1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ vợ kế - Uyển Tiểu Uyển (TS, gia đấu) (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 69

      Edit: Camtusori

      Đêm ba mươi phải ăn bữa cơm đoàn viên, Lưu Uyển Thanh mặc áo choàng hồ ly đỏ rực dầy, được Trúc Lục đỡ vào phòng. Mới vừa định quỳ gối hành lễ liền bị Lộ Vương phi mở miệng ngăn lại: ”Miễn miễn, con đứa này, sao lại nhiều quy củ như vậy, hôm nay con là phụ nữ mang thai, phải chú ý đến thân thể của mình.”

      “Lễ thể bỏ, con dâu cám ơn mẫu thân mến.” xong còn quy củ hành lễ. Lộ Vương thấy thế, trong lòng thầm gật đầu, con dâu này của bà cũng tệ lắm.

      Ngồi bên, Hạ trắc phi lại thản nhiên cười : “ Thế tử phi, áo choàng hồ ly này là rất đẹp đấy, ôi. . . . . . Tuổi trẻ tốt, Vương Gia, thiếp có phải cũng già rồi hay .”

      Lộ Vương đương nhiên ôm lấy trắc phi nàng già, vẻ mặt Lộ Vương phi ngồi bên lại lạnh ngắt. . . Lại nhìn sang Lưu Uyển Thanh cũng có chút trách tội, lạnh nhạt mở miệng : ”Sáng ngày mai vào cung triêu hạ, được ăn mặc như thế, quá chói mắt.”

      Lưu Uyển Thanh mím môi giọng "vâng", nàng đây là nằm cũng trúng đạn sao?

      Đợi sau khi Lưu Uyển Thanh ngồi xuống ghế, Hạ trắc phi lại mở miệng : ” tới canh giờ này rồi, Thế tử vẫn chưa về sao? Vương Gia đợi sao?” xong lại có chút rất là khó khăn : ”Vương Gia, thiếp. . . . Vi tỷ nhi sợ là chịu đói nổi.”

      Lộ Vương khẽ cau mày định mở miệng, Lộ Vương phi : ”Lúc ấy Vương Gia với ta, ngày mai mang theo Vi tỷ nhi cùng vào cung triêu hạ, ta đồng ý, cũng phải vì thích Vi tỷ , chỉ sợ lại giống như bây giờ, Vi tỷ nhi còn , nhịn đói được. Nhưng vào trong cung, đừng chờ lát là xong, cho dù có chờ đến canh giờ cũng chỉ là chuyện thường, đến lúc đó chẳng lẽ Vi tỷ nhi có thể vượt qua hoàng thượng hoàng hậu sao? Ngộ nhỡ đói quá rồi khóc, gần sang năm mới sợ là may mắn.”

      Hạ trắc phi há hốc mồm, tại sao tỷ tỷ luôn mong nàng được tốt chứ? Lộ Vương nhìn vẻ mặt uất ức của Hạ trắc phi, cũng rất đau lòng, nhưng ông biết Lộ Vương phi rất có lý, nên cũng tiếng nào.

      Đây là lần đầu tiên Lưu Uyển Thanh nhìn thấy Vi tỷ ở khoảng cách gần như vậy, mặc dù tuổi còn , nhưng nhìn từ ngũ quan liền có thể biết được sau này nhất định là mỹ nhân, mặt mũi còn có thể nhận thấy có mấy phần phong vận của Lộ Vương.

      Lúc này, Thư Nhi bị ôm đến bên cạnh Lộ Vương, bởi vì rất gần Hạ trắc phi, cau mũi cái, làm bộ dáng đáng thương nhìn Lưu Uyển Thanh. Hạ trắc phi làm sao lại dùng nhiều hương phấn như vậy chứ? Mùi vị cũng quá nặng rồi.

      Thấy bộ dáng như thể chịu tội của nhi tử, Lưu Uyển Thanh dĩ nhiên đau lòng dứt, Thư Nhi thấy vẻ mặt lo lắng của mẫu thân, đương nhiên biểu càng thêm đáng thương: muốn ngồi ở chỗ này, quá khó chịu.

      “Hạ di nương dùng loại hương phấn gì vậy?”

      Hạ trắc phi sững sờ, ngờ Lưu Uyển Thanh chủ động chuyện với mình, chỉ là...nàng hỏi về hương phấn, trong lòng có chút thoải mái, nhưng vẫn cười trả lời: ”Là nhờ lão sư phụ tự chế, nếu Thế tử phi thích ta, lúc trở về ta cho người đem qua cho ngươi chút là được.”

      Lưu Uyển Thanh cười cười, liếc mắt thấy sắc mặt càng lúc càng u ám của Lộ Vương phi, vội vàng : ”Cám ơn Hạ di nương, chỉ là ta quen ngửi cái mùi này, có chút. . .” đến đây cũng thêm, mà chỉ sờ sờ bụng mình. Hạ trắc phi sững sờ, mặt cứng lại, ánh mắt Lộ Vương phi lại sáng lên, ngay sau đó : ”Muội muội, trong hương phấn ngươi dùng có xạ hương chứ!”

      Hạ di nương a tiếng, lập tức che tiểu nhất (?), sau đó lại : ”Ít nhiều cũng có chút, chỉ là trung hòa cùng các hương liệu khác, cũng có chỗ xấu với nữ tử có thai, lúc ta mang thai Vi tỷ nhi cũng có dùng mà.”

      Lộ Vương phi vội vàng dùng vẻ mặt trách cứ nhìn Hạ trắc phi: ”Khó trách thân thể Vi tỷ nhi từ tốt, muội muội, phải ta muội, xạ hương này thế nhưng rất dễ khiến nữ tử có thai đẻ non, lẽ thường như vậy làm sao muội lại để ý chứ?”

      Vẻ mặt Lộ Vương cũng có chút tốt nhìn Hạ trắc phi, lúc này Thư Nhi cũng mở miệng : ”Bà nội, mẫu thân, Thư nhi khó chịu, muốn ăn cơm.”

      “Ôi trời, cháu trai đáng thương của ta, muội muội, mặc dù muội thích cái mùi này nhưng cũng nên chú ý Thư Nhi và Uyển Thanh, dù sao cái thai trong bụng Uyển Thanh chính là cháu ruột của Vương Gia đấy.”

      “Ngươi xuống trước .” Lộ Vương mở miệng .

      Trong mắt Hạ trắc phi rưng rưng, mím môi, ai oán nhìn Lưu Uyển Thanh cái, liền lui xuống. Vừa đúng lúc Lục Khang bước vào, thấy vậy hé mắt cũng nhiều lời.

      có Hạ trắc phi bàn cơm, vẻ mặt Lộ Vương phi rất đắc ý, quan tâm tới Lưu Uyển Thanh câu lại câu. Mà Hạ trắc phi, ngay sau khi quay về phòng liền nhào lên giường khóc oa lên. . .

      Hạ ma ma khuyên vài câu, nhưng đổi lấy chỉ là tiếng khóc càng đau lòng của Hạ trắc phi, Hạ trắc phi lôi kéo tay Hạ ma ma: ”Ma ma, tại sao bọn họ tha cho ta...hương phấn này của ta thái y cũng xem qua, đối với nữ tử mang thai chút xấu cũng có.” Nhưng lúc đầu, thái y cũng nên dùng...chỉ là lời này Hạ ma ma đương nhiên ra.

      “Chủ tử, nếu chúng ta đổi sang dùng loại có xạ hương?”

      “Làm sao mà đổi được?” Hạ trắc phi ai oán nhìn Hạ ma ma: ”Người khác biết nhưng chẳng phải bà rất ràng sao, ta có thể trách ai được? Cũng thể trách mẫu thân ta sinh ta ra liền sinh mang mùi lạ, phấn hương nếu có loại xạ hương này che lấp được thứ mùi người. Vương Gia dĩ nhiên thích ta, ngươi cũng đâu phải biết, có lần ta mới tắm rửa xong, khi Vương Gia tới liền mang nét mặt ghét bỏ, đấy chẳng khác nào như thanh đao nhọn đâm vào lòng ta.

      Tại sao lại vậy chứ? Ta rất muốn có quan hệ tốt với Thế tử phi, nhưng vì sao lại luôn nhằm vào ta như vậy? Chẳng lẽ cũng muốn ta phải bắt đầu tính toán với bọn họ sao? Làm những chuyện xấu khó coi mới có thể bị bắt nạt sao? . . . . . . tại sao ta có thể làm mấy chuyện này, như vậy tốt, ôi. . . Hạ ma ma, hay là chúng ta Tự Miếu làm tràng pháp cho các nàng , hy vọng có thể rửa sạch tội nghiệt người các nàng a.”

      Hạ ma ma há miệng, ngay sau đó trả lời "vâng".

      "Cười ôm giang sơn cùng chúc mộng
      Say mới thấy phong nhập liêm lung
      Mây là xiêm y hoa là dung
      Từng mảnh đều có trong mộng
      Thiên trường địa cửu là bao lâu
      đến thế nào mới xem là nhiều
      Thiên củ vạn triền đều là
      Quản chi quay lại quá vội vã
      Trông mong tới trông mong đều là khoảng , đều là khoảng ,
      Gọi lại gọi đều chỉ là gió
      Nhắc lại nhắc đều chỉ là đau và đau
      Chờ lại chờ vẫn đều chỉ là mộng "

      Hạ trắc phi lẩm bẩm đọc lên bài thơ, ngay sau đó thở dài. . . . . . vì sao Vương Gia lại hiểu được tình cảm của nàng chứ? Vì sao lại nhận ra vẻ mặt hiểm ác của họ chứ?

      . . . . . .

      Khóe miệng Lộ Vương phi nhếch lên: ”Ta chính là quen thấy cái vẻ mặt ghê tởm lần nào cũng đầy nước mắt của tiện nhân kia! Giống tỷ tỷ nàng ta, đều là hồ ly tinh chỉ biết quyến rũ nam nhân!” (-_-)

      “Chủ tử, tình hình hôm nay như vậy, sợ là trong lòng Vương Gia có gai rồi.”

      “Đó là đương nhiên, Vi tỷ nhi dù sao cũng là cốt nhục của Vương Gia, Hạ trắc phi dùng hương phấn có chứa xạ hương, cho nên Vi tỷ nhi bị bệnh từ trong bụng mẹ mang ra ngoài, đều được khỏe, ốm yếu như vậy rất giống Lỗ vương Quận chúa, là cái ấm sắc thuốc thôi. Lại , phải chỉ là vật thay thế thôi sao, Vương Gia lại cứ muốn lừa mình dối người, Hừ! Vậy cũng có khi phiền, Thôi ma ma, có lẽ đúng như ngươi , lần sau ta đối xử với con tiện nhân kia hẳn là nên giống với Uyển Thanh hôm nay.”

      “Chủ tử, người nghĩ như vậy là được rồi, cần gì phải chỉa vào tính khí nóng nảy của Vương Gia chứ, mỗi lần cũng đều thuận tay giúp mình phải sao.”

      Lộ Vương phi đặt ly trà xuống rồi với Thôi ma ma: “ , lấy mấy cái thiệp lần trước ra.”

      Thôi ma ma sững sờ, ngay sau đó thử hỏi”Chủ tử, vì sao. . . . . .”

      “Hừ, mặc dù Uyển Thanh giúp đỡ ta giải phóng cơn giận, nhưng vì vậy mới thấy được nó là người nhiều tâm tư, nếu tìm hai nữ nhân ngăn chặn nó, sớm muộn gì cũng có ngày nó bò lên đầu ta. Đợi thai nhi của nó ổn định rồi, ta cũng cho nó thể diện xong, qua năm sau mới nhắc lại, chỉ là chúng ta cũng nên chuẩn bị trước phải sao!”

      “Nhưng...nếu, nếu trong lòng Thế tử phi có khoảng cách. . .”

      “Hừ! Nếu như như vậy ta càng phải tìm thêm cho Khang nhi người vừa ý ta .”

      Sáng sớm hôm sau, Lưu Uyển Thanh mở mắt liền thấy Lục Khang cười nhìn mình, khóe miệng khẽ nâng lên: ”Gia, còn sớm như vậy mà tỉnh rồi hả ?”

      “Ừ, canh giờ còn sớm, nàng nằm ngủ thêm lát nữa, hôm nay sợ là mệt mỏi, nhưng mà phải cần thận chút.”

      “Gia, người yên tâm .”

      Lưu Uyển Thanh mặc y phục dày, bên trong đều có vá da thảo lên, vật tư khoác lên cũng bọc lớp da thảo dầy, trong hoàng cung lạnh lẽo, với lại hôm nay nàng cũng rất dễ bị tổn thương.

      Bởi vì tối hôm qua Lộ Vương phi nhắc, đương nhiên Lưu Uyển Thanh mặc áo choàng lông hồ ly màu đỏ rực, mà lại lựa chọn chiếc áo choàng bên ngoài là tơ lụa tìm, bên trong có lớp da thảo.

      ”Vì sao khoác thứ gia chuẩn bị cho nàng?”

      “A. . . Vật ấy quá mức rêu rao, huống chi áo choàng này có vẻ ấm áp hơn cái kia.”

      "Nàng nghĩ rất cẩn thận.”

      “Cái đó là đương nhiên.”

      Lục Khang có chút nghẹn lời nhìn Lưu Uyển Thanh, dĩ nhiên ngờ nàng theo mình, khỏi cười: ”Nàng còn dám nhận nữa sao!”

      Lưu Uyển Thanh dí dỏm nhíu mày: ”Vì sao dám nhận? Chẳng lẽ gia cảm thấy thiếp thông minh, cẩn thận sao? Thiếp chính là Thế tử phi của gia đó!”

      “Được, Thế tử phi tốt của gia dĩ nhiên thông minh nhất!”

      “Gia, đừng khen thiếp, thiếp ngượng ngùng.”

      “Nàng đó!”

      Mồng đầu năm vào cung triêu hạ, nam nữ tách riêng ra , bởi vì tuổi Thư Nhi còn , dĩ nhiên phải bên cạnh Lưu Uyển Thanh, do Tiểu Thôi ma ma ôm. Lúc này bên ngoài cửa cung đậu đầy xe ngựa, Lưu Uyển Thanh thận trọng xuống xe ngựa, liền khéo léo phía sau Lộ Vương phi.

      Các mệnh phụ còn lại vào cung triêu hạ cần phải đứng theo quan vị của tướng công, Lưu Uyển Thanh là con dâu hoàng gia, theo Lộ Vương phi nên dĩ nhiên là đứng ở phía trước nhất, ngay cả Lỗ vương phi cũng phải đứng phía sau. Luôn đứng trong đội ngũ, đương nhiên Lưu Uyển Thanh nhìn thấy Lưu lão phu nhân, Lưu Đại phu nhân cùng với đại tẩu lâu chưa xuất của mình, nhìn sắc mặt càng thêm tiều tụy.

      Ôi. . . Vốn mỗi nhà đều có chuyện khó , mấy ngày trước nàng nghe được tin tức, Viên nhi có thai. . . . . . Tuối Lưu lão phu nhân lớn rồi, được Tiễn Linh Đình đỡ lấy, lúc thấy Lưu Uyển Thanh dĩ nhiên cũng nhìn nàng gật đầu cái, lúc này lại thể càn rỡ qua, huống chi bên phía mình cách vị trí của Lưu Uyển Thanh hơi xa.

      Đến giờ lành, cửa cung mở ra.

      Chưa vào trước cửa cung phải dập đầu ba cái, ngay sau đó lại đến Đông cung. Lưu Uyển Thanh chỉ thấy may mắn lần nữa vì đầu gối của nàng bọc lớp da thảo rất dày, mặc dù nhìn có vẻ sưng vù nhưng lại khổ mấy. Vốn là cũng chuẩn bị cho Lộ Vương phi bộ, nhưng thấy trang phục của Lộ Vương phi biết dùng, cũng biết mẫu thân cùng bà nội có dùng hay .

      ----hết chương 69------
      Last edited by a moderator: 1/5/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 70

      Editor: Camtusori

      Mặc dù có ít quý phụ kinh thành với đủ các thượng cấp khác nhau vào cung chúc tết triêu hạ, nhưng có thể trực tiếp ra mắt hoàng hậu lại nhiều lắm, dù sao cũng có gian phòng nào chứa được nhiều người như vậy. Huống chi trong phòng còn vô số nương nương các cung, phi tần công chúa nữa, các cửa Vương Phi Quận chúa trong vương phủ cũng ít. Lưu Uyển Thanh nghĩ đến lúc này Lưu lão phu nhân ở đứng ngoài cửa, trong lòng có chút lo lắng, dù sao bà lớn tuổi rồi, giờ lại là lúc thời tiết lạnh nhất.

      Lưu Uyển Thanh ngồi sau lưng Lộ Vương phi, cố gắng hạ thấp cảm giác về tồn tại của chính nàng, thế nhưng đương nhiên có người cho nàng cơ hội, huống chi thân phận của nàng vốn là tiêu điểm trong phòng này.

      Bên này Lỗ vương phi vừa nhắc tới cháu mình, hoàng hậu còn lại cười hỏi Lộ Vương phi có nguyện ý hay , Lộ Vương phi để ly trà trong tay xuống, cười : ”Nương nương, người đùa, nương Khổng gia tốt như vậy, gả cho Khang nhi của chúng ta làm thiếp chẳng phải là uất ức nàng ấy sao!”

      “Ôi, đây phải là tâm nguyện của nữ nhi ta sao?”

      Hừ, người nữ nhi của của ngươi sợ là hóa thành bộ xương khô rồi, còn biết xấu hổ mà như thế sao, chỉ là ngươi nguyện ý để cho cháu ngươi làm thiếp, hừ. . . Cũng đừng trách ta khách khí, đừng nghĩ là ta biết Lỗ vương phủ các ngươi có cái chủ ý gì, Khang nhi của ta cũng chịu được tính toán của các ngươi? ”Quy củ của Lộ Vương phủ rất nhiều, phân thê thiếp ràng, giống Lỗ Vương phủ, nếu như Khổng tiểu thư vào cửa, sợ là chịu nổi uất ức phải sao, nếu ngược lại ta càng muốn cho Khang nhi nạp vài người thiếp đấy.”

      “Lộ Vương phi, chẳng lẽ cháu ta còn chưa xứng làm trắc thê của Thế tử gia sao?”

      “Trắc thê?” Vẻ mặt Lộ Vương phi khổ sở nhìn Lỗ vương phi: ”Mới vừa rồi ta , quy củ Lộ Vương phủ cực nghiêm, đương nhiên lúc đầu chỉ làm thiếp, chỉ có thể làm thiếp, dĩ nhiên nếu như sau này sinh con cháu có thể lên làm trắc thê .”

      Lỗ vương phi nhìn về phía Trần Hoàng Hậu, mà Trần Hoàng Hậu chỉ là cười , lời dĩ nhiên đến mức này rồi, lâu sau trong phòng lại náo nhiệt lên. Đề tài này chuyển qua chuyển lại cuối cùng chuyển đến người Lưu Uyển Thanh.

      “Lộ Vương phi, người con dâu này cũng là người có phúc khí, lúc mới vào cửa phải bệnh của tiểu thế tử chuyển tốt lên, giờ lại mang thai, ca ca nhà mẹ đẻ cũng chịu thua kém, xem ra có tướng vượng phu vượng tử a.” Người chuyện là Trịnh Vương phi của phủ Trịnh Vương, Lưu Uyển Thanh ngượng ngùng đáp trả cho bà nụ cười, Tiểu quận chúa Trịnh Nguyệt Như, đích thứ nữ của phủ Trịnh Vương được bàn chuyện hôn với Nhị ca của nàng, nếu như có chuyện gì bất trắc đương nhiên trở thành người thân của nàng.

      Lộ Vương phi lại cười : ”Ngươi là quá khen, con dâu này của ta cái khác , nhưng là người hiểu quy củ nhất.” Ý ở ngoài lời này mọi người đương nhiên đều hiểu, cũng cười như cười liếc nhìn Lỗ vương phi.

      “Đây là tiểu thế tử sao, là trắng noãn đáng , tương lai nhất định tiền đồ vô hạn a.”

      Lưu Uyển Thanh nghe bên tai trái câu tiểu thế tử, bên phải cũng câu tiểu thế tử vẫn hề giống với suy nghĩ của những phụ nhân này, mặt chỉ có thể đưa ra nụ cười. Thấy những phụ nhân trước mắt này, đáy lòng khỏi chảy lệ giơ ngón tay cái lên, có thể làm những điều khiến họ thoải mái còn có thể treo nụ cười mặt? Đây chính là cây gai đó! Vừa đúng đâm trong lòng oa tử bên trong.

      Dĩ nhiên cũng có chút phụ nhân thầm với nhau : “ Thế tử phi là người có bản lĩnh."

      “Cũng chưa biết được, ta dám chỉ đợi sau này nàng sinh ra nam hài, như vậy đương nhiên xa cách với Thư Nhi thôi. Dù sao cũng là người cản đường của con ruột mình.”

      “Ngươi chỉ biết đến thứ nhất, nghĩ tới thứ hai, sợ là phải càng thương .”

      “Hả? Như thế, chỉ có canh chừng dưới mí mắt mình mới chắc chắn phải sao, nuôi sai lệch đứa bé quá dễ dàng.”

      “Sợ là Lỗ vương phủ đồng ý.”

      “Hừ, ta thấy đúng là kẻ ngu, tương lai nàng ta có lúc hối hận thôi.”

      thấy được, sợ có tâm tư sâu hơn.”

      “Mặc kệ như thế nào, chờ coi kịch hay là được.”

      Khiến Lưu Uyển Thanh ngờ là, cháu Trần Linh Nhi của Trần Hoàng Hậu lại tìm nàng gây phiền toái, vốn nàng chuẩn bị cho trận đánh ác liệt , chẳng qua cũng thể lơ là, hôm nay nàng là phụ nữ mang thai rồi.

      “Tốt lắm, tốt lắm, canh giờ cũng còn sớm, chúng ta sang Ân Trạch điện , cũng thể để Vạn Tuế Gia chờ chúng ta phải sao.” Trần Hoàng Hậu chuyện các vị quý phụ quý nữ xong, đương nhiên lại lồng lộng hùng dũng bước về phía Ân Trạch điện.

      Cấu trúc của Ân trạch điện giống với các cung điện khác, hình vuông chỉ có tầng, chỉ chuyên môn dùng làm nơi tổ chức các bữa tiệc lớn . Đây là lần đầu tiên Lưu Uyển Thanh đến Ân Trạch điện, mặc dù mặt ngoài có vẻ rất cổ xưa, nhưng bên trong cũng rất nguy nga lộng lẫy, bốn phía cung điện
      dãy mâm kim long chủ tử màu đỏ thắm, hai bên còn trưng bày đầy đủ các loại nhạc khí, ngay phía trước đài cao dĩ nhiên có đặt long y cùng phượng ỷ bằng vàng ròng, mà ở giữa còn có sân khấu rộng đường kính mười lăm thước, dùng cho ca múa biểu diễn, hai bên lề là những chiếc bàn tròn xếp thành hình bát giác, lúc này có cung nữ lui tới ngớt trong đó, bày dưa và trái cây lên.

      Nhìn thấy đoàn người Trần Hoàng Hậu đương nhiên cũng quỳ xuống dập đầu thỉnh an. Sau khi Lưu Uyển Thanh ngồi xuống liền giọng bên tai Thư Nhi: “ nên hết nhìn đông tới nhìn tây, nếu như đói bụng cố nhịn chút.” Thư Nhi cái hiểu cái gật đầu.

      “Lưu tỷ tỷ.”

      Lưu Uyển Thanh sửng sốt, ngay sau đó ngẩng đầu lên, thấy Trịnh Nguyệt Như bên cạnh xông tới chào hỏi nàng, ngay sau đó cười: “Tiểu quận chúa có chuyện gì?”

      Khuôn mặt nhắn của Trịnh Nguyệt Như đỏ chút, : “Lưu tỷ tỷ gọi ta là Nguyệt Như được rồi, cứ gọi Quận chúa Quận chúa lại có chút xa lạ, chẳng lẽ Lưu tỷ tỷ thích Nguyệt Như gọi người Thế tử phi sao?”

      Ấn tượng đầu tiên của Lưu Uyển Thanh đối với Trịnh Nguyệt Như rất tốt, liền cười “được”.

      “Thư Nhi là đáng .”

      cần Lưu Uyển Thanh nhắc nhở, Thư Nhi liền khéo léo đổi sang gọi Trịnh Nguyệt Như là di di. Lưu Uyển Thanh thấy đôi mắt Trịnh Nguyệt Như sáng lên nhìn bộ dáng của Thư Nhi, khỏi cảm thấy buồn cười, nhìn đôi tay nàng ấy rục rịch chộn rộn, nếu nàng ở nơi này, sợ là bóp khuôn mặt của Thư Nhi rồi.

      Thư Nhi bây giờ được nàng nuôi trắng trắng tròn tròn, lại hiểu chuyện, lúc chuyện còn mang theo giọng bập bẹ, dĩ nhiên ở lứa tuổi đáng nhất.

      Nếu như Trịnh Nguyệt Như biết được suy nghĩ của Lưu Uyển Thanh, nhất định nương, là vậy đó!” bánh bao này là đáng , trẻ con cổ đại đều là đáng a, nhất là thân thể nho mặc trang phục cổ trang tinh mỹ, là dễ thương đó, được được rồi, là muốn xoa bóp a, xoa bóp… Đây là bánh bao có bộ dạng đáng nhất mà mình gặp từ khi tới thời đại này đó, nếu là của mình tốt rồi!

      Thư Nhi rất thích Trịnh Nguyệt Như trong bụng đều là chuyện xưa này, lâu sau liền quấn quýt lấy nàng: “Vì sao hoàng tử ca ca lại nhận ra Mỹ Nhân Ngư tỷ tỷ vậy chứ?”

      Trịnh Nguyệt Như có chút kẹt biết sao, cũng may lúc này hoàng thượng tới.

      Sau khai tiệc, Lưu Uyển Thanh cẩn thận gỡ thịt cá trong mấy thứ đồ ăn thả vào chén của Thư Nhi, nhưng người ngày thường thích ăn cá nhất như Thư Nhi lại nhướng mày lên lắc đầu, gì cũng chịu ăn rồi. Lưu Uyển Thanh nghi hoặc nhìn nàng. Thư Nhi liền giọng bên tai nàng: “Bọn họ toàn là người nhà với Mỹ Nhân Ngư tỷ tỷ đó, Thư Nhi thể ăn, ngộ nhỡ ăn phải Mỹ Nhân Ngư tỷ tỷ phải làm sao đây?” (>.<)

      Mỹ Nhân Ngư?

      Lưu Uyển Thanh nghi ngờ nhìn về phía Trịnh Nguyệt Như, Trịnh Nguyệt Như ngượng ngùng cười, kể lại giản lược câu chuyện xưa lúc nãy với Thư Nhi cho Lưu Uyển Thanh nghe, cũng quay qua với Thư Nhi: “Thư Nhi ngoan, chỉ là Mỹ Nhân Ngư ở trong biển rộng, thịt cá trong chén Thư Nhi là từ sông, giống nhau, có thể ăn.”

      Thư Nhi vừa nghe đến đây, vẻ mặt vui mừng, lộ ra lúm đồng tiền: “ sao?” Ngay sau đó liền từng ngụm từng ngụm ăn hết, tốt quá, cũng may thịt cá từ sông có thể ăn.

      Trịnh Nguyệt Như ngượng ngùng cười với Lưu Uyển Thanh, Lưu Uyển Thanh cười : “Nguyệt Như muội muội huệ chất lan tâm, chuyện xưa thú vị như vậy, ta nghe xong còn tò mò nữa là.”

      “Ha ha, những thứ này đều là muội xem ở trong tạp thư thôi, nếu Lưu tỷ tỷ thích ngày khác muội sửa lại rồi đưa qua cho Lưu tỷ tỷ được chứ, vừa đúng lúc kể cho Thư Nhi nghe.”

      “Vậy phiền toái Nguyệt Như muội muội.”

      phiền toái, phiền toái, muội cũng rất ưa thích Thư Nhi mà.”

      “Vậy, muội muội thường tới Vương phủ chơi chút.”

      bên kia, Trịnh Vương phi chuyện cùng Lộ Vương phi thấy tiểu nữ nhi của bà trò chuyện rất tốt với Lưu Uyển Thanh, trong bụng rất hài lòng. Bà cũng hỏi thăm rất tốt, tuy Lưu Uyển Thanh này chỉ là con thừa tự, nhưng cả nhà cũng hết sức sủng ái nàng, với Lưu Nhân Phúc lại càng thấy được, hôn của nữ nhi cùng Lưu gia có thể là ván đóng thuyền rồi, chỉ đợi đầu xuân tìm ngày tốt để trao đổi thiếp canh, có thể thân thiết với Lưu Uyển Thanh, đối với cuộc sống sau khi cưới của nữ nhi cũng có chỗ tốt lớn lao.

      Năm ngày sau.

      Lưu Đại phu nhân đến thăm Lưu Uyển Thanh, liền thuận thế về Trịnh Nguyệt Như: “Cuối cùng vẫn là ca ca con cưới cao, chỉ là nghe Trịnh Nguyệt Như này là người rất tốt, phải là người cao ngạo như tỷ tỷ của nàng.”

      “Nữ nhi ngược lại cảm thấy là ca ca cưới cao, Nguyệt Như cũng phải nữ nhi trưởng mà chỉ là đích thứ nữ, vẫn kém chút so với Đại quận chúa, luôn thể gả cao hơn so với Đại quận chúa đâu, mà Nhị ca lại là người có bản lãnh, hơn nữa còn tuổi trẻ tài cao.”

      “Điều này cũng đúng, con gặp qua nàng rồi sao?”

      “Đúng vậy, mấy ngày trước đây, chúng con ngồi cùng bàn, nàng tới tiếp chuyện với con, chỉ vài câu nhưng vẫn cảm thấy người này rất tốt, hơn nữa Thư Nhi cũng rất thích nàng, chắc là dễ tiếp xúc, tính tình cũng tốt.”

      “Vậy được, tất nhiên nương tin ánh mắt của con, cũng thể lại như đại ca lần nữa, ôi.”

      “Viên nhi?”

      “Đại ca con giữ vững tình trạng nay, hoặc là nhận Viên nhi trở về phủ nhưng phải là bình thê!”

      “Bình thê?”

      Lưu Uyển Thanh sợ hết hồn... Đại ca sao lại hồ đồ như vậy, Tiền gia thế từ bỏ ý đồ sao? Nếu chuyện này bị làm to ra, sợ là tiền đồ của đại ca có thể bị phá hủy.

      “Cha ngươi phạt đại ca ngươi quỳ trước tổ tiên, ròng rã ba ngày ăn uống, cho đến hôn mê bất tỉnh cũng thay đổi ý, còn nếu như Tiền gia muốn ồn ào, náo lớn chuyện, nếu được có mất cái mũ ô sa cũng nguyện (từ quan)! Bởi vì Tiền gia thiếu Viên nhi.”

      “Viên nhi cũng là người đáng thương, đại tẩu thế nào?”

      “Đại tẩu con , có thể để Viên nhi làm bình thê, nhưng phải đợi sau khi nàng sinh hạ nhi tử mới cho phép Viên nhi vào cửa, nếu nàng liền treo cổ ở cửa Hầu phủ! Chuyện cứ như vậy mà bế tắc, bà nội của con cũng vì thế mà tức bệnh.”

      Lưu Uyển Thanh kinh ngạc che che miệng... ân cần dò hỏi: “Bà nội như thế nào? Khá hơn chút rồi chứ?”

      có chuyện gì lớn, người già đương nhiên dễ sinh bệnh hơn... tốt lắm, tốt lắm, đề cập nữa, những chuyện phiền lòng đến thai nhi này con cứ đơn giản xem như biết là được.”

      Lưu Uyển Thanh cúi đầu suy tư phen liền : “Đại ca phải là người có đầu óc, sợ là trong đó có tình khác.”

      Lưu Đại phu nhân sửng sốt: “Con là Viên nhi? Nhưng đứa bé ấy là ta nhìn lớn lên, dĩ nhiên là người tốt.”

      “Nhưng nàng gặp chuyện như vậy, tâm tính sợ là cũng biến đổi thôi.” Lưu Đại phu nhân há miệng thở dốc, ngay sau đó gật đầu: “Trước tiên cứ như vậy , mặc kệ như thế nào, nhất định cứ để Viên nhi sinh hạ đứa bé bình an.”
      Last edited by a moderator: 4/5/15

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 71

      Editor: Camtusori

      quá mấy ngày, Lưu Đại phu nhân mang vẻ mặt buồn rầu tới Lộ Vương phủ. Lưu Uyển Thanh thấy vậy vội vàng sai hai người Đông Mai và Trúc Lục đứng ngoài phòng canh chừng, trong phòng chỉ để lại Tinh Nhi bên cạnh Lưu Đại phu nhân cùng Thúy Nhi bên cạnh mình.

      "Mẫu thân?"

      Lưu Đại phu nhân thở dài: "Vốn con là phụ nữ có thai, nương nên vô duyên vô cớ lại tới khiến cho con ngột ngạt, nhưng tâm trạng của nương nghẹn tới khó chịu, nương sống hơn nửa đời người rồi, còn chưa có người nào lại trắng trợn đối nghịch với nương như vậy! Đây là do bản thân nương quá nuông chiều hài tử phải !

      Lưu Uyển Thanh lo lắng kéo tay Lưu Đại phu nhân: "Mẫu thân, xảy ra chuyện gì rồi hả ?"

      Lưu Đại phu nhân vỗ tay Lưu Uyển Thanh, thở dài: "Con xem ta đây gây ra cái nghiệt gì chứ. . . . . . Viên Nhi kia vốn người có thể thương cảm, ta thấy cũng đau lòng, trách ai? Nhưng truy cứu tới cùng muốn trách còn phải trách chính nàng sao? Những năm gần đây mình đại tẩu con trông phòng, lại cực kì hiếu thuận với cha và bà nội con, cũng sang nhà mẹ đẻ Tiền gia bên kia kể uất ức, trắng ra chẳng khác nào sống thủ tiết, từ khi bắt đầu lộ ra chuyện của Viên Nhi, trong lòng nương cũng hề thoải mái .

      Dĩ nhiên là phải trách tội đại tẩu con, cũng hai năm rồi cho nàng sắc mặt tốt, nàng trôi qua ở nhà chúng ta cũng thoải mái gì, hơn nữa ma ma bên cạnh nàng cũng bị đuổi . Đại nha đầu bên cạnh là người có tâm, vốn muốn làm thông phòng, nhưng cẩn thận suy nghĩ chút, cũng nên trách nàng có lỗi, vốn chuyện chủ mẫu đuổi nha đầu thông phòng cũng xem là chuyện lớn gì, tuy xuống tay có chút độc ác, nhưng nếu truy ra rốt cuộc nàng cũng đâu biết chuyện ấy, hạ nhân tự cho là đúng mà làm việc, nàng cũng đâu ràng hết đâu, lúc bắt đầu nương cũng tin.

      Nhưng lâu ngày mới biết nhân tâm, xem ra đại tẩu con cũng biết chuyện ấy, chỉ bị người bên cạnh làm liên lụy tới, những năm này sợ là nuốt nước đắng vào bụng ."

      Nghe thế, Lưu Uyển Thanh xem như cũng hiểu chút ít. Đúng vậy a, bản thân mình muốn đừng gây cho người khác! Có mấy nữ tử nguyện ý ở chung hòa thuận cùng với những thiếp thất thông phòng chứ? Lại có mấy nữ nhân vui lòng chia sẻ tình của trượng phu với những nữ tử khác chứ? Sợ là điều ấy quá dễ để hiểu , trong lòng đại tẩu vô cùng quan tâm tới đại ca, làm sao có thể nhẫn nhịn, nếu dù là Tiền gia so được với Hầu phủ, nhưng chỉ cần dựa vào chuyện này cũng có thể đại ca ái thiếp diệt thê, huống chi Viên Nhi kia chỉ là nha đầu thông phòng, ngay cả làm thiếp cũng phải.

      "Nương thấy Viên Nhi rồi hả ?"

      Lưu Đại phu nhân gật đầu cái: "Cũng chưa thấy, nếu hôm nay làm sao nương có thể bình tĩnh như vậy. là ứng với câu châm ngôn ‘người đáng thương phải có chỗ đáng hận'. Đổi lại là nương, sợ là cũng muốn đuổi nàng ta, con biết nàng ta khiến ra cái chuyện nga tử* gì đâu, giờ đại ca con bị cách quan chức rồi!" ( nga tử: có hàm nghĩa là xảy ra vấn đề; chỉ 1 ít việc ràng rất tốt lại xảy ra biến cố nguy hại vô cùng, khiến người ta ngờ tới.)

      "Cái gì? Cách chức quan!" Lưu Uyển Thanh nghe xong, kích động ngồi dậy.

      "Chậm chút chậm chút, con là phụ nữ có thai, trách nương tốt, nên tìm con càu nhàu."

      "Nương, dù nương cho con, nhưng chuyện lớn như vậy, còn có thể gạt con mấy ngày chứ? Biết sớm dù sao cũng hơn biết muộn nhiều, đây là thế nào? Bên chỗ Tiền gia kia bất chấp tất cả sao?"

      "Sao có thể là Tiền gia, dù bọn họ hận đại ca con đến nghiến răng, nhưng đoán chừng cũng chừa mặt mũi cho đại tẩu con, Viên Nhi kia thế nhưng dám lén thuê người mua chuộc người viết kịch, tất cả gánh hát lớn trong kinh thành đều mở màn hát bài ấy. nay người người đều trách đại tẩu con là độc phụ, Viên Nhi kia lại là tiểu bạch đáng thương, đại ca con cũng thành tình lang trung trinh có hai! Nhưng những dân chúng kia có thân phận giống chúng ta sao? An gia lập quốc! Ngay cả chuyện hậu viện của mình cũng quản được ràng, còn có thể đền đáp quốc gia thế nào? Hai năm qua, danh tiếng của chúng ta quá mức cao. Tự nhiên phải có vài người nhìn chằm chằm, chuyện đại ca con bị cách chức quan đương nhiên cũng là thuận nước đẩy thuyền, trách người khác được.

      Ôi, Tiền gia phái người tới đón đại tẩu con, nhưng đại tẩu con rất hiểu chuyện, ngược lại trở về theo, nhưng những uất ức này. . . . . . Tới hôm nay gầy mất vòng lớn rồi ! Viên Nhi kia có chủ ý gì, ta sống tới ngần tuổi này mà còn nghĩ ra chẳng khác nào sống uổng năm này, là người vô ích cả đời rồi!"

      Lưu Uyển Thanh cầm khăn lau lệ cho Lưu Đại phu nhân, lại ý bảo Tinh Nhi châm trà: "Nương, uống ngụm trà nước, thở thông suốt lại. . . Hôm nay đại ca bị quỷ mê tâm khiếu (bị ma quỷ ám ảnh), nhưng đại ca là ngươig hiếu thuận, đương nhiên suy nghĩ ra ."

      "Con trai của nương, nương tại sao hiểu chứ, nương chỉ sợ. . . . . . Chính là sợ ngày nào đó đại ca con suy nghĩ hiểu , nhưng lại còn tiền đồ, như vậy. . . . Lấy tính cách của đại ca con, sợ là có nhiều khó khăn a .”

      “ Đại ca khiến nương tức giận như vậy , người vẫn còn suy nghĩ và huynh ấy rất nhiều .”

      Lưu Đại phu nhân thở dài , ngay sau đó thầm bên tai Lưu Uyển Thanh vài câu , Lưu Uyển Thanh sửng sốt : “ giờ đại ca ?”

      “ Quỳ gối trước bài vị tổ tông ăn uống , cứ nghĩ là dùng chút khổ nhục kế nương cho nó gặp mặt Viên Nhi kia ! Hừ .”

      “ Nương …” Lưu Uyển Thanh thở dài : “ Chuyện này nương làm cũng có chút cực đoan , Viên Nhi kia tuyệt đối thể xảy ra chuyện gì khi ở trong tay người , đại ca có bao nhiêu thương Viên Nhi , nữ nhi biết được , nhưng nhất định lòng thương hại cùng áy náy tràn đầy , nếu như Viên Nhi kia ở bên người lại xảy ra chuyện gì , tấm lòng kia của đại ca sợ là về được , ai hơn được người chết !”

      “ Yên tâm , điều này nương hiểu , vì cái khác cũng phải vì đứa bé trong bụng của nàng , nương cũng cung ứng nàng , huống chi nàng ta có chỗ nào là chịu chết ? Bắt đầu hai ngày trước vẫn còn bộ dạng đáng thương muốn tìm cái chết, hôm nay cũng hiểu ra tình , ngược lại coi mình là Đại thiếu nãi nãi mà bắt đầu hưởng thụ rồi.”

      Ánh mắt Lưu Uyển Thanh xoay lòng vòng ,cảm giác chuyện đơn giản như thế , Viên Nhi kia nếu như phải là nữ tử huệ tâm lan chất , lấy ánh mắt của đại ca làm sao có thể coi trọng ? theo hầu hạ đại ca đến lớn cũng phải chỉ có mình Viên Nhi , chỉ là chuyện thành ra như vậy , lại điên vài năm , hôm nay cũng có thể tính cách biến đổi lớn , nhưng … Viên Nhi ngu đến mức muốn hủy diệt thanh danh cũng như thành tựu của đại ca , nếu đại ca bị mất tất cả , nàng có thể có cái gì ? Trả thù ? Cũng đúng , nếu như chỉ trả thù cũng như thế … Này …suy nghĩ kĩ ra rốt cuộc chính là hướng về phía danh tiếng Hầu phủ rồi !

      “ Nương , bên phía đại ca hay là người mềm xuống chút , nữ nhi suy nghĩ kĩ rồi , về phần bên phía Viên Nhi , người phái vài người cơ trí quan sát , xem xem có kẻ nào khác liên hệ với nàng ta .”

      “ Con là …?” Lưu Đại phu nhân sửng sốt .

      sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất , chúng ta nghĩ nhiều chút , để cầu an trong lòng cũng được .”

      “ Tốt , tốt , là nương ngờ , tốt nhất con nên nghỉ ngơi , cũng đừng quá quan tâm chuyện này , nếu trong lòng buồn rầu quá nhiều nương cũng tìm con kể khổ .”

      “ Nương , nữ nhi cũng phải là búp bê , sao có thể mấy câu mệt chứ , mẹ đến thăm nữ nhi nhiều chút , trong lòng nữ nhi mới vui vẻ .”

      Tiễn Lưu Đại phu nhân rồi , Lưu Uyển Thanh mới sửng sốt , liền liếc nhìn Đông Mai bên cạnh muốn lại thôi , thở dài : “ Đông Mai , ngươi đứng phía trước coi chừng , khi Thế tử gia đến mời chàng tới đây , ta có chuyện tìm chàng , rất gấp .”

      “ Vâng .”

      Sau khi Lục Khang trở lại liền thấy Lưu Uyển Thanh tựa vào giường , cúi đầu nghiêm túc thêu tấm vải đỏ .

      “ Cẩn thận con mắt của nàng , những chuyện này sai người khác làm là được rồi .”

      Lưu Uyển Thanh mím môi : “ Đây là đứa bé đầu tiên của thiếp , đương nhiên muốn tự mình làm .” xong lại nâng lên đưa cho Lục Khang : “ Gia , người xem, hình thuê hoa sen đỏ này có đẹp ?”

      Lục Khang khẽ nhíu mày … “ Hoa sen chép đỏ … Cảm thấy vẫn còn quá tục khí , đổi sang kiểu khác là được .” Hoa sen là điềm xấu … Lục Khang hé mắt .

      Lưu Uyển Thanh sửng sốt , ngay sau đó trả lời “ được” , loại chuyện này đương nhiên với , lại mở miệng : “ Gia , chuyện của đại ca thiếp …”

      Lục Khang ngồi xuống kéo Lưu Uyển Thanh qua : “ Lúc này nàng cần lo lắng , gia cần lo lắng , gia chỉ ngồi đó nhìn , dù sao Nhân Quý cũng lớn lên theo chân gia phải sao !”

      “ Đương nhiên thiếp hiểu gia khi thấy chuyện này thể để ý tới , chỉ là ngờ đại ca vì nữ tử như vậy mà đối nghịch nương . Lúc này nương rất đau lòng , dù là truosc kia cha sủng ái Tử Mộng , nương cũng như thế…”

      “ Ban đầu thấy Viên Nhi kia , gia cũng nghĩ là người tốt , hôm nay lại là người tâm lớn .” Lục Khang đến đây , sắc mặt tự nhiên trầm , Lục Uyển Thanh nghi ngờ nhìn , nagy sau đó trong mắt sáng lên : “ Gia , chẳng lẽ người …”

      Chuyện này cũng có chút liên quan tới nàng , nghĩ muốn động tới Thế tử phi của cũng phải xem có đồng ý hay , nghĩ là Phật gia sao ? Ngay sau đó vỗ tay nàng : “ Gia tra , sợ phải chuyện đơn giản vậy.” Chuyện này , riêng gì có dấu tích của Lỗ vương phủ , ngay cả Lưu Uyển Nguyệt , còn có Trần gia nhà mẹ đẻ của đông cung hoàng hậu sợ là đều có bóng dáng trong ấy !

      …..

      Ba ngày sau , Lưu Uyển Thanh được Lộ Vương phi cho phép , liền dẫn Lục Trúc cùng Thúy Nhi lên xe ngựa , trở lại Lưu phủ , trước tiên tới thăm Lưu lão phu nhân bị bệnh liệt giường .

      Lẫn nữa nhìn thấy Lưu Nhân Quý , lúc này còn nơi nào có chút bóng dáng thiếu niên ? người lên vị chua , râu ria xồm xàm , còn hình ảnh ca ca trong ấn tượng luôn ôn tồn nho nhã dịu dàng đối với nàng …

      “ Gặp bà nội rồi hả ?”

      Lưu Uyển Thanh khẽ thở dài cái : “ Ca , muội cứ nghĩ trừ Viên Nhi ra , huynh còn nhớ bất kỳ người nào .”

      Lưu Nhân Quý nắm nắm quyền : “ Vì sao mọi người chịu tiếp nhận Viên Nhi ?’

      “ Xem những thứ này chút thôi .” Lưu Uyển Thanh đưa cho Lưu Nhân Quý xấp giấy Tuyên Thành , sau khi Lưu Nhân Quý mở ra … hồi lâu … hai mắt ngập tơ máu mở to , quay về phía Lưu Uyển Thanh gầm hét lên : “ ! Những thứ này cũng thể ! thể nào !”

      Lưu Uyển Thanh hít lỗ mũi , nghẹn ngào : “ Ca, huynh biết những thứ này đều là , chỉ là huynh thể nào tiếp nhận được việc huynh vì nũ nhân như vậy mà uất ức vợ chưa cưới của huynh , chống đối mẫu thân , chọc tức bà nội … mất chức quan ! Nhưng đó là , muội sáng tỏ việc ấy , vậy ca ca ở nơi nào ? Trở lại , Lưu gia cần huynh , vai huynh còn gánh tương lai cả Lưu gia ! Chẳng qua chỉ là nữ tử … hôm nay thấy được chân tướng , quay lại vẫn chưa muộn !”

      “ A…” Lưu Nhân Quý nặng nề đấm nát cái ! Dưới bờ vai rủ xuống , bộ dạng vô lực , khiến cho Lưu Uyển Thanh đau lòng dứt , lên phía trước kéo tay : “ Ca , chúng ta đều đợi huynh , chờ huynh tỉnh lại , hôm nay thấy diện mạo cảu nàng ta rồi , biết mình sai lầm rồi , vậy nên biết lỗi của mình , nên gánh chịu , ca ca , muội tin tưởng huynh .”

      Lưu Nhân Quý khép hờ mắt , ngay sau đó : “ Nhị muội muội , muội trở về trước , thân thể mang thai cũng dễ dàng .”

      Lưu Uyển Thanh gật đầu cái , xoay người rời khỏi từ đường .
      Last edited by a moderator: 8/5/15
      Phong Vũ Yên, Lim-0403, tart_trung8 others thích bài này.

    4. xuxubungbu

      xuxubungbu Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      57
      cũng may truyện chỉ sơ qua chứ miêu tả kĩ chắc tức chết........nhưng cũng thể vậy được, đâu ai là nhìn người lúc nào cũng đúng đâu, chưa đến con người rồi thay đổi........nếu nô tỳ kia là ng tốt thiệt có khi cũng cảm động tình 2 ng ak'....

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: Camtusori

      Chương 72



      nữ tử mặc bộ lụa mỏng màu xanh nhạt, sắc mặt trắng bệch đứng ngoài cửa viện, Lưu Uyển Thanh sững sờ, ngay sau đó cười: "Đại tẩu."

      Tiền Linh Đình khẽ mỉm cười, chỉ là bên trong nụ cười kia chứa bao nhiêu khổ sở sợ là chỉ có nàng mới biết được, từ mười lăm tuổi gả vào Hầu phủ cho tới hai mươi ba tuổi. . . . Thời gian ôm ấp điều tốt đẹp nhất của thiếu nữ chỉ là đợi vô ích trong khuê phòng. . . hạ nhân coi thường, người khác thầm xấu từng chút, cho tới bây giờ huyên náo dư luận xôn xao, nàng tới mức thành mẫu mực của độc phụ, điều này làm sao Tiền Linh Đình có thể chịu nổi?

      Nhưng cuối cùng, biến ảo chỉ còn lại câu nhàng: " có khỏe ?"

      "Sao đại tẩu tự mình xem chút."

      Khóe miệng Tiền Linh Đình hơi nâng lên: "Ngày mai, ta về nhà."

      Lưu Uyển Thanh sững sờ, ngay sau đó kéo tay nàng: "Đại tẩu, người bị uất ức muội hiểu, muội hiểu rất , nhưng hôm nay đại ca nhất định có thể nghĩ thông suốt, nhưng ngày tốt đẹp của đại tẩu đến, nhịn những năm này phải vì chờ hôm nay sao? Hôm nay đại tẩu trở về Tiền gia, cho dù tái giá cũng . . . . . ."

      "Thân thể ta thuần khiết, ta tin tưởng Hầu phủ điều tra xong, cũng cho ta công đạo, đến lúc đó tự có người trong sạch nguyện ý lấy ta, huống chi. . . lúc này ta còn bất kỳ hơi sức nào nữa, hy vọng ban đầu hôm nay chỉ còn lại hai chữ ‘buồn cười’." xong liền tránh khỏi Lưu Uyển Thanh, xoay người rời .

      "Chủ tử. . . . . ." Trúc Lục ở sau lưng Lưu Uyển Thanh lo lắng kêu.

      Lưu Uyển Thanh khẽ thở dài, xoay người : " sao, chúng ta trở về thôi." Đại ca tự mình làm ra cái nghiệt này, chỉ có thể tự mình sửa chữa, người ngoài nhiều lời cũng vô ích. Huống chi nếu là nàng, sợ rằng lúc này cũng hận thể rời khỏi cái nhà như địa ngục lớn này, cái gì cũng sợ, chỉ sợ lòng dạ. . . . . Tâm lực tiều tụy, nàng ấy làm sao còn có hơi sức tin tưởng đại ca lần nữa đây? Những năm này, nàng ấy làm thế nào để có thể sống? Sợ là người ngoài thể hiểu.

      Trở lại Lộ Vương phủ, Đông Mai chờ bên ngoài phủ, thấy được nàng liền : "Chủ tử, Trịnh Vương phi và Tiểu quận chúa đến làm khách rồi, Vương phi phân phó nô tỳ chờ người trở lại, qua bên kia trước."

      Lưu Uyển Thanh giọng "ừm" , mỉm cười nhìn Đông Mai : "Ngươi cũng mệt mỏi, về nghỉ ngơi , có Trúc Lục cùng Thúy Nhi theo ta cũng tốt rồi."

      "Chủ. . ." Đông Mai mím môi, vẻ mặt xoay người trở về Uyển Uyển.

      Lộ Vương phi thấy Lưu Uyển Thanh, mặt có chút vui, nhưng nghĩ tới bên này còn có Trịnh Vương phi liền cười : "Trở lại rồi, có mệt ? Thôi ma ma, nhanh sai phòng bếp nấu canh bổ bưng lại đây, ôi. . . . Bây giờ tuy vừa đủ ba tháng rồi, nhưng cũng thể thèm để ý như thế, dù sao thân thể vẫn là trọng yếu nhất."

      Lưu Uyển Thanh biết Lộ Vương phi vui về việc hôm nay nàng mang thai lại còn trông nom chuyện của nhà mẹ đẻ, huống chi chuyện kia còn chưa công khai ràng, ái thiếp diệt thê nhưng lại là chuyện làm người ta khó chịu nhất, huống chi đại ca của nàng vì thế mà mất tiền đồ.

      "Là con dâu tốt, khiến nương lo lắng."

      Lộ Vương phi thấy nàng khéo léo như thế, liền "ừ" tiếng. Lưu Uyển Thanh lại vội vàng hành lễ với Trịnh Vương phi, Trịnh Vương phi vội vàng ngăn lại: "Cũng đừng, về sau đều là người nhà, huống chi tại thân thể ngươi bất tiện, nhanh ngồi xuống ." Vừa cười với Lộ Vương phi: "Ngài là ngươi có phúc khí, được người con dâu có phúc khí như vậy, giống như người bên nhà ta hiểu chuyện ."

      "Ngài khách khí, nàng a, chính là người biết quy củ lại nghe lời chút."

      Trịnh Vương phi liếc nhìn Trịnh Nguyệt Như rục rịch chộn rộn, có chút bất đắc dĩ lắc đầu: "Đứa này của ta từ bé yếu ớt nhiều bệnh, liền nuông chiều nhiều chút, hôm nay thân thể tốt lên rồi, nhưng tính tình ngược lại chẳng giống thục nữ chút nào."

      "Tiểu quận chúa tài mạo song toàn, nữ nhi gia nên nuông chiều, đáng tiếc ta chỉ có mình Khang nhi, ngược lại có nữ nhi, đến đây đúng là nên hâm mộ ngài đấy, nam nữ song toàn."

      "Ha ha, chúng ta đừng ở chỗ này khen lẫn nhau, nếu để cho tiểu bối nhìn lại chê cười."

      "Phải phải, Uyển Thanh, con dẫn Tiểu quận chúa đến viện của con ngồi chút ."

      Lưu Uyển Thanh vội vàng đứng dậy mỉm cười "dạ", lúc này Trịnh Nguyệt Như liền dí dỏm nhìn về phía nàng mở trừng hai mắt.

      Trở lại Uyển Uyển, Đông Mai vội vàng chuyên chú dâng trà, Lưu Uyển Thanh cười cười, ngay sau đó cho nàng xuống. Đông Mai có chút tình nguyện, chưa kịp nhìn Trịnh Nguyệt Như bị Thúy Nhi kéo lại, mới phải ra khỏi phòng.

      "Người kia là tỳ nữ?"

      Lưu Uyển Thanh đưa cho Trịnh Nguyệt Như ly trà xanh: "Trà lài tự chế, muội nếm thử xem."

      "Cám ơn Lưu tỷ tỷ." Trịnh Nguyệt Như cười nhận lấy ly trà, uống hơi, sau đó miệng cười ngọt giơ ly trà: "Uống ngon , cho muội thêm ly, nơi này của tỷ tỷ lại rất thoải mái, mới vừa rồi ở đằng trước muội chẳng khác nào đứng đống lửa ."

      "Muội đó. . ." Tính cách hoạt bát đáng như thế, cũng rất xứng đôi với Nhị ca, Lưu Uyển Thanh có cách nào tưởng tượng, Nhị tẩu có tri thức hiểu lễ nghĩa lại dịu dàng ở bên cạnh Nhị ca có tính cách thô kệch ra cái dạng gì, như Trịnh Nguyệt Như này mới hợp.

      Trịnh Nguyệt Như có chút ngượng ngùng nhìn Lưu Uyển Thanh cười : "Lưu tỷ tỷ đừng trách muội đoan trang, tính tình muội hơi tùy ý chút, nhưng ở bên ngoài chắc chắn như vậy."

      "Cứ tự nhiên, muội muội coi nơi này như nhà mình cũng được, sớm muộn gì chúng ta cũng là người nhà."

      Thấy Lưu Uyển Thanh có vẻ giả bộ giống người khác, trong mắt cũng có vẻ sửng sốt ghét bỏ, hảo cảm với nàng càng được tăng cao, tiểu tử (em chồng) này cũng khó ở chung , lại nhớ đến sắc mặt ưu sầu của Lưu Nhân Phúc ngày hôm qua, mím môi: "Lưu tỷ tỷ, muội muội có lời này biết có nên hỏi hay !"

      Lưu Uyển Thanh cười: "Mới vừa rồi còn muội muội tự nhiên, giờ lại bày ra dáng dấp của nữ nhi, đâu cần có nên hỏi hay , muội muội cứ hỏi, nếu tỷ tỷ biết điều gì nhất định hết giấu diếm."

      Trịnh Nguyệt Như ngượng ngùng cười cười: "Chính là chuyện của Lưu đại ca."

      Lưu Uyển Thanh hiểu ý gật gật đầu, hiển nhiên suy đoán được vì sao Trịnh Nguyệt Như hỏi như thế, dù sao đại ca mình ái thiếp diệt thê, ít nhiều gì cũng liên lụy đến Nhị ca và ba đệ đệ. Nữ nhi nhà ai lại nguyện ý gả cho nhà có người ái thiếp diệt thê? Từ xưa có câu thượng bất chính hạ tắc loạn chính là đây.

      Vỗ tay Trịnh Nguyệt Như: "Là Trịnh Vương phi?"

      Trịnh Nguyệt Như vội vàng lắc đầu, lại ngượng ngùng gật đầu cái: " sợ tỷ tỷ chê cười, chuyện này huyên náo dư luận xôn xao, mẫu thân thương muội, thấy muội đồng ý cũng nhiều lời, chỉ là bên chỗ cha có chút vui, cho nên. . . . . ."

      "Muội muội cần phải ta cũng biết , chuyện này là do đại ca ta làm tốt, ta cũng thể thay đại ca giải thích rằng bởi vì Viên Nhi quyến rũ huynh ấy. Những thứ khác, nhân phẩm của Nhị ca chắc hẳn muội muội cũng nghe qua hai phần, huống chi từ Nhị ca nhập doanh trại, nơi đó lại có nha đầu phục vụ, tính cách muội tốt như thế, Nhị ca ca nhất định thích muội, muội cần lo lắng, về phần bên phía đại ca rất nhanh có kết quả."

      "Có những lời này của tỷ tỷ, muội cũng có thể trở về được với cha." đến đây, Trịnh Nguyệt Như lần đầu tiên đỏ mặt, mình có tiền đồ mà, thế nhưng lại si mê cổ nhân. . . . . . Chỉ là giống như những gì người kia từng , bị mình nhìn sạch rồi mình phải phụ trách về , nhớ tới ngày đó mình tự du ngoạn ngoại ô
      bờ sông, hình ảnh bả vai lấp ló trong khe suối, khuôn mặt nhắn của Trịnh Nguyệt Như sợ là muốn máu rồi.

      Vóc người cứ như được chọn lọc rất kĩ, dù là người mẫu nam đại đẳng cấp cũng thể có .

      Ngẩng đầu lên liếc nhìn bộ dáng cười như cười của Lưu Uyển Thanh nhìn mình, sửng sốt ngay sau đó ấp úng : "Tỷ tỷ đừng làm khác nghĩ, muội chỉ là . . Cái đó...Thư Nhi đâu? Muội nhớ Thư Nhi rồi, đúng rồi còn có. . . . ." Trịnh Nguyệt Như gọi nha đầu Linh ngoài cửa vào.

      "Tỷ tỷ, đây là truyện cố tích mà muội muội sửa sang lại, cũng có thể lấy đọc cho Thư Nhi nghe, còn có cái thẻ này, còn có thể dạy Thư Nhi học chữ."

      Lưu Uyển Thanh nhận lấy, vui mừng nhìn Trịnh Nguyệt Như: "Những thứ này đều là muội tự nghĩ hay sao? Muội muội đúng là huệ lan tâm chất thông minh tuyệt đỉnh, xem ra nhị ca của ta có phúc khí."

      "Tỷ tỷ. . . Muội. . . Muội chỉ có việc gì nên mò mẫm suy nghĩ ."

      "Mò mẫm suy nghĩ thôi có thể như vậy, nếu muội nghiêm túc học chắc khó lường."

      "Tỷ tỷ được cười muội, nếu muội liền cầm trở về."

      "Được, được, cười muộ, ta cho người ôm Thư Nhi tới, muội nhưng biết đâu, mấy ngày này Thư Nhi chịu yên, đều muốn nghe câu chuyện xưa về mỹ nhân ngư của muội đấy, nghe hoài chán, ngoài miệng luôn muốn gặp Trịnh di di."

      "Muội cũng rất ưa thích Thư Nhi!" Nhiều bánh bao khả ái nha, hì hì, tuy sinh đẻ rất phiền toái, lại phải lo lắng cái này rồi lo lắng cái đó, nhưng trẻ con nhà người khác tốt a, muốn chơi đùa chơi đùa, muốn chơi nữa có thể giao chúng cho cha mẹ chúng chăm. Con ngươi lại xoay lòng vòng, nhìn chằm chằm bụng Lưu Uyển Thanh, nữ nhân cổ đại sinh con là sớm, trong bụng này nhất định bánh bao đáng .

      . . . . . .

      Đợi Tiểu Thôi ma ma dẫn Thư Nhi vào phòng, Đông Mai thở dài, bên Thúy Nhi hé mắt: "Đông Mai, đừng suy nghĩ quá nhiều, phải nhận thân phận của mình."

      Đông Mai sững sờ, ngay sau đó sắc mặt tái , chẳng lẽ là tiểu thư biết? Vì sao lại giúp mình chứ? Nhiều năm như vậy mình vẫn luôn trung thành nhất nhất với tiểu thư, huống chi nếu mình có thể theo chàng cũng rất tốt cho tiểu thư mà, ít ra tiểu thư cần lo lắng sau này đám người đại phu nhân còn nữa, tẩu tử (chị dâu) để ý tới, đến lúc đó bị uất ức còn có người làm chỗ dựa mà. Càng nghĩ lại càng đau lòng, nước mắt bắt đầu rơi xuống.

      Thúy Nhi thấy vậy bất đắc dĩ lắc đầu, Đông Mai muốn con đường này sao? Xem ra phải trước, hồi mình nên nhắc nhở với tiểu thư.

      "Trịnh di di, lúc này người phải rồi hả? Sau này Thư nhi cũng muốn làm thần bút Mã Lương."

      "Trước tiên Thư Nhi phải luyện chữ cho tốt nha."

      "Dạ, dạ!" Thư Nhi Đại Lực gật đầu: "Thư Nhi nhất định cố gắng học hỏi."

      "Thư Nhi biết nghe lời!"

      "Di di khi nào lại đến kể chuyện xưa cho Thư Nhi đây?"

      . . . . . .

      Núp phía sau cây, Đông Mai nhìn thấy màn này mà trong lòng đau xót, trừ xuất thân, mình có chỗ nào bằng Trịnh Nguyệt Như kia chứ? Mình cũng hề nghĩ tới điều gì khác, chỉ muốn được an phận thủ thường ở bên cạnh chàng thôi, nhất định là nàng ta nhận ra nên mới gì đó với tiểu thư, nếu làm sao tiểu thư có thể đối xử với mình như vậy đây? Trong mắt lộ ra tia ghen ghét.

      . . . . . .

      Nghe Thúy Nhi xong, Lưu Uyển Thanh than tiếng: "Mấy ngày nay ngươi quan sát kĩ chút."

      "Chủ tử, người cứ yên tâm, cứ giao cho nô tỳ , lúc này thể mềm lòng."

      "Yên tâm, trong lòng ta có tính toán, tình cảm chủ tớ mấy năm như vậy cũng phải dứt bỏ là dứt bỏ được, ngươi đó, trong lòng ngươi cũng rất mến nàng, ta cũng bạc đãi nàng, chắc chắn tìm chỗ tốt cho nàng."

      "Nô tỳ đương nhiên lo lắng về chủ tử, chỉ là lo nàng chui vào ngõ cụt."

      "Lúc rãnh rỗi ngươi nên khuyên thêm chút nữa!"

      "Vâng"
      --- ------ ---



      Chương 73

      Editor: Cẩm Tú (Camtusori)


      "Ngươi đến rồi?" trong lòng Viên Nhi căng thẳng, chắc biết rồi, ánh mắt thất vọng như vậy, đúng là khiến nàng chịu nổi, nhưng nàng sao? Nàng bị phá hủy rồi, chẳng lẽ nàng nên lấy những thứ này sao?

      Lưu Nhân Quý mấp máy đôi môi mỏng, sắc mặt bình thản, nhưng cánh tay nổi đầy gân xanh lộ ra tức giận trong lòng . Viên Nhi thấy lời nào, buồn bã cười tiếng: "Ta cũng hối hận, chỉ tự trách mình phải là người từ biết tính kế người khác, nếu hôm nay cũng bị ngươi phát , chỉ do tài nghệ bằng người mà thôi!" Sờ vào cái bụng nổi lên của mình: "Đứa này cũng phải của ngươi."

      Nhìn Lưu Nhân Quý trợn to hai mắt, thân thể Viên Nhi ngẩn ra, ra vẫn chưa tra ra điều này, ha ha. . . đúng là sai ly, dặm.

      "Tại sao?" Lưu Nhân Quý kìm chặt cánh tay Viên Nhi hỏi.

      "Tại sao? Ha ha ha. . . ." Viên Nhi cười chảy ra nước mắt: "Ta có giấc mơ, từ giấc mơ, đó chính là được mặc giá y đỏ, gả cho Đại thiếu gia của ta, gả cho người làm thơ cho ta, là Quý ca ca từng cho ta họa mi. . . Theo thời gian, giấc mơ của ta thay đổi, bởi vì ta chỉ là tỳ nữ, là nô tài xứng với Quý ca ca cao cao tại thượng, ta lùi lại mà cầu xin việc khác, thông phòng cũng được, thiếp thất cũng tốt, chỉ cần trong lòng Quý ca ca có ta là tốt rồi.

      Thành thân rồi, trước đêm, bầu trời của ta, đất của ta vẫn còn dịu dàng với ta rằng đối tốt với ta, với ta rằng nữ nhân kia là người thiện lương, làm khó ta, sau đó sao? Sau ! Sau đó ta được cái gì! Lấy được cái gì!

      Quý ca ca, ngươi biết ? Ngươi biết ! Hả!

      Bị mấy nam nhân đè xuống đất, bên tai còn vang tiếng y phục bị xé nát, phía dưới, cơ thể bị đâm vào rất đau đớn, kêu trời trời linh! Gọi đất đất mặc kệ, là cái gì chứ?

      đôi tay ngọc ngàn người gối, đôi môi bị vạn người nếm! Ở đó ba tháng ngắn ngủi, mỗi ngày có bao nhiêu người đàn ông bò lên người ta? Ngươi biết ?

      Vì sao phải cứu ta? Để cho ta chết như vậy phải tốt hơn sao? Viên Nhi đơn thuần như vậy, tốt đẹp sạch như vậy vĩnh viễn sống ở trong lòng Quý ca ca!

      Có thể cứu ta, vì sao lại đối tốt được với ta chứ?

      Tại sao a!

      Tại sao sau khi đối xử tốt với ta chút, lại giống ta mong ước, còn ở bên cạnh ta mỗi ngày nữa đây?

      Đúng vậy, ta tốt chút, Quý ca ca liền cảm giác giảm bớt áy náy, từng ngày từng ngày giảm bớt số lần đến thăm ta, ngay cả muốn ta cũng , nếu phải vì ta chuốc say Quý ca ca, sợ là ngươi muốn ta đâu, ghét bỏ ta bẩn chứ gì? Đúng vậy. . . Trong thân thể của ta để lại dấu vết của nhiều nam nhân như vậy, thân thể rách nát sao có thể vượt qua Tiền Linh Đình băng thanh ngọc khiết chứ?

      Mà tất cả những gì ta phải chịu đựng! Đều do cái kẻ băng thanh ngọc khiết kia ban cho! Nếu như ta có thai, sợ là Quý ca ca càng nhày càng lạnh nhạt với ta, cho nên! Ta muốn có đứa bé, dù sao cũng bị nhiều nam nhân chơi qua như vậy, thêm hai người giúp ta có đứa bé làm sao có thể khó đây? Ha ha. . . . . . Ngươi đúng ? Quý ca ca của ta?"

      Trong mắt Lưu Nhân Quý lộ ra tức giận, đau đớn cùng tia đau lòng. . . . Giơ tay lên lấy bàn của Viên Nhi tay tay đặt mặt mình, đôi mắt đo đỏ, cơ hồ nặng từng chữ trong kẽ răng: "Biết ? Đó là vì ta trở về cầu xin mẫu thân đồng ý, đồng ý cưới ngươi về nhà, cho nên mới quan tâm tới ngươi, biết ? Ngày ngươi cho ta biết ngươi thai, ta vốn định ta muốn dẫn ngươi về nhà."

      xong liền lạnh lùng nhìn Viên Nhi.

      Hồi lâu. . . . . . Viên Nhi ha ha ha ha cười lớn. . . . .

      ra tất cả đều do nàng làm sai, ra hạnh phúc ấy cách nàng gần như vậy, cần tính toán cũng có thể lấy được, là nàng sai lầm rồi sao? Ha ha. . . Nàng vốn là người nên sống nhân gian này.

      Nhìn Viên Nhi trước mặt vạn diệt sợ bụi (giết ngàn lần thành tro 万灭惧灰), nhìn sắc mặt điên cuồng này, trong lòng Lưu Nhân Quý đau xót, trong mắt thoáng qua tia giãy giụa,

      Giơ tay lên sờ khuôn mặt giàn giụa nước mắt của nàng: "Ta mệt mỏi, Viên Nhi." xong liền xoay người rời .

      Trong lúc bất chợt, Viên Nhi bắt cánh tay lại, trong mắt đọng lại tia cầu xin hoặc hi vọng: "Ngươi cứ như thế? đánh ta? mắng ta? Cứ như vậy mà sao? Ngươi phải nên hỏi đứa bé trong bụng ta là của ai sao? Ngươi phải muốn biết sao? Hả?"

      Lưu Nhân Quý tự giễu cười tiếng, lấy tay Viên Nhi ra: " quan trọng, phải sao? Giống như ngươi , để cho Viên Nhi đơn thuần sống mãi trong lòng ta là được.

      Viên Nhi ngồi sững sờ đất….từng giọt nước mắt rơi tí tách đất……

      Ngày hôm sau, Lưu Nhân Quý mở lá thư Lưu Đại Phu Nhân đưa cho mình, từng giọt nước mắt rơi lá thư, vẫng mờ vết mực…..’’Nương, nhi tử sai lầm rồi! Nhi tử bất hiếu! Nhi tử khó chịu qua!’’

      Lưu Đại Phu Nhân ôm lấy Lưu Nhân Quý, hai người ôm nhau mà khóc!

      Lưu Nhân Quý nắm quyền, gân xanh nổi lên, hé mắt…………Điền Trăng Khang, Lưu Uyển Nguyệt!

      Viên Nhi chết? Đứa bé kia sao đây? Đứa bé cũng vậy sao? Sau khi Lưu Uyển Thanh nhận được tin tức, nghi hoặc nhìn lk, lk vuốt tóc của nàng:’’Đứa bé kia là của Điền Trăng Khang.’’

      ‘’Làm sao có thể?’’ Lưu Uyển Thanh há to mồm, phải Điền Trăng Khang và Lưu Uyển Nguyệt bị điều ra ngoài kinh làm quan rồi hả?

      ‘’ năm sau đó có trở lại chuyến, bỏ công sức vài ngày liền làm ra nhiều chuyện như vâyh, gia cũng phải bội phục người tỷ tỷ kia của nàng, chỉ là nếu khong có nội gián cũng được như thế.’’

      ……………………

      Nửa đêm, chiếc xe ngựa chạy đường phó an tĩnh nào đó, dừng ở cửa sau Lưu phủ, nữ tử mặc áo choàng xuống xe ngựa, vào từ cửa sau. Đây chính là nơi ở của phòng Lưu Nhị lão Lưu phủ.’’Sao con trở lại? gia đâu rồi?’’

      ‘’Nương, cần để ý tới những thứ này, Viên Nhi kia như thế nào rồ? Được tin của người biết nàng mất tích, con liền cả đêm chạy về.’’

      Sắc mặt Lưu nhị phu nhân tái , kéo tay Lưu Uyển Nguyệt:’’nguyệt nhi, nghe nương khuyên lời , đừng giằng co vớ vẩn nữa, theo gia sống qua ngày cho tôt , hãy nhận lấy số mênh này!’’

      Lưu Uyển Nguyệt nhìn Lưu nhị ohu nhân , khoé miệng nhếch lên:’’Nương, người muốn nữ nhi tuổi còn trẻ phải sống tầm thường như người sao? Ở trong phòng thờ tượng Phật, mỗi ngày niệm kinh? Để cho những loại hồ ly tinh lẳng lơ kia bò lên đầu con làm ầm ĩ sao?’’

      Lưu nhị ohu nhân thân thể ngừng lại lát, ngay sau dó thở dài:’’Người phải chấp nhận, đời có nhân quả, nữ nhi tốt, là nương dạy bậy con, nhưng hôm nay quay đầu lại là bờ, vẫn còn kịp. cho dù đến lúc đó bên kia phía Thanh nhi tra ra cái gì, cũng xem xét giao tình truy cứu.’’

      ‘’ha ha, truy cứu? chấp nhận? tại sao? Từ nàng đoạt vinh dự làm dòng chính nữ của con, thứ nữ ti tiện thế nhưng lại có thể bò lên đầu con, ai cũng nàng tốt, vậy con sao đây? Con chính là dòng chính duy nhất của Hầu phủ, sao? Lại bị bỏ rơi? Sau đó còn bị giành mất nam nhân mà con muốn được gả, nay còn có thai, mà con sao đây? Con có cái gì! Hả?’’ Lưu Uyển Nguyệt có chút điên cuồng quát, ngay sau đó cầm quyền:’’Viên Nhi đâu? Nương, ngươi đúng là người vô dụng, có chút này cũng hỏi thăm được!’’

      Lưu nhị phu nhân thở dài:’’chết rồi.’’

      ‘’còn chuyện cái thai kia sao?’’

      ‘’Sợ là biết rồ.’’

      Thân thể Lưu Uyển Nguyệt ngẩn ra, đường đến đây nàng cũng suy nghĩ kết quả xấu nhất, cung xlà ngờ lại hỏng như vậy:’’ biết là của ai sao?’’

      Lưu Uyển Nguyệtpn nghi ngờ liếc nàng:’’ , sợ là còn chưa biết thôi.’’ Lưu Uyển Nguyệt thở phào nhõm Lưu nhị ohu nhân chỉ cảm thấy trong lòng động cái:’’Nguyệt nhi, phải là……….’’

      ‘’Tốt lắm, nương, chuyện này người cũng cần quan tâm , con tự có chừng mực, người đó…lại tiếp tục niệm kinh phật cho tốt .’’

      Khiến Lưu Uyển Nguyệt có ngờ tới chính là, sáng sớm ngày hôm sau, Điền Gia liền phái người’’mời’’ nàng ta trở về Điền phủ ở kinh thành. Nhìn sắc mặt đen thui của Điền lão gia cùng vẻ mặt giận dữ của Điền Trăng Khang, trong lòng nàng ta căng thẳng, vội vàng trưng ra nị cười:’’ biết cha và tướng công…đây là thế là? Tướng công tại sao lại trở lại?’’

      Đáp lại chính là lời quát lớn:’’Trở lại! Gia tại sao trở về? Còn phải bởi vì kẻ đê tiện như ngươi sao! Gia bị bãi quan rồi, biết ? Nếu phải nhờ gia mạng lớn, lúc này sợ là bị cho vào nhà giam rồi! Ngươi, kẻ tiện nhận, bây giờ gia muốn đánh chết ngươi!’’

      Vẻ mặt pn thể tin nhìn Điền Trăng Khang, vẻ mặt uất ức:’’Gia, sao ngươi có thể đối xử với thiếp như thế, thiếp đối với người đều là tâm, bỏ công sức cũng rất nhiều mà!’’

      ‘’ tâm, bỏ công sức cũng rất nhiều? Hả? Ngươi lợi dụng gia làm bao nhiêu chuyện bỉ ổi, hôm nay cũng người ta phơi bày ra ngoài ánh sáng rồi, ngươi là óc heo sao? Thế tử phi Lô Vương phủ là người để ngươi tính kế được sao?’

      Lưu Uyển Nguyệt thây vậy cười lớn:’’ Gia, ban đầu ngươi thoải mái nhất phải cũng là người sao!’’

      Điền Trăng Khang sững sờ, thận trọng liếc nhìn sắc mặt càng đen của Điền Đại lão gia, vội vàng đạp cước lên Lưu Uyển Nguyệt:’’ Kẻ độc phụ này, hôm nay gia muốn hưu thê, nếu như phải hôm đó ngươi chuốc say gia, gia làm sao có thể u mê với nữ nhân của Lưu Uyển Nguyệtq!’’

      ‘’Ngươi…..’’

      Lưu Uyển Nguyệt che bụng mình………….phía dưới thấy màu hồng.

      Lưu Uyển Nguyệt bị bỏ!

      Mấy ngày nay tin tức hung bạo cứ từng cái từng cai đến, Lưu Uyển Thanh còn quá kinh ngạc. Trúc Lục đứng môtj bên :’’ Hừ, ác giả ác báo, chủ tử, bây giờ chúng ta mới ăn ngon được.’’

      Lưu Uyển Thanh chọc trá nàng:’’ Ngươi a.’’ nhưng trong lòng lại có chút mờ mịt, Lưu Uyển Nguyệt bị bỏ? Điền Trăng Khang bị bãi quan! Mà Viên Nhi chết rồi…Đại tẩu trở về nhà meh đẻ, từng chuyện từng chuyện, lần lượt từng cái, bây giờ, nàng lại có cảm giác như chút yên tĩnh trước khi giông boã, bị ý tưởng này khiến sợ hết hồn, thân thể Lưu Uyển Thanh ngẩn ra.

      Trúc Lục thấy vẻ mặt mờ mịt của nàng, quan tâm hỏi:’’Chủ tử, ngừoi bị sao thế? phải người đồng tình với đại tiểu thư chứ, nàng bị như ngày hôm nay đều do nàng tìm đấy!’’

      ‘’Đương nhiên phải, người như vậy, tất nhiên phải tự nhận lấy quả đắng, ta chỉ đangcảm thấy việc đời khó đoán, từ sau khi có thai, mọi chuyện giống như vĩnh viễn dừng lại, lần lượt từng chuyện xảy ra.’’

      Muốn nô tỳ , đây chính là ác giả ác báo! Đại tiếu thư có cuộc sống khá tốt, thế mà lại luôn lén lút gây phiền toái cho người, hiểu nàng nghĩ như thế nào nữa!’’

      …………….

      đợi Lưu Uyển Thanh hoàn toàn tiêu hoá hết chuyện xảy ra vào mấy ngày nay, bản thân nàng lại bj cuốn vào giữa dòng xoáy nước!

      ‘’Cái thai trong bụng Thế tử phi của Lộ vương thế tử phải của thế tử, mà là tỷ phu của nàng ấy đấy!’’

      ‘’Lời này thể bậy.’’

      ‘’Đây chính là lời của thân tỷ tỷ thế tử phi !’’

      ‘’Chính là người bị Điền Gia bỏ rơi sao?’’

      ‘’Đúng vậy.’’

      Lời đồn đãi như vậy bổ sung chuyện nhảm cho cả Kinh Thành.

      Kinh Giao, tại chỗ tan hoang trong trạch viện, vẻ mặt tái nhợt của Lưu Uyển Nguyệt ra tia tàn nhẫn! Cho dù chêt ta cũng vậy muốn lôi kéo ngươi cùng xuống địa ngục!

      Hết chương 73.
      Last edited by a moderator: 16/5/15
      Phong Vũ Yên, Lim-0403, tart_trung7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :