Chương 4: núi có độc (6)
Bóng đêm ngày càng thâm trầm, vầng trăng hoàn toàn mình sau đám mây đen dày.
Đoàn người đốt đống lửa, nướng thỏ hoang gà rừng, vị thịt nướng thơm nồng xông vào mũi, Chương Vũ Thành khịt mũi, qua.
Ông ta nhấc gà rừng nướng chín lửa xuống, bất chấp gà rừng nóng, cắn vài miếng hết nửa con.
“Này, ong làm gì thế, sao ăn vụng gà rừng của ta!”
tiếng rống to vang tận chân trời, xuyên qua đêm tối.
Tại góc núi lay động mấy cái, vài tiếng sói tru truyền đến.
Hú...! (Cái này là tiếng sói tru )
Ai?
“Là ai muốn chết to mồm vậy hả, dẫn bầy sói tới xem các ngươi làm thế nào?”
Chương Vũ Thành hung thần ác sát xé nửa con gà còn lại, ngồi ở bên ăn.
Con gà này là Mạc Liễm Sâm vất vả bắt được muốn bồi bổ cho Dịch Cẩn Ninh, Dịch Cẩn Ninh nhanh chóng nướng chín lại bị đồ ăn vụng đáng chết này ăn mất.
Nàng buồn bực nhìn Chương vũ Thành ăn xong lau miệng, quần áo dính đầy dầu mỡ, cảm thấy mỹ mãn liền kéo đầu dây thừng của ànng nằm xuống.
Hú...!
Lại tiếng sói tru, Dchj Cẩn Ninh sợ hãi ôm chặt lấy mình.
Chương Vũ Thành đáng chết, cái gì mà sợ người káhc đánh lén ông ta, cứ phải cùng mọi người tách ra riêng. Đây phải là tìm chết sao, buổi tối khuya khoắt, cảnh tối lửa tắt đèn, lại tên nam nhân nào muốn bảo vệ nàng, chẳng may bầy sói đến đây nàng nên tự bảo vệ như nào?
Trong lòng lại nhịn được mắng mười tám đời tổ tông Chương Vũ Thành mấy lần, Dịch Cẩn Ninh cuôn người ở góc, dựa lưng vào thân cây, ngẩng đầu nhìn những vì sao bầu trời mờ tối, hi vọng xua tan sợ hãi trong lòng.
Nhưng bầy sói quả thực bị tiếng hét vừa rồi của nàng dẫn tới, nàng nen làm thế nào bây giờ?
Đúng lúc này Mạc Liễm Sâm qua, trong tay cầm thịt thỏ hoang đưa cho Dịch Cẩn Ninh ăn.
Hai vợ chồng giọng lặng lẽ chuyện, đnag thương lượng có nên bỏ chạy hay .
“Đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, ta hạ thuốc người Dịch Cẩn Ninh, nếu nàng dám chạy với ngươi, các ngươi đừng mong lấy được thuốc giải!”
Chương vũ Thành đnag ngủ lơ mơ bỗng nhiên mở mắt, sâu xa .
ăn hăng say bỗng Dịch Cẩn Ninh đau bụng.
Mạc Liễm Sâm nhíu mày: “Ninh Ninh, làm sao vậy?”
“Chương Vũ Thành chết dẫm, Chương Vũ Thành thối tha…”
Dịch Cẩn Ninh đá hòn đá dới chân, dữ dằn mắng đồ ăn vụng Chương Vũ Thành. Bắt giữ nàng giỏi lắm sao, làm hại nàng bây giờ bụng thoải mái, nàng muốn lập tức thoát ra đnáh trận với ông ta.
Mạc Liễm Sâm ôm nàng trong lòng mình, dịu dàng an ủi nàng đừng sợ, sói tru mà thôi, phải bầy sói qua đây, hơn nữa abày sói có đến cũng sợ, bọn họ nhóm lửa, lại có đống thị vệ bảo vệ.
Đáng chết, đúng là tốt linh hỏng linh lắm, trong lòng dịch Cẩn Ninh sợ cái gì cái đó liền đến!
Tự dưng nàng cảm thấy có phải cảm giác và phán đoán của nữ nhân mang thai đều chẩun , hôm nào đó có nên bày sạp xem bói đoán mạng cho người ta .
Bầy sói đến là đến, hơn nữa tốc độ phải nhanh bình thường!
Hú...!
Tiếng sói ngày càng gần, Mạc Liễm Sâm và Dịch Cẩn Ninh cảnh giác đứng lên, cùng đến gần đống lửa.
Mạc Liễm Kỳ và Mạc Dật Hiên bên kia cùng với đám thị vệ họ mang đến đứng thành vòng, nhóm đống lửa cháy to hơn.
“Khong xong, sói đến! Chừng hơn ngàn con…”
Dịch Cẩn Ninh vừa động tai, cùng Mạc Liễm Sâm bay lên cái cây cao to nhất. Bầy sói dù có lợi hại cũng thể trèo cây, bọn họ lại phải đồ ngốc, tranh đáua với hơn ngàn con sói tuyệt chiếm được ưu thế.
Đám thị vệ và Mạc Liễm Kỳ cũng ào ào tìm cây leo lên, chỉ là…
“Ôi, chân của ta…”
tiếng kêu thảm thiết, thị vệ chưa kịp leo lên bị sói cắn mất chân.
Chương Vũ Thành bên này nhanh chóng trèo lên cây, ông ta ở vừa cười điên cuồng, vừa uống rượu, còn quên nhe răng trợn mắt với đám sói như hổ rình mồi dưới cây, còn đổ ít rượu xuống, khiến bầy sói càng hung tàn tru lên.
đêm trôi qua, ngoại trừ vài tên thị vệ chịu được rơi xuống. bị bầy sói xé xác ra, những người còn lại đều nơm nớp lo sợ đến hừng đông.
Dịch Cẩn Ninh ru rú trong lòng Mạc Liễm Sâm, an ổn thoải mái ngủ.
Tia nắng sáng sớm đầu tiên xuất len qua từng tán cây chiếu lên mặt Dịch Cẩn Ninh, ànng mở mắt nhìn Mạc Liễm Sâm ngủ say, vẻ mặt dịu dàng.
Mạc Dật Heien ở thân cây khác ghen tị đến điên lên. Đêm qua ngủ, trong mắt đều là bóng dnág Dịch Cẩn ninh, nàng an tâm nằm trong lòng Mạc Liễm Sâm, tự nhiên ngủ.
thể thừa nhận bản thân thất bại, Dịch Cẩn Ninh gặ trước nhưng có chút cảm giác nào với .
Tuy cũng thường gặp nàng, cũng biết nàng là tiểu thư trong khuê vo cùng dịu dàng. Nhưng từ sau khi tên đần Mạc Liễm Sâm kia trở thành trượng phu của nàng, nàng giống trước nữa, hình như trở nên… hoạt bát, có chút nghịch ngợm hiếu động, còn biết làm nũng thẹn thùng.
ghen tị nhưng lại điên cuồng, dựa vào cái gì mà Mạc Liễm Sâm có được tình của dịch Cẩn Ninh, còn thể? rũ mắt, thu hồi ghen tị trong mắt, khinh thân qua cây đjai thụ cnạh cây của dịch Cẩn Ninh.
“Ninh Ninh, sớm!”
Dịch cẩn Ninh nghe gọi mình như vậy rất vui, nàng hơi nhíu mày.
Rất , nhưng Mạc Dật Hiên vẫn thấy được.
“Sao hả, đường huynh dậy sớm nhưng lên tiếng gọi bổn vương, mà qua đây với em dâu?”
Mạc Liễm Sâm bảo vệ Dịch Cẩn Ninh trong lòng, chặn lại tầm nhìn của Mạc Dật Hiên.
Last edited by a moderator: 29/1/16