1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ vợ kế - Uyển Tiểu Uyển (TS, gia đấu) (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 54

      Editor: Camtusori

      "Vương gia, thiếp sợ là thế tử phi thích thiếp rồi, bây giờ nên làm thế nào cho tốt đây? Nếu thiếp lại nhận lỗi lần nữa vậy?" Hạ trắc phi ngồi đùi Lộ Vương, ánh mắt ưu sầu càng khiến Lộ Vương thêm thương. Lộ Vương nhịn được trả lời nàng: "Hạ nhi, cần suy nghĩ nhiều, ta thấy Uyển Thanh cũng là mội người hiểu lí lẽ, tự nhiên oán trách nàng đâu, huống hồ nàng chỉ là bị tiện tỳ kia lừa gạt."

      Ôi, Hạ trắc phi sâu kín thở dài, vẻ mặt cùng ánh mắt bi thương cứ như thể thương hại cho muôn dân trăm họ! Sợ rằng nghĩ mình là Bồ tát phổ độ chúng sinh đây.

      "Thiếp nghe Yên Ngọc sống tốt lành lại bị đánh chết, mà Yên Nhiên cũng bị đánh mất nửa cái mạng, sợ sau khi đến thôn trang rồi cũng thể chịu được mấy ngày. Thiếp biết thiếp nên ra vẻ buồn khổ như vậy, chỉ là Phật chúng sinh bình đẳng, con kiến hôi cũng là mạng sống, huống là người đây? Mặc dù là tỳ nữ nhưng cũng là có cha mẹ, từ lúc thiếp sinh ra Vi Nhi, liền hiểu được tấm lòng thương nữ nhi của mẫu thân. Các nàng cũng là có cha mẹ, lại vừa là gia đình nô bộc sống trong Vương phủ của chúng ta. Vương gia, thiếp có cầu quá đáng, mong Vương gia có thể đáp ứng, thiếp cảm kích vô cùng."

      Vẻ mặt Lộ vương thương , ôm chặt Hạ trắc phi: " Hạ Nhi ngoan, nàng , chỉ cần có thể làm được, bản vương nhất định thực cho nàng."

      mặt Hạ trắc phi ra vẻ vui mừng: "Vương gia, người tất nhiên là có thể làm được, chính là thiếp muốn tặng bạc cho cha mẹ của Yên Nhiên và Yên Ngọc, cần phải lấy tiền trong phủ ra, thiếp thế nhưng có tiền riêng." xong còn nhìn Lộ Vương nở nụ cười đẹp đẽ.

      Lộ Vương thấy vậy, tất nhiên là mang vẻ mặt tràn đầy tình cảm nhìn nàng: "Chút chuyện này, lát nữa bản vương phân phó."

      " Vương gia, thiếp có thể hay "

      "Có thể làm cái gì?"

      "Thiếp có thể đến chùa Từ An chuyến hay , mời sư phụ làm phép siêu độ cho hai tỳ nữ ấy, mong các nàng có thể sớm này đến thế giới cực lạc, thuận tiện cầu phúc cho thế tử, dù sao người thế tử có sát khí quá nặng, sợ đến lúc đó ảnh hưởng tuổi thọ." đến đây, Hạ trắc phi hoảng sợ che miệng, vội vã giãy dụa muốn thoát ra khỏi lòng Lộ Vương, quỳ mặt đất: ", , , Vương gia, thiếp có ý nguyền rủa thế tử, Vương gia, thiếp chỉ muốn....Vương gia, thiếp đáng chết."

      Lộ vương nâng Hạ trắc phi dậy: "Sau này được những lời như vậy nữa, đương nhiên bản vương biết nàng có ác ý, nhưng đừng để người khác nghe được lời này."

      Hạ trắc phi gật đầu, Lộ Vương giúp nàng lau giọt lệ nơi khóe mắt, Hạ trắc phi ghé vào trong lòng Lộ Vương thào: "‘Quân như bàn thạch, thiếp như bồ vi (Ý là chàng cứng rắn, thiếp mềm mại). ‘Bồ vi nhân như tơ, bàn thạch vô dời ’. Vương gia, thiếp rất mong có kiếp sau, thiếp có thể gặp được Vương gia, chúng ta ở trong thôn núi. Vương gia đánh cá, thiếp ở nhà dệt vải, Vi Nhi vẫn là con của chúng ta, vậy tốt biết bao, là có bao nhiêu đẹp đẽ."

      Trong lòng Lộ vương thoải mái, vuốt lưng Hạ trắc phi, cầm lấy đôi tay bé mềm mại của nàng: "Dệt vải làm việc nhà, Hạ Nhi sợ khổ cực sao? Nếu như bản vương chỉ biết đánh cá làm sao có thể cho Hạ Nhi cuốc sống cẩm y ngọc thực đây!"

      mặt Hạ trắc phi lộ ra tia buồn khổ, lại mang đầy vẻ hy vọng: "Nếu như có ngày đó, tốt biết bao nhiêu, dệt vài làm việc nhà, dù cho có phải xuống ruộng làm việc, thiếp đều nguyện ý cầu gì khác. Nếu như điều này có thể, cùng sống đời với Vương gia như đôi phu thê, dù cho thiếp có phải chết ngay bây giờ, cũng cam tâm tình nguyện."

      Lộ Vương cảm động che miệng Hạ trắc phi: "Ngoan, cho nàng những lời bậy bạ này, nếu như có kiếp sau, ta vẫn là Vương gia, nàng là vương phi của bản vương! Tất nhiên bản vương đồng ý với nàng cả cuộc đời sống với nhau như phu thê."

      "Vương gia "

      "Hạ nhi "
      --- ------ ------ --------

      Lưu Uyển Thanh theo Lục Khang trở về viện của mình, nhìn cửa viện treo biển 'Uyển Uyển' liền ngừng bước chân lại.

      "Đây là do đích thân chủ tử viết." Tiểu Mễ Tử đứng bên , còn Lục Khang lại nhàn nhạt phun ra hai chữ: "Lắm miệng."

      Lưu Uyển Thanh mím môi, bước nhanh đuổi kịp Lục Khang: "Gia, hôm nay Hạ di nương.... "

      Lục Khang hé mắt " cần lo lắng, nếu như bà ta dám náo loạn, nàng cũng cần phải cố kỵ làm gì."

      Mới vừa bước vào sân, liền thấy Trúc Lục vội vàng chạy tới: "Chủ tử, thế tử gia mau cứu Đông Mai."

      Lưu Uyển Thanh kinh hãi: "Đây là thế nào?" chờ Trúc Lục mở miệng, trong viện bất chợt vang lên tiếng kêu rên. Tiểu Mễ Tử vội vã chạy vào.

      "Lớn mật, cẩu nô tài! Còn mau thả Đông Mai nương ra!"

      Lúc này Đông Mai bị đánh vài roi, cắn răng nhờ Tiểu Mễ Tử đỡ lên, thân thể của ma ma có máu mặt kia phát run khi thấy Lục Khang và Lưu Uyển Thanh chạy tới.

      Lưu Uyển Thanh thấy Đông Mai có chuyện gì lớn, thở phào nhõm, nhưng nắm tay trong ống tay áo gắt gao siết chặt, ... đáng khen cho cái chiêu hạ uy này!

      Ma ma vội vàng quỳ xuống đất: "Thế tử gia, tiện tỳ chẳng biết phân biệt tôn ty này lại dám xem qui củ Vương phủ ra gì , cho lão nô lấy khăn trải giường, lão nô, lão nô giành được khăn trải giường thấy đó ngoài chút dơ bẩn ra lại hề có vết máu. Đương nhiên, thế tử phi biết, nhất định là kẻ ăn cây táo, rào cây sung này giấu . Lão nô muốn ép hỏi nàng ta lấy ra."

      Lưu Uyển Thanh khi còn bé cứu mẹ cũng phải chuyện tất cả mọi người đều biết, lúc trao đổi thiếp canh với Lục Khang cũng đem lí do năm đó báo cho Lộ Vương phi biết, vậy nên chắc chắn ma ma này phải do Lộ Vương phi phái tới.

      Lưu Uyển Thanh hề đoán sai, ma ma trước mắt nàng chính là nương của Yên Ngọc, tại vương phủ này cũng có máu mặt, khi biết nữ nhi của mình sống tốt lại bị đánh tới chết như thế, tất nhiên trong lòng mang oán hận cuồn cuộn. Cùng với ma ma trao đổi hồi, sau cùng lại nghe Vương phi hề phái người đến muốn lấy khăn trải giường kiểm tra trinh tiết, Chương ma ma liền nghĩ rằng Vương phi có bất mãn với thế tử phi, liền muốn tự mình thay chủ tử phân ưu, chỉ chiếc khắn trinh tiết khăn nhưng cũng lên được, dù sao nếu Vương phi phân phó, bà là ma ma của Vương phủ này nhất định phải cho mình con đường sống.

      Vốn Tiểu Mễ Tử muốn thay đổi người hoàn toàn, nhưng bởi vì phải vội vã tiến cung nên định sau khi trở về mới an bài, lúc này mới tạo điều kiện cho ma ma này thừa cơ lẻn vào.

      Chương mụ mụ cũng may, thấy khăn trải giường trắng ngoài chút dơ bẩn ra hề có máu xử nữ chứng tỏ trinh tiết, liền xác định rằng thể nào thế tử phi cùng bị đuổi khỏi Vương phủ. Nhưng đợi nửa ngày có động tĩnh, liền tự mình hành động. Đáng ra nên nể mặt Vương phủ, chuyện này tự nhiên phải giấu kín rồi đưa ra lí do thế tử phi bị bệnh nặng chẳng hạn rồi lặng lẽ giải quyết. ngờ bà ta lại tự ra tay, dẫn người tới thu thập hai đại nha đầu bên người Lưu Uyển Thanh, mới bắt đầu xử lí Đông Mai, ngờ lúc này Lưu Uyển Thanh và Lục Khang trở về.

      Lúc này, Lưu Uyển Thanh hận thể đánh chết tươi kẻ điêu nô này, ngờ nàng vừa bước chân vào vương phủ lại xuất đống chuyện rắc rối, lại thêm chuyện Hạ trắc phi được sủng ái, đến lúc đó nhất định Lộ Vương thêm bất mãn với nàng, cái danh độc phụ sợ là chạy thoát. Vương phi cũng hề quá thích nàng, hôm nay có thể thuận lợi vượt qua như vậy, nhìn nàng với ánh mắt vui vẻ như vậy chỉ sợ là vì ngồi xem vở kịch nàng xung đột ầm ĩ với Hạ trắc phi. Nhất định bà cho nàng quá thoải mái, nhưng việc này chính là thể nhịn, nhịn xuống chứng tỏ nàng chỉ là người có tính cách yếu đuối, đến lúc đó sợ là vài kẻ lại vội vàng gây khó dễ thêm cho nàng .

      Lưu Uyển Thanh cắn môi dưới, hơi nhắm mắt lại. Bộ dáng quật cường này rơi vào trong mắt Lục Khang, Lục Khang híp mắt cái: "Loạn côn đánh chết cho gia!"

      Lưu Uyển Thanh bỗng nhiên mở mắt, làm như vậy bề ngoài chính là bảo vệ nàng nhưng thực tế chính là đem đẩy nàng lên đầu sóng ngọn gió, đây là vì sao? Lẽ nào tất cả nhưng thứ đêm qua đều là giả! Trong mắt chỉ là chơi đùa lúc phát tiết sao?

      để ý Lưu Uyển Thanh ngờ vực vô căn cứ, Lục Khang kéo tay nàng vào phòng. Lưu Uyển Thanh cười tự giễu, quả là tự nàng đa tình phải sao.

      Vẫn quan tâm Lưu Uyển Thanh, tất nhiên Lục Khang thấy được vẻ mặt tự giễu của nàng, khỏi nhíu mày: "Thế nào? Gia giúp nàng xả hết giận mà nàng còn hài lòng cái gì? Vương phủ giống như Hầu phủ, có nhiều kẻ ác tâm hơn, nàng tiếp tục nhẫn nhịn mà chịu phản kích sao!"

      Thấy Lưu Uyển Thanh ngốc lăng đứng ở bên nghĩ ra, Lục Khang thở dài: ra cho nha đầu này, nàng còn tưởng rằng muốn hại nàng phải ? Chỉ đành đưa tay kéo nàng ngồi vào trong lòng mình, nắm cằm của nàng, bắt nàng phải ngẩng đầu nhìn vào mắt , lại thấy khóe mắt khuôn mặt quật cường ấy đỏ ửng lên, chỉ tiếc rèn sắt thành thép mắng nàng: "Nàng chỉ biết nghĩ nghĩ tới mười sao, nàng cho Gia là thằng ngốc sao?Cho dù Gia thương nàng, gia cũng để nàng phải chịu ấm ức trước mặt Gia, nàng chịu xỉ nhục như thế Gia được đẹp mặt sao?"

      Lưu Uyển Thanh mím môi cái: "Là thiếp phải, khiến Gia mất thể diện."

      Lục khang khẽ nhíu mày: "Lời này Gia chỉ lần, nàng nhớ kỹ. Vương phủ giống như Hầu phủ, trước khi làm việc gì nên đem nguyên tắc trong Hầu phủ dùng trong Vương phủ. Tại trong Hầu phủ, nàng trực tiếp hạ lệnh đánh chết nô tài là chuyện lớn, nhưng ở Vương phủ đó là ở bình thường, chẳng qua, đừng nàng là là thế tử phi, gia là thế tử, coi như chỉ là người như Chương ma ma lúc này cũng có quyền đánh chết nha đầu thô sử rồi đều! Mạng của hạ nhân ở Vương phủ đáng bao nhiêu tiền,lúc nãy nàng cố kỵ dám phạt bọn chúng chúng biết nàng sợ hãi, dựa vào sợ hãi này của nàng để mưu tính thêm khiến cho nàng càng phiền não.

      Tuy rằng cha ta cưng chìu Hạ trắc phi, nhưng những chuyện nguyên tắc ông hồ đồ, nàng đừng bây giờ là Gia hạ lệnh, cho dù lệnh này là do nàng tự hạ xuống, ông có biết cũng để ở trong lòng. Hạ nhân làm sai nên đánh chết, hơn nữa nàng lại là thế tử phi. Tương lai gia tiếp nhận Vương vị lúc đó nàng là Vương phi, nếu như cứng rắn chút làm sao có thể quản lí hậu viện Vương phủ đây? Hiểu chưa!"

      Lưu Uyển Thanh bừng tỉnh đại ngộ nhìn Lục Khang, đúng vậy, ngày xưa nàng tiếp quản Hầu phủ, Hầu phủ ở trong mắt người ngoài là gia tộc lớn, nhưng trong mắt Vương phủ lại là cái gì hết.

      Hiểu được mọi chuyện, khuôn mặt nhắn của Lưu Uyển Thanh khỏi đỏ lên, tự nhận thấy bản thân mình quá non rồi, coi như dù nàng sống hơn người khác đời sao! Vị trí của nàng ở đời này quá khác so với đời trước, nếu như mình hôm nay còn là di nương thôi, chỉ cần dựa vào kinh nghiệm đời lăn lộn phong sinh thủy khởi (gió khắp nơi để mọi vật sinh ra , nước đến đâu mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc.) bản lĩnh khiến cho nam nhân vì nàng mà ái thiếp diệt thê nhất định có. Cho dù nàng có là vợ cả của hộ gia đình giàu có bình thường, nàng cũng có bản lĩnh khiến cho thiếp thất của phu quân phải sống thành dễ bảo, nhưng bây giờ nàng là thế tử phi, suy nghĩ bất cứ chuyện gì cũng thể chật hẹp như vậy được.
      Last edited by a moderator: 29/3/15
      Phong Vũ Yên, Lim-0403, tart_trung10 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 55

      Editor: Camtusori

      Quả như Lục Khang , việc xử trí Chương ma ma vẫn hề gây ra gợn sóng gì ở Vương phủ. Chồng của Chương ma ma chính là quản chuồng ngựa cầu xin chỗ Hạ trắc phi, Hạ trắc phi nghe chuyện lại khóc đến đáng thương, đương nhiên là trưng ra cái bộ dạng như đến ngày tận thế, sai đại nha đầu bên cạnh cầm hai mươi lượng bạc cho liền xua .

      Người ngoài rồi, Hạ trắc phi thở dài: "Ai, mạng người trong Vương phủ này chỉ như cỏ rác thôi."

      "Đúng vậy, vị thế tử phi kia cũng quá độc ác, mới vào cửa hai ngày, tay dính máu của ba người."

      "Xuỵt! cho phép ngươi bậy, lời này truyền ngoài, cho dù ngươi là người bên cạnh ta, ta cũng thể nào đảm bảo tính mạng cho ngươi. . . Ôi. . . Ai bảo ta chỉ là tiểu thiếp đây, trước khi làm việc gì cũng luôn luôn phải nghĩ nghĩ lại vô số lần, làm sao tỷ tỷ có thể hiểu, nhưng ta với tỷ ấy giống nhau, ta chỉ muốn...muốn tình cảm của Vương gia, chỉ cần có được tình của Vương gia là ta thỏa mãn rồi, chỉ tiếc tỷ tỷ tin ta, luôn cho rằng ta muốn đoạt quyền."

      "Chủ tử, người đừng lo lắng, chắc chắn ít lâu nữa Vương phi hiểu, hơn nữa còn có Vương gia tin tưởng người mà."

      "Ai, sớm biết như vậy lúc trước ta cũng để cho Yên Nhiên cùng Yên Ngọc sang viện thế tử phi đâu, lúc ấy ta nghĩ như vậy cũng phải vì muốn làm khó Vương phi như thế, chỉ là muốn tạp mối quan hệ tốt với thế tử phi mà thôi, ôi. . . Quên ngươi lấy trăm lượng bạc ra, đưa đến Từ An tự coi như là ta muốn thêm chút dầu vừng siêu độ cho Chương ma ma là được rồi, cầu mong cho bà ta nhanh chóng về thế giới cực lạc."

      "Chủ tử, tấm lòng của người lương thiện."

      Đương nhiên, còn chưa đến tối, màn này truyền khắp Lộ Vương phủ.

      Đương nhiên Lưu uyển Thanh cũng nghe được, nhìn Trúc Lục bên cạnh càng càng tỏ vẻ tức giận, để ly trà trong tay xuống: "Được rồi, được rồi, chút chuyện này cũng đâu đến nỗi."

      "Chủ tử, nô tỳ sống tới giờ nhưng vẫn chưa thấy người nào thích giả mù sa mưa như thế, nghe ý tứ lời trong lời ngoài xem, bà ta là Bồ Tát sống, người lại chẳng khác nào kẻ ác độc, chúng ta chỉ mới vào Vương phủ thế nhưng hai việc đâm vào chỗ chúng ta lại đều do Hạ trắc phi giở trò quỷ phía sau. Chủ tử, nô tỳ nghe , bên nhà mẹ đẻ của Hạ trắc phi còn có người cháu , khẳng định là có ý muốn nhét vào chỗ thể tử gia, chúng ta thể đề phòng việc này."


      Lưu Uyển Thanh đứng lên ngồi ở trước bàn trang điểm, Đông Mai rất hiểu ý tiến lên giúp đỡ Lưu Uyển Thanh tháo búi tóc dài phức tạp ra, lại cẩn thận dùng lược chải chuốt lại, mở miệng : "Chủ tử, Trúc Lục cũng rất có đạo lý, chúng ta thể phòng. Ngày mai, đợi lúc người từ Hầu phủ trở lại Thúy tỷ tỷ tới , nếu buổi tối chủ tử với Thế tử gia câu, ma ma trong viện của chúng ta để cho Thúy Nhi tỷ tỷ làm là được, như vậy chúng ta liền ổn định lại. Cũng hạn chế Hạ trắc phi lộng hành hay ít người có ý tốt , muốn nô tỳ thấy, xem ra Hạ trắc phi này vẫn rất có phân lượng ở trong lòng Vương gia, đến lúc đó nhỡ đâu Vương Gia hiểu lầm chủ tử, dù là Thế tử gia cũng thể che chở người được. . ."

      Lưu Uyển Thanh vỗ vỗ tay Đông Mai, lại xoay người nhìn Trúc Lục : "Kiểu từ bi này chỉ là diễn trò mà thôi, người sáng suốt đương nhiên có thể nhìn ra được, nếu ta lời đồn đãi này phải có mới tốt, lên chỗ hở, cũng tạo cơ hội giúp chúng ta bắt được chỗ hở. Các ngươi nghĩ vì sao trượng phu của Chương ma ma phải bỏ qua nương mà tìm Hạ di nương khóc lóc kể lể uất ức chứ? Hạ di nương dù cho được cưng chiều đến đâu, nhưng nương vẫn là đương gia chủ mẫu của Vương phủ này, thế nào trong chuyện này cũng là Hạ di nương cũng có lý , nàng ta là Bồ Tát chi tâm, góp trăm lượng dầu vừng tiền bạc cho Từ An tự, hơn nữa Yên Ngọc cũng có thể góp toàn bộ hai trăm lượng, mà lại chỉ cho quản chuồng ngựa có hai mươi lượng. Ngươi cảm thấy trong lòng tên quản phòng ngựa kia cảm ơn Hạ di nương sao, ta nghĩ chỉ có oán hận nàng ta vì sao đem hai trăm lượng này cho đấy?"

      Dù sao Trúc Lục cũng là nha đầu thông tuệ, bằng Lưu Uyển Thanh cũng mang theo nàng xuất giá, bừng tỉnh đại ngộ: " Đúng vậy, nô tỳ hiểu được đạo lý thăng mễ ân đấu mễ cừu này ( thăng gạo dưỡng ân nhân, đấu gạo dưỡng kẻ thù)." xong con ngươi lại xoay chuyển, Lưu Uyển Thanh thấy vậy cười : "Ngươi đừng có mà sinh tâm tư khác, trước tiên cứ ghi nhớ chuyện này chút là được, chờ ngày mai ta trở về Hầu phủ ngươi hãy đưa cho quản chuồng ngựa ấy trăm lượng bạc, cần ta dạy cho ngươi cái gì chứ, nhưng cũng đừng để lộ ra chuyện này."

      Trúc Lục liền vội vàng gật đầu lên tiếng: "Chủ tử người cứ yên tâm , đến lúc đó nô tỳ đây là tiền đồ cưới riêng của người, người cũng chỉ là người mềm lòng, nhưng quy củ trong Vương phủ này quá nghiêm cẩn, người cũng biết chuyện gì xảy ra với Yên Ngọc và Chương ma ma, chỉ là đầy tớ mà sống chết vẫn như thế biết đúng mực, hừ. . . Chỉ cần người đó phải kẻ ngu ngốc, tự nhiên có thể suy nghĩ hai."

      "Quỷ nha đầu."

      Gần tối, thời điểm Lục Khang vào viện liền thấy bàn bên ngoài dọn ra vài mâm thức ăn, vẫn còn phát ra hơi nóng. Đẩy ra rèm vào, Trúc Lục thấy vậy vội vàng hạ thân hành lễ, sau đó nhàng lui xuống.

      Lúc này, Lưu Uyển Thanh đổi bộ thường phục, giữ nguyên áo lệch qua giường, trong tay còn ôm quyển sách. Lục Khang thấy vậy khóe miệng hơi nhếch lên, ngồi xuống vươn tay vuốt ve gương mặt của nàng. . . có lẽ thoải mái, theo bản năng Lưu Uyển Thanh phất phất tay, tự nhiên bị Lục Khang nắm lấy. . . mơ mơ màng màng mở mắt: "A. . . Gia, người trở lại."

      "Có cảm thấy chút uất ức nào sao?"

      Lưu Uyển Thanh lắc đầu cái: "Là thiếp nghĩ quá hạn hẹp."

      "Nghĩ thông suốt là tốt rồi." xong Lục Khang liền nâng đôi tay lên, khẽ hất cằm làm bộ dáng đại gia. Lưu Uyển Thanh thấy vậy cũng biết đứng dậy, tự mình giúp Lục Khang thay áo ngoài, mặc vào bộ thường phục, lại phân phó Trúc Lục chuẩn bị nước nóng, quên hỏi thăm Lục Khang: "Gia, người ở bên ngoài dùng bữa chưa?"

      Lục Khang gật đầu cái: "Ăn nhiều lắm, giờ có chút đói bụng."

      "Vậy thiếp bảo Đông Tú làm vài món ăn cho gia thử qua được ? Quá muộn, ăn nhiều quá cũng tốt."

      "Gia sợ quá no, ăn xong rồi làm chút vận động với nương tử cho tốt, nương tử thấy sao?"

      Khuôn mặt của Lưu Uyển Thanh đỏ lên, lời Lục Khang cũng quá mức rang. Tất nhiên nàng hiểu động tác là cái gì, cũng nữa, đẩy rèm thẳng ra ngoài, dĩ nhiên tất nhiên quên quăng ánh mắt xem thường cho Lục Khang, cũng lưu ý thấy cái khóe miệng càng ngày càng vểnh lên của .

      Đêm. . . Đợi lúc Lục Khang nhớ tới ‘ Mai Khai Nhị Độ ’, Lưu Uyển Thanh kéo cánh tay của nhàng lay động van nài: "Gia, người đau lòng cho thiếp , sáng sớm ngày mai còn phải . . . ngày mai chúng ta còn phải về nhà mẹ thiếp, chung quy người đừng để cho sáng mai mắt thiếp lại có quầng thâm được , vậy. . . vậy tốt lắm."

      Lục Khang tất nhiên hiểu nương coi trọng buổi về nhà thăm cha mẹ như thế nào, liền gật đầu cái, có chút cam tâm tình nguyện lật từ người Lưu Uyển Thanh xuống, lại quên ôm nàng vào trong lòng, cố định tốt.

      " Chuẩn bị xong danh mục quà tặng cho ngày mai rồi hả ?"

      Lưu Uyển Thanh gật đầu cái: "Buổi chiều nương phái Thôi ma ma tới đây đưa phần danh mục quà tặng, đó cũng chuẩn bị rất đầy đủ hết, thiếp lại chọn trong hai cây Nhân Nham nương cho thiếp bỏ thêm vào đó, gia muốn nhìn danh mục quà tặng chút sao?"

      Lục Khang khép hờ mắt : " cần, sáng mai lấy hai khối Tử Tinh Động trong khố phòng bỏ thêm vào."

      "Vậy quá nhiều chứ?" Dù sao hai khối trang trí Tử Tinh Động cũng là vật tinh khiết, đầu năm nay rất hiếm có, sợ rằng cả Vương phủ trừ con khối này cũng chỉ còn có viện của lộ Vương phi là bày được đôi.

      "Đây là gia đồ đạc của gia, để cho nàng nàng cầm ."

      Lưu Uyển Thanh thấy vậy cũng từ chối nữa, nếu nàng lại có vẻ mang chút giả dối phải sao, chỉ đành phải tiếng cám ơn, sau lát mới nghe được tiếng trả lời bên tai. đúng là người tính cách hiếm có, khóe miệng Lưu Uyển Thanh khỏi khẽ nhếch.

      Hôm sau trời vừa sáng, Lưu Uyển Thanh liền mở mắt, ra từ sau nửa đêm nàng còn buồn ngủ, nhưng vẫn cưỡng ép mình nhắm mắt , chỉ sợ hai mắt sưng vù khiến nương hiểu lầm.

      vất vả nhịn đến giờ Mẹo, Lưu Uyển Thanh mới nằm nổi nữa, nhưng thấy Lục Khang bên cạnh còn ngủ, liền rón rén vượt qua người , mang giày xong ra ngoài phòng.

      Lúc này ngoài cửa, hai người Trúc Lục cùng Đông Mai nghe thấy tiếng động vội vàng nhàng mở ra cửa phòng, thấy Lưu Uyển Thanh ra ngoài, khỏi liếc mắt nhìn nhau: chủ tử đúng là nóng lòng, cũng may chuẩn bị đầy đủ.

      " giọng chút, gia còn chưa tỉnh." Lưu Uyển Thanh giọng dặn dò.

      Đợi sau khi rửa mặt xong, nghe được bên trong có tiếng động, nàng vội vàng vào liền thấy Lục Khang mở mắt, Lưu Uyển Thanh cười xin lỗi, Lục Khang thấy vậy hé mắt: "Hừ, sớm biết vậy tối qua gia nên bỏ qua cho nàng dễ như vậy."

      Lưu Uyển Thanh mới ngu tới mức cãi vã với vào lúc này, vội vàng biểu có chút chân chó, hầu hạ đứng dậy, lần này Lục Khang cũng có chút bất đắc dĩ.

      Sau khi ăn qua loa bữa sáng, Lưu Uyển Thanh xoay người vào trong phòng thay bộ váy tơ lụa màu đỏ tím, đầu cũng cắm hai chiếc trâm vàng, lắc lắc đầu xoay người nhìn Lục Khang: "Gia, đẹp mắt ?"

      Lục Khang ho khan tiếng: " còn sớm đâu, sửa soạn xong rồi cùng gia thỉnh an nương." xong cũng chờ Lưu Uyển Thanh xoay người bước ra cửa.

      Lưu Uyển Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, là muốn làm nũng lần cũng khó khăn , trừ. . . trừ lúc ở giường thôi... còn lại lúc nào cũng nghiêm mặt như vậy.

      Mới ra khỏi viện, chỉ thấy vài người cùng mặc y phục đỏ tím, thiếu nữ chải tóc mây ôm đứa ba bốn tuổi vội vội vàng vàng mang theo hai nha đầu và hai gã sai vặt chạy đến chỗ mình.

      Thấy Lục Khang, dĩ nhiên thiếu nữ tự động bỏ qua Lưu Uyển Thanh, quỳ mặt đất khóc ròng : "Chủ tử, chủ tử, này làm sao có thể được, buối sáng tiểu thế tử đột nhiên bị sốt, tới giờ vẫn chịu hạ nhiệt , nô tỳ. . . . Nô tỳ biết nên làm sao...làm sao hết."

      Lưu Uyển Thanh khẽ hoảng. . . Đông Mai vội vàng đỡ lấy nàng, mặt cũng có vẻ lo lắng: hôm nay là ngày lễ lớn tiểu thư về nhà thăm cha mẹ, thành tế Chi Lễ còn chưa được ! Nếu bởi vì đứa bé này mà làm muộn. . . nhất định tiểu thư thành trò cười mất!

      Lục Khang cau mày, hừ lạnh: " Nếu Thư nhi sốt, sao ngươi sao dám ôm nó ra ngoài hứng gió chứ!"
      Nha đầu đụng pải Lưu Uyển Thanh quỳ mặt đất, thân thể run lên vội vàng : "Là vì trong miệng Thế tử vẫn luôn gọi cha, nô tỳ nóng lòng mới. . . Chủ tử, là nô tỳ đáng chết, nô tỳ hấp tấp!"

      Lục Khang cũng trực tiếp ôm lấy Thư nhi, mà lại phân phó Tiểu Mễ Tử mời thái y, dĩ nhiên sắc mặt của nha đầu quỳ này trắng xanh. . . Lúc này mới ra vẻ như chú ý thấy Lưu Uyển Thanh , lại tỏ vẻ giật mình khi thấy mình mặc y phục cùng màu với Lưu Uyển Thanh. . .Sau đó làm ra vẻ mặt vô tội khiến người khác cực kì khó chịu!
      là sóng trước chưa khỏi sóng sau lại ập đến, Vương phủ này đúng là "nước sâu như biển" a!

      --- ------ -----hết chương 55---- --------

    3. oxy501

      oxy501 Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      122
      cái vương phủ này đúng là rắc rối mà. Có những kẻ ko thấy tếm gương phía trước mà cứ liều mạng

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 56

      Editor: Camtusori

      ( tới phân đoạn mình thích nhất trong truyện..nên trong thời gian này mình ngâm mắm hai truyện kia của mình và tập trung cho Thứ nữ !!! Mong các bạn ủng hộ mình nha ~~~~ mình thích cmt ^_^ )

      Dĩ nhiên chuyện Thư Nhi bị sốt cũng truyền đến tai Lộ Vương phi, nhìn hai người thỉnh an bà chút, hơi nhíu nhíu mày. Lời muốn để cho Lưu Uyển Thanh về nhà thăm cha mẹ trước hoặc là đợi khoảng ba ngày nữa hãy về nhà cha mẹ đến khóe miệng, lại nghe Lục Khang : "Con cùng với Uyển Thanh về trước, cố gắng trở lại sớm, bên chỗ Thư Nhi làm phiền nương quan tâm chút."

      Lộ Vương phi thấy vậy thở dài, để ly trà trong tay xuống: "Ôi, con hãy yên tâm , dù sao đứa đáng thương ấy cũng là cháu ruột của ta, tất nhiên ta chăm sóc tốt. . . đừng quá buổi trưa là. . . Ôi, sớm về sớm là được." lời này dĩ nhiên là nhìn Lưu Uyển Thanh mà , vẻ mặt Lưu Uyển Thanh lộ ra chút được tự nhiên, mấp máy cái miệng nhắn vội vàng xưng "vâng".

      Lộ Vương phi thấy nàng thức thời như thế, nụ cười mặt liền hơn chút, quay sang với Thôi ma ma bên cạnh: "Ngươi , đem hai tấm vải gấm trong khố phòng ra đưa cho thế tử phi mang về chung."

      Đây là bồi thường sao? Trong lòng Lưu Uyển Thanh khỏi có chút cười tự giễu, nhưng mặt vẫn làm ra dáng vẻ cảm kích. Lục Khang hé mắt. . . thầm nắm tay thành quyền, dù sao Thư Nhi cũng là hài tử đầu tiên của , làm sao hoàn toàn để ý được. . .

      Bởi vì trước đó Lưu Uyển Thanh phái người trở lại đưa tin, cho nên mấy người Lưu Đại phu nhân đứng chờ bên ngoài cửa sớm, Lưu Đại phu nhân khẽ thở dài. . .

      "Lão gia, lần này Thanh nhi của chúng ta có bị uất ức nhận gì đây. . ."

      Lưu Đại lão gia khẽ cau mày khoát tay áo: "Được rồi, có thể tới dễ coi lắm rồi, lát nữa nhưng câu mất hứng này cũng đừng ra."

      "Dĩ nhiên là thiếp biết, chỉ là trong lòng vô cùng buồn . . ." Còn đám người Lưu Nhân Quý lại đứng ở bên mím môi gì, tối qua hai đứa Lưu Nhân Hiên và Lưu Nhân Hâm còn suy nghĩ buổi trưa này làm thế nào để tiếp đón tỷ phu này cho tốt, nhưng hôm nay. . . mặt đương nhiên tó ra vẻ uất ức gì, chỉ là trong lòng càng muốn cố gắng tài giỏi hơn, như vậy tỷ tỷ ( muội muội ) mới có thể có cuộc sống thoải mái hơn chút ở trong Vương phủ!

      Đợi Lưu Uyển Thanh xuống xe ngựa, Lưu Đại phu nhân thể kìm nén được nước mắt, tí tách thi nhau rơi xuống. Lưu Đại lão gia thấy vậy cũng tiện gì khác, chỉ có thể đứng bên vừa nhìn Lục Khang "chê cười", lại vừa thúc giục mọi người vào nhanh chút, Lưu lão phu nhân còn chờ.

      Lục Khang rất quy củ hoàn thành tế Chi Lễ, lại cùng đợi ở phòng giữa với bọn người Lưu Đại lão gia hơn canh giờ. Còn Lưu Uyển Thanh lại chuyện với Lưu Đại phu nhân và Lưu lão phu nhân ở bên trong.

      "Mau, để bà nội xem cái, khuôn mặt nhìn thế nào cũng thấy gầy ít. . . Thế tử có đối xử tốt với con ?"

      Lưu Uyển Thanh mím môi nhìn gương mặt rầu rĩ của Lưu lão phu nhân cùng Lưu Đại phu nhân, đỏ mặt gật đầu cái. Lưu lão phu nhân thấy vậy thở phào nhõm: "Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt, như vậy mới có thể phá bỏ lời đồn đãi ấy ." thích nữ sắc sao? trong lòng Lưu Uyển Thanh khỏi có chút châm chọc, hôm nay nàng ngược lại còn hi vọng có thể thích nữ sắc, nếu được thế hai ngày nay nàng đâu phải thê thảm tới mức chịu nổi chứ.

      Lưu Đại phu nhân nâng tay vệt nước mắt: "Đứa bé ngoan, tới giờ có thấy bị chút uất ức nào ?"

      Lưu Uyển Thanh lắc đầu: "Nương, bà nội, hai người an tâm, Thanh Thanh rất tốt, ít nhất bây giờ Thế tử rất tốt với con, chuyện trong viện xem như cũng ổn thỏa, Vương Gia và Vương phi cũng cho con thể diện."

      "Con a. . ." Lưu Đại phu nhân gõ đầu Lưu Uyển Thanh cái, : "Sao lại chỉ biết tốt khoe xấu che, chuyện Hạ trắc phi ngáng chân con sao hả ?"

      "Cũng tính là ngáng chân gì, thế tử gia trực tiếp hạ lệnh đánh chết mấy hạ nhân dó rồi."

      "Đáng đánh! Nô tài có mắt đúng là đáng chết, cũng xem như là giết gà dọa khỉ rồi." Lưu lão phu nhân ngồi bên , lại kéo Lưu Uyển Thanh: "Bà nội sợ đứa như con quá thiện tâm, mềm lòng dám làm những chuyện độc ác ấy, nhưng trong đại viện nhà cao cửa rộng làm sao hoàn toàn sạch được? Đừng Vương phủ, tới Hầu phủ chúng ta những năm gần đây cũng vắng vẻ bớt rồi đấy, năm đó lúc ông nội con còn ra lệnh đánh chết tên nô tài hiểu chuyện tại chỗ này. Cho dù phải là con cái trong nhà hay phải là nô tài làm văn tự bán đứt cũng có người dám bám lấy thả, huống chi là Vương phủ, con nên tự mình đảm đương phía ấy."

      Lưu Uyển Thanh mím môi gật đầu cái.

      "Đứa bé kia. . ." Trong mắt Lưu Đại phu nhân lóe lên tia tàn nhẫn .

      Lưu Uyển Thanhsửng sốt: "Nương, thằng bé bị ngu si rồi."

      "Nhưng nó còn có thể sinh con! Cho dù Đương Kim hoàng thượng cho phép gọi con là Thế tử phi, nhưng dù sao phải nguyên phối (vợ đầu). . . Sau lưng đứa bé ấy lại có Lỗ Vương phủ, đến lúc đó nếu Lỗ vương phủ có những ý tưởng khác, chờ đứa bé kia lớn. . . đưa mấy nương qua đó là chuyện có thể xảy ra, nếu có được đứa bé, chỉ cần là con trai, vị trí thế tử chính là của ! Con phải hiểu được điều này."

      Lưu Uyển Thanh ngớ ngẩn ngay sau đó gật đầu cái, ý tứ của nương làm sao nàng có thể hiểu? Chỉ là. . . khẽ cau mày: "Nương, người để cho con nghĩ lại."

      Lưu Đại phu nhân thấy vậy cũng thêm nữa: "Con suy nghĩ cẩn thận chút, cẩn thận vạn dứt cũng cần, dù sao. . . ôi." xong cũng nhắc lại, liền chút chuyện trong nhà cùng Lưu lão phu nhân và nàng.

      đường trở về, Lục Khang thấy Lưu Uyển Thanh hơi ngơ ngác nhìn vách xe, có chút nhíu nhíu mày: "Nàng thấy uất ức sao."

      Lưu Uyển Thanh "a" tiếng, lấy lại tinh thần nhàng lắc đầu: " uất ức, gia đừng nghĩ vậy."

      Lục Khang thấy nàng như vậy cũng nhiều lời nữa, vốn muốn dỗ cho nàng vui vẻ, lúc này lại làm được, chỉ có thể dựa vào vách xe nhắm mắt.

      Trở lại Lộ Vương phủ thấy nha đầu mặc y phục màu đỏ tím đứng chờ ở ngoải cửa Vương phủ, thấy Tiểu Mễ Tử điều khiển xe ngựa tới đây, khóe miệng nâng lên, sắc mặt vui mừng, đây là chưa tới buổi trưa về, xem ra nàng ta thành công rồi, trong lòng thế tử gia vẫn có tiểu thế tử , ít nhất vẫn còn hơn thế tử phi này nhiều!

      Lục Khang mới nhảy xuống xe, xoay người vừa muốn đỡ Lưu Uyển Thanh, liền thấy nha đầu kia chạy tới, mặt lóe vẻ mặt lo lắng: "Thế tử gia, người trở về, tiểu thế tử càng lúc càng ổn, người mau quay trở lại xem xem."

      Thân thể Lục Khang ngẩn ra, đôi tay nâng lên liền dừng ở trung, ngay sau đó xoay người bước nhanh vào cửa phủ.

      Tiểu Mễ Tử thấy vậy, quay đầu lại liếc nhìn Lưu Uyển Thanh, liền vội vội vàng vàng đuổi theo vào, dĩ nhiên mặt nàng kia thoáng qua tia đắc ý, cũng mau chóng xoay người chạy vào.

      Lúc này Lưu Uyển Thanh còn duy trì động tác khom lưng xuống xe, cũng may Đông Mai phản ứng khá nhanh, vội vàng tiếp được tay của nàng: "Chủ tử, người chậm chút."

      Lưu Uyển Thanh xuống xe ngựa, Đông Mai há miệng muốn gì, nhưng chỉ thấy vẻ mặt Lưu Uyển Thanh như có gì, : "Chúng ta cũng xem chút , dù sao đứa bé kia cũng nên gọi ta tiếng mẫu thân."

      "Vâng"

      Đông Mai đỡ Lưu Uyển Thanh vào.

      Đợi Lưu Uyển Thanh tới cửa viện Trúc Lục đứng tại ngoài cửa viện nhìn ngó xung quang lo lắng, nhìn thấy bóng dáng của nàng vội vàng chạy tới: "Chủ tử, lát nữa ngàn vạn lần xin người đừng tức giận."

      "Thế nào?" Lưu Uyển Thanh nhíu mày.

      Trúc Lục dậm chân: "Tiện tỳ được gọi là Diễm Lệ kia ôm đứa bé chạy vào phòng của người và Thế tử gia, tại đứa bé kia nằm giường của người. . ."

      "Làm sao ngươi ngăn lại chứ!" Đông Mai lo lắng ra tiếng.

      "Làm sao mà ngăn, nhưng nàng dám ôm đứa bé kia xông vào bên trong, phải em sợ làm tổn thương đứa sao, huống chi nàng ta còn mang người theo sau" Vừa nhìn về phía Lưu Uyển Thanh: "Chủ tử, ngài phải cố khoan dung"

      Lưu Uyển Thanh thầm nắm tay thành quyền, hít vào hơi sâu, khinh người quá đáng rồi! Mang theo đứa bé có hơi bệnh đặt ở giường của nàng, là muốn nguyền rủa nàng cũng sinh hạ đứa bé bệnh tật sao! Kiêng kỵ lớn như vậy, Vương phủ to như vậy người hiểu được sao?

      "Chủ tử. . ." Đông Mai lo lắng gọi tiếng.

      Trong mắt Lưu Uyển Thanh lóe lên tia lạnh lùng. . . Diễm Lệ?

      Đông Mai cùng Trúc Lục liếc nhau cái, thấy Lưu Uyển Thanh xoay người về phòng phía tây. . . khỏi sửng sốt: "Chủ tử, ngài vào xem chút sao?" Đông Mai thấy nàng gì, thể làm gì khác hơn là ra ý bảo Trúc Lục ở nơi này coi chừng, có chuyện gì lại kêu mình, liền đuổi theo.

      Lúc này bên trong nhà, Lý Thái y mở hòm thuốc ra: "Chỉ là cơn sốt bình thường, cũng lo ngại, chỉ là mấy ngày sau tuyệt đối được để xảy ra chuyện gì nữa, nếu để gió độc vào cơ thể, lặp lặp lại có thể biến thành họa lớn, đến lúc đó lão phu cũng cách nào."

      Lục Khang nghiêm mặt gật đầu cái, Tiểu Mễ Tử vội vàng tiến lên cười tiễn Lý Thái y ra ngoài, lúc này Lục Khang quay đầu nhìn chằm chằm Diễm Lệ. . . Diễm Lệ sững sờ, ngay sau đó quỳ mặt đất chảy nước mắt : "Là nô tỳ hoảng hồn mới. . . Chủ tử, nô tỳ. . . ."

      "Nếu như ngươi chăm sóc được Thư Nhi, gia an bài người khác."

      Thấy Lục Khang như vậy thân thể Diễm Lệ ngẩn ra, vội vàng : "Gia, ngài cho nô tỳ thêm cơ hội , nô tỳ lớn lên cùng Quận chúa, Quận chúa xem nô tỳ như muội muội, nô tỳ nhất định chăm sóc tốt tiểu thế tử , nô tỳ chỉ là bị giật mình, sáng nay tiểu thế tử lại nóng lên vô cùng lợi hại, nô tỳ. . ."

      Lúc này nghe tin Lục Khang trở về, Lộ Vương phi mới dẫn đám người Thôi ma ma tới ‘Uyển Uyển’, thế mới biết được Diễm Lệ dám bế Thư Nhi bỏ vào giường tân hôn! Sắc mặt bà lập tức đen kịt, dù chính bà thích người con dâu Lưu Uyển Thanh thế nào, cảm thấy thân phận nàng xứng với Khang nhi của bà ra sao, nhưng trong lòng vẫn mong muốn, thậm chí là là hy vọng nàng có thể sớm sinh cho bà đứa cháu trai khỏe mạnh, sinh cho Khang nhi đứa con trai trưởng khỏe mạnh , nhưng hôm nay. . . này là hoàn toàn nguyền rủa Khang nhi của bà đừng nghĩ tới việc có đứa con khỏe mạnh phải sao!

      Vào phòng cũng nghe thấy tiếng khóc xin tha thứ của Diễm Lệ, hừ lạnh tiếng: "Người đâu, lôi tiện tỳ làm hại Thư Nhi bị sốt xuống."

      Lục Khang nhíu mày cái: "Nương? Ý của người là sao."

      Lộ Vương phi nổi giận, làm sao nghĩ được tới chuyện giải thích với Lục Khang, hừ tiếng: "Thế nào? Trong vương phủ này, nương muốn xử trí kẻ tiện tì còn phải giải thích với Khang nhi sao?" xong đợi Lục Khang chuyện quay sang nhìn Trúc Lục ở cửa: "Thế tử phi đâu?"

      Trúc Lục sững sờ, đột nhiên Lộ Vương phi tới còn chưa kịp phản ứng mà báo tin liền bị hỏi như vậy, con ngươi xoay vòng, vội vàng giật mình há to mồm. . . Phịch tiếng quỳ mặt đất: "Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ đáng chết! Hồi vương phi, nô tỳ mới vừa rồi nhìn. . . ." Chỉ vào Diễm Lệ quỳ mặt đất: "Còn tưởng rằng là thế tử phi. . . Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ đáng chết!"

      Lộ Vương phi hừ lạnh tiếng, thấy cả người Diễm Lệ mặc y phục màu đỏ tím, cái kiểu ăn mặc này làm sao có thể nhìn ra đây là nha đầu chứ? Cùng với màu y phục sáng nay bà nhìn thấy Lưu Uyển Thanh mặc, đúng là có chút giống.

      Diễm lệ ngẩn người biết nàng ta làm chuyện gì đụng vào họng súng của vương phi rồi , phải Vương phi thích thế tử phi sao? Vì sao?

      Lúc này Lưu Uyển Thanh mới mang đôi mắt đỏ hoe vào, nhìn thấy Lộ Vương phi liền cung kính hành lễ.

      Lộ Vương phi thấy vậy khẽ cau mày: hừ, hành vi giống như con nhà nghèo cửa ấy tất nhiên thể nào có bộ dạng chủ tử rồi, kẻ nô tì cũng có thể lấn áp đầu.

      Lúc này tất nhiên Lục Khang đem tất cả mọi chuyện suy nghĩ ràng, khỏi tàn nhẫn nhìn Diễm Lệ quỳ mặt đất, sợ rằng trận này tai bay vạ gió này của Thư Nhi đều do tiện tỳ làm ra rồi!

      "Trói tiện tỳ này đưa đến Lỗ vương phủ cho gia, về phần nàng ta làm cái gì, để cho Lỗ vương gia tự mình thẩm tra !"

      Lúc này vẻ mặt Diễm Lệ xám như tro tàn. . . rốt cuộc nàng ta nhầm bước nào chứ? phải Vương phi nên vui mừng sao? Vì sao lại như vậy?

      Tác giả có lời muốn : canh hai a, đây chính là canh hai a, mặc dù có chút muộn

      PS:Thanh nhi tuyệt đối phải Thánh mẫu a, nàng chỉ là muốn giả trư ăn cọp
      Last edited by a moderator: 8/4/15

    5. Tăm Bông

      Tăm Bông Member

      Bài viết:
      38
      Được thích:
      17
      bạn ơi chuyện này dài bao nhiêu chương vậy?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :