Chương 18:
Edit: Cellina
Lúc Kiều di nương ra khỏi phòng, Lưu đại phu nhân mới hơi oán trách liếc mắt nhìn Lưu đại lão gia cái:
“Gia, bình thường ngàii bênh vực Kiều di nương như thế nào ta đều có ý kiến, dù sao, tính tình của mình ta biết , hơi ích kỉ chút, nhưng mà hôm nay Thanh nhi mới chuyển đến đây được ngày, ngài phát cáu, ngài xem, dọa Thanh nhi sợ rồi, tại còn dám lên tiếng”
Lúc này, Bảo nhi đươc bà vú bế cũng quay về phía Lưu đại lão gia :
“Hư!. Hư!. Các người đều hư”
Lưu đại phu nhân vội vã nháy mắt với Bạch ma ma, chỉ thấy Bạch ma ma rất ăn ý đến trước mặt Bảo nhi:
“Tam thiếu gia, được cha mình như vậy…Hầu gia thương ngài nhất đó”
Lưu đai lão gia thấy vậy càng cảm thấy mắc cỡ, ông cũng phát hành động của mình làm cho vợ chính tổn thương, chỉ vì ông biết tính của vợ ông hơi ích kỉ, nên vừa nhìn thấy dáng vẻ tủi thân của sủng thiếp, ông theo bản năng nghĩ có phải vợ ông lại nổi tính ích kỉ nữa hay , nhưng xem ra hôm nay ông hiểu lầm thê tử của mình, vợ của ông vẫn tốt như vậy. Lại nhìn Lưu Uyển Thanh ôm chân thê tử dám ngẩng đầu lên.
Ông hơi sượng mặt, Lưu đại phu nhân thấy vậy cũng vội vàng :
“Gia, ngài rửa mặt trước , nếu nước nguội mất”
Lưu đại lão gia muốn tìm cái cớ để ra ngoài, nhưng sợ nếu như mình rời khỏi, vợ ông càng vui, dù sao bây giờ nàng cũng mang thai. Bây giờ quả do ông tin lầm Kiều di nương nên trách nhầm nàng, ông với Lưu đại phu nhân:
“Được rồi. nàng cũng đừng đứng nữa, tốt cho người mang thai…. Còn chuyện…”
Lưu đại phu nhân vẫn hiểu tính nết của Lưu đại lão gia, nên vội vàng ngắt lời :
“Được rồi, lão gia, làm di nương đương nhiên hẹp hòi chút, có việc gì lại tranh thủ tình cảm, cũng phải chuyện gì to tát, ta để ý, dù sao lòng của Kiều muội muội cũng rất thiện lương”
Lưu đại lão gia cũng vội vã gật đầu: “Đúng đúng, cũng tại ta, ngày thường nàng ta quá ngang ngược, nàng cũng nên quản lý chặt chẽ hơn chút”
Sau khi tiễn Lưu đại lão gia , Lưu đại phu nhân mới vỗ vỗ Lưu Uyển Thanh, lau nước mắt cho nàng :
“Được rồi, Thanh nhi vẫn còn sợ sao?”
Lưu Uyển Thanh nấc cái, lắc lắc đầu, khuôn mặt càng chôn sâu trong ngực của Lưu đại phu nhân, vẻ mặt của nàng đau lòng, vội vàng phân phó Thúy nhi:
“Bế Thanh Nhi trở về viện , nàng vẫn chưa dùng cơm, ngươi chuẩn bị vài món Thanh nhi thích ăn mang đến phòng của nàng”
xong nàng lại thở dài: “Được rồi, Thanh nhi ngoan, đại bá thương cháu, sau này dọa cháu sợ nữa”
Thanh nhi lắc đầu: “Đại bá mẫu, Thanh nhi sợ, người đừng lo lắng”
Lại sờ bụng của Lưu đại phu nhân giọng : “Muội muội cũng đừng sợ, tỷ tỷ bảo vệ muội”
Lưu Uyển Thanh ngoan ngoãn theo Thúy nhi về viện
Lưu đại phu nhân cười, nhấp ngụm trà, khóe miệng khe khẽ cong lên, tay sờ sờ bụng của mình:
“Thanh nhi giống như tri kỷ của ta, đứa này chính là phúc tinh của ta, nàng trong bụng ta có muội muội, đầy tháng, ta liền có hỉ, lại nhu thuận sao chép kinh, chữ càng viết càng thấy đẹp, sau này trưởng thành nhất định rất có triển vọng, chỉ tiếc là, xuất thân thấp hèn chút, chỉ là thứ xuất, nếu có thể gả cho gia đình tốt”
đến đây, Lưu đại phu nhân lại than thở: “Đứa đáng thương, gặp phải mẹ cả biết điều như vậy, nàng và Nguyệt nhi đứng chung chỗ, nhưng so với đứa động tí mở miệng, ngậm miệng đều mình là con vợ cả, mạnh mẽ hơn rất nhiều”
Bạch ma ma đứng ở bên cạnh : “ phải như vậy sao?. Nhưng lão nô hiểu, chỉ là thứ xuất con vợ cả, đâu có đáng để khoe khoang như vậy?. Mặc dù thân phận nhị tiểu thư thể so với nàng, nhưng mà, nhị tiểu thư cũng rất có hiểu biết giúp ngài giải vây, vạch trần bộ mặt của hồ ly tinh đội lốt mèo , theo lão nô nhìn thấy, bây giờ gia cũng sủng ái nàng ta nữa, đến lúc đó còn mặc ngài thu thập nàng ta sao?”
Lưu đại phu nhân thở dài: “Sợ là gia cảm thấy áy náy hôm nay lại vì thiếp thất mà ngài ấy trừng mắt, cáu giận với ta, trong khi ta vẫn còn mang thai, người khác biết, ngươi còn biết sao?. Cần gì ở đây những lời ta thích nghe, ta còn đoán là, chờ thêm 2 ngày, nàng ta nhất định giả vờ mềm yếu, chứng tỏ mình phải cố ý đến đây, gia phải sủng nàng ta nhất ở chỗ đó sao?. Thôi, ta cũng nghĩ thông suốt, giống như ngươi , nàng ta muốn đánh cũng đánh lại ta, phải chỉ là trò chơi sao?.
Ta cần gì phải nổi giận với nàng ta?. Chỉ là Thanh nhi rảnh rỗi hay đến đây chơi, nếu trong lòng ta cũng nỡ”
Bạch ma ma gật đầu, con mắt xoay xoay : “Có muốn nô tỳ dạy nhi tiểu thư vài lời , tình cảm của người bây giờ tốt như vậy, nhị tiểu thư nhất định ngoan ngoãn nghe theo lời người”
Lưu đại phu nhân híp mắt, lập tức vẫy tay áo :
“Thôi, ta lòng thích bé này, những chuyện bẩn mắt như thế, nên để nàng dính vào”
“Nhưng nhị tiểu thư rồi cũng trưởng thành, biện pháp này của lão nô tuy rằng hơi tư lợi, nhưng mà cũng tốt cho nhị tiểu thư, mặc dù bây giờ nhị tiểu thư được ở bên cạnh lão phu nhân, nhưng mà suy cho cùng thứ xuất vẫn là thứ xuất, chừng đến lúc đó lão phu nhân thao túng người, nhiều nhất cũng chỉ được gả cho thứ tử của nhà nào đó làm vợ cả, nhưng những ngày tháng đó, được dễ chịu, nếu như bây giờ nhị tiểu thư được chạm trán với những thứ này sớm, tự lập môn hộ, cũng có chỗ tốt, phải sao?”
Lưu đại phu nhân thở dài: “Được rồi, bất kể như thế nào, Thanh nhi vẫn còn , việc này nên ngừng lại ở đây , bên phía Tử Oánh có động tĩnh gì mới ?”
Bạch ma ma thấy vậy cũng gì, thấy Lưu đại phu nhân hỏi thăm về Tử Oánh, vội vã :
“Mấy ngày nay, ngược lại nàng ấy lại nhận làm Phật gia, ngày ngày sao chép kinh, là muốn cầu phúc cho người, lão nô thấy, nàng ta muốn tỏ ra yếu kém với người”
Khóe miệng Lưu đại phu nhân cong lên: “Chịu thua?. Yếu thế sao?. Hừ, theo dõi sát chút, nếu như nàng ta thành thành , ta để cho nàng ta làm sủng thiếp của nàng ta, nhưng nếu như hiểu chuyện… Hừ, vậy đừng trách lòng ta ngoan độc”
“Lão nô thấy người quá thiện tâm, lúc này lại muốn cho nàng ta cơ hội” Lưu đại phu nhân thương sờ sờ bụng của mình, vẻ mặt hy vọng:
“Chỉ vì muốn tích phúc cho con sắp chào đời của ta”
Lưu Uyển Thanh trở về phòng, mới nhàng thở ra, được môt lát, Thúy nhi lại bưng bát canh vào phòng an ủi :
“Nhị tiểu thư, người uống cái này , là đại phu nhân cố ý dặn dò Tình nhi bảo nô tỳ mang lên cho người uống”
Lưu Uyển Thanh cong cong khóe miệng, lại gật gật đầu , Thúy nhi vội vã cẩn thận tiến lên thổi thổi:
“Thúy nhi, tỷ tốt”
Thúy nhi sửng sốt, lập tức mặt hơi đỏ lên: “Nhị tiểu thư,.. Những thứ này, là điều nô tỳ phải làm, lúc trước, nô tỳ cung kính khi nhìn thấy nhị tiểu thư, nhưng mà sau này, nô tỳ tâm hầu hạ nhị tiểu thư… Nô tỳ…”
Lưu Uyển Thanh đương nhiên hiểu tấm lòng của nàng, vội vàng gật đầu: “Thanh nhi hiểu, Thúy nhi tỷ đối với Thanh nhi rất tốt, sau này ta cũng đối xử tốt với tỉ”
Thúy nhi thấy Lưu Uyển Thanh như vậy cũng thở phào nhõm, tính tình của mình tuy có chút kì quái, nâng cao đạp thấp, nhưng mình tuyệt đối là nô tài trung thành, nếu như mình lên thuyền của nhị tiểu thư, sau này bất kể như thế nào cũng phải tận tâm tận lực với nhị tiểu thư, bây giờ, bên cạnh nhị tiểu thư sắp có người mới….Mình phải biểu đạt lòng trung thành, bằng , tại nhị tiểu thư như vậy, đến lúc đó, bị người mới thâu tâm, vậy ….
Tử Nhụy gõ gõ cửa: “Nhị tiểu thư, người ngủ chưa?”
Thúy nhi khẽ nhíu mày, giờ này còn đến gõ cửa, ràng là để nhị tiểu thư vào trong mắt. Lưu Uyển Thanh dụi dụi mắt, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, mím môi:
“Bảo nàng có việc gì, để ngày mai hãy ”
Có số người lại hếch mũi lên mặt, đạo lý ấy, ràng mình biết rất , huống chi, mình sống trong Hầu phủ to như vậy, có thời gian cần cứng rắn phải cứng rắn, chuyện nô tỳ ỷ mạnh khi dễ chủ tử, là chuyện hiếm thấy trong Hầu phủ
Dù sao Thúy nhi cũng là người trong viện của lão phu nhân, tùy mặt gửi lời, nàng rất hiểu, nên gật gật đầu, xoay người đắp chăn cho Lưu Uyển Thanh :
“Người cứ giao cho nô tỳ”
Sau đó, nàng mở cửa phòng, ngăn Tử Nhụy muốn vào phòng :
“Tử Nhụy tỷ tỷ, sắp đến canh ba rồi, tỉ nên nghỉ ngơi sớm , nhị tiểu thư ban ngày bị kinh sợ, đại phu nhân sai nô tỳ bón canh an thần cho nàng, cơm tối cũng ăn được bao nhiêu, vất vả mới nằm ngủ được, muội biết, muội chỉ là nha hoàn nhị đẳng, nên những lời này ở trước mặt tỉ, nhưng nhị tiểu thư là chủ tử, nếu như Tử Nhụy tỉ tỉ nửa đêm gõ cửa, quấy rầy nhị tiểu thư nghỉ ngơi, chuyện có gì lớn
Nhưng nếu để người khác nhìn thấy, ngày mai lại có người bẩm báo với đại phu nhân, những người làm nô tỳ như chúng ta lại ức hiếp chủ nhân, chuyện như vậy, nếu đồn ra ngoài hay cho lắm”
Tử Nhụy sửng sốt, nàng vốn bị hạn chế cho rời khỏi viện, tức giận bụng, vốn định ra oai phủ đầu với nàng ta chút. Kết quả lại khiến bản thân càng thêm tức giận, nhưng mà ngờ, Thúy nhi từ trước đến giờ chỉ biết vâng vâng dạ dạ, lại dám với mình như vậy.
Nàng mở miệng, muốn gì đó, nhưng suy nghĩ tới bây giờ mình bị hạn chế ở trong viện này, nhất định là chủ ý của phu nhân. Chẳng lẽ chuyện nàng và Oánh di nương bị lộ rồi sao?
Vậy phải vì mình đặt kì vọng vào sai người rồi sao?. Vậy chẳng phải là ngồi chờ đại phu nhân thu thập sao?
Nàng vội vã mím môi : “Xem Thúy nhi muội muội kìa, phải nhị tiểu thư của chúng ta mỗi ngày đều sao chép kinh Phật sao?. ngờ người lại nghỉ sớm như vậy, muội muội có điều biết, hôm nay ta rời khỏi viện, cho nên ta biết, ta vốn định đến hỏi nhị tiểu thư có đói bụng ?.
Có muốn dặn phòng bếp chuẩn bị đồ ăn khuya ?. Nếu như vậy, ta về trước, quấy rầy nhị tiểu thư nghỉ ngơi nữa”
Thúy nhi cũng là người hiểu chuyện, nên cười cười :
“Nguyên lai là như vậy, muội muội hiểu chuyện, lại hiểu lầm tỉ tỉ, mong tỉ tỉ người đừng chê cười”
“Sao có thể a, muội chỉ trung thành bảo vệ chủ thôi, làm gì có lỗi gì chứ”
Chương 19:
Edit: Cellina
“Chủ tử, người đừng tức giận kẻo có hại đến sức khỏe, sợ là Hầu gia chỉ tin vào lời của tiểu tiện nhân kia cho nên mới hiểu lầm người, chờ ngày mai người giải thích với Hầu gia chút, Hầu gia hiểu nỗi khổ tâm của người, bây giờ ràng đại phu nhân kết hợp với tiểu tiện nhân kia để hạ bệ người”
“Ai… vì sao lại như vậy?. Ta biết ta chỉ là tiện mệnh chẳng đáng tiền, ở Như Ý lâu làm nữ trong sạch ( bán nghệ bán thân) vốn định cứ như vậy đơn đến già…cũng ngờ, ngày đó Hầu gia giống như hùng trong lòng ta, xuất trước mặt ta, cứu vớt ta, cứu vớt cuộc đời ta….Vì Hầu gia, ta tự mình phá vỡ lời thề, thà làm vợ của nhà nghèo cũng làm thiếp của người có tiền, ta cầu cái gì khác vì sao phu nhân lại tin ta?
Nàng cao cao tại thượng như vậy, coi ta giống như con kiến, nhưng ta tuyệt đối ngờ, phu nhân lại đối xử với ta như vậy, ….Còn có nhị tiểu thư đáng , nhu thuận như vậy, lòng hướng Phật, thế nhưng cùng với đại phu nhân, như thế….”
“Đúng vậy a chủ tử, theo ý của nô tỳ, việc này thể thôi như vậy, ít nhất cũng phải dạy cho đại phu nhân bài học, nếu sau này nàng ta nhất định còn khi dễ người”
“, , , Hạnh nhi, làm sao ta có thể làm chuyện tốt với đại phu nhân chứ?. Nàng là phu nhân, là chủ mẫu, mà ta…Chỉ là ngọn cỏ , lục bình giữa dòng nước… hạt cát có là gì?. Huống hồ bây giờ ta vào thanh lâu, cũng phải là dân thường còn có tôn có tôn nghiêm gì có thể đây?”
“Chủ tử, xuất thân phải là lỗi của người, lúc trước người bán mình chôn cha, người có lòng hiếu thảo như thế làm sao có thể có tôn nghiêm?. Huống chi Hầu gia thay đổi xuất xứ cho chủ tử, chuyện của phu nhân người cứ giao cho nô tỳ , nô tỳ nhất định làm cho nàng ta có khổ cũng ra được”
Kiều di nương cầm tay của Hạnh nhi: “Hạnh nhi, ngươi theo ta nhiều năm như vậy, là ta làm phiền ngươi, nếu phải vì ta khi đó ngươi cũng phải bị bán vào Như Ý lâu, cũng tại ta tốt, nếu ngươi cũng , cũng bị buộc…Tiếp khách…Sao ngươi có thể tốt bụng như vậy, lại vì ta suy nghĩ như vậy. Ngươi nên trách ta, trách ta a”
Hốc mắt Hạnh nhi cũng đỏ lên: “Nô tỳ làm sao có thể trách chủ tử, nô tỳ chỉ biết theo người, chăm sóc người, cho dù thân người có xu, hoàn toàn có thể đem nô tỳ bán , nhưng người có làm vậy, để nô tỳ lại bên cạnh người, cuối cùng người ko còn cách nào khác phải bán mình vào Như Ý lâu, khi đó, người làm sao còn có năng lực lo cho nô tỳ?. Lúc người được Hầu gia chuộc khỏi Như Ý lâu, cũng quên cầu Hầu gia cứu nô tỳ, người đối với nô tỳ tốt, đại ân đại đức của người, đến bây giờ nô tỳ còn khắc cốt ghi tâm, tại sao lại trách người?”
Kiều di nương cầm khăn tự mình lau nước mắt cho Hạnh nhi: “Chuyện ấy… Vậy trừng phạt phu nhân thôi, vì cái gì khác, chỉ vì làm cho phu nhân hiểu cái gì là “báo ứng kiếp này” sau này đối xử nhu hòa hơn với mọi người, đúng ?. Chúng ta chỉ vì muốn tốt cho phu nhân thôi, đúng ?”
“Ân, chủ tử, người là người tốt” Hạnh nhi mạnh mẽ gật đầu
Lưu đại phu nhân được Bạch ma ma và Tình nhi dìu tản bộ ở trong sân, Lưu Uyển Thanh lôi kéo tay của Bảo nhi dưới quản lý của nha hoàn, bà tử, theo phía sau Lưu đại phu nhân:
“Phu nhân, chúng ta đến đình đó nghỉ ngơi chút , người thời gian hơn chun trà rồi, để nô tỳ đấm chân cho người”
Lưu đại phu nhân gật đầu với Bạch ma ma bên cạnh: “Tình nhi là nha đầu có hiểu biết, có vú và Tình nhi ở bên cạnh, ta có gì yên tâm nữa”
Bạch ma ma vội vàng cười : “Là người cất nhắc nàng, nha đầu này đáng được khen ngợi”
“Vì sao đáng?. Ta thấy hết sức xứng đáng, năm mới này Tình nhi cũng được 15 tuổi, đến lúc đó, nếu có xem trọng đối tượng nào, chỉ cần với ta tiếng, ta bạc đãi nàng”
Bạch ma ma vội vã lời cảm tạ Lưu đại phu nhân, Tình nhi ở bên cạnh sớm đỏ mặt, ngượng ngùng, lúc này, lòng bàn chân của Lưu đại phu nhân vừa trợt cái:
“A………”
“Đau quá….”
“Phu nhân”
“Nhị tiểu thư…..”
“Thanh nhi…. Bụng của ta……A…….”
……Hỗn loạn mảnh…..
Lưu lão phu nhân được Tử Mộng dìu đỡ, cầm quải trượng giậm giậm :
“Thế nào rồi?”
lâu sau, Lý ma ma ra : “Người yên tâm, tuy rằng đại phu nhân bị động thai, nhưng lúc ngã xuống có nhị tiểu thư chạy tới làm đệm lót, mới bảo vệ được đứa ”
Lưu lão phu nhân vỗ vỗ ngực: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, Thanh nhi đâu?”
“Nhị tiểu thư chịu nổi sức ép của đại phu nhân, cho nên chân bị gãy, chỉ có điều đại phu lưu lại mầm bệnh, chỉ là phải chịu khổ thời gian”
Nghe Lý ma ma như vậy, Lưu lão phu nhân làm sao có tâm trạng ngồi chờ, vội vàng muốn thăm Lưu Uyển Thanh, còn chưa vào nhà, thấy Thúy nhi cầm khối bố hốt ha hốt hoảng chạy ra, thiếu chút nữa đụng phải Lưu lão phu nhân :
“Hấp tấp cái gì?. Nếu như đụng lão phu nhân ngã xuống, coi chừng ngươi phải ăn đại bản đấy”
Thúy nhi sửng sốt, lập tức quỳ phịch xuống mặt đất : “ hay rồi, nhị tiểu thư nàng….”
“Như thế nào?” Lưu lão phu nhân vẻ mặt sốt ruột hỏi
Tử Mộng bên vội vàng nháy mắt với Thúy nhi: “ nhanh , ấp a ấp úng cái gì”
Thúy nhi cắn môi, trực tiếp tiến đến trước mặt Lưu lão phu nhân, Lý ma ma vội vã muốn ngăn lại, nhưng Lưu lão phu nhân khoát tay áo :
“ là lúc nào rồi, ngươi mau ”
Chỉ thấy Thúy nhi thầm bên tai Lưu lão phu nhân vài câu, cầm thứ gì đó trong tay đưa cho bà, lúc này Tử Mộng với Lý ma ma mới nhìn , là quần lót của bé , phía toàn là máu
Thúy nhi dù sao cũng là đại nương, nhưng vẫn bối rối, đám người Lưu lão phu nhân cần phải rồi:
“Mau mau, mau mời đại phu đến đây, , bảo chạy nhanh đến đây”
chờ Lưu lão phu nhân mở miệng, bên Lý ma ma dặn dò Tử Mộng, Tử Mộng gật đầu chạy ra ngoài
Thúy nhi rất biết tùy mặt gửi lời, giúp Lý ma ma dìu Lưu lão phu nhân vào trong nhà, lúc này Lưu Uyển Thanh vẫn còn hôn mê, đùi phải cố định tấm ván gỗ, khóe mắt vẫn còn chảy nước mắt…. Lưu lão phu nhân nhớ lại từng chút từng chút, lúc Lưu Uyển Thanh ở bên cạnh mình, nước mắt như hạt châu rơi xuống:
“Cháu nội đáng thương của ta, như vậy còn chịu vết thương lớn như thế, tại sao vẫn còn hôn mê?”
Đương nhiên đối tượng được hỏi là Thúy nhi, Thúy nhi vội vã gật đầu, lệ rơi đầy mặt :
“Nô tỳ cũng biết, nhị tiểu thư là khổ, nãy giờ ngất 3 lần”
“Cái gì?. Ba lần?. Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?. Ngươi kể tỉ mỉ cho ta nghe”
“Vâng, vâng” Thúy nhi dám đứng, vội vã quỳ xuống:
“Lúc đó, đại phu nhân vốn định đến đình nghỉ ngơi, chỉ là chưa được vài bước, thấy Lưu đại phu nhân trượt chân, mắt thấy sắp ngã xuống, Tình nhi và Bạch ma ma cũng hốt hoảng, lúc đó nhị tiểu thư phía sau Lưu đại phu nhân, vội vàng chạy đến đỡ người, cho nên bị đại phu nhân đè ở dưới thân, lúc nô tỳ, Bạch ma ma và Tình nhi nâng đại phu nhân dậy
nhị tiểu thư hôn mê, sau đó lúc đại phu đến khám có tỉnh lại lần, nhưng lại kêu đau chân, lát sau lại hôn mê, đại phu ra lệnh cho nhóm nô tỳ đè chân của nhị tiểu thư lại, lúc bó xương, nhị tiểu thư bị đau nên tỉnh lại, sau đó lại bất tỉnh, lão phu nhân, chuyện lần này đơn giản, nô tỳ chính mắt nhìn thấy nơi đại phu nhân ngã xuống có vũng dầu cải lớn, bằng , Thúy nhi và Bạch ma ma cũng đỡ được Lưu đại phu nhân, cũng ngã sấp xuống, đại phu nhân đối tốt nhị tiểu thư, lúc ấy….”
Lưu lão phu nhân hừ tiếng: “ là vô pháp vô thiên rồi. thăm dò cho ta, ngay cả chủ mẫu cũng dám hãm hại, có phải nếu ngày nào đó nhìn lão thái bà ta vừa mắt, cũng muốn hãm hại ta hay ?. đáng thương cho cháu ngoan của ta”
“Đúng vậy, nhị tiểu thư là đứa hiếu thuận, lại xả thân quên mình cứu đại phu nhân. làm cho lão nô khâm phục”
“Ai, tính tình của đứa này thế nào ngươi cũng nên biết, người khác đối xử tốt với nàng, nàng đối xử tốt với họ gấp 3 lần”
“Lão phu nhân, Trương đại phu đến rồi”
Tiếp nhận quần lót đầy máu, đại phu :
“Đứa còn quá , cũng có phòng ngự gì, lão phu nhân cần phải chăm sóc nàng tốt, tĩnh dưỡng vài ngày ổn thôi”
“Đương nhiên, đương nhiên, cháu của ta vì cứu đại bá mẫu của nó tuổi còn xông đến, người nên viết đơn thuốc, xem thử có thể để lại di chứng gì ?”
“Người yên tâm, nhị tiểu thư của quý phủ tuổi còn có lòng hiếu thảo như thế, làm lỡ tiền đồ của nhị tiểu thư, theo ý kiến của lão phu, nên mời ma ma đức cao vọng trọng lại có nhiều kinh nghiệm, cũng thỏa đáng hơn”
“Đương nhiên, Lý ma ma…” Lý ma ma vội vã móc 12 lượng bạc đưa cho đại phu
Trương đại phu vội vã xua tay : “Đây là việc lão phu nên làm, làm sao dám nhận”
Lưu lão phu nhân cười :
“ phải vì chuyện gì khác, chỉ là làm phiền người phải chạy đến đây, chút thành ý thôi” Trương đại phu từ chối phen được, đành phải cười cười nhận bạc
Khi Lưu đại phu nhân tỉnh lại, dĩ nhiên nghe Bạch ma ma về tình hình của Lưu Uyển Thanh, Lưu đại phu nhân sửng sốt :
“Ngã nặng như vậy sao?”
Bạch ma ma ở bên cạnh thở dài : “Lão nô ngờ, nhị tiểu thư lại chạy đến làm đệm thịt cho người, đứa này là hiếu thuận, chỉ là người hãy yên tâm. Trương đại phu kê đơn, Lưu lão phu nhân mời người bên cạnh của Tiên hoàng hậu, Dư ma ma ở ngoài cung làm chứng, bây giờ có quần lót dính máu kia làm chứng, làm lỡ chung thân đại của nhị tiểu thư”
Nghe Bạch ma ma như vậy, Lưu đại phu nhân mới nhàng thở ra: “ tồi, tồi, thế chân con bé sao rồi?. Có phải để lại di chứng gì ?. được, ta phải thăm nó chút”
Bạch ma ma vội vàng đè Lưu đại phu nhân lại: “Người làm cái gì vậy?. Người suýt nữa sinh non, đại phu , người phải nằm giường tĩnh dưỡng, thể xuống giường lại, nếu như người có nguy hiểm gì, chẳng phải hy sinh của nhị tiểu thư là vô ích sao?. Người yên tâm, đại phu , nhị tiểu thư tuổi còn , xương cốt lành rất mau, để lại di chứng, chỉ là hơi chịu đau chút thôi”
Lúc này, Lưu đại phu nhân lau nước mắt :
“Đứa đáng thương, là ta làm hại nó, rốt cuộc là ai động tay động chân?. điều tra ra chưa?”
Trong mắt Lưu đại phu nhân lên tia ngoan độc
“Người yên tâm, quá 3 ngày, nô tỳ nhất định điều tra ràng” Lưu đại phu nhân gật đầu, ân tiếng :
“Trong ngày thường ta ra tay, tưởng ta là bồ tát sao….Đúng rồi, mượn việc này, nhận Thanh nhi làm còn thừa tự ngươi nghĩ thế nào?”
Last edited by a moderator: 1/6/15