1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ vợ kế - Uyển Tiểu Uyển (TS, gia đấu) (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 59

      Editor: camtusori


      Khi Lưu Uyển Thanh tỉnh lại là buổi trưa ngày hôm sau rồi, lúc mở mắt ra liền thấy đôi mắt đo đỏ của Đông Mai, Trúc Lục và Đông Tú đứng trước giường nàng trông coi, Thúy nhi. . . à , tại nên gọi là Lưu ma ma lại bưng chén thuốc vào, thấy nàng tỉnh táo, vội vàng thả chén thuốc trong tay ra, tới: "Đáng thương, chủ tử, người chịu khổ rồi."

      Lưu Uyển Thanh muốn mở miệng chuyện, mới phát mình thể thốt ra từ nào được. . .

      Đông Mai vội vàng bưng ly trà qua, Trúc Lục thận trọng đỡ Lưu Uyển Thanh dậy. Sau khi Lưu Uyển Thanh uống ngụm nước trà cảm thấy cổ họng mình được dễ chịu hơn chút, nhớ đến đêm qua, nàng vốn tưởng rằng giày vò như vậy đến chết, khỏi cảm thấy có chút thê lương. . . . . .

      Thấy đôi mắt nàng đỏ lên, Lưu ma ma cầm khăn xoa cho nàng: "Chủ tử, đêm qua thế tử gia uống nhiều quá, mong người lượng thứ. Suốt đêm qua thế tử gia hề chợp mắt, chỉ ngồi canh giữ ở bên cạnh người, chắc hẳn trong lòng ngài ấy hối hận vô cùng. Sáng sớm hôm nay phải sang chỗ Vương phi báo rằng người bị bệnh, nhiễm phong hàn, lại vội vàng vào triều rồi."

      Thấy Lưu ma ma như vậy, Lưu Uyển Thanh tự giễu cười cười: "Ngươi cần phải an ủi ta như vậy, ta để tâm vào chuyện vụn vặt này. Dù sao vinh nhục nửa đời sau của ta chỉ có thể dựa vào câu của ."

      Lưu ma ma thở dài, hốc mắt Trúc Lục và Đông Mai đứng bên cạnh đều đỏ lên. Đông Mai hít mũi cái, xoay người bưng chén cháo thanh đạm tới: "Chủ tử, trước tiên người dùng ít cháo , lót dạ chút, sau đó dùng thuốc."

      Lưu Uyển Thanh gật đầu cái, Đông Mai liền từng muỗng từng muỗng đút cháo cho nàng, đợi sau khi nàng ăn xong mới xoay người lấy chén thuốc, thấy Lục Khang vào, mím môi: "Thế tử gia."

      Lục Khang gật đầu cái, nhận lấy chén thuốc, liền ngồi xuống bên giường với Lưu Uyển Thanh. Lưu ma ma thấy vậy liền ra ý bảo mấy người Đông Mai cùng nhau lui ra, mặc dù Đông Mai có chút yên lòng nhưng chỉ có thể cắn môi dưới ra ngoài.

      Lưu Uyển Thanh thấy Lục Khang cúi đầu thổi thổi cái muỗng thuốc, mím môi: đây là sau khi đánh nàng cái tát sau đó lại cho nàng viên táo ngọt ăn sao?

      Nhưng vẫn khéo léo mở cái miệng nhắn, thuốc rất đắng, nuốt rất khó khăn. . . Lục Khang ho khan : "Nàng ngoan ngoãn uống thuốc, gia cho người mang mứt hoa quả tới cho nàng."

      Lưu Uyển Thanh giọng "dạ", cho đến khi thuốc uống xong, lại ăn mứt hoa quả Lục Khang đưa tới, trong miệng mới phai chút cay đắng.

      Lục Khang rất dịu dàng đỡ nàng nằm xuống, lại dịch tốt chăn cho nàng: "Ừm. . . Hôm qua. . . gia. . ."

      "Là thiếp sai lầm rồi, thiếp nên như vậy khiến gia bất mãn."

      Lục Khang há miệng, ngay sau đó lại ho khan tiếng: "Những lời ấy về sau cho nàng lại, nàng nghỉ ngơi cho tốt , gia còn có công , về thư phòng trước, ừm. . . Nàng ngoan chút, về sau gia đối tốt với nàng ."

      "Vâng"

      Thấy Lưu Uyển Thanh nhắm mắt lại, Lục Khang khẽ thở dài cái mới đứng lên rời .

      . . . . . .

      Đợi Lục Khang vừa , Lưu Uyển Thanh liền mở mắt, nhìn ra cây liễu ngoài cửa sổ. . . biết suy nghĩ gì.

      "Chủ tử, ngài khỏe chút rồi chứ?" Đông Mai vào, đứng ở trước giường Lưu Uyển Thanh, quan tâm hỏi. Lưu Uyển Thanh ra vẻ tươi cười: "Yên tâm , ta sao." Sau khi suy nghĩ thông suốt, dĩ nhiên là sao.

      Đông Mai mím môi cái, nghĩ đến việc vừa rồi Thúy Nhi tỷ tỷ : "Chủ tử, ừm. . . người đừng suy nghĩ nhiều, trong lòng thế tử gia vẫn có người, bằng cũng như thế, sợ là. . ."

      Lưu Uyển Thanh vỗ tay nàng: "Là Thúy Nhi bảo ngươi đến ."

      Đông Mai sửng sốt, ngay sau đó gật đầu cái, lại bĩu môi: "Chủ tử, nô tỳ cảm thấy thế tử gia có hơi quá, chỉ là Thúy nhi tỷ tỷ nàng. . ."

      "Tốt lắm, tốt lắm, ta hiểu biết , Thúy Nhi được tay Xuân ma ma dạy dỗ, Xuân ma ma hiểu biết mọi chuyện trừ trong ra ngoài. Ta đều hiểu, ngươi cũng yên tâm ."

      Đông Mai gật đầu cái: "Đúng rồi chủ tử, mới vừa rồi Yên Linh bên cạnh Hạ trắc phi tới đây, mang tới cây nhân sâm. là bởi vì thân thể Vi tiểu thư thoải mái nên Hạ trắc phi cũng chưa thể đích thân đến đến thăm người, Thúy nhi tỷ tỷ kiểm tra cây nhân sâm ấy rồi."

      "Ừ, cất thứ ấy vào phòng kho , Thúy nhi lấy từ trong đồ cưới của ta cuộn vải màu sắc đẹp đẽ đưa sang cho Hạ di nương, cũng thể thất lễ được.

      Theo lý thuyết, Lưu Uyển Thanh vốn là có thể đáp lễ , dù sao cũng có thể xem Hạ trắc phi như trưởng bối, trưởng giả ban thưởng, thể từ chối. Nhưng Lưu Uyển Thanh phải người ngu , hôm nay mẹ chồng chân chính Lộ Vương phi còn chưa có đưa đồ tới, cho dù bà có quên mất đưa đồ sang, nhưng tính thế nào cũng tới lượt Hạ trắc phi phải sao. Hành động này của Hạ trắc phi sợ là đánh vào thể diện của Vương phi đấy, rộng ra, chắc hẳn Hạ trắc phi muốn khiến cho trong lòng nàng bất mãn với Vương phi, lại khiến cho Vương phi bị bẽ mặt, ha ha. . . Sau khi nàng ta tặng, sợ là Vương phi có muốn tặng cũng được mà cho cũng xong rồi, dù sao chủ mẫu mà lại tặng đồ sau thiếp thất cũng có chút mất thể diện rồi, nhưng nếu đưa đồ, sợ là càng khó đấy chứ.

      Cũng may Lưu Uyển Thanh có hành động đáp lễ này, cũng coi là làm mất mặt mũi của Vương phi lắm.

      Lộ Vương phi hừ lạnh tiếng, cũng phải bà tiếc muốn đưa thuốc bổ sang cho Lưu Uyển Thanh, mà là khi Lục Khang sang chỗ bà Lưu Uyển Thanh bị bệnh, thân thể thoải mái, theo bản năng, trong lòng Vương phi liền cảm thấy Lưu Uyển Thanh ỷ sủng sinh kiêu. Dù sao mới vài ngày trước đây còn đứng trước mặt bà uất ức phản kháng phải sao, liền muốn chiếu cố nàng chút, nhưng ai có thể ngờ, Hạ trắc phi chưa xuất mấy ngày nay rốt cuộc khiến người khác chú ý tới tồn tại của mình rồi.

      Nhưng lại nghe được việc Lưu Uyển Thanh sai Lưu ma ma tự mình đáp lễ, Lộ Vương phi khóe miệng nâng lên. . . ngược lại là người hiểu chuyện, để ly trà trong tay xuống: ", đưa linh chi này sang chỗ nàng."

      Thôi ma ma há miệng, trong lòng nghĩ linh chi này là thứ rất quý, cần gì phải vì muốn so đo với Hạ trắc phi liền đem cho linh chi quý báu như thế cho chứ? Nhưng cuối cùng vẫn còn mở miệng, dù sao nếu thế tử phi xa cách với Vương phi cũng tốt, quan hệ của Vương phi với thế tử gia mới chỉ tốt đẹp hơn chút, liền vội vàng gật đầu "vâng".

      Khi Thôi ma ma tới, Đông Mai liền cung kính mời bà vào, Thôi ma ma vừa vào nhà liền nghe trong phòng nồng nặc mùi thuốc bắc, Lưu Uyển Thanh tựa vào giường cười, để cho bà phải hành lễ phức tạp: "Làm phiền Thôi ma ma báo lại với nương, là Uyển Thanh phải, làm phiền nương phải lo lắng cho Uyển Thanh."

      "Xem thế tử phi người kìa, Vương phi biết người bị bệnh, vốn định tự mình đến , nhưng lại bị vài chuyện kéo lại, chờ sau khi hết bận vội vàng phân phó lão nô đua Linh Chi quý hiếm này cho người, muốn người khỏe mạnh, sớm ngày sinh hạ tiểu thế tử."

      "Thôi ma ma ngồi ."

      " , Vương phi thể thiếu lão nô, lão nô cáo lui trước."

      Lưu Uyển Thanh cười gật đầu, lại phân phó Thúy nhi tiễn người.

      Về đến viện, Thôi ma ma thầm đánh giá Thúy Nhi, liền : "Lưu ma ma mới đến, quen với Vương phủ chưa?"

      Thúy Nhi cúi đầu hành lễ: "Sau này vẫn mong được người chỉ bảo thêm." Thôi ma ma cười đỡ nàng dậy: "Xem kìa, chúng ta đều là nô tài , ta là người lớn tuổi, ở trong Vương phủ này cũng được mấy chục năm, chỉ cần trung thành với chủ tử, sinh , tự nhiên trôi qua rất tốt."

      "Thôi ma ma rất đúng."

      . . . . . .

      Lưu Uyển Thanh hé mắt, Thôi ma ma muốn lấy thế đè người sao? Ý kia sợ là muốn thông qua miệng Thúy Nhi để nhắc cho nàng biết ai mới là chủ tử chân chính, là sợ nàng gần gũi với Hạ di nương sao? Bà ấy đúng là đa tâm, gật đầu cái: "Thúy nhi, ngươi mới tới đây còn chưa quen thuộc hoàn cảnh, ta gặp mấy chuyện như vậy, bên trong nhà an bài thỏa đáng rồi sao?"

      "Chủ tử an tâm, nô tỳ an bài thỏa đáng, Khẩu Tử nhà nô tỳ bị Mễ công công an bài vào ngoại viện, đứa lớn hơn trong hai đứa theo cha , đứa hơn được để ở nhà."

      " có người trông rồi chứ ?"

      "Thằng bé rất hiểu chuyện, cũng nữa nên cũng gây thêm phiền phức cho nô tỳ."

      Lưu Uyển Thanh gật đầu cái: "Chờ ta khỏe lên dẫn hai người bọn họ tới đây ta nhìn chút."

      "Được, cũng đến lúc dùng thuốc rồi, nô tỳ xuống xem chỗ Đông Tú bên kia chút."

      Lưu Uyển Thanh nhìn mấy người Đông Mai cả ngày lo trong lo ngoài vì nàng, trong lòng khỏi có chút tự giễu, quả nàng càng lớn càng trẻ lại rồi, thế nhưng lại ngu ngốc tới mức trao tấm lòng ra, lý trí ban đầu ở Hầu phủ đâu hết rồi, toàn bộ còn nữa, ha ha. . . thầm nắm quyền, cũng may tất cả đều quá muộn.

      Hạ trắc phi, Vương phi, Thôi ma ma còn có Diễm Tình. . . Càng nghĩ, chân mày Lưu Uyển Thanh nhíu càng sâu.

      Lúc Lục Khang vào liền thấy vẻ mặt ấy của nàng, có chút hốt hoảng bước nhanh đến: "Thế nào? Còn có chỗ nào khó chịu sao?"

      Lưu Uyển Thanh sững sờ, ngay sau đó lắc đầu cái, lộ ra nụ cười lại biểu có chút sợ hãi, bộ dáng muốn kéo Lục Khang lại dám. . . . nước mắt xoay vòng trong hốc mắt.

      Trong mắt Lục Khang lộ ra tia đau lòng, mặc dù che giấu rất tốt, nhưng lại để Lưu Uyển Thanh bắt được, ha ha. . . vẫn còn đau lòng nàng sao? Lúc này thậm chí Lưu Uyển Thanh còn hoài nghi Lỗ vương Quận chúa có phải bị thế tử gia trước mắt này hành hạ từ sống đến chết hay nữa, chỉ là ít ra giờ này nàng có thể xác định, là con lừa, chỉ cần theo , nàng có thể khá hơn chút, chịu thua. . . lấy lòng. . . sợ rằng đây chính là sở trường tốt nhất của nàng. Nàng cắn môi dưới, tựa vào lòng Lục Khang, vô cùng uất ức hỏi: "Gia, người là thích thiếp sao? Vì sao phải đối xử với thiếp như vậy!"

      Lục Khang sững sờ, ngay sau đó ôm chặt nàng: "Là gia là đúng, đừng nghĩ nhiều, gia. . . chỉ là. . . chỉ là uống nhiều quá."

      "Là thiếp đúng, thiếp nên biết chừng mực như vậy, khiến gia tức giận, thiếp. . . hôm đó về nhà thăm cha mẹ, phải thiếp cố ý quan tâm tới gia, chỉ là trong lòng rất uất ức, liền bắt đầu nổi lên tính khí khó chịu, thiếp muốn khiến gia dụ dỗ thiếp. . . thiếp. . . ."

      Lục Khang nghe Lưu Uyển Thanh như vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất thoải mái, vuốt lưng nàng: "Là gia đúng, ngoan, đừng khóc, cẩn thận mắt của nàng, gia. . . cái đó. . . ừm, gia đau lòng." Nhớ Thái Tử Gia mỗi lần đều dụ dỗ những nữ nhân nhìn huynh ấy khóc, cuối cùng những nữ nhân kia cũng nở nụ cười lần nữa.

      Lưu Uyển Thanh sững sờ, hiển nhiên là ngờ Lục Khang dám ra những câu như "đau lòng nàng" . . . Ngay sau đó mím môi: "Gia giận thiếp, thiếp rất vui."

      Lục Khang thấy nàng như thế, tự nhiên rất là vui mừng, nhưng trong lòng lại thấy thiếu thiếu vài thứ, nhưng lúc này chỉ muốn ôm nàng cái chặt. . . . Lại đột nhiên sinh ra loại ý nghĩ, dường như nữ nhân trong lòng cách càng ngày càng xa, cảm giác quái dị ấy khiến lông mày nhíu nhíu lại....
      --- ----hết chương 59---- ------

      Tác giả có lời muốn : đến này chương , phần lớn lên kết thúc, phần kế tiếp chính là phần trưởng thành, sau đó chính là phần kết thúc: phần hạnh phúc nha.

      Tôi là mẹ ruột đó, xin tin tưởng nha... có lòng mẹ ghẻ nha.
      Last edited by a moderator: 12/4/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 60

      Editor: Camtusori



      " như vậy nàng ta bị bệnh sao?" Lộ Vương phi hoài nghi nhìn Thôi ma ma.

      Thôi ma ma gật đầu : "Đúng vậy, lão nô mới bước vào phòng nghe đầy mùi thuốc, sắc mặt thế tử phi cực kỳ tốt, trắng phờ phạc , sợ là do huyên náo chuyện về lại mặt hai ngày trước. giờ còn ở tại phòng phía nam, hơn nữa sợ rằng Diễm Tình này lè kẻ có tâm tư khác, lão nô nhìn cũng có thể thấy điều đó, đại thiếu gia vẫn còn ở chỗ tân phòng của thế tử phi, sợ là trong lòng nàng cũng rất buồn."

      "Ta mặc kệ Diễm Tình có sinh ý định gì hay , ta ước gì Khang nhi có thể sủng ái nhiều nữ tử để có thêm nhiều con nối dòng đây, chỉ cần nàng làm ra những chuyện khiến Vương phủ mất mặt là tốt rồi. Còn những cái khác, ta ngồi xem con dâu xử lý như thế nào, nếu tới hai tỳ nữ nho cũng phải đắn đo, làm sao tương lai như thế trông nom cả Vương phủ!"

      "Chủ tử, lão nô cho là thừa dịp bây giờ sao cho thế tử phi thêm chút thể diện, khiến nàng sinh lòng cảm kích, đến lúc đó người cũng có thêm nhiều trợ lực phải sao!"

      Lộ Vương phi khẽ nhắm mắt lại nữa, Thôi ma ma thấy vậy cũng thức thời khuyên thêm.

      Sáng sớm hôm sau

      Lưu Uyển Thanh được Đông Mai nâng đỡ xuống giường, nhìn bữa ăn sáng phong phú bàn, chút khẩu vị cũng có. Đông Tú đứng bên có vẻ lo lắng nhìn nàng: "Chủ tử, người cố gắng dùng chút , những món nô tỳ làm đều món ngày thường người thích ăn nhất, còn có món của cải ướp này, mặc dù hơi đạm bạc, nhưng dùng với cháo lại rất hợp, người nếm thử chút ? Đây chính là món nô tỳ mới học được ."

      Lục Khang vào liền thấy Lưu Uyển Thanh khoác áo choàng đen ngồi ghế, cái miệng nhắn uống cháo cải, hơi nhíu chân mày liền : "Sao lại ăn những thứ có dinh dưỡng này, nhìn khuôn mặt gầy yếu của nàng xem còn có chỗ nào nhìn thấy chút máu nào ."

      Lưu Uyển Thanh sửng sốt chút, ngay sau đó khuôn mặt tái nhợt lộ ra vẻ tươi cười: "Hai ngày này miệng thiếp phát khổ vô cùng, cũng có khẩu vị."

      Ngay sau đó Lục Khang ngồi xuống, khẽ cau mày: "Vậy cũng thể chỉ ăn cháo như vậy." Liếc nhìn Đông Tú sau lưng: "Làm chút canh bổ mang tới."

      "Dạ, Thế tử gia."

      Khóe miệng Lưu Uyển Thanh vểnh lên: "Cám ơn gia quan tâm."

      " cần, nàng là thế tử phi của gia, đương nhiên gia đối xử tốt với nàng." Lục Khang nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, nhớ đến đêm đó khiến nàng bị thương, trong lòng khỏi cảm thấy áy náy, cũng đâu còn là kẻ mao đầu tiểu tử (trẻ tuổi liều lĩnh) thế mà lại cáu giận cái kiểu ấy, cuối cùng lại khiến nàng chịu uất ức, về sau nhất định là phải đối tốt với nàng gấp bội, thái tử gia rất hợp lý, nữ nhân chính là để dụ dỗ, huống chi hôm nay nàng ở trong lòng .

      Lưu Uyển Thanh có chút quen với vẻ mặt quan tâm của Lục Khang dành cho nàng, dù sao đêm đó quá mức ảm ảnh đối với nàng, sợ là cả đời này cũng cách nào quên được. Trong vòng tháng thể cùng phòng, Lưu Uyển Thanh tâm hi vọng cuộc sống này có thể trôi qua chậm chút. . . . . .

      "Chủ tử, thế tử phi, Diễm Tình ở bên ngoài cầu kiến. * vô cùng văn học *" Tiểu Mễ Tử thận trọng đứng trước cửa .

      Lục Khang thấy vẻ mặt Lưu Uyển Thanh được tự nhiên, nghĩ đến lời thái tử gia : dấm chua của nữ nhân rất lớn, trong lòng càng quan tâm ngươi càng muốn thấy ngươi cùng nữ nhân khác tiếp xúc quá nhiều. Nghĩ tới đây, Lục Khang liền quy cho mất tự nhiên của Lưu Uyển Thanh được hiểu rằng Lưu Uyển Thanh quan tâm , dù sao là của nam nhân nàng, đời này nàng đều phải dựa vào , đương nhiên thích nha đầu của Quận chúa để lại, huống chi nhìn Diễm Tình này cũng đàng hoàng lắm.

      Mơ mộng xong, Lục Khang vỗ tay Lưu Uyển Thanh : "Người liên quan, cần để ý, nếu như thấy ngứa mắt cứ đuổi đến thôn trang là được, nếu điều ra ngoài viện, gia cũng thích nàng ta. Chỉ là nhìn nàng ta có vẻ rất quan tâm chăm sóc Thư Nhi nên gia mới để nàng ta ở bên Thư Nhi. Trước khi nàng vào cửa, Thư Nhi cũng có viện riêng của thằng bé, chỉ là nương. . . Nàng cố chịu uất ức ở đây mấy ngày, chờ thân thể Thư Nhi dưỡng tốt, gia với nương."

      Mấy câu đó, Lục Khang ra cũng cảm thấy được tự nhên, phải vì tâm, chỉ là chưa bao giờ dụ dỗ người khác như vậy.

      Lưu Uyển Thanh cười đặt chén cháo xuống, cầm khăn lau khóe miệng: " cần, thiếp sai Lưu ma ma thu thập phòng phía tây rồi, chờ thân thể Thư Nhi tốt lên liền để thằng bé ở tại chỗ ấy, chẳng lẽ gia cảm thấy thiếp chứa được người khác ư, huống chi thiếp cũng là mẫu thân của thằng bé phải sao."

      "Nàng ở trong lòng gia tất nhiên rất tốt, gia chỉ sợ uất ức nàng."

      " uất ức, chỉ là giờ thân thể của thiếp được tốt, chờ thêm hai ngày thiếp thăm Thư Nhi , về phần Diễm Tình cứ theo lời gia sắp xếp, nhưng mà nàng chỉ là cái hạ nhân mà thôi, huống chi nàng là người mà tỷ tỷ để lại, nếu nàng rất quan tâm tới Thư Nhi cứ để cho nàng tiếp tục chăm sóc là được, như vậy chúng ta cũng có thể yên tâm thêm chút, hơn nữa nàng vẫn luôn ở cạnh Thư Nhi, đột nhiên có ở đây, sợ là Thư Nhi cũng nhớ."

      Lưu Uyển Thanh xong lại nhìn về phía Đông Mai sau lưng, Đông Mai hiểu ý ra ngoài.

      Diễm Tình chờ cả ngày, thấy Đông Mai ra khẽ cau mày, ngay sau đó nở nụ cười: "Chủ tử gia gọi ta vào sao?" Đông Mai cười cười lên trước, kéo tay Diễm Tình: "À, thế tử gia của chúng ta dùng điểm tâm với chủ tử, đây chủ tử nhà ta sợ tỷ tỷ đứng trong sân quá lâu, dù sao mặt trời cũng lên đỉnh rồi phải sao, liền gọi ta ra ngoài hỏi tỷ tỷ chút xem có chuyện gì, với ta cũng được."

      ràng cảm thấy thân thể Diễm Tình cứng đờ, Đông Mai lộ ra tia giễu cợt, vẻ mặt trào phúng này đương nhiên cũng rơi vào trong mắt Diễm Tình, Diễm Tình rất cứng nhắc tránh khỏi cái nẳm tay của Đông Mai, ngay sau đó cười khan: "Đại thiếu gia tỉnh, còn gọi cha, cho nên. . ."

      Đông Mai gật đầu cái: " ra là chuyện này, Diễm Tình tỷ tỷ về trước , ta lại cho thế tử gia." xong trực tiếp xoay người vào phòng, Diễm Tình siết chặt khăn trong tay, hé mắt: Hừ! Sớm muộn gì cũng có ngày ta để cho ngươi biết lợi hại của ta.

      "Chủ tử, Diễm Tình là đại thiếu gia tỉnh rồi. . . Muốn gặp thế tử gia."

      Lưu Uyển Thanh giọng "ừ", ngay sau đó liền cười với Lục Khang: " Gia, nếu người xem chút." Vẻ mặt Lục Khang có chút thâm trầm . . . Lòng của Diễm Tình này lớn! Bởi vì từng có kinh nghiệm, Lục Khang chán ghét nhất là nữ nhân hay có tâm cơ đùa bỡn, từ lúc Thư Nhi bị bệnh liền nhận biết được bất cứ ai, đừng tiếng gọi cha, ngay cả tiếng "a" giống con nít bình thường cũng hề có, cả ngày cứ ngơ ngác như vậy . . . . . .

      Lưu Uyển Thanh thấy Lục Khang gì, tự nhiên cũng ngậm miệng lại, an tĩnh ăn điểm tâm với Lục Khang.

      Bà vú của Thư Nhi Lỗ ma ma thấy vẻ mặt buồn rầu của Diễm Tình khi trở lại, mặt có tia giễu cợt, nhưng là dám tỏ thái độ quá lộ liễu để bị phát .

      Diễm Tình liếc nhìn Thư Nhi trong lòng Lỗ ma ma, lên trước sờ sờ khuôn mặt nhắn của : "Lớn lên rất giống chủ tử gia của chúng ta đấy."

      "Dù sao cũng là cha con, làm sao có thể giống đây." Lỗ ma ma tiếp lời .

      Diễm Tình liếc mắt hừ lạnh tiếng: "Đáng tiếc chỉ là kẻ ngu! Đúng rồi, lúc ta rồi nó cái gì . . ."

      "Mở miệng gọi tiếng nương, đau. . . Sau đó liền im lặng." tới đây, vẻ mặt Lỗ ma ma dĩ nhiên lên đau lòng, dù sao bà cũng là vú của thằng bé , trong lòng sớm xem thằng bé như do mình sinh ra.

      " là vô dụng, về sau đừng dạy nó gọi nương, thỉnh thoảng phải dạy nó gọi cha, biết ?"

      "Biết."

      Thấy Lỗ ma ma nghe lời như vậy, sắc mặt Diễm Tình cũng tốt hơn chút, : " Ôi, ngươi cũng là đáng thương, nếu như đầu óc Thư Nhi bị hỏng, dù chỉ là cái ấm sắc thuốc, có Lỗ vương phủ ở đây, vị trí thế tử này nhất định chạy thoát được đâu, ngươi cũng có thể dính chút ánh sáng rồi, chỉ tiếc rồi. . . Chỉ là chờ nó lớn lên, thứ đồ chơi kia có thể dùng được, cũng có thể vật lộn lần. Còn ngươi, chỉ cần nghe ta là được, chờ ta có tương lai tốt lên, dĩ nhiên quên ngươi."

      "Dạ, sau này vẫn còn muốn dựa vào ngài."

      "Ân. . . Ôm tránh ra bên , đừng xuất trước mắt ta, nhìn phiền mắt lắm!"

      Lúc này Diễm Tình và Lỗ ma ma đều chú ý tới ánh mắt mông lung của Thư Nhi. . . . . .

      Đêm này, Lưu Uyển Thanh hề ngủ ngon, trong mộng đều là bóng dáng của Tuấn Nhi. . . . . . Nhờ ánh trăng, Lục Khang lo lắng nhìn bộ mặt đầy nước mắt của nàng, vươn cánh tay ôm chặt nàng vào lòng. . . . Trong mộng, Lưu Uyển Thanh cảm nhận được tia ấm áp, thân thể co lại tựa vào trong lòng Lục Khang trong. . .

      Ngày hôm sau, Lưu Uyển Thanh mở mắt ra liền thấy vẻ mặt vô cùng lo lắng của Lục Khang, khỏi sửng sốt, ngay sau đó vươn tay sờ mi mắt Lục Khang: "Gia, đêm qua ngủ được ngon giấc sao? Nếu hai ngày này người sang tây phòng nghỉ ngơi trước ? Đông Mai sắp xếp xong rồi!"

      Lục Khang nắm tay Lưu Uyển Thanh: "Thân thể nàng còn chỗ nào thoải mái ư?"

      "A, thiếp rất tốt mà, chỉ là tối hôm qua mơ thấy ác mộng."

      Lục Khang "ừ" tiếng liền ngồi dậy, thấy Lưu Uyển Thanh muốn đứng dậy liền : "Nàng ở đây ngủ lát, sắc trời còn sớm, gia vào triều trước." xong liền gọi Tiểu Mễ Tử vào phục vụ.

      Cả ngày, bộ dạng Lưu Uyển Thanh luôn mất hồn mất vía như vậy, mấy người Đông Mai tất nhiên thấy mà lo lắng, thầm hận mình thể phân ưu giúp chủ tử, mà Đông Tú cũng là đổi lại biện pháp làm thức ăn bổ cho nàng.

      Tuấn Nhi. . .

      "Chủ tử, hôm nay thời tiết rất tốt, có muốn nô tỳ đỡ người dạo quanh viện phơi nắng mặt trời ?"

      Lưu Uyển Thanh lấy lại tinh thần, gật đầu : "Cũng tốt, mấy ngày nay ở trong phòng cũng có chút buồn bực."

      Đông Mai và Trúc Lục liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt cười tươi giúp Lưu Uyển Thanh thay y phục rồi đỡ nàng ra cửa phòng, Lưu Uyển Thanh bộ rất chậm, thân vẫn còn có chút thoải mái, chưa được mấy bước cảm thấy rất mệt. Đông Mai vội vàng kêu mấy gã sai vặt đặt chiếc ghế nằm dưới cây liễu, lại phủ đó lớp da mềm dày: "Chủ tử, nghỉ ngơi ở nơi này chút, nô tỳ bưng chén cháo gà cho người."

      Lưu Uyển Thanh "ừ" tiếng.

      Diễm Tình nghe được động tĩnh ngoài phòng, đẩy cửa sổ ra liền thấy Lưu Uyển Thanh ngồi dựa ghế, mà nha đầu Trúc Lục đứng bên cạnh quạt cây quạt, con ngươi xoay lòng vòng, hé mắt. . .

      "Lỗ ma ma, hôm nay rất đẹp trời, đưa Thư Nhi cho ta, ta ôm nó dạo trong viện phơi nắng chút."

      Sắc mặt Lỗ ma ma có chút khó khăn: "Diễm Tình nương, Thư Nhi mới chỉ khỏe chút, còn yếu như vậy mà ra gió. . ."

      Diễm Tình có chút nhịn được cau lại chân mày, bước lên ôm Thư Nhi, Lỗ ma ma dám đắc tội với Diễm Tình, hai là sợ thương tổn đến Thư Nhi, dĩ nhiên dám ngăn lại. Diễm Tình hừ tiếng: "Hôm nay trời tốt như vậy làm gì có gió? Huống chi cứ luôn ở trong phòng buồn bực, Thư Nhi mới chỉ khá lên thôi."

      xong liền ôm Thư Nhi ra ngoài.

      --hết chương 60--
      Last edited by a moderator: 14/4/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 61

      Editor: Camtusori

      "Nương. . . . Nương. . . ."

      Diễm Tình mới ôm Thư Nhi ra cửa, chỉ thấy trong mắt mang theo vui mừng nhìn về phía Lưu Uyển Thanh gọi "nương".

      Lưu Uyển Thanh cảm thấy trong lòng căng thẳng, ngay sau đó liền muốn đứng dậy, theo bản năng Diễm Tình liền xoay người muốn vào nhà.

      "Đứng lại!"

      Lưu Uyển Thanh được Trúc Lục nâng đỡ, đứng lên .

      Diễm Tình sững sờ, ngay sau đó sắc mặt vô cùng mất tự nhiên hành lễ với Lưu Uyển Thanh: "Nô tỳ đáng chết, nhìn thấy thế tử phi người, nô tỳ chỉ cảm thấy sắc trời hôm nay rất tốt, liền muốn ôm đại thiếu gia ra ngoài hóng mát chút, phơi nắng mặt trời. Ra ngoài mới phát có chút gió , sợ đại thiếu gia lại trúng gió độc lần nữa liền muốn ôm đại thiếu gia vào nhà trước, thấy thế tử phi người, nô tỳ đáng chết."

      Lúc này, Lưu Uyển Thanh đâu còn ý tới những lời nhảm của Diễm Tình, chỉ chăm chú nhìn Thư Nhi, lúc này Thư Nhi duỗi tay về phía Lưu Uyển Thanh, trong miệng còn ngậm chữ: "Nương. . ."

      Lưu Uyển Thanh vươn tay muốn ôm Thư Nhi, Diễm Tình lập tức lui về phía sau trốn chút, bên Trúc Lục : "Ai cho ngươi lá gan ấy hả!" Diễm Tình cắn môi dưới, khuôn mặt uất ức. . . .

      "Thế tử phi. . . đại thiếu gia còn . . . . Người. . . ."

      Lưu Uyển Thanh có nơi nào còn nhớ được lời ngon tiếng ngọt: "Ta là mẫu thân của Thư Nhi, thế nào? Ngươi còn sợ ta hại nó sao?"

      Diễm Tình có cách nào, thể làm gì khác hơn là giao Ca nhi cho Lưu Uyển Thanh, Lưu Uyển Thanh ôm lấy nó, Thư Nhi ở trong lòng nàng, lại vòng hai tay ôm chắc cổ của nàng. . . .

      sai! sai! Tuấn Nhi của nương. . . . Tuấn Nhi của nương.. . Trúc Lục thấy giọt nước mắt mặt Lưu Uyển Thanh, khỏi lo lắng gọi chủ tử. . . Lưu Uyển Thanh hít mũi cái: "Thư Nhi còn tuổi bị khổ như vậy, ta chỉ đau lòng."

      xong liền ôm thằng bé vào phòng mình, Diễm Tình vừa định tiến lên liền bị Trúc Lục ngăn lại.

      Lưu Uyển Thanh xoay người lạnh lùng nhìn Diễm Tình: "Từ hôm nay trở Thư Nhi do ta tự mình chăm sóc." xong liền hề để ý tới Diễm Tình.

      Đợi lúc Đông Mai bưng cháo gà trở lại, chỉ thấy Lưu Uyển Thanh ngồi ở giường, trong lòng còn ôm Thư Nhi ngủ rồi, mở miệng. . . ."Chủ tử? Người này là?"

      "Tuấn. . . Thư Nhi đáng phải hay ? Ta thích thằng bé, về sau ta tự mình nuôi dưỡng nó."

      "Chủ tử, nhưng. . . ." Trúc Lục lôi kéo Đông Mai, nhìn nàng lắc đầu cái.

      Đông Mai theo Trúc Lục ra bên ngoài: " xảy ra chuyện gì? Làm thế nào chỉ trong chốc lát ôm đại thiếu gia tới, chuyện này tránh còn kịp đây, đại thiếu gia là cái ấm sắc thuốc, nếu có cái gì vạn nhất sao, chủ tử của chúng ta có thể . . . . Sao ngươi ngăn lại chút."

      "Ngươi nghĩ ta có à, cũng biết thế nào, phải đều đại thiếu gia ngu ngây người biết chuyện sao, nhưng vừa nãy nhìn thấy chủ tử liền gọi "nương", giống như là nhìn thấy mẹ ruột vậy đấy. Chủ tử cũng bị quỷ thần xui khiến liền nhận lấy, mới vừa rồi ôm đại thiếu gia liền chạy vào trong phòng khóc hồi lâu, nếu biết còn tưởng rằng là mẹ con lâu ngày gặp lại đấy, nhưng ngươi cũng phải nhận ra dáng vẻ vui mừng của chủ tử chứ!"

      Đông Mai thở dài: " bước nhìn bước thôi, mấy ngày nay chúng ta phải nâng cao tinh thần cảnh giác, đừng để cho chủ tử mắc bẫy của người khác."

      "Ừ, ta hiểu được."

      Lúc này Lưu Uyển Thanh còn chưa thể lấy lại tinh thần sau vui mừng quá lớn, nụ cười mặt có muốn giấu cũng giấu được. Tuấn nhi của nàng thế nhưng trở lại, cảm tạ ông trời, cảm tạ Bồ Tát Phật tổ. . . . Đúng vậy , nếu nàng có thể trọng sinh, vì sao Tuấn Nhi lại thể chứ!

      Lưu Uyển Thanh nhớ đến vừa rồi Tuấn Nhi ở trong lòng nàng, đưa đôi tay bé gầy teo ra, mang theo tiếng khóc nức nở non nớt "bụng con đau, nương đừng khóc", nhịn được nước mặt lại rơi đầy mặt. Kiếp trước, thân thể nho của Tuấn nhi núp ở trong ngực nàng, khóc tới mức giọng cũng khàn khàn, đau bụng, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn con trong lòng ngực nàng từ từ tắt thở. . .

      Chắc hẳn Tuấn nhi mới trở về , nhưng tại sao lại đến với thân thể của Thư Nhi, trận bệnh nặng mấy ngày trước đây, như vậy Thư Nhi sợ thể vượt qua, Tuấn nhi của nàng mới trở lại. . .

      Nếu như từ lúc nàng trọng sinh tới nay, chuyện nhớ thương nhất nhưng lại dám nhớ tới nhất chính là Tuấn nhi rồi. Hôm nay, trong lúc bất chợt, Lưu Uyển Thanh cảm giác cuộc sống của nàng rất hạnh phúc, thế tử đối với nàng có tốt hay cũng sao cả, coi như về sau bên cạnh có rất nhiều nữ nhân nữa, nàng cũng sợ. . . . . . được, vì Tuấn Nhi, nàng thể đánh mất trái tim của thế tử.

      Lục Khang cau mày tới, liền thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Lưu Uyển Thanh, còn Thư Nhi lại khéo léo nằm trong lòng nàng ngủ say sưa. Mà Diễm Tình sau lưng thấy vậy, khuôn mặt đầy ghen ghét, mới định mở miệng liền bị Lục Khang liếc mắt cái, bị dọa khẽ run rẩy. . . Ánh mắt vừa rồi của chủ tử gia là đáng sợ. Tiểu Mễ Tử đứng bên tự nhiên rất có hiểu biết lôi Diễm Tình ra ngoài.

      Trong nhà lúc này chỉ còn lại nhà ba người rồi, vẻ mặt Lục Khang cũng nhu hòa rất nhiều, khóe miệng hơi nhếch lên. . . Mới vừa rồi Diễm Tình khóc lóc cầu xin cứu cứu Thư Nhi, Thư Nhi bị Uyển Thanh ôm , trong lòng cũng rất kinh hoảng . . . Cuối cùng nàng cũng khiến cho thất vọng.

      Sợ là ai cả đường đấy, ra trong lòng nàng lại quan trọng như thế là như thế quan trọng, trách được hôm đó nàng lại uất ức chú ý lời , thế nhưng lại làm ra chuyện cầm thú như vậy với nàng. Càng nghĩ, nội tâm Lục Khang càng thêm hối hận, lại thêm cực kì thương Lưu Uyển Thanh. Tự mơ mộng xong, Lục Khang vểnh khóe môi bước ra ngoài, Tiểu Mễ Tử nhìn thấy cũng sợ hết hồn. . . Chủ tử gia lại bắt đầu bình thường. (-_-)

      Lục Khang mắt lạnh nhìn Diễm Tình quỳ gối trước mặt , nhíu mày: "Thế nào? Lời của gia dùng được rồi hả ? Hả? Ngươi đừng quên ngươi chỉ là tỳ nữ của Lộ Vương phủ!"

      Trong mắt Diễm Tình hàm chứa lệ, khuôn mặt bi thống: "Chủ tử gia...tại sao người có thể lập tức giao đại thiếu gia cho thế tử phi như vậy! Coi như bây giờ nô tỳ tiếc cái mạng ti tiện này! Lời lòng khó nghe! Mặc dù nô tỳ muốn lời này, nhưng hôm nay cũng thể kìm lòng được. Làm sao thế tử phi có thể lòng đối với đại thiếu gia chứ! Đây chính là cái gai trong lòng nàng đấy! Nô tỳ cũng là nữ tử, tất nhiên hiểu được tâm của tữ tử. Chủ tử gia, người hãy nể tình phần Quận chúa sống chết vì người mà qua đời, cứu đại thiếu gia ! Mặc dù đầu óc đại thiếu gia lanh lợi nhưng cũng là ruột thịt máu mủ của người đó, là cốt nhục của người đấy!" xong nặng nề dập đầu cái, đợi lúc ngẩng đầu lên cái trán rách da, rịn ra máu, mà lúc này bộ dáng của Diễm Tình chính là ra vẻ vì nghĩa hiến thân.

      Lục Khang cúi người xuống, nắm cằm của nàng ta: "Gia nghĩ ra tại sao người vì nghĩa hiến thân như ngươi lại ác tâm như vậy!"

      Vốn trong lòng còn có chút mong đợi, Diễm Tình nghe được lời này, trợn to hai mắt, vẻ mặt thể tin: "Gia. . . Người tại sao có thể nghĩ nô tỳ như vậy chứ!"

      Lục Khang hừ lạnh tiếng: "Ngươi cũng xứng để gọi gia sao? Tiểu Mễ Tử!"

      Tiểu Mễ Tử vội vàng sai người ta kìm Diễm Tình lại, hung hăng vả miệng nàng ta cái, khuôn mặt nhắn lập tức sưng phồng lên, tia máu cũng theo khóe miệng chảy xuống. . . Cho dù dáng dấp Diễm Tình cũng có vài phần xinh đẹp, lúc này nhìn lại khó coi.

      "Ngươi cũng dám so sánh với thế tử phi của gia sao? Khổ nhục kế. . . . Ngươi cũng xứng dùng sao!" xong chút lưu tình xoay người bước nhanh rời . Tiểu Mễ Tử phân phó với gã sai vặt sau lưng: "Cũng biết phải làm sao rồi chứ."

      lâu sau, nha hoàn cuối cùng bên cạnh Lỗ vương Quận chúa qua là Diễm Tình được đồn là nhiễm bệnh nặng. Thế tử niệm tình nghĩa với Quận chúa liền phái người đưa nàng đến thôn trang dưỡng bệnh, là hết bệnh trả tự do cho nàng, bỏ nô tịch!

      "Ai ôi, nhìn ra thế tử gia của chúng ta người trọng tình nghĩa , nghe Diễm Tình này nhưng được rương vàng bạc châu báu rất lớn đấy." ma ma mới ở phòng bếp vừa mở lời liền bị người bên cạnh che miệng: "Ngươi cần mạng nữa sao, lời này mà ngươi cũng có thể lảm nhảm."

      "Đây phải thế tử gia tốt sao?" Kẻ ngu này còn chưa phản ứng kịp, người muốn ngăn chặn lời của bà ta cũng dần dần tránh xa bà ta ra, trong lòng khỏi lẩm bẩm: đây là ma ma nhà ai vậy, sao lại biết đúng mực như vậy chứ, về sau nên cách xa chút để khỏi vướng họa người mới được.
      Dĩ nhiên đây chỉ là việc xen giữa thôi, chỉ là chuyện cũng truyền ra ngoài.

      Lưu Uyển Thanh nhìn Lục Khang trước mặt, khỏi có chút khẩn trương. . . Lục Khang cầm tay nàng: "Nàng thích đứa bé, vậy mau dưỡng tốt thân thể rồi sinh cho gia hài tử khỏe mạnh là được."

      "Thư Nhi cũng là khỏe mạnh, giống như người ngốc, gia, nếu xin thái y trở lại khám chút thôi." Lưu Uyển Thanh bất chợt thốt lên.

      Lục Khang khẽ cau mày, ngay sau đó thở dài: "Lý Thái y nhìn qua, Thư Nhi bị sốt đến hỏng đầu óc, cho nên. . . Diễm Tình bị gia đuổi , người hầu ở viện nếu thấy thiếu có thể chọn thêm mấy nha đầu ma ma tới đây, Lỗ ma ma bên kia gia cũng tính toán để cho bà ấy xuất phủ, dù sao Thư Nhi cũng dứt sữa rồi. . ."

      Lưu Uyển Thanh ôm hông Lục Khang, Lục Khang khỏi ngẩn người, đây là lần đầu tiên thế tử phi của ôm ấp thương đấy, xem ra quyết định của hề sai, khóe miệng nhếch lên. . . rất vui vẻ.

      "Gia, người mời Lý Thái y đến đây nhìn chút , người xem Thư Nhi cũng có thể gọi cha gọi mẹ rồi đấy, dân gian phải có cách hay gọi là lấy độc trị độc sao, Thư Nhi bởi vì sốt lên mới cháy hỏng đầu óc, vậy cũng có thể bởi vì lại bị sốt mà hồi phục lại, phải sao? Ca nhi lúc tỉnh dậy rất lanh lợi có hồn, có chút nào giống với vẻ đầu óc bị hư , gia. . . Người nghe thiếp lần thôi được ."

      Vẻ mặt Lục Khang tràn đầy cảm động nhìn Lưu Uyển Thanh, khiến cho trong lòng nàng có chút chột dạ. . . Hai người nhìn nhau lúc lâu, chịu được nữ mới giọng : "Gia, sao lại nhìn thiếp như vậy. . . Thiếp làm sai điều gì sao?"

      ". . . chỉ là trong lòng gia vui mừng, gia ngờ nàng lại quan tâm đến Thư nhi như vậy, so với người cha đẻ như gia lại chỉ biết trốn tránh. . . Uyển Thanh, chẳng lẽ nàng biết nếu Thư Nhi là đứa bé bình có biết bao nhiêu ảnh hưởng tới nàng sao?" Lục Khang xong liền nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đôi mắt Lưu Uyển Thanh.

      Lưu Uyển Thanh mím môi, có chút ngượng ngùng cười cười: "Theo như lời gia, tất nhiên thiếp hiểu. . . Thiếp. . . Nếu như bây giờ Thư Nhi là đứa bé lớn bảy tám tuổi, có thể trong lòng thiếp có chút lo lắng, sợ. . . Nhưng hôm nay Thư Nhi còn , hơn nữa lúc đầu đầu óc bị thương, nay giống như tờ giấy trắng, hơn nữa Thư Nhi rất thích thiếp. Thằng bé gọi thiếp là nương. . . Tiếng gọi ấy chạm vào trong lòng thiếp. . . Gia, thiếp cảm thấy được đây là duyên phận, chỉ cần thiếp hoàn toàn tốt với Thư Nhi, dĩ nhiên Thư Nhi coi thiếp như nương ruột thịt . . . dù sao. . . công sinh thành bằng ân nuôi lớn. . . Gia. . . Thiếp như vậy gia có thể thích hay . . . Thiếp chỉ muốn lời chân với người. . . ."

      ", gia vui mừng còn kịp, có thể được thê tử như nàng, phu quân như ta còn đòi hỏi thêm gì nữa!"

      Tác giả có lời muốn : các bạn đều rất thông minh, hắc hắc. . . Diễm Tình nhận hộp cơm rồi, Lỗ ma ma cũng xuất phủ rồi, Thanh Nhi cũng có thể có mấy ngày thanh tịnh nữa đấy, ta đây là mẹ ruột chứ, ta đây ta đây là mẹ ruột đấy!
      Last edited by a moderator: 15/4/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 62

      Editor: Camtusori


      Vẻ mặt Lộ Vương phi ngồi trong phòng, trong tay còn cầm ly trà trống , khẽ cau mày, Lưu Uyển Thanh này ôm Thư Nhi rốt cuộc là ý gì?

      Bà mới tin là ưa thích Thư Nhi, Hừ! Trong thiên hạ nơi nào có mẫu thân thiện lương như vậy? Huống chi nghe ý kia Thư Nhi có thể được và nhận thức, còn có thể gọi người, cái ý này nghĩa là chỉ cần Thư Nhi khỏe mạnh lớn lên, như vậy Thế tử vị chính là của Thư Nhi , đạo lý dễ hiểu như vậy Lưu Uyển Thanh phải biết, nàng có thể đại độ như vậy? sợ Thư Nhi cản con đường con trai ruột của mình! Nàng làm như vậy cách nào khác chỉ có hai loại nguyên do, là phát Thư Nhi chuyển biến tốt, liền bước trước bước ôm về bên cạnh mình, đến lúc đó nuôi sai lệch cũng dễ dàng, hai nha, chính là nàng có năng lực sinh hài tử!

      Nghĩ tới đây trán Lộ Vương phi nhíu sát lại, nếu là trường hợp , nhất định bà thể tha cho nàng, nếu như là hai! Trong mắt lộ ra tia hận ý, ngay sau đó lại nghi ngờ. . . nguyên nhân thứ hai sợ là thể, dù sao ban đầu phái người cẩn thận tra xét.

      "Chủ tử, có lẽ là hợp nhãn duyên rồi. . . Lão nô. . ."

      "Hừ, Thôi ma ma ngươi là càng ngày càng hồ đồ a, hợp nhãn duyên? Là người tỉnh táo, tin tưởng được, đúng rồi, con ngươi ở cữ đâu thôi."

      Ý tứ của Lộ Vương phi, Thôi ma ma dĩ nhiên sáng tỏ, vội vàng : "Nhờ phúc của chủ tử người."

      Trong Uyển uyển. . . . . .

      Lưu Uyển Thanh khóa chặt cửa sổ, sai mấy người Đông Mai chia ra canh ở trước cửa viện, cửa phòng coi chừng, mà nàng ôm Thư Nhi vào trong phòng, nhìn thấy ánh mắt thân thiết của Thư Nhi nhìn nàng, trong mắt kia có cr lệ thuộc, trong lòng tất nhiên từ từ ôn nhu.

      "Tuấn nhi ngoan, nghe mẫu thân , về sau con được gọi là Thư Nhi, mấy ngày nay người còn lại con thấy chính là cha của con, có thể hiểu ý của mẫu thân chứ?"

      Thư Nhi nghi ngờ nghiêng đầu , ngay sau đó non nớt : "Nhưng cha cao như vậy a, nhìn cha có đẹp như vậy."

      Lưu Uyển Thanh trong lòng căng thẳng, mặc dù tỷ lệ Thư Nhi gặp lại được Điền Trăng Khang lớn, chỉ cần nàng nhìn chặt, mà dù Điền Trăng Khang vẫn có quan hệ thân thích với bản thân nàng. Nếu như ngày nào đó nhìn thấy, Thư Nhi còn hiểu chuyện lại nhìn về phía người đó gọi cha, sợ là nàng có vả miệng cũng , mặt có vẻ lo lắng: "Tốt, Tuấn nhi, con phải ngoan, mẫu thân hại con, cha trước kia phải cha của con, cha hôm nay mới đúng."

      "Cha đó là ai ?"

      "Là dượng của con."

      "Dượng là cái gì? Ăn có ngon ? Tuấn nhi muốn ăn, bụng đau."

      Nước mắt. . . Cứ như vậy tiếng động rơi xuống. . .

      Thư Nhi nâng đôi tay bé gầy teo lên, phí sức lau nước mắt cho Lưu Uyển Thanh: "Mẫu thân khóc, Tuấn nhi đau, Tuấn nhi cũng nghe lời của mẫu thân." Mặc dù hiểu ràng vì sao cha lại phải cha, chẳng lẽ bởi vì đẹp mắt mới được coi là cha sao? Vậy nếu nhỡ đâu về sau gặp phải người càng đẹp mắt nó lại tiếp tục đổi cha lần nữa hả? Gọi Thư nhi khó nghe, dễ nghe như Tuấn nhi, nhưng chỉ cần mẫu thân thích là tốt rồi.

      "Mẫu thân, sau này Thư nhi có thể uống thứ nước đen như mực này ? là khổ, là khó uống...Thư nhi khó chịu."

      "Tốt, ngoan, tại Thư nhi bị bệnh, chờ hết cũng cần uống những thứ khó uồng kia nữa rồi, chờ Thư nhi tốt lên, mẫu thân mang Thư nhi cưỡi ngựa lớn có được hay ?"

      Thư Nhi vỗ tay bé: "Tốt tốt tốt, cưỡi ngựa lớn, Thư nhi muốn cưỡi ngựa lớn, về sau Thư nhi cái gì cũng nghe mẫu thân ."

      Lưu Uyển Thanh hôn khuôn mặt bé của Thư Nhi cái: " cho mẫu thân biết, còn có chỗ nào thoải mái sao?"

      Thư Nhi lắc đầu cái, lại cong cong môi: "Mẫu thân, lúc trước Thư nhi nằm mơ, nhưng khi tỉnh lại liền nhớ được. . . Còn kỳ quái, giống như có Thư nhi, mẫu thân Thư nhi tìm được người cha đẹp mắt, sau đó Thư nhi cũng giống như trước kia nữa, cũng biến thành dễ nhìn, mẫu thân cũng biến thành dễ nhìn, ai cũng trở nên dễ nhìn."

      "Thư Nhi là đẹp mắt nhất ."

      "Mẫu thân thích Thư nhi sao?"

      "Mẫu thân thích Thư nhi nhất rồi."

      "Thư nhi cũng thích mẫu thân nhất rồi." Chỉ cần mẫu thân giống như trước đây, mang nó tới chỗ cha bị bệnh tốt hơn.

      Ba ngày sau, Lưu Uyển Thanh ôm Thư Nhi đến chỗ Lộ Vương phi.

      Lộ Vương phi để ly trà trong tay xuống, nhìn Lưu Uyển Thanh tự mình ôm Thư Nhi, mà sắc mặt của Thư Nhi cũng hồng nhuận rất nhiều, ngược lại giống như đứa bé khỏe mạnh. khỏi mở miệng : "Con là người hiền huệ, như vậy là tốt nhất."

      Lưu Uyển Thanh mím môi: "Con dâu dám nhận, chỉ là làm điều nên làm." Lại vỗ vỗ Thư Nhi: "Ngoan, nhớ mẫu thân dạy con cái gì ?"

      Thư Nhi nghiêng đầu chút, con mắt to xoay lòng vòng, ngay sau đó hướng về phía Lộ Vương phi giơ cánh tay , non nớt : " bà nội ôm, Thư nhi thích bà nội."

      thân thể Lộ Vương phi ngẩn ra, mặc dù bà làm bà nội hơn ba năm rồi, nhưng ngay cả người mẹ cũng mở miệng gọi cháu trai ngớ ngẩn, là mất hết mặt mũi của bà, sao chổi như vậy bà núp còn kịp, huống chi là có niềm vui? Vậy mà hôm nay nghe được tiếng gọi non nớt ‘bà nội’ này khiến trong lòng bà ấm áp.

      mặt có chút tự nhiên ra nụ cười, bà còn có chuẩn bị kịp việc làm bà nội đâu, vội vàng có chút mừng rỡ gọi Thôi ma ma: "Nhanh, ôm Thư Nhi tới để cho ta xem."

      thân thể bé của Thư Nhi mềm nhũn ngồi trong lòng Lộ Vương phi, đôi tay bé rất là khéo léo ôm cổ bà, lại hôn lên khuôn mặt cái, Lộ Vương phi sững sờ, ngay sau đó trong mắt giấu cũng giấu được thích, "cách bối hôn" phải là có đạo lý.

      Thư Nhi sanh khéo léo, mặt trừ cái miệng giống như Lỗ vương Quận chúa qua đời, hình dáng này, nhất là khuôn mặt cơ hồ là giống như cùng đúc ra từ môt khuôn với Lục Khang, khi còn bé Khang nhi từng ngồi trong lòng bà như vậy, cũng hầu như chỉ thân thiết với bà, cho đến. . . Cho đến khi con tiện nhân kia xuất , liền cách xa bà, cho tới bây giờ tuy rất cung kính như vậy nhưng lại nhìn ra nửa phần tỉnh cảm mẫu tử. . . Theo tâm tình xoay động của bà, cánh tay ôm Thư Nhi dĩ nhiên là càng lúc càng dùng sức, Lưu Uyển Thanh thấy Thư Nhi cau mày, trong lòng rất thương tiếc, mở miệng. . .

      Cũng may lúc này Lộ Vương phi phản ứng kịp, cho đến khi có phần chút luống cuống, lại đau lòng nhìn Thư Nhi: "Bà nội nặng Thư Nhi đau ? Bà nội tốt, cho Thư Nhi đánh có được hay ."

      "Thư nhi là nam tử hán đau, Thư nhi thích bà nội." Mặc dù lần đầu tiên nhìn thấy bà nội, nhưng bà nội có vẻ rất thích nó, mặc dù ngồi trong lòng bà nội cũng rất thoải mái, nhưng vẫn trong lòng mẫu thân tốt nhất, nhưng mẫu thân muốn nó hiếu thuận bà nội. . . Ô ô ô. . . Nhịn chút , chỉ cần trở về là tốt rồi, có thể vẫn ôm mẫu thân rồi, cái người cha đẹp mắt đó xấu nhất, tốt nhất đâu, luôn để cho nó ngủ chung với mẫu thân, mặc dù trước khi nó ngủ thiếp vẫn còn nằm trong lòng mẫu thân, nhưng thời điểm tỉnh lại chỉ có Đông Mai di di ở bên cạnh, thích cha đẹp mắt, cha đẹp mắt đều là tốt.

      Thôi ma ma thấy vậy cũng là lòng mừng rỡ cho Lộ Vương phi, vội vàng : "Chủ tử, sợ là Vương Gia còn biết đại thiếu gia của chúng ta dã khỏi bệnh, Vương Gia chắc hẳn cũng rất muốn nghe đại thiếu gia gọi ông nội thôi."

      Trong nội tâm Lộ Vương phi khẽ động, ngay sau đó liếc nhìn Lưu Uyển Thanh, Lưu Uyển Thanh vội vàng : "Mấy ngày nay thân thể con dâu khó chịu, người đau lòng con dâu cần con dâu tới đây thỉnh an phục vụ, con dâu rảnh rỗi liền dạy Thư nhi gọi người, Thư Nhi gọi ông nội."

      Lộ Vương phi thoả mãn gật đầu, nhưng trong mắt vẫn còn có chút nghi ngờ, biết trong hồ lô của người con dâu này bán thuốc gì!

      "Còn mau mời Vương Gia."

      "Dạ, lão nô ngay."

      lâu sau, Lộ Vương cùng với Hạ trắc phi cũng tới, vốn sắc mặt Lộ Vương phi rất vui mừng, còn chưa kịp mở miệng liền thấy được Hạ trắc phi phía sau Lộ Vương, trong lòng cảm thấy chán ghet, sắc mặt vui mừng cũng giảm nửa.

      Lộ Vương còn chưa mở lời, Hạ trắc phi liền cười khanh khách hành lễ với Lộ Vương phi: "Tỷ tỷ an, muội muội nghe đại thiếu gia của chúng ta gọi người, liền nhịn được đến đây, lại Vi Nhi tuy là nhưng còn chưa lớn tuổi bằng đại thiếu gia của chúng ta đâu."

      "Ha ha ha ha" tràng cười sảng khoái, Lộ Vương mở miệng : "Đầu củ cải ấy cũng phải theo vai vế chứ, trong đầu cái người này cũng muốn có hay đều được."

      "Vương Gia. . . Người sao có thể thiếp như vậy ngay trước mặt tỷ tỷ chứ!"

      Liếc mắt đưa tình sao! Lộ Vương phi gắt gao cắn răng, đè nén tức giận. . . coi bà là người chết sao? Thư Nhi tự nhiên cảm nhận được tức giận của Lộ Vương phi, có chút sợ hãi muốn tránh.

      Lưu Uyển Thanh thấy vậy vội vàng thuận thế nhận lấy Thư Nhi: "Nương, tuy Thư Nhi nặng, nhưng cũng đâu, người ôm lâu như vậy rồi giao cho con dâu ôm thôi."

      Lộ Vương phi nhìn Lưu Uyển Thanh cái, thấy nàng khéo léo liền ừ tiếng.

      Lộ Vương ho khan tiếng : "Mau đưa Thư Nhi tới cho Bổn vương nhìn chút."

      Lưu Uyển Thanh trấn an, vỗ vỗ lưng của Thư Nhi, liền đưa cho Lộ Vương, Lộ Vương lại là nâng Thư Nhi lên cao: "Gọc ông nội cho Bổn vương nghe chút."

      Ở cao hơn, Thư Nhi có chút nào sợ hãi, lộ ra lúm đồng tiền: "Ông nội, Thư nhi muốn bay cao."

      "Được, ông nội để cho con bay cao cao."

      Lưu Uyển Thanh cùng Lộ Vương phi đều lo lắng khi thấy Lộ Vương cứ ném Thư Nhi lên xuống nhiều lần , Lưu Uyển Thanh nhìn trán Lộ Vương cái trán cũng lấm tấm mồ hôi hột, chỉ sợ Thư Nhi ngã xuống, liền cầu cứu nhìn Lộ Vương phi, Lộ Vương phi lúc này cũng lo lắng dứt, vội vàng : "Tốt lắm, tốt lắm Vương Gia, coi chừng ngã thằng bé."

      "Ha ha ha, đây là bổn vương vui mừng: " Lại nhìn về phía Lưu Uyển Thanh thoả mãn gật đầu: " tệ, là người hiểu chuyện." xong liền đưa Thư nhi vẫn vươn tay về phía Lưu Uyển Thanh cho nàng.

      "Con dâu cám ơn cha khích lệ."

      "Vương Gia, khiến thiếp cũng muốn ôm Thư Nhi có được hay ? Thiếp cũng rất muốn dính chút phúc khí của Thư Nhi, cũng có thể vì Vương Gia người sinh thêm con cháu nữa đấy." xong tất nhiên khuôn mặt đầy căm hận.

      Lúc này Lộ Vương phi hận thể cắn nát bộ mặt ấy, tiện nhân! Tiện nhân! Tiện nhân! Lại còn muốn sinh thêm con cháu, sợ là đợi tới đời sau rồi ! Nghĩ đến bản thân cho nàng uống thứ thuốc tàn nhẫn ấy, Lộ Vương phi nhếch miệng lên : "Nếu muội muội như vậy, Uyển Thanh mau ôm Thư Nhi đưa cho nàng."

      mặt Hạ trắc phi có chứa tia mừng rỡ, ngay sau đó liền đưa tay ôm Thư Nhi, Lưu Uyển Thanh ngửi thấy mùi hương phấn người Hạ trắc phi, khỏi nhíu mày, mà Thư Nhi cũng tránh vào trong lòng Lưu Uyển Thanh.

      Như thế, dĩ nhiên bộ mặt Hạ trắc phi đáng thương nhìn Lộ Vương: "Vương Gia. . . Thiếp. . . Thế tử phi, ta là lòng thích Thư Nhi ,để cho ta ôm cái có được hay , tỷ tỷ cũng đồng ý."

      Lộ Vương cũng là cau mày nhìn về phía Lưu Uyển Thanh.

      --- -----hết chương 62---- --------
      Last edited by a moderator: 15/4/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 63

      Editor: Camtusori

      Lưu Uyển Thanh thể làm gì khác hơn là thận trọng giao Thư Nhi cho Hạ trắc phi, dĩ nhiên Hạ trắc phi là mặt vui mừng, ngay sau đó tới bên cạnh Lộ Vương: "Vương Gia, người nhìn xem, Thư Nhi đáng . " xong liền vươn tay muốn sờ khuôn mặt nhắn của Thư Nhi.

      Lưu Uyển Thanh thấy tay nàng ta mang chiếc nhẫn lộng lẫy khắc hoa, khỏi mở miệng : "Hạ di nương, cẩn thận. . ." Mà trùng hợp lúc này Thư Nhi vừa quay đầu lại, mặt liền có đường hồng.

      Thư Nhi chỉ có cảm giác mặt có chút đau, hơn nữa thích mùi người Hạ trắc phi, liền mở ra miệng oa tiếng khóc lớn lên. Bị màn này dọa cho sợ hết hồn, tay Hạ trắc phi có chút nhũn ra, cũng may có Lưu Uyển Thanh vẫn chú ý bên này phản ứng nhanh, bước lên ôm được Thư Nhi, ngay sau đó căm tức nhìn Hạ trắc phi.

      Mặc dù Hạ trắc phi này phải cố ý như vậy, nhưng nếu xảy ra chuyện này vậy liền thể làm gì khác hơn việc định tội !

      "Làm sao người có thể? Làm sao có thể nhẫn tâm như vậy đối với Thư Nhi chứ? Thằng bé mới chỉ khỏe lên thôi? Chỉ mới khỏe lên chút." xong!" Lưu Uyển Thanh hít mũi cái, nâng chiếc khăn trong tay áo xoa khóe mắt. . . .

      "Hạ thị, ngươi trầm ác độc! Ngươi còn chưa sinh nhi tử cho Vương Gia đấy, cần phải xuống tay sớm như vậy sao!"

      Lộ Vương khẽ cau mày lạnh lùng nhìn Lộ Vương phi, vừa muốn mở miệng khiển trách. . . bên Lưu Uyển Thanh có chút bất đắc dĩ, đây chính là khác nhau giữa chính thê và thiếp đấy! Chuyện giống vậy chính là muốn lên, nếu giọng điệu khác có lẽ kết quả khác, thôi. . . nếu nàng muốn có cuộc sống thư thái qua ngày ở Vương phủ, trừ Thế tử gia ra, được lòng của Lộ Vương phi cũng rất tốt.

      Chỉ thấy Lộ Vương mới định mở miệng, Lưu Uyển Thanh bịch tiếng quỳ mặt đất: "Cha. . . Thư Nhi vẫn còn như thế, mặc dù thằng bé là con trai trưởng của Thế tử gia, nhưng nó còn cũng chưa hiểu còn cái gì. . . Hạ di nương, tại sao người có thể nhẫn tâm với Thư Nhi như vậy chứ, người cũng làm mẫu thân mà. Vi Nhi muội muội còn chưa lớn bằng Thư Nhi đâu, nếu nhỡ Thư Nhi bị hủy dung vậy sau này làm sao có tốt được, thằng bé dù sao cũng là con trai trưởng của Thế tử gia a!"

      Hạ trắc phi chỉ cảm thấy thân thể lạnh lẽo, dù thế tử phi dù hề tức giận mắng mình như Lộ Vương phi, nhưng giọng điệu dịu dàng chất vấn này cũng có thể khiến cho mình hết đường chối cãi, tại sao nàng có thể oan uổng mình như vậy chứ? Mình làm sao có thể làm ra loại chuyện ác độc như vậy được, loại chuyện ác độc này thế nào lại là mình làm đây?

      " . . . ." Thời gian cái nháy mắt, Hạ trắc phi trở thành hoa lê đái vũ, Lưu Uyển Thanh thấy vậy khỏi có chút bội phục, mình khóc còn cần nhờ vào sức tác động từ bên ngoài, nhưng Hạ trắc phi lại thành thạo tài giỏi vô cùng.

      "Vương Gia. . . . Tỷ tỷ. . . . Thế tử phi. . . . cần oan uổng thiếp, thiếp làm sao có thể làm ra chuyện ác độc nàỳ chứ? Chuyện ác độc như thế thiếp biết làm, tại thiếp tình nguyện rằng người bị thương là thiếp cũng muốn đó là Thư Nhi mà. . . . Vương Gia, người phải tin tưởng thiếp, là thiếp hề cố ý, ai có thể ngờ Thư Nhi thế nhưng lại bất chợt quay đầu, mới vừa rồi thế tử phi lại gọi thiếp tiếng, thiếp sợ hết hồn mới. . . mới có thể như vậy."

      Bị cắn ngược lại cái sao? Lưu Uyển Thanh xoa nước mắt đứng dậy, cũng nhìn Hạ trắc phi quỳ mặt đất khóc lóc kể lể, mà cung kính nhìn Lộ Vương: "Cha, là con dâu sai lầm rồi, con dâu nên lúc Hạ di nương đưa tay ra lại nhắc nhở nàng cẩn thận, con dâu muốn tranh cãi nữa, tại con dâu nghĩ trước tiên nên mang Thư Nhi xuống trị thương." đến đây lại mím môi, nhìn Hạ trắc phi cái : "Vết thương mặc dù sâu, nhưng lại trúng ngay vị trí này, nếu giữ lại vết sẹo, đời này của Thư Nhi bị phá hủy ."

      Lộ Vương chuyển vận khí, nhìn về phía Hạ trắc phi lau nước mắt, khỏi có chút cảm thấy nhớ thương người ấy, Hừ! coi ông là kẻ ngu sao, lạnh lùng liếc nàng cái liền với Lưu Uyển Thanh: " Nhanh lên, xuống ."

      Lưu Uyển Thanh liền vội vàng gật đầu, thấy Lộ Vương phi lại muốn mở miệng vội vàng : "Nương, Uyển uyển cũng gần, trước tiên cứ tới phòng người vậy." Lộ Vương phi có cách nào khác hơn là gật đầu, nhưng trước khi cũng quên : "Vương Gia, thiếp hiểu người thích thiếp, nhưng chuyện tình hôm nay vẫn còn cần lời cho đúng lẽ! Công bằng cho Thư Nhi! Thằng bé là cháu trai trưởng của người đấy!"

      "Vương Gia. . ." Khuôn mặt Hạ trắc phi tràn đầy uất ức gọi Lộ Vương tiếng. Nhưng đổi lấy chính là hình phạt đóng của suy nghĩ tháng, nhịn được trong mắt tràn đầy tin. . . . Vì sao. . . Vì sao chứ!

      Thôi ma ma vào, thầm vài câu bên tai Lộ Vương phi, Lộ Vương phi hừ lạnh tiếng: "Mới chỉ đóng cửa suy nghĩ tháng, ngược lại coi Thư Nhi ra gì đấy!"

      Lưu Uyển Thanh mím môi, ngay sau đó giọng : "Cũng may Thư Nhi có việc gì, mới vừa rồi nhìn cũng kỹ, bây giờ nhìn lại cũng chỉ bị xước chút da, nhìn kỹ chắc là lưu lại sẹo , về phần Hạ di nương. . . . nương, người đừng tức giận vì nàng mà hư thân thể, đáng ."

      Lộ Vương phi "ừ" tiếng, nhìn Lưu Uyển Thanh cái : "Con đối xử với Thư Nhi tốt, nương đều thấy hết, con là thế tử phi cũng là Lộ vương phi của chúng ta, đây là chính tay Vạn Tuế Gia hạ chỉ, có nữ nhân nào có thể vượt qua con, nay chuyện giúp Khang nhi khai chi tán diệp mới là chuyện quan trọng nhất." đến đây, Lộ Vương phi lại thở dài : "Nương cũng qua thời tuổi trẻ, lúc đó chắc con cũng chỉ được vài tuổi, nhưng nữ nhân tất nhiên có bổn phận nữ nhân nên làm, trước khi con vào cửa nương cũng an bài cho Khang nhi hai nha đầu thông phòng, chỉ là Khang nhi thích, sau đó nương cũng nhúng tay nữa, nhưng con là vợ cả của nó, có số việc con phải làm thay ta.

      Dĩ nhiên, nương cũng phải là để cho con an bài ngay bây giờ, dù sao bây giờ con vẫn chưa mang thai, cho nên tại con phải dưỡng thân thể cho tốt, nắm chắc sớm ngày cho Khang nhi đứa con trai trưởng tiếp theo, đến lúc đó vị trí của con ổn, lúc đó an bài là được."

      xong còn vỗ tay Lưu Uyển Thanh, Lưu Uyển Thanh mím môi cười cười: "Cám ơn nương suy nghĩ cho con dâu."

      Thời điểm trở lại Uyển Uyển Lưu Uyển Thanh mới chân thở phào nhõm, lại đau lòng nhìn

      Trèo tuyên đôi/ khảng dụ / cố úc súc khảng sống xí khải đụng chậm mang/ khải chước vung nghiêng;tổ mông tuyên đôi! (-_- give up!)

      Thư Nhi lắc đầu cái, non nớt : " Thư nhi có đau chút nào, Thư nhi thích di di đó, người nàng là khó ngửi, Thư nhi thích mẫu thân." xong liền đem cái đầu chôn trong lòng Lưu Uyển Thanh, Lưu Uyển Thanh vội vàng kéo nó ra: "Thư nhi, mặt mũi này là thể đụng vào."

      "Đây là thế nào?" Lưu ma ma vào nhìn về phía Đông Mai, Đông Mai liền kể lại mọi chuyện lần, Lưu ma ma đau lòng : "Hạ trắc phi bất cẩn, đại thiếu gia còn đau phải ."

      " đau, Thư nhi là nam tử hán."

      Lưu Uyển Thanh cười, nhéo cái mũi của Thư Nhi, lại phân phó Lưu ma ma: " Mấy ngày sau sợ là các ngươi cũng phải phí tâm chút, nhất là buổi tối, tuyệt đối thể để Thư Nhi gãi lên mặt."

      "Chủ tử, người yên tâm , lát nữa ta theo mấy người Trúc Tâm và Đông Mai tiến hành phân chia thời gian nghỉ ngơi."

      Lục Khang nhìn cảnh trước mắt, Lưu Uyển Thanh dỗ Thư Nhi ngủ, trong lòng rất là ngọt ngào, ôi. . . . còn phải lại nhịn hơn nửa tháng nữa mới có thể. . .

      Đưa tay ôm lấy Lưu Uyển Thanh, vùi đầu bên tai của nàng: "Hôm nay nàng phải chịu uất ức? Bên chỗ nương?"

      "Gia, làm con dâu vốn nên hiếu thuận với mẹ chồng, lại nương đối với ta rất tốt." đến đây, Lưu Uyển Thanh trong sáng cười: "Lại có Hạ di nương ở đây, nương cũng gây phiền toái cho thiếp."

      Lục Khang cưng chìu sờ chóp mũi Lưu Uyển Thanh: "Cái người xấu tính này." mắt lại thoáng tia tàn nhẫn: "Hạ trắc phi là người râu ria mà thôi , Thư Nhi sao chứ."

      Lưu Uyển Thanh mím môi: " có việc gì, cũng may vết thương , mấy ngày sau chú ý chút cũng để lại dấu vết, chẳng qua thiếp thấy có lẽ Hạ trắc phi phải cố ý, mới vừa rồi thiếp có hỏi Thư Nhi, Thư Nhi thích mùi hương khó ngửi người Hạ trắc phi, sợ là vì vậy mới thành nhích tới nhích lui ."

      "Náng đó, chính là quá đơn thuần, tay mình có đồ bén nhọn chẳng lẽ nàng biết sao? Nàng nghĩ cái gì trong lòng gia trong hiểu ràng, chỉ tiếc. . . . . ." Chỉ tiếc nương làm điều đó, sợ là thể nào thôi.

      Vươn tay vuốt ve gò má Lưu Uyển Thanh: "Mấy ngày nay thấy nàng có vẻ gầy trông thấy, bên chỗ Thư Nhi nàng cần cái gì cũng tự thân tự lực , giao cho bọn người Đông Mai là được, cũng là người nàng tin được. Gia thấy nàng hôm nay như vậy mà đau lòng."

      "Gia, nếu như lòng thương thiép, ban đầu cũng . . . ." đến đây Lưu Uyển Thanh cong khóe môi, còn Lục Khang lại thuận thế hôn xuống, đợi đến khi nếm đủ tư vị trong miệng nàng mới lưu luyến buông ra.

      "Chúng ta sớm nghỉ ngơi chút thôi." xong liền gọi Đông Mai tiến vào Thư Nhi ôm , ôm lấy Lưu Uyển Thanh, dịu dàng đặt nàng ở giường, vừa cẩn thận dịch tốt chăn cho nàng, sau đó mới nằm xuống vươn tay ôm nàng.

      Hạ trắc phi có chút sững sờ nhìn Vi tỷ trong nôi.

      Sau lưng, Hạ ma ma khuyên nhủ: "Chủ tử, người chớ suy nghĩ lung tung , người còn trẻ đương nhiên vẫn có cơ hội có con nữa."

      "Người khác cũng thôi, ma ma ngươi cần gì phải khuyên ta như thế, sợ là có cơ hội đâu, dù sao tuổi Vương Gia cũng còn trẻ, mỗi lần đều lao lực như vậy. Ta chỉ muốn cầu xin đứa con trai để phòng thân thôi phải sao, nhưng vì sao ông trời cho ta cơ hội chứ, ta cũng phải muốn gì khác, vì sao tỷ tỷ tin ta chứ."

      "Chủ tử, bằng lão nô lại tìm phương pháp bí truyền khác?"

      Hạ trắc phi nhíu mày cái, tùy tiện : " , dù sao tháng này ta cũng thể ra khỏi viện."

      "Chủ tử, người thể ra khỏi viện, nhưng Vương Gia có thể tới đây, phải sao, người đừng lo lắng."

      Trong mắt Hạ trắc phi lộ ra tia tính toán, rồi vẫy Hạ ma ma lại bên cạnh thầm mấy câu.

      tháng này Hạ trắc phi xuất viện, bắt đầu mấy ngày nay Lộ Vương phi cũng đối với nàng hòa ái hòa thân , nhưng càng về sau thái độ càng lạnh nhạt, sợ là mấy ngày sau gây phiền toái cho nàng, cũng may khi đó Hạ trắc phi cũng kết thúc cấm túc rồi. Nghĩ tới đây, khóe miệng Lưu Uyển Thanh lộ ra nụ cười. . . Xem ra cuộc sống này như trò đùa a.

      Lại nghĩ đến mới có mấy ngày nữa, thân thể nàng dưỡng tốt, đến lúc đó. . . có chút nhíu mày, sợ hãi là thể nào, thậm chí có chút mâu thuẫn. . . . . .

      "Chủ tử, người nghĩ gì thế? đại thiếu gia ngủ rồi."

      "À?" Lưu Uyển Thanh lấy lại tinh thần, nhìn Thư Nhi nằm trong chiếc nôi lớn, vẻ mặt mang ôn nhủ: "Ta nhớ tới chuyện hôm đó Thư Nhi muốn ngủ nôi, khuôn mặt bé đỏ bừng ấy là đáng vô cùng."

      Đông Mai cũng cười cười: "Đúng vậy a, đại thiếu gia đúng là người đáng , nhưng chủ tử. . . người cũng nên tính toán cho mình, mặc kệ như thế nào, mặc dù giờ đại thiếu gia thân thiết với người, nhưng cái gì cũng so bằng ruột thịt a."

      Lưu Uyển Thanh cười cười, thằng bé chính là con ruột của ta, nhưng mà chỉ có mình ta biết mà thôi.

      ---hết chương 63-----
      Last edited by a moderator: 15/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :