Chương 34.3:
Edit: Cellina
“Nàng a, mẹ hiền dạy con hư!. Lúc Quý nhi bằng tuổi nó, rất hiểu chuyện, Bảo nhi cũng nên học rồi, đến lúc đó ta đích thân mời thầy tốt cho nó”
Lưu đại phu nhân thấy vậy, cũng khuyên nữa, có lẽ, đến lúc Phúc nhi nên hiểu chuyện rồi
Lưu Nhân Phúc là hài tử ngốc, biết cha gọi mình qua đó, dĩ nhiên bị đánh trận. liền vội vàng gọi cứu tinh. sai biệt lắm, Lưu Uyển Thanh, Lưu Nhân Quý theo Lưu Nhân Phúc đến. Lưu đại phu nhân nhìn thấy Lưu Uyển Thanh khỏi vẫy vẫy tay:
“Nhanh đến đây với nương”
Vừa cẩn thận nhìn nhìn nàng: “Vừa rồi thế tử ở đây, nương cũng tiện hỏi nhiều. Con có bị thương chỗ nào ?”
“ có, Thanh nhi có sao, nương, người đừng trách nhị ca, nhị ca biết lỗi rồi”
Lưu đại phu nhân thấy Lưu Uyển Thanh cầu xin thay cho Lưu Nhân Phúc nhịn được véo véo cái mũi của nàng
“Nghiệt tử, con quỳ xuống cho cha!”
Lưu đại lão gia rống giận, Lưu Nhân Phúc có chút tình nguyện quỳ xuống đất, Lưu đại phu nhân vội vã ra hiệu cho Bạch mama lấy cái đệm:
“Lão gia, đất lạnh như vậy, tuổi của Phúc nhi lớn, mùa đông lạnh làm hỏng đầu gối”
Lưu đại lão gia vừa mới phát tác cũng nghĩ nhiều như vậy, nhưng đương nhiên cũng thương con trai của mình, liền hừ tiếng, thầm chấp nhận cho Bạch mama lấy cái đệm cho
Lưu đại phu nhân thấy vậy, vội vàng với Lưu Nhân Phúc: “Con có biết sai chưa?. Mau mau nhận lỗi với cha con ”
Lưu Nhân Phúc mím môi, có phần quật cường nâng đầu : “Con sai rồi, con nên cãi lời phu tử…Nhưng, con thích đọc sách, con chỉ muốn làm tướng quân, tướng quân kiêu ngạo giống như ông cố”
Lưu đại lão gia thấy dáng vẻ của vẫn biết hối cãi, tức giận đạp cho cước:
“Con chưa lật trời chưa chịu sao?”
Lưu đại phu nhân và Tử Mông cùng nhau xông lên ngăn cản Lưu đại lão gia
“Lão gia, Phúc nhi còn , hiểu chuyện”
“Lão gia, thiếp cảm thấy nhị thiếu gia cũng có lý”
Lưu đại phu nhân và Tử Mộng đồng thời lên tiếng
Lưu đại lão gia khỏi trừng mắt nhìn Tử Mộng cái:
“Ngươi cái gì?”
Tử Mộng “bùm” tiếng, quỳ xuống mặt đất, mặt vẫn còn vươn vài giọt nước mắt:
“Lão gia, thiếp vốn là người nghèo khổ, vốn có tư cách chuyện, chẳng qua thiếp cảm thấy lời của nhị thiếu gia rất có đạo lý, tước vị của Hầu phủ chúng ta phải dựa vào công lao của lão thái gia kiếm được sao?. Cho nên hổ phụ vô khuyển tử, thiếp muốn , con cái của lão gia và phu nhân đều là nhân trung long phượng, chẳng qua đại thiếu gia theo con đường văn chương giống lão gia, còn nhị thiếu gia theo đường võ giống tổ tiên!
Biết đâu tương lai nhị thiếu gia có thể trở thành đại tướng quân”
Lưu đại lão gia nghe Tử Mộng như vậy, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn, mình tức giận con trai của mình, phải bởi vì nó tốt sao?.
Nhưng hôm nay như vậy, ngược lại có chút đạo lý, xưa kia nhờ chiến công của ông cố, mới có thể được phong tước vị Hầu gia kế thừa 3 đời, đến mình là đời thứ 3 rồi. Nếu Quý nhi và Phúc nhi đưa văn, đứa võ, Lưu gia còn sợ sa sút sao?.
Huống chi, từ xưa đến nay, quan văn muốn tranh tước vị còn khó hơn lên trời, nhưng võ tướng dễ hơn, hơn nữa bây giờ là thái bình thịnh thế, biên ải cũng tương đối yên bình, nếu như đưa tiểu tử này đến quân doanh rèn luyện, võ, biết đâu sau này cũng có thành tựu, nhưng nếu trong quân doanh chịu nổi cực khổ, đến lúc đó gọi trở về, còn sợ ngoan ngoãn đọc sách sao?.
Nghĩ vậy, sắc mặt của Lưu đại lão gia cũng tốt hơn, nhìn Tử Mộng quỳ gối trước mặt mình, sinh ra cảm giác thương hoa tiếc ngọc, tự mình đỡ nàng đứng dậy….
Lưu đại phu nhân thấy Lưu đại lão gia như thế, nghĩ đến điều gì đó… Vừa muốn mở miệng, Lưu Uyển Thanh bên cạnh kéo nàng lại
Lưu đại lão gia mở miệng : “Ngươi trở về phòng , úp mặt vào tường sám hối cho tốt”
xong lại dùng sắc mặt nhìn Quý nhi: “Con xem đệ đệ của con , rồi ngày mai đến thư phòng của cha chuyến”
Lưu Nhân Quý gật đầu
“Được rồi, sắc trời còn sớm, phu nhân nghỉ ngơi , buổi sáng Thanh nhi bị hoảng sợ, cũng nên nghỉ ngơi sớm chút”
Lưu đại phu nhân gật đầu: “Lão gia, người thong thả”
“Cha thong thả”
Lưu đại phu nhân nhìn bóng lưng Tử Mộng đỡ Lưu đại lão gia ra ngoài, gắt gao nắm chặt khăn trong tay
“Nương, có lẽ đưa nhị đệ đến quân doanh cũng là biện pháp hay”
“Cái gì?. Quý nhi, con cũng nghĩ như vậy?. được!. Quân doanh là chỗ nào chứ?. Từ Phúc nhi ăn ngon mặc đẹp, làm sao chịu được đau khổ?. Huống chi, nếu như đánh giặc, đao kiếm có mắt a!. Tử Mộng này, đúng là đứa quỷ quái”
Quý nhi nhíu mày, nương của mình đương nhiên mình hiểu, chỉ cần là chuyện có liên quan đến em bọn họ, dễ dàng bỏ qua rất nhiều vấn đề. Đành phải mở miệng :
“Nương, cha có ý như vậy, mặc dù có , nhưng chuyện này sợ thể thay đổi được, con trai cảm thấy cha nhất định là nghĩ như vậy, bây giờ thiên hạ thái bình, đến lúc đó sắp xếp chút, đệ đệ có nguy hiểm gì, cũng để cho đệ ấy tự trải nghiệm muốn trở thành tướng quân dễ dàng chút nào
Ít nhất khó hơn so với đọc sách, nếu như đệ ấy võ, tương lai cũng có thành tựu, nếu đệ đệ thể chịu khổ, làm ầm ĩ đòi trở về thôi. Đến lúc đó còn viện cớ nữa, mà ngoan ngoãn đọc sách thôi”
“Tuy như thế, nhưng…”
Lưu Uyển Thanh ngẩng đầu thấy Lưu đại phu nhân hơi thỏa hiệp cho nên thêm:
“Nương, nhị ca với Thanh nhi, sau này huynh ấy muốn làm đại tướng quân, nhưng mà cha mẹ đều hiểu huynh ấy, tin ….Hôm nay Tử Mộng lại tin huynh ấy nha”
Những lời Lưu Uyển Thanh vừa , cũng khiến Lưu đại phu nhân tỉnh táo lại
Tốt!. Tiểu tiện nhân ngươi!. Sau này Phúc nhi thành công, trong tim đương nhiên nhớ công ơn của ngươi!. Nếu như thành, thậm chí trong quân doanh xảy ra chuyện gì, cũng liên quan đến ngươi….
là mũi tên bắn hạ 2 con chim. mưu kế tốt, hổ là nha đầu bên cạnh nương a!
Last edited by a moderator: 1/6/15