1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thứ nữ thành thê - Tây Song Vũ (38/182) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 17: Mộ Nam quyết ý.


      Triệu Tĩnh Nguyên lạnh mặt nhìn Sầm Mộ Vân, bỗng nhiên cảm thấy, e là nữ nhân này muốn lấy lùi làm tiến, muốn bản thân thỏa hiệp, nếu , làm sao nữ nhân này lại nguyện ý mất chỗ dựa cả đời mà việc con đường hòa ly này chứ.


      Giờ phút này Triệu Tĩnh Nguyên nhớ , giờ phút này bản thân ông ta sớm còn là người Sầm Mộ Vân dựa vào, từ lúc ông ta toàn tâm toàn ý bảo vệ Lộ di nương, đối với Mộ Sầm Vân mà , ông ta còn ý nghĩa gì nữa.


      Sầm Mộ Vân cũng ngờ, nam nhân quyết tâm quyết ý cần mình vào giây phút này lại có thể cự tuyệt cầu hòa ly của mình, theo đạo lý, vì để Lộ di nương làm chính thê, ông ta phải nhanh chóng đồng ý mới đúng chứ.


      Lúc này Sầm Mộ Vân lại biết hồi tranh đấu trước khiến khả năng làm chính thê của Lộ di nương trở nên vô cùng bé , cho nên lúc này Triệu Tĩnh Nguyên cũng còn suy nghĩ này nữa rồi. Chuyện quan trọng trước mắt vẫn là làm sao giải quyết xong chuyện này .


      "Mặt mũi của Vạn An hầu phủ đối với người sắp hạ đường như ta mà , đáng đồng, chẳng lẽ lão gia quên rồi sao?" Sầm Mộ Vân khẽ cười , ánh mắt biểu cảm vẫn là nhã nhặn lịch như vậy, giống như dùng biểu vân đạm phong khinh chuyện có chút liên quan nào đến bản thân.


      "Mặc kệ ngươi có quan tâm hay , tóm lại chuyện này ta đồng ý, chỉ cần ta ở đây, ngươi đừng mơ trưởng." Triệu Tĩnh Nguyên quyết tuyệt .


      "Lời này của muội phu rất tốt. Có điều, coi như ngươi đồng ý hòa ly chẳng lẽ có biện pháp khác nữa sao? Mộ Vân ở Vạn An hầu phủ của ngươi, mặc dù ta biết hết, nhưng cũng nghe được ít, hơn nữa ta vừa mới gặp người, cũng biết chuyện hôm nay của ngươi, nếu Vạn An hầu phủ chịu hòa ly, đoạt tuyệt ân nghĩa cũng được." Bỗng nhiên giọng xa lạ truyền tới, cũng chính là Nhị ca ca của Sầm Mộ Vân, Sầm Mộ Nam.


      Xuất thân của Sầm Mộ Nam rất cao, vốn là do con trai trưởng của Khánh Quốc công phủ sinh ra, mặc dù lão nhị để kế thừa tước vị, nhưng thời thiếu niên trúng cử, con đường sĩ đồ thuận lợi, bây giờ cũng là vị quan được Hoàng thượng nể trọng nhất, lại là phụ thân của nương nương trong cung. Tuy nhiên Sầm Mộ Nam lại vì điều đó mà ác, ngược lại thanh danh ở quan trường vô cùng tốt.


      Đối với đại cữu tử này, Triệu Tĩnh Nguyên vừa kính vừa sợ, đột nhiên ông ta nghe được thanh đột ngột truyền đến từ phía sau, cũng vô cùng chấn động, ngờ, làm sao bỗng nhiên Sầm Mộ Nam lại xuất trong phủ của mình, phải là rời kinh sao? Sao nghe trở về?


      "Nhị ca trở về khi nào vậy? Tại sao nghe người khác ?" Sầm Mộ Vân còn chưa kịp gì, nghe Triệu Tĩnh Nguyên vội vội vàng vàng chuyện, trong giọng tràn ngập vẻ kính sợ, thái độ hoàn toàn khác với lúc chuyện với Sầm Mộ Vân.


      Sầm Mộ Vân lạnh mặt nhìn, lúc này Sầm Mộ Vân mới nhớ tới, hẳn là lúc trước tâm thần của bản thân bị mê hoặc đến rối loạn mới có thể quên, hậu thuẫn nhà mẹ đẻ của mình rất mạnh, nhất là nhị ca ca của mình, rất được Hoàng Thượng thích. Có điều cũng rất kì lạ, sao nhị ca vừa mới xuất thẳng ra là muốn mình với Triệu Tĩnh Nguyên đoạn tuyệt ân nghĩa? Chẳng lẽ nhị ca biết toàn bộ chuyện của mình rồi?


      Nhiều năm như vậy, dù mình ở Triệu gia có bao nhiêu uất ức, nhưng mình vẫn chưa từng nhắc tới nhà mẹ đẻ, thứ nhất là vì mặt mũi của bản thân, thứ hai là sợ ảnh hưởng đến đường làm quan của Triệu Tĩnh Nguyên, dù sao, chỉ cần câu của Khánh Quốc công phủ, cũng có ảnh hưởng rất lớn tới Triệu Tĩnh Nguyên. Bản thân nam nhân này, tự nhiên muốn chịu uất ức gì. Nhưng bây giờ, toàn bộ tình ý đều vì lời mà bị băng tuyết dập tắt, đối với nam nhân trong long vị trí dành cho bản thân này, bản thân cũng còn hi vọng gì nữa rồi.


      “ta trở về khi nào, chẳng lẽ còn phải cho Triệu lão gia câu mới được?” Sầm Mộ Nam lạnh lùng .


      Sầm Mộ Vân cẩn thận nhìn ca ca, mặc dù y phục coi như chỉn chu, nhưng vẫn có thể nhìn ra được là đường xa tới, mặt cũng mang vẻ phong trần mệt mỏi. chẳng lẽ sau khi trở về kinh thành, nhị ca vẫn chưa hồi phủ mà trực tiếp đến chỗ của bản thân sao? Nhưng tin tức ở hầu phủ có thể truyền nhanh như vậy sao? Ngay cả người ở kinh thành như nhị ca cũng biết?


      Quan hệ trước kia của Triệu Tĩnh Nguyên và Sầm Mộ Nam coi như tệ, Sầm Mộ Nam vẫn làm khó Triệu Tĩnh Nguyên như vậy, bỗng nhiên hôm nay lại khách khí như vậy, khiến Triệu Tĩnh Nguyên mềm nhũn, trong long cũng vô cùng hoảng sợ, có điều cũng cảm thấy có chút phẫn hận, phải là chuyện của bản thân với Sầm Mộ Vân sao? Đáng để Sầm Mộ Nam làm khó bản thân như vậy sao? Đều là do nữ nhân Sầm Mộ Vân kia, càng ngày ra sao, nếu việc gì mình phải mất mặt như vậy, vừa nghĩ, ông ta hung tợn trừng mắt nhìn Sầm Mộ Vân.


      “ta có ý này, sao chị ca lại vậy.” mặc dù là trừng Sầm Mộ Vân, nhưng Triệu Tĩnh Nguyên lại thể dùng ánh mắt như vậy với Sầm Mộ Nam, ông ta thể đắc tội vị trước mặt này, vì người ta là tâm phúc của Hoàng Thượng. có điều nhìn tình hình này, vì chuyện của Sầm Mộ Vân, thoạt nhìn cũng hận bản thân rồi.


      “về sau đừng gọi ta là nhị ca nữa, Sầm gia chúng ta trèo cao với tới Triệu lão gia của Vạn An hầu phủ đâu.” Đối với nam nhân tính tình hẹp hòi, sủng thiếp diệt thê như vậy, bản thân cần cho sắc mặt tốt nữa, về phần muội muội của , sau này cũng cần phải tiếp tục ở Vạn An hầu phủ chịu uất ức nữa.


      “nhị ca, ca vừa mới trở lại kinh thành sao?” Sầm Mộ Vân cười : “lại khiến ca phải quan tâm rồi, vừa trở về mà lại được nghỉ ngơi, là muội muội đúng.”


      “muội gì vậy? muội là muội muội của ta, quan tâm muội cũng là chuyện cần phải làm.” Sầm Mộ Nam cũng là bản thân vừa mới từ bên ngoài về.


      Lúc này Triệu Tình Lam cảm thấy có chút bất ngờ, bản thân vừa mới phái người Khánh Quốc công phủ, nhưng theo đạo lí thể mời người đến nhanh như vậy, sao bỗng nhiên nhị ca cữu cữu lại giống như thần tiên từ trời giáng xuống như vậy, chẳng lẽ nhị cữu cữu ở bên ngoài nghe được gì rồi sao? Cho nên còn mệt mỏi mà tới đây rồi


      “Lam nhi bái kiến Nhị cữu cữu.” Triệu Tình Lam bước lên thỉnh an trước.


      gặp thời gian, thoạt nhìn Lam nhi lớn hơn rất nhiều rồi. chẳng trách ngoại tổ mẫu của con luôn nhớ tới con, đứa này cũng biết tới Khánh Quốc công phủ thăm mọi người chút, uổng phí nhiều người thương con như vậy.” nhìn cháu ngoại, Sầm Mộ Nam nở nụ cười.


      “là Lam nhi bất hiếu, nhất định ngày khác qua thăm ngoại tổ mẫu và cữu mẫu. có điều mặc dù Lam nhi , nhưng trong long lúc nào cũng nhớ thương mọi người nha.” Triệu Tình Lam cười hì hì . Nếu cẩn thận ra, người ở Khánh Quốc công phủ thương mình nhiều hơn người ở Vạn An hầu phủ đến mấy lần. tất cả đều vì mọi người mẫu thân, cho nên bản thân mới có thể chiếm tiện nghi.


      chuyện với cháu ngoại hai câu, lúc này Sầm Mộ Nam mới ngẩng đầu nhìn Triệu Tĩnh Nguyên, thèm che giấu khinh thường của bản thân: “hôm nay ta dẫn Mộ Vân về Khánh Quốc công phủ của chúng ta trước, về phần chuyện sau này, đợi lên công đường chúng ta chậm rãi cẩn thận, tin tưởng kết quả để Triệu lão gia thất vọng.”


      Triệu Tĩnh Nguyên nghĩ tới vị Đại cữu tử này quản chuyện trong nhà mình, còn cái gì? Đoạn tuyệt ân nghĩa? Bản thân làm chuyện gì quá đáng, mà lại quan trọng tới mức phải đoạn nghĩa? Chẳng lẽ vì chuyện lớn này mà hai phủ phải hoàn toàn nứt toác?
      Last edited: 13/11/15
      Tôm Thỏ, sanone2112thuyt thích bài này.

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      cha nu chinh dung la nao nho.ko nghi dc cai j ra hon het a

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      ☆, Chương 18: Mộ Vân rời phủ

      "Mộ Vân, ngươi thu thập số đồ nữ trang của mình, hôm nay theo ca ca về nhà, đường đường là đại tiểu thư dòng chính của Khánh quốc công phủ ta cần ở lại Hầu phủ nho có tước vị để bị khinh bỉ, bị người hãm hại còn chưa tính, còn phải Phật Đường thanh tu gì chứ? Đưa muội muội tốt đẹp của ta tới làm ni hay sao?" Đối với chuyện này, mặc dù Sầm Mộ Nam cũng có chút bao che, nhưng dù sao cũng có đạo lý.

      Nhưng mà lúc này Triệu Tĩnh Nguyên cũng nghĩ như vậy, mặc kệ trước kia thân phận của nữ nhân này là gì, vào trong phủ ông ta, chính là người trong phủ ông ta, vậy thể do người nhà mẫu thân cai quản, nhưng hôm nay ràng Sầm Mộ Nam lửa giận ngút trời mà đến, chỉ sợ ông ta cũng thể ngăn trở. Die nd da nl e q uu ydo n Hơn nữa Sầm Mộ Nam cũng lưu lại mặt mũi cho ông ta, ba đời có tước vị Hầu phủ, đến đời phụ thân ông ta thay đổi, mặc dù lúc trước tiên đế cũng chú ý đến cựu thần có tước vị, chính là để cho ông ta ra làm quan, Sầm Mộ Nam cũng cần trắng ra như vậy.

      Triệu Tĩnh Nguyên liên tục suy nghĩ, cũng ngăn trở, dù sao mâu thuẫn giữa phu thê, mấy ngày nữa là tốt rồi, Sầm Mộ Vân cũng tự mình trở lại, bản thân ông ta cần gì phải chuyện chọc người chán ghét? Cho nên ông ta chỉ trừng mắt nhìn Sầm Mộ Vân mang theo nha đầu đến phòng của mình thu dọn đồ đạc.

      Lúc này Triệu Tĩnh Nguyên nhớ , ban đầu khi ông ta cầu hôn đại tiểu thư dòng chính của Khánh quốc công phủ, cũng bởi vì thân phận địa vị của ông ta đủ xứng đôi nên hao phí bao nhiêu tâm lực.

      "Lam Nhi, con muốn theo cữu cữu trở về Khánh quốc công phủ hay ?" Nhìn cháu ngoại hề cử động, Sầm Mộ Nam cau mày .

      "Cữu cữu, hôm nay người mang theo mẫu thân trở về ổn định tốt trước, trong viện này còn rất nhiều chuyện nữa, nếu Lam Nhi cũng ai trông coi? Đến ngày mai, chỉ sợ những thứ đồ cưới này của mẫu thân đều là của người khác rồi." Tình Lam cười rồi , vừa chuyện, vừa nhìn Lộ di nương, nàng muốn ở lại coi chừng những thứ đồ này, xem xem bà ta có thể như thế nào?

      "Cũng tốt, xử lý thỏa đáng phía bên con, để ngày khác cữu cữu đến đón con!" Triệu Tĩnh Nguyên nghe được đại cữu ca của mình như vậy, tránh được cũng vui mừng, mang Sầm Mộ Vân cũng rất quá đáng rồi, nhưng Dieenndkdan/leeequhydonnn Triệu Tình Lam là đứa của Triệu gia, cho dù tại Khánh quốc công phủ được sủng ái, cũng thể trắng trợn cướp đoạt đứa của người khác như vậy.

      "Cữu cữu, nhờ người chăm sóc cho mẫu thân." Triệu Tình Lam và Sầm Mộ Nam trao đổi ánh mắt, có chút sáng tỏ đối với ý nghĩ trong lòng của nhau.

      Sầm Mộ Nam nhìn đáy mắt cháu lóng lánh thông tuệ thoả mãn mà gật gật đầu, rốt cuộc đứa này cũng trưởng thành, so với khi ông thấy nửa năm trước, thông minh hơn ít. Nhưng mà, vốn là tuổi buồn lo, nếu phải ở trong phủ này gian nan đủ điều, nàng đâu đến nỗi biến hóa lớn như vậy.

      Nghĩ tới những thứ này, thương tiếc của Sầm Mộ Nam đối với Triệu Tình Lam lại càng tăng thêm mấy phần, chỉ cưng chiều vuốt ve tóc của Triệu Tình Lam: "Đứa , khổ cho con, nếu trong phủ này có người có lỗi với con, khi dễ con, con cứ tới Khánh quốc công phủ, cho dù ta kiện ngự hình (kiện với vua), nhất định cũng phải lấy lại công đạo cho con."

      Mộ Vân và Triệu Tĩnh Nguyên đoạt tuyệt ân nghĩa, đứa này lại thể mang , cho dù có thể đến Khánh quốc công phủ ở, cũng là ít có, đến lúc đó đứa có mẫu thân ruột có thể bị người ta ức hiếp ở bên trong vũng bùn Triệu gia này sao? Có mấy lời ông vẫn nên trước, tránh cho có người khác biết kiểm điểm.

      Mặc dù lời này với Triệu Tình Lam, nhưng Triệu Tĩnh Nguyên cũng hiểu đây là cảnh cáo ông ta, mặt cũng có chút nén được giận, đứa này biết làm nũng, Dieenndkdan/leeequhydonnn cho nên cho tới bây giờ ông ta vẫn thích Yên Nhi, Nhiên Nhi nhiều hơn chút, nhưng mặc kệ thế nào, cũng đến chuyện bị người khác ức hiếp, nàng là đại tiểu thư, trong phủ này còn ai có thể trêu chọc nàng? Nàng ức hiếp người khác tệ rồi.

      "Ca ca, chúng ta thôi!" Trong thời gian chuyện, Sầm Mộ Vân mang theo nha đầu ra, chỉ cầm bọc quần áo nhất.

      Triệu Tĩnh Nguyên nhìn cũng yên tâm, cũng chỉ cầm ít đồ như vậy, nghĩ cũng thể ở bao lâu, vì vậy đáy mắt có chút ý cười. Chuyện hôm nay, có lẽ bà nghĩ thông, có chút oán hận ông ta, nhưng tại sao bà suy nghĩ chút, ông ta là đấng mày râu, sao có thể tiếp nhận chuyện bị người ta đội nón xanh?

      "Mẫu thân, người về trước, con dẫn người thu xếp đồ bên này, hôm nào đó tìm người rồi đưa qua cho người." Triệu Tình Lam hiểu tâm tình của mẫu thân, vào lúc này chỉ sợ là bao giờ cũng thể ở lại chỗ này, cho nên túi đồ này thiếu chính là đồ trang sức và quần áo bên người.

      "Được, Lam Nhi, con cũng tự bảo trọng, mẫu thân trước, ngày khác mẫu thân nghĩ biện pháp đón con qua." Sầm Mộ Vân có chút bỏ được lôi kéo tay của nữ nhi.

      Đây chính là nỗi đau của nữ nhân, đứa mà mình hoài thai mười tháng, cũng bởi vì theo dòng họ Sầm của mình, Dieenndkdan/leeequhydonnn mà là họ Triệu, hôm nay lúc bà , cũng chỉ có thể để mình đứa này ở lại trong phủ, chỉ sợ về sau đứa này bị người vô tình vô nghĩa trong nhà này ức hiếp, nghĩ tới những thứ này, Sầm Mộ Vân chỉ thiếu rơi nước mắt xuống.

      "Mẫu thân, người đừng lo cho Lam Nhi, tạm thời người về trước, Lam Nhi bên này cũng sống tốt, người an tâm ." Triệu Tình Lam nhìn mẫu thân khó chịu, trong lòng cũng có chút bỏ được, nhưng vì sau này của mẫu thân, mẫu thân là lựa chọn tốt nhất rồi.

      Mặc dù như thế, nhưng Sầm Mộ Vân làm mẫu thân, dĩ nhiên thể dễ dàng bỏ lại con của mình như vậy, nhìn mẫu thân bỏ được, Triệu Tình Lam cũng có chút lo lắng, phải mẫu thân vì nàng mà lựa chọn ở lại chứ?

      "Cữu cữu, hôm nay thời gian sớm nữa, người nên mang theo mẫu thân thôi, trong phủ này, có lẽ cũng có ai làm cơm tiếp đón người." Cữu cữu đến lâu như vậy, phụ thân cũng chỉ đứng nơi đó, ngay cả suy nghĩ muốn mời vào trong nhà cũng có, Triệu Tình Lam khỏi cảm thấy thái độ làm người của phụ thân vấn đề, cho nên giọng mang châm biếm.

      Triệu Tĩnh Nguyên nghe lời của nữ nhi, lúc này mới nghĩ đến hôm nay ông ta thất lễ, nhưng Triệu Tình Lam làm nữ nhi nhắc nhở ông ta còn chưa tính, lại còn ông ta như vậy, đứa này thái quá, giống như Sầm Mộ Vân, nghĩ tới đây, Triệu Tĩnh Nguyên lại thêm mấy phần căm hận đối với nữ nhi. Dieenndkdan/leeequhydonnn Nhưng Triệu Tình Lam cũng mặc kệ, vốn chính là phụ thân bất nhân bất nghĩa, nên cũng thể trách nàng làm nữ nhi lại đối với ông ta như vậy, nếu như vào lúc này phụ thân còn có chút lòng hối cãi nào, nên thành khẩn giữ mẫu thân lại, mà phải giận dữ nhìn nàng như vậy, người như vậy, đáng để nàng đối tốt.

      "Đây là thế nào?" Đột nhiên nghe được tiếng bước chân vội vã bên cạnh, tiếp đó có người chuyện, ra là lão thái thái Chu thị của Vạn An Hầu phủ tới.

      "Gặp qua lão thái thái." Triệu Tĩnh Nguyên có cấp bậc lễ nghĩa, nhưng Sầm Mộ Nam thể có cấp bậc lễ nghĩa, bỏ qua chuyện khác, Chu thị cũng là trưởng bối, cho nên Sầm Mộ Nam rất cung kính làm lễ ra mắt.

      Chu thị lại biết, bà là Cáo Mệnh tam phẩm, nhưng Sầm Mộ Nam là quan viên chính nhất phẩm, hơn nữa còn là phụ thân của nương nương, bất kể như thế nào bà cũng nhận nổi cái lễ này của ông ta, cho nên vội nghiêng người nhận nửa lễ.

      " ra là thông gia đại nhân đến, đến như vậy rồi, sao uống trà ở trong phòng?" Chu thị nghe tình trạng hỗn loạn bên này nên mới tới, đương nhiên cũng nhìn thấy túi đồ tay nha đầu bên cạnh Sầm Mộ Vân, tuy nhiên bà làm bộ như nhìn thấy gì, chỉ làm như có chuyện gì xảy ra cười thân mật thắm thiết .

      ", hôm nay ta tới đây nhận muội muội số khổ của chúng ta trở về Khánh quốc công phủ, còn những chuyện khác, đương nhiên ngày sau có người đến quý phủ xử lý, cáo từ." Die nd da nl e q uu ydo n Mặc dù có thành kiến quá lớn đối với Chu thị, nhưng Sầm Mộ Nam cũng thể thích, vì vậy thái độ cũng lạnh lùng.

      xong, chút khách khí trực tiếp mang theo Sầm Mộ Vân qua trước mặt Chu thị, Sầm Mộ Vân tới trước rất cung kính dập đầu cái với Chu thị, coi như bà làm tất cả cấp bậc lễ nghĩa cuối cùng của nàng dâu.
      Last edited: 23/11/15
      thuytTôm Thỏ thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 19: Suy nghĩ của Chu thị.

      Editor: Búnn.

      Chu thị vốn muốn tới để ngăn cản Sầm Mộ Vân rời , nhưng đến trường lại thấy Sầm Mộ Vân chuẩn bị xong xuôi, dáng vẻ hùng hổ của Sầm Mộ Nam, cảm thấy dường như bản thân thể ngăn cản được, cho nên cũng ngăn cản nữa, dù thế nào, hôm nay cũng là nhà mình làm tốt, xem như ủy khuất Sầm Mộ Vân.

      "Lam Nhi bái kiến nãi nãi." Nhìn Chu thị nhìn chằm chằm nơi mẫu thân mình vừa rời , Triệu Tình Lam cười tiến lên . Chu thị biết canh giờ, sao lúc Lộ di nương làm ầm ĩ thấy bà ta ra mặt? Lúc phụ thân tới thấy bà ta ra mặt? Vậy mà lúc này lại chạy tới đây.

      Triệu Tình Lam cảm thấy có lẽ Chu thị có ba phần đau lòng với bản thân, nhưng so sánh với phụ thân bản thân cũng chỉ là bé đáng kể, tuyệt đối có chuyện bà ta vì bản thân mà trở mặt với phụ thân. Cho nên trong lòng cảm thấy Chu thị làm gì cũng thoải mái.

      "Đứa này, sao nãi nãi ở đây lát lại xảy ra nhiều chuyện như vậy? Mẫu thân phải , mà con cũng vài câu khuyên nhủ." Chu thị kéo tay Triệu Tình Lam cười , nhưng nụ cười này miễn cưỡng.

      Chu thị sống hơn nửa đời người, tự nhiên gặp ít chuyện, nhất là chuyện trong đại trạch càng thuộc trong lòng bàn tay. Bây giờ nhà mình gặp chuyện hay, Khánh Quốc công phủ ra mặt can thiệp, bản thân bà ta phải che chở cháu tốt, nếu lúc này chỉ sợ hầu phủ có tai họa ngập đầu.

      ra, trước đó Chu thị sớm nghe được bên cạnh có chuyện, nhưng nghĩ tới mặt mũi của nhi tử nên tiện qua, sau lại nghe Sầm Mộ Nam xông vào trong phủ, cũng quan tâm nhiều. Mãi cho đến khi nghe Triệu Tĩnh Lam nghe nam nhân bị phái tìm ở cửa đông được Nhị lão gia khánh quốc công phủ cứu , mới vội vội vàng vàng chạy tới.

      Lúc Sầm Mộ Nam sắp câu gì? là tự nhiên có người đến xử lý chuyện hầu phủ, có thể thấy được biết được tin tức gì đó, kể từ đó, Triệu Tình Lam trở thành hi vọng cuối cùng cứu hầu phủ, chỉ ngóng trông Sầm gia nhớ tới huynh muội Triệu Tình Lam và Triệu Thanh Phong mà thủ hạ lưu tình với Triệu gia. Đây là do con trai tốt của bà ta, mê luyến nữ nhân tới nông nổi kia mới có thể có tai họa như vậy.

      "Nãi nãi, chuyện này người nên hỏi Lam Nhi, người muốn hỏi nên hỏi phụ thân thôi." Triệu Tình Lam đoán, Chu thị vội vàng chạy tới đây, tự nhiên là biết chuyện gì, nếu sau chuyện như vậy mà còn có sắc mặt tốt với mình, cộng thêm vừa rồi nghe thấy câu cần thiết của mẫu thân mà vẫn gì, ngay cả câu trách cứ cũng có.

      Chu thị gì, chỉ trừng mắt nhìn nhi tử của mình.

      Triệu Tĩnh Nguyên ngờ, nữ nhi của mình lại cáo trạng mình trước mặt mẫu thân, mà mẫu thân lại dùng ánh mắt nghiêm khắc như vậy nhìn bản thân, rốt cuộc Triệu Tình Lam cho mẫu thân ăn thuốc gì, lại có thể khiến mẫu thân tin tưởng nó như vậy.

      "Mẫu thân, người đừng nghe Lam Nhi gì, tự nhiên nhi tử làm chuyện gì."

      "Đừng ở đây, con theo ta vào viện của ta rồi ." Chu thị thấy nơi này chỗ nào cũng có hạ nhân, cảm thấy có số việc có cách nào trước mặt nhiều người như vậy, cho nên nghiêm khắc với nhi tử của mình.

      Triệu Tĩnh Nguyên biết nguyên nhân, chỉ cảm thấy thái độ của mẫu thân rất kỳ lạ, có điều ông ta cũng coi như là hiếu thuận, cho nên theo mẫu thân. Lộ di nương và Triệu Tình Yên thấy như vậy, cũng muốn theo, nhưng lại bị Chu thị ngăn lại.

      "Các ngươi về viện của mình, yên ổn ở đó cho ta. Đừng ra ngoài gây chuyện, nếu như ta biết các ngươi còn làm chuyện gì sau lưng, gia pháp hầu hạ các ngươi."

      Mặc dù Triệu Tĩnh Nguyên đau lòng khi thấy tiểu thiếp và nữ nhi ủy khuất, nhưng thấy mẫu thân tức giận, cũng dám biện bạch nhiều, dù sao cũng chỉ là bị mắng hai câu, sau này đưa vài món châu báu tới an ủi là được. Cũng may mẫu tử nàng biết thời biết thế, giống mẫu tử Sầm Mộ Vân.

      Mặc dù Triệu Tình Lam suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng thấy phụ thân bất đắc dĩ để lại Lộ di nương và Triệu Tình Yên theo Chu thị, tâm trạng vui mừng chỉ huy người tiếp tục chuyển này nọ.

      "Nhanh tay nhanh chân lên, sắc trời còn sớm, nếu chậm chạp có cách nào chuyển xong trong đêm nay rồi." Triệu Tình Lam nhìn mặt trời đỏ rực dần dần ngả về phía tây, cười với hạ nhân: "Các ngươi cẩn thận chuyển qua, phía ta nhất định có thưởng."

      Mọi người nghe có thưởng, đương nhiên cũng quan tâm đến chuyện khác, ngay cả chuyện vừa mới xảy ra cũng nhớ, vừa rồi còn cảm thấy kỳ lạ vì sao phu nhân rồi mà tiểu thư lại giống như có chuyện gì, còn cười tiếp tục phân phó này kia nữa, mà vội vội vàng vàng chuyển đồ đạc. Trong phủ ai cũng biết tiểu thư là lớn nhất, mỗi lần thưởng tiền cho hạ nhân cũng nhiều hơn, tốt chút có thể lớn hơn tiền tiêu vặt của mấy tháng.

      "Triệu Tình Lam, tiểu tiện nhân nhà ngươi, ngươi lại dám động thủ đánh di nương, lại còn đổi trắng thay đen." Coi như Lộ di nương có thể nhịn được, nhưng Triệu Tình Yên làm cách nào cũng nhịn được, vừa rồi, là bản thân và di nương chịu thiệt, bây giờ thể đòi lại chút được.

      Nhất là nhìn từng rương từng rương vàng bạc châu báu, trân châu ngọc khí, đồ cổ trước mặt này mà bản thân lại chiếm được dù chỉ là chút, làm sao Triệu Tình Yên có thể nhẫn nhịn được? Tương lai, coi như trong phủ cho bản thân đồ cưới, nhưng có thể được bao nhiêu, từng đó của Triệu Tình Lam cũng nhiều hơn bao nhiêu rồi. Ánh mắt vô cùng hâm mộ hoàn toàn được biểu mặt Triệu Tình Yên, che giấu chút nào.

      "Triệu Tĩnh Yên, đừng quên là các ngươi trêu chọc ta cùng mẫu thân của ta trước, nếu các ngươi ngây ngốc ở trong viện của mình, tự nhiên ta cũng lười trêu chọc các ngươi." Triệu Tình Lam cười : "Nếu các ngươi tự muốn rước lấy nhục đừng trách ta hạ thủ lưu tình."

      tại, mẫu thân mà mình cố kị rồi, đây chính là thời điểm tốt để thu thập mẫu tử các nàng, nếu các nàng lại do rằng bản thân dễ chọc vào. Nếu là kiếp trước, bản thân cũng tự cho rằng mìn là người dễ bị người khác bắt nạt, nhưng bây giờ khác rồi. Đời này, bản thân bao giờ để người khác bắt nạt mình như vậy nữa.

      Dù Triệu Tình Lam cười, nhưng Lộ di nương vẫn có thể thấy được trong mắt Triệu Tình Lam thoáng vẻ ngoan tuyệt. Cái này phải là ánh mắt mà tiểu nương mười mấy tuổi nên có. Lộ di nương nhịn được rùng mình cái. Nhưng khi nhìn lại, trong mắt Triệu Tình Lam vẫn là bình tĩnh gợn sóng, thậm chí Lộ di nương còn nghi ngờ, ánh mắt vừa rồi là ảo giác của nàng ta.

      "Ngươi còn dám biết ngượng, đợi tối ta cho phụ thân, nhìn xem phụ thân trừng phạt ngươi như thế nào." Triệu Tình Yên bực mình, nhưng tiện nghi của nơi này, nàng ta thể chạm được, lời cuối cùng lúc gần của lão thái thái cũng phải là đùa, coi như mình có gan cũng dám ngỗ ngược. Nếu ngay cả phụ thân cũng cứu được bản thân.

      Làm sao Triệu Tình Lam có thể để chút uy hiếp nho của Triệu Tình Yên ở trong mắt, nếu bản thân đoán lầm lúc này Chu thị dạy bảo phụ thân, vấn đề lúc này cũng tương đối nghiêm trọng rồi, dù sao chưa bao giờ lão thái thái sử dụng giọng và vẻ mặt nghiêm khắc với phụ thân như vậy, như bây giờ cũng xem như là hiếm gặp rồi.

      "Ngươi cứ . Ta chờ trừng phạt, chỉ là có câu ngươi nên nhớ kỹ, thiên tác nghiệt, vưu khả vi, tự tác nghiệt, bất khả hoạt(1)"

      (1) nghĩa là: Trời gây hoạ còn có thể tránh, tự gây tội chẳng thể trốn. Có thể tránh né thiên tai, còn tội lỗi do mình gây ra thể trốn tránh trách nhiệm.

      Những lời này bề ngoài như là Triệu Tình Yên, nhưng thực tế là cảnh cáo Lộ di nương, nàng ta làm gì, trong lòng mình tự ràng, chuyện hôm nay, cần hoài nghi, chính là nàng ta sau lưng sai sử.

      Lộ di nương nghe Triệu Tình Lam xong, trong lòng vô cùng khẩn trương, sao nha đầu kia lại giống như ràng rành mạch chuyện mình làm, làm cho người ta rét mà run. Bởi vậy, Lộ di nương cũng phân cao thấp với Triệu Tình Lam, vội vàng kéo nữ nhi về viện của bản thân.
      Last edited by a moderator: 8/1/16
      thuytTôm Thỏ thích bài này.

    5. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      chung nao lo di nuong moi bi rot dai day

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :