1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ vợ kế - Uyển Tiểu Uyển (TS, gia đấu) (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      chương: 46

      Editor: Camtusori



      Lúc này, trong lòng Lưu nhị phu nhân vô cùng hối hận vì sao mình lại vội vàng chạy tới đây như vậy, nhưng nhớ tới vết thương mặt Nguyệt tỷ, lại càng thêm oán giận Lưu Uyển Thanh: "Đại tẩu, dù thế nào nữa, cho dù thân phận của Nguyệt tỷ nhà muội thua kém Thanh nhi, nhưng cũng thể đối xử với Nguyệt tỷ như vậy được! Nguyệt tỷ chỉ là nữ nhi của muội, mà còn là đại thiếu nãi nãi của Điền gia. Đại tẩu, muội muốn đòi công đạo thôi, nhưng nếu Điền gia làm ầm ĩ lên...."

      Lưu đại phu nhân hừ lạnh tiếng: "Điền gia? Đường đường Hầu phủ còn thèm để vào mắt, Điền gia muốn làm ầm ĩ cũng phải nhìn xem thân phận của Thanh nhi là gì, bây giờ nàng chỉ là tiểu thư dòng chính của Hầu phủ mà còn là thế tử phi tương lai của Lộ Vương phủ!"

      Cuối cùng, Lưu nhị phu nhân xám xịt trở về, tới sân viện của mình, vừa mới mở cửa khuê phòng của Lưu Uyển Nguyệt lúc chưa xuất giá, liền thấy đống hỗn độn đầy đất, chỉ tiếc rèn sắt thành thép nhìn Lưu Uyển Nguyệt: "Con dùng đầu óc suy nghĩ sao? Con nghĩ Thanh nhi bây giờ cũng giống như ngày xưa mặc cho con mắng chửi ăn hiếp sao?

      Chưa tới nó được ghi tên dưới danh nghĩa của đại bá con, bây giờ nó lại có thêm thân phận thế tử phi, con cũng đừng có đầu óc chọc vào nó! Con cũng thử nghĩ xem, việc tới mức đó, hẳn là con nên...ít nhất con cũng phải biểu quan hệ với nó tốt chút chứ, nó sống tốt con ở Điền gia cũng có thể ngẩng cao đầu phải sao? Điền gia còn phải nhìn con cao thêm vài phần sao! Những đạo lý đơn giản này.... tại sao con chịu hiểu!"

      Trong mắt Lưu Uyển Nguyệt lộ ra ghen ghét, nỗi hận thù sâu đậm! khỏi xiết chặt khăn lụa trong tay....Lại có chút căm hận nhìn Lưu nhị phu nhân "nếu phải nương mình có bản lĩnh như thế, mình cũng đâu tới mức ở đâu cũng bị tiểu tiện nhân kia chèn ép đầu! ràng mình là tiểu thư con vợ cả, nó chẳng qua chỉ là tiện chủng do thiếp thất ti tiện sinh ra, chẳng qua chỉ là thứ nữ đáng được lộ diện mà thôi! Tại sao lại biến thành như vậy?

      Tại sao đại bá mẫu hết lần này tới lần khác chỉ thấy nó tốt, để cho nó trở thành tiểu thư dòng chính! Thân phận liền cao hơn mình bậc! Có việc gì, bọn hạ nhân trong phủ luôn luôn gấp rút làm cho nó! Chính mình mới là con vợ cả mà! Năm đó Xuân ma ma nghiêm khắc với mình như vậy, ăn biết bao nhiêu khổ cực, vì sao tới lượt Lưu Uyển Thanh lại đối với nó tốt như vậy, mọi điệu bộ cử chỉ của nó cũng càng ngày càng thanh nhã! Đừng gì những chuyện này...

      Chính là dù phí hết tâm tư muốn gả cho Lộ vương thế tử làm trắc thê, cuối cùng kéo tới năm mình 17 tuổi mới thành thân, tại sao thế tử phi bệnh tật kia sớm chết ! Mình vừa tới tuổi cập kê nàng ta liền chết? Cho dù mình có đau khổ cầu xin thế nào, ngay cả vị trí trắc thê mình cũng ngồi được! Dựa vào cái gì Lưu Uyển Thanh lại có thể làm thế tử phi! Dựa vào cái gì? Nó dựa vào cái gì! Vì sao ông trời lại bất công như vậy! Nếu như nương mình có bản lĩnh, đáng lẽ trước đây nên tìm cách cho mình trở thành con thừa tự của đại bá mẫu. Như vậy hôm nay mình là thế tử phi, đâu cần phải quan tâm chuyện của Lỗ Vương quận chúa?

      Hừ, Lưu Uyển Thanh! Ta để chuyện này trôi qua dễ dàng như vậy!"

      --- ------ -----

      Sau khi Lưu lão phu nhân nghe được tin, vội vàng chạy tới: "Ôi, Thanh nhi đáng thương của ta, con xem, xảy ra chuyện lớn như vậy cũng thèm đến cho ta tiếng, con nghĩ lão bà tử như ta chết rồi phải ? Còn nữa, đại phu như thế nào?"

      Lưu đại phu nhân xoa giọt lệ khóe mắt: "Nương, người đừng quá lo lắng mà tổn thương thân thể, Vương đại phu , là do khí huyết công tâm, tâm tư quá nặng mới ngất , có việc gì lớn, chỉ cần thả lỏng tâm tình, nghỉ ngơi vài ngày tốt trở lại..."

      "Thanh nhi, đứa này..... khiến người khác đau lòng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Lộn xộn thế nào cũng phải cho ta biết ràng!"

      Lưu đại phu nhân vội vàng kể cho Lưu lão phu nhân nghe mọi chuyện, Đông Mai đứng bên dâng lên cho Lưu lão phu nhân bao gối uyên ương bị bứt đứt sợi chỉ thêu. Lúc này mặt Lưu lão phu nhân lóe lên tia tàn khốc...hé mắt.

      "Nương, con cũng phải là đại tẩu kiêu căng quyết tha cho phòng của nhị đệ, thế nhưng nãi nãi gả ra ngoài khi trở về lại dám tới sân của Thanh nhi, còn dám bứt đứt chỉ thêu bao gối uyên ương của con bé, đấy phải việc đâu! Đây phải là Nguyệt tỷ có ác ý muốn cả đời Thanh nhi được sống tốt hay sao!"

      Ở thời đại này, sợi thêu bao gối uyên ương là phần sính lễ do nhà trai đặc biệt đem tới, nếu trong lúc thêu mà sợ bị đứt, đó chính là ngụ ý phu thê hai người thể hợp thành khối, ngụ ý rằng người làm thê tử dù chết sớm cũng bị hưu (bỏ vợ) hay hòa ly! Chuyện này rất nghiêm trọng.


      Lưu lão phu nhân thở dài "Đúng vậy, hài tử cũng lớn, chờ sau khi Thanh nhi xuất giá cũng nên bảo bọn chúng dọn ra ngoài !"

      Lưu đại phu nhân nghe xong, nét mặt vui vẻ, liền vội vàng gật đầu: "Vâng"

      Đợi Lưu Uyển Thanh thanh tỉnh trở lại là hai ngày sau, ngoan ngoãn uống thuốc, liền ầm ĩ muốn Đông Mai đưa bao gối uyên ương cho mình. Vành mắt Đông Mai đỏ lên, đưa cho Lưu Uyển Thanh: "Tiểu thư, người đừng suy nghĩ nhiều...người tốt như vậy, cả đời này thế tử nhất định rất thương người."

      Khóe miệng Lưu Uyển Thanh nhếch lên, cúi đầu cẩn thận nối lại sợ chỉ thêu, gì, Đông Mai thấy vậy cũng đành an tĩnh đứng bên.

      Như lời Lưu Đại phu nhân , Lưu Uyển Nguyệt khi trở về Điền gia tuy rằng có làm ầm ĩ muốn Điền gia làm chủ cho mình, nhưng Điền đại lão gia cũng đâu ngu ngốc như vậy. Tất nhiên biết hôm nay Lưu Uyển Thanh phải là người dễ chọc, trong lòng lại càng trách cứ con trai cả có mắt nhìn người, tự nhiên lại khiến Điền gia bị liên lụy.

      Điền đại tổng quản hé mắt: "Lão gia, tính nết của đại thiếu nãi nãi có chút nóng nảy, cũng may Hầu phủ giải quyết việc này thỏa đáng. Nếu như truyền ra ngoài, sợ là Lộ Vương thế tử ghi hận Điền phủ chúng ta mất! Nhị thiếu gia còn chuẩn bị thi hội, nhỡ đâu....Hơn nữa nô tài mới nghe tin, thế tử thế nhưng lại đích thân cầu hôn nhị tiểu thư Lưu gia, đến lúc đó có thể hay . . ."

      Câu tiếp theo, tất nhiên Điền đại tổng quản nữa, nhưng sắc mặt của Điền đại lão gia rất khó coi, xem ra câu này chạm đúng chỗ đau! Nhớ tới bản thân mình vô cớ lại mất cháu trai, trong mắt Điền đại tổng quản lóe lên tia hận thù.

      "Cha, người muốn nhi tử trao quyền cho cấp dưới? Tại sao vậy? phải con có thể ở kinh thành tìm chức vị sao? Cha, nhi tử là trưởng tử, làm sao có thể rời khỏi...."

      Điền đại lão gia nhíu mày: "Cũng đâu phải cho con trở về, con trao quyền cho cấp dưới ra bên ngoài, cố gắng đạt được chút thành tựu. Tới lúc đó trở về kinh thành phải lại càng dễ dàng tiến thêm bước sao, chút chuyện này mà con cũng hiểu sao!"

      Thấy cha mình như vậy, Điền Trăng Khang cũng hiểu chuyện được quyết định, thể thay đổi, dù trong lòng có chút bất mãn nhưng cũng đành phải nghe lời.

      "Nhưng cha à, cũng đâu cần phải sớm như vậy...Ít nhất cũng phải chờ sau khi hôn lễ của thế tử kết thúc chứ..." rốt cuộc mình cùng thế tử vẫn là em đồng hao mà, tới lúc đó nhất định phải thể tốt mới được.

      Điền đại lão gia hừ lạnh: "Chuyện này con cũng đừng nghĩ nữa, cả ngày đều ở nhà, sao con hỏi nương tử tốt của con chút xem xảy ra chuyện gì!" xong cũng khoát tay đuổi Điền Trăng Khang ra ngoài.

      --- ------ -----

      Buổi tối, sau khi Điềng Trăng Khang biết được chân tướng việc, chỉ hận thể bỏ Lưu Uyển Nguyệt ngay lập tức, đúng là kẻ có đầu óc: "Ta ban đầu đúng là bị mù mới cưới kẻ có đầu óc như ngươi!"

      Lưu Uyển Nguyệt thấy vậy cũng rơi nước mắt, tương lai nàng ta thể sống tách rời Điền Trăng Khang, cũng dám giở thủ đoạn trước mặt , đến lúc đó nếu làm mất lòng lại vô duyên vô cớ để những nữ nhân đê tiện khác chiếm tiện nghi: "Thiếp làm như vậy phải chỉ vì gia sao, vốn biết gia thích nàng ấy, nhị đệ lại là người an phận, nếu nàng ấy gả cho nhị đệ, tới lúc đó gia muốn làm gì
      chả được, phải đúng như ý nguyện của gia sao? Nhưng ai ngờ…”

      (sori: cái con đê tiện!!!!!)

      “Ngươi biết suy nghĩ sao, nàng ấy phải làm thế tử phi! Bên khinh bên trọng, chẳng lẽ ta là đồ ngu sao, còn dám có ý nghĩ này? Nữ nhân ở đâu có…” lại nhìn thấy những vết thương mặt Uyển Nguyệt, trong mắt lộ ra tia ghét bỏ: “Đừng khóc, coi chừng để lại sẹo, tự dưng làm mất mặt mũi gia!” xong, phất tay áo bước ra khỏi cửa phòng.

      Lưu Uyển Nguyệt xiết chặt khăn lụa trong tay… Lưu Uyển Thanh, đây đều là lỗi của ngươi: “Cúc nhi đâu? Cúc nhi chết ở đâu rồi!”

      Tiểu nha hoàn đứng bên, khúm núm sợ hãi, giọng trả lời: “Cúc nhi tỷ tỷ còn dưỡng bệnh…” Lưu Uyển Nguyệt hừ tiếng coi như nhớ việc Cúc nhi sinh non, lẩm bẩm câu: “Đồ vô dụng”, sau đó phất tay cho bọn hạ nhân trong phòng lui xuống.

      lịch sử tin nhắn
      ------------------------------

      Đông Mai ở trong phòng lại thắp thêm giá nến, đưa đến trước mặt Lưu Uyển Thanh, mím môi: “Tiểu thư, người đừng thêu nữa, khuya lắm rồi, cẩn thận lại hỏng mắt của người…”

      “Gần xong rồi, còn vài đường viền thêu nữa thôi, em cần thức hầu hạ ta đâu, nghỉ sớm chút !” Đông Mai định mở miệng, lại nhàng thở dài, sau ngày nãi nãi rồi, tiểu thư liền trở nên an tĩnh như vậy… thể hiểu ra vì sao…

      Trong phòng chỉ còn mình Lưu Uyển Thanh, hoàn thành đường thêu cuối cùng, Lưu Uyển Thanh nâng kéo cắt sợi chỉ thêu… đến bên cửa sổ, nhìn ánh trăng sững sờ… Tuấn nhi…

      Trữ ỷ nguy lâu phong tế tế, vọng cực xuân sầu, ảm ảm sinh thiên tế.

      (câu này trong bài thơ “Điệp luyến hoa” của Liễu Vĩnh, nhưng editor tìm được bài thơ nào có hai câu này cũng như bản dịch thơ, cho nên mạn phép dịch nghĩa như sau: “Lầu cao gió thổi hiu hiu, mong qua xuân buồn, chân trời ảm đạm”.)

      Hôm sau.

      “Tiểu thư, sao người có thể ghé vào chỗ này mà ngủ, cũng chịu đóng cửa sổ, thân thể người chỉ mới khỏe lại… người nghe lời nô tỳ khuyên sao?”

      Vẻ mặt Lưu Uyển Thanh có chút tái nhợt, lại cố cười tươi: “ vào mùa hè rồi, ta đâu có yếu đuối tới mức đó, được rồi, đừng nhắc với nương chuyện này, miễn cho người lại lo lắng…”

      “Vâng, nô tỳ hiểu được, tiểu thư, nô tỳ nấu cho người chén canh gừng.”

      Lưu Uyển Thanh cũng từ chối, gật đầu.

      Hai ngày sau, Vương phủ liền phái các ma ma quản giáo tới, chuyên dạy bảo cho Lưu Uyển Thanh những lễ tiết trong cung cùng những quy cũ cho đại hôn. Dù sao sau này nàng là thế tử phi, cơ hội vào cung cũng rất nhiều.

      Lưu đại phu nhân nhìn hai ma ma quản giáo nghiêm nghị, liền thấy đau lòng cho Lưu Uyển Thanh. Nhưng bà biết, người mà Vương phi phái xuống, tuy có nghiêm khắc nhưng như vậy cũng vì muốn tốt cho Lưu Uyển Thanh mà thôi.

      Liễu ma ma cùng Đồ ma ma sau khi thấy dáng vẻ Lưu Uyển Thanh bình tĩnh như thế, trong lòng cũng hoảng hốt. Hai bà nhìn nhau, cũng phải kẻ ngốc, hơn nữa có thể làm ma ma quản giáo, con mắt nhìn người lại càng chuẩn xác. Hai bà biết đây phải là người đơn giản, dù các bà có cố ý làm khó như thế nào, còn có thể giữ được bộ dáng bình đạm như thế, tâm tư chắc hẳn rất sâu sắc, xem ra… Vương phi tương lai có yếu đuối, dễ bảo hay còn rất khó … nhưng dù sao những chuyện này cũng liên quan tới các bà, dù các bà có nghiêm khắc chút nhưng cũng quá giới hạn. Thế nên Lưu Uyển Thanh vẫn có được những ngày sống dễ chịu.

      Thời gian trôi qua nhanh như chớp mắt…

      Vừa học xong quy củ, Lưu Uyển Thanh dẫn theo mấy người Đông Mai đến viện Lưu lão phu nhân, khéo léo thỉnh an Lưu lão phu nhân xong, Lưu lão phu nhân liền cười vẫy vẫy tay: “Thanh nhi ngoan, nhìn xem, mới vài ngày gầy mất vòng lớn, ôi…”

      Lưu Uyển Thanh cười : “Con thấy gầy chút mới đẹp!”

      Lưu lão phu nhân đồng ý nhíu mày: “Ở đâu ra cái suy nghĩ lệch lạc đó, nữ nhân phải có chút thịt mới tốt, sau này con hiểu.”

      Khuôn mặt của Lưu Uyển Thanh đỏ lên, trong lòng đương nhiên hiểu ý tứ trong lời bà nội , vội vàng qua chuyện khác: “Bà nội, theo lý thời điểm này yết bảng nên xuất rồi, còn chưa có tin tức gì sao?”

      “Cũng thể như vậy.”

      Lưu đại phu nhân cũng có chút lo lắng đứng lên: “Theo lý cũng nên đến rồi.” Vừa dứt lời, liền có gã sai vặt từ bên ngoài vội vàng chạy vào: “Lão phu nhân, đại phu nhân, lão gia, có đại hỉ! Đại thiếu gia có tên bảng nhãn! Cái kia… tam thiếu gia là tân trạng nguyên…” Giọng lúc sau càng lúc càng bé.

      Vốn mặt Lưu đại phu nhân là mừng rỡ lập tức cứng lại… Lưu Uyển Thanh ngồi bên mới ho khan tiếng, có chút mất tự nhiên cười : “Song hỷ lâm môn, song hỷ lâm môn!” Lại đưa tiền thưởng cho gã sai vặt.

      Lưu Uyển Thanh thở dài, mặc dù giống kiếp trước, năm nay đại ca có tham gia khoa cử, nhưng tam ca Lưu Nhân Lượng làm trạng nguyên lại giống như trước.
      Last edited by a moderator: 25/2/15

    2. ngontinh

      ngontinh Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      17
      chuong moi di ban co len
      honglak thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương: 47

      Editor: Camtusori



      Mặc dù Lưu Nhân Lượng đạt được danh hiệu trạng nguyên, nhưng trong lòng Lưu lão phu nhân, Lưu đại phu nhân cùng Lưu đại lão gia đều có chút vui. Nhưng nhờ lời khuyên nhủ của Lưu Uyển Thanh, ba người đều hiểu đây chính là trợ giúp lớn cho Hầu phủ. Trong lòng Lưu đại lão gia lúc này mới thấy mình cực kì may mắn, may mà ngày đó bản thân thấy cuộc sống của gia đình tam đệ đáng thương, có thể giúp cũng giúp chút. Sau này khi Lượng nhi bước vào con đường học hành, ông cũng giúp ít, hơn nữa mấy năm nay tình cảm giữa Lượng nhi, Quý nhi cùng Bảo nhi đều rất tốt, cũng lập tức nghĩ thông suốt mọi việc.

      Lưu Nhân Quý, Lưu Nhân Lượng cùng thám hoa Lý Quốc Cường cưỡi những con tuấn mã to lớn, đầu đội chiếc mũ ô sa kim hoa, mặc bộ đại hồng bào, mỗi người đều nâng tay thánh chiếu bổ nhiệm, bước chân qua kim yên hồng tông mã, trong ủng hộ rầm rộ, kì cổ mở đường, khí thế phi phàm dạo quanh vòng kinh thành.

      Đám người Lưu lão phu nhân đều đứng chờ trước Hầu phủ, Lưu lão tam cùng phu nhân Điền Ngọc Uyển cũng tới, xung quanh đấy ắp dân chúng đến xem náo nhiệt.

      Từ xa nhìn thấy Lưu Nhân Quý và Lưu Nhân Lượng, ngoài cửa Hầu phủ liền lập tức đốt pháo....

      " Hầu phủ thịnh vượng!"

      " phải sao, đúng là song hỷ lâm môn! Trạng nguyên hay bảng nhãn đều là người của Lưu gia."

      "Lời này của ngươi vẫn còn sai, Hầu phủ lần này phải là tam hỉ lâm môn mới đúng!"

      "Sao lại như vậy?"

      "Tiểu thư dòng chính của Hầu gia chuẩn bị gả cho Lộ Vương thế tử làm thế tử phi, phải sao!"

      Mọi người lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra, lần này vận may của Hầu phủ đúng là đến nhiều tới mức đỡ nổi.

      So với nào nhiệt ở Hầu phủ, nhị thiếu gia của Điền gia lại trúng cử. Mà con trai của Hà gia Hà Gia Khải tuy tài học, theo lý có thể trúng thám hoa đấy! Nhưng sau vụ việc thích Long dương chi hảo bị bại lộ, sau cuộc thi đình, cuối cùng cũng chỉ đứng ở vị trí thứ tư.

      Lưu lão phu nhân thấy Lưu Nhân Quý cùng Lưu Nhân Lượng ở giữa đám đông, nụ cười mặt rực rỡ như hoa.

      "Quý nhi, Lượng nhi có chí tiến thủ!" Lại vỗ tay Điền Ngọc Uyển cười: "Con biết dạy hài tử, hôm nay Lượng nhi thành trạng nguyên, đây đúng là phúc khí của Lưu gia!"

      "Đâu có, đâu có, tất cả đều nhờ vào giúp đỡ của đại ca mới giúp cho Lượng nhi có cơ hội đèn sách, hôm nay Lượng nhi trở thành trạng nguyên thể đến công sức của đại ca." Trước khi ra cửa, lão gia cũng suy nghĩ kĩ, Lượng nhi tuy trở thành trạng nguyên, nhưng nền móng còn quá cạn, bây giờ Thanh nhi gả cho thế tử làm thế tử phi, bà phải vì tương lai của Lượng nhi mà ôm chặt bắp đùi Hầu phủ này.

      mặt Lưu đại lão gia cũng lên nụ cười rạng rỡ, cười : "Đệ muội quá khen, chính là nhờ Lượng nhi của chúng ta có chí tiến thủ, mới 16 tuổi mà trở thành trạng nguyên! Đây là việc chưa từng có! là cho đại bá như ta vinh quang theo!"

      Lưu Nhân Lượng ôm quyền: "Mấy năm nay đại bá vẫn luôn trợ giúp cháu rất nhiều, cháu làm sao quên được!"

      "Đứa này quá khách sáo rồi!" Lưu lão phu nhân cười .

      Lưu Nhân Quý đứng bên cạnh vỗ mạnh vào bả vai Lưu Nhân Lượng: "Tiểu tử, dám bỏ qua đại ca ta!"

      Lưu Uyển Thanh bước tới hành lễ, vui vẻ cười: "Tam ca, chúc mừng."

      Lưu Nhân Lượng vội vàng nâng nàng dậy: "Muội muội đừng làm nhiều lễ nghi như vậy, tam ca có bản lĩnh gì, có thể trở thành trạng nguyên cũng là mong muốn sau này có thể giúp đỡ muội, dù sao Vương phủ. . ." Câu tiếp theo, tuy Lưu Nhân Lượng , nhưng Lưu Uyển Thanh đều hiểu, vẻ mặt nàng lộ lên cảm kích, nhìn cười.

      "Từ giờ trở chỉ còn lễ cập kê của Thanh nhi, hai người các con lại được thăng quan như vậy, Hầu phủ phải mở yến tiệc lớn ăn mừng mới được!"

      Lưu đại phu nhân liền vội vàng "Nương, xin người yên tâm, con dâu sắp xếp xong xuôi mọi việc, ngày mai bắt đầu bày tiệc, nhất định phải mở tiệc lớn linh đình tới ba ngày! Ngoài ra con dâu còn chuẩn bị phát cháo từ thiện."

      "Tốt, tốt, ngân lượng để phát cháo từ thiện phải lấy từ chỗ nương đấy!"

      "Sao thế được, con dâu thể động tới bạc của nương a!"

      "Tiền tài sinh ra, chết cũng đâu thể mang theo, sau này chẳng phải để cho các con sao? Phát cháo từ thiện lần này chính là vì cháu trai của ta mà tiến hành, lần này ta đưa tiền, cho phép các con tranh giành với ta." xong Lưu lão phu nhân liền móc tiền lì xì từ trong ngực ra đưa cho mỗi người Lưu Nhân Quý cùng Lưu Nhân Lượng: "Đây là tâm ý của bà nội, các con thăng quan, người xưa có câu:huynh đệ đồng lòng kỳ lợi đoạn kim (huynh đệ đồng lòng có thể chặt đứt cả sắt thép) ! Tương lai say này của Hầu phủ đều phải dựa vào các con đấy!"

      Hai người vội vàng nhận lấy lì xì, chắp tay : "Xin bà nội yên tâm, cháu để cho người thất vọng đâu!"

      "Tốt, tốt...hài tử ngoan.."

      Lúc này, đứng ở bên, ánh mắt Lưu nhị phu nhân tràn đầy ghen ghét cùng hâm mộ. Từ lúc Lưu Uyển Nguyệt trở về làm ầm ĩ trận, Lưu nhị lão gia cũng bị Lưu lão phu nhân gọi lên, liền nghe sau khi Thanh nhi xuất giá, cả nhà bà ta cũng chính thức phải rời khỏi Hầu phủ...Lão gia tuổi lớn nhưng vẫn chỉ là quan tứ phẩm lăn lộn giữa quan trường, sợ là tới già cũng rất khó tiến thêm bước. Mắt thấy tiểu bối vượt qua xa lão gia, hơn nữa con trai duy nhất của bà ta cũng quá kém cỏi! Đừng là trạng nguyên hay bảng nhãn! Cả tú tài cũng thi đậu, cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ con đường khoa cử gian nan....Tệ hơn nữa chính là tú tài muốn mua chức quan sợ là cũng đủ tư cách.

      Hai ngày sau

      Sáng sớm, Lưu Uyển Thanh rời khỏi giường, để đám người Đông Mai hầu hạ tắm rửa thay y phục, thay xong thải y thải lý ( ý chỉ bộ áo váy cùng giày đồng bộ đủ màu…), Đông Mai liền nâng Lưu Uyển Thanh tới đợi ở Đông uyển. Lúc này ở Đông uyển dựng sẵn màn trướng tạo thành phòng với sảnh Đông Bắc.

      Chờ đến giờ lành, Lưu đại lão gia đứng dậy, ho khan tiếng, : "Ngày hôm nay là buổi lễ cập kê của tiểu nữ Lưu Uyển Thanh, xin cảm tạ các vị khách quan và bằng hữu đến đây! Tiếp theo, buổi lễ cập kê của tiểu nữ Lưu Uyển Thanh chính thức bắt đầu!"

      Lưu Uyển Thanh được Đông Mai nâng tay, chậm rãi bước tới, tán giả (người trợ giúp trong lễ cập kê) chính là Bạch Nhược Vân, cháu bên nhà mẹ đẻ của Lưu đại phu nhân, Lưu Uyển Thanh cũng chỉ gặp qua nàng ấy vài lần, là thiếu nữa dịu dàng hiểu chuyện.

      Bạch Nhược Vân cẩn thận chải đầu cho Lưu Uyển Thanh. Đợi sau khi lễ chải đầu vừa xong, Lưu lão phu nhân được Lý ma ma nâng đỡ bước tới, cao giọng ngâm tụng lời chúc: "Lệnh nguyệt cát nhật, thủy gia nguyên phục. Khí nhĩ ấu chí, thuận nhĩ thành đức. Thọ khảo duy kỳ, giới nhỉ cảnh phúc” (ta bó tay, dịch được) Sau đó lại tự mình chải đầu gia kê cho Lưu Uyển Thanh.

      Lúc sau, Bạch Nhược Vân đỡ Lưu Uyển Thanh đến Đông phòng để chuẩn bị thay bộ váy nho gia áo tơ trắng.

      Lưu Uyển Thanh nề nếp quỳ gối xuống trước mặt Lưu đại lão gia cùng Lưu đại phu nhân làm lễ vái lạy. Sau Nhị gia, hai lạy, tam gia, ba lạy, trêm mặt Lưu lão phu nhân có chút lo lắng, Lưu Uyển Thanh thấy vậy, trong lòng lại càng thêm cảm kích...Qua hai canh giờ, buổi lễ cập kê mới kết thúc. Lưu đại phu nhân đợi khách khứa ngồi xuống liền lập tức chào hỏi.

      Lúc này, Lưu đại phu nhân bị đám phu nhân vây quanh, bên tai bà nghe toàn lời khen tặng, ngay cả Vương phu nhân ngày thường mấy thân thiện hôm nay cũng bước tới lời chúc cát tường.

      "Ta phu nhân có phúc khí mà, nữ nhi được gả vào chỗ tốt, nhi tử lại có chí thăng tiến! Nghe nhị công tử ở biên quan lại lập thêm công lao phải ? biết đính hôn chưa?"

      Thấy có người nhắc tới nhi tử thứ hai, Phúc nhi nhà mình, Lưu đại phu nhân khỏi thở dài: "Đừng nữa, ta lo lắng tới mức ngày đêm ngủ
      khôngngon giấc, tuy Phúc nhi có tiền đồ. Nhưng đao kiếm vô tình, bây giờ ta rất muốn biết tin tức về nó, nhưng lại sợ, rất sợ ngày kia… ôi… phi, phi… xem cái miệng của ta này!”

      vậy còn chưa được làm mai?”

      “Đúng vậy, , đầu đau muốn chết mất.”

      “Ôi trời, là đúng dịp, nhà mẹ ta có nương…”

      Lúc này, ngoài cửa bỗng có trận lộn xộn, gã sai vặt vội vàng chạy vào bẩm báo: “Lộ Vương thế tử tới.”

      Lưu Uyển Thanh sững sốt, theo bản năng quay mặt nhìn về phía cửa lớn, liền thấy Lục Khang mặc thân trường bào với vạt áo đỏ sậm, ống tay áo có thêu tường vân bằng chỉ vàng, sải bước chân tiến đến, liếc nhìn về phía Lưu Uyển Thanh, lại thấy nàng bất chợt quay đầu trở về, khóe miệng khẽ nhếch lên.

      Khuôn mặt Lưu Uyển Thanh bị trận này làm cho đỏ ửng lên, trong mắt Bạch Nhược Vân đứng bên lên vẻ ước ao, nhịn được trêu ghẹo: “Thanh muội muội cần phải xấu hổ như vậy, chắc tới mấy ngày nữa là muội được gả sang đó rồi!”

      Lưu Uyển Thanh đỏ mặt liếc Bạch Nhược Vân, giọng: “Vân tỷ tỷ phải cũng phải lập gia đình sao, chờ lúc đó, muội chuẩn bị tốt để cười lại tỷ tỷ.”

      Lục Khang tới vội vàng tất nhiên cũng rời vội vàng, nhưng có vài lân Lưu Uyển Thanh lén ngắm nhìn , đều bị bắt tại trận, hại cho khuôn mặt nàng đỏ tới mức muốn máu, mà khóe miệng Lục Khang càng lúc càng cong lên, lúc rời còn ý vị thâm trường tặng cho Lưu Uyển Thanh ý cười vui vẻ.

      Dù sao cũng là thế tử gia, tuy rằng các tân khách có hơi đáng tiếc, đây là cơ hội rất tốt để kết giao a, nhưng họ lại càng thầm hạ quyết tâm phải qua lại cùng Hầu phủ tốt, cho dù có cái mũ Hầu gia kia, cái danh nhà mẹ đẻ thế tử phi, bổn gia của trạng nguyên này cũng thể xem thường, huống chi Lưu đại thiếu gia cũng trúng bảng nhãn.

      Chập tối.

      Lưu Uyển Thanh ngồi bên cửa sổ nâng má, biết suy nghĩ cái gì, Đông Mai bước tới: “Tiểu thư, người ở chỗ này đón gió sợ bị cảm phong hàn sao!”

      “Ta làm gì dễ bị nhiễm gió lạnh như vậy, đúng rồi, chuyện của Trúc Tâm…”

      “Nha đầu kia khóc chảy cả nước mũi, nhưng người mà tiểu thư chọn cho nàng đương nhiên rất tốt, bây giờ sợ là bắt đầu biết xấu hổ rồi!”

      “Vậy là tốt rồi, dù sao cũng làm chủ tớ thời gian, ta cũng muốn nàng bị ủy khuất.”

      “Có thể gả cho chỗ tốt, đó là may mắn của nàng, làm gì có chỗ nào ủy khuất, tấm lòng của tiểu thư quá lương thiện đó!”

      Lưu Uyển Thanh cười cười, cũng khó diễn tả tâm tình của mình lúc này: “Đến lúc đó, ta tìm cho em chỗ tốt.”

      Tất nhiên Đông Mai bị nàng chọc cho đỏ mặt, dậm chân: “Tiểu thư, nô tỳ… nô tỳ phải chịu gả, trêu ghẹo nô tỳ như vậy nữa đâu! Nô tỳ… Nô tỳ lấy nước cho tiểu thư.” xong liền xoay người chạy ra khỏi phòng.

      Thấy vậy, Lưu Uyển Thanh lắc đầu… khẽ thở dài… đối với tương lai vừa có chút hy vọng, vừa có chút sợ hãi…” Chàng đối tốt với mình như vậy rốt cuộc là vì sao? nam tử tốt đẹp như vậy, tại sao lại coi trọng mình?”

      lịch sử tin nhắn
      ----------------------

      Liễu di nương xoa xoa giọt lệ ngấn trong khóe mắt, khóc lóc kể lể với Lưu nhị lão gia: “Đâu phải thiếp muốn Dũng ca có tiền đồ, nhưng vị tiên sinh này lại… do phu nhân mời tới, làm gì có chỗ cho thiếp xen mồm vào? Mỗi lần thiếp đến thăm trộm Dũng ca, đều thấy phu nhân đứng bên cạnh, thiếp có phu nhân để Dũng ca tập trung tâm tư vào trong sách, nhưng… phu nhân luôn đưa cho Dũng ca những thứ quý giá để chơi đùa, hỏi thử Dũng ca sao còn có tâm tư học hành… Thiếp cũng muốn phá hình ảnh đẹp của phu nhân, nhưng hôm nay, Dũng ca mê muội mà mất ý chí học hành, đúng là phu nhân tập cho thành thói quen a!”

      Lưu nhị lão gia nghe Liễu di nương , lại nghĩ tới những việc làm ngày thường của Lưu nhị phu nhân, càng thêm xác định lời của Liễu di nương là . Nhớ tới chuyện ngày đó Lưu Uyển Nguyệt làm ầm ĩ lên, hừ, còn tuổi mà chỉ biết hãm hại muội muội của mình, có thể làm gì tốt nữa sao? Đều là do người đàn bà ngu xuẩn kia dạy dỗ! Khẽ thở dài: “Chờ sau khi tách khỏi Hầu phủ, gia để nàng chăm nom Dũng ca.”

      Được đồng ý của Lưu nhị lão gia, khóe miệng Liễu di nương cong lên, lập tức nhào vào lòng ông ta: “Gia, người đừng lo lắng, Dũng ca còn , tại cố gắng còn kịp, chờ sang năm có thể làm tú tài, nó là con nối dòng của người, đương nhiên kém cỏi. Chờ tương lai Dũng ca được vào cao trung, đại lão gia và đại phu nhân tất nhiên xem trọng chúng ta, cũng giống như tam lão gia, tam phu nhân đó thôi.”

      Lưu nhị lão gia gật đầu, “Đúng vậy, con trai của mình đâu phải kẻ ngu ngốc? Có trách phải trách người đàn bà ngu xuẩn kia!”
      Last edited by a moderator: 26/2/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương: 48

      Editor: Camtusori


      "Tiến cung?" Lưu Uyển Thanh sửng sốt, lập tức nhìn Lưu Nhân Quý với ánh mắt nghi hoặc.

      "Muội đừng sợ hãi, sáng sớm mai thế tử gia đến đón muội, cùng tiến cung với muội. Ta nghe thế tử gia , hoàng hậu là người thân thiện dễ gần, cũng khó tiếp xúc lắm đâu."

      Lưu đại phu nhân ngồi bên cũng vỗ tay Lưu Uyển Thanh: "Đúng, cứ nghe lời đại ca con, đừng quá khẩn trương, con học rất tốt các quy của do các ma ma quản giáo dạy bảo, chỉ cần chúng ta làm mọi việc theo quy củ là được, huống chi có thế tử bên cạnh, ngài ấy nhất định chỉ điểm cho con. Nương nghĩ hoàng hậu nương nương hẳn là rất muốn gặp con lần."

      Lưu Uyển Thanh gật đầu, tuy trong lòng có chút khẩn trương, nhưng vì muốn Lưu đại phu nhân cùng Lưu Nhân Quý lo lắng nên cũng cười : "Xin nương an tâm, ngày mai nữ nhi luôn theo sau thế tử, phạm phải sai lầm nào đâu!"

      Lưu đại phu nhân đưa tay vén vài sợi tóc rũ xuống trước mặt Lưu Uyển Thanh ra sau tai, thở dài an ủi: "Thanh nhi của nương lớn rồi, cuối tháng này xuất giá...."

      "Nương...."

      --- ---------

      Hôm sau

      Lưu Uyển Thanh thức dậy từ sáng sớm, Đông Mai cũng có chút bối rối, đợi nàng tắm xong, nâng lên vài bộ y phục: "Tiểu thư, màu xanh phấn nhạt này giúp tôn thêm làn da trắng nõn của người, nhưng lại có vẻ quá đơn giản rồi, màu đỏ này cũng rất xinh đẹp, người mặc màu này rất rực rỡ, nhưng có quá nổi bật hay ? Màu sắc này rất thích hợp với mùa này, nhìn nhàng thoải mái...Còn màu tím nhạt này.....Tiểu thư...."

      Lưu Uyển Thanh nhịn được nâng tay vuốt trán....

      "Được rồi, Đông Mai, lấy bộ y phục màu vàng nhạt đó, màu sắc tươi sáng nhưng quá khoa trương."

      "A, màu vàng nhạt đẹp đẹp, nhưng chúng ta phải phối hợp với trang sức nào đây tiểu thư...Chỉ trách tay nghề của nô tỳ quá vụng về, chải đầu lại tốt như Trúc Tâm. Nhưng hôm nay Trúc Tâm lập gia đình rồi, hôm qua nô tỳ quên dặn nàng, gọi nàng sáng nay qua đây chuyến, hay là giờ nô tỳ gọi Trúc Tâm, xem lúc này còn kịp."

      " cần, đừng quá dồn hết tâm trí vào nó, em chỉ cần chải kiểu tóc vân tấn là được, về đồ trang sức, em mở ngăn tủ dưới cùng lấy đồ trang sức bằng noãn ngọc ra đây..."

      Đông Mai bừng tỉnh vỗ đầu mình cái: "Trời ạ, làm thế nào mà nô tỳ nghĩ ra chứ, là đáng chết mà!" xong liền vội vã chạy tìm kiếm. Lưu Uyển Thanh thấy vậy cũng buồn cười, lắc đầu...nhưng khẩn trương trong lòng nàng cũng được thả lỏng nhiều.

      Chờ sau khi trang điểm thỏa đáng, Lưu Uyển Thanh nghiêng đầu nhìn hình ảnh mình trong gương đồng, biết có phải do ảo giác hay , nhưng nàng lại thấy nhan sắc bây giờ của mình đẹp hơn vài phần so với kiếp trước....

      "Tiểu thư, điểm tâm chuẩn bị xong." Đông Tú bưng điểm tâm bước vào, Lưu Uyển Thanh vừa mới ngồi xuống, liền thấy đại ca Lưu Nhân Quý của mình vào viện, còn dẫn theo người phía sau.

      khỏi sửng sốt, đó phải Lục Khang là ai!

      Trong mắt Lục Khang chứa tia mỉm cười, khóe miệng hơi nhếch lên.... Lưu Uyển Thanh vội vàng dìm kinh hoảng trong lòng mình xuống, nhưng hai gò má nhịn được hơi đỏ hồng....nhìn Lục Khang hạ lễ: "Gặp qua thế tử."

      Lục Khang nâng tay lên, Lưu Uyển Thanh vốn nghĩ chỉ làm động tác đỡ mình cho có, lại ngờ lại kéo tay nàng lên, dù trong nháy mắt liền buông ra, cơ thể Lưu Uyển Thanh giật nảy, trong lòng bàn tay vẫn còn lưu lại chút ấm áp....
      Cúi đầu: " biết thế tử dùng điểm tâm chưa...nếu vẫn chưa dùng, nếu người chê....này..." Lưu Uyển Thanh chưa kịp hết câu, Đông Mai đứng bên vội kéo tay áo nàng ra hiệu, ngẩng đầu lên mới phát Lục Khang ngồi vào chỗ từ lúc nào. Mà Đông Tú rất tự giác đem phần cháo chuẩn bị sẵn cho nàng đẩy qua chỗ , mà dĩ nhiên đưa tay múc muỗng cháo...Trong nhất thời Lưu Uyển Thanh cảm thấy ngượng ngùng.

      Chắc hẳn Lục Khang cảm thấy chọc ghẹo nàng như vậy đủ rồi, cũng nhìn nàng nữa, chỉ cúi đầu chăm chú dùng điểm tâm.

      Bữa điểm tâm này, Lưu Uyển Thanh cảm thấy mình bị đau dạ dày mất, cũng hiểu mình cùng thế tử có phải là bát tự hợp hay , vì sao mọi lúc nàng ngẩng đầu lên đều đối diện ánh mắt của , trong đôi mắt ấy lại còn có ý cười vui vẻ, đây rốt cuộc là sao a? nghĩ là mình chỉ có tình ý chăm chăm nhìn chứ...nếu vậy mắc cỡ chết người mất.

      Lưu Nhân Quý cũng chịu nổi, bản thân cũng nhận được ánh mắt u oán của tiểu muội nhà mình, nhưng cũng đâu phải do mình tự ý dẫn thế tử đến đây đâu! Chẳng qua mình chỉ khách khí hỏi thế tử có dùng điểm tâm hay , ai ngờ ngài ấy lại trực tiếp đồng ý lời mời này. Thế tử lên tiếng, mình làm sao có thể từ chối, huống chi tiểu muội nhà mình cũng chuẩn bị gả cho thế tử rồi, hơn nữa còn có mình ở bên mà, cứ nghĩ có việc gì đâu...ôi....

      --- --------

      "Nàng thích cúi đầu lắm sao? Hay xe ngựa của gia có cái gì hay ho?"

      Lưu Uyển Thanh sửng sốt, lập tức ngẩng đầu lên: " có..."

      Lục Khang cầm cây quạt trong tay, nâng cằm Lưu Uyển Thanh lên: "Nàng rất ghét gia sao?"

      "A? có...Thế tử đừng nghĩ vậy...ta chỉ là...chỉ là..."

      Khóe miệng Lục Khang nhếch lên, vẻ mặt Lưu Uyển Thanh có chút kinh ngạc, lại thoáng có ý hoảng hốt, hai mắt mở to, nhìn gương mặt tuấn tú càng lúc càng tiến tới gần nàng...Hơi nóng của tiếng hít thở kia phả mặt nàng, lúc này sợ rằng cả hai tai của Lưu Uyển Thanh đỏ rực rồi.

      Theo bản năng, Lưu Uyển Thanh hơi nhắm mắt lại... lúc lâu sau cũng có chuyện gì xảy ra, nhịn được mở to hai mắt, nhìn Lục Khang sớm quay lại chỗ ngồi của mình...há mồm thở dốc...chỉ cảm thấy hai gò má của mình nóng vô cùng....vô thức lại thấy có chút ủy khuất, mũi có chút chua xót, trong khóe mắt liền ngấn lên tầng sương mờ...

      Thấy vậy, Lục Khang hơi nhíu mày, liền ho khan tiếng: "Khụ....đừng khóc, lát tới hoàng cung, mọi người lại tưởng gia khi dễ nàng!"

      "Chẳng lẽ phải sao? Dù thế tử người có thân phận cao quý, cũng thể như vậy....như vậy...."

      Lục Khang cũng ngờ tới, Lưu Uyển Thanh trong lòng luôn nhút nhát như con thỏ con lúc này lại phản bác lại mình: "A? Như vậy cái gì?"

      "Người...người rất hay bắt nạt ta!" xong Lưu Uyển Thanh liền vô thức ném khăn lụa trong tay mình qua phía Lục Khang.

      Lục Khang thấy bộ dạng của nàng chẳng khác nào con mèo hoang , khóe miệng lại cong lên, nhận lấy khăn lụa, nhìn bức thêu "hoa mai nở trong tuyết" chiếc khăn, suy ngẫm cười: "Chiếc khăn lụa này gia cái, xem như đây là tín vật nàng tặng cho gia làm vật đính ước, nàng cũng đừng lười biếng mà cứ thêu mãi vật như vậy...A, vừa vặn gia thiếu chiếc quạt, nàng thu lại chiếc khăn này , về phần chiếc quạt, gia vội, chờ sau này nàng gả sang có thể gia lại chuyện ấy."

      Sớm nên nghĩ đến,ngày ấy, khăn thêu của nàng nhất định rơi ở trong rừng mai...."Cái gì mà tín vật đính ước, là cứ....cứ bậy!"

      xong cũng thèm nhìn Lục Khang nữa, xoay mặt về phía tường xe. Tất nhiên cũng bỏ lỡ màn ánh mắt mang đầy tiếu ý (ý cười) của Lục Khang.

      "Chủ tử, Lưu tiểu thư, đến rồi."

      Lục Khang trực tiếp xuống xe ngựa, đợi lúc Lưu Uyển Thanh xuống xe, nhìn thấy bàn tay đưa về phía mình...Vốn muốn đáp lại, nhưng nếu cứ như vậy nhảy xuống xe cũng tiện, thể làm gì khác hơn là nghiêm mặt đưa tay mình vào lòng bàn tay . Lại cứ nghĩ xuống xe buông ra, ngờ dọc đường tay nàng đều bị gắt gao nắm chặt, càng muốn giãy giụa, lại càng cố sức nắm chặt, chắn chắn bàn tay nàng sưng đỏ lên rồi...Cuối cùng cánh tay vặn vẹo mãi cũng mệt mỏi, Lưu Uyển Thanh bất đắc dĩ đành buông lỏng xuống, đương nhiên khóe miệng Lục Khang lúc này càng cong thêm: "Lát nữa nàng đừng sợ, gia chỉ điểm cho nàng."

      Lưu Uyển Thanh gật đầu, giọng: "Dạ!"

      Đông cung

      Lưu Uyển Thanh theo sau Lục Khang hành lễ với hoàng hậu.

      "Hài tử ngoan, đều đứng lên , Khang nhi, sao mấy hôm nay con tới thăm ai gia, thế là? Đây là ghét bỏ bổn cung nhiều phải !"

      Lục khang chắp tay : "Hoàng hậu nương nương đùa, cháu dám nhận."

      Khóe miệng hoàng hậu hàm chứa ý cười, khoát tay áo, nhìn sang phía Lưu Uyển Thanh: "Đây là nương của Lưu gia sao, mau mau ngẩng đầu lên cho bổn cung nhìn kĩ chút, là mĩ nhân như thế nào có thể lọt vào mắt của Khang nhi, cuối cùng còn xin thánh thượng hạ chỉ tứ hôn."

      Lục Khang đứng bên tất nhiên là hé mắt.

      Lòng bàn tay của Lưu Uyển Thanh đổ mồ hôi, nhưng cảm nhận được bóng dáng của ai đó bên cạnh mình, tâm cũng buông lỏng ít, rấy quy củ ngẩng đầu, nhưng cũng kìm lòng được mà liếc trộm hoàng hậu.

      Chỉ thấy phụ nhân ngồi trước mắt mình, điều dưỡng tốt tới mức hề có điểm nào cho thấy bà hơn 50 tuổi, khuôn mặt ấy chỉ khoảng tầm 30 là cùng. Mặc bộ quần áo tơ lụa màu vàng, ống tay áo được thêu cây mẫu đơn tinh xảo hòa hợp với năm màu phượng hoàng thân áo, cực kì hiển quý, hổ là nữ nhân phú quý nhất trong thiên hạ.

      Hòng hậu nâng ly trà bên cạnh mình lên, dùng nắp gạn ít, nhấp ngụm trà, mới : " biết quy củ, lại có nhan sắc, chả trách Khang nhi lại thương như vậy."

      "Dân nữ tạ ơn lời khen của Hoàng hậu nương nương , dân nữ dám nhận."

      "Ngươi đương nhiên dám nhận rồi!" Lưu Uyển Thanh sửng sốt, quay đầu nhìn ra phía cảnh cửa bên hông, liền thấy thiếu nữ xinh đẹp. Nàng ta chút sợ hãi nhào vào trong lòng hoàng hậu: ", Linh nhi thích nàng chút nào, hiểu Khang ca ca nghĩ gì, lại nhìn trúng nữ tử giả phượng hư hoàng như vậy."

      Sắc mặt Lục Khang lúc này tối sầm, Đây là Trần hoàng hậu có ý gì, chẳng lẽ còn hiểu sao? Hừ!

      đợi Trần hoàng hậu mở miệng dạy dỗ thiếu nữ kia, Lục Khang chắp tay : "Hoàng hậu nương nương, cháu còn có việc, quấy rầy người nghỉ ngơi."

      Trần hoàng hậu sửng sốt, lập tức ừ tiếng, liền phất tay. Lưu Uyển Thanh cũng rất quy củ hành lễ, liền theo sau Lục Khang rời khỏi Đông cung.

      "! Làm sao người có thể dễ dàng buông tha cho con tiện nhân kia như vậy, Linh nhi chịu đâu!"

      Trần hoàng hậu khẽ nhíu mày, lập tức mở miệng trách: "Con đó, sao phải lo lắng như vậy, nếu đồng ý giúp con, tất nhiên dự định tất cả rồi. Hôm nay con lại cư xử như vậy, làm sao có thể mở miệng giúp con?"

      "Người là hoàng hậu mà, người chỉ cần câu là được, hơn nữa, con thấy mình đâu có chỗ nào thua kém tiểu tiện nhân kia đâu, vì sao Khang ca ca lại thèm nhìn lấy con chút, lại che chở nàng ta như vậy chứ. Lúc nãy Linh nhi nghe cung nữ , hai người đó tay trong tay cùng nhau tiến cung đó, đúng là kẻ biết xấu hổ!"

      Trần hoàng hậu thở dài: "Tính cách này của con phải sửa lại , cứ mãi biết thu liễm như vậy, ngày mai nhất định phải ngoan ngoãn học quy củ với Thường ma ma! xuống trước ."

      Trần Linh nhi còn muốn mở miệng tiếp, nhưng nhìn thấy vẻ mặt vui của Trần hoàng hậu, đành phải im lặng, có chút vui lui ra ngoài.

    5. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      nắm tay hết cuộc đời aaa

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :