1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ vợ kế - Uyển Tiểu Uyển (TS, gia đấu) (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương: 49

      Editor: Camtusori




      đường gì....

      "Chủ tử, Lưu tiểu thư, đến Hầu phủ." giọng Tiểu Mễ Tử vọng vào trong xe ngựa.

      Lục khang hơi nhíu mày, lập tức bước xuống xe ngựa trước, Lưu Uyển Thanh có chút chậm chạp vén rèm lên, đặt tay mình lên bàn tay của Lục Khang, thuận thế xuống xe ngựa.

      "Gia còn có việc, nàng về trước ."

      Lưu Uyển Thanh khẽ cúi đầu, đầu gối khụy xuống, hành lễ: "Thế tử thong thả."

      "Ừ!" Lục Khang ừ tiếng, lại cúi đầu giọng bên tai nàng: "Những chuyện khác cần đặt trong lòng, chỉ là chuyện nhặt mà thôi, nàng chỉ cần ngoan ngoãn thành ở nhà chờ gia tới đón."

      Đương nhiên Lưu Uyển Thanh cũng ngốc, nàng biết những chuyện khác mà là cái gì, hai gò má hơi ửng đỏ, nhà "dạ" tiếng như muỗi kêu, liền quay đầu bước vội vào cửa lớn Hầu phủ.

      Lục Khang nhìn bóng lưng của nàng, khóe miệng nhếch lên, hai mắt của Tiểu Mễ Tử đứng bên sớm ngạc nhiên trợn to "ôi trời, vậy là chủ tử nhà mình động lòng với Lưu tiểu thư rồi sao? Nhưng rốt cuộc là vì sao đây? Nhan sắc của Lưu tiểu thư còn đẹp bằng thế tử phi qua đời, cũng có khí chất nhu nhược, dịu dàng động lòng người như thế tử phi, làm thế nào lại lọt vào mắt của chử tử nhà mình cơ chứ? thể nào hiểu được mà."

      Đông Mai đứng trong sân tán gẫu cùng Đông Tú, nhìn thấy Lưu Uyển Thanh, liền giọng "A" tiếng, vội vàng thả đống hạt dưa trong tay xuống, phủi phủi tay, bước lên đỡ lấy nàng: "Tiểu thư, tại sao người tiến cung lại trở về sớm như vậy?" Lại nghiêng người nhìn phía sau nhìn ngó: "Thế tử gia cùng tiểu thư sao?"

      "Còn chưa thành thân, đương nhiên ngài ấy phải về vương phủ rồi, nha đầu này, đừng nhìn nữa."

      Đông Mai le cái lưỡi xinh, ra hiệu cho Đông Tú chuẩn bị chút đồ ăn vặt cho Lưu Uyển Thanh, vừa giúp Lưu uyển Thanh thay trang phục vừa quan tâm hỏi: "Tiểu thư, Hoàng hậu nương nương có làm khó người hay ?"

      Trúc Tâm cũng bưng chậu nước vào: "Tiểu thư, rửa tay chút , tuy bây giờ vào giao mùa đầu hè cuối thu, nhưng thời tiết này vẫn còn nóng bức khó chịu lắm."

      Lưu Uyển Thanh nhận lấy khăn, lau hai tay, lại thay bộ váy màu lam nhạt cùng quần lụa mỏng, nhấp ngụm trà xanh liền : "Đến chỗ nương."

      "Tiểu thư, hay là người nghỉ ngơi lát , nô tỳ thông báo cho phu nhân tiếng rằng ngươi trở về là được."

      Lưu Uyển Thanh khoát tay: " cần, ta ở trong cung lâu, mệt mỏi chút nào cả."

      --- ------ ---

      Lưu Uyển Thanh kể cho Lưu đại phu nhân việc của Trần Linh Nhi, dù sao sính lễ của Vương phủ đều chuẩn bị xong, hôn này cũng tới ngày rồi, chỉ cần nàng nghe lời , mấy ngày này chỉ cần ngoan ngoãn ở trong phủ, như vậy cũng xuất thêm việc gì khác. Thế tử lập thêm bình thê, mà tất nhiên Trần Linh Nhi cũng có khả năng trở thành trắc thê của , dù cho nàng ta có muốn, cũng sợ Trần hoàng hậu thể đánh mất mặt mũi mà gật đầu. Nàng chỉ kể lại việc Trần hoàng hậu về thế tử, chẳng hạn như việc cầu xin thánh thượng ban thánh chỉ chúc hôn.

      Lưu đại phu nhân nghe xong, gật đầu: "Nếu được như vậy, nương cũng yên tâm thêm chút, xem ra trong lòng thế tử nhất định cũng có con. Lúc trước hoàng thượng tự mình làm chủ hôn cho ngài ấy cùng thế tử phi, đó là vinh quang lớn nhất đời. ngờ, hôm nay con chỉ gả cho ngài ấy làm kế thế tử phi, cho dù là hôn lễ của hoàng gia cũng nên tổ chức đơn giản, chuẩn bị sính lễ thỏa đáng, giờ lại có thêm thánh chỉ chúc mừng hôn lễ, con cũng phải chịu ủy khuất, đến Vương phủ, bọn nô tài kiến thức có hạn hẹp dám dùng sắc mặt tốt nhìn con."

      Bảy ngày sau.

      Mới từ rạng sáng (giờ sửu, khoảng 4 giờ sáng), Lưu Uyển Thanh thức dậy, Đông Mai cùng Trúc Tâm đều mặc bộ váy mới màu hồng chờ nàng, lại cố trang điểm thêm chút son, nhan sắc xinh đẹp hơn rất nhiều so với ngày thường.

      Hầu hạ Lưu Uyển Thanh tắm rửa cực kì cẩn thận, khoảng qua bảy thùng nước, tới thùng nước cuối cùng, Lưu Uyển Thanh nhíu mày cái. Đông Mai hiểu ý liền chạy chậm tới ngăn cản Đồ ma ma còn muốn rắc cánh hoa hồng vào thùng nước tắm, lại bí mật đưa cho bà hai túi tiền màu đỏ: "Ma ma, đối với mùi của cánh hoa hồng này, tiểu thư nhà nô tỳ thích ứng được, hôm nay lại là ngày vui của tiểu thư, xin ma ma châm chước chút, nô tỳ chuẩn bị sẵn cánh hoa mai bên kia."

      Đồ ma ma thầm ước lượng sức nặng của túi bạc, vết nhăn mặt hơn dãn ra, nhưng vẫn mở miệng : "Đâu thể được, bước cuối cùng ngâm cánh hoa chính là theo quy của mà làm, quy củ đại hôn của hoàng gia cực kì nghiêm túc."

      "Dạ dạ dạ, thế nhưng cũng đâu có nhất định phải dùng cánh hoa hồng đâu, xin ma ma làm ơn châm chước chút." Liễu ma ma đứng bên thầm kéo tay áo Đồ ma ma, Đồ ma ma thấy vậy liền gật đầu đồng ý.

      Khóe miệng Lưu Uyển Thanh lộ ra ý cười, liếc mắt hài lòng nhìn Đông Mai .

      Lưu Uyển Thanh mặc vào mội bộ trang phục màu đỏ thẫm phức tạp, nơi ống tay áo được thêu đóa hoa mẫu đơn bằng chỉ vàng nở rộ, những chỗ còn lại được thêu hoa văn bằng 5 màu khác nhau tượng trưng cho phú quý cát tường. Dưới ống quần còn được thêu bức Ngũ Thải Tường Vân, tiêu sái theo từng bước chân của nàng, nhìn như đám mây rực rỡ lay động bầu trời, rất chân .

      Tay nghề của ma ma lo liệu cung trang tinh xảo, chỉ cần bỏ ra ít công phu có thể vén cho nàng kiểu tóc vân song quý phái, quá chặt cũng quá lỏng, cả sợi tóc lộn xộn cũng có, lại chỉ dùng cây trâm mẫu đơn là có thể cố định tất cả.

      Son phấn mặt cũng được tô điểm rất thích hợp, ma ma lo cung trang này vừa thấy làn da trắng mịn của Lưu Uyển Thanh, nhịn được mở miệng ca ngợi: "Thế tử phi có làn da đáng hâm mộ, lão nô nhiều năm làm người lo cung trang vẫn chưa thấy được ai có làn da giống như người, trong trắng lại có chút hồng hào, có thể sánh ngang với bình sứ trắng, mịn màng, lão nô sợ phấn bột nước này cũng có đất dụng võ khuôn mặt của thế tử phi rồi!"

      Nghe lời khen của người lo liệu cung trang, vẻ mặt Lưu Uyển Thanh hơi đỏ lên, liếc mắt ra hiệu cho Đông Mai, Đông Mai hiểu ý liền lấy ra túi bạc màu đỏ bí mật đưa cho bà. Người lo cung trang sửng sốt, vội vàng xua tay từ chối: "Lão nô vậy là lòng, phải vì muốn có tiền thưởng mới ra những lời tốt đẹp như vậy đâu, cái này lão nô nhận được."

      Lưu Uyển Thanh cầm lấy túi bạc đỏ trong tay Đông Mai, tự mình nhét vào tay bà: "Ma ma sai rồi, đây là tiền mừng, để lấy may mắn chứ hề có ý khác."

      Người lo cung trang cũng từ chối nữa, cười ha hả nhét túi đỏ vào trong lòng, thế tử phi là người hào phóng, xem chừng sức nặng này ít nhất cũng là 10 lượng bạc ? Nhưng làn da của người quá đẹp, xem ra chắn chắn thế tử gia rất thích.

      Sau khi ăn mặc trang phục thỏa đáng, người lo cung trang cũng đội vào cho Lưu Uyển Thanh kim quan mẫu đơn, món này bằng vàng ròng, ruột cũng hề rỗng, tuy rằng hoa mẫu đơn này được chế tác rất giống , nhưng cũng nặng khoảng hai cân, đặt đầu Lưu Uyển Thanh, tất nhiên chẳng khác nào chịu tội.

      Giờ thìn, cửa lớn Lưu phủ mở ra, đám rương gỗ dán chữ song hỉ được khiêng ra ngoài, đều hề che đây, đây chính là diệu trang (khoe sính lễ)

      Đủ tăm hai mươi tám đài, tuy ít hơn Lỗ vương quận chúa lúc trước mười đài, nhưng nhìn thấy cột khiêng đến mức uốn cong, liền biết những thứ trong rương được cho vào dần dần tới lúc đầy ắp.

      Đứng đầu chính là trang nhân, dọc đường đều la lớn hô báo. (camtusori: câu này mình xạo đó)

      Dù chỉ mới sáng sớm nhưng đường tấp nập dân chúng, tuy Hầu phủ chỉ cách Vương phủ năm con phố, quá xa cũng quá gần, nhanh cũng phải mất nửa canh giờ, huống chi lại còn phải khiêng những rương đồ cưới nặng như vậy? Dân chúng đứng hai bên đường cũng náo nhiệt thảo luận.

      "Trời ạ, mảnh ngói vàng óng ánh này vừa đủ mười hai tấm đó! Đây chính là mười hai gian phòng có sân lớn phải sao!"

      "Đó là gì, ngươi nhìn vật dụng phía sau đều làm từ gỗ trắc đó, nhìn sơ qua cũng biết ít nhất là năm năm tuổi rồi."

      "Còn đồ trang sức đầy cả mấy cái tráp kìa, những thứ này nếu mang cho ta, sợ là đời ta thay đổi hoàn toàn trong đêm, cả đời này sợ là đeo hết mất!"

      " phải có lời đồn Hầu phủ nghèo túng sao, hôm nay thấy như thế này, sợ là Hầu phủ có gốc gác vững vàng lắm đây!"

      "Đương nhiên, tước vị Hầu phủ gia dựa vào việc đấu tranh giành thiên hạ mà có được, có khi giành được ít thứ tốt đâu. Tuy đời sau Hầu phủ bằng đời trước, nhưng chỉ cần đưa ra bộ quần áo bằng lụa đương nhiên đó là thứ tốt, huống chi tiểu bối của Hầu phủ bây giờ đều là những vị có triển vọng! Gần đây ai cũng biết, ta đâu cần phải nhắc lại, , trạng nguyên, bảng nhãn, hơn nữa còn thế tử phi, ngoài biên cương còn có nhị công tử là tiểu tướng dũng mãnh."

      "Ngươi còn quên mất người, tam công tử Lưu gia, tuy ngài ấy theo kinh thương, dù địa vị của thương nhân cao, nhưng lại nhìn thấy vàng bạc ra đó, nếu làm sao có thể đưa ra những món đồ đắt đỏ như vậy chứ. Ta cho ngươi biết, nhà ta có người bà con làm công ở Hầu phủ, cho ta biết, lần này tam công tử Lưu gia tặng thêm cho Lưu tiểu thư dưới vạn lượng bạc đâu!"

      "Cái gì? Vạn lượng! Ta phải nhanh chóng hỏi thăm lại xem Hầu phủ có thu nhận người ở nữa , Đại Nha nhà ta là người chịu khó, vào đó làm công xác định rất có hi vọng, đại huynh đệ, họ hàng nhà ngươi có thể giúp ta xin tiếng hay ?"

      "Đúng vậy, đại huynh đệ có thể giúp cho khuê nữ nhà lão nương ta câu , ngũ công tử, tứ công tử Lưu gia cũng rất có tiền đồ, đến lúc đó theo làm nha hoàn thông phòng của bọn họ, chẳng khác nào gà chó bay lên trời nha!" Lời vừa xong, xung quanh đó liền ồ lên trận cười.

      "Ngươi, ta tát vào mồm độc tiện như ngươi."

      "Được rồi, được rồi, đừng làm ầm ĩ nữa, nhìn xem đó là gì?"

      "Ôi trời, ôi trời ơi! đây phải là những món đồ chơi của những người tóc đỏ sao, nghe dùng để nhìn ngày giờ đấy, chính xác hơn đồng hồ cát rất nhiều."

      Lúc này, bên trong Lộ Vương phủ.

      Lục Khang mặc bộ hỉ phụ đỏ, bên hông mang kim tương ngọc tử kim tơ lụa phong (camtusori: -_-! em biết nó là gì), nhấc nắp rương đồ cưới nhìn vào đó, khóe miệng khỏi co lại, như thế bất ngờ. Tiểu Mễ Tử trợn to hai mắt, phải suy ngẫm lại, xem ra mình quá xem thường Hầu phủ rồi. Họ lại đem tới nhiều thứ tốt như thế, những thứ này sợ rằng ở Vương phủ còn chưa có nữa là, càng sợ rằng trong cả hoàng cung cũng tìm ra đâu? Dù sao mình cũng chưa nghe qua.

      Lục Khang cầm quạt xếp gõ đầu Tiểu Mễ Tử cái: "Lo lắng cái gì?". xong liền xoay người, nhảy lên con ngựa cao to được trang hoàng đỏ thẫm, bước ra khỏi Vương phủ.

      Hầu phủ, trong việc Lưu lão phu nhân.

      Lưu lão phu nhân ngồi ở giữa nhận lấy ba lạy của Lưu Uyển Thanh, sau đó vội vàng sai Tình Nhi nâng nàng dậy. Bà được Lưu đại phu nhân đỡ, chống quải trượng nâng tay lên, vuốt trán Lưu Uyển Thanh: "Đứa ngốc này, dập đầu tới mức trán sưng đỏ như vậy, hôm nay là hôn của con đấy."

      "Bà nội..." Lưu Uyển Thanh nghẹn ngào gọi tiếng.

      Kí ức lại từ từ xuất , từ sau khi sống lại, tất cả những thứ nàng có được bây giờ, tuy phần là nhờ chính nàng tính toán cẩn thận, nhưng phần khác lại là nhờ thương của Lưu lão phu nhân dành cho nàng. Qua nhiều năm như vậy, bà vẫn luôn thương, thậm chí là sủng ái nhìn nàng lớn lên...Nhìn đầu tóc bạc phơ của bà, nước mắt nàng cứ như dòng nước trào ra, muốn kìm lại cũng kìm được, may mà lúc đó người trang điểm thấy làn da của nàng quá trơn mịn nên chỉ bôi sơ qua ít, bằng sợ là lúc này phấn mặt nhòe hết.

      Lưu đại phu nhân cũng nâng khăn lau nước mắt, đám người Lưu đại lão gia cùng Lưu Nhân Quý thấy tình hình phát triển như vậy, sợ là lúc này cũng muốn ôm đầu khóc. Tuy trong lòng cũng muốn gả nàng , nhưng vẫn giữ được chút lý trí, biết sắp tới giờ lành, chắc lúc này thế tử tới nơi, đều vội vã khuyên nhủ chút, lại vội vàng gọi người lo cung trang tới, trang điểm lại cho Lưu Uyển Thanh.

      Tiếng pháo trúc ngoài cửa vang lên bùm bùm...

      Lưu đại phu nhân tự mình thả bức rèm che tinh xảo phía sau hoa mẫu đơn kim quan đầu Lưu Uyển Thanh xuống, che khuất mặt nàng, mà Lưu lão phu nhân còn tự mình phủ lên cho nàng chiếc khăn voan màu hồng.

      Trước mắt Lưu Uyển Thanh chỉ toàn là màu hồng, Lưu Nhân Quý tiến lên phía trước kéo tay nàng: "Muội muội, ca ca dẫn muội ra ngoài." xong cũng ngồi xuống để Đông mai, Trúc Tâm đỡ nàng ghé vào lưng Lưu Nhân Quý, để cõng ra ngoài.

      Đến cửa lớn, các hỉ ma ma của Vương phủ vội chạy đến hai bên đỡ lấy Lưu Uyển Thanh, Lưu Nhân Phúc nâng chậu nước đứng trước mặt nàng, hai hỉ ma ma giúp nàng rửa sạch tay, lại cẩn thận dùng khăn lau , lại thoa thêm lớp dầu bao tay, mới đỡ nàng ra khỏi cửa Hầu phủ.

      Đợi Lưu Uyển Thanh ngồi tên kiệu lớn tám người khiêng, Lưu Nhân Phúc liền đưa chậu nước cho Lưu Nhân Quý, tiếng pháo thứ nhất vang lên, dội nước ấy ở bên ngoài cửa phủ, ngụ ý nương gả như bát nước hắt ra ngoài, từ này về sau Lưu Uyển Thanh chính là người của Lộ Vương phủ, còn là nương của Lưu gia.

    2. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      hic, dc nguoi nha yeu thuong v thi do di the nao dc chu

    3. oxy501

      oxy501 Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      122
      Mong chap sau quá aaaaaaaaaaaaaaaaa.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương: 50

      Editor: Camtusori

      (Siêng trước ngày thi, chủ nhật có chương tiếp nha mọi người)

      Tuy kiệu được tám người khiêng , nhưng dọc đường vẫn bị lắc lư, đóa mẫu đơn bằng vàng đầu Lưu Uyển Thanh nặng như vậy, bên tai lại còn vang lên thanh ồn ào ngoài kiệu, đương nhiên bây giờ cả người nàng hoàn toàn chóng mặt mờ mịt.

      Chờ tới lúc cỗ kiệu ngừng lại, Lưu Uyển Thanh nhàng thở phào hơi, cũng may buổi sớm nàng chỉ ăn vài miếng điểm tâm vào bụng, nếu sợ là lúc này nôn đầy ra rồi, nếu như vậy đúng là gây ra chuyện đáng chê cười.

      Lục Khang làm cú tung người xuống ngựa rất đẹp mắt, tới trước kiệu. Đông Mai đứng bên ngoài vội vàng cúi đầu nhắc Lưu Uyển Thanh: "Tiểu thư, phải đá cửa kiệu rồi!"

      Lưu Uyển Thanh nghe vậy vội vàng đổi "giày thải đường", lại nâng chân lên, Lục Khang liền đá cửa kiệu.

      Bị hai hỉ ma ma đỡ, bước qua băng ghế tiểu hồng phía trước cỗ kiệu, đợi cho tiếng pháo bùm bùm bên tai còn vang lên nữa, lại nhận tiếp đoạn gấm hồng trù do hỉ ma ma đưa tới với ngụ ý trăm năm hòa hợp, gắt gao nắm trong tay... đầu khác của đoạn gấm nằm tay Lục Khang.

      "Xin thế tử phi nhấc chân, bước qua chậu than này, ngày ngày hồng hồng hỏa hỏa(hạnh phúc thuận lợi)". Hỉ ma ma giọng bên tai Lưu Uyển Thanh.
      Lưu Uyển Thanh cũng cảm nhận được luồng nóng dưới chân mình, bước bước dài.

      Đế giày thải đường cao như thế cũng rất có ý nghĩa, có thể lên được thân phận cao quý của nữ tử. Đế giày cao chính là đại diện cho thế tử phi, cho dù chỉ là kế tử phi, thân phận cũng rất tôn quý, tất nhiên cũng thể thấp được. Lúc bước qua chậu than, cơ thể Lưu Uyển Thanh hơi nghiêng qua, đúng ra hai hỉ ma ma bên cạnh phải đỡ lấy nàng, nhưng hai bà lại cố ý làm vậy. Ngay lúc Lưu Uyển Thanh rất hoảng sợ, lại cảm nhận được bàn tay ấm áp đỡ lấy mình, lúc này nàng mới thở phào nhõm.

      mặt hai hỉ ma ma lộ lên chút sợ hãi, thân thể run nhè , còn Lục Khang hé mắt, liếc nhìn các bà ra ý cảnh cáo.

      Tiến vào phòng khách của Vương phủ, lúc này được bài trí thành hỉ đường, tân khách đứng ở hai bên, Lộ Vương cũng Lộ Vương phi ngồi ở vị trí chủ vị.
      Lục khang khẽ gật đầu, người làm lễ đứng bên trái hô: "Hành lễ."

      Lưu Uyển Thanh nhận lấy hương đốt sẵn, hỉ ma ma nâng đỡ nàng cùng Lục Khang dâng hương, dập đầu ba cái, sau đó lại quỳ đủ ba lần, dập đầu thêm chín cái nữa, lục thăng bái lễ.

      Cuối cùng nghe người làm lễ hô: "Nghỉ, thối lui, đưa vào động phòng!" Lưu Uyển Thanh vừa muốn bước chân lên theo hỉ ma ma ra ngoài từ cửa bên hông, chợt nghe thấy giọng khàn như vịt đực: "Thánh chỉ đến! Thỉnh Lộ Vương gia, Lộ Vương phi, thế tử gia, kế thế tử phi tiếp chỉ!"

      Khóe miệng Lục Khang hơi nhếch lên, hỉ ma ma đỡ Lưu Uyển Thanh quỳ xuống.

      "Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, nghe danh tiểu thư Hầu phủ Lưu Uyển Thanh, tú ngoại tuệ trung (bên ngoài xinh đẹp, bên trong có đủ trí tuệ, hiểu biết), hiền lương thục đức, thuở cứu mẹ, là người mẫu mực. Nay cùng kết duyên với thế tử Lục Khang, có thể là thiên thiết địa tạo, đặc biệt cho phép xưng là thế tử phi, khâm thử."

      Lưu Uyển Thanh kinh ngạc há miệng thở dốc, cũng may có chiếc khăn hồng che lại. chỉ có Lưu Uyển Thanh, mà khuôn mặt Lộ Vương phi cũng tràn đầy khiếp sợ, cái gì mà cho phép xưng là thế tử phi? Sắc mặt Lỗ Vương gia lúc này cũng được tốt, đạo thánh chỉ của hoàng thượng đâu phải chỉ là thánh chỉ chúc hôn đơn thuần, sợ là mỉa mai bản thân ông đây! Chẳng lẽ ông cùng.... nên như vậy, việc này , Lộ Vương gia thầm nắm chặt tay thành quyền....

      "Xin thế tử phi tiếp chỉ."

      Sau khi đọc xong thánh chỉ, công công cũng nhanh chóng đổi lại xưng hô, kế thế tử phi lại thành thế tử phi, tuy chỉ ít chữ, nhưng cũng cách nhau trời vực. gần, ngày mai Lưu Uyển Thanh cũng cần phải làm lễ vái lạy với bài vị của Lỗ Vương quận chúa! Mà nếu xa hơn nữa, đừng là con trai của thế tử phi trước chỉ là kẻ ngốc, cho dù phải như vậy...hừ hừ! Còn phải đủ gây sợ hãi hay sao! Đương kim hoàng thượng ngầm cho phép bước tới địa vị đó! ràng cho phép ngang hàng đó!

      Lưu Uyển Thanh mờ mịt nhận lấy thánh chỉ, bên tai vang lên đủ loại thanh chúc mừng. Lục Khang nháy mắt với hỉ ma ma, hỉ ma ma liền vội vàng đỡ Lưu uyển Thanh xuống dưới.

      Lưu uyển Thanh ngồi giường cưới, Đông Mai, Trúc Tâm đến, hai hỉ ma ma vài lời cát tường, Đông Mai cũng rất hiểu chuyện liền biếu cho hai bà hai túi bạc hỉ sức nặng hề .

      Đợi hỉ ma ma rời khỏi, Đông Mai liền kéo Trúc Tâm quỳ xuống, dập đầu : "Tiểu thư, nô tỳ chúc mừng tiểu thư."

      Lưu Uyển Thanh nâng tay lên: "Đều đứng lên ."

      Đông Mai xoa lệ ngấn nơi khóe mắt, từ trong lòng lấy ra gói điểm tâm: "Nô tỳ biết sáng giờ tiểu thư vẫn chưa ăn gì, tiệc rượu lại long trọng như vậy, sợ là thế tử chưa về sớm được đâu. Trước tiên người dùng chút điểm tâm , đừng để bị bụng đói khó chịu, nô tỳ bảo Đông Tú làm cỡ rất , chỉ đủ ngụm, rơi đổ đâu!"

      Lưu Uyển Thanh cũng đói bụng, nhận lấy: "Cũng là em hiểu ta!". Mới dùng vài miếng, chợt nghe thấy có tiếng ồn ào ngoài cửa, Lưu uyển Thanh vội vàng đưa số điểm tâm còn lại cho Đông Mai giấu .

      Đông Mai mở cửa, Lục Khang từ trong đám người thoát ra, bước vào hỉ phòng, nhận lấy gậy hỉ ngọc trong tay hỉ ma ma, tới trước mặt Lưu uyển Thanh, nâng khăn hồng lên, Lưu uyển Thanh hé mắt..mới thích ứng với ánh sáng.

      "Thế tử phi đúng là mĩ nhân , ta tiểu tử ngươi thế mà rất có phúc khí đó." Người nam tử mặc trang phục màu vàng, đánh quyền vào bả vai Lục Khang, có vẻ như người này có quan hệ rất thân thiết với Lục Khang.

      "Thái tử gia quá khen."

      Lưu Uyển Thanh nghe vậy vội vàng đứng lên hành lễ, thái tử Lục An vội vàng : "Đừng, hôm nay là ngày vui của đệ muội, là ngày vui, cần đa lễ."

      Tuy thái tử Lục An vậy, nhưng Lưu Uyển Thanh vẫn dám khinh nhờn, vẫn đứng dậy cúi người hành lễ rất quy củ.

      Thái tử Lục An thấy vậy cũng chỉ dịu giọng: "Đứng lên ." xong lại nháy mắt cho hỉ ma ma, hỉ ma ma vội vã bưng mâm bánh chẻo lên, Lưu Uyển Thanh tiếp nhận chiếc đũa san hô, gắp lên miếng đưa vào miệng, cắn cái rồi nhả ra, hỉ ma ma vội vàng hỏi: "Là sinh, hay chưa sinh?"

      "Sinh." Khuôn mặt Lưu Uyển Thanh đỏ hồng lên, đáp lời.

      "Lão nô cung chúc sang năm thế tử gia cùng thế tử phi sinh hài tử phú quý ."
      "Phần thưởng."

      "Lão nô tạ ơn Tạ thế tử gia." Hỉ ma ma vội vàng nhân lấy hồng bao do Tiểu Mễ Tử đưa tới, trọng lượng cũng , bà liền nhét vào trong lòng, quay sang rót rượu đoàn tụ.

      Lưu Uyển Thanh đỏ mặt uống rượu giao bôi cùng Lục Khang.

      Lục khang đứng dậy, giọng ở bên tai nàng: "Chờ gia."

      Khuôn mặt nhắn của Lưu Uyển Thanh càng thêm đỏ, gật đầu.

      Đợi Lục Khang rồi, nhất thời hỉ phòng cũng yên tĩnh lại, Đông Mai bước tới hầu hạ Lưu Uyển Thanh tháo đóa mẫu đơn bằng vàng đầu xuống, thay đổi hỉ phục nặng nề ra. Trúc Lục ra cửa liền thấy hai nha hoàn mặc bộ trang phục màu xanh nhạt đứng đợi ở đó, hai nha hoàn kia thấy nàng, cũng dám khinh thường, quỳ xuống hành lễ: "Vị tỷ tỷ tốt lành, ta là Oanh Ca, đây là Oanh Khúc, là Mễ công công phái đến hầu hạ thế tử phi."

      Trúc Lục gật đầu: "Vậy liền làm phiền hai vị muội muội mang chậu nước đến cho thế tử phi."

      --- ------ --------

      "Làm sao vậy?"

      Thấy Trúc Lục vừa mới ra bước vào, Lưu Uyển Thanh nghi ngờ hỏi nàng.

      "Tiểu thư, là thế tử gia sai hai tỳ nữ tới đây, nô tỳ liền bảo các nàng mang nước tới."

      Lưu Uyển Thanh gật đầu, Đông Mai đứng bên gõ đầu Trúc Lục cái: "Tốt rồi, ngươi lại bắt đầu lười biếng đấy!"

      Trúc Lục bĩu môi: " thể ta lười biếng được, chỉ là. . . quá khinh người rồi, đúng ra phải là ma ma quản viện này phải mang theo hạ nhân các cấp tới đây hành lễ với tiểu thư coi như gặp mặt chủ tử sao? Ngươi nhìn , viện này lại vắng ngắt như vậy, chỉ có hai nha đầu, nhìn trang phục quần áo, xem ra cũng chỉ là hai nha đầu chuyên làm việc nặng, tự nhiên ta phải vì tiểu thư chúng ta mà lập uy. Tiểu thư, người xem nô tỳ có chỗ nào làm sai!"

      Lưu Uyển Thanh cùng Đông Mai nhìn nhau, sau đó lại cười gõ đầu Trúc Lục: "Rồi, em làm tốt, rất là có chừng mực, chẳng qua em nên đổi cách xưng hô ."

      "Dạ, nô tỳ hiểu, sau này nô tỳ gọi tiểu thư là chủ tử!"

      Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa: "Thế tử phi, nô tỳ mang nước tới."

      Trúc Lục mở cửa, nghiêng người cho hai nha đầu vào, hai nha đầu cũng rất hiểu biết, đặt chậu nước lên khung liền quỳ xuống làm đại lễ với Lưu Uyển Thanh.

      Khóe miệng Lưu Uyển Thanh hơi nâng lên, nhìn vẻ mặt của nàng bây giờ khiến người khác có cảm giác rất thân thiện: ."Đều đứng lên, các ngươi tự giới thiệu mình ."

      Oanh Ca, Oanh Khúc đứng lên, nhưng cũng dám đứng thẳng, quy củ : "Nô tỳ Oanh Ca, đây là muội muội của nô tỳ tên là Oanh Khúc, là Mễ công công phân công chúng nô tỳ đến viện của thế tử phi làm tỳ nữ nhị đẳng."

      "Bây giờ là nhất đẳng."

      Oanh Ca, Oanh Khúc nhìn nhau, mặt đều lộ ra vẻ thể tin được....vội vàng quỳ xuống: "Nô tỳ cảm tạ chủ tử, nhưng. . . nhưng theo quy củ người phải có tới bốn tỳ nữ nhất đẳng." Lại lén ngẩng đầu thận trọng nhìn Lưu Uyển Thanh.

      "Tất nhiên ta biết, đây là Trúc Lục, các ngươi cũng mới gặp qua, còn đây là Đông Mai, thêm các ngươi nữa đủ bốn người rồi. xong, lui xuống ."

      Đông Mai, Trúc Lục bước lên nâng các nàng dậy, lại đưa cho hai tiểu nha đầu mỗi người túi bạc hồng: "Nhìn các ngươi kìa, đây phải là chuyện tốt sao, cần phải ... ít nhất cũng phải làm nha đầu thô sử nữa, phân lệ lại còn được nâng lên."

      Hai nha đầu mím môi cái, lại xoay người quỳ xuống dập đầu tạ ân Lưu Uyển Thanh: "Nô tỳ cảm tạ chủ tử cất nhắc, nô tỳ xin thề sau này nhất định trung thành và tận tâm với chủ tử, nếu chết được tử tế."

      "Được rồi, đứng lên , tất nhiên ta tin tưởng lòng trung thành của các ngươi." Hai nha đầu liền mờ mịt lui ra ngoài.

      Đông Mai hầu hạ Lưu Uyển Thanh rửa mặt chải đầu, nhịn được có chút lo lắng: "Chủ tử, người làm như vậy là để lập uy sao, chúng ta lại hoàn toàn biết hai nhất đẳng nha đầu nữa do ai phái tới, nhỡ đâu là Vương phi, ngày đầu tiên người vào cửa đánh vào thể diện của Vương phi, như vậy tốt sao?"

      "Đúng vậy chủ tử." Trúc Lục đứng ở bên cũng lo lắng, nhíu mày cái.

      Lưu Uyển Thanh thay xong bộ y phục thường ngày màu đỏ, lấy túi điểm tâm ra ăn miếng, mới : "Đừng quá lo lắng, những người ấy chắc chắn phải do Vương phi sắp đặt, cho dù Vương phi thích ta tới đâu, cũng ngồi phía mà quan tâm tới mấy việc đó của ta, phải điều này rất ràng sao, Vương phi ngốc như vậy đâu. Cho nên người ấy phải do Vương phi sắp xếp, chắc là nàng phân phó cho đầy tớ, vì sao đầy tớ làm như vậy, phải tính toán sai cũng là có mục đích khác, đến lúc đó chúng ta biết."

      Khóe miệng Lưu Uyển Thanh hơi nâng lên: "Huống chi. . .làm sao ta biết trong viện thế tử phi này có hai nha đầu nhất đẳng?"

      "Đúng vậy, cũng là chủ tử nghĩ thông suốt, coi như Vương phi phái tới , người biết có tội, huống chi cũng phải do đích thân Vương phi phái tới, cho dù có đến tai Vương phi nữa, cũng chỉ có thể phạt người nhận lệnh tự vả vào mồm mình thôi, sau đó phải đến tạ tội với chủ tử của chúng ta."

      Lưu Uyển Thanh cười, hé mắt. . .Đây phải Hầu phủ, ở Hầu phủ có bà nội, mẫu thân, các ca ca quan tâm, người nào dám gây khó dễ cho nàng, nhưng hôm nay còn giống như xưa, bây giờ nếu nàng cúi đầu thấp kém, sau này nếu muốn ngẩng đầu lên rất khó khăn, thân phận của nàng có bao nhiêu người chướng mắt coi thường? Cảm thấy nàng xứng làm thế tử phi. Người hầu hạ nhân trong Vương phủ này có mấy người đơn giản? Nô lớn lấn chủ! Dù cho nàng có là thế tử phi, nếu như mềm yếu, tự nhiên có kẻ trèo lên đầu nàng thôi.

    5. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      a là thương nàng

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :