1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ vợ kế - Uyển Tiểu Uyển (TS, gia đấu) (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương: 51

      Editor: Camtusori


      cảnh báo: có cảnh SM, cấm trẻ em dưới 18 tuổi...Lục Khang nhà chúng ta rất biết học hỏi
      Vẻ mặt Lục Khang đỏ bừng, cả người đầy mùi rượu được Tiểu Mễ Tử nâng đỡ vào phòng. Thấy vậy, Đông mai cùng Trúc Lục vội vã cúi người hành lễ, Lục Khang khoát tay áo, hai người tuy lo lắng nhưng cũng chỉ dám liếc nhìn Lưu Uyển Thanh cái rồi lui xuống cùng Tiểu Mễ Tử.

      "Lo lắng làm gì? Giúp gia thay y phục."

      Lưu Uyển Thanh mím môi cái, mới vừa bước tới gần Lục Khang ngửi thấy toàn mùi rượu, nhịn được nhíu mày...Lục Khang hé mắt, nâng mặt nàng lên hôn: "Thế nào? Ghét bỏ gia?"

      "Ưm..."

      Theo bản năng, Lưu Uyển Thanh hơi giãy giụa, nhưng thế lại càng khiến Lục Khang thêm dùng sức....Đợi tới khi Lưu Uyển Thanh cảm thấy tới mức hô hấp càng lúc càng khó khăn, sắp đến mức hết thở nổi, cũng may Lục Khang thả nàng ra, bằng nàng trở thành người đầu tiên bị hôn tới chết vào đêm động phòng hoa chúc rồi.

      Trong mắt Lục Khang lúc này còn chỗ nào như người say? Khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn Lưu Uyển Thanh tựa vào ngực mình thở dốc từng ngụm, trong lòng lại càng thấy sảng khoái: "Mau hầu hạ gia rửa mặt rửa đầu."

      Lấy lại tinh thần, khuôn mặt nhắn của Lưu Uyển Thanh đỏ lên, sửa sang lại nếp gấp lộn xộn quần áo, bước tới mở của phòng: "Đem nước tới đây!"

      Ở ngoài phòng,Tiểu Mễ Tử sớm phái người lấy, lâu sau mang vào thùng nước ấm, sau đó lại quay sang hành lễ với Lưu Uyển Thanh rồi lui xuống.

      Lục Khang đứng bên cạnh thùng nước tắm, duỗi thẳng hai tay nghiêng mặt nhìn Lưu Uyển Thanh. Lưu Uyển Thanh thấy vậy vội bước tới giúp cởi quần áo, thầm nghĩ mấy cái nút buộc này đúng là lừa gạt người ta, càng sốt ruột lại càng cởi ra được, tới mức giận chịu nổi mới dùng sức kéo cái...Nút buột rớt xuống, cổ Lục Khang liền mơ hồ xuất vết ứ máu, cơ thể Lưu Uyển Thanh run lên, có chút sợ hãi ngẩng đầu nhìn , thấy cũng phản ứng gì, chỉ mím môi cái...đành phải tiếp tục.

      Đến lúc Lục Khang chỉ còn lại tiết khố, Lưu Uyển Thanh nhịn được mang ánh mắt năn nỉ nhìn , thế nhưng Lục Khang vẫn cứ bất vi sở động ( hề động đậy), còn cách nào khác chỉ có thể tiếp tục giúp cởi...chờ vật kiêu ngạo ấy vọt ra ngoài...ngay ở dưới mí mắt Lưu Uyển Thanh, vật ấy từ từ đứng lên, bộ dáng hiên ngang khí phách, hơn nữa càng lúc lại càng lớn, càng ngày càng dài, càng già càng to... màu sắc càng dữ tợn, dù tay chạm tới, nhưng vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được hơi nóng từ nó....

      Kiếp trước còn làm di nương, Lưu Uyển Thanh cũng trải qua mọi chuyện, thể lực Điền Trăng Khang cũng tệ lắm, mỗi lần như thế đều khiến nàng sảng khoái tới mức phải cần xin tha thứ...nhưng..nếu đem ra so sánh với thứ trước mắt này, sợ rằng chỉ là tiểu vu kiến đại vu (người có năng lực kém gặp người có năng lực tốt) mà thôi, đơn giản hơn chính là thể so sánh.... nhịn được nuốt ngụm nước bọt...

      Động tác thoáng qua này của nàng chỉ là theo bản năng, nhưng ở trong mắt Lục Khang, việc này chỉ là khỏa thân trêu ghẹo mà thôi, huống chi Lưu Uyển Thanh hầu hạ cởi tiết khố, tất nhiên là yếu loan trứ thân (phải khom lưng cúi đầu), bộ trang phục màu lửa đỏ của nàng vốn chuẩn bị cho đêm động phòng hoa chúc này.

      Bộ trang phục vừa khít cơ thể, hơn nữa còn cực kì bó sát người...Lúc nàng cúi người, Lục Khang cúi đầu liền có thể thấy đường rãnh sâu trước ngực ấy lên ràng, cái mông ấy lại cong lên. Lục khang hé mắt, trực tiếp đưa tay ra nâng Lưu Uyển Thanh lên bỏ nàng vào trong thùng nước ấm.

      Tất nhiên động tác khẽ này khiến Lưu Uyển Thanh thét tiếng chói tai....Lập tức phản ứng kịp, vội vàng đứng dậy...bộ trang phục của Lưu Uyển Thanh bị nước ấm trong thùng thấm ướt, dán sát lên cơ thể hoàn mỹ của nàng, những đường cong lả lướt ấy lên càng ràng....Lục Khang hé mắt, bước chân vào thùng.

      Tuy thùng nước khá lớn, thế nhưng vì phải chứa hai người trưởng thành nên lúc này lại trở thành tới đáng thương, Lưu Uyển Thanh chỉ cần khẽ động đậy chút liền chạm phải Lục Khang, có thể là muốn tránh cũng được.

      Lục Khang liền đưa tay ôm nàng vào trong lòng mình, Lưu Uyển Thanh lập tức cảm nhận được thứ cứng rắn nóng rực chĩa vào mông mình, khó tránh khỏi có chút động đậy, hành vi này của nàng chẳng khác nào càng đốt lên ngọn lửa nóng....Bàn tay to lớn của Lục Khang che phủ trước khuôn ngực mềm mại của Lưu Uyển Thanh, cúi đến bên tai thổi hơi nóng, lại ngậm lấy vành tai xinh ấy, Lưu Uyển Thanh nhịn được khéo léo tránh khỏi.

      "Thế nào? Mới đó mà thế tử phi của gia nhịn được rồi sao?"

      Khuôn mặt nhắn của Lưu Uyển Thanh đỏ như máu: " Đừng như vậy... bậy..."

      " ? Gia làm như vậy, chúng ta thoải mái hơn sao?" Lục khang vừa , vừa trực tiếp di chuyển bàn tay dọc xuống dưới thân Lưu Uyển Thanh , bàn tay to bao trùm lên hạ thể của nàng.

      Lưu Uyển Thanh muốn giãy giụa, nhưng thùng gỗ này quá chật hẹp, nàng muốn trốn cũng trốn được, đành phải mở miệng năn nỉ mong được thả ra: "Đừng....đừng như vậy..."

      "Như vậy cũng được sao? Vậy gia phải làm thế nào? A! hay nàng tới cho gia biết xem? Gia nghe lời nàng." Ngón cái lại xẹt qua khe hở bên dưới hoa nguyệt, còn quên ấn cái, ngón giữa nhàng chui vào sâu bên trong...

      Lưu Uyển Thanh cảm nhận được xâm lấn ấy, hai chân nàng theo bản năng khép chặt, nhắm mắt lại...thân thể cứng ngắc: "Thiếp...hay là thiếp nên hầu hạ người rửa mặt chải đầu ."

      Nhưng đáp lại Lưu Uyển Thanh, ngón giữa ấy lại càng lúc càng vào sâu, càng lúc càng nhanh.

      "Gia..." Lưu Uyển Thanh nhịn được bật ra tiếng rên rỉ. biết từ lúc nào bộ trang phục màu đỏ của nàng bị Lục Khang cởi sạch, ném ra bên ngoài thùng...
      Lục Khang nâng hai chân Lưu Uyển Thanh vắt lên cổ mình, Lưu Uyển Thanh muốn trượt vào trong nước, vội vàng bám chặt lấy vai Lục Khang. Động tác này khiến nàng cảm thấy cực kì xấu hổ, mặc dù thân thể chìm trong nước, nhưng Lục Khang vẫn có thể nhìn thấy ràng vùng cực kì riêng tư ấy của nàng....

      Lục khang cúi đầu, hai tay kéo mông Lưu Uyển Thanh lên, vùi đầu vào giữa nơi đó. Thấy vậy, Lưu Uyển Thanh vội vàng co rụt người lại...Nhưng cơ thể bị Lục Khang giữ chặt gắt gao, muốn động đậy chút cũng được, chỉ có thể giật mình mở to mắt nhìn hôn lên nơi ấy của mình, cả người vô thức run rẩy:

      "Đừng..bẩn...ưm.. nên..."


      Lưu Uyển Thanh có cách nào diễn tả cảm giác của mình lúc này, chỉ cảm thấy hạ thân trống rỗng, trong lòng mơ hồ có chút gấp rút muốn Lục Khang vào....gắt gao cắn lấy môi dưới, cố nén tiếng rên rỉ đầy ngượng ngùng nhưng thể.

      Cảm thấy dưới thân mình chảy ra dòng nước nóng, dịch thể trong suốt, cái eo nhắn tự chủ rướn về phía trước, khuôn mặt Lục Khang dán chặt tha nơi ấy, theo hành động của Lưu Uyển Thanh mà đẩy vào sâu... hồi run rẩy hẳn là tới cao trào. Lưu Uyển Thanh đỏ mặt, gắt gao nhắm chặt đôi mắt, dám hé ra nhìn.

      Lục Khang buông chân nàng xuống, đứng lên, ôm nàng ra khỏi thùng nước, nhàng đặt nàng lên giường, bước qua nằm người nàng, bàn tay to bao phủ lấy quả đào trước ngực nàng, nhàng cọ xát.

      Cúi đầu hôn khóe miệng của nàng cái , dùng giọng khàn khàn bên tai: "Thả lỏng chút" sau đó đem vật to lớn nóng rực ấy cắm sâu vào.

      "A....đau...." Lưu Uyển Thanh chỉ cảm thấy cơ thể mình như bị xé rách....đau đến muốn ngất . Theo bản năng nàng nắm lấy hay cánh tay Lục Khang, cố nén nước mắt cầu xin: "Gia. . . . Đừng nhúc nhích. . . . Cầu xin người. . ."

      Nhưng lại đổi lấy cơn co rút càng lúc càng nhanh của Lục Khang...hai bàn tay cầm lấy đôi vú của Lưu Uyển Thanh, nhìn hai con thỏ trắng như tuyết ấy bị bàn ta mình nặn ra đủ loại hình dạng, ánh mắt Lục Khang càng lúc càng phát sâu, tối sầm.. động tác dưới thân càng lúc càng nhanh...Lưu Uyển Thanh chịu nổi muốn giãy dụa, nhưng cũng có biện pháp thoát ra.

      Vốn ý định ban đầu của Lục Khang là cứ từ từ chậm rãi, cũng biết vật ấy của mình rất to lớn, lúc trước động phòng cùng Lỗ Minh Tâm, chính bản thân chưa từng chạm qua nữ nhân nên tất nhiên cũng biết tới chuyện tình thú, mới chỉ được nửa nàng ấy đau tới ngất , quả mất hết hứng thú, còn bằng trực tiếp dùng tay giải quyết cho sảng khoái, cho nên tới nữ nhân có lợi ích gì chứ?

      Nếu phải sau đó nàng ấy khóc lóc cầu xin cho nàng hài tử, cũng cứ ngày mười lăm hằng tháng bước vào phòng nàng, mà cơ thể nàng ấy vốn hết sức yếu đuối, mỗi lần quay về đều cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn. vốn ham mê nữ sắc, định làm qua loa cho xong, ai ngờ được thân thể bệnh tật của nàng ấy lại có thể mang thai. Lúc biết tin, đương nhiên cũng hết sức vui mừng, dù sao đó cũng là ruột thịt của mình, nhưng sau khi biết được con trai mình chẳng khác gì Lỗ Minh Tâm, mỗi ngày đều thể rời xa chén thuốc....

      Nhìn thấy trưởng tử của thế tử gia có thể giục ngựa lao nhanh, nguyện vọng có đứa con trai trương khỏe mạnh của càng lúc càng lớn, chính vì thế mới nghe lời nương đến cái hội ngắm hoa kia. Đến nơi nhìn thấy những nữ tử kia, đều là những người gầy yếu như liễu diệp, thổi cái cũng có thể ngã nhào, tuy khỏe mạnh hơn Lỗ Minh Tâm rất nhiều, nhưng vẫn còn quá gầy yếu.

      Lúc nhìn thấy người dưới thân này, chỉ cảm thấy có chút quen mắt, sau mới nhớ ra là muội muội của Lưu Nhân Quý. Lúc nàng ngã vào lòng , cảm giác mềm mại ấy liền in sâu vào tim , đây mới là lúc nhận thấy hóa ra nữ nhân lại mềm mại tới mức đó, cứng rắn khó chịu chút nào.

      (Tác giả: ra đứa này a, Lỗ Vương quận chúa là con ma ốm, chẳng khác nào chỉ có da bọc xương, nghĩ lại , ôm bộ xương khô mà ân ái có cảm giác gì chứ....trừ quận chúa ra, đứa nhó này vẫn có nương "bàn tay phải", chính vì thế ở trong lòng đứa vẫn luôn cảm thấy nữ nhân đều luôn khó chịu như vậy, chịu nổi dày vò, biết gì cũng đáng sợ a!)

      (camtusori: thế ý là chị Thanh của em chỉ là con lợn cái và là cục bông mềm mại thôi hả? thấy người ta hiền lành, dễ thương gì hết hả??? hả hả hả??? -_-!! )

      Nhìn nàng cũng gầy như Lỗ Minh Tâm, nhưng lúc sờ vào lại cảm thấy rất mềm mại thoải mái...hơn nữa nhìn bộ dáng của nàng khỏe mạnh, có thể sinh được cho hài tử khỏe mạnh.

      Trước đại hôn, chính có phụng phịu hỏi Tiểu Mễ Tử làm sao ở giường có thể khiến nữ nhân chịu được thời gian dài chút, ít nhất cũng phải nửa canh giờ.
      Đáng thương cho Tiểu Mễ Tử, có "gốc rễ" lấy đâu ra kinh nghiệm? lập tức phải chạy tìm hiểu đống sách về phương diện này, trong đó có đủ các loại kiến thức.

      --- --------

      Lúc này, Lục Khang thể khống chế nổi, chỉ nghe được thanh "phạch phạch" của da thịt chạm vào nhau vang lên dưới thân Lưu Uyển Thanh, mà lúc này nàng cảm thấy như có trăm nghìn đầu lưỡi tồn tại trong cơ thể, đám nộn phấn béo mập ấy trúc trắc liếm lấy toàn thân thể mình. Cái gì mà tư thế có thể khiến nữ nhân càng thêm được thoải mái cưng chiều đều bị vứt sang bên, chỉ còn lại từng đợt co rút theo bản năng nguyên thủy nhất.

      Cứ như vậy, Lưu Uyển Thanh bị giày vò cho tới lúc ngất , mà Lục Khang vẫn cứ ngừng lại....

      Lúc Lưu Uyển Thanh yếu ớt tỉnh lại, thứ cảm nhận được đầu tiên trong đầu chính là cảm giác tê dại cùng va chạm kịch liệt....Tuy biết mình hôn mê bao lâu, nhưng tuyệt đối thể ngắn, chuyện cứ vậy mà chưa xong...Lưu Uyển Thanh cũng còn sức suy nghĩ nhiều nữa. Lục Khang mơ hồ thấy nàng tỉnh lại, bên tai lại nghe được giọng rên rỉ rung động lòng người của nàng, đương nhiên càng thêm ra sức.

      "Gia...." Lưu Uyển Thanh bị trận co rút.

      "Van xin người, dừng lại . . Dạ. . . A. . . Dừng lại. . . . được. . . . cứ lần lại lần, gia. . . . người để thiếp nghỉ ngơi chút. . . . Cầu xin người. . A. . . . . . . ."

      Nhưng ai lại nghĩ lời cầu xin của Lưu Uyển Thanh lại càng kích thích thêm hùng phong của Lục Khang, trong lòng lại càng muốn tìm cách xuyên vào cho nàng thêm choáng váng lần nữa...

      Lục Khang cúi người, nhìn khuôn mặt nhắn của Lưu uyển Thanh đỏ bừng, mắt sưng đỏ, vẻ mặt đầy xuân sắc..."Nàng ca tụng gia sao?"

      "Dạ.... ca tụng gia....Gia....Tha cho thiếp ..... đau quá...."

      Lục khang nhếch miệng,dịu dàng vuốt vú của nàng, càng lúc lại càng dùng sức, hai con thỏ trắng nộn ấy bị bàn tay ton lớn của Lục Khang bóp cho tới muốn biến ra đủ hình dạng.

      Đau đớn trước ngực khiến Lưu Uyển Thanh nhịn được ngâm tiếng rên rỉ...
      "Gia thấy nàng vẫn còn rất thích, gia khiến nàng thỏa mãn ngay thôi?" xong lại tiếp tục vận động dưới thân...

      "A. . . . gia. . . ." Lưu Uyển Thanh run rẩy thở gấp từng tiếng.

      Lục Khang lật người Lưu Uyển Thanh lại, từ phía sau cắm vào..."Ưm..gia..."

      Động tác của Lục Khang rất mạnh, hầu như khiến Lưu Uyển Thanh quỳ nổi, rất muốn ngã nhào xuống giường, thứ cứng rắn ra vào trong tiểu huyệt, bàn tay to đặt eo, gắt gao giữ lấy nàng.

      Lục Khang nhìn thấy bộ ngực trắng noãn của Lưu Uyển Thanh rũ xuống, theo động tác của mà lắc tới lắc lui, liền vươn bàn tay ra nắm lấy, dưới thân càng lúc càng ra sức.
      "Đau...gia..."

      Lưu Uyển Thanh chỉ cảm thấy mình như chiếc lá trôi dạt trong vùng đại dương bao la, lúc cao lúc thấp, thân thể cũng biết co rút mấy lần....vật thô to ấy từng đợt ra vào trong cơ thể nàng...chính nàng lúc này cũng còn thấy đau đớn, chỉ còn lại từng đợt tê dại, thứ cảm giác đó chỉ có thể gọi là phóng đãng....
      Coi như là kiếp trước lúc còn làm di nương, nàng còn có thể giả vờ rên rỉ để lấy lòng Điền Trăng Khang, nhưng lúc này có muốn bật ra tiếng rên cũng cố nén lại. . . nhất định khinh thường nàng, làm vợ cả, đâu thể ở giường hầu hạ giống như thị thiếp thông phòng. . . . nhưng. . . . nhưng dù có cố kìm chế nhưng vẫn làm được. . . .

      Nàng nhớ mình lên cao triều mấy lần....

      Ngay lúc Lưu Uyển Thanh sắp lên cáo triều lần nữa, Lục Khang dừng lại....Thoáng thấy vẻ mặt tiếc nuối của Lưu Uyển Thanh....đáng thương nhìn van cầu...

      Lục Khang vân vê đùa giỡn bộ ngực trắng hồng của Lưu Uyển Thanh, vừa cười vừa : "Thấy nàng van xin gia đáng thương như vậy, gia để nàng nghỉ lát."

      Mặc dù ngoài miệng như vậy, nhưng Lục Khang vẫn ngừng lại việc trêu ghẹo thân thể của Lưu Uyển Khanh, chỉ là kiên quyết ở bên trong tiểu huyệt của nàng. Lưu Uyển Thanh bị bàn tay của Lục Khang xoa bóp, ngừng bật ra tiếng rên rỉ...nước mật dưới thân ngừng chảy ra từ cái khe sưng đỏ....

      nhịn được chụm hai chân cọ xát qua lại....
      "Gia...."

      Lục Khang nhìn vào ánh mắt cầu khẩn của nàng....tâm tình lại tốt lên, cúi xuống hôn lên cái miệng nhắn ấy, cảm thấy chưa đủ liền hôn thêm sâu....Đến lúc Lưu Uyển Thanh thở nổi mới miễn cưỡng thả ra, kéo theo sợi ngân tuyết tinh tế...
      "Muốn sao? ra. . . ."

      Đầu óc Lưu Uyển Thanh vẫn còn chút tỉnh táo, lắc đầu...Thấy vậy, Lục Khang nâng chân nàng lên, đưa tay vào, tìm được hạch bên trong đè mạnh xuống...

      ". . . A. . . ."

      " cho gia, gia giúp nàng thoải mái. . . ."

      "Thiếp...thiếp muốn..."

      "Muốn cái gì?"

      Thấy Lưu Uyển Thanh cắn môi gắt gao, tới mức sắp bật máu, Lục Khang cũng muốn làm khó nàng, ừm, giống như trong sách mà Tiểu Mễ Tử dâng lên , giường nếu muốn vui vẻ đừng quá gấp gáp, nóng lòng thể tận hưởng được đậu hũ nóng . . . . Liền hôn cái miệng nhắn của nàng, lần nữa lại cắm vào. . . .
      Quyển sách kia tên gì nhỉ? À. . . . là "làm sao khiến nữ nhân trinh liệt gia giáo thành dâm oa đãng phụ" - (tác giả: hài nhi Tiểu mễ Tử, rốt cuộc ngươi cho bé con Khang nhi những thứ lành mạnh cho trẻ con a.)-

      Ngoài cửa, vẻ mặt Đông Mai ở lại gác đêm đỏ bừng, mới chỉ có hai canh giờ, trong đó khoảng thời gian có giọng của chủ tử nhà nàng, vốn tưởng rằng kết thúc, nhưng ai có thể ngờ. . . . Thế tử gia sao lại biết chừng mực như vậy chứ, tiểu thư. . . . đáng thương.

      Lúc này khuôn mặt Tiểu Mễ Tử cực kì kinh hãi, trời đất thay đổi rồi! Lúc này trời đất thay đổi rồi! Chủ tử cho tới nay vẫn là người ham nữ sắc, giờ gặp phải thế tử phi lại biến thành. . . người dâm tà rồi! thể lí giải nổi! Hình ảnh Lưu Uyển Thanh trong lòng Tiểu Mễ Tử càng lúc càng lớn lao, Tiểu Mễ Tử lại lần nữa tự nhủ hầu hạ Lưu Uyển Thanh giống như chủ tử của mình, tuyệt đối dám chậm trễ chút nào.

      Trong phòng vang lên tiếng hô trầm thấp, theo sau đó là tiếng thét thê thảm của nữ nhân...Lại lần nữa Lưu Uyển Thanh té xỉu trong lòng Lục Khang.

      Lục khang thỏa mãn hé mắt, trở người lại, ôm nàng, ra mùi vị của nữ nhân là vậy. . . . Cảm nhận được mềm mại trong tay mình, Lục Khang thỏa mãn nhắm mắt.

    2. oxy501

      oxy501 Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      122
      Lâu mới có chap.... nhưng hàng mà tung ra như cái bánh nóng hổi aaaaaaaaa....:yoyo42::ex10::ex10::ex10: Trời ơi hot quá, Gia quá lợi hại nhưng mà chẳng thương hoa tiếc ngọc gì cả:050:Tội nghiệp cho chị. hehehe mong chap sau sớm ra lò nàng nhé, truyện trong giai đoạn chính rồi mong lắm cơ. Thanks nàng, Fighting~!!!!!!!!:hoan ho::Cheerleader::Cheerleader:
      huyendolinhdiep17 thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương: 52

      Editor: Camtusori

      Sáng hôm sau, Lưu Uyển Thanh mơ màng dụi mắt, chỉ cảm thấy cả người mình đều đau nhức, ngay cả nâng tay lên cũng quá sức. . . Theo bản năng quay đầu, liền đối diện với đôi mắt cười như , trong đầu xoẹt qua những giây phút phóng đãng đêm qua . . . Lúc này, khuôn mặt nhắn đỏ bừng như rỉ máu.

      Khóe miệng Lục Khang hơi nhếch lên, nhìn bộ dáng này cũng biết người này rất vui vẻ.
      "Nương tử, vi phu đói bụng. . ."

      dứt lời, cũng chờ Lưu Uyển Thanh kịp có chút phản ứng liền cúi người đè lên nàng. . .

      "Đừng. . . Ưm ưm. . . ." Lục Khang trực tiếp lấp kín cái miệng nhắn của nàng, thuận tiện đưa đầu lưỡi lách vào, liếm mút hàm răng của nàng. Có trời biết sau khi tỉnh lại lúc nửa đêm, lại suy nghĩ kĩ hồi, cũng biết nàng đến cực hạn, mới cố nén lay nàng tỉnh dậy, chỉ có thể nằm nhìn chằm chằm dung nhan của nàng. Tới tình thế lúc này, muốn nghe bất cứ lời cự tuyệt nào hết.

      Nghe được động tĩnh bên trong cánh cửa , Đông Mai đứng đó gác đêm chỉ biết cúi đầu, mở mắt. lâu sau, trong phòng liền truyền đến tiếng cầu xin tha thứ của nữ tử, tiếng thở dốc thô nặng của nam tử. Đông Mai đỏ mặt liếc mắt, vẻ mặt Tiểu Mễ Tử khiếp sợ, trong lòng khỏi bái phục, có gì chứ khiếp sợ, phải chỉ là chuyện phòng the thôi sao. Chẳng qua lại nghĩ ngợi, rồi quay qua nhìn Tiểu Mễ Tử, ánh mắt có chút đồng tình, ai, giống như Vương phủ, Hầu phủ có thái giám, tất cả những gã sai vặt trong nội viện đều là nam nhân, chắc Tiểu Mễ Tử cũng ước ao đây.

      Có thể , nếm qua tuyệt vời của dục vọng, Lục Khang đâu thể nào dễ dàng buông tha Lưu Uyển Thanh như vậy? Nhưng bản thân vẫn còn giữ lại được tia lý trí, lát nữa nàng còn phải theo tiến cung tạ ơn thánh chỉ, lại còn phải dâng trà thỉnh an cho cha mẹ, sợ là có thời gian nghỉ ngơi, nghĩ đến đây mới thỏa mãn buông nàng ra, nhưng lúc này qua canh giờ rồi.

      "Tiểu Mễ Tử." Sau khi Lục Khang giúp Lưu Uyển Thanh đắp chăn xong, gọi Tiểu Mễ Tử vào chuẩn bị nước nóng. Sau khi tắm xong, lại tự mình ôm lấy Lưu Uyển Thanh, thèm để ý tới làn da đỏ bừng vì thẹn thùng của nàng, tự mình ôm nàng vào thùng nước ấm. Bị nước nóng vây quanh, theo bản năng Lưu Uyển Thanh khẽ than tiếng "ưm" thoải mái.

      Lục Khang hé mắt. . . Khoát tay ra hiệu Đông Mai mới tới chuẩn bị hầu hạ Lưu Uyển Thanh lui xuống. Đông Mai thấy vậy vội vã đem y phục gác sang bên, nhanh chóng lui ra.

      Trúc Lục, Oanh Ca, Oanh Khúc đứng cùng hai người lạ mặt nữa, nhưng nhìn cách ăn mặc của hai người này cũng nhận ra đây là hai nhất đẳng đại nha hoàn tối hôm qua coi thường chủ tử nhà mình.

      "Làm sao lại ra? Tiểu. . . Chủ tử nàng?" Trúc Lục tiến đến bên cạnh Đông Mai, giọng dò hỏi.

      Đông Mai thầm bên tai nàng vài câu, Trúc Lục cũng đỏ mặt, nhưng trong mắt lại lên mừng rỡ, vì chủ tử nhà nàng được thế tử gia thích mà vui vẻ.
      Đông Mai ngẩng đầu, liếc nhìn hai nhất đẳng nha hoàn, Trúc Lục hiểu ý, khóe miệng nâng lên, tới trước mặt Tiểu Mễ Tử: "Mễ công công, hai người này là ai? Nhìn rất lạ mắt a."

      Tiểu Mễ Tử sửng sốt, lập tức hiểu ra, ánh mắt hung ác liếc nhìn hai nha đầu này.
      đời này vẫn luôn xuất những kẻ có mắt, biết thu liễm, cảm thấy mình có chỗ dựa vững chắc biết sợ là gì, kẻ trong đó dùng ánh mắt rất kiêu căng đánh giá Đông Mai cùng Trúc Lục.

      "Đây là hai vị nương Đông Mai cùng Trúc Lục , ta là Yên Nhiên, còn đây là Yên Ngọc, chúng ta được Chung ma ma phái đến làm đại nha hoàn hầu hạ kế thế tử phi."

      "Hai vị tỷ tỷ tốt lành, Yên Ngọc có câu biết có nên hay , có thể hai vị tỷ tỷ mới tới Vương phủ, biết quy củ hầu hạ chủ tử, nơi nào lại có chuyện nha hoàn bỏ mình chủ tử ở trong phòng mà bước ra ngoài?" xong liền muốn trong phòng.

      Đông Mai hé mắt, lập tức chặn ở trước cửa, liếc nhìn Tiểu Mễ Tử, thấy gật đầu, liền trực tiếp dùng sức đẩy Yên Ngọc ra xa bậc thang, lại nhanh chóng trở về bên. Yên Nhiên nhanh tay đỡ lấy nàng ta, Yên Ngọc ổn định lại thân thể, bởi kiêng kỵ thế tử ở trong phòng, nhưng vẫn là thấp giọng giận dữ: "Ngươi có ý gì? Hầu phủ lại dạy ra được loại nô tỳ như ngươi sao? Nơi này chính là Vương phủ! Lộ Vương phủ!"

      Đông Mai chậm rãi : "Tất nhiên ta biết nơi này là Lộ Vương phủ, chủ tử của chúng ta là thế tử phi của Lộ Vương phủ, đây chính là thánh chỉ mà thánh thượng tự mình ban xuống, chỉ ngờ lỗ tai của Yên Ngọc nương lại tệ như vậy, vả mồm cũng , tỳ nữ của Vương phủ cũng dám trực tiếp kháng chỉ a!"

      Vẻ mặt Yên Ngọc trắng nhợt, có chút hoảng sợ, tội kháng chỉ quá lớn, nàng ta làm sao gánh được, đây chính là tội chết chu di cửu tộc đó!

      Yên Nhiên thấy vậy liền vội vàng : "Đông Mai nương, cẩn thân miệng lưỡi của ngươi, nay thánh chỉ của thánh thượng chỉ là có thể coi như thế tử phi, nhưng cũng đâu thể gọi là kế thế tử phi. Quy củ của Vương phủ rất nghiêm khắc, tất nhiên phải nghe theo pháp luật."

      "Phải ? quy củ của Vương phủ lại nghiêm khắc như thế?" Trúc Lục vỗ ngực, lại ra vẻ ngây thơ hỏi Tiểu Mễ Tử: "Mễ công công, chúng ta mới tới, tất nhiên có nhiều chuyện biết, muốn thỉnh giáo người vấn đề."

      Tất nhiên Tiểu Mễ Tử cho toàn bộ tâm phúc bên người Lưu Uyển Thanh mặt mũi, vội vàng : "Trúc Lục nương đa lễ, sau này cứ gọi ta là Tiể Mễ Tử , mời nương cứ hỏi."

      Khóe miệng Trúc Lục hơi nhếch lên, dáng dấp cực kỳ giống tiểu hồ ly mưu tính: " biết đối với những nha hoàn lười biếng để chủ tử vào mắt, nên nghiêm phạt như thế nào a? Còn có, đối với kẻ dưới phạm thượng, à. . . chẳng hạn như nhị đẳng nha hoàn lại dám tranh luận cùng đại nha hoàn, nên nghiêm phạt như thế nào đây? Còn nữa, thế tử phi có có tư cách hạ cấp hoặc là cất nhắc nha hoàn hay ?"

      "Theo lời của nương, chủ tử mở miệng nha hoàn liền lười nhác, đương nhiên là bị ăn hèo, nặng bị trục xuất xuống dưới thôn trang làm lao công. Nếu dám làm trễ nãi công việc, quy củ Vương phủ đương nhiên càng nghiêm khắc, đánh mất cái mạng cũng là chuyện thường xảy ra. Về phần nhị đẳng nha hoàn lại dám tranh cãi cùng đại nha hoàn, thể thiếu việc bị phạt tiền, nặng còn bị ăn hèo. Thế tử phi là chủ tử, sau Vương gia, Vương phi, thế tử gia, thế tử phi là người có quyền lực lớn nhất, đối với chút chuyện cách chức hay đề bạt nha hoàn này, tất nhiên là có quyền lợi."

      Trúc Lục cũng dám bày ra bộ dạng khinh thường trước mặt Tiểu Mễ Tử, rất khéo léo hạ lễ: "Cảm tạ Mễ công công chỉ bảo."

      " nương đừng khách khí, nhưng có người phạm sai lầm hay sao?"

      Yên Nhiên cùng Yên Ngọc liếc mắt nhìn nhau, trong lòng có chút kinh hoảng. . .

      "Cũng có thể như vậy, trước mắt là hai vị nương Yên Nhiên cùng Yên Ngọc, thế nhưng ngày hôm qua lại xuất , biết ma ma trong Vương phủ có an bài cho chủ tử hay ? Ngược lại hôm qua ở trước cửa, chỉ có hai người Oanh Ca, Oanh Khúc, chủ tử thấy vậy đề bạt hai nương ấy làm nhất đẳng đại nha hoàn. Án theo quy củ của Vương phủ, bên người chủ tử chỉ cần bốn nhất đẳng đại nha hoàn, tám nhị đẳng nha đầu, tổng quản, tám gã sai vặt cùng nha đầu bà tử khỏe mạnh là được.

      "Vì vậy, bắt đầu từ tối hôm qua, Yên Nhiên cùng Yên Ngọc nương bị xuống cấp làm nhị đẳng nha đầu, nể tình hai nương vẫn còn xuất , tất nhiên biết, chúng ta vừa mới đến, cũng muốn làm lớn mọi việc, tiền lương tháng này cũng cần phát, nhưng lười biếng này...."

      "Mễ công công, đừng nghe các nàng bậy, bởi vì đêm qua thân thể trắc phi khỏe, nô tỳ mới qua đó."

      Tiểu Mễ Tử định mở miệng, chỉ thấy cửa phòng mở ra, vẻ mặt Lục Khang lạnh lẽo: "Vì sao gia biết, bên người Hợp trắc phi lại thiếu nha đầu hầu hạ?"

      Yên Nhiên cùng Yên Ngọc "ùm" tiếng, quỳ mặt đất: "Nô tỳ biết sai." xong, Yên Ngọc mang vẻ mặt ủy khuất điềm đạm ngẩng đầu nhìn Lục Khang, ánh mắt long lanh như hồ nước, Lục Khang chán ghét nhíu nhíu mày, giơ chân lên hung hăng đạp xuống: "Ai cho ngươi lá gan dám nhìn gia như thế? Ai cho ngươi lá gan dám vô lễ với thế tử phi của gia!"

      Chỉ nghe tiếng hét thảm "A", Yên Ngọc ôm ngực tế xuống bậc thang, phun ra búng máu. Tất nhiên Yên Nhiên cũng bị dọa đến mức dám mở miệng cầu xin tha thứ, run rẩy quỳ mặt đất dập đầu.

      Lục Khang hừ lạnh tiếng, quay đầu trở vào phòng.

      Tiểu Mễ Tử vội vàng sai mấy gã ai vặt đến: "Đều mang xuống hết, phạt hai mươi đại bản, cách chức xuống thôn trang." Mấy gã ái vặt đều nhanh chóng bịt mồm rồi kéo Yên Nhiên cùng Yên Ngọc xuống.

      Tiểu Mễ Tử quay sang nhìn sắc mặt Đông Mai cùng Trúc Liễu có chút tốt, : "Trở về chuyện chính, ngoại trừ hai nha đầu này ra, chúng ta đưa sang chỗ thế tử phi ma ma cùng nha đầu sai sử, đến lúc đó còn mong hai vị nương tốt giúp chúng ta vài câu." Thế tử phi lọt vào mắt chủ tử, cũng thể bởi vì chút chuyện này mà khiến hình tượng của bị phá hủy trong lòng thế tử phi được, đây chính là người thổi gió bên gối thế tử a.

      Đông Mai, Trúc Lục vội vàng lời cảm tạ với Tiểu Mễ Tử.

      Trong phòng

      Vẻ mặt Lưu Uyển Thanh đỏ bừng vẫn ngồi ở trong thùng nước tắm, Lục Khang vén rèm lên, lại xem như thấy ngượng ngùng của nàng, cẩn thận lau khô thân thể cho nàng như đối với trân bảo, vừa lúc muốn giúp nàng mặc quần áo, Lưu Uyển Thanh vội vã từ chối, : "Gia...Thiếp làm....Thiếp tự làm được..."

      Trong lòng Lục Khang có chút vui, những việc này vốn là phúc lợi của a. Đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, xoay người từ trong hộc tủ lấy ra bình ngọc màu xanh, ôm Lưu Uyển Thanh, thả nàng giường hẹp, vừa muốn giang hai chân của nàng ra...Lưu Uyển Thanh nắm cánh tay của nài nỉ: "Gia...Van xin người... mặt trời lên cao rồi...ban ngày....nan ngày...."

      "Ban ngày cái gì? Hử?"

      Lưu Uyển Thanh đỏ mặt giọng : "Ban ngày mà tuyên dâm tốt..."

      "Ha ha" tiếng cười khoái trá vang lên. Lục Khang lại nghiêm trang : "Gia chỉ muốn thoa thuốc mỡ cho nàng, vốn nên thỏa mãn nương tử. Nhưng canh giờ còn sớm, lát nữa nương tử còn phải tiến cung, lại phải dâng trà cho cha mẹ cùng với gặp gỡ hạ nhân trong phủ. Ban ngày tuyên dâm, chỉ sợ ngày mai gia mới có thể thỏa mãn nương tử."

      Phản ứng kịp, Lưu Uyển Thanh mới nhận ra Lục Khang trêu ghẹo nàng, lúc này nàng hận thể tìm được cái lỗ để chui vào...Thái độ quẫn bách ấy tất nhiên lại khiến tiếng cười của Lục Khang càng lúc càng to.

      Mặc quần áo xong, Lưu Uyển Thanh bị Lục Khang kéo đến trước bàn trang điểm, thấy Lục Khang tự tay giúp nàng chải tóc, tuy rằng động tác chải có chút cứng nhắc, nhưng trong lòng nàng vẫn có tia ngọt ngào, lại thấy Lục Khang cầm bút than lên: "Gia kẻ chân mày cho nương tử?"

      Lưu Uyển Thanh đỏ mặt gật đầu.

      "Mười dặm Bình hồ sương đầy trời, tấc tấc tóc đen sầu giờ, đối nguyệt hình đan vong tương kiến, chích tiện uyên ương tiện tiên'. Ngày ngày, hai người đều có thể nâng khay ngang mày (vợ chồng tôn trọng lẫn nhau) như vậy, có thể được sao? Lúc này, trong lòng Lưu Uyển Thanh ngoại trừ ngượng ngùng cùng ngọt ngào ra còn có thêm chút sợ hãi, nhập xa dễ, nhập kiệm nan*....Nàng có thể mở rộng trái tim ra sao? Nhưng....sau đó sao? Sau đó nữ nhân của chàng càng ngày càng nhiều, khi đó nàng nên đối mặt như thế nào đây?

      *Nguyên văn: Do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan. Câu xuất phát từ quyển "Tư Trị thông sử học, học giả thừa tướng thời Tống. Ý muốn từ cuộc sống tiết kiệm, giản dị chuyển sang cuộc sống xa hoa giàu có tương đối dễ dàng đơn giản, nhưng cuộc sống xa hoa giàu có rồi mà chuyển về cuộc sống tiết kiệm khá khó khăn.
      Last edited by a moderator: 1/6/15

    4. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      chồng tốt
      Fuu thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 53

      Editor: Camtusori



      Lộ Vương phi nghe Thôi ma ma hồi báo xong, khóe miệng hơi nhếch lên: "Tiểu tiện nhân kia cũng vọng tưởng muốn tặng người cho Khang nhi? Hừ, cũng nhìn lại ánh mắt của nàng ta, hai kẻ dáng vẻ tiện tỳ, cho rằng người nào Khang nhi đều nhìn thấy thuận mắt sao, chẳng khác nào ăn trộm gà được còn mất nắm gạo."

      Lập tức để ly trà trong tay xuống: "Hừ, chuẩn bị chút, chờ Khang nhi cùng Lưu Uyển Thanh từ trong cung trở về, sợ là có chuyện hay để xem rồi. Ta muốn xem lúc này Vương gia xử lý thế nào."

      Thôi ma ma nghi ngờ nhíu nhíu mày: "Chủ tử, trắc phi tại đây mở miệng vọng tưởng chất vấn thế tử phi chứ chứ?"

      "Nàng lúc nào có đầu óc đó! Vương gia chính là thích bộ dạng của nàng ta, nhưng Lưu Uyển Thanh khiến ta phải nhìn với ánh mắt khác." Kẻ địch kẻ địch đương nhiên là bằng hữu, lúc này Lộ Vương phi bắt đầu có chút ấn tượng tốt với Lưu Uyển Thanh. Nếu như Lưu Uyển Thanh biết, chắc chắn phải cảm tạ trắc phi đấy.

      Đây là lần thứ hai Lưu Uyển Thanh tiến cung, còn bộ dáng câu nệ như trước, rất khéo léo theo phía sau Lục Khang. Lục Khang cũng rất thân thiết chiếu cố nàng, cố ý bước chậm lại.

      Bên ngoài ngự thư phòng, Đại tổng quản Hình công công bên người hoàng đế chờ sẵn, xa xa thấy Lục Khang cùng Lưu Uyển Thanh tới liền vội vàng bước lên hành lễ: "Lão nô tham kiến thế tử gia, thế tử phi, vạn tuế gia đợi ở bên trong, thỉnh theo lão nô."

      Lưu Uyển Thanh cũng rất là lễ phép gật đầu với Hình công công, liền theo Lục Khang vào.

      Hoàng đế hé mắt, nhìn Lục Khang cùng Lưu Uyển Thanh, nâng tay lên: "Đều đứng lên , nhà Khang nhi nhanh ngẩng đầu để trẫm nhìn chút."

      "Ừm, tốt, là phong thái đoan trang."

      Lại vài câu, hoàng đế liền lúc nào sang Đông Cung gặp mặt hoàng hậu .

      Lúc này hoàng hậu thế nhưng cũng còn làm khó Lưu Uyển Thanh nữa, hết sức người từ ái lôi kéo tay nàng chuyện phiếm.

      "Làm tân nương tử liền khác xưa hẳn, sắc mặt so với lúc trước tốt hơn nhiều."

      "Cảm tạ Hoàng hậu nương nương khen, Uyển Thanh dám nhận."

      "Có cái gì mà dám nhận, hôm nay ngươi là cháu dâu của bổn cung mà, sau này nếu Khang nhi đối xử tốt với ngươi, cứ tới cho Bổn cung. Bổn cung làm chủ cho ngươi." Lại vỗ về tay nàng : "Con nối dòng của Khang nhi nhiều lắm, ngươi vào cửa nên phải làm chuyện nên làm của thế tử phi, giúp Khang nhi nối dõi tông đường, hiểu rồi chứ."

      Hoàng hậu ý ở ngoài lời, tất nhiên Lưu Uyển Thanh hiểu , trong lòng có chút khổ sở, mới ngày thứ hai sau đại hôn muốn an bài thông phòng thị thiếp sao?

      Ngay lúc hoàng hậu lại muốn mở miệng, LụcKhang thản nhiên : "Đa tạ hoàng hậu quan tâm."

      Hoàng hậu há miệng hở dốc, lại nhớ đến việc hoàng thượng đánh lên chỗ bà Từ sau ngày Lưu Uyển Thanh tiến cung đến bây giờ cũng đến Đông cung của bà, chỉ có thể đè bất mãn trong lòng xuống, tiếp tục diễn vai trưởng bối hiền hòa, cuối cùng lại ban thưởng đôi thuốc bổ, và hai tráp trang sức nội cung.

      Ra cửa cung, Lưu Uyển Thanh mới thở phào nhõm. Lục Khang đưa hai hộp đồ trang sức trực tiếp phân phó Tiểu Mễ Tử nhận lấy, cũng để nàng động vào chút. Thấy vậy trong lòng Lưu Uyển Thanh khẽ hoảng sợ, lẽ nào hoàng hậu còn có thể động tay động chân vào trong đồ trang sức hay sao?

      Tất nhiên Lục Khang cũng chú ý tới kinh ngạc của nàng, vỗ đầu nàng : "Tốt rồi, nương tử của gia cần sợ đến mức đó, chắc hoàng hậu làm trắng trợn như thế, nhưng có số việc vẫn cứ nên đề phòng."

      Trở lại Lộ Vương phủ qua hơn nửa giờ Tỵ, Lưu Uyển Thanh vội vàng chải chuốt phen sau đó liền đến đại sảnh.

      Lộ Vương gia, Lộ Vương phi cùng nữ tử mặc trang phục như Tiểu Long Nữ nhiễm khói lửa nhân gian chờ ở đại sảnh.

      Trong đầu Lưu Uyển Thanh hồi tưởng lời dạy của các ma ma quản giáo , rất cẩn thận dâng trà cho Lộ Vương gia, Lộ Vương phi.

      "Con dâu xin kính trà cho cha chồng."

      Lộ Vương gia hài lòng gật đầu, tiếp nhận ly trà, nha đầu sau lưng ông rất nhanh nhẹn đưa qua bao tiền lì xì, Lưu Uyển Thanh cung kính nâng hai tay tiếp nhận. Còn Lộ Vương phi cúi đầu nhấp hớp , trực tiếp lấy ra từ cổ tay vòng ngọc đeo vào cho Lưu Uyển Thanh, vỗ tay của nàng : "Con ngoan, sau này Khang nhi giao cho con chiếu cố."

      "Dạ." Thấy Lưu Uyển Thanh làm rất khéo, tuy rằng xuất thân hơi kém, nhưng cũng may quá mất mặt, cũng gật đầu hài lòng gật.

      Đến phiên trắc phi Hạ thị, Hạ trắc phi là trắc phi duy nhất của Vương gia. Đương nhiên phải có thông phòng thị thiếp, nhưng có tư cách ngồi ở đây, phải đợi lát nữa vào cũng bọn hạ nhân.

      Lưu Uyển Thanh cần quỳ lạy làm lễ với Hạ trắc phi.

      Hạ trắc phi có bộ dáng siêu phàm nhiễm bụi trần, tiếp nhận ly trà, cái miệng như hoa lan nhàng thổi thổi, mới nhấp môi, nhưng chỉ dính môi dưới mà thôi.

      Từ bàn bên cạnh lấy ra tráp đồ trang sức , ôn nhu : "Đây là chút tâm ý của ta, mong con thích."

      "Cảm tạ Hạ di nương" trong lòng Lưu Uyển Thanh sớm tính toán, đối với nữ tử như Hạ trắc phi, chính bản thân kiếp trước cũng làm qua, chỉ là sau khoảng thời gian giả bộ cuối cùng lại thể kiên trì nổi nữa. Nếu như thực dính bụi trần, siêu phàm thoát tục, như thế nào lại làm thiếp đây? ? Ha ha.. . . Nếu có nữ tử như vậy, sợ là thà rằng chịu phân chia tình cảm, cũng ủy thân làm thiếp đâu, chẳng qua, nam nhân rất thích bộ dạng này mà thôi.

      Đương nhiên Lộ Vương phi nhìn chằm chằm vào bên này, thấy Lưu Uyển Thanh đưa tay nhận tráp, sau đó làm chậm trễ chút lại trực tiếp đưa cho nha đầu sau lưng, khóe miệng nâng , trong lòng rất thoải mái: người hiểu chuyện.

      Hạ trắc phi thấy vậy cũng chỉ cười cười, há miệng thở dốc, lập tức làm ra bộ dáng muốn lại biết có nên hay , lại thấy Lưu Uyển Thanh ra vẻ phối hợp, trong lòng ngược lại có chút tức giận, lập tức mở miệng : "Thế tử phi, hai người tỳ nữ Yên Nhiên, Yên Ngọc vốn là người trong viện ta. Ai có thể ngờ hai người lại hiểu chuyện như vậy, lại cũng phải trách ta, trách ta thân thể yếu đuối, hôm qua có chút đau đầu, làm phiền tới hai người tỳ nữ ấy nhớ ta, phải tới chăm sóc ta chút, vậy nên mới trễ việc thỉnh an cho con.

      Tuy rằng ta biết lời này nên ra, nhưng vẫn mong thế tử phi có thể nể mặt ta chút, dù chỉ chút thôi cũng tốt rồi. Tất cả đều do ta tốt, ngàn vạn lần nên, đúng ngày vào cửa của con lại nhiễm bệnh. Tha hai tỳ nữ ấy,
      cho các nàng con đường sống, có được ?"

      Lưu Uyển Thanh còn chưa mở miệng, Lộ Vương gia đứng lên, sắc mặt nhìn Lưu Uyển Thanh cũng còn từ ái như lúc trước, mà lại chuyển sang ánh mắt dò xét.

      bên, sắc mặt Lục Khang đen xuống, mà còn Lưu Uyển Thanh lại há hốc mồm, vẻ mặt kinh ngạc. . .

      " biết vì sao Hạ trắc phi lại như thế, Yên Nhiên? Yên Ngọc? Là ai? Ta cũng chưa gặp qua a. . . ." xong còn vô tội nhìn Hạ trắc phi.

      Hạ trắc phi sửng sốt, khuôn mặt lập tức mang vẻ tự trách: "Xin lỗi, ta. . ." Lời còn chưa hết trưng ra vẻ muốn khóc, vẻ mặt đáng thương nhìn Lộ Vương gia. Lộ Vương thấy vậy hé mắt nhìn về phía Lục Khang.

      Lộ Vương phi cũng đứng lên: "Khang nhi, rốt cuộc là chuyện gì?"

      "Chẳng qua là nhi tử xử phạt hai kẻ tiện tỳ hạnh kiểm xấu mà thôi, thế nào? Hạ di nương có ý kiến gì ?"

      đợi Hạ di nương , Lộ Vương phi cũng mở miệng: "Chẳng qua chỉ là hai tiện tỳ, muội muội có lòng từ bi rộng lớn đó. ra ta cũng rất hiếu kỳ, hạnh kiểm xấu là thế nào! Uyển Thanh, con cần sợ hãi, tất cả ấm ức đều có thể lại với nương, việc này thế nhưng có thể lớn có thể , truyền ra ngoài, còn tưởng rằng Lộ Vương phủ chúng ta khó xử con dâu mới vào cửa đấy."

      Hạ trắc phi liền vội vàng đứng lên, "bùm" tiếng quỳ mặt đất: "Tỷ tỷ bớt giận, là thiếp điều phải, thiếp nên. . . nên vượt quá. . nên cầu tình giúp hai người tỳ nữ."

      Lộ Vương thấy vậy rất đau lòng, nâng nàng dậy, vẻ mặt cưng chìu: "Nàng a, hay dạ, chẳng qua chỉ là hai kẻ tiện tỳ mà thôi, việc gì phải vì bọn chúng, nàng quá đơn thuần đấy."

      Hạ trắc phi đưa ánh mắt thương nhìn Lộ Vương, lại quay sang dùng vẻ áy náy nhìn Lưu Uyển Thanh: "Là ta tốt, thế tử phi cũng nên ngầm trách ta, ta chỉ là có chút mềm lòng, nghe xong lời gièm pha của hạ nhân, mới hiểu lầm thế tử phi."

      Thấy ánh mắt soi mói của Lộ Vương, tự nhiên Lưu Uyển Thanh khác, chỉ ngượng ngùng cười: "Mặc kệ chuyện của Hạ di nương, là Uyển Thanh tốt, vì Uyển Thanh mới vào vương phủ, đối với quy củ của vương phủ vẫn chưa hiểu hết. Ngày hôm qua chỉ có hai người Oanh Ca và Oanh Khúc đến hành lễ với ta, cho nên ta có chút ấn tượng nào với đối với Yên Nhiên và Yên Ngọc. Chỉ nghe Hạ di nương như vậy, mới nhớ ra, sáng sớm nay. . . lúc thế tử gia tắm, ngoài cửa có vang lên tiếng xôn xao tranh cãi ầm ĩ rất lớn, lúc thế tử gia vào chỉ cho ta biết là vừa xử lý hai tỳ nữ, ta liền để trong lòng. Nếu biết các nàng là người của Hạ di nương, đương nhiên ta ngăn lại. Nếu Hạ di nương nhắc tới, sợ là đến bây ta vẫn biết gì."

      "Đúng vậy, tin tức của muội muội đúng là nhanh nhẹn, đừng tới Uyển Thanh biết gì, ngay cả đương gia chủ mẫu như ta cũng biết, đúng là thất trách!"

      Lộ Vương nghe nhíu mày cái, trong lòng Hạ trắc phi kêu tiếng tốt, vội vàng : "Bởi vì Yên Nhiên cùng Yên Ngọc từng là người trong viện thiếp, có quan hệ rất tốt với đại nha đầu Yên Linh bên cạnh thiếp, lần này báo cho thiếp."

      Thấy Hạ trắc phi như vậy, sắc mặt Lộ Vương mới thả lỏng, tại sao mình có thể hoài nghi Hạ nhi đây, mới định mở miệng, Lộ Vương phi liền : "Được rồi, muội muội cũng đừng khẩn trương, tỷ tỷ có ý gì khác. Muội muội vội vã thanh minh như thế, nếu biết tâm tính muội muội đơn thuần chỉ sợ làm cho người khác hiểu lầm muội muội 'giấu đầu lòi đuôi', chẳng qua. . ."

      "Chẳng qua cái gì?" Lộ Vương nhíu mày cái, nhưng cũng thể ở trong ngày gặp con dâu mới lại cho Vương phi mặt mũi. thể làm gì khác hơn là gắng nuốt lời sắp thốt ra vào lòng 'Ngươi chỉ biết gây xích mích'.

      Trong mắt Lộ Vương phi lóe lên tia ghen ghét: " có gì, chỉ là muội muội dù sao cũng là trắc phi của Vương gia, lại đem tỳ nữ trong viện mình đưa tới chỗ Khang nhi lại có chút hay cho lắm, đuổi ra ngoài cũng tốt, sau này đỡ phải xảy ra chuyện, muội muội cũng tránh khỏi liên quan."

      Lộ Vương cũng gật đầu, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Hạ trắc phi, đau lòng : "Vương phi có lý, sau này cũng thể làm những chuyện có đầu óc như vậy, biết ?"

      Hạ trắc phi gật đầu: "dạ, dạ, là thiếp tốt, thiếp hiểu chuyện. . . Thiếp suy nghĩ nhiều, thiếp chỉ muốn thêm thân thiết với thế tử phi. . ."

      "Được rồi, được rồi, gia biết nàng có ý tốt là được." Lộ Vương cười , xong lại khoát tay áo: "Giải tán , Khang nhi và Uyển Thanh mới từ trong cung quay về, chắc rất mệt mỏi. Về phần những người khác gặp sau cũng muộn, xuống dưới nghỉ ngơi cho tốt ."
      Last edited by a moderator: 22/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :