1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ vợ kế - Uyển Tiểu Uyển (TS, gia đấu) (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 39

      Editor: camtusori

      Lưu đại phu nhân rất vừa lòng với trang phục của Lưu Uyển Thanh, thương đưa tay lên vén vài sợi tóc rời rạc trán nàng ra sau tai, nhịn được thở dài : " Năm tháng thôi thúc con người già , thoáng cái mà Thanh Thanh của ta thay đổi nhanh chóng, trở thành đại nương xinh đẹp, nương cũng già rồi."

      Lưu Uyển Thanh cũng lộ vẻ xúc động nhìn Lưu đại phu nhân, mặc dù được bảo dưỡng thỏa đáng, nhưng dáng người Lưu đại phu nhân cũng hơi mập ra, tóc mai bên tai nhuốm vài sợi bạc...

      Nhớ đến mười năm này mình ở dưới che chở của mẫu thân sống bình an, thoải mái, lại có cha dung túng, nãi nãi cưng chìu, ca ca thương , đệ đệ tôn kính , bọn hạ nhân hâm mộ. Tuy rằng thường xuyên đụng phải bọn người Nhị thẩm, nhưng so với những gì nhận được bây giờ, dĩ nhiên tính là gì. Lại nhớ tới kiếp trước của bản thân, khác nhau trời vực! nhịn được thào kêu tiếng "Nương", vành mắt cũng đỏ lên.

      Lưu đại phu nhân thấy nàng như thế, đến gần, khóe miệng nâng lên, chỉ chỉ vào cái trán của nàng :"Nha đầu ngốc, ngươi cũng sắp phải lập gia đình rồi, nương làm sao già được."

      ", trong lòng nữ nhi mẫu thân mãi đẹp nhất, mãi mãi bao giờ già đâu."

      "Lắm lời, ta thấy ngươi gần đây thân thiết với Bảo ca nhi, ngược lại học được toàn bộ cái miệng bôi mật này."

      "Ô, Thanh tỷ nhi ở đây."

      Lưu Uyển Thanh và Lưu đại phu nhân cùng xoay người, thấy Lưu đại lão gia vào phòng, Lưu Uyển Thanh cúi rạp người xuống :"Cha, sớm."

      "Sớm, sớm." Lưu đại lão gia vươn tay ra, lại có chút xấu hổ nhìn Lưu đại phu nhân. Lưu đại phu nhân cũng thu hồi nụ cười mặt, cực kì bình thản phân phó Tình nhi lấy cho Lưu đại lão gia đôi bát đũa, liền kéo Lưu Uyển Thanh ngồi vào bàn, bữa điểm tâm bỗng nhiên im lặng cách kỳ lạ.

      xe ngựa.

      Lưu đại phu nhân thấy Lưu Uyển Thanh vài lần muốn rồi lại thôi, cười cười : " Đừng suy nghĩ lung tung, ta và cha ngươi có chuyện gì."

      "Mới là lạ, trong lòng nương thoải mái, nữ nhi nhìn ra, nương trò chuyện với nữ nhi chút, nữ nhi cùng nương chia sẻ lo âu."

      Lưu đại phu nhân thở dài :"Cũng phải là chuyện lớn gì, ngày hôm qua là mười lăm, nhưng cha ngươi lại nghỉ ở chỗ Mộng di nương kia." Lưu Uyển Thanh nghe vậy cũng sửng sốt. Đúng vậy, trách được hôm nay nàng cảm thấy rất kì lạ, chỉ là ngay lập tức nghĩ ra được. Ngày mười lăm nhất định phải ngủ ở phòng vợ cả, đây là quy của của nhà giàu, như vậy cũng thể sủng thiếp diệt thê. Vậy mà đêm qua cha lại nghỉ ở trong phòng nương, đây chẳng khác nào trước mặt toàn bộ Hầu phủ tát vào mặt nương. Chẳng trách sáng nay cha lại đối nương như thế, hóa ra là chột dạ. Tử Mộng này lại tính sử dụng chiêu gì đây?

      Lưu Uyển Thanh khỏi lo lắng nhìn thoáng qua Lưu đại phu nhân.

      Lưu Đại phu nhân vỗ vỗ tay nàng :"Chờ ngươi sau này gả cho người ta, loại chuyện này luôn gặp phải, cha ngươi vốn là người cực kì quy củ, nhưng vẫn có cái khó tránh khỏi vạn nhất. Hôm nay nương có làm mặt lạnh nhưng cũng nổi giận, để trong lòng cha ngươi tự hiểu được, sinh ra chút áy náy. Về phần Mộng di nương, nương để ở trong lòng, cũng chỉ là món đồ chơi mà thôi. Có chút chuyện kín, ngươi còn , nương tốt với ngươi, chờ sau khi ngươi xuất giá, nương dạy tất cả cho ngươi.

      Về phần nương với cha ngươi, ngươi cứ yên tâm , phu thê già, nên cho thể diện cho ta, lần này chỉ sợ cũng phải cố ý. Đây cũng phải là lần đầu tiên Mộng di nương tính kế ngày mười lăm, tuy rằng đêm qua sử dụng thủ đoạn giữ được cha ngươi ở lại đó. Nhưng tiếp theo, ít nhất ba tháng hoặc nửa năm, cha ngươi lại tới phòng nàng ta, đây chính là bù lại thể diện cho ta." đến đây lại thở dài: "Đây chính là nữ nhân, đời này nữ nhân chỉ có thể như thế, đó chính là nguyên nhân nương muốn ngươi làm thiếp, chính thê còn như thế, huống chi là nô tỳ hạ nhân thiếp thất đây?"

      Lưu Uyển Thanh gật đầu :"Nương, nữ nhi hiểu, để nương phải thất vọng."
      Lưu Đại phu nhân vừa lòng vỗ vỗ tay Lưu Uyển Thanh, : "Bây giờ, cũng cần giấu dốt, chỉ cần quá xuất sắc là được rồi. Phải bỏ bớt những kiến thức hạn hẹp , khó nghe chút, Hầu phủ chúng ta còn chưa có ngã đâu, cha ngươi vẫn còn sống đây, cho dù cha ngươi rồi, ngươi vẫn là đại tiểu thư con vợ cả của Hầu gia. Phải nhớ cho kĩ, vạn lần thể để cho những kẻ kia khi dễ, về phần nhóm quý nữ, kính trọng chút là được, nhưng nếu các nàng dám khi dễ ngươi, cũng cần suy nghĩ nhiều mà nhẫn nhịn, giữa tiểu hài tử có tranh cãi ầm ĩ cũng là chuyện thường."

      Lưu Uyển Thanh cảm động gật đầu, hai năm này, nàng cũng từng theo mẫu thân tham gia mấy hội ngắm hoa, hội ngắm tuyết gì đó. Chỉ là nếu có nàng tham gia dù địa vị của mẫu thân bậc trung, nhưng vẫn vài tiểu thư con vợ cả tỏ vẻ khinh thường nàng, chẳng thèm ngó ngàng tới nàng thậm chí còn mấy lời xuôi tai. Cho dù nàng với nương, nhưng sau này số lần nương mang nàng ra ngoài càng ngày càng ít. Hơn nữa qua cuộc chuyện với nương vừa rồi, xem ra là nương biết hết. Nương với nàng, thân phận của nàng khác gì nhóm tiểu thư con vợ cả đó, nàng cần phải nhẫn nhịn. Cho dù nhóm tiểu thư con vợ cả ấy có thân phận cao hơn chăng nữa, nếu dám khi dễ nàng đến mức chịu được, cũng cần vì cha cùng mẫu thân thậm chí toàn bộ Hầu phủ mà suy nghĩ, tạm thời nhường nhịn vì lợi ích toàn cục! Cha mẹ tất nhiên có thể bảo vệ mình.

      "Phu nhân, tiểu thư, tới rồi."

      Lưu Uyển Thanh đỡ Lưu đại phu nhân xuống ngựa, ngẩng đầu quan sát trước cửa chính Lộ Vương phủ. hổ là huynh đệ ruột thịt với đương kim Hoàng thượng, chưa tới cánh cổng bằng đồng nguyên chất, chỉ tới hai bức tượng sư tử đá đầy uy nghiêm trước mắt này, giống như . Ngẩng đầu nhìn ba chữ "Lộ Vương phủ" ánh vàng rực rỡ do chính tay đương kim Thánh Thượng viết lên.

      Cửa chính Lộ Vương phủ mở ra, bên ngoài phủ có rất nhiều xe ngựa đỗ ở đó, các quý phu nhân, tiểu thư lục tục xuống xe, cũng tránh khỏi cảm thán Lộ Vương phủ khí phái. Lưu Uyển Thanh thu hồi tinh thần, nhìn về phía trước, ngắm nhìn xung quanh. Lưu đại phu nhân thấy vậy khóe miệng nâng lên, trong lòng càng thêm vừa lòng, cũng phải, Thanh tỷ muội do chính mình nuôi lớn, sao có thể bị những thứ này làm mờ mắt.

      Khi đến trước cửa, Lưu đại phu nhân ra ý bảo Lưu Uyển Thanh đưa ra bái thiếp.

      " ra là phu nhân Hầu gia, thất kính thất kính, mau mời vào." Ma ma đứng cửa nhận bái thiếp mặt lộ vẻ mặt tươi cười, nhưng nụ cười lại đạt tới đáy mắt . Lưu đại phu nhân cười gật gật đầu, rồi theo nha hoàn mặc váy tơ lụa màu vàng nhạt vào trong.

      Đông Mai vừa định mở miệng chuyện, thấy Lưu Uyển Thanh lắc lắc đầu, liền lập tức theo sau cách Lưu Uyển Thanh nửa bước, cũng còn nhìn đông nhìn tây. Nàng thể để tiểu thư mất mặt, phải là Vương phủ thôi sao, cũng chỉ lớn hơn Hầu phủ chút, dù sao cũng là tự mình vào.

      "Hầu phủ Lưu phu nhân, Lưu nhị tiểu thư đến."

      Lúc này ở Lộ Vương phủ, bên trong bách hoa viên, có mấy vị phu nhân tiểu thư đến. Theo gã sai vặt vào cửa vườn, đoàn người Lưu đại phu nhân tất nhiên trở thành tiêu điểm. số người lỗ tai giật giật liền lại để ý đến, phu nhân Hầu gia, hừ, phu nhân Hầu gia thân phận hèn mọn còn chưa đủ tư cách để mình nhìn. Về phần chính nữ làm con thừa tự kia, cũng xứng làm chính nữ? Vị trí Thế tử phi tất nhiên là đủ tư cách...

      Còn có số người còn lại dấu vết đánh giá Lưu Uyển Thanh, lập tức híp mắt, cũng có người mặt lộ vẻ thô bỉ, muốn làm sườn phi của Thế tử, hừ...

      Lưu đại phu nhân cùng Lưu Uyển Thanh giống như nhìn thấy khác lạ chung quanh, rất quy củ lại hèn mọn hành lễ vấn an Lộ Vương phi.

      Lộ Vương phi dấu vết đánh giá Lưu Uyển Thanh, liền mỉm cười nâng tay: "Lưu đại phu nhân cần gì khách khí như vậy, con trai ta thường xuyên ở trước mặt Vương gia khích lệ Lưu Nhân Quý, Lưu phu nhân biết cách dạy con. Đây là Lưu Uyển Thanh đúng , nương có gia giáo." xong đại nha hoàn bên người Lộ Vương phi lấy ra đôi hoa tai cho Lưu Uyển Thanh.

      Lưu Uyển Thanh cung kính đưa hai tay nhận lấy, cúi rạp người: "Cám ơn Vương phi ban cho."

      " là đứa biết quy củ." Lộ Vương phi vừa lòng gật đầu, nhóm thiên kim tiểu thư vẫn luôn chú ý cử động của Lộ Vương phi tất nhiên là nhìn Lưu Uyển Thanh với ánh mắt sắc như dao.

      Lưu Uyển Thanh theo Lưu đại phu nhân ngồi ở chỗ cuối cùng của bách hoa viên, Lưu đại phu nhân vỗ tay nàng : "Đừng lo lắng, những tiểu thư, vương phi đến Vương phủ ít nhiều đều biểu ít. Vương phi đều có mấy phần tỏ vẻ quan tâm. Về phần hơn mấy câu, cũng là xem mặt Đại ca ngươi, dù sao cũng làm thư đồng cho Thế tử mấy năm.

      Lưu Uyển Thanh gật gật đầu, liền nhu thuận ngồi bên Lưu đại phu nhân, cũng chung quanh xem thế nào.

      Hội đông lắm, có mấy vị phu nhân mà Lưu đại phu nhân quen biết cũng tới.

      "Đây là Uyển Thanh đúng , là càng ngày càng xinh đẹp, nhìn xem, ngươi cũng giấu kĩ."

      Lưu đại phu nhân cười cười :"Chu phu nhân là biết đùa, da mặt con bé mỏng, dám nhận lời khen của ngài."

      Chu phu nhân vừa muốn mở lời, giọng liền truyền đến :"U, xem phu nhân Hầu gia này. Vương phi cũng chính miệng khen nàng, phu nhân Hầu gia cũng quá khiêm tốn, chúng ta cũng đâu có ăn mất nàng, ha ha."

      Lưu đại phu nhân thu lại ý cười mặt, vỗ vỗ tay Lưu Uyển Thanh : "Đây là Chu phu nhân, đây là Vương phu nhân."

      Lưu Uyển Thanh rất quy củ cúi người chào: "Chu phu nhân, Vương phu nhân khỏe."
      Chu phu nhân cười nâng Lưu Uyển dậy, Vương phu nhân tất nhiên là lỗ mũi hướng lên trời, Lưu Uyển Thanh cũng lười nhìn nàng ta.

      Thiếu nữ phía sau Chu phu nhân tuổi tác cũng tương đương Lưu Uyển Thanh, lúc Chu phu nhân trò chuyện cùng Lưu đại phu nhân, liền tới bên cạnh Lưu Uyển Thanh : "Lưu muội muội thấy buồn sao, vừa rồi ta nhìn thấy hoa sen nở phía bên kia rất đẹp, chúng ta qua đó xem ." xong liền đưa tay chỉ chỉ về phía Lưu đại phu nhân cùng Chu phu nhân bên kia bĩu môi, nhưng ra lại mang vài phần ngây thơ.

      Lưu đại phu nhân cười cười nhìn Lưu Uyển Thanh : "Cẩn thận chút, đừng chạy xa."

      Lưu Uyển Thanh gật đầu, nhìn qua thiếu nữ trước mắt rồi lại với Lưu đại phu nhân: "Có Chu tỷ tỷ ở đây, nữ nhi gây rắc rối đâu."

      " thôi."

      Chu Nguyệt Lan thấy vậy liền kéo tay Lưu Uyển Thanh, tới bên cạnh mép ao sen, tìm khối đá sạch , lại trải khăn lên mời Lưu Uyển Thanh ngồi xuống.

      Lưu Uyển Thanh thấy nàng như trút được gánh nặng nhàng thở ra nhịn được cười :"Chu tỷ tỷ làm sao vậy?"

      "Ngươi biết sao, mẫu thân ta là người cực kì nặng về quy củ. Ở bên cạnh mẫu thân ta lúc nào cũng phải nâng cao tinh thần, quá mệt mỏi. Lúc này có cây liễu chống đỡ, như vậy ta mới thoải mái chút ít được." Lại nghiêng đầu nhìn Lưu Uyển Thanh : "Ừ, nhìn dáng dấp và điệu bộ của ngươi, mẫu thân ta thích, nhưng ngươi cảm thấy phiền lụy sao."

      Đối với Chu Nguyệt Lan hoạt bát hướng ngoại, trong lòng Lưu Uyển Thanh vẫn có vài phần ưa thích, liền dịch gần về phía nàng : "Đó là ở bên ngoài, nếu như ở trong viện của mình, tất nhiên ta như vậy, nên ta cũng hay cùng nương xuất môn."

      Chu Nguyệt Lan nghe Lưu Uyển Thanh vậy, trong lòng sinh ra ấn tượng tốt với vị nương mới gặp mặt lần đầu này. Vừa rồi nàng ta chủ động kéo Lưu Uyển Thanh lại đây ngắm sen, chẳng qua là tìm lý do để cách xa mẫu thân chút, lại cố kị chút nào ra những lời như vậy, nghĩ nếu Lưu Uyển Thanh quen nàng ta như thế, nàng ta tự tìm lý do tránh , ngờ cả hai lại hợp suy nghĩ như vậy.

      ****
      Lời editor: cái kiểu đúng giờ này ... hic hic

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      om từ lâu, giờ mới đọc hết...các nàng cố lên nhé

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 40
      editor: camtusori

      "Cẩm uyên sương lộ
      Hà kính thập u bình
      Hà phong tống hương khí
      Trúc lộ tích thanh hưởng
      Thính loạn kị hà phong
      Tế sái ngô đồng vũ."

      "Tài văn chương của Lâm tỷ tỷ tuyệt."

      "Đúng vậy, nghe danh Lâm tiểu thư cầm kì thi họa đều rất tinh thông, hôm nay may mắn được gặp mặt."

      Lâm Tố Nhã khiêm tốn cười :"Làm sao lại hay như các vị tỷ muội được, chẳng qua là được mọi người thổi phồng lên thôi, các tỷ muội khen ngợi như vậy Tố Nhã đảm đương nổi."

      Chu Nguyệt Lan cùng Lưu Uyển Thanh đưa mắt nhìn nhau, nhịn được lắc đầu, Chu Nguyệt Lan giọng lẩm bẩm :"Muốn tránh đến chỗ yên tĩnh cũng là khó khăn!"

      Giọng Chu Nguyệt Lan vừa dứt, đám người Lâm Tố Nhã cũng vòng qua phía sau cây liễu tới. Trong đám người vây quanh Lâm Tố Nhã có Vương Tuyết Uyển, con của Vương phu nhân, nhíu mày :"Sao các ngươi lại ở chỗ này?"

      Lưu Uyển Thanh chưa kịp kéo Chu Nguyệt Lan lại, thấy Chu Nguyệt Lan khẽ hừ tiếng :"Câu hỏi này cũng kì lạ, ta và ngươi đều được Vương phi mời đến ngắm hoa. Hoa sen trong ao này nở đẹp như vậy, chẳng lẽ ngươi có thể tới mà chúng ta lại thể? Huống chi chúng ta ở chỗ này trước, Vương tiểu thư cũng là...ngang ngược!"

      Vương Tuyết Uyển làm sao nhịn được cơn giận này, vừa muốn bước lên tranh luận cùng Chu Nguyệt Lan bị Lâm Tố Nhã cản lại. Khóe miệng Lâm Tố Nhã chứa ý cười, ôn nhu :"Vương muội muội nên vì những việc đó mà tức giận, dù sao vị muội muội này cũng đúng, hôm nay Vương phi cho mời chúng ta tới. Cũng được hay lắm nếu trong Vương phủ, tại lúc trăm hoa trong bách hoa viên đua nở, chúng ta lại nảy sinh tranh cãi. Vương phi rộng lượng tất nhiên so đo với chúng ta, nhưng rốt cuộc bôi nhọ thể diện của Vương phi, cũng phụ tấm lòng của Vương phi."

      Lại nhìn về phía Chu Nguyệt Lan cùng Lưu Uyển Thanh : " Từ trước tới nay Vương muội muội vẫn là người thẳng thắn, cũng có ý gì khác, hai muội muội đừng so đo với nàng, là chúng ta tốt, quấy rầy hai muội. Dù sao cũng là hai muội tới trước, chúng ta ở đây, chờ hai muội thưởng thức hoa sen xong chúng ta mới qua đó."

      có tri thức lễ nghĩa, trong lòng Lưu Uyển Thanh khỏi có chút xem thường, người này lấy lui làm tiến, dùng cách tự trách mình nhưng hiệu quả ra lại giống như cách các di nương tranh giành tình cảm a! Mấy câu đó nếu truyền ra ngoài thành các nàng ngang ngược hiểu chuyện, chiếm hồ sen cho người khác tới ngắm, thậm chí có thể bị nghĩ thành các nàng đơn phương gây . Nếu rơi vào tai Vương phi, sợ là ấn tượng bị xấu , tất nhiên giải quyết hai nàng dễ như trở bàn tay. Nghĩ vậy, Lưu Uyển Thanh liền kéo tay Chu Nguyệt Lan, nhìn nàng lắc đầu.

      Chu Nguyệt Lan cũng phải người ngốc, liền im lặng cùng Lưu Uyển Thanh rời khỏi hồ sen.

      " biết điều, may mà có Lâm tỷ tỷ ở đây." Vương Tuyết Uyển nhìn Lâm Tố Nhã . Lâm Tố Nhã cười :"Chỉ là tiện tay mà thôi, nhưng mà tính cách này của muội cũng nên sửa lại, đâu phải ai cũng có hiểu biết như thế." Nếu Lưu Uyển Thanh có mặt ở đây, nhất định phải cảm thán "được lắm, Vương Tuyết Uyển bị loại khỏi cuộc tranh đua kể từ lúc cùng Lâm Tố Nhã cười rồi.”

      Lưu Uyển Thanh cũng đoán sai, nhất cử nhất động của nhóm tiểu thư quý nữ ở bách hoa viên đều bị cơ sở ngầm do Vương phi an bài nhìn thấy.
      Chu Nguyệt Lan kéo Lưu Uyển Thanh đến rừng mai : " Lưu muội muội, vừa rồi muội bị ta liên lụy rồi, nếu các nàng ấy lại những điều tốt, đến lúc truyền tới tai Vương phi...Sợ là..."

      Lưu Uyển Thanh cười :"Tất nhiên là sao cả, Chu tỷ tỷ đừng tự trách mình."

      Chu Nguyệt Lan nghe nàng như vậy, gật đầu thở dài :"Vương Tuyết Uyển đúng là khiến người ta phiền chán, chúng ta đứng ngơ ngẩn ở đây, có thể hay lát nữa lại bị người khác quấy rầy."

      Lưu Uyển Thanh cười :"Chắc có đâu, hoa mai này phải đợi vào mùa đông lạnh lẽo mới ra hoa, lúc này mà có người ngắm hoa mai đúng là thể nào hiểu được."

      "Cũng đúng, xem ra đây đúng là nơi yên tĩnh."

      Chu Nguyệt Lan vừa dứt lời, liền khiến cho Lộ Vương thế tử Lục Khang trốn trong rừng mai thở dài: xem ra toàn bộ bách hoa viên này có chỗ nào thanh tịnh. Thôi, đành theo ý nương lần vậy, dù sao là ai cũng quan trọng.

      Lưu Uyển Thanh cùng Chu Nguyệt Thanh sững sờ nhìn nam tử từ phía sau cây mai ra, thân hình cao gầy nhưng tráng kiện, mái tóc đen như mực buộc ở sau ót, đầu là chiếc nón bằng ngọc trắng được khảm bảo thạch quý giá . thân áo trắng nhiễm hạt bụi, cẩn thận nhìn, có thể thấy rất đó thêu nhiều hoa văn màu bạc, khiêm tốm mà xa hoa.

      Hé ra khuôn mặt tuấn tú biểu tình, chân này sắc như dao gọt, chiếc mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ nhếch lên khiến Lưu Uyển Thanh khỏi đỏ mặt. Người này là ai, cần đoán nàng cũng biết.

      Lục Khang híp mắt nhìn thiếu nữ trước mặt có hơi cúi đầu, chỉ lộ ra đôi tai phấn hồng, trái lại sinh ra cảm giác giống như từng quen biết, lập tức nhíu nhíu khóe mắt, nhìn Lưu Uyển Thanh cùng Chu Nguyệt Lan gật đầu, nhấc chân ra khỏi rừng mai.

      lúc sau, Lưu Uyển Thanh cùng Chu Nguyệt Lan mới nhàng thở ra...Cảm giác vừa rồi cả hô hấp cũng thông thuận, người này vô hình gây áp lực quá mạnh mẽ cho người đối diện....

      Quay lại nhìn vẻ mặt đỏ bừng, ánh mắt mang vẻ si mê của Chu Nguyệt Lan, nhịn được thở dài, xem ra Lộ Vương thế tử quá xuất sắc này lại bắt giữ thêm tâm hồn của thiếu nữ. Nghĩ vậy, Lưu Uyển Thanh liền đỏ mặt, năm đó lần đầu tiên thấy liền biết nhất định tương lai mỹ nam tử...Hôm nay so với trong suy nghĩ của mình đúng là còn chưa đủ đẹp.. (ý là còn đẹp hơn tưởng tượng của chị đó!).

      Chu Nguyệt Lan vất vả lắm mới bình tĩnh lại, lập tức nắm tay A Uyển thổn thức :"Lưu muội muội, thế tử...đó là thế tử.."
      Lưu Uyển Thanh nhìn Chu Nguyệt Lan gật đầu.

      Chu Nguyệt Lan mấp máy khóe miệng, ngẩng đầu nhìn Lưu Uyển Thanh định , hình như chợt nghĩ tới điều gì, khóe miệng cười.. :"Lưu muội muội, chúng ta ở đây lâu rồi, nên trở về thôi, nếu nương sốt ruột."
      Trong lòng Lưu Uyển Thanh thở dài, xem ra Chu Nguyệt Lan xem nàng như đối thủ cạnh tranh rồi...Liền cười lắc đầu :"Chu tỷ tỷ về trước , muội ngồi ở đây lát."

      biết vì sao, trong lòng Chu Nguyệt Lan lại sinh ra cảm giác như trút được gánh nặng, đáy lòng cũng hy vọng Lưu Uyển Thanh cùng mình trở về, bởi vì...chàng ở bên kia...Lại cười cười, chỉ là nụ cười này còn gần gũi như trước, có mang theo chút xa cách :"Vậy tỷ quấy rầy Lưu muội muội nữa."

      giờ bên ngoài e rằng rất hỗn loạn rồi...các tiểu thư con vợ cả xinh đẹp vây quanh bên cạnh nam tử chói mắt...Lại nhìn theo bóng dáng Chu Nguyệt Lan...

      Lúc này, thế tử Lục Khang trong ánh mắt ngưỡng mộ của các vị tiểu thư bước tới, ung dung ngồi bên cạnh Lộ Vương phi, Lộ Vương phi lúc này mới vui mừng :"Vừa rồi nghe Tiểu Mễ Tử con đến bách hoa viên từ sớm, sao lâu như vậy mới tới đây?"
      "Nhi tử chờ đợi tại rừng mai, lại khiến nương lo lắng."

      Lộ Vương phi cười :" sao, sao, con đến là tốt rồi."

      Lâm Tố Nhã được Lộ Vương phi ra hiệu, trong hâm mộ cùng vẻ mặt ghen tị của các thiên kim khác, hai gò má đỏ lên, nhàng đến trước mặt Lộ Vương phi, đoan trang hành lễ với Lộ Vương phi cùng Lục Khang.
      "Ra mắt Vương phi, thế tử."

      Lộ Vương phi cười đưa tay lên, lại nhìn sang Lục Khang mặt vẫn đổi sắc :"Đây là nữ nhi dòng chính của Lâm quốc công, là tiểu thư tài đức vẹn toàn đấy!"

      Khuôn mặt nhắn của Lâm Tố Như hơi đỏ hồng, giọng trong veo như cành liễu trong gió xuân vang lên :"Tố Nhã làm sao có thể được như Vương phi khen ngợi..." lại cẩn thận ngẩng đầu đưa ánh mắt nhìn Lục Khang, thấy vẻ mặt đổi sắc của , trong mắt nhịn được toát ra vẻ thất vọng...Vì sao chàng chịu nhìn mình? Chẳng lẽ mình lại bằng nửa của vị Quận chúa kia? Cho dù chàng chỉ cần liếc qua mình chút cũng tốt rồi...

      Lâm Tố Nhã ngừng vò chặt khăn trong tay, hé môi : " Tố Nhã vẫn nghe thế tử thích hoa sen...vừa rồi lại thấy hoa sen trong bách hoa viên nở rất đẹp, liền nhớ tới "hà phong đưa hương khí, trúc lộ tích thanh vang, nghe loạn kị hà phong, tế sái ngô đồng vũ" , biết thế tử cảm thấy như thế nào? Mong thế tử chỉ điểm chút, Tố Nhã vô cùng cảm kích."

      Ánh mắt Lục Khang lóe qua tia trào phúng....giọng trong trẻo lạnh lùng :"Gia đối với hoa sen có hứng thú." Nâng mắt lên liền thấy vẻ mặt Lâm Tố Nhã đỏ bừng, trong mắt ngấn lệ, dường như chịu rất nhiều ủy khuất..Nữ nhân đúng là phiền toái! Khẽ nhíu mày, quay sang với Lộ Vương phi :"Nương, nhi tử còn có việc, xin phép được cáo lui trước."

      xong cũng chờ Lộ Vương phi cho phép nhanh chóng rời .

      Lộ Vương phi có chút ghét bỏ nhìn Lâm Tố Nhã còn mang vẻ mặt ủy khuất.... kẻ vô dụng. Nhưng dù sao đây cũng là tiểu nữ dòng chính mà Lâm quốc công thương, liền an ủi :"Xưa nay Khang nhi vẫn là người ngoài lạnh tâm nóng, chắc là nó có chuyện."

      Lâm Tố Nhã mấp máy môi :"Là lỗi của Tố Nhã, nên kết luận bừa, thế tử thích cái gì đâu phải Tố Nhã có thể đoán được, Tố Nhã lại khiến Vương phi thấy phiền toái rồi."

      Lộ Vương phi cười :"Hài tử ngoan, đứng lên ."

      Bách hoa viên có hai cái cánh cửa, là cánh cửa mà Lưu Uyển Thanh vừa vào, thông với bên ngoài phủ. cánh cửa khác thông với bên trong phủ, người muốn vào phải vượt qua rừng mai.

      Lục Khang híp mắt thấy đằng sau cây mai phía trước thấp thoáng có tà áo màu xanh... Trong đầu liền lên hình ảnh hai cái lỗ tai hồng hồng..Lại cảm thấy có chút buồn cười, lắc đầu, mình bao lâu rồi thấy nữ nhân? Cũng định kinh động tới nàng mà trực tiếp xuyên qua rừng mai. Vừa vặn, Lưu Uyển Thanh muốn trở về tìm Lưu đại phu nhân. Dù sao Chu Nguyệt Lan trở về lâu như vậy, nàng lại về trễ, sợ mẫu thân biết mà sốt ruột, vừa quay mặt lại chạm mặt Lục Khang.

      Lưu Uyển Thanh thấy Lục Khang xuất nhất thời nhảy dựng lên....hơn nữa trong rừng mai có con đường rải đá, đúng lúc vấp phải khối đá dưới chân, chân lệch qua, liền ngã nhào xuống, Lưu Uyển Thanh theo bản năng liền đưa tay bảo vệ đầu..nhắm mắt lại chờ đợi đau đớn tiếp theo…

      mùi hương tùng cổ phảng phất vào chóp mũi...Lưu Uyển Thanh mở mắt ra, nhìn Lục Khang có chút mờ mịt, theo bản năng co cái mũi lại.

      Lục Khang chớp mắt, nhìn thiếu nữ trong ngực mình, khuôn mặt nhắn ấy đỏ lên như máu..."Ta...ta...ta phải... phải cố ý."

      Khóe miệng Lục Khang nâng lên, gật đầu :" biết, đúng như Nhân Quý , ngươi lơ mơ."
      Đại ca, sau này đừng nghĩ tới việc nhờ muội thêu cái gì cho huynh nữa! Dám ở bên ngoài muội như vậy...

      Lục Khang nhìn Lưu Uyển Thanh giống như con đà điểu cúi đầu, nhịn được sinh ra ý nghĩ trêu đùa :" đất có vàng? Hay gia lớn lên quá xấu? Cũng may lưng ngươi xuất cái mai rùa, ngẩng đầu lên cho gia nhìn chút, bây giờ so với lúc còn bé có thay đổi gì lớn ?”

      ------hết chương 40-------

      p/s: gian tình bay đầy trời nha~~[/size]

    4. Phương Lăng

      Phương Lăng Well-Known Member

      Bài viết:
      339
      Được thích:
      458
      Dễ thương wa :060::060::060:

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      chương: 41

      Editor: camtusori

      Lưu Uyển Thanh hoảng hốt....chỉ cảm thấy bàn tay nâng nàng lên lạnh như băng, cả người nhịn được hơi run sợ...

      Ánh mắt Lục Khang tối sầm, vừa muốn gì, trong mắt chợt lóe qua luồng sáng, kéo Lưu Uyển Thanh lại. Lúc nàng còn chưa kịp thét lên bị Lục Khang bụm miệng kéo ra phía sau cây mai...

      Lưu Uyển Thanh mở to mắt sững sờ nhìn Lục Khang. Lục Khang thấy thế cười , cúi đầu xuống bên tai nàng giọng :"Thế nào? Bây giờ mới thấy gia xấu? Nhưng cũng cần phải nhìn chằm chằm như vậy." xong liền buông Lưu Uyển Thanh ra, xoay người rời khỏi...chỉ để lại mình Lưu Uyển Thanh tựa vào cây mai ngẩn người…

      lát sau, Lưu đại phu nhân bước tới, thấy vẻ mặt Lưu Uyển Thanh bất thường, hơi nhíu mày :"Thanh nhi?"

      Lưu Uyển Thanh giật mình, có vẻ bối rối :"Nương, sao người lại tới đây? Phía bên kia tản rồi à? Chu tỷ tỷ báo cho người con ở trong này ư?"

      Lưu đại phu nhân gật đầu :"Lúc nãy Lộ Vương thế tử xuất , vừa mới rời . Nhân vật chính của hội ngắm hoa còn, nương cáo từ Vương phi rất dễ dàng. Con làm sao vậy?"

      Lưu đại phu nhân thấy Lưu Uyển Thanh lắc đầu, hơn nữa ở đây lại là Lộ Vương phủ, chuyện cũng tiện, nên cũng hỏi thêm. Lưu Uyển Thanh nhu thuận phía sau Lưu đại phu nhân, sau khi hành lễ với Lộ Vương phi, nàng liền theo Lưu đại phu nhân rời khỏi Vương phủ. Dọc đường về, xe ngựa, Lưu Uyển Thanh luôn dựa người vào vách xe, dường như suy nghĩ nghĩ điều gì.

      Trở về Hầu phủ, Lưu đại phu nhân giữ Lưu Uyển Thanh lại :"Có chuyện gì thể cho nương biết sao?"
      Lưu Uyển Thanh sửng sốt, lại nhớ tới hình ảnh người kia ở Vương phủ...khuôn mặt nhắn nhịn được đỏ lên, mấp máy môi. Lưu đại phu nhân hé mắt, có vẻ hiểu, liền ra hiệu cho người bên cạnh lui xuống, sai Tình nhi đứng ngoài cửa canh chừng, cho ai tới gần.

      Sau khi nghe Lưu Uyển Thanh kể lại, Lưu đại phu nhân thở dài, vẻ mặt lo lắng, vuốt tóc Lưu Uyển Thanh, cũng gì thêm, chỉ dặn nàng quay về nghỉ ngơi cho tốt.

      Lộ Vương phủ.

      Lộ Vương phi hơi nhíu mày :" nhìn lầm?"

      "Bẩm Vương phi, nô tài nhìn thấy ràng, chính là thế tử. Nhưng động tác của thế tử quá nhanh khiến nô tài thấy được, lại sợ thế tử tức giận nên dám nhìn nàng kia là ai, nhưng mà nàng ấy nấp sau cây mai lại làm lộ ra bộ y phục màu xanh lam."

      Lộ Vương phi gật đầu, lại sai Thôi ma ma bên cạnh thưởng cho gã sai vặt kia túi bạc. Gã sai vặt vội vàng khấu đầu tạ ơn, nụ cười nịnh hót mặt càng thêm sáng lạn. Chờ gã sai vặt lui xuống, Lộ Vương phi nhìn sang Thôi ma ma, chỉ thấy Thôi ma ma cúi đầu suy tư :"Vương phi, hôm nay cũng có vài nương mặc y phục màu xanh lam. Chẳng qua, có mặt tại rừng mai chỉ có tiểu thư dòng chính Chu Nguyệt Lan của nhất đẳng Chu tuyên bá và tiểu thư dòng chính Lưu Uyển Thanh của Hầu phủ, cũng có ai khác, hơn nữa theo lão nô biết, các nàng ấy vì muốn tránh nhóm người tiểu thư Lâm Tố Nhã nên mới tới rừng mai, xem ra hề có sắp xếp trước đó."

      Lộ Vương phi lại nhớ hình như Chu Nguyệt Lan xuất ngay sau khi Lục Khang tới...hé mắt :"Giao bái thiếp tới cho Chu phu nhân."

      Thôi mụ mụ vội vàng gật đầu :"Vâng", lại há miệng thở dốc : " Phía Lâm quốc công..."

      Lộ Vương phi phất tay áo :"Chẳng qua chỉ là kẻ cố làm ra vẻ thông minh mà thôi, Khang nhi thích, ta cũng cần vô cớ lại khiến nó mất hứng. Thân phận của Chu Nguyệt Lan tuy thể làm thế tử phi, nhưng cũng đủ tư cách làm sườn thê, nền móng của Chu gia kém như thế, dám mơ tưởng nhiều. Chỉ cần Khanh nhi có nữ nhân khác bên cạnh, dần dần quên được người mất kia, đến lúc đó cầu xin hoàng thượng ra thánh chỉ ban cho Khanh nhi thế tử phi tài đức vẹn toàn khác là được."

      Lúc này, Lục Khang cầm tay chiếc khăn do Tiểu Mễ Tử dâng lên. khăn thêu bức tranh hoa mai nở trong tuyết rất tinh tế, lại nhớ tới Nhân Quý luôn mang theo quạt xếp, hà bao bên người, hé mắt...liền nhét vào tay áo.

      Tiểu Mễ Tử đứng bên cạnh sửng sốt, chẳng lẽ thế tử nhà mình đổi ý rồi sao? biết tiểu thư nhà nào để lại khăn tay này, lại khiến thế tử vừa mắt, đúng là thay đổi số phận rồi mà.

      Hôm sau

      Kinh thành, Trình Dương các.

      Sau khi Lưu Nhân Quý cùng Lục Khanh bàn xong công , Lục Khang lơ đãng :"Hôm qua hình như ta có nhìn thấy muội muội lơ mơ của ngươi."

      Lưu Nhân Quý sửng sốt :"Mấy ngày rồi ta chưa về nhà, nhưng mà nghe Vương phi thúc giục ngài gấp lắm!"

      Lục Khang nhìn Lưu Nhân Quý :"Hiệu quả sao?". Tất nhiên Lưu Nhân Quý tin tưởng Lục Khang , gật đầu :"Ta vậy là khách sáo rồi, lần này dù sao cũng nhờ ngài, nếu sợ là cả đời này Viên nhi phải..." nhưng trong mắt vẫn lên chút đau xót.

      "Có lúc biết gì lại may mắn, nhưng ngươi nghĩ kĩ rồi cứ làm vậy , đừng hối hận!"

      "Thế tử đúng, bên ngài sao?"

      Lục Khang hé mắt :"Kéo dài tới đâu hay tới đó, nếu thể, hừ..nữ nhân mà, thổi nến rồi ai chẳng giống ai!"

      Lưu Nhân Quý uống rượu, lắc đầu :"Ta biết nên chúc mừng hay nên thấy thương xót cho thế tử phi tương lai của ngài, gặp phải thế tử có tình cảm như ngài, chỉ sợ cũng là thương tâm..."

      "Từ khi nào ngươi lại thông cảm với nữ nhân như vậy?" Lưu Nhân Quý uống quá chén tất nhiên nhìn ra trong mắt Lục Khang lóe ra chút mưu tính, còn ngây ngô :" phải ta cũng tìm mối gả muội muội lơ mơ của ta sao!"

      Lục Khang giả vờ lơ đãng, nâng mày :"A? vậy tìm được rồi?"

      "Cũng gần quyết định rồi, tiểu tử họ Hà kia, ra cũng chỉ là tên trẻ tuổi, ta lại thấy có chút bảo thủ. Nhưng cha mẹ ta tìm cũng tệ, bên người tiểu tử này chưa hề an bài thông phòng, thị thiếp gì. Thế tử cũng biết, nền móng của Hà gia thấp kém hơn, muội muội ta gả sang đó phải chịu khổ cực."
      Ánh mắt Lục Khang tối sầm, lập tức cầm ly rượu lên uống cạn, lại nhìn gã sai vặt bên cạnh Lưu Nhân Quý :"Chăm sóc chủ tử ngươi cho tốt." xong mặt đổi sắc đứng lên rời khỏi đó.

      xe ngựa, Lục Khang dặn dò vài câu bên tai Tiểu Mễ Tử, Tiểu Mễ Tử nghe xong sửng sốt...lập tức gật đầu.

      Vài ngày sau, tin tức con trai trưởng của Hà gia nghiện "Long Dương chi hảo" (1) lan truyền khắp kinh thành.

      " ngờ, tin này đúng là khiến nhiều thiên kim tiểu thư thất vọng mà!"

      "Có gì mà bất ngờ chứ, Hà Gia Khải kia môi hồng răng trắng thế, nhìn thế nào cũng giống như lời đồn…"

      Lúc này ở Hà phủ vô cùng rối loạn, Hà Gia Khải quỳ trước mặt Hà đại nhân, vẻ mặt chán nản, bản thân giấu việc này rất cẩn thận, làm sao lại bị người khác phát ra chứ?

      Hà phu nhân vuốt ngực Hà đại nhân :"Lão gia, ngài bớt giận, chắn chắn có kẻ tiểu nhân hãm hại, a Khải của chúng ta làm sao lại như thế được!"

      Hà đại nhân phất tay Hà phu nhân, mắng :"Mẹ hiền con hư mà! Ngươi coi ta là kẻ mù à! Đồ nghiệt tử, hôm nay ta phải đánh gãy chân ngươi!"

      "Lão gia! Ngài chỉ có đứa con trai trưởng này thôi đấy! Lão gia!"

      "Người đâu, kéo phu nhân ra ngoài!"

      Hầu phủ

      Lưu đại phu nhân lau nước mắt :"Thanh nhi đáng thương của ta, cũng may lão gia có tầm nhìn xa trông rộng, sau đợt thi hội này mới chính thức gửi bái thiếp, nếu hôm nay Thanh nhi trở thành trò cười cho cả kinh thành rồi!"

      Lưu đại lão gia cũng giận dữ :"Hừ! Hà gia đúng là khinh người quá đáng! Đánh gãy chân thôi sao? Bọn chúng nghĩ đưa ra khổ nhục kế này ta cho qua mọi chuyện à? Dù chính thức giao bái thiếp, nhưng mọi người đều biết việc chúng ta cùng Hà gia ước định! Việc này thể để yên!"
      Lưu đại phu nhân gật đầu :"Đương nhiên thể bỏ qua dễ dàng như vậy, lão gia, giờ thiếp thăm Thanh nhi, lòng dạ con bé vốn nặng tình nghĩa, thiếp sợ con bé lại nghĩ nhiều. Hơn nữa, mấy ngày trước, ở Vương phủ..."

      Lưu đại lão gia khẽ nhíu mày :"Nàng xem thế tử có phải hay ....?"

      "Lão gia, chúng ta thể để Thanh nhi chịu ủy khuất..."

      Lưu đại lão gia phất tay :"Yên tâm, tất nhiên gia hiểu được. Gia chỉ lo nếu thế tử có ý định này , đến lúc đó sợ là chúng ta thể từ chối. Dù sao..."

      Lưu đại phu nhân lo lắng :"Như vậy...hay là chúng ta nhờ Bảo nhi bóng gió chút xem sao?"

      " được, đấy chỉ mới là suy đoán của chúng ta, lỡ lúc đó bị coi là bịa đặt, sợ rằng lợi bất cập hại. Việc này cho qua , cũng đường gì cho nương biết, chỉ việc của Hà gia khiến nương rất tức giận. Chuyện Vương phủ bên đó, nếu có chứng cứ, chắc là do chúng ta nghĩ nhiều rồi. Bây giờ nàng nên qua thăm Thanh nhi, khuyên con bé đừng nghĩ nhiều. Nàng cũng nên yên tâm, mấy năm nay gia cũng xem Thanh nhi như con ruột của mình, dù thế nào nữa, gia cũng để con bé phải làm thiếp! Cho dù Vương phủ ra lệnh xuống như thế, gia cũng nương nhà chúng ta thể làm thiếp."

      Lưu đại phu nhân gật đầu, cũng ở lại thêm chút nào, vội vàng dẫn theo Tình nhi đến viện của Lưu Uyển Thanh.

      Tất nhiên Lưu Uyển Thanh cũng biết Lưu đại phu nhân đến đây vì mục đích gì, liền cười :"Nương, người yên tâm, nữ nhi nghĩ nhiều đâu. Về phần những lời linh tinh vô căn cứ kia, đừng bây giờ chưa truyền ra, cho dù có truyền ra sao? Công tử Hà gia "Long Dương chi hảo" cũng đâu phải lỗi của nữ nhi, huống chi ngay cả bái thiếp cũng chưa trao đổi, như thế chuyện này lại càng liên quan gì tới nữ nhi, nếu những lời linh tinh ấy truyền ra, chúng ta hoàn toàn có thể tranh cãi."

      Nghe Lưu Uyển Thanh vậy, Lưu đại phu nhân yên lòng :"Con nghĩ được như vậy nương cũng an tâm. Chuyện này cũng do nương lựa chọn cẩn thận, Hà gia phải cho chúng ta lời tạ lỗi, nương để con bị ủy khuất đâu!"

      "Nữ nhi biết nương thương con, nương cũng đừng quá lo lắng cho nữ nhi, nữ nhi còn , cần gấp."
      Lưu đại phu nhân sửng sốt..nghe Lưu Uyển Thanh vậy, lại nghĩ, biết có phải bị thế tử làm cho mê mẩn rồi chứ? Vội kéo tay nàng :"Con ngoan, trong này có ai khác, con cho nương biết, có phải con đối với thế tử...."

      Lưu Uyển Thanh giật mình, lập tức lắc đầu :"Nương, nữ nhi bao giờ làm thiếp, nương yên tâm!"

      "Nương làm sao an tâm về con được, nương biết con là đứa có hiểu biết, nhưng cũng sợ lòng con khó chịu."

      "Nữ nhi với thế tử khác nhau trời vực, lúc ở Vương phủ, thế tử vì đại ca nên mới với con vài câu, nữ nhi đoán mò. Nương cũng đừng xem việc đó quan trọng như vậy, nữ nhi chỉ muốn tìm phu quân thực kiên định, sống cuộc sống bình an." đến đây, khuôn mặt nhắn của Lưu Uyển Thanh hơi đỏ lên.

      Lưu đại phu nhân vỗ tay nàng :"Nếu như thế, nương cũng an tâm rồi!"

      (1): Long Dương chi hảo: chuyện này bắt nguồn từ Chiến quốc sách – Ngụy sách. Long Dương Quân là nam sủng của Ngụy vương, Ngụy vương rất thương . Có ngày, hai người cùng nhau câu cá, Long Dương Quân câu được hơn mười con cá, thế nhưng chỉ mất hứng mà còn bật khóc. Ngụy vương cảm thấy rất kỳ lạ, hỏi vì sao lại khóc, : Khi ta câu được con cá thứ nhất lòng tràn đầy vui sướng, thế nhưng sau đó câu được con cá khác lớn hơn ta lại bỏ rơi con cá đầu tiên. tại ta được ngài sủng ái, cùng ngài cộng chẩm, mọi người đều kính nể ta, nhưng tứ hải có lắm mỹ nhân như vậy, người khác đem người đẹp hơn đề cử cho ngài, khi đó, ta giống như con cá thứ nhất mà bị bỏ rơi, nghĩ đến đây ta làm sao lại khóc cho được? Ngụy vương nghe xong rất cảm động, vì vậy ban bố toàn quốc, nếu có ai dám đề cử mỹ nhân trước mặt tịch thu tài sản cả nhà, giết kẻ phạm tội. Long Dương Quân đạt được mục đích, đương nhiên cười tươi rạng rỡ, Ngụy vương nhìn khuôn mặt tỏa sáng của sủng thần, càng khiến thần hồn điên đảo. Vì thế hậu nhân sau này khi đến Long Dương tức là chỉ nam sắc, còn Long Dương chi hảo tức là chỉ đồng tính luyến ái. (nguồn: fynnz.wordpress.com )
      Phong Vũ Yên, Lim-0403, tart_trung11 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :