1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ song sinh - Nguyệt quân hề VIP LQD (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5: Sơn động mãnh thú (4)
      Lo lắng người của Mạc Liễm Kỳ còn ở bên ngoài, nhìn sắc trời hẳn là tối rồi, vẫn là chờ trễ chút nữa rồi ra ngoài. Dừng lúc, trong góc hang có ít rễ cỏ.

      “Chịu khó chút, trước ăn chay , chờ dã thú đến đây ta lại ăn mặn!”

      Bên ngoài thực thể ra, nếu dã thú đến đây ninh Ninh làm sao bây giờ. Vì kế hoạch tại, đành để Ninh Ninh chịu đựng lúc.

      Nào biết Dịch Cẩn Ninh cảm động cầm rễ cỏ trong tay ắhn bắt đầu nhấm nháp, lệ nong doanh tròng: “Tướng công, chàng tốt!”

      Mạc Liễm Sâm vỗ ngực: “Dĩ nhiên rồi, đại trượng phu há có thể để thê tử đói bụng?”

      Ọt ọt… Bụng Dịch Cẩn ninh biết tình biết thế kêu lên.

      Sắc trời bên ngoài hoàn toàn tối om, tiếng kêu kỳ lạvang lên bên tai hai người.

      Grào…

      xong, dã thú đến rồi!”

      Mạc Liễm Sâm kéo Dịch Cẩn Ninh, bảo vệ sau người, cảnh giác nhìn cửa hang.

      Cửa hang lúc sáng lúc tối, ánh sáng sắc bén quét tới. Dịch Cẩn Ninh rùng mình cái: “LÀ còn gì vậy?”

      lắm!”

      Mạc Liễm Sâm nắm chặt kiếm trong tay, hai mắt con thú này rất to, xanh lè như sói nhưng phải sói, nó ồm ồm kêu tiếng, tiếp tục về phía trước.

      “Nó… nó đến đây!”

      Dịch Cẩn Ninh túm chặt áo , hai người lui về phía sau.

      “Đừng sốt ruột, xem xét trước , hình như nó thể nhìn thấy trong đêm.” l:q"đôn Mạc Liễm Sâm vươn tay, tuỳ tiện cầm hòn đá ném về phía sau con thú, chỉ thấy mãnh thú này vừa nghe động tĩnh bên tai liền nhào qua, cắn hòn đá kia.

      “Nó nhìn thấy, chỉ dựa vào thanh để phân tích phương hướng!”

      Đây là cái gì, giống trâu nhưng phải trâu, có sừng, lại nhìn thấy. Cái đầu còn to hơn cả mãnh thú, phải quái thú đấy chứ?

      “Nó là con gì vậy?”

      Dịch Cẩn Ninh rụt người, giọng thầm bên tai Mạc Liễm Sâm.

      biết, trước kia ta chưa thấy thứ này bao giờ!”

      Kiếm trong tay dám rời khỏi người, Dịch Cẩn Ninh đứng sau lưng , ắhn phải bảo vệ nàng cho tốt.

      Cân nhắc khả năng giết con thú này, Mạc Liễm Sâm bắt đầu động thủ hơi kéo dịch Cẩn Ninh cái, ném nàng lên thạch bích.

      Lúc mới đến ắhn để ý đến góc này, là nơi thân tốt. Sau khi ném Dịch Cẩn Ninh vào chỗ thân này, liền bắt đầu đọ sức với mãnh thú.

      Đây là mọt trận đánh sinh tử!

      Đây la fmột trận đọ sức sống còn!

      Tóm lại, mấu chốt của trận chiến này của Mạc Liễm Sâm là vì kiếm được đồ ăn cho Dịch Cẩn Ninh, nếu đánh thua, con thú này làm hại đến Ninh Ninh của .

      tuyệt cho phép bản thân thất bại, kiếm phong của lợi kiếm trong tay chém ra tia sáng lạnh, dưới ánh lửa chợt loé, chém thẳng xuống đầu dã thú.

      Kiếm còn chưa hạ xuống, dã thú cảm nhận được hơi người hoặc mùi nguy hiểm ở phía . Nó nhảy mạnh cái, nổi giận gầm lên tiếng, phi thân về phía mũi kiếm, cũng hiểm hiểm tránh thoát mũi nhọn, kéo ra tia lửa.

      Huỵch…

      Dưới ánh lửa người dã thú vết máu, máu tươi chảy ròng.

      Nó vươn đầu lưỡi đỏ lòm liếm miệng vết thương, nổi giận nhe răng trợn mắt.

      Mạc Liễm Sâm liếc Dịch Cẩn Ninh cái, thấy nàng sao liền an tâm tập trung tinh thần chiế đâu.

      Mãnh thú này quá mức mạnh mẽ, kiếm vừa rồi của dùng ba phần nội lực mà vẫn chưa thể giết chết nó!

      Grào…

      Dã thú bị thương, thú tính liền bạo phát hoàn toàn.

      Nhào thẳng qua nơi nó cảm nhận được chính là chỗ của Mạc Liễm Sâm, mỏi mệt chịu được. Con mãnh thú này quá mạnh mẽ rồi, thể lực gần như cạn kiệt.

      Dịch Cẩn Ninh thấy dã thú này nhào qua, thót tim cái, nàng kêu to lên: “A Sâm, cẩn thận!”

      Con thú nhào tới, miệng há to, mùi tanh gay mũi.

      Kiếm trong tay Mạc Liễm Sâm đâm thẳng vào trong meiẹng nó, cả cánh tay cũng ngập lút vào trong. Cuối cùng cái miệng mở to kia ngậm mạnh lại.

      Rắc!

      Dịch Cẩn Ninh nghe tiếng.

      Đó là tiếng gãy xương, thanh thuý mà vang dội, kích thích mạnh vào màng tai nàng.

      !”

      Dịch Cẩn ninh nhảy xuống, mặc kệ mắt cá chân đnag bị trật, chạy đến cnạh Mạc Liễm Sâm.

      “A Sâ, chàng sao rồi, có làm sao ?”

      Giọng còn là cửa chính mình nữa, run run kỳ lạ, gần như nức nở rống ra khỏi miệng.

      Nước mắt nóng bỏng dừng được, cứ thế rơi xuống, nàng túm lấy cánh tay ngập trong miệng thú, dùng sức kéo.

      Tay của A Sâm!

      Có phải tay của A Sâm bị nuốt vào trong bụng !

      , !

      “Tay chàng đâu, sao còn chưa rút ra?”

      Nàng vừa lau nước mắt vừa kéo, tay Mạc Liễm Sâm vẫn còn mắc kẹt trong meiẹng con mãnh thú kia.

      Mãnh thú ngã xuống, rầm tiếng!

      Vì tay bị kẹt bên trong nên cả người cũng ngheieng theo mãnh thú.

      hít hơi, thử động đậy.

      “Ss…” (ý là tiếng hít khí mà mình ứ biết là để như nào :))

      Mạc Liễm Sâm động đậy, vẫn thể rút ra. Cả cái tay đều tê rần, có cảm giác.

      Nhưng những nơi khác người ắhn đều là đau đớn.

      “Chân của ta,,, hình như cũng bị trật!”

      cười khổ tiếng: “Đừng lo, tay ta sao cả!”

      có việc gì ư?

      Dịch Cẩn Ninh tin, nàng lại thử rút vài lần nhưng vẫn thể rút tay ra.

      “Chàng đừng làm thiếp sợ… hu hu, thiếp nhát gan lắm!”

      Mạc Liễm Sâm dùng sức đá đá dã thú chết, quả nhiên là lắm thịt, ắhn cười hì hì, với Dịch Cẩn Ninh: “Đêm nay chúng ta có lộc ăn rồi!”

      “Thiếp muốn ăn thịt nó, thiếp chỉ muốn tay của chàng, hu hu… Chàng lấy ra cho thiếp, lấy ra đây!”

      Nàng vẫn chưa từ bỏ ý định rút vài cái, nhưng lại động đến chút cảm giác đau đớn còn sót lại của .
      Last edited: 29/1/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5: Sơn động mãnh thú (5)
      Trong lòng vui vẻ: “Ninh Ninh, còn cứu được, sao!”

      thử từ từ rút ra, được, con mãnh thú này cắn chặt quá, rút ra được.

      “Thiếp giúp chàng!”

      Dịch Cẩn Ninh khịt mũi, xác định hay còn cảm giác ắt vẫn còn tay rồi! Nàng vui sướng vạn phần,rút nhuyễn kiếm mang theo bên người ra, chém vài cái đứt đầu con mãnh thú.

      Tay Mạc Liễm Sâm kẹt chặt trong miệng nó, con mãnh thú ghê gớm, tay A Sâm trong cổ họng nó mà cũng thể cắt đầu nó được.

      “Nàng thử cjay miệng nó ra xem.” từ từ rút tay ra.

      Mạc Liễm Sâm chậm rãi chỉ nàng, Dịch Cẩn Ninh cẩn thận cắt miệng mãnh thú, mùi máu tươi nồng nặc xông vào mũi, nàng ghê tởm muốn nôn, nhưng cố gắng nhịn xuống. Tay A Sâm quan trọng hơn.

      Đầu thú bị cắt đến máu thịt nhầy nhụa, Dịch Cẩn Ninh nhịn xuống từng đợt trào lên trong bụng, tiếp tục động tác trong tay. Nàng thể ngừng, tay A Sâm còn ở trong miệng nó thêm khắc thêm phần khả năng bị phế bỏ, rất nguy hiểm!

      “Nàng… Ninh Ninh, để tự ta làm !”

      Mạc Liễm Sâm phát cầm lấy nhuyễn kiếm trong tay nàng,hơi dùng nội lực làm nhuyễn kiếm thẳng ra, trở nên cứng rắn. vung bàn tay to lên, nhắm chuẩn vị trí kiếm chặt bỏ, đầu thú lập tức chia làm hai.

      Tay Mạc Liễm Sâm vẫn còn cánh tay , Dịch Cẩn Ninh vui mừng phát khóc.

      Nàng ôm bàn tay đầy máu, lúc khóc lúc cười, làm Mạc Liễm Sâm cười ha hả.

      vén tay áo mình lên để lộ cảmột cánh tay đầy dấu răng, nước mắt Dịch Cẩn Ninh lại như đê vỡ, chảy ngừng.

      “Được rồi, băng bó giúp ta nào, l_quuuúy"Đ tí nữa ăn thịt nó cho nàng phát tiết chút!”

      Mạc Liễm Sâm lau khô nước mắt cho nàng, cố gắng dùng giọng điệu vững vàng .

      Tay tê rần, chẳng còn cảm giác gì nữa, chắc là đường kinh mạch nào đó bị cắn đứt rồi. sợ Dịch Cẩn Ninh lo lắng, thế nên mới giấu giếm nàng.

      là đệ tử đích truyền của thánh thủ Điệp Cốc, vết thương nho này có thể chữa khỏi dễ dàng, nhưng chuyện phải nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng vẫn là đừng cho Ninh Ninh hơn, miễn cho nàng lại hồi nước mũi hồi nước mắt.

      Nhưng Dịch Cẩn Ninh vô cùng mẫn cảm với chuyện này. đồng ý ra tay giúp lột da thú, vậy chứngtỏ tay ắhn bị thương đến mức độ nào đó rồi.

      “A Sâm, chàng đừng gạt thiếp, thiếp giúp chàng!”

      Kém cỏi nhất chẳng phải là tay bị phế ư, nàng cũng ghét bỏ gì .

      Ít nhất cái tay đó vẫn còn, thành đại hiệp cụt tay, nàng cảm ơn trời xnah ưu ái rồi.

      “Ta sao, chỉ là… kinh mạch bị đứt cái, nhanh chóng khỏi thôi!”

      dịu dàng an ủi, lo lắng nàng cẩn thận lại nước mắt vỡ đê.

      Nữ nâhn thực phiền thoái, khóc lên cái lại càng thể rối ren.

      Mạc Liễm Sâm tự băng bó qua loa, dịch Cẩn Ninh mặc kệ, cái gì nữa cũng muốn tự mình giúp rửa vết thương, bôi thuốc, băng bó lần nữa cho , đây cũng phải chuyện đùa, cẩn thận bị nhiễm trùng, chẳng phải càng khó lành sao?

      Nàng dè dặt cẩn thận mở vạt áo, kéo miếng vải xuống, lại ra ngoài hang lấy nước giúp rửa vết thương, sau đó mới xức thuốc, nghiêm túc băng bó cho .

      Nàng nghiêm túc băng bó, còn Mạc Liễm Sâm nghiêm túc nhìn, đôi vợ chồng này ngày càng ăn ý rồi. Dịch Cẩn Ninh vừa định hôn an ủi cái, Mạc Liễm Sâm nhịn được áp môi mình lên.

      “Ưm…”

      Dịch Cẩn Ninh trợn to mắt, tình cảnh này rất quen thuộc!

      Hình như từng xuất trong giấc mơ phải, nàng nhớ Mạc Liễm Sâm muốn hôn nàng, sau đó nàng chủ động dâng môi thơm lên.

      Đúng rồi, chính là lần trong hang núi dưới dốc núi thập lý pha.

      Ầm!

      Đầu nóng nóng lên, khí huyết dâng lên, nhất thời khuôn mặt nóng bừng.

      Đêm ấy là nàng chủ động hôn Mạc Liễm Sâm trước!

      Đêm ấy là nàng chủ động để Mạc Leiẽm Sâm vẫn chưa thành phu quân mình ăn đậu hũ!

      Nàng, nàng còn có thể sáng ngày hôm sau thẹn thùng né tránh nụ hôn của !

      Trời ạ! Lúc đó nàng bị cấm dục lâu hay là làm sao vậy? Lại có thể đói khát đến mức ấy?

      Bên tai đỏ vùng lớn, vành tai trong suốt hồng như ra máu, Mạc Liễm Sâm nhìn mà thấy kỳ lạ. Ninh Ninh động tình ư, cũng phải lần đầu, nàng thẹn thùng cái gì chứ?

      Thấy trong đôi mắt của Mạc Liễm Sâm mang theo sâu thẳm nào đó nhìn mình, Dịch Cẩn Ninh biết mình mất hồn rồi, thế là nàng ôm mặt chạy ra ngoài.

      “Này, này, Ninh Ninh, thịt nướng xong rồi!”

      Mạc Liễm Sâm rất có thâm ý cười nhìn nàng chạy ra khỏi hang, thuận tay cầm miếng thịt, ra ngoài theo nàng.

      Bên ngoài rất an toàn. Trừ inh mã của Mạc Liễm Kỳ đnag tìm kiếm ra còn có thể có dã thú khác lui tới, thể nâng lên mười hai phần tinh thần.

      Dịch Cẩn Ninh chạy chậm ra ngoài hang, khí bên ngoài tươi mát rất nhiều.

      Nàng hít sâu hơi, nhìn muôn vàn ánh sao trền trời, nghiêm túc suy xét nhân sinh của mình.

      Gả cho Mạc Liễm Sâm thực là ngoài dự kiến của nàng, nàng vốn cho rằng nếu thể gả cho kiếm khách giang hồ Mạc Liễm Sâm, bản thân gả cho Vương gia Thanh Vương ngốc mù, trong hoàng cung buồn tẻ sống hết đời ý nghĩa.

      Đại cừu của nàng chưa báo xong, phải thể báo mà là có tinh lực ấy. Dịch Cẩn An chết, Chương Dẫn Giác bị phế, Mạc Dật Hiên nàng, nàng phải có mắt tròng, chuyện ấy nàng vẫn có thể nhận ra.

      Song rốt cuộc nàng còn muốn giết Mạc Dật Hiên nữa đây?

      Bản chất của xấu, nhưng kiếp trước làm tổn thương nàng, nàng cũng hận thể giết cho hả giận. Nhưng kiếp này, ắhn có chút ác ý nào với bản thân, ngược lại nhiều lần ra tay giúp đỡ. Nàng khỏi ngẫm nghĩ, chẳng lẽ sống lại đời người káhc cũng thay đổi?

      trậ hương thơm bay tới, bụng Dịch Cẩn Ninh hợp thời kêu lên hai tiếng.

      “Ăn , ăn hết sạch con dã thú đáng chết này, hả giận hết!”

      Mạc Liễm Sâm cắn mạnh miếng, thịt này dai quá, dễ ăn. Dịch Cẩn Ninh ăn vào thành ra đua răng, nhưng bụng đói làm nàng thể ăn hết miếng thịt này.

      Nàng muốn ăn nhưng đứa bé muốn ăn kia!

      Mạc Liễm Sâm vừa lòng nhìn nàng ăn miếng thịt cuối cùng, còn quên dùng tay áo giúp nàng lau dầu mỡ bên miệng, cưng chiều dịu dàng : “Nàng nàng kìa, ăn cả miệng toàn dầu!”

      Ờm…

      Dịch Cẩn Ninh vươn lưỡi ra liếm, bị Mạc Liễm Sâm đụng , sợ tới mức rụt lại, đụng chạm vừa rồi làm cả người nàng run lên, lập tức bùng lửa.

      Trời ạ, thân thể nàng trở nên mẫn cảm như vậy từ lsuc nào thế!

      Chưa đợi nàng phục hồi tinh thần, Mạc Liễm Sâm đè môi lên, răng môi lưu hương, mắt say lờ đờ, trong lúc mê ly chỉ nghe tiếng như rượu nguyên chất say lòng người vang lên bên tai: “Ninh Ninh, nàng thực ngọt!”

      Ưm… Bỗng nhiên Dịch Cẩn Ninh ôm lấy bụng.

      “Đau!”

      Nguy rồi, cự giải tái phát chứ?

      Phản ứng đầu tiên của Mạc Liễm Sâm là độc người nàng phát tác, nhanh chóng bắt mạch cho nàng, xác định nàng sao mới vuốt mũi nàng cái.

      “Bảo bối, lần sau đừng doạ người như vậy, ta nhtá gan!”

      Vì nhau, họ đều trở nên nhát gan!

      Tình ý nồng động, trong hang núi hai người đnag ôm nhau gần vào giấc ngủ, tiếng vang đánh thức họ dậy.

      Dịch Cẩn Ninh cảnh giác nhìn khắp nơi, lỗ tai nhạy bén bắt giữ tiếng vang bên ngoài, xác định phải dã thú đến họ mới yên lòng.

      “Ha ha, các ngươi cảnh giác như vậy mà còn để dã thú cắn bị thương!”

      ông lão với chòm râu hoa râm, mái tóc thưa thớt đến. Người này thân đjao bào, dáng vẻ bẩn thỉu dơ dáy làm người ta phản cảm. Nhưng đôi vợ chông chẳng những phản cảm mà ngược lại tươi cười kăhps mặt chào đón.

      “Chỉ biết tiên sinh bỏ rơi ta!”

      Dịch Cẩn Ninh cũng biết sao bản thân lại với ông lão này câu như vậy, nàng chỉ cảm thấy người này cho nàng cảm giác thân thiết.

      Trong lòng Mạc Liễm Sâm mừng rỡ, bịch tiếng quỳ xuống trước mặt lão đjao sĩ: “Cao nhân, xin chỉ điểm bến mê!”

      Độc của Ninh Ninh ông ta có thời gian năm, rốt cuộc là có ý gì?

      “Khụ khụ… Thằng bé này, động cái là quỳ, lão đạo còn chưa chết đâu!”

      Lão đạo sĩ giọng quát lớn, thuận tay đỡ lên.

      Ông sờ cái đầu gần như trọc lốc của mình, lại vuốt vuốt chòm râu lưa thưa, hết nhìn Dịch Cẩn Ninh lại nhìn Mạc Liễm Sâm, lâu sau mới : “Các ngươi… Lão đạo được cho phép của các ngươi gắn liền vận mệnh các ngươi cùng nhau.”

      Gắn liền với nhau! Đây là ý gì?

      Dịch Cẩn Ninh hiểu, nàng nghi hoặc nhfin Mạc Liễm Sâm: “A Sâm, đây là ý gì, cái gì mà vắn liền vận mệnh chúng ta với nhau cơ?”

      Mạc Liễm Sâm nghe hiểu, song bản thân có nguy hiểm đến tính mạng hay , cũng lắm! lắc đầu chờ lão đjao sĩ giải thích.

      “Sau khi ta đánh ngất ngươi trực tiếp gắn vận mệnh các ngươi vài với nhau, cứ vậy ! À đúng rồi, nếu trong các ngươi có người đau đầu người kia cũng phát bệnh, đây là tượng tự nhiên, chớ hoảng sợ!”

      Chỉ có như vậy bọn họ mới có thể có đủ thời gian đến Nam Lăng.

      “Ý ngài là sở dĩ Ninh Ninh có thời gian năm chống đỡ đến Nam LĂng, nguyên do là vì ta ư?”

      Mạc Liễm Sâm ôm dịch Cẩn Ninh, ắhn may mắn, cuối cùng cũng có cơ hội trả giá vì Ninh Ninh rồi.

      “Có thể là vậy, nhưng mà… năm sau, độc người Dịch Cẩn Ninh giải hết, vậy … cả hai người các ngươid đều chết!”

      Lão đạo sĩ vô cùng thâm sâu xong câu đó rồi biến mất, để lại hai vợ chồn gkhông ngừng buồ bực.

      Đây là người gì thế, chả có trách nhiệm gì cả, nào có ai được nửa rồi chứ!
      - Hết chương 5 -
      Last edited: 29/1/16
      hoadaoanh thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6: đường gặp mỹ nhân (1)
      Cách Nam Lăng ngày càng gần, phong tục, tập tính của dân chúng ngày càng có khác biệt.

      Đến ngày thứ mười, độc người Dịch Cẩn Ninh phát tác cả thảy hai lần, Mạc Liễm Sâm cũng đau đớn theo hai lần. Lúc sắp đến biên giới Nam Lăng, Mạc Liễm Sâm xuống xe ngựa mua ít đồ dùng đường .

      Bỗng nhiên độc của Dịch Cẩn Ninh phát tác, cả người nàng run cầm cập, cuộn mình vách xe ngựa, chịu đựng đau đớn. Nàng biết Mạc Liễm Sâm mua đồ cũng run rẩy khắp người, đau đớn khó chịu. Đây thực là phu thê nhất thể, bản mệnh tương liên.

      Quả thực Mạc Liễm Sâm được nửa đường tự dưng ngã xuống dẫn tới mấy người qua đường xúm lại.

      cố gắng vật lộn muốn về xe ngựa, Dịch Cẩn Ninh phát tác rồi, phải trở về. Nhưng lúc này độc phát tác quá mức lợi hại, thể nhúc nhích, vừa đứng dậy là lại ngã xuống.

      Người vây xem biết vì nguyên nhân chiến trnah hay bởi lòng dạ sắt đá mà ai tiến lên giúp đỡ.

      Người qua đường vây xem che kín toàn thân, bất kể già trẻ nam nữ, tất cả đều chỉ để lộ đôi mắt. Mạc Liễm Sâm thầm than Nam Lăng quả nhiên là dùng độc nhiều, đến dân chúng cũng sợ an toàn, tất cả đều che kín mặt.

      khẽ giễu cợt tiếng, cố gắng chống dậy muốn đứng lên, nhưng lại lung lay ngã xuống.

      Bỗng nhiên nương toàn thân lửa đỏ đỡ dậy.

      Mạc Liễm Sâm ngẩng đầu nhìn thoáng qua theo thói quen, chỉ thấy nàng cũng che kín toàn thân, chỉ lộ ra đôi mắt to xinh đẹp, ánh mắt trong suốt thuần tuý, chứa tạp chất gì, thánh khiết như nước thánh Thiên Sơn.

      “Ngươi sao chứ?”

      Nàng xoè bàn tay ra, tròng mắt như thu thuỷ lấp lánh nhìn Mạc Liễm Sâm, giọng mềm mại, hơi giống Ninh Ninh.

      “Ta sao!”

      Mạc Liễm Sâm suýt nữa coi nàng thành Dịch Cẩn Ninh, vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp nàng, trong đôi mắt thanh thuần của nàng cũng nhiễm lấy hạt bụi , nàng phong hoa tuyệt đại như vậy làm tự chủ được, cứ thế trầm luân

      Đau đớn người chỉ là chuyện trong chốc lát, ngồi dưới đất nghỉ ngơi lát, chờ đợi từng đợt co rút đau đớn này qua .

      Nàng kia xoè bàn tay, thấy Mạc Liễm Sâm ngó ngàng gì đến mình, thế là rất thú vị rút về.

      Nàng ta nhún vai: “Ngươi sao ta trước!”

      được vài bước nàng ta lại như lo lắng quăng bệnh nhân như ở ven đường, thế là lại tốt bụng đến. Nàng ta vui vẻ : “Nhà của ta ở ngay con ngõ xa phía trước thôi, nếu ngươi chê theo ta . Gia phụ là đại phu, độc người ngươi có lẽ ông ấy có thể giúp ngươi giảm bớt chút.”

      Người Nam Lăng quả là người Nam Lăng, liếc cái biết trúng độc.

      đúng, nơi này vẫn là biên giới Tây Việt, người Nam Lăng sao có thể… Chẳng lẽ có người của hai nước thầm qua lại?

      hơi kinh ngạc, biểu lộ quá nhiều cảm xúc.

      Nữ tử áo đỏ như nhìn ra nghi hoặc của bèn tốt bụng giải đáp nghi hoặc của : “Nhà ta chín đời đơn truyền, đời đời học y, ban đầu cha mẹ là người Nam Lăng, sau này vì chiến tranh mà chạy trốn đến đây.”

      “Ôi, đáng tiếc, y thuật của gia tộc Tổ Tháp ta chỉ truyền cho nam truyền cho nữ. Đến thế hệ của ta mãu thân thể sinh được nam đinh cho phụ thân, cầu ta làm nam hài học y thuật từ !” Nàng ta lại tự nhủ, để ý đến phản ứng của Mạc Liễm Sâm, nàng ta đỡ lên, dìu về phía nhà mình.

      Dùng bản lĩnh của Mạc Liễm Sâm, nho tất nhiên thể làm gì được , chỉ là muốn hiểu dân chúng Nam Lăng ở biên cảnh trôi qua cuộc sống như thế nào.

      Đến nhà nàng kia, đập vào mắt đầu tiên là đại môn và bức hoành đậm phong cách cổ xưa. Xem ra cuộc sống của người nhà này tệ.

      phải là gia tộc Tổ Tháp sao, sao bức hoành lại là Tháp Trạch?”

      Mạc Liễm Sâm chỉ vào hai chữ to mạ vàng bức hoành ra nghi vấn của mình.

      “Là quan viên biên chế địa phương bắt chúng ta sửa, là Tổ Tháp hợp với dòng họ Tây Việt, tốt biên chế, bắt xoá chữ. Bây giờ chúng ta họ Tháp, nào, trước làm quen sơ sơ trước , ta tên Tháp Ô Nhĩ.”

      Nữ tử áo đỏ hớn hở xoè bàn tay ra, có thể loáng thoáng thấy được bàn tay tuyết trắng dưới lớp vải đỏ tươi. Mạc Liễm Sâm ngẩn người ra, ý nghĩa của động tác này.

      “Đây là bắt tay, tập tục của nhà chúng ta, nhìn thấy khách phải lễ phép tự vươn tay bắt tay với người khác.”

      Nếu Lạc Tiếu Tiếu ở đây nhất định phấn khởi hét to: “Cuối cùng ta cũng có cảm giác về nhà rồi.” Sau đó tự nhiên vươn tay phải bắt tay nàng ta, có khi còn nhiệt tình thơm nàng ta cái.

      Mạc Liễm Sâm để ý đến động tác này của nàng ta, cứ thế bước vào đjai môn, ngồi thẳng xuống chiếc ghế trong phòng khách.

      “Ta gọi cha ta đến, ngươi ngồi chờ lúc, ta trở lại nhanh thôi!” Sau đó Tháp Ô Nhĩ nhảy phắt tìm cha nàng ta.

      Hạ nhân cũng là thân che kín, trang phục cũng khá đơn giản, mặt che tấm vải màu trắng, hoàn toàn cùng phong cách với thân lửa đỏ của Tháp Ô Nhĩ, thị nữ mặc đồ trắng pha trà cho .

      uống mà chỉ quan sát tỉ mỉ căn phòng nửa ngày phát quả nhiên phong cách kiến trúc nơi này và Tây Việt có khác biệt rất đáng kinh ngạc. đánh giá tiếp, phong cách kiến trúc khiêm tốn như này là giống Nam Lăng, cho dù giống cũng có tám phần tương tự.

      Chỉ chốc lát sau Tháp Ô Nhĩ kéo nam nhân hơn năm mươi tuổi vào phòng khách.

      Toàn thân ông ta cũng che kín mít, duy chỉ có khuôn mặt phải vải thưa mà là tấm vải quyên thêu hoa văn màu xanh.

      Trang phục kỳ lạ! Dưới đáy lòng hỏi thầm than.

      “Đây là cha ta, Tháp Sa Cổ!”

      “Khụ khụ…” Mạc Liễm Sâm bị sặc, che giấu được tâm tình quái dị, cái tên này… Nghe thế nào cứ thấy quái lạ.

      Ông ta là bà ngốc*?

      *Sa Cổ đọc là [shā gǔ] trùng với bà ngốc [shǎ gū]

      “Cha, chính là người mà con , cha mau xem cho , hình như bị trúng độc!”

      Tháp Sa Cổ đứng thẳng bất động, liếc mắt nhìn Mạc Liễm Sâm. Người này có khí chất của bậc đế vương, bề ngoài lại tuấn dật bất phàm, nhất định là nhân trung chi long.

      Tháp Ô Nhĩ lắc lư cánh tay cha nàng ta, năn nỉ: “Cha, người mau nhìn cái , nhìn xem mấy năm nay con tự học nhìn người có thành quả như thế nào?”

      Nàng ta là nữ nhi thể kế tục y thuật của gia tộc, nhưng nàng ta sinh ra vốn có đôi mắt thần, chỉ cần người khác trúng độc, nàng ta liếc cái cũng có thể thấy được trúng độc gì.

      Nhưng ràng người này có dấu hiệu trúng độc nàng ta lại phát ra nguồn gốc loại độc. Rốt cuộc người này trúng độc như nào, còn là độc gì, nhất thời nàng ta nhìn ra được, thế này mới kéo về nhà mình, I vọng cha ra tay khám chữa bệnh.

      “Được rồi, ta chỉ chịu trách nhiệm nhìn xem, xem được con cũng đừng trách ta!”

      Cha Tháp tuyên bố trước, đứa con này của ông vô cùng tinh quái, nếu phải người này trúng loại độc hiếm thấy, nhất định nàng kéo ông ra.

      Bàn tay nhăn nheo khô ráo đặt lên mạch đập của Mạc Liễm Sâm, Mạc Liễm Sâm chỉ thấy hàng mày cân đối của ông ta nhướn lên.

      Chẳng lẽ ông ta nhìn ra độc của mình, , của Ninh Ninh?

      Mạc Liễm Sâm ở đây chẩn bệnh, còn Dịch Cẩn Ninh vùi người xe ngựa, co rúc lúc đau đớn run rẩy người còn nữa. Nàng chờ mòn mỏi mà thấy Mạc Liễm Sâm trở về, thế là nàng quyết định xuống xe tìm, chừng đường gặp chuyện gì cuốn lấy người, nhất thời thoát thân được.
      Last edited: 29/1/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6: đường gặp mỹ nhân (2)
      Nàng cẩn thận xuống xe ngựa, ánh mắt người đường nhất thời bị kinh diễm.

      thể cuộc sống người dân nơi biên cảnh Tây Việt và Nam Lăng kỳ lạ. Đừng đến cách ăn mặc, càng kỳ quái hơn chính là ở đây thiếu hụt nam nhân. Nàng đường chỉ thỉnh thoảng mới thấy mấy tên nam nhân, đại bộ phận còn lại đều là nữ.

      nương toàn thân phấn hồng tới, vải che màu phấn hồng khuôn mặt nàng ta tung bay trong gió, tự có khí chất thần tiên, bỗng chốc Dịch Cẩn Ninh thả lỏng cảnh giác với người này.

      nương, trông ngươi luôn lúc lại ngừng lần, hết nhìn trái lại nhìn phải, tìm người sao?”

      Đôi mắt lộ ra bên ngoài của nương phấn hồng này thạat , Dịch Cẩn Ninh hoài nghi nếu nàng dùng sức mở mắt sợ thấy đường.

      “Đúng vậy, sao ngươi biết?”

      Tự dưng Dịch Cẩn Ninh cảm thấy tò mò đối với người dân ở đây, nam nhân đâu hết rồi? Chẳng lẽ đường sao? Ngược lại nữ nhân qua lại đường khá là nhiều, đây đúng là chuyện lạ. Trở về nàng phải hỏi Mạc Liễm Sâm kỹ, chuyện lạ ở nơi biên cảnh này có phải có gì kỳ lạ .

      “À, ta thấy ngươi ăn mặc trang điểm giống người bản địa, hẳn là từ bên ngoài tới? Vừa nãy cũng có nam tử diện mạo tuấn tú ngang qua đây, hình như bị thương, ngã xuống đất, được Tháp Ô Nhĩ cứu rồi!”

      Mạc Liễm Sâm xảy ra chuyện, nhất định chàng cũng rất đau đớn! Trong lòng Dịch Cẩn Ninh nhói lên mấy cái mạnh, A Sâm xảy ra chuyện rồi, đều là nàng làm hại.

      “Tháp Ô Nhĩ là ai? Nàng ta ở đâu?” Dịch Cẩn Ninh túm lấy ống tay áo của nương phấn hòng, sốt ruột hỏi.

      nương phấn hồng vỗ bàn tay nàng, ý bảo nàng đừng lo lắng: “Tháp Ô Nhĩ là con lão Tháp, nhà bọn họ là thế gia y thuật, yên tâm, nam nhân của ngươi có việc gì! Nhà nàng cách đây khong xa, ta đưa ngươi tìm !”

      Cha Tháp bắt mạch cho Mạc Liễm Sâm, chỉ cần ông ta hơi dùng lực là Mạc Liễm Sâm bị đứt chết mạch, thể nhúc nhích. Nhưng Mạc Liễm Sâm lại hề phòng bị, cứ thế đưa tử huyệt của mình đặt trước mặt cha Tháp.

      “Ngươi sợ sao?”

      Lời thâm trầm của cha tháp bay ra theo tấm vải quyên màu xanh rung lên, trong mắt tràn đầy bội phục.

      Nam nhân trẻ tuổi có đảm lược như vậy lâu ông chưa thấy qua, ngoại trừ người hai mươi năm trước kia.

      “Sao ta phải sợ? Ông là đại phu, thiên chức của đjai phu là cứu người, vậy ta cần gì phải coi đại phu là đối tượng công kích hoặc phòng bị?”

      Mạc Liễm Sâm rút cánh tay về, sửa lại tay áo của mình.

      Tốt, hổ là thiên tử Tây Việt, chúa tể thiên hạ tương lai! Trong lòng cha Tháp thầm khen ngợi.

      Con ông có tay bản lĩnh nhìn người, còn ông có tay bản lĩnh nhìn tiền đồ, nhưng có mấy người biết được bí mật này chỉ có ông và con nhà mình biết.

      Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội*, người biết càng ít càng tốt!

      *Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội (匹夫无罪, 怀璧其罪): Xuất xứ từ “Xuân thu tả truyện – hoàn công thập niên”, vốn chỉ tài có thể gặp hoạ, sau này cũng ví von có tài mà bị ghen tị và hãm hại. (Theo baike)

      “Ngươi sợ, ta tất nhiên biết! Chỉ có điều… Ngươi sợ độc của ngươi có cách nào giả được sao?”

      Cha Tháp vuốt râu, vẻ mặt hờ hững.

      Mạc Liễm Sâm biết nhất định ông lão này biết độc người là có chuyện gì xảy ra, cũng nhất định biết nên giải như nào.

      Bỗng nhiên quỳ xuống: “Xin lão Tháp chỉ điểm!”

      Mấy ngày nay tới giờ là thời gian quỳ nhiều nhất. , lớn nhường này ngoại trừ phụ oàng mẫu phi và thái hậu, chưa từng quỳ xuống với người có địa vị thấp hơn . Nhưng chuyện của Dịch Cẩn Ninh làm hết lần này đến lần khác đếm xỉa gì đến địa vị vương gia tôn quý của mình quỳ xuống với người khác.

      “Chỉ điểm chưa tới, chỉ cần ngươi đồng ý sau này thành người đứng đầu thiên hạ này đừng quên lão Tháp ta là được!”

      Cha Tháp dìu đứng lên, khuôn mặt sáng sủa che giấu đằng sau tấm vải quyên kia. Mạc Liễm Sâm chỉ thấy được trong mắt ông ngầm có ý cười và kích động khó hiểu.

      Mạc Liễm Sâm hiểu, cha Tháp… ông ta kích động cái gì?

      Tháp Ô Nhĩ lượng lờ lại: “Cha, người làm gì vậy? Con bảo người khám chữa bệnh cho vị đại ca này mà!”

      Nếu nàng ta đoán nhầm, vị công tử này độc vị công tử này trúng phải là cự giải đứng đầu mười loại độc của Nam Lăng. Về phần sao mà trúng độc nàng ta nhìn ra được. Theo lý mà , nếu uống thuốc độc yếu hầu của hẳn phải có dấu vết từng uống, người cũng để lại vài dấu vết, nếu hít phải khí độc từ mũi, vậy càng nhìn ra được mới đúng.

      Nhưng người đến dấu vết trúng độc cũng chẳng có, ấy thế mà trong cơ thể lại có loại độc ấy. Chẳng lẽ là…

      Nàng ta giật mình, chẳng lẽ… chịu phạt thay người khác, đồng thể với người khác rồi?

      Đây là chuyện cũ phụ thân từng qua lúc ông chữa bệnh cho nàng, Nam Lăng cũng từng tồn tại tình huống như này, khi có người trúng kỳ độc, nếu muốn cứu sống trong khoảng thời gian ngắn là thể nào. Vậy chỉ có thể di chuyển sinh mệnh, phân nửa sinh mệnh của người khác cho , nhưng nếu trong vòng năm hai người giả độc được cùng chết, kiểu chết cũng giống nhau, rất thê thảm.

      Nàng ta cũng cẩn thận học dáng vẻ bắt mạch của phụ thân, muốn bắt mạch cho Mạc Liễm Sâm, muốn xác định xem bản thân có đoán lầm hay . Nhưng với trình độ của nàng ta, mạch gì cũng bắt được.

      Đương lúc chuẩn bị bắt mạch, tay nàng ta còn chưa chạm vào mạch của Mạc Liễm Sâm bị trận kình lực của làm văng ra, lui về phía sau vài bước.

      Soạt tiếng, trận gió thoảng qua hất rơi mạng che mặt của nàng ta, lộ ra gương mặt như hù dung. Nàng ta nhanh chóng cúi người nhặt mạng che mặt màu đỏ lên, lại bị Mạc Liễm Sâm giữ chặt tay.

      “Ngươi là người phương nào?”

      Thanh trầm thấp của Mạc Liễm Sâm mang theo chút vội vã, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Tháp Ô Nhĩ.

      Tại sao này lại có dáng vẻ giống hệt Ninh Ninh? Chẳng lẽ nàng ta là Dịch Cẩn An ? Nàng ta tiếp cận mình phải có mưu gì đấy chứ?

      Tháp Ô Nhĩ nhíu mày giãy giụa, thút thít : “Ngươi làm ta đau!”

      “Con !”

      Cha Tháp ở bên kinh hô, thần sắc còn tự nhiên như trước nữa.

      Chuyện này… phải vừa rồi yên đnag lành sao, sao tự nhiên bị nhận ra rồi?

      “Ông xác định nàng ta là con mình?”

      Mạc Liễm Sâm nhìn Tháp Sa Cổ, giọng điệu lạnh như băng. Phảng phất như Tháp Sa Cổ chỉ cần ra chữ chính là phạm vào tội lớn khi quân, thể tha thứ.

      “Nàng… nàng… nàng là… phải!”

      Cha Tháp “nàng” nửa ngày mới thốt ra được câu như vậy.

      Khuôn mặt Tháp Ô Nhĩ nhăn nhó, tay nàng ta bị nắm đau.

      Nàng ta đỏ mặt, dáng vẻ muốn khóc nhưng dám làm Mạc Liễm Sâm phản cảm. Dáng vẻ thẹn thùng này của nàng ta rất giống Dịch Cẩn Ninh!

      Chết tiệt! Trong mắt chợt loé hàn quang, dán sát vào nàng ta thêm chút nữa.

      , rốt cuộc ngươi có mục đích gì?”

      Lúc này Dịch Cẩn Ninh theo áo hồng đến. Nhìn từ góc độ của nàng, Mạc Liễm Sâm và Tháp Ô Nhĩ tiếp xúc rất gần nhau, miệng của gần như dán vào cổ Tháp Ô Nhĩ, Tháp Ô Nhĩ thút tha thút thít muốn tránh thoát, chuyện này… Cứ như thể muốn làm ra chuyện xấu với áo đỏ kia vậy.

      “Các ngươi…”

      Nàng chỉ kịp kêu ra tiếng bị phấn hồng sau lưng đánh hôn mê bất tỉnh.

      Mạc Liễm Sâm cũng chỉ kịp đứng dậy, cha Tháp đứng cạnh cũng cầm đao chém về phía cổ , động tác vô cùng nhanh nhẹn, nhanh nhẹn đến mức làm người ta chắt lưỡi hít hà.

      “Quả nhiên là có dự mưu…” Mạc Liễm Sâm kinh hô tiếng, ngã vào lòng cha Tháp.
      - Hết chương 6 -
      Last edited: 29/1/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7: Vào cung tuỳ giá (1)
      Lúc Dịch Cẩn Ninh tỉnh lại là thời gian mặt trời lặn.

      Nàng xoa cổ đau đớn, trong đầu chợt lanh lợi, nhớ ra bản thân bị ám toán.

      A Sâm đâu?

      Nàng nhìn khắp nơi phát đây là khuê phòng điển nhã* của nữ tử. Lại nữa sao? Tự dưng nàng nhớ lại tình cảnh lần trước ở La Thành bị Lâm Ngạo Thiên bức hôn.

      *Điển nhã (典雅): trang nhã, tao nhã, thanh lịch.

      Nhưng khuê phòng này vô cùng phóng khoáng, giống những khuê phòng cổ hủ bình thường. Rèm thuỷ tinh rủ xuống vô cùng gióng ở Tướng phủ, nàng mơ hồ cảm thấy có điều ổn. Nhìn kỹ lại phòng này ràng bố trí theo khuê phòng trước khi nàng xuất giá.

      Ngoại trừ rèm thuỷ tinh nàng thích nhất ra còn có màn sa vân yên màu tín nhạt, chăn mềm tơ vàng thêu hoa sen, ghế quý phi gỗ lim màu đen… Nàng đảo qua từng thứ , này gương đồng và cây lược bằng ngà voi bàn trnag điểm, này hộp trang sức sơn hồng khắc hoa… Khong chỗ nào phải những thứ trong khuê phòng nàng thường xuyên thấy nhất trước khi xuất giá.

      Là ai, là ai biết tất cả của nàng như vậy?

      Rắc…

      Ngoài cửa vang lên thanh , là tiếng bước chân đạp lên cành cây, tai nàng giật giật.

      Có người đến!

      Đôi mắt phượng hẹp dài nheo lại, trong mắt chợt loé hàn quang, sắc bén nhìn về phía cửa.

      “Ai?”

      Nàng ngồi phắt dậy, khom lưng, lưu loát vọt qua bên dựa lưng vào cạnh cửa, tay nắm chặt trâm cài.

      Nếu là người có võ công sao bước chân lại như vậy? Người tới nhất định có điều mờ ám!

      “Là nô tỳ, nương nương!”

      Ngoài cửa thanh thanh thuý vang lên: “Nô tỳ tới đổi thuốc cho nương nương!”

      Đổi thuốc?

      Dịch Cẩn Ninh nhìn người mình theo bản năng, cánh tay trái quấn vòng băng gạc, có vết máu chảy ra thấm lên gạc trắng, thoạt nhìn vết thương có hơi nghiêm trọng.

      Nàng sờ sờ, lại dùng sức ấn cái.

      Lông mày nàng giật giật dễ nhìn thấy, đau!

      Đây là… nguỵ trang!

      đúng, cung nữ ngoài cửa vừa gọi nàng là gì? Nương Nương?

      Trong lòng nàng cả kinh, nàng nhảy dựng lên, khinh thân nhảy lên, phát ra tiếng vang nào nhảy đến cạnh gương đồng.

      Trong gương thiếu phụ đẹp đẽ búi tóc cao xuất trước mắt nàng, ước chừng hai mươi tuổi.

      Đồng tử nàng co lại, nàng hé miệng cười, quả nhiên là bị tráo đổi!

      Giọng ngoài cửa lại vang lên: “Nương nương, ngài có chuyện gì chứ, nô tỳ vào được ?”

      Giọng mang theo chút tức giận và kiên nhẫn.

      Dịch Cẩn Ninh cười khẽ, sau đó phải là miệng vết thương gian lận của nàng là tại sao?

      “Vào !”

      Nàng thuận thế ngồi xuống, quay mặt về phía gương đồng, tiểu cung nữ phía sau toàn thân lam nhạt, đưa lưng về phía nàng, trong tay quả nhiên cầm hòm thuốc.

      “Nương nương, nên bôi thuốc rồi!”

      Cung nữ kia mở hòm thuốc ra, dọn xong thuốc thang cần dùng xoay người lại, trong tay cầm bình sứ . Dịch Cẩn Ninh đoán đó là kim sang dược hoặc tán phấn giảm đau linh tinh.

      “Đây là cái gì?”

      Dịch Cẩn Ninh nhíu mày, mũi nàng có chút bản lĩnh, phàm những thứ ngửi qua đều có thể nhớ lại trong chốc lát. ràng thứ cung nữ cầm trong tay là kim sang dược bị bỏ thêm gì đó, về phần là thứ gì nàng .

      “Bẩm nương nương, đây là htuốc hôm qua Cẩm phi đưa tới cho ngài, chẳng phải ngài dùng lần rồi sao?”

      Tiểu cung nữ nghiêng đầu, chủ tử nhà mình bị làm sao, yên đnag lành lại hoài nghi thuốc này từ đâu tới!

      “Ngươi tên gì? Bản cung là ai?”

      Dịch Cẩn Ninh nheo mắt theo thói quen, tay tự giác nắm chặt. Nếu cung nữ này dám có nửa lời dối trá, nàng lập tức bóp cổ nàng ta.

      “Nương nương, ngài… Ngài phải Ninh phi nương nương của Nam Lăng hcúng ta đó ư? Nô tỳ là cung nữ thiếp thân Bối Nhi của ngài!”

      Tiểu cung nữ sợ tới mức lập tức quỳ rạp xuống, chủ tử nhà mình nổi điên gì vậy, biết tiểu cung nữ là nàng cũng thôi , ấy thế mà đến mình là ai cũng biết?

      Dịch Cẩn Ninh thu lại ánh sáng lạnh trong mắt: “Ngươi đứng lên !”

      Xem ra cung nữ này ý gì xấu.

      “Ngươi biết võ công đúng ? Theo bản cung bao lâu rồi?”

      Đây là chuyện Dịch Cẩn Ninh muốn biết nhất, bỗng dưng Mạc Liễm Sâm và mình tách ra, bị ám toán ở biên cảnh Nam Lăng, cũng biết lúc này chàng sao rồi, có bị áo hồng kia làm tổn thương ?

      Trong lòng nàng tràn ngập lo âu, lại dám để lộ nhiều. Đây là Hoàng cung Nam Lăng, mà bản thân lại ù ù cạc cạc trở thành phi tử của long đế, xem ra là có điều kỳ lạ!

      Chẳng lẽ Công chúa A Mục làm trò quỷ sau lưng? Thuộc hạ bà ta đưa mình vào hoàng cung Nam Lăng lâu, chừng chính bà ta ở sau lưng bày ra.

      Suy nghĩ cẩn thận điểm này, nàng lo lắng Mạc Liễm Sâm xảy ra chuyện gì nữa. Công chúa A Mục làm tổn thương A Sâm, nàng tin chắc là vậy.

      Cung nữ tên Bối Nhi kia đứng dậy, đứng ở bên cung kính : “Nương nương, phải hôm qua ngài hỏi sao?”

      Ninh phi này có phải bị hồ đồ vậy, hôm qua còn hoà nhã hỏi nàng, vẻ mặt ôn hoà, sắc mặt cũng khó coi như vậy, sao hôm nay lại lãnh đjam rồi?

      Hỏng rồi, suýt nữa bị lộ!

      Dịch Cẩn Ninh điều chỉnh lại suy nghĩ, vuốt trán : “Tự nhiên đầu bản cung đau quá, biết có phải vết thương cũ chưa lành nên dẫn đến hôm nay trong đầu trốg rỗng,c ái gì cũng nghĩ ra . Ngươi lại lần nữ , nhất định lần sau bản cung sễ hông quên.”

      Nàng bình tĩnh lại, đứng dậy muốn về phía giường, Bối Nhi để kim sang dược xuống đến dìu nàng

      “Nương nương, xin lỗi, Bối Nhi là nhát gan. Hôm qua vết thương của ngài vốn có chuyển biín tốt, là Bối Nhi vô năng, thể bắt được tặc tử đánh lén, để làm hại nương nương giật mình. Bối Nhi… Bối Nhi xin nương nương trách phạt!”

      Bối Nhi đỡ Dịch cẩn Ninh ngồi xuống giường rồi quỳ xuống.

      “Ngươi quỳ cái gì, bản cung cũng ăn thịt người!”

      Dchj Cẩn Ninh cởi giày, ngồi ngay nagứn giường điều tức. Cung nữ này mới quen biết Ninh phi, vậy hẳn biết bản thân Ninh phi có võ công hay .

      Nàng ngốc , A Sâm dạy nàng võ công, chút cũng lĩnh hội được, là đồ ngốc. Học khinh công có ích gì, chỉ có thể chạy trốn, chẳng may gặp cao thủ nhị lưu* thể đánh thắng được, chỉ có thể đối phó với mấy tên binh tôm tướng cua thôi, đúng là ấm ức quá thể.

      được, nàng phải chăm chỉ tập chút võ công Mạc Liễm Sâm dạy mới phải.

      “Nương nương, ngài…”

      Bối Nhi nhìn dáng vẻ Dịch Cẩn Ninh chỉ biết nàng điều tức vận công, ra nương nương thâm tàng bất lộ! Chỉ là sao hôm qua tự nàng ra tay chứ? phải nàng muốn thử xem thân thủ của mình ?

      “Đừng ồn ào, hộ pháp giúp bản cung, có vậy vết thương của bản cung mới nhanh khỏi!”

      Nàng tĩnh tâm ngưng khí, điều tiết chân khí trong cơ thể, vận hành vòng, dựa theo bộ sậu Mạc Liễm Sâm , luyện tập các loại thổ nạp. Chút nữa phải tìm chỗ thanh tĩnh luyện tập quyền cước, có thế mới công lực mới tiến bộ.

      “Vâng!”

      Bối Nhi đáp tiếng đơn giản rồi cnah ở cửa giúp nàng.

      Qua lúc, sau khi Dịch Cẩn Ninh cảm giác người toàn mồ hôi, thân thể nhõm ít. Theo cách của Mạc Liễm Sâm là công lực tăng lên tầng, chỉ cần quyền cước có chút đột phá là nàng có thể chậm rãi tăng công lực rồi.

      Đáng tiếc , bụng nàng cho phép có động tác gì quá lớn, bằng sao nàng có thể đến nông nỗi chật vật trong lúc bị Mạc Liễm Kỳ đuổi giết, làm hại A Sâm bị mãnh thú cắn thương cánh tay?

      Nàng thu lại khí tức quanh thân, đứng dậy xuống giường, Bối Nhi vội lại dìu nàng.

      “Nương nương, có phải ngài có chuyện gì muốn hỏi nô tỳ ?”

      Thấy Dịch Cẩn Ninh nhìn mình muốn lại thôi, Bối Nhi chủ động mở miệng.

      “Bối Nhi, bản cung lắm rốt cuộc hoàng cung Nam Lăng này xảy ra chuyện gì, nhìn ngươi có vẻ ở hoàng cung thời gian dài? cho bản cung nghe !”

      “Vâng!” Được Dịch Cẩn Ninh tỏ ý bảo ngồi, nàng ngồi xuống cnạh Dịch Cẩn Ninh, bắt đầu giảng giải tình Nam Lăng.

      Bối Nhi hổ là ở lâu trong cung, biết khong ít bát quái, đến những chuyện trước khi Ninh phi vào cung cũng biét ít.

      Ninh phi này vốn là sủng thiếp Tiêu Dao Vương nuôi dưỡng bên ngoài, sợ bị bà vợ dữ dằn phát thế là luôn dám đưa về trong cung. Biết khởi * thành công, lần đoạt quyền, làm thế hệ Đế vương mới của Nam Lăng, có thế này mới dám đón Ninh phi trở về.

      *Khởi (起事): phát động đấu tranh chính trị bàng vũ trang (Theo Lạc Việt)

      Song vừa tiến cung lâu gặp phải ám sát, Dịch Cẩn Ninh, đồ ăn của Dịch Cẩn Ninh là do hoàng hậu của long đế cũng chính là bà vợ đanh đá kia gây nên.

      Từ xưa trời xanh đố kị phận hồng nhan, lời này tất nhiên sai nhưng nữ nâhn ghen tị mới là đáng sợ nhất. Dung nhan của Ninh phi vô cũng mị, mới vừa rồi Dịch Cẩn Ninh soi gương phát điểm này, nhất là cặp mắt kia, quả là có thể mê hoặc nam nhân đến mức thể phân biệt trời nam đất bức.
      Last edited: 29/1/16
      hoadaoanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :