Chương 2: Chìa khoá bảo tàng (3)
Nàng lấy giấy quyên ra, chậm rãi mở ra, bên trong vẽ gì đó.. Đây là cái gì? Nàng xem những chấm vòng vòng trong đây là gì, bèn đưa tới trước mặt Mạc Liễm Sâm để cùng nhìn.
Người bàn cơm cũng nhất thời tò mò, vải lụa này vẽ thứ gì. Bọn họ truyền cho từng người xem nhưng nhìn ra đó là thứ gì. l;q$đ Cuối cùng giấy quyên cũng đưa trở lại tay Mạc Liễm Sâm, nhíu mày, nhìn hơn nửa ngày cũng nhìn hiểu, trước cứ cất bản vẽ vào .
Trng bụng Dịch Cẩn Ninh thầm , MẠc Thắng Các rất đạo đức, cho chàng gian hàng rách là được rồi, thế nhưng lại đưa chàng thứ chẳng hiểu ra sao hại chàng bị người đuổi giết, có phụ thân nào như vậy sao?
“Ninh Ninh, nàng xem đây là cái gì? Phụ hoàng có khả năng đưa ra chút gợi ý, nhất định ông muốn ám chỉ ta gì đó.”
Thứ này giao cho nhất định để Mạc Liễm Sâm tìm được điểm mấu chốt. Nhưng những chấm vòng vòng này, dẫu nàng là nương đọc sách trăm lần cũng nhìn ra được là cái gì, bảo người sao mà đoán được!
“Ôi chao!”
Chợt Dịch Cẩn Ninh hơi đau bụng, Mạc Liễm Sâm vội để cuộn giấy xuống, chú ý tới chỗ để gần nến.
ôm Dịch Cẩn Ninh vào phòng, đặt nàng nằm giường, lại truyền cho nàng chút nội lực mới đút nàng ăn viên thuốc.
Dịch Cẩn Ninh suy yếu hỏi: “Đây là…”
“Đừng hỏi, đây là thuốc giả, yên tâm, ta là phu quân nàng, tự nhiên hại nàng và đứa bé!”
Mạc Liễm Sâm như sợ dịch Cẩn Ninh phát giác ra điều gì, vội ngắt lời nàng. l/q]đ lúc sau Dịch Cẩn Ninh khoẻ hẳn lên, dòng khí lưu lúc lạnh lúc nóng cũng thấy bóng dáng.
Thuóc gì mà thần kỳ vậy?
Dịch Cẩn Ninh hiếu kỳ nhìn chằm chằm Mạc Liễm Sâm, nàng phát gần đây hình như gầy , nhưng xem xét kỹ lại có chỗ nào giống vậy.
Mạc Liễm Sâm chuyển động đầu, thẹn thùng cười: “Nàng đừng nhìn ta như vậy, ta nhịn được!”
nhịn được này dĩ nhiên là có nhu cầu, nhưng lúc này Dịch Cẩn Ninh mang thai, thể làm việc đó! Khuôn mặt sầu khổ, rối rắm siết chặt khuôn mặt nhắn của Dịch Cẩn Ninh, lại xoa đầu nàng làm tóc nàng rối tung cả lên.
nhìn mái tóc dày rối tung của nàng, bỗng nhiên hai mắt sáng lên: “Ninh Ninh, ta nghĩ ra rồi!”
“Nghĩ ra cái gì cơ?” Hiểm hiểm né tránh ma trảo của Mạc Liễm Sâm lại công kích lần nữa, Dịch Cẩn ninh cười tủm tỉm chờ đáp án của Mạc Liễm Sâm. l\q|đ Nàng chỉ biết nấht định phu quân mình là tuyệt nhất.
“Sợi tóc! Từng vòng từng vòng này chính là sợi tóc!”
vui mừng ôm Dịch Cẩn Ninh, hết hôn rồi lại hôn: “Ninh Ninh, nàng quả thực là phúc tinh của ta, mỗi lần chỉ cần nàng bên cnạh ta, bất kể ta đối mặt với tuyệt cảnh như thế nào cũng đều có thể phong hồi lộ chuyển!”
“Ôi ôi, chàng chút, cục cưng!”
Dịch Cẩn Ninh vỗ lưng : “chàng mau cho thiếp rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Mạc Liễm Sâm cười thần bí, từ trong lòng lấy lắc tay tương tư ra đeo lại cho nàng. Động tác này, thần thái này như che chở món trân phẩm, dè dặt cẩn trọng như sợ cẩn thận phá huỷ mất.
“Lúc phụ hoàng giao cho ta chìa khoá, từng câu!”
“ cái gì?” Dịch Cẩn Ninh nhíu mày, tay bị ắhn cầm. Tay ấm áp, rất lớn, rất thoải mái, làm người ta muốn buông ra.
Mạc Liễm Sâm nắm bàn tay trắng nõn của nàng, cẩn thận quan sát như đnag quan sát tác phẩm nghệ thuật. Đôi môi khêu gợi lúc đóng lúc mở, miệng ra câu sâu xa.
“Bồ vi* mềm mại như tơ! Lúc đó ta sao phụ hoàng lại với ta câu này, bây giờ nghĩ lại ra là đạo lý này.”
*Bồ vi là cây lau ở nước mình.
Bồ lau sậy mềm mại như tơ, chính là địa điểm bảo tàng ngay núi Bồ Vi.
Núi Bồ Vi là ngọn núi hoang, nơi đó chẳng có gì, đến thợ săn cũng khong muốn có đặt chân lên. Nhưng cảnh sắc nơi đó lại kỳ quái, năm trải qua biến hoá mầy bận, thường biến hoá màu núi.
Hoàng đế Tây Việt từng tìm người bói quẻ, thầy bói kia núi Bồ Vi từng là ngọn núi mọc đầy bồ vi, sau này biết thế nào biến thành gò núi, màu núi thay đổi cho thấy nơi đây bị hạ chú, nên đặt chân lên, khi đặt chân lên ắt có tai nạn.
Cũng có người ngay từ đầu tin lời của thầy bói này, lén lút chạy lên núi du ngoạn, cảnh trí nơi đó cực đẹp, đẹp đến mức gần như làm người ta quên mất hô hấp. Bọn họ lưu luyến quên về, ở núi cả đêm, ngày hôm sau luc trở về khoác nhiệt độ núi rất tốt, giờ đêm cũng lạnh, muỗi, la fmột nơi tốt. Nhưng đến buổi tối mấy người leo lên ngọn núi kia lại bệnh tật đột phát, chết hết, sau đó người nhà của họ cũng lần lượt gặp khó khăn, từng người chết bất đắc kỳ tử. Từ đó về sau còn ai dám đến núi Bồ Vi nữa, núi kia cũng trở thành cấm địa.
Ở đó ly kỳ ở chỗ phải thần tiên ma quái quấy rối, cũng mơ hồ như thầy bói mà là con người thay đổi làm ra những hành động kỳ quái, những người đó và người nhà bọn họ đều bị hạ độc chết. Đương nhiên đây cũng là suy đoán của Mạc Liễm Sâm, phụ hoàng và các ông cha của hẳn khi đó cho rằng đó là nơi của bảo tàng nên cố ý làm ra màn diễn như vậy.
Nhưng Mạc Liễm Sâm đoán sai chuyện. Núi Bồ Vi quả thực có chút tà môn, mấy người kia đều phải bị ác ý độc chết, chỉ có người nhà họ mới bị vậy. Chẳng qua tiên đế vì tăng mạnh độ tin cậy của lời bói này nên giết thêm vài người mà thôi.
Dịch Cẩn Ninh cũng suy xét cẩn thận mấu chốt trong đó: “Chúng ta có cần đến núi Bồ Vi được ?”
Nàng cảm thấy núi này có chút mơ hồ, bằng mấy người kia cũng thể chết cách khó hiểu như vậy.
“Chúng ta tất nhiên phải , nhưng thể buổi tối, cũng thể buổi sáng, chỉ có thể buổi trưa!”
đặc biệt sai người của Sát Minh điều tra điểm quái dị của ngọn núi này, phát ở nơi này chỉ cần vào buổi trưa có tử vong, còn nếu vào sáng sớm lại chết cách ly kì. Điều này lên núi này có điều quỷ dị, phỏng chừng núi có thực vật đặc biệt nào đó có thể phóng độc, mà độc này dưới ánh mặt trời buổi trưa mất độc tính.
“Chuyện này… Mạc Liễm Kỳ biết chuyện bảo tàng, mấy năm nay chắc cũng đoán được chút chứ?”
Dịch Cẩn Ninh vuốt mái tóc đen dài của , cuốn từng sợi vào, rồi lại buông, vòng vòng lại, ngại phiền toái. Tóc tơ mịn mềm mại, ram ráp như những nam tử khác, mang theo mùi thơm của xà bông. Dịch Cẩn Ninh rất thích tóc , như thích vậy, thích toàn bộ của .
“ đoán ra, vì sợ, sợ chết!”
Mạc Liễm Sâm cười lưu manh, tay ôm Dịch Cẩn Ninh, đè nàng ngã xuống giường. Môi son hôn cần cổ tuyết trắng, nàhng gặm nhấm. Dịch Cẩn Ninh hừ tiếng, đôi tay trắng như phấn khẽ đấm .
“Ngốc, thiếp đnag mang thai!”
“Ninh Ninh, ta nhịn được lâu như vậy làm sao bây giờ?” Mạc Liễm Sâm nửa nửa giả : “Nếu ta tìm nương nhé?”
Bụng Ninh Ninh mới hơn tháng, ắhn còn phải đợi hơn hai tháng, quả thực là dày vò.
Phụ hoàng trao chìa khoá cho rốt cuộc là ép buộc hay để ý đến ? mơ hồ, ôm Dịch Cẩn Ninh, hốt hoảng chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng tỉnh lại, Mạc Liễm Sâm như thường ngày vẽ mi cho Dịch Cẩn Ninh, ba ngày vẽ, có chút mới lạ rồi.
Nha hoàn bưng nước tiến vào, bọn họ rửa sạch mặt rồi lại đến đại sảnh nghị . Chuyện ngày hôm qua còn chưa bàn bạc ra kết luận, người tổng đàn Sát Minh tựa hồ bị cuộc sống an nhàn đảo lộn đến thoải mái, tình nguyện làm chuyện liều mạng lắm.
Lão đại Lâm Ngạo Thiên ngẩng cổ, chờ Mạc Liễm Sâm chỉ . cha mẹ vợ con, phía sau là vùng bằng phẳng, hoàn toàn chẳng cần lo trước lo sau. Lão Nhị và Lão Tam giống vậy, bọn họ có cha mẹ, lão bà của người còn đnag mang thai, cũng muốn chen chân vào chuyện của tổng đàn lắm. Song chuyện liên quan đến Mạc Liễm Sâm, bọn họ làm vì huynh đệ, thể giúp bạn, tiếc cả mạng sống.
Cố Giai Nam vỗ tay Cung Tam Nương: “Vợ, tuy ta nàng, nhưng A Sâm là huynh đệ của chúng ta, huynh đệ gặp nạn chúng ta há có thể khoanh tay đứng nhìn?”
Last edited by a moderator: 29/1/16