1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ vợ kế - Uyển Tiểu Uyển (TS, gia đấu) (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 33.2:

      Edit: Tâm Di

      “Nhị ca, sao hôm nay huynh lại về đây?”

      Lưu Uyển Thanh tò mò nhìn Lưu Nhân Phúc, Lưu Nhân Phúc chỉ cười ha ha:

      “Nhớ nhị muội thôi”

      xong lại tóm lấy cái ót, ra hiệu cho Thúy nhi lui xuống, Thúy nhi thấy Lưu Uyển Thanh gật đầu, mới chậm rãi xuống

      Lưu Uyển Thanh cười cười:

      “Nhị ca, bây giờ Thúy nhi rồi, chỉ còn 2 người chúng ta, nhị ca, phải huynh lén chạy về đó chứ?”

      Lưu Nhân Phúc bỗng chốc đỏ mặt, lập tức :

      “Làm gì có, muội muội đừng đoán mò, ân, ta trở về là…”

      Hai mắt lưu chuyển:

      “Ta trở về là muốn mang muội chơi”

      chơi?”

      “Đúng vậy, muội muội có từng cưỡi con ngựa lớn như vậy chưa?”

      Lưu Uyển Thanh thấy Lưu Nhân Phúc cố gắng khoa tay múa chân khoe khoang, khỏi cười ra tiếng:

      “Được rồi nhị ca, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?. Huynh với muội , muội suy nghĩ chủ kiến giúp huynh”

      “Muội còn , muội có thể nghĩ ra biện pháp gì, thông minh như ta còn chưa nghĩ ra nữa là”

      Lưu Uyển Thanh mím môi:

      “Nhị ca thích đọc sách?”

      “Ngoại trừ con mọt sách chính gốc là đại ca của ta, ngoài ra còn có tiểu Lượng là con mọt sách …. Và muội là nửa con mọt sách, còn ai thích đọc sách nữa chứ”

      “Coi như quên , bây giờ ta muốn nhắc lại những thứ đó, thôi, chơi với ca ca, ca ca dẫn muội cưỡi ngựa” xong lại kéo Lưu Uyển Thanh

      Lưu Uyển Thanh vội vàng từ chối :

      “Nhị ca, huynh phải hỏi ý kiến của mẫu thân, nếu mẫu thân đồng ý mới có thể được”

      Thấy Lưu Uyển Thanh như vậy, Lưu Nhân Phúc thở dài. Suy nghĩ bỗng chốc kéo dài hơn:

      “Thôi, tự ta vậy”

      Lưu Uyển Thanh thấy Lưu Nhân Phúc muốn bỏ , chớp chớp mắt :

      “Nhị ca, huynh chạy về, hẳn có người biết chứ?”

      Thấy cậu đáp, Lưu Uyển Thanh cũng đoán được ít, chỉ tiếc là kiếp trước huynh ấy vẫn còn dưỡng bệnh, cũng làm được đại gì, nhưng sau khi hết bệnh, cũng có nghe nguyên do… Nhưng mà, hình như năm nay nhị ca bị đại bá phụ….

      À , là cha đưa đến quân doanh, bởi vì chuyện này mà nương với cha cãi nhau, sau đó Tử Mộng mới lọt vào mắt của phụ thân, từ từ thay thế địa vị của nương….Cuối cùng, cướp hết quyền lực trong tay nương

      Lưu Uyển Thanh mím môi, vội vã chạy chậm vài bước:

      “Nhị ca, đợi muội chút, muội cùng với huynh”

      xong, lại ra hiệu cho Thúy nhi ở ngoài phòng, mặt Thúy nhi lộ vẻ khó xử, cuối cùng vẫn dậm chân, xoay người chạy về phía viện của Lưu đại phu nhân

      Lưu Nhân Phúc thấy nhị muội đồng ý chơi với mình toét miệng cười, nào còn dáng vẻ mất mác như vừa rồi:

      , nhị ca dẫn muội cưỡi ngựa”

      Đến chuồng ngựa

      Gã sai vặt Lưu Đức vội vàng chạy chậm đến trước mặt họ:

      “Nhị thiếu gia, nhị tiểu thư muốn ra ngoài sao, nô tài chuẩn bị xe ngựa cho 2 người”

      Lưu Nhân Phúc khoát tay áo: “Xe ngựa cái gì, mau dẫn Đại Hắc của ta ra đây, bây giờ ta muốn cưỡi ngựa…”

      mặt Lưu Đức lộ vẻ khó xử: “Vậy còn nhị tiểu thư….”

      Lưu Nhân Phúc hiển nhiên có chút kiên nhẫn, liếc nhìn Lưu Đức cái:

      “Ta có thể làm tổn thương muội muội của mình sao?”

      xong liền dắt Đại Hắc, quay đầu cười hề hề với Lưu Uyển Thanh :

      “Nhị muội, đây là Đại Hắc, rất ngoan, muội cần sợ, nhị ca mang muội cưỡi ngựa”

      Lưu Uyển Thanh nuốt ngụm nước bọt, nhìn Lưu Nhân Phúc mới 8 tuổi, nhưng nhìn thế nào cũng thấy đáng tin cậy….Mà con ngựa này cũng ngoan ngoãn như lời y ….

      biết lúc này Thúy nhi gặp nương chưa?. Ôi,…. Lưu Uyển Thanh kì kèo mè nheo để cho Lưu Nhân Phúc ôm lên. Nàng sống được 2 kiếp người, lần đầu tiên ngồi ở lưng ngựa, cảm giác cũng có chút mới mẻ

      Chờ Lưu Nhân Phúc cũng lên ngựa, nhận lấy roi ngựa từ tay của Lưu Đức, ngựa chạy thẳng ra khỏi Hầu phủ, người gác cửa vốn muốn chặn lại, nhưng mà ngựa chạy nhanh quá, hai tiểu tổ tông ngã sấp xuống lưng ngựa:

      “Nhanh , nhanh bẩm báo với đại phu nhân”

      Lưu Nhân Phúc điều khiển ngựa chạy về phía ngoại thành, bây giờ Lưu Uyển Thanh lộ vẻ sợ hãi nữa, chỉ là, mông bé ngồi lưng ngựa hơi ê ẩm

      Khi đến sườn núi ở vùng ngoại thành, Lưu Nhân Phúc mới thả chậm tốc độ:

      “Nhị muội, muội xem, huynh thích đọc sách có gì sai chứ?. Huynh vốn thông minh như đại ca, cũng đọc nhiều sách như huynh ấy, chỉ cần nhìn thấy sách, huynh thấy đau đầu

      Nhất là những bài thơ cổ, vừa nhìn huynh muốn buồn ngủ rồi….Nhưng cha mẹ lại ép huynh học… ai hiểu được huynh”

      Lưu Uyển Thanh thấy ngựa chạy chậm lại cũng thở phào nhõm:

      “Vậy nhị ca thích cái gì?”

      “Ta muốn làm tướng quân, giống như tổ gia gia của chúng ta năm đó!. Điều khiển thiên quân vạn mã bảo vệ quốc gia”

      “Nhưng bây giờ là thái bình thịnh thế a”

      “Muội còn , muội hiểu, mặc dù là thái bình thịnh thế, nhưng biên quan hằng năm vẫn có chinh chiến”

      “Vậy nhị ca có thể với cha mẹ nha”

      Lưu Nhân Phúc thở dài: “Ta rồi, nhưng mà bọn họ cứ bảo ta cứ lo học cho giỏi, bọn họ căn bản tin tưởng ta, bọn họ nghĩ ta muốn viện cớ để học”

      , ban đầu là ta tự tiện trốn về, có lẽ lúc này cha mẹ ta cũng biết rồi, lát về nhà thế nào cũng thoát khỏi bị đòn, bằng bây giờ huynh mang muội chơi cho

      xong, Lưu Nhân Phúc xuống ngựa:

      “Ta dắt ngựa, muội đừng sợ, muội cứ ngồi đó ngắm cảnh, muội cảm thấy giống như lúc bộ đâu”

      Lưu Uyển Thanh thấy cần phải nhiều lời nữa, cũng có lên tiếng, chỉ hưởng thụ ngắm phong cảnh lưng ngựa, tâm của thiếu niên, giống như mây trôi….

      Đúng lúc này, phía sau có 2 con ngựa song song chạy vội đến đây:

      “Nhị đệ”

      Lưu Nhân Phúc hoảng sợ, Đại Hắc biết làm sao lại muốn chạy về phía trước. Lưu Uyển Thanh chỉ có thể nghẹn ngào kêu to

      “Muội muội…”

      “Ôm lấy cổ ngựa..”

      Lúc này tay chân của Lưu Uyển Thanh còn làm sao có thể ôm lấy cổ ngựa, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng….Mắt thấy mình sắp ngã xuống ngựa, hai mắt nàng khẽ nhắm, ông trời phù hộ cho con, đừng bị ngã đến chết… Nếu phụ lần trọng sinh này

      Nàng chỉ cảm thấy mình rơi vào vòng ôm ấm áp, …Còn có mùi hương tùng dễ chịu, khỏi cau cái mũi , hít hà

      “Nhị muội”

      “Nhị muội sao…Cảm ơn thế tử cứu giúp”

      Lưu Uyển Thanh lúc này mới mở to mắt ra, đập vào tầm mắt là khuôn mặt thiếu niên tuấn mỹ, dung mạo như điêu khắc, ngũ quan ràng, khuôn mặt có góc cạnh, tuấn mỹ dị thường….Nhưng còn mang theo tia trẻ con, Lưu Uyển Thanh nhịn được đỏ cả mặt

      Mà lúc này Lộ vương thế tử chỉ cảm thấy trong lòng, rất là mềm mại, người có mùi son phấn dung tục giống như những nữ nhân trong nhà, mơ hồ còn có mùi thơm của sữa, khuôn mặt nhắn hồng hào, nhìn chút muốn véo cái….

    2. gấu ngủ đông

      gấu ngủ đông Member

      Bài viết:
      63
      Được thích:
      27
      ôi có phải nam chính của mềnh xuất k nhẩy???
      honglak thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 34.1:

      Edit: Tâm Di

      Nếu như nàng là muội muội của mình tốt biết bao

      “Nhị muội, muội sao chứ, có bị thương chỗ nào ?”

      Lưu Nhân Quý lo lắng nhìn Lưu Uyển Thanh hơi ngẩn người, lúc này Lưu Uyển Thanh mới lấy lại tinh thần, khuôn mặt nhắn càng thêm đỏ, lúc này Lưu Nhân Phúc cũng sợ hãi như vừa rồi, cười haha:

      “Nhị muội xấu hổ rồi hả?”

      Lưu Uyển Thanh khỏi hung hăng trợn mắt nhìn , lại cầu cứu nhìn đại ca có đầu óc như hồ ly của mình

      Lưu Nhân Quý đương nhiên hung hăng trợn mắt liếc nhìn Lưu Nhân Phúc cái, ý nghĩ trong mắt dĩ nhiên là: Hừ, chờ về đến nhà ta tính sổ với ngươi.

      Lưu Nhân Phúc nhịn được rụt rụt cổ, trong miệng vẫn còn lải nhải: “Nếu phải ngươi lớn tiếng kêu ta, ta cũng dọa cho Đại Hắc hoảng sợ”

      Lưu Nhân Quý lại ôm quyền: “Đa tạ thế tử cứu gia muội”

      xong lại ôm lấy Lưu Uyển Thanh đỏ mặt, vùi mặt vào bộ ngực mình làm đà điểu

      Lộ vương thế tử cười haha: “Chỉ tiện giúp đỡ thôi, đây là tiểu muội muội mà ngươi thường nhắc đến sao, đáng tiếc ta có muội muội khiến người khác thương như vậy”

      “Thế tử quá khen”

      Lưu Nhân Quý nhìn Lưu Nhân Phúc cúi đầu ở phía sau:

      “Thế tử có thể nể tình, để ta đưa đứa em trai gây này với em về nhà trước ….Thế tử?”

      “Gia cùng ngươi” xong, Lộ vương thế tử lại xoay người leo lên lưng ngựa

      Lưu Nhân Quý sửng sờ, sau đó trong lòng vui vẻ, vội vã theo. Lưu Nhân Phúc vốn định ôm Lưu Uyển Thanh lên ngựa Đại Hắc, ai ngờ Lưu Uyển Thanh gắt gao nắm lấy y phục của Lưu Nhân Quý để cho ôm lấy, đùa à?. Để mình bị ngã lần nữa sao?.

      Hầu phủ

      Lưu đại lão gia vốn có vẻ mặt xanh mét, nhưng nghe Lộ vương thế tử đến nhà lập tức thay đổi sắc mặt, vui sướng dẫn theo Lưu đại phu nhân đích thân nghênh đón

      Đến phòng khách bao lâu, Lưu lão phu nhân được Lý mama dìu đến:

      “Thế tử đại giá quang lâm, lão bà ta có tiếp đón từ xa, thứ lỗi, thứ lỗi”

      “Lưu lão thái quân đa lễ rồi”

      “Cần phải như vậy, vừa rồi ở đường lão thân nghe thế tử cứu cháu của lão thân, tại đây lão thân xin cảm ơn thế tử”

      “Lưu lão thái quân nên như thế, nhấc tay chi lao thôi, vãn bối còn có việc, hôm nay Nhân Quý cứ ở lại Hầu phủ, ngày mai trở về cũng được”

      mặt Lưu Nhân Quý lên vẻ cảm kích nhìn Lộ vương thế tử, nguyên nhân vì cứu Lưu Uyển Thanh, ngoài ra còn vì xưng hô với bà nội mình là vãn bối, dù sao xưng hô như vậy cũng tiện, thân phận của là thế tử

      Mặc dù Lưu đại lão gia muốn giữ Lộ vương thế tử ở lại lâu hơn, nhưng mà cũng biết bản thân nặng mấy cân lượng, vì thế đứng dậy đưa tiễn:

      “Thế tử thong thả”

      Đúng lúc này, Lưu Uyển Nguyệt mặc trang phục lộng lẫy được Lưu nhị phu nhân dẫn vào phòng, Lưu Uyển Thanh nhìn thấy nàng thướt tha mềm mại hành lễ với Lộ vương thế tử, khóe miệng nhếch lên cười

      “Uyển Nguyệt xin ra mắt thế tử, mới vừa rồi trong lúc học nữ công, nghe thế tử ra tay cứu gia muội, bây giờ ở đây Uyển Nguyệt xin cảm ơn thế tử lần nữa”

      Lộ vương thế tử nhìn dáng vẻ vội vàng của Lưu Uyển Nguyệt, mặc dù khóe miệng nhếch lên chút trào phúng, nhưng vẫn nhàn nhạt mở miệng:

      cần”

      xong được Lưu đại lão gia và Lưu đại phu nhân đích thân tiễn ra khỏi phủ

      Ban đầu, Lưu Uyển Nguyệt muốn theo, nhưng bị Lưu đại phu nhân túm lại….

      mặt cứng đờ, Lưu nhị phu nhân vốn định mở miệng, nhưng nhìn thấy ánh mắt như lưỡi dao của nàng nuốt ngụm nước bọt, cuối cùng cũng có lên tiếng, nhưng trong lòng suy xét chuyện gì người ngoài thể nào biết

      Đợi Lộ vương thế tử rồi, Lưu đại phu nhân mới liếc mắt nhìn mẹ con của Lưu nhị phu nhân cái, khỏi thở dài:

      “Nhị đệ muội, thân phận của Lộ vương thế tử phải Hầu phủ của chúng ta có thể với tới, huống chi Lộ vương thế tử định hôn với quận chúa của Lỗ vương rồi.

      nên nảy sinh tâm tư nên có”

      xong đợi Lưu nhị phu nhân mở miệng phất phất tay áo, với Bạch mama bên cạnh:

      “Tiễn khách”

    5. gấu ngủ đông

      gấu ngủ đông Member

      Bài viết:
      63
      Được thích:
      27
      ôi nàng spoil tý xem nhân vật chính là ai mừ... có phải Lộ vương đó k???
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :