Editor: Camtusori
Chương 72
nữ tử mặc bộ lụa mỏng màu xanh nhạt, sắc mặt trắng bệch đứng ngoài cửa viện, Lưu Uyển Thanh sững sờ, ngay sau đó cười: "Đại tẩu."
Tiền Linh Đình khẽ mỉm cười, chỉ là bên trong nụ cười kia chứa bao nhiêu khổ sở sợ là chỉ có nàng mới biết được, từ mười lăm tuổi gả vào Hầu phủ cho tới hai mươi ba tuổi. . . . Thời gian ôm ấp điều tốt đẹp nhất của thiếu nữ chỉ là đợi vô ích trong khuê phòng. . . hạ nhân coi thường, người khác thầm xấu từng chút, cho tới bây giờ huyên náo dư luận xôn xao, nàng tới mức thành mẫu mực của độc phụ, điều này làm sao Tiền Linh Đình có thể chịu nổi?
Nhưng cuối cùng, biến ảo chỉ còn lại câu nhàng: " có khỏe ?"
"Sao đại tẩu tự mình xem chút."
Khóe miệng Tiền Linh Đình hơi nâng lên: "Ngày mai, ta về nhà."
Lưu Uyển Thanh sững sờ, ngay sau đó kéo tay nàng: "Đại tẩu, người bị uất ức muội hiểu, muội hiểu rất , nhưng hôm nay đại ca nhất định có thể nghĩ thông suốt, nhưng ngày tốt đẹp của đại tẩu đến, nhịn những năm này phải vì chờ hôm nay sao? Hôm nay đại tẩu trở về Tiền gia, cho dù tái giá cũng . . . . . ."
"Thân thể ta thuần khiết, ta tin tưởng Hầu phủ điều tra xong, cũng cho ta công đạo, đến lúc đó tự có người trong sạch nguyện ý lấy ta, huống chi. . . lúc này ta còn bất kỳ hơi sức nào nữa, hy vọng ban đầu hôm nay chỉ còn lại hai chữ ‘buồn cười’." xong liền tránh khỏi Lưu Uyển Thanh, xoay người rời .
"Chủ tử. . . . . ." Trúc Lục ở sau lưng Lưu Uyển Thanh lo lắng kêu.
Lưu Uyển Thanh khẽ thở dài, xoay người : " sao, chúng ta trở về thôi." Đại ca tự mình làm ra cái nghiệt này, chỉ có thể tự mình sửa chữa, người ngoài nhiều lời cũng vô ích. Huống chi nếu là nàng, sợ rằng lúc này cũng hận thể rời khỏi cái nhà như địa ngục lớn này, cái gì cũng sợ, chỉ sợ lòng dạ. . . . . Tâm lực tiều tụy, nàng ấy làm sao còn có hơi sức tin tưởng đại ca lần nữa đây? Những năm này, nàng ấy làm thế nào để có thể sống? Sợ là người ngoài thể hiểu.
Trở lại Lộ Vương phủ, Đông Mai chờ bên ngoài phủ, thấy được nàng liền : "Chủ tử, Trịnh Vương phi và Tiểu quận chúa đến làm khách rồi, Vương phi phân phó nô tỳ chờ người trở lại, qua bên kia trước."
Lưu Uyển Thanh giọng "ừm" , mỉm cười nhìn Đông Mai : "Ngươi cũng mệt mỏi, về nghỉ ngơi , có Trúc Lục cùng Thúy Nhi theo ta cũng tốt rồi."
"Chủ. . ." Đông Mai mím môi, vẻ mặt xoay người trở về Uyển Uyển.
Lộ Vương phi thấy Lưu Uyển Thanh, mặt có chút vui, nhưng nghĩ tới bên này còn có Trịnh Vương phi liền cười : "Trở lại rồi, có mệt ? Thôi ma ma, nhanh sai phòng bếp nấu canh bổ bưng lại đây, ôi. . . . Bây giờ tuy vừa đủ ba tháng rồi, nhưng cũng thể thèm để ý như thế, dù sao thân thể vẫn là trọng yếu nhất."
Lưu Uyển Thanh biết Lộ Vương phi vui về việc hôm nay nàng mang thai lại còn trông nom chuyện của nhà mẹ đẻ, huống chi chuyện kia còn chưa công khai ràng, ái thiếp diệt thê nhưng lại là chuyện làm người ta khó chịu nhất, huống chi đại ca của nàng vì thế mà mất tiền đồ.
"Là con dâu tốt, khiến nương lo lắng."
Lộ Vương phi thấy nàng khéo léo như thế, liền "ừ" tiếng. Lưu Uyển Thanh lại vội vàng hành lễ với Trịnh Vương phi, Trịnh Vương phi vội vàng ngăn lại: "Cũng đừng, về sau đều là người nhà, huống chi tại thân thể ngươi bất tiện, nhanh ngồi xuống ." Vừa cười với Lộ Vương phi: "Ngài là ngươi có phúc khí, được người con dâu có phúc khí như vậy, giống như người bên nhà ta hiểu chuyện ."
"Ngài khách khí, nàng a, chính là người biết quy củ lại nghe lời chút."
Trịnh Vương phi liếc nhìn Trịnh Nguyệt Như rục rịch chộn rộn, có chút bất đắc dĩ lắc đầu: "Đứa này của ta từ bé yếu ớt nhiều bệnh, liền nuông chiều nhiều chút, hôm nay thân thể tốt lên rồi, nhưng tính tình ngược lại chẳng giống thục nữ chút nào."
"Tiểu quận chúa tài mạo song toàn, nữ nhi gia nên nuông chiều, đáng tiếc ta chỉ có mình Khang nhi, ngược lại có nữ nhi, đến đây đúng là nên hâm mộ ngài đấy, nam nữ song toàn."
"Ha ha, chúng ta đừng ở chỗ này khen lẫn nhau, nếu để cho tiểu bối nhìn lại chê cười."
"Phải phải, Uyển Thanh, con dẫn Tiểu quận chúa đến viện của con ngồi chút ."
Lưu Uyển Thanh vội vàng đứng dậy mỉm cười "dạ", lúc này Trịnh Nguyệt Như liền dí dỏm nhìn về phía nàng mở trừng hai mắt.
Trở lại Uyển Uyển, Đông Mai vội vàng chuyên chú dâng trà, Lưu Uyển Thanh cười cười, ngay sau đó cho nàng xuống. Đông Mai có chút tình nguyện, chưa kịp nhìn Trịnh Nguyệt Như bị Thúy Nhi kéo lại, mới phải ra khỏi phòng.
"Người kia là tỳ nữ?"
Lưu Uyển Thanh đưa cho Trịnh Nguyệt Như ly trà xanh: "Trà lài tự chế, muội nếm thử xem."
"Cám ơn Lưu tỷ tỷ." Trịnh Nguyệt Như cười nhận lấy ly trà, uống hơi, sau đó miệng cười ngọt giơ ly trà: "Uống ngon , cho muội thêm ly, nơi này của tỷ tỷ lại rất thoải mái, mới vừa rồi ở đằng trước muội chẳng khác nào đứng đống lửa ."
"Muội đó. . ." Tính cách hoạt bát đáng như thế, cũng rất xứng đôi với Nhị ca, Lưu Uyển Thanh có cách nào tưởng tượng, Nhị tẩu có tri thức hiểu lễ nghĩa lại dịu dàng ở bên cạnh Nhị ca có tính cách thô kệch ra cái dạng gì, như Trịnh Nguyệt Như này mới hợp.
Trịnh Nguyệt Như có chút ngượng ngùng nhìn Lưu Uyển Thanh cười : "Lưu tỷ tỷ đừng trách muội đoan trang, tính tình muội hơi tùy ý chút, nhưng ở bên ngoài chắc chắn như vậy."
"Cứ tự nhiên, muội muội coi nơi này như nhà mình cũng được, sớm muộn gì chúng ta cũng là người nhà."
Thấy Lưu Uyển Thanh có vẻ giả bộ giống người khác, trong mắt cũng có vẻ sửng sốt ghét bỏ, hảo cảm với nàng càng được tăng cao, tiểu tử (em chồng) này cũng khó ở chung , lại nhớ đến sắc mặt ưu sầu của Lưu Nhân Phúc ngày hôm qua, mím môi: "Lưu tỷ tỷ, muội muội có lời này biết có nên hỏi hay !"
Lưu Uyển Thanh cười: "Mới vừa rồi còn muội muội tự nhiên, giờ lại bày ra dáng dấp của nữ nhi, đâu cần có nên hỏi hay , muội muội cứ hỏi, nếu tỷ tỷ biết điều gì nhất định hết giấu diếm."
Trịnh Nguyệt Như ngượng ngùng cười cười: "Chính là chuyện của Lưu đại ca."
Lưu Uyển Thanh hiểu ý gật gật đầu, hiển nhiên suy đoán được vì sao Trịnh Nguyệt Như hỏi như thế, dù sao đại ca mình ái thiếp diệt thê, ít nhiều gì cũng liên lụy đến Nhị ca và ba đệ đệ. Nữ nhi nhà ai lại nguyện ý gả cho nhà có người ái thiếp diệt thê? Từ xưa có câu thượng bất chính hạ tắc loạn chính là đây.
Vỗ tay Trịnh Nguyệt Như: "Là Trịnh Vương phi?"
Trịnh Nguyệt Như vội vàng lắc đầu, lại ngượng ngùng gật đầu cái: " sợ tỷ tỷ chê cười, chuyện này huyên náo dư luận xôn xao, mẫu thân thương muội, thấy muội đồng ý cũng nhiều lời, chỉ là bên chỗ cha có chút vui, cho nên. . . . . ."
"Muội muội cần phải ta cũng biết , chuyện này là do đại ca ta làm tốt, ta cũng thể thay đại ca giải thích rằng bởi vì Viên Nhi quyến rũ huynh ấy. Những thứ khác, nhân phẩm của Nhị ca chắc hẳn muội muội cũng nghe qua hai phần, huống chi từ Nhị ca nhập doanh trại, nơi đó lại có nha đầu phục vụ, tính cách muội tốt như thế, Nhị ca ca nhất định thích muội, muội cần lo lắng, về phần bên phía đại ca rất nhanh có kết quả."
"Có những lời này của tỷ tỷ, muội cũng có thể trở về được với cha." đến đây, Trịnh Nguyệt Như lần đầu tiên đỏ mặt, mình là có tiền đồ mà, thế nhưng lại si mê cổ nhân. . . . . . Chỉ là giống như những gì người kia từng , bị mình nhìn sạch rồi mình phải phụ trách về , nhớ tới ngày đó mình tự du ngoạn ngoại ô
bờ sông, hình ảnh bả vai lấp ló trong khe suối, khuôn mặt nhắn của Trịnh Nguyệt Như sợ là muốn máu rồi.
Vóc người cứ như được chọn lọc rất kĩ, dù là người mẫu nam đại đẳng cấp cũng thể có .
Ngẩng đầu lên liếc nhìn bộ dáng cười như cười của Lưu Uyển Thanh nhìn mình, sửng sốt ngay sau đó ấp úng : "Tỷ tỷ đừng làm khác nghĩ, muội chỉ là . . Cái đó...Thư Nhi đâu? Muội nhớ Thư Nhi rồi, đúng rồi còn có. . . . ." Trịnh Nguyệt Như gọi nha đầu Linh ngoài cửa vào.
"Tỷ tỷ, đây là truyện cố tích mà muội muội sửa sang lại, cũng có thể lấy đọc cho Thư Nhi nghe, còn có cái thẻ này, còn có thể dạy Thư Nhi học chữ."
Lưu Uyển Thanh nhận lấy, vui mừng nhìn Trịnh Nguyệt Như: "Những thứ này đều là muội tự nghĩ hay sao? Muội muội đúng là huệ lan tâm chất thông minh tuyệt đỉnh, xem ra nhị ca của ta có phúc khí."
"Tỷ tỷ. . . Muội. . . Muội chỉ có việc gì nên mò mẫm suy nghĩ ."
"Mò mẫm suy nghĩ thôi có thể như vậy, nếu muội nghiêm túc học chắc khó lường."
"Tỷ tỷ được cười muội, nếu muội liền cầm trở về."
"Được, được, cười muộ, ta cho người ôm Thư Nhi tới, muội nhưng biết đâu, mấy ngày này Thư Nhi chịu yên, đều muốn nghe câu chuyện xưa về mỹ nhân ngư của muội đấy, nghe hoài chán, ngoài miệng luôn muốn gặp Trịnh di di."
"Muội cũng rất ưa thích Thư Nhi!" Nhiều bánh bao khả ái nha, hì hì, tuy sinh đẻ rất phiền toái, lại phải lo lắng cái này rồi lo lắng cái đó, nhưng trẻ con nhà người khác tốt a, muốn chơi đùa chơi đùa, muốn chơi nữa có thể giao chúng cho cha mẹ chúng chăm. Con ngươi lại xoay lòng vòng, nhìn chằm chằm bụng Lưu Uyển Thanh, nữ nhân cổ đại sinh con là sớm, trong bụng này nhất định là bánh bao đáng .
. . . . . .
Đợi Tiểu Thôi ma ma dẫn Thư Nhi vào phòng, Đông Mai thở dài, bên Thúy Nhi hé mắt: "Đông Mai, đừng suy nghĩ quá nhiều, phải nhận thân phận của mình."
Đông Mai sững sờ, ngay sau đó sắc mặt tái , chẳng lẽ là tiểu thư biết? Vì sao lại giúp mình chứ? Nhiều năm như vậy mình vẫn luôn trung thành nhất nhất với tiểu thư, huống chi nếu mình có thể theo chàng cũng rất tốt cho tiểu thư mà, ít ra tiểu thư cần lo lắng sau này đám người đại phu nhân còn nữa, tẩu tử (chị dâu) để ý tới, đến lúc đó bị uất ức còn có người làm chỗ dựa mà. Càng nghĩ lại càng đau lòng, nước mắt bắt đầu rơi xuống.
Thúy Nhi thấy vậy bất đắc dĩ lắc đầu, Đông Mai muốn con đường này sao? Xem ra phải trước, hồi mình nên nhắc nhở với tiểu thư.
"Trịnh di di, lúc này người phải rồi hả? Sau này Thư nhi cũng muốn làm thần bút Mã Lương."
"Trước tiên Thư Nhi phải luyện chữ cho tốt nha."
"Dạ, dạ!" Thư Nhi Đại Lực gật đầu: "Thư Nhi nhất định cố gắng học hỏi."
"Thư Nhi biết nghe lời!"
"Di di khi nào lại đến kể chuyện xưa cho Thư Nhi đây?"
. . . . . .
Núp phía sau cây, Đông Mai nhìn thấy màn này mà trong lòng đau xót, trừ xuất thân, mình có chỗ nào bằng Trịnh Nguyệt Như kia chứ? Mình cũng hề nghĩ tới điều gì khác, chỉ muốn được an phận thủ thường ở bên cạnh chàng thôi, nhất định là nàng ta nhận ra nên mới gì đó với tiểu thư, nếu làm sao tiểu thư có thể đối xử với mình như vậy đây? Trong mắt lộ ra tia ghen ghét.
. . . . . .
Nghe Thúy Nhi xong, Lưu Uyển Thanh than tiếng: "Mấy ngày nay ngươi quan sát kĩ chút."
"Chủ tử, người cứ yên tâm, cứ giao cho nô tỳ , lúc này thể mềm lòng."
"Yên tâm, trong lòng ta có tính toán, tình cảm chủ tớ mấy năm như vậy cũng phải dứt bỏ là dứt bỏ được, ngươi đó, trong lòng ngươi cũng rất mến nàng, ta cũng bạc đãi nàng, chắc chắn tìm chỗ tốt cho nàng."
"Nô tỳ đương nhiên lo lắng về chủ tử, chỉ là lo nàng chui vào ngõ cụt."
"Lúc rãnh rỗi ngươi nên khuyên thêm chút nữa!"
"Vâng"
--- ------ ---
Chương 73
Editor: Cẩm Tú (Camtusori)
"Ngươi đến rồi?" trong lòng Viên Nhi căng thẳng, chắc biết rồi, ánh mắt thất vọng như vậy, đúng là khiến nàng chịu nổi, nhưng nàng sao? Nàng bị phá hủy rồi, chẳng lẽ nàng nên lấy những thứ này sao?
Lưu Nhân Quý mấp máy đôi môi mỏng, sắc mặt bình thản, nhưng cánh tay nổi đầy gân xanh lộ ra tức giận trong lòng . Viên Nhi thấy lời nào, buồn bã cười tiếng: "Ta cũng hối hận, chỉ tự trách mình phải là người từ biết tính kế người khác, nếu hôm nay cũng bị ngươi phát , chỉ do tài nghệ bằng người mà thôi!" Sờ vào cái bụng nổi lên của mình: "Đứa này cũng phải của ngươi."
Nhìn Lưu Nhân Quý trợn to hai mắt, thân thể Viên Nhi ngẩn ra, ra vẫn chưa tra ra điều này, ha ha. . . đúng là sai ly, dặm.
"Tại sao?" Lưu Nhân Quý kìm chặt cánh tay Viên Nhi hỏi.
"Tại sao? Ha ha ha. . . ." Viên Nhi cười chảy ra nước mắt: "Ta có giấc mơ, từ có giấc mơ, đó chính là được mặc giá y đỏ, gả cho Đại thiếu gia của ta, gả cho người làm thơ cho ta, là Quý ca ca từng cho ta họa mi. . . Theo thời gian, giấc mơ của ta thay đổi, bởi vì ta chỉ là tỳ nữ, là nô tài xứng với Quý ca ca cao cao tại thượng, ta lùi lại mà cầu xin việc khác, thông phòng cũng được, thiếp thất cũng tốt, chỉ cần trong lòng Quý ca ca có ta là tốt rồi.
Thành thân rồi, trước đêm, bầu trời của ta, đất của ta vẫn còn dịu dàng với ta rằng đối tốt với ta, với ta rằng nữ nhân kia là người thiện lương, làm khó ta, sau đó sao? Sau ! Sau đó ta được cái gì! Lấy được cái gì!
Quý ca ca, ngươi biết ? Ngươi biết ! Hả!
Bị mấy nam nhân đè xuống đất, bên tai còn vang tiếng y phục bị xé nát, phía dưới, cơ thể bị đâm vào rất đau đớn, kêu trời trời linh! Gọi đất đất mặc kệ, là cái gì chứ?
đôi tay ngọc ngàn người gối, đôi môi bị vạn người nếm! Ở đó ba tháng ngắn ngủi, mỗi ngày có bao nhiêu người đàn ông bò lên người ta? Ngươi biết ?
Vì sao phải cứu ta? Để cho ta chết như vậy phải tốt hơn sao? Viên Nhi đơn thuần như vậy, tốt đẹp sạch như vậy vĩnh viễn sống ở trong lòng Quý ca ca!
Có thể cứu ta, vì sao lại đối tốt được với ta chứ?
Tại sao a!
Tại sao sau khi đối xử tốt với ta chút, lại giống ta mong ước, còn ở bên cạnh ta mỗi ngày nữa đây?
Đúng vậy, ta tốt chút, Quý ca ca liền cảm giác giảm bớt áy náy, từng ngày từng ngày giảm bớt số lần đến thăm ta, ngay cả muốn ta cũng , nếu phải vì ta chuốc say Quý ca ca, sợ là ngươi muốn ta đâu, ghét bỏ ta bẩn chứ gì? Đúng vậy. . . Trong thân thể của ta để lại dấu vết của nhiều nam nhân như vậy, thân thể rách nát sao có thể vượt qua Tiền Linh Đình băng thanh ngọc khiết chứ?
Mà tất cả những gì ta phải chịu đựng! Đều do cái kẻ băng thanh ngọc khiết kia ban cho! Nếu như ta có thai, sợ là Quý ca ca càng nhày càng lạnh nhạt với ta, cho nên! Ta muốn có đứa bé, dù sao cũng bị nhiều nam nhân chơi qua như vậy, thêm hai người giúp ta có đứa bé làm sao có thể khó đây? Ha ha. . . . . . Ngươi đúng ? Quý ca ca của ta?"
Trong mắt Lưu Nhân Quý lộ ra tức giận, đau đớn cùng tia đau lòng. . . . Giơ tay lên lấy bàn của Viên Nhi tay tay đặt mặt mình, đôi mắt đo đỏ, cơ hồ nặng từng chữ trong kẽ răng: "Biết ? Đó là vì ta trở về cầu xin mẫu thân đồng ý, đồng ý cưới ngươi về nhà, cho nên mới quan tâm tới ngươi, biết ? Ngày ngươi cho ta biết ngươi thai, ta vốn định ta muốn dẫn ngươi về nhà."
xong liền lạnh lùng nhìn Viên Nhi.
Hồi lâu. . . . . . Viên Nhi ha ha ha ha cười lớn. . . . .
ra tất cả đều do nàng làm sai, ra hạnh phúc ấy cách nàng gần như vậy, cần tính toán cũng có thể lấy được, là nàng sai lầm rồi sao? Ha ha. . . Nàng vốn là người nên sống nhân gian này.
Nhìn Viên Nhi trước mặt vạn diệt sợ bụi (giết ngàn lần thành tro 万灭惧灰), nhìn sắc mặt điên cuồng này, trong lòng Lưu Nhân Quý đau xót, trong mắt thoáng qua tia giãy giụa,
Giơ tay lên sờ khuôn mặt giàn giụa nước mắt của nàng: "Ta mệt mỏi, Viên Nhi." xong liền xoay người rời .
Trong lúc bất chợt, Viên Nhi bắt cánh tay lại, trong mắt đọng lại tia cầu xin hoặc hi vọng: "Ngươi cứ như thế? đánh ta? mắng ta? Cứ như vậy mà sao? Ngươi phải nên hỏi đứa bé trong bụng ta là của ai sao? Ngươi phải muốn biết sao? Hả?"
Lưu Nhân Quý tự giễu cười tiếng, lấy tay Viên Nhi ra: " quan trọng, phải sao? Giống như ngươi , để cho Viên Nhi đơn thuần sống mãi trong lòng ta là được.
Viên Nhi ngồi sững sờ đất….từng giọt nước mắt rơi tí tách đất……
Ngày hôm sau, Lưu Nhân Quý mở lá thư Lưu Đại Phu Nhân đưa cho mình, từng giọt nước mắt rơi lá thư, vẫng mờ vết mực…..’’Nương, nhi tử sai lầm rồi! Nhi tử bất hiếu! Nhi tử khó chịu qua!’’
Lưu Đại Phu Nhân ôm lấy Lưu Nhân Quý, hai người ôm nhau mà khóc!
Lưu Nhân Quý nắm quyền, gân xanh nổi lên, hé mắt…………Điền Trăng Khang, Lưu Uyển Nguyệt!
Viên Nhi chết? Đứa bé kia sao đây? Đứa bé cũng vậy sao? Sau khi Lưu Uyển Thanh nhận được tin tức, nghi hoặc nhìn lk, lk vuốt tóc của nàng:’’Đứa bé kia là của Điền Trăng Khang.’’
‘’Làm sao có thể?’’ Lưu Uyển Thanh há to mồm, phải Điền Trăng Khang và Lưu Uyển Nguyệt bị điều ra ngoài kinh làm quan rồi hả?
‘’ năm sau đó có trở lại chuyến, bỏ công sức vài ngày liền làm ra nhiều chuyện như vâyh, gia cũng phải bội phục người tỷ tỷ kia của nàng, chỉ là nếu khong có nội gián cũng được như thế.’’
……………………
Nửa đêm, chiếc xe ngựa chạy đường phó an tĩnh nào đó, dừng ở cửa sau Lưu phủ, nữ tử mặc áo choàng xuống xe ngựa, vào từ cửa sau. Đây chính là nơi ở của phòng Lưu Nhị lão Lưu phủ.’’Sao con trở lại? gia đâu rồi?’’
‘’Nương, cần để ý tới những thứ này, Viên Nhi kia như thế nào rồ? Được tin của người biết nàng mất tích, con liền cả đêm chạy về.’’
Sắc mặt Lưu nhị phu nhân tái , kéo tay Lưu Uyển Nguyệt:’’nguyệt nhi, nghe nương khuyên lời , đừng giằng co vớ vẩn nữa, theo gia sống qua ngày cho tôt , hãy nhận lấy số mênh này!’’
Lưu Uyển Nguyệt nhìn Lưu nhị ohu nhân , khoé miệng nhếch lên:’’Nương, người muốn nữ nhi tuổi còn trẻ phải sống tầm thường như người sao? Ở trong phòng thờ tượng Phật, mỗi ngày niệm kinh? Để cho những loại hồ ly tinh lẳng lơ kia bò lên đầu con làm ầm ĩ sao?’’
Lưu nhị ohu nhân thân thể ngừng lại lát, ngay sau dó thở dài:’’Người phải chấp nhận, đời có nhân quả, nữ nhi tốt, là nương dạy bậy con, nhưng hôm nay quay đầu lại là bờ, vẫn còn kịp. cho dù đến lúc đó bên kia phía Thanh nhi tra ra cái gì, cũng xem xét giao tình truy cứu.’’
‘’ha ha, truy cứu? chấp nhận? tại sao? Từ nàng đoạt vinh dự làm dòng chính nữ của con, thứ nữ ti tiện thế nhưng lại có thể bò lên đầu con, ai cũng nàng tốt, vậy con sao đây? Con chính là dòng chính duy nhất của Hầu phủ, sao? Lại bị bỏ rơi? Sau đó còn bị giành mất nam nhân mà con muốn được gả, nay còn có thai, mà con sao đây? Con có cái gì! Hả?’’ Lưu Uyển Nguyệt có chút điên cuồng quát, ngay sau đó cầm quyền:’’Viên Nhi đâu? Nương, ngươi đúng là người vô dụng, có chút này cũng hỏi thăm được!’’
Lưu nhị phu nhân thở dài:’’chết rồi.’’
‘’còn chuyện cái thai kia sao?’’
‘’Sợ là biết rồ.’’
Thân thể Lưu Uyển Nguyệt ngẩn ra, đường đến đây nàng cũng suy nghĩ kết quả xấu nhất, cung xlà ngờ lại hỏng như vậy:’’ biết là của ai sao?’’
Lưu Uyển Nguyệtpn nghi ngờ liếc nàng:’’ , sợ là còn chưa biết thôi.’’ Lưu Uyển Nguyệt thở phào nhõm Lưu nhị ohu nhân chỉ cảm thấy trong lòng động cái:’’Nguyệt nhi, phải là……….’’
‘’Tốt lắm, nương, chuyện này người cũng cần quan tâm , con tự có chừng mực, người đó…lại tiếp tục niệm kinh phật cho tốt .’’
Khiến Lưu Uyển Nguyệt có ngờ tới chính là, sáng sớm ngày hôm sau, Điền Gia liền phái người’’mời’’ nàng ta trở về Điền phủ ở kinh thành. Nhìn sắc mặt đen thui của Điền lão gia cùng vẻ mặt giận dữ của Điền Trăng Khang, trong lòng nàng ta căng thẳng, vội vàng trưng ra nị cười:’’ biết cha và tướng công…đây là thế là? Tướng công tại sao lại trở lại?’’
Đáp lại chính là lời quát lớn:’’Trở lại! Gia tại sao trở về? Còn phải bởi vì kẻ đê tiện như ngươi sao! Gia bị bãi quan rồi, biết ? Nếu phải nhờ gia mạng lớn, lúc này sợ là bị cho vào nhà giam rồi! Ngươi, kẻ tiện nhận, bây giờ gia muốn đánh chết ngươi!’’
Vẻ mặt pn thể tin nhìn Điền Trăng Khang, vẻ mặt uất ức:’’Gia, sao ngươi có thể đối xử với thiếp như thế, thiếp đối với người đều là tâm, bỏ công sức cũng rất nhiều mà!’’
‘’ tâm, bỏ công sức cũng rất nhiều? Hả? Ngươi lợi dụng gia làm bao nhiêu chuyện bỉ ổi, hôm nay cũng người ta phơi bày ra ngoài ánh sáng rồi, ngươi là óc heo sao? Thế tử phi Lô Vương phủ là người để ngươi tính kế được sao?’
Lưu Uyển Nguyệt thây vậy cười lớn:’’ Gia, ban đầu ngươi thoải mái nhất phải cũng là người sao!’’
Điền Trăng Khang sững sờ, thận trọng liếc nhìn sắc mặt càng đen của Điền Đại lão gia, vội vàng đạp cước lên Lưu Uyển Nguyệt:’’ Kẻ độc phụ này, hôm nay gia muốn hưu thê, nếu như phải hôm đó ngươi chuốc say gia, gia làm sao có thể u mê với nữ nhân của Lưu Uyển Nguyệtq!’’
‘’Ngươi…..’’
Lưu Uyển Nguyệt che bụng mình………….phía dưới thấy màu hồng.
Lưu Uyển Nguyệt bị bỏ!
Mấy ngày nay tin tức hung bạo cứ từng cái từng cai đến, Lưu Uyển Thanh còn quá kinh ngạc. Trúc Lục đứng môtj bên :’’ Hừ, ác giả ác báo, chủ tử, bây giờ chúng ta mới ăn ngon được.’’
Lưu Uyển Thanh chọc trá nàng:’’ Ngươi a.’’ nhưng trong lòng lại có chút mờ mịt, Lưu Uyển Nguyệt bị bỏ? Điền Trăng Khang bị bãi quan! Mà Viên Nhi chết rồi…Đại tẩu trở về nhà meh đẻ, từng chuyện từng chuyện, lần lượt từng cái, bây giờ, nàng lại có cảm giác như chút yên tĩnh trước khi giông boã, bị ý tưởng này khiến sợ hết hồn, thân thể Lưu Uyển Thanh ngẩn ra.
Trúc Lục thấy vẻ mặt mờ mịt của nàng, quan tâm hỏi:’’Chủ tử, ngừoi bị sao thế? phải người đồng tình với đại tiểu thư chứ, nàng bị như ngày hôm nay đều do nàng tìm đấy!’’
‘’Đương nhiên phải, người như vậy, tất nhiên phải tự nhận lấy quả đắng, ta chỉ đangcảm thấy việc đời khó đoán, từ sau khi có thai, mọi chuyện giống như vĩnh viễn dừng lại, lần lượt từng chuyện xảy ra.’’
Muốn nô tỳ , đây chính là ác giả ác báo! Đại tiếu thư có cuộc sống khá tốt, thế mà lại luôn lén lút gây phiền toái cho người, hiểu nàng nghĩ như thế nào nữa!’’
…………….
đợi Lưu Uyển Thanh hoàn toàn tiêu hoá hết chuyện xảy ra vào mấy ngày nay, bản thân nàng lại bj cuốn vào giữa dòng xoáy nước!
‘’Cái thai trong bụng Thế tử phi của Lộ vương thế tử phải của thế tử, mà là tỷ phu của nàng ấy đấy!’’
‘’Lời này thể bậy.’’
‘’Đây chính là lời của thân tỷ tỷ thế tử phi !’’
‘’Chính là người bị Điền Gia bỏ rơi sao?’’
‘’Đúng vậy.’’
Lời đồn đãi như vậy bổ sung chuyện nhảm cho cả Kinh Thành.
Kinh Giao, tại chỗ tan hoang trong trạch viện, vẻ mặt tái nhợt của Lưu Uyển Nguyệt ra tia tàn nhẫn! Cho dù chêt ta cũng vậy muốn lôi kéo ngươi cùng xuống địa ngục!
Hết chương 73.
Last edited by a moderator: 16/5/15