1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thứ nữ thành thê - Tây Song Vũ (38/182) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Editor: tử đinh hương

      ☆, Chương 2: Thông suốt huyền cơ

      Ban đầu lúc Tinh Quang cùng đường được mẫu thân Mộ Vân của Triệu Tình Lam cứu, thời gian theo mẫu thân của nàng cũng hơn mấy năm, bởi vì thông minh lại đọc qua thi thư, cho nên rất được mẫu thân thích, những năm này chính là người đắc lực nhất trước mặt mẫu thân.

      Cho nên Tinh Quang hết sức trung thành và tận tâm đối với mẫu thân, vậy nên khi mẫu thân gặp phải xui xẻo vẫn còn canh chừng, xa rời. Triệu Tình Lam có đầy đủ lý do tin tưởng chỉ có người trước mắt lừa gạt mình, có thể khiến cho mình tin tưởng.

      "Tinh Quang, thời gian dài như vậy, cũng cám ơn ngươi có thể luôn hầu ở bên người mẫu thân của ta, nếu như có ngươi ở đây, ta tin tưởng vào lúc này mẫu thân của ta còn thê thảm hơn so với bây giờ rồi. Chỉ làm khó cho ngươi." Lúc vừa mới tới, Triệu Tình Lam cũng xem , trừ Tinh Quang trong viện có bất kỳ ai, có lẽ sớm tìm người chủ tử mới để nương nhờ rồi.

      Triệu Tình Lam coi như người sống lâu hơn mấy năm, hơn nữa thời gian nhiều năm như vậy cũng trải qua ít chuyện, cho nên tại phải hiểu biết hơn lúc trước rất nhiều, có đôi khi, chỉ dựa vào lực lượng của mình cũng thể làm xong cái gì, dù là người hầu cũng thể khinh thường, bây giờ nàng muốn làm chính là lôi kéo người. Cho nên nàng chỉ nắm tay Tinh Quang, vô cùng cung kính .

      Chỉ câu ngắn ngủi này, Tinh Quang cảm thấy mình bỏ ra là đáng giá rồi. Tinh Quang sinh ra vốn có lỗi, chỉ là gặp nạn mới có thể luân lạc tới mức làm nô tỳ, hơn nữa mấy năm này ở Triệu gia cũng gặp qua ít chuyện, cho nên cũng thèm khát thứ khác, nhưng duy chỉ có lòng người là hết sức để ý, vì vậy mấy câu đó của Triệu Tình Lam coi như là ấm lòng người rồi.

      "Tiểu thư, đây vốn là chuyện thuộc bổn phận của nô tỳ, người như vậy làm giảm thọ nô tỳ."

      "Bình thường người trong viện nhốn nha nhốn nháo, nhưng ngươi xem chút, hôm nay nơi này còn có mấy người? Sợ là sớm tự bay khỏi rồi." Triệu Tình Lam nhìn viện trống trải, chỉ là khó nén mất mác .

      Lần này chính Tinh Quang cũng biết nên cái gì, cho nên chỉ cúi đầu .

      Cuối cùng vẫn là Triệu Tình Lam phá vỡ trầm mặc trước, chỉ hỏi: "Tinh Quang, ta có chuyện này muốn hỏi ngươi...ngươi phải trả lời cẩn thận cho ta. Tại sao lúc này mẫu thân ta còn chưa dậy, ngươi biết nguyên nhân sao?"

      Vào lúc này Triệu Tình Lam cũng quan sát cẩn thận rồi, mẫu thân của nàng tuyệt đối phải vô duyên vô cớ bị như vậy, nếu như nàng có nghĩ sai, đây là mẫu thân bị người hạ thuốc.

      Ở kiếp trước, Triệu Tình Yên rồi, chuyện của mẫu thân nàng do tay Lộ di nương bày kế, đây tuyệt đối phải giả, mẫu thân như bây giờ, tuyệt đối là bị người khác chơi đểu rồi. Phải , nếu hôm nay nàng tìm ra được nguyên nhân, chỉ sợ mẫu thân khẳng định chết.

      "Ta? biết." Tinh Quang nhìn tiểu thư nhà mình, hiểu vì sao tiểu thư đột nhiên như vậy, chẳng lẽ tiểu thư phát cái gì?

      "Hôm nay mẫu thân ăn cái gì sao?" Mặc dù Lộ di nương này có chút thủ đoạn, nhưng tuyệt đối phải là người rất thông minh, cho nên nàng ta nghĩ tới chính là bỏ thuốc, cái này trực tiếp nhất rồi, hơn nữa khi tội danh của mẫu thân được định đoạt, dưới lửa giận lẫn lộn, cũng tuyệt đối có ai muốn tra xét xem mẫu thân bị hạ dược hay bị gì, nếu như phải Triệu Tình Yên lỡ miệng, mình cũng thể nghĩ như vậy.

      "Ăn, lúc ấy Tử Nguyệt bưng chén chè hạt sen ngân nhĩ, phu nhân dùng. Sau đó ta có việc bận liền ra ngoài, cũng còn phục vụ ở bên cạnh phu nhân, sau nữa lại nghe được phu nhân bên này xảy ra chuyện ta mới chạy tới." Tinh Quang vội vàng tất cả chuyện mình biết cho Triệu Tình Lam.

      "Nhưng mà ra cũng kỳ quái, xưa nay ta chỉ hầu hạ phu nhân, hôm nay bỗng nhiên có người truyền lời lão thái thái muốn ăn thiên tầng tô do nô tỳ làm, nô tỳ còn tò mò nữa, vào lúc này nghĩ đến là có người cố ý rồi." Tinh Quang vốn là người cực kỳ thông minh, vào lúc này tự nhiên cũng nghĩ thông rất nhiều chuyện, nếu như vậy, như vậy là Tử Nguyệt có vấn đề.

      "Nếu như thế, các ngươi phải giúp ta, nếu mạng của mẫu thân còn. Mà bên cạnh ta cũng có ai có thể giúp được ta." Nghĩ tới đây, Triệu Tình Lam hơi hối hận, sớm biết hôm nay muốn dùng người, mình nên lôi kéo số người ở bên cạnh mình mới phải, cũng đến mức như thế này.

      "Tiểu thư, có chuyện gì, chúng ta còn có thể tìm mấy người giúp cho người, người cần phải sợ, trước hết chúng ta nghĩ biện pháp cứu phu nhân quan trọng hơn." Tinh Quang vội .

      Mấy năm làm đại nha hoàn, ngược lại cũng có chút giao thiệp ở trong phủ này, giờ tiểu thư thông tuệ, nghĩ tới chuyện này, mình cũng nên giúp tiểu thư chút, cũng coi như báo đáp phu nhân.

      "Đúng vậy, tiểu thư, người cũng đừng gấp, nô tỳ và Tinh Quang tỷ tỷ làm theo an bài của người, có lẽ có thể cứu phu nhân." Thúy Vũ cũng bận rộn an ủi tiểu thư nhà mình.

      "Ừ, hy vọng có thể cứu mẫu thân, nếu về sau sợ là mấy người chúng ta sống tốt, ngay cả đại ca cũng thể sống tốt nữa." Triệu Tình Lam ưu sầu lo lắng .

      Sở dĩ Lộ di nương gấp gáp muốn trừ mẫu thân như vậy, cũng chỉ vì để cho nhi tử của mình được gia sản to lớn của Triệu gia. Cho nên so sánh với nàng đại ca càng thêm nguy hiểm, thời điểm đời trước, đến cuối cùng phải đại ca cũng bị phụ thân đuổi khỏi Triệu gia sao? Nếu như đến thời gian nguy hiểm, nàng cũng có thể chuyện này với Hoa đại ca chút, vào lúc này hẳn là đại ca căm tức mẫu thân của mình, nhưng chờ thêm chút là có thể nghĩ thông tốt rồi.

      "Ta về viện của ta trước, các ngươi nhanh thôi. Trong viện này còn người có có thể tin được ? Nếu có an bài người chăm sóc mẫu thân." Vì để cho tin tức lộ ra, Triệu Tình Lam cảm thấy mình nên rời sớm tốt hơn.

      "Tiểu thư yên tâm , giao chuyện này cho nô tỳ." Tinh Quang vội vàng gật đầu : "Tiểu thư, người và Thúy Vũ rời trước là tốt rồi."

      Tinh Quang là người chững chạc, Triệu Tình Lam sớm biết chuyện này, cho nên vào lúc này cũng có gì yên lòng, chỉ mang theo Thúy Vũ khỏi.

      Triệu Tình Lam trở lại Vân Tụ Thủy Tạ của mình, chỉ ngồi lẳng lặng ở ghế suy nghĩ xử lý chuyện này như thế nào mới có thể tốt nhất, khiến danh dự của mẫu thân bị tổn thất nhất. Dù sao mẫu thân và người đàn ông kia bị người ta bắt gặp quần áo chỉnh tề cùng nhau ở giường, dù là bị người bỏ thuốc, nhưng trong sạch cũng phá hủy. chiêu này của Lộ di nương quá độc ác, nhưng tốt nhất bà ta nên cầu nguyện bị nàng bắt được điểm, bằng cũng đừng trách nàng còn hung ác hơn bà ta gấp trăm lần nghìn lần.

      "Tiểu thư, Tử Nguyệt tỷ tỷ tới." Triệu Tình Lam suy nghĩ, liền nghe được thanh Thúy Vũ truyền tới.

      " biết tiểu thư tìm Tử Nguyệt có chuyện gì?" Tử Nguyệt có chút run sợ trong lòng đứng ở trước mặt của Triệu Tình Lam hỏi.

      Trong ngày thường tiểu thư này mấy khi tìm mình tới, hơn nữa, mình hầu hạ phu nhân, qua lại với tiểu thư bên này cũng tính nhiều, thế nhưng trong lúc mấu chốt, sao tiểu thư lại đột nhiên kêu mình tới? Chẳng lẽ tiểu thư phát ra cái gì?

      Tử Nguyệt thận trọng nhìn Triệu Tình Lam chút, lại cảm thấy giống, cho dù tiểu thư thông tuệ, nhưng chẳng qua cũng là tiểu nương mới mười mấy tuổi, sao có thể nghĩ nhiều như vậy, chắc là tự mình suy nghĩ nhiều rồi.

      "Tử Nguyệt, hôm nay xảy ra chuyện, nghĩ tới còn được gặp lại mẫu thân của ta nữa, trong lòng ta khó chịu, cho nên muốn mấy câu với ngươi. Dù sao ngươi cũng phục vụ mẫu thân ta, thấy ngươi, coi như cũng giống thấy mẫu thân ta." Triệu Tình Lam cố ý làm ra dáng vẻ đau lòng muốn chết lại nơi nương tựa hết sức đáng thương.

      Tử Nguyệt ngờ tiểu thư tới tìm mình lại là lời như vậy, nhất thời cũng biết nên trả lời như thế nào, cho nên chỉ có thể : "Tiểu thư như thế, Tử Nguyệt sợ hãi!"
      Last edited: 16/10/15
      sanone2112, Tôm Thỏthuyt thích bài này.

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      chuong moi tiep nha ban

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      ☆ Chương 3: Tử Nguyệt cung khai.

      Editor: Búnn.

      Tử Nguyệt nhìn biểu như vậy của Triệu Tình Lam bất an trong lòng giảm chút, dù thế nào tiểu thư cũng chỉ là đứa trẻ thôi, lúc này trong lòng có chút lo lắng cũng là chuyện bình thường. Mặc dù bản thân làm chuyện thực có lỗi với phu nhân, nhưng là người vì mình trời tru đất diệt, hành động của bản thân cũng hoàn toàn là lỗi. Có trách cũng chỉ trách bản thân phu nhân nhân từ phúc hậu, cho nên mới phải là đối thủ của di nương, nếu bản thân phu nhân có thể đấu được với Lộ di nương chắc chắn đến mức có kết cục như ngày hôm nay.

      Triệu Tình Lam đối mặt xem diễn trò của Tử Nguyệt, nhưng cũng quên quan sát nàng ta.

      "Tử Nguyệt, ngươi xem ta nên làm gì bây giờ? Ngươi cũng là người theo mẫu thân của ta vài năm, ngươi dạy ta chút có được ?"

      "Tiểu thư muốn Tử Nguyệt dạy gì? Tử Nguyệt cũng chỉ là hạ nhân mà thôi, làm sao có thể dạy tiểu thư được." Tử Nguyệt vội vàng cười xòa .

      Hôm nay còn là tiểu thư, nhưng chỉ sợ ngày mai còn đãi ngộ như vậy, chuyện của phu nhân nhất định liên lụy đến Đại thiếu gia và tiểu thư. đáng tiếc cho nữ tử thiện lương thông tuệ này rồi. Có điều vì để bản thân có thể có tương lai tốt, nàng ta cũng chỉ có thể làm như vậy thôi. Lúc này Tử Nguyệt nghĩ đến con đường phía trước của bản thân phong quang vô hạn, bản thân cũng còn là tiểu nha đầu như bây giờ nữa, nghĩ đến chuyện leo lên giường của chủ tử làm di nương. Nàng ta tuyệt đối nghĩ đến chuyện chi bằng tự chuộc thân, sau đó mang chút bạc gả cho gia đình khá giả, hợp tình hợp lý làm thê của người khác, dù sao cũng tốt hơn làm thiếp gấp trăm ngàn lần.

      "Ngươi dạy cho ta xem làm cách nào để kê đơn cho người khác?" Nhìn Thúy Vũ bưng chậu than lửa vào, rồi lại thuận tay đóng cửa lại, sắc mặt Triệu Tình Lam biến thành lạnh lùng, .

      Tử Nguyệt chỉ nghĩ đến chuyện của mình nên để ý xung quanh, tự nhiên cũng phát bản thân bị bao vây ở giữa phòng, chỉ vì nghe được câu này của Triệu Tình Lam nên mới đột nhiên ngẩng đầu lên. Vừa ngẩng lên thấy Thúy Vũ còn mang theo hai nha đầu cùng hai bà tử đứng ở cửa cười lạnh nhìn bản thân.

      "Tiểu thư, người đây là muốn làm gì?" Mặc dù Tử Nguyệt sớm chuẩn bị xong muôn vàn lý do thoái thác, nhưng lúc nhìn thấy trận thế như thế này cũng có chút sợ hãi. Tại sao vẻ mặt lạnh lùng lúc này của tiểu thư lại đáng sợ như thế?

      Đây là tiểu thư luôn dịu dàng mà bản thân từng biết sao? Vì sao nàng lại nhìn bản thân như vậy? Chẳng lẽ tiểu thư biết cái gì rồi? Hẳn là thể, chuyện này có người khác biết mà.

      "Ngươi quỳ xuống, ta cho ngươi biết ta muốn làm cái gì." Triệu Tinh Lam lạnh lẽo .

      Hai đầu gối Tử Nguyệt mềm nhũn, quỳ phịch xuống. Nhưng Tử Nguyện làm như vậy lại khiến nàng cảm thấy yên tâm, vì nàng ta phải là người xương cứng, Lộ di nương tìm người như vậy làm chuyện này hiển nhiên là có chút thất bại.

      "Ngươi dạy cho ta xem, làm thế nào mới có thể kê đơn cho người khác, nếu sai chỉ là chút thôi ngươi cẩn thận da của mình, lửa trong chậu than này có mắt đâu, ngộ nhỡ đốt tới chỗ ngươi cũng đừng trách ta độc ác." Triệu Tình Lam vừa vừa liếc chậu than Thúy Vũ vừa mới bê vào.

      Tử Nguyệt tự nhiên cũng nhìn theo ánh mắt của Triệu Tình Lam qua bên này, than trong chậu cháy tạo nên tiếng 'tách tách', Tử Nguyệt chắc bây giờ tiểu thư đối phó bản thân như thế nào, nhưng tuyệt đối thể thừa nhận chuyện này, nếu bản thân thừa nhận đời này coi như xong rồi, chỉ sợ đến lúc đó muốn toàn thây cũng thể được.

      "Tiểu thư muốn Tử Nguyệt gì? Tử Nguyệt chưa từng làm chuyện kê đơn người khác." Tử Nguyệt lại làm dáng vẻ điềm đạm đáng , những thế còn rơi mấy giọt nước mắt.

      "Ngươi xác định chưa? Ngươi cần phải suy nghĩ tốt rồi hãy trả lời ta, nếu , kết quả là điều ngươi thể tưởng tượng được, Thúy Vũ, lấy kim thêu hoa lại đây, thả vào lửa đốt cho đỏ lên." Thủ đoạn này kiếp trước nàng học được ở Dục Thân Vương phủ, có lẽ đây phải là thứ mà tiểu nha đầu có thể chịu được.

      "Tiểu thư, những điều Tử Nguyệt đều là ."

      "Ta cho ngươi thời gian suy nghĩ, thấy ? Sau khi toàn bộ số châm này đỏ lên, nếu ngươi còn , ta liền hầu hạ ngươi ăn hết chỗ này, nuốt trôi ta cũng nghĩ cách để nó trôi." Thời điểm Triệu Tĩnh Lam những lời này vẻ mặt vô cùng trầm.

      Lúc những lời này, Triệu Tình Lam cảm thấy rùng mình, mặc dù lúc đó mấy cây châm hồng rực này thả vào miệng mình, nhưng lúc nghĩ đến hoàn cảnh kia, bản thân nàng cũng rét mà run, cho nên chỉ cần nàng ra, tin chắc tiểu nha đầu nhát gan này .

      "Tiểu thư...." Tiểu Nguyệt thể tin nhìn người trước mắt: "Ta có mà, phu nhân đối tốt với ta như vậy, làm sao ta có thể kê đơn phu nhân được?"

      Lúc này lòng Tử Nguyệt vô cùng loạn, cho nên trong lúc bất tri bất giác lỡ miệng, nhưng nàng ta vẫn chưa phát ra.

      "Vừa rồi ngươi mới gì? lại lần nữa xem." Triệu Tình Lam nhìn Tử Nguyệt .

      "Nô tỳ , phu nhân đối tốt với nô tỳ như vậy, coi như nô tỳ toàn tâm toàn ý hầu hạ phu nhân còn cảm thấy thể báo đáp hết, làm sao nô tỳ có thể kê đơn phu nhân được? Làm sao tiểu thư lại có suy nghĩ như vậy được, như vậy phải là oan uổng cho nô tỳ sao?" Tử Nguyệt nghĩ mình sai, cho nên cao giọng lại.

      "Thúy Vũ, châm này cũng đủ rồi, em ghép nó lại cho ta, tiện nhân Tử Nguyệt này, bản thân lỡ miệng mà vẫn còn già mồm át lẽ phải, nếu mẫu thân ta mà biết ngươi là người như thế e là sớm bán ngươi đến thanh lâu rồi." Lúc này Triệu Tình Lam hận thể lập tức xé miệng của Tử Nguyệt.

      Lúc này Tử Nguyệt mới lấy lại tinh thần, vừa rồi tiểu thư vẫn chưa bản thân nàng ta kê đơn cho phu nhân, là bản thân cẩn thận lỡ miệng, Tử Nguyệt nghĩ thấy Thúy Vũ dùng kẹp sắt mang mấy cây châm lại gần, cả đám châm phát ra ánh sáng đỏ rực. Tử Nguyệt lại nghĩ đến Triệu Tình Lam nhét mấy cây châm này vào miệng mình vô cùng hoảng sợ, tiểu thư là còn độc ác hơn Lộ di nương, bản thân nàng ta là nhìn lầm người rồi.

      "Tiểu thư, nô tỳ khai, nô tỳ khai, là Lưu ma ma, quản bên người Lộ di nương hôm qua tới tìm ta, là hôm nay ta kê đơn cho phu nhân, bởi vì Lưu ma ma , nếu phu nhân mất , sau này Lộ di nương làm chủ trả khế ước bán thân cho nô tỳ, còn cho nô tỳ bạc, để những ngày sau này của nô tỳ được sung sướng." Tử Nguyệt sợ hãi, cho nên giống hệt như Triệu Tình Lam nghĩ, kể toàn bộ việc từ đầu đến cuối.

      "Những điều ngươi đều là ? Ngươi có chứng cứ gì chứng minh người bên cạnh Lộ di nương chỉ thị cho ngươi?" Đương nhiên Triệu Tình Lam tin tưởng việc này chắc chắn là do Lộ di nương làm, nhưng sợ những người khác tin, cho rằng bản thân vì muốn giải vây cho mẫu thân, cho nên nhất định phải có chứng cứ chứng minh mới được.

      "Hôm qua Lưu ma ma đến tìm nô tỳ, Tiểu Nguyên thấy, Lưu ma ma chỉ đưa thuốc bột cho nô tỳ, mà còn đưa cho nô tỳ đôi vòng tay, trước là đưa trước cho nô tỳ, sau khi xong việc có nhiều thứ tốt hơn." Tử Nguyệt vội vàng cung khai.

      "Những lời này ngươi nhớ ký, chúng ta phải đến phòng lão thái thái ngay, ngươi phải hết những lời này cho lão thái thái. Có điều này phải trước cho ngươi , ngươi đừng tưởng rằng đến chỗ lão thái thái có Lộ di nương giúp ngươi, coi như lần này mẫu thân ta may mắn qua được, nhưng chuyện ta là đại tiểu thư bao giờ thay đổi, coi như là thất sủng, nhưng muốn xử trí tiểu nha đầu như ngươi cũng có rất nhiều biện pháp, nếu ngươi hợp tác, tự nhiên ta cũng xem xét cho ngươi." Triệu Tình Lam cho Tử Nguyệt câu cảnh cáo cuối cùng.

      ☆, Chương 4: Chu thị xử án 1

      Triệu Tình Lam tin Lộ di nương chỉ dùng lợi ích để thu mua Tử Nguyệt, mà dùng thủ đoạn uy hiếp, nếu Tử Nguyệt có thể bởi vì sợ nàng mà , đợi lát nữa chưa chắc cũng bởi vì Lộ di nương uy hiếp mà lại dối. Cho nên đề phòng Tử Nguyệt phản cung là hết sức quan trọng, nàng phải canh phòng nghiêm ngặt chặt đứt điểm này, nếu đến lúc đó riêng gì thể cứu mẫu thân, ngay cả nàng cũng hoàn toàn cùng đường.

      "Tiểu thư, Tử Nguyệt nhất định ." Lúc này dáng người yểu điệu của Tử Nguyệt còn có chút run rẩy.

      "Ngươi có thể là tốt rồi, hôm nay ngươi thấy thủ đoạn của ta, tin tưởng ngươi cũng hiểu." Triệu Tình Lam lạnh lùng xong, chỉ ra bên ngoài.

      Tử Nguyệt vội vâng vâng dạ dạ ở phía sau rồi ra ngoài theo, làm sao còn dám thêm cái gì, ngược lại Lộ di nương rồi, nếu như nàng ta dám bậy, nhất định bán nàng ta tới thanh lâu, mặc dù nàng ta nguyện ý trải qua như vậy, nhưng so với sống bằng chết cùng tiểu thư bên này mà , quả tính là cái gì.

      tới bên ngoài, Triệu Tình Lam giọng câu với Thúy Vũ, Thúy Vũ rời khỏi mấy người Triệu Tình Lam tới bên kia.

      "Hồng Linh, ngươi nhìn kỹ tiện nhân này cho ta, đừng để cho nàng ta có sơ xuất đường." Bởi vì Thúy Vũ rồi, Triệu Tình Lam với nha đầu khác bên cạnh.

      Tuổi nha đầu này ít hơn Thúy Vũ chút, chỉ mặc bộ xiêm y màu đỏ, thoạt nhìn cả người rất linh hoạt. Nàng là nha đầu đứng sau Thúy Vũ bên cạnh Triệu Tình Lam, theo Triệu Tình Lam cũng mấy năm.

      Triệu Tình Lam vốn cho rằng ai có thể giúp đỡ mình, ngờ bên cạnh nàng vẫn còn mấy người có thể tin được, xem ra khi mẫu thân an bài vẫn an bài ít người đáng tin cậy cho mình, chỉ có điều làm sao bên cạnh mẫu thân lại có mấy người như vậy, ngược lại Tử Nguyệt là tiện nhân như vậy. Bán chủ cầu vinh, vô cùng đáng ghét.

      Dọc theo đường rất yên lặng, cũng gặp ai nữa, cho nên Triệu Tình Lam coi như an toàn đến Xuân Huy Đường của lão thái quân Triệu gia.

      "Lão thái quân, tiểu thư tới." Trong phòng chính của Xuân Huy Đường, lão thái quân Vạn An Hầu phủ Chu thị nhức đầu ngồi ở ghế , nha đầu sau lưng thận trọng xoa bóp cái trán hai lần cho bà.

      Nha đầu Vân Xuyến thận trọng dứt lời, thấy lão thái thái lời nào, cho nên len lén ngẩng đầu nhìn Chu thị cau mày chút.

      Cũng khó trách lão thái thái rồi, trong phủ xảy ra chuyện như vậy, từ sau khi lão thái thái trở về vẫn luôn câu, hôm nay khí Xuân Huy Đường này cũng cực kỳ nặng nề, cho dù bọn nha đầu hi hi ha ha trong ngày thường cũng trầm ngâm đứng nghiêm, dám thêm câu, e sợ liên lụy lửa giận của lão thái thái.

      Chỉ là lúc này tiểu thư vốn nên núp trong viện của chính mình bỗng nhiên chạy tới đây làm cái gì? Chẳng lẽ nàng biết bây giờ lão thái thái muốn gặp nàng sao? Gặp được nàng tự nhiên có thể nghĩ đến phu nhân, nghĩ tới phu nhân, sợ là lửa giận của lão thái thái càng sâu rồi.

      "Tình Lam bái kiến tổ mẫu! Xin thỉnh an tổ mẫu!" Lúc này Triệu Tình Lam vào rồi, dĩ nhiên cũng cảm thấy khí trong viện nặng nề. Nếu là kiếp trước e rằng Triệu Tình Lam sợ rồi, dám hơn câu.

      Nhưng giờ này ngày này Triệu Tình Lam còn là Triệu Tình Lam được mẫu thân bảo vệ nghiêm ngặt, nhát gan sợ phiền phức trước kia rồi, cho nên dù đối mặt với khó khăn lớn đến mức nào nàng cũng phải dũng cảm đối mặt.

      "Cháu đến làm cái gì? phải cháu rơi hồ, nghỉ ngơi trong viện của mình, sao lại chạy đến nơi này của ta rồi hả?" Đối với Triệu Tình Lam, Chu thị thể là thích hay thích.

      Cháu này của bà rất ưu tú, cầm kỳ thư họa biết, dù ở trong quý tộc cũng hết sức nổi danh tài nữ, rất nhiều vương phi phu nhân cũng xem trọng cháu này của bà. Cũng bởi vì nàng cái gì cũng tốt, cho nên mới bị Dục Thân Vương Phủ quyết định từ sớm, thế nhưng đứa bé cũng thân cận với bà, mặc dù bà là lão thái quân của Hầu phủ, nhưng cũng là tổ mẫu bình thường, luôn hi vọng cháu có thể chăm sóc ở dưới đầu gối mình mới phải.

      "Tạ ơn nãi nãi quan tâm, Tình Lam sao, lúc này đều tốt." Triệu Tình Lam rất cung kính , nhưng trong lời lại đổi hai chữ tổ mẫu thành nãi nãi.

      Triệu Tình Lam còn nhớ kiếp trước khi xuất giá, tổ mẫu từng với nàng, bà cũng chỉ là nãi nãi bình thường, hy vọng có thể vài lời riêng tư với cháu của mình, bây giờ nàng đánh ra lá bài này chắc sai.

      Chu thị nghe Triệu Tình Lam gọi, tự nhiên mở mắt ra nhìn người trước mắt chút. Từ đến lớn đứa này gọi bà là tổ mẫu, sao hôm nay đâm đầu xuống hồ lần lại gọi bà là nãi nãi rồi.

      "Dù cảm thấy có chuyện gì, cũng nên nằm nghỉ ngơi tốt mới đúng. Nếu cháu bị bệnh gì cũng phải việc tốt." Chỉ tiếc đứa này rồi, làm sao lại có mẫu thân** như vậy.

      "Nãi nãi, chỉ vì Tình Lam nghe được chuyện, cho nên thể tự mình đến tìm nãi nãi ràng, cầu xin nãi nãi làm chủ cho Tình Lam." Tình Lam vừa vừa dùng dáng vẻ sắp khóc, cộng thêm vừa mới rơi xuống nước, khiến cho khuôn mặt nhắn tái nhợt, lúc này xem ra ngược lại càng thêm có cảm giác đẹp đẽ động lòng người. Cho dù Chu thị nhìn thấy, cũng khỏi cảm thấy đau lòng.

      "Cháu nghe được chuyện gì? Hay có người khi dễ cháu?" Mẫu thân của nàng làm ra chuyện như vậy, làm nữ nhi tự nhiên thể tốt hơn, bản thân bà cũng chỉ lo tức giận, quên mất quan tâm nàng, khỏi khiến cho hạ nhân có kiến thức hạn hẹp cảm thấy đứa này dễ ức hiếp rồi.

      "Nãi nãi, hôm nay sau khi cháu tỉnh lại, liền nhìn thấy nha đầu Nguyệt này quỳ ở trước giường cháu, vì vậy Tình Lam liền hỏi nàng vì sao, nhưng Tử Nguyệt . . . . . ." Triệu Tình Lam dừng lại chút, tiếp: "Hãy để cho Tử Nguyệt tự với nãi nãi ."

      Chu thị có chút ngạc nhiên rồi, rốt cuộc là chuyện gì, khiến cháu mặc dù nhu nhược nhưng luôn luôn có gì đó muốn lại thôi.

      Tử Nguyệt ngẩng đầu liền thấy ràng cảnh cáo nghiêm khắc trong mắt tiểu thư, cho nên vội cúi đầu : "Lão thái quân thứ tội, nô tỳ có tội!" chuyện ngược lại liên tục dập đầu mấy cái.

      "Ngươi có tội gì, cứ , nể tình ngươi tự nhận tội, có thể bỏ qua tất nhiên bỏ qua cho ngươi, dù thể bỏ qua cũng cân nhắc xử lý ." Chu thị biết có thể ầm ĩ đến trước mặt bà, vậy dĩ nhiên phải chuyện .

      Lúc này Tử Nguyệt mới lại lời trước đó với Triệu Tình Lam lần nữa, sau khi xong vẫn còn tiếp: "Nô tỳ vốn biết là thuốc gì, trong lúc nhất thời bị ích lợi che mờ nên cũng đồng ý, nhưng hôm nay nghe được phu nhân xảy ra chuyện như vậy, nô tỳ sợ rồi. Trước kia phu nhân đối tốt với nô tỳ, cho nên nghĩ tới nghĩ lui liền đến chỗ tiểu thư nhận tội. Người ta đói chết là chuyện thất tiết là chuyện lớn, nô tỳ thể để cho phu nhân gánh chịu tiếng xấu như vậy, chỉ cầu lão thái thái có thể khoan dung nô tỳ ít."

      tại Tử Nguyệt chỉ thể ký thác hi vọng sống vào người Chu thị, cho nên vừa chuyện vừa liều mạng dập đầu.

      "Ngươi sao?" Sao Chu thị có thể tin tưởng trong phủ xảy ra chuyện như vậy ngay ở dưới mí mắt mình, tiện thiếp nho cũng dám mưu hại đương gia chủ mẫu như vậy.

      "Những lời nô tỳ đều là , nếu như lão thái quân tin tưởng có thể tìm Tiểu Nguyên tới hỏi, có phải hôm qua nhìn thấy Lưu ma ma tìm nô tỳ hay ? Còn có đôi vòng mà nô tỳ nhận lúc ấy đến bây giờ vẫn còn ở dưới gối nô tỳ." Tử Nguyệt vội dập đầu .
      Last edited: 16/10/15
      thuytTôm Thỏ thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      ☆ Chương 5: Chu thị xử án 2.

      Editor: Búnn.

      "Những điều nô tỳ đều là , nếu lão thái thái tin có thể tìm Tiểu Nguyên tới hỏi, có phải hôm qua thấy Lưu ma ma tìm nô tỳ hay . Lúc đó nô tỳ còn nhận đôi vòng tay, bây giờ vẫn còn ở dưới gối của nô tỳ, nô tỳ vẫn chưa mang nó ra ngoài." Tử Nguyệt vội vàng dập đầu .

      Tử Nguyệt chỉ lo toàn bộ việc mình biết ra, còn Chu thị càng nghe càng cảm thấy vô cùng lo sợ, lửa giận trong lòng cũng càng lúc càng lớn.

      "Được, chuyện này ta điều tra kỹ, có điều tâm địa của tiện nhân như ngươi cũng quá đáng sợ rồi, tại sao lại có thể làm ra chuyện ác độc như vậy, mặc dù vừa rồi ta đồng ý tha cho ngươi, nhưng quả lỗi này của ngươi vô cùng lớn, chờ chuyện này qua , tuyệt đối bỏ qua cho ngươi." Chu thị hoàn toàn che giấu chán ghét dành cho Tử Nguyệt.

      Nha đầu này cũng là đại nha đầu bên cạnh Mộ Vân, cũng được coi là có chút uy tín danh dự, dung mạo cũng tệ, trong quá khứ chưa từng nghĩ đến chuyện làm di nương, bản thân còn cảm thấy tệ, bây giờ nhìn lại cũng chỉ là người có kiến thức hạn hẹp. Hơn nữa tâm địa của nha đầu kia rất đọc, ngay cả chủ tử mình hầu hạ nhiều năm cũng hại, nếu còn lại ở đời còn biết hại bao nhiêu người, nghĩ đến đây, mặt Chu thị thoáng vẻ quyết tuyệt.

      "Nãi nãi, mẫu thân của Tình Lam chính là bị người khác vu oan, mong nãi nãi làm chủ." Tình Lam vẫn để ý đến biểu cảm mặt Chu thị, vội vàng quỳ xuống dập đầu .

      "Bé ngoan, con mau đứng lên , chuyện này để nãi nãi xử lý, con vẫn nên quay viện của mình, an tâm mà nghỉ ngơi ." Chu thị vốn muốn gì đó, nhưng sau khi nghĩ đến, lại với Tình Lam như vậy.

      Tất nhiên Tình Lam biết, tại chuyện này có rất nhiều biến cố, làm sao bản thân có thể được? Nếu bản thân , e là chuyện này tiếp tục có thay đổi nữa.

      "Nãi nãi, mong người thông cảm cho tâm trạng của Tình Lam, Tình Lam thể rời , nếu lúc này Tình Lam rời , chỉ sợ người có tâm Tình Lam phá rối sau lưng, để thoát tội cho mẫu thân, chuyện này, chỉ có thể giáp mặt ràng mới là thượng sách. Hơn nữa tại mẫu thân bị oan khuất như thế, đến nay lại còn hôn mê bất tỉnh, làm sao Tình Lam còn tâm trí nghỉ ngơi được?" Tình Lam vừa , vừa khóc.

      "Còn mau giúp tiểu thư nhà ngươi đứng lên?" Chu thị nhìn cũng thấy đau lòng, đứa này, nhu nhu nhược nhược đáng thương như vậy, thời điểm này còn để ý đến sức khỏe của bản thân, mà chỉ muốn giúp đỡ mẫu thân, đúng là đứa bé ngoan mà, cho nên bà quay sang phát hỏa với nha đầu ở hai bên.

      Hai tiểu nha đầu bên cạnh Chu thị vội vàng tiến lên nâng Triệu Tình Lam dậy.

      "Bé ngoan, con lại đây ngồi bên cạnh nãi nãi này."

      Tình Lam cũng từ chối, chậm rãi qua ngồi bên cạnh Chu thị, dè dặt cẩn thận rúc vào bên người Chu thị, dáng vẻ đáng thương giống hệt mèo .

      Chu thị đau lòng cháu , quát lớn: "Mau gọi Lộ di nương đến đây cho ta!"

      Ma ma tâm phúc bên cạnh Chu thị vội vàng lên tiếng trả lời, Tình Lam thầm vui vẻ, mấy vị ma ma này nàng liền cảm thấy an tâm, các nàng chính là người đắc lực nhất bên người Chu thị.

      Ngày thường Lộ di nương ỷ vào phụ thân sủng ái đối xử với họ có chút cung kính nào, ngày thường mấy người này có tức cũng phải nhịn, nhưng hôm nay nếu họ mượn cơ hội này chỉnh Lộ di nương đúng là có phần kỳ quái rồi.

      "Bé ngoan, con yên tâm, nãi nãi xử lý chuyện này tốt." Chu thị vừa chuyện, vừa cầm tay Triệu Tình Lam: "Sao tay con lại lạnh như vậy? Nữ nhi thể bị cảm lạnh, người tới, lấy áo choàng Vân Cẩm trong rương của ta lại đây phủ thêm cho tiểu thư. Đứa này là, cũng biết chăm sóc bản thân cho tốt."

      Có thể vì thấy Triệu Tình Lam đáng thương, cũng có thể vì hôm nay Triệu Tình Lam nhu thuận hiểu chuyện, lại còn thân cận với bản thân, nên hôm nay Chu thị phá lệ sủng ái Triệu Tình Lam.

      "Cảm ơn nãi nãi, chỉ có nãi nãi là thương Tình Lam nhất thôi." Lúc chuyện, vành mắt Tình Lam cũng đỏ lên.

      Theo trí nhớ của bản thân, từ trước tới nay phụ thân để ý tới mẫu tử nàng, trong lòng phụ thân chỉ có mẫu tử Lộ di nương thôi. Thế nhưng nãi nãi lại đối xử với nàng khá tốt, nếu hôm nay nàng cũng dám vội vàng đến cầu bà làm chủ rồi.

      "Con là cháu của ta, ta thương con thương ai đây." Chu thị cười với Tình Lam, vừa vừa tiếp áo choàng bạch vân cẩm xếp mẫu đơn từ trong tay nha đầu khoác lên người Triệu Tình Lam, gói nàng vô cùng chặt chẽ.

      Vừa chuyện được vài câu nghe thấy bên ngoài nhao nhao ầm ĩ. Triệu Tình Lam nghe ra được là giọng của Lộ di nương, cho nên lén nâng mắt nhìn Chu thị, chỉ thấy mặt bà thoáng vẻ chán ghét.

      "Đám nô tài các ngươi lớn mật, lại có thể đánh chủ tử, các ngươi muốn sống nữa đúng , đợi lão gia về, ta nhất định với lão gia." Lộ di nương bị người khác kéo tới cửa viện của Chu thị, nhưng miệng vẫn kêu gào dứt.

      Chu thị nhíu mày: "Đồ tiện phụ này, ỷ vào Nguyên Nhi sủng ái ngươi, ngươi liền vô pháp vô thiên, ở Xuân Huy đường của ta cũng dám lớn tiếng kêu gào. Có điều ngươi chỉ là thiếp thất, cũng dám gào hai tiếng chủ tử, còn muốn thổi gió bên gối với Nguyên Nhi, thực đáng giận, vả miệng hai mươi cái rồi sau."

      Dựa theo quy củ của Đại Lương triều, thiếp thấp có ba cấp, cấp thứ nhất là phụ mẫu ban cho, cấp thứ hai là hồi môn của thê tử, cấp thứ ba là bản thân thu vào. Dựa vào đó mà xưng hô là: Quý thiếp, bình thiếp, tiện thiếp. Nhưng dù là cấp nào cũng vẫn ngang hàng với hạ nhân, cũng thể tự xưng là chủ tử, Lộ di nương cũng chỉ là tiện thiếp, chính là cấp thấp nhất của thiếp, xuôi tai chính là đại nha đầu bên cạnh chủ mẫu cũng có địa vị cao hơn nàng ta. Nhưng Lộ di nương này được đương gia chủ tử thích trong mười mấy năm, cho nên dưỡng thành thói quen cao cao tại thượng ai bì nổi, thậm chí còn tự cho rằng bản thân chính là chủ tử, nhưng hôm nay những lời này lại bị Chu thị bắt được, nên bị coi là nơi để phát tiết ra ngoài thôi.

      Nhóm ma ma thấy Chu thị hạ lệnh, tất nhiên là mong còn được, bọn họ xuất ra toàn bộ sức mạnh mà đánh, Lộ thị vốn là nữ tử thanh lâu, sống an nhàn sung sướng mấy năm nào có từng ăn khổ như vậy bao giờ, hai mươi cái bạt tai, đau đến suýt ngất , nhưng trong mắt vẫn toát ra vẻ cam lòng.

      Lão điêu phụ này, mười mấy năm nay luôn thấy bản thân vừa mắt, mọi chuyện khắp nơi đều đối nghịch với bản thân, bản thân phải tốn bao nhiêu tâm tư, mới dỗ được lão gia bên mình, mặc dù lão gia mình gì nghe nấy, nhưng lại thập phần kính với lão điêu phụ này, vì để bà ta vui vẻ mà mấy năm nay vẫn chưa đồng ý hưu tiện nữ Mộ Vân kia, rồi phù chính bản thân.

      biết nữ nhân Mộ Vân kia có gì tốt, lại có thể khiến lão điêu phụ kia thích đến như vậy, ràng lão gia để ý nhiều năm rồi, nhưng vẫn phải ở cùng, cái này còn chưa tính, chủ yếu chính là gây trở ngại cho bản thân, cho nên bản thân nàng ta mới phải khiến mẫu thân Triệu Tình Lam còn thể diện làm chủ mẫu, ngoan ngoãn nhường lại cho bản thân.

      Editor: tử đinh hương

      ☆, Chương 6: Lên tiếng phủ nhận

      Những năm này Lộ di nương cảm thấy nhận được uất ức ở Triệu gia, trong lòng tất nhiên cam lòng. Mặc kệ thế nào bà ta cũng khai chi tán diệp cho Triệu gia, tại bên cạnh có năm đứa bé ba nữ nhi hai nhi tử, nhưng vẫn là tiện thiếp, người khác xem thường bà ta, liên lụy ngay cả đứa bé của bà ta cũng được người coi trọng rồi.

      Nhưng làm nữ nhân, bà ta cũng thể cam tâm như vậy, dù sao cũng phải nghĩ biện pháp thay đổi tình trạng của mình, nhưng nếu bản thân muốn trở nên nổi bật, vấn đề phải giải quyết đầu tiên chính là Hầu phu nhân của Vạn An Hầu phủ, chỉ cần bà ta (HPN) còn sống, bà ta thể có ngày sống dễ chịu.

      Xã hội này coi trọng dòng chính, làm thiếp thất mặc kệ được cưng chiều thế nào, cũng bị người xem thường, chỗ chủ mẫu và đứa bé con vợ cả có thể , làm thiếp thất thể , điều này còn chưa tính, giống như đứa bé của Hầu phủ, nhưng con vợ cả có mặt mũi nhiều hơn so với thứ xuất, điều này làm cho bà ta cam tâm thế nào? ràng con của bà ta lớn hơn, nhưng hai đứa bé của Mộ Vân lại được gọi là đại thiếu gia đại tiểu thư, điều này làm cho con của bà ta đặt chỗ nào? Làm sao trong lòng bà ta có thể nuốt xuống giọng điệu này?

      "Tiện phụ này, đến Xuân Huy đường của ta còn dám lớn tiếng giọng, rốt cuộc từ nơi bướm hoa ra ngoài, chính là có quy củ, cho dù ở Hầu phủ chúng ta nhiều năm như vậy, vẫn như cũ, chút thể thống." Chu thị đối với thiếp thất, nhất là loại sinh ra đê tiện, lại hết sức chán ghét thiếp thất từ nơi bướm hoa ra ngoài, trước kia có nhược điểm gì còn chưa tính, tại có cơ hội như vậy mà bà có thể tha mới kỳ quái.

      Truy cứu nguyên nhân, cũng chỉ bởi vì lão Vạn an hầu cũng từng gặp được nữ tử lầu xanh, hơn nữa bị mê hoặc thần hồn điên đảo, đến cuối cùng cũng cưới vào cửa, vì thế Chu thị chịu tội ít, cho đến cuối cùng nữ tử lầu xanh này chết rồi, lúc này mới coi như xong việc, chỉ có điều lão Vạn an hầu cũng vì vậy uất ức mà chết, thậm chí lúc lâm chung liên tục giao phó muốn hợp táng mình và nữ tử lầu xanh đó.

      Sao Chu thị có thể đồng ý để trượng phu làm như vậy, dĩ nhiên thể đồng ý, chôn cất hai người Nam Bắc xa xa, phát tiết thoải mái trong lòng. Coi như lúc trước nữ tử lầu xanh kia vào Hầu phủ nhưng cũng chỉ là tiện thiếp, ngay cả quyền tiến vào mộ phần tổ tiên cũng có, cho dù Chu thị làm như vậy người khác cũng thể gì.

      Lúc này nhìn khuôn mặt kiều diễm của Lộ di nương, khỏi nghĩ đến nữ nhân lúc trước, bà chỉ hận thể tiến lên trước phá hư gương mặt đó mới phải. Chỉ là lý trí cho bà biết, đây phải người kia, đây là thiếp thất của con trai mình.

      Nhưng thể nghi ngờ, hồ ly tinh từ thanh lâu ra ngoài người nào tốt, ở nhà ai cũng gieo họa, cố tình mỗi người nam nhân nhà mình đều giống nhau, bị nữ nhân như vậy mê hoặc cho cái gì cũng trông nom để ý.

      " phải tiện thiếp cố ý, chỉ bởi vì —— chỉ bởi vì hai người ma ma này làm đau tiện thiếp, cho nên tiện thiếp mới nhất thời nhịn được." Dĩ nhiên Lộ di nương biết trong lòng bà bà này nghĩ như thế nào, cho nên vội giải vây cho mình.

      Chu thị nhìn bộ dáng này của Lộ di nương, chỉ lạnh lùng hừ tiếng: "Tiện nhân này, ngươi làm chuyện bỉ ổi, còn dám lớn tiếng giọng, nếu như phải chính ngươi có lỗi, làm sao hai người họ dám dẫn ngươi tới đây như vậy?"

      Lộ di nương nghe lời này của Chu thị, lại nhìn Triệu Tình Lam ngồi ở bên cạnh Chu thị chút, trong lòng kinh hãi, chẳng lẽ chuyện của bà ta bại lộ? Nhìn lại Tử Nguyệt cũng quỳ gối phía dưới, trong lòng cả kinh sáng tỏ, nhưng Lộ di nương là ai, nhiều năm như vậy, có thể lăn lộn ở trong Hầu phủ này tốt như vậy, cho nên vội rằng: "Tiện thiếp biết rốt cuộc tiện thiếp làm chuyện gì khiến lão thái thái thoải mái, tiện thiếp càng biết làm chuyện bỉ ổi."

      "Tử Nguyệt, lặp lại lời ngươi lúc trước lần nữa." Chu thị nén tính khí .

      Tử Nguyệt vốn cũng dám nhìn Lộ di nương, chỉ cúi đầu lặp lại lời mình lúc trước, Lộ di nương chờ Tử Nguyệt xong, vội vã dập đầu : "Lão thái thái minh xét, đây chỉ là nha đầu, làm sao có thể tin tưởng? Huống chi đây là đại nha đầu cận thân bên cạnh phu nhân, hôm nay phu nhân làm ra chuyện như vậy, làm hạ nhân, dĩ nhiên nên giải vây cho chủ tử."

      Lộ di nương xong, lại nhìn Triệu Tình Lam dựa vào người Chu thị, tiếp: "Hơn nữa, dù Tử Nguyệt là hạ nhân có tâm như vậy, có phải sau lưng còn có người chỉ thị nàng ta hay cũng chưa biết." Vừa chuyện, Lộ di nương có điều ngụ ý nhìn nhìn Triệu Tình Lam.

      Chu thị nhìn Lộ di nương chút, lại nhìn Triệu Tình Lam chút, hừ lạnh : "Ngươi làm cái gì trong lòng mình tự ràng, bớt vu oan Tình Lam ở chỗ này."

      Triệu Tình Lam vốn sắm vai nhân vật ngoan ngoãn ở bên, cũng chỉ nhìn Chu thị xử trí chuyện này như thế nào, dù sao nàng sớm biết thái độ của Chu thị đối với Lộ di nương là cái gì, nàng cứ yếu thế là tốt rồi, lúc mấu chốt hai câu là được, lại nghĩ rằng Lộ di nương quả nhiên liền dội nước đục về phía nàng rồi.

      Triệu Tình Lam nhận thấy Chu thị nhìn qua chính mình, nhưng Chu thị chỉ thấy khuôn mặt nhắn tái nhợt, bộ dạng lã chã chực khóc, lại có muôn vàn uất ức chỗ ra, điều này làm cho trìu mến trong lòng Chu thị kéo lên lần nữa.

      "Lão thái thái, ta có. Tiện thiếp đến trong phủ mấy năm này rồi, vẫn chưa từng làm chuyện gì có lỗi trong phủ, hôm nay cũng biết sao chuyện này lại có thể dính líu đến tiện thiếp? ràng là phu nhân làm chuyện khó coi, chẳng lẽ vì giữ được phu nhân phải hy sinh tiện thiếp?" Vừa chuyện, Lộ di nương lại khóc nức nở trước, dáng vẻ uất ức cực lớn, chỉ là khóc đến mọi người đau lòng.

      phải sắm vai yếu sao? Triệu Tình Lam biết, đương nhiên bà ta cũng biết, là quá khinh thường nha đầu Triệu Tình Lam đáng chết, lần này kế hoạch của bà ta vốn rất chu toàn, ngờ nửa đường Triệu Tình Lam đột nhiên nhảy ra tranh giành, phá hư kế hoạch của bà ta, nếu Mộ Vân sớm nên cho dìm lồng heo chết rồi.

      "Ta còn chưa có chết đâu nữa, ngươi đừng phàn nàn ở chỗ này." Chu thị quát lớn Lộ di nương. Tiện nhân này chỉ biết dùng chiêu như vậy, mặc dù nhi tử của bà thấy bộ dáng nàng ta khóc hoa lê đẫm mưa như vậy đoán chừng đau lòng tâm cũng tan nát, nhưng nàng ta biết bà phiền nhất chính là như vậy?

      Lộ di nương chỉ biết chính sách vũ khí bi thương, vội vâng vâng dạ dạ dừng khóc lại, nhưng mặt vẫn là dáng vẻ chịu hết uất ức.

      "Lão thái thái, lục ra được thứ này, đây là đôi vòng tay râu tôm tìm ra trong phòng Tử Nguyệt, còn có gói thuốc này, bên trong còn có chút bột thuốc." Vi ma ma bên cạnh Chu thị cầm hai thứ này tới, vừa vừa cung kính bỏ vào trước mặt của Chu thị.

      Bên này Chu thị còn chưa kịp chuyện, người khác là Chu ma ma cũng vào: "Lão thái thái, đây là đồ tìm ra được trong phòng Lưu ma ma bên cạnh Lộ di nương." Chu ma ma cũng cầm bọc giấy.

      Chu thị cầm hai bọc giấy lên so sánh, lại mở ra xem chút, : "Tiện phụ tự ngươi xem chút, đây chính là hai bao thuốc giống nhau như đúc, là tìm ra từ trong phòng Tử Nguyệt, là tìm ra từ trong phòng hạ nhân của ngươi, ngươi còn dám là người khác vu oan ngươi?"
      Last edited: 5/11/15
      thuyt, sanone2112Tôm Thỏ thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      ☆ Chương 7: Tinh Quang thông tuệ

      Editor: Búnn.

      Chu thị sống nhiều năm trong đại trạch như vậy, làm sao có thể biết đấu tranh ở đây gay gắt như thế nào được, nếu cũng sớm bị người khác hãm hại đến biết có kết quả gì, làm sao còn có thể ngồi vị trí lão thái thái hầu phủ cao cao tại thượng được, cho nên vào thời điểm làm việc đương nhiên là thêm vài phần ổn thỏa hơn Triệu Tình Lam.

      Dựa theo lời của Tử Nguyệt, bà sớm cho người thu thập chứng cứ, lúc này chứng cứ tới tay, muốn xử trí Lộ di nương như thế nào cũng phải là việc khó.

      "Lão thái thái, tiện thiếp biết tại sao lại có việc như vậy, làm sao có thể tìm ra thuốc giống nhau từ trong phòng của Tử Nguyệt và Lưu ma ma được, tiện thiếp biết chuyện này, mong lão thái thái điều tra , nên oan uổng người vô tội." Lúc này mặc dù trong lòng sốt ruột, nhưng cũng kịp khóc lóc, Lộ di nương chỉ vội vội vàng vàng giải vây cho bản thân.

      "Ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ, bắt Lưu ma ma đến đây cho ta, đến lúc đó ta nhìn xem ngươi còn gì để ." Chu thị lạnh lùng với ma ma ở dưới.

      Mấy ma ma lại vội vàng ra ngoài chấp hành mệnh lệnh của Chu thị.

      Trong lòng Triệu Tình Lam nhịn được bội phục, quả nhiên là gừng càng già càng cay, thủ đoạn của mình tất nhiên là thể cùng đẳng cấp với thủ đoạn của lão thái thái hầu phủ được rồi. Nếu trước đây bản thân để ý đến chuyện bên ngoài cảm thấy việc này cũng phải là chuyện gì lớn, nhưng bây giờ nàng lại cảm thấy nhất định phải học hỏi nãi nãi nhiều, coi như là vì tương lai có thể sống tốt.

      Sống qua ngày ở đại trạch, coi như bản tâm tính kế người khác, cuối cùng cũng bị người khác tính kế, cái này gọi là có tâm hại người, nhưng thể có tâm phòng bị người. Nhưng muốn đề phòng người khác mà có chút thủ đoạn là được.

      Nếu bản thân mẫu thân có chút năng lực chẳng phải là sớm xử lý xong Lộ di nương rồi, làm sao có thể dung hạ nàng ta đến tận bây giờ, còn bị nàng ta hãm hại.

      "Lão thái thái, đại nha đầu Tinh Quang trong phòng phu nhân cầu kiến." Nha đầu hầu hạ ngoài cửa tiến vào bẩm báo.

      "Nàng ta tới đây làm gì? Lúc này ở trong phòng chăm sóc chủ tử cho tốt, mà còn chạy loạn, mấy năm nay Mộ Vân đối xử với hạ nhân tốt quá rồi." Mọi phương diện Chu thị đều hài lòng với Mộ Vân, chỉ riêng điểm này là vô cùng vừa ý, làm chủ mẫu, nhưng lại bỏ mặc người trong phủ làm xằng làm bậy, người làm chủ mẫu như vậy đúng là do trước kia bà nhìn lầm rồi. Làm sao bản thân có thể yên tâm giao hầu phủ vào trong tay người yếu đuối như vậy được? Làm sao nàng có thể nhận được trọng trách nặng nề như vậy được?

      "Nãi nãi, Tinh Quang là người đắc lực nhất bên người mẫu thân con, lúc này bảo vệ bên mẫu thân mà lại chạy đến đây cầu kiến nãi nãi, nhất định là có chuyện gì quan trọng rồi." Trước khi Chu thị từ chối, Triệu Tình Lam vội vàng trước.

      Chu thị nghĩ lát, cũng có thể xảy ra tình huống này, bản thân bà cũng biết nha đầu Tinh Quang kia, từ trước đến nay làm việc vô cùng cẩn thận, biết cái nào quan trọng cái nào , lúc này đến đây hẳn là có chuyện gì quan trọng, bằng để nàng ta vào, xem có chuyện gì cần bẩm báo, suy nghĩ lát, Chu thị cho người truyền Tinh Quang vào.

      "Nô tỳ bái kiến Lão thái thái." Tinh Quang vào cửa cũng ngẩng đầu nhìn, mà lập tức quỳ về phía chính diện.

      "Nha đầu kia, những lúc như vậy ở trong viện chăm sóc chủ tử, chạy đến nơi này của ta làm gì?" Chu Thị nhìn Tinh Quang quỳ xuống, tò mò hỏi: " êm đẹp ngươi quỳ cái gì? Mặc dù trong phủ có quy củ, nhưng cũng để hạ nhân tùy tiện quỳ xuống mà cầu như thế."

      "Lão thái thái, nô tỳ tới là để cầu lão thái thái làm chủ." Tinh Quang vừa dập đầu vừa .

      "Ngươi có chuyện gì? Nhất định phải sao?" Chu thị nghĩ ra tại nha đầu kia có chuyện gì khẩn cấp mà nhất định lúc này phải tự mình chạy đến nơi này cầu bản thân.

      "Lão thái thái, đây là chuyện liên quan đến phu nhân của nô tỳ, nhất định phải bây giờ, nếu bây giờ, tính mạng của phu nhân giữ được cũng thôi, nhưng chỉ sợ đời kiếp bị người khác hiểu lầm. Lão thái quân, phu nhân của nô tỳ bị oan uổng." Tinh Quang ràng rành mạch mục đích đến đây của bản thân.

      Chu thị ngẩng đầu nhìn nữ tử trước mắt, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nha đầu nho , lại có lòng gan dạ sáng suốt, có thể đến trước mặt mình kêu oan cho chủ tử, tệ: "Vì sao chủ tử của ngươi lại oan uổng? Ngươi dựa vào cái gì mà như vậy?"

      Chu thị biết, nếu nha đầu này dám như vậy, nhất định trong tay có chút chứng cứ ràng, nếu dám những lời này.

      "Bẩm lão thái thái, nô tỳ có thể như vậy là vì, phu nhân nhà nô tỳ đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh, khiến nô tỳ sinh nghi có thể phu nhân nhà nô tỳ bị người khác kê đơn, cho nên lén cầm bát thuốc mà phu nhân dùng tìm đại phu, đại phu xác nhận là mặt có dùng thuốc, loại thuốc này, nếu ăn ít có thể khiến người ta hôn mê bất tỉnh, ăn nhiều có thể hôn mê thẳng đến chết." Trước đó, Triệu Tình Lam phân phó Tinh Quang làm chuyện này, chỉ là Tinh Quang trở về đúng lúc thôi.

      "Có chuyện như vậy sao?" Chu thị hỏi.

      "Hồi lão thái thái, nô tỳ dám bậy. Nô tỳ đến Hồi Xuân đường cách phủ xa hỏi, nếu Lão thái thái tin, có thể đến Hồi Xuân đường hỏi, hỏi xong biết nô tỳ sai."

      "Được, ta cho người thăm dò." Chu thị nghĩ, chỉ sợ chính là hai gói thuốc mình cầm trong tay này, và Lộ thị cũng ngờ tới chuyện này, biết vì sao lúc Tử Nguyệt kê đơn lại cho ít , nếu hôm nay Mộ Vân chết là điều tránh khỏi.

      "Lão thái thái, nô tỳ còn có chuyện cần bẩm bsao." Tinh Quang tiếp.

      "." Thấy Tinh Quang làm việc như vậy, Chu thị cũng cảm thấy hài lòng, bèn .

      "Bởi vì sau khi nô tỳ hỏi ở Hồi Xuân đường về, trong lòng lại nghi ngờ, nên lén đến sài phòng hỏi người nọ, nhưng kết quả lại thấy sài phòng có ai." Tinh Quang thêm.

      "Cái gì? Người ở sài phòng đâu?" Chu thị kinh hãi, tại sao người ở đây lại chạy rồi. Thoạt nhìn tại trong phủ cần có người sắp xếp chút, nếu chuyện gì cũng có thể xảu ra, có điều chuyện này cũng có lý giải, người tự nhiên là do Lộ thị thả chạy, hơn nữa nàng ta hẳn là đơn giản chỉ là thả người, mà khả năng giết người diệt khẩu còn lớn hơn chút.

      "Truyền lời của ta cho người canh cửa, ta lại muốn tra chút. Mặt khác, phái người mời Đại phu của Hồi Xuân đường đến đây, ta có chuyện." Chu thị nổi giận, sợ là Lộ thị này muốn ở trong phủ tay che trời, chẳng qua bây giờ vẫn chỉ là tiện thiếp nho như vậy, nếu lần này Lộ thị được làm phu nhân hầu phủ biết tương lai phát sinh chuyện gì đâu.

      Người trong viện Chu thị tất nhiên sớm biết, hôm nay làm lớn việc này lên, lão thái thái tra ra kết quả bỏ qua, bởi vậy đám lĩnh mệnh xong liền vội vàng tới.

      "Lão thái thái, Lưu ma ma đến rồi." Ba bốn ma ma khỏe mạnh níu chặt người đến.

      "Quỳ xuống." Vài người , áp Lưu ma ma xuống mặt đất.

      "Nô tỳ là người trong phòng di nương, ngày thường chưa bao giờ quan việc khác trong viện, biết lão thái thái tìm nô tỳ có chuyện gì." Mặc dù thấy chủ tử của mình quỳ, nhưng Lưu ma ma cũng thầm dự liệu trong lòng, chỉ sợ là việc bại lộ, nhưng vẫn ngoan cố chống cự.

      "Ngươi quỳ xuống chỗ chủ tử ngươi, ta tìm ngươi đến tự nhiên là có chuyện muốn hỏi." Chu thị cười lạnh . chủ nào tớ nấy, giả ngốc cũng làm giống hệt nhau.
      Last edited: 5/11/15
      thuyt, sanone2112Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :