1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thứ Nữ Xinh Đẹp - Ngã Cật Nguyên Bảo (Chương 48) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16: Viên phòng

      Edit: Lăng Ngạo Tuyết



      Đêm khuya, Cẩn Nương rửa mặt xong, tóc lại xỏa tung, ngồi ở đầu giường nhưng có vội ngủ. Cầm trong tay quyển sách, dự định xem chút rồi mới nghỉ ngơi.

      Lệ Chi từ bên ngoài tiến vào, thanh có chút thất vọng: "Tiểu thư, cửa viện khóa rồi". Hôm nay Vương gia lại đến, biết tiểu thư phải chờ tới khi nào mới có thể gặp được Vương gia đây?!Cũng thể chờ mãi như vậy được, qua thời gian, chỉ sợ Vương gia quên rằng hậu viện còn có người tên Lục Cẩn Nương.

      Vẻ mặt Cẩn Nương bình tĩnh, tâm tình tựa hồ rất nhàn nhã, " cần lo lắng, mọi việc tốt lên thôi".

      "Nhưng mà tiểu thư . . . . . ." Lệ Chi yên lòng, "Tiểu thư có muốn nghĩ biện pháp hay ? Chẳng hạn như tất cả cho An tổng quản biết, để ông ta ở trước mặt Vương gia tốt vài câu".

      "Việc này thể. An tổng quản giúp ta rất nhiều. Nếu chỉ vì chút chuyện như thế mà lại xin giúp đỡ, tình cảm chỉ sợ kéo dài được bao lâu. Vậy đến khi sau này chúng ta gặp phải việc khó khăn, còn có thể thỉnh cầu An tổng quản hay sao? Đến lúc đó, mặc dù có cầu xin, đối phương chưa hẳn giúp đỡ". Cẩn Nương thản nhiên , trong lòng nàng có chút khẩn trương nhưng tuyệt đối cũng bi quan giống Lệ Chi như vậy.

      Thần sắc Lệ chi xấu hổ, "Tiểu thư rất đúng, là nô tỳ lo lắng quá nhiều"

      Đào giọng : "Ta thấy Lệ Chi tỷ tỷ suy nghĩ nhiều rồi, tỷ nhìn xem tiểu thư đến Vương phủ bất quá mới có hai ngày, được sắp xếp ở nơi như thế này. Ta có thầm hỏi Thôi ma ma, bà ấy bảo, đãi ngộ của tiểu thư phải rất là tốt. Vị Mỹ nhân trước kia ở đây, cũng có thể diện như vậy đâu"

      Lệ Chi cúi đầu, hé môi. Nghĩ thầm, chỉ mong chính mình quá đa nghi.

      "Tiểu thư, Vương gia đến." Lập Hạ đột nhiên vội vàng chạy vào.

      Trong phòng, chủ tớ ba người đều choáng váng, phải giỡn chứ?!. Mọi người còn chưa có phục hồi tinh thần thấy nam nhân cao lớn bước vào phòng. Lập Hạ muốn tiến lên hầu hạ, Ngũ vương gia nhìn cũng nhìn cái, thị vệ cùng liền hướng Lập Hạ nháy mắt. Lập Hạ lập tức hiểu ý, kéo Lệ Chi và Đào vội vã ra khỏi phòng, thuận tiện đóng cửa lại.

      Cẩn Nương vốn ngồi ở đầu giường, khẩn trương đứng lên. Nam nhân trước mặt rất cao lớn, độ chừng hơn hai mươi, ngũ quan tuấn, vẻ mặt ôn hòa, nhìn qua giống như những gì bên ngoài đồn đãi, tính tình chắc là khoan dung, độ lượng.

      Nhưng mà Cẩn Nương lại nghĩ khác, Hàn gia sinh tồn còn khó khăn như vậy, hẳn là hoàng cung càng thêm gian nan. Mặc dù có Mẫu phi cường thế bảo hộ, nếu bản thân có tâm cơ thủ đoạn, chỉ sợ cũng thể bình an sống đến khi trưởng thành, càng khỏi phải đến việc có chức tước.

      Nhưng Ngũ vương gia tất cả đều làm được, bình an lớn lên, được tấn phong Vệ thân vương, thường xuyên tiến cung diện thánh. Người như vậy có tính tình độ lượng sao? Có lẽ chỉ là giả vờ.

      Ánh mắt Ngũ vương gia đầu tiên là dừng ở người Cẩn Nương, thân trung y màu trắng, bên ngoài khoác hờ thêm áo choàng, rỏ ràng là bộ dáng sắp ngủ. Biểu tình cứ ngây ra nhìn , tựa hồ còn chưa phục hồi tinh thần, trong tay lại cầm quyển sách. " xem sách gì?"

      "Hả?". Cẩn Nương ngây ngốc nhưng nhanh chóng kịp thời phản ứng, giọng trả lời: "Hồi bẩm Vương gia, thần thiếp xem huyền thoại của tiền triều, là từ nhà mẹ đẻ mang đến". Thấy Ngũ vương gia nhìn chằm chằm tay nàng, Cẩn Nương liền cẩn thận dâng lên.

      Ngũ vương gia lập tức mạnh mẽ cầm tay Cẩn Nương, nàng sợ đến giọng kinh hô.

      Khóe miệng Ngũ vương gia mỉm cười, nhìn vẻ hoảng sợ của Cẩn Nương, hỏi: "Tên của nàng là gì?"

      "Thần thiếp họ Lục tên Cẩn Nương"

      "Cẩn Nương! Tên này tồi." Ngũ vương gia tay kéo nàng đến bên mình, thân thể hai người như gần như xa. Ngũ vương gia có hết sức dựa sát nhưng Cẩn Nương lại muốn tránh khỏi, có điều dám làm.

      "Nàng từng đọc qua thi thư?". Ngũ vương gia nghiền ngẫm nhìn, ngửi thấy người Cẩn Nương phát ra mùi hương thoang thoảng, liền có chút say mê. Đây là hương thơm của xử nữ, Ngũ vương gia thập phần xác định.

      Cẩn Nương cúi đầu, bả vai run rẩy, cả người có vẻ khác thường, "Vâng, thời điểm còn ở nhà mẹ đẻ. Từng theo tiên sinh học qua vài năm đèn sách."

      "Đại nương nhà nàng nhưng ra rất rộng lượng". Ngũ vương gia đột nhiên câu như vậy. Cẩn Nương mạnh mẽ ngẩng đầu, biết hợp lễ nghi, liền nhanh chóng cúi xuống.

      Ngũ vương gia nhíu mày, "Hay là nàng hận Đại nương?"

      Tại sao đề tài này lại tới người của nàng? Cẩn Nương căng thẳng vô cùng, " có, thần thiếp chưa từng nghĩ như vậy. Có thể được Đại nương dạy bảo, là phúc khí của thần thiếp"

      "Đích là phúc khí. Nàng cũng biết có rất nhiều thứ nữ, nhưng mà ngay cả chữ cũng nhận biết. Ngược lại, nàng có thể biết đọc sách viết chữ, đúng là tạo hóa của ông trời". Ngũ vương gia bên , bên tiến đến bên tai Cẩn Nương, ngửi lấy mùi thơm người nàng.

      Cho tới bây giờ, Cẩn Nương chưa hề gặp phải tình huống thế này, cũng chưa bao giờ cùng nam nhân thảo luận đề tài như vậy. Nàng sợ tới mức chết khiếp, chân tay luống cuống, bởi vì đối phương là Vương gia nên Cẩn Nương muốn tránh né lại dám.

      " Vương . . . . Vương gia? ". Cẩn Nương yếu ớt hô.

      "Hửm?". Ngũ vương gia nhắm mắt lại, bộ dáng rất là hưởng thụ

      Cẩn nương lại : "Vương gia, đêm khuya, có phải nên nghỉ ngơi hay ?"

      Ngũ vương gia mạnh mẽ mở to mắt, gắt gao nhìn Cẩn Nương, "Nàng sốt ruột?"

      Khuôn mặt Cẩn Nương mãnh liệt đỏ lên, lan cả hai bên tai, liều mạng lắc đầu, "Thiếp . . . . .Thần thiếp có, phải như vậy".

      "Nàng rất sợ bổn vương?". Ngũ vương gia bỡn cợt cười, tựa hồ phát chuyện thú vị.

      Cẩn Nương gắt gao cắn môi, sợ chính mình ra những lời thỏa đáng. Nước mắt ủy khuất nhanh chóng chảy xuống.

      " chuyện!". Ngũ vương gia đột nhiên thay đổi vẻ mặt, rồi buông ra, khí thế vô cùng áp bức. Cẩn Nương có chút hô hấp thông, gật đầu.

      "Ta là nàng mở miệng chuyện." Thanh Ngũ vương gia lạnh như băng, đâm vào người Cẩn Nương, nàng chỉ cảm thấy dũng khí đứng vững cũng mất .

      "Sợ". Cẩn Nương rốt cục mở miệng . Sau khi xong, Cẩn Nương nhắm mắt lại, khẳng định chết chắc rồi. Ngay tại thời khắc nguy nan, bàn tay của nam nhân khẽ vuốt mặt của nàng, đầu tiên là môi, tiếp theo là mũi, cuối cùng đến đôi mắt, nhàng lau những giọt lệ của nàng.

      "Bổn vương biết nàng sợ. Về sau ở trước mặt bổn vương, mọi việc được giấu diếm. Bổn vương hận nhất là những người lừa dối ta và những kẻ vong ân phụ nghĩa".

      Cẩn Nương bổng nhiên mở to mắt, có việc gì? có việc gì? Ngũ vương gia trách nàng. "Thần thiếp xin ghi nhớ"

      "Nàng nhớ là tốt. Vào Vương Phủ phải nhớ tuân theo quy củ". Ngũ vương gia lại nghiêm khắc câu.

      Cẩn Nương cung kính lắng nghe, trong lòng lại càng lo sợ, bất an. Quả nhiên là vậy, đường đường là Vương gia cao cao tại thượng, làm sao có tính tình nhân hậu được?!.

      Lúc này Ngũ vương gia dang hai tay ra, Cẩn Nương liền minh bạch, run rẩy tiến đến cởi bỏ y phục. Cũng may việc này Cẩn Nương làm tồi, vừa mới cởi ra ngoại bào, liền cảm giác được trời đất quay cuồng.

      Vừa nhìn, thấy Ngũ vương gia ôm nàng vào trong ngực, tiến tới bên giường, nặng để nàng xuống. Thân ảnh cao lớn áp sát đến, cả người Cẩn Nương kềm chế được căng thẳng. Ngũ vương gia liền thô bạo xé bỏ y phục rồi hôn lên da thịt của nàng. Hai tay Cẩn Nương để ở đầu vai Ngũ vương gia, định đẩy ra nhưng sau lại tỉnh ngộ, hai tay vòng quanh cổ ôm lấy. giọt nước mắt chợt rơi xuống từ khóe mắt, thấm dần xuống mái tóc rồi biến mất.
      Aliren, honglak, Phương Lăng7 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 17: Thỉnh an

      Edit: Lăng Ngạo Tuyết





      Trải qua đêm hết khóc rồi van xin cuối cùng nàng cũng nặng nề ngủ mê man. đêm hầu hạ hết sức mỏi mệt, nam nhân này quá cường đại rồi.

      Đến thời điểm rời giường vậy mà Cẩn Nương liền tỉnh dậy, tuy rằng cả người khó chịu, rất muốn ngủ tiếp nhưng cũng cách nào yên giấc được nữa. Lúc này, Lệ Chi và Đào vào phòng hầu hạ. Thấy người Cẩn Nương đầy dấu vết hoan ái, Lệ Chi lại đau lòng nhưng mặt cũng lộ ra chút cao hứng. Tốt xấu gì cũng bắt đầu tương lai tươi sáng.

      "Tiểu thư tỉnh?". Lệ Chi liền .

      "Ừ". Cẩn Nương ngơ ngác hỏi: "Là ai lau người giúp ta?". người nhàng khoan khoái, nhưng mà nàng hoàn toàn nhớ chút gì.

      "Là nô tỳ, tiểu thư yên tâm ." Lệ Chi giúp Cẩn Nương mặc y phục vào

      "Vương gia đâu?". Cẩn Nương khẩn trương nhìn Lệ Chi. Tối hôm qua Ngũ vương gia hung hăng muốn nàng như vậy, bất luận nàng cầu xin như thế nào cũng dừng. Liền nhớ lại nàng khóc lóc ầm ĩ, Cẩn Nương lo lắng mình đắc tội Vương gia nên rất muốn biết ràng chuyện phát sinh sau đó như thế nào.

      "Tiểu thư đừng lo, sau khi Vương gia , ngài còn phân phó bọn nô tỳ cẩn thận chăm sóc cho người." Dừng chút, Lệ Chi lại : "Tiểu thư cần suy nghĩ nhiều, Quế ma ma , đây là quy củ của Vương phủ. Trừ khi được phong phi, nếu bình thường Vương gia cũng ngủ lại."

      Cẩn Nương thở dài nhõm, cũng may sáng sớm cần phải đối mặt Vương gia.

      Đào bỉu môi, "Vương gia cũng là, cũng biết thương tiếc cho tiểu thư. Đây lại là lần đầu tiên của người, như thế nào có thể chịu được." người toàn là dấu vết xanh tím, biết tối qua giày vò thành bộ dáng gì nữa, nhìn đôi mắt Cẩn Nương tựa hồ muốn thâm đen.

      "Câm miệng! Vương gia há sao có thể cho ngươi tùy ý ". Lệ Chi hung hăng quát Đào, lời này nếu mà truyền ra bên ngoài, chừng gặp phải phong ba đến.

      Cả người Cẩn Nương khó chịu, có tâm tư để ý tới hai nha đầu. Thời điểm xuống giường, thiếu chút nữa té ngã. Hai bắp đùi thập phần cứng ngắc, còn có cổ họng, cũng có chút bất thường. Cẩn Nương ngồi ở trước bàn, để cho Đào trang điểm chút, tóm lại thể nổi bật hơn người khác được.

      "Hôm nay là việc đáng vui mừng, sao người lại vui?". Trong lòng Đào thể lý giải tâm tư của Cẩn Nương.

      Cẩn Nương đạm mạc đáp, "Hôm nay phải thỉnh an Vương phi, có thể nào khoe khoang như vậy".

      "Tiểu thư muốn thỉnh an?". Đào kêu lên, "Lập Hạ và Lập Xuân có , người tạm thời cần mà".

      Vẻ mặt Cẩn Nương bình tĩnh, "Đó là lúc trước, giờ nếu ta , ngay tức khắc lời đồn truyền ra khắp phủ là ta được sủng mà kiêu, bất kính với Vương phi". Nếu tối hôm qua Ngũ vương gia có đến, sáng nay cũng sao. Nhưng mà nàng được Ngũ vương gia sủng hạnh, là nữ nhân của Vương gia, có thể nào gặp chủ mẫu của Vương phủ. Lá gan khỏi quá lớn, chẳng lẽ muốn sinh tồn ở Vương Phủ sao?

      "Tiểu thư đúng, chuyện này thể để cho người ta nắm được chổ sơ hở". Lệ Chi nháy mắt với Đào, khiến nàng bớt mấy lời nhảm nhí nữa, nhanh chóng chảy đầu cho xong.

      Mặc xong y phục, Cẩn Nương lại lo lắng nhìn lại mình, toàn thân dưới đều khoan khoái nhàng, cũng rất đơn giản. thân váy dài có hoa văn hơi tối, tuyệt đối tranh giành nổi bật với người khác. Đồ trang sức cũng có hai ba kiểu, nhất là trâm phượng bằng vàng đầu dễ gây chú ý, kiểu dáng mới mẻ độc đáo. Cẩn Nương do dự có nên đem trâm cài gở xuống hay . Nhưng mà nếu gở xuống, khỏi quá mức trắng trong thuần khiết, lo lắng Vương phi thích. Cuối cùng Cẩn Nương vẫn là gở xuống, có lẽ vấn đề hẳn là lớn.

      Ra khỏi phòng ngủ, điểm tâm dọn xong. Cẩn Nương húp bát cháo thịt, lại ăn đĩa dưa muối và thêm chút bánh ngọt. Cẩn Nương mới với Lập Hạ và Lập Xuân: "Hôm nay ta muốn thỉnh an Vương Phi. Trong phủ ta quen cho lắm nên hai người các ngươi cùng theo, khi cần thiết có thể cho ta biết chút"

      Hai nha hoàn liền do dự, Lập Xuân : "Nếu phu nhân nghỉ thêm hai ngày "

      " được. Hôm nay nhất định phải , nếu truyền ra những lời hay, hai người các ngươi phụ trách?". Cẩn Nương nhìn chằm chằm, có hai người này cùng, đúng là phiền toái.

      Lập Xuân và Lập Hạ liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng Lập Xuân gật đầu, "Nếu phu nhân có ý như vậy, nô tỳ xin nghe theo". Trong lòng hai người cũng ràng, cầu của Cẩn Nương cần thiết. Bởi vì trước đó, ai cũng nghĩ tới tối qua Vương gia đến sủng hạnh. Vốn hai người còn do dự nhắc nhở chút, nghĩ tới Cẩn Nương lại mở miệng trước.

      Sau khi thu thập thỏa đáng, Cẩn Nương nghĩ đến việc gặp chủ mẫu của Vương phủ là trong lòng lại lo sợ bất an, khó chịu. còn cách nào khác, nàng đành đến đông sương phòng tìm Quế ma ma.

      Cẩn Nương vừa thấy Quế ma ma ra khỏi cửa, nhanh đến, "Ma ma, tại ta sắp thỉnh an Vương phi, xin ma ma hãy cho ta biết nên chú ý những gì?"

      Quế ma ma mặt chút thay đổi, "Lão nô còn lo lắng cho người, định với tiểu thư tiếng. Bây giờ thấy người cần nhắc nhở biết tuân thủ quy tắc, như vậy tốt lắm. kiêu ngạo, nóng nảy mới là đạo lý sinh tồn. Bất quá ta muốn khuyên người câu, trong nội viện Vương phủ Vương Phi là lớn nhất, sau đó mới tới những người khác. Phải biết cung kính, những lời dư thừa cũng cần , càng đừng ngốc nghếch đáp ứng người khác bất cứ chuyện gì. Người hiểu chưa?"

      "Ta hiểu được". Dừng chút, Cẩn Nương đánh bạo hỏi: "Có phải ma ma muốn cho ta biết Vương Phi cùng các Sườn phi, trong lúc đó. . . . . ."

      Quế ma ma lắc đầu, "Vương gia lập phủ cũng tám chín năm, cho tới bây giờ cũng chỉ có Vương Phi, La Sườn phi và Lưu thứ phi. Tóm lại người chú ý nhiều chút".

      Cẩn Nương thấy Quế ma ma chịu nhiều lời, trong lòng biết bà khó xử nên cũng miễn cưỡng. Trịnh trọng lời cảm tạ, Cẩn Nương liền theo Lập Hạ và Lập Xuân, còn có Lệ Chi ở bên hầu hạ, hướng tới Chính viện của Vương phủ mà .

      Về phần Đào, ở lại trông coi phòng ốc, vì trước đó nàng phân phó, chỉ cần ra khỏi viện, Lệ Chi và Đào phải có người ở lại. phải lo lắng bọn nha đầu hay ma ma vào phòng trộm đồ, mà là đề phòng những kẻ có lòng riêng. Đây là biện pháp phòng bị vô cùng cần thiết.

      ngang qua vài cánh cửa, xuyên qua hành lang dài, trước mắt sáng ngời. cái sân lớn ở trước mặt.

      Lập Xuân liền giới thiệu: "Tiểu thư, nơi này là Hỉ Nhạc Đường của Vương phi".

      Cẩn Nương gật đầu, ở bên ngoài nhìn thôi thấy khí thế, diện tích bên trong khẳng định là rất lớn. Quả nhiên là chỗ ở của Vương phi.

      Lập Hạ ở bên giới thiệu thêm, Hỉ Nhạc Đường có những viện ở bên trong. Vương phi ở Nhị viện, trong viện này còn có vài tiểu viện, là cho Thế tử và Quận chúa ở. Đại viện là nơi Vương phi nghị nhưng chuyện thỉnh an đều là Nhị viện.

      Cẩn Nương tiến vào sân Nhị viện, từ xa nhìn thấy mỹ nhân trang phục lộng lẫy, phía sau còn có giai nhân thanh tú. Lúc này, Lập Hạ giọng : "Phu nhân, người ở phía trước là La sườn phi, theo sau là Liễu mỹ nhân".
      Aliren, honglak, Mizuki6 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18: Lôi kéo cừu hận

      Edit: Lăng Ngạo Tuyết




      Cẩn Nương bước nhanh đến, nhàng hành lễ: "Thần thiếp tham kiến La sườn phi, Liễu mỹ nhân."

      La sườn phi nhíu mi, "A, vị này chính là Lục tiểu thư vừa mới vào Vương Phủ sao? Nhìn trẻ trung, xinh đẹp. giống như chúng ta, già rồi. "

      Cẩn Nương ngạc nhiên, giọng điệu của La sườn phi này khiến nàng nắm bắt được tâm tư. Nhưng mà bản thân vẫn giữ thái độ kiêu ngạo xiểm nịnh, : "Thần thiếp ngu muội, xin La sườn phi chỉ giáo".

      La sườn phi cười khanh khách, " là dọa ngươi rồi. Thôi, đứng lên . Để người trong phủ nhìn thấy còn tưởng rằng ta ức hiếp người mới".

      Cẩn Nương liền tạ ơn, sau đó ngoan ngoản đứng bên. Len lén đánh giá hai người, nội tâm Cẩn Nương kinh ngạc. Trước đó dám ngẩng đầu nhìn, nay nhìn mới biết được La sườn phi xinh đẹp. Từ khuôn mặt, ánh mắt, cái mũi, đôi môi, có cái gì hoàn hảo. cái nhăn mày hay liếc mắt đều là cảnh đẹp ý vui, nàng ấy làm cho người ta kinh diễm cũng quá đáng. Nhưng mà nét mặt có vẻ cao ngạo, đuôi lông mày có chút khí thế lấn át người khác, nhìn giống như người dễ ở chung.

      Lại nhìn Liễu mỹ nhân ở phía sau, tiếc là vẫn chưa nghe được nàng chuyện. Liễu mỹ nhân này thể dùng từ mĩ để hình dung nhưng nàng lại có khí chất hấp dẫn người khác. Nhìn giống như là người đọc đủ thứ thi thư, khí chất thanh cao, thuần khiết. Từ bên trong phát ra phong độ của bậc trí thức, rất xứng với diện mạo thanh tú. Làm cho người ta nhịn được muốn thân cận, muốn cùng nàng trò chuyện. Nếu có cơ hội, ngay cả Cẩn Nương cũng muốn thân thiết với nàng.

      Cẩn Nương quan sát hai người họ mà hai người làm sao đem Cẩn Nương đánh giá thấu đáo. Nữ nhi của quan ngũ phẩm nhìn cũng tệ lắm, dung mạo đúng là xuất chúng nhưng ở nơi toàn mỹ nữ tập trung như thế này, cũng chỉ có thể tính là bậc trung. Dáng người cao gầy, khí chất cũng ổn nhưng dù sao cũng là thứ nữ. Có năng lực như vậy xem như khó lường. La sườn phi mắt nhìn nhưng cũng hứng thú cho lắm. đem Cẩn Nương xác định là nhân vật có sức uy hiếp nào.

      Còn Liễu mỹ nhân lại nhìn Cẩn Nương rất nhiều lần. Bởi vì Liễu mỹ nhân cũng là thứ nữ nhưng xuất thân của nàng cao hơn bậc. Đồng dạng là thứ xuất nhưng địa vị lại kém xa, Liễu tiểu thư vừa mới tiến vào Vương phủ được sắc phong Ngũ phẩm mỹ nhân. Mà Cẩn Nương tuy được Vương gia ân sủng nhưng vẫn là người danh phận. Di nương cũng phải di nương, cấp bậc lại càng có. Khó trách tất cả mọi người xưng hô nàng là Lục tiểu thư. Dù sao các chủ tử lên tiếng, còn có định ra danh phận nên mọi người liền gọi thế.

      Nghĩ đến đây, Liễu mỹ nhân đồng tình nhìn Cẩn Nương. Cẩn Nương kinh ngạc, Liễu mỹ nhân đồng tình nàng cái gì a? Nàng có cái gì đáng giá khiến người khác đồng tình sao?

      Ngay thời điểm Cẩn Nương kỳ quái nhìn Liễu mỹ nhân, theo hành lang gấp khúc bên kia, có hai vị ăn mặc trang hoàng đến, phía sau theo đám nha đầu, ma ma, phô trương rất lớn.

      Lập Xuân vội vàng bên tai Cẩn Nương, "Tiểu thư, ở phía trước chính là Lưu thứ phi, còn phía sau là Lý phu nhân"

      La sườn phi thấy Lưu thứ phi, trong mũi phát ra tiếng hừ, có vẻ rất là khinh thường.

      Lưu thứ phi cười dài tiến lên: "La tỷ tỷ, Liễu mỹ nhân cũng tới? Liễu mỹ nhân đều là theo La tỷ tỷ sao?"

      La sườn phi cười lạnh tiếng, "Lưu muội muội khách khí. Nhưng ngươi mà nhiều quá".

      Lưu thứ phi mỉm cười, cũng đem lời của La sườn phi để ở trong lòng. Liếc mắt Lý phu nhân cái, Lý phu nhân liền tiến lên hành lễ, "Thần thiếp tham kiến La sườn phi. Liễu muội muội hảo".

      La sườn phi hé răng, ngẩng cao đầu, có vẻ để vào mắt. Lưu thứ phi che miệng cười khẽ, "Tốt lắm, Lý muội muội đứng lên . La tỷ tỷ là người tốt, như thế nào làm ngươi khổ nhọc được"

      Lý phu nhân mắt nhìn La sườn phi, lúc này mới cười lên, "Lưu tỷ tỷ rất đúng, La sườn phi rất là thiện tâm nha". Dứt lời liền thối lui ra phía sau Lưu thứ phi.

      La sườn phi căm tức nhìn hai người, Lưu thứ phi nhất thời kinh ngạc kêu lên: "La tỷ tỷ làm sao vậy? Sắc mặt La tỷ tỷ như thế nào trở nên khó coi thế? Có muốn ta với Vương phi tỷ tỷ ? Cho người thỉnh thái y qua phủ xem bệnh cho tỷ."

      "Đủ rồi. Đừng giả mù sa mưa nữa, thu hồi nụ cười kia của ngươi . Ta cũng phải Vương gia, ở trước mặt ta làm như vậy cũng đều vô dụng". La sườn phi khó chịu , thầm mắng hồ ly tinh giảo hoạt.

      Cẩn Nương nhìn thấy hết toàn bộ, chữ cũng sót. Trong lòng cảm thán, quả nhiên là Vương phủ, khó lường. Hơn nữa ngờ nhất chính là vị Lưu thứ phi này, đẹp như La sườn phi nhưng cũng là mỹ nữ, lại có vẻ xinh xắn lanh lợi. mặt luôn mang theo tươi cười, khiến cho người khác sinh ra gần gũi. Nhưng mà người nhìn hiền lành như vậy, đối phó với La sườn phi lại vô cùng thuần thục, trêu chọc đến nỗi nàng ta liên tục thay đổi sắc mặt. Xem ra La sườn phi này sức chiến đấu hoàn toàn kém hơn.

      Lại nhìn Lý phu nhân, diện mạo cần phải , tất nhiên là vô cùng tốt. Cùng Lưu thứ phi giống nhau, khóe miệng vẫn lộ vẻ ôn hòa. Hai người đều có phong độ của người trí thức, hiển nhiên cũng là người đọc sách viết chữ.

      Bốn người này, mọi người có mắt đều nhìn ra được họ chia làm hai phe. Cẩn Nương có chút lo lắng, đừng là kêu nàng vào phe của trong hai nha? Còn có thái độ Vương phi biết như thế nào nữa?

      Thấy hai phe tạm thời ngừng chiến, Cẩn Nương vội vàng tiến lên, "Thần thiếp tham kiến Lưu thứ phi, Lý phu nhân."

      Lưu thứ phi mặt chút thay đổi đánh giá Cẩn Nương, tiếp theo cười: "Đây là Lục tiểu thư vừa mới vào phủ sao. Đứng lên , để ta xem nào. Ôi, lớn lên xinh đẹp, khó trách Vương gia lại thích".

      Cẩn Nương cúi đầu, bất an, cái gì gọi là Vương gia thích. Vương gia khi nào biểu ra thích nàng? nghĩ tới Lưu thứ phi nhìn hiền lành, mà bất động thanh sắc liền lôi kéo thị phi lên người nàng. Cẩn Nương vội vàng : "Thiếp thân trăm triệu lần dám. Thần thiếp liễu yếu đào tơ, có thể may mắn hầu hạ ở Vương phủ mãn nguyện rồi, dám hy vọng xa vời".

      Lưu thứ phi khiêu mi, cười : "Xem ta này, . Vừa , đem Lục tiểu thư dọa thành cái dạng này. Lục tiểu thư cũng đừng trách, chờ tương lai chúng ta quen thuộc, Lục tiểu thư hiểu ra tính tình của ta rất tốt".

      "Hừ, cái gì mà tốt? Ta thấy bất quá là ác độc có". La sườn phi khiêu khích nhìn chằm chằm Lưu thứ phi.

      Lưu thứ phi tức giận, La sườn phi cũng để cho nàng chút mặt mũi nào. Họ La chính là sườn phi, nàng cũng là thứ phi, cũng kém nhiều so với nàng ta. La sườn phi có nhi tử, nàng cũng có nhi tử. Ai sợ ai?!

      Lưu thứ phi cười lạnh, mặt lại mỉm cười như trước, "La tỷ tỷ hay giỡn. Nhìn xem, đem Lục tiểu thư dọa ra thế này. Về sau, La tỷ tỷ cũng thể như vậy, chúng ta đều là người cũ ở Vương phủ, cũng nên suy nghĩ cho người mới đến. Để tránh tất cả mọi người chê cười".

      Lưu thứ phi này thủ đoạn cũng cao tay. Cẩn Nương thấy khẩn trương, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Quả nhiên, chó cắn người sủa. La sườn phi nhìn hung hăng nhưng chỉ là bên ngoài, cất giấu địch ý. Mà Lưu thứ phi mới là người chân chính hiểm, lúc bất động thanh sắc liền kéo cừu hận qua người nàng. Bởi nàng là người mới đến, lấy nàng làm bia ngắm để khơi mào chiến đấu. phải quá coi trọng nàng sao?!

      Cẩn Nương mắt thấy đúng, vội vã lui ra, tính toán làm người tàng hình. La sườn phi cùng Lưu thứ phi đều muốn Cẩn Nương về phe mình, nhưng lại thấy đương thế nhưng lui xuống. Vì thế hai người đều quay đầu nhìn Cẩn Nương. to gan, trong mắt còn có các nàng hay ?!

      Thời điểm Cẩn Nương lo biết nên hóa giải cục diện này như thế nào, thanh trong trẻo vang lên, "Ai nha, nghĩ tới hôm nay ta lại là người đến trễ nhất".
      Aliren, honglak, Phương Lăng7 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 19: Gây

      Edit: Lăng Ngạo Tuyết




      Cẩn Nương cảm kích nhìn qua, cái đầu cắm đầy trâm ngọc, dường như hận thể đem tất cả trang sức treo người. nữ nhân xinh đẹp động lòng người mang theo ma ma và nha hoàn tới, cười : "Vương Phi còn chưa dậy? May mắn, ta còn tưởng rằng mình đến chậm. Ai nha, xem trí nhớ này". xong, liền tiến lên hành lễ, "Thần thiếp tham kiến La sườn phi, Lưu thứ phi, Lý tỷ tỷ, Liễu muội muội. Hôm nay mọi người đến sớm."

      Người này tự bản thân chuyện, thèm để ý trong mắt mọi người đầy vẻ khinh bỉ. Đúng vậy, lần này bốn người La sườn phi lại nhất trí chung thái độ, đều khinh bỉ nhìn vị phu nhân kia. Mà ngay cả người đoan trang, thận trọng như Liễu mỹ nhân cũng lộ ra ánh mắt khinh thường.

      Lập Xuân giải thích: "Tiểu thư, vị này ở gần viện chúng ta: Ôn di nương. Mẹ nàng là thương nhân ở Giang Nam chuyên về muối."

      Nha đầu này lại cố ý thêm về bối cảnh của Ôn di nương, chẳng lẽ là muốn cho nàng biết, Ôn di nương này là kẻ giàu có, cho nên mới có thể ở trước mặt mọi người như vậy sao? Nếu là thế cũng thuận tiện giải thích được vì sao Ôn di nương ăn mặc sang trọng như vậy, Cẩn Nương thấy nàng suốt buổi cứ thao thao bất tuyệt nào là: tối hôm qua ăn cái gì, sáng sớm hôm nay chọn lựa y phục như thế nào. Tiếp theo mới nhìn đến người nàng.

      "Ồ, hôm nay có người mới à? Xem mắt của ta vụng về, thế nhưng lại phát ". Ôn di nương vừa vừa tiến lên kéo tay Cẩn Nương, "Đây là Lục muội muội sao? đúng là khả ái, xinh đẹp. Vương gia nhất định thích ngươi nha."

      Sắc mặt Cẩn Nương tái nhợt, rốt cục giãy khỏi tay Ôn di nương, "Tham kiến Ôn di nương, Ôn di nương đùa rồi".

      "Ai nha, Lục muội muội, ta cũng giỡn a. tin ngươi cứ hỏi Lưu thứ phi xem". Rồi quay sang hỏi, "Lưu tỷ tỷ ngươi có phải hay ?". Ôn di nương nhìn Lưu thứ phi, hai người mắt mày lại.

      Lưu thứ phi che miệng cười khẽ, "Ôn di nương, ngươi là người sống lâu năm trong phủ, cũng đừng khi dễ Lục tiểu thư. Bất quá Ôn di nương sai, trước đó, ta còn cùng La tỷ tỷ tranh luận. Lục tiểu thư như vậy, nhất định có thể khiến Vương gia thích".

      "Ta mà, mắt của ta sai đâu". Ôn di nương cười đắc ý.

      "Đủ rồi. Ta thấy hai ngươi chẳng ra làm sao cả. Ôn di nương, nơi này là Hỉ Nhạc Đường, ngươi ở trong viện của mình ngây ngốc, lại đến đây làm chi? Ngươi còn nhớ chút phép tắc nào sao? Ngươi đem nơi này thành cái gì? Thu hồi bộ dạng của ngươi lại , đừng có cả ngày ra ngoài làm mất mặt. Nếu , đừng trách ta đến trước mặt Vương phi, với người hảo hảo quản thúc ngươi". La sườn phi chán ghét nhìn Ôn di nương, lại trừng mắt Lưu thứ phi, "Lưu muội muội, ngươi vào Vương phủ nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cũng hiểu quy củ. Ta thấy mấy năm nay ngươi là sống uổng phí".

      "Ngươi. . . . . ." Lưu thứ phi tức giận đến sắc mặt kéo căng, cuối cùng cũng có cười nữa.

      Lại thấy Ôn di nương, bị mắng đến thế nhưng cũng thèm để ý, "Ai nha, La tỷ tỷ là người chỉ dưới Vương phi, giáo huấn ta cũng là lẽ thường. Nhưng mà ngay cả Lưu tỷ tỷ cũng giáo huấn như vậy để làm chi nha, dù gì Lưu tỷ tỷ cũng là người được trong cung hạ chỉ sắc phong. La tỷ tỷ ngươi nửa điểm thể diện cũng cho nàng, ngươi khi dễ người ta như vậy, mọi người đều xem vừa mắt a!"

      Cẩn Nương cảm giác tim đập kịch liệt, cái di nương nho cũng dám ở trước mặt hai đại nhân vật này châm ngòi thị phi, nàng dựa vào cái gì? Chuyện ở Vương phủ này, xem hiểu.

      "Làm càn, nơi này ngươi có tư cách chuyện sao?". La sườn phi giận dữ, "Vả miệng nàng cho ta".

      "A ——". Ôn di nương kêu to, "La sườn phi, ngươi dựa vào cái gì vả miệng của ta? Nơi này là Hỉ Nhạc Đường, Vương phi cũng chưa lên tiếng, ngươi làm ra vẻ chủ tử gì chứ. Luôn miệng quy củ, ta xem La sườn phi ngươi, quy củ cũng được tốt lắm".

      La sườn phi tức giận đến xắn tay áo lên, muốn đích thân động thủ đánh vào mặt Ôn di nương. màn này kinh hãi đến nỗi cằm của Cẩn Nương muốn rớt ra, này . . . . này, tình như thế nào lại thành cái dạng này. Lệ Chi sợ tới mức hai chân run rẩy, chưa gặp qua chuyện này bao giờ a! Lập Xuân, Lập Hạ nhưng ra rất ngoan ngoãn, nhìn vẫn trấn định nhưng nhìn tay các nàng có chút run run, hiển nhiên cũng là sợ hãi vô cùng.

      "La tỷ tỷ dừng tay". Lưu thứ phi đúng lúc đứng lên.

      Ôn di nương rất tinh quái, thấy Lưu thứ phi vì nàng mà ra mặt, cũng uổng công mình giúp đỡ nàng ta kích động La sườn phi, vội vàng trốn ra phía sau Lưu thứ phi.

      Lý phu nhân hèn mọn nhìn Ôn di nương, đồ tinh gây chuyện. Vương phi còn cố tình giữ nàng lại, cũng biết là có ý gì. Lý phu nhân chán ghét, lui ra phía sau từng bước, cách nữ nhân điên này xa chút.

      Lưu thứ phi trực tiếp chống lại La sườn phi, đây chính là trò hay a! Bọn hạ nhân tuy rằng cúi đầu, nhưng mà hai tai đều dựng thẳng lên, chuẩn bị xem kịch vui.

      Ngay thời khắc hết sức căng thẳng, cửa phòng bên trong mở ra, Phòng ma ma hầu hạ bên người Vương phi ra, nhìn lướt qua mọi người, "Vương phi dậy". Ma ma này vẫn đứng ở cửa, cũng tránh ra, ý tứ cũng để cho người nào vào, "Vương phủ của chúng ta xem trọng nhất là quy củ, Vương phi và Vương gia vô cùng chán ghét có người tranh cãi ầm ĩ. ngàn, vạn lần nữa. Tất cả mọi người phải tuân theo quy củ, Vương phi thích yên tĩnh, thích huyên náo. Các ngươi còn tại cửa làm ầm ĩ hay là xem lời của Vương phi như gió thoảng bên tai?"

      Mọi người cúi đầu, Lưu thứ phi ảo não, hôm nay đúng là thất sách. Ôn di nương lo lắng, sợ rằng Vương phi đem nàng ra khai đao a! Còn lại là La sườn phi vẻ mặt phục, xem thân phận của nàng, trừ bỏ Vương phi trong phủ này, nàng tuyệt đối có tư cách quản giáo những người khác. Nhưng mà cái ả Lưu thứ phi này, nàng có thực lực đè đầu nàng ta.

      Phòng ma ma nhìn mọi người, đem biểu tình mọi người thu vào mắt, cuối cùng dừng ở người Cẩn Nương. Cẩn Nương trong lòng vừa động, thân thể khỏi đứng thẳng tắp, cúi đầu, dám nhìn loạn.

      Lúc này, lại nha hoàn trong phòng bước ra, tiếng cười thanh thúy, "Phòng ma ma cũng đừng nghiêm túc như vậy, cẩn thận làm mọi người sợ. Vương phi cho ta tới tiếng, mời các vị chủ tử vào."

      Phòng ma ma quay đầu lại nhìn Xuân Phân, "Vương phi tốt ?"

      "Phòng ma ma yên tâm, có Hạ Hà tỷ tỷ ở đó, nhất định là xảy ra việc gì".

      Phòng ma ma nghe xong gật đầu, nhân tiện : "Như thế tốt", mới quay sang nhìn mọi người: "Các vị chủ tử, mời vào. Lão nô cậy già lên mặt nên nhiều lời, các vị chủ tử thấy Vương Phi hiền lành, . Bởi vậy tất cả mọi người quên? Quên cũng sao hết nhưng cũng nên nhớ tính tình của Vương Phi, nếu Vương phi tức giận, chỉ sợ các vị chủ tử khó mà sinh tồn".

      Trong lòng mọi người run rẩy, đều nhớ tới bản lĩnh cùng thủ đoạn của Vương phi, trong lòng có chút sợ hãi. Cẩn Nương biết như thế nào nhưng nghĩ thầm, Vương Phi là nữ nhân tôn quý nhất Vương phủ, lại quản thúc nơi lớn thế này, nhất định là người có bản lĩnh. Nhìn thấy từng cảnh tượng đường, đều gọn gàng ngăn nắp, dĩ nhiên Vương phi này tề gia rất là lợi hại.

      Cẩn Nương ở sau cùng, thả chậm cước bộ theo mọi người vào phòng trong. Ôn di nương ở phía trước nàng, tuy rằng miệng mồm hay linh tinh nhưng tại lại vô cùng yên tĩnh. Cẩn Nương vừa bước vào vừa đánh giá xung quanh, đối diện cửa lớn có hai cái ghế, ràng là chổ Vương phi và Vương gia ngồi. Dưới nữa có bốn ghế dựa cho nhóm người La sườn phi dựa theo thứ bậc ngồi. Ôn di nương và Cẩn Nương chỉ có thể ở bên cạnh đứng, tư cách có ngồi.

      Cẩn Nương thầm gật gật đầu, xem ra ở nơi này, chỉ có phẩm cấp mới có an tọa. biết đến bao giờ mình mớig có chỗ ngồi như thế này nữa?! Sau khi suy nghĩ vẩn vơ, Cẩn Nương liền nhanh chóng thu lại tâm tình, mắt xem mắt, mũi xem mũi, yên tĩnh chờ Vương Phi ra.
      Aliren, honglak, Phương Lăng8 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 20: Nhà giàu mới nổi

      Edit: Lăng Ngạo Tuyết





      Vương phi được nhóm nha hoàn, ma ma hộ tống bước ra. Vốn mọi người ngồi, toàn bộ đều đồng loạt đứng lên thỉnh an. Cuối cùng đến phiên Ôn di nương và Cẩn Nương, ánh mắt Vương phi lướt qua mặt Cẩn Nương, cũng có để ý nhiều, giọng điệu hiền lành : "Miễn lễ."

      Cẩn Nương và Ôn di nương quay về chỗ cũ đứng, thừa dịp Vương phi cùng La sườn phi chuyện, liền đánh giá nàng ta. Tề Vương phi này có gương mặt dài, ánh mắt đặc biệt có thần, làn da trắng nõn. Tuy rằng xinh đẹp, diễm lệ bằng La sườn phi nhưng dung mạo cũng vô cùng xuất chúng. Hơn nữa từ người nàng, Cẩn Nương ràng cảm nhận được loại khí thế cao cao tại thượng, phát ra tận trong xương tủy. Với khí chất lãnh ngạo như thế, tuyệt đối đám người La sườn phi có thể so sánh. Nhất cử nhất động, mỗi tiếng hay cử chỉ đều thể thân phận và địa vị của nàng. Mặc dù lời hàm chứa ý cười, bộ dáng rất hiền lành nhưng ai dám làm càn ở trước mặt nàng. Ngay cả hai người lợi hại như La sườn phi và Lưu thứ phi, ở trước mặt Tề vương phi cũng đều là bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời.

      Đánh giá Tề vương phi xong rồi, đồng thời Cẩn Nương cũng nhìn sang nữ nhân hầu hạ bên người Vương phi. A? phía sau Vương phi chỉ có phụ nhân trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp cung kính đứng. Chẳng lẽ người này cũng là nữ nhân của Vương gia? Cẩn Nương nghĩ tới, người kia cũng đánh giá nàng. Ánh mắt hai người cùng lúc giao nhau, liền nhanh chóng dời như có việc gì.

      Cẩn Nương có chút nghi vấn nhưng Lập Xuân và Lập Hạ lại cách khoảng khá xa. là khó mà hỏi được. Vương phi vẫn khách khí cùng mọi người chuyện, cũng chẳng mảy may đề cập gì đến trận phong ba phát sinh trước cửa, tựa hồ như nàng ấy căn bản biết. Cẩn Nương thu liễm tâm tình, dám nhìn loạn nữa, chuyên tâm nghe Vương phi chuyện.

      Lưu thứ phi cười : "Vương Phi, hôm nay đúng là có chuyện vui. Hậu viện chúng ta lại có thêm người mới, thời điểm ở bên ngoài, muội có cùng Lục tiểu thư mấy câu, nương tốt, nhìn thôi cũng khiến người khác thương. Muội còn Vương gia chắc chắn thích nàng, nghĩ tới đem Lục tiểu thư dọa đến mức mặt mũi trắng bệch."

      Vương phi liền oán trách, "Muội đúng là nhiều lời mà, Lục tiểu thư vừa mới tiến phủ, cái gì cũng đều hiểu, cũng đừng làm nàng sợ hãi. Nếu bổn phi tha cho muội đâu".

      "Vương phi rất đúng, trong lòng muội đây còn lo lắng. Lục tiểu thư, còn mau tới thỉnh an Vương phi tỷ tỷ lần nữa, cho người nhìn ". Lưu thứ phi vẻ mặt mỉm cười nhìn Cẩn Nương, ở tại thời điểm ai chú ý, trong mắt lên tia lãnh ý.

      Cẩn Nương ngạc nhiên, nàng cùng Lưu thứ phi có oán thù gì hết, vì sao lại lấy nàng làm mục tiêu. Chẳng lẽ còn đề tài khác có thể hàn huyên sao?

      Cẩn Nương còn cách nào, chỉ có thể đứng ra, "Thần thiếp tham kiến Vương phi"

      Tề vương phi cười cười, đánh giá Cẩn Nương, "Ngẩng đầu lên, để bổn phi nhìn xem"

      Cẩn Nương cẩn thận ngẩng đầu, ánh mắt sợ hãi, tựa như nai con hoảng sợ. Tề vương phi cười : "Lưu muội muội, nương nhu nhược như vậy, ngươi cũng nhẫn tâm hù dọa người ta. Ngươi cũng đúng rồi".

      La sườn phi che miệng cười khẽ, "Vương phi rất hay, nương yếu đuối thế này, khiến cho người khác phải đau lòng. Muội cũng nỡ làm khó nàng, nghĩ tới người luôn luôn ôn hòa như Lưu muội muội lại làm vậy. Muội so ra kém nàng rất nhiều."

      Vương Phi mỉm cười, tựa hồ có nghe ngụ ý trong lời của La sườn phi hoặc là nàng cũng vui lòng khi chứng kiến hai người nọ tranh đấu. Trong mắt Lưu thứ phi lên vẻ khó chịu, chẳng mấy chốc lại biến mất thấy, cười duyên : "La tỷ tỷ cũng là, ta muốn cùng Lục tiểu thư đùa chút, ai mà nghĩ tới Lục tiểu thư nhát gan như vậy. Vương phi tỷ tỷ, thiếp phải cố ý, người cũng thể phạt muội a!"

      Vương Phi cười rộ lên, "Được, ta phạt muội. Nhưng muội cần phải đền bù cho Lục tiểu thư mới hợp lẽ".

      "Vương Phi rất đúng." Lưu thứ phi dứt khoát đem cái vòng ngọc đeo tay gở xuống, với Cẩn Nương: "Hôm nay đến quá vội nên chuẩn bị thứ gì tốt, Lục tiểu thư nhận lấy xem như là lễ gặp mặt".

      Cẩn Nương kích động, "Thần thiếp dám nhận. Do thiếp hiểu quy củ nên làm cho Lưu thứ phi khó xử, như thế nào lại dám thu lễ vật".

      "Nhận lấy , cứ xem như quà ra mắt." Vương Phi lên tiếng, giọng điệu như đem chuyện này định rồi.

      Trong lòng Cẩn Nương run sợ, nhận lấy lễ vật. Sau khi tạ ơn Lưu thứ phi, liền : "Vương Phi, thần thiếp hôm nay đến cũng xin dâng tặng ít lễ vật cho các vị".

      Vương Phi cười : "Xem, đích thực Lục tiểu thư bị hoảng sợ nha. Được rồi, chúng ta cũng phải hồng thủy hay mãnh thú gì. Nếu có mang theo lễ vật cứ lấy ra , mọi người nhận tấm lòng của ngươi, đương nhiên cũng có bạc đãi ngươi". Dứt lời, liền với mọi người: "Các muội nếu thu lễ vật của nàng cần phải đáp lễ chứ?!"

      "Ai nha, hôm nay biết Lục tiểu thư đến nên chuẩn bị gì. May mắn tay còn có chút đồ có thể tặng ngươi." Ôn di nương nở nụ cười.

      Bốn người La sườn phi vô cùng xem thường, biết xấu hổ, tự cho là đúng. Tề vương phi vẫn giữ nụ cười, dường như cũng để ý.

      Cẩn Nương thầm đoán, sở dĩ Ôn di nương như thế, chỉ sợ cũng do Vương Phi cố ý dung túng. Ôn di nương xuất thân tốt, gia đình thương hộ. Mặc dù có tiền nhưng địa vị rất thấp, vào phủ cũng hai năm mà cho tới bây giờ ngay cả phẩm cấp đều có, vẻn vẹn chỉ là Di nương. Người như vậy, dù ông trời cho nàng thể diện, nàng cũng thể nào gây sóng gió được. chừng chính Vương Phi thao túng cho Ôn di nương này huyên náo, gây chuyện giữa La sườn phi và Lưu thứ phi.

      La sườn phi chút nào che dấu hừ lạnh tiếng, tỏ vẻ thực chán ghét Ôn di nương. Tề vương phi làm như phát , cười : "Lục tiểu thư có lòng, các muội biểu chút cũng sai. Tóm lại người có gì tốt, lấy thứ ra xem như đủ tâm ý. Nhưng mà Lục tiểu thư cũng đừng ghét bỏ ".

      "Vương Phi đừng thế, thần thiếp dám." Cẩn Nương sợ hãi, lắc đầu

      "Đừng sợ, quy củ của Vương phủ chúng ta tuy nhiều nhưng tất cả mọi người đều hầu hạ Vương gia nên cũng cần phải câu nệ như thế".

      Cẩn Nương biết nên tiếp như thế nào, liền cho Lệ Chi cùng Lập Hạ dâng lễ vật của nàng lên. Những thứ này là do Tần phu nhân chuẩn bị giúp nên tất cả đều là thứ tốt nhưng cũng phù hợp thân phận và xuất thân của nàng.

      Mọi người nhận lễ vật của Cẩn Nương, tất nhiên cũng phải trả lễ. Vương phi ban tặng cái kim trâm, màu sắc và hoa văn thậm chí kiểu dáng cũng đều hiếm thấy, Cẩn Nương đoán chắc là vật phẩm trong cung. La sườn phi tặng xâu chuổi trân châu màu tím, thập phần quý báu. Liễu mỹ nhân và Lý phu nhân tặng gì xuất sắc, đều là trang sức bình thường, cũng phù hợp thân phận các nàng. Còn lại là Ôn di nương liền tặng cái vòng tay bằng vàng ròng, hình thức tuy đẹp nhưng bởi vì dùng chất liệu vàng ròng nên nhìn rất tầm thường, mang đậm khí chất nhà giàu mới nổi.

      Thời điểm Cẩn Nương nhận vòng tay này, trong lòng thấy bình thường. Nghĩ thầm, trong mắt mọi người Lục gia là nhà giàu mới nổi nhưng ra Lục gia rất có quy tắc và cẩn trọng, so với Ôn di nương tốt hơn rất nhiều.
      Aliren, honglak, Phương Lăng7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :