1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ vợ kế - Uyển Tiểu Uyển (TS, gia đấu) (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. fujjko

      fujjko Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      489
      kiểu này khéo lại làm vợ kế hoặc tìm nam chính khác thôi
      linhdiep17honglak thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825

      Chương 36:

      Edit: Cellina

      “Tiểu thư, đại thiếu phu nhân qua đây”

      Lưu Uyển Thanh đặt cây bút trong tay xuống, liếc nhìn Đông Mai muốn lại thôi:

      “Sao thế?”

      “Hồi tiểu thư, nô tì nhìn thấy 2 mắt của đại thiếu phu nhân sưng đỏ, sợ là…”

      Lưu Uyển Thanh hơi nhíu mày, gật đầu: “Ngươi đến tiền sảnh hầu hạ , với đại tẩu ta đến ngay”

      “Vâng”

      Lưu Uyển Thanh thở dài, đại tẩu này của nàng cũng là người số khổ, kiếp trước nàng chỉ nhìn thấy phong quang vô hạn của nàng ta, lại nhìn thấy những bi thương ở phía sau?.

      Là trưởng nữ của Hộ bộ thượng thư trước, tiền bạc giàu có, bây giờ là đại thiếu phu nhân của Hầu phủ, cũng là người có tiếng trong nhóm quý phụ nhân ở kinh thành.

      Có thể là “tú ngoại tuệ trung, băng khiết thông minh” * Có người còn đặt danh hiệu cho nàng là: “quét mi tài tử” Theo lý thuyết người tài mạo song toàn như thế cùng với đại ca phải là: “thiếp đánh đàn, trôi nổi theo chồng” , hài hòa mỹ mãn, chỉ tiếc rằng trong lòng đại ca có người khác

      Mà hồng nhan tri kỉ của đại ca chính là nha hoàn Viên nhi biết chữ bên cạnh , Viên nhi cũng là tên do đại ca đặt, lúc huynh ấy cảm thấy nàng ta tròn tròn giống như chiếc bánh trôi nước

      “Muội muội, trong lòng ta rất buồn nên mới tìm muội muội để trò chuyện, hy vọng muội muội cảm thấy phiền”

      Lưu Uyển Thanh cười, kéo tay Tiền Linh Đình: “Đại tẩu chuyện này để làm gì, chỗ của muội lúc nào cũng hoan nghênh tẩu”
      Tiền Linh Đình thấy Lưu Uyển Thanh thế, cái mũi đau xót, lấy tay cầm khăn lau nước mắt

      “Ta… Ta hối hận rồi…lúc trước khi ta mới vào cửa, mặc dù tướng công cũng thích ta lắm, nhưng cũng tương kính như tân….Trách ta có lòng ghen tị, sau khi nghe nhũ mẫu xúi giục, đem Viên nhi tặng ra ngoài. Nhưng, nhưng, có trời chứng giám, ta phải là loại đàn bà ác độc, ta làm sao biết được, người môi giới mà nhũ mẫu tìm lại là người ở những chỗ như thế….

      Nhưng vì sao tướng công cho ta cơ hội để hối cải, muội muội, muội biết đó, từ lúc đó đến nay, tướng công cũng bước vào cửa phòng của ta bước, chỉ trả lại thể diện cho ta ở trước mặt mọi người….Muội muội… Ta có biện pháp….Bây giờ nương cũng với ta….Ta gả đến đây được 5 năm rồi…Nhưng vẫn chưa có thai, phải do tẩu, tướng công vào phòng ta, lại tách ra ngủ riêng… Ta nên làm gì bây giờ….Muội muội, từ trước đến nay tướng công đều thương muội, muội có thể giúp ta được ?”

      Lưu Uyển Thanh thở dài, vỗ vỗ tay của Tiền Linh Đình: “Đại tẩu, Cao mama…”

      Tiền Linh Đình sửng sốt, lập tức : “Đó là nhũ mẫu của ta, bà ấy lòng suy nghĩ cho ta, ta làm sao có thể…Bà ấy giống như mẹ ruột của ta”

      “Nhưng, Viên nhi ở trong lòng đại ca cũng bình thường giống như muội, hôm nay lại trở nên điên dại, tuy rằng năm đó, tình cảnh bi thảm lúc Viên nhi trở về muội vẫn chưa nhìn thấy. nhưng ở chỗ cẩm y ngọc thực lớn như vậy, Viên nhi bị như thế, tỉ biết gì sao?.

      Mặc dù Cao mama suy nghĩ cho tẩu, nhưng mà tầm quan sát ngắn, cho dù trong lòng đại ca có Viên nhi sao. Nhiều nhất cũng cho nàng ta làm di nương, đại ca phải là người hồ đồ, với người lý trí như đại ca, làm sao có thể làm ra chuyện sủng thiếp diệt thê?. Nhưng hôm nay, lại xảy ra chuyện này, đại tẩu mất nhiều hơn được

      Hơn nữa, đại tẩu, nếu như đại ca nể mặt tẩu ở trước mặt mọi người trả lại thể diện cho tẩu, chứng tỏ huynh ấy biết người đứng phía sau phải là tẩu, Cao mama, nhưng Cao mama là nhũ mẫu của tẩu, làm sao huynh ấy có thể nghi ngờ tẩu. Xử lý bà ấy?. Nếu như truyền , chỉ nhận được những lời khó nghe

      Mà Viên nhi, từ lớn lên cùng đại ca, nhưng… Cao mama ở Hầu phủ cũng là người có uy tín, tẩu bảo đại ca phải giải quyết như thế nào đây?”

      Lưu Uyển Thanh nhìn ánh mắt của Tiền Linh Đình giống như tro tàn, khỏi lắc đầu, có lẽ trong lòng nàng, nhũ mẫu, đại ca cũng rất quan trọng, thiếu người cũng được….Nhưng Viên nhi trong lòng đại ca cũng thế. Những lời nên mình cũng hết rồi, xem như cũng tận tình giúp đỡ rồi

      Đợi Tiền Linh Đình rồi, Lưu Uyển Thanh xoa xoa cái trán: “Đông Mai, bọn họ hết rồi sao?”

      Đông Mai gật đầu: “Dĩ nhiên là rồi, chỉ có điều, có thiếu phu nhân nào lại cãi nhau với trượng phu của mình như thế, huống chi ở đây là Hầu phủ…”

      Lưu Uyển Thanh khoát tay áo: “Được rồi, có số lời nên tốt hơn”

      “Dạ, nô tì nhớ rồi, nhưng mà tiểu thư, nô tì nghe …”

      Lưu Uyển Thanh nhìn thấy dáng vẻ nàng muốn lại thôi: “Ngươi a, đúng là do Thúy nhi dạy dỗ, tính tình bát quái y chang,

      Đông Mai ngượng ngùng cười : “Nô tì chỉ ở trước mặt tiểu thư thôi, ở bên ngoài nô tì rất nghiêm túc”

      “Được rồi, miệng của ngươi rất nghiêm cẩn, mau, lại nghe được chuyện thú vị gì?”

      “Hồi tiểu thư, lần này cũng phải chuyện lý thú gì”

      “Hửm?”

      “Hai ngày trước, thế tử phi rồi, bây giờ lại có lời đồn , thế tử do thế tử phi để lại sợ là cũng giữ được, nô tì cảm thấy việc đời khó lường, năm đó thế tử phi và Lộ vương thế tử kết hôn, trường hợp lớn như vậy, cho Đương kim hoàng thượng đích thân làm chủ hôn, bao nhiêu vinh quang, thế tử còn tuyên bố ở trước mặt mọi người, nạp thiếp, kiếp này chỉ có mình thế tử phi thôi

      Điều này làm cho bao nhiêu tiểu thư mong chờ vị trí trắc phi thất vọng a!. Nhưng từ lúc thế tử phi hạ sinh thế tử, sức khỏe càng ngày càng yếu, dùng bao nhiêu thuốc quý giá mới sống được tới bây giờ, chỉ tiếc bị trận phong hàn, đoản mệnh

      Tiểu thế tử cũng đáng thương, 3 tuổi rồi nhưng biết mở miệng chuyện, hơn nữa sức khỏe lại vô cùng yếu ớt. Người ta yếu từ trong bụng mẹ, thế tử phi vừa mới ra , sợ là tiểu thế tử cũng nối gót theo”
      đến đây, mặt Đông Mai cũng cảm thấy đáng tiếc

      Hai hàng mi cong cong, đôi mắt thu thủy, trời sinh má lúm đồng tiền, cả người xinh đẹp, yếu ớt. Rảnh rỗi tĩnh lặng giống hoa trong nước, khi hoạt động giống nhành liễu đong đưa trong gió. Lòng hiền lành, dịu dàng.

      Người con như vậy được thế tử Lộ vương thương cũng phải. Lưu Uyển Thanh khỏi nghĩ đến vòng ôm mang theo hương tùng năm đó….Lúc này, sợ là y cũng cảm thấy tan nát cõi lòng. Ái thê vừa mới mất, sức khỏe của con trai lại như ngọn đèn trước gió… Lưu Uyển Thanh mím môi, dặn dò:

      “Ngươi Đông Lâm tự, thêm trăm lượng dầu mè, tiền bạc. dù sao năm đó thế tử cũng cứu ta lần, xem như đây là chút tâm ý, cầu phúc vì tiểu thế tử”

      “Tiểu thư quả nhiên là người có lòng nhân hậu”

      được để cho người khác biết, nếu truyền ra ngoài tốt”

      “Tiểu thư, người yên tâm, nô tì biết rồi”

      , sớm về sớm”

      “Vâng”

      ….

      “Lão gia, bây giờ hôn của Nguyệt nhi giống như cây kim đâm vào trong lòng thiếp, con bé là con của thiếp, làm sao thiếp suy nghĩ cho nó được chứ. Điền Trăn Khang cũng do thiếp đích thân chọn lựa, nhưng hôm nay…Thiếp đâu có bản lĩnh đoán được thế tử phi lại chết sớm như vậy?. Cho dù có bản lĩnh hôn của Nguyệt nhi cũng thể kéo dài đến bây giờ.

      Cho dù có thể, bên phía đại ca, đại tẩu đồng ý, con bé cũng thể gả cho thế tử”

      Lưu nhị lão gia có chút phiền lòng khoát tay áo: “Được rồi, đều do nàng nuông chiều mới thành ra như thế, con gả ra ngoài như nước tát , điều nàng cần quan tâm bây giờ chính là Dũng nhi, bây giờ Hâm nhi và Hiên nhi đều thành tú tài, còn nó chỉ là học trò . Đừng vì nó phải con ruột của nàng mà nàng quan tâm đến nó, hãy quan tâm nó nhiều hơn chút”

      Lưu nhị phu nhân nghĩ tới Liễu di nương hồ mị, vội vàng : “Lão gia, trời đất chứng giám, Dũng nhi lớn lên bên cạnh thiếp, đương nhiên thiếp coi nó như con ruột của mình rồi”

      “Được được, nàng vậy là được rồi”

      Đợi Lưu nhị lão gia rồi, Lưu nhị phu nhân hừ tiếng: “Con trai tiện tì sinh mà vọng tưởng so với con trai trưởng của Hầu gia sao?. Sợ là ngay cả học trò cũng làm được”

      Chu mama tuổi tác cao, thấy Lưu nhị phu nhân vậy cũng chỉ thở dài….Quên , bản thân bà cũng già rồi, cũng biết còn sống được mấy ngày, …Quản được, may là lúc trước mình quyết định đúng, ít nhất sau khi bà rồi, con bé Nữu Tử ở bên cạnh nhị tiểu thư cũng chịu thiệt thòi

      “Nhị tỉ, tỉ thêu hoa sao, đúng lúc cây quạt của đệ còn thiếu mẫu, tỉ thêu hoa lan cho đệ

      Lưu Uyển Thanh ngẩng đầu cười, nhìn Lưu Nhân Bảo mặc quần áo sặc sỡ trước mặt: “Đệ nha, tỉ còn tự hỏi sao đệ rảnh có thời gian đến thăm tỉ, hóa ra là nhớ thứ gì đó ở chỗ tỉ”

      Lưu Nhân Bảo bỗng ngồi ở bên cạnh Lưu Uyển Thanh: “Trời đất chứng giám, đệ nhớ tỉ cho nên mới đến thăm tỉ”

      Lưu Uyển Thanh chỉ chỉ cái trán của : “Tin đệ, nương đâu?”

      Lưu Nhân Bảo nhún vai: “Cha ở đó, đệ muốn qua đó để bị mắng đâu”

      “Đệ cũng biết, sĩ nông công thương, đệ lại muốn theo con đường kinh doanh, cha nổi giận mới là lạ đó”

      “Cha biết nhìn xa trông rộng, bây giờ đại ca làm việc ở Hàn Lâm viện, nhị ca làm việc ở quân doanh, người đều có công trạng, tứ đệ và ngũ đệ đều thích đọc sách giống đại ca. Đệ đương nhiên phải kinh doanh rồi, kinh doanh có gì tốt

      Đều cả người thương nhân đều có mùi tiền, nhưng mà nếu chỉ dựa vào bổng lộc của đại ca và cha làm sao duy trì Hầu phủ?”

      “Đệ nha, miệng lưỡi lợi hại như vậy, khá vậy cũng cần thiết phải xuất đầu lộ diện, giao cho người hầu làm là được rồi”

      “Người hầu làm, đệ mới yên tâm”

      xong, lại lấy từ trong ngực ra đồng hồ quả quýt: “Nhị tỉ, tỉ xem cái này nè, đây là đồ thủ công của người Tây đó, gọi là đồng hồ bỏ túi, có thể chuẩn hơn so với đồng hồ cát của chúng ta. Trong tay đệ có 2 cái, món quà đặc biệt này cho tỉ tỉ đệ cái, đệ giữ cái”

      Đồng hồ bỏ túi này, kiếp trước, Lưu Uyển Thanh cũng thấy mình Điền Trăn Khang. Đương nhiên biết là đồ chơi hiếm có. Nhận lấy rồi cười :

      uổng công tỉ tỉ thương đệ”

      Lưu Nhân Bảo cầm khối điểm tâm bàn, bỏ vào trong miệng: “Tỉ tỉ, đừng quên cây quạt của đệ, đệ còn có việc, đệ trước”

      xong còn cầm thêm 2 khối điểm tâm: “Tỉ tỉ, điểm tâm này ngon hơn ở bên ngoài bán nữa”

      “Đệ a, ăn nhiều vào, chừng nào đệ về, tỉ bảo Đông Tú làm nhiều thêm chút mang sang chỗ của đệ”

      “Vậy đệ đa tạ tỉ tỉ trước”
      Last edited by a moderator: 1/6/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 37:

      Edit: Tâm Di

      “Chủ tử, người nghĩ cái gì vậy?”

      Tử Mộng sờ sờ bụng của mình, nhìn hình của mình trong gương, giơ tay lên vuốt ve gò má của mình:

      “Tín nhi, ngươi xem, có phải ta già rồi , xấu xí ?”

      “Chủ tử, người đâu có già, muốn nô tì , trong cả Hầu phủ này, có ai có được nhan sắc như người”

      Khi Tín nhi chuyện, khóe miệng lộ ra chút trào phúng, nhưng Tử Mộng vẫn lo nhìn trong gương chằm chằm cho nên nàng ta nhìn thấy

      “10 năm, nữ nhân có bao nhiêu cái 10 năm?. Dù chưa già, nhưng nhan sắc cũng phai tàn….Ngươi đừng chọc ta vui, 1 tháng nay, Hầu gia bước vào phòng của ta, vì sao, vì sao lại như vậy chứ?. nên như thế”

      “Chủ tử, người đừng suy nghĩ nhiều, trong nhà oi bức quá, người có muốn ra ngoài viện phơi nắng hay ?”

      , , đen,…Hầu gia thích nhất là làn da của ta….Ngài ấy , làn da của ta trắng như tuyết…Đúng rồi, bên phía Lâm đại phu có ?”

      “Chủ tử, nô tì từng với người nhiều lần rồi, Lâm đại phu sức khỏe người rất tốt, có vấn đề”

      “Vậy…Vậy vì sao ta vẫn chưa mang thai?”

      Trong mắt Tử Mộng lộ ra tia bi thương… Nếu như phải mình cẩn thận, cũng ham ăn mê uống, ăn nhiều cua… Bây giờ nàng hối hận muốn chết….Cốt nhục của nàng, nàng cũng biết lại vì mấy con cua đó mà biến mất. Vì sao…Vì sao ông trời lại đối xử công bằng như vậy?.... Vì sao?.

      “Đúng rồi, bên phía phu nhân có động tĩnh gì ?”

      “Gần đây, đại phu nhân vội vàng lo lắng cho hôn của nhị tiểu thư, nên cũng có động tĩnh gì, chủ tử, nô tì muốn , người suy nghĩ hơi nhiều rồi, Hầu gia vẫn thương người mà”

      thương?.... thương sao?.... Haha, bây giờ ta với Tử Oánh có khác gì nhau?. Chỉ còn thiếu chuyển đến pho tượng, ngày ngày ở trong phòng tụng kinh niệm phật thôi”

      Biết sớm như vậy, còn bằng…. bằng gả cho gã sai vặt có thân phận, giống như Tử Nhi vậy, tuy rằng bị gả đến thôn trang nhưng ngày ngày đều cảm thấy thoải mái

      Năm trước gặp lại, trông nàng ta còn trẻ trung hơn nàng, nữ nhân đều có…. sai bước hối hận cả đời. Bây giờ diện mạo của nàng như thế, lại có thai, làm sao đây?. Bản thân nàng cũng từng muốn tranh, từng tranh, nhưng vì sao đạt được thứ mình muốn?.

      Mỗi lần đều thiếu chút nữa đạt được, từ khi nào phu nhân trở nên khôn khéo như vậy?. Chẳng lẽ lúc trước mình nhìn nhầm sao?.

      Tín nhi ở bên cạnh Tử Mộng, khóe miệng nhàng cong lên, đều là nô tài thấp hèn, nhưng luôn mơ ước những thứ nên có, con sao?. Haha, ta nghĩ ngươi nên đợi kiếp sau !. Lại an ủi nàng ta vài câu, sau đó viện cớ bưng cơm mà ra ngoài về phía viện của Lưu đại phu nhân

      Lưu đại phu nhân buông thiếp mời trong tay xuống: “Ngươi làm tốt lắm, những điều này ta đều ghi nhớ trong lòng, tuổi của ngươi cũng còn , nếu như ngươi nhìn trúng người nào, cứ việc với ta

      Tuy rằng ngươi phải người hầu bên cạnh ta, nhưng ta vẫn có thể làm chủ cho ngươi”

      Khuôn mặt nhắn của Tín nhi ửng đỏ: “Xem phu nhân người kìa, được làm việc cho phu nhân, nô tì cảm thấy vô cùng vinh hạnh, …Về phần… Nô tì đều nghe theo phu nhân”

      “Ngươi là nha đầu nhu thuận, chờ xong chuyện của Thanh nhi, ta tính đến chuyện của ngươi, lui xuống

      “Dạ, nô tì cáo lui”

      Được lời hứa của đại phu nhân, Tín nhi vui vẻ ra ngoài

      Đợi Tình nhi trở về, Lưu đại phu nhân hỏi: “Là ai?”

      “Hồi phu nhân, là Cường Tử ở thôn trang ngoài thành”

      “Ừ, ngươi hỏi thăm tình hình của Cường Tử kia, nếu như có gì ổn, cứ thành toàn cho nàng ta”

      “Dạ, nô tì biết rồi”

      “Được, ngươi ra bên ngoài , chờ Hầu gia về mời ông ấy vào đây, việc hôn của Thanh nhi sợ là thể trì hoãn được nữa”

      Lộ vương phủ

      Vương phi thở dài, ai oán với mama bên cạnh:

      “Tính tình của Khang nhi xem ra giống hệt vương gia, ngang ngược muốn chết, bây giờ dưới gối chỉ có đứa con trai…”

      Nửa sống nửa chết, mấy chữ này Lộ vương phi rốt cuộc cũng ko thể ra miệng, nhưng mà nhíu mày:

      “Vợ của nó mệnh ngắn, nhưng phải vì thế mà cưới người khác, lẽ muốn con trai của ta vì ả quận chúa đó mà thủ thân 3 năm sao?. Băng Ngưng và Băng Linh vô dụng, đưa người qua đó được nửa năm rồi, nhưng ngay cả người của thế tử cũng chạm vào được”

      “Vương phi bớt giận, hơn nữa phải thế tử phi chỉ mới qua cúng thất tuần thôi sao, người nên cho thế tử chút thời gian”

      “Nhưng ta hiểu, ngươi xem, nếu như Khang nhi chung tình với quận chúa đó cũng thôi , nhưng ngày thường ngoại trừ mùng và mười lăm đều ngủ ở thư phòng, nếu phải Thư nhi….Ta sợ nó… Ngươi xem, tại sao số ta lại khổ như vậy, hao hết tâm sức để trải đường cho nó, nhưng mà hôm nay…Ngươi xem, tại sao nó luôn làm trái những lời mà ta

      “Vương phi, theo lão nô nghĩ, bằng người tuyển chọn cho thế tử trước , thế tử làm vậy nhất thiết là nguyện ý nghe theo người, tuy rằng Lộ vương là khác họ được phong vương. Nhưng dưới đều là người của vương gia, thế tử cũng thế.

      Thế tử phi vừa được bao lâu, sau nửa năm, năm thế tử cũng nguôi ngoai thôi”

      “Môt năm, nửa năm?”

      Lộ vương phi nhíu mày: “Tuổi Khang nhi cũng còn , dưới gối lại chưa có con trai trưởng…tương lai…Huống hồ con hồ ly tinh kia mang thai, nếu như sinh con trai… Ta sợ… có biến”

      “Cũng tại lão nô nhìn nhầm, nhìn ra thủ đoạn của con hồ ly tinh kia, nhưng mà vương phi người cứ yên tâm, nữ nhân mang thai 10 tháng nhưng có an toàn sinh ra hay lại là chuyện khác, là con trai hay là con cũng chưa biết.

      Cho dù là con trai thế nào, thế tử của chúng ta văn võ song toàn, ai có thể so sánh được. Hơn nữa thế tử còn trẻ tuổi… Tiểu thế… Tiểu thế gia xương cốt yếu là do di truyền của quận chúa, người cần lo lắng”

      Lộ vương phi thở dài: “Ngươi cũng có lý, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngỏ tường a….Ôi, trước hết cứ làm theo lời ngươi , bây giờ ngươi đem hết danh sách những nương vừa đến tuổi trong kinh thành mang lên đây cho ta”

      “Dạ, lão nô làm ngay”

      Hầu phủ

      “Lão gia, người xem, Điền gia này nghĩ như thế nào, khiến người ta tức giận, lúc đó, thiếp muốn ném tập thiệp lên đầu gã sai vặt, thứ tử dòng chính của Điền gia cũng dám mơ tưởng đến Thanh nhi của chúng ta?.

      Hừ, thiếp nghĩ hết tám phần là do nhị đệ muội giở trò rồi”

      Lưu đại lão gia cũng nhíu mày, sau đó : “Tôm tép nhải nhép, cần phải quản. Sao rồi, nàng chọn được nhà nào chưa?”

      “Mặc dù người xưa gả con rồi như nước tát , nhưng mà cũng thể qua loa đại khái, lão gia, người xem, đây là 3 nhà mà thiếp chọn”

      Tôn gia, dòng chính thứ tử của Tôn đại học sĩ, năm nay 15 tuổi, còn là học sinh

      Cao gia, dòng chính thử tử của Cao đại nhân Hàn Lâm Viện, Cao Chí Kiệt năm nay 16 tuổi, học sinh

      Hà gia, con trai trưởng cùa Hà gia phó sư Thông Chính Tư, năm nay 15, giải viên

      Lưu đại lão gia tiếp nhận bái thiếp trong tay của Lưu đại phu nhân, hơi híp mắt, sau đó :

      “Tuy rằng căn cơ của Hà gia sâu, nhưng mà Hà Gia Khải này là người có bản lĩnh, 15 tuổi là cử nhân, tệ, tệ”

      Lưu đại phu nhân cũng cười : “Lão gia người có cùng suy nghĩ với thiếp, mặc dù Cao gia và Tôn gia đều tệ, nhưng đều có căn cơ, đáng tiếc chỉ là thứ tử dòng chính, căn cơ quá sâu, trong hào môn sâu như biển, ra, thiếp cũng nỡ để Thanh nhi gả chịu khổ

      Hà gia này mặc dù giàu có, nhưng mà Hà Gia Khải cũng có tài học vấn, hơn nữa nó lại là con trai trưởng, trong nhà ngoại trừ , chỉ có dòng chính muội 12 tuổi, thứ tử 5 tuổi. Đến lúc đó khi Thanh nhi của chúng ta gả qua đó, cũng cần lo phải tranh đấu, thứ tử tuổi còn , cũng có uy hiếp gì

      Thiếp và Hà phu nhân cũng gặp qua vài lần, là người ôn nhu, thiện lương, hơn nữa có lão gia người ở đây, lại có Quý nhi làm chỗ dựa, nàng ta cũng dám dùng thân phận mẹ chồng để làm khó Thanh nhi của chúng ta đâu”

      Lưu đại lão gia gật đầu: “Phu nhân có lý, sắp tới cuộc thi hội rồi, Hà Gia Khải chắc chắn tham gia, lần trước Quý nhi thi trượt, lần này cũng muốn tham gia, đến lúc đó, cùng nhau thi, cũng có thể nhìn phẩm chất của , nếu như có thể đỗ cống sĩ, có chức quan, đối với tương lai của Thanh nhi cũng là chuyện tốt”

      Lưu đại phu nhân gật đầu: “Tuy như vậy, nhưng nếu Hà Gia Khải thành cống sĩ, giá trị con người cũng như nước lên thuyền lên, đến lúc đó có phải có phong ba hay ko?”

      “Hừ, ta chưa bao giờ để Hà gia vào trong mắt, nếu thực giống như loại người thích trèo cao, ta xem thử làm sao họ lên chức, gả Thanh nhi qua bên đấy phải để con bé chịu khổ sao?. Nàng nên cân nhắc cho kĩ rồi hả kết thân với người ta”

      Lưu đại phu nhân suy nghĩ chút cũng cảm thấy đúng, lại gật đầu:

      “Vẫn là lão gia người suy nghĩ chu đáo”

      Chạng vạng

      Lưu lão phu nhân nằm nghiêng ở giường, nhắm hờ 2 mắt, nghe Lưu đại phu nhân chuyện, gật đầu :

      “Các con suy nghĩ cũng tồi, ôi, chớp mắt mà Thanh nhi lớn rồi, sắp lấy chồng rồi, ta cũng đặt nửa chân xuống mồ rồi”

      “Nương, xem người kìa, phải người làm con dâu ngại chết hay sao?. Con dâu thấy người rất khỏe mạnh, nhất định sống lâu trăm tuổi”

      “Haha, như thế phải nương biến thành lão tinh sao?. Ta thấy miệng của con càng ngày càng ngọt, …À, bên chỗ Quý nhi vẫn có động tĩnh gì sao?”

      Thấy Lưu lão phu nhân nhắc tới Quý nhi, khuôn mặt Lưu đại phu nhân cũng trở nên u sầu: “Đúng vậy, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức con bảo Vương đại phu xem rồi, sức khỏe của Linh Đình có vấn đề”

      Lưu lão phu nhân nâng mi: “Sao lại có vấn đề?. được chồng mình thương đó chính là vấn đề!. phải mẫu thân nhiều chuyện, nhưng ta nghĩ việc này con nên cũng nên nhúng tay vào, 5 năm rồi mà Quý nhi vẫn chưa có con nối dõi, Lão bà như ta còn có bao nhiêu cái 5 năm để chờ?.

      Ta muốn trước khi nhắm mắt xuôi tay, có thể ôm cháu cố chứ!. Quý nhi có động tĩnh, Bảo nhi lại chưa kết hôn, còn Phúc nhi suốt 10 năm rồi!. Con lại sắp lên chức bà thông gia rồi. Con nghĩ xem, biên quan loạn như vậy, nghe quân địch rất hung ác. biết Phúc nhi giờ như thế nào

      tháng rồi, vẫn chưa có tin tức. Ai…Lúc trước nương muốn đưa nó , các con nghe, kết quả cái là biền biệt suốt 10 năm, tại biên quan náo loạn, làm sao nó có thể về đây?. nó cũng nghe.

      Nếu như Phúc nhi có bất kì nguy hiểm gì, lão bà ta cũng sống nổi”

      Trong lòng Lưu đại phu nhân cũng cảm thấy buồn bực, con trai ruột của bà chuyến 10 năm, trong lòng mình chẳng lẽ nhớ sao?.

      Nhưng mình cũng có oán trách gì hết!. Ngược lại, thiếu chút nữa còn để cho hồ ly tinh Tử Mộng được như ý, cũng may cuối cùng Thanh nhi ngăn lại, nếu , Hầu phủ bây giờ làm sao có chỗ đứng cho mình?.

      Thế nhưng, bà thể chống đối với Lưu lão phu nhân, đành phải tự mình lau nước mắt

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 38:

      Edit: Cellina


      “Tiểu thư, ban nãy Tình nhi tỉ tỉ bên người phu nhân qua đây phu nhân mời tiểu thư sang đó”

      Lưu Uyển Thanh ngẩng đầu, nâng mắt nhìn Trúc Tâm: “Tình nhi có có chuyện gì ?”

      Trúc Tâm đến trước mặt Lưu Uyển Thanh: “Tình nhi tỉ tỉ , tiểu thư, người thêu bộ này đep, hoa văn nhìn mới lạ”

      Lưu Uyển Thanh cười cười: “Chỗ Lê Châu cũng có mẫu giống vậy, nếu như ngươi thích, có thể mượn qua đây thêu”

      “Nô tì làm sao khéo tay bằng tiểu thư, tiểu thư, để nô tì giúp người sửa soạng”

      Lưu Uyển Thanh gật đầu, sau đó để Trúc Tâm chải tóc cho mình

      “Nương gọi nữ nhi đến có chuyện gì ạ?”

      Lưu đại phu nhân cười, để ly trà trong tay xuống: “Con a, chẳng lẽ có chuyện gì, nương thể gọi con sao?”

      Lưu Uyển Thanh cười, bổ nhào vào trong lòng Lưu đại phu nhân làm nũng : “Nương…”

      “Nhìn xem, có chỗ nào giống với đại nương, vẫn giống như đứa trẻ”

      Bạch mama ở bên phụ họa : “Đúng vậy, tiểu thư trong mắt người lúc nào cũng giống như đứa trẻ sao?”

      “Đúng, đúng, nào, để nương nhìn con cái, Thanh nhi của chúng ta có phải càng ngày càng đẹp ?. Nhìn xem, dung mạo như thế này, càng nhìn càng khiến người ta thích”

      Lưu Uyển Thanh bị Lưu đại phu nhân trêu đến xấu hổ, khỏi dẩu miệng lên:

      “Nương, người đừng trêu chọc nữ nhi”

      “Được được, nhìn xem, lại còn mắc cỡ nữa, bên cạnh nương mà còn mắc cỡ nữa sao?”

      “Nương…”

      “Được, được, đùa nữa, chúng ta việc chính ” Dứt lời Lưu đại phu nhân đem thiếp mời bàn đưa cho Lưu Uyển Thanh:

      “Con xem

      Lưu Uyển Thanh tiếp nhận thiếp mời màu đỏ, cẩn thận quan sát, sau đó : “Đây là thiếp mời của Lộ vương phi?. Ý của nương là người muốn mang nữ nhi theo?”

      Lưu đại phu nhân thở dài: “Thiếp mời này, sợ là những gia đình có uy tín danh dự trong kinh thành, những nhà có con đến tuổi thành hôn đều nhận được. là hội thưởng hoa, e rằng chỉ là viện cớ, cái chính là muốn mượn cơ hội này để làm mai cho thế tử”

      “Nhưng phải thế tử phi mới qua đời lâu sao?.
      Hơn nữa, nữ nhi nghe sức khỏe của tiểu thế tử tốt lắm, lúc tốt lúc xấu, sao vương phi lại…?”

      Lưu đại phu nhân vuốt tóc của Lưu Uyển Thanh :

      “Thế tử phi cũng mất được gần nửa năm rồi, vương phi bây giờ mới phát thiệp, chính là giữ thể diện cho toàn bộ Lộ vương phủ rồi, vị trí thế tử phi làm sao có thể để trống lâu như vậy?. Huống chi, dưới gối của thế tử còn chưa có con, vương phi sốt ruột cũng là chuyện đương nhiên. Bằng , với địa vị Hầu phủ của chúng ta, cũng , dù sao…”

      Con cũng phải là dòng chính nữ chính thức. Những lời này bà ra ngoài

      Dẫu sao Lưu Uyển Thanh cũng còn là đứa trẻ, hơn nữa sống qua kiếp, thân phận của mình thấp kém, cao thấp, cũng may được cha mẹ lòng thương. Những người bên dưới thấy nàng được cưng chiều, cũng dám thờ ơ, lạnh nhạt

      Nhưng, ở trong mắt những nhà quyền quý, mình là gì cả, thể lộ mặt ra bên ngoài, dù sao gốc gác của mình vẫn chỉ là thứ nữ, được như bây giờ, trong mắt phần lớn người khác, mình bay lên cành cao thành phượng hoàng rồi. Chỉ là, trong mắt những người cao quý, họ cũng nhìn vừa mắt

      “Vậy, vì sao vương phi?” Lưu Uyển Thanh nghi hoặc, nhíu nhíu mày hỏi

      Nhìn dáng vẻ của Lưu Uyển Thanh, Lưu đại phu nhân đau lòng vỗ vỗ tay nàng : “Nương biết con là đứa có chủ kiến, nếu như vương phi hạ thiếp mời này, nếu như chúng ta , dường như nể mặt vương phi cho lắm. Con lớn rồi, có số việc nương biết con cũng vừa lòng, việc hôn của con cũng là việc nương lo lắng nhất.

      Nương và cha của con nhìn trúng con trai trưởng của Hà gia, sau lần thi hội này, tuy rằng vẫn chưa được ràng, nhưng Hà gia và chúng ta hiểu trong lòng nhưng vẫn chưa ra thôi”

      Lưu Uyển Thanh thấy Lưu đại phu nhân thẳng trực tiếp như thế, khuôn mặt nhắn khỏi đỏ lên, Lưu đại phu nhân đương nhiên thương vuốt vuốt cái mũi của nàng

      “Nương nghĩ, vương phi đưa thiếp mời cho chúng ta thứ nhất là vì đủ số lượng, thứ hai bên cạnh thế tử cũng có trắc phi. Hơn nữa đại ca của con bây giờ ở Hàn Lâm viện cũng như cá gặp nước, lại làm thư đồng bên cạnh thế tử. Dù gì cha con cũng là Hầu gia, bây giờ biên quan rối loạn, loạn thế xuất hùng. Nhị ca con phải là đứa thích ngồi yên, tại cũng xem như có chút danh tiếng” đến đây, Lưu đại phu nhân thở dài

      Lưu Uyển Thanh vội vã : “Nương, nhị ca người hiền có trời phù hộ, huynh ấy nhất định sao, nhất định có thể chiến thắng trở về”

      “Ôi, đừng về nhị ca của con nữa. về con , nương nghĩ với thân phận của con cũng có thể trở thành trắc phi. Chắc hẳn vương phi nghĩ về phương diện này. Nhưng mà nương hy vọng con trở thành trắc phi. Mặc dù sau này có thể trở thành trắc vương phi. Thế nhưng chung phi chỉ là thiếp của người ta. Vương phủ nước sâu nhưng sợ là thể chảy, mai sau con phải chịu nhiều cực khổ”

      Lưu đại phu nhân đến đây, Lưu Uyển Thanh đương nhiên hiểu ý của bà, trong lòng cũng cảm động. Dẫu sao nếu như mình trở thành trắc thê của thế tử, cũng có thể trở thành trợ lực cho Hầu phủ, nhưng nhìn ý của nương liền biết, bọn họ vì điều này, mà hy sinh hạnh phúc của mình

      “Nương, nữ nhi hiểu rồi, nữ nhi nhất định tuân thủ quy củ”

      “Con là con ngoan của nương, nương có thể tin con sao?. Nhưng mà dù sao thế tử cũng rất ưu tú, trong kinh thành nhiều thiên kim của gia đình thế gia đều đem lòng thích, nương sợ là…”

      “Nương, nữ nhi và thế tử chỉ mới gặp nhau lần, nhưng lúc đó nữ nhi còn , cũng nhớ tướng mạo của y như thế nào, nương…”

      “Được, được, là nương suy nghĩ quá nhiều, trong lòng con hiểu là tốt rồi, ngày mai cần mặc quá trang trọng, nhưng cũng được sơ sài, trung quy trung củ, quá lòe loẹt, nhưng cũng thể phạm sai lầm. Con hiểu chưa?”

      Lưu Uyển Thanh gật đầu: “Nương, con hiểu rồi”

      Đợi Lưu Uyển Thanh rồi, Lưu đại phu nhân liền đến chỗ của Lưu lão phu nhân, đương nhiên chuyện này cho bà nghe. Lưu lão phu nhân nghe xong gật đầu :

      “Ừm, con cũng đúng, vị trí trắc thê của thế tử cũng dễ làm, huống chi thế tử tựa hồ cũng rất nặng tình với thế tử phi mất, mặc dù lúc có thai, sức khỏe yếu ớt, thể tranh sủng, nhưng cũng nạp thiếp, biết tình cảm đó sâu sắc đến mức nào

      Người còn trẻ tuổi như thế, trong lòng còn có vị trí cho nữ nhân khác hay sao?. Nếu như Thanh nhi trở thành trắc phi của y, sợ là những ngày sau này rất gian nan, huống chi phía trắc phi còn có kế thế tử phi. Vẫn là con trai trưởng của Hà gia tốt hơn, trong nhà cũng có nhiều người, huống hồ lại có tài học vấn, Thanh nhi gả , bọn họ cũng dám gây khó dễ cho nó. Con suy nghĩ tệ, giống số người có tầm nhìn hạn hẹp”

      Lưu đại phu nhân đương nhiên biết Lưu lão phu nhân đến Lưu nhị phu nhân

      Chỉ cười : “Xem nương kìa, đạo lý đơn giản như thế, làm sao con dâu hiểu được, kì con dâu cũng hy vọng Thanh nhi đến hội thưởng hoa này, nhưng mà thể nể mặt vương phi”

      Lưu lão phu nhân cũng thở dài: “Ôi, bọn cũng lớn hết rồi, cho dù chúng ta có lòng, cũng thể nào lo hết được, mỗi người đều có tạo hóa của riêng mình. Thanh nhi của chúng ta là nương tốt, hẳn có phúc phần của riêng nó. Hơn nữa còn có con ở bên cạnh nó, nó là đứa hiểu chuyện, làm ra những chuyện thất lễ.
      Con cũng đừng suy nghĩ nhiều. Biết đâu vương phi chỉ bổ sung cho đủ số, dù sao những gia đình quyền quý trong kinh thành đều được mời. Nếu như bà ta mời Hầu phủ của chúng ta cũng được”

      “Dạ, vẫn là nương người suy nghĩ thấu đáo”

      Sáng sớm hôm sau



      Lưu Uyển Thanh bị Đông Mai đánh thức, nàng dụi dụi hai mắt còn hơi đau, trong lòng khỏi oán thán, Bảo nhi đúng là đứa tham ăn, trong mấy tháng nay đều ở chỗ của nàng nhiều hơn ở bên ngoài, mai, lan , thu, cúc đều bị gom toàn bộ, để xem còn viện cớ gì nữa

      “Tiểu thư, hôm nay người mặc bộ màu hồng này , có thể tôn thêm sắc mặt của người”

      Lưu Uyển Thanh trừng mắt lên, nhìn lướt qua :

      “Vẫn nên mặc màu lam phấn , tốt hơn so với màu hồng phấn, mặc dù màu tươi đẹp nhưng vẫn sạch , đơn thuần”

      Đông Mai vội vã xoay người lấy ra bộ y phục màu lam phấn, sau đó cùng Trúc Tâm hầu hạ Lưu Uyển Thanh thay quần áo. Trúc Tâm là người khéo léo, nàng mặc rất nhanh chóng, nhưng hề mang đến cảm giác khó chịu:

      “Tiểu thư, nô tì chải cho người kiểu tóc song hồ điệp được ?”

      Lưu Uyển Thanh nhíu mày: “Quá sặc sỡ, ngươi cứ chải kiểu tóc bình thường như hằng ngày là được rồi”

      Lại với Đông Mai tìm kiếm trang sức: “Trâm này quá chói mắt, dùng Mộc Lan bạch ngọc , ân, rất đơn thuần, cắm thêm cây trâm bươm bướm màu lam. Như vậy tệ lắm”


      Lưu Uyển Thanh đeo đôi khuyên tai trân châu lên, nhìn thiếu nữ ở trong gương, hài lòng gật đầu. Như thế này cực tốt, phô trương, nhưng cũng đánh mất thể diện của Hầu phủ, để cho mấy kẻ lắm mồm săm soi này nọ

      Đông Mai và Trúc Tâm liếc nhau cái : “Tiểu thư đúng là tiểu thư, ánh mắt thẩm mỹ hoàn toàn khác với bọn nô tì bọn em, trâm bạch ngọc mộc lan này phối với trâm hồ điệp màu lam, làm cho tiểu thư lộ ra vẻ đoan trang lại hoạt bát”

      “Đúng vậy a, đúng vậy a, bây giờ nô tì mới biết trâm hồ điệp, và trâm bạch ngọc phối với nhau, lại đẹp mắt như vậy”

      Lưu Uyển Thanh bất đắc dĩ cười cười: “Các ngươi, chỉ biết khéo thôi, miệng biết thoa bao nhiêu mật ong rồi. Hoạt bát?. Đoan trang?. về ai vậy?”

      Dù sao tuổi của Trúc Tâm cũng còn , liền che miệng cười khúc khích hai tiếng: “Nô tì tài sơ học thiển, tài nịnh nọt dĩ nhiên cũng bằng ai, nhưng mà có những từ, nô tì biết phải hình dung như thế nào”

      “Ngươi đó”

      Lưu Uyển Thanh chọt chọt cái trán của nàng. Lại với Đông Mai: “ qua chỗ của nương , đừng để người chờ lâu”

      Đông Mai nhìn đồng hồ cát trong phòng: “Tiểu thư, người yên tâm, thời gian còn sớm, sợ là phu nhân vẫn còn chưa chuẩn bị xong, nếu , tiểu thư, người ăn chút gì . Nô tì bảo Đông Tú phòng bếp chuẩn bị chén chè hạt sen bách hợp cho người”

      cần, ta còn phải dùng điểm tâm với nương, chắc là nương sai người chuẩn bị cho ta rồi, cháo này…”

      Nhìn nhìn Trúc Tâm vụng trộm nuốt nước bọt: “Thưởng cho ngươi đó, con mèo tham ăn”

      Trúc Tâm vui vẻ: “Đa tạ tiểu thư, nô tì biết ngay mà, người thương nô tì nhất” xong, thi lễ với Lưu Uyển Thanh rồi lui xuống

      Đông Mai thấy vậy, khỏi cười : “Tiểu thư, người quá sủng nàng ấy rồi”

      Lưu Uyển Thanh nâng mắt: “Sao?. Chẳng lẽ ta sủng ngươi sao?. Nghe có vị chua nha”

      “Vâng, tiểu thư đối với nô tì tốt nhất”

      “Ba hoa”

    5. oxy501

      oxy501 Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      122
      ko ghiền....lău mới có chap mà chap sau ko biết hai ác có gặp nhau ko làm mình mong quá. Huhu thank nàng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :