1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ vợ kế - Uyển Tiểu Uyển (TS, gia đấu) (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lê Nhi

      Lê Nhi Member

      Bài viết:
      79
      Được thích:
      18
      Chị lại sắp khổ nữa oy. Tội nghiệp chị :yoyo59::yoyo59::yoyo59:

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 74

      Editor: Cẩm Tú

      Người này chính là như vậy, luôn nghĩ người khác có lỗi với mình ra sao, lại chưa bao giờ nghĩ về những điều mình làm. Lưu Uyển Nguyệt chỉ luôn cho rằng Lưu Uyển Thanh cướp tất cả của nàng ta, lại ngờ nếu như phải năm đó nàng bắt nạt hãm hại Lưu Uyển Thanh chỉ mới ba tuổi, Uyển Thanh cũng có cơ hội lọt vào mắt Lưu lão phu nhân.

      Nàng chỉ nghĩ đến việc Lưu Uyển Thanh gả cho nam nhân nàng ta muốn được gả, cũng ngờ, ban đầu lúc nàng ta muốn gả, Lỗ vương Quận chúa vẫn còn sống, đến khi Lỗ vương Quận chúa chết rồi, mà chính nàng gả cho người rồi.

      Mầm móng ghen tỵ này khi chôn vào trong lòng mọc rể nảy mầm. Từng ngày trôi qua, nàng ta hâm mộ ghen tỵ Lưu Uyển Thanh, đau lòng cho bất hạnh của mình, tuy nhiên lại quên mất, nàng vẫn để hết tâm tư vào việc làm thế nào để tính toán thành công Thế tử phi Lưu Uyển Thanh, lại dùng nó để đặt người Điền Trăng Khang.

      Tìm nguyên nhân, rốt cuộc chỉ kết vào câu : lòng người thể lấy rắn nuốt voi!

      . . . . . .

      Nét mặt Lộ Vương phi xanh mét nhìn Lưu Uyển Thanh quỳ mặt đất, vẻ mặt Hạ trắc phi ngồi bên ra vẻ thương hại cùng thể tin: "Tỷ tỷ, người hiểu lầm Thế tử phi chứ, chuyện này. . . điều này cũng tiện. . . càn đâu."

      "Hiểu lầm? Hừ, mất hết cả mặt mũi rồi, bị chính tỷ tỷ của mình vạch mặt chuyện tằng tịu với tỷ phu, còn mang thai nghiệt chủng! Như vậy thể làm Thế tử phi của Lộ Vương phủ chúng ta nữa. Vương Gia, lôi tiện phụ này xuống loạn côn đánh chết mới có thể vãn hồi mặt mũi của Vương phủ!"

      Lộ Vương chỉ mím môi, nghiêm mặt câu.

      Lúc này, Lưu Uyển Thanh nghĩ đến đủ loại chuyện, khóe miệng hơi nhếch lên lộ ra nụ cười ý vị, Lộ Vương phi thấy vậy đập ly trà trong tay về phía Lưu Uyển Thanh : " Ngươi được đấy, tiện phụ biết thẹn! Lại còn có thể bật cười được sao? Hả?"

      Lưu Uyển Thanh nắm tay thành quả đấm, nghiêng đầu nhìn về phía Lộ Vương phi: "Nương, ngài là người từng trải, chẳng lẽ nhìn ra con dâu bị hãm hại sao? Trong lòng người ràng mà! Con dâu vụng trộm với người khác? Từ lúc nào chứ? À? Chẳng qua là nay cả kinh thành bóng gió, người cảm thấy con dâu làm mất mặt Lộ Vương phủ, mất thể diện của người, cho nên người liền muốn loại trừ con dâu. Người vì thể diện của mình, ngay cả cháu trai ruột cũng có thể giết chết, phải ?"

      Vốn nghĩ rằng, nàng chỉ cần suy nghĩ mọi chuyện theo ý Lộ Vương phi, bà quá làm khó nàng, cũng ngờ rằng, chỉ vì thể diện mà bà lại có thể đối xử với nàng như thế, xem ra. . . kính cẩn nghe theo bà cũng bằng chèn ép bà!

      Lộ Vương phi bị Lưu Uyển Thanh trúng, mắt híp lại: "Hừ, đừng có nguỵ biện! Ruồi bọ bu vào trứng nứt, lúc này có lửa làm sao có khói? Ban đầu chuyện Điền Gia muốn cầu cưới ngươi, Lưu gia các ngươi cũng gạt Lộ Vương phủ chúng ta. Vì sao phải cầu xin cưới ngươi? ra bởi vì ngươi hạ tiện đến mức quyến rũ tỷ phu, cậy vào việc mình có lạc hồng nên mới dám tuân thủ nữ tắc, có liêm sỉ cũng tra được phải !"

      "Tỷ tỷ, người bớt giận , Thế tử phi, ngươi cũng cần phải khiến tỷ tỷ tức giận, phục mềm nhận sai, tỷ tỷ khoan hồng độ lượng tự nhiên truy cứu ngươi cái gì."

      "Hạ di nương có lòng trách trời thương dân nhỉ, khiến cho ta cảm động thôi! Nhận lầm? Nhận lỗi gì cơ chứ? Nếu như ta giống như lời Hạ di nương nhận sai, điều chờ ta khi ta thừa nhận có quan hệ thấp hèn với Điền Trăng Khang là cái gì đây? Ha ha, ba thước bạch lăng hay chai hạc đỉnh hồng đây? Hạ di nương, ngươi rất hi vọng những thứ này sao? Nếu như như vậy, tất nhiên mặt Thế tử gia còn ánh sáng, lại mất ruột thịt máu mủ, ai làm ngư ông đắc lợi đây!"

      "Ngươi. . ." Hạ trắc phi thể tin che miệng: "Vương Gia, hôm nay Thế tử phi đáng sợ, thiếp chỉ là muốn chuyện giúp nàng, nhưng nàng còn nghĩ ra bao nhiêu ý nghĩ ác độc khác, Vương Gia!"

      Lộ Vương hé mắt, ông là già rồi nhưng còn chưa ngu! Lời này của con dâu tuy rằng có kiềm chế, nhưng mọi chuyện cũng rất có lý, chuyện tằng tịu với tỷ phu nhất định làm được, nhưng cũng thể sạch như ban đầu! Trong đó tất nhiên là có tình gì khác, huống chi tại có biết bao nhiêu kẻ muốn nhìn chuyện cười nhà ông! Đứa này sợ là dù có được sinh ra cũng minh bạch, loại chuyện bị thân tỷ tỷ chỉ ra này, nếu như phải như vậy, Lưu Uyển Nguyệt này vì sao lại phải hận Lưu Uyển Thanh như thế? chỉ là vì ghen tỵ sao? Mặt mũi ông mất hết đấy! Coi như có liên can gì với nàng, cũng thể giữ nàng lại, nếu đầu của Lộ Vương phủ nhất định cái mũ xanh mơn mởn!

      "Tất cả cứ chờ Khang nhi trở lại hẵng tiếp, người đâu, dẫn Thế tử phi xuống trông coi nghiêm ngặt!"

      "Thế tử phi, xin mời."

      Lưu Uyển Thanh hít hơi, vô tình nhất chính là hoàng gia. Đúng vậy, nàng là con dâu hoàng gia, nàng bị người khác truyền ra những lời ong tiếng ve như vậy, dù là giả, dù là nàng bị oan uổng thế nào chứ? Tóm lại hoàng gia bị mất mặt mũi cũng là ! Chẳng lẽ nàng phải chấp nhận sao?

      , , , trọng sinh đời, lại tiếp tục chết trong tay Lưu Uyển Nguyệt, vậy là uổng phí, huống chi còn có Thư Nhi...Tuấn Nhi!

      "Vương Gia, chuyện này cần gì phải phiền Khang nhi, nhất định trong lòng Khang nhi rất khó chịu, Đông Mai bị đè xuống nghiêm hình tra khảo rồi, sợ nhận tội đâu." Lộ Vương phi vội vàng ngăn lại, với Lộ Vương.

      Lưu Uyển Thanh quỳ lâu mặt đất che chở bụng mình, con ngoan, nhất định phải chịu đựng. Đám người Lộ Vương tất nhiên biết hôm nay thân thể nàng bất tiện, nhưng lại người mở miệng.

      Lúc Đông Mai bị bắt lên, áo bị nhuộm máu đỏ tươi, sắc mặt trắng bệch bị ném mặt đất.

      "Đông Mai, đem những điều ngươi biết từng lời lại cho bổn vương phi nghe, dù sao nàng là chủ ngươi là nô, bổn vương phi tự nhiên cho ngươi con đường sống ."

      Đông Mai há miệng nhìn về phía Lưu Uyển Thanh. . . Trong mắt bao hàm áy náy: "Chủ tử cũng có làm những chuyện cẩu thả với Điền Trăng Khang." xong liền quay về phía Lưu Uyển Thanh nặng nề dập đầu.

      "Cái người này, ngươi có lương tâm sao, ngươi sau này xuống địa ngục đấy!" Trúc Lục đứng bên liều mạng xông qua những ngăn trở khác, liền nhào tới muốn đánh Đông Mai: "Kẻ tiện nhân này, chủ tử đối với ngươi như thế nào? Làm sao ngươi có thể lấy oán báo ân chứ! Đó là chủ tử mà! Ngươi sợ xuống địa ngục sao!"

      "Người đâu, lôi con tiện tỳ này xuống cho bổn vương phi."

      Lúc Trúc Lục bị bắt xuống vẫn còn ở mắng Đông Mai, Lưu Uyển Thanh nhìn chằm chằm nàng, là thế nào đây, tình nghĩa chủ tớ ở đâu? Sợ là bởi vì mình cho nàng ta như nguyện gả cho Nhị ca, trong lòng mới bắt đầu ghen ghét mình, xem ra mình còn quá mềm lòng, sớm biết nên đuổi nàng được rồi, ha ha. . .

      "Ngươi còn có gì có thể ?" Lộ Vương phi phẫn hận chỉ vào Lưu Uyển Thanh.

      "Muốn gán tội người khác sợ gì có lý do, cái tội danh đáng có này Uyển Thanh nhận nổi, dù có phải chết oan ta cũng nhận những chuyện ta chưa từng làm!"

      " biết điều! Người đâu, tới lôi tiện phụ này xuống loạn côn đánh chết cho bổn vương phi!"

      Loạn côn đánh chết sao? Kiếp trước mình bị roi quất đến chết, kiếp này bị gậy đánh chết. . . Cái loại đánh vào thân thể lên, trầy da sứt thịt đau đớn như khắc vào xương bắt đầu lại rồi sao, thê thảm cười tiếng, thua...thua, thua phải nàng ta, mà là mình, mình cứ tự cho rằng, người chết lần làm sao còn có thể tin tưởng vào người khác đây? Vốn có thể bóp chết đến trong trứng nước, hôm nay cũng là tự chịu cái kết quả này!

      Ở thời khắc như mành chỉ treo chuông, Lưu Nhân Phúc người ngựa xông vào, sau lưng còn dẫn theo Thúy nhi thở hồng hộc.

      Lưu Nhân Phúc đứng trong hành lang nhìn Lộ Vương phi: "Muội muội của ta tất nhiên làm những việc như thế, tất cả xin Lộ Vương, Lộ Vương phi đợi chúng ta tìm được Lưu Uyển Nguyệt ra đối chất với Điền Trăng Khang !"

      "Phản! Phản! Ngươi cho rằng nơi này là nơi nào, lại dám xông vào Vương phủ! Ngươi muốn tạo phản sao!"

      "Ha ha ha!" Lưu Nhân Phúc ngửa đầu cười to, trong mắt dĩ nhiên tràn đầy phẫn hận, muội muội mình thương lại bị bức bách như thế, huống chi lúc này nàng còn có bầu!: "Lộ Vương phi, người muốn mưu triều soán vị sao? Chỗ ta xông cũng phải là hoàng cung! Chẳng lẽ Lộ Vương phủ đại biểu cho cả Thánh thượng hay sao!"

      Cái mũ chụp này dù là Lộ Vương phủ cũng đảm đương nổi, Lộ Vương trợn mắt nhìn Lộ Vương phi, tùy tiện : "Người ngươi thể mang , dù sao bây giờ nàng vẫn còn là Thế tử phi của Lộ Vương phủ, nhưng Bổn vương đảm bảo với ngươi, tất cả chờ đến lúc các ngươi tìm được Lưu Uyển Nguyệt mới trực tiếp định đoạt!"

      "Phải ! Bụng của muội muội ta nay lớn, liền bị các ngươi ép thành như vậy, ta tin. Hôm nay ta phải mang được người , thiên tử phạm pháp tội như thứ dân! Chuyện này Lưu gia chúng ta dù có phải kiện đến tai Tông Nhân phủ hay đến trước mặt Thánh thượng cũng lùi nửa bước!"

      "Đồ miệng còn hôi sữa như ngươi, có thể đại biểu cho Lưu gia các ngươi sao!"

      " thể đại biểu, lão thân có thể! Lưu gia chúng ta tuy vắng vẻ rồi, nhưng lúc ban đầu cũng hiến nhiệt huyết chém đầu lâu vì quốc gia! Mấy đời con người trung thành nhất nhất, dù có bất cứ giá nào, cả nhà Lưu gia ta bây giờ cũng muốn đòi lời giải thích! Vô chứng vô cứ muốn đánh chết nữ nhi của Lưu gia! Vậy mời Lộ Vương phi bước qua xác lão thân rồi hãy !"

      phải Lưu lão phu nhân còn ai! Lưu lão phu nhân được Lưu Đại phu nhân cùng Lưu Đại lão gia nâng đỡ vội vã chạy tới.

      Lúc này Lưu Uyển Thanh khóc thành tiếng, cả đời này của nàng đáng giá.

      "Bà nội, cháu bất hiếu làm cho người bẽ mặt rồi."

      "Đứa bé ngoan, cháu ngoan của nãi nãi tất nhiên làm những chuyện như thế, bây giờ Lộ Vương phủ bất nhân chúng ta liền bất nghĩa! thẳng ra đến ông trời còn phải cho chúng ta cái lý lẽ!"

      . . . . . .

      Lúc Lưu Uyển Thanh tỉnh lại lần nữa nằm ở trong căn phòng của mình trước khi xuất giá. Trước giường, Lưu Đại phu nhân lo lắng nhìn nàng.

      "Nương. . ."

      Lưu Đại phu nhân cầm khăn xoa khóe mắt: "Đứa bé ngoan, đứa bé ngoan, con hù chết nương, cũng may con có việc gì."

      "Tại sao con trở lại? Lộ Vương?"

      "Con đừng nghĩ những chuyện kia nữa, chỉ cần để ý dưỡng thai là được rồi."

      Lưu Uyển Thanh mím môi, nhìn Lưu Đại phu nhân: "Nương, là nữ nhi tốt."

      "Đừng nữa... Đại phu con thể nhiều, phải nằm giường nghỉ ngơi cho khỏe vào, chuyện này đến tai Tông Nhân phủ rồi, Thánh thượng cũng hạ chỉ điều tra kỹ rồi, đứa bé ngoan, đừng lo lắng nữa."

      "Như vậy phải mất hết thể diện hoàng gia sao! Nương, thể vì mình nữ nhi lại có thể phá hủy tiền đồ của các ca ca đệ đệ được."

      "Muội muội những lời ngu xuẩn gì vậy, làm ca ca nếu thể che chở được cho muội muội của mình, vậy còn có thể diện gì còn sống ở đời nữa!" Lưu Nhân Phúc cất bước vào.

      Nhìn vẻ mặt Nhị ca vốn nên hăng hái, hôm nay vì nàng mà bộ mặt ấy trở nên mệt mỏi, trong lòng căng thẳng. Lưu Uyển Nguyệt, lần này nhất định ta bỏ qua cho ngươi! Lưu Uyển Thanh thầm nắm quyền.

      lâu sau, Lưu Nhân Bảo chạy vào: "Tìm được rồi! con tiện nhân Lưu Uyển Nguyệt kia trốn ở căn nhà bỏ hoang trong Kinh Giao!"

      "Tiện nhân, độc phụ này, nhất định ta khiến nó chết được tử tế!" Trong mắt Lưu Nhân Phúc lộ ra tia tàn nhẫn. Lại an ủi Lưu Uyển Thanh: "Muội muội, muội cần sợ, có ca ca ở đây, ké nào có thể tổn thương muội nữa!"

      Mắt Lưu Uyển Thanh ngấn đựng lệ, mím môi gật đầu "Vâng".

      ---hết chương 74---

      Tác giả có lời muốn : Đông Mai có nỗi khổ tâm mà.
      Tú: mọi người chả gì làm mình cũng ỉu xìu muốn đăng >.< ! Đừng lạnh lùng chỉ đọc xong rồi như thế.. chứ !!! *trái tim editor tan nát*
      Last edited by a moderator: 24/5/15
      Phong Vũ Yên, Lim-0403, tart_trung12 others thích bài này.

    3. Lê Nhi

      Lê Nhi Member

      Bài viết:
      79
      Được thích:
      18
      khang đâu sao xuất bảo vệ chị ta ? :yoyo44::yoyo44::yoyo44:.
      xuxubungbu thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 75

      Editor: Cẩm Tú

      Lúc Lục Khang nhận được tin tức quá muộn, gấp rút làm cho xong việc dang dở của mình liền thúc ngựa cả đêm ngừng chạy về kinh thành, vì thế mà chạy chết hai con ngựa. Đợi lúc trở lại Lộ Vương phủ, nghe từ miệng hạ nhân biết Lưu Uyển Thanh được Hầu phủ đón , lúc có thể cũng hôn mê bất tỉnh, dưới thân còn thấy máu hồng.

      Thở phào nhõm, đồng thời trong lòng lo lắng thôi, lại càng thêm thất vọng về mẫu thân của mình, tay cầm quyền, đến trước mặt Lộ Vương phi chỉ để hỏi ba câu.

      Nương, người mệt sao?

      Nương, ta là con ruột của người sao?

      Nương, chẳng lẽ người biết trong bụng nàng chính là cố nhục của ta? Là cháu ruột của người sao?
      xong đợi Lộ Vương phi mở miệng phất tay áo bỏ , thèm tới rửa mặt, cả đêm chạy đến Hầu phủ.

      Đợi sau khi Lục Khang rời , Lộ Vương phi ngồi thẫn thờ ghế son: "Chẳng lẽ ta sai lầm rồi sao? Ta chỉ muốn làm những điều tốt nhất cho Khang nhi thôi, dù có oan uổng nàng sao chứ? Nếu như nàng ngay làm thẳng làm sao những tin đồn ấy lại truyền ra, làm sao Khang nhi của ta lại có thể bị người ta xấu về Thế tử phi của nó! Khang nhi nên lấy được những điều tốt nhất! Ta là mẹ ruột của nó, chẳng lẽ ta lại hại nó sao?"

      Lúc này trong lòng Lộ Vương phi cực kỳ thấp thỏm khi nhớ lại ánh mắt kiên quyết của Khang nhi trước khi ra khỏi phòng, nhưng chẳng lẽ chỉ vì nữ tử mà nó lại có thể đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với bà hay sao?
      Thôi ma ma đứng bên thấy tất cả, trong lòng khỏi thở dài, làm sao tới giờ chủ tử vẫn chưa hiểu chứ! Nhưng chỉ đành nhắm mắt khuyên: "Chủ tử, chuyện này nếu được . . ."

      "Nên cái gì?" Lộ Vương phi đứng vụt lên, cao giọng the thé : "Nó hiểu, ngươi cũng sao? Trần Linh Nhi của Trần gia có nhan sắc tới mức nào? Thân phận ra sao? Là cháu ruột của hoàng hậu nương nương đó! Tương lai thái tử kế vị rồi, Khang nhi lại có Trần Linh Nhi làm Thế tử phi, đương nhiên thân càng thêm thân, phải ta lót đường cho nó sao! Nếu phải hoàng hậu tự mình ra, ta cũng biết. . . . . . Trần Linh Nhi cũng phải như đứa cháu của Lỗ vương phi Lỗ vương phủ, người tốt như vậy, làm sao Khang nhi lại nhận ra chứ! Lưu Uyển Thanh này đúng là con hồ ly tinh!"

      Là chủ tử người hiểu đấy! Trong lòng Thôi ma ma nóng nảy nhưng lại thể thẳng, nếu thẳng ra sợ là bà cũng được yên ổn, khẽ thở dài.

      Lộ Vương phi nhắm mắt lại, ngay sau đó tránh ra: "Ngươi xem chừng Đông Mai, đừng để cho nàng ta tự tử, đến lúc đó Lưu Uyển Thanh tới lại vô đối chứng, Hừ!"

      "Dạ, lão nô cáo lui, chủ tử nên sớm nghỉ ngơi."

      "Đợi chút, còn có Trúc Lục và Đông Tú cũng cho người thẩm tra, hừ, mặc dù Lưu ma ma chạy rồi, nhưng chỉ cần cạy được cái miệng hai nha đầu này ra, Khang nhi cũng hiểu ta chỉ vì muốn tốt cho nó. Cho dù Đông Mai có phản bội chủ tử, nhưng tất nhiên Lưu Uyển Thanh cũng sạch được đâu, đến lúc đó ta xem nàng còn ngụy biện gì nữa!"

      . . . . . .

      đêm này, nhất định là đêm ngủ!

      Lưu Uyển Thanh nhìn con người mệt mỏi đứng trước mặt, mím môi, quay đầu vào trong, nhắm mắt lại hề nhìn nữa, chỉ là dòng lệ nóng chảy ra từ khóe mắt lại biểu rất nỗi uất ức trong lòng nàng.

      Lục Khang mới vào trong bước, liền bị Lưu Nhân Phúc ngăn lại, chỉ thấy Lưu Nhân Phúc cung kính : "Thế tử gia, Hầu phủ của chúng ta là miếu , chứa nổi phật lớn như ngài đâu. Ngày mai ở Tông Nhân phủ, chờ giải oan cho muội muội ta xong, liền thuận thế hòa ly luôn , dù sao Lộ Vương phủ các ngươi cũng chướng mắt Thanh Nhi của Hầu phủ chúng ta!"

      "Nhị đệ." Lưu Nhân Quý đứng bên mở miệng .

      Lưu nhân phúc nhíu mày: "Thế nào? Đại ca, lúc này huynh còn phải thay cho Thế tử gia cao cao tại thượng của huynh sao? Ta đều biết, nếu phải vì , bây giờ muội muội ta cũng được gả cho nhà phú quý bình thường, làm sao có thể nhận nỗi oan khuất như thế chứ?"

      Lục Khang lạnh lùng liếc nhìn Lưu Nhân Phúc: "Nể tình ngươi là ca ca của Uyển Thanh, bản Thế tử gia tính toán với ngươi!"

      "A, ta sợ."

      "Nhị đệ!"

      "Đại ca, chuyện này ngươi đừng có xía vào, đứng có cứ vươn tay ra bên ngoài mãi như vậy!"

      "Thế nào? Ngươi cảm thấy hôm nay ngươi làm như vậy tốt cho Uyển Thanh sao?"

      "Chẳng lẽ đúng? Thế tử gia cần gì phải quan tâm muội muội ta? Lúc muội muội ta quỳ gối sàn lạnh như băng, ngài ở chỗ nào? Khi mẫu thân của ngài hạ lệnh muốn lôi muội muội ta xuống loạn côn đánh chết, ngài lại ở nơi nào? Chờ bây giờ ngài mới trở về quan tâm muội muội ta, sợ rằng sớm chỉ là cỗ quan tài lạnh ngắt, xác hai mạng rồi!"

      Lục Khang nắm quyền, lời Lưu Nhân Phúc , thể phản bác, cũng có chỗ phản bác, cuối cùng cũng do thể bảo vệ nàng cho tốt. Nhất định trong lòng nàng khó chịu muốn chết, nàng quan tâm như thế, nhưng ở thời điểm nguy hiểm lại có ở bên cạnh bảo vệ nàng, mà người ức hiếp nàng lại chính là mẫu thân .

      "Chuyện này là gia đúng, sau này nhất định chuyện ấy xảy ra nữa, về chuyện ngày mai, Nhân Phúc ngươi là kẻ càn rở."

      "Ta càn rỡ? Thế tử gia, ngài bình tĩnh đó!"

      Lưu Nhân Quý kéo Lưu Nhân Phúc cái: "Được rồi, nghe Thế tử gia ."

      . . . . . .

      Tông Nhân phủ

      Tóc tai Lưu Uyển Nguyệt bù xù quỳ mặt đất, khóc lóc kể lể uất ức, tức giận mắng thân muội muội dám thâu hoan với tướng công của nàng ta, bởi vì chuyện tốt bị nàng ta phá vỡ nên nàng ta mới bị bỏ rơi, còn tát nước bẩn lên thân nàng ta.

      "Dân phụ bị oan khuất mà, ngài phải làm chủ cho dân phụ mới được, con tiện nhân Lưu Uyển Thanh kia là muội muội của dân phụ, nhưng từ lúc được cho làm con thừa tự của nhà Đại bá mẫu liền bắt nạt dân phụ từ đầu đến chân, xem thường dân phụ, thậm chí lại còn... lại còn dám quyến rũ tướng công của dân phụ, tướng công bị nàng dùng tà thuyết mê hoặc, vì thế mới dùng quyền cước với dân phụ, cuối cùng đánh chết cả máu mủ trong bụng dân phụ! Còn hắt nước dơ lên người dân phụ. . . ." Lưu Uyển Nguyệt lời nào lời nấy như huyết lệ.

      "Trương đại nhân, Lộ Vương phủ chúng ta cũng muốn nữ tử như vậy." Lộ Vương phi để ly trà trong tay xuống, lạnh lùng mở miệng.

      Trong lòng Lưu Uyển Nguyệt vui mừng, ngay sau đó nặng nề dập đầu : " Đúng vậy, đại nhân, nếu ngài tin dân phụ, có thể để cho nàng ta ra ngoài này đối chất với dân phụ!
      "Đối chất cần, hôm nay Thế tử phi của bản Thế tử có thai, nếu như động thai khí, sợ là ngươi có mười cái mạng cũng đền nổi."

      Lục Khang sải bước vào, sau lưng tự nhiên mang theo Điền Trăng Khang, lúc này người Điền Trăng Khang bẩn thỉu giống như kẻ chạy nạn. Mà đúng là chạy nạn, từ lúc kinh thành truyền ra những tin tức này, Điền Trăng Khang cũng phải kẻ ngu, chuyện này dù là hay giả, nhưng trong mắt hoàng gia chứa nổi hạt cát, trong bụng liền vông cùng hối hận vì sao lúc đó chỉ bỏ con độc phụ kia thôi, đáng nhẽ nên bóp nó chết tươi mới đúng! Ngay cái đêm mà lời đồn đãi còn chưa truyền ra, chuẩn bị xong ngân lượng trốn khỏi kinh thành. Chỉ là ngờ vừa mới trốn khỏi Kinh Thành xa lại gặp phải giặc cướp, thiếu chút nữa bỏ mạng, ngờ vẫn được cứu.

      Nhưng người cứu lại là người của Thế tử Lộ Vương phủ, đúng là ra khỏi hang hổ lại vào ổ sói mà! Chỉ là chết vinh còn hơn sống nhục , Điền Trăng Khang chỉ có thể nhận mệnh.

      Quỳ mặt đất"Tiểu dân tham kiến đại lão gia, xin đại lão gia đừng nghe những lời độc này phụ , mọi chuyện phải như thế." xong cung kể lại tỉ mỉ toàn bộ câu chuyện, lần cũng mất gần nửa canh giờ, từ lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Uyển Thanh, trong lòng cũng có ý tưởng, Lưu Uyển Nguyệt liền chỉ vì nịnh nọt , giúp nghĩ kế gả Lưu Uyển Thanh cho đệ đệ , đến lúc đó cũng dễ dàng cho . Rồi đến việc Lưu Uyển Nguyệt mưu kế để tằng tịu với Viên nhi, chuyện tính toán Lưu phủ như thế nào, khai ra toàn bộ.

      bên, vẻ mặt Lưu Uyển Nguyệt phẫn hận: "Ngươi. . . . làm sao ngươi có thể vô lương tâm như vậy chứ!" Lưu Uyển Nguyệt lại quỳ mặt đất, dập đầu : " Đại nhân, ngài có thể hỏi đại nha đầu Đông Mai bên cạnh Lưu Uyển Thanh a."

      Thanh quan khó gảy chuyện nhà, lúc này đầu Trương đại nhân chảy đầy mồ hôi rồi, nhưng chuyện này dính dáng đến hoàng gia đấy, Lộ Vương phủ và Hầu phủ. Đây ràng là Lộ Vương Thế tử rất quan tâm tới Lưu Uyển Thanh, nhưng Lộ Vương phi lại thích nàng ấy, bị kẹp ở giữa, ai lời của Tông Nhân phủ là lớn nhất chứ, đúng là bịp bợm mà! Tuổi cũng lớn rồi, xem ra phải cáo lão về quê hưởng cuộc sống bình yên thôi.

      Liếc nhìn Lộ Vương phi, thấy nàng gật đầu, lại nhìn Lộ Vương Thế tử Lục Khang, thấy Lục Khang nghiêm mặt, thở dài: "Truyền Đông Mai."

      Đông Mai bị bắt lên công đường, thân thể cầm cự nổi, quỳ mặt đất, liếc nhìn Lưu Uyển Nguyệt bên cạnh, trong mắt đều là căm ghét, ngay sau đó : " có, chủ tử hề lén lút tiếp xúc với Điền Trăng Khang."

      Lộ Vương phi lập tức đứng lên: "Cái kẻ tiện tỳ này, còn mau !"

      Đông Mai liếc nhìn Lộ Vương phi, khóe miệng cong lên tự giễu, ngay sau đó nhìn về phía Lục Khang nặng nề dập đầu cái: "Cầu xin Thế tử gia giúp nô tỳ chuyển lời cho chủ tử, phải nô tỳ chịu nổi nghiêm hình đánh chửi mới trái lương tâm chủ tử cấu kết với Điền Trăng Khang. Cho dù có rưới nước muối rồi lấy roi quất vào người nô tỳ, dù nô tỳ có bị đau đến chết cũng hề ra lời phản bội chủ tử, là. . . bọn họ , nếu nô tỳ nghe lời . . . . giết bà nội nô tỳ, giết người nhà của nô tỳ. Nô tỳ. . . . bất đắc dĩ. . . . mặc dù trong lòng nô tỳ có chút oán hận chủ tử, nhưng nô tỳ phản bội chủ tử, nô tỳ ." xong liền hôn mê bất tỉnh.

      Lộ Vương phi vừa định mở miệng trước, Lục Khang liền : "Trương đại nhân cảm thấy vẫn đủ, vậy cho truyền tất cả nha đầu lớn từng phục vụ bên cạnh Lưu Uyển Nguyệt ."

      Lưu Uyển Nguyệt sững sờ nhìn Cúc Nhi bước vào. (Tú: Cúc Nhi này là người từng bị Lưu Uyển Nguyệt hại cho sẩy thai ấy!)

      Cúc Nhi vừa quỳ gối công đường, đợi Trương đại nhân hỏi liền kể hết những chuyện xấu xa mà Lưu Uyển Nguyệt làm.

      Thân thể Lưu Uyển Nguyệt giật nảy, ngồi quỵ mặt đất. . . . Lúc bị lôi xuống, trong mắt Cúc Nhi hàm chứa hận ý nhìn nàng ta...con ơi, bây giờ nương báo thù cho con rồi. Nếu phải vì nàng ta, làm sao mình có thể mất đứa bé, tới mức thân thể này còn khả năng mang thai nữa? Cuối cùng tướng công nạp vợ , tiện nhân kia chỉ cần lần thôi có con trai, lại biết dụ dỗ tướng công vui vẻ, mà mình đây sao? Ha ha. . . . tất cả đều thể nhắc tới "công lao" do chủ tử "tốt" của mình làm ra mà!

      Vu oan hoàng gia vốn là tội lớn phải tru di cửu tộc, nhưng lại liên lụy đến phòng Lưu Uyển Thanh, cuối cùng Hoàng đế hạ chỉ lập tức xử trảm Lưu Uyển Nguyệt. Về phần Cúc Nhi và Đông Mai, bởi vì bị người bức hiếp, hoàng ân mênh mông cuồn cuộn nên chỉ xử giam cầm ba năm. Đám người Lưu Nhị lão gia và Lưu Nhị phu nhân lại được may mắn như thế, bị đày đến biên cương trọn đời được làm quan, thẳng đến ba đời được tham gia khoa cử, được đầu quân.

      Lục Khang đợi Lưu Uyển Nguyệt bị lôi xuống, liền rời , lúc ấy cũng thèm nhìn Lộ Vương phi cái.

      Trở về, Lộ Vương phi xem như mất hết mặt mũi, mà Trần Hoàng Hậu trong cung cũng được dễ chịu, chắc hẳn từ sáng sớm, Lục Khang vào cung gì với Hoàng đế. qua mấy ngày liền truyền ra tin tức thân thể hoàng hậu nương nương tốt, mọi chuyện trong cung được giao cho Lý quý phi quản lí. Hoàng đế đoạt quyền của nàng ta, mà Trần Linh Nhi cũng bị chỉ hôn.

      ---hết chương 75---
      Last edited by a moderator: 24/5/15
      Phong Vũ Yên, Lim-0403, tart_trung9 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 76

      editor: Cẩm Tú



      Lục Khang đau lòng ôm lấy kiều thê của mình: "Cuối cùng vẫn tại gia để nàng chịu ủy khuất!"

      Lưu Uyển Thanh mím môi, mặt mang nụ cười dịu dàng: "Gia, chuyện này vốn liên quan tới gia, là số mệnh của thiếp tốt, huống chi có gia che chở, cũng là hữu kinh vô hiểm (có kinh sợ nhưng nguy hiểm) . . . . . . Nhưng bên chỗ nương?"

      Lục Khang hé mắt, khẽ thở dài. . . Xuyên qua song cửa sổ nhìn vầng trăng sáng bầu trời.

      Hồi lâu, đợi Lưu Uyển Thanh có chút buồn ngủ, mới nghe được giọng bên tai: "Năm ấy, lúc gia bằng tuổi Thư Nhi, có lẽ lớn hơn Thư Nhi hai tuổi, nhiều năm quá rồi, gia nhớ , nhưng chuyện kia lại chỉ như mới xảy ra từ hôm qua, khiến gia muốn quên cũng thể quên được. Khi đó trong phủ có Hạ trắc phi, có Hạ nương, diện mạo của nàng rất giống Hạ trắc phi. . . . . ."

      Lục Khang đến đây, trong mắt giống như nhớ lại cái gì, Lưu Uyển Thanh cũng quấy rầy, mặc ngẩn người, lâu sau lại nghe Lục Khang kể tiếp: "Nàng ấy rất đẹp, còn đẹp hơn Hạ trắc phi giờ mấy phần, dung mạo ấy có loại cảm giác ấm áp. Lúc nàng ôm gia, gia cảm thấy như ở trong lòng mẫu thân. . ." đến đây Lục Khang khỏi cười tự giễu tiếng.

      Lưu Uyển Thanh cầm ngược tay của , giọng lẩm bẩm tiếng: "Gia"

      Lục Khang an ủi vỗ bàn tay bé của nàng: " sao, chỉ có chút mệt mỏi thôi, chuyện này giấu ở trong lòng gia quá lâu. bao lâu sau, nàng có đứa bé, sinh ra đệ đệ, cha rất ưa thích, mà gia cũng rất thích đệ ấy, thường dẫn theo cùng nhau chơi đùa, so với gia thông minh hơn. . . . . ."

      Lục Khang nắm chặt đôi tay, trong mắt lộ ra tia phẫn hận: "Nương gia, muốn cho gia tất cả những điều tốt nhất, cho nên chết, ở trước mặt nàng ấy mà chết. Chính là bị mẫu thân dùng tay bóp lấy ném vào hồ sen. . . . . . Mà nàng cũng liền chọn theo, nương cho là gia biết, nhưng toàn bộ gia đều thấy được, chính là ở đằng sau núi giả xa rừng mai."

      Lưu Uyển Thanh theo bản năng cầm chặt tay Lục Khang, khi đó mới bao lớn? chỉ mới như Thư Nhi lại phải trải qua những chuyện bẩn thỉu này. Có lẽ Lộ Vương phi thương , lại có biện pháp sai lầm rồi, giống như nàng kiếp trước, ra mỗi đứa bé chỉ muốn có được tình thương của mẫu thân mà thôi.

      . . . . . .

      Hai ngày sau đó, Vẻ mặt Thôi ma ma của Lộ Vương phủ nôn nóng chạy đến Hầu phủ.

      "Thế tử gia, lúc này là Vương phi đúng, nhưng tại là Vương phi tốt lắm, ngài phải xem chút a. Từ lúc trở về, Vương phi liền bị bệnh, hôm nay còn tỉnh táo nữa, trong miệng còn luôn gọi tên của ngài a. Thế tử gia, ngài theo lão nô trở về nhìn chút thôi cũng được!"

      Thân thể Lục Khang ngẩn ra, Lưu Uyển Thanh há miệng thở dốc, ngay sau đó liền phân phó Thúy Nhi: "Thúy Nhi, ngươi chuẩn bị đồ."

      Lục Khang ổn định thân thể, ánh mắt tối sầm lại, cầm tay Lưu Uyển Thanh: "Thân thể nàng mới tốt lên được chút, đừng có cùng gia làm gì, ở Hầu phủ dễ sinh nuôi , gia về trước."

      Lưu Uyển Thanh mím môi, lại : "Thiếp đợi ngài."

      Lục Khang ra khỏi Hầu phủ liền trực tiếp xoay người lên ngựa xông ra ngoài. Sau lưng, mặt Thôi ma ma lộ ra tia lo lắng. . . . . . Chủ tử ơi, lúc này sợ là người cách tâm với Thế tử gia rồi!

      Lục Khang vào viện Lộ Vương phi, hơi nhíu mày, ngay sau đó cũng suy nghĩ nhiều, liền đẩy cửa phòng, thấy trong phòng đến hạ nhân cũng có, chắc hẳn vì chuyện này mà nương hoàn toàn đánh mất lòng cha rồi, đám cẩu nô tài này! Lục Khang cầm quyền: "Người đâu." Gọi hai tiếng cũng có người ứng, hé mắt, chuyện này có chút lạ, lư hương trong phòng tản ra tia mùi thơm kỳ dị, Lục Khang nhăn trán. . . . . . Mắt tối sầm.

      Đợi lúc Lục Khang tỉnh táo trở lại, bên tai rất là hỗn loạn. . . . . .

      Mở mắt nhìn bên cạnh, Trần Linh Nhi dùng chăn bông bọc kín thân thể, hơi cúi đầu khóc. Mà vẻ mặt Lộ Vương lại xanh mét, vẻ mặt Hạ trắc phi đứng bên là thể tin. Mà Lộ Vương phi, lại dám trực tiếp đối mặt với Lục Khang. . . . . . Ngoài cửa, Lưu Uyển Thanh mới chạy về còn đứng đó, gương mặt mờ mịt.

      ‘tiên nhân khiêu’! ! ! Lục Khang ngửa đầu cười lớn, nhìn chằm chằm vào Lộ Vương phi: "Ngài đúng là mẹ ruột của ta sao!"

      * Tiên nhân khiêu là dạng lừa đảo có tổ chức.

      Lộ Vương phi sửng sốt ngay sau đó thở dài: "Nương ngờ. . . . . . Nhưng hôm nay như vậy."

      "Nương." Lưu Uyển Thanh được Thúy Nhi đỡ vào, mặt mang vẻ lo lắng, vừa muốn tiếp, liền bị Lộ Vương phi ngắt lời: "Thế nào? Ngươi muốn Khang nhi cưới vợ bé hay sao? Đây chính là tội đố phụ."

      Lưu Uyển Thanh cười cười, vươn tay sờ cái bụng bầu lộ của mình: "Nương đùa, từ xưa tới nay thê tử có thai, vốn nên an bài thông phòng thị thiếp cho trượng phu đấy! Chỉ là thời gian trước có quá nhiều chuyện xảy ra, con dâu cũng đành hữu tâm vô lực. Hôm nay lại xuất chuyện lớn như vậy, dù sao nếu Trần Linh Nhi vào Vương phủ chúng ta, đó chính là chuyện con dâu nên quản, việc trượng phu cưới vợ bé vốn chuyện của con dâu."

      "Như vậy là tốt nhất." Lộ Vương phi hơi ngẩng đầu cười : "Xem ra là nương hiểu lầm con...con là người thiện lương khoan hậu, Trần Linh Nhi dù sao cũng là cháu ruột của hoàng hậu nương nương, thân phận này nếu gả cho Khang nhi làm chánh thê Thế tử phi cũng còn đủ, hôm nay cũng thể quá uất ức cho nàng ấy, hãy để cho Khang nhi chút lễ vậy." Ý là làm trắc thê phải ! Khóe miệng Lưu Uyển Thanh lại gõ gõ.

      Lục Khang muốn mở miệng, lại bị Lưu Uyển Thanh đưa cho ánh mắt, Lục Khang hé mắt, cuối cùng cũng gì. Đối với tiểu thê tử của , dĩ nhiên phải tin, cũng muốn xem xem nàng xử lý như thế nào, chỉ là cánh tay nổi đầy gân xanh.

      "Nương, hình như người quên, Trần Linh Nhi được hoàng thượng đích thân chỉ hôn đó! Vậy mà hôm nay, Trần Hoàng Hậu cũng bị bệnh bỏ mặc mọi chuyện, tất cả mọi việc trong cung đều giao cho Lý quý phi rồi! Hôm nay, Trần Linh Nhi chính là người bị tội kháng chỉ, mà sợ là Thế tử gia cũng phải bị liên lụy mất."

      Vẻ mặt Lộ Vương phi ra vẻ sớm biết ngươi như thế, liền thở dài: "Chuyện này cũng cần con quá lo lắng, giao cho nương là được, con chỉ cần dưỡng thai tốt, để tiếp tục nối dõi tông đường cho Vương phủ chúng ta là được."

      Lộ Vương rét lạnh : "Mặc quần áo tử tế, đến thư phòng." xong lại hừ lạnh.

      Lục Khang lạnh lùng nhìn Lộ Vương phi cái, ngay sau đó sải bước rời , trước khi đưa cho Lưu Uyển Thanh vẻ mặt yên tâm. Lưu Uyển Thanh trở lại Uyển Uyển, vẻ mặt Thúy Nhi đầy vẻ buồn rầu.

      Cười cười: "Này ràng là cái bẫy, Thế tử gia dĩ nhiên bị chụp vào, ta tức giận."

      "Nhưng trong lòng người buồn đấy, mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện rồi, Đông Mai đúng là có lương tâm. Sớm biết nên gả sớm chút."

      Lưu Uyển Thanh cười cười, tự nhiên rót chén nước trong, cúi đầu, cái miệng mấp máy: "Mặc kệ là có lấy chồng hay , nếu như họ tính toán như vậy, cũng giống như hôm nay, dù sao bà nội nàng cũng là ma ma của Nhị bá mẫu phải sao. Lời của Đông Mai ta còn tin, nàng oán trách ta là , nhưng vì chút oán khí này mà thay chủ. lại, ngươi đưa chút bạc vào đó, để nàng ở trong ấy ít chịu tội chút, đợi sau khi nàng ra ngoài cho thêm nàng chút bạc, những chuyện này ngươi nghĩ là được, cần phải cùng ta."

      Thúy Nhi khẽ thở dài cái. . . . . ."Chủ tử, người chính là quá thiện tâm."

      "Thiện tâm?" Lưu Uyển Thanh tự , cười tiếng, cúi đầu sờ cái bụng của mình: "Chỉ là tích phúc khí mà thôi, về phần thiện tâm." Hé mắt. . . . . ."Sợ là gả vào Vương phủ này còn dính dáng gì tới ta nữa." Trần Linh Nhi, ngươi mong muốn làm như vậy, vậy xong.

      Cho đến gần tối, Lục Khang mới mang vẻ mặt mệt mỏi trở lại Uyển Uyển. Lưu Uyển Thanh thấy bộ dạng muốn lại thôi của , cười cười chủ động lôi kéo tay của : "Gia, thiếp biết người khó xử, chuyện này thiếp uất ức, uất ức là người."

      Lục Khang sững sờ, ngay sau đó liền ôm lấy nàng: "Đúng là gia vẫn còn để cho nàng chịu uất ức."

      "Thiếp mới uất ức, nàng muốn làm cứ để nàng làm , nhưng vẫn phải trước những lời này, đại phu đều phụ nữ có thai tính tình rất cổ quái, chớ đến lúc đó thiếp có làm gì, gia thiếp là đố phụ tốt rồi."

      Lục Khang ngắt chóp mũi của nàng: "Nàng đó, nàng ta muốn vào cửa, sau khi vào cửa làm rồi, muốn làm thế nào liền tùy nàng, gia mặc kệ, cũng xen vào."

      Lưu Uyển Thanh vòng tay qua cổ Lục Khang: "Gia, ngài muốn khóc sao?"

      Lục Khang sững sờ, ngay sau đó cúi đầu hôn trán Lưu Uyển Thanh cái. . . . . . Bị chính mẫu thân ruột của mình tính toán, từ cổ chí kim, gia cũng mới là người đầu tiền thôi.

      Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Lưu Uyển Thanh liền nghe Thúy Nhi Trần Linh Nhi bị bệnh nặng, ban đêm (chết): "Chủ tử, nhìn xem đến lúc đó nàng ta còn phách lối kiểu gì, dù có người là Trần Hoàng Hậu thế nào chứ? Đến cửa cung nàng cũng vào được. Chỉ tiếc Vương phi vẫn muốn để nàng ta làm trắc thê."

      Lưu Uyển Thanh khẽ mím môi: "Nương muốn thế nào cứ thế ấy , quy củ này vẫn phải có."

      "Chủ tử, ngài là muốn...?" Vẻ mặt Thúy Nhi lo lắng.

      Lưu Uyển Thanh để ly trà trong tay xuống: "Cũng thể cứ chịu đựng như vậy, cũng tốt cho thân thể lắm nhỉ!" Liếc nhìn vẻ mặt lo lắng của Thúy Nhi, vỗ tay của nàng: "Yên tâm , ta có chừng mực, huống chi dù là ta thuận theo bà,bà ấy cũng hiểu được, như vậy ta cần gì phải nhận lấy nhiều uất ức cho mình chứ? Theo bà bà cũng thích ta, theo cũng thích."

      . . . . . .

      Lưu Uyển Thanh được Thúy Nhi nâng đỡ vào đại sảnh, nhìn Trần Linh Nhi ngại ngùng dùng cơm với Lộ Vương phi, khóe miệng hơi nhếch lên, Lộ Vương phi càng lúc càng hiểu nổi!

      Tự nhiên ngồi xuống, bên tai truyền tới câu của Lộ Vương phi: " biết quy củ".

      Lưu Uyển Thanh khẽ mỉm cười: "Nương rất chính xác, đây đúng là biết quy củ." xong liền nhìn về phía Lộ Vương để đũa xuống: "Cha, hôm nay Trần Hoàng Hậu bị bệnh nặng, trong lòng Thái Tử Gia cũng dễ chịu, xét đến cùng bởi vì ai, nhất định trong lòng Thái Tử Gia thích ." Lưu Uyển Thanh dừng chút, nhìn về phía Lộ Vương, chắc hẳn dù ông có hồ đồ nữa cũng phải hiểu ý của nàng, chỉ thấy Lộ Vương hé mắt, Lưu Uyển Thanh mới tiếp, về phần Trần Linh Nhi ngồi bên tối mặt, đương nhiên ở trong phạm vi suy tính của nàng.

      "Chỉ là...cũng may Thái Tử Gia có quan hệ tốt với Thế tử gia, cũng sao." đến đây lại khẽ thở dài cái: "Đêm qua sắc mặt Thế tử gia được tốt, gặp phải chuyện như vậy làm sao có thể tốt được, huống chi cháu Trần Hoàng Hậu bị bệnh nặng qua đời, người chết tự nhiên sống lại được. Ở thời điểm này mấu chốt này, Vương phủ chúng ta sợ là dễ gì có chuyện vui , huống chi tại thân phận của Trần muội muội. . . . . ."

      " mượn ngươi quan tâm, dĩ nhiên ta là tiểu thư Trần gia."

      "Trần muội muội, ngươi đùa rồi!" Lưu Uyển Thanh nâng khăn che miệng, trong mắt mang theo nụ cười trào phúng, e dè nhìn Trần Linh Nhi. Nhìn Trần Linh Nhi thẹn quá hoá giận : "Ngươi có ý gì!"

      đợi Lộ Vương phi chuyện, Lưu Uyển Thanh liền mở miệng trước : " Sau này, sợ là Trần muội muội thể mang họ Trần rồi, Trần gia chỉ có dòng chính nữ Trần Linh Nhi, các nương thứ xuất cũng sớm lập gia đình! Dòng chính nữ duy nhất bệnh chết! Thiên hạ này cũng biết chuyện, làm sao Trần muội muội có thể lấy thân phận nương Trần gia gả vào đây? Trần muội muội kháng chỉ lần rồi, nếu thêm lần nữa sợ là dính líu tới cửu tộc đấy. Sợ là Trần Hoàng Hậu thể khỏi bệnh được, khi đó e rằng trong lòng Thái Tử Gia phải nhớ hận muội muội, đây là cái được bù đủ cái mất. Dù sao hôm nay ta cũng là thành viên của Lộ Vương phủ, tự nhiên phải cân nhắc vì Lộ Vương phủ, chỉ có thể uất ức muội muội ngươi, mới khiến cho Lộ Vương phủ trở thành cái giai trong mắt hoàng thượng!"

      đến đây lại nhìn về phía Lộ Vương: "Cha, ngài xem lời của con dâu có lý ."

      Lộ Vương gật đầu cái: "Tự nhiên, chuyện này để bàn sau , trước ngươi cứ ở lại ." xong còn cảnh cáo nhìn Lộ Vương phi, là càng già càng trở lại (kiểu như càng già càng dại), ngay cả con trai của mình cũng muốn tính toán, cũng may hoàng huynh có quan hệ tốt với mình, nếu nhất định cũng bị liên lụy tới.

      Lại nhìn Lưu Uyển Thanh, thầm gật đầu, tính tình này ngược lại có thay đổi tốt hơn rồi, mặc dù chuyện lúc trước có chút mất mặt, chỉ là cũng tra chân tướng rồi, tương lai Khang nhi tiếp nhận tước vị của mình, ngược lại càng có thêm vài phần tiềm chất của chủ mẫu. Về phần Trần Linh Nhi này, thân phận thấp, nhưng hôm nay cũng vô dụng, huống chi có mấy chủ mẫu là người chỉ biết bò lên giường như thế chứ? Lộ Vương phủ bị xấu mặt chịu nổi.

      -hết chương 76-
      Last edited by a moderator: 27/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :