầu yên tĩnh mà cũng an toàn hơn nhiều. có hai người La sườn phi và Ôn di nương nên mình Lưu thứ phi cũng gây sóng gió gì mấy.

      Cẩn Nương tận mắt thấy Lưu thứ phi bới móc Liễu mỹ nhân nhưng người ta chẳng mở miệng, cũng thèm nhìn đến. Lưu thứ phi cảm thấy thú vị, tự nhiên liền buông tha khiêu khích. Cẩn Nương thầm nghĩ bản thân đúng là vừa học chiêu, đối phó với địch nhân, biện pháp tốt nhất chính là triệt để bỏ qua.

      Xem ra Liễu mỹ nhân cao thâm hơn so với La sườn phi, chỉ tiếc La sườn phi lại tự cho mình là đúng, nghe vào những lời Liễu mỹ nhân . Trong lòng cũng nghi vấn, khí chất của Liễu mỹ nhân thế này sao lại theo phe La sườn phi? Về phần Lưu thứ phi và Lý phu nhân, đều cùng loại người, cho nên với nhau cũng kỳ quái.

      Sau khi thỉnh an Vương phi, Cẩn Nương liền im lặng thối lui sang bên, phải chuyện cần thiết tuyệt lời nào. Nhưng nàng muốn yên tĩnh, người khác chưa hẳn để nàng được như ý. Nàng chỉ cảm thấy đạo ánh mắt sắc bén dừng ở người mình, tựa hồ đánh giá nàng. Cẩn Nương lập tức thẳng lưng lên, vụng trộm dò xét, hiển nhiên là Vương phi nhìn nàng. Nàng chợt cúi đầu xuống, dám nhìn lén nữa, đơn giản là ánh mắt Tề Vương phi quá mức ác liệt, khiến nàng chịu nổi. Vì sao Tề Vương phi nhìn nàng như vậy? Chẳng lẽ người nàng có cái gì làm người khác chú ý sao?

      Lưu thứ phi dịu dàng cười : "Hôm nay kiểu tóc Lục tiểu thư mới lạ, muội nhớ trước đây cũng từng nhìn thấy qua người Vương phi, biết có nhớ lầm ?!".

      lẽ kiểu tóc gây họa? Tinh thần Cẩn Nương chợt thấp thỏm yên.

      Tề Vương phi cười tủm tỉm, híp mắt nhìn Lưu thứ phi, "Trí nhớ muội muội tốt, bổn phi còn nhớ nữa".

      "Vương phi khen nhầm rồi, tình của người tất nhiên muội phải để ở trong lòng". Vẻ mặt Lưu thứ phi nịnh nọt cười.

      Phòng ma ma chen vào , "Lưu thứ phi nhớ lầm, lão nô nhớ Vương phi cũng từng vấn kiểu tóc như thế, Vương gia rất là thích. Chỉ là về sau Quế ma ma bị thương ở tay, nên vấn tóc nữa. nghĩ tới, hôm nay lại nhìn thấy người Lục tiểu thư, nếu lão nô cũng chẳng nhớ nổi."

      Cẩn Nương cảm nhận được mối nguy hiểm, gấp gáp bước lên phía trước, quỳ mặt đất, "Thần thiếp có tội, khiến Vương phi khó chịu, xin Vương phi lượng thứ".

      Lưu thứ phi cười : "Lục tiểu thư đây là sao vậy? Lá gan như thế nào mà thế? Vương phi, người xem bộ dạng Lục tiểu thư có giống con mèo hay ?"

      Toàn thân Cẩn Nương khó chịu, nàng cùng Lưu thứ phi có thù oán, chỉ là người danh phận, lại uy hiếp đến nàng ta, tại sao lại gây khó dễ cho mình?

      Liễu mỹ nhân mực có mở miệng vậy mà lại lên tiếng, "Những lời Lưu tỷ tỷ khiến ai nghe mà thấy sợ hãi?! Lưu tỷ tỷ cũng biết thương tiếc người khác chút, suốt ngày gây khó dễ để thể bản lãnh của mình, Lưu tỷ tỷ cảm thấy rất thú vị sao?"

      Cẩn Nương cảm kích nhìn Liễu mỹ nhân, nghĩ tới vậy mà nàng giúp chính mình chuyện. Sắc mặt Lưu thứ phi thay đổi, chỉ cười mỉm. Bất quá cần nàng ra mặt, tự động Lý phu nhân bên cạnh liền phụ họa: "Liễu muội muội là hiểu ý người, bất quá Lưu tỷ tỷ chỉ tùy tiện thôi. Nhìn Liễu muội muội sốt ruột, người biết còn tưởng rằng Lục tiểu thư và muội là thân thích nữa đấy".

      Liễu mỹ nhân nghiêng mắt nhìn Lý phu nhân, "Theo lời Lý phu nhân dạy bảo thân thích mới có thể giúp. Chẳng lẽ cho phép người khác lên câu công đạo sao? Đây là quy củ của Vương phủ hay sao? ta như thế nào lại biết. Nếu chính là quy củ của Lý phu nhân".

      "Miệng lưỡi Liễu muội muội bén nhọn, đúng là người đọc qua sách vở. Bất quá Liễu muội muội cũng đừng bẻ cong lời ta , ai ai trong vương phủ so ra đều kém muội muội rất nhiều. Nếu thời điểm La sườn phi sinh , Liễu muội muội cũng có thể giúp đỡ như thế, ta nghĩ La sườn phi cũng trở nên hồ đồ mà ăn lung tung, đến nỗi bị Vương phi cấm túc."

      "Ngươi... " Liễu mỹ nhân khó thở.

      Lý phu nhân này đúng là hiểm, xảo trá. Nàng ta châm ngòi ly gián, chuyện hôm nay tuyệt đối rơi vào tai La sườn phi. Nếu có người cố ý đem những lời Lý phu nhân phóng đại, chừng Liễu mỹ nhân và La sườn phi sinh ra hiềm khích. Cẩn Nương cảm thấy thể để cho Lý phu nhân kiêu ngạo như vậy, mấu chốt ở chổ Tề Vương phi còn chưa tỏ thái độ nên nàng đánh bạo, : "Hồi bẩm Vương phi, thần thiếp xin ra suy nghĩ của mình."

      Tề Vương phi nhàn nhạt nhìn Cẩn Nương, "Có lời gì cứ ."

      "Vâng." Cẩn Nương đắn đo : "Vương phi, hôm nay đều là lỗi của thần thiếp, mới khiến cho Lý phu nhân và Liễu mỹ nhân tranh chấp. Mong rằng Vương phi trách tội hai vị tỷ tỷ. đến , đều là kiểu tóc này gây họa, nếu sớm biết như thế, thiếp tuyệt đối dám vấn. Kính xin Vương phi tha thứ thiếp còn trẻ hiểu chuyện, cho thiếp cơ hội sửa đổi."

      "Lục tiểu thư rất biết chuyện. Vương phi, muội thấy Lục tiểu thư cũng là tâm nhận sai, bằng Vương phi coi như bỏ qua ".

      Lưu thứ phi! Ngươi lời nào chết sao?! Cái gì gọi là thành tâm nhận sai, bị nàng ta thế, vậy mà biến thành nàng sai, hoàn toàn sai.

      Tề Vương phi bưng tách trà, khẻ gạt lá trà qua bên, nhàng thổi hai cái, sau đó hớp ngụm , khen: "Trà hôm nay đúng là ngon lắm".

      Phòng ma ma cười , "Tay nghề pha trà của Xuân Phân càng ngày càng tiến bộ rồi, đều do Vương phi dạy dỗ tốt".

      Tề Vương phi cười cười, lúc này mới nhìn Cẩn Nương, "Lục tiểu thư, Quế ma ma ở chổ ngươi tốt chứ?"

      "Hết thảy đều tốt". Cẩn Nương nhất thời nắm bắt được tâm tư Vương phi.

      "Tính tình Quế ma ma như vậy, nghĩ tới ở chung với ngươi chỉ hai ba ngày, liền chịu vì ngươi mà vấn tóc. Nhớ ngày đó, thời điểm Quế ma ma ở trong viện này, bổn phi phải phí hết tâm tư phen, Quế ma ma mới bằng lòng vấn tóc cho bổn phi đấy."

      Tề Vương phi nghe rất bình thường, giọng điệu cũng rất bình thường nhưng rơi vào trong tai Cẩn Nương, trái tim lại muốn nhảy ra ngoài. Hết rồi...đúng là hết rồi, nghĩ tới cái kiểu tóc vậy mà rước phải oán hận của Vương phi. Nên hóa giải việc này như thế nào? Bất kể ra sao, tuyệt đối thể để cho tình chuyển biến xấu được.
      Aliren, linhdiep17, honglak6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :