1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ vợ kế - Uyển Tiểu Uyển (TS, gia đấu) (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 84

      Edit: hoa hồng


      Lý Thái y vội vàng chạy tới được tin tức Lộ Vương phi cùng Trần Linh Nhi những ngày gần đây lấy danh là dưỡng thai bước chân ra khỏi phòng kia chậm rãi tiêu sái tiến vào Uyển Uyển.


      "Khang nhi! Con làm cái gì vậy! Từ xưa tới nay nữ tử ở trong phòng sinh con sao có thể để nam tử vào! Con nhanh ra cho ta! Đây là đại xúi quẩy!"


      Lục Khang để ý tới Lộ Vương phi, lạnh lùng nhìn lướt qua vẻ mặt mang theo vui sướng trong mắt của Trần Linh Nhi "Nếu như bây giờ Uyển Thanh vô vậy liền thôi! Nếu như nàng có chuyện, bản Thế tử mặc kệ là ai. . . Cũng cùng nhau bội tội !" xong nhìn lướt qua bụng của Trần Linh Nhi, Trần Linh Nhi theo bản năng che bụng lại. . .


      Lúc này Lộ Vương phi tức giận tồi!"Con. . . .Con. . . Cái đồ nghiệt tử này! Con muốn bản Vương phi đền mạng chôn cùng tiện nhân kia sao!"


      Lục Khang nghiêm mặt lại, nhìn ngũ quan chen chung chỗ của Lộ Vương phi cái thản nhiên "Ngài quá lo lắng, nhi tử là hung thủ!"


      Lộ Vương phi vẫn chưa mất hết lý trí theo bản năng quay đầu lại nhìn về phía Trần Linh Nhi, Trần Linh nhi sửng sốt chút, ngay sau đó vẻ mặt mang theo uất ức "Nương, làm sao con dâu có thể làm, mấy ngày nay con dâu sợ. . . Sợ có người rắp tâm lập kế hoạch hại con, liền ở trong phòng ra khỏi cửa, chỉ là vì. . . Vì tránh tai ương, bằng hôm nay là con dâu thể giải tích rồi!"


      Lộ Vương phi đảo con ngươi, mặc dù trong lòng cũng tin hoàn toàn, thế nhưng tư thế này dĩ nhiên là đứng về phía Trần Linh Nhi.


      Lúc này Thúy nhi đỏ mắt chạy ra "Thế tử gia. . . Chủ tử. . . xong rồi."


      Lục Khang vội vàng đưa tay ra "Lý Thái y mời vào!"


      "Khang nhi! Con điên rồi sao! Nàng ta sinh con sao có thể để cho thái y vào xem! Đây quả là! Quả tuân thủ nữ tắc! Nếu như hôm nay Lý Thái y tiến vào, vậy mặt mũi Lộ Vương phủ chúng ta để ở đâu! Lộ Vương phủ chúng ta trở thành chuyện cười cho cả Kinh Thành!Con nghĩ qua sao!"


      "Nàng là thê tử của gia! Cũng là Thế tử phi! Mạng của nàng so cái gì cũng quan trọng hơn! Lý Thái y ngươi còn đứng ngây đó làm gì!"


      "Dạ dạ"


      Lộ Vương phi trơ mắt nhìn Lý Thái y vào phòng sinh, nắm chặt tay. . . Vì nữ tử hạ tiện, Khang nhi lại chống đối mình như vậy! Nhất định lần này là tiện nhân kia sử dụng thuật!


      Xông lên phía trước "Khang nhi, coi như Lưu Uyển Thanh sống lại, cũng thể làm Thế tử phi của Lộ Vương phủ chúng ta rồi !"


      "Người mệt mỏi rồi, vẫn là về trước, đây là chuyện của nhi tử, chính con tự mình xử lý."


      "Con! Cái nghiệt tử này!"


      Trần Linh Nhi hé mắt, ngay sau đó liền

      tiến lên đỡ Lộ Vương phi “Nương, xin người bớt giận, bị chọc tức hỏng thân thể đáng, “Thế tử gia giờ cũng bình tĩnh, vì người nọ khiến người cùng Thế tử gia sinh ra hiềm khích giữa hai mẹ con liền đáng phải sao.”


      Lộ Vương phi hừ tiếng nhìn Trần Linh Nhi, hổ là đại gia khuê tú hiểu đạo lý, đây mới là con dâu tốt lý tưởng của mình!


      Lục Khang lạnh lùng nhìn Trần Linh Nhi cái, thân thể Trần Linh Nhi theo bản năng run lên dựa vào sau lưng Lộ Vương phi, mang bộ dáng thận trọng.


      Lộ Vương phi hừ lạnh tiếng “Thế nào? Chẳng lẽ con biết Linh Nhi mang cốt nhục của con trong bụng sao!”


      Lục Khang nắm chặt tay lại, chỉ có cảm giác cả người mình sức lực, gặp phải mẫu thân như vậy cũng là vận mệnh của mình! muốn nhiều lời nữa, cho Tiểu Mễ Tử cái ánh mắt liền xoay người vào phòng sinh. Lộ Vương phi thấy vậy càng thêm khó nén lửa giận trong lòng, hơn nữa Trần Linh Nhi bên cạnh còn thêm dầu vào lửa, liền muốn xông vào.


      Tiểu Mễ Tử nhắm mắt đưa tay cản lại, Lộ Vương phi giơ tay lên quăng cho cái tát “Nô tài hạ tiện đáng chết! muốn sống nữa sao? Bổn Vương phi mà ngươi cũng dám ngăn cản! Người đâu mang xuống loạn côn đánh chết cho bổn Vương phi!”


      Chỉ thấy thị vệ trong viện người cũng động, Lộ Vương phi thấy vậy tức giận đến toàn thân phát run! “Hảo a! Hảo a! Xem ra bổn Vương phi sai khiến được các ngươi! Các ngươi chờ đó cho bổn Vương phi!”


      xong kéo Trần Linh Nhi rời khỏi Uyển Uyển tới thư phòng của Lộ Vương.


      Bên trong thư phòng, Hạ trắc phi săn sóc, đấm lưng cho Lộ Vương “Vương Gia, thiếp cảm thấy Thế tử gia cùng tỷ tỷ mâu thuẫn càng ngày càng lớn, hôm nay… Thiếp nhìn, hay là ngài ra mặt hảo hảo khuyên nhủ tỷ tỷ, bây giờ tỷ tỷ…” Hạ trắc phi phát giác Lộ Vương hơi nhíu mày liền lập tức ngậm miệng “Là thiếp vượt quá giới hạn, Vương Gia cũng nên sinh khí với thiếp.”


      Lộ Vương kéo tay Hạ trắc phi vai mình xuống “Bổn vương tự nhiên giận nàng, chỉ cần nàng biết thân phận mình, Bổn vương tự nhiên bạc đãi nàng.” xong hai mắt tình lưỡng lưỡng tương vọng* với Hạ trắc phi……


      (* tình: mối tình thầm kín; Lưỡng lưỡng tương vọng là (OST) nhạc phim Liêu Trai Hoa Tử, câu này dùng để chỉ tình nhân, có thể hiểu là hai người này xa cách mà nhìn nhau giống như em đầu sông cuối sông ấy.)


      Đẩy cửa thư phòng Lộ Vương ra, Lộ Vương phi nhìn thấy màn này, đối với bà quả thực là “họa vô đơn chí” giận đến tái mặt, vẻ mặt có chút hung tợn “Vương Gia, xin ngài cho thiếp tờ hưu thư ! Chức Lộ Vương phi sợ là thiếp đảm đương được rồi! Trong Lộ Vương phủ này cũng có chỗ cho thiếp chuyện nữa rồi!”


      Lộ Vương cau mày, lướt qua sau lưng Lộ Vương phi nhìn gã sai vặt trông cửa, cả giận “Có biết quy củ hay ? hồ đồ cái gì vậy!?”


      Hạ trắc phi cũng sững sờ sau đó liền dịu dàng vỗ vỗ sau lưng của Lộ Vương “Vương Gia bớt giận, đừng tức giận hư thân thể.” Lại tới trước mặt Lộ Vương phi “Tỷ tỷ, chuyện gì khiến ngài lựa lời mà như thế, cũng may có người ngoài nghe thấy, đối với Lộ Vương phủ chúng ta tốt lắm.”


      Lời vừa dứt liền đổi lấy cái tát của Lộ Vương phi, chỉ thấy Hạ trắc phi “A” tiếng té ngã đất.


      Lộ Vương tức giận đứng dậy, tiếng vang lớn khiến cho thị vệ trong viện chạy vào, Lộ Vương nổi giận gầm lên tiếng “Cút”.


      Trần Linh Nhi che bụng núp ở sau lưng Lộ Vương phi, Tiểu Đào bên cạnh càng chẳng dám thở mạnh.


      Chỉ thấy mặt Lộ Vương trầm xuống từng bước từng bước tới trước mặt Lộ Vương phi, Lộ Vương phi hơi ngẩng đầu vừa muốn mở miệng cũng chỉ thấy Lộ Vương giơ tay lên đánh bà cái!


      Lộ Vương phi giật mình, mặt tràn đầy phẫn nộ cùng thể tin được…..


      “Ông đánh ta? Vì tiện thiếp! Ông đánh ta! Ông quên năm đó quỳ gối trước mộ của ca ca ta phát thệ sao! Tại sao có thể đối xử với ta như thế! Tại sao có thể! Tại sao có thể!” Lộ Vương phi giống như kẻ điên tiến lên đánh loạn lên Lộ Vương….. Lộ Vương hung hăng đẩy bà cái, Lộ Vương phi té ngã đất đồng thời liên lụy tới Trần Linh Nhi sau lưng, chỉ thấy Trần Linh Nhi thét lên tiếng….. Che bụng của mình kêu đau….


      Máu, chảy từ từ xuống mặt đất!


      Lộ Vương phi há miệng….. Gương mặt Hạ trắc phi lại là thể tưởng tượng nổi cùng sợ hãi cùng uất ức… Chỉ là trong mắt kia còn cất giấu phần hài lòng cùng tính toán. Mặt Lộ Vương trầm xuống “Còn đứng ngây ra đó làm gì! Mời thái y! Bà đỡ!”


      Tự nhiên là phen hỗn loạn rồi.
      Phong Vũ YênTôm Thỏ thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 85

      Edit: hoa hồng


      Lý Thái y giữ chặt thứ gì đó mà Lâm ma ma đưa tới, nhướng mày. . . Thế tử gia thấy vậy vội vàng hỏi thăm "Thế nào?"


      "Hồi thế tử gia, mới vừa rồi nhìn mạch tượng của Thế tử phi, Thế tử phi trong ngày thường hay chú trọng bảo dưỡng, thân thể rất tốt, tại lại biết được Thế tử phi trúng “Nhuyễn thanh hương” chỉ cần uống đúng thuốc dĩ nhiên là có việc gì, chỉ là. . . ."


      "Chỉ là cái gì!"


      "Chỉ là đứa bé ở trong bụng Thế tử phi quá lâu. . . Sợ rằng ngột mà chết. . . Thế tử gia là muốn bảo vệ thế tử phi hay là bảo vệ đứa bé?"


      Lục Khang trầm mặt. . . Thúy nhi cùng Quả nhi ở bên cũng lo lắng nhìn , chỉ sợ câu bảo vệ đứa bé! Dù sao ở niên đại này, đứa bé luôn có địa vị quan trọng hơn nữ nhân.


      "Bản Thế tử gia muốn mẹ con các nàng bình an!" xong liền lạnh lùng nhìn Lý Thái y. . . Cuối cùng lại khẽ thở dài "Toàn lực bảo vệ thế tử phi!"


      Đúng lúc này, Tiểu Mễ Tử ở ngoài cửa hô lên "Hầu Gia phu nhân, Tiểu quận chúa đến."


      "Thế nào rồi? Thanh Thanh thế nào rồi!!!" Lưu Đại phu nhân hỏi câu chờ Lục Khang trả lời liền tới trước giường của Lưu Uyển Thanh kéo tay còn lại của Lưu Uyển Thanh, chảy nước mắt "Là nương tốt, là nương biết dùng người thế nhưng lại đưa người có tâm tư sau lưng chủ tử vào bên cạnh con, con phải cố gắng lên, nếu nương cũng sống nổi nữa."


      "Thuốc tới." Đông Tú vội vội vàng vàng chạy vào.


      Lục Khang tiếp nhận chén thuốc tức đút cho Lưu Uyển Thanh, bao lâu Lưu Uyển Thanh hơi hơi tỉnh lại, mới mở miệng liền bị cơn đau dưới hạ thân truyền tới thiếu chút nữa thở nổi.


      "Chủ tử! Chủ tử, Tiểu Chủ Tử vẫn còn ở trong bụng, ngài gắng thêm chút sức!"


      Lưu Uyển Thanh chịu đựng đau nhức, nghĩ đến mình trước khi hôn mê giống như loáng thoáng nghe được tiếng con nít khóc sau đó liền ngửi thấy mùi thơm ngát, sau đó cái gì cũng biết, xem ra có người thừa cơ hội mình sơ hở rồi, tại Khâu ma ma có ở đây, chắc hẳn là bà ta! Trong mắt lộ ra chút dấu vết, làm tổn thương đứa bé của ta, ta tuyệt bỏ qua cho.


      Thấy Lưu Đại phu nhân Trịnh Nguyệt Như, trong lòng Lưu Uyển Thanh lòng cũng an tâm chút, thấy hốc mắt người cầm tay mình đỏ lên, vẻ mặt nôn nóng đau lòng của Lục Khang, trong lòng ngòn ngọt! Chàng thế nhưng vào phòng sinh! Nam tử vào phòng sinh là điềm xấu cực kỳ, điều này quả thực là chấp nhận được!


      Chàng lại đối xử với mình như thế, nếu như lần này mình có thể bình an, nhất định cũng phải đối xử với chàng như thế.


      “Uyển Nhi, gia ở cùng với nàng, đừng sợ! có việc gì!”


      Lưu Uyển Thanh dùng sức gật đầu, hai tay dùng sức nắm chặt tay Lục Khang…..


      được rồi, lại là chân ra trước, cái này sợ là được….. Làm sao mới tốt đây…” Lâm ma ma bên lo lắng .


      Lý Thái y nhìn thấy tình cảnh này vội vàng “Thế tử gia, ngài quyết định ! Nếu , sợ là Thế tử phi cũng được rồi!”


      Lưu Uyển Thanh sững sờ, vội vàng yếu ớt mở miệng ! Thiếp muốn đứa bé, gia… cần… cần vứt bỏ nó, gia đây là đứa bé của chúng ta!”


      Lục Khang đỏ mắt “Ngoan, Uyển Nhi tốt, chỉ cần nàng bình an, đứa bé chúng ta còn có thể có.” Lời này cũng chính là quyết định, Lý Thái y nghe vậy vội vàng bưng lại cái chén thuốc khác “Thế tử gia…”


      Lục Khang có chút run rẩy đưa tay nhận lấy chén thuốc, Lưu Uyển Thanh thấy vậy trợn to hai mắt hoảng sợ, gương mặt mang đầy nước mắt….. Quay đầu lại “! Nếu như gia vì thiếp mà giết đứa bé này, thiếp tuyệt đối sống mình! Thiếp thề!”


      Lúc này Thư Nhi cũng bị dọa sợ, oa tiếng khóc lên “Nương… Thư Nhi muốn nương… Ô ô ô… Thư Nhi muốn nương…”


      Thúy nhi vội vàng ôm Thư Nhi vào phòng sinh.


      Lưu Uyển Thanh nhìn Thư Nhi ở trong ngực Thúy nhi giãy giụa… mím môi “Gia… Thiếp có thể làm được! !”


      Trịnh Nguyệt Như nhìn tình cảnh này… Cắn răng “Ta ngược lại có biện pháp….. Nhưng mà…..”


      Lưu Uyển Thanh giống như tìm thấy được hy vọng cuối cùng “Nhị tẩu, tỷ , tỷ là người muội tin tưởng nhất.”


      Lưu Đại phu nhân cũng “Con mau, đến lúc này rồi, còn so với kết quả cầm cự như bây giờ tệ hơn sao!”


      “Đây là phương pháp sinh con thô sơ, khi còn bé ta theo nương ta đến thôn Trang Tử, trong thôn có vị phụ nhân khó sinh liền bị người ta ôm lên lưng con lừa, để con lừa xung quanh ở trong sân, cuối cùng liền sinh ra được, chỉ là biện pháp này cực kỳ tổn hại sức khỏe, sợ là tương lai cũng thể có thai được.” xong liền nhìn Lưu Uyển Thanh…


      Lưu Đại phu nhân nhìn Lục Khang, Lục Khang nắm chặt tay… với Lưu Uyển Thanh “Nàng sinh cho gia đứa con trai rồi, gia thỏa mãn.”


      Lộ Vương phủ dĩ nhiên là có con lừa, nhưng mà tuấn mã ít.


      Lưu Uyển Thanh bị Lục Khang bọc chăn lại ôm đến lưng ngựa, Lục Khang tự mình dắt ngựa… Lúc này Lưu Uyển Thanh chỉ có cảm giác đau đớn như mình bị xé rách, theo ngựa di chuyển từng vòng ở trong sân, rốt cuộc đứa bé thứ hai cũng bình an sinh ra.


      Lưu Uyển Thanh nghe thấy tiếng đứa bé khóc mới hơi nhếch khóe môi lên… Hôn mê bất tỉnh.


      Lâm ma ma ôm đứa bé thứ hai tới “Thế tử gia, là thiên kim tiểu thư.”


      Lục Khang nhìn hai mắt đứa bé nhắm chặt, ngũ quan đó cùng Lưu Uyển Thanh giống như từ khuôn mà đúc ra vậy, trong lòng mềm nhũn…


      ……


      Sáng sớm hôm sau.


      Lưu Uyển Thanh từ từ mở mắt… nghiêng đầu liền thấy Lục Khang canh giữ ở bên giường… “Đứa bé…”


      Lục Khang xoa xoa cái trán nàng “Nàng yên tâm, hai đứa bé đều mạnh khỏe, lúc này có bà vú xem rồi, nàng hãy yên tâm .”


      Lưu Uyển Thanh nghe thế… dịu dàng nhìn Lục Khang. Đợi nàng lần nữa ngủ, Lục Khang mới đứng dậy, xoay người ra ngoài, liếc nhìn Tiểu Mễ Tử chờ đợi ngoài cửa nghiêm mặt “Thẩm tra ra sao?”


      “Hồi gia, Khâu ma ma này ngược lại rất cứng miệng, nô tài tra ra nhiều lắm, chỉ biết nhà già trẻ của Khâu ma ma đều chết ở ngoài thành mười dặm bên cạnh sườn núi.”


      Lục Khang híp mắt lại “.”


      Trong địa lao Lộ Vương phủ.


      người Khâu ma ma đầy vết máu, cơ hồ cả người chỗ nào tốt cả, tại sợ là treo ngược hơi rồi, thấy Lục Khang tới liền cầu xin tha thứ “Thế tử gia cho lão nô thoải mái chút , lão nô cũng là bị buộc a…”


      Lục Khang chán ghét nhìn bà, bên Tiểu Mễ Tử tin tức tra được cho Khâu ma ma… Khâu ma ma sững sờ… ngay sau đó thét to “! thể nào! thể nào Nàng đồng ý với ta! Đồng ý với ta rồi mà!”


      “Chẳng lẽ bà biết chỉ có người chết mới đáng giá tin nhất sao?”


      Khâu ma ma chỉ cảm thấy cả người còn khí lực….. Trong mắt tràn đầy hận “Là Trần Linh Nhi!”


      Lục Khang gật đầu cái ý bảo Tiểu Mễ Tử cho bà ta sảng khoái.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 86 Kết thúc

      Edit: hoa hồng


      Lưu Uyển Thanh dựa vào giường, khóe miệng hơi nhếch lên dịu dàng nhìn hai Tiểu Bao Tử ngủ say bên cạnh mình.


      "Chủ tử, thân thể ngài mới tốt chút, nên nằm xuống nghỉ ngơi, chớ mệt, nữ nhân ở cữ sợ nhất là mệt mỏi huống chi lần sinh này của ngài lại suông sẻ."


      "Mệt mỏi cái gì? Ngồi đâu có mệt mỏi, đúng rồi, Thư Nhi đâu?"


      "Đại Thiếu Gia mới vừa ngủ rồi, Quả nhi trông."


      Lưu Uyển Thanh nhàng gật đầu "Quả nhi ngược lại rất cẩn thận."


      "Quả , nếu lúc đó phải là nha đầu kia tinh mắt, sợ rằng Lâm ma ma cũng được tốt, hôm nay Lâm ma ma đem Quả nhi thành ân nhân rồi, Quả nhi cùng nô tỳ , bây giờ nàng mà thấy Lâm ma ma là xấu hổ rồi."


      Lưu Uyển Thanh khẽ mỉm cười "Nàng còn trẻ tuổi, để nàng ở bên cạnh ngươi hảo hảo học hỏi ."


      "Vâng, nô tỳ biết rồi."


      Lục Khang vào, theo phía sau là vẻ mặt Tiểu Mễ tử có chút lo lắng, Lưu Uyển Thanh nghi hoặc nhíu mày . . .


      Miệng Lục Khang khẽ nhếch lên tới bên cạnh giường, Thúy nhi rất có ánh mắt thối lui bên, Lục Khang kéo tay Lưu Uyển Thanh "Sao ngủ nhiều chút?" xong rồi hướng bà vú bên cạnh Thúy nhi "Ôm Kỳ Nhi và Họa tỷ nhi xuống dưới ."


      Lưu Uyển Thanh dịu dàng nhìn hai Tiểu Bao Tử trong bọc, trong mắt lại mang theo tình cảm nhìn Lục Khang "Gia. . . Ngài như thế với thiếp, sợ làm hư thiếp sao?"


      Lục Khang cưng chìu sờ sờ cái mũi của Lưu Uyển Thanh "Gia dám cưng chiều, dĩ nhiên là sợ nàng trở nên xấu xa rồi, lần này nàng khổ cực rồi."


      " khổ cực, thấy Kỳ nhi, Họa tỷ nhi, lại có gia thương như vậy, ăn bao nhiêu khổ nữa thiếp đều cảm thấy khổ cực."


      "Gia để cho nàng chịu uất ức."


      "Nhưng. . ."


      "Yên tâm." Lục Khang vỗ vỗ lên tay Lưu Uyển Thanh để cho nàng yên tâm, Lưu Uyển Thanh thấy Lục Khang vậy cũng nhiều lời, cũng hiểu chàng lo lắng cho mình trong lúc ở cữ suy nghĩ quá nhiều, dưỡng tốt trong tháng, lại tâm bệnh khổ. Trong lòng tự nhiên là ngọt ngào, lại quét mắt nhìn Tiểu Mễ Tử cúi đầu sau lưng Lục Khang. . .


      "Gia, có phải xảy ra chuyện gì hay ?"


      Lục Khang gật đầu cái "Trần Linh Nhi sinh non rồi."


      Lưu Uyển Thanh nghe thế gật đầu cái cũng hỏi nhiều, Lục Khang khom người xuống hôn cái lên trán của nàng "Yên tâm, chuyện kế tiếp cũng do gia tới xử lý, nàng chỉ cần nghỉ ngơi cho khỏe."


      mặt Lưu Uyển Thanh lên nụ cười, dịu dàng nhìn gật đầu cái.


      Đợi sau khi Lục Khang , Thúy nhi mới cho Lưu Uyển Thanh "Chủ tử, sau khi ngài xảy ra chuyện, Lộ Vương phi mang theo Trần Linh Nhi tìm Vương Gia, nghe là Vương phi cùng Vương Gia xảy ra tranh chấp, mà Trần Linh Nhi bị liên lụy, mới dẫn đến sinh non.” đến đây, Thúy nhi cực kì hả giận “Nô tì muốn chính là ác giả ác báo! Quả chính là báo ứng kiếp này! Nghe đứa bé kia sinh ra được rồi, sợ là lúc này chuyển thế đầu thai rồi.”


      Lưu Uyển Thanh hơi hé mắt… Chắc hẳn Lục Khang cũng để cho Trần Linh Nhi dễ chịu, chỉ là Lộ Vương phi, người bà bà này sợ là hồ đồ rồi.


      ……


      Trình Dương Các.


      Thái tử Lục An nhìn đứa bé yếu ớt trong ngực mình… Tự nhiên là đau lòng dứt, đều biết tình đầu đuôi ra sao rồi, cuối cùng khẽ thở dài “Chỉ hy vọng đệ cho nàng thống khoái chút.”


      Lục Khang trầm mặt… Cuối cùng gật đầu cái cũng nhiều.


      Hai ngày sau đó, trong phủ Thái tử có cơ thiếp ghen ghét bỏ thuốc Thái tử phi, khiến Thái tử phi sinh non, cũng may trời xanh phù hộ, cuối cùng Thái tử phi bình an sinh hạ tiểu Thái tử, mẹ tròn con vuông! Hoàng đế mừng rỡ!


      ……


      Vào ngày tắm ba ngày cho Kỳ nhi và Họa tỷ nhi, trong Lộ Vương phủ tự nhiên là bầu khí vui mừng hòa thuận vui vẻ.


      Lúc này Lưu Đại phu nhân lôi kéo Lưu Uyển Thanh “Nếu phải là bởi vì nương, con cũng gặp chuyện lớn như thế!” Lưu Uyển Thanh vỗ vỗ tay Lưu Đại phu nhân “Nương, điều này cũng thể trách ngài, huống chi nữ nhi phải rất tốt sao, hơn nữa Thế tử gia cũng rất tốt với nữ nhi, phải nương thấy được sao.”


      như thế, nhưng chỉ sợ về sau con cũng….. tại trước mặt con có Kỳ nhi, tương lai vị trí Thế tử…”


      Lưu Uyển Thanh khẽ mỉm cười với Lưu Đại phu nhân, trong mắt rất là kiên định nhìn bà “Nương, vị trí Thế tử là của Thư nhi, con chưa bao giờ nghĩ tới để Kỳ nhi tranh giành vị trí này.”


      Lưu Đại phu nhân sửng sốt, ngay sau đó thở dài “Con quyết định là tốt rồi, Thư nhi nhìn cũng hiếu thuận, ông trời phù hộ tuyệt đối thể là Bạch Nhãn Lang*!”


      (*Bạch nhãn lang: dùng để chỉ loại người vong ân phụ nghĩa, tâm địa hung tàn, bạch nhãn (mắt trắng) có nghĩa là có con ngươi, nhìn thấy gì, có tình người.)


      Trịnh Nguyệt Như nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Lưu Uyển Thanh khẽ lắc đầu, ngay sau đó cười “Nương, ngài đừng lo lắng, Uyển Thanh là người có phúc khí, lại có Thế tử gia sủng ái trong lòng, tại lại nam nữ song toàn, ngài cứ yên tâm .”


      Lưu Đại phu nhân cười “Lúc nào con sinh cho nương tôn tử, lúc đó nương mới yên tâm đấy.”


      Gương mặt nhắn của Trịnh Nguyệt Như khỏi đỏ lên “Nương…” Nghĩ thầm kinh nguyệt tháng này của mình trễ hai ngày rồi… Khóe miệng cũng nhịn lộ ra chút mỉm cười, lại bị Lưu Uyển Thanh nhìn thấy “Nhị tẩu, có phải tỷ có rồi ?”


      Nghe Lưu Uyển Thanh như vậy, Lưu Đại phu nhân mở to hai mắt mừng rỡ mang theo chờ đợi nhìn Trịnh Nguyệt Như…


      Trịnh Nguyệt Như bị nhìn có chút xấu hổ, chỉ đành phải giọng “Con còn xác định, chỉ là kinh nguyệt tháng này hơi chậm chút.”


      “Vậy khẳng định là có.” Lưu Đại phu nhân vội vàng kéo Trịnh Nguyệt Như ngồi xuống “Con đừng đứng, phụ nữ có thai trong ba tháng đầu phải được bảo vệ cẩn thận, nhanh… nhanh ngồi xuống.”


      Nhìn Lưu Đại phu nhân chuyển toàn bộ chú ý lên người Trịnh Nguyệt Như, Lưu Uyển Thanh hơi thở phào nhõm, sợ nương còn hỏi tiếp, hỏi chuyện của Trần Linh Nhi mất… Chuyện bí mật này, càng ít người biết càng tốt, huống chi tại Lộ Vương phi “bệnh nặng giường” rồi.


      Qua buổi trưa, Thư nhi bước chân vào “Mẫu thân, ngài khỏe hơn chưa?”


      Lưu Uyển Thanh dịu dàng vẫy tay với Thư nhi, Thư nhi liền vui vẻ chạy tới.


      “Chậm chút, có đói bụng ?”


      “Thư nhi đói bụng, Thư nhi ăn no, còn nương sao?”


      “Nương cũng đói.” Thư nhi ngẩng đầu mở to hai mắt ngập nước, nhìn mẫu thân ruột thịt của mình… Ân, mẫu thân vẫn còn thương mình, cũng bởi vì có đệ đệ muội muội mà thích mình, mình nhất định phải đọc sách tốt, nhất định được chậm trễ để tương lai còn bảo vệ đệ đệ muội muội!


      …..


      Gần tối, Lục Khang ôm Lưu Uyển Thanh, dựa vào cái trán của nàng “Uyển Nhi, gia nguyện ý ôm lấy nàng cả đời như vậy.”


      Hai gò má Lưu Uyển Thanh ửng hồng, giọng đáp lại “Nếu như gia ghét bỏ, thiếp tự nhiên nguyện ý để gia ôm như vậy, chỉ là sợ sau này thiếp già…… Gia như thế.”


      Lục Khang nghe cũng muốn nghe tiếp, trực tiếp kéo Lưu Uyển Thanh mở bàn tay của nàng ra, dùng ngón tay viết lên đó “nhất sinh nhất thế nhất song nhân*, gia nguyện ý cùng nàng bạc đầu chẳng xa nhau”


      (*nhất sinh nhất thế nhất song nhân: có thể hiểu là cả đời này nam chính chỉ có mình nữ chính.)

      Ngoại truyện: (tác giả tổng hợp 2 ngoại truyện thành 1 ngoại truyện nên editor để nguyên)


      edit: hoa hồng

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ngoại truyện 1


      Cả người Lộ Vương phi có hơi sức, ngơ ngác nằm giường, ngoài miệng biết lảm nhảm cái gì. . . Chuyện của Trần Linh Nhi là đả kích rất lớn với Lộ Vương phi, lại thêm hành động của Lộ Vương, tự nhiên là hoạ vô đơn chí, nghĩ đến những ngày trở lại đây mình sống như quả phụ, nghĩ đến nhi tử ruột thịt của mình oán hận nhìn mình. . . Liền phun ngụm máu từ trong ngực ra hôn mê bất tỉnh.


      Thôi ma ma kéo thân thể nặng nề đến bên giường giúp Lộ Vương phi lau thân thể, đột nhiên Lộ Vương phi kéo tay thôi ma ma, hai mắt vô hồn nhìn bà, nghiêng đầu khẽ "Thôi ma ma, quá muộn rồi ngươi nghỉ ngơi , cần canh giữ ở đây nữa, lúc này Vương Gia hẳn là ở cùng Hạ nương kia. . ." (Hạ nương này phải là Hạ di nương nhé)


      Thôi ma ma ngẩn ra ngay sau đó liền rơi nước mắt, đưa bàn tay đầy nếp nhăn lau nước mắt cho Lộ Vương phi "Chủ tử a! Cần gì chứ? Năm đó ngài cũng nên khư khư cố chấp gả cho Vương Gia! Nếu năm đó ngài gả cho Vương Gia. . . Hôm nay chắc cũng như những phụ nữ bình thường kia sống tốt, ngài cũng rơi vào kết quả thế này!"


      Lộ Vương phi giống như nghe được Thôi ma ma chuyện, ôm cái gối hướng Thôi ma ma cười tiếng "Thôi ma ma, phải lòng dạ của ta độc ác, ta thể để cho đứa bé của nữ nhân kia đoạt vị trí Thế tử của Khang nhi! Nữ nhân kia đoạt Vương gia của ta. . . thể để cho Khang nhi khổ giống ta." xong lại ngây ngốc nở nụ cười. . . .


      Cuối cùng Thôi ma ma khẽ thở dài. . . Thôi, tại cũng tốt, tối thiểu mỗi ngày Thế tử gia đều tới nhìn chủ tử, Vương Gia cũng có lúc đứng ở trong viện than thở. . . Chủ tử hồ đồ cũng tốt. . . Tối thiểu mệt tâm!


      Ngoại truyện hai


      (Lời tác giả: boss cuối cùng, ra tôi muốn đổi, nhưng bây giờ lại biết phải làm sao để đổi, mặc dù viết như vậy có chút kéo dài. . . Chỉ là tiểu thuyết, vừa là đề tài Trùng sinh, có Trùng sinh lại có nữ xuyên qua, còn có hỗn xuyên, cuối cùng kéo dài thêm chút ! )


      Hai tay Lộ Vương để sau lưng vào thư phòng, đứng trước giá sách, hơi hé mắt. . . Chỉ thấy chỗ có quyển sách Quan giá kia giống như bị lệch , giá sách liền mở ra, lộ ra cái bậc thang.


      Lộ Vương theo bậc thang xuống, chỉ thấy phía dưới là thạch thất, trong thạch thất có chiếc giường mà chiếc giường lại có cái quan tài. Hai tay Lộ Vương vịn lên quan tài "Hạ nhi, gia tới thăm nàng đây. . . Bà ấy điên rồi. . . Cuối cùng gia vẫn muốn lấy mạng của bà ấy! Lúc này gia biết mình có làm đúng . . . Hay là làm sai nữa!


      Gia vẫn cảm thấy Khang nhi hận bà ấy, nhưng khi nhìn bà ấy như bây giờ, trong mắt Khang nhi lại lộ ra vẻ đau lòng. . . Gia vẫn cho là đời này chỉ có lỗi với bốn người! là nàng, là đứa bé chúng ta, là ca ca của bà ấy, dù sao gia cũng làm được như năm đó đồng ý với chăm sóc bà ấy tốt, để cho bà ấy hạnh phúc! người khác chính là Khang nhi, gia mặc dù cho phú quý, nhưng vẫn lợi dụng , coi là công cụ trả thù bà ấy!


      Gia làm sai rồi sao?


      Chỉ là! Sao Gia có thể! Sao có thể để cho bà ây chết thống khoái được! Chỉ có lúc còn sống! Bị chính người mình vứt bỏ mới là thống khổ nhất! Bị chính nhi tử ruột thịt của mình thù hận mới là thống khổ nhất! Mặc dù như vậy cũng thể làm giảm bớt nỗi đau trong lòng gia! Nhưng gia. . . Hôm nay làm được rồi. . .


      Lại phát


      Người gia hận nhất phải bà ấy! Mà là gia! Bà ấy cũng là nữ nhân đáng thương. . . . . . Muội muội nàng cũng như thế. . . . Vi Nhi. . . . Ha ha ha ha ha! Gia sống rất thất bại!


      Hạ nhi, bây giờ nàng cũng hận gia, xem thường gia .


      Gia cũng xem thường chính mình!


      --- ------oOo---- -----


      Hoàn
      Phong Vũ Yên, Lim-0403Tôm Thỏ thích bài này.

    5. Dương Thị Hồng Thái

      Dương Thị Hồng Thái New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      2
      cảm ơn bạn editor edit bộ chuyện tuyệt vời này ạ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :