1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thứ Nữ Xinh Đẹp - Ngã Cật Nguyên Bảo (Chương 48) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11: Vương phủ

      Edit: Lăng Ngạo Tuyết

      [​IMG]


      "Tam tiểu thư"

      "Cao công tử hữu lễ". Cẩn nương khách khí chào

      Vẻ mặt Cao Hi Niên có chút đơn, quan sát Cẩn Nương, quan tâm : "Chuyện của tiểu thư ta có nghe qua."

      Sắc mặt Cẩn Nương trắng bệch, có thể khinh thường nàng hay ?

      "Ta rất lo lắng. Trong vương phủ có biết bao nữ nhân, thị phi lại ít. Vạn nhất . . . . ." Cao Hi Niên thể thêm gì nữa.

      Ngược lại Cẩn nương lại trấn định hơn, "Đa tạ ý tốt của Cao công tử, ta hiểu được. Cao công tử cứ tự nhiên, vậy tạm biệt . . . . . .". xong, lướt qua , bước nhanh rời .

      "Tam tiểu thư, chờ chút" Cao Hi Niên gọi, tiếp đến lại đuổi theo, "Tam tiểu thư, ta thấy khí sắc tiểu thư tốt lắm, chỗ này của ta có mấy loại thuốc dùng để điều dưỡng cơ thể. tại ta viết ra cho tiểu thư."

      " cần đâu, đa tạ công tử". Cẩn Nương chỉ cảm thấy lúng túng, vội vàng chạy. Nàng sợ chính mình ở đây thêm chút nữa nhịn được khóc trước mặt . Cẩn Nương phát mấy ngày nay bản thân tựa hồ yếu ớt giống như cành liễu, luôn khống chế được nổi sợ hãi và lo lắng. Bất quá sao cả, nàng tốt thôi, nàng nhất định tốt.

      "Tiểu thư, tiểu thư . . . ." Lệ Chi và Đào liền đuổi theo Cẩn Nương.

      " Tiểu thư đừng khổ sở, Cao công tử tốt lắm nhưng mà hai người lại có duyên phận với nhau". Đào giọng , đó cũng là lời tình của nàng.

      Lệ Chi trừng mắt nhìn Đào, chuyện biết cân nhắc, quay sang hỏi ý Cẩn Nương, "Tiểu thư, chúng ta trở về . Buổi chiều, người của Vương phủ đến, chúng ta còn phải thu thập phen."

      Cẩn Nương ngoảnh lại thấy bóng dáng Cao Hi Niên đâu nữa, rồi mới : "Lệ Chi! Đào! Chúng ta nhất định sống tốt, đúng hay ?"

      Lệ Chi phụ họa, "Đúng vậy, tiểu thư"

      Đào cúi đầu, bĩu môi: "Nếu tiểu thư có thể gả cho Cao công tử ổn rồi"

      "Đừng bậy" Lệ Chi hung hăng nhìn chằm chằm Đào, chẳng lẽ thấy tiểu thư thương tâm sao, như thế nào còn những lời này làm tiểu thư khổ sở.

      Đào chính là cảm thấy đáng tiếc cho Cẩn Nương, Cao công tử là nam nhân tốt nha. Nếu Lão gia xảy ra chuyện hôn của Cao công tử và tiểu thư nhất định có thể thành. Chỉ tiếc tạo hóa trêu ngươi, số mệnh tiểu thư gặp may.

      " Đào cũng sai đâu".

      Lời của Cẩn Nương làm Lệ Chi sợ tới mức chết khiếp, "Tiểu thư, còn chuyện này để làm gì. Trong lòng người phải càng khó chịu hơn sao."

      Cẩn Nương cúi đầu, nội tâm cảm thấy bi thương. Đáng tiếc, có duyên phận cuối cùng cũng đành chấp nhận, " thôi, về sau cần nhắc lại nữa"

      "Dạ, tiểu thư". Lệ Chi và Đào cảm xúc cũng dâng cao, trong lòng uất nghẹn. Quay đầu lại nhìn Cao Hi Niên mất, nếu Cao gia cũng là danh môn vọng tộc, có địa vị cao ở trong triều có phải vận mệnh tiểu thư tốt hơn ? Nhưng mà tiểu thư cũng chưa chắc gì gả được vào Cao gia. Dù sao cũng là thứ nữ, chênh lệch thân phận khá nhiều.

      ___***___

      Sắc trời dần dần tối, nháy mắt người của Vương phủ sắp đến. Cần thu thập những gì cũng đều hoàn tất, Cẩn Nương cũng được trang điểm xong, thân hỉ phục ngồi ngay ngắn giường. Chu di nương thừa dịp thời điểm này muốn đến ầm ĩ, kết quả bị Tần phu nhân cho người kéo về nội viện, trực tiếp trông chừng. Tần phu nhân kiểm tra thêm lần, thấy thần sắc Cẩn Nương lạnh nhạt như vậy, chỉ biết thầm thở dài.

      Cung ma ma vội vàng tiến vào bẩm báo, "Quản gia của Vương phủ đến, Lão gia tiếp đón ở bên ngoài. Còn có hai ma ma cũng tới, để đón Tam tiểu thư lên kiệu"

      Cả người Cẩn Nương run rẩy, trong lòng sợ hãi đến tột đỉnh. Lệ Chi gắt gao đè bả vai của Cẩn Nương xuống, Cẩn Nương mới có khẩn trương đến thất lễ. Hai ma ma của Vương phủ tuổi cũng còn trẻ nên nhìn rất nghiêm túc. Vào phòng liền kiểm tra Cẩn Nương từ đầu tới đuôi, cho nàng đứng dậy rồi hai bước để đánh giá. Cẩn Nương làm đúng theo những gì cầu, hai ma ma lại kiểm tra cả Đào và Lệ Chi. Sau đó, hai người cùng nhau gật đầu, rốt cuộc thấy có vấn đề, có thể xuất phát.

      Thế là Cẩn Nương được dìu ra khỏi phòng, đến cổng rồi trực tiếp vén màn kiệu lên và ngồi vào trong. Mà Đào và Lệ Chi ngồi xe ngựa ở phía sau, từ cửa bên hông của Lục phủ ra. Ngồi trong kiệu thế nhưng khẩn trương và sợ hãi chậm rãi tan biến. Tuy rằng con đường phía trước còn gập ghềnh nhưng sao hết. Nàng sống lại thêm lần, so với người khác biết mọi thứ hơn nhiều.

      Cũng biết trải qua bao lâu, chỉ thấy bên trong kiệu ánh sáng càng ngày càng mờ, có lẽ sắc trời nhuộm tối. Sau đó cỗ kiệu liền dừng lại, hai ma ma dìu nàng bước xuống rồi lại ngồi nhuyễn kiệu tiếp tục vào bên trong Vương phủ. Trong thời gian ngắn ngủi, Cẩn Nương chỉ kịp vội vàng liếc mắt cái, nơi này là cổng trong của Vương phù. Xem như vào cửa chính Vương phủ rồi sao?

      Nhuyễn kiệu vẫn hướng nội viện đến. Vào nội viện, rẽ chổ ngoặt, nhìn phương hướng khẳng định phải đến phòng hảo hạng. Cẩn Nương gắt gao nắm chặt hai tay, các đốt ngón tay trắng bệch, trong đầu cảm thấy trống rỗng. biết qua bao nhiêu cửa, đường gặp bao nhiêu người, thêm đoạn dài, cuối cùng dừng lại trước cửa sân viện.

      "Đến rồi, Lục tiểu thư xuống đây ".

      Cẩn Nương bước xuống, ngẩng đầu lên nhìn, cửa viện thấy ba chữ to 【 Tĩnh An Cư 】.

      "Lục tiểu thư, mời vào. Về sau Lục tiểu thư ở nơi này, trong viện còn có ba ma ma hầu hạ. Về phần nha hoàn, sáng mai, tổng quản sắp xếp người đến. Hôm nay, Lục tiểu thư trước tiên . . . . ." Ma ma dẫn Cẩn Nương vào cửa viện, chỉ vào bên trong, sau đó liền nhìn chằm chằm vào Cẩn Nương.

      Vốn là Cẩn Nương còn chưa phục hồi tinh thần, chờ sau khi bừng tỉnh, chạy nhanh đến đem vài thỏi bạc chuẩn bị trước dâng lên, "Đa tạ hai vị ma ma, làm phiền quá". Cầm chút bạc, mặt hai ma ma liền tươi cười, "Lục tiểu thư khách khí, người cũng mệt mỏi cả ngày rồi, nghỉ ngơi sớm chút. Nô tỳ cáo từ trước"

      Hai ma ma vừa , vốn trong viện có ba ma ma cứ liên tục nhìn nhau, cuối cùng ma ma có thân hình mập mạp bước ra , "Lục tiểu thư. Nô tỳ là người ở phòng trà nước, họ Thôi. Tiểu thư mới đến, biết cần bọn nô tỳ hầu hạ những gì?"

      Cẩn Nương theo thanh nhìn qua ba vị ma ma, trong ánh mắt họ đều lộ ra vẻ đánh giá, khinh thường, tựa hồ còn có ý tứ chế giễu. Cẩn Nương mặt chút thay đổi gật gật đầu, : "Thôi ma ma khách khí. Xem ra lai lịch của ta các ngươi cũng đều biết, tương lai nếu chúng ta ở chung lâu dài cùng chổ. Mấy ma ma chắc cũng biết quy củ ở Vương phủ, có lẽ cần ta nhắc nhở, các vị đây tất nhiên biết nên làm cái gì, nên làm cái gì."

      Ba ma ma liền sửng sốt, Lục Cẩn Nương đây là có ý tứ gì? Ra oai phủ đầu với bọn họ sao? đùa à, chỉ là nữ nhi của quan ngũ phẩm bé, ai thèm để mắt đến. Vương gia có tới sủng hạnh hay còn chưa biết đâu. Bất quá nhìn dung mạo nàng ta rất xinh đẹp, chừng đúng là có thể lọt vào mắt Vương gia. Đến lúc đó lại nịnh bợ chậm nhưng tại khiến cho các nàng phải xum xoe, cũng là có khả năng a.

      Thôi ma ma cười , "Lục tiểu thư đùa. Như vậy , hôm nay người cũng mệt mỏi rồi, nô tỳ nấu nước cho tiểu thư rửa mặt phen, cũng nghĩ ngơi sớm chút."

      "Đa tạ Thôi ma ma"

      Mặt khác, Thôi ma ma lại thuận tiện giới thiệu hai vị ma ma khác cho nàng, người là ma ma giữ cửa họ Vương, còn người kia là Ứng ma ma chuyên làm những việc vặt trong viện. Chờ Cẩn Nương chuyện xong với ba vị ma ma Đào và Lệ Chi mới mang theo toàn bộ hành lý đến, ba ma ma này thấy của hồi môn đơn giản, mặt liền có vẻ khinh thường. Đào và Lệ Chi đều nhíu mày, cũng cần ba người họ giúp đỡ, hai người cùng nhau sắp xếp thỏa đáng.

      Sau khi thu thập xong, sắc trời sớm đen như mực. Lúc ra cửa tất cả mọi người chưa ăn gì hết nên bụng sớm đói. Lệ Chi nhân tiện : " Đào, ngươi phòng bếp nấu nước cho tiểu thư tắm rửa, còn ta hỏi ba ma ma kia chút, đêm nay cơm tối an bài như thế nào." Tiếp theo lại thầm, " biết buổi tối hôm nay, khi nào Vương gia đến?"

      Cẩn Nương đột nhiên : "Hôm nay cần lo lắng, Vương gia tới."

      "Tiểu thư?". Hai nha đầu hoảng sợ. đến? Chẳng lẽ thất sủng hay sao? Làm sao đây?

      Chương 12: Hạ nhân gian xảo

      Edit: Lăng Ngạo Tuyết

      [​IMG]


      Cẩn Nương nhìn sắc mặt hai nha đầu, mới biết bọn họ hiểu lầm, liền giải thích: " cần suy nghĩ nhiều, hôm nay chúng ta vừa tới, ngay cả nha hoàn tổng quản Vương Phủ còn có an bài lại đây, mấy ma ma kia cũng dặn dò nghĩ ngơi sớm chút, chắc là Vương gia biết chúng ta đến đâu."

      Đào vỗ ngực, " là hù chết nô tỳ "

      Cẩn Nương cười , " có gì phải lo lắng, các ngươi cứ làm việc "

      "Dạ, tiểu thư".

      Lúc này Đào mới tìm Thôi ma ma để hỏi việc nấu nước, Lệ Chi tìm Ứng ma ma, bà ta phụ trách mấy việc vặt ở phòng bếp. Còn Cẩn Nương lúc này cũng nghĩ xem cuộc sống tương lai chính mình ở đây như thế nào. Tĩnh An Cư là viện bé, có ba gian phòng. Gian giữa để tiếp khách, gian bên trái có thể dùng để sinh hoạt mà ban ngày cũng có thể nghĩ ngơi, còn bên phải là phòng ngủ. Bên trong có tất cả đầy đủ chăn đệm, xem ra còn rất mới.

      Ngoài ra còn có 4 sương phòng. Gồm phòng bếp, phòng trà nước, phòng củi, còn lại là mái hiên cho mấy ma ma ở. Nhìn chung so với Lục phủ, nơi đây tốt hơn rất nhiều. Dù sao cũng là Vương phủ, chỉ cần phải trong cung nên cần lo lắng nhiều quy tắc. giống Lục gia, bởi vì Lục Trường Trung chỉ là quan ngũ phẩm cho nên Lục gia có rất nhiều hạn chế, nơi ở cũng quá rộng rãi.

      ". . . . . . Ma ma ngươi có thể nào như vậy. Ngươi là lão nhân ở Vương phủ, chúng ta mới vừa đến, tìm ngươi tìm ai?"

      Cẩn Nương ngạc nhiên, thế nhưng lại nghe được Lệ Chi tranh cãi ầm ĩ cùng người khác. Cẩn Nương ra giữa viện, chỉ thấy Lệ Chi cùng với Ứng ma ma tranh luận ầm ĩ, còn Vương ma ma dựa vào cánh cửa nhìn Lệ Chi với vẻ mặt chế giễu. Về phần Thôi ma ma, chắc ở phòng trà nước với Đào.

      "Lệ Chi, có chuyện gì xảy ra vậy? Có cái gì thể , cãi nhau như thế giống bộ dáng gì chứ?". Cẩn Nương nghiêm khắc quát lớn, ánh mắt nhưng vẫn nhìn chằm chằm Ứng ma ma.

      Bất quá bị cẩn nương nhìn, Ứng ma ma cũng dần dần được tự nhiên. Lệ Chi ủy khuất.: "Tiểu thư, từ trưa đến giờ chúng ta còn chưa dùng bữa. Nô tỳ liền tìm Ứng ma ma hỗ trợ, nghĩ cùng phòng bếp nhìn xem có thể có cái gì ăn. Nhưng mà Ứng ma ma chẳng những còn những lời khó nghe."

      Ứng ma ma hừ tiếng khinh miệt, "Lệ Chi nương, ngươi cũng đừng lung tung. Ta là , hôm nay cũng trễ rồi, sớm qua thời gian dùng cơm. Phía sau phòng bếp khẳng định còn thức ăn, ta đây chẳng phải chuyến công sao?"

      "Ngươi?". Lệ Chi tức giận đến nước mắt đảo quanh, vừa mới tiến vào Vương phủ bị hạ nhân làm khó dễ, về sau phải sống như thế nào? khỏi nhìn tiểu thư mình xin giúp đỡ.

      Thần sắc Cẩn Nương thản nhiên, nhìn ra tâm trạng, "Ứng ma ma, ngày thường viện này ai làm chủ?"

      "Là Thôi đại tỷ."

      "Lệ Chi, gọi Thôi ma ma đến. Hôm nay chúng ta liền nhân cơ hội này, hảo hảo cho ."

      Lệ Chi Cẩn Nương muốn làm cái gì, bất quá vẫn chạy gọi người. Thôi ma ma cùng Đào đều tới, kỳ Thôi ma ma trong lòng cũng ràng chuyện gì xảy ra, chẳng qua theo lẽ liền hỏi chút. Cẩn Nương để cho Lệ Chi cùng Ứng ma ma đem tình lại lần nữa, sau đó Cẩn nương liền hỏi, "Thôi ma ma, do ta cũng vừa mới đến nên quy củ của Vương phủ ta cũng hiểu lắm. Hôm nay cũng đúng dịp, xin Thôi ma ma hãy giải thích nghi hoặc cho ta"

      "Lục tiểu thư xin cứ hỏi"

      "Tốt lắm, xin hỏi Thôi ma ma, thức ăn sau này của ta là do ai phụ trách?"

      "Tiểu thư, điểm tâm đều là do Ứng ma ma làm nhưng cơm trưa cùng cơm chiều là phòng bếp đưa tới. Viện này của chúng ta, thức ăn đều là từ trong Đại trù viện của Vương phủ cấp."

      Cẩn Nương lại hỏi: " ra là vậy, thế tình huống này như thế nào? Chẳng hạn như chủ tử bởi vì chậm trễ thời gian dùng cơm, theo ý tứ của Ứng ma ma, phải chủ tử này nên nhịn đói hay sao?"

      "Lục tiểu thư hiểu lầm, phải như thế. Nếu là có chậm trễ thời gian dùng cơm, người bên cạnh chủ tử có thể phòng bếp gọi."

      "Vậy là tốt rồi. Xin hỏi Thôi ma ma, tình huống giống như ta hôm nay nên xử trí như thế nào?". Cẩn Nương mỉm cười nhìn Thôi ma ma.

      Thôi ma ma nhíu mày, lại trừng mắt nhìn Ứng ma ma. Rồi mới lên tiếng: "Lục tiểu thư yên tâm, vô luận như thế nào nô tỳ cũng để người phải đói bụng. Nhưng do hôm nay tiểu thư mới đến, bọn nô tỳ cũng có chuẩn bị. Phòng bếp nơi đó cũng an bài nên cũng phải Ứng ma ma cố ý muốn làm khó, là có nguyên nhân."

      Cẩn Nương nở nụ cười, kỳ khi Lệ Chi đem việc lại, trong lòng nàng hiểu. Vương phủ to lớn như vậy, nơi phòng bếp đó cũng phải ai cũng có thể sai khiến. Ứng ma ma ở chổ này ra vẻ ta đây nhưng đến phòng bếp kia chỉ sợ phải xem sắc mặt người ta. Bà ta muốn để khỏi bị người khác chế nhạo nên lúc này mới cực lực cự tuyệt còn Lệ Chi lại cố tình hiểu việc. ra tình huống của các nàng, dùng chút bạc là có thể giải quyết. Sở dĩ phải hỏi Thôi ma ma, cũng là do Cẩn Nương thuận tiện muốn cho bọn họ biết, nàng là người có chủ kiến, thể dễ dàng bị người khác sắp đặt. giờ hỏi ràng rồi nên bụng cũng đói, Cẩn Nương liền tính toán đem tình nhanh chấm dứt ."Thôi ma ma rất đúng. Hôm nay Lệ Chi ngươi cũng có phần sai, chúng ta vừa tới, trong phủ chuẩn bị cũng là lẽ đương nhiên."

      "Tiểu thư, nô tỳ biết sai rồi"

      "Được rồi, việc này ta an bài. Lệ Chi, ngươi mang theo bạc cùng Thôi ma ma và Ứng ma ma qua phòng bếp. Cũng là để cho người ở đó biết Tĩnh An Cư vừa có chủ tử mới". Tiếp theo hướng Thôi ma ma , "Thôi ma ma, làm phiền ngươi cùng chuyến. Ngươi cũng có mặt mũi ở đây, Lệ Chi lại là người mới. Có ma ma theo, ta cũng yên tâm nha đầu kia có thể đem tình làm thỏa đáng. Ba vị ma ma, ra có nhiều việc còn phải làm phiền các ngươi. Tuy rằng ta mới tới nhưng cơ bản vẫn biết quy củ. Đến lúc đó bạc đãi ba vị."

      Ý tứ ràng như vậy, ba người Thôi ma ma còn có cái gì hiểu?! Thôi ma ma dẫn đầu : "Lục tiểu thư yên tâm, chúng nô tỳ hiểu được. Chắc chắn hầu hạ người tốt, để cho tiểu thư bận tâm đến những việc nhặt như thế này."

      "Vậy phiền toái Thôi ma ma"

      Cẩn Nương vội ra hiệu, Lệ Chi liền vào phòng lấy ít bạc, lúc này mới cùng Thôi ma ma và Ứng ma ma đến phòng bếp. Vương ma ma có chút ngồi yên, hai người họ chuyến này còn có tiền thưởng, duy chỉ có bà cái gì cũng đều có.

      Cẩn Nương liếc nhìn bà ta, trước tiên bỏ người này qua bên, đợi thời gian rồi sau. Tiền bạc của nàng có hạn, cũng thể để người ta cho rằng nàng xem tiền như rác. Mỗi người muốn lợi lộc từ chỗ nàng, vậy bắt buộc phải làm đúng phận và có thành ý.

      Có bạc để mở đường nên thời điểm ba người Lệ Chi trở về, thuận lợi mang được chút đồ ăn. Phòng bếp cũng có người nhận thức được nơi này nên Cẩn Nương thể thiếu thưởng thêm chút bạc nữa.

      Dùng cơm, tắm rửa sạch xong, cuối cùng có thể ngồi xuống, cân nhắc tương lai phen.
      Aliren, honglak, Phương Lăng6 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13: Buổi chiều đầu tiên

      Edit: Lăng Ngạo Tuyết

      [​IMG]


      Cẩn Nương mặc bộ trung y, do ban đêm hơi lạnh, hơn nữa tóc vẫn còn chút ẩm ướt, liền khoác thêm áo choàng ở người. Ngồi trước bàn trang điểm, nhìn chính mình trong gương.Lệ Chi nhàng lau tóc cho nàng, Đào trải chăn mền, quay sang : "Tiểu thư, nô tỳ đều kiểm tra qua, đồ dùng nơi này còn khá mới. Nếu thời gian gấp chúng ta có thể dùng đồ của mình, nhất thiết phải dùng đồ của Vương phủ."

      Lệ Chi trừng mắt nhìn Đào, giờ chuyện này để làm gì? Chẳng phải làm tiểu thư thương tâm hơn sao. Đào le lưỡi, cũng biếtbản thân sai rồi. Cẩn Nương nhớ lại, kiếp trước vào Hàn gia, tuy là làm vợ kế nhưng đệm chăn và các thứ linh tinh tất cả đều là chính mình mua, ngay cả bồn cầu cũng từ nhà mẹ mang qua. Như thế tính sao? ai để ý.

      Lệ Chi giọng: "Tiểu thư, bên ngoài khóa cổng rồi". Dừng chút, lại : " hôm nay Vương gia lại đây sao?"

      Cẩn Nương gật đầu, " cần lo lắng, Vương gia đến"

      "Vậy ma ma có khi nào Vương gia đến ?". Lệ Chi lại hỏi tiếp

      Cẩn Nương nhíu mày, quay đầu lại nhìn nàng. Lệ Chi khẩn trương : "Tiểu thư, nô tỳ chỉ là lo lắng người ở Vương phủ . . . . .". Nếu Lục Cẩn Nương trở thành nữ nhân của Vương gia, người của Vương phủ tự nhiên dám xem như vậy. Từ đầu đến cuối, minh bạch như vậy, danh phận ở tại đây tính sao? Chỉ sợ thời gian sau, bị Vương gia quên có người như thế, hạ nhân Vương phủ cũng có thể tùy tiện khi dễ các nàng.

      Cẩn Nương vỗ vai Lệ Chi, an ủi: "Đừng lo nghĩ nhiều, An tổng quản và phụ thân có qua lại với nhau, ông ta ở trước mặt Vương gia cũng rất được trọng dụng. Ta nghĩ vô luận như thế nào, cũng có tình huống xấu phát sinh đâu."

      "Tiểu thư đúng". Đào so với Lệ Chi lạc quan hơn rất nhiều, "An tổng quản tự mình tiến cử tiểu thư vào Vương phủ, chắc chắn mặc kệ người."

      Cẩn Nương cúi đầu mỉm cười, vậy nhưng tương lai như thế nào, phải dựa vào mình phấn đấu. An tổng quản cùng lắm có tác dụng xe chỉ luồn kim thôi.

      "Tóc của tiểu thư khô rồi. Người có muốn nghĩ ngơi ?". Lệ Chi đem tóc Cẩn Nương xõa ra, dùng lược mềm chải nhàng, "Tóc người là tốt, lại đen bóng, khiến cho người càng nhìn càng thích."

      Cẩn Nương cầm lọn tóc nhìn, đích thực tóc mình tốt lắm. Đó cũng là do nàng biết cách chăm sóc, chỉ tiếc thời điểm ở Hàn gia, Hàn Thịnh chưa bao giờ để ý. Về sau, nàng càng khổ sở, cả ngày lo lắng đề phòng, tóc cũng trở nên khô héo . May mắn ông trời thương xót nàng, cho nàng lần nữa sống lại. Lúc này đây, nàng nhất định phải sống đau khổ, chật vật rồi chết như vậy.

      "Tiểu thư, người làm sao vậy? Sao lại khóc?". Lệ Chi hoảng hốt, hay là tiểu thư lo lắng cho tương lai.

      Cẩn Nương vội vàng lau nước mắt, " có gì. Do mắt có chút đau, có lẽ là mấy ngày nay nghĩ ngơi tốt."

      "Tiểu thư đúng, những ngày qua khổ cho người. Sau này, tiểu thư nhất định hạnh phúc" Lệ Chi an ủi

      Tuy rằng Lệ Chi an ủi có vẻ yếu ớt nhưng Cẩn Nương cũng cao hứng. Bất luận ra sao, kể từ thời khắc nàng lựa chọn vận mệnh của nàng bắt đầu thay đổi. Nàng chân chính muốn thoát ác ma Hàn Thịnh kia. Cẩn Nương gắt gao nắm chặt hai đấm, ra sức với mình: Ngươi làm được, nhất định sông tốt.

      đêm mộng mị, hôm sau, trời vừa hừng sáng, Cẩn Nương liền tỉnh giấc. Nghe được động tĩnh bên ngoài, liền hỏi Đào, "Là người nào chuyện vậy?". Nghe thanh rất lạ, hẳn phải là người của Tĩnh An Cư.

      Đào liền nhìn qua khe cửa, quay lại với Cẩn Nương, "Tiểu thư, tổng quản Vương phủ an bài nha hoàn đến đây. Có bốn người, Lệ Chi ở bên ngoài chuyện với các nàng."

      "Sớm như vậy tới rồi". Cẩn Nương kinh ngạc, mắt nhìn sắc trời bên ngoài, trời còn chưa sáng mà.

      Đào giọng : "Tiểu thư, trong bốn người kia có hai người miệng lưỡi rất lợi hại, cái gì được ngủ đến khi mặt trời lên cao, các nàng cũng dám phá hủy quy củ. Nô tỳ thấy mấy nha hoàn này đơn giản đâu."

      " Đừng nghĩ nhiều như vậy, có lẽ đối phương có ý tứ kia" Cẩn Nương phân phó Đào ít lại, trước giúp nàng sửa soạn cho thỏa đáng rồi sau. Sau khi hoàn tất, Cẩn Nương điều chỉnh sắc mặt, hít sâu hơi ra khỏi phòng ngủ. Hôm nay mới chính thức bắt đầu cuộc sống ở Vương phủ.

      Đứng trước mặt Cẩn Nương có bốn gương mặt xa lạ. Hai nha đầu chừng mười bốn, mười lăm tuổi nhưng nhìn rất là chững chạc và hai tiểu nha đầu bất quá tuổi vẫn còn búi tóc, ánh mắt nhìn khắp nơi, còn chưa vào khuôn phép.

      "Nô tỳ lập xuân" "Nô tỳ lập hạ" đợi Cẩn Nương mở miệng, hai đại nha đầu kia tiến lên thỉnh an: "Thỉnh an Lục tiểu thư, hôm qua người nghĩ ngơi có tốt ?"

      Cẩn Nương gật gật đầu, hé răng, gọi nha đầu Lập Xuân đến rồi quan sát. Nha đầu này có khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt to, khóe miệng còn có hai lúm đồng tiền, nhìn rất hoạt bát.

      Lập Xuân : "Lục tiểu thư chắc còn chưa biết, chúng nô tỳ là nghe theo tổng quản phân phó, được an bài đến để hầu hạ cho người. Nô tỳ và Lập Hạ ở cạnh người còn hai tiểu nha đầu này, béo hơn chút là Đông Nhi, nha đầu kia là Hạnh Nhi. Về sau, họ phụ trách những việc lặt vặt trong viện. Tiểu thư nếu có chuyện gì cứ sai bảo."

      Mồm mép nhanh nhẹn thế, khó trách trước đó Đào có qua. Cẩn Nương gật gật đầu, lại nhìn sang Lập Hạ, là nương trắng nõn, ngón tay thon dài, nếu phải mặc trang phục nha hoàn, nàng còn tưởng là tiểu thư nhà nào. Nha đầu Lập Hạ này nhìn cũng có chút thận trọng, khó lường. Xem ra mọi người trong Vương phủ này quả thực đơn giản.

      "Tiểu thư, có cái gì cần, xin cứ việc phân phó nô tỳ, nô tỳ làm thỏa đáng." Lập Hạ mỉm cười

      Đào và Lệ Chi đều có điểm bất mãn hai người này, khỏi quá lấn át chủ tử rồi. Tiểu thư còn chưa từ, liền lốp bốp ngừng. biết còn tưởng rằng viện này là hai người họ làm chủ.

      Cẩn Nương cười , " biết lúc này thỉnh an Vương phi có thích hợp ? Ngày thường, tất cả mọi người vào thời điểm nào?"

      Lập Xuân và Lập Hạ đưa mắt nhìn nhau, Lập Hạ : "Tiểu thư muốn thỉnh an Vương phi? Hôm nay sợ là thích hợp. Thời điểm nô tỳ được phân phó tới đây, được căn dặn là phải hầu hạ tốt cho người, những thứ khác sau."

      "Là Vương phi muốn ta thỉnh an?". Cẩn Nương gắt gao nhìn chằm chằm Lập Hạ, đây là liên quan đến địa vị của nàng ở Vương phủ, tuyệt đối phải hỏi ràng.

      Lập Hạ cười : "Tiểu thư hiểu lầm, có cho nô tỳ mười lá gan, nô tỳ cũng dám lung tung. Tỷ muội nô tỳ đến hầu hạ người, tất nhiên cũng mong chờ người có địa vị tốt, như thế bọn nô tỳ cũng có chút thể diện theo. Tiểu thư yên tâm , việc này là do người thân cận của Vương phi cố ý dặn dò, là tiểu thư mới đến, e là trong lòng còn lo sợ. Để cho tiểu thư trước thích ứng chút, chờ thêm hai ngày nữa đến thỉnh an Vương phi cũng muộn"

      Cẩn Nương nhìn chăm chú Lập Hạ, thấy thần săc nàng ta thay đổi, nha đầu kia tâm tư cũng rất lợi hại. Sau đó gật gật đầu, : "Vậy dọn điểm tâm trước "

      "Dạ, tiểu thư"
      Aliren, honglak, Phương Lăng7 others thích bài này.

    3. bornthisway011091

      bornthisway011091 Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      531
      Rat to mo ve lao nam9
      Trâu thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 14: Nghi vấn

      Edit: Lăng Ngạo Tuyết


      Sau khi dùng xong điểm tâm, Cẩn Nương ngồi ngay ngắn ở Chính viện, cho gọi Lập Hạ và Lập Xuân đến hỏi: "Trước đây ai ở trong viên này? Ta thấy nơi đây rất sạch .”

      Lập Hạ cười : "Theo cấp bậc ít nhất cũng là Phu nhân hoặc Mỹ nhân mới được ở. Tiểu thư vừa nhập phủ mà được đến đây, có thể thấy tương lai nhất định rất vẻ vang. Nhưng mà có chuyện nô tỳ cần phải , trước kia viện nầy từng có người ở, là Mỹ nhân nhưng sau đó qua đời nên viện này cũng để trống thời gian. Bất quá tiểu thư yên tâm, vị Mỹ nhân kia chết cũng bốn, năm năm. Mỗi ngày đều có người đến quét dọn và trông coi nên vẫn được giữ gìn tốt lắm. giờ người đến nơi này chính là của người, rất nhiều chuyện người có thể tự quyết định. Chẳng hạn như tên của viện này, nếu có chủ ý gì khác tiểu thư cứ , để nô tỳ cho người làm lại tấm biển khác."

      "Vậy à, ta có thể đặt tên viện này sao?". Cẩn Nương ngược lại có điểm hưng phấn.

      "Đúng vậy, tiểu thư định đổi tên? Để nô tỳ mài mực cho người." Lập hạ xong nhưng hai chân lại nhúc nhích.

      Cẩn Nương cũng để ý, chỉ gật đầu rồi đến bàn cầm bút lên. Lệ Chi vội vàng tiến đến mài mực, còn thầm trừng mắt nhìn Lập Hạ. Đừng tưởng rằng là nô tỳ của Vương phủ, cao hơn chúng ta cái đầu. Bất quá chỉ là nha hoàn mà thôi.

      Trong nội tâm Cẩn Nương có ý tưởng, chợt ngưng thần sau đó viết xuống ba chữ 【 Trầm Hương Viện 】. Tên cũng xuất sắc cho lắm nhưng nàng lại thích.

      "Chữ viết của Tiểu thư đẹp, Vương phi mà nhìn thấy nhất định cũng khen ngợi." Lập Hạ và Lập Xuân cùng lúc tiến lên khen.

      Cẩn Nương tự giễu cười, thâm ý nhìn hai nha đầu. Các nàng chỉ Vương Phi khen ngợi, lại đề cập tới Vương gia, hoặc là trước đó có người phân phó nên nhanh miệng. Hoặc là được thân cận với Vương gia nên căn bản biết Ngũ vương gia thích cái gì.

      Vì thế Cẩn Nương liền hỏi: "Lập Hạ, Lập Xuân. Các ngươi hầu hạ ở Vương phủ đến nay bao lâu?"

      "Thưa tiểu thư, nô tỳ với Lập Hạ vào phủ cùng thời điểm, cho tới bây giờ được sáu năm. Chúng nô tỳ đều là con của gia nhân trong phủ, phụ mẫu cũng cống hiến sức lực ở đây". Lập Xuân đáp

      Những lời này, ý muốn cho nàng biết các nàng ở Vương Phủ là có quan hệ sao? Cẩn Nương nở nụ cười. Vào phủ sáu năm, lại biết Ngũ vương gia chân chính thích cái gì. Hoặc là Vương Phi quản lý quá chặt chẽ, còn quy tắc của Ngũ vương gia rất nhiều, trừ phi là người thân cận, những người bình thường thể biết được. Quả nhiên là Vương phủ, cùng Lục gia hoàn toàn bất đồng. Ở Lục gia, có bí mật gì, chút chuyện nhặt hằng ngày cũng có thể truyền khắp phủ, ai ai cũng biết.

      "Tối nay nô tỳ tìm quản , để bọn họ mau chóng đem tấm biển làm cho tốt ". Lập Xuân đến thổi vào giấy cho khô mực, rồi cất giữ.

      Cẩn Nương gật đầu, chuẩn bị ngồi lát, lại nghĩ rằng lúc này Lập Xuân còn thêm: "Có chuyện nô tỳ quên với tiểu thư. Theo quy củ, các vị chủ tử dùng xong điểm tâm sáng rồi phải thỉnh an Vương Phi. Hôm nay tiểu thư được miễn nhưng chờ sau khi người cùng với ma ma học tốt những quy tắc. Về sau, sáng sớm mỗi ngày tiểu thư đều phải thỉnh an Vương phi."

      "Học quy tắc?". Cẩn Nương ngạc nhiên, nàng còn cần phải học sao.

      Lập Xuân cười : "Tiểu thư đừng lo lắng, mỗi người khi mới vào Vương Phủ đều buộc phải theo ma ma học. Vương Phủ lại to lớn, có rất nhiều quy củ, các tiểu thư khi ở nhà mẹ đẻ cũng chưa chắc học qua. Hơn nữa tương lai có chút địa vị, nếu phải vào cung thỉnh an, thể đến lúc đó mới học. Cho nên những ma ma dạy về quy tắc đều là người ở trong cung, do Vương Phủ cố ý mời. Tuy rằng có chút nghiêm khắc nhưng dạy bảo rất tốt, chắc chắn có ích rất nhiều."

      Có chút nghiêm khắc? Vậy cách khác chính là chua ngoa? Cẩn Nương lo lắng, nàng cũng muốn học. Nhưng Lập Xuân đúng, Vương phủ như Lục gia. Nếu học tốt, về sau khẳng định làm trò cười. Hơn nữa theo như lời của nàng ta, chừng tương lai có địa vị rồi, còn có cơ hội tiến cung ra mắt, cũng thể đến khi ấy mới học.

      Cẩn Nương gật đầu, " biết là vị ma ma nào chỉ dạy cho ta? Khi nào đến đây hay là ta phải qua gặp?"

      "Tiểu thư đừng gấp, Quế ma ma đến nhanh thôi. Vị ma ma này chính là người phụ trách chỉ bảo cho tiểu thư, hơn nữa rất có thân phận trong các ma ma."

      Cẩn Nương càng ngạc nhiên, thế này cũng quá phô trương , hay là quy định của Vương phủ như thế? giờ nàng danh phận, đầu tiên là ba vị ma ma, sau đó có bốn nha hoàn đến đây, bây giờ ngay cả ma ma dạy học mà cũng phải qua tận nơi này, tựa hồ hợp quy củ cho lắm. Cẩn Nương nhíu mày, "Những người vừa tiến vào phủ đều được ưu ái như vậy sao?"

      Lập Xuân cùng Lập Hạ liếc nhau, Lập Hạ cười : "Tiểu thư đùa, sao có thể thế được. Tuy nhiên, so với những người khác tiểu thư giốn vậy. Vì An tổng quản cố ý dặn dò qua, hơn nữa cụng được Vương phi cũng chấp thuận. Bằng sao tiểu thư có thể sống trong viện lớn thế này, đáng lý ra cũng là hai người ở cùng viện. Giống như Ôn phu nhân bên cạnh viện của chúng ta, hai năm trước vào phủ, trước đó cũng phải ở chung viện với Liễu mỹ nhân. Nửa năm trước, Vương phi đích thân lên tiếng, lúc này mới có viện riêng nhưng còn chưa lớn bằng viện của tiểu thư đâu, chỉ bằng nửa nơi này thôi."

      Cẩn Nương đánh giá hai nha đầu, khó trách, vừa thấy cũng biết là trải qua dạy dỗ nghiêm khắc, tính tình cũng xem như lanh lợi. Hai nha hoàn dạy dỗ tốt như vậy lại phái đến bên người nàng hầu hạ, còn có ma ma kia nữa. lẽ là do An tổng quản nể mặt phụ thân nên tận lực chiếu cố nàng? Nhưng mà chuyện này cũng cần Vương phi gật đầu mới được. Tại sao Vương phi chấp thuận cho nàng thể diện lớn đến như vậy? Cho tới bây giờ ngay cả mặt nàng cũng chưa gặp nữa mà. Cho nên tình huống này nàng biết nguyên do ra sao.

      "Tiểu thư, Quế ma ma đến đây." Nha đầu Đông Nhi tiến vào truyền lời.

      tại, mọi người trong viện cũng có mặt đông đủ, nhóm ma ma được cầu, cũng thể tiến vào trong phòng của nàng. Mọi việc sau này cũng cần phải an bài cho thích đáng, Cẩn Nương tính toán giao cho Lập Xuân cùng Lập hạ những việc quan trọng để làm. Bởi vì các nàng quen thuộc Vương Phủ, nhìn có chút bản lĩnh nên biết sắp xếp như thế nào. Hơn nữa nàng cũng nhìn ra bọn người Thôi ma ma ở trước mặt Lập Xuân, Lập Hạ chuyện còn phải khom lưng. Có lẽ hai nha đầu này có chút tiếng trong đám hạ nhân.

      Về phần Lệ Chi và Đào, trước hết để cho các nàng nhìn xem nhiều chút, học hỏi từ từ. Dù sao Vương phủ bất đồng so với Lục gia, Cẩn Nương tin tưởng Lập Xuân và Lập Hạ thông minh như vậy, tuyệt đối động đến nha đầu bên người nàng.

      Suy nghĩ xong, Cẩn Nương liền phân phó xuống. Lập Xuân và Lập Hạ tất nhiên là cao hứng, đó cũng vì Cẩn Nương cho các nàng chút thể diện. Còn Đào và Lệ Chi trong lòng đều ê ẩm nhưng trong trường hợp này, cũng dám tùy tiện chuyện. Sau khi sắp xếp đâu đó hoàn tất, lúc này Cẩn Nương mới gặp Quế ma ma.

      ____****____

      Quế ma ma ở sương phòng chờ Cẩn Nương, thấy nàng đến, liền nhìn xoi mói, cao thấp đánh giá Cẩn Nương. Ngược lại, Cẩn Nương cũng quan sát Quế ma ma này. Độ chừng năm mươi tuổi, mặt mày cứ cau lại chổ, nhìn bề ngoài nghiêm túc, thân y phục màu xám, lộ vẻ già nua. Nhưng ra ánh mắt rất sắc bén, đôi khi có chút quá phận. Ở người bà nhìn thấy chút ôn nhu từ ái nào của nữ nhân.

      Cẩn Nương cung kính hành lễ, "Bái kiến Quế ma ma, vừa rồi ở trong phòng phân phó vài chuyện, bởi vậy nên tới chậm. Xin Quế ma ma hãy thứ lỗi."

      Quế ma ma trả lễ rồi mới lên tiếng: " có việc gì. Chuyện của tiểu thư quan trọng hơn. Lục tiểu thư, chúng ta bắt đầu ."

      "Tốt. Mời Quế ma ma chỉ dạy."

      "Tiểu thư vừa mới tiến vào, thời điểm hành lễ. Lão nô nhìn kỹ, động tác sai nhưng vẫn chưa đủ. Nếu là gặp phải Vương phi hoặc là nhóm quý nhân, phép tắc như vậy thế nào cũng bị trách tội." Đầu tiên, liền cho Cẩn Nương chút thị uy

      Đào và Lệ Chi khó chịu, định mở miệng, Cẩn Nương liền ngăn lại. Sau đó lại cung kính hành lễ, "Xin ma ma chỉ dạy thêm."

      Cẩn Nương cũng nhìn ra, Quế ma ma này đúng là có bản lĩnh.

      "Tiểu thư yên tâm, chức trách của lão nô chính là dạy dỗ tốt cho người. Chỉ cần tiểu thư dụng tâm học, lại còn thông minh như vậy, hẳn là có thể học tốt rất nhanh."

      ***Giải thích của tác giả về cấp bậc trong Vương phủ:

      - Nhất phẩm: Vương Phi

      - Nhị phẩm Sườn phi

      - Tam phẩm Thứ phi

      - Tứ phẩm Phu nhân

      - Ngũ phẩm Mỹ nhân

      - Lục phẩm Tài tử

      - Riêng Di nương và thị thiếp có cấp bậc.
      honglak, Phương Lăng, Mizuki4 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15: Học quy tắc

      Edit: Lăng Ngạo Tuyết


      Cẩn Nương theo Quế ma ma học khoảng chừng hai canh giờ, chẳng những thế mà Đào và Lệ Chi cũng chạy thoát. Bởi vì Quế ma ma có , hai nha đầu này phù hợp với phép tắc của Vương phủ. Cẩn Nương liền đồng ý, cũng là muốn hai nha hoàn của mình sớm vào khuôn phép.

      Có điều, mỗi lần làm sai Cẩn Nương phải liên tục làm lại đến khi tốt hơn mới ngừng. Bước nhanh mà cũng chậm. Ăn uống được phát ra thanh, khi gắp thức ăn đủa được đụng vào đĩa. Còn phải biết thông qua trang sức và y phục để nhận thức cấp bậc của những người khác.

      Đào và Lệ Chi mà làm sai trực tiếp bị đánh vào tay. Nhìn lòng bàn tay hai người đều sưng lên, Cẩn Nương lại đau lòng nhưng cũng bất đắc dĩ.

      Sau khi kết thúc, Cẩn Nương hướng Quế ma ma hành lễ đúng tiêu chuẩn, Quế ma ma vừa lòng gật đầu, "Tiểu thư thông minh, chỉ qua buổi sáng mà học được rất nhiều, khá lắm. Nhưng mà nô tỳ muốn nhắc nhở tiểu thư câu, ánh mắt khi nhìn người khác cần phải thu lại chút. Thời điểm đối mặt với người khác, nhất là những người có địa vị cao hơn mình thể nhìn thẳng, như vậy là vô cùng thất lễ. Nếu lỡ gặp phải người nào tính tình tốt, tiểu thư bị tổn hại mà thôi. Tiểu thư cần phải cố gắng học, nhanh chóng học cho tốt tiểu thư cũng ít chịu cực khổ."

      Cẩn Nương tình cảm tạ, "Đa tạ ma ma nhắc nhở".

      Học tất cả xong rồi, lòng tự tin của nàng bị đả kích nghiêm trọng. Thời điểm ở Lục gia, nàng tự nhận là mình học rất tốt những phép tắc nên học. Nhưng mà trong mắt Quế ma ma, hoàn toàn ra bộ dạng gì hết. Có lẽ trong lòng Quế ma ma còn nghĩ, quả nhiên là nhà giàu mới nổi, quy củ gì mà học đến rối tinh rối mù. Như vậy còn dám tự xưng là dòng dõi thư hương, tự mình hiểu lấy.

      Cẩn Nương dùng qua bữa cơm, cũng có ngủ trưa giống như thường ngày. Mà nhấc bút, đem tất cả những gì buổi sáng học, ghi chép lại hết. Quế ma ma dạy rất nhiều điều, nếu ghi chép lại nàng lo lắng quên mất. Sau khi ghi xong, Cẩn Nương liền cùng Đào còn có Lệ Chi cùng nhau nghiền ngẫm. Làm thế nào có thể bất động thanh sắc nhìn tình huống chung quanh mà kinh động đến người khác? Đây xác thực là khảo nghiệm công lực của người. Bởi vì Cẩn Nương quan sát bản thân trong gương, liền phát biểu tình của nàng hoàn toàn bán đứng chính mình.

      Đào giọng ai oán: "Tiểu thư, Quế ma ma cũng quá nghiêm khắc rồi. Lúc này chúng ta mới bắt đầu học mà lại dạy nhiều như vậy, cũng lo lắng tiểu thư nhớ sao?!"

      Lệ Chi liếc mắt, "Ngươi nhiều quá, Quế ma ma cũng là vì tốt cho tiểu thư thôi. biết khi nào Vương gia đến, còn phải thỉnh an Vương phi. Đến lúc đó nếu học chưa tốt mất thể diện ai? "

      Cẩn Nương nghe xong, hướng Lệ Chi gật đầu, "Lệ Chi sai. Chúng ta thể nghĩ nhiều nữa, phải nhanh chút học cho xong."

      "Chân của tiểu thư sưng hết lên kìa, để nô tỳ xoa bóp cho người." Lệ Chi ngồi xổm xuống, định cởi giày cho Cẩn Nương.

      Cẩn Nương rút chân lại, " cần, đợi đến buổi tối . Các ngươi cũng vất vả rồi"

      "Vậy chúng ta còn phải học buổi chiều sao? ". Đào hỏi.

      Cẩn Nương gật đầu, "Ta với Quế ma ma, buổi chiều còn muốn học thêm nữa nhưng chỉ canh giờ là được rồi "

      "Tiểu thư, như vậy cũng quá vất vả. " Đào có chút lo lắng, nàng là sợ học quy củ a! Mới có buổi sáng, tay trái của nàng suýt nữa động đậy được, toàn bộ đều sưng lên. Tuy rằng thoa thuốc nhưng mà vẫn thấy khó chịu.

      "Mấy ngày này cố gắng vất vả , về sau tốt rồi." Cẩn Nương an ủi

      Buổi chiều, Cẩn Nương học cách căn cứ vào y phục, trang sức để nhận thức cấp bậc của nữ nhân và học cả cách nhìn người. Quế ma ma Cẩn Nương ánh mắt quá mức thẳng thắn, biết che giấu. Nếu gả vào nhà nghèo sao, ngược lại gả vào nhà quyền quý tốt. Ánh mắt phải kín đáo, nên nhìn thẳng như vậy. Đừng để cho người khác biết mình quan sát đối phương, chỉ có như thế mới có thể nhìn những gì mình muốn."

      Cẩn Nương đồng ý cách của Quế ma ma, thể Quế ma ma rất có bản lĩnh. Giống như Lập Xuân, Lập Hạ vậy nhưng có điều bà nghiêm túc hơn.

      Ngoài ra, Quế ma ma còn căn dặn: "Tiểu thư còn trẻ như thế, dung mạo lại như vậy. Tương lai nếu được Vương gia sủng ái, tất nhiên là nghìn tốt vạn tốt nhưng nếu được, tiểu thư phải nhớ lấy: được bộp chộp, nóng nảy. Đó là tối kỵ, bao nhiêu người chính là thua ở phương diện này. Nô tỳ ở trong cung nhiều năm, lại ở Vương phủ mấy năm nay, gặp qua rất nhiểu người, tiểu thư có biết là những người nào ?"

      Cẩn Nương thành lắc đầu.

      "Mấy năm nay nô tỳ gặp nhiều nhất chính là mỹ nhân. Vô số mỹ nhân, đủ loại mỹ nhân. Nhưng mà những người này nếu rực rở chút, liền biến mất thấy, còn ảm đạm hơn lại chết ở trong góc nào đó, chẳng ai hay. Chỉ có chân chính số ít mới biết thể bản thân đúng thời điểm nhưng có ai dám cam đoan cả đời mãi mãi như vậy hay ? Đáp án là . Nam nhân sủng ái cũng chỉ là nhất thời, bởi vì vĩnh viễn đều có người đẹp hơn xuất . Tương lai nhất định tiểu thư đối mặt những chuyện này rất nhiều, nô tỳ còn khuyên người câu. Bất luận là đắc sủng hay thất sủng, đều phải bảo trì chủ kiến của mình nhưng cũng đừng bị vinh hoa phú quý làm cho mê mẫn. Phải biết rằng hoa có lúc tàn, có vận mệnh người nào có thể kéo dài."

      Cẩn Nương ngây ngẩn cả người, trước kia còn có ai với nàng như vậy. Những lời này khiến nàng suy nghĩ rất nhiều.

      "Nếu tiểu thư cảm thấy lão nô có gì đúng, tiểu thư cứ xem như có gì." Quế ma ma nghĩ Cẩn Nương giận, khỏi thất vọng .

      " phải, ma ma hiểu lầm rồi." Cẩn Nương đứng lên, hết sức trịnh trọng hành lễ, "Đa tạ ma ma dạy bảo, Cẩn Nương ghi khắc trong lòng".

      "Tiểu thư trách lão nô bậy?"

      Cẩn Nương cười lắc đầu, "Ma ma là tình dạy ta, ta như thế nào mà biết. nghĩ tới cẩn nương có phúc như vậy, thế nhưng có thể gặp được ma ma."

      Quế ma ma cao hứng đứng lên, biểu tình như trước thực nghiêm túc, "Tiểu thư có lòng. Người thông minh như thế, có lẽ ngày nào đó, những đạo lý này, cần lão nô , tiểu thư cũng có thể hiểu. Sau này lão nô ở bên cạnh người, tất nhiên cũng hi vọng tiểu thư có được địa vị, lão nô cũng được thơm lây."

      Cẩn Nương cười cười, tiếp theo thần sắc hơi trầm xuống, "Nghe ma ma vậy, ta có chút nghi hoặc. Vì sao Vương phủ an bài như thế? phải ma ma là người phụ trách dạy những quy củ sao?"

      Quế ma ma cười khổ tiếng, : "Sau khi Vương gia lập nên phủ này, lão nô liền được an bài ở đây. giờ sắp xếp lão nô hầu hạ bên người tiểu thư, xem như là cho lão nô có nơi dựa vào. Về phần nguyên do thôi. . . . . .". Lại nhíu mày, " tại lão nô tiện ra. Xin tiểu thư hãy thứ lỗi."

      Cẩn Nương nghi ngờ, là tình huống như thế nào mới khiến Quế ma ma tiện ?
      Aliren, honglak, Phương Lăng8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :