1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ vợ kế - Uyển Tiểu Uyển (TS, gia đấu) (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 64

      Editor: Camtusori



      "Chủ tử, cái kiểu áo này nhìn vui mắt, đây là kiểu hoa văn gì vậy ạ? Nô tỳ cũng chưa từng thấy qua." Lưu Uyển Thanh cười cười, kiểu hoa văn này sợ là sang năm mới có thể phổ biến ở Kinh Thành, tất nhiên bây giờ vẫn chưa có người thấy qua.

      "Trong lúc rãnh rỗi ta mò mẫm suy nghĩ thôi." Xuyên qua cửa sổ nhìn ánh mặt trời bên ngoài: "Ngươi nhị ca nhiều năm như vậy, cũng nên trở lại rồi chứ, nghe biên quan bên kia đánh thắng trận rồi."

      Đông Mai nghe Lưu Uyển Thanh nhắc tới Lưu Nhân Phúc, sắc mặt cũng vui mừng: "Đúng vậy a, hôm nay tiếng tăm Nhị thiếu gia của chúng ta ở biên quan Tướng quân tiên phong lừng lẫy rồi đấy. Lúc này biên quan đại thắng chắc hẳn đại quân lập tức thu quân về triều rồi, Nhị thiếu gia của chúng ta nhất định cùng trở lại, đến lúc đó dĩ nhiên là được tăng tước vị, như vậy chủ tử người ở Vương phủ cũng khiến cho Vương Phi, Vương Gia coi trọng chút ."

      Nhìn bộ dáng đắc ý của Đông Mai, Lưu Uyển Thanh cười: "Ngươi a, người biết còn tưởng rằng ta bị bao nhiêu uất ức đấy." Chỉ là huynh đệ nhà mẹ nàng tốt, nữ nhi trong nhà xuất giá tự nhiên cũng tốt theo.

      Đông Mai nhớ từ lúc vào Vương phủ, mỗi ngày chủ tử đều phải vông cùng cẩn thận, còn chịu nhiều uất ức như vậy, trong lòng cảm thấy khó chịu, giọng : "Chủ tử, tất cả rồi tốt, nô tỳ thấy giờ thế tử gia đặt người ở trong lòng. Hôm nay phải Vương phi cũng rất thích tìm người đấy thôi, từ từ cũng tốt, đạo lý lớn nô tỳ hiểu, nhưng câu châm ngôn nhiều năm nàng dâu ngao thành bà này vẫn biết. Những nữ tử khác sau khi xuất giá luôn phải trải qua, mặc dù vương phủ thể so với người nhà bình thường, nhưng hôm nay cũng theo hướng tốt, chỉ là nô tỳ. . ."

      Đông Mai lại mở miệng, giống như quyết tâm, : "Chủ tử, người đừng ghét bỏ nô tỳ nhiều, nhắc đến chuyện cũ, Thư Nhi rất tốt, rất thân thiết với người, nhưng Lỗ vương phủ có thể trơ mắt nhìn sao? Sau này Thư Nhi lớn lên, dĩ nhiên biết người phải nương ruột của nó, lại ngày phòng đêm phòng, cướp trong nhà khó phòng, coi như chúng ta quản chặt, tương lai Thư Nhi có thể sinh tâm tư khác hay rồi xa cách người, huống chi Lỗ vương phủ nhất định thò chân vào hôn tương lai Thư Nhi, dù sao bọn họ mới chính là nhà ngoại đứng đắn, đến lúc đó sợ là chúng ta thể ngăn được .

      nếu có ngày đó, người hối hận cũng còn kịp nữa , còn bằng thừa dịp tại nhanh chóng sinh ra hài tử ruột của chính mình, tuối cũng xấp xỉ với Thư Nhi, đến lúc đó cũng có chỗ tranh đấu phải sao, hơn nữa. . . chủ tử, nếu chúng ta liền. . . ."

      Lưu Uyển Thanh sợ hết hồn, tự nhiên hiểu ý của Đông Mai, xuống tay với Thư Nhi! Đột nhiên đứng lên, cáu kỉnh với Đông Mai: "Ngươi nhớ kỹ cho ta, Thư Nhi chính là ruột thịt của ta, tâm tư của ngươi quá lớn, ta sợ giữ được ngươi!" Đông Mai trung thành với nàng, dĩ nhiên nàng biết, sợ gì khác chỉ sợ Đông Mai muốn tự tay làm chủ, lấy danh nghĩa là tốt cho nàng mà xuống tay với Thư Nhi, khi đó nàng có khóc cũng có chỗ để khóc.

      Đông Mai sững sờ, vẻ mặt có chút uất ức, nàng nghĩ như vậy phải tất cả chỉ vì chủ tử sao? Vì sao chủ tử phản ứng mạnh như vậy? thào : "Chủ tử, người thiện tâm thế, nhưng nơi nào trong Vương phủ chứa được người thiện tâm chứ, nếu người thể nhẫn tâm cứ giao cho nô tỳ, nuôi lớn đứa bé quá dễ dàng. Nhưng mà, làm người ác độc cứ để cho nô tỳ làm, sau này cho dù nô tỳ có vì chủ tử người mà xuống mười tám tầng địa ngục nô tỳ cũng nguyện ý!"

      Lưu Uyển Thanh biết nếu bây giờ ràng, chỉ sợ sau này Đông Mai... nếu như vậy. . . . . . nắm tay thành đấm, : "Đông Mai, ngươi trung thành với ta, tất nhiên trong lòng ta thấy , chỉ là Thư Nhi có duyên phận lớn với ta, ngươi cần phải hiểu, ta cũng thể với ngươi, ngươi chỉ cần nhớ nếu như Thư Nhi có bất trắc gì, đời này ta bước bước bị trời đánh ngũ lôi được chết tử tế! Đời đời kiếp kiếp chỉ trở thành súc sinh!"

      Đông Mai lập tức ngồi phịch mặt đất, khóc Lưu Uyển Thanh: "Chủ tử, người tại sao người có thể phát thệ lời thề ác độc như vậy chứ! Nếu tương lai Thư Nhi có chuyện gì ý muốn, như vậy người làm sao có thể tốt! Những lời thề này thể bậy đâu, ngẩng đầu ba thước có thần linh đó, là lỗi của nô tỳ, nô tỳ nên quá phận, cầu xin ông trời nên tin lời của chủ tử, dù lời thề có linh nghiệm cũng phải nhằm vào nô tỳ!"

      Lưu Uyển Thanh đỡ Đông Mai dậy: "Người nào phát ra lời thề ứng người đó, tới phiên ngươi. Ngươi chỉ cần nhớ Thư Nhi tốt, ta tốt, có hiểu ?"

      Vẻ mặt Đông Mai tràn đầy hoang mang, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: "Chủ tử là nô tỳ đúng, người an tâm, về sau nô tỳ dùng cái mạng này bảo vệ Thư Nhi, trừ phi là nô tỳ chết rồi, nếu nhất định để Thư Nhi gặp chuyện may. Chủ tử, người đừng dọa nô tỳ a."

      Lưu Uyển Thanh thở dài: "Tốt, Đông Mai, ngươi chỉ cần nhớ cho kĩ, Thư Nhi chính là mạng của ta."

      Biên quan

      Lưu Nhân Phúc ngồi ở đống lửa, nhìn dáng vẻ vui mừng của các tướng sĩ, trong lòng cũng vui vẻ, vuốt túi thơm tháo trong tay, nhìn dáng dấp cũng biết thường xuyên thưởng thức. Từ lúc nhận thư nhà, biết Nhị muội muội gả vào Lộ Vương phủ, ít lần cảm thấy may mắn rằng bản thân sơ tuyển chọn tiến quân kiến công lập nghiệp!

      Mặc dù còn cách chiến công của tổ tiên vô cùng xa xôi, nhưng chỉ cần có lòng có cái gì làm được! nhất định ở chiến trường để lập ra mảnh thiên địa ! Sống trong Vương phủ dễ dàng ngây ngô sao? Huống chi Nhị muội muội lại làm vợ kế, mặc dù Nhị muội muội cũng đưa tin cuộc sống của muội ấy trôi qua rất tốt, nhưng làm sao có thể tốt đây?

      "Lưu tướng quân, Đại Ngưu ta mời người chén, ban đầu nếu phải nhờ người, có lẽ giờ Đại Ngưu đống xác khô rồi ! Đại ân lời nào cảm tạ hết được, tương lai chỉ cần Tướng quân có chỗ cần dùng Đại Ngưu, nhất định nguyện máu chảy đầu rơi, nếu giống như chén này!" Đại Ngưu ngửa đầu liền uống hết ly rượu, ngay sau đó hung hăng đập ly rượu xuống đất.

      Lưu nhân phúc cũng làm bộ, đứng lên tiếp Đại Ngưu chén, những binh lính khác thấy vậy cũng đều xông tới, từ xưa niên thiếu xuất hùng! Nhiều lần, trong các chiến dịch , đều nhờ tới các chiến dịch của Lưu tướng quân mới có thể lấy ít thắng nhiều, nhóm bọn họ nhờ vậy mới nhặt về cái mạng.

      Hừ! Cái tên tiểu tướng quân họ Lý ỷ là cháu trai của Lý lão tướng quân, ghe tỵ với Lưu tướng quân, nhiều lần trong chiến dịch đều cố tình ép Lưu tướng quân về hướng chết, mà nhóm bọn họ đều là quyền thế, xuất thân bần hàn dĩ nhiên là được người quan tâm! Nếu như là bảo vệ quốc gia chết trận cũng đáng rồi, nhưng nếu thành vật hi sinh vì tính toán của người bề ! Vậy cũng biệt khuất (ngột ngạt, bức bối), riêng gì khống chế nhân số, ngay cả mặt lương thảo, Lý tiểu tướng quân cũng muốn cắt xén, nếu phải nhờ Lưu tướng quân dũng thiện chiến, biết nhóm bọn họ sớm chết bao nhiêu lần rồi, nhưng dù vậy vẫn có rất nhiều huynh đệ chết oan!

      Những chuyện Lý tiểu tướng quân làm chắc hẳn tại Lý lão tướng quân cũng biết được rồi, cũng biết làm như thế nào! Cứ nhờ tới ngày mai xem!

      đêm này, sau khi Lưu Uyển Thanh nhận được những đợt tiến công dịu dàng của Lục Khang, ngủ rất yên ổn. Mặc dù khi vào trong thân thể mình, nàng vẫn còn vô cùng sợ hãi, nhưng từ đầu tới cuối, Lục Khang lại rất dịu dàng, xem nàng như trân bảo mà đối xử...

      Mà ở biên quan lại muốn nổi lên hồi mưa bão.

      Lý lão tướng quân tức giận trợn trừng mắt nhìn cháu trai quỳ trước mặt mình:"Nghĩ Lý Phong ta cả đời nam chinh bắc chiến bảo vệ quốc gia! Lý thị cả nhà trung liệt thế nhưng lại có thể sinh ra cái người gian trá tiểu nhân như ngươi!" Nhớ đến hai đứa con trai và ba người cháu trai của mình chết trận ở sa trường! Hôm nay cả nhà Lý thị chỉ còn lại duy nhất mầm mống này! Nhưng làm ra chuyện gì! Năm đó nếu nhờ Lưu lão tướng quân giúp ông cũng sớm da ngựa bọc thây rồi ! Làm sao còn có ngày hôm nay, Lưu Nhân Phúc này cũng hổ là thế hệ sau của ân nhân dũng thiện chiến! Mà cháu của ông lại là kẻ tiểu nhân gian trá lâm trận bỏ chạy! Nếu phải nhờ Lưu Nhân Phúc có bản lĩnh, hôm nay sợ là sớm còn sống đâu! Ông biết ăn như thế nào với ân nhân đây!

      Lý Chiến quỳ mặt đất, thân thể phát run, nghe thấy tiếng nắm tay răng rắc của gia gia, ánh mắt cũng nhìn thấy gân xanh nổi lên. . . Trong lòng càng thêm sợ, gia gia vì đại nghĩa mà diệt thân chứ! Lưu Nhân Phúc, hừ, ngươi đúng là mạng lớn vô cùng!

      "Ngươi biết lỗi!" Lời này ngắn ngủn chỉ có bốn chữ, nhưng lại phát ra từ kẽ răng Lý lão tướng quân.

      Lý Chiến dám nguỵ biện, vội vàng : "Cháu biết sai rồi, cầu xin gia gia tha cho cháu."

      Hồi lâu. . . . . .

      Lý Phong thở dài, trong lúc bất chợt lại có cảm giác lão tướng cả đời lưng ngựa chiến như ông bây giờ như kẻ già yếu mất mười năm, hôm nay ông giống như lão nhân đến chập tối vậy. . . . . .

      Nhắm mắt lại, phất phất tay: "Dẫn , ngày mai ngay trước mặt các tướng sĩ xử trí theo quân quy!"

      Mấy lão tướng cùng chinh chiến với Lý lão tướng quân vội vàng lên tiếng cầu tình: "Tướng quân! Ba mươi bốn a." Mặc dù đám người này cũng nhận thấy rất vô liêm sỉ, nhưng dù sao cũng là hậu duệ cuối cùng trong nhà Lý lão tướng quân, nếu như vậy, Lý lão tướng quân chỉ có thể tuyệt hậu thôi!

      Lý Chiến cũng vừa phản ứng kịp, vẻ mặt tràn đầy nhưng tin, gia gia của lại muốn giết ! Hổ dữ cũng ăn thịt con ! Nhìn chòng chọc vào Lý Phong, ông ta còn là gia gia thương của sao?

      "Tại sao! Tại sao! Tại sao! Ta phục!"

      "Súc sinh! Ngươi còn dám phục tùng! Lâm trận bỏ chạy! Hãm hại chiến hữu! Khấu trừ lương thảo! Chỉ cần tội thôi cũng đủ để ngươi bị ngũ mã phanh thây rồi!"

      "Tại sao! Từ lúc Lưu Nhân Phúc tới đây người lại cứ luôn xem giống như cháu trai mình mà đối xử, lại chẳng quan tâm tới ta! Chỗ nào cũng muốn ta học hỏi ! Tại sao! có cái gì tốt, ta hận thể giết chết !"

      Lý lão tướng quân đạp cước, nhất thời Lý Chiến quỳ rạp mặt đất, nhổ ngụm máu tươi liền hôn mê, nhưng mặt vẫn còn vẻ cam lòng. Thân thể Lý lão tướng quân lung lay như sắp ngã quỵ đất, Vương tướng quân bên cạnh vội vàng vịn ông: "Tướng quân!"

      Nhìn vẻ mặt quan tâm của ái tướng quan tâm, nghĩ đến bản thân lại có thể có đứa cháu trai như vậy, là lỗi của ông, ông nên bởi vì chỉ còn lại đứa cháu trai liền quá mức cưng chiều từ bé, dưỡng thành cái tính ngang ngược càn rỡ như bây giờ, lòng dạ hẹp hòi, dáng vẻ gian trá! Ông tại sao lại phụ lòng đứa con trai chết cùng người con dâu tự sát theo đây! là ông trời muốn diệt Lý gia của ta sao?

      Sáng sớm ngày hôm sau, tiếng kèn lệnh cùng chiêng trống là vang vọng cả quân doanh biên giới phía Bắc!

      Lý lão tướng quân đứng đài nhìn các tướng sĩ phía dưới! Mười năm rồi, rốt cuộc cũng diệt sạch hậu hoạn phía Bắc! Những tướng sĩ này cũng có thể về nhà. . . . . .

      "Dẫn tới!"

      Tối hôm qua, cước kia của Lý lão tướng quân , lúc này Lý Chiến bị kéo lên đài, Lý lão tướng quân xoay người rút ra bảo kiếm theo ông giết vô số quân địch! Ông cũng ngờ lại có ngày kiếm này dính máu của chính cháu ruột của mình, còn là cháu trai duy nhất, ông đúng là tội nhân của Lý gia tội nhân! Khiến Lý gia tuyệt hậu!

      "Tướng quân, xin hãy nghĩ lại!"

      "Đúng vậy, Tướng quân!"

      Mặc dù mọi người cũng hận Lý Phong đền nghiến răng, nhưng nghĩ tới Lý lão tướng quân chỉ còn đứa cháu này. . . . . . Đứng ở hàng đầu tiên, Lưu Nhân Phúc nắm quyền quỳ xuống hô: "Tướng quân!" Mặc dù thêm lời khác, nhưng ý tứ rất ràng, tiếp đó tất cả các tướng sĩ sau lưng cũng đồng loạt quỳ xuống, bản thân họ tất nhiên cũng muốn cầu tình Lý Phong! hận thể lột da , gặm xương vì những chuyện tốt mà làm những năm gần đây, bởi vì bụng dạ hẹp hòi của hại biết bao huynh đệ chết oan, muốn vì họ báo thù rửa hận! Nhưng. . . nhưng Lý lão tướng quân ngồi ngựa chiến cả đời, kết quả Lý lão tướng quân bị tuyệt hậu quá bất công với ông!

      Cuối cùng, Lý lão tướng quân trào nước mắt, tay run rẩy : " cám ơn! Cám ơn! Cuối cùng cũng là lão phu thẹn với mọi người!" xong giơ tay lên chém đứt hai chân Lý Chiến, liền sai người người mang Lý Chiến chỉ còn lại hơi thở cuối cùng xuống. đài ngoại trừ Lý lão tướng quân, còn có hai chân đứt. . . vũng máu. . . màn này sâu ghi tạc vào trong lòng các vị chiến sĩ!
      Last edited by a moderator: 19/4/15

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 65

      Editor: Camtusori


      "Chủ tử! Chủ tử! Biên quan đại thắng! Hoàng thượng muốn khao thưởng tam quân đấy!" Vẻ mặt Đông Mai vui mừng chạy vào, Lưu Uyển Thanh lập tức đứng lên, mặt lộ vẻ vui mừng cầm tay Đông Mai cũng có chút kích động : " là? Tiểu tử này, nửa năm qua tin tức kiểu ấy truyền biết bao nhiêu lần rồi, nhưng lần nào cũng chính xác, cũng sắp đến cuối năm rồi. . . Lần này quả trở về hả?"

      "Đương nhiên là , chủ tử, Nhị. . . Nhị thiếu gia sắp trở về rồi ! Nghe đại quân qua Vị sông rồi!"

      "Vị sông? Tính như vậy, cho dù là chậm nữa, qua cuối tháng liền có thể vào kinh rồi !"

      "Đúng vậy đó, chủ tử. . . . . . rốt cuộc Nhị thiếu gia cũng trở về rồi." Lưu Uyển Thanh nhìn bộ dáng vui vẻ của Đông Mai, trong lòng căng thẳng, biết có phải là tự nàng nghĩ , cái bộ dạng ấy, ban đầu lúc Nhị ca ca , Đông Mai cũng chỉ là đứa trẻ a, cho dù là vì nàng cũng đến nỗi vui vẻ như thế, thậm chí sắc mặt vui mừng kia còn hưng phấn hơ nàng gấp mấy lần.

      "Chủ tử? Chủ tử, người nghĩ gì thế?"

      "A. . . có việc gì, chỉ là mười năm thấy Nhị ca, biết giờ Nhị ca ra bộ dáng gì rồi, có phải như năm đó hay . . ."

      "Dĩ nhiên là diện mạo tuấn, vóc người to lớn vĩ đại, nô tỳ thấy những người võ tướng đều rất uy vũ, Nhị thiếu gia của chúng ta đương nhiên tốt hơn bọn họ nhiều."

      . . . . . .

      Gần tối, Lưu Uyển Thanh rúc vào trong lòng Lục Khang: "Gia. . . rốt cuộc có được hay ?"

      Lục Khang véo cái mũi của nàng, cười : "Dĩ nhiên là có thể, nhưng ngày mai phải về trước bữa cơm tối đấy ."

      Lưu Uyển Thanh cười gật đầu, con ngươi lại xoay lòng vòng: "Gia, chờ lúc đại quân của người nọ vào kinh, có thể cho phép thiếp nhìn chút được ? Khi còn bé, quan hệ giữa thiếp và Nhị ca là tốt nhất, Nhị ca ca cũng thương thiếp nhất, nhoáng cái mười năm, cũng biết Nhị ca biến thành cái bộ dáng gì rồi. . . . . ."

      Lục Khang nhìn ánh mắt của nàng càng lúc càng tỏa sáng, trong miệng lại kể chuyện nàng có quan hệ thân thiết cỡ nào với nam nhân khác, cảm thấy có chút thoải mái. Lại nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy nàng cũng là do tiểu tử Lưu Nhân Phúc mang nàng ra ngoài cưỡi ngựa, nếu gặp được sợ rằng té gãy chân còn , tam tuế khán lão(*), Lưu Nhân Phúc này đương nhiên phải là người có quy củ. . . Nếu phải vậy cũng giỏi võ như vậy.... Lục Khang tuyệt đối thừa nhận rằng ghen. (^.^)

      (*) Câu này có nghĩa là, tính tình của người được định hình từ khi còn , điều này cũng được nghiên cứu, khi trẻ lên ba tuổi, đại não của trẻ phát triển gần giống với người trưởng thành.

      "Còn có thể là hình dáng gì nữa? Hình dáng con người." Nhất định lớn lên đẹp hơn Gia, trong lòng Lục Khang bổ sung .

      Lưu Uyển Thanh sửng sốt chút, ngay sau đó bật cười hì hì tiếng, đôi tay vòng chắc quanh cổ Lục Khang cổ: "Gia, đó là ca ca của thiếp, thân ca ca."

      mặt Lục Khang ra tia khó chịu . . . . . . Lưu Uyển Thanh thấy vậy cũng biết thể thêm gì nữa, liền cười tán gẫu với Lục Khang về số chuyện lý thú vào ban ngày của Thư Nhi.

      Lục Khang cúi đầu suy tư phen : " Sang năm Thư Nhi cũng bốn tuổi rồi, cũng nên học vỡ lòng thôi, tốt nếu cứ ở nhà của với nàng, lúc ba tuổi gia tự ngủ mình."

      "À? Gia. . . Thư Nhi còn mà, chuyện học vỡ lòng chờ qua năm lại cũng muộn. Lại gia, người cũng thể lấy mọi người ra so sánh với người được, tối thiểu thiếp cũng muốn để Thư Nhi ở bên người thiếp thêm hai năm nữa."

      Lục Khang hơi nhíu mày: "Chuyện học vỡ lòng, nàng thấy tới lúc là được, qua hết năm hay là năm sau cũng sao. Nhưng chuyện dọn ở riêng này được thương lượng, qua hết năm liền đưa Thư Nhi đến Tĩnh Tư viên, ở bên cạnh Uyển Uyển, chỉ cách cánh cổng mà thôi."

      "Vậy có khác gì ở cùng viện chứ? Huống chi giờ Thư Nhi cũng ở trong phòng mình đó thôi."

      "Đừng có được tấc lại tiến thước, nữa gia liền an bài Thư Nhi đến viện ban đầu của nó bây giờ."

      Lưu Uyển Thanh cong khóe môi, thể làm gì khác hơn là ấp úng đồng ý trước. Lục Khang thấy vậy khóe miệng mới hơi nhếch lên, như vậy mới có người quấy rầy chuyện tốt của vào buổi tối chứ.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Lưu Uyển Thanh vuốt cái eo đau nhức của mình, khẽ cau mày, lăn qua lăn lại nàng đến chết được mà. Thở dài liền kêu Đông Mai vào, sau lưng cũng thấy Trúc Lục đỏ mặt theo, sợ là đêm qua Trúc Lục ở bên ngoài gác đêm. Nhìn thân thể càng ngày càng đẫy đà cùng đẹp đẽ của Đông Mai, Lưu Uyển Thanh hé mắt. . Ngần ấy năm tới giờ, có chút tình cảm là thể nào, mà nếu theo điều Đông Mai muốn. . . sợ là nàng đồng ý, riêng gì bởi vì con đường kia dễ , chỉ có qua con đường kia rồi người ta mới hiểu nó mịt mù tăm tối cỡ nào! Huống chi. . . Nàng là người bên cạnh mình , nơi nào lại có chuyện nữ nhân của ca ca từng là tỳ nữ của muội muội chứ? Mình gả cho Thế tử gia, vẫn nên lấy danh tiếng làm đầu, chính là thể để người ta truyền ra chút gì xấu.

      "Hôm nay để Trúc Lục cùng ta trở về thôi, mang theo Oanh Ca và Oanh Khúc, ngươi giúp ta trông nom Thư Nhi, giao cho người khác ta cũng yên lòng." xong liền nháy mắt với Đông Mai, Đông Mai cũng có suy nghĩ khác, mặc dù trong lòng vẫn muốn được trở về cùng chủ tử nhìn chút, chỉ là bên Thư Nhi cũng rất quan trọng.

      "Chủ tử, người yên tâm , nô tỳ chú ý quan sát tiểu Thôi ma ma bên kia."

      "Thái độ cũng đừng quá ràng, tiểu Thôi ma ma vẫn còn tận tâm với Thư Nhi, chỉ cần nhìn kĩ chút, ta muốn cho những người khác thừa cơ."

      "Dạ, chủ tử, người an tâm, có nô tỳ."

      "Cực khổ cho ngươi."

      " khổ cực ạ."

      Lưu Uyển Thanh xuống xe ngựa, nhìn thấy Lưu Đại phu nhân chờ ở ngoài cửa, trong lòng ấm áp, mạnh mẽ khắc chế ước muốn chạy nhào vào lòng bà, từng bước từng bước lên phía trước, vành mắt Lưu Đại phu nhân hồng lên kéo tay Lưu Uyển Thanh: "Đứa bé ngoan, đứa bé ngoan, sắc mặt có vẻ tốt lần trước nhiều, nương cũng yên tâm."

      Lưu Uyển Thanh hít mũi cái: "Nương, trời rất lạnh, làm sao người lại ra, sớm biết vậy lần sau nữ nhi cho người tới đưa tin trước."

      " nhìn thấy nương mặc áo choàng lông chồn mà con đưa hôm lại mặt sao, hề lạnh chút nào, huống chi cứ ở trong phòng buồn bực, cũng thoải mái."

      Hai người mới vào viện, chỉ thấy Tử Mộng ra đón, bụng cũng nhô lên chút. . . Lưu Uyển Thanh sửng sốt, ngay sau đó nhìn Lưu Đại phu nhân cái, còn vẻ mặt Lưu Đại phu nhân lại rất bình tĩnh.

      "Thỉnh an Thế tử phi."

      Lưu Uyển Thanh đứng thẳng người, nâng tay: "Mộng di nương đứng lên , mang thai cần đa lễ, xuống ."

      Tử Mộng sững sờ, ngay sau đó mặt lên tia cam lòng, nhưng cũng đáng giá, gật đầu "vâng".

      Đợi lúc vào phòng, Lưu Uyển Thanh lo lắng nhìn Lưu Đại phu nhân: "Mẫu thân, chuyện gì xảy ra? Nhìn bộ dáng kia sợ là được ba bốn tháng rồi."

      "Đâu chỉ thế, 5 tháng rồi, thai ngồi vững vàng ."

      "Nương. . ."

      Lưu Đại phu nhân thở dài, cười vỗ tay Lưu Uyển Thanh: "Nương lớn tuổi rồi, chuyện này nếu mắt thấy tâm phiền, huống chi hôm nay con gả cho Lộ Vương Thế tử, vậy tương lai chính là Thế tử phi. Đại ca con ở trong quan trường cũng như gió thổi nước lên. Nhị ca của con lại sắp trở lại, hoàng thượng muốn khao thưởng tam quân, nhị ca của con được thăng quan tiến tước là điều chắc chắn. Sinh ý chỗ Tam ca của con cũng giống như cá gặp nước, về phần Tứ đệ Ngũ đệ của con, tất cả đều học giỏi , nương còn cái gì để lo lắng hay sao?

      Coi như để cho nàng có được đứa con trai sao nào? Hậu viện nhà nào thứ nữ con vợ chứ! Chuyện này cũng coi như tạo tiếng tốt cho nương."

      Tình Nhi đứng bên thấy Lưu Đại phu nhân vậy, vội vàng : "Phu nhân chỉ mạnh miệng mà thôi, sợ khiến tiểu thư người lo lắng, nhưng người là biết, Tử Mộng này giờ coi trời bằng vung rồi đấy! Hôm nay mấy người Đại Thiếu Gia đều ở bên ngoài, lão gia lại sủng ái nàng ta vô cùng."

      Lưu Đại phu nhân khẽ cau mày nghiêm giọng bảo Tình Nhi im miệng, Tình Nhi cắn môi dưới: "Hôm nay cho dù phu nhân người muốn thưởng hèo cho nô tỳ, nô tỳ cũng thể ."

      Lưu Uyển Thanh kéo tay Lưu Đại phu nhân: "Nương, đây là vì người xem con như nữ nhi thân thiết sao? Có chuyện gì xảy ra, ngược lại người phải chút ."

      Lưu Đại phu nhân thở dài, ngay sau đó : "Chuyện nương bỏ thuốc cho di nương bỏ thuốc, bị cha con biết, mặc dù mình Bạch ma ma gánh tội. . . . . . Nhưng cha con lại phải người ngu, tại cũng chỉ là duy trì mặt mũi bên ngoài cho ta thôi, tại sổ sách cũng đưa đến tay Tử Mộng."

      Trong lòng Lưu Uyển Thanh cả kinh, thầm nhìn sang khuôn mặt có vẻ tức giận của Tình nhi, hôm nay Tình Nhi này mạo hiểm làm trái lệnh của mẫu thân, lại , sợ là chỉ có chút trung thành , nhưng chủ yếu nhất là vì Bạch ma ma thôi.

      "Bạch ma ma như thế nào rồi?"

      " sao, dù sao cũng là nhũ mẫu của nương, nhưng bây giờ vẫn còn nằm giường nghỉ ngơi."

      Ngay sau đó Lưu Uyển Thanh nháy mắt với Tình Nhi, Tình Nhi gật đầu liền dẫn người ra ngoài cửa canh chừng: "Mẫu thân, tại có người nào khác, nương kể con nghe xem chuyện gì xảy ra."

      Đợi Lưu Đại phu nhân kể xong, con ngươi Lưu Uyển Thanh xoay lòng vòng, ngay sau đó : "Nương, người có thể xác định là buổi tối ngày đầu mới hạ thuốc, mà phải là buổi sáng ngày thứ hai sao?"

      "Ban đầu nương có phân phó như vậy, nhưng nha đầu của Tử Mộng là từ trước đến giờ Tử Mộng luôn tiết kiệm, tối hôm nay nếu chưa ăn hầm nóng ăn lại vào ngày thứ hai."

      "Xác định sau khi nóng mới dùng sao?"

      "Đúng vậy, thế nào?"

      Lưu Uyển Thanh nhếch miệng lên, liền rỉ bên tai Lưu Đại phu nhân mấy câu, Lưu Đại phu nhân sửng sốt: "Con là? Điều này sao có thể?"

      "Những chuyện bí này phần nhiều có ở gia đình giàu có, cũng thường được sử dụng cho các di nương, có mấy người ăn đồ nóng hâm lại chứ? Coi như ăn, xảy ra việc gì, chuyện bỏ thuốc này cũng tra xét, chỉ lo phòng bị hết sức mà thôi."

      Trong mắt Lưu Đại phu nhân dần ra tia tàn nhẫn. . . . . .

      "Mẫu thân, chuyện này sợ là phải nhắn với Bạch ma ma tiếng, nhỡ đến lúc đó Bạch ma ma chết bởi vì bị oan uổng, dù người có trăm miệng cũng thể bào chữa, đến lúc đó trở thành người có tội. Hơn nữa, mẫu thân, người phát ra cái bụng này của Tử Mộng tới quá đúng lúc sao?"

      Lưu Đại phu nhân sửng sốt"Con là, nàng. . . . . ."

      "Đương nhiên , nghĩ muốn trộm người tại Hầu phủ sợ là hơi khó khăn, nhưng chúng ta vẫn có cách khiến cha nâng cao lòng nghi ngờ. . . . . . ." Loại mầm móng hoài nghi này khi gieo xuống, sau này có cơ hội nảy mầm cao lớn. . . . . .

      Sau khi Lưu Uyển Thanh trở về Lộ Vương phủ quá mấy ngày, liền có tin tức truyền tới, Tử Mộng bị đưa đến thôn trang chờ ngày sinh. Nghe được tin tức, cuối cùng Lưu Uyển Thanh mới xem như thở phào nhõm, mặc kệ như thế nào, tối thiểu... quyền lực của nương ở Hầu phủ lại lớn như trước, chuyện Tử Mộng vụng trộm liên lạc với Lưu Uyển Nguyệt sợ là cũng bại lộ rồi.

      "Chủ tử?" Đông Mai quan tâm gọi tiếng, Lưu Uyển Thanh lấy lại tinh thần, cười cười: " có việc gì, ta chỉ là nghĩ tới chuyện của Tử Mộng."

      "Tử Mộng? Hừ, cái này gọi là ác giả ác báo, chủ tử, người vẫn còn lo lắng cho đại phu nhân?"

      Lưu Uyển Thanh kéo tay Đông Mai, : " chuyện này vốn là ông ông phải, bà bà hay , làm di nương cũng chỉ có thể an phận, nhưng di nương an phận dĩ nhiên có bản lãnh, ngay cả đầy tớ cũng có thể bắt nạt, ngươi muốn sống qua ngày lành cũng chỉ có thể tính toán."

      "Chủ tử, nếu như bị tướng công thích sao, chỉ nếu, như vậy dù có di nương cũng sao cả, chỉ cần ỷ vào tướng công mà thích khi dễ người khác, sinh ra nên có tâm tư, chủ kia mẫu cũng vô cớ lại tìm chuyện với nàng, thậm chí còn có thể chung chiến tuyến ."

      ra Đông Mai đánh có cái chủ ý này, Lưu Uyển Thanh thở dài: "Ngươi đó, chỉ nghĩ đến thứ nhất, ngờ tới thứ hai, ngươi suy nghĩ chút xem, nếu như tại Thế tử gia nạp di nương, ngày ngày sủng ái nàng, mà di nương này lại là người đàng hoàng, ta làm thế nào?"

      Đông Mai sửng sốt. . . . . . trong lúc bất chợt sắc mặt có vẻ tốt: "Đúng vậy a. . . Phải . . Là nô tỳ nghĩ quá đơn giản."

      "Trong lòng muốn đừng áp dụng với người khác. Cho nên có đôi khi thà rằng làm vợ cả nhà nghèo cũng làm thiếp người giàu! Ngươi có hiểu." Nhìn Đông Mai như có điều suy nghĩ, gật đầu biết, trong lòng Lưu Uyển Thanh thở dài, điều nàng có thể làm cũng chỉ đến này rồi, nên cũng , xem ra cũng phải sớm tìm cho Đông Mai người thích hợp.

      -hết chương 65-
      Last edited by a moderator: 19/4/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 66

      Editor: Camtusori

      (xe chạy nhanh quá còn hết xăng gì tui... oa oa oa!!! đền hàng cho mấy nè)


      mặt mỗi người đều là hân hoan vui sướng, vì đây là nghênh đón các tướng sĩ chiến thắng trở về đấy! Thái Tử Gia Lục An tự mình dẫn văn võ bá quan chờ ở cửa thành. Lưu Uyển Thanh ngồi trong xe ngựa cách cửa thành xa, mặc dù thể tự nghênh đón Nhị ca của nàng, nhưng có thể xem sớm chút cũng tốt rồi.

      Nhìn từ xa thấy nam tử vĩ ngạn* tuấn cưỡi con ngựa cao lớn màu đỏ thẫm bên phải Lý lão tướng quân, phải Lưu Nhân Phúc là ai! Tay Lưu Uyển Thanh siết thanh vịn cửa sổ xe ngựa, trong mắt ngấn đầy lệ, mười năm rồi, rốt cuộc Nhị ca thương của nàng cũng trở lại. . . . . . hôm nay chỗ nào còn có nửa điểm bóng dáng năm xưa? Da thịt trắng nõn phơi thành màu lúa mì khỏe mạnh, tay còn quấn băng dày đặc, là bị thương sao? Trong lòng Lưu Uyển Thanh căng thẳng, hận thể lao ngay xuống xe ngựa, tự xem chút. . . . . .
      (*vĩ ngạn: to lớn, hiên ngang)

      Trước cửa thành, Lưu Đại phu nhân đau đớn ôm Lưu Nhân Phúc, Lưu Uyển Thanh kiềm được nước mắt. Lúc này liền thấy Lục Khang rỉ bên tai Lưu Nhân Phúc mấy câu, Lưu Nhân Phúc nhìn về Lưu Uyển Thanh ngồi xe ngựa, mặc dù cách xa trăm mét, nhưng bốn mắt nhìn nhau. . . . . . Lưu Nhân Phúc lộ ra nụ cười tươi rói, rất giống với năm ấy.

      Lưu Uyển Thanh hiểu ý, cười tiếng.

      Ngoài xe ngựa, khuôn mặt của Đông Mai cũng đỏ bừng, tim đập loạn nhịp, Nhị thiếu gia cười. . . Là nhìn nàng cười sao? Quay đầu liền nhìn thấy Lưu Uyển Thanh đẩy rèm cửa xe ngựa ra từ lúc nào, trong lòng hồi mất mát. . . . . . Sợ là Nhị thiếu gia cũng quên nàng rồi. Nụ cười này cũng chỉ dành cho chủ tử , thậm chí sinh ra tia hâm mộ ghen tỵ . . . . . . Bị chính cảm xúc của bản thân làm cho sợ hết hồn, Đông Mai khỏi thầm mắng mình, có chút áy náy liếc nhìn Lưu Uyển Thanh, làm sao nàng có thể sinh loàng ghen tị với chủ tử chứ, là đáng chết!

      . . . . . .

      Chuyện của Lý Chiến dĩ nhiên thể gạt được hoàng thượng, hoàng thượng niệm tình Lý lão tướng quân lớn tuổi, lại vì quốc gia chiến đấu hăng hái cả đời, Lý gia lại chỉ còn lại duy nhất dòng độc đinh. Huống chi Lý lão tướng quân tự tay chém đứt hai chân , mấy vị võ tướng cũng cầu xin giúp liền truy cứu.

      Mặc dù phong Lý lão tướng quân làm Binh Mã đại nguyên soái như cũ, nhưng cuối cùng vẫn bị Lý lão tướng quân cự tuyệt, là ông dạy cháu nghiêm, xứng đáng làm thống lĩnh tam quân nữa. Hoàng thượng cùng Lý lão tướng quân nhún nhường nhau phen, cuối cùng thu hồi việc phong thưởng, nhưng vẫn ban thưởng vạn lượng hoàng kim, đồng thời ngự ban thưởng nhà cửa. Xem chừng Lý lão tướng quân cũng muốn dưỡng lão ở kinh thành.

      Đến phiên Lưu Nhân Phúc, hoàng thượng khỏi sảng khoái cười to: " sợ từ xưa hùng xuất thiếu niên! Người tới tứ phong Lưu tướng quân làm Trấn Quân đại tướng quân! Thưởng năm ngàn lượng hoàng kim!"

      Trấn Quân đại tướng quân! Tòng nhị phẩm! Ở trong kinh thành quyền quý này cũng tính là quá lớn lao! Nhưng Lưu Nhân Phúc mới bao lớn chứ? Mới hai mươi tuổi! Chín tuổi nhập quân doanh! Tuổi còn là nhị phẩm, bằng cấp quan với đại ca đấy!

      Lúc này triều đình, các vị đại thần dù ít hay nhiều cũng hâm mộ nhìn Lưu Hầu Gia! Đừng nhìn có bản lãnh quá lớn, nhưng nhìn con của xem! Nhìn năm đứa con trai, lão đại giỏi văn, lão nhị giỏi võ, lão tam biết kiếm tiền, lão tứ lão ngũ tuy còn nhưng nhìn lên cũng biết thành tựu tương lai có thể thua gì các huynh lớn! Đúng rồi, còn nữ nhi gả cho Lộ Vương Thế tử, hoàng thượng tự tay hạ chỉ có thể xưng là Thế tử phi! Đó chính là Vương phi tương lai đấy!

      Sai lầm rồi, sai lầm rồi! như vậy cũng phải, thằng nhãi Lưu Hầu Gia này, phải là Lưu phu nhân tự sinh tự dưỡng! Ừ, trở về nhưng phải hỏi thăm thỏa đáng phen, nhìn Lưu phu nhân cũng biết, lập tức sinh năm con trai trưởng, nhà mình có thể xin được đứa con trai trưởng như vậy cũng tệ. Xem ra nữ tử Bạch gia chính là vượng phu vượng tử, dù chỉ là vượng phu thôi nhưng có thể sinh con cũng tốt . Nhất định phải nghe ngóng kĩ, có thể tìm cho mấy tên tiểu tử thối trong nhà mình nương thích hợp hay đây.

      nhà vui mừng, nhà buồn!

      Lưu gia hân hoan vui mừng, nhưng bên Lý gia mới ngụ tại kinh thành sao đây? Tuy quá thê thảm nhưng lại lạnh nhạt, ngoài cổng trong sân lạnh lùng, ràng Lý gia này thể nào có cơ hội gì rồi. Lưu lão tướng quân già, có thể sống mấy năm cũng tệ, Lý Chiến này thân mang tội, còn là người tàn phế có chân, vẫn nên trốn tránh hơn . . . đừng xúi quẩy đến mình là tốt rồi.

      "Cút! Tất cả đều cho gia cút ra ngoài! Cút ra ngoài! Tiện nhân. . . . . . Con mẹ ngươi, khóc cái gì mà khóc! Hả? theo gia chịu uất ức hay sao? Cảm thấy bây giờ gia chỉ có thể ở giường nên lên được ngươi hay sao? Người đâu! Hai người các ngươi hung hăng lên bên tiện nhân này cho ta! Gia xem! Ha ha ha ha. . . . . ."

      Sau đó liền nghe tiếng khóc lóc cầu xin của thiếu nữ, tiếng cười biến thái của nam tử. Ngoài cửa, thân thể Lý lão tướng quân run lên, lão quản gia bên cạnh vịn ông: "Tướng quân. . . . . ."

      Lý lão tướng quân khoát tay. . . . . . Nhìn trời. . . . . . Lý gia coi như bị phá hủy! Phá hủy! Ngay sau đó lại phân phó: "Nhìn kỹ chút, thể để nữ tử bị người khác chạm qua có cơ hội mang thai."

      "Dạ, Tướng quân lão nô chắc chắn làm tốt ."

      . . . . . .

      Hầu phủ

      Lưu Nhân Phúc nhìn Lưu lão phu nhân cùng Lưu Uyển Thanh trong viện, hốc mắt khỏi đỏ lên, mái tóc của bà nội bạc trắng. . . . . . còn muội muội cũng trưởng thành.

      Nặng nề quỳ mặt đất, dập đầu với Lưu lão phu nhân: " Cháu trai bất hiếu trở lại! Bà nội."

      Tay Lưu lão phu nhân run run: "Tốt. . . . . . Cháu ngoan, đứa bé nhẫn tâm này! muốn bà nội chết mà, bà nội chỉ sợ lúc còn sống còn thấy con. Tay này là sao? Sao lại để bị thương chứ?"

      Lưu Nhân Phúcc lau nước mắt: "Bà nội, có việc gì, chỉ bị thương ngoài da mà thôi." Vừa nhìn về phía Lưu Uyển Thanh nén lệ: "Nhị muội muội trở nên xinh đẹp, kiểu này sợ là nếu ngoài đường, ca cũng thể nhận ra, thời điểm muội xuất giá, ca ca thể tự mình tiễn muội ra cửa, có trách ca ca ?"

      Còn chưa đợi Lưu Uyển Thanh , Lưu Nhân Quý đứng bên cho Lưu Nhân Phúc quyền : "Cho dù ngươi có ở đây, cũng tới lượt ngươi đâu." Lưu Nhân Phúc vẫn rất cung kính với đại ca, dĩ nhiên chỉ biết ngây ngốc gãi đầu cười.

      Gần tối, Lưu Nhân Phúc tự mình đưa Lưu Uyển Thanh trở về Lộ Vương phủ. Lưu Uyển Thanh đứng ở cửa phủ, chờ bóng dáng xa mới vào phủ. Trở lại viện, thấy sắc mặt Đông Mai có chút tốt, chắc là có phần trách mình để cho nàng trở về thôi. Cũng gì khác chỉ bào nàng lui xuống nghỉ ngơi sớm.

      Còn Lục Khang lại nghiêm mặt ngồi trong phòng, Lưu Uyển Thanh thay xong y phục bình thường, vào: "Gia. . . Dùng cơm tối sao?"

      "Tất nhiên phải dùng, phải trước cơm tối nàng về sao?" Thấy sắc mặt tốt lắm, Lưu Uyển Thanh cười : "Gia, coi như người nuông chiều thiếp lần , lần sau nhất định như vậy nữa. Chỉ tại lâu gặp Nhị ca, trong lòng rất nhớ, hơn nữa gần đây mẫu thân và cha có chút hiểu lầm, thiếp cũng chỉ muốn trở về điều hòa chút thôi mà."
      " như vậy Thế tử phi của gia vẫn còn rất bận bịu sao? Chỉ là biết khi nào mới có thể vội vàng sinh con trai trưởng cho gia đây!"

      Lưu Uyển Thanh sững sờ, ngay sau đó khuôn mặt nhắn đỏ lên: "Gia, chuyện sinh hay sinh cũng phải là thiếp có thể điều khiển, thiếp cũng rất muốn, nhưng..."

      Ánh mắt Lục Khang sáng lên: " Nàng nghĩa như vậy?"

      Khuông mặt của Lưu Uyển Thanh càng lúc càng đỏ: " Dĩ nhiên là ."

      "Vậy phải cố gắng lên." Cả đêm gió xuân thổi vô tận a! (^.^)

      . . . . . .

      Có lẽ Lục Khang rất nỗ lực, tháng sau Lưu Uyển Thanh rốt cuộc có thai, mấy ngày nay cuộc sống gia đình tạm ổn, ngoại trừ việc ngày nào cũng bị Lục Khang nỗ lực lôi kéo!

      Mùng tháng mười hai, Lưu Uyển Thanh như cũ thỉnh an Lộ Vương phi, mới vào đại đường liền ngửi thấy cỗ mùi thơm có chút nồng nặc. khỏi đứng ở ngoài cửa sửng sốt chút, Lộ Vương phi thấy vậy : "Thế nào? muốn vào?"

      Lưu Uyển Thanh vừa mở miệng liền che miệng xoay người nôn ọe, Lộ Vương phi thấy vậy trong lòng rất vui vẻ, vội vàng sai Thôi ma ma mời thái y . Lại phân phó người làm dọn hết hương nhang mới đổi trong nhà .

      "Đây là hương nhang Tây Vực tiến cống năm nay, mùi vị rất đặc biệc, là dùng ngàn loại hương liệu chế thành. Đối với thân thể vô hại, an tâm."

      Lưu Uyển Thanh gật đầu, mùi huân hương còn thoảng lại trong viện này mặc dù khiến nàng buồn nôn như lúc nãy, nhưng vẫn có chút thoải mái, Lộ Vương phi thấy vậy lại để cho Lưu Uyển Thanh về trước viện của nàng trước.

      Sau khi Lý Thái y tới, liền híp mắt bắt mạch cho Lưu Uyển Thanh, hồi lâu mới thả tay : "Xem chừng có chút trợt mạch, chỉ là ngày còn sớm, nhưng hẳn sai, mấy ngày nay là phải cẩn thận điều dưỡng, tốt nhất nên xuống giường lại, ba tháng đầu thai nhi ổn định, là thời gian dễ xảy thai nhất, dây là thai đầu của người, phải càng thêm chú ý."

      "Cám ơn Lý Thái y."

      "Phải làm, phải làm thôi, lão phu kê cho người danh sách vài loại thực phẩm trị liệu tốt chút, thuốc có ba phân độc, tốt nhất vẫn chưa cần dùng, về phần những thứ như canh gà nhân sâm có dùng cũng chỉ nên dùng phần , dân gian cháo gà tốt với thai phụ là truyền nhầm thôi."

      "Cám ơn Lý Thái y, ta nhớ kỹ."

      Lý Thái y trước khi cũng sang gặp Lộ Vương phi, Lộ Vương phi nghe xong : " có nhầm?"

      "Chắc là sai."

      "Tốt! Người tới thưởng!"

      "Cảm tạ Vương phi."

      Lục Khang vừa trở về được tin tức, vừa vào liền thấy Lộ Vương phi ngồi ở bên giường kéo tay Lưu Uyển Thanh: "Đứa bé ngoan mấy ngày nay vạn vạn nên xuống giường lại."

      "Nương yên tâm, con dâu có chừng mực, nhất định làm loạn."

      Lộ Vương phi thoả mãn mà gật đầu, vốn định mở miệng về việc an bài thông phòng cho Khang nhi, thuận thế nhìn sang Đông Mai đứng bên, nhưng nghĩ tới thai của Lưu Uyển Thanh chưa đủ tháng, nếu ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, thua thiệt chỉ là Khang nhi. Tuy tại Thư Nhi tốt hơn, nhưng dù sao ban đầu Thư Nhi cũng đứa ngốc, người con trai trưởng hoàn toàn khỏe mạnh rất quan trọng với Khang nhi! (-_-)

      "Nương."

      "Khang nhi trở lại? Có mệ ?"

      "Tất nhiên mệt, làm phiền mẹ lo lắng."

      Mẹ con hai người vài câu về chính với nhau, Lộ Vương phi liền rời , Lục Khang nhìn theo bóng lưng Lộ Vương phi, nương cũng già rồi. . . . . .

      "Gia?"

      Lục Khang xoay người, tiến lên ngồi ở giường, đưa tay: "Thanh nhi, chỗ này có con trai của gia rồi hả ?"

      Lưu Uyển Thanh mím môi đỏ mặt : "Đương nhiên là có rồi, chỉ là Lý Thái y đến cuối tháng mới có thể xác định chắc chắn, nếu như ngộ nhỡ, ngàn vạn lần gia được tức giận."

      "Đừng nhảm, làm sao lại có ngộ nhỡ, con trai của gia gia biết."

      Đêm khuya. . . . . . Lưu Uyển Thanh nương nhờ ánh trăng nhìn Lục Khang ngủ yên bên cạnh mình, hé mắt. . . . . . bàn tay khẽ đặt bụng, nàng có thai rồi.

      Sáng sớm hôm sau, Thư Nhi được tiểu Thôi ma ma ôm tới, vui vẻ nhìn về phía Lưu Uyển Thanh, giọng non nớt vang mùi sữa vang lên: "Mẫu thân, Thôi ma ma mẫu thân sinh đệ đệ cho Thư nhi sao?"

      "Đúng vậy đó, có lẽ là muội muội, Thư nhi vui mừng sao?"

      "Vui mừng chứ! Chỉ là Thư nhi thích đệ đệ hơn."

      "Vì sao? Chẳng lẽ muội muội được sao?"

      "Vi luôn chỉ thích khóc, có gì hay, đệ đệ khá hơn chút, Thư nhi muốn đệ đệ, đệ đệ ra đời Thư nhi có người chơi cùng. Thư nhi có thể cho đệ đệ xem tất cả những món đồ chơi của mình đó, mẫu thân sinh cho Thư nhi đệ đệ ."

      Lưu Uyển Thanh cưng chìu gõ đầu Thư Nhi: "Chẳng lẽ nếu là muội muội Thư Nhi thích, cũng cho nàng đồ chơi của mình sao?"

      Thư Nhi nghiêng cái đầu , nhíu mày cái, trong đầu nhớ tới Vi hay khóc ấy, lại rầu rĩ nhìn cái bụng còn phẳng phiu của mẫu thân. . . . . . Tiểu đệ đệ đó, nhất định phải là tiểu đệ đệ, nhưng ngộ nhỡ là tiểu muội muội sao đây? thể làm gì khác hơn là có chút uất ức : "Nếu là tiểu muội muội, Thư nhi cũng thương nàng." Coi như nàng khóc có đáng ghét như thế nào, mình nhất định nhẫn nại được! Nhưng rất muốn có đệ đệ mà.

      Tác giả có lời muốn : canh thứ hai, mọi người ngủ ngon a ~ sao sao
      p.s: mấy đừng hối truyện tui tội nghiệp..tui cũng thích truyện này lắm, nhưng thực hành như chóng chóng ấy, rảnh chút là tui nhào vào làm liền...
      Last edited by a moderator: 22/4/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 67

      Editor: Camtusori
      (2 ngày của tui a~~~ tay với chả chân!)


      "Chủ tử, đại phu nhân và Nhị thiếu gia tới." Vẻ mặt Đông Mai vui mừng bước nhanh vào, Lưu Uyển Thanh nghe vậy trong lòng vui vẻ, mới chuẩn bị rời giường liền bị Lưu Đại phu nhân bước vào ngăn lại: "Ôi trời, vạn lần thể động, nhanh nằm xuống."

      Trong lòng Lưu Uyển Thanh ấm áp, ngay sau đó hơi nũng nịu : " Mẫu thân, con sắp nằm đến nổi mốc rồi." xong còn vểnh cái miệng nhắn lên. Lưu Đại phu nhân cưng chìu nhéo gò má nàng: " sắp làm mẹ rồi nhưng vẫn cứ giống đứa bé như vậy, thích bĩu môi, con đó. . . . . . Người ta ba tháng đầu là thời gian dễ mất đứa bé nhất, vạn lần thể mò mẫm động đậy biết ?"

      "Biết biết, mấy ngày nay thứ nữ nhi nghe được nhiều nhất chính là mấy câu này đấy."

      Lưu Uyển Thanh lại nhướn ra bên ngoài nhìn chút: "Nhị ca đâu?"

      " ở bên ngoài chuyện với Thế tử gia ."

      Lưu Uyển Thanh gật đầu, lại thấy Đông Mai lúc này cũng ở trong phòng, chắc hẳn phục vụ phía trước rồi, hé mắt giọng bên tai Lưu Đại phu nhân: "Mẫu thân, sợ là Đông Mai có lòng với Nhị ca."

      "Cái gì?" Lưu Đại phu nhân sững sờ, ngay sau đó : "Chuyện này có thể lớn cũng có thể , nếu nàng chỉ là nha đầu bình thường cho nhị ca con, mở mặt làm nha đầu thông phòng cũng sao cả, nhưng nàng là người bên cạnh con, trong ngày thường vừa trung thành vừa tận tâm với con, này có chút khó xử rồi."

      "Đúng vậy a. . . . . ." Lưu Uyển Thanh khẽ thở dài: "Nếu nàng ấy là nha đầu bình thường, cùng lắm đuổi cũng được, nhưng những năm qua, lòng người là thịt, nàng đối với nữ nhi cũng là trung thành hai ."

      Lưu Đại phu nhân kéo tay Lưu Uyển Thanh dặn dò: "Trong chuyện này tuyệt đối thể mềm lòng, đời này chưa từng có chuyện muội muội dưỡng nha đầu thông phòng cho ca ca, chuyện này đồn ra, thanh danh của con sợ là còn."

      "Tất nhiên nữ nhi biết, mấy ngày nay ít nhiều gì cũng rất chú ý Đông Mai, nhưng nhìn dáng vẻ này sợ là tâm kéo trở lại."

      "Vậy đẩy chỗ khác, tại con là phụ nữ có thai, vạn lần thể vì những chuyện này mà hao tổn tinh thần."

      Lưu Uyển Thanh gật đầu: "Ý của nữ nhi muốn tìm cho Đông Mai người thích hợp, gả cho nàng, về phần đồ cưới hay cái gì khác, tất nhiên nữ nhi bạc đãi nàng, chỉ là. . . . . . nếu như làm như vậy, sợ là trong phút chốc Đông Mai nghĩ thông, vậy nửa hạ nhân phân phối trong Vương phủ sợ là gặp phiền phức, mẫu thân..."

      Lưu Đại phu nhân thấy Lưu Uyển Thanh như vậy, cười gật đầu, vỗ bàn tay bé của nàng: "Nghe con như vậy, nỗi lo của nương đối với con cũng thoáng ra phân nửa rồi, con làm như vậy là đúng, người này a, chỉ cần dính vào chữ ‘ tình' gặp có rất nhiều chuyện xấu, ở lại cạnh con, nếu có lòng gây xích mích, con muốn khóc sợ là cũng khóc được. Chuyện này con cứ thoải mái, dưỡng thân thể tốt, nương coi như thấy nàng phục vụ con tốt, bên cũng tìm người tốt cho nàng, người này nếu là của Hầu phủ chúng ta cũng là thỏa đáng, tại biên quan thái bình, nhị ca của con lại ở trong nhà, lát nữa nương nhờ bên cữu cữu của con xem giúp."

      Lưu Uyển Thanh cười gật đầu: "Có nương ở đây, nữ nhi cũng coi như kiên định thêm."

      "Nha đầu ngốc, con là vật trong lòng của nương, nương còn có thể vì muốn tốt cho con sao."

      "Mẹ, Tử Mộng bên kia?"

      "Thu được châu chấu về rồi, nhảy được mấy ngày..." Thấy trong mắt Lưu Đại phu nhân lóe lên tia tàn nhẫn, trong lòng Lưu Uyển Thanh căng thẳng. . . . . . Ngay sau đó lại có chút tự giễu, rốt cuộc chính nàng là nước mắt ác lang sao?

      Lưu Đại phu nhân cười, vuốt ve khuôn mặt nhắn của Lưu Uyển Thanh, : "Có lúc nên độc ác phải độc ác, vì sao nương mới vừa nỗi lo lắng của ta chỉ thoáng nửa, còn nửa kia chính là vì con, đứa này có lúc dễ dàng mềm lòng. tại nương cũng sợ Tử Mộng, giữ lại nàng ta cũng sao cả, nhưng nếu có trách chỉ trách nàng lại dám lén lút thông tin với Lưu Uyển Nguyệt."

      Lưu Uyển Thanh gật đầu cái: "Là nữ nhi nghĩ quá cạn, chỉ là mẫu thân yên tâm, đổi lại là nữ nhi, nữ nhi cũng làm như vậy, dù sao hôm nay chúng ta cho nàng đường sống, mỗi ngày sau đều phải đề phòng nàng, đâu phải ngàn người đâu mà đề phòng cướp ."

      Hai người lại hàn huyên lát, Lưu Đại phu nhân liền rời .

      lâu sau, Đông Mai mặt mày hớn hở ôm đống đồ vào, đặt ở trước mặt Lưu Uyển Thanh: "Chủ tử, những thứ này đều là Nhị thiếu gia của chúng ta tặng cho nười, người biết đâu, vốn là Nhị thiếu gia định vào thăm người, nhưng Thế tử gia bất tiện, lúc ấy Nhị thiếu gia đen mặt, liền phân phó người làm đem đồ vật như thế này ra, theo Thế tử gia lai lịch vài thứ, tác dụng cùng với ý nghĩ của nó, nhất định phải nhờ Thế tử gia hỗ trợ truyền lại.

      Như cái chuông này, Nhị thiếu gia cũng có thể kể ra chuyện xưa, còn với Thế tử gia, nếu ngài ấy nhớ được lấy giấy bút ra viết lại. Thấy Thế tử gia xụ mặt, Đại Thiếu Gia của chúng ta còn nếu Thế tử gia cảm thấy phiền toái, Nhị thiếu gia có thể tự mình với người, kết quả là Thế tử gia liền sai Mễ công công lấy giấy bút, phân phó hạ nhân ghi chép. Nhị thiếu gia của chúng ta gần nửa canh giờ, nếu phải mới vừa rồi đại phu nhân phải về, sợ là Nhị thiếu gia chuẩn bị đến sáng sớm ngày mai đấy."

      Lưu Uyển Thanh nghe vậy, xì tiếng bật cười, đây cũng là tác phong của Nhị ca nàng, nghĩ tới ở biên quan xông xáo mười năm, thế nhưng....những thứ này cũng có thay đổi, cũng là bản tính đâu dễ dàng thay đổi như vậy.

      Lưu Uyển Thanh cười cười, tiện tay liền cầm cái chuông to như nắm tay nam tử, lắc lắc đúng là đủ trầm, tiếng chuông thanh thúy, rất là dễ nghe, liền phân phó Đông Mai treo ở cửa. Đông Mai liền vội vàng cười đồng ý, lúc xoay người Lưu Uyển Thanh liền thấy túi thơm bên hông nàng, nhìn dáng dấp cũng biết phải đồ ở kinh thành, chỉ dân tộc du mục ở biên quan bên mới có, sợ là Nhị ca ca tiện tay cho nàng .

      Đông Mai quay đầu liền thấy Lưu Uyển Thanh nhìn chằm chằm túi thơm eo nàng, trong lòng căng thẳng vì biết gì, lại cảm thấy có chút hoảng hốt, chủ tử phải cho là mình trộm chứ, liền mở miệng : "Chủ tử? Đây là Nhị thiếu gia thưởng cho nô tỳ . . . . . . Đây là Nhị thiếu gia cho ngài , rất là tinh xảo."

      Lưu Uyển Thanh cười cười: "Những vật ở biên quan ngược lại đặc sắc."

      "Này, nô tỳ giúp người treo cái túi thơm này trước giường chứ?"

      ", những thứ này mang mùi thơm, sợ đối với thân thể được tốt, dù sao tại ta cũng là phụ nữ có thai đấy!"

      Đông Mai vỗ đầu cái: "Nhìn đầu óc của nô tỳ này, vậy lại cẩn thận, giờ nô tỳ lập tức đem những vật này để ra bên ngoài."

      "Cũng vô dụng, chắc hẳn Nhị ca ca đều kiểm tra trước mới đưa tới, cất vào trong ngăn kéo , nếu như ngươi thích túi thơm, liền lấy ra thôi, dù sao ta cũng mang được, đừng uổng phí nó."

      Đông Mai trong mắt sáng lên, ngay sau đó mừng rỡ cười : "Cám ơn chủ tử! Cám ơn chủ tử!"

      Khóe miệng Lưu Uyển Thanh cong lên: "Đem mấy món đồ chơi này cho Thúy Nhi, Đông Tú, Oanh Ca , đều mới mẻ với tất cả mọi người." Nhị ca ca nàng vẫn là người thỏa đáng như trước, đống đồ chơi này sợ là đặc biệt chuẩn bị để nàng thưởng cho người khác.

      Thời gian chẳng mấy chốc qua , đợi sau khi Lý Thái y chẩn đoán chính xác, Lộ Vương cùng Lộ Vương phi cũng trước sau đưa tới rất nhiều dược liệu trân quý, ngay cả hoàng thượng cùng hoàng hậu cũng thưởng đồ. Chỉ là đối với đồ do hoàng hậu ban thưởng, Lưu Uyển Thanh cũng cho người cất dám bày ra, đụng cũng dám đụng, dù sao cũng nên có lòng phòng bị người, về phần hoàng thượng ban thưởng, tự nhiên phải nhận.

      Cũng nhanh đến cuối năm, Lỗ vương phủ thế nhưng gởi thiệp Lỗ vương phi rằng nhớ nữ nhi, mấy ngày gần đây thường thường nằm mơ thấy Lỗ vương quận chúa, muốn đón Thư Nhi qua đó ở hai ngày.

      Dù sao Lỗ vương phủ cũng là nhà ngoại của Thư Nhi, Lưu Uyển Thanh dù vui thế nào cũng là tiện cự tuyệt , Lục Khang thấy bộ dáng lo lắng của nàng, cười : "Nàng hãy yên tâm , có ai hi vọng thân thể của Thư Nhi tốt hơn Lỗ vương, nàng đừng lo chuyện Thư Nhi thoải mái, huống chi chỉ vài ngày, dù gì trước lễ mừng năm mới nhất định cũng phải đưa trở về."

      "Nhưng Thư Nhi còn như vậy, cũng chưa từng ra khỏi Vương phủ , buổi tối thằng bé quen giường, nếu ở chỗ khác sợ là ngủ ngon, gia có thể hay xem xét lại. . . . . ." Mặc dù Lưu Uyển Thanh biết thể, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi lại lần nữa.

      Lục Khang sờ chóp mũi của nàng: "Yên tâm, nhiều nhất quá năm ngày , huống chi bây giờ nàng là phụ nữ có thai, mấy ngày nay nghỉ ngơi cho tốt chút, tiết kiệm mỗi ngày Thư Nhi đều chạy tới náo nàng."

      "Làm gì có náo, Thư Nhi rất biết điều, thằng bé chỉ tồ chuyện cùng tiểu đệ đệ mà thôi." Mặc dù Lưu Uyển Thanh đối với chuyện Thư Nhi có việc gì liền nằm ở bên cạnh nàng, lầm bầm nửa canh giờ với cái bụng còn phẳng lì của nàng mà cảm thấy miệng khô là có chút bất đắc dĩ, về phần bộ dáng khoa tay múa chân của Thư Nhi, giống như có thể khai thông với hài tử trong bụng khiến nàng ấm lòng, rất đáng !

      Khóe miệng Lục Khang mất tự nhiên kéo ra, ngay sau đó liền lên tiếng.

      Lại như thế này, mỗi hồi đều như thế, Lưu Uyển Thanh biết chút hi vọng cũng có, sáng sớm ngày thứ hai liền gọi Thúy Nhi cùng tiểu Thôi ma ma tới, dặn dò họ đến Lỗ vương phủ tuyệt đối được rời khỏi Thư Nhi nửa bước. Dù là Lỗ vương ra lệnh, nhiều lắm cũng chỉ chịu chút đau đớn da thịt, dù Lỗ vương phách lối thế nào cũng dám lộ liễu cho Lộ Vương phủ mặt mũi , bóng gió dĩ nhiên là sinh mạng chắc gặp nguy hiểm .

      Tiểu Thôi ma ma dù sao cũng là bà vú của Thư Nhi, vừa là người của Lộ Vương phi, trước khi Lưu Uyển Thanh gọi nàng tới, rất nhiều lời cũng giống như Lộ Vương phi dặn dò qua, tự nhiên vội vàng đồng ý thể trung thành. Lưu Uyển Thanh gật đầu, liền để cho nàng xuống ôm Thư Nhi tới. Rồi nhìn Thúy nhi : "Sợ là lần này qua đó tốt lắm, phải uất ức ngươi mấy ngày rồi, nhưng ngươi theo ta quả là phải yên tâm."

      "Chủ tử, người yên tâm , nô tỳ để cho người thất vọng."

      "Ngươi nhìn ta lớn lên, ta tự nhiên yên tâm với ngươi."

      lâu sau, Thư Nhi bĩu môi được tiểu Thôi ma ma ôm vào, nhìn thấy Lưu Uyển Thanh cũng mở miệng.

      "Thư Nhi , mẫu thân cũng muốn để cho con rời khỏi mẫu thân, nhưng đó là ông ngoại và bà ngoại của con phải sao!"

      "Mới phải, mấy ngày trước đây bà ngoại con mới đến, Nhị cữu cữu lại cho Thư Nhi thanh chủy thủ xinh đẹp đấy." Con ngươi xoay lòng vòng, bộ dáng đáng thương: "Mẫu thân, có phải Thư Nhi chọc giận người rồi hay , người cần Thư Nhi rồi hả ? Muốn đem Thư Nhi đưa người sao? Oa oa oa. . . . ."

      Bây giờ mặc dù Thư Nhi giả khóc, chỉ có sấm mà có mưa, nhưng cũng đủ khiến Lưu Uyển Thanh vô cùng đau lòng. Lúc Lục Khang vào nhìn thấy chính là màn này, bộ dạng mẹ con hai người giống như sinh ly tử biệt, liền phụng phịu ho khan tiếng, Uyển Nhi bây giờ mang thai, khóc đối với người có thai rất tốt.

      Thư Nhi thấy người cha dễ nhìn của mình nghiêm mặt, khỏi quy củ chút, Hừ! Càng đẹp mắt cha càng hư!

      "Mẫu thân, thực chỉ có năm ngày sao? thể ở ít hai ngày? ngày cũng có thể."

      "Thư Nhi, mẫu thân cũng bỏ được con...con cần phải nghe lời, nghe Lưu ma ma cùng Thôi ma ma, có biết , tuyệt đối tự chơi mình, nhất định phải ở bên người các nàng, hiểu ?"

      Thư Nhi nhìn mắt Lục Khang, lại nhìn mắt Lưu Uyển Thanh, chỉ đành phải trưng bộ mặt uất ức đưa bàn tay nhắn bây giờ được nuôi mập mạp: "Mẫu thân ngoéo ngón tay, Thư Nhi nghe lời, mẫu thân cũng phải nhận Thư Nhi trở lại sớm chút, năm đầu ngón tay, Thư Nhi luôn đếm."

      "Được, mẫu thân ngoéo tay với Thư Nhi." Đợi hai người chơi với nhau xong, Lục Khang liền tiến lên ôm lấy Thư Nhi , ra ngoài. Cứ tiếp tục như vậy, dù là trời tối, mẹ con hai người sợ là chia tay cũng chưa xong!

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 68

      Editor: Camtusori
      (bùng cháy! cùng cháy!!!)


      Lỗ vương phủ, Lỗ vương phi ôm Thư Nhi, chảy nước mắt : "Nhìn cháu ngoại đáng thương của ta chút xem....hôm nay mới gặp được, Thư Nhi cho bà ngoại nghe, mẫu thân con đối tốt với con sao?"

      Thư Nhi rất ghét vẻ mặt diện phấn của nữ nhân này, nhíu mày cái. Lỗ vương phi thấy vậy trong lòng vui vẻ, chẳng lẽ Lưu Uyển Thanh này có can đảm đối xử tốt với Thư Nhi sao?

      "Ai là mẫu thân?" Thư Nhi non nớt hỏi.

      Lỗ vương phi sững sờ, ngay sau đó nước mắt chảy càng thêm dữ dội: "Cháu ngoại đáng thương của ta, cũng có ai để ý con sao?" Bên cạnh có vài phụ nhân ngồi đó, nhìn dáng dấp đều thuộc nhà quyền quý trong kinh thành, lúc này rất lúng túng, Lỗ vương phi mời họ tới chẳng lẽ chính là vì muốn nghe bà Thế tử phi Lộ Vương tốt cỡ nào sao?

      Tự nhiên lúc đó, cũng phụ nhân nịnh bợ Lỗ vương phi vội vàng mở miệng : "Ôi trời, ngờ tới, kế Thế tử phi này lại lạnh nhạt với tiểu thế tử đấy!"

      Lỗ vương phi thở dài: "Thôi, đứa bé có mẫu thân người nào thương, huống chi tại nàng ta là phụ nữ có thai."

      " vậy nhưng cũng thể để chuyện này. . . . . ." Phụ nhân kia còn chưa kịp xong, liền bị Thư Nhi cắt đứt: "Ta có mẫu thân mà, mẫu thân đối với Thư Nhi rất tốt, giờ Thư Nhi nhớ mẫu thân rồi, bà ngoại có thể để cho Thư Nhi về nhà hay ? Thư Nhi nhớ mẫu thân rồi."

      Lỗ vương phi sững sờ, phụ nhân ở dưới kia cũng há miệng, chỉ đành phải cười khan hai tiếng. Lỗ vương phi lại mấy câu có dinh dưỡng, liền có người đứng dậy cáo từ, có người thứ nhất tự nhiên liền có người thứ hai. Cuối cùng cũng chỉ còn lại phụ nhân vừa mở miệng . Lỗ vương phi nghiêm mặt phất phất tay, người nọ cũng hiểu chuyện, cam lòng rời , cũng biết lần này trở về Lỗ vương phi có thể giúp nhi tử bà ta làm việc hay đây!

      Đợi mọi người đều rồi, Lỗ vương phi cũng lười làm trò, trả Thư Nhi lại cho hai người tiểu Thôi ma ma đứng bên nóng nảy chờ đợi xong liền dẫn người làm trùng trùng điệp điệp rời . Trong hành lang lúc này chỉ còn lại ba người Thư Nhi, Thúy nhi và tiểu Thôi ma ma, lát sau lại có tiểu nha đầu tới dẫn bọn họ phòng khách.

      "Dì, ngài giúp cháu nghĩ biện pháp chút có được hay a."

      " phải dì giúp ngươi, ai có thể ngờ Lưu Uyển Thanh này lại đối xử với Thư Nhi như con chính mình sinh chứ? Vốn định tìm chút biện pháp tại mặt này, nhưng. . . . . . Tâm Nhi nghe dì khuyên lời , làm chủ mẫu Vương phủ đâu có dễ, huống chi muốn hạ Lưu Uyển Thanh xuống cũng rất khó khăn chút, trước nàng chưa có sai lầm gì, chỉ tại nàng ta mang thai thôi, làm sao có thể?"

      "Dì, ta cũng đâu phải muốn hạ nàng ta xuống bây giờ đâu chứ, chỉ cần trước tiên ta có thể gả cho Thế tử gia làm trắc thê là được, đến lúc đó ta tự nhiên có lòng tin có thể khiến lòng của Thế tử gia đặt người ta, khi đó. . . . . hạ nàng xuống rất dễ dàng."

      "Tâm Nhi. . . . . ."

      "Dì, ngài đừng khuyên Tâm Nhi nữa, ngài đừng quên đây cũng là nguyện vọng của Quận chúa tỷ tỷ, ban đầu Quận chúa tỷ tỷ có , để cho Tâm Nhi làm thiếp, hai tỷ muội đồng tâm, hôm nay mặc dù Quận chúa tỷ tỷ về cõi tiên, nhưng nguyện vọng của nàng, dĩ nhiên ta muốn đạt thành nó."

      Tâm Nhi hé mắt, lấy Quận chúa tỷ tỷ ngu ngốc của nàng ra, bà dì ngu ngốc của nàng tất nhiên làm tất cả, nàng cho rằng cõi đời này trừ mình bà dì có tâm nhãn này ra có ai nguyện ý chỉ là hiền thê. Huyên náo tới hôm nay, đường đường Lỗ vương phi mà cũng bị trắc phi nắn bóp ngừng đấy sao? Cả kinh thành có bao nhiêu quý phụ xem trọng bà chứ, người dì chỉ sinh được Quận chúa bệnh tật! Hừ, ngay cả câu chửi bới Lưu Uyển Thanh cũng thể , là vô dụng, bị trắc phi di nương đè ép cũng đáng đời!

      Giống như Tâm Nhi suy nghĩ, ánh mắt của Lỗ vương phi lại trở nên kiên định gật đầu cái, nữ nhi đáng thương của bà. . . . . .

      Lại , Tâm Nhi này nhưng là người có đầu óc hơn Lỗ vương phi nhiều, biết phải xuống tay từ Thư Nhi này, cũng hiểu hôm nay Lưu Uyển Thanh ở trong lòng Thư Nhi rất là có phân lượng , tự nhiên ở trước mặt Thư Nhi khích lệ Lưu Uyển Thanh tốt, đổi lấy được Thư Nhi nghiêng đầu qua nghi ngờ nhìn Tâm Nhi: "Dì, dì gặp mẫu thân của ta rồi sao?"

      Tâm Nhi sững sờ, ngay sau đó cười khan hai tiếng : " Dĩ nhiên là chưa có cơ hội nhìn thấy, chỉ là nghĩa cử xả thân cứu mẹ của Lưu tỷ tỷ này giá trị để ta học tập đấy, ta xem Lưu tỷ tỷ là bạn tri kỉ lâu." Tiếp đó lại rất nhiều lời khen tặng Lưu Uyển Thanh. Đợi khi Tâm Nhi xoay người,chỉ thấy Thư Nhi nằm ở trong lòng Thúy nhi ngủ say sưa rồi, khóe miệng kia còn lộ ra nước miếng trong suốt. . . . . .

      Lúc này bả vai Thúy nhi cùng tiểu Thôi ma ma đều ở đây phát run, nương này cũng quá buồn cười, các nàng cũng sắp nhịn được nữa! Tâm Nhi mất mặt, dĩ nhiên là hừ tiếng, dậm chân liền xoay người rời .

      Tiểu Thôi ma ma đợi sau khi người xa mới vỗ vỗ ngực, ngồi xuống : "Lưu tỷ tỷ, biểu tiểu thư Lỗ vương phủ này cũng quá buồn cười."

      Thúy nhi lại vỗ vỗ cái lưng của Thư Nhi, giống như lầu bầu: "Người này đó, luôn hề biết đủ, vọng tưởng tới những thứ phải của mình." Tiểu Thôi ma ma cũng phải người ngu, tự nhiên hiểu ý của Thúy nhi, cũng gật đầu. Thôi, những thứ này đều phải là chuyện mà nô tỳ như nàng có thể quan tâm, mặc dù nương nương theo sang Vương phủ, nhưng cũng thầm dặn dò nàng, bảo nàng thành thành chăm sóc tốt Thư Nhi, còn những chuyện khác đều có bà.

      Năm ngày sau, Lưu Uyển Thanh lại lần nữa gọi Đông Mai vào, chờ nàng chuyện, Đông Mai liền cười : "Chủ tử, nhìn canh giờ sợ là Lỗ vương phủ lưu người lại dùng cơm , nô tỳ phòng bếp xem chút, người dùng trước chút."

      Lưu Uyển Thanh chỉ đành phải gật đầu cái, nhưng trong lòng vẫn yên.

      Lỗ vương phủ, Tâm Nhi mặc bộ trang phục màu hồng, đứng ở bên cạnh Lục Khang: "Thế tử gia, Thư Nhi là đáng , Tâm Nhi thích thằng bé."

      Lục Khang cũng chưa từng nhìn Tâm Nhi cái, chỉ ôm lấy Thư Nhi bắt đầu ngáp, gật đầu với Lỗ vương cùng Lỗ vương phi cái liền sải bước ra ngoài. Bọn người Lục Khang vẫn chưa xa, sau lưng liền truyền đến lời giễu cợt: "Ôi chao, lòng của biểu tiểu thư Lỗ vương phủ chúng ta là ghê gớm đó! Chỉ là vạn lần đừng làm mấy mặt Lỗ vương phủ chúng ta chứ, tỷ tỷ à, người cũng mặc kệ trông nom, cũng phải muội muội , biểu tiểu thư này!"

      Lỗ vương phi mới định mở miệng liền bị Lỗ vương liếc cái, Lỗ vương vừa nhìn về phía Trần trắc phi vừa mở miệng : " có quy củ!"Trần trắc phi sững sờ, ngay sau đó vội vàng xin lỗi với Lỗ vương phi: "Chuộc tội với tỷ tỷ, là do muội muội vui vẻ quá rồi." là, mấy ngày nay sống dễ chịu quá, quên mất Vương gia phiền nhất người có quy củ được rồi. Đúng vậy a, dù là Vương gia ghét nữ nhân già này thế nào, cũng giữ cho bà ấy thể diện. Hừ! Bà ta cũng chỉ còn lại thể diện!

      Tâm Nhi bị chế giễu, dĩ nhiên là đỏ bừng cả khuôn mặt, nước mắt như hạt châu đảo quanh trong hốc mắt, ngay sau đó liền khóc chạy trở về nhà, nhưng trong mắt tự nhiên chỉ có phẫn hận, chắc là do hôm nay ăn mặc qua mỏng, đến nửa đêm liền phát sốt. Gần tới cuối năm, trong nhà có bệnh nhân cũng may mắn, Lỗ vương phi còn cách nào, thể làm gì khác hơn là trước tiên đưa Tâm Nhi đến biệt viện dưỡng bệnh, lần dưỡng bệnh này cũng giày vò đến tháng ba đầu xuân năm sau. Khi đó Tâm nhi còn cho Lưu Uyển Thanh "kinh hỉ" (niềm vui bất ngờ) , tự nhiên những thứ này sau, chỉ là nếu phải là nàng bị bệnh, sợ rằng "kinh hỉ" này cũng đến được với Lưu Uyển Thanh mấy ngày.

      Lưu Uyển Thanh tựa vào giường, nghe Thư Nhi non nớt kể cho nàng nghe những chuyện nó làm trong năm ngày này, mà Lục Khang còn lại ở bên co rút khóe miệng, ngay cả xuỵt xuỵt mấy lần cũng tiếp? Cũng làm khó đứa này nhớ hết rồi. Nhưng khi Thư Nhi lần nữa kể về Tâm Nhi Lục Khang lại cảm thấy có chút khó chịu.

      Lưu Uyển Thanh cười như cười nhìn Lục Khang, giữa vợ chồng có tình thú nàng vẫn biết chút, cũng hiểu được đợi qua hai tháng tiếp theo, khi thai của nàng ổn định rồi, coi như nàng , Lộ Vương phi cũng cho nàng giả bộ hồ đồ, nhất định muốn an bài nha đầu thông phòng qua, cũng thể đường đường cấm Thế tử gia, phải sao.

      Mặc dù bây giờ nàng ôm ấp bao nhiêu hi vọng với , chỉ lấy vinh nhục nửa đời sau của nàng dựa vào mà thôi. Dù hơi động lòng để sau này khổ sở cũng chỉ có mình nàng hưởng qua, khi đó nàng cũng chỉ có thể cùng tương kính như tân thôi. Về phần có nữ nhân khác hay , có thể ái thiếp diệt thê hay đều quan trọng, chỉ cần nàng phạm sai, nàng liền có thể an ổn ngồi ở vị trí Thế tử phi, dù sao cũng chết thê tử, chỉ có thể trách nữ tử kia bạc mệnh, nhưng chết hai. . . . . . nhất định bị truyền là mệnh khắc thê thôi!

      Nhưng hôm nay lại khác, có Thư Nhi rồi, tự nhiên nàng phải có tính toán, coi như nàng ngăn được có nữ tử khác, nhưng nàng cũng nhất định phải có chút phân lượng trong lòng , giống như nương và cha bây giờ cũng tốt rồi.

      Liền cong khóe môi lên, mặt ra vẻ có chút buồn bã: "Gia. . . . . ."

      Lục Khang nháy mắt với tiểu Thôi ma ma, Thư Nhi liền bất đắc dĩ bị ôm xuống. Lục Khang ôm chầm Lưu Uyển Thanh : " Đừng có đoán mò, Tâm Nhi này ta tất nhiên nhìn ở trong mắt ."

      "Này, vậy gia đặt người nào ở trong lòng? Hai nha đầu Băng Ngưng , tiếp đó lại là Chu tỷ tỷ, sau đó là Trần Linh Nhi, sau lại có Diễm Tình và Diễm Lệ, hôm nay lại có Khổng tiểu thư. . . . . ."

      Lục Khang nghe giọng càng lúc càng ai oán của nàng, tự nhiên hiểu nàng giả bộ, nhưng trong lòng lại rất hưởng thụ, điều này trong lòng nàng cực kỳ quan tâm đến , chỉ có vậy mới có thể như thế. Tự động tưởng tượng xong, khóe miệng Lục Khang hơi nhếch lên, cười : "Trong lòng Gia có ai nàng còn biết sao? Tự nhiên chỉ có mình nàng thôi."

      "Nhưng ...là ?"

      " Đương nhiên là ."

      Lưu Uyển Thanh giống như con mèo hoang trộm tinh, cười rạng rỡ, đưa ngón út ra: "Gia, người ngoéo tay cùng thiếp, nếu thiếp tin."

      Lục Khang bất đắc dĩ phải ngoéo tay với Lưu Uyển Thanh, nghe lời ngây thơ trong miệng nàng 'ngoéo tay treo ngược trăm năm thay đổi, thay đổi chính là tiểu cẩu’, khỏi cưng chìu điểm trán nàng cái: "Nàng đó, hôm nay giống như Thư Nhi, đúng là đứa bé."

      "Chẳng lẽ gia ghét bỏ thiếp?" xong ra vẻ đáng thương hề hề nhìn Lục Khang. . . . . . Ngay sau đó thở dài: "Mọi người đều nữ 55tử mang thai, sắc mặt cũng còn đẹp, sáng nay thiếp soi gương mới phát ra mặt mình nổi lốm đốm. . . . . . Trong lòng sợ gia thích nhưng cũng dám bôi loạn phấn, sợ cũng kh98ông tốt cho đứa bé . . . . . . Gia. . . . . ."

      "Suy nghĩ vớ vẩn cái gì, để gia nhìn kĩ chút, ừ. . . . . ở mặt nàng ngược lại đáng , gia thích." xong còn cúi đầu khẽ hôn27 mấy nốt tàng nhang sống mũi Lưu Uyển Thanh.

      Khuôn mặt nhắn của Lưu Uyển Thanh đương nhiên hồng ửng lên nhìn Lục Khang, Lục Khang còn thủ thỉ bên tai nàng: "Gia khó chịu, giúp gia chút." xong liền lôi kéo tay nàng xuống phía dưới người mình. . . . . .

      Cả đêm ngủ ngon.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :