1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ vợ kế - Uyển Tiểu Uyển (TS, gia đấu) (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 17:

      Edit: Cellina


      “Ôi, tiểu tổ tông, người chậm chút”

      Bạch ma ma nhanh tay ngăn Bảo nhi muốn nhào vào lòng của Lưu đại phu nhân, sợ hiểu chuyện đụng vào bụng của Lưu đại phu nhân, sau đó bà trừng mắt nhìn bà vú của Bảo nhi:

      “Ngươi có mắt à?. nhìn thấy đại phu nhân mang thai sao?. Nếu như đại phu nhân bị tiểu thiếu gia đụng trúng mà có chuyện gì, cẩn thận da của ngươi, ngày thường nhìn ngươi cẩn thận, ổn trọng, tại sao bây giờ lại có mắt như vậy”

      Vẻ mặt của Lưu đại phu nhân ôn hòa, được nha đầu Tình nhi dìu ngồi xuống tiếp nhận Bảo nhi trong tay Bạch ma ma, gõ gõ đầu của bé

      “Tại sao con lại chạy?. Có muốn nương bế con hay ?”

      Bảo nhi ngọt ngào dạ, giọng mang theo chút bập bè, sau khi Lưu đại phu nhân ẵm, bé chui vào lòng đại phu nhân, Bạch ma ma bên cạnh đương nhiên có chút lo lắng

      Lúc này Lưu Uyển Thanh rất có hiểu biết kéo Bảo nhi : “Tam đệ qua ngồi cùng với tỷ tỷ được ?” Tiểu Bá vương bảo nhi vốn rất thích nhị tỷ của bé, sau đó xoay người, chân bước vài bước xiêu vẹo đến trước mặt Lưu Uyển Thanh

      Bạch ma ma và Lưu đại phu nhân đều thở phào nhõm, Lưu đại phu nhân cũng sợ Bảo nhi đụng tới bụng của mình, nhưng mà, là người mẹ, làm sao bà có thể nhẫn tâm trốn tránh thân thiết của con mình, huống chi lúc trước vì nương của mình, nàng mạo hiểm tiền trảm hậu tấu đưa Bảo nhi đến chỗ nương ở hơn nửa năm, khiến cho mẹ chồng vui. Thời điểm vừa trở về, Bảo nhi rất xa lạ với nàng, mấy ngày hôm nay mới khá hơn chút

      Thấy Lưu Uyển Thanh hiểu chuyện như vậy, trong lòng Lưu đại phu nhân càng thêm thích nàng, liền cười :

      “Ở trong phòng con có thiếu gì ?. Nếu như ở lại chỗ của đại bá mẫu, con đừng ngại, muốn ăn gì, muốn gì cứ dặn dò Thúy nhi tiếng.Ân, bên cạnh con hình như còn thiếu vài nha đầu, ta để cho Tử Nhụy trong viện của ta qua giúp đỡ con quản lý vài việc vặt vãnh trong tiểu viện, con có muốn gì cứ trực tiếp dặn dò nàng là được. lát nữa, ta phân phó Bạch ma ma chọn cho con 2 thô sử nha đầu chân tay nhanh nhẹn qua giúp cháu, sợ Thúy nhi bận trước bận sau, chẳng quan tâm đến con”

      “Đạ tạ đại bá mẫu, Thanh nhi cái gì cũng thiếu, cũng có việc gì, bên người có Thúy nhi là được rồi”

      Lưu đại phu nhân thở dài : “Ngoan, đại bá mẫu biết con có hiểu biết, cũng rất tiếc chuyện của đại nương con, ta cũng tiện nhúng tay quá nhiều, nếu lại chọc cho đại nương con vui, cũng may bây giờ nàng ta ở thôn trang, chờ thêm tháng sau, ta đích thân chọn vài nha đầu tốt đưa qua cho con, ủy khuất cho con mấy ngày rồi”

      Lưu Uyển Thanh mím môi: “Thanh nhi ủy khuất, đại bá mẫu đừng lo”

      Bạch ma ma đứng bên cạnh nhìn, vội vàng : “Ôi, người nhìn xem, nhị tiểu thư của chúng ta là tiểu nương hiểu chuyện”

      “Đúng vậy”

      Lưu đại phu nhân càng ngày càng thích Lưu Uyển Thanh

      Lúc này, ở ngoài cửa có hai nha hoàn nhị đẳng vội vã chạy vào, Lưu đại phu nhân hơi nhíu mày, tiểu nha đầu vừa muốn mở miệng nghe ngoài cửa truyền đến đạo thanh kiều mị:

      “Tỷ tỷ, muội muội nghe nhị tiểu thư đến đây, cho nên mời mà đến, qua đây thỉnh an, hôm nay bụng của tỷ tỷ lớn, tấm lòng lại thiện lương, từ bi như bồ tát tất nhiên trách muội mời mà đến chứ?”

      Lúc này Lưu Uyển Thanh khỏi trợn mắt há hốc mồm, ai có thể nghĩ đến Kiều di nương đại danh đỉnh đỉnh lại… ân, làm ra vẻ nhu mì như vậy, cũng biết đại bá của mình, làm sao có thể thích….Ân, đóa hoa sen trắng như người này.

      Chỉ thấy Lưu đại phu nhân giơ tay ôm trán, cố gắng nặn ra nụ cười:

      “Muội muội gì vậy, đây cũng phải là thư phòng của Hầu gia, muội muội đến thăm ta, ta đương nhiên rất vui”

      Chỉ chỉ Lưu Uyển Thanh ngồi ở bên cạnh : “Đây là nhị tiểu thư muội mong muốn gặp, thỉnh an

      xong, cũng nhìn biểu cảm như bị tảng đá đập vào chân của Kiều di nương

      Theo lý thuyết, mặc dù Lưu Uyển Thanh là thứ xuất, nhưng mà chiếu theo quy cũ mà vẫn là chủ tử, nhưng mà di nương, mặc kệ ngươi được sủng ái nhiều như thế nào, được xem như là nửa chủ tử. Nhưng mà ở trước mặt chủ tử vẫn là nô tài, nhìn thấy chủ tử phải hành lễ. Kiều di nương ỷ được Hầu gia sủng ái, coi ai ra gì, nhiều lần nhìn thấy Lưu đại phu nhân, Quý nhi, Phúc nhi, cũng vi phạm quy tắc. Về phần Bảo nhi, bởi vì tuổi tác còn quá , nên Kiều di nương đương nhiên cần hành lễ, cho dù nhìn thấy Lưu nhị phu nhân nhiều nhất cũng chỉ gật đầu mà thôi. vợ cả thứ xuất, xứng đáng cho mình hành lễ sao?. Huống hồ, thứ xuất này là thứ xuất, làm sao xứng?

      mặt nàng ta lên ủy khuất, giống như Lưu Uyển Thanh và Lưu đại phu nhân giết cả nhà nàng ta vậy, bộ dạng ủy ủy khuất khuất…nước mắt lưng tròng cũng rơi xuống. Người khác biết còn tưởng rằng nàng ta bị ủy khuất quá lớn đấy, Lưu đại lão gia cũng vậy, người chưa tới, nhưng nghe tiếng tới trước:

      “Thanh nhi, đến đây, để đại bá xem, con có béo lên chút nào ?”

      Nhưng vừa mới rảo bước tiến vào, nhìn thấy sắc mặt của Kiều di nương, theo bản năng hung hăng trừng mắt liếc nhìn Lưu đại phu nhân cái, người cũng tha, lập tức tiến lên, nửa ôm nửa dìu Kiều di nương:

      “Làm sao vậy?. Ai dám to gan làm cho nàng bị ủy khuất?”

      Kiều di nương nghe vậy vội vàng lắc đầu, lại cầm khăn tay lau lau lệ, vẻ mặt muốn lại thôi, ở trong mắt Lưu đại lão gia, nàng ta bị người ta khi dễ, nhưng lại bị uy hiếp dám , lại liếc nhìn Lưu đại phu nhân cái, sau đó ôn nhu :

      cho gia biết, xem ai dám gì?”

      Ngay lúc Kiều di nương muốn mở miệng Lưu Uyển Thanh vội vàng đứng lên, còn chưa lên tiếng nước mắt lộp bộp rơi xuống, dù sao kiếp trước nàng cũng là di nương biết tranh thủ tình cảm, cho nên những chiêu này, nàng còn biết sao?. Tiết mục này vừa diễn, đương nhiên lại giống y như , huống chi bây giờ nàng là chưa đến 4 tuổi, người ta làm sao có thể nghi ngờ?

      Thấy Lưu Uyển Thanh bất thình lình khóc rống lên, Lưu đại lão gia nhíu mày, thiện ý :

      “Thanh nhi sao vậy?. Ai bắt nạt con?. cho đại bá biết, đại bá nhất định làm chủ cho con”

      Lúc này, dĩ nhiên Thanh nhi khóc đến mức thở nổi, vừa khóc vừa đứt quãng :

      “Là Thanh nhi sai rồi, Thanh nhi cũng biết sai ở chỗ nào, chỉ là sai rồi, ….Huhuhu…. Thanh nhi, cũng biết, Thanh nhi chơi với đại bá mẫu và đệ đệ, sau đó Kiều di nương tới, đại bá mẫu thiện lương…Huhuhu….Thiện lương giống như bồ tát, trách nàng mời mà đến, là Thanh nhi sai rồi huhuhu….Kiều di nương là vì thỉnh an Thanh nhi nên mới tới, Thanh nhi sai rồi, Thanh nhi muốn Kiều di nương thỉnh an mình, ….Thanh nhi biết vì sao đại bá mẫu đáp ứng cầu của Kiều di nương lại biến thành như bây giờ, muốn khóc lại khóc. Huhuhu….Vừa rồi Kiều di nương còn tốt lắm, nàng còn nhìn về phía ngoài cửa chuẩn bị khỏi, nhưng đại bá người tới, nàng, lại khóc rồi. huhuhu….Kiều di nương Thanh nhi sai rồi, huhuhu…Đại bá, Thanh nhi sai rồi…”

      Lưu đại lão gia là Hầu gia, mặc dù Lưu Uyển Thanh vừa khóc vừa đứt quãng, nhưng Lưu đại lão gia vẫn hiểu được đầu đuôi tình, tất nhiên ngờ, lạnh lùng nhìn Kiều di nương sửng sờ ở trong ngực mình, Kiều di nương khỏi nuốt nước miếng, …Há hốc mồm mới muốn lên tiếng, Lưu đại phu nhân nhân tiện :

      “Được rồi, gia, người vừa mới trở về cũng mệt mỏi rồi”

      Lại quay đầu nhìn nha đầu Tình nhi bên người: “Mau đến phòng bếp bưng bát canh sâm lên đây”

      Tình nhi vội vàng gật đầu xưng vâng, sau đó vội vàng chạy chậm lui ra ngoài, Lưu đại phu nhân được Bạch ma ma dìu đứng dậy, lúc này Kiều di nương sớm đứng lên, vẻ mặt thấp thỏm, khăn trong tay thay đổi hình dạng, dáng điệu này, tất nhiên bị Lưu đại lão gia thu hết vào mắt, lúc Lưu đại phu nhân đứng dậy, trong lòng ông cũng cảm thấy căng thẳng. Nét mặt già nua có chút đỏ lên, vậy mà mình lại phân biệt tốt xấu, vì sủng thiếp mà lại mặt nặng mặt với vợ cả.

      Huống hồ, người vợ lớn này của ông chưa bao giờ làm ra chuyện gì tốt, tuy có chút keo kiệt, nhưng vì mình sinh 3 đứa con trai, đứa nào cũng thông minh, sắc sảo, hôm nay là cái thai thứ tư rồi….Càng nghĩ càng cảm thấy mình có lỗi với nàng. Sỉ diện, đàn ông nào cũng có, cho nên bao giờ tự nhận mình sai, mà đem hết mọi tôi lỗi đổ cho Kiều di nương

      sai, nếu như nàng ta ở đây giả vờ giả vịt dẫn sai đường cho mình, mình trách lầm vợ cả, ông nghĩ vậy nên hung hăng liếc mắt nhìn Kiều di nương cái, sắc mặt nàng ta dĩ nhiên trắng bệch, thân thể hoảng loạn, bộ dạng nghiễm nhiên giống như sắp ngã sấp xuống, cũng may nha đầu Hạnh nhi bên cạnh nhanh tay lẹ mắt dìu nàng. Vừa muốn mở miệng, Lưu đại lão gia có chút kiên nhẫn, thế nào?. Ta vui vẻ, ngươi còn muốn kể lể ủy khuất sao?. Huống chi, tất cả phải tại ngươi đến đây kiếm chuyện sao?.

      Hơn nữa ngươi còn vội vàng nịnh nọt đòi thỉnh an Thanh nhi, lúc này ai cản ngươi tại sao ngươi thỉnh an , còn làm ra vẻ ủy khuất, giống như ngươi bị oan ức vậy?. Đúng là ỷ sủng mà kiêu

      Xem ra, mình nên lạnh lùng nàng ta thời gian, nếu để ngự sử tóm được nhược điểm, xong rồi

      Lưu đại phu nhân đến bên cạnh Lưu đại lão gia :

      “Được rồi, gia, ta sai hạ nhân chuẩn bị nước ấm từ sớm, người nên rửa mặt chải đầu, sau đó uống bát canh sâm rồi nghỉ ngơi , mấy ngày nay nhìn người sớm về trễ, bất kể như thế nào, người cũng phải giữ gin sức khỏe”

      Sau đó nàng lại cười với Kiều di nương, : “Hảo muội muội, ủy khuất hay ủy khuất trong lòng tỷ tỷ hiểu , phải muội vẫn thích bồn nam hai san hô trong phòng tỷ tỷ sao?. Trở về , lát nữa ta sai người mang đến phòng muội”

      Lưu đại phu nhân đâu có đơn giản, mấy câu đó đương nhiên càng khiến cho Lưu đại lão gia hài lòng với Kiều di nương, nhìn vợ cả của ông xem, luôn lo nghĩ cho sức khỏe của mình, mà di nương cũng rình coi châu báu ở trong phòng của chủ mẫu. Nam Hải san hô là vật trân quý, làm sao có thể để di nương nho như nàng ta tham vọng quá đáng?. Xem ra, phải chỉ lạnh lùng nàng ta, còn phải dạy dỗ nàng ta chút

      Bằng nếu gây ra chuyện gì ảnh hưởng đến tiền đồ của mình, sợ là lợi bất cập hại, cho nên ông khoát tay áo :

      xuống …”

      Kiều di nương đương nhiên ngốc, biết bây giờ mình vô cùng bất lợi, cho nên nhìn lão gia bằng ánh mắt ủy khuất, bộ dáng tiêu điều lạnh lẽo làm cho người ta mến , nhưng lúc này Lưu đại lão gia trong cơn giận dữ. đương nhiên bất chấp tất cả, còn thêm câu:

      “Đừng quên thỉnh an Thanh nhi, ngươi càng ngày càng hiểu quy cũ, ngươi vào phủ năm rồi”

      Thân thể Kiều di nương giật mình, lập tức vẻ mặt nhìn Lưu Uyển Thanh….Thân hình mảnh khảnh lung lay hành lễ với nàng:

      “Nhị tiểu thư là nô tỳ hiểu chuyện, chọc người vui, sau này nô tỳ nhất định chú ý, … làm nhị tiểu thư mất hứng, nô tỳ sai rồi, thỉnh nhị tiểu thư người thương hại nô tỳ, sáng sớm nô tỳ chợt nghe, nhị tiểu thư người lớn nhưng lòng hướng Phật, tâm địa bồ tát, ngày ngày sao chép kinh phật cho lão phu nhân, tỷ tỷ, người thiện tâm như vậy đương nhiên tha thứ cho nô tỳ có phải ?”

      Lưu Uyển Thanh cũng nhịn được muốn trợn trắng, nhưng tình huống đương nhiên cho phép, đành phải chớp chớp mắt to, hàm chứa sương mù, dáng vẻ ta càng đáng thương, ngươi càng thiện lương… ngơ ngác đứng ở đó dám lên tiếng

      Lưu đại phu nhân vội vàng khom người ôm lấy Lưu Uyển Thanh, vỗ vỗ sau lưng nàng trấn an nàng, lại vẫy vẫy tay ra hiệu cho Kiều di nương mau lui xuống
      thư hồ, Phong Vũ Yên, lyly12 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 18:

      Edit: Cellina


      Lúc Kiều di nương ra khỏi phòng, Lưu đại phu nhân mới hơi oán trách liếc mắt nhìn Lưu đại lão gia cái:

      “Gia, bình thường ngàii bênh vực Kiều di nương như thế nào ta đều có ý kiến, dù sao, tính tình của mình ta biết , hơi ích kỉ chút, nhưng mà hôm nay Thanh nhi mới chuyển đến đây được ngày, ngài phát cáu, ngài xem, dọa Thanh nhi sợ rồi, tại còn dám lên tiếng”

      Lúc này, Bảo nhi đươc bà vú bế cũng quay về phía Lưu đại lão gia :

      “Hư!. Hư!. Các người đều hư”

      Lưu đại phu nhân vội vã nháy mắt với Bạch ma ma, chỉ thấy Bạch ma ma rất ăn ý đến trước mặt Bảo nhi:

      “Tam thiếu gia, được cha mình như vậy…Hầu gia thương ngài nhất đó”

      Lưu đai lão gia thấy vậy càng cảm thấy mắc cỡ, ông cũng phát hành động của mình làm cho vợ chính tổn thương, chỉ vì ông biết tính của vợ ông hơi ích kỉ, nên vừa nhìn thấy dáng vẻ tủi thân của sủng thiếp, ông theo bản năng nghĩ có phải vợ ông lại nổi tính ích kỉ nữa hay , nhưng xem ra hôm nay ông hiểu lầm thê tử của mình, vợ của ông vẫn tốt như vậy. Lại nhìn Lưu Uyển Thanh ôm chân thê tử dám ngẩng đầu lên.

      Ông hơi sượng mặt, Lưu đại phu nhân thấy vậy cũng vội vàng :

      “Gia, ngài rửa mặt trước , nếu nước nguội mất”

      Lưu đại lão gia muốn tìm cái cớ để ra ngoài, nhưng sợ nếu như mình rời khỏi, vợ ông càng vui, dù sao bây giờ nàng cũng mang thai. Bây giờ quả do ông tin lầm Kiều di nương nên trách nhầm nàng, ông với Lưu đại phu nhân:

      “Được rồi. nàng cũng đừng đứng nữa, tốt cho người mang thai…. Còn chuyện…”

      Lưu đại phu nhân vẫn hiểu tính nết của Lưu đại lão gia, nên vội vàng ngắt lời :

      “Được rồi, lão gia, làm di nương đương nhiên hẹp hòi chút, có việc gì lại tranh thủ tình cảm, cũng phải chuyện gì to tát, ta để ý, dù sao lòng của Kiều muội muội cũng rất thiện lương”

      Lưu đại lão gia cũng vội vã gật đầu: “Đúng đúng, cũng tại ta, ngày thường nàng ta quá ngang ngược, nàng cũng nên quản lý chặt chẽ hơn chút”

      Sau khi tiễn Lưu đại lão gia , Lưu đại phu nhân mới vỗ vỗ Lưu Uyển Thanh, lau nước mắt cho nàng :

      “Được rồi, Thanh nhi vẫn còn sợ sao?”

      Lưu Uyển Thanh nấc cái, lắc lắc đầu, khuôn mặt càng chôn sâu trong ngực của Lưu đại phu nhân, vẻ mặt của nàng đau lòng, vội vàng phân phó Thúy nhi:

      “Bế Thanh Nhi trở về viện , nàng vẫn chưa dùng cơm, ngươi chuẩn bị vài món Thanh nhi thích ăn mang đến phòng của nàng”

      xong nàng lại thở dài: “Được rồi, Thanh nhi ngoan, đại bá thương cháu, sau này dọa cháu sợ nữa”

      Thanh nhi lắc đầu: “Đại bá mẫu, Thanh nhi sợ, người đừng lo lắng”

      Lại sờ bụng của Lưu đại phu nhân giọng : “Muội muội cũng đừng sợ, tỷ tỷ bảo vệ muội”

      Lưu Uyển Thanh ngoan ngoãn theo Thúy nhi về viện

      Lưu đại phu nhân cười, nhấp ngụm trà, khóe miệng khe khẽ cong lên, tay sờ sờ bụng của mình:

      “Thanh nhi giống như tri kỷ của ta, đứa này chính là phúc tinh của ta, nàng trong bụng ta có muội muội, đầy tháng, ta liền có hỉ, lại nhu thuận sao chép kinh, chữ càng viết càng thấy đẹp, sau này trưởng thành nhất định rất có triển vọng, chỉ tiếc là, xuất thân thấp hèn chút, chỉ là thứ xuất, nếu có thể gả cho gia đình tốt”

      đến đây, Lưu đại phu nhân lại than thở: “Đứa đáng thương, gặp phải mẹ cả biết điều như vậy, nàng và Nguyệt nhi đứng chung chỗ, nhưng so với đứa động tí mở miệng, ngậm miệng đều mình là con vợ cả, mạnh mẽ hơn rất nhiều”

      Bạch ma ma đứng ở bên cạnh : “ phải như vậy sao?. Nhưng lão nô hiểu, chỉ là thứ xuất con vợ cả, đâu có đáng để khoe khoang như vậy?. Mặc dù thân phận nhị tiểu thư thể so với nàng, nhưng mà, nhị tiểu thư cũng rất có hiểu biết giúp ngài giải vây, vạch trần bộ mặt của hồ ly tinh đội lốt mèo , theo lão nô nhìn thấy, bây giờ gia cũng sủng ái nàng ta nữa, đến lúc đó còn mặc ngài thu thập nàng ta sao?”

      Lưu đại phu nhân thở dài: “Sợ là gia cảm thấy áy náy hôm nay lại vì thiếp thất mà ngài ấy trừng mắt, cáu giận với ta, trong khi ta vẫn còn mang thai, người khác biết, ngươi còn biết sao?. Cần gì ở đây những lời ta thích nghe, ta còn đoán là, chờ thêm 2 ngày, nàng ta nhất định giả vờ mềm yếu, chứng tỏ mình phải cố ý đến đây, gia phải sủng nàng ta nhất ở chỗ đó sao?. Thôi, ta cũng nghĩ thông suốt, giống như ngươi , nàng ta muốn đánh cũng đánh lại ta, phải chỉ là trò chơi sao?.

      Ta cần gì phải nổi giận với nàng ta?. Chỉ là Thanh nhi rảnh rỗi hay đến đây chơi, nếu trong lòng ta cũng nỡ”

      Bạch ma ma gật đầu, con mắt xoay xoay : “Có muốn nô tỳ dạy nhi tiểu thư vài lời , tình cảm của người bây giờ tốt như vậy, nhị tiểu thư nhất định ngoan ngoãn nghe theo lời người”

      Lưu đại phu nhân híp mắt, lập tức vẫy tay áo :

      “Thôi, ta lòng thích bé này, những chuyện bẩn mắt như thế, nên để nàng dính vào”

      “Nhưng nhị tiểu thư rồi cũng trưởng thành, biện pháp này của lão nô tuy rằng hơi tư lợi, nhưng mà cũng tốt cho nhị tiểu thư, mặc dù bây giờ nhị tiểu thư được ở bên cạnh lão phu nhân, nhưng mà suy cho cùng thứ xuất vẫn là thứ xuất, chừng đến lúc đó lão phu nhân thao túng người, nhiều nhất cũng chỉ được gả cho thứ tử của nhà nào đó làm vợ cả, nhưng những ngày tháng đó, được dễ chịu, nếu như bây giờ nhị tiểu thư được chạm trán với những thứ này sớm, tự lập môn hộ, cũng có chỗ tốt, phải sao?”

      Lưu đại phu nhân thở dài: “Được rồi, bất kể như thế nào, Thanh nhi vẫn còn , việc này nên ngừng lại ở đây , bên phía Tử Oánh có động tĩnh gì mới ?”

      Bạch ma ma thấy vậy cũng gì, thấy Lưu đại phu nhân hỏi thăm về Tử Oánh, vội vã :

      “Mấy ngày nay, ngược lại nàng ấy lại nhận làm Phật gia, ngày ngày sao chép kinh, là muốn cầu phúc cho người, lão nô thấy, nàng ta muốn tỏ ra yếu kém với người”

      Khóe miệng Lưu đại phu nhân cong lên: “Chịu thua?. Yếu thế sao?. Hừ, theo dõi sát chút, nếu như nàng ta thành thành , ta để cho nàng ta làm sủng thiếp của nàng ta, nhưng nếu như hiểu chuyện… Hừ, vậy đừng trách lòng ta ngoan độc”

      “Lão nô thấy người quá thiện tâm, lúc này lại muốn cho nàng ta cơ hội” Lưu đại phu nhân thương sờ sờ bụng của mình, vẻ mặt hy vọng:

      “Chỉ vì muốn tích phúc cho con sắp chào đời của ta”

      Lưu Uyển Thanh trở về phòng, mới nhàng thở ra, được môt lát, Thúy nhi lại bưng bát canh vào phòng an ủi :

      “Nhị tiểu thư, người uống cái này , là đại phu nhân cố ý dặn dò Tình nhi bảo nô tỳ mang lên cho người uống”

      Lưu Uyển Thanh cong cong khóe miệng, lại gật gật đầu , Thúy nhi vội vã cẩn thận tiến lên thổi thổi:

      “Thúy nhi, tỷ tốt”

      Thúy nhi sửng sốt, lập tức mặt hơi đỏ lên: “Nhị tiểu thư,.. Những thứ này, là điều nô tỳ phải làm, lúc trước, nô tỳ cung kính khi nhìn thấy nhị tiểu thư, nhưng mà sau này, nô tỳ tâm hầu hạ nhị tiểu thư… Nô tỳ…”

      Lưu Uyển Thanh đương nhiên hiểu tấm lòng của nàng, vội vàng gật đầu: “Thanh nhi hiểu, Thúy nhi tỷ đối với Thanh nhi rất tốt, sau này ta cũng đối xử tốt với tỉ”

      Thúy nhi thấy Lưu Uyển Thanh như vậy cũng thở phào nhõm, tính tình của mình tuy có chút kì quái, nâng cao đạp thấp, nhưng mình tuyệt đối là nô tài trung thành, nếu như mình lên thuyền của nhị tiểu thư, sau này bất kể như thế nào cũng phải tận tâm tận lực với nhị tiểu thư, bây giờ, bên cạnh nhị tiểu thư sắp có người mới….Mình phải biểu đạt lòng trung thành, bằng , tại nhị tiểu thư như vậy, đến lúc đó, bị người mới thâu tâm, vậy ….


      Tử Nhụy gõ gõ cửa: “Nhị tiểu thư, người ngủ chưa?”

      Thúy nhi khẽ nhíu mày, giờ này còn đến gõ cửa, ràng là để nhị tiểu thư vào trong mắt. Lưu Uyển Thanh dụi dụi mắt, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, mím môi:

      “Bảo nàng có việc gì, để ngày mai hãy

      số người lại hếch mũi lên mặt, đạo lý ấy, ràng mình biết rất , huống chi, mình sống trong Hầu phủ to như vậy, có thời gian cần cứng rắn phải cứng rắn, chuyện nô tỳ ỷ mạnh khi dễ chủ tử, là chuyện hiếm thấy trong Hầu phủ

      Dù sao Thúy nhi cũng là người trong viện của lão phu nhân, tùy mặt gửi lời, nàng rất hiểu, nên gật gật đầu, xoay người đắp chăn cho Lưu Uyển Thanh :

      “Người cứ giao cho nô tỳ”

      Sau đó, nàng mở cửa phòng, ngăn Tử Nhụy muốn vào phòng :

      “Tử Nhụy tỷ tỷ, sắp đến canh ba rồi, tỉ nên nghỉ ngơi sớm , nhị tiểu thư ban ngày bị kinh sợ, đại phu nhân sai nô tỳ bón canh an thần cho nàng, cơm tối cũng ăn được bao nhiêu, vất vả mới nằm ngủ được, muội biết, muội chỉ là nha hoàn nhị đẳng, nên những lời này ở trước mặt tỉ, nhưng nhị tiểu thư là chủ tử, nếu như Tử Nhụy tỉ tỉ nửa đêm gõ cửa, quấy rầy nhị tiểu thư nghỉ ngơi, chuyện có gì lớn

      Nhưng nếu để người khác nhìn thấy, ngày mai lại có người bẩm báo với đại phu nhân, những người làm nô tỳ như chúng ta lại ức hiếp chủ nhân, chuyện như vậy, nếu đồn ra ngoài hay cho lắm”

      Tử Nhụy sửng sốt, nàng vốn bị hạn chế cho rời khỏi viện, tức giận bụng, vốn định ra oai phủ đầu với nàng ta chút. Kết quả lại khiến bản thân càng thêm tức giận, nhưng mà ngờ, Thúy nhi từ trước đến giờ chỉ biết vâng vâng dạ dạ, lại dám với mình như vậy.

      Nàng mở miệng, muốn gì đó, nhưng suy nghĩ tới bây giờ mình bị hạn chế ở trong viện này, nhất định là chủ ý của phu nhân. Chẳng lẽ chuyện nàng và Oánh di nương bị lộ rồi sao?

      Vậy phải vì mình đặt kì vọng vào sai người rồi sao?. Vậy chẳng phải là ngồi chờ đại phu nhân thu thập sao?

      Nàng vội vã mím môi : “Xem Thúy nhi muội muội kìa, phải nhị tiểu thư của chúng ta mỗi ngày đều sao chép kinh Phật sao?. ngờ người lại nghỉ sớm như vậy, muội muội có điều biết, hôm nay ta rời khỏi viện, cho nên ta biết, ta vốn định đến hỏi nhị tiểu thư có đói bụng ?.

      Có muốn dặn phòng bếp chuẩn bị đồ ăn khuya ?. Nếu như vậy, ta về trước, quấy rầy nhị tiểu thư nghỉ ngơi nữa”

      Thúy nhi cũng là người hiểu chuyện, nên cười cười :

      “Nguyên lai là như vậy, muội muội hiểu chuyện, lại hiểu lầm tỉ tỉ, mong tỉ tỉ người đừng chê cười”

      “Sao có thể a, muội chỉ trung thành bảo vệ chủ thôi, làm gì có lỗi gì chứ”
      Chương 19:

      Edit: Cellina

      “Chủ tử, người đừng tức giận kẻo có hại đến sức khỏe, sợ là Hầu gia chỉ tin vào lời của tiểu tiện nhân kia cho nên mới hiểu lầm người, chờ ngày mai người giải thích với Hầu gia chút, Hầu gia hiểu nỗi khổ tâm của người, bây giờ ràng đại phu nhân kết hợp với tiểu tiện nhân kia để hạ bệ người”

      “Ai… vì sao lại như vậy?. Ta biết ta chỉ là tiện mệnh chẳng đáng tiền, ở Như Ý lâu làm nữ trong sạch ( bán nghệ bán thân) vốn định cứ như vậy đơn đến già…cũng ngờ, ngày đó Hầu gia giống như hùng trong lòng ta, xuất trước mặt ta, cứu vớt ta, cứu vớt cuộc đời ta….Vì Hầu gia, ta tự mình phá vỡ lời thề, thà làm vợ của nhà nghèo cũng làm thiếp của người có tiền, ta cầu cái gì khác vì sao phu nhân lại tin ta?

      Nàng cao cao tại thượng như vậy, coi ta giống như con kiến, nhưng ta tuyệt đối ngờ, phu nhân lại đối xử với ta như vậy, ….Còn có nhị tiểu thư đáng , nhu thuận như vậy, lòng hướng Phật, thế nhưng cùng với đại phu nhân, như thế….”

      “Đúng vậy a chủ tử, theo ý của nô tỳ, việc này thể thôi như vậy, ít nhất cũng phải dạy cho đại phu nhân bài học, nếu sau này nàng ta nhất định còn khi dễ người”

      , , , Hạnh nhi, làm sao ta có thể làm chuyện tốt với đại phu nhân chứ?. Nàng là phu nhân, là chủ mẫu, mà ta…Chỉ là ngọn cỏ , lục bình giữa dòng nước… hạt cát có là gì?. Huống hồ bây giờ ta vào thanh lâu, cũng phải là dân thường còn có tôn có tôn nghiêm gì có thể đây?”

      “Chủ tử, xuất thân phải là lỗi của người, lúc trước người bán mình chôn cha, người có lòng hiếu thảo như thế làm sao có thể có tôn nghiêm?. Huống chi Hầu gia thay đổi xuất xứ cho chủ tử, chuyện của phu nhân người cứ giao cho nô tỳ , nô tỳ nhất định làm cho nàng ta có khổ cũng ra được”

      Kiều di nương cầm tay của Hạnh nhi: “Hạnh nhi, ngươi theo ta nhiều năm như vậy, là ta làm phiền ngươi, nếu phải vì ta khi đó ngươi cũng phải bị bán vào Như Ý lâu, cũng tại ta tốt, nếu ngươi cũng , cũng bị buộc…Tiếp khách…Sao ngươi có thể tốt bụng như vậy, lại vì ta suy nghĩ như vậy. Ngươi nên trách ta, trách ta a”

      Hốc mắt Hạnh nhi cũng đỏ lên: “Nô tỳ làm sao có thể trách chủ tử, nô tỳ chỉ biết theo người, chăm sóc người, cho dù thân người xu, hoàn toàn có thể đem nô tỳ bán , nhưng người có làm vậy, để nô tỳ lại bên cạnh người, cuối cùng người ko còn cách nào khác phải bán mình vào Như Ý lâu, khi đó, người làm sao còn có năng lực lo cho nô tỳ?. Lúc người được Hầu gia chuộc khỏi Như Ý lâu, cũng quên cầu Hầu gia cứu nô tỳ, người đối với nô tỳ tốt, đại ân đại đức của người, đến bây giờ nô tỳ còn khắc cốt ghi tâm, tại sao lại trách người?”

      Kiều di nương cầm khăn tự mình lau nước mắt cho Hạnh nhi: “Chuyện ấy… Vậy trừng phạt phu nhân thôi, vì cái gì khác, chỉ vì làm cho phu nhân hiểu cái gì là “báo ứng kiếp này” sau này đối xử nhu hòa hơn với mọi người, đúng ?. Chúng ta chỉ vì muốn tốt cho phu nhân thôi, đúng ?”

      “Ân, chủ tử, người là người tốt” Hạnh nhi mạnh mẽ gật đầu

      Lưu đại phu nhân được Bạch ma ma và Tình nhi dìu tản bộ ở trong sân, Lưu Uyển Thanh lôi kéo tay của Bảo nhi dưới quản lý của nha hoàn, bà tử, theo phía sau Lưu đại phu nhân:

      “Phu nhân, chúng ta đến đình đó nghỉ ngơi chút , người thời gian hơn chun trà rồi, để nô tỳ đấm chân cho người”

      Lưu đại phu nhân gật đầu với Bạch ma ma bên cạnh: “Tình nhi nha đầu có hiểu biết, có vú và Tình nhi ở bên cạnh, ta có gì yên tâm nữa”

      Bạch ma ma vội vàng cười : “Là người cất nhắc nàng, nha đầu này đáng được khen ngợi”

      “Vì sao đáng?. Ta thấy hết sức xứng đáng, năm mới này Tình nhi cũng được 15 tuổi, đến lúc đó, nếu có xem trọng đối tượng nào, chỉ cần với ta tiếng, ta bạc đãi nàng”

      Bạch ma ma vội vã lời cảm tạ Lưu đại phu nhân, Tình nhi ở bên cạnh sớm đỏ mặt, ngượng ngùng, lúc này, lòng bàn chân của Lưu đại phu nhân vừa trợt cái:

      “A………”

      “Đau quá….”

      “Phu nhân”

      “Nhị tiểu thư…..”

      “Thanh nhi…. Bụng của ta……A…….”

      ……Hỗn loạn mảnh…..

      Lưu lão phu nhân được Tử Mộng dìu đỡ, cầm quải trượng giậm giậm :

      “Thế nào rồi?”

      lâu sau, Lý ma ma ra : “Người yên tâm, tuy rằng đại phu nhân bị động thai, nhưng lúc ngã xuống có nhị tiểu thư chạy tới làm đệm lót, mới bảo vệ được đứa

      Lưu lão phu nhân vỗ vỗ ngực: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, Thanh nhi đâu?”

      “Nhị tiểu thư chịu nổi sức ép của đại phu nhân, cho nên chân bị gãy, chỉ có điều đại phu lưu lại mầm bệnh, chỉ là phải chịu khổ thời gian”

      Nghe Lý ma ma như vậy, Lưu lão phu nhân làm sao có tâm trạng ngồi chờ, vội vàng muốn thăm Lưu Uyển Thanh, còn chưa vào nhà, thấy Thúy nhi cầm khối bố hốt ha hốt hoảng chạy ra, thiếu chút nữa đụng phải Lưu lão phu nhân :

      “Hấp tấp cái gì?. Nếu như đụng lão phu nhân ngã xuống, coi chừng ngươi phải ăn đại bản đấy”

      Thúy nhi sửng sốt, lập tức quỳ phịch xuống mặt đất : “ hay rồi, nhị tiểu thư nàng….”

      “Như thế nào?” Lưu lão phu nhân vẻ mặt sốt ruột hỏi

      Tử Mộng bên vội vàng nháy mắt với Thúy nhi: “ nhanh , ấp a ấp úng cái gì”

      Thúy nhi cắn môi, trực tiếp tiến đến trước mặt Lưu lão phu nhân, Lý ma ma vội vã muốn ngăn lại, nhưng Lưu lão phu nhân khoát tay áo :

      là lúc nào rồi, ngươi mau

      Chỉ thấy Thúy nhi thầm bên tai Lưu lão phu nhân vài câu, cầm thứ gì đó trong tay đưa cho bà, lúc này Tử Mộng với Lý ma ma mới nhìn , là quần lót của bé , phía toàn là máu

      Thúy nhi dù sao cũng là đại nương, nhưng vẫn bối rối, đám người Lưu lão phu nhân cần phải rồi:

      “Mau mau, mau mời đại phu đến đây, , bảo chạy nhanh đến đây”

      chờ Lưu lão phu nhân mở miệng, bên Lý ma ma dặn dò Tử Mộng, Tử Mộng gật đầu chạy ra ngoài

      Thúy nhi rất biết tùy mặt gửi lời, giúp Lý ma ma dìu Lưu lão phu nhân vào trong nhà, lúc này Lưu Uyển Thanh vẫn còn hôn mê, đùi phải cố định tấm ván gỗ, khóe mắt vẫn còn chảy nước mắt…. Lưu lão phu nhân nhớ lại từng chút từng chút, lúc Lưu Uyển Thanh ở bên cạnh mình, nước mắt như hạt châu rơi xuống:

      “Cháu nội đáng thương của ta, như vậy còn chịu vết thương lớn như thế, tại sao vẫn còn hôn mê?”

      Đương nhiên đối tượng được hỏi là Thúy nhi, Thúy nhi vội vã gật đầu, lệ rơi đầy mặt :

      “Nô tỳ cũng biết, nhị tiểu thư là khổ, nãy giờ ngất 3 lần”

      “Cái gì?. Ba lần?. Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?. Ngươi kể tỉ mỉ cho ta nghe”

      “Vâng, vâng” Thúy nhi dám đứng, vội vã quỳ xuống:

      “Lúc đó, đại phu nhân vốn định đến đình nghỉ ngơi, chỉ là chưa được vài bước, thấy Lưu đại phu nhân trượt chân, mắt thấy sắp ngã xuống, Tình nhi và Bạch ma ma cũng hốt hoảng, lúc đó nhị tiểu thư phía sau Lưu đại phu nhân, vội vàng chạy đến đỡ người, cho nên bị đại phu nhân đè ở dưới thân, lúc nô tỳ, Bạch ma ma và Tình nhi nâng đại phu nhân dậy

      nhị tiểu thư hôn mê, sau đó lúc đại phu đến khám có tỉnh lại lần, nhưng lại kêu đau chân, lát sau lại hôn mê, đại phu ra lệnh cho nhóm nô tỳ đè chân của nhị tiểu thư lại, lúc bó xương, nhị tiểu thư bị đau nên tỉnh lại, sau đó lại bất tỉnh, lão phu nhân, chuyện lần này đơn giản, nô tỳ chính mắt nhìn thấy nơi đại phu nhân ngã xuống có vũng dầu cải lớn, bằng , Thúy nhi và Bạch ma ma cũng đỡ được Lưu đại phu nhân, cũng ngã sấp xuống, đại phu nhân đối tốt nhị tiểu thư, lúc ấy….”

      Lưu lão phu nhân hừ tiếng: “ là vô pháp vô thiên rồi. thăm dò cho ta, ngay cả chủ mẫu cũng dám hãm hại, có phải nếu ngày nào đó nhìn lão thái bà ta vừa mắt, cũng muốn hãm hại ta hay ?. đáng thương cho cháu ngoan của ta”

      “Đúng vậy, nhị tiểu thư đứa hiếu thuận, lại xả thân quên mình cứu đại phu nhân. làm cho lão nô khâm phục”

      “Ai, tính tình của đứa này thế nào ngươi cũng nên biết, người khác đối xử tốt với nàng, nàng đối xử tốt với họ gấp 3 lần”

      “Lão phu nhân, Trương đại phu đến rồi”

      Tiếp nhận quần lót đầy máu, đại phu :

      “Đứa còn quá , cũng có phòng ngự gì, lão phu nhân cần phải chăm sóc nàng tốt, tĩnh dưỡng vài ngày ổn thôi”

      “Đương nhiên, đương nhiên, cháu của ta vì cứu đại bá mẫu của nó tuổi còn xông đến, người nên viết đơn thuốc, xem thử có thể để lại di chứng gì ?”

      “Người yên tâm, nhị tiểu thư của quý phủ tuổi còn có lòng hiếu thảo như thế, làm lỡ tiền đồ của nhị tiểu thư, theo ý kiến của lão phu, nên mời ma ma đức cao vọng trọng lại có nhiều kinh nghiệm, cũng thỏa đáng hơn”

      “Đương nhiên, Lý ma ma…” Lý ma ma vội vã móc 12 lượng bạc đưa cho đại phu

      Trương đại phu vội vã xua tay : “Đây là việc lão phu nên làm, làm sao dám nhận”

      Lưu lão phu nhân cười :

      phải vì chuyện gì khác, chỉ là làm phiền người phải chạy đến đây, chút thành ý thôi” Trương đại phu từ chối phen được, đành phải cười cười nhận bạc

      Khi Lưu đại phu nhân tỉnh lại, dĩ nhiên nghe Bạch ma ma về tình hình của Lưu Uyển Thanh, Lưu đại phu nhân sửng sốt :

      “Ngã nặng như vậy sao?”

      Bạch ma ma ở bên cạnh thở dài : “Lão nô ngờ, nhị tiểu thư lại chạy đến làm đệm thịt cho người, đứa này là hiếu thuận, chỉ là người hãy yên tâm. Trương đại phu kê đơn, Lưu lão phu nhân mời người bên cạnh của Tiên hoàng hậu, Dư ma ma ở ngoài cung làm chứng, bây giờ có quần lót dính máu kia làm chứng, làm lỡ chung thân đại của nhị tiểu thư”

      Nghe Bạch ma ma như vậy, Lưu đại phu nhân mới nhàng thở ra: “ tồi, tồi, thế chân con bé sao rồi?. Có phải để lại di chứng gì ?. được, ta phải thăm nó chút”

      Bạch ma ma vội vàng đè Lưu đại phu nhân lại: “Người làm cái gì vậy?. Người suýt nữa sinh non, đại phu , người phải nằm giường tĩnh dưỡng, thể xuống giường lại, nếu như người có nguy hiểm gì, chẳng phải hy sinh của nhị tiểu thư là vô ích sao?. Người yên tâm, đại phu , nhị tiểu thư tuổi còn , xương cốt lành rất mau, để lại di chứng, chỉ là hơi chịu đau chút thôi”

      Lúc này, Lưu đại phu nhân lau nước mắt :

      “Đứa đáng thương, là ta làm hại nó, rốt cuộc là ai động tay động chân?. điều tra ra chưa?”

      Trong mắt Lưu đại phu nhân lên tia ngoan độc

      “Người yên tâm, quá 3 ngày, nô tỳ nhất định điều tra ràng” Lưu đại phu nhân gật đầu, ân tiếng :

      “Trong ngày thường ta ra tay, tưởng ta là bồ tát sao….Đúng rồi, mượn việc này, nhận Thanh nhi làm còn thừa tự ngươi nghĩ thế nào?”
      Last edited by a moderator: 1/6/15

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 20:

      Edit: Cellina


      Lưu lão phu nhân thấy chuyện bên này xong, để Tử Mộng ở lại với Thúy nhi cùng nhau chăm sóc Lưu Uyển Thanh. Lưu đại phu nhân thấy Lưu lão phu nhân tới, đương nhiên nước mắt rơi xuống, vẻ mặt tự trách : “Nương, đều do con dâu cẩn thận, cho nên mới làm liên lụy đến Thanh nhi, tuổi còn chịu đau đớn như vậy, xương cốt bị gãy, con bé còn , làm sao chịu được….Tất cả đều tại con dâu, là lỗi của con dâu”

      Lưu lão phu nhân thở dài, an ủi vỗ vỗ tay của Lưu đại phu nhân : “Con a, lòng quá lương thiện, lần này phải điều tra cho kĩ, mặc kệ là ai, ta tuyệt nhân nhượng!. Nếu bên phía Tuấn nhi có dị nghị gì, cứ để đó cho ta”

      “Nương, con dâu,….Con dâu có thỉnh cầu”

      Lưu lão phu nhân ân tiếng: “Con , chỉ cần nương có thể làm được, đồng ý với con”

      Lưu đại phu nhân mím môi: “Con dâu muốn nhận nuôi Thanh nhi, chỉ sợ nhị đệ đồng ý….Con dâu…”

      Lưu lão phu nhân híp mắt, điều này đối với Thanh nhi mà chuyện đáng mừng, nếu như được nhận làm con thừa tự của con dâu mình, trở thành cháu ruột thịt của mình, là dòng chính nữ của Hầu gia! Còn sợ con đường tương lai tốt sao?.... Chỉ là, Lưu lão phu nhân nhìn bụng của Lưu đại phu nhân :

      “Chuyện này đối với Thanh nhi là chuyện tốt, nhưng mà, nếu như trong bụng con là , Thanh nhi chiếm thân phận dòng chính nữ của nó, con đồng ý sao?”

      Lưu đại phu nhân sờ sờ bụng của mình : “Con bé chắc cũng biết, có tỉ tỉ thương mình có gì là tốt, con dâu phải vì Thanh nhi cứu mình mà làm như thế, con dâu lòng thương con bé, đứa này rất hợp ý con…Nương, người thành toàn cho con dâu chứ?”

      Lưu lão phu nhân cúi đầu, suy tư lát : “Chuyện này có thể, bên phía nhị thúc, nương với tiếng, cuối cùng cũng vì nữ nhi ruột thịt của , chắc chắn phản đối, Tuấn nhi cũng biết?”

      Lưu đại phu nhân lắc đầu: “Hầu gia còn chưa biết, hôm nay Hầu gia có việc còn chưa trở về”

      Lưu lão phu nhân híp mắt, nhìn về phía Bạch ma ma bên cạnh : “, rốt cuộc là Hầu gia bận việc gì?”

      Bạch ma ma nhìn thoáng qua Lưu đại phu nhân, mím môi : “Lão phu nhân, Hầu gia, …. Hầu gia mang Kiều di nương ra ngoài đạp thanh rồi”

      “Cái gì?. Tên nghiệt tử này!. Xảy ra việc như vậy, còn có tâm trạng mang sủng thiếp chơi?. Mau phái người mời về đây cho ta”

      Bạch ma ma mượn cơ hội, bùm cái quỳ xuống : “Lão phu nhân, người nên làm chủ cho đại phu nhân a, chuyện lần này mười phần là do Kiều di nương làm a, lúc nãy lão nô sai người điều tra, Hạnh nhi nha đầu thiếp thân bên người Kiều di nương tới chỗ đại phu nhân ngã xuống, có gã sai vặt nhìn thấy, nhìn thấy nàng mang theo túi nước, hốt ha hốt hoảng, hơn nữa hai ngày trước, Kiều di nương ỷ vào sủng ái của Hầu gia, đem nhị tiểu thư để vào trong mắt, còn tranh cãi ầm ĩ trận, sợ là

      Khi đó nàng ghi hận, nhưng Kiều di nương là sủng thiếp của Hầu gia, nếu như chuyện lần này chứng thực là do Kiều di nương làm, chỉ sợ cuối cùng vẫn giải quyết được gì, nhị tiểu thư đáng thương a”

      “Im miệng!. Đừng nữa. Nương, người đừng nghe Bạch ma ma, nàng cũng vì con dâu nên mới như vậy, con dâu có chứng cớ”

      Lưu lão phu nhân phải đồ ngốc, hừ lạnh tiếng: “Chứng cớ?. Làm chủ mẫu dạy dỗ thiếp thất còn phải cần chứng cớ sao?. Huống hồ Kiều di nương kia chỉ là lầu xanh để người ta mua vui, tại sao còn phải cần bằng chứng?. Việc này nương đồng ý với con, chờ Tuấn nhi trở về, nếu như dám ngăn cản, xem nương có đánh nó hay ?”

      “Nương, xin người bớt giận”

      “Ai, con dâu, con chịu uất ức rồi”

      , con có ủy khuất, người chịu ủy khuất là Thanh nhi, con dâu có người nương như vậy làm sao còn cảm thấy ủy khuất, con dâu vui vẻ còn kịp”

      “Con là con dâu hiểu biết, trong lòng nương hiểu”

      Sau khi Lưu đại lão gia trở về, biết được mọi chuyện, phẫn nộ đầy mặt, Kiều di nương bên cạnh khỏi sợ run cả người…Lưu đại lão gia híp mắt…Kiều di nương vẻ mặt oan ức :

      “Gia, phải người hoài nghi là thiếp làm chứ?. Người khác biết thiếp như thế nào?. Ngài còn có thể biết sao?. Thiếp thà rằng là mình chết, cũng hại người a, người lương thiện như phu nhân làm sao có thể nghi ngờ a…Thiếp oan ức a”

      đến đây, liền kéo tay Lưu đại lão gia đặt ở ngực mình, hai mắt mông lung: “Ngài có cảm nhận được ?. Cảm nhận được thiếp bị oan ?...Gia, ở chỗ này là tình tha thiết thiếp dành cho người, cho dù thiếp thích phu nhân, cũng ra tay hại cốt nhục trong bụng phu nhân, ai yeu cả đường , làm sao thiếp có thể hại cốt nhục ruột thịt của người?”

      Lưu đại lão gia gật đầu, vỗ vỗ tay của Kiều di nương : “Trước phải ủy khuất nàng mấy ngày, ở lại trong viện của nàng đừng ra ngoài, chuyện này nàng cứ tất cả là do Hạnh nhi làm, gia bảo vệ nàng sao, nhưng mà nếu như…”

      “Gia, phải thiếp làm, cũng phải Hạnh nhi làm…Gia, người phải tin thiếp, là phu nhân hiểu lầm thiếp quá sâu, cũng lạ khi phu nhân nghi ngờ thiếp, nhưng mà thiếp tin, lâu ngày biết lòng người, phu nhân hiểu tính tình của thiếp, như Hầu gia người hiểu thiếp”

      “Phu nhân, lão nô tìm lão phu nhân làm chủ cho người”

      Lưu đại phu nhân lắc đầu, lộ ra tia tự giễu : “Ta quan trọng, nhưng đứa con trong bụng ta quan trọng sao?. Hầu gia cho tới bây giờ vẫn còn tin tiện nhân kia. Được!. Được lắm!. Ta nhất định cho biết, nữ nhân mà sủng ái, có bộ mặt ra sao”

      “Người…”

      , dẫn nha đầu Hạnh nhi tới, còn cứng miệng sao?. Ta tự mình thẩm vấn, tin nàng ta trung thành như thế?”

      “Nhưng thân thể của người?”

      có việc gì”

      Khi Bạch ma ma dìu Hạnh nhi người đầy vết roi, đến trước mặt Lưu đại phu nhân

      Người trước mặt, mùi máu tươi gay mũi làm Lưu đại phu nhân cực kì thoải mái, Bạch ma ma thấy vậy vội vàng sai người ngăn Hạnh nhi lại, rồi dặn dò mấy gã sai vặt trưởng thành cởi quần áo của nàng, rồi đặt nàng trong thùng gỗ lạnh như băng….sau đó mặc kệ nàng xích lỏa mặt đất….Thân thể đánh run cầm cập, sau khi ngâm qua nước lạnh, máu người Hạnh nhi vơi rất nhiều, Lưu đại phu nhân thấy vậy :

      “Dễ chịu ?. Vì chủ tử cầu xin cho ngươi, ngươi làm như vậy đáng sao?”

      “Người cần uổng phí tâm tư, phải chủ tử của ta sai ta làm, là tự ta muốn làm, ta quen nhìn ngươi ức hiếp chủ tử của ta, chuyện liên quan đến chủ tử ta”

      như vậy, ngươi quyết trung thành tận tâm với nàng ta sao?. Để ta cho ngươi nghe xem, xem có đúng ?”

      Lưu đại phu nhân để chén trà trong tay xuống, khóe miệng nhếch lên giống như nhìn kẻ đáng thương, nhìn nhìn nàng :

      “Là vì ngươi cảm thấy lúc gia cảnh chủ tử ngươi kham ưu, bán hết tất cả những đồ có giá trị ngay cả tổ trạch cũng bán, bán hết nô tài, hạ nhân chỉ để lại mình ngươi, ngươi cho rằng đó là chủ tớ tình thâm?. Ân, nha đầu ngốc của ta, tại sao ngươi ngẫm lại, vì sao cơm còn đủ ăn nhưng chủ tử của ngươi còn giữ ngươi lại bán, Cuối cùng lão phụ vì ốm yếu mà chết?. Hừ, sợ là bán ngươi nàng ta biết sinh tồn như thế nào?. Mười ngón tay dính nước mùa xuân, đồ ăn cũng biết làm, xiêm y cũng biết mặc, làm sao bán ngươi chứ?. Đương nhiên muốn giữ ngươi lại để hầu hạ rồi?. Nàng bán mình chôn cha vào Như Ý lâu, ngươi làm nha hoàn của nàng, cũng chỉ có thể bị buộc tiếp khách sao?.

      Nếu như nàng lòng dạ suy nghĩ vì ngươi nửa phần, làm sao để ngươi ?. Trực tiếp trả lại tự do cho ngươi là được rồi. Nàng mang ngươi theo là vì ngươi ngốc, có ngươi ở đấy, nàng ta có thể bảo toàn được trong sạch của mình, nhưng ngươi vì bảo vệ cái gọi là bán nghệ bán thân của nàng ta mà tình nguyện tiếp khách, ngày ngày những lúc ngươi bị nam nhân chà đạp nàng làm cái gì?. Cầm kì thi họa?. Trở thành mỹ nhân bàn của tân khách quyền quý. Khi đó nàng ta có bản lĩnh cứu ngươi thoát khỏi tay của những nam nhân đó sao?.

      Ngươi quên chứ?. Bên người nàng lúc đó cần nha hoàn hầu hạ, nếu nàng ta muốn ngươi hầu hạ chỉ cần mở miệng là được, vì sao nàng ta lại ?. Chỉ sợ là nàng ta như cá gặp nước, muốn giẫm lên bàn đạp như ngươi để đứng lên?”

      “Ngươi bậy. Khi đó chủ tử là thân bất do kỷ, cuối cùng chủ tử vẫn cứu ta, cứu ta”

      “Cứu ngươi?. Ân, Ngươi bây giờ như vậy, lúc đó chẳng phải do nàng làm hại sao?”

      “Ngươi bậy” Lúc này tinh thần của Hạnh nhi sụp đổ đến mức cực hạn, chẳng lẽ tất cả những gì mình cực khổ đều do chủ tử thao túng sao?. Làm sao có thể. Chủ tử lương thiện như vậy?. Làm sao có thể?. Huống hồ, dạy dỗ phu nhân là chủ ý của nàng, lúc trước chủ tử khuyên nàng a

      “Cho dù như thế sao?. rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay, ta cũng ngại cho ngươi biết, dạy dỗ ngươi là chủ ý của ta”

      “Biện pháp dùng dầu cải muốn ta xác 2 mạng là do ai nghĩ ra?. Chủ tử của ngươi thiện lương như vậy sao?. Ân?”

      “Ngươi…Ngươi đừng đổ oan cho chủ tử của ta…”

      “Oan uổng sao?. Cho tới bây giờ ngươi còn chưa dám đối mặt, Biết vì sao nàng ta cuối cùng vẫn nhớ tới ngươi ?. Bởi vì coi như nàng có đầu óc, nàng ta biết trong Hầu phủ thể tin người bên cạnh, nửa bước khó , còn phải đề phòng này, đề phòng nọ, cho nên nàng cầu Hầu gia tiện thể cứu ngươi ra, mà ngươi cũng phụ chờ đợi của nàng. Làm tốt đến thể tốt hơn. Ta đúng ?”

      , , phải…”

      Lưu đại phu nhân lắc đầu: “Ngươi đoán xem, chủ tử thiện lương của ngươi có cầu xin cho ngươi hay ?” xong bảo Bạch ma ma đem nàng ta lui xuống

      ….

      “Phu nhân, an bày xong rồi”

      Lưu đại phu nhân gật đầu: “ mời Hầu gia và Kiều di nương qua đây

      Lúc này Kiều di nương rất ngoan ngoãn hành lễ với Lưu đại phu nhân: “Muội muội tham kiến tỉ tỉ, thân thể tỉ tỉ tốt chút nào chưa?. Muội muội biết tỉ tỉ cẩn thận ngã sấp xuống….Trong lòng rất lo lắng, chỉ có điều may là ông trời phù hộ, tỉ tỉ người là người lương thiện đương nhiên có thần linh phù hộ”

      Lưu đại phu nhân cười cười: “Muội muội cũng là người thiện lương, nhưng biết thần linh có phù hộ muội hay ?”

      “Tỉ tỉ người…Hầu gia….Tỉ tỉ sợ là…”

      “Chỉ Lan, lần này là do Hạnh nhi tự chủ trương, Kiều di nương ác độc như nàng tưởng tượng đâu, cũng may nàng và đứa đều bình an, bên phía Thanh nhi cũng ảnh hưởng lớn, nàng muốn nhận Thanh nhi, gia cũng bằng lòng, đến lúc đó, gia nhất định thương Thanh nhi như con ruột của mình”

      Lưu đại phu nhân thở dài: “Nếu như như vậy, ta hỏi muội muội, Hạnh nhi là nô tỳ của muội, muội có muốn cầu xin cho nàng ?”

      “Cầu xin?. Tỉ tỉ vẫn tin muội sao?. …Tỉ tỉ người lương thiện, tốt đẹp, tại sao lại tin muội chứ?. Phải tỉ tỉ?”

      Lưu đại phu nhân khỏi xoa xoa trán: “Ta đương nhiên tin tưởng muội muội, nếu sao ta lại mời muội và Hầu gia tới đây, chỉ là muốn hỏi muội chút. Dù sao ta nghe , Hạnh nhi theo hầu hạ bên cạnh muội từ đến lớn, cùng chung hoạn nạn có nhau.

      Bằng cũng thể thấy muội chịu ủy khuất mà làm ra chuyện như vậy, nếu như bị đánh chết như vậy cũng có chút đáng tiếc, dù sao cũng giống như Hầu gia , ta và đứa bình an, Thanh nhi cũng sao, cũng để lại di chứng gì. Nếu như muội cảm thấy nỡ, chỉ cần muội muội câu, tỉ lưu Hạnh nhi lại, xem như là tích chút phúc khí cho đứa con trong bụng của ta”

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 21:

      Edit: Cellina

      , tỉ tỉ, người ác độc như Hạnh nhi, muội làm sao có thể giữ lại bên người?. Giữ nàng lại để nàng tiếp tục hại người sao?. !. Tuyệt đối thể. Hầu gia, tỉ tỉ là thiện lương, hoàn mỹ giống như ánh mặt trời. Sau này thiếp nhất định học tập tỉ tỉ, còn Hạnh nhi, tỉ tỉ để cho nàng đày !. …Người ác độc như vậy, biết tích bao nhiêu may mắn, mới có thể gặp được người lương thiện giống như tỉ tỉ, bây giờ, gieo gió ắt gặp bão a…chỉ tại thiếp có mắt tròng, phát lòng nàng ta lại ngoan độc như vậy. làm ra những chuyện khiến người ta phẫn nộ. muội muội biết nên như thế nào, cảm thấy hổ thẹn với tỉ tỉ. Thiếp bằng lòng…Huhu…Bằng lòng đến trước mặt phật tổ để thành tâm sám hối, cầu phúc cho tỉ tỉ và nhị tiểu thư”

      đến đây, Kiều di nương nhìn Lưu đại lão gia với ánh mắt vạn phần muốn nhưng lại thân bất do kỉ, làm cho Lưu đại lão gia vừa đau lòng vừa thương . khỏi mở miệng :

      “Được rồi, phu nhân xử lý rất công bằng, trách nàng, nàng có tâm ý như thế là tốt rồi”

      “Gia, thiếp…”

      Đứng trước mặt Lưu đại phu nhân, nhưng Lưu đại lão gia và nàng ta lại “liếc mắt đưa tình” công khai như vậy.

      Lưu đại phu nhân thầm nắm chặt quả đấm, tiện nhân!. Sau đó khóe miệng nàng nhếch lên:

      “Đúng vậy, gia rất đúng, nếu như có liên quan đến muội muội, ta đương nhiên phạt muội muội, huống hồ, ta cũng bình an vô . Chỉ là, muội muội, Hạnh nhi, dù thế nào cũng xem như trung thành tận tâm với muội, ta biết muội cũng có khó xử của mình, nếu như trong lòng có chút muốn hay là đành lòng, cho tỉ tỉ, tỉ tỉ nể mặt muội, nể mặt những năm gần đây nàng vất vả hầu hạ muội, xử chút”

      Lúc này Kiều di nương trong mắt đầy sùng bái nhìn Lưu đại phu nhân, đôi tay ngọc nắm lấy tay của Lưu đại lão gia :

      “Gia, ngờ tỉ tỉ lại rộng lượng như thế, làm thiếp thấy xấu hổ vô cùng, , tỉ tỉ….Người có lòng ngoan độc như vậy, chỉ sợ đều phải chết, làm sao thiếp dám vì nàng ta cầu xin…Thiếp, thiếp nghĩ mà sợ, nếu như có ngày nàng ta cũng đối xử với thiếp như vậy, có lẽ thiếp may mắn như tỉ tỉ, sợ bị nàng hại chết a”

      Lưu đại phu nhân cực kì đoan trang, ưu nhã để chén trà xuống, nhìn về phía người phía sau bình phong : “Ngươi nghe ràng chưa?. Đây chính là chủ tử mà ngươi tâm tâm niệm niệm đấy”

      Dưới vẻ mặt khiếp sợ của Kiều di nương, Hạnh nhi bĩu môi ra…Kiều di nương a tiếng, hét rầm lên….Nhìn những dấu vết loang lổ người Hạnh nhi…nước mắt như hạt châu tự chủ được rơi xuống, biết vì đau lòng hay là bởi vì sợ hãi

      Lưu đại lão gia cũng hơi nhíu mày, đúng lúc này Bạch ma ma lấy vải trắng trong miệng Hạnh nhi ra, Hạnh nhi vẻ mặt bi thương, thể tin được!. Trong miệng thầm : “Vì sao?. Vì sao, Vì sao?”

      Khóe miệng Lưu đại phu nhân cong lên: “Bây giờ ngươi còn !. Vẫn còn ngu muội như thế sao?”

      Ánh mắt Hạnh nhi giống như tro tàn, lập tức chuyển thành phẫn nộ, trong đầu lên hình ảnh của mình, vài năm gần đây

      Từng chút, từng chút ….Đúng vậy!. Là mình ngu ngốc!:

      “Hahaha” Sau đó nàng ngửa đầu lên cười ha hả, bỗng nhiên dùng sức giãy dụa, vọt đến trước mặt Kiều di nương, hai tay gắt gao nắm lấy bả vai của nàng:

      “Tại sao?. Tại sao?. Ta đối với ngươi như vậy, nhưng tại sao ngươi lại hại ta?. Những năm gần đây, ta lòng với ngươi, còn thiếu móc tim ra cho ngươi xem, nhưng tại sao, tại sao?”

      Kiều di nương hoảng loạn giãy dụa: “Ngươi bậy bạ gì đó, ngươi điên rồi sao?. Tỉ tỉ, gia…Nàng ta điên rồi, người đâu mau lôi nàng tar a ngoài, dùng loạn côn đánh chết mới có thể làm cho tỉ tỉ hả giận”

      Lưu đại phu nhân được Bạch mama dìu đứng dậy, Tình nhi đứng bên cạnh, vì để phòng ngừa vạn nhất, nên bảo vệ trước mặt Lưu đại phu nhân:

      sao?. Hầu phủ khi nào đến phiên thiếp thất nho như ngươi, ra lệnh rồi hả?. Ân, muội muội luôn miệng mình thiện lương, tại sao lại trở nên tàn nhẫn như vậy?. lại muốn đánh chết hạ nhân theo bên người ngươi, cùng chung hoạn nạn với ngươi?. Ân?”

      “Gia…” mặt Kiều di nương lên hoảng sợ, gọi Lưu đại lão gia tiếng

      Lưu đại lão gia nhìn trò khôi hài trước mặt, đương nhiên hiểu được phần nào, nhưng trong lòng vẫn muốn tin, người theo bên mình, tinh thông cầm kì thi họa, lương thiện tài ba như thế, thực tế còn ác độc hơn cả độc dược

      Lưu đại phu nhân hừ lạnh tiếng, vẻ mặt đau lòng, thất vọng nhìn Lưu đại lão gia cái, làm Lưu đại lão gia giật mình…Sau đó thở dài, liếc mắt nhìn Kiều di nương, mà dặn dò gã sai vặt của mình:

      thư phòng của gia, lấy ít đồ đưa cho phu nhân”

      xong, lại với Lưu đại phu nhân: “Chỉ Lan, đừng vì kẻ tiện tì mà làm tổn hại sức khỏe của mình, nên xử lý như thế nào cứ xử lý như thế, nàng chịu uất ức rồi”

      Lỗ mũi của Lưu đại phu nhân đau xót, dĩ nhiên rơi vài giọt lệ: “Ta uất ức, …Chỉ cảm thấy…Gia, đừng trách lòng ta ngoan độc, điều gì ta cũng có thể nhẫn, nhưng tuyệt đối thể dễ dàng tha thứ cho người khác tổn thương con của ta, tổn thương cốt nhục của ta và gia, huống chi Thanh nhi…Những chuyện xảy ra trước mắt, đối với Thanh nhi công bằng a”

      “Gia hiểu, nàng đừng quá mệt mỏi, những chuyện còn lại cứ giao cho Bạch ma ma xử lý

      Lưu đại phu nhân nghẹn ngào gật đầu, Kiều di nương bên cạnh, mới từ trong ngây ngốc phản ứng kịp….Đây là làm sao vậy?. Chẳng lẽ Hầu gia lại tin Hạnh nhi?. Tự trách mình biết nhìn người a!

      “Hạnh nhi, tại sao ngươi có thể hãm hại ta chứ?. Hầu gia, chẳng lẽ ngài cũng tin lời của tiện nhân ác độc này sao?. Làm sao thiếp có thể làm ra những chuyện như vậy?. , thiếp oan uổng a….Đừng, tỉ tỉ, người lương thiện như vậy. Làm sao có thể như vậy, Thiếp…Hạnh nhi, vì sao, vì sao a”

      Lúc này, Hạnh nhi cười : “Chủ tử, đừng lo lắng, cho dù có đến hoàng tuyền, nô tì cũng hầu hạ người tốt, nô tì cùng người” Lưu đại phu nhân khoát tay áo rời khỏi

      ! !. Ngươi tránh ra …” Kiều di nương hoảng loạn đẩy Hạnh nhi ra

      Lưu đại phu nhân vuốt vuốt trán nhìn Bạch ma ma, Bạch ma ma hừ lạnh :

      “Tại sao còn đứng đó nhìn?. Các người đều mù hết rồi sao?. Còn ko kéo nàng ra ngoài, nếu như thương tổn đến Kiều di nương của chúng ta làm sao bán được giá tốt?. Lúc trước, Hầu gia chuộc Kiều di nương từ trong kĩ viện ra, tốn ít bạc, nếu như bán , cũng lỗ đống, huống hồ nàng ta còn trong trắng”

      “Ngươi!. Làm sao ngươi có thể vũ nhục ta…Gia….Ngài ở đâu, mau tới cứu thiếp a”

      Bạch ma ma khẽ trừng mắt muốn tiến lên tát vào mồm Kiều di nương nhưng bị Lưu đại phu nhân ngăn lại: “Được rồi, đừng đánh, mắc công làm phá hủy gương mặt”

      “Vâng, lão nô hiểu rồi”

      Lưu đại phu nhân nhìn gã sai vặt bốn phía, trong mắt lên tia ngoan độc, liền mở miệng :

      người Kiều di nương ô uế cần được tắm rửa sạch , nhưng mà lúc này, chỉ sợ bà tử nha đầu kéo nàng ra được, các ngươi hầu hạ Kiều di nương rửa mặt, chải đầu, trang điểm , ngày mai người môi giới đến quý phủ mua người”

      Sau khi Kiều di nương khóc lóc, kêu la bị lôi xuống, Bạch ma ma khỏi hừ tiếng : “ là quá tiện nghi cho nàng ta”

      Khóe miệng Lưu đại phu nhân nhếch lên: “Cũng tốt, dù sao nàng ta cũng hầu hạ Hầu gia năm, trước tiên cũng để cho nàng thích ứng cuộc sống sau này chút, bên phía Tử Oánh, chim sẻ muốn biến thành phượng hoàng sao?, Hừ”

      “Người yên tâm, lão nô biết rồi, à đúng rồi, Liễu di nương có thai, nhưng có vẻ như nàng ta muốn giấu giếm”

      Lưu đại phu nhân cười : “ nữ nhân thông minh, chắc là nhị đệ muội của ta có ở trong phủ, nàng ta luôn luồn cúi, nhưng như vậy cũng tốt, đến lúc đó đề cập chuyện của Thanh nhi với nhị đệ, cũng có thêm cái cớ. Ai, ngươi xem, tiểu viện bên cạnh ta dọn đến đâu rồi?. những thứ đồ lộn xộn chỉ cần để qua bên là được rồi, Thanh nhi nên ở gần ta chút”

      Bạch ma ma cười : “Bây giờ nhị tiểu thư còn , nhưng lớn lên chút tốt lắm, cách Quý nhi và Phúc nhi gần quá cũng bất tiện, huống chi sau này Quý nhi cưới vợ, sợ là phải mở rộng viện, khi đó nhị tiểu thư ở quen rồi, phải chuyển nơi khác cũng ổn lắm”

      “Đúng!Đúng!Đúng. Cũng là ngươi suy nghĩ chu đáo, vậy ngươi xem, nên an bày cho Thanh nhi ở đâu tốt?”

      “Đâu phải là lão nô suy nghĩ chu đáo, mà phu nhân lo lắng quá bị loạn, muốn lão nô , vậy nên sắp xếp cho Thanh nhi ở trong viện gần hồ , đông ấm hạ mát, phong cảnh cũng tốt, mặc dù lớn lắm nhưng cũng đầy đủ tiện nghi, nhị tiểu thư thiếu thứ gì đâu”

      “Vậy sai người quét dọn lại lần nữa , đồ dùng trong nhà cái gì cũng cần phải đổi mới hết”

      “Tất nhiên, tất nhiên, người cứ yên tâm, dĩ nhiên lão nô an bày thỏa đáng, …Ân…Sáng nay Chu ma ma có với lão nô, muốn đưa cháu của bà ấy đến hầu hạ bên cạnh nhị tiểu thư”

      “Bà ta rất biết lựa cây tốt mà dựa vào”

      Sáng sớm hôm sau, Lưu nhị lão gia hơi đứng ngồi yên, chẳng lẽ Thanh nhi gây ra tai họa gì rồi sao?.

      “Nhị đệ, chị dâu biết mình nên đoạt nhân sở ái ( cướp con của người khác),nhưng mà nhị đệ, lúc này đây, chị dâu muốn xin đệ, cho Thanh nhi làm con thừa tự của chị, đệ thấy thế nào?. Chị dâu lòng thích Thanh nhi, đương nhiên thương nó giống như con ruột của mình, huống hồ, đều ở trong phủ, nhị đệ cũng có gì yên tâm, đệ có phải ?”

      Lúc này Lưu nhị lão gia sửng sốt, hóa ra là muốn nhận Thanh nhi làm con thừa tự?. Chuyện tốt như thế, nhưng là…

      “Chị dâu, đáng lẽ chị mở miệng, đệ cũng nên đồng ý, dù sao việc này đối với Thanh nhi chỉ có lợi chứ có hại, nhưng mà Thanh nhi và Nguyệt nhi, hai đứa này….Ngược lại, đệ có chút nỡ…”

      Lưu đại phu nhân nhìn thoáng qua Lưu đại lão gia, đương nhiên biết hy vọng trong lòng Lưu nhị lão gia, Lưu đại lão gia ho khan tiếng : “Đều ở trong phủ còn có cái gì nỡ?”

      “Đúng vậy a, nhị đệ, chị dâu vừa nghe chuyện”

      “Chuyện gì?”

      “Nhị đệ lại sắp làm cha, nghe Liễu di nương có thai?”

      Lưu nhị lão gia sửng sờ, lập tức đứng lên: “Chị dâu, việc này…”

      “Chuyện này, chị dâu làm sao dám đùa, nhị đệ muội có ở trong phủ, sợ là Liễu di nương biết nên với ai, chỉ là chị dâu là người từng trải, có phải phụ nữ mang thai hay , những triệu chứng đó, chị dâu cũng biết ít, đệ nên trở về mời đại phu đến khám kĩ cho Liễu di nương

      “Vậy đệ đệ cảm ơn chị dâu, Thanh nhi có thể lọt vào mắt của chị dâu và đại ca, là phúc khí của nó kì thực trong lòng đệ rất cảm kích”

      “Cảm kích, cảm kích cái gì, chúng ta là huynh đệ ruột thịt hà tất phải những lời khách sáo như vậy”

      “Đúng vậy a, nhị đệ, chúng ta đều là người nhà”

      “Vâng, vâng, vậy bên phía mẫu thân?”

      Lưu đại phu nhân cười cười: “Mẫu thân đương nhiên đồng ý rồi, nếu người làm chị dâu như ta làm sao dám mở miệng chuyện này với đệ, chuyện này xem như quyết định vậy , chờ đến năm mới khi người trong nhà có mặt đông đủ rồi bàn tiếp, chỉ là nhị đệ, đệ cũng biết tính tình của nhị đệ muội rồi đó, trước tiên cứ giấu nàng

      “Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên, vẫn là chị dâu người suy nghĩ chu đáo”
      thư hồ, Phong Vũ Yên, Lim-040310 others thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 22:

      Edit: Tuệ Như

      Từ miệng Thúy nhi, Lưu Uyển Thanh mới biết được, Lưu đại phu nhân muốn nhận nàng làm con thừa tự, trong lòng rất vui vẻ, ra, lúc ấy khi mình xông lên. Tuy rằng trong lòng có chút tính toán, nhưng cũng vì suy nghĩ cho bản thân. Nghĩ lại, bất kể có giữ được đứa hay , nhưng ân tình của mình, Lưu đại phu nhân ghi nhớ, sau này mình chút lợi thế. Giống như Lưu đại phu nhân , dù sao mẹ cả của nàng vẫn còn. Hôn tương lai của nàng sợ là phải nhìn sắc mặt của mẹ cả, nhưng mà ở đây, Lưu đại phu nhân vẫn có quyền lên tiếng. Nếu Lưu đại phu nhân bằng lòng giúp mình, cho dù mẹ cả hài lòng với mình, còn muốn động tay động chân với hôn của mình cũng sợ.Ít nhất khi mình lập gia đình, trở thành vợ cả chắc chắn thành vấn đề, về phần những chuyện khác, phải dựa vào nỗ lực của chính mình

      Cho nên biết được Lưu đại phu nhân muốn nhận nàng làm con thừa tự, Lưu nhị lão gia cũng tán thành, có lẽ trong lòng hơi kinh hỉ, thậm chí là cao hứng

      Còn chuyện Thúy nhi khóc hu hu mình chảy máu rất nhiều, mặc dù mặt nàng rất mờ mịt, nhưng bây giờ nàng vẫn là đứa trẻ 4 tuổi, đối với chuyện nam nữ mình nên biết, nhưng nàng biết đó là việc hệ trọng cả đời. Lưu Uyển Thanh cũng đặt ở trong lòng, dù sao, trường hợp như vậy cũng rất nhiều, chỉ cần lập hồ sơ, lại có người đức cao vọng trọng viết chứng, ảnh hưởng nửa phần đến việc hôn của mình

      Nhất là, nàng giống những bé khác, ví dụ như vì nghịch ngợm mà từ cây ngã xuống, hay do trưởng bối quản giáo nghiêm, nên ngã bị thương, ngược lại vì cứu trưởng bối của mình, trăm thiện hiếu đứng đầu, ngược lại làm cho thanh danh của mình tốt hơn chút, cũng có lợi cho hôn sau này. Lưu Uyển Thanh chút lo lắng về vấn đề này, giống như vô tâm trồng liễu, liễu thành rừng vậy

      Đau đớn gãy xương đối với nàng mà , nàng vẫn có thể chịu được, dù sao đau đớn da thịt, so với nỗi đau kiếp trước nàng bị quất bằng roi đến chết, đau đến tê liệt tâm phế nên lời, đau khổ về xác thịt chẳng đáng là gì

      Nhoáng cái 3 tháng trôi qua, 3 tháng này là khó đối với Lưu Uyển Thanh, nhưng trong những ngày nằm giường, nàng mới cảm nhận được ấm áp của tình thân. Lưu lão phu nhân và Lưu đại phu nhân vô cùng chăm sóc nàng, nhất là Lưu đại phu nhân, theo tháng, bụng càng lúc càng lớn, cuối cùng đại phu lại chẩn đoán là song thai, Lưu lão phu nhân vui vẻ, thưởng ngân lượng cho dưới hạ nhân trong phủ. Toàn bộ hầu phủ đều chìm trong bầu khí vui sướng…

      Mặc dù là lại bất tiện, Lưu đại phu nhân thể thường đến thăm Lưu Uyển Thanh, nhất là đến cuối năm, xuống giường lại càng khó khăn, nhưng vẫn quên mỗi ngày phái Tình nhi đến để xem tình hình của nàng, đưa rất nhiều đồ dùng tốt đến trong viện của Lưu Uyển Thanh

      “Tiểu thư, Lưu nhị phu nhân trở về, bảo là muốn qua đây thăm người” Thúy nhi đến cũng lộ vẻ kích động, dù sao tiểu thư nhà mình sắp trở thành con thừa tự của đại phu nhân, sau này là con vợ lớn của Hầu phủ, cho dù nhị phu nhân có muốn hại, cũng hại được

      Lưu Uyển Thanh nhắm mắt cũng đoán được Lưu nhị phu nhân đến

      Mình được đại phu nhân nhận làm con nuôi, lại biết Liễu di nương có thai, biểu cảm nhất định rất đẹp mắt, ngay cả mình cũng có chút tò mò, về phần bọn họ làm ầm ĩ với nhau như thế nào, cũng có thể tượng tượng mà, hơn nữa có lẽ bà ta ở thôn trang cũng sợ rồi, cho nên lúc đại phu chẩn đoán Lưu đại phu nhân mang song thai, Lưu lão phu nhân có ý để cho bà ta ở lại thôn trang thêm tháng, nhưng lại sợ bà ta làm ầm ĩ, vì thế mới để cho bà ta trở về.

      “Bất kể như thế nào, dẫu sao bây giờ bà ấy cũng là mẹ cả của ta, đương nhiên ta phải hiếu thuận với mẫu thân, lát nữa ngươi đem trà ngon của đại bá mẫu đến đây, gói lại bao cho mẫu thân mang về

      Thúy nhi nghe Lưu Uyển Thanh như vậy, bĩu môi: “Nô tỳ a, tiểu thư người quá tốt bụng, cái khác nô tỳ biết, nhưng mà ban đầu nhị phu nhân đối xử với người như thế nào, người còn biết sao, có thể là người còn , có số việc người nhớ, nhưng cũng cần thiết phải làm vậy. Huống hồ đó là trà ngon từ Giang Nam đưa tới, chỗ lão phu nhân cũng có nhiều lắm, người hà tất phải đưa cho nhị phu nhân, nhị phu nhân có được cũng khen người tốt, có số chuyện rắc rắc rối rối, người hiểu, làm đúng, nhị phu nhân còn cho rằng người muốn khoe khoang, làm mất thể diện của nàng ấy”

      Khóe miệng Lưu Uyển Thanh cong cong, bây giờ Thúy nhi có thể lòng lo cho mình, bất luận là chuyện gì, cũng đứng lập trường của mình mà suy nghĩ, lại sợ mình tuổi còn , hiểu chuyện, trước hết phân tích cho mình nghe lần, có Thúy nhi ở bên cạnh mình, sau này trợ thủ đắc lực

      “Chính là bởi vì ta , cho nên ta hiểu chuyện a, thể suy nghĩ nhiều chuyện rắc rối như vậy, mẫu thân nhận hay nhận đối với ta cũng có hại gì, suy cho cùng trà ngon để ở chỗ ta cũng chỉ lãng phí mà thôi. Nếu mẫu thân nhận, nhưng lại hiểu sai ý của ta, gây ra chuyện gì đó, cũng chỉ là do nàng hiểu chuyện, ta có lòng hiếu thảo, tóm lại chỉ có ích chứ có hại”

      Thúy nhi khỏi sửng sốt: “Trời ơi, tại sao nô tì lại nghĩ đến điểm này nhỉ?. Nhị tiểu thư, người thông tuệ, thảo nào lão phu nhân và nhị phu nhân đều thương người” Trong lòng càng xem trọng Lưu Uyển Thanh thêm vài phần, tuổi còn thông minh như vậy, biết tương lai như thế nào?. Đại tiểu thư nhìn cũng phải người ngu ngốc, biết nhị lão gia chất phác như thế, làm sao có thể sinh ra những đứa con thông tuệ như thế. Ân, sợ là giống lão Hầu gia rồi!

      Trong viện của Lưu nhị phu nhân

      Chu ma ma quỳ mặt đất, trán dĩ nhiên sưng thành cục: “Lão nô chăm sóc người từ đến lớn, làm sao có thể có 2 lòng để giúp người ngoài đối phó với người?. Người có trong phủ, Liễu di nương tay che trời, lão gia lại bị nàng ta mê hoặc, lão nô muốn gần người cũng khó”

      “Hừ, chuyện của Liễu di nương ta có thể so đo, có đứa bé sao?. Cho dù sinh hạ như thế nào?. Có thể lớn lên hiểu chuyện được vài năm, nhưng mà ngay cả Uyển Nguyệt mà ngươi cũng bảo vệ được?. Ta vừa mới , sau lưng Nguyệt nhi bị ma ma quản giáo…” đến đây, hốc mắt của Lưu nhị phu nhân cũng hơi đỏ lên:

      “Ta chưa bao giờ nhìn thấy ma ma quản giáo nghiêm khắc như thế, Nguyệt nhi đáng thương của ta, mới mấy tháng ngắn ngủi, gầy mấy vòng rồi. Người chỉ còn da bọc xương, người cũng trở nên chậm chạm ngu si, ngay cả chút linh khí cũng có. Những thứ này ngươi cũng nhìn thấy?’

      “Đó là lệnh của lão phu nhân, lão nô cũng có lòng thăm đại tiểu thư, nhưng…”

      “Vậy nô tài vô dụng như ngươi có thể làm gì?. Hừ, bây giờ nhìn con tiểu tiện nhân kia lên như diều gặp gió, thế nhưng còn muốn đưa cháu của ngươi đến hầu hạ cho nàng ta, là cầm tinh con chó, chỗ nào có cứt chạy đến có phải ?”

      Chu ma ma cúi đầu, Lưu nhị phu nhân đương nhiên nhìn thấy vẻ mặt của nàng, chỉ thấy ánh mắt của Chu ma ma tối sầm lại,…Lập tức thở dài, giọng có chút bình thản, bớt chút mùi vị nô tài:

      “Phu nhân, lão nô vẫn có thói quen gọi người là người, nhưng người bú sữa của lão nô mà lớn!. Tuy rằng lão nô xứng, nhưng mà trong lòng đối xử với người như con ruột, lão nô làm sao có thể phản bội người?. Lão nô đưa con bé đến chỗ nhị tiểu thư, phải vì cái gì khác, là vì người và đại tiểu thư a, có người hầu hạ bên người nhị tiểu thư, phải chuyện của nàng ta người nắm như trong lòng bàn tay sao?. Cho dù đại phu nhân nhận nhị tiểu thư làm con thừa tự sao?. Chuyện của nàng ấy người cũng biết rồi, bước tiếp theo phải làm như thế nào, cũng cần mưu tính chu toàn. Lão nô biết trong lòng người thoải mái, bây giờ đại tiểu thư bị hành hạ thành như vậy, lão nô cũng đau lòng a, chẳng qua là, lão nô chỉ là nô tài, ở Hầu phủ, nhất là lệnh của lão phu nhân ban xuống, làm sao ai dám gì?

      Chuyện của Liễu di nương là lão nô vô dụng, nhị tiểu thư được đại phu nhân nhận làm con thừa tự đối với nàng ta cũng phải là chuyện tốt, danh chính, ngôn thuận, huống chi nếu đại phu nhân sinh được tiểu thư, vậy nhị tiểu thư cản đường của đại tiểu thư rồi, đoạt lấy danh hiệu dòng chính nữ của Hầu gia, đến lúc đó con ruột của đại phu nhân trưởng thành, có thể thân thiết với nhị tiểu thư sao?. Khi đó cuộc sống của nhị tiểu thư sợ rằng cũng được êm ả, nếu như người tin lão nô, vậy lão nô kêu con bé Nữu Tử trở về, để nó hầu hạ bên cạnh đại tiểu thư”

      xong lại dập đầu xuống đất, cũng ngẩng đầu lên

      Lưu nhị phu nhân ngẩng người, lập tức mấy máy môi, đứng lên tự mình nâng Chu ma ma dậy: “Là ta tức giận quá, ngươi vốn là nhũ mẫu của ta, ta còn có thể tin ngươi sao?. Chẳng qua là, nay nhìn thấy Nguyệt nhi…”

      “Lão nô biết trong lòng người đau khổ, nhưng Liễu di nương có thai cũng tốt, người có thể ân ái với lão gia, bây giờ nàng ta có thai thể hầu hạ bên cạnh lão gia được, thừa dịp này người nên có thêm thiếu gia, như thế sau này còn có ai có thể qua mặt người?”

      Lưu nhị phu nhân ân tiếng: “Ngươi mời lão gia qua đây cho ta”

      “Vâng, lão nô ngay” Chu ma ma mở cửa phòng, ra hiệu cho nha hoàn nhị đẳng dọn dẹp bừa bộn mặt đất, khi ra khỏi sân hơi thở dài…Lòng cũng lạnh lẽo

      Đến gần tối, Lưu nhị lão gia mới vào viện của Lưu nhị phu nhân, nhìn đồ ăn phong phú trước mặt hơi nhíu mày: “Giờ này, nàng còn chưa dùng cơm sao?”

      Lưu nhị phu nhân cố ý trang điểm cho người nhợt nhạt, ở thôn trang mấy tháng, người ăn ngon, ngủ yên nên thân thể gầy gò mấy phần, mặc váy tơ lụa màu lam, giảm mấy phần sắc bén mà thêm vào đó là vài phần mềm mại đáng

      “Vốn định chờ lão gia đến cùng dùng…”

      Lưu nhị phu nhân nhàn nhạt câu, nhưng trái lại làm cho Lưu nhị lão gia hơi ngượng ngùng: “Thân thể của Liễu nhi được khỏe, cho nên ta ở bên đấy với nàng ấy hồi, nàng phái người đưa canh mộc nhĩ cho nàng ấy, nàng ấy vô cùng cảm ơn nàng, chẳng qua là, bây giờ phụ nữ có thai, tiện qua cảm tạ”

      Tay của Lưu nhị phu nhân thầm nắm chặt thành quyền, mím môi, đích thân giúp Lưu nhị lão gia cởi áo khoác vừa dày vừa nặng ra, ôn nhu : “Thiếp cũng mới về, mấy ngày nay sổ sách trong viện đều do Liễu muội muội giúp đỡ, ngày mai thiếp bảo Chu ma ma đến lấy về, Liễu muội muội là phụ nữ có thai, thể mệt mỏi quá mức, sau này thỉnh an cũng miễn , đỡ phải chạy tới chạy lui, mùa đông đường vừa trơn lại vừa cứng, nếu lỡ ngã sấp xuống cũng tốt lắm”

      Lưu nhị lão gia nhướng mày: “Nàng suy nghĩ thông suốt rồi sao?. Sáng nay vẫn còn làm ầm ĩ trận…”

      Lưu nhị phu nhân thở dài: “Lão gia, sáng nay người cũng nhìn thấy dáng vẻ gầy yếu của Nguyệt nhi lúc thỉnh an, vẻ mặt vàng như nến, ma ma kia lại quản giáo nghiêm khắc như thế, ngay cả Nguyệt nhi muốn chuyện với mẫu thân ruột như thiếp đây cũng được, là nàng vẫn chưa học tốt quy củ, đó là con thiếp 10 tháng mang thai, thiếp có thể đau lòng sao?. Nguyệt nhi còn như vậy, tính tình làm sao có thể độc ác như thế chứ?. Tất nhiên là do cẩn thận làm tổn thương đến Lệ Châu kia, nhưng lại chịu khổ quá chừng, hơn nữa Thanh nhi còn được đại phu nhân nhận làm con thừa tự, chuyện này thiếp biết, người , người làm mẹ cả như thiếp, trong lòng có thể dễ chịu ?.

      Người biết tính tình của thiếp mà…Ôi…Bây giờ những chuyện này cũng vô dụng, thiếp nữa, mắc công lão gia nghe xong lại cảm thấy bực mình, buổi chiều, Thanh nhi có sai người tặng trà ngon qua đây, là trà Giang Nam đấy, bên chỗ mẫu thân cũng có nhiều đâu”

      Lưu nhị lão gia gật đầu, sắc mặt cũng hòa hoãn: “Nàng biết vậy là được rồi, Thanh nhi vốn là đứa hiếu thảo”

      “Đúng, đúng rồi. Lão gia… Tử Linh, ngươi vào đây”

      Lưu nhị phu nhân kéo Tử Linh mặc quần áo mới hoàn toàn, đến trước mặt Lưu nhị lão gia: “Liễu di nương có thai tiện hầu hạ người, Thất di nương lại bế môn tư quá, bên cạnh người có người thích hợp, Tử Linh là do thiếp mang từ thôn trang về, dáng dấp xinh xắn, lão gia, nếu như người vừa ý hãy thu nàng làm thông phòng

      Lưu nhị lão gia đánh giá Tử Linh từ xuống dưới, nàng ta cũng có vài phần nhan sắc, tuổi còn , nhưng phát triển đầy đủ, trong trắng lộ ra vài phần hồng nhuận, mềm mại như muốn tan thành nước, chỉ nghĩ thế thôi bên dưới có phản ứng, chỉ có điều vợ cả của mình vừa mới trở về, dù thế nào, mình cũng phải cho nàng chút thể diện

      Huống chi, bây giờ nàng cũng nhận lỗi…Đối với người vợ luôn dùng thân phận dòng chính nữ để kiềm chế mình, có thể nhận thua với thứ nữ như mình, trong lòng Lưu nhị lão gia cũng nổi lên vài phần khí phách đàn ông, hơn nữa nha đầu kia cũng ban cho mình, sớm ngày hay chậm ngày cũng quan trọng

      Kéo Lưu nhị phu nhân qua: “Được rồi, ta biết nàng có lòng, nha đầu kia ngày mai hẳn tính

      Sau khi sắp xếp xong, sắc trời cũng còn sớm, gia cùng nàng dùng bữa, rồi nghỉ ngơi
      thư hồ, Phong Vũ Yên, Lim-040312 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :