1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thứ nữ thành thê - Tây Song Vũ (38/182) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Editor: tử đinh hương

      ☆, Chương 8: Lưu thị gánh tội thay

      Nhìn Lưu ma ma và chủ tử giống nhau như đúc, Chu thị chỉ cảm thấy buồn cười, mặc dù đôi chủ tớ này phải trời sinh, nhưng quanh năm suốt tháng sớm chiều chung đụng, quả nhiên là người giống nhau. Nhưng, nếu như làm người cùng đường hại người ngược lại là tốt, lại cứ sinh ra lòng đứng đắn muốn hại người, tất nhiên được phép rồi.

      "Nãi nãi, người sai người ra cửa Đông đuổi theo người bị giam giữ trong phòng củi , chỉ có điều Tình Lam đoán, tám chín phần mười người này chết, nhưng chưa chắc thể tìm ra ít chứng cứ từ người . Lộ di nương làm chuyện như vậy, trong phủ có ai giúp đỡ dĩ nhiên là thể được việc." Triệu Tình Lam chợt nghĩ đến trọng điểm, cho nên giọng với Chu thị.

      Được Triệu Tình Lam nhắc nhở, lúc này Chu thị mới nghĩ đến, mặc dù người kia rồi, nhưng dù sao cũng là nhân chứng quan trọng, thể dễ dàng bỏ qua cho, nhưng tại sao nhất định phải đuổi theo từ cửa Đông? Kinh Thành có chín cửa, tùy tiện ra ngoài bằng cửa nào cũng được.

      "Làm sao cháu có thể xác định là bằng cửa Đông?"

      Sao Triệu Tình Lam dám , mình là người trọng sinh, lúc trước ở ngày thứ hai sau khi mẫu thân bị người vu oan, phát thi thể vô danh ở ngoài cửa Đông, bây giờ suy nghĩ chút chính là người này rồi. Cho dù người này chết cũng đáng đời, bởi vì tiền tài phá hỏng trinh tiết người khác, giữ lại được.

      "Thưa nãi nãi, hình như buổi sáng cháu nghe người ta , hôm nay hai cửa Đông Đình và Đông An đều đóng, để người ra ngoài, trừ hai cửa này, cửa Đông chính là cửa chính cách phủ chúng ta gần nhất rồi, trốn bị người của phủ chúng ta phát đuổi theo, dĩ nhiên muốn tìm đường gần đây nhanh chóng cao bay xa chạy." Tình Lam suy nghĩ chút rồi .

      Chu thị nghe cảm thấy cũng có đạo lý, cho nên an bài người ra bên ngoài cửa Đông đuổi theo người. Trong lúc chuyện, có người thu thập các loại chứng cớ từ các nơi tới bày ở trước mặt của Chu thị, Chu thị nhìn từng cái.

      bao lâu đại phu cũng tới Hồi Xuân đường, sau khi cẩn thận tra xét, chỉ thuốc trong chén này và hai bao thuốc đều là loại thuốc, thuốc này quá độc, nên vứt sớm, bằng sợ rằng tương lai có người bị hại.

      Đại phu này rất thận trọng, nhưng trong lòng sớm thầm, hôm nay nữ tử trẻ tuổi đó lấy chén này ra cho mình nhìn, xem ra hôm nay Vạn An Hầu phủ xảy ra chuyện rồi, cũng biết xảy ra chuyện gì, chỉ có điều làm đại phu vẫn nên thận trọng từ lời đến việc làm, bớt can thiệp vào những chuyện của thế gia vọng tộc mới phải, tránh cho làm mất mạng thế nào cũng biết.

      "Hai người các ngươi còn có lời gì để ?" Chỉ chờ đại phu ra cửa, Chu thị kiềm được giận mà hỏi.

      "Chuyện này. . . . . ." Dù Lộ thị khôn khéo, lúc này cũng biết nên gì.

      "Lão thái thái thứ tội, nhất định có người vu khống hãm hại nô tỳ và Lộ di nương, lão thái thái làm chủ." Con ngươi Lưu ma ma đảo vòng, liền vội dập đầu : ", nô tỳ là lão nhân trong nhà này, đến nơi này lâu, bây giờ cũng có thời gian bốn mươi năm, làm sao có thể có lòng hại người?"

      "Hôm nay chứng cớ bày ở đây, chủ tớ hai người các ngươi còn có thể gì? Ta còn nhớ loáng thoáng khi ngươi sinh hạ Tình Ngọc ta thưởng cho ngươi đôi vòng tay này. Lại nghĩ rằng ngươi lại có thể cầm vật này tới hại người." Nhìn vòng tay này, Chu thị hận, tiện nhân kia, ngờ đồ đạc của bà lại dùng để khen người làm chuyện xấu. Có thể thấy được trong lòng Lộ thị nghĩ bà thế nào.

      "Lão thái thái, tiện thiếp biết chuyện này, tiện thiếp oan uổng!" Lúc này Lộ thị từ mà biệt rồi, cũng chỉ lớn tiếng kêu oan uổng: "Cho dù tìm được thuốc, nhưng cuối cùng vẫn phải tìm được ở trong phòng tiện thiếp, làm sao có thể chứng minh có liên quan với tiện thiếp đây? chừng có người mua được người trong phòng tiện thiếp, hoặc dùng tính mạng người nhà uy hiếp người trong phòng tiện thiếp, khiến nàng thể nghe lệnh làm việc."

      Lưu ma ma nghe lời của chủ tử mình, chỉ kinh sợ ra mồ hôi lạnh, Lộ di nương chuyện cho bà nghe, ý của Lộ di nương là nếu bà cung khai ra nàng liền liên lụy tới mạng người nhà?

      "Ngươi còn có mặt mũi kêu oan uổng? Vòng tay này phải của ngươi?" Chu thị cầm đôi vòng tay còn bên chân Lộ thị lên.

      "Lão thái thái minh xét, đối với vòng tay này, tiện thiếp sớm thưởng cho Lưu ma ma rồi, về phần làm sao lại đến phía dưới gối của nha đầu Tử Nguyệt, tiện thiếp biết."

      Lộ di nương vừa ra những lời này, Lưu ma ma lập tức bối rối, vội ngẩng đầu nhìn Lộ di nương, đôi mắt đẹp đẽ của Lộ di nương nhìn chòng chọc vào bà, xem ra nếu hôm nay bà gánh tội thay, chỉ sợ người nhà cũng sống khó khăn. Thế nhưng chuyện vừa ra khỏi, nếu bà bị đánh đến chết mới lạ, mà bà gánh vác tội này thế nào đây?

      "Lưu ma ma, Lộ thị ? Vòng tay này sớm thưởng cho ngươi?" Chu thị tất nhiên thể tin lời này, nhưng mà vẫn hỏi câu.

      "Việc này —— lão thái thái, đúng là Lộ di nương sớm thưởng đôi vòng cho nô tỳ, nhưng ngay từ lúc nửa tháng trước, thấy tăm hơi vòng tay này, nô tỳ tìm rất lâu cũng tìm được, sao lại đến trong tay Tử Nguyệt nô tỳ cũng biết." Lưu ma ma suy nghĩ liên tục, cuối cùng cắn răng .

      Bà chết cũng thừa nhận, lão thái thái có thể như thế nào? Chỉ có cắn răng thừa nhận, bà mới có thể có đường sống, bằng nhất định chết chắc.

      "Người tới, kéo Lưu ma ma xuống đánh 20 hèo, xem bà ta có hay ?" Chu thị hừ lạnh .

      Công phu đẩy đưa của chủ bộc hai người này ngược lại cũng hạng nhất, đến lúc này, vẫn còn hưu vượn chối cãi ở trong miệng.

      "Lão thái thái, Lưu ma ma già yếu, hơn nữa trong nhà còn có tiểu tôn tử vừa mới ra đời, nếu như đánh hỏng rồi, chẳng phải đứa bé cũng chịu liên lụy sao?" Lộ di nương nhìn Chu thị muốn đánh Lưu ma ma, cho nên vội .

      Ngộ nhỡ Lưu thị chịu nổi 20 hèo, khai bà ra cũng thể thoát tội, chỉ là cũng may Lưu ma ma này ở trong phòng bà lâu rồi, tất nhiên bà biết, tại tiểu tôn tử mới ra đời tới hai tháng chính là sinh mạng của bà ta, dù bây giờ bà nghĩ đến người khác, nhưng hầu như đều nghĩ tới tiểu tôn tử của mình.

      Lưu thị tất nhiên nghe được lời của Lộ di nương, trong lòng cũng ràng nếu như bà khai ra Lộ di nương, sợ là tiểu tôn tử của mình bị hại chết, mặc dù Lộ di nương bị chính mình khai ra có thời gian hại người nhà bà, nhưng trong phòng Lộ di nương còn có ba tiểu thư hai thiếu gia, cả đám đều phải đèn cạn dầu, đến lúc đó người nhà bà tuyệt đối thể tốt hơn. Cho dù vì người nhà mình, bà cũng chỉ có thể nhận tội.

      Lưu ma ma liên tục suy nghĩ sau đó đột nhiên quỳ xuống dập đầu : "Lão thái thái tha mạng, chuyện này do nô tỳ làm, liên quan đến Lộ di nương."

      " mình ngươi làm, tại sao có thể có ý tưởng hại chủ mẫu? Sau lưng của ngươi có người chỉ điểm ngươi hay ?" Chu thị cảm thấy chuyện này liên quan đến Lộ di nương, chỉ là Lộ thị này quá thông minh, lại có thể tìm được biện pháp chế ngự Lưu ma ma.

      ☆ Chương 9: Cứu tinh đến.

      Editor: Búnn.

      "Ngươi chỉ là hạ nhân, làm sao có thể có ý nghĩ muốn hại chủ mẫu? Có phải có người sau lưng sai sử ngươi ?"

      Lưu ma ma nghe Chu thị xong vội vã : "Đởn giản là khoảng thời gian trước phu nhân từng cho người trách mắng, rồi đánh nô tỳ, nô tỳ ghi hận trong lòng, cho nên mới muốn nghĩ cách khiến phu nhân thân bại danh liệt, quả có người sai sử nô tỳ."

      Lúc này trong đầu Lưu ma ma chợt lóe sáng, nhớ tới hơn tháng trước Mộ Vân phu nhân từng cho người đánh bản thân hai mươi đại bản, cho nên mới dựa vào việc này để . Nhưng làm sao Chu thị có thể tin tưởng chuyện này được, Lưu ma ma này cũng chỉ là hạ nhân, bị chủ mẫu đánh đại bản cũng phải là chuyện gì lớn, làm sao có thể đến nông nỗi muốn hại chủ tử? Huống chỉ bà ta cũng chỉ có mình, làm sao có năng lực này được.

      Triệu Tình Lam nhìn màn này, nhịn được cười lạnh, nhưng lại thể biểu vẻ mặt này ra ngoài. Lần này Lộ thị tìm người chịu tội thay, sợ là tránh được tội này, đáng tiếc, hôm nay thể để Lộ thị dựa vào việc này mà bị đuổi ra ngoài, nếu nhất định cuộc sống sau này thuận lợi hơn rất nhiều.

      "Nương!" Chu thị muốn gì, lại chợt nghe thanh trầm thấp hùng hậu của nam tử truyền từ bên ngoài vào.

      Đối với thanh vừa quen thuộc vừa xa lạ này, Triệu Tình Lam biết nên có phản ứng gì, cái này là phụ thân của mình, nhưng kiếp trước của nàng ông ta chỉ lo chăm sóc nữ nhi của Lộ di nương, chưa bao giờ chịu quan tâm đến nữ nhi con vợ cả là nàng, nhất là sau khi mẫu thân gặp chuyện may, ánh mắt nhìn nàng của ông ta đều mang vẻ hèn mọn, giống như bản thân phải là nữ nhi của ông ta.

      "Nguyên Nhi, sao con lại tới đây." Chu thị thấy Nhi tử, vẻ mặt cũng dễ nhìn hơn. Chu thị có ba nữ nhi, nhưng nhi tử lại chỉ có , cho nên từ thương giống như tâm can bảo bối, ngoại trừ những chuyện thể nhận chỉ cần ảnh hưởng đến toàn cục đều có thể đồng ý, cho nên kiếp trước Triệu Tĩnh Nguyên muốn cưới Lộ thị làm thê cuối cùng Chu thị cũng đồng ý.

      "Nương, con mới hồi phủ liền nghe trong phủ xảy ra chuyện nên mới qua đây xem." Hôm nay Triệu Tĩnh Nguyên vừa biết chuyện của Mộ Vân bị người bên phủ Thừa tướng mời qua, cho nên vẫn ở trong phủ, ngờ mới trở về liền nghe người ta Lộ di nương bị mẫu thân cho người kéo qua đây, mẫu thân vốn thích Lộ di nương, Triệu Tĩnh Nguyên rất điều này, cho nên sợ Lộ di nương chịu thiệt, vội vội vàng vàng qua đây.

      "Xảy ra chuyện, chỉ là vẫn còn số chuyện." Chu thị gật đầu .

      "Lão gia cứu thiếp." Lộ di nương tất nhiên là biết Triệu Tình Nguyên đến đây là vì cứu bản thân, lúc này tự nhiên là lao tới giống như vớ được ngọn cỏ cứu mạng, khóe mắt chứa đầy nước mắt, giống như bản thân nhận hết uất ức, sau đó ru rú bên chân Triệu Tĩnh Nguyên nước mắt ròng ròng.

      Triệu Tình Lam nhìn Lộ di nương như vậy, cũng nhịn được thán phục, nữ nhân có kỹ năng diễn xuất tinh xảo như vậy, khó trách mẫu thân phải là đối thủ của nàng ta, mặc dù đời này vẫn chưa tiếp xúc với mẫu thân, nhưng suy nghĩ chút cũng biết, mẫu thân tuyệt đối làm được chuyện như vậy, mẫu thân có thói quen đoan trang, khéo léo, bao giờ thể vẻ nhu nhược gặp đối thủ như vậy tự nhiên cũng chỉ có thể chịu thiệt.

      "Trà Trà sao thế?" Thấy ái thiếp khóc thành dáng vẻ này, ngay cả mẫu thân mình Triệu Tĩnh Nguyên cũng thèm để ý tới, vội vội vàng vàng kéo Lộ di nương đến.

      "Lão gia, hôm nay phu nhân gặp chuyện như vậy, bây giờ lại đổ lên người thiếp thân, thiếp thân sai người hãm hại phu nhân, lão gia, người nhất định phải làm chủ có thiếp thân, nếu ngài làm chủ cho thiếp thân thiếp thân còn đường sống rồi." Lộ di nương thút thít .

      Việc Lộ di nương thút tha thút thít quan trọng, quan trọng là linh hồn bé của Triệu Tĩnh Nguyên nhanh chóng bị hút mất rồi. Nữ nhân đáng thương này, cũng vì là thiếp thất, nhiều năm như vậy biết nhận bao nhiêu uất ức, về sau bản thân nhất định đối xử tốt với nàng, cho nàng danh phận thê tử, để nàng chịu thêm uất ức gì nữa, bởi vậy lại : "Trà Trà, nàng cần lo lắng, ta nhất định làm chủ cho nàng."

      Lộ di nương thấy Triệu Tĩnh Nguyên cam đoan với bản thân, liền thêm gì nữa, chỉ cúi đầu khẽ gật cái, giống như vô cùng sợ hãi.

      Nghe thấy đối thoại của Lộ di nương và nhi tử, Chu thị sắp tức điên rồi. Nhưng lúc này Triệu Tĩnh Nguyên chỉ nghĩ đến ái thiếp của bản thân bị uất ức, cũng thèm quan tâm đến điều khác, vội vàng muốn tranh cãi với mẫu thân, nào biết mới ngẩng đầu thấy Triệu Tình Lam ngồi bên cạnh mẫu thân, lại nghĩ tới lời mẫu thân, trong lòng vẫn phỏng đoán, nhất định là do nha đầu bên người mẫu thân huyên thuyên.

      "Nha đầu nha ngươi có quy củ, sao lại đến trước mặt lão thái thái huyên thuyên? Mẫu thân ngươi làm ra chuyện bại đức hạnh này, ngươi còn muốn vu hãm người khác cứu nàng? Còn mau biến về viện của ngươi đóng cửa suy nghĩ , đúng là dạng người nào sinh ra dạng người đó." Lúc chuyện, biểu cảm của Triệu Tĩnh Nguyên hoàn toàn là khinh miệt cùng khinh thường. Ông ta mắng nữ nhi như vậy chắc chắn quên, ông ta chính là phụ thân của Triệu Tình Lam.

      Dù rằng Triệu Tình Lam sống qua đời, gặp biết bao nhiêu chuyện, nhưng lúc nhìn thấy cảnh này trong lòng vẫn có chút khó chịu, người này là phụ thân của mình đó. Có chuyện, phụ thân chuyện chưa bao giờ nghĩ đến hậu quản, bản thân là nữ nhi của ông ta, coi như có gì sai, cũng chỉ có thể tính đầu ông ta.

      Có điều Triệu Tình Lam lại biểu điều này ra ngoài mặt, vội vàng đứng lên hành lễ với phụ thân, sau đó cẩn thận : "Bẩm phụ thân, nữ nhi có giỏi thế nào cũng thể làm ra được chuyện này, chuyện bị phơi bày, quả mẫu thân làm gì sau, mẫu thân bị người khác kê đơn."

      "Nguyên Nhi, con càng ngày càng có quy củ, mặc dù Tình Lam là nữ nhi của con, ta quản được, nhưng dù sao đây cũng là Xuân Huy đường của ta, con vì bảo vệ ái thiếp mà chuyện như vậy. Trong mắt con có còn mẫu thân như ta ?" Trong lòng Chu thị có biết bao nhiêu hài lòng về việc nhi tử bảo vệ Lộ di nương như vậy, nhất là vì bảo vệ ái thiếp mà ngay cả nữ nhi cũng quản.

      Lúc này Triệu Tĩnh Nguyên mới hồi hồn, cho nên vội vàng nhận sai: "Mẫu thân thứ tội, là nhi tử nhất thời buồn bực, mong mẫu thân chớ trách tội."

      Suy cho cùng cũng là nhi tử của mình, Chu thị buồn bực xong rồi cũng có chuyện gì, : "Con chớ oan uổng Tình Lam, hôm nay nha đầu Tình Lam mới rơi xuống nước, ta thấy nó đáng thương, nên mới để nó ngồi cạnh ra, nó cũng gì với ta."

      Sau đó Chu thị lại toàn bộ chuyện hôm nay với nhi tử.

      Triệu Tĩnh Nguyên ngờ lại cho chuyện như vậy, trong đầu cũng bắt đầu nghi ngờ, có phải Lộ di nương vì muốn làm chủ mẫu nên mới làm như vậy .

      "Lão gia, Lưu ma ma nhận tội rồi, bà ấy vì bị phu nhân trừng phạt, cho nên mới kê đơn hãm hại phu nhân, có liên quan đến thiếp thân mà." Nhìn ánh mắt nhìn chằm chằm bản thân của Triệu Tĩnh Nguyên, Lộ thị vội vàng : "Từ lúc thiếp thân vào phủ, mười mấy năm trôi qua, chẳng lẽ lão gia hiểu thiếp thân sao? Làm sao thiếp thân có thể làm ra chuyện như vậy được?"

      Lộ di nương than khóc kể lể, tự nhiên khiến nghi ngờ trong lòng Triệu Tĩnh Nguyên rơi sạch, đúng vậy, nữ nhân này ở với bản thân mười mấy năm, cho tới bây giờ vẫn dịu dàng hiền lành, làm sao có thể làm ra chuyện ác như vậy được, là bản thân nghĩ nhiều, mẫu thân tin nàng thôi, bản thân làm trượng phu làm sao có thể tin được?

      "Tất nhiên là ta tin nàng rồi. Trà Trà, nhiều năm như vậy mà ta hiểu nàng sao?" Trong giọng của Triệu Tĩnh Nguyên lại có thêm chút sủng ái ở bên trong.

      "Mẫu thân, phải việc này ràng rồi sao, là lỗi của Lưu thị, kéo mầm tai họa này ra ngoài đánh chết là được, đừng để ảnh hưởng đến thanh danh của hầu phủ chúng ta." Lúc này giọng điệu của Triệu Tĩnh Nguyên vô cùng nghiêm khắc, hoàn toàn giống với lúc chuyện với Lộ thị.

      Nghe lời này, Triệu Tình Lam thở dài trong lòng, quả nhiên là kết cục như vậy.
      Last edited: 5/11/15
      honglak, Tôm Thỏthuyt thích bài này.

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      troi cai ba lo di nuong nay am hiem wa di

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Editor: tử đinh hương

      ☆, Chương 10: Vết bẩn khó sạch

      Phụ thân thích mẫu thân cũng là chuyện từ xưa đến nay rồi, tuy nhiên ngờ che chở Lộ di nương như thế, đến trình độ phân thị phi, cả đời mẫu thân phó thác cho nam nhân như vậy bi ai.

      "Nếu lão gia cũng vậy, kéo ra ngoài đánh chết, cũng đuổi toàn bộ người nhà của bà ta ra ngoài, cũng cần ở lại trong phủ chúng ta nữa, người nhà như vậy, chưa chắc có thể có người nào tốt, ở lại trong phủ, ai biết ngày sau còn có mầm tai họa gì." Chu thị lạnh nhạt .

      Triệu Tình Lam nhìn Chu thị xử trí, mặc dù trong lòng có chút cam lòng, nhưng quả tiện gì, đơn giản cũng phải chỉ tranh sớm chiều, nếu Lộ di nương sinh ra lòng hại người, tự nhiên thể còn động tác, nàng cần nắm được bảy tấc của mỹ nữ rắn độc Lộ di nương mới phải. Nếu nàng nhớ lầm, người nhà của Lưu ma ma là tâm phúc của Lộ di nương, hôm nay trừ Lưu ma ma cũng coi như chặt đứt tay chân của bà ta, đoán chừng cũng có thể sống yên ổn đoạn thời gian.

      Người phía dưới vội dựa theo Chu thị và Triệu Tĩnh Nguyên an bài, kéo Lưu ma ma xuống, Lưu ma ma luôn miệng kêu tha mạng, tuy nhiên hề kêu hai chữ oan uổng, cho dù người nhà của bà ta bị đuổi ra ngoài, vậy cũng còn có đường sống, nhưng ngộ nhỡ bà ta sai, khiến người nhà của bà ta cũng bị liên lụy.

      "Chuyện như vậy cứ như vậy , ta cũng mệt mỏi, tất cả các ngươi xuống thôi." Chu thị cũng có ý định xử trí khác, dù sao trong phủ xảy ra chuyện như vậy, nếu như truyền , cũng tốt đối với người ở trong phủ, cứ như vậy đè lại cũng được.

      Nhưng may là Chu thị nghĩ như vậy, những người khác cũng nghĩ như vậy, Lộ di nương thấp giọng với Triệu Tĩnh Nguyên ôm lấy mình: "Chẳng lẽ lão gia vẫn muốn mang theo nón xanh?"

      Triệu Tĩnh Nguyên vốn cảm thấy chuyện này cứ biết như vậy cũng tồi, tuy nhiên ngờ tới chính cũng đeo nón xanh lên, được Lộ di nương ôn nhu nhắc nhở cũng mới cảm thấy cứ như vậy thực thỏa đáng.

      "Mẫu thân, còn có việc, hôm nay cũng phải cần làm ràng mới phải." Triệu Tĩnh Nguyên hắng giọng .

      "Còn có chuyện gì?" Chu thị nhìn thấy động tác của Lộ di nương, cho nên hiểu con trai ý tứ.

      "Hồi mẫu thân, nhi tử quyết định hưu Sầm Mộ Vân." Triệu Tĩnh Nguyên cảm thấy lúc mình lời này, khuyến khích hết sức đủ, cho nên cũng cảm thấy mình làm đúng.

      Nghe lời này, Lộ di nương bên này dĩ nhiên thầm cười, chỉ cần trừ nữ nhân hạ tiện Sầm Mộ Vân này, về sau bà ta tốt rồi, sau đó khuyến khích lão gia để cho bà ta làm chính thất phu nhân, kể từ đó, Hầu phủ này lại chính là thiên hạ của bà ta rồi. Thầm nghĩ, Lộ di nương cũng cảm thấy mình chính là đương gia chủ mẫu rồi.

      Triệu Tình Lam nghe lời này của phụ thân, có chút thể tiếp nhận nổi, ngược lại kiếp trước nàng cảm thấy phụ thân làm sai, nhưng kiếp này, cũng điều tra xong, tại sao còn thể tha thứ cho thê tử của mình? Dù sao mẫu thân cũng vô tội trong chuyện này. Chỉ là, Triệu Tình Lam thấy Lộ thị chuyện với Triệu Tĩnh Nguyên, nhưng khoảng cách hơi xa, Lộ thị vừa tiếng, nghe mà thôi, ngược lại hôm nay lại hiểu.

      "Con lời khốn kiếp gì vậy, phải cũng điều tra xong, Mộ Vân bị người hãm hại sao? Hôm nay thủ phạm cũng bị xử trí, phải con nên an ủi nàng tốt, sao còn lời như vậy?" Chu thị cũng cảm thấy con trai của mình hồ đồ.

      "Mẫu thân, mặc dù nàng bị người hãm hại, nhưng thể phủ nhận, dù sao nàng bị người làm bẩn, con đường đường là Hầu phủ tại sao có thể có nữ nhân như vậy làm chủ mẫu? Chuyện truyền ra ngoài, nhi tử còn mặt mũi nào mà tồn tại?" Thất trinh chính là thất trinh, mặc kệ nguyên nhân là gì.

      Lúc này Triệu Tình Lam cũng bối rối, xem ra nàng còn đánh giá thấp chuyện này, chỉ muốn tra chân tướng là tốt rồi, lại ngờ tới danh tiếng của mẫu thân bị phá hủy.

      Nghe lời của con, Chu thị cũng hơi dao động, dù sao danh tiếng của Sầm Mộ Vân xấu, đây là , nhưng, hôm nay Sầm Mộ Vân xảy chuyện bị hưu ở trong phủ của bà mà , nhà mẫu thân nàng là Khánh quốc công phủ cũng nhất định thuận theo, đến lúc đó hai phủ nháo lên, chỉ sợ trong phủ bà chiếm được tiện nghi gì, dù sao tại Khánh quốc công phủ sinh ra vị nương nương nhận được thánh sủng cực dày, chính là thời điểm đắc ý.

      Đầu óc Triệu Tình Lam cũng xoay chuyển nhanh, nghĩ sao mới có thể giúp mẫu thân tránh khỏi trận tai nạn này, nếu với tính tình của mẫu thân, sợ là lập tức tự vận. nữ nhân bị hưu, còn có thể có đường sống nào.

      "Lão thái thái, lão gia, trước đó Tinh Quang từng thay phu nhân kiểm tra thân thể, mặc dù áo phu nhân từng bị lôi kéo, nhưng cũng chưa từng bị xâm phạm." Mặc dù Tinh Quang biết lúc này phải lúc nàng chuyện, nhưng vì phu nhân lại thể : "Có lẽ kẻ xấu tới chậm, còn chưa từng đắc thủ."

      "Ngươi chỉ là nha đầu, nơi này đâu đến phần ngươi ." Lộ di nương quát lớn.

      "Ngươi cũng chỉ là thiếp thất, nơi này lại đến phần ngươi rồi hả?" Chu thị vui , Tinh Quang là người bà thích, lại là người bên cạnh phu nhân, cho dù muốn giáo huấn nàng cũng được phép để thiếp thất giáo huấn.

      "Phụ thân đại nhân, Tình Lam thất lễ. Chuyện như vậy, Tình Lam vốn quyền gì, nhưng cuối cùng trong lòng Tình Lam cảm thấy ổn, vì Vạn An Hầu phủ, Tình Lam thể , kính xin phụ thân thứ tội." Tình Lam thấy Tinh Quang như thế, cho nên cười với phụ thân nàng.

      "Ngươi chỉ muốn giải vây cho mẫu thân ngươi, cũng được." Triệu Tĩnh Nguyên nhìn nữ nhi được sủng ái trước mắt chút, chỉ lạnh lùng .

      "Con nghe Tình Lam xong lại cũng muộn." Chu thị lên tiếng che chở cháu của mình, đứa này, là đứa bé biết đạo lý, nhưng cố tình Nguyên Nhi thích, tại sao bà có thể giúp đỡ chút.

      Triệu Tĩnh Nguyên thấy mẫu thân mình như vậy, cũng cảm thấy cho dù nghe chút cũng chưa hẳn thể, có đạo lý cũng có thể khiển trách phen.

      "Ngươi lại , nếu có đạo lý, cẩn thận da của ngươi."

      "Phụ thân cho rằng nếu như cứ như vậy mà hưu mẫu thân, phải như thế nào mới có thể cho Khánh quốc công phủ cái công đạo? Dù sao chuyện này là mẫu thân bị người hãm hại, hơn nữa Tinh Quang cũng làm chứng, mẫu thân cũng bị người xâm phạm, nếu như Khánh quốc công phủ xin nương nương trong cung làm chủ, khó tránh khỏi định phụ thân tội danh trị gia nghiêm, khi đó chỉ sợ danh tiếng của phụ thân cũng tốt." Tình Lam cũng nghĩ giống như Chu thị, dòng dõi Khánh quốc công phủ còn cao hơn Vạn An Hầu phủ, hơn nữa nàng nhớ lầm, nàng có biểu tỷ tại chính là Duyệt phi nương nương trong cung, thánh sủng cực dày. Dĩ nhiên nàng nên lợi dụng người như vậy tốt mới đúng.

      "Cho dù dòng dõi Khánh quốc công phủ cao, nhưng cũng thể trông nom chuyện trong phủ ta, nếu Sầm Mộ Vân gả tới rồi, nên tuân theo quy củ trong phủ ta." Triệu Tĩnh Nguyên cảm thấy chuyện này tới chỗ nào cũng đều là mình có lý, cho nên cũng xì mũi coi thường lời của Tình Lam.

      "Hơn nữa Tình Lam nghĩ, dù Khánh quốc công phủ dễ can thiệp vào chuyện của Hầu phủ, nhưng nếu như chuyện động tĩnh quá lớn, dù sao Khánh quốc công phủ cũng muốn nghiêm túc tra, rửa sạch oan khuất của mẫu thân, đến lúc đó chỉ sợ trong phủ ai cũng thể tránh khỏi phải Hình bộ làm khách. Về phần người núp phía sau chuyện này, đúng là lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt, nhất định cũng thể trốn thoát." Tình Lam cười tiếp, thể nghi ngờ chuyện này là Lộ di nương làm, cũng tin Lộ di nương sợ.

      ☆ Chương 11: Chính nữ biến thành thứ nữ 1.

      Editor: Búnn.

      "Đại tiểu thư như vậy là sao, người mưu hại phu nhân bị xử trí, cho dù Khánh Quốc công phủ muốn truy cứu cũng có cách nào truy cứu được." Lộ di nương cười với Triệu Tình Lam. Cái gọi là chết vô đối chứng, chẳng lẽ còn có thể khiến Lưu ma ma chết sống lại đối chứng sao? Triệu Tình Lam cho rằng nàng ta như vậy bản thân sợ sao?

      Cũng vì Triệu Tĩnh Nguyên ở đây cho nên Lộ di nương mới dám chuyện biết sợ như vậy, dù là trước đó bị lão thái thái trách cứ Lộ di nương cũng quan tâm. Dù sao có chuyện gì xảy ra, chỉ cần bà ta làm nũng nhất định lão gia giúp đỡ bà ta, bản thân cần gì phải e ngại, dù lão thái thái thích bà ta, nhưng ngại lão gia nên phải chuyện gì cũng dễ dàng tha thứ cho bản thân sao?

      "Lộ di nương rất đúng, nhưng tới lúc đó, chỉ cần Khánh Quốc Công phủ , trong phủ chúng ta đánh chết người biết chuyện vì muốn che giấu hành vi phạm tội, phủ chúng ta cũng hết đường chối cãi. Dù sao người nọ cũng là do chúng ta tự tiện xử tử, cũng chưa từng đưa ra công đường ở Hình bộ. Nếu ầm ĩ đến đại đường Hình bộ, ai cũng biết hậu thuẫn của Khánh Quốc Công phủ vững chãi hơn Vạn An hầu phủ của chúng ta rất nhiều. Lộ di nương xem, đến lúc đó ai là người may?" Tình Lam nhìn Lộ di nương, lá gan của nữ nhân này lớn. Đến bây giờ mà vẫn có chút sợ hãi nào, ngược lại còn dám lên tiếng tranh cãi. Cũng nghĩ xem kết quả của bản thân là như thế nào?

      Lộ di nương thấy trong mắt Triệu Tình Lam thoáng vẻ miệt thị, bỗng cảm thấy, những điều vừa rồi là nha đầu kia với bản thân, dù sao chuyện này cũng là do bản thân sai sử, ngộ nhỡ đến lúc đó Khánh Quốc công phủ truy cứu tới e là bản thân thể thoát tội. Lưu ma ma chết, nhưng ai biết trước lúc bà ta chết có lưu lại cái gì có thể nắm đuôi của bản thân cho người trong nhà? Nếu có sơ xuất, cho dù lão gia sủng ái cũng thể cứu bản thân, còn cảm thấy bản thân tâm địa độc ác.

      "Tiện thiếp biết, Đại tiểu thư rất đúng." Lộ di nương nghiến răng nghiến lợi .

      "Tình Lam phải có lý." Chu thị gật đầu, thừa nhận cũng được, thừa nhận cũng thế, lúc trước kết thân với Khánh Quốc Công phủ chính là bản thân trèo cao, cho dù Nguyên Nhi thấy tình huống, mấy năm nay cũng là do Mộ Vân thiện lương rộng lượng, nếu chỉ bằng áp lực của Khánh Quốc Công phủ cũng đủ đè chết Vạn An hầu phủ rồi.

      Bây giờ xảy ra chuyện này, quả nhiên giống như lời Tình Lam , nếu ầm ĩ đến công đường, cùng là người nhà nhưng lại giải quyết ràng, nhất là Nguyên Nhi, chừng bị định tội sủng thiếp diệt thê, dung túng thiếp thất mưu hại chủ mẫu, nếu là như vậy e là cả đời này của Nguyên Nhi bị phá hủy hoàn toàn, làm mẫu thân nhất định để chuyện này xảy ra. Hơn nữa việc mà nha đầu Tinh Quang cũng là , bị xâm phạm cũng bị coi là đội nón xanh cho Nguyên Nhi.

      " sai, nhưng dù thất trinh, nhưng cũng khó có thể ràng, dù sao nữ nhân trong sạch, cũng còn xứng với nhi tử nữa." Triệu Tĩnh Nguyên luôn cảm thấy để Sầm Mộ Vân làm thê tử chính là vũ nhục.

      "Phụ thân, còn chuyện phụ thân quên nghĩ đến, cái gọi là thất xuất tam bất xuất (bảy điều có thể hưu, ba điều thể hưu), đến chuyện mẫu thân có phạm phải thất xuất hay , nhưng tam bất xuất mẫu thân có, vào thời điểm tổ phụ qua đời mẫu thân vào cửa, mẫu thân cũng vì lão nhân trong nhà mà thủ hiếu ba năm, tất nhiên có đạo lý hưu thê." Mặc dù Triệu Tĩnh Lam cảm thấy, có nam nhân như vậy còn bằng rời , nhưng dù sao suy nghĩ của mẫu thân lại giống mình, nếu bị hưu, mẫu thân có khả năng tiếp nhận được, vậy bảo thân liền giữ mẫu thân ở lại .

      "Việc này..." Triệu Tĩnh Nguyên cũng còn lời nào để , đúng là như thế. Chỉ là biết từ bao giờ nha đầu Triệu Tĩnh Lam lại có thể có đầu có đuôi như vậy rồi? Trong trí nhớ, nha đầu này là người trầm mặc ít , lấy đâu ra tài ăn như vậy được, chẳng lẽ bản thân luôn để ý đến nàng?

      Triệu Tĩnh Nguyên suy nghĩ lời Triệu Tình Lam , cảm thấy bản thân thể phản bác, coi như bản thân muốn thừa nhận, nhưng chính là . Dù có thích Sầm Mộ Vân bao nhiêu, hôm nay vẫn thể hưu, hơn nữa cả đời này cũng thể hưu.

      Lộ di nương nghĩ nếu phu nhân bị hưu bản thân bao giờ có ngày nổi danh, cho nên vội vàng : "Đại tiểu thư đúng, nhưng dù sao cũng còn trẻ, biết lời đồn đại lợi hại như thế nào, bây giờ phu nhân gặp phải tình huống này, cho dù tiếp tục làm phu nhân hầu phủ chỉ sợ cũng còn mặt mũi gặp người khác, dù thế nào hầu phủ cũng phải tiếp xúc với người bên ngoài, các vị phu nhân rảnh rồi có việc gì làm thích nhất là soi mói chuyện nhà người ta..."

      Triệu Tĩnh Nguyên ngẫm lại, cảm thấy Lộ di nương đúng, đến bản thân Sầm Mộ Vân có thể tiếp nhận được hay , bản thân hoàn toàn thừa nhận được chuyện này. Lúc đó triều đình thấy bản thân như thế nào?

      "Mẫu thân, nhi tử muốn nâng phân vị của Trà Trà, nâng lên làm bình thê, về sau chuyện trong phủ liền để cho nàng xử lý đo. Về phần Sầm Mộ Vân, mặc dù thể hưu, nhưng cũng thể cứ ở trong phủ như có chuyện gì phát sinh được, vẫn là giáng phân vị của nàng ta xuống, về sau liền làm thiếp thất của hầu phủ , cần ra ngoài gặp người khác nữa." Triệu Tĩnh Nguyên .

      Lộ di nương nghe xong lời này thầm vui mừng, ngờ bản thân còn chưa nhắc với lão gia lão gia nghĩ tới chuyện nâng phân vị của bản thân lên, mặc dù phải là thê tử thực , nhưng có thể làm bình thê tệ rồi, quan trọng nhất là về sau Sầm Mộ Vân là thiếp, thấy bản thân phải hành lễ, nghĩ đến điều này Lộ thị nhịn được vui sướng.

      Tương phản với vui sướng của Lộ thị, vẻ mặt của Chu thị và Triệu Tình Lam thể tin được nhìn Triệu Tĩnh Nguyên.

      Triệu Tình Lam nhịn được thầm suy nghĩ, làm sao phụ thân có dáng vẻ đạo mạo lại có thể ra những lời như vậy? Thê tử biến thành thiếp thất, thiếp thất biên thành thê tử, đảo lại toàn bộ. Suy nghĩ của Chu thị cũng gần giống với Triệu Tình Lam, nhưng Chu thị càng thể tiếp nhận chuyện này được, dù sao quá khứ của Lộ thị cũng là kẻ hèn, nếu làm phu nhân hầu phủ phải người khác chê cười bản thân giống như vậy sao?

      "Con hồ đồ, Nguyên Nhi, triều ta có quy định, thiếp con nạp từ bên ngoài vào, chính là tiện thiếp, cả đời đều như vậy, bình thiếp quý thiếp có thể nâng phân vị, nhưng chỉ có tiện thiếp tuyệt đối thể. Chẳng lẽ con muốn thử xem luật pháp có uy nghiêm hay sao?" Chu thị lạnh lùng . Dù nhi tử sủng thiếp đến hồ đồ làm sao bản thân bà có thể cho phép việc như vậy xảy ra? Nếu vì việc như vậy mà hủy danh vọng của hầu phủ làm sao bản thân còn mặt mũi gặp lão hầu gia dưới cửu tuyền?

      Triệu Tĩnh Nguyên quên mất, chính là như vậy, mặc dù Trà Trà tốt, nhưng cũng là thiếp bản thân lén nạp ở bên ngoài về. Có điều cái này cũng phải là chuyện còn cách giải quyết, bản thân có thể bảo Trà Trà ra khỏi phủ, sau đó lấy lễ cưới của bình thê quang minh chính đại cưới vào cửa là được.

      Nhìn đuôi lông mày của phụ thân vẻ vui sướng, Triệu Tình Lam cười, nhưng trong đáy mắt lại vô cùng lạnh lùng, kiếp trước phụ thân cũng đưa Lộ di nương ra ngoài, thay đổi tên họ rồi lại cười vào cửa, quang minh chính đại làm phu nhân hầu phủ.

      Bỗng nhiên lão thái quân nhớ tới cái gì, cho nên : "Nguyên Nhi đừng nghĩ nữa, nếu con đẩy Mộ Vân xuống làm thiếp có cách nào cho Khánh Quốc công phủ cái công đạo, con lại thăng tiện thiếp lên làm bình thê, làm sao có thể cho qua được?"

      Mộ Vân thể tiếp tục làm phu nhân hầu phủ, dù sao cũng tốt cho thể diện của hầu phủ, nhưng làm quý thiếp rồi ở lại phật đường cũng được.

      Làm sao Triệu Tĩnh Nguyên ý tứ của mẫu thân, những người ở đây đều hiểu, mặt Lộ di nương vẻ vui, còn Triệu Tình Lam càng thể tin được, nãi nãi lại có thể đồng ý với chủ ý của phụ thân.
      Last edited: 5/11/15
      honglak, thuytsanone2112 thích bài này.

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      cha cua nu chinh hinh nhu nao chi chua dau hu hay sao ay nhi

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      ☆, Chương 12: Chính nữ biến thành thứ nữ 2

      Triệu Tình Lam nghĩ tới tổ mẫu của nàng cùng phụ thân đạt được nhận thức chung, xem ra lần này mẫu thân nàng nguy hiểm, nàng cũng có năng lực giữ được địa vị của mẫu thân rồi, nhưng nàng cũng thể buông tha như vậy, có lẽ tạm thời cũng chỉ có thể uất ức mẫu thân.

      "Ý của mẫu thân là?" Mặc dù Triệu Tĩnh Nguyên biết mẫu thân đồng ý để Sầm Mộ Vân làm thiếp thất, dfienddn lieqiudoon nhưng đồng ý để Trà Trà làm thiếp thất, thế nhưng chuyện trong phủ muốn giao cho ai đây? Chẳng lẽ để cho Sầm Mộ Vân làm chủ? Nếu như vậy còn có ý nghĩa gì?

      " để cho Mộ Vân làm quý thiếp, sau đó tu hành ở trong phật đường, mặc dù như vậy là uất ức nàng, tuy nhiên đó cũng là biện pháp ở tốt nhất, cũng coi như bảo vệ nàng thôi." Chu thị cũng có chút bất đắc dĩ .

      Lúc này lòng dạ Triệu Tình Lam lạnh, vốn còn tưởng rằng nàng có thể theo nãi nãi, để cho bà giúp đỡ mẫu thân ruột của nàng, nhưng bây giờ xem ra, cuối cùng con trai của bà tương đối quan trọng, chỉ cần phụ thân ra, mặc kệ như thế nào nãi nãi cũng nghĩ biện pháp làm được thôi.

      Nhưng đến hôm nay, như vậy cũng chưa hẳn phải chuyện tốt, chuyện này truyền là chuyện tất nhiên, ai cũng có biện pháp thay đổi, nếu như mẫu thân đợi ở trong nhà, khỏi bị lời đồn đại đánh thẳng vào, Phật Đường, mặc dù kham khổ nhưng cũng coi như an bình.

      "Như vậy, Trà Trà ——" Triệu Tĩnh Nguyên thận trọng quan sát phản ứng của mẫu thân.

      "Chuyện này cũng đừng thương lượng, tuyệt đối thể. Tốt lắm, ta cũng mệt mỏi, các người đều tự giải tán thôi." Chu thị .

      "Mẫu thân, còn có chuyện, ai quản nhà này?" Dù thể phù chính, để Trà Trà quản gia cũng tốt, cũng coi như đề cao địa vị thực tế. Dù sao ai quản gia có thực quyền, coi như chỉ là thiếp thất cũng có người xem thường.

      "Tạm thời ta quản trước, mấy ngày nữa tìm ngày tốt nạp phòng thiếp thất nữa cho con, qua thời gian ngắn nữa tìm nữ nhi nhà khá giả, cưới thêm phòng cho con là được." Sao Chu thị có thể hiểu ý tứ của con trai mình, nhưng mặc kệ như thế nào, muốn bà đồng ý cho kỹ nữ làm chủ nhà này, bất kể như thế nào bà cũng thể đồng ý.

      Mặc dù Triệu Tĩnh Nguyên có chút vui khi mẫu thân để Lộ thị làm gia chủ, nhưng nghe được mẫu thân đồng ý nạp thiếp cưới vợ cho mình, trong lòng vẫn rất vui vẻ, Triệu Tình Lam nhìn mặt cha mình ra vẻ tươi cười, trong lòng rất khinh bỉ phụ thân, nghĩ đến, phụ thân là người như vậy, lúc trước vẫn nhu tình mật ý với Lộ di nương, giống như cái gì, lúc này thời gian mới bao lâu, nghe đến có người mới muốn vào cửa, liền thay đổi thành như vậy rồi.

      Lời này đối với Lộ di nương mà , có thể phải chuyện gì đáng để cao hứng rồi, dù sao địa vị của bà chỉ là thiếp thất dưới cùng trong phủ, nếu như Chu thị nạp thiếp cho lão gia, đó chính là quý thiếp, địa vị cao hơn chính mình nhiều, hơn nữa còn được quản gia, bà còn có thể có địa vị gì? Huống chi sau này còn muốn lấy vợ, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn như vậy hai người nữ nhân trẻ tuổi hơn bà, hơn nữa địa vị cũng cao hơn, cuộc sống sau này của bà phải làm sao? Sớm biết kết cục như vậy, bà cũng tìm cách diệt trừ Sầm Mộ Vân rồi, dù sao chỉ có Sầm Mộ Vân được sủng dễ đối phó hơn nhiều. Vào lúc này người còn chưa tới mà lão gia cũng vui vẻ ra mặt rồi, xem ra rất vui vẻ đối với chuyện người mới muốn tới, nếu quả như vào cửa, bà còn có thể có địa vị gì? Chẳng phải là muốn bị tiểu nha đầu trẻ tuổi ức hiếp?

      Vào lúc này trong lòng Lộ di nương rất hối hận, nhưng bây giờ mặc kệ thế nào đều là làm việc mất công rồi, nếu lão thái thái rồi, tất nhiên chuyện này phải làm như vậy.

      Triệu Tình Lam lạnh lùng cười liếc mắt nhìn Lộ di nương, những năm qua nữ nhân này hoàn toàn độc chiếm cha của nàng, hôm nay nhìn khuôn mặt bà ta vặn vẹo, nên biết địa vị của mình tràn ngập nguy cơ rồi, cho dù có năm nam nữ có thể như thế nào? Dù hầu ở bên cạnh phụ thân vài chục năm có thể như thế nào? Cuối cùng nam nhân vẫn có mới nới cũ, mỹ nhân xinh đẹp nữa, nhìn vài chục năm cũng mệt mỏi, tươi mới nữa.

      Có mẫu thân chỉ bảo, Triệu Tĩnh Nguyên tự nhiên cảm thấy hài lòng liền ngay, thuận tiện cũng mang theo mỹ nhân tuổi xế chiều là Lộ di nương, dù sao người mới còn chưa tới, nữ nhân này vẫn là người đầu quả tim ông ta.

      Nhìn cục diện này, Triệu Tình Lam cũng đứng dậy muốn , tuy nhiên lại bị Chu thị gọi ở lại. dieendaanleequuydonn Chu thị nhìn Triệu Tình Lam thế nào vui vẻ chút rồi : "Tình Lam, ta biết con hài lòng đối với cách xử trí của nãi nãi, nhưng con cũng thấy đấy, nếu như ta đồng ý hạ địa vị của mẫu thân con, tất phải đồng ý với phụ thân con để Lộ di nương làm bình thê và quản gia, nếu như vậy, con suy nghĩ chút, mẫu thân con có thể sống như thế nào?"

      "Dạ, nãi nãi, Tình Lam biết, nãi nãi cũng có khổ tâm bất đắc dĩ của mình." Mặc dù Tình Lam trong lòng vui, nhưng cũng biết, đây phải là thời điểm nàng tức giận, mẫu thân hoàn toàn thất thế, nàng muốn sống yên ở trong nhà này nữa, muốn bảo vệ mẫu thân, tất phải dựa vào Chu thị mới phải.

      "Con có thể hiểu là tốt nhất, chỉ là đứa bé, kể từ đó chỉ uất ức con." Chu thị nhìn là có chút bỏ được.

      Từ khi ra đời đứa này chính là dòng chính nữ, tại đột nhiên thay đổi thành thứ nữ, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn sợ là tiếp nhận được chuyện này, nhưng mặc kệ dù thế nào khó khăn, nếu nàng vẫn còn muốn sống nữa, đây chính là bi kịch sinh ở danh gia vọng tộc, con đường sau này chỉ càng thêm khó , rất nhiều chuyện, trình độ khó khăn phải nàng có thể nghĩ tới, hơn nữa cũng chỉ có thể dựa vào chính nàng đến điều chỉnh mới phải.

      Nghe lời của tổ mẫu, lúc này Triệu Tình Lam mới nghĩ đến, sau này nàng và ba nữ nhi của Lộ di nương có gì khác biệt, sau này nàng cũng chính là thứ nữ rồi, thế nhưng có quan hệ gì đâu, đời trước nàng cũng là thứ nữ, nên chịu những gì nàng cũng sớm bị qua rồi, thế nhưng đời này, nàng cũng thể tiếp nhận số mạng giống vậy nữa, muốn thay đổi số mạng chỉ có thể dựa vào chính mình.

      "Dạ, nãi nãi, Tình Lam biết, về sau Tình Lam cũng chú ý mỗi tiếng cử động của mình, cho người ta lên án." Vừa chuyện, Tình Lam chỉ rơi xuống vài giọt hạt châu vàng, Chu thị vội ôm Triệu Tình Lam vào lòng.

      "Đứa bé, nãi nãi biết con uất ức, nhưng con hãy yên tâm , mặc kệ thế nào, nãi nãi cũng ở đây, tuyệt đối thể để cho con chịu uất ức, mặc kệ là ai quản gia, dfienddn lieqiudoon con cũng thiếu chút so với trước kia. Ăn mặc dùng, nữ nhi của Lộ thị tuyệt đối cũng thể so sánh được, bao gồm đồ cưới trong tương lai, nãi nãi cũng chuẩn bị tốt cho con." đến chuyện này, hai bà cháu đồng thời nghĩ tới chuyện Dục Thân Vương Phủ có thể từ hôn hay ?

      Chỉ là suy nghĩ của hai người cũng hoàn toàn khác biệt, Chu thị e sợ sau chuyện này, Dục Thân Vương Phủ tới từ hôn, dù sao thứ nữ có tư cách gả vào vương phủ làm chính thê. Mà tại Triệu Tình Lam chỉ sợ, người của Dục Thân Vương Phủ đến từ hôn.

      ☆ Chương 13: Tranh giành đồ cưới 1.

      Editor: Búnn.

      Thời điểm Triệu Tinh Lam trở lại Hành Hương viện của Sầm Mộ Vân, vì trước đó bà được đại phu xem qua, được uống giải dược, nên tỉnh lại. Từ miệng tiểu nha đầu cũng biết hôm nay xảy ra chuyện gì, yên lặng rơi lệ. Mắt thấy nữ nhi tới, vội vàng lấy khăn, lau khô nước mắt, chuyện với nữ nhi, nhưng lúc nhìn về nữ nhi, ánh mắt của bà cũng mang vẻ rụt rè, sợ rằng nữ nhi cũng cho là bản thân hèn mọn.

      Triệu Tình Lam thấy mẫu thân như vậy, trong lòng cũng cảm thấy khổ sở, nhưng cảm thấy hẳn là lúc này trong lòng mẫu thân cũng cảm thấy vô cùng khổ sở, cho nên vội vàng tiến lên phía trước, ngồi ở mép giường an ủi mẫu thân.

      "Lam Nhi, mẫu thân..."

      "Nương, Lam Nhi biết trong lòng nương uất ức, chỉ là đời này có rất nhiều điều như ý, nhưng nương cũng cần gây khó dễ cho bản thân như vậy. Nương đừng khóc, bằng thử vượt qua, chưa biết chừng lại tốt." Nhìn vẻ mặt tái nhợt của mẫu thân, trong lòng Triệu Tình Lam lại thêm vài phần hận ý, là bản thân xem Lộ thị, bằng làm sao hôm nay bà ta có thể thương tổn lông tóc như vậy được. Có điều người như vậy vẫn còn muốn tạo nghiệt, bản thân lại chờ là được, việc bây giờ là phải an ủi mẫu thân trước.

      "Bây giờ Lam Nhi thể gọi nương là nương nữa, ta cũng thể gọi con là Lam Nhi nữa, sau này vẫn nên gọi là tiểu thư, di nương thôi." Thời điểm ra những lời này, trái tim Sầm Mộ Vân giống như bị dao đâm, vỡ thành từng mảnh vụn.

      Nhưng thân phận bây giờ khác, vừa rồi có người cho mình biết, về sau mình còn là chủ mẫu nữa, chỉ còn là thiếp thất, quyền đương gia cũng phải giao ra. Ngay cả nữ nhi bản thân hoài thai mười tháng, gọi bản thân là mẫu thân mười mấy năm, bây giờ cũng chỉ có thể gọi là di nương.

      "Nương, nương đừng như vậy. Lúc còn hai người chúng ta gọi như thế nào gọi, chỉ cần lúc ở bên ngoài làm dáng là được." Mặc dù đành lòng, nhưng đây là quy củ, là chuyện ai có thể thay đổi.

      Có điều, sau này mẫu thân phải ở lâu dài trong phật đường, có cơ hội gặp người ngoài, có lẽ như vậy giống như Chu thị , đối với mẫu thân mà cũng là chuyện tốt, tâm tư mẫu thân nhạy cảm, chỉ sợ là nghe được mấy lời đồn nhảm bên ngoài, mặc dù ở phật đường có kham khổ, nhưng suy cho cùng tâm lại có thể yên tĩnh chút.

      "Là ta liên lụy đến con và ca ca con, nếu có mẫu thân như ta, các con bị biến thành thứ xuất. bằng để ta chết còn hơn." Lúc này Sầm Mộ Vân lại cảm thấy vô cùng hối hận, nếu trước lúc bản thân nhận được tin tức này liền tự sát có thể thay đổi toàn bộ, huynh muội Lam Nhi và Thanh Phong bị lưu lạc đến mức này.

      "Nương, nương nên như vậy, nếu nương làm như vậy, làm sao Lam Nhi và ca ca có thể sống tốt được? Đứa có mẫu thân, dù là con vợ cả sao? Sống còn bằng chết nữa." Triệu Tình Lam ngờ mẫu thân lại có suy nghĩ như vậy, cho nên vội ngăn lại: "Hơn nữa, cuộc sống còn dài, tương lai có kết quả như thế nào, ai trong chúng ta có thể biết trước được, chừng vẫn còn cơ hội thay đổi."

      Nếu mẫu thân nhất định phải làm chủ mẫu Triệu gia, dù khó khăn thế nào mình cũng phải lấy lại cho mẫu thân, đây vốn là vị trí của mẫu thân, tuyệt đối thể để người khác lấy , có điều nếu mẫu thân nghĩ thông suốt, bản thân cũng có biện pháp để mẫu thân bắt đầu cuộc sống mới, từ đây thoát ly khỏi bể khổ, nhưng đó cũng phải là việc trước mắt cần làm.

      Nghe nữ nhi vậy, trong lòng Sầm Mộ Vân ngoài khổ sổ còn trăm mối cảm xúc ngổn ngang khác, trong đêm đứa này trưởng thành, còn có thể có suy nghĩ như vậy, cũng biết là chuyện tốt hay xấu, nghĩ đến trong lòng bà cũng sớm hiểu , chuyện của mình nhất định có liên lụy đến con, nhưng mẫu thân vô năng như bà lại làm được gì cho con, lại chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.

      "Lam Nhi, có chuyện này quan trọng hơn, ta nghĩ, lâu nhất cũng ngày mai, mẫu thân chuyển ra khỏi nơi này, về sau toàn bộ nơi này còn là của ta nữa, những cái khác cũng thế, nhưng đồ cưới ta mang từ Khánh Quốc công phủ tới, thể duyên cớ bị người ta cướp mất, hôm nay ta giao cho con. Đến đêm, con tìm vài người chuyển qua chỗ con ." Mặc dù Sầm Mộ Vân yếu đuối, nhưng xuất thân cao, rất nhiều chuyện vừa động nghĩ tới, cho nên với nữ nhi.

      "Vâng, nương. Có điều chúng ta muốn chuyển này nọ cũng nên chuyển ban đêm, như vậy dễ bị người khác là nuốt của, như vậy lại tốt, chúng ta nên làm ban ngày, quang minh chính đại mà chuyển , dầu gì cũng là đồ của mình, tại sao phải e ngại người khác?" Làm sao Triệu Tình Lam , kiếp trước, đến phút cuối cùng, đồ cưới của mẫu thân lại tiện nghi cho Lộ di nương cùng đứa của bà ta, để tùy ý bọn họ tiêu xài, kiếp này bản thân tuyệt đối để chuyện như vậy tái diễn, mẫu thân, bản thân nhất định phải bảo vệ tốt, tới lúc đó, ca ca thú thê, mình xuất giá mới chịu uất ức. đời này, có ai đáng tin, suy cho cùng cũng phải dựa vào bản thân.

      Sầm Mộ Vân ngẫm lại thấy nữ nhi cũng đúng, đồ của mình, sợ gì người khác thấy. Cho nên bảo Tinh Quang lấy mấy hộp nhất của bản thân vào.

      "Trong chiếc hộp này là năm vạn hai ngân phiếu, cùng ít khế ước mua nhà, khế đất. Lúc trước vào thời điểm ta xuất giá, ngoại tổ mẫu cùng ngoại tổ phụ của con cho ta mười hai cửa hàng cùng ba tòa nhà, tổn cộng là mười lăm khế ước nhà đều ở trong này, vì có thời gian, ta thể dẫn con nhìn lượt, có điều trong đây cũng có địa chỉ cụ thể, cũng rất dễ tìm. Nếu con có thể ra ngoài tự mình xem, nếu thể liền nghĩ biện pháp đến nhà ngoại tổ phụ, tìm nhị cữu cữu của con, cữu ấy giúp con."

      "Vâng, mẫu thân, nữ nhi nhớ rồi." tại ca ca học ở ngoài, có ở trong phủ, người mà mẫu thân có thể phó thác cũng chỉ có mình mình thôi. Nếu hay là mình viết thư bảo ca ca mình quay về. Có ca ca bên cạnh, suy cho cùng trong lòng mẫu thân cũng tốt hơn chút rồi.

      "Về sau những thứ này con với ca ca con chia ra, mặc dù nhiều, nhưng sau này nhỡ Triệu gia có bạc đãi hai đứa, hai đứa cũng có trợ cấp, đến mức có cái duy trì." Bị bản thân liên lụy, e là cuộc sống sau này của hai đứa được dễ chịu, huống chi, tính tình của hai đứa cũng gần giống bản thân, tuy quá yếu đuối, nhưng ở cái nơi ăn thịt nhả xương này, làm sao có thể chịu thiệt chứ: "Còn nữa, lúc ta xuất giá, có 68 rương đồ cưới, bây giờ vẫn còn phần lớn, ta đều khóa ở trong tiểu khố phòng ở trong sân, bên trong có các loại châu báu, đồ trang sức, đồ cổ, tranh chữ. Mặc dù phải là hạng nhất, nhưng cũng đáng giá, con lập tức cho người chuyển qua . Chậm e là kịp."

      Bây giờ bản thân bị người khác hãm hại thành như vậy, mấy thứ của mình cũng thể để người khác lấy , nếu mình thể an tâm. Những thứ này đều có liên quan gì đến Triệu gia, toàn bộ đều là của mẫu thân ở Khánh Quốc công phủ.

      "Nếu chuyển chúng ta làm sớm, đồ nhiều, nửa khắc cũng thể mang hết. Tinh Quang, Thúy Vũ, hai em tìm vài người đến đây chuyển đồ." Sắp xếp của mẫu thân quả nhiên là rất tốt, chỉ là mẫu thân thiện tâm, cộng thêm quả quyết, nên mới có kết cục hôm nay. Phụ thân là người có mắt tròng, mẫu thân đường đường xuất thân từ Quý tộc, nữ tử phong trần như Lộ di nương, dù có làm cách nào cũng thể với tới. Đợi đến lúc ông ta biết nữ nhân mình che chở sủng ái mười mấy năm là người lòng dạ rắn rết như thế nào, nhất định ông ta hối hận.

      Tinh Quang và Thúy Vũ là tâm phúc của mẫu tử Triệu Tình Lam, đương nhiên là tận lực vì chủ tử, nhưng cũng có số người thấy cảnh ngộ bây giờ của mẫu tử Triệu Tình Lam, cảm thấy bọn họ khó xoay người, nên có chút chậm trễ. Triệu Tình Lam cũng gì, chỉ là lạnh lùng nhìn mọi thứ. Mấy người kiến thức hạn hẹp kia, e là muốn vội vàng nịnh bợ Lộ di nương, nhưng bọn họ lại biết, Lộ di nương cũng chỉ là châu chấu sau thu, chỉ sợ ngày chết cũng còn xa lắm đâu.

      lâu sau cửa khố phòng được mở ra, Sầm Mộ Vân và Triệu Tình Lam chỉ huy người chuyển đồ, kết quả vừa quay sang thấy Lộ di nương lả lướt lượn lờ tới, bên cạnh còn dẫn theo hai nữ nhi của bà ta, Triệu Tình Yên cùng Triệu Tình Nhiên. Nhìn thấy Triệu Tình Yên, trong lòng Triệu Tình Lam cảm thấy hận vô cùng, kiếp trước, là nữ nhân này hại chết bản thân, kiếp này bản thân nhất định phải báo thù.

      "Ôi, ta muốn vốn tới đưa tỷ tỷ phật đường, lại ngờ gặp được mẫu tử các ngươi lén chuyển đồ, những đồ này hẳn là được giấu diếm trong mấy năm này ở nhà này, bây giờ thất thế, tỷ tỷ phải giao ra nên cam lòng, cho nên dứt khoát đưa cho đại tiểu thư trước. À! Ta sai rồi, bây giờ còn là đại tiểu thư nữa, chỉ có thể gọi là nhị tiểu thư thôi." Lộ thị vui sướng khi người gặp họa , nhưng mắt lại dính chặt lên mấy hạ nhân nâng thùng, nhìn họ chằm chằm. Mấy cái hòm này đều rất nặng, e là bên trong đều là thứ tốt.

      Vừa rồi bà ta còn ở trong viện của mình hờn dỗi, kết quả lại có người đến bẩm báo bản thân, là Hành Hương viên có động tĩnh, cho nên bà ta mới vội vội vàng vàng tới đây. mặt xem bọn họ làm gì sau lưng bản thân, mặt khác là để diễu võ dương oai, rốt cuộc nữ nhân này cũng là di nương giống mình, mặc dù hối hận, thể trị tận gốc, còn khiến bản thân trộm gà được còn mất nắm gạo, có điều nhìn bà ta nghèo túng, trong lòng cũng thống khoái, còn có thể diễu võ dương oai phen, coi như là phát tiết toàn bộ những điều bản thân vừa lòng trong nhiều năm qua.

      Chỉ là, nhiều đồ tốt như vậy, sao có thể để mình Triệu Tình Lam có được? Dù sao nữ nhi của mình cũng nên có phần, bây giờ bà ta còn là phu nhân nữa. Dựa vào cái gì mà cho đồ tốt cho nữ nhi của bà ta? Dù thế nào bản thân cũng phải tranh phần cho nữ nhi mới được.

      Mẫu tử Triệu Tình Lam cũng để ý tới Lộ di nương, mặc kệ bà ta ở đó lải nhải mình. Cũng sớm đoán được, Lộ di nương là người như vậy, bây giờ thấy mẫu thân bị chỉnh, tự nhiên muốn đến diễu võ dương oai, cũng phải chuyện gì lớn, bây giờ nhìn thoáng qua, thấy bà ta có hứng thú với đồ của mẫu thân, nhưng những thứ này, làm sao có thể cho bà ta?

      Nhìn thấy mẫu tử Triệu Tình Lam vẫn chuyên tâm chuyển đồ, thèm để ý đến mình, Lộ di nương lại có chút nhụt chí, có điều trong giây lát lại tràn ngập ý chí chiến đấu, bọn họ cho rằng chuyện là có thể ngăn cản bản thân hôm nay lấy mấy thứ này sao? dễ vậy đâu.
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      thuyt, sanone2112Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :