1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ vợ kế - Uyển Tiểu Uyển (TS, gia đấu) (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 23:

      Edit: Tuệ Như

      “Bảo bối, vết thương ở chân đỡ chưa?. Ta đáng trách vì có ở đây, tội nghiệp cho con”

      Lưu nhị phu nhân sau khi trải qua đêm được Lưu nhị lão gia cần cù canh tác, đương nhiên vẻ mặt như gió xuân, cũng xem như thấy , biết Lưu nhị lão gia thích ăn mềm ăn cứng, ban đầu, quả thực mình hơi cứng rắn quá mức, mặc dù mình hận Lưu Uyển Thanh đến nghiến răng kèn kẹt, nhưng vẫn phải làm. Hừ, giống như Chu ma ma , để xem, đến cuối cùng ngươi nhảy lên biến thành cái gì?.

      Đối với thái độ ân cần của Lưu nhị phu nhân, Lưu Uyển Thanh dĩ nhiên lấy làm kinh hãi, ngờ ở thôn trang mấy tháng, Lưu nhị phu nhân trở nên thông minh hơn, nàng vốn nghĩ là sau khi bà ấy trở về gây phiền phức cho mình, ngờ lại như vậy…Sợ là sau này phải đề phòng bà ta nhiều hơn rồi

      “Thanh nhi cảm ơn mẫu thân quan tâm, mẫu thân đường mệt nhọc mới trở về đến thăm Thanh nhi, là Thanh nhi ngoan, để mẫu thân phải lo lắng”

      “Nhìn xem, đứa con ngoan, chân của con có còn đau ?. đứng có thuận tiện ?. Có cảm thấy có chỗ nào khó chịu ?” Lưu nhị phu nhân hy vọng Lưu Uyển Thanh vẫn lưu lại mầm bệnh… đến đây, chờ Lưu Uyển Thanh trả lời bà ta thở dài, vành mắt hơi đỏ lên, giơ tay lên dùng khăn xoa xoa: “ đáng thương, tuổi còn xảy ra chuyện như vậy, vết thương đùi có thể lành, nhưng mà bên trong sợ là…”

      Quay đầu nhìn Lưu nhị lão gia theo cũng lo lắng : “Cũng may mẫu thân và đại tẩu suy nghĩ chu đáo, chuyện này mới ảnh hưởng quá lớn đến Thanh nhi của chúng ta, sau này bên nhà chồng có thể cảm thông vì Thanh nhi là người hiếu thảo, …Chỉ có điều biết vị hôn phu tương lai có để ý hay ?. Sợ là cũng dễ chịu…” đến đây , bà ta lại rơi vài giọt lệ, Lưu Uyển Thanh ngửi được mùi hạt tiêu nhàn nhạt , nghe thế, khóe miệng cũng cong lên, phu nhân này diễn xuất cũng chuẩn bị đầy đủ

      “Cha, người thích nhất là thưởng thức trà, hãy bảo Thúy nhi gói về cho người ít, mẫu thân cũng có ít, ra trà phải dùng cho người biết thưởng thức như cha, nếu lá chè tốt như vậy, làm sao con có thể thấy qua, dùng qua”

      “Đại bá mẫu thương Thanh nhi, đồ tốt gì cũng sai người đưa qua, Thanh nhi còn am hiểu thưởng thức trà, cha và mẫu thân có thích trong lòng Thanh nhi cũng cảm thấy vui vẻ” xong còn chỉ chỉ vị trí ngực của mình

      Lưu nhị lão gia cười, đứng dậy ôm lấy Thanh nhi. Ôi, sang năm được chị dâu nhận làm con thừa tự, đứa bé nhu thuận, hiểu chuyện, nữ nhi hiếu thuận sau này chỉ có thể gọi mình bằng nhị thúc, nghĩ vậy trái lại Lưu nhị lão gia có phần luyến tiếc, từ dung mạo của Lưu Uyển Thanh, có thể nhìn thấy vài phần của Thất di nương, nghĩ vậy trong lòng Lưu nhị lão gia cảm thấy trừng phạt Thất di nương như vậy là đủ rồi, bây giờ vợ cả của mình cũng trở nên dịu dàng, lát nữa bảo nàng ta thả Thất di nương ra

      cho cha biết, đùi con còn đau ?”

      Lưu Uyển Thanh sửng sờ, thân thể ngồi trong lòng của Lưu nhị lão gia cứng đờ, hai kiếp, người phụ thân này chưa bao giờ ôm mình như thế, hóa ra được phụ thân ôm lại có cảm giác như thế này…Lỗ mũi khỏi có chút ê ẩm

      Lưu nhị lão gia thấy vậy tưởng rằng đùi nàng vẫn còn đau cho nên đặt nàng lên giường: “Đau ở đâu?”

      Lưu Uyển Thanh mất nhiệt độ người Lưu nhị lão gia, khỏi cảm thấy mất mác, thấy vậy mím môi: “Con đau, ổn rồi, có thể xuống giường lại, đại bá mẫu và bà nội sợ con vất vả nên bảo con nằm thêm nửa tháng”

      Thấy Lưu Uyển Thanh như vậy, Lưu nhị lão gia mới yên lòng: “Vậy con hãy nghỉ ngơi cho tốt

      Lưu Uyển Thanh mạnh mẽ gật đầu

      Sau khi Lưu nhị lão gia và Lưu nhị phu nhân rồi, Lưu Uyển Thanh mới phát mình rơi lệ đầy mặt

      ….

      “Nhị muội, muội khỏe hơn chút nào chưa?” Lúc này Lưu Uyển Thanh chép kinh phật ở trước giường, nghe tiếng động ngoài cửa, liền biết nhị ca của mình trở về. Từ lần đó được Lưu nhị lão gia ôm vào trong ngực, đối với tình thân, Lưu Uyển Thanh càng khao khát nhiều hơn chút. Trong lòng vui vẻ, khuôn mặt nhắn tươi cười, chạy ra ngoài, Thúy nhi ở bên sợ tới mức ôm lấy nàng lại: “Tiểu thư ngươi được chạy, bệnh cũ vẫn chưa khỏi hoàn toàn, nếu như để lại mầm bệnh, ảnh hưởng đến chuyện cả đời”

      Trong viện, Lưu Nhân Phúc cũng hoảng sợ. vội vàng nhét hộp quà trong tay mình cho gã sai vặt bên cạnh, kéo Lưu Uyển Thanh hỏi: “Nhị muội, nhị muội sao chứ?. Tại sao lại cẩn thận như vậy?”

      Lưu Uyển Thanh cười cười: “ có chuyện gì đâu, Thúy nhi khẩn trương quá mà thôi, sớm khỏi hẳn rồi, có thể chạy, có thể nhảy, có vấn đề gì cả, nhị ca, ca về rồi, có mang quà về cho muội chơi ?. Đại ca đâu?”

      Lưu Nhân Phúc sủng nịch nhéo nhéo cái mũi của Lưu Uyển Thanh : “Con bé này là tinh mắt, đương nhiên ca có mang những món quà mà muội chưa từng chơi, chơi rất vui, nhị ca là ai chứ, dĩ nhiên thể làm cho muội thất vọng rồi, còn đại ca, ha ha, chuyện tốt, nhị ca bế muội vào nhà, chúng ta vào nhà rồi , bên ngoài lạnh lẽo muội cũng biết khoác thêm áo gì cả”

      Nghe Lưu Nhân Phúc lải nhải, khóe miệng Lưu Uyển Thanh nhếch lên, được người ta lòng quan tâm cảm giác tốt, có chút lợi dụng cũng có chút tạp chất. chỉ là quan tâm trân trọng giữa người thân với nhau. Mình cũng có thể nhận được, sau này mình cố gắng đối xử tốt với nhị ca

      như vậy, đại ca được tuyển rồi hả?. Đại ca giỏi quá”

      Lưu Uyển Thanh nghe Lưu Nhân Phú đại ca Lưu Nhân Quý được thế tử Lộ vương chọn làm thư đồng, đương nhiên nàng vui vẻ thay cho . Nhớ lại kiếp trước, đại ca của mình chỉ là quan văn tứ phẩm, vẫn chưa làm gì cho Lộ vương thế tử, chẳng lẽ còn có biến hóa khác hay sao?. Chỉ có điều, kiếp trước, giờ này đại bá mẫu sinh non, biết đâu có số việc có chút thay đổi. Đối với những chuyện này, trong lòng Lưu Uyển Thanh vẫn còn hơi lo lắng

      Lưu Nhân Phú thấy Lưu Uyển Thanh tâng bốc đại ca của mình trong lòng hơi ghen tị, sau đó : “Đại ca của muội tài giỏi vậy nhị ca của muội sao?. Giỏi hay giỏi?”

      Lưu Uyển Thanh cười, đưa áo choàng lông thỏ mà Lưu Nhân Phú mới tặng cho mình : “Nhị ca đương nhiên cũng là tuyệt nhất, tuy học giỏi bằng đại ca, nhưng thân thể của nhị ca tốt, lại rất dũng cảm, dám bắt thỏ để may áo choàng cho Uyển Thanh”
      Lưu Nhân Phú vốn cảm thấy hơi thất vọng khi Lưu Uyển Thanh mình học giỏi bằng đại ca, nhưng nghe câu kế tiếp của muội muội mình, khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt rắm thúi : “Đó là đương nhiên, nhị ca của muội là người dũng cảm, bắt con thỏ thôi có là gì, mai mốt huynh bắt hồ ly cho muội, sang năm may áo choàng hồ ly”

      ?. Nhị ca tuyệt vời” Lưu Uyển Thanh chỉ còn thiếu vỗ tay, hoan hô mà thôi, đối với hành vi trẻ con của mình, Lưu Uyển Thanh có chút xấu hổ, dáng vẻ này càng thêm phụ trợ cho “dáng vẻ hưng phấn của nàng” Lưu Nhân Phú dĩ nhiên cảm thấy thoải mái

      “Những thứ này là do đại ca bảo ta mang hộ trở về, toàn là những thứ thú vị, nếu như muội thích cứ để sang bên, dù sao trong nhà cũng có giá sách”

      Lưu Uyển Thanh nhìn những cuốn chuyện xưa và nghiên mực do Lưu Nhân Quý tặng cho mình, trong lòng cũng cảm nhận được tia ngọt ngào, xem ra đại ca cẩn thận, biết mình sang năm học, học biết chữ. Những thi ca đối với con nít mà rất buồn tẻ, nhưng chuyện xưa khác, có đứa con nít nào lại thích nghe chuyện xưa?. Mình đọc những chuyện xưa này đồng thời có thể biết thêm nhiều chữ

      Lưu Nhân Phú bày ra những món đồ chơi mua chơi phố về cho nàng xem: “Những thứ này đều là những món con thích chơi, muội xem này, còn này nữa, còn có những búp bê nữa, có thể ngủ với muội” Muội Muội của Bàn Tử dường như rất thích những thứ này, sao muội muội của mình nhìn chẳng vui vẻ gì cả?. Còn bằng vẻ kinh ngac khi đưa những món quà của đại ca cho nàng

      Chỉ có điều, Lưu Nhân Phú chỉ lắc lắc đầu, suy nghĩ nữa, cười : “Nương với huynh, chờ đến năm mới, sau khi đệ đệ và và muội muội được sinh ra, nhận nhị muội làm con thừa tự, đến lúc đó muội chính là muội muội ruột của ta và đại ca, sau này nhị ca nhất định bảo vệ muội tốt, để cho bất luận kẻ nào ức hiếp muội”

      Lưu Uyển Thanh ngọt ngào cười: “Vậy trước đây là tại muội phải là thân muội muội của nhị ca sao?”

      Lưu Nhân Phú sửng sốt, nhìn nét mặt của Lưu Uyển Thanh trước mặt, bộ mặt là, nếu ngươi dám gật đầu , ta khóc cho ngươi xem, cho nên vội vã : “Đương nhiên đúng rồi, muội là con của nhị thúc cũng chính là thân muội muội của ta, muội muội tốt, là nhị ca đúng, đừng giận nhị ca nhá”

      “Muội đương nhiên giận nhị ca, muội còn chờ nhị ca may áo choàng hồ ly cho muội nữa mà”

      “Nhị ca nhất định làm được”

      Trong viện của Lưu lão phu nhân, lúc này càng thêm náo nhiệt

      “Quý nhi của chúng ta đứa chịu thua kém a”

      Vẻ mặt của Lưu đại lão gia cũng vui sướng: “Đúng vậy a, lúc đó nhi tử cũng định vận động, nhưng mà con trai trưởng của Lý gia cũng được đề cử, nhi tử cân nhắc, nếu như với Quý nhi, nếu thành sao, dù sao lúc đó cũng có tin tức truyền ra, con trai của Lý gia, Lý Kiện Nhân được chọn”

      Lưu lão phu nhân cũng gật đầu: “Con nghĩ sai, Quý nhi đứa này là đứa hay suy nghĩ, lại chịu thua kém, nếu như con được chọn, sợ là ảnh hưởng đến nó, có thể được làm thư đồng bên cạnh Lộ vương thế tử, có thể vào trường trong hoàng cung học a, nhưng mà con cũng nên dặn dò nó cho tốt, vài chuyện trong cung, được can thiệp cách mù quán, cũng được làm ầm ĩ, tránh liên lụy đến cả nhà bị rơi đầu”

      “Mẫu thân, người yên tâm, nhi tử sớm dặn dò, hơn nữa Quý nhi cũng biết chừng mực”

      “Vậy tốt rồi, vậy tốt rồi. Phúc nhi đâu?. Tại sao cả nửa ngày của thấy nó đến đây?”

      “Nó đến chỗ của Thanh nhi rồi, là có rất nhiều quà muốn tặng cho con bé”

      “Tình cảm của hai huynh muội bọn nó tốt, sang năm, Thanh nhi chính thức được nhận làm con thừa tự của con, đến viện của con cũng có gì phải lúng túng, bây giờ con có 3 nhi tử, Bảo nhi còn , em Quý nhi và Phúc nhi tuổi cũng tương đối, Quý nhi có tương lai, cũng nên đôn đốc Phúc nhi cố gắng, về phần đứa bé trong bụng vợ con, mặc kệ là trai hay , đều ảnh hưởng. Tuy rằng Thanh nhi chiếm vị trí dòng chính nữ. nhưng mà con bé là người hiếu thuận, tuổi nương cũng cao, giờ nhìn thấy con yên bề gia thất, con cháu đầy đàng, cũng cảm thấy yên lòng”

      “Nương, xem người kìa, người sống lâu 100 tuổi nhìn thấy Quý nhi và Phúc nhi cưới vợ, nhìn Thanh nhi xuất giá, người yên tâm, nhi tử cũng hết sức mến con bé, đương nhiên xem nó như con ruột của mình”

      Lưu lão phu nhân cười cười: “Sao nương lại yên tâm?. Vợ của con thương Thanh nhi như con ruột của mình, nương còn gì phải lo lắng, trong khoảng thời gian đợi dọn dẹp viện và tu sửa đồ mới cho Thanh nhi, chờ vợ con bình an sinh con xong, và ở cử xong xuôi, Thanh nhi vẫn nên ở trong viện của ta, làm bạn với lão thái bà ta, nếu ta đơn mà chết mất”

      “Đó là dĩ nhiên, Thanh nhi là cháu ruột của người mà”
      Chương 24:

      Edit: Tuệ Như

      “Tiểu thư, Thất di nương đến rồi, nô tì để bà ấy chờ người ở sảnh trước”

      Thân thể Lưu Uyển Thanh giật mình…Đối với vị mẫu thân ruột thịt của mình, nàng biết nên đối mặt như thế nào, nếu kiếp trước, mình có kết cục tốt, là do số mình may, ngoài Lưu nhị phu nhân và Lưu Uyển Nguyệt thêm dầu vào lửa, chỉ có vị mẫu thân quen lợi dụng danh hiệu là mẫu thân ruột của mình chịu phần lớn trách nhiệm

      Hận sao?. Oán sao?. Lưu Uyển Thanh lắm, nhưng muốn đối mặt là , hơi thở dài, sợ là trong đầu Thất di nương cũng có ý nghĩ tốt, sợ là bà đến đây vì cho rằng mình sống khá hơn trước, chỉ có như thế, cuộc sống của bà mới có thể khá hơn

      Lưu Uyển Thanh ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt khó xử của Thúy nhi: “Bà ấy lại làm ngươi giận sao?”

      , chỉ là Thất di nương muốn trực tiếp vào đây để tìm tiểu thư, nô tì…”

      “Được, ta biết rồi, dù sao đây cũng là viện của đại bá mẫu, sao đâu, bà ấy là người nhanh mồm nhanh miệng, nếu lát nữa có ủy khuất gì ngươi cũng đừng để bụng”

      “Vâng, nô tì làm sao dám, nô tì biết tiểu thư đối xử tốt với nô tì”

      Lưu Uyển Thanh mới đến tiền sảnh của mình, chợt nghe thanh mắng chửi người của Thất di nương: “Những người thấp hèn, mắt chó nhìn người thấp như các ngươi, ta muốn gặp con ruột của ta, cũng phải chờ thông báo sao?. Chờ lát Thanh nhi đến đây, thưởng đại bản cho các người. Hừ”

      Lưu Uyển Thanh thở dài, kiên trì vào

      Hạ nhân trong phòng đều là những người đắc lực bên cạnh Lưu đại phu nhân, bằng cũng được Lưu đại phu nhân phái qua đây để hầu hạ Lưu Uyển Thanh, chờ sang năm mới, khi nha đầu và bà tử phân cho Lưu Uyển Thanh đến, những người này trở về hầu hạ đại phu nhân, Thất di nương này, tại sao có đầu óc như vậy chứ?.

      “Các ngươi đều lui xuống , Thúy nhi, đóng cửa” xong, đương nhiên nháy mắt về phía Thúy nhi, Thúy nhi hiểu dụng ý của Lưu Uyển Thanh, cung kính gật đầu. Sau đó lui xuống, Thất di nương bên cạnh thấy những người này đều lui xuống, vẻ mặt có chút vui :

      “Thanh nhi, ban nãy nương bị ủy khuất, con để cho bọn họ lui xuống như vậy, trút giận giùm nương sao?”

      Lưu Uyển Thanh có ngẩng đầu chỉ nhàn nhạt : “Những người này đều là người bên cạnh đại bá mẫu”

      Đầu óc Thất di nương cũng phải tốt, sau đó liền sửng sờ, những người này ….Giọng có phần nhanh hơn:

      “Thanh nhi, bọn họ gì với đại bá mẫu con chứ?”

      Lưu Uyển Thanh ngẩng đầu nhìn vẻ mặt lo lắng của Thất di nương, mím môi: “Di nương làm chuyện gì tốt sao?”

      , ta có thể làm cái gì, chỉ răn dạy bọn họ vài câu mà thôi”

      “À, vậy di nương cần lo lắng, bọn họ chỉ biết với đại bá mẫu, thêm mắm dặm muối đâu”

      “Hả?”

      Thất di nương há hốc mồm, ánh mắt lập tức xoay xoay: “Thanh nhi, con có nghĩ đến mẫu thân ?”

      Lưu Uyển Thanh khẽ gật đầu: “Có…” Nhưng biết phải đối mặt với người cho con sinh mệnh như thế nào!

      Thất di nương ôm lấy Lưu Uyển Thanh, Lưu Uyển Thanh muốn giãy dụa, nhưng cuối cùng cũng làm vậy

      “Thanh nhi, mẫu thân nghe con được nhận làm con thừa tự của đại bá mẫu rồi hả?”

      “Dạ”

      “Thanh nhi con bằng lòng sao?”

      “Chuyện này phải con có thể làm chủ, hơn nữa đại bá mẫu đối xử với con rất tốt” rất tốt, bất luận lúc đầu mình lấy lòng đại bá mẫu với mục đích gì, nhưng hôm nay nàng cũng cảm nhận được tình mẹ từ bà

      “Thanh nhi, con còn , con hiểu, cửa hầu môn sâu như biển, những người trong nhà cao cửa rộng, mấy ai là người tốt, đại bá mẫu đối xử tốt với con, nhất định là có dụng ý gì đó, con được phép vờ như biết, tuyệt đối thể đồng ý, khi lão phu nhân hỏi đến, con cứ khóc trận, sau đó làm ầm ĩ chạy đến chỗ mẫu thân, đời này chỉ có mẫu thân lòng đối xử tốt với con”

      “Vì sao?. Đại bá mẫu đối xử với Thanh nhi rất tốt, Thanh nhi được đại bá mẫu nhận làm con thừa tự, chính là tiểu thư con vợ cả, di nương vui cho Thanh nhi sao?.” Lưu Uyển Thanh nghiêm túc nhìn Thất di nương dò hỏi

      Thất di nương sửng sốt…Trong mắt có vài tia hoảng loạn, …Đúng vậy a, nhưng như thế còn mình sao?. Sợ là được gì cả…..Đây là câu trả lời trong lòng Thất di nương, Lưu Uyển Thanh biết, …Hiểu … Khóe miệng nàng nhàng cong lên: “Thanh nhi nghe bà nội , đại bá mẫu đối với Thanh nhi rất tốt”

      ràng Lưu Uyển Thanh trả lời làm cho Thất di nương tức giận, tay ôm Lưu Uyển Thanh khỏi tăng thêm lực, trong lòng Lưu Uyển Thanh cảm thấy đau, nên trán tiết ra ít mồ hôi lạnh, …Thất di nương nghe nàng “nha” tiếng mới buông tay ra, hơi luống cuống tay chân: “Thanh nhi, nương làm đau con hả?. Để nương nhìn xem, nương là sợ, sợ mất con a”

      Càng sợ mất lợi ích nên tay ôm càng chặt hơn, Lưu Uyển Thanh thầm giúp nàng bổ sung

      đau, di nương người nên cẩn thận lời , người tự xưng là mẫu thân, nếu để người khác nghe được truyền đến tai bà nội hay, bất kể như thế nào, người là mẫu thân của ta, ta chịu trách nhiệm, người chỉ cần an tâm là được, những chuyện như thế này cần lo lắng tranh cãi làm gì” xong Lưu Uyển Thanh lại giòn giòn kêu tiếng:
      “Thúy nhi”

      Thúy nhi vội vã tiến vào, theo quy cũ hành lễ với Thất di nương, Thất di nương hừ lạnh tiếng: “Xem như ta nhìn ra, ngươi là người thích trèo cành cao, xem thường người nương xuất thân nô tài như ta” xong phủi khăn mất

      Dương Nửu đứng ở hậu viện nửa ngày, thấy nàng ra bèn vội vàng đuổi theo: “Chủ tử, như thế nào, nhị tiểu thư có nghe theo ?”

      Vẻ mặt Thất di nương lạnh lùng, hừ lạnh cái: “Nghe lời?. Ta xem như nhìn ra, nó chính là con sói trắng, phải cái gì cũng đều hiểu, những thứ tốt tự mình nuốt hết, còn những thứ dư thừa mới nghĩ tới phần ta”

      Dương Nửu thấy Thất di nương như vậy, đương nhiên biết sợ là ngay cả Thất di nương cũng thể khuyên nhủ được nhị tiểu thư, nên vội vàng an ủi :

      “Người đừng để trong lòng, nhị tiểu thư tuổi còn , với lại thời gian người ở bên cạnh nàng ấy cũng nhiều, cho nên tránh khỏi xa cách. Chuyện này cũng cần sốt ruột, phải đến năm sau mới tiến hành sao?. Đến lúc đó, người lại gặp nhị tiểu thư lần nữa, nàng nhất định nghe lời của người, chỉ cần nhị tiểu thư được nhận làm con thừa tự của đại phu nhân, ngày người trở thành nhị phu nhân chắc như đinh đóng cột rồi, nô tì theo người cũng được thơm lây”

      Nghĩ đến “mục đích cuối cùng” Thất di nương thở thở đều : “Cũng là ngươi thông minh, trách ta giận đến hồ đồ, đứa con bất hiếu này, sợ là bị người ta rót vào mê hồn dược rồi, bây giờ lão phu nhân thương nó, cho dù nó đồng ý làm con thừa tự của đại phu nhân, nhưng đại phu nhân cũng nợ nó ân tình, đời này cũng làm sao trả hết được, đến lúc đó, vị trí nhị phu nhân kia …dựa vào Thanh nhi, haha, đến lúc đó, đương nhiên thiếu phần của ngươi”

      “Đúng, đúng, nô tì đều nương nhờ cả vào người”

      có ai quản “mục tiêu rộng lớn” của 2 chủ tớ Thất di nương, cũng giống như câu “nằm mộng giữa ban ngày” … đời này, muốn Thất di nương đáng thương tính toán được cái gì, hay chính xác hơn bà ta đáng thương hại….Vẽ bức họa tươi sáng, người sống ở trong mộng đáng thương.

      Hai người còn ngấm ngầm mưu tính kế hoạch nhưng Lưu lão phu nhân để cho nhóm người các nàng có cơ hội thưc sao?. hiểu sao, hai ngày sau đó, hai chủ tớ 2 người Thất di nương đột nhiên bị đưa đến thôn trang ở Tô Châu, người thích ăn ngon, mặc đẹp, làm sao trải qua cuộc sống ở thôn trang?. Hãy chờ xem…
      Khi Lưu Uyển Thanh nhận được tin tức là ngày 28 rồi, hai ngày nữa là đêm 30, Lưu Nhân Phúc thường đặc biệt qua đây an ủi nàng:

      “Nhị muội, muội đừng buồn, bà nội làm như vậy phải vì muốn tốt cho muội sao?. Hơn nữa di nương muội quả thực….Được rồi, đối với nàng như vậy cũng tốt lắm rồi, nhị thẩm vốn phải là người rộng lượng, Tô Châu non xanh nước biếc, toàn bộ thôn trang đều lớn hơn nơi này, những ngày tháng sống ở đó đương nhiên tốt hơn, nghĩ như vậy ngay cả ta cũng hâm mộ bọn họ”

      “Muội có đau lòng, cũng có luyến tiếc…Muội biết bà nội đối xử tốt với muội, chỉ là muội …”

      Lưu Nhân Phúc đương nhiên nhìn ra nàng muốn tiếp tục đề tài này, nên vươn tay gõ gõ cái đầu của nàng: “ biết trong cái đầu của muội suy nghĩ cái gì, có đôi khi ta cảm thấy muội hiểu biết còn nhiều hơn người làm ca ca như ta, nhìn thấu đâo hơn ta”

      “Nào có, nhị ca trêu chọc muội sao?. Nếu là như vậy sau này nhị ca cũng có thể gọi muội là tỉ tỉ”

      “Muội, vật này, lại muốn chiếm tiện nghi của nhị ca sao?” xong bước lên cù nàng, Lưu Uyển Thanh rất sợ ngứa, cười khúc kha khúc khích, vẫn quên mở miệng cầu xin tha thứ, cùng Lưu Nhân Phúc đùa giỡn trận, những phiền muộn trong lòng cũng giảm rất nhiều

      Lưu Nhân Quý vừa vào nhà nhìn thấy cảnh tượng như thế khỏi ho khan tiếng, Lưu Nhân Phúc sợ trời sợ đất, chỉ sợ người ruột thịt của mình

      Lập tức đứng vững

      Trái lại, Lưu Uyển Thanh bên cạnh lộ ra vẻ cẩn thận, ngược lại còn cười ngọt ngào với Lưu Nhân Quý: “Đại ca khỏe ?. Đại ca về khi nào thế?. Thanh nhi nghe đại ca trở thành thư đồng của Lộ vương thế tử, đó có phải là chức quan rất lớn ?. Đại bá phụ, đại bá mẫu và bà nội rất vui vẻ, còn thưởng ngân lượng cho mọi người trong phủ”

      Khóe miệng Lưu Nhân Quý nhàng cong lên, nhéo nhéo cái mũi của Lưu Uyển Thanh: “Muội hỏi nhiều như vậy, ta biết nên trả lời cái gì trước nữa”

      “Vậy đại ca trả lời từng câu cho muội là được rồi”

      Lưu Nhân Quý cười ôn hòa: “Mới về bao lâu, vừa mới vấn an bà nội xong qua đây thăm muội, xem muội có nhớ đại ca ?”

      Lưu Uyển Thanh gật mạnh đầu : “Nhớ, mỗi ngày muội đều xem chuyện xưa mà đại ca tặng cho muội”

      “À” Lưu Nhân Quý nhướng mày: “Vậy, nhị muội xem có hiểu ?”

      Lưu Uyển Thanh cau cái mũi : “Biết được vài chữ nhưng phần lớn biết, Tình nhi thường sang đây đọc cho muội nghe”

      “Mấy ngày nay đại ca đều ở nhà, mỗi ngày đại ca dạy muội học chữ được ?”

      “Được”

      “Học chữ rất khô khan nhạt nhẽo a” Người bên cạnh bị xem là “người trong suốt” nửa ngày, ko khỏi giọng lầm bầm

      Lưu Nhân Quý nhìn về phía Lưu Nhân Phú, vẻ mặt còn ấm áp như vừa rồi, mà nghiêm mặt hừ lạnh tiếng : “Nhàm chán?. Nhị muội muội như vậy còn biết học chữ, còn đệ sao?. Bao nhiêu tuổi rồi?. Mà còn thích quậy phá như vậy?”

      “Được rồi, được rồi đại ca, khó khăn lắm huynh mới trở về chuyến, đừng cứ lo mắng đệ, đệ còn có việc, đệ đến chỗ nương đây, nhị muội giao lại cho đại ca…”

      xong đợi Lưu Nhân Quý đáp lại vội bỏ chạy ra ngoài, Lưu Uyển Thanh thấy vậy khỏi cười khúc khích ra tiếng

      Lưu Nhân Quý cũng thoáng mang theo ý cười, lắc lắc đầu
      Last edited by a moderator: 1/6/15
      Phong Vũ Yên, Lim-0403, tart_trung8 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 25:

      Edit: Tuệ Như

      Những ngày cuối năm là bận bịu nhất, nhất là thôn trang các nơi đều nộp tiền cuối năm, những chuyện này vốn do Lưu đại phu nhân phụ trách, nhưng hôm nay mắt thấy Lưu đại phu nhân cũng sắp sinh, đương nhiên có tinh thần để quản, cũng may Lưu lão phu nhân cũng chưa tính là già, thời điểm Lưu nhị phu nhân biết tiền lệ năm nay do đích thân Lưu lão phu nhân thu gom, trong lòng khỏi cảm thấy mất mác, vốn định năm nay mình nắm việc này, phải biết rằng việc thu tiền lệ rất là béo bở

      “Lão gia, thiếp muốn , mẫu thân và đại tẩu xem phòng chúng ta như người nhà, việc thu tiền cuối năm cũng phải thoải mái gì, bụng của đại tẩu lớn cách ngày sinh còn mấy ngày, đương nhiên thể mệt mỏi quá sức, nhưng mà mẫu thân tuổi cũng còn , sáng nay lúc thiếp thỉnh an, thấy sắc mặt người tốt, theo lý nhiều năm nay mẫu thân cũng để ý việc này, thân thể của chị dâu bất tiện, việc này đáng lẽ nên giao cho thiếp mới phải”

      Lưu nhị lão gia nhíu mày: “Về tâm tư của nàng, gia còn biết nàng nghĩ gì sao?. Nhưng đừng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, nàng đừng quên thân phận của mình”

      Mặc dù miệng ông vậy, nhưng trong lòng cũng cảm thấy thoải mái, chỉ có đều ai bảo mình xuất thân từ thứ xuất chứ?. Vốn phải chuyển ra ngoài rồi, coi như ông trời phù hộ, mình còn có thể bám víu nhánh cây khô cây đại thụ Hầu phủ này, bằng chắc chắn mình cũng giống như tam đệ…Nghĩ đến tam đệ Lưu Thông, năm đó được phụ thân cưng chiều, kiêu ngạo mạnh mẽ dám can đảm đối đầu với đại ca và mẫu thân, nhưng bây giờ sao?.

      Ngày hôm qua, tam đệ lâu chưa gặp, bỗng nhiên xuất , còn mang theo lễ mộc mạc như vậy, nhìn chất liệu may quần áo người , tam đệ muội và đứa cháu , đều là hoa văn của nhiều năm trước rồi

      “Lúc đó thiếp chẳng phải suy nghĩ vì phòng của chúng ta đó sao?. Lão gia, người nhìn cho kĩ , cả nhà tam đệ qua được mấy ngày, chờ mẫu thân…Đến lúc đó chúng ta phải chuyển ra ngoài, nếu như ở Hầu phủ thừa dịp gom góp chút, cuộc sống sau này cũng dễ chịu a”

      Lưu nhị lão gia khoát tay áo: “Thôi, đừng nghĩ đến những chuyện này nữa có được , chúng ta cầu nguyện ông trời phù hộ cho mẫu thân sống lâu trăm tuổi, chỉ cần mẫu thân còn sống ngày, cho dù đại ca có giận ta, trong lòng đại tẩu có vừa ý, chúng ta cũng có thể kiên kiên định định ở lại Hầu phủ, chờ Nguyệt nhi lớn rồi, cũng có thể tìm nhà tốt, huống chi còn có Thanh nhi, đại ca, đại tẩu làm quá tuyệt tình.

      Tam đệ rơi vào kết cục như ngày hôm nay, cũng là do năm đó làm người biết chừa lại đường lui cho mình. Bây giờ nhận sai, bề ngoài đại ca vẫn giúp đỡ chút, xem như lo ăn uống, đúng rồi, nhiều ngày, nếu tam đệ muội tìm tới đây…”

      “Lão gia, ngài cứ yên tâm, thiếp nhất định nghe tam đệ muội gì đâu, dù sao cũng nhiều ngày, cho dù da mặt bọn họ có dày, cùng lắm qua 15 cũng phải thôi. Chỉ là, lão gia, thôn trang của tam đệ muội?”

      “Thôn trang đó nàng đừng động đến, sợ là đó là bát cơm cuối cùng của cả nhà bọn họ, nếu cả thôn trang cũng bán, sợ là sau này sống nổi”

      “Nhưng phải tam đệ muội bán?”

      “Nàng ta phải đồ ngốc, hãy thu lại ý tưởng của nàng , cho dù tam đệ muội muốn bán, cũng do đại ca thu, nếu như đại ca mua, bạc cũng cho ít, dù sao cũng là huynh đệ ruột, giúp được đừng giậu đổ bìm bịp leo”

      Tuy rằng Lưu nhị phu nhân có chút cam lòng, bên trong thôn trang toàn là rừng đào, tiền lời hằng năm thu được cũng rất khách quan, đến lúc đó có thể chuẩn bị ít của hồi môn cho Nguyệt nhi, nhưng mà thấy Lưu nhị lão gia vẫn cương quyết như vậy, cũng biết thôn trang ấy rơi vào tay mình, bà thở dài hơi

      Từ lúc bị đưa đến biệt trang, tiền bạc bên này bị Lưu nhị lão gia trông coi hết sức kĩ lưỡng, nếu như được đồng ý của ông, bà cũng thể lấy được bạc

      “Được rồi, sắc trời còn sớm, nàng cũng nên nghỉ sớm chút

      “Lão gia, trễ thế này, ngài…”

      Lưu nhị lão gia khoát tay áo, rồi ra khỏi cửa phòng, Lưu nhị phu nhân nắm chặt khăn trong tay, trong mắt lên tia lãnh, hừ, sợ là lại đến phòng của tiểu tiện nhân kia!

      “Chu ma ma…Chu ma ma”

      Chu ma ma nghe Lưu nhị phu nhân la lên vội vã vào
      “Tại sao lại chậm như vậy?” Lưu nhị phu nhân nhíu mày: “Ngươi kêu Tử Linh vào đây”

      “Vâng, lão nô ngay”

      bao lâu sau, Tử Linh vào, hành lễ với Lưu nhị phu nhân xong, chỉ thấy Lưu nhị phu nhân ném chén trà xuống, nàng phải né vào bên mới bị ném trúng. Chu ma ma đứng bên cạnh thấy vậy, khỏi thở dài, đối xử với Tử Linh như vậy, sau này nếu như nàng được sủng, khi đó đương nhiên bị ngươi khống chế, quay lại cắn ngươi cái tệ rồi

      “Ngươi còn mặt mũi trốn sao?. Ngay cả thai phụ như Liễu di nương ngươi cũng đấu lại?. Lúc trước, xem như mắt ta bị mù mới đề bạt ngươi”

      Tử Linh mím môi…Nghĩ đến lời ngon tiếng ngọt Lưu nhị lão gia với mình tối hôm trước, và sáng nay ánh mắt sáng nay nhìn Liễu di nương, chẳng thèm ngó ngàng gì đến mình…khi đó mình nghe lời lão tử nương, đến bước này rốt cuộc là đúng hay sai?.

      Lưu nhị phu nhân thấy dáng vẻ hèn yếu, cúi đầu của nàng, trong lòng càng khó chịu, nhéo lỗ tai nàng: “Ngươi là đồ vô dụng, ta cho ngươi biết, đừng tưởng rằng ngươi bò lên giường của lão gia ta thể làm gì ngươi!. Nhìn ngươi , bây giờ lão gia cũng quan tâm đến ngươi, cho dù ngày mai ta bán ngươi , lão gia cũng gì, cùng lắm tìm đứa có đầu óc hơn ngươi về thay thế, đưa đến trong phòng của lão gia, sợ là khi đó ông ấy còn vui vẻ hơn”

      Nghe Lưu nhị phu nhân vậy, Tử Linh chẳng màn đến lỗ tai đau nhức, bùm tiếng quỳ mặt đất cầu xin tha thứ: “Là nô tỳ đáng chết, nô tỳ cũng muốn, nô tỳ cũng muốn phân ưu cho phu nhân, nhưng Liễu di nương…”

      Chu ma ma đứng bên cũng nhịn nổi nữa bèn tiến lên khuyên giải: “Phu nhân, điều mà bây giờ lão gia để ý là đứa bé trong bụng Liễu di nương, bây giờ thân thể có thai, sợ là thể hầu hạ lão gia, vài ngày nửa tháng lão gia cũng chán thôi”

      Nghe Chu ma ma như vậy, Lưu nhị phu nhân hừ lạnh tiếng: “Hầu hạ được?. Cho dù là ngăn được phía dưới của nàng, cũng ngăn được miệng và phía của nàng ta”

      Chu ma ma thấy Lưu nhị phu nhân gọn gang dứt khoát ra như vậy trong lòng lắp bắp kinh hãi: “Phu nhân cẩn thận, nếu như truyền ra ngoài…”

      “Thôi” Lưu nhị phu nhân kiên nhẫn khoát tay áo, nhìn Tử Linh quỳ: “Ta cho ngươi thời gian 3 ngày, nếu như giữ được lão gia, hừ…”

      Câu kế tiếp Lưu nhị phu nhân cũng , nhưng Tử Linh biết khỏi cực kì sợ hãi… Ngẩng đầu nhìn thoáng qua Chu ma ma, Chu ma ma khoát tay áo, Tử Linh mím môi ân tiếng rồi lui xuống

      Sáng sớm hôm sau

      “Thanh nhi thỉnh an bà nội”

      “Bảo bảo thỉnh an bà nội”

      “Ôi, cháu nội của ta, mau mau đứng lên”

      Lưu Uyển Thanh nghe được lời của Lưu lão phu nhân ngoan ngoãn đứng dậy, nhưng Bảo nhi ở bên cạnh vẫn chịu đứng lên, còn ngồi quỳ mặt đất mở to đôi mắt ngập nước nhìn Lưu lão phu nhân, thấy Lưu lão phu nhân nửa ngày cũng có phản ứng, khỏi dẩu lên cái miệng , vẻ mặt mất hứng, Lưu lão phu nhân nhìn Lưu Uyển Thanh liếc mắt cái, cảm thấy rất kì lạ, rồi nhìn Bảo nhi mặt đất:

      “Bảo nhi, mặt đất lạnh lắm, mau đứng lên

      “Tam đệ, đệ đứng lên

      Bảo nhi lắc đầu, ngọt ngào ngây thơ : “Bà nội còn chưa cho hồng bao lớn, tỉ tỉ gạt người, tỉ tỉ sau khi thỉnh an bà nội, bà nội cho hồng bao lớn, cho đứng lên”

      Người trong phòng bị câu của Bảo nhi chọc cười khanh khách ngừng, Lưu lão phu nhân chỉ vào Bảo nhi : “Lưu gia chúng ta tại sao lại sinh ra vò tiền vậy?. Mau đứng lên, đến đây, đến đây, bà nội cho cháu hồng bao lớn”

      Bảo nhi ngồi dưới đất, thấy Lưu lão phu nhân như vậy 2 mắt sáng lên, lập tức chạy tới, 2 cái chân ngắn nhào vào lòng của Lưu lão phu nhân

      Nhận được hồng bao Bảo nhi cười, giơ lên cho Lưu Uyển Thanh xem, Lưu Uyển Thanh đứng ở bên, khóe miệng cũng nhàng nhếch lên. Đương nhiên Lưu lão phu nhân cũng quên cho nàng cái, sau đó nhìn Lưu Nhân Lượng đứng ở bên người Lưu Thông, thể thiếu đứa này, cho nên móc thêm cái thưởng cho nó

      Lưu Nhân Lượng sợ hãi nhìn mẫu thân của mình cái, thấy Lưu tam phu nhân gật đầu mới cúi đầu đến trước mặt Lưu lão phu nhân: “Cảm ơn bà nội”

      “Ngoan” Lưu lão phu nhân chỉ đáp lại chữ

      trễ lắm em của Lưu Nhân Quý cũng đến, ngay cả người phải học quản giáo như Lưu Uyển Nguyệt được Lưu lão phu nhân miễn thỉnh an, cũng được ma ma dẫn đến, Lưu lão phu nhân đương nhiên cho mỗi người hồng bao

      Lưu Nhân Phúc cầm hồng bao trong tay: “Bà nội, tiền lì xì phải buổi tối mới cho à?. Bây giờ nội cho vậy buổi tối còn ?”

      Lưu lão phu nhân nghe Lưu Nhân Phúc như vậy, nhịn được nở nụ cười: “Nhìn , Bảo nhi trước mặt chúng ta giống hệt ai đó, làm ầm ĩ nửa ngày cũng giống hệt ai đó, xú tiểu tử ngươi còn nhớ hồng bao của bà nội, thấy có lỗi sao?. Ngày thường còn thiếu ngươi sao?. Buổi tối còn có”

      Lưu Nhân Phúc ha ha cười ngây ngô
      Thấy những hậu bối như Lưu Nhân Quý đến đông đủ, bà bèn chỉ vào Lưu Thông : “Đây là tam thúc của các con, hồi Quý nhi từng gặp qua, thúc ấy nhậm chức quan ở Tế Nam, mới trở về kinh thành, đây là tam thẩm của các con, còn đây là tứ đệ”

      Lưu Nhân Quý mang theo mấy người Lưu Nhân Phúc khách sáo hữu lễ vấn an Lưu Thông, Lưu Thông ra hiệu cho tam phu nhân Điền Ngọc Uyển, mặt bà ta hơi lúng túng, lấy vài túi hương ra: “Đây là món quà thím tự tay làm cho các con xem như là quà gặp mặt”

      Lưu Nhân Quý, Lưu Nhân Phúc còn có Lưu Uyển Thanh đều cung kính khách khí nhận lấy: “Cảm ơn thím”

      Điền Ngọc Uyển vội vã : “ cần cảm ơn”

      Lưu Uyển Nguyệt dưới ánh nhìn chăm chú của ma ma quản giáo cũng tình nguyện nhận lấy, đây là phế phẩm gì, là keo kiệt

      Mà tuổi của Bảo nhi còn , lại giống như Lưu Uyển Thanh, tuy thân thể còn nhưng linh hôn trưởng thành, nhưng cũng phân chia tốt xấu mơ hồ, dù sao cho mình cũng do tự mình kiếm được, rất keo kiệt cười với Điền Ngọc Uyển:

      “Cảm ơn tam thẩm” Cũng xem như là vô ý cứu vớt cho biểu hiển xấu hổ của Lưu Uyển Nguyệt vừa rồi, làm cho nét mặt của Điền Ngọc Uyển cũng dễ chịu hơn chút

      Lưu Uyển Thanh thấy Bảo nhi muốn mở túi hương, liền vội vàng kéo tay bé: “Qua bên kia mở với tỉ tỉ được ?” Con nít rất dễ bị thu hút lực chú ý nên ngoan ngoãn gật đầu, bà vú phía sau cũng thuận thế tiếp nhận túi hương trong tay của Bảo nhi, Điền Ngọc Uyển cuối cùng cũng thở phào nhõm

      Lưu nhị phu nhân bên cạnh cũng ghét bỏ bĩu môi, quà tặng keo kiệt như vậy, những quà ban cho hạ nhân trong Hầu phủ so ra còn tốt hơn nhiều, trong lòng nhớ lại cái gì đó, cũng muốn biểu ra mặt:

      “Đây là Lượng nhi sao?. Bao nhiêu tuổi rồi?. bộ dáng kháu khỉnh đáng , mau tới đây để nhị bá mẫu nhìn cái”
      Phong Vũ Yên, Lim-0403, tart_trung10 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 26:

      Người dịch: Tuệ Như

      Tiểu hài tử là mẫn cảm nhất, hơn nữa, ở đây là Hầu phủ, trong phòng toàn là người lớn, mang cảm giác áp lực vô hình, mặc dù Lưu Nhân Lượng 5 tuổi, cũng học, nhưng mà từ đến lớn cậu chưa từng nhìn thấy căn phòng lớn như vậy, gặp nhiều người như vậy, biểu cảm mặt mỗi người đều làm cho cậu sợ hãi, khỏi rụt rụt người vào lòng của Điền Ngọc Uyển.

      Điền Ngọc Uyển thầm nắm chặt nắm tay, Lưu nhị phu nhân là loại người như thế nào, bà còn biết sao?. Lúc trước, khi mình mới gả vào Hầu phủ được 1 năm, lão Hầu gia mất, nhị tẩu này miệng có chừng mực là do mình khắc chết lão Hầu gia, khi đó mình có thai, nhưng vẫn kiên trì quỳ mặt đất, cầu xin đứa của mình bị mất, cũng may có ông trời phù hộ, hơn nữa về phía Nam dưỡng thai, nên mình mới có Lượng nhi, … phải vậy…Ngẫm lại trong nhà tướng công mình còn vài di nương và thông phòng, có chút đau đầu

      Cười khan : “Lượng nhi mới 5 tuổi, thằng bé còn , nên hơi sợ người lạ”

      “Ồ, 5 tuổi rồi, còn lớn hơn Thanh nhi tuổi, nhưng thân hình lại hơn, nào, đến đây, đừng sợ, nhị bá mẫu cũng ăn thịt cháu”

      Lưu nhị phu nhân gần xa Điền Ngọc Uyển nghe rất rành mạch, ràng, hận thể cắn bà ta ngụm

      Người ở dưới mái hiên, Lưu tam phu nhân đành phải vỗ vỗ phía sau lưng an ủi Lưu Nhân Lượng: “Ngoan, nhị bá mẫu thích con nên mới gọi con thôi”

      Lưu Nhân Lương thấy mẫu thân mình như vậy, sợ hãi gật đầu, bước từng bước qua: “Nhị bá mẫu”

      Lưu nhị phu nhân ngoài cười trong cười: “ ngoan, nhìn diện mạo là tuấn tú, đây là quà gặp mặt nhị bá mẫu cho con, cầm

      Lưu Nhân Lượng lại quay đầu nhìn mẫu thân mình cái, thấy bà gật đầu mới dè dặt cẩn trọng nhận lấy, đó là chuông lắc bằng vàng, vừa vặn có thể đeo lên tay của Lưu Nhân Lượng, Điền Ngọc Uyển nhìn vẻ mặt đắc ý của Lưu nhị phu nhân, thần sắc khỏi tối sầm lại, ngay cả sắc mặt của Lưu Thông ở bên cạnh cũng biến thành màu đen.

      Lưu lão phu nhân ho khan tiếng: “Được, được rồi, đều từ xa xôi về đây, Thông nhi à, chuyện nhậm chức như thế nào rồi, trong nhà thu xếp xong chưa?”

      Lưu Thông đứng dậy, ôm quyền: “Hồi mẫu thân, viện trong thành quá cũ nát sợ là phải sửa chữa lại, cũng may căn nhà ở ngoại thành còn mới, đến lúc đó sợ là phải làm phiền đại ca khơi thông khơi thông rồi”

      Lưu lão phu nhân a tiếng: “ vội, trước tiên con cứ ở lại trong phủ, chờ qua năm mới, chuyện nhậm chức xong xuôi, nhà cũng chuẩn bị xong dời vẫn còn kịp”

      Lưu đại lão gia ở bên cạnh cũng gật đầu : “Chú và nhị ca đều là quan văn, bên Hàn Lâm viện cũng khuyết thiếu, sợ là phẩm cấp cũng cao”

      “Đệ cũng có gì cầu xin, tất cả đều nhờ cả vào đại ca”

      “Đúng, các con đều là huynh đệ, người xưa có câu: Huynh đệ tề tâm, kỳ lực đoạn kim. Bây giờ tiền đồ của Quý nhi cũng rộng mở, ở bên cạnh thế tử của Lộ vương, sau này cho dù Lưu gia cũng chúng ta còn chiếc mũ Hầu gia nữa, cũng thua thiệt ai, đối với phụ thân và tổ tiên của các con cũng có câu trả lời thỏa đáng. Đừng những lời khách khí nữa, gia đình của lão tam, sau này thiếu thứ gì hay cần thứ gì, có thể cho người với ta, ta cho người an bày”

      Lưu tam phu nhân Điền Ngọc Uyển vội vã đứng lên: “Cảm ơn mẫu thân”

      Giữa trưa, Lưu lão phu nhân vẫn chưa dùng cơm, nên mọi người giải tán

      Trong viện của Lưu tam lão gia:

      Lưu tam phu nhân nghiêm mặt:”Lão gia, người nhìn xem, bây giờ đổi ngược thành nhị tẩu cứu tế chúng ta, xem khuôn mặt của nàng ta, dáng vẻ đắc ý của nàng ta, nàng ta dựa vào cái gì chứ”

      Với Lưu đại lão gia, trong lòng Điền Ngọc Uyển có gì để so sánh bởi ông là con trai trưởng, lại là Hầu gia, nhưng nhị phòng và mình giống nhau đều là con thứ và con dâu thứ, dựa vào cái gì bọn họ có thể ở trong Hầu phủ?. Dựa vào cái gì, nhà của mình bị sung quân đến Tế Nam?. Tuy rằng non xanh nước biếc, nhưng làm sao có thể so sánh với kinh thành sầm uất?.

      Lại nhìn qua Hầu phủ, sau đó nghĩ đến căn nhà trong thành của mình, đổ nát đến nỗi ngay cả khất cái cũng chẳng muốn ở, mặc dù vị trí tốt, nhưng mà gia đình của nàng bây giờ làm sao có đủ ngân lượng để mà xây lại?. Huống chi bây giờ là thời điểm thiếu bạc, vậy sau này gia đình mình phải chuyển ra ngoại thành ở, mặc dù trong viện đủ rộng, nhưng mà vị trí lại tốt.

      Trong lòng Lưu tam lão gia cũng bất bình, nhưng hôm nay mình còn là thiếu niên sợ trời sợ đất, sau lưng còn có phụ thân chống đỡ nữa rồi. ngẫm lại cảnh ngộ của lão tứ và lão ngũ, bây giờ mình cũng khá hơn rồi. Cũng may khi đó được thương, tiền riêng phụ thân và di nương cho nhiều, bằng rơi vào hoàn cảnh như lão tứ và lão ngũ, phải đến ở nông thôn, ngay cả lễ mừng năm mới ở Thượng Kinh cũng có tiền đường, hơn nữa bây giờ cả nhà của ông phải dựa vào mẹ cả và đại ca.

      “Được rồi, đừng nữa. Nhịn, nhịn , chờ năm mới kết thúc chúng ta trở về, tuy rằng sân rộng lắm nhưng cũng may vẫn ở trong kinh thành, chờ khi chiếu chỉ nhậm chức đến cuộc sống được khá hơn, cho dù có khó khăn, nhưng sang năm quả đào chín, cũng có khoản thu nhập, đến lúc đó xây lại nhà trong thành rồi chúng ta chuyển sang đó”

      “Xây lại?. Lão gia, chúng ta có bao nhiêu tiền, chức quan của ngài, sợ là khi vận động cũng tốn ít chi phí, có thể chịu được đến đó hay còn chưa biết, nếu căn nhà trong thành…”

      thể bán, nếu bán chúng ta cách Hầu phủ càng xa hơn, bán chỉ cách con phố, ngày thường nên qua lại nhiều hơn chút, vẫn có lợi hơn nhiều, về phần tiền bạc, cứ để đó, huống hồ sau khi ta được nhậm chức cũng có bổng lộc, có thể nuôi sống vài miệng ăn, còn về chuyện vận động, nếu như được việc tốn nhiều bạc, còn được vẫn làm quan lục phẩm”

      “Nhưng mà lão gia, Lý di nương có thai, mỗi ngày đều ăn bào ngư, tổ yến, canh gà nhân sâm, số tiền này sợ là đủ…”

      Lưu tam lão gia nhíu mày: “ là lúc nào rồi mà còn bào ngư với canh gà nhân sâm?. Sinh đứa bé có chỗ nào cần những thứ đó?. Chẳng lẽ nhà dân chúng ăn được những món đó sinh được sao?”

      Khóe miệng Điền Ngọc Uyển hơi nhếch lên, lúc trước biết là ai phải phục vụ cho tốt, nàng ta muốn cái gì phải cho cái đó, chút tính toán, chuyện đó cũng biến mất theo

      Bên này, khóe miệng của Lưu nhị phu nhân nhếch lên, phi thường vui vẻ: “ ngờ, thực là 30 năm Hà Tây, 30 năm Hà Đông, năm đó nhìn dáng vẻ cao cao tại thượng của tam đệ muội, nhưng phụ thân vừa mất, hừ hừ, đương nhiên có người thu thập nàng ta. Bây giờ nhìn dáng vẻ mộc mạc của nàng ta…Lão gia, người xem, chúng ta có nên giúp họ phen ?”

      Trong lòng Lưu nhị lão gia cũng có chút hả giận, nhưng ngược lại biểu của Lưu nhị phu nhân lại khoa trương như thế: “Được rồi, dừng lại ở đây , xem như là hòa nhau ván, sau này ai đường nấy, dù sao cũng là huynh đệ ruột thịt, quá mức cũng tốt”

      “Lão gia, thiếp biết người mềm lòng, thiếp cũng phải người có lòng dạ ác độc, sau này tìm tam đệ muội gây phiền phức nữa. Dù sao cũng là người nhà, huống chi tương lai chúng ta cũng phải chuyển ra ngoài, lão gia người xem, Lương nhi ăn mặc mộc mạc như vậy, nhị bá mẫu thiếp có nên tặng cho nó vài xấp vải ?”

      “Thôi thôi, trong đêm mừng năm mới tặng bao lì xì dày là được rồi”

      Lưu nhị phu nhân có chút muốn, ngân lượng này là do mình ra, còn vải vóc, cho con nít dùng vật liệu thừa của thợ may là được rồi, nhưng thấy Lưu nhị lão gia như vậy, nên bà cũng gật đầu

      “Thiếp nghe lão gia, chỉ có điều bao nhiêu thích hợp?. 20 lượng?”

      Lưu nhị lão gia cúi đầu suy tư: “Đại ca, đại tẩu cũng cho ít, cho 50 lượng

      “Cái gì?. 50 lượng?” ràng Lưu nhị phu nhân hơi giật mình, và thể tiếp thu được:

      “Lão gia, 20 lượng là nhiều rồi, chỉ sợ tam đệ bọn họ cho Thanh nhi, Nguyệt nhi công lại cũng đến 20 lượng, chúng ta cho Lượng nhi 20 lượng là quá nhiều, năm mươi lượng….Hơn nữa đại ca và đại tẩu có lẽ cũng cho 50 lượng, phải là con số , năm trước mẫu thân lì xì mỗi người chỉ có 12 lượng mà thôi”

      “Ý kiến đàn bà, mái tóc dài kiến thức ngắn, nàng biết cái gì, tiền lì xì chỉ là cái cớ, bên trong là muốn giúp đỡ bọn họ phen, hơn nữa bên họ chỉ có Lượng nhi, bên này chúng ta có 2 đứa, đại ca có 3 đứa, sợ là ngay cả tiền sửa chữa lại nhà cửa còn có, đại ca có thể để cho bọn họ chịu thiệt thòi sao?. Cho dù trong lòng thích, cũng muốn có chút thể diện, ta xem cho bao 100 lượng, xem như là cũng nể mặt huynh đệ ruột thịt”

      Thấy Lưu nhị lão gia như vậy, Lưu nhị phu nhân đành phải đáp ứng, 50 lượng bạc cũng đủ cho dân chúng bình thường sống đến 3,4 năm. Tiền hằng tháng của mình cũng chỉ có 20 lượng, 20 lượng cho bọn họ cũng chỉ là cho thêm

      Trái lại, Lưu nhị lão gia sai, Lưu đại lão gia và Lưu đại phu nhân thương lượng phen: “Vậy nghe theo phu nhân, cho 100 lượng , nhiều hay ít cũng quan trọng”

      Gần tối, Lưu đại lão gia tự mình thiếp câu đối, treo đèn đỏ nổi lên, cả nhà dưới dẫn dắt của Lưu lão phu nhân thắp hương quỳ lạy tổ tiên, sau đó Lưu lão phu nhân ngồi ngay ngắn, nhận lời chúc tết của đám người Lưu lão gia. Những tiểu bối như Lưu Uyển Thanh, đương nhiên theo đám người Lưu Nhân Quý lần lượt chúc tết Lưu lão phu nhân, Lưu đại lão gia và phu nhân, Lưu nhị lão gia và phu nhân, Lưu tam lão gia và phu nhân, nhận tiền lì xì, khi hoàn tất trời cũng sập tối

      Cả nhà ngồi ở trước bàn cơm ăn bữa cơm đoàn viên, Lưu Nhân Lượng xưa nay chưa từng nhìn thấy bữa cơm nào phong phú như vậy, trong lúc nhất thời biết nên hạ đũa như thế nào, lúc này ma ma quản giáo bên người Lưu Uyển Nguyệt cũng ở đây, lại ngồi ở bàn tiểu bối, đương nhiên có ai quản, liền “xì” tiếng bật cười, vẻ mặt khinh thường nhìn Lưu Nhân Lượng, khuôn mặt của bé đỏ lên, trong hốc mắt đong đầy nước mắt, nhưng mà cố nén để cho nước mắt của mình rơi xuống, mẫu thân đặc biệt dặn dò mình, đêm nay được khóc nhè, nếu bà nội vui

      Ấn tượng của Lưu Uyển Thanh về Lưu Nhân Lượng rất sâu, nhớ năm thứ hai khi nàng trở thành di nương, Lưu Nhân Lượng được 16 tuổi, thi đỗ trạng nguyên. ngờ lúc gầy yếu như vậy, nhìn mà mình nhớ đến mình lúc ở kiếp trước, duy có điểm giống, đúng đường, còn mình lại vào hắc đạo. thấy như thế trong lòng có chút nỡ, tự mình gắp cái đùi gà, tiếc là tay ngắn quá gắp tới, may là Thúy nhi ở phía sau rất tinh ý, hiểu được ý đồ của Lưu Uyển Thanh, nên thay Lưu Uyển Thanh gắp cho Lưu Nhân Lượng

      Lưu Nhân Lượng mở to mắt nhìn Lưu Uyển Thanh, Lưu Uyển Thanh cũng cười với : “Ăn cái này , ăn ngon lắm”

      Lưu Nhân Quý và Lưu Nhân Phúc liếc mắt nhìn nhau cái, trước sau cũng gắp thức ăn cho Lưu Nhân Lượng, chọn đều là những món tốt nhất bàn cơm, ngay cả Bảo nhi biết cầm đũa, cũng trực tiếp cầm lấy cánh gà đưa cho Lưu Nhân Lượng, Lưu Nhân Lượng mím môi cũng chê động tác của Bảo nhi có vệ sinh, mà bắt đầu ăn từng ngụm

      Lưu Uyển Nguyệt thấy vậy hừ lạnh tiếng, nhưng dám lớn tiếng sợ bàn bên kia Lưu lão phu nhân nghe được, sợ mình có những ngày tháng tốt lành, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Uyển Thanh cái, lúc này Lưu Uyển Thanh đương nhiên cũng chẳng thèm ngó tới, xem cái trừng mắt của nàng

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 27.1:

      Edit: Tuệ Như


      Lưu nhị phu nhân lợi dụng lúc này, vẻ mặt nịnh hót tươi cười: “Mẫu thân, lúc trước con dâu biết tốt xấu, nên mới làm ra những chuyện nên làm, may nhờ có mẫu thân và đại tẩu đại nhân đại lượng so đo với con, chén này con kính mẫu thân, chúc mẫu thân thân thể an khang, chúc đại tẩu trai song toàn”

      Lưu đại lão gia và Lưu đại phu nhân liếc mắt nhìn nhau, xem ra mặt trời sắp mọc ở hướng tây rồi, có thể được nhị đệ muội luôn tự cho mình là đúng nhận lỗi, đúng là chuyện kì lạ

      đưa tay đánh người cười, trong lòng Lưu lão phu nhân mặc dù thích đứa con dâu này lắm, nhưng mà trước mặt nàng ta cũng tiện bộc phát, vì thế cười :

      “Trước giờ, nào có chuyện nương so đo với con , chính là do con hồ đồ, sau này nên theo học hỏi chị dâu của con nhiều hơn chút, học chuyện quản gia, đừng khiến cho chướng khí mù mịt là tốt rồi. Còn Nguyệt nhi, tuổi cũng còn , sang năm 7 tuổi rồi, 2 năm nữa, 9 tuổi thành đại nương, những chuyện may vá, thêu thùa của nữ tử phải học cho chắc, về phần cầm kì thư họa, dù sao cũng là tiểu thư của Hầu phủ, cần tinh thông hết mọi thứ, chỉ cần biết sơ sơ là được rồi. đối với hôn sau này của nó chỉ có lợi chứ có hại”

      Trong lòng Lưu nhị phu nhân hận đến nghiến răng, lão bất tử, nữ nhi của ta đương nhiên mọi thứ đều tốt, dùng lòng tốt giả tạo của bà ở đây để kén cá chọn canh sao?. Nhưng ngoài miệng đương nhiên cũng phụ họa:

      “Đúng, đúng, mẫu thân người rất đúng, chỉ là… Như người Nguyệt nhi cũng lớn rồi, ma ma quản giáo bên cạnh…”

      Khóe miệng của Lưu đại phu nhân lộ ra chút trào phúng, hóa ra làm nhiều như vậy chỉ làm nền cho việc này thôi

      mặt của Lưu lão phu nhân lên chút khó xử: “Mặc dù ma ma quản giáo hơi nghiêm khắc, nhưng cũng vì muốn tốt cho Nguyệt nhi, cũng là do lão thái bà ta tìm, Nguyệt nhi cũng là cháu của ta, ta có thể hại nó sao?. Nếu như nỡ để ma ma dạy dỗ, vậy sau này đừng nên hối hận”

      Lời nay của Lưu lão phu nhân cũng sai, bây giờ bên người Nguyệt nhi có ma ma quản giáo, ma ma đó là người lâu năm ở trong cung về hưu, hiểu biết rất nhiều, tuy rằng Lưu lão phu nhân mời bà đến dạy Nguyệt nhi, dự tính ban đầu đều phải vì con bé, nhưng mà đối với Nguyệt nhi mà tuyệt đối có hại, hoàn toàn là trăm lợi mà hại, chỉ tiếc bây giờ Nguyệt nhi và Lưu nhị phu nhân tóc dài nhưng kiến thức ngắn, chờ sau này biết , giống như lời của Lưu lão phu nhân , hối hận đến đứt ruột cũng muộn rồi

      Lưu nhị phu nhân vừa nghe như vậy, cũng chẳng quan tâm cái gì khác, nể mặt : “Mẫu thân, sau này con dâu dạy bảo Nguyệt nhi tốt, còn ma ma quản giáo …”

      “Được, nếu con có lòng như vậy, vậy ta còn gì thể yên tâm”

      Sau đó với Lý ma ma bên cạnh: “Quay về mời ma ma quản giáo đến chuyến, là Thanh nhi lớn rồi, cũng đến lúc học chữ”

      Hai bàn vốn cách nhau xa, thời điểm Lưu Uyển Nguyệt nghe Lưu nhị phu nhân ra mục đích tìm cách đẩy ma ma quản giáo đó vểnh tai lên nghe, sau khi nghe được sau này mình cần phải bị lão ma ma đó dạy dỗ nữa, hết sức vui vẻ, hơn nữa lại nghe bà nội muốn đưa lão thái bà đó đến dạy cho Thanh nhi mặt tràn đầy ý cười, còn vui sướng khi người khác gặp họa nhìn về phía Lưu Uyển Thanh, vẻ mặt vô cùng đắc ý



      Lưu tam phu nhân nhận lấy bao lì xì từ tay của Lưu Nhân Lượng, khỏi liếc mắt cười :

      “Lão gia, ngờ đại ca và nhị ca bọn họ lại hào phóng như vậy, người cho 100 lượng, người cho 50 lượng, cộng với số bạn giờ chúng ta có, cũng gần được 400 lượng”

      Lưu Thông hừ lạnh tiếng: “100 lượng này, 50 lượng này ở trong mắt chúng ta là lớn, nhưng trong mắt bọn họ có là gì, lão thái bà kia cũng chỉ cho có 50 lượng, có trời mới biết, bạc riêng của bà ta có 1 vạn cũng có 8000 . Đáng lẽ nên chia đều cho em bọn ta, là hổ lạc đồng bằng, gặp chó khi dễ. Thôi, đây đều là mệnh!. Những chuyện còn lại thể so với lúc ban đầu, dưới chân thiên tử, giá của cái bánh bao trắng cũng gấp đôi”

      “Lão gia, người yên tâm, thiếp đương nhiên quản lý gia đình chúng ta tốt”

      Lưu Thông vừa lòng gật đầu: “ tồi, bên cạnh ta có người vợ hiền như nàng, chúng ta nên thu xếp ổn thỏa, rồi ngủ giấc thôi…”

      “Lão gia, đêm nay còn đón giao thừa…”

      “Đúng vậy, đón giao thừa chúng ta ngủ…”
      LUN vẫn còn non và xanh lắm =D3 =D3
      tình cảm em mấy gia đình này phức tạp :think: :think:
      thanks nàng nhiều!!
      Chương 27.2:

      Edit: Tuệ Như

      Lưu Nhân Lượng bước từng bước trong hoa viên, nhìn tiểu đình cách đó xa, đại ca, nhị ca và nhị tỷ chơi đùa vừa vừa cười, trong lòng cực kì hâm mộ…Nghĩ đến ánh mắt ấm áp của nhị tỉ, lại nhịn được muốn gần gũi hơn

      Nhưng mà nương , minh và bọn họ phải người chung đường, bản thân mình chỉ cần nghiêm túc đọc sách, tương lai thi khảo đỗ được trạng nguyên, chỉ có như vậy mình mới có thể giống như bọn họ, nhưng mà vì sao?.

      phải đều là cháu nội của bà nội sao?. phải đều là huynh đệ sao?. Rất muốn chơi với nhị tỉ…

      “Muội muội, muội đừng sợ, nếu như lão bà đó dám đối xử với muội như đối xử với đại muội, nhị ca đánh bà ấy rồi đuổi bà ấy !. Đại ca, trái lại huynh câu nào hết a, chẳng lẽ huynh muốn trơ mắt nhìn muội muội của chúng ta bị bắt nạt sao?”

      Lưu Nhân Quý lườm Lưu Nhân Phúc cái, sau đó vỗ vỗ vai của Uyển Thanh: “Nhị muội, Xuân ma ma là người có bản lĩnh thực , tuy rằng hơi khổ cực chút, nhưng mà chỉ cần muội nghiêm túc học hỏi, rất có lợi cho tương lai sau này của muội”

      “Đại ca, tại sao huynh cũng như vậy” Lưu Nhân Phúc thấy Lưu Nhân Quý như vậy, kéo Lưu Uyển Thanh : “Nhị muội, chúng ta đừng để ý đến đại ca, có nhị ca bảo vệ muội là được rồi”

      Lưu Uyển Thanh phì tiếng bật cười: “Thanh nhi biết nhị ca rất thương Thanh nhi, muốn nhìn thấy Thanh nhi chịu cực khổ, nhưng mà bà nội cũng thương Thanh nhi a, bà nội để cho Thanh nhi chịu khổ đâu, đại ca rất đúng, tuy rằng Xuân ma ma hơi dữ, nhưng mà rất có lợi cho tương lai của Thanh nhi, vả lại, chỉ cần Thanh nhi ngoan ngoãn nghe lời, Xuân ma ma đối xử tốt với muội, nhị ca đừng lo, Thanh nhi có thể tự bảo vệ bản thân mình”

      ?. được, ta vẫn còn chưa yên tâm, ngày mai ta chuyện với bà nội, ta muốn đến thư viện học nữa, ta muốn ở nhà bảo vệ nhị muội”

      Lưu Nhân Quý hơi bất đắc dĩ lắc đầu, giơ tay lên vỗ đầu Lưu Nhân Phúc cái : “Huynh thấy đệ đúng là có dụng ý khác, bây giờ mới chịu ra

      “Nào có, đệ tình suy nghĩ cho nhị muội thôi, chỉ là thuận tiện cần đến thư viện…”

      Lưu Uyển Thành cười híp mắt, tốt, cảm giác có ca ca thương là tốt…

      Lưu Nhân Phúc thấy đại ca và nhị muội chê cười mình vừa ý xoay người: “Ai ở bên kia?”

      Thân thể nho của Lưu Nhân Lượng bùm cái ngã mặt đất, bị tiếng bỗng nhiên vang lên của Lưu Nhân Phúc làm cho hoảng sợ

      “Là tam ca…” Lưu Uyển Thanh

      Lưu Nhân Quý nhìn thoáng qua Lưu Nhân Phúc, Lưu Nhân Phúc có chút tình nguyện chạy qua đó, thấy Lưu Nhân Lượng ngã ngồi mặt đất, ngay cả cái áo choàng bông cũng mặc khỏi nhíu mày:

      “Trời rất lạnh, tại sao đệ lại mặc ít như vậy, sợ lạnh chết sao, mau đứng lên, mặt đất rất lạnh. Đến chỗ bọn ta cho ấm chút” xong, dựa vào sức lực “to lớn” của mình chút mất sức mà túm lấy Lưu Nhân Lượng gầy yếu lên vai

      Lúc này, Lưu Uyển Thanh cũng hơi nhíu mày : “Chỗ này cách viện của muội gần nhất, Thúy nhi, ngươi lấy cái áo choàng của ta cho tam ca, nếu lỡ bị nhiễm phong hàn tốt” Thúy nhi vội vàng gật đầu, đáp vâng, rồi chạy

      Lưu Uyển Thanh kéo tay bé của Lưu Nhân Lượng, là lạnh như băng a!

      “Tam ca, chúng ta ăn lẩu , ngon lắm”

      Lưu Nhân Phúc nghe Lưu Uyển Thanh muốn ăn, cũng vội vàng gật đầu : “Đúng, đúng, lẩu này ăn cực kì ngon, là nhị muội của chúng ta thông minh, ban nãy ở trong đại sảnh ta chỉ ăn có vài miếng, bởi vì để bụng ăn lẩu , vận khí của tiểu tử đệ tốt, mới đến sôi rồi, đệ biết, vừa rồi bọn ta phải mất bao nhiêu công phu để chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn đâu, nhị muội phải tự mình làm ăn mới ngon”

      Lưu Nhân Lượng hơi sửng sờ bị Lưu Uyển Thanh và Lưu Nhân Phúc túm lên ghế dựa, nhìn cái lẩu bàn đá bốc hơi cách kì lạ

      lâu lắm, Thúy nhi cầm áo choàng của Lưu Uyển Thanh trở về, khoác lên thân thể nho của Lưu Nhân Lượng, Lưu Uyển Thanh còn vươn tay bé buộc dây lại cho cậu

      Lúc này Lưu Nhân Lượng cảm thấy có dòng tình cảm ấm áp, là ấm áp, nhìn Lưu Uyển Thanh, thanh như tiếng muỗi kêu :

      “Cảm ơn”

      cần khách khí, huynh là tam ca của Thanh nhi” Lưu Uyển Thanh còn cười với cậu cái…tay của cậu bé giấu ở trong áo đông lạnh đến hồng hồng, giờ phút này nắm chặt thành nắm đấm, thầm quyết định, ân, ta là tam ca, sau này phải học bài giỏi, sau khi đỗ trạng nguyên phải bảo vệ cho muội muội!

      Lại có thêm người “thương muội muội điên cuồng”….Chờ sau này, khi Lưu Uyển Thanh hiểu được cái gì gọi là “nước sôi lửa bỏng” phải biết rằng có ba ca ca” thương muội muội điên cuồng” vừa đau khổ vừa vui vẻ a, nhưng mà đó là chuyện để sau hãy bàn!

      Lưu Nhân Quý cũng phải là người nhiều lời, Lưu Uyển Thanh cũng vậy, Lưu Nhân Lượng là người hướng nội….Chợt nghe Lưu Nhân Phúc đông câu, tây câu, Lưu Uyển Thanh khỏi nâng trán,… tật xấu nhảm của nhị ca rốt cuộc là di truyền từ ai a?. nhịn được ngẩng đầu nhìn Lưu Nhân Quý, trong mắt lộ ra tia: “đồng chí, ngươi vất vả rồi”

      Lưu Nhân Quý thấy vậy khỏi lộ ra thần sắc bất đắc dĩ

      Về phần Lưu Nhân Lượng, lúc này cậu bị thức ăn ngon trước mặt hấp dẫn, nên chẳng quan tâm đến cái gì khác, chỉ cúi đầu cặm cụi ăn, nhất là thừa dịp Lưu Nhân Phúc phát huy bản lĩnh chuyện của mình, cậu vụng trộm ăn thêm vài đũa thịt dê, dĩ nhiên cậu cũng quên gắp cho Lưu Nhân Quý và Lưu Uyển Thanh vài đũa….Haizzz. Đây cậu bé phúc hắc a!

      Khi Lưu Nhân Phúc im lặng lấy lại tinh thần muốn ăn thịt dê nhúng, thế nhưng lại phát có!. Đúng vậy, có!. khỏi ai oán nhìn 3 người trước mặt… chơi với những người bắt nạt mình, lại đáng thương nhìn Lưu Uyển Thanh

      Lưu Uyển Thanh nhịn được phì cười, lại rất nhẫn tâm với Lưu Nhân Phúc: “Nhị ca, hết rồi, bây giờ là giờ tý, sắp bắn pháo hoa rồi…Ân, thịt dê ăn nhiều khồng tốt, bị bệnh đấy”

      Lưu Nhân Phúc rất muốn lớn tiếng: “Ta có ăn nhiều!, có ăn nhiều!. Ta chỉ ăn vài miếng thôi!. Vài miếng đó!...Các ngươi đều là kẻ xấu!”

      “Bùm…”

      Tiếng pháo trúc vang lên, năm mới lại đến, Lưu Uyển Thanh nhắm mắt lại, hy vọng mọi chuyện đều tốt…Còn có Tuấn nhi của nương….Nhớ lại lúc trước mình đặt tên Tuấn nhi giống với tên của đại bá, vì ghét bỏ Nguyệt nhi… khỏi tự giễu cười cười!.

      ứng với câu: “Trời làm bậy còn đường sống, tự gieo nghiệt thể sống”

    5. lion3012

      lion3012 Active Member

      Bài viết:
      260
      Được thích:
      192
      Sao lúc nào trọng sinh cũng gặp loại tra năm cặn nữ vậy chứ? Mẹ no nhìn ngứa mắt thiệt! Ngược chết bọn nó ! Đấu đá nhau mà lại liên lụy con nít, thứ độc ác
      simtimhonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :