1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ song sinh - Nguyệt quân hề VIP LQD (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 7: Lão đạo sĩ lôi thôi, lếch thếch

      Rạng sáng ngày hôm sau, đối mắt Dịch Trường Hoa xuất hai quầng thâm đen, sai người đến chùa Phổ Ninh mời pháp sư. Pháp sư chưa mời được, ngoài cửa có tiếng người gào thét.

      Dịch Trường Hoa cau mày : “ Chuyện gì ồn ào vậy? “

      Gã sai vặt báo lại : “ Lão gia, ngoài cửa có đạo sĩ lôi thôi ngang qua chỉ chỉ trỏ trỏ Tướng phủ, là có oan hồn làm loạn. “

      “ Oan hồn làm loạn? “ câu oan hồn làm loạn làm rất cả mọi người ngồi đều kinh sợ.

      Nhị di nương vừa nghe bỗng cảm thấy lạnh lẽo cả người, bình sinh bà đánh chết từ nha hoàn, ma ma đến gã sai vặt nhiều đếm xuể, phải những oan hồn này đến tìm bà đấy chứ?

      Dịch lão phu nhân cũng rợn cả tóc gáy, năm đó bà và đám tiểu thiếp của phụ thân Dịch Trường Hoa đấu đá với nhau quả hại chết ít người, vì vậy trong lòng cũng sợ những người đó trở về đòi mạng.

      Bình thường tứ di nương và ngũ di nương cũng làm ít chuyện trái với lương tâm nên đều cho rằng những oan hồn kia muốn tìm tới các bà báo thú, lập tức đứng ngồi yên.

      Còn có các lão gia, phu nhân, thiếu gia, tiểu thư khác của Tướng phủ, tất cả mọi người đều lo lắng hãi hùng, tiếng rít gào tối qua cứ như tìm bọn họ đòi mạng vậy.

      Dịch Cẩn Ninh nhíu mày nhìn phản ứng của mọi người, bình sinh làm việc trái với lương tâm nửa đêm sợ quỷ tới gõ cửa. ngờ trong phủ này ít người làm việc sai trái, chỉ cần hành động của nàng cũng đủ dể những người đó lộ nguyên bản chất, thú vị. Nàng bĩu môi lên tiếng, chờ đợi quyết định của người có địa vị tối cao trong phủ này.

      Dịch Trường Hoa suy nghĩ hồi mới : “ Đưa ông ta vào đây! “ Ông muốn xem xem rốt cuộc người nọ là thần thánh phương nào, lại dám ở trong phủ giả danh lừa bịp.

      Chỉ chốc lát sau, ba bốn tên gia đinh trói lão đầu lôi thôi vào : “ Lão gia, chính là ông ta! “

      “ Khiếu hóa tử từ đâu tới mà dám đứng trước cửa Tướng phủ diễu võ giương oai? “ Giọng Dịch Trường Hoa uy nghiêm mang theo đe dọa, lão đầu này người ra người quỷ ra quỷ, khắp người toàn bùn nước, giống với những tên ăn xin ở ven đường.

      Dịch Cẩn Ninh nhướn mày, người này nghe lời. Hôm nay nàng phải ăn mặc đẹp chút, ngay cả y phục cũng kêu người chuẩn bị cho ôngta. Nhưng nhìn dáng vẻ kia xem, người mặc cái áo rách mướp, tóc tai bù xù, cơ bản nlà dáng vẻ vài trăm năm chưa tắm, người như vậy mà ra ai tin chứ? Nàng lập tức thở hồng hộc trừng mắt nhìn ông ta.

      Ai ngờ lão đầu kia lại cười híp mắt gật đầu với nàng, cũng quên hành lễ với mọi người trong Tướng phủ, cuối cùng mở miệng : “ Tại hạ là Hồ bán tiên, nhà ở trong ngõ thứ tám ở Phục Long. Hôm qua lão đạo bấm tay tính toàn thử phát lệ khí quấn quanh Tướng phủ, oan hồn bất tán nên tới đây nhắc nhở, vạn mong Tướng gia có chuẩn bị, chớ để oan hồn đến dây dưa, duyên cớ mà chết . “

      “ Quỷ quái gì, người đâu, ném lão đầu thúi này ra ngoài. “ Vừa nghe người này nguyền rủa con trai bà chết , Dịch lão phu nhân kìm được tức giận, con trai của bà khỏe mạnh dễ gì mà chết oan uổng. Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng cho nên khí thế đuổi người cũng yếu vài phần.

      Những người khác trong phủ cũng la hét muốn loạn côn đuổi lão đầu lôi thôi hươu vượn này . Riêng Dịch Trường Hoa lại híp mắt, lúc lâu sau mới kinh ngạc : “ Ngài là… “

      Lão đạo kia vuốt râu, khuôn mặt vẫn cười hì hì như cũ : “ sai, chính là ta. “

      “ Người đâu, cởi trói cho lão đạo! “ Vẻ mặt ban đầu của Dịch Trường Hoa được thay bằng khuôn mặt tươi cười.

      Gia định vội vàng cởi trói, ngờ ông lại tiếp tục : “ Mời đạo trưởng ngồi. Người đâu, dâng trà, mang Vân Sơn mao tiên ngâm do Hoàng thượng ngự tứ đến đây. “

      Dịch lão phu nhân chân tường, mọi người càng thêm khó hiểu. Hôm nay lão gia làm sao vậy, lại cung kính với lão đạo sĩ lôi thôi nhếch nhác như vậy?

      Dịch Cẩn Ninh rũ mắt, Hồ bán tiên này vốn là cao nhân tu tâm dưỡng tính ở tự miếu Hoàng gia – chùa Phổ Ninh, từ trước tới giờ việc tính toán của ông vừa bấm là chắc chắn. Song tính tình ông ngạo mạn cổ quái, có vài người dù mời ông phê mệnh thế nào ông cũng dửng dưng, cho cùng là coi thường; có vài người đến mời ông, ông lại tự động đưa mình tới cửa, phê mệnh cầu phúc cho những người trong nhà đó, trừ ưu giải hạn. Vốn là người đạo Phật, ông mượn chùa Phổ Ninh làm nhà hơn mười năm, sau đó lại biết vì sao vân du tứ hải, mãi đến hai mươi năm trước mới trở về liền tới Cẩm Thành. minh vui vẻ sống trong ngõ thứ tám ở Phục Long. ngờ hôm nay gặp lại, lại phải là bộ dáng tiên phong đạo cốt như lúc trước, khó trách lúc mới đầu Dịch Trường Hoa nhận ra được.

      Dịch lão phu nhân suy nghĩ chút cũng hiểu chuyện gì xảy ra, vội vàng nhận lỗi với Hồ bán tiên. Những người khác chưa hiểu chuyện gì chờ xem tình hình tiếp theo.

      Hồ bán tiên híp mắt, đôi tay gầy vuốt chòm râu xám bạc dài : “ Lão đạo bấm ngón tay tính toàn… “ Mọi người đều dài cổ chờ đợi lão đạo .

      Lão đầu làm họ thất vọng, ông nhìn Dịch lão phu nhân vài câu mơ hồ : “ Trong phủ lão phu nhân từng thân kinh bách chiến, là người cười sau cùng trong nhóm thê thiếp, vậy chắc hẳn trong tay có ít oan hồn!? “

      Sắc mặt Dịch lao phu nhân trắng nhợt.

      Lão đầu chuyển hướng về phía nhị di nương : “ Vị phu nhân này mệnh còn là bởi vì sát nghiệt quá nhiều! “

      Nhị di nương lảo đảo cái suýt nữa ngã quỵ, may là nha hoàn đứng sau lưng tay mắt lanh lẹ đỡ được bà.

      Ông lại chuyển hướng về phía tứ di nương, nhìn bà hồi lâu rồi mới : “ Có phải nhà mẹ của phu nhân có tiểu muội gần bằng tuổi bị người khác ám hại? “ Đôi môi tứ di nương trắng bệch.

      Ngay sau đó là ngũ di nương, bà cẩn thận từng ly từng tý liếc nhìn Dịch Trường Hoa, chờ đợi Hồ bán tiên ra bí mật kinh thiên dộng địa của bà, ai ngờ khuôn mặt lão đầu bí hiểm chỉ câu : “ Mọi việc thể cưỡng cầu. “

      Ngũ di nương thở phào hơi nhõm.

      Cuối cùng, lão đầu chuyển sang Dịch Trường Hoa, lời sâu xa : “ Tướng gia có từng làm chuyện gì hối hận chưa? việc kia đến nay vẫn đè nặng trong lòng Tướng gia, nếu chiếm được quên được, vậy buông xuống thôi! “Dịch Cẩn Ninh nâng mắt nhìn ông cái, rốt cuộc phụ thân có chuyện gì thể quên được? Chẳng lẽ có liên quan đến mẫu thân? Trong lòng nàng kinh hãi, liếc Hồ bán tiên cái, trong lòng có tính toán.

      Quả nhiên tất cả phần đầu đều chỉ là làm nền, phần sau mới là mục đích của ông trong ngày hôm nay. Hồ bán tiên híp mắt bấm ngón tay, lúc lâu sau mới mở ra : “ Trong phủ còn có vị phu nhân? Ừm, theo như ta tính toán … ừm, có, ở hướng đông nam, sinh vào tháng chạp năm Canh Tuất, có người con trai bị gãy chân, suốt mười ba năm chưa từng ra ngoài! “

      Ông ngước đôi mắt già vẩn đục nhìn Dịch Trường Hoa thỉnh thoảng trong đôi mắt đầy ghèn xuất vài tia sáng bén nhọn : “ Lão đạo có đúng ? “

      Phu nhân trong phủ ở hướng đông nam, sinh vào tháng chạp năm Canh Tuất, có người con trai bị gãy chân, suốt mười ba năm hề ra ngoài, đây phải đến An Mộng Nhi sao? Trong lòng Dịch Trường Hoa chấn động, nhị di nương ngẩng phắt đầu, vẻ mặt hai người đều là kinh ngạc. Dịch Cẩn Ninh nhìn mà thấy buồn cười, thầm nghĩ chờ mẫu thân ra ngoài rồi trừng phạt từng người các ngươi.

      “ Khó trách trong phủ oan khí nặng nề như vậy, tốt nhất Tướng gia hãy mời cao tăng ở chùa Phổ Ninh đến cầu siêu bảy bảy bốn mươi chín ngày, dưới toàn bộ Tướng phủ ăn chay tắm rửa ba ngày, tinh tâm tu thân. “

      Hồ bán tiên thu hồi dáng vẻ cà lơ phất phơ lại : “ Ba ngày sau mời vị phu nhân ở hướng đông nam kia ra ngoài , người bà ấy Phật tính nặng, có thể áo chế oán khí của oan hồn, tốt nhất là Tướng gia tự mình mời, hóa giải hết oán giận. “ Ông nhấn mạnh câu sau tự mình mời, xong xoay người định rời , nhưng…

      Đạo trưởng, ngài tính toán giúp ta xem bao giờ ta có thể thăng quan? “ Nhị lão gia lối kéo ống tay ông, hai mắt phát sáng.

      “ Đúng vậy, giúp ta tính toán xem bao giờ có có nhân duyên tốt? “
      “ Giúp ta xem thử… “

      …..

      Mọi người trong phủ ồn ào lộn xộn, nước miếng bay tứ tung, Dịch Trường Hoa mắt lạnh nhìn tất cả mọi người khiến họ im lặng. Lão đầu thong dong rời khỏi, trước khi vẫn quên quay đầu nhìn Dịch Cẩn Ninh cách quỷ dị. Toàn thân Dịch Cẩn Ninh nổi da gà, cảm giác như có chuyện tốt, bị theo dõi.

      Hồ bán tiên bao lâu pháp sư chùa Phổ Ninh tới. Dịch lão phu nhân thu xếp việc cúng bái hồi, tụng kinh bảy bảy bốn mươi chín ngày, dưới toàn bộ quý phủ ăn chay ba ngày, tắm gội sạch , chuyên tâm lễ Phật, tất cả mọi người đều sợ người dính oán khí do oan quỷ quấn lên.
      Last edited: 7/12/15
      tart_trung, Bạch Phụng, huyenlaw684 others thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 8: Đích mẫu xuống núi

      Ba ngày sau, Dịch Trường Hoa đích thân tới Phật đường.

      Phật đường vẫn trang trọng uy nghiêm như cũ, trước bức tượng Phật được lau chùi sáng bóng, đại phu nhân An Mộng Nhi nhắm mắt quỳ gối niệm kinh, đây là chuyện đầu tiên bà phải làm hàng ngày – cầu phúc cho con trai.

      Bên trong Phật đường đốt đàn hương, hương khói lượn lờ, tiếng gõ mõ cốc cốc vang lên ngừng. Ai tới nơi này cũng đều ngưng thần tịnh khí cảm thụ khí nơi cửa Phật, cảm giác lơ lửng như tản ra toàn thên như lạc vào cõi thần tiên, lại giống như đắm mình trong miếu cổ, chỉ muốn ngồi thiền ngay lập tức.

      Dịch Trường Hoa nhìn An Mộng Nhi quỳ gối trước Phật đường bỗng trong lòng hốt hoảng trận. nhiều năm như vậy, biết bà còn hận ông .

      Chuyện năm đó phải lỗi của mình bà nhưng do bà gánh chịu hế thảy. Mỗi lần nhớ tới chuyện này, trong lòng ông đau như bị dao cắt. Bà hận ông, ông oán, chỉ oán mình lúc trước đầu heo mông muội, mặc cho bà nữ tử yếu đuối gánh chịu tất cả tội lỗi vốn thuộc về bản thân.

      An Mộng Nhi khẽ động, bà sớm phát giác ra người nam nhân đứng sau mình, vốn tưởng rằng qua nhiều năm như vậy bà bỏ xuống nhưng cuối cùng vẫn chống lại được hận ý mãnh liệt trong lòng. Bà hận ông, bà oán ông, vì sao lúc đầu có rất nhiều lựa chọn như vậy nhưng lại chỉ lựa chọn cách tổn thương bà? Qua nhiều năm như vậy, bà thờ ơ lạnh nhạt, việc chưa được làm nhiều năm, chẳng lẽ bây giờ lại muốn vạch trần mọi thứ sao?

      “ Mộng nhi. “ Vẻ mặt Dịch Trường Hoa tang thương.

      “ Vâng. “ Sắc mặt đại phu nhân lạnh nhạt.

      lâu gặp! “ Dịch Trường Hoa thấy dáng vẻ bà xa cách trong lòng vô cùng chua xót, đây là phu nhân của ông, tại sao giữa bọn họ lại biến thành tình thế như bây giờ?

      Vẻ mặt An Mông Nhi vẫn đổi : “ Cái gì mà gặp với gặp, phải mới gặp trong lễ cập kê của An nhi và Ninh nhi đó sao? “

      Dịch Trường Hoa nhất thời cứng họng biết gì cho phải, ngày cập kê An nhi và Ninh nhi bà với ông lời, sau khi bữa tiệc kết thúc liền trở về Phật Đường. Nghĩ đến lời của Hồ bán tiên, hồi lâu sau ông mở lời : “ Mộng nhi, ta tới… mời nàng ra ngoài, nàng tha thứ cho ta có được ? “

      An Mộng Nhi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt xinh đẹp chỉ có bình thản gợn sóng, Dịch Trường Hoa có thể thấy được trong đó ngầm có vô vàn hận ý và áy náy.

      “ Ta ra ngoài, vì Hồng nhi ta ra ngoài, nhưng tha thứ ngài ta tuyệt làm được! “

      Nếu như con người ta có thể tuyệt tình tuyệt ái ngay từ ban đầu phải khố sở như vậy. Nhưng đáng tiếc, thế giới làm gì có thuốc hối hận, chuyện xảy ra, bỏ lỡ tình cảm, lầm người đều có cách nào làm laij.

      “ Chẳng lẽ nàng vẫn muốn buông bỏ chuyện cũ? Cũng nhiều năm rồi có cái gì tốt đáng để nàng nhớ nhung như vậy? “ Chỉ vì ông quá bà, chẳng lẽ như vậy cũng có lỗi ư?

      An Mộng Nhi chẫm rãi khép mắt lại : “ Trường Hoa, đều qua rồi còn lại làm gì nữa? “

      Dịch Trường Hoa gì nữa, đúng vậy, đều qua rồi, có lẽ Mộng Nhi cũng sớm quên . Về phần bà có thể tha thứ cho mình hay còn có quan hệ gì nữa chứ, dù sao năm đó cũng cố chấp như vậy, bây giờ chỉ có thể bước tính bước.

      Bỗng nhiên ông nhàng thở ra : “ Chuyện của Hồng nhi ta vẫn luôn điều tra nên có chút manh mối, chỉ cần nàng có thể giúp đỡ ra, lạnh nhạt với ta, muốn ta làm gì ta đều bằng lòng! “

      “ Làm gì cũng bằng lòng? “ An Mộng Nhi cảm giác như mình nghe câu chuyện nực cười nhất thế gian, bà đứng lên, trong đôi mắt xinh đẹp là ý cười nhợt nhạt, giống như cơn gió mùa xuân mơn trớn khuôn mặt, lại giống như cánh hoa bay xuống phủ đầy trời, gột rửa trái tim Dịch Trường Hoa.

      Bỗng nhiên ông như được an ủi, Mộng Nhi vẫn còn ở bên cạnh, tốt.

      “ Đúng, muốn ta làm gì ta đều bằng lòng! “

      “ Được, ta muốn ngài vì hai trăm năm mươi ba người chết oan của An gia ta lập linh đường, cũng vì bọn họ cúng bái long trọng làm lễ cầu siêu cho vong hồn của họ, còn có… ta muốn ngài tự mình đốt giấy để tang, túc trực bên linh cữu ba ngày. Ngài có thể làm được ? “

      ra nàng vẫn luôn để ý người nhà của nàng, ra trong lòng nàng còn oán hận về chuyện của người kia, vậy tốt! Ông như trút được gánh nặng, nhiều năm trôi qua cuối cùng người nàng hận nhất phải là ông, cuối cùng cũng hoàn toàn coi ông là kẻ thù. Người của An gia vốn chịu oan uổng, bây giờ coi như được giải oan, có lẽ Hoàng thượng cũng vui lòng làm chút chuyện vì bọn họ.

      phải chỉ lập cái linh đường thôi sao? Đơn giản! phải chỉ là đốt giấy để tang thôi sao? Ông đồng ý! phải chỉ tức trực bên linh cữu thôi ư? Ông làm!

      “ Được! “ Giọng ông hoàn toàn kiên định chút do dự.

      ….

      Dịch Trường Hoa mãn nguyện mời được đại phu nhân ra ngoài, quyền chưởng gia liền rơi vào trong tay đại phu nhân, trong Tướng phủ thanh cãi nhau ngừng.

      Tiếng phản đối đầu tiên xuất phát từ nhị di nương và ngũ di nương, tiếp đó là nhị phu nhân.

      Lão phu nhân chưởng quản rất tốt, phúc lợi của nhà nhị phu nhân mới có thể tốt hơn, nếu là đại phu nhân chưởng quản biết tương lại như thế nào nên bà tuyệt đồng ý.

      Nhị di nương và ngũ di nương lo lắng sau khi đại phu nhân chưởng quản họ rơi vào cái kết bi thảm, nên cũng kiên quyết phản đối, huống chi con trai của bà bị gãy chân có liên quan đến các bà, nếu đại phu nhân phát chân tướng còn biết trả thù như thế nào, trong lòng hai người đều thấp thỏm yên.

      Dịch Trường Hoa ngồi ở vị trí chủ vị, đối mặt với mọi người ở phía dưới, khuôn mặt trầm lạnh lùng : “ Đại phu nhân vốn là chính thê của ta, là đương gia chủ mẫu của các người, nếu còn có ai dám phản đối thực thi gia pháp, nếu có người phục đại phu nhân chưởng quản cứ ra, bổn Tướng tuyệt ngăn cản người đó thu dọn quần áo rời . “

      lời ra, trong chính sảnh nhất thời yên lặng như tờ, ai dám thêm câu nào nữa.

      Từ mười ba năm trước đại phu nhân bị buộc vào trong Phật đường, nay lại lần nữa hô phong hoán vũ ở Tướng phủ. ra đối với đại đa số người mà điều này cũng chẳng ảnh hưởng gì, ai làm đương gia chủ mẫu cũng đều như nhau cả, miễn đừng ảnh hưởng tới lợi ích của họ là được.

      Hôm đó, Dịch Cẩn Ninh ngồi xích đu lắc lư, cách đó xa, đám người ăn mặc trang điểm lộng lẫy từ từ tới. Nàng vốn ngủ gà ngủ gật bỗng lên tinh thần.

      Tiểu Đào đứng ở bên cạnh thấy đôi mắt tiểu thư lóe sáng, trộm nghĩ lại có người muốn đến tìm chết đây mà!

      Trúc Uyển có vài cây đại thụ, kỳ thực Dịch Cẩn Ninh cũng nhất định phải chạy tới vườn lớn để chơi xích đu. Ngay cả chính nàng cũng hiểu tại sao bản thân mình lại thích chạy tới nơi này như vậy, nghĩ nghĩ có lẽ là do cây đại thụ cạnh núi giả kia là cây thần, thần phật tất có nên cần lo lắng chơi đu dây xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

      Tiểu Đào nhìn tiểu thư nhà mình cứ thi thoảng lại ngẩng đầu lên cây liền cảm thấy thắc mắc : lá cây là vàng hay bỗng nhiên trời đột nhiên có bánh thịt rơi xuống mà tiểu thư lại cứ thích ngẩng đầu như vậy chứ? Suy nghĩ hồi lâu mãu đến khi tiểu thư thú nhận mới hiểu chuyện tình.

      “ Tỷ tỷ lại chơi xích đu sao! “ Khuôn mặt nhắn đáng xinh đẹp của Dịch Lam Hân vừa xuất trước mắt DỊch Cẩn Ninh, nàng ta câu như vậy.

      Tiểu Đào nhìn vẻ chân chó của nàng ta, cảm thấy trời đất như thay đổi. Người này là đại tiểu thư của chi thứ ba thích thêm mắm dặm muối châm ngồi thổi gió đây ư?

      Lại đến sau khi đại phu nhân lại làm đương gia, những thiếp thất tiểu thư tam phòng cũng có phần cụp đuôi lại làm người. Đại phu nhân được đề cao, mới quật khởi, lão gia liền cưng chiều bà. Tuy phu nhân luôn hờ hững với lão gia nhưng vẫn vài chuyện với ông. Chỉ câu của bà cũng có thể khiến ông vui vẻ rất lâu. Vì vậy cũng có thể coi như là nhiệt tình với Dịch Cẩn Ninh, ai bảo phu nhân thương tiểu cơ chứ.

      Vẻ mặt Dịch Cẩn Ninh đối với vị tiểu thư này vẫn như thường, thích kiêu. Chỉ là có vài thứ khiến nàng buồn bực, thái độ của phụ thân đối với mẫu thân có thay đổi lớn, hoàn toàn quay ngoắt trăm tám mươi độ, ngay cả nàng cũng tìm ra nguyên do.

      Nàng cầm đóa tường vi trong tay, khẽ đưa lên mũi ngửi, là hưởng thụ biết bao. Gió nhàng thổi tuyng làn váy của nàng, mái tóc chỉ cài cây trâm ngọc bích đơn giản khiến cả người nàng tản mát ra loại phong vị khác.

      Có thể thấy vài người thích bới móc khỏi trong lòng ghen tỵ trận.
      Last edited: 7/12/15
      tart_trung, Bạch Phụng, rjnchan5 others thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 9: Thân phận của thân mẫu

      Cùng theo còn có Dịch Hương Ngưng, nàng thấy Dịch Cẩn Ninh thèm để ý đến các nàng liền ngừng châm biếm: “Bây giờ người ta là bảo bối của đại phu nhân rồi, ngươi chỉ là người của chi thứ hai sao có thể được chiều như nàng!”

      Dịch Lam Hân vỗ từ mông ngựa đến đùi, lại còn rước lấy giễu cợt vào người lập tức vui đứng lên, lạnh mặt : “Dịch Cẩn Ninh, đừng nghĩ rằng Đại phu nhân chiều ngươi là ngươi có thể vô pháp vô thiên. Chẳng qua ngươi chỉ là thứ nữ, thân phận còn bằng đích nữ của chi thứ hai ta đây, còn dám bày vẻ mặt cho ta xem.”

      Nàng ta liếc mắt nhìn Dịch Cẩn Ninh xích đu, khinh thường : “ lớn như vậy còn chơi xích đu, biết xấu hổ!”

      Lời vừa dứt, bàn tay đánh về phía nàng ta, lập tức mặt xuất cảm giác đau rát.

      Dịch Cẩn Ninh lạnh lùng : “Ta phát uy liền coi ta là mèo bệnh?”

      Nhất thời Dịch Lam Hân nhảy dựng lên, quát to: “Dịch Cẩn Ninh, đồ tiện chủng nhà ngươi đừng cho là ta biết mẹ ngươi chính là kỹ nữ, năm đó được đại bá chuộc từ trong thanh lâu về. Ngươi và tỷ tỷ của ngươi y hệt mẹ ngươi, đều là đồ hạ tiện, đều chỉ là món hàng.”

      “Bốp.”

      Lại cái tát vang dội khiến gương mặt Dịch Lam Hân sưng lên. Đôi mắt Dịch Cẩn Ninh lạnh lẽo, cắn răng : “Ngươi có gan lại lần nữa xem!”

      Năm đó đúng là phụ thân chuộc mẹ từ trong thanh lâu ra, nhưng mẹ vô tội, bà vừa bị đám buôn người bán vào trong thanh lâu, tú bà còn chưa kịp nhận khếước bán thân từ trong tay bọn buôn người bị phụ thân cướp lấy xé . cho cùng, mẹ chỉ dính dáng chút đến thanh lâu mà thôi, căn bản phải là kỹ nữ nhưng lại bị người khác vũ nhục như vậy.

      Dịch Lam Hân bị ánh mắt của nàng doạ sợ, hơi run rẩy lui về sau mấy bước, ngay cả Dịch Hương Ngưng ở bên xem trò vui cũng bị làm kinh sợ.

      Đôi mắt lạnh lẽo của Dịch Cẩn Ninh tràn nhập sát ý nhìn chằm chằm Dịch Lam Hân giống như nhìn xác chết, lãnh nhược băng sương, từng bước ép hỏi: “Ai cho ngươi Tam di nương là kỹ nữ, hả? !”

      “Là… Là Hương Ngưng tỷ tỷ .”

      “Bốp.”

      Lại tiếng vang dội, Dịch Hương Ngưng mím môi: “Ai cho ngươi hươu vượn, ta với ngươi như vậy khi nào?”

      Tự dưng bị ăn ba cái tát, Dịch Lam Hân che khuôn mặt sưng đỏ chịu được thất thanh gào khóc, hung ác kéo tay áo Dịch Hương Ngưng qua, túm chặt tóc nàng ta gào lên: “Ta hươu vượn khi nào, hay là chính ngươi , ngươi còn chừng Dịch Cẩn An và Dịch Cẩn Ninh còn là đồ con loang, Lục Nhi cũng nghe thấy, ngươi lại dám ta oan cho ngươi. Ta đánh chết đồ biết xấu hổ nhà ngươi, dám dám nhận.”

      Rất nhanh hai người Dịch Lam Hân và Dịch Hương Ngưng đánh nhau loạn cả lên, ngươi túm tóc ta ta liền véo tai ngươi, rất là hùng tráng, Tiểu Đào xem mà mắt dựng thẳng lên. Chỉ chốc lát sau, hai vị tiểu thư vốn ăn mặc gọn gàng, sau trận chiến đấu tại đây liền bị phá hỏng còn chút nào, mặt còn lưu lại mấy vết cào, nhếch nhác chịu nổi.

      Lục Nhi là người vô tội cũng bị liên luỵ theo, cuối cùng bị Dịch Hương Ngưng cho hai cái bạt tai, vừa muốn tham gia xem góp vui vừa như hòa giải nhưng bị đạp cái liền đau đến mức ngã xuống đất, ôm bụng bò dậy nổi.

      Ma ma quản nghe thấy tiếng ồn lập tức chạy tới, thấy cảnh tượng này cũng bị dọa cho sợ hết hồn vội vàng khuyên giải kéo hai vị tiểu thư đánh lộn cùng chỗ ra, thao thao bất tuyệt đưa các nàng gặp đương gia chủ mẫu.

      Lúc Dịch Hương Ngưng và Dịch Lam Hân vừa xuất , Dịch Cẩn Ninh chạy qua bên, lần này cần đích thân nàng động thủ mà nội loạn tự xảy ra. Nàng ngồi ở bên bàn đá vừa ăn đậu phọng vừa xem kịch vui, nhất thời có cảm giác cuộc sống như này cũng rất thú vị. Mãi đến khi ma ma quản dẫn người nàng mới đứng dậy trở về Trúc Uyển.

      Nhưng có việc nàng phải biết ràng, chuyện tình năm đó khi tam di nương vào cửa rốt cuộc là ai để lộ ra ngoài. Trong đầu nàng khỏi xuất gương mặt của các di nương, nghĩ lại đều có khả năng, nàng mím môi, nếu như bị nàng tra ra được là mồm miệng ai sạch , sớm muộn gì cũng bị nàng khâu lại.

      Tiểu Đào thấy nàng bĩu môi vội vàng khuyên nhủ : “ Tiểu thư đừng tức giận, lão gia sớm hiểu thân phận của tam di nương, bà ấy là nữ nhân trong sạch, tuyệt phải là kỹ nữ như họ . Tiểu thư của chi thứ hai và chi thứ ba vậy chỉ muốn làm tiểu thư tức giận, lấy lại mặt mũi bị mất trong mấy ngày qua thôi. Lúc này nếu người tức giận chẳng phải là các nàng ta được như ý sao. “

      Dịch Cẩn Ninh nhìn dáng vẻ thở hổn hển của nàng liền bật cười : “ Nghe ngươi kìa, ta tức giận, trái lại nhìn ngươi mới là bị tức giận đấy. “

      Khuôn mặt Tiểu Đào đỏ lên, vội : “ Đâu có. “ Nàng thấy tiểu thư tức giận mới giận giữ dứt đấy chứ.

      Bên này chủ tớ hai người chuyện, bên kia Chu ma ma vội vàng hấp tấp chạy tới : “ Nhị tiểu thư, lão phu nhân mời ngài qua đó chuyến. “

      Tới nhanh vậy sao? Có lẽ là Lưu thị của chi thứ hai chạy cáo trạng nàng rồi. Lão phu nhân cũng cem như thương người con dâu này, đối với bà trong bất cứ tình huống nào dù là chuyện gì cũng là hữu cầu tất ứng. Lưu thị lại là người bao che khuyết điểm, chỉ cần đụng tới bà chút thôi, kể đúng sai đều bị bà ghi hận, ngược lại là người bungj dạ hẹp hòi, đáng lo ngại.

      Nàng cúi đầu nhìn vết nước trà bị bắn vào di lúc nãy nghiêng người cẩn thận làm đổ ra, Dịch Cẩn Ninh nhìn Chu ma ma cười : “ Ma ma chờ lát, Ninh Nhi thay y phục xong lập tức đến. “

      Chu ma ma đợi nàng thay y phục xong, đưa nàng tới viện của lão phu nhân.

      Trong phòng đứng đầy người, tất cả đều đến xem trò hề Dịch Cẩn Ninh, họ vẫn luôn muốn xem xem lão phu nhân che chở cho chi thứ nhất hay là che chở cho chi thứ hai, rốt cuộc hôm nay cũng có cơ hội, đương nhiên họ bỏ qua, vừa nghe lão phu nhân muốn công khai thẩm vẫn hai bên liền chen chúc tới.

      Đại phu nhân cũng có mặt ở đây, bà thấy Dịch Cẩn Ninh tới liền mỉm cười gật đầu ý bảo nàng cần lo lắng, bà phân xử cho nàng. Dịch Cẩn Ninh gật đầu cười gì, chỉ chờ những người này mở miệng. Nàng muốn xem thử xem những người này lại muốn làm ra chuyện gì.

      Lưu thị vừa thấy Dịch Cẩn Ninh liền khóc : “ Lão phu nhân, ngài phải phân xử giùm Hương Nhi, nàng muốn tìm Ninh nhi chơi đùa vậy mà lại biến thành bộ dạng này, Hương Nhi là nương, nàng như vậy sau này xuất giá thế nào đây! “

      ra Lưu thị biết chuyện gì bèn Dịch Hương Ngưng tìm nàng lại bị đánh thành bộ dáng kia, cho rằng nàng động thủ. Bà vừa nghe tin nữ nhi bị thương, chưa hỏi là chuyện gì trực tiếp đổ tội lên đầu nàng. Dịch Cẩn Ninh cảm thấy nực cười, nàng nhìn thoáng qua Dịch Hương Ngưng, thấy nàng ngồi ở phía dưới lão phu nhân mải lấy khăn che mặt khóc ròng.

      Lão phu nhân lạnh lùng quát : “ Rốt cuộc là có chuyện gì? “ Hương nhi vừa đến đây khóc liên tục làm bà cũng nôn nóng phiền lòng, Dịch Hương Ngưng thút tha thút thít, lão phu nhân lại quay về phía Dịch Lam Hân, nhìn vết cào và dấy tay mặt nàng liền hỏi : “ Cháu xem, mặt của cháu sao lại thế này? “

      Phu nhân Vương thị của chi thứ ba sợ hãi liền đùn đẩy, Dịch Lam Hân bỗng quỳ mặt đất : “ Lão phu nhân, là Ninh nhi tỷ tỷ mở đầu. Chúng cháu chơi đùa trong sân, đột nhiên Ninh nhi tỷ tỷ tới tát Hân Nhi cái, là…. “ Nàng ta nhìn mẫu thân mình cái : “ là đại phu nhân mới là đương gia chủ mẫu, bảo chúng con nên cẩn thận chút. Tỷ ấy còn , tổ mẫu ngài già như vậy rồi, quyền chưởng quản vốn nên rơi vào tay ngài mới đúng. “

      Dịch Lam Hân hơi, lại lén lút nhìn Vương thị cái sau đó cúi đầu gì nữa.

      Khuôn mặt Dịch lão phu nhân tràn đầy tức giận nhìn chằm chằm DỊch Cẩn Ninh như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, uổng công hàng ngày bà thương nàng như vậy, vậy mà đứa này còn biết đường báo đáp.

      Sau đó bà hung ác liếc mắt nhìn đại phu nhân, nữ nhân này cũng an phận, từ sau khi An Mông Nhi ra khỏi Phật đường trong nhà liền chưa từng an ổn, tất cả các chi thứ đều luôn chuyện ngừng, xem ra bà phải chuyện với Hoa Nhi tốt mới được. Nhưng mà dù sao bà cũng là trấn sơn mẫu, mặc dù phải là đương gia nhưng uy nghiêm vẫn còn. Người con dâu này vẫn còn biết thời biết thế, gặp phải chuyện lớn đến xin ý kiến bà, bà cũng so đo nhiều làm gì.

      Dịch Lam Hân thấy vậy lại dẫn lửa lên người Dịch Hương Ngưng : “ Nhưng mà Hương tỷ tỷ lại mẹ ruột của Ninh tỷ tỷ là kỹ nữ thanh lâu, Ninh tỷ tỷ và An tỷ tỷ đều là con hoang. Lúc ấy cháu bị Ninh tỷ tỷ đánh, nhất thời kìm được lửa giận chuyện này với tỷ ấy, Hương tỷ tỷ lập tức tới đánh cháu, hu hu hu… mặt của cháu…. “

      Làm trò! Trong lòng Dịch Cẩn Ninh cười lạnh, e là Vương thị dạy ! Bất quá nếu ra chuyện này thể uổng phí bỏ lỡ cơ hội dạy người. Khóe mắt nàng liếc qua Dịch Cẩn An ngồi bên cạnh nhị di nương, như ý muốn thấy khuôn mặt đen tới mức thể đen hơn được nữa của nàng ta.

      Nàng ta lao ra cho Dịch Hương Ngưng bạt tai : “ Người ràng cho ta, tại sao tam di nương lại thành kỹ nữ rồi? Gia thế của mẹ đẻ ra trong sạch, há lại để ngươi ở đây xằng bậy, làm bẩn danh dự của bà? “

      Nhị di nương Cát Vân Niên thấy vậy, trong lòng thầm hỏng bét, chuyện này trừ bà, lão gia và lão phu nhân ra còn ai khác biết, bây giờ bị lộ rồi, nhất định là Lưu thị của chi thứ hai ra khỏi miệng, chuyện này cho con của bà nghe. Lập tức hung dữ cho bà ánh mắt cảnh cáo.

      Lưu thị nhận được ánh mắt này trong lòng cũng cảm thấy lo lắng. Hương nhi này sao lại ngu xuẩn như vậy, bảo được chuyện này ra, vậy mà còn cố tình tùy tiện ra, thấy sắc mặt lão phu nhân thay đổi rồi à? Đúng là đồ ngu xuẩn.

      Dịch Hương Ngưng lại bị tát cái lập tức lửa giận tăng cao, bụp mặt liều mạng hết ra : “ Chẳng lẽ đúng sao? Chuyện năm đó bà nội cũng biết. tin ngươi cứ hỏi bà nội ! “
      Last edited: 7/12/15
      tart_trung, Bạch Phụng, rjnchan4 others thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 10: Cắn xé lẫn nhau

      Nàng bị lửa giận làm mụ mẫm đầu óc, hoàn toàn dựa vào lửa giận trong lúc nhất thời hết tất cả mọi chuyện ra. Lại biết rằng lão phu nhân kiêng kỵ nhất chính là chuyện này.

      Ở đây có câu như này: Thú kỹ nữ vào cửa, khí mốc lây nhiễm cả người. Tuy lúc ấy tam di nương còn chưa có tên bài danh của thanh lâu nhưng cũng bước qua nơi bẩn thỉu kia. Bà cũng từng khuyên Hoa Nhi đừng hành động theo tình cảm nhưng con trai lại cứ nghe, khăng khăng muốn đưa con người đáng thương kia về trong phủ, uổng công suýt chút nữa mất mũ ô sa, may mà Hoàng thượng sáng suốt độ lượng hiểu được tấm lòng thương cảm của Hoa Nhi mới thu hồi chức quan của ông. Cũng bởi lúc ấy tam di nương quả đáng thương, lớn lên lại xinh đẹp như vậy bà mới chấp thuận Hoa Nhi nạp tam di nương làm thiếp. Lúc tam di nương mới vào cửa, ràng bà liên tục ra lệnh được nhắc tới chuyện này nhưng ngờ vẫn bị vạch trần.

      Bà lạnh lùng nhìn chằm chằm nhị di nương: “Ngươi xem có phải cái miệng ngươi ăn mắm ăn muối rước lấy chuyện?”

      Cát Vân Niên cũng là người thức thời, vội vàng quỳ xuống dập đầu nhận lỗi: “Lão phu nhân, con dâu hiểu mình sai lầm rồi, con dâu nên nhất thời nhanh mồm nhanh miệng quên mất lời dạy của ngài. Con chỉ với Nhị đệ muội, bảo nàng đừng chuyện này ra, nhưng nàng nghe. Lão phu nhân, van cầu ngài nể con vì Dịch gia mà vất vả lâu như vậy, tha cho con lần !”

      Mọi người vừa nghe vậy lập tức lên tiếng bàn luận, ra tam di nương đúng là ra từ nơi bẩn thỉu đó, trách được hai vị tiểu thư sinh ra cũng đều điềm đạm quyến rũ như vậy, giữa hàng mày đều phong tình lẳng lơ. Lưu thị vừa nghe nhị di nương tên mình ra cũng sợ đến mức quỳ xuống, chờ lão phu nhân xử lý, trong bụng lại thầm mắng Cát Vân Niên gần chết.


      An Mộng Nhi nghe chuyện cảm thấy rất thắc mắc, ban đầu tam di nương vào cửa chưa được nửa năm bà bị đưa vào Phật đường cho nên quả chuyện của bà ấy lắm, chỉ biết là thân thế tam di nương đáng thương, được Dịch Trường Hoa mến, những chuyện còn lại cơ bản bà muốn phí tâm, nào biết trong này còn có chuyện này nữa. Vì vậy bà lập tức trìu mến nhìn Dịch Cẩn Ninh thêm vài lần, nhưng chỉ thấy nàng cúi đầu, biết suy nghĩ chuyện gì.

      Nhìn như là cầu xin tha thứ nhưng kì thực là phô bày thực tam di nương là kỹ nữ ra trước mặt mọi người, cũng quên kéo theo chi thứ hai xuống nước, là lòng dạ độc ác. Dịch Cẩn Ninh rũ mắt phượng, trong mắt lộ ánh sáng lạnh, nếu an phận, như vậy … Cả hai người các bà đều đáng chết.
      Chợt nàng ngẩng đầu, trong đôi mắt phượng xinh đẹp phát ra ánh sáng lạnh người khác thể thấy , nhưng An Mộng Nhi lại nhìn thấy đúng lúc, sau đó chỉ thấy Ninh Nhi khóc oan ức với Dịch lão phu nhân : “ Tổ mẫu ngài xem Hương tỷ tỷ gì kìa, sao Ninh Nhi và tỷ tỷ lại có thể là con hoàng, chẳng lẽ chúng con phải là con ruột của phụ thân sao? “

      Nàng đương nhiên hiểu bản thân mình là loại người gì, nhưng mà những người này nếu coi trọng nàng, sao có thể trả thù được chứ?

      Lúc này Dịch lão phu nhân giận dữ : “ Là đứa ngu xuẩn nào bị ăn mất lưỡi nrooif? “ Dáng dấp An Nhi và Ninh nhi giống phụ thân chúng như vậy, nhất là cặp mắt kia, quả là được khắc từ Hoa Nhi ra, sao có thể là con hoang?

      “ Hương Nhi, là ngươi sao? “ Ánh mắt lão phu nhân như lưỡi đao sắc bén lạnh nhìn thẳng về phía Dịch Hương Ngưng, như muốn đâm thủng nàng, ngày thường bà đối xử với chi thứ hai bọn họ tệ, coi chúng như cháu ruột mà đối đãi, vậy mà nàng lại bôi nhọ tỷ muội Ninh Nhi các nàng như vậy, phải là Hoa Nhi bị đội nón xanh sao?

      “ Ai cho người lá gan này, vu oan cháu ta? N ếu nha các nàng là con hoang, vậy bá phụ ngươi là gì, bà lão này là cái gì đây? “

      Dịch Hương Ngưng quỳ đất sắc mặt tái nhợt đến dọa người, hai hàm răng run lên va vào nhau cầm cập. Nàng nhìn về phía mẫu thân mình xin giúp đỡ, hy vọng mẫu thân giúp mình.

      Lão phu nhân là người khôn khéo đến bực nào, khi Dịch Hương Ngưng nhìn Lưu thị bà cũng biết ngay nhất định là Lưu thị độc mồm giở trò quỷ, Hương nhi chỉ là đứa sao có thể biết nhiều như vậy. Đôi mắt sắc bén lập tức nhìn qua, Lưu thị sợ tới mức chân run lên cái ngồi phịch xuống đất. Ánh mắt lão phu nhân dọa người, như muốn ăn sống bà vậy.

      “ Ngươi , có việc gì lại vấy bẩn tỷ muộn Ninh nhi như vậy à? “ Lão phu nhân bình tĩnh trở lại, giọng nghe như bình thản với Lưu thị.

      Lưu thị nơm nớp lo sợ, bà sợ ánh mắt giết người kia của lão phu nhân, sớm biết vậy ban đầu nghe theo Cát Vân Niên rồi, làm hại bà vô tội bị liên lụy, bà chỉ rảnh rỗi nên chuyện Hương nhi vài câu mà thôi, tại bà hận thể cho mình mấy cái bạt tai, sao bản thân lại lắm miệng như vậy chứ?

      “ Lão phu nhân, là nhị di nương của chi chính với con, con biết gì hết! “ Bà mặc kệ, dù sao chuyện này vẫn phải tìm người chịu trách nhiệm, bà rước họa đầu tiên vậy đừng trách bà lưu tình, Lưu Mặc Vân bà cũng chẳng phải hạng người lương thiện gì.

      “ Các ngươi giỏi, đám ở trước mặt thông minh hiểu chuyện, sau lưng lại chửi bới người khác như vậy. “ Lão phu nhân hận nhất là bậy và hèn hạ bại hoại, khi xưa bà và đám thiếp thất của phụ thân Dịch Trường Hoa tranh đấu lẫn nhau, mỗi lần đều thua bởi lời ác độc của những tiện nhân đó, cho nên đó cũng là lý do mà bà rất hận những hành động đáng hổ thẹn của đám thê thiếp của Dịch Trường Hoa.

      “ Vương thị, ta từng được nhắc lại chuyện này nữa, ngược lại lá gan ngươi lớn, coi lời của ta như gió thoảng bên tai có phải ? “ Cuối cùng lão phu nhân chịu được những người này cứ đùn đẩy thoái thác nữa, lập tức vỗ lên tay cầm ghế dựa : “ Người đâu, thực thi gia pháp! “

      Lão quản gia Triệu Tường nghe thấy lời của lão phu nhân, lập tức lấy rơi da gia pháp ra, cung kính đứng trước người, lại nhìn đám người quỳ gối bên dưới, : “ Lão phu nhân, muốn đánh người nào? “

      Lão phu nhân vung tay lên : “ Đánh tất cả cho ta, đánh nhớ lâu! “ Bà chỉ tay về phía Dịch Hương Ngưng cách quản gia gần nhất : “ Bắt đầu từ nàng, mỗi người mười roi! “

      Triệu Tường nâng cao tay, roi cũng lên cao theo rồi hung ác quất xuống, Dịch Hương Ngưng đau đến mức nhe răng nhếch miệng, gào thét cứu mạng : “ Bà nội, xin ngài đừng đánh, Hương nhi biết sai rồi! A… mẫu thân cứu con… “

      Lưu thị rưng rưng nhìn nữ nhi chịu lần lượt từng roi đến khi kết thúc mười rơi vẫn dám mở miệng cầu xin tha thứ, nhìn con mình bị đánh đến hôn mê bất tỉnh, bà nuốt máu đôi môi bị cắn nát vào trong bụng, đều do Cát Vân Niên, nếu phải bà ta lắm mồm mình gây chuyện sao, Hương nhi tự nhiên bị liên lụy sao?

      Đánh xong Dịch Hương Ngưng liền đến Lưu thị, bà thấy chiếc rơi sắp quất mạnh lên người mình liền gào khóc cầu xin quản gia tha cho mình mạng, bà cũng dám ăn lung tung nữa. Nhưng Triệu Tường đâu có để ý nhiều như vậy, ông chỉ làm theo mệnh lệnh của lão phu nhân, quyết tâm quất thẳng từng rơi ngoan độc, thiếu chút nữa đánh chết Lưu thị. Lưu thị sống lâu như vậy, ngay cả nhà mẹ đẻ cũng chưa từng đánh bà, chút oan ức thôi cũng chưa từng để bà chịu, vậy mà lần này lại vì nguyên nhân lắm lời mà chịu mười roi, trong lòng hận Cát Vân Niên muốn chết.

      Mắt thấy hai người trước chịu roi, ngay lập tức đến lượt mình, trong lòng nhị di nương khẩn trương, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi, mặc dù mười roi hơn mười hèo nhiều nhưng vẫn đau gần chết, lúc trước cũng bởi vì chuyện của đại phu nhân mà nếm khổ chịu roi, bây giờ bà nhìn thấy rơi da kia tự như nhìn thấy khổ hình vậy, sợ đến mức run lẩy bẩy.

      Triệu quản gia cũng hơi nhiều tuổi, đánh xong hai mươi roi tay hơi mỏi, lão phu nhân thấy tay ông mỏi, định gọi gia đinh tới thực thi gia pháp còn lại nhưng ngờ lúc này Dịch Trường Hoa lại tiến vào.

      Dịch Trường Hoa mới từ ngự thư phòng trở lại, vừa bước bước vào cửa chính có người tới bẩm báo lão phu nhân thi hành gia pháp, ông bèn tới đây, vội hỏi : “ Mẫu thân, xảy ra chuyện gì vậy? Sao tốt đẹp lại phải dùng tới gia pháp? “

      Lão phu nhân thấy con trai trở về, khuôn mặt già nua tràn đầy ý cười : “ Về rồi sao, có mệt ? Mệt mỏi nghỉ ngơi , chuyện trong viện này nam nhân như con đừng quản nhiều như vậy. “

      Nhị di nương thấy lão gia trở về như gặp được cứu tinh, vội vừa quỳ vừa bò qua ôm chân lão gia : “ Lão gia, xin ngài van cầu lão phu nhân, lần sau thiếp thân dám nữa, tha cho thiếp thân lần này ! “

      Dịch Cẩn An vốn muốn cầu tình vì nhị di nương, thấy phụ thân trở về, có cơ hội liền thuận tiện giúp bà cầu tình, đỡ cho sau này nhị di nương bắt lỗi nàng ta là sói mắt trắng.

      “ Bà nội, di nương chỉ là nhất thời nhanh mồm nhanh miệng mới ăn hồ đồ, di nương biết sau rồi, xin ngài nể mặt con, đừng tính toán cùng di nương nữa có được ? “

      Lão phu nhân thấy Dịch Cẩn An điềm đạm đáng quỳ đất, trong lòng cũng cảm thấy rất áy náy, dù sao tam di nương cũng là mẹ ruột của nàng ta, nhị di nương lại nuôi nàng ta lớn, liền : “ Nếu vậy, An nhi cũng giúp đỡ cầu xin tha thứ rồi, ngươi được miễn gia pháp, nếu sau này còn hồ đồ tái phạm loại chuyện này đừng trách bà lão ta đây nể mặt. “

      Nhị di nương tránh thoát kiếp, vui mừng thôi. Lưu thị ở bên kai lại ôm Dịch Hương Ngưng hôn mê, ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm bà. Dịch Cẩn Ninh cười lạnh trong lòng, đợi lát nữa còn có chuyện để bà căm hận hơn đấy.

      Nàng nhìn Dịch Trường Hoa ngồi cạnh lão phu nhân, cảm thán ông tới vừa đúng lức, nàng liếc nhìn An Mộng Nhi thấy ánh mắt của bà vẫn dừng người Dịch Trường Hoa mang theo ý vị tìm tòi nghiên cứu khó hiêur.

      Dường như cảm nhận được ánh mắt quan sát của Dịch Cẩn Ninh, An Mộng Nhi vội vàng quay đầu sang bên nhìn về nơi khác.
      Last edited: 7/12/15
      tart_trung, Bạch Phụng, rjnchan5 others thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 11: Chui lỗ chó


      Buổi tối hôm đó, Dịch Hương Ngưng lên cơn sốt cao, dù mời rất nhiều đại phu tới nhưng cơn sốt vẫn thuyên giảm, Lưu thị vô cùng lo lắng.


      Dịch Cẩn Ninh lại an ổn vui đùa ầm ĩ với Tiểu Đào ở trong phòng, thỉnh thoảng còn thò đầu ra ngoài cửa nhìn. Tiểu Đào trêu ghẹo: “Tiểu thư, xem người nôn nóng kìa, người ta chỉ đến muộn chút thôi mà người đứng ngồi yên như vậy sao?”


      Kể từ hôm thấy tiểu thư chơi xích đu, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn trời nàng cảm thấy kỳ lạ, ép hỏi lần nữa tiểu thư mới thành thú nhận.


      ra tiểu thư ngẩng đầu phải để nhìn trời mà là nhìn cây, chuyện chẳng là hơn mười ngày trước nàng chơi xích đu ở trong vườn gặp được nam nhân tuấn tú, những ném lá cây lên người tiểu thư mà còn trêu chọc nàng khiến nàng nổi giận. Sau đó, phấn hương của nhị di nương bị bỏ độc, Tiểu Mai bị đánh chết lại trở lại trêu chọc tiểu thư. Lại tiếp đó, tiểu thư và cùng kiếm rổ rắn chuột, Tướng phủ liền bị quỷ ám, thực ra tất cả đều là nam nhân kia giở trò quỷ.


      “Nào có, tại ta thấy lâu như vậy mà bên chi thứ hai vẫn có động tĩnh gì.” Trong lòng Dịch Cẩn Ninh trống rỗng, ánh mắt né tránh. Nàng sờ gò má hơi nóng của mình, trộm nghĩ chẳng lẽ tư xuân của mình bị Tiểu Đào nhìn ra rồi?


      Bỗng ngoài cửa chợt bóng dáng, Dịch Cẩn Ninh chỉ cảm thấy mặt mình có hơi lạnh, sau đó thấy mỹ nam xinh đẹp đứng trước mặt mình.


      “Ninh Ninh.”


      Dịch Cẩn Ninh thấy vừa tới hù doạ mình, phụng phịu : “Mạc Liễm Sâm, đừng nghĩ rằng ngươi giúp ta là có thể hù doạ ta, ta cũng dễ bị doạ sợ như vậy!” Nàng mím môi, lát sau lại : “Như thế nào?”


      khuôn mặt tuấn mỹ của Mạc Liễm Sâm xuất nụ cười: “Yên tâm, tìm được!”


      Dịch Hương Ngưng là nữ nhi bảo bối của Lưu thị, nếu nàng xảy ra chuyện gì phải bà khóc chết sao. Khoé môi Dịch Cẩn Ninh cong lên thành nụ cười lạnh như có như , ai bảo các ngươi mẹ ta như vậy, ai bảo các ngươi mắng ta là con hoang, ta để các ngươi tự cắn xé lẫn nhau.


      “Ninh Ninh, sau này nàng gả cho ta thể đối xử với ta như vậy đâu!” Đột nhiên Mạc Liễm Sâm chạy đến trước mặt Dịch Cẩn Ninh, gương mặt tuấn tú là biểu tình hốt hoảng lo sợ.


      Hiển nhiên lời này hù doạ đến Tiểu Đào: “Tiểu thư, người thể như vậy, trao đổi tư tình là bị dìm lồng heo đấy.”


      , ai muốn gả cho ngươi chứ?” Dịch Cẩn Ninh liếc cái, giọng nửa trêu chọc nửa nghiêm túc: “Tương tai ta muốn gả cho vương tôn quý tộc, ngươi chỉ là lãng tử giang hồ, đừng vọng tưởng!”


      Mạc Liễm Sâm đặt mông ngồi xuống cạnh chân nàng, nửa đùa nửa : “ ra nàng thích vương công quý tộc, mau là người nào, để ta làm thịt .” đến gần Dịch Cẩn Ninh, mặt cũng gần như dán vào cổ nàng, hơi thở ấm áp phả vào cổ nàng tạo cảm giác ngưa ngứa, muốn cười.


      mau, xem là ai? Xem ta có giết ! “ càng tiến về phía trước càng lại gần Dịch Cẩn Ninh, Dịch Cẩn Ninh bị dán sát, cả người nóng lên.


      Dịch Cẩn Ninh nóng đầu, hết to tiếng : “ Cút ngay!! “ Nàng đá cái làm lăn xuống đất, y phục sạch lập tức xuất vài nếp nhăn. Mạc Liễm Sâm đưa tay phủi phủi, tiếp tục giở công phu dính người ra.


      “ Ninh Ninh ngoan, nàng thể bỏ mặc ta được, ta là người của nàng rồi! “


      Phụt!!!


      Tiểu Đào uống nước, nghe vậy liền phun hết ra, ánh mắt nghi ngờ quan sát tiểu thư nhà mình từ xuống dưới : “ Tiểu thư, đối xử với người như thế nào người liền đối xử như vậy với sao? “


      Đêm lạnh như nước, thời tiết tháng tư nóng lắm, mắt thấy tháng năm sắp đến, khí lạnh cũng sắp qua . Dịch Cẩn Ninh mặc quần lụa mỏng, Mạc Liễm Sâm có thể thấy làn da nàng dần dần biến thành màu hồng. liếc nhanh qua tai nàng, quả nhiên phát màu hồng hồng khả nghi.


      Dịch Cẩn Ninh đỏ mặt, hận thể tìm cái lỗ để chui xuống, Tiểu Đào cũng quá thẳng thắn rồi, nàng vội vàng giải thích : “ Sao có thể như vậy chứ. “ Nàng lại liếc Tiểu Đào trách cứ câu : “ Tiểu Đào, mọi người đều là người lớn cả, sau này chuyện phải chú ý lời , nếu trong sạch của tiểu thư nhà ngươi khó mà giữ được! “


      Sao lời này lại có hơi hướm mời mọc như vậy chứ? Dịch Cẩn Ninh nghẹn ngào, suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi mình.


      Mạc Liễm Sâm tiếp tục thêu dệt thêm, bàn tay lặng lẽ nâng lên : “ Ninh Ninh, trong sạch của ta bị nàng đoạt mất từ lâu rồi, hu hu hu… nàng phải chịu trách nhiệm với người ta! “


      “ Cút! “


      Nàng thô bạo gầm lên giận dữ làm kinh sợ đến các ma ma và nha hoàn phục vụ ở bên ngoài, họ đứng ngoài cửa hỏi : “ Tiểu thư, xảy ra chuyện gì sao? “


      Dạo gần đây Dịch Cẩn Ninh rất dễ phát hỏa, có phải nàng ăn nhiều tỏi qua hay , chờ cơn giận lắng xuống nàng mới mở miệng : “ có việc gì, các ngươi cần canh chứng nữa, ngủ , ở đây có Tiểu Đào là được rồi! “ Sau đó nàng giơ chân uy hiếp Mạc Liễm Sâm : “ Ngươi tự hay để ta tiễn ngươi! “


      Mạc Liễm Sâm bĩu môi uất ức thôi, Tiểu Đào nhìn , cảm thấy đành lòng : “ Tiểu thư, nữa người ta cũng giúp chúng ta, đuổi người ta như vậy được đâu!! “


      “ Ngươi là nha hoàn của ta hay là của , trái lại học được cùi chỏ hướng ra ngoài rồi hả? “ câu của Dịch Cẩn Ninh khiến Tiểu Đào còn gì để .


      Mạc Liễm Sâm yên lặng về phía cửa, được ba nước quay đầu lại : “ Ninh Ninh, nàng đừng gả cho người khác, ta chịu trách nhiệm với nàng. “ Chờ chậm rì rì vào trong viện, bước về phía chiếc thang dựng ở bên tường, ngưng mắt nhìn ba giây, định trèo lên thang Dịch Cẩn Ninh cũng ra ngoài theo.


      “ Tiểu Đào, rút thang . “ Hôm nay trừng trị người này nàng mang họ Dịch, để xem còn dám bậy bạ nữa ?


      Mạc Liễm Sâm đau khổ bước gần lên phía trước nhìn nàng, đáng thương hề hề : “ Nàng rút thang rồi sao ta ra ngoài được? Chẳng lẽ nàng bắt ta cửa chính? “


      “ Nằm mơ! “ câu cắt đứt lời , nàng chỉ vào lỗ chó ở góc tường : “ Ngươi chỉ thích hợp ra ngoài từ đó! “


      “ Ninh Ninh! “


      Mạc Liễm Sâm nhìn lỗ chó kia suy nghĩ lúc : “ Được, nếu ta ra từ đó, nàng gả cho ta! “ xong, chờ Dịch Cẩn Ninh có phản ứng bắt đầu bò.


      Dịch Cẩn Ninh trợn to hai mắt, người này có phải chó đầu thai vậy?


      “ Cứ như vậy bò lỗ chó sao? “ Tiểu Đào nheo mắt nhảy dựng, tiểu thư nhẫn tâm quá! Nàng quay đầu, cảm thấy bi ai thay Mạc Liễm Sâm.


      Khi hai người vẫn còn đắm chìm trong khiếp sợ, chưa phục hồi lại tinh thần chui ra ngoài, lại bay từ ngoài tường vào, cười ha ha : “ Ta bò rồi, từ giờ trở nàng chính là người của ta! “ xong điểm mũi chân, tung người nhảy cái lại bay ra ngoài.


      Chủ tớ trong viện hóa đá tại chỗ, Dịch Cẩn Ninh hoàn toàn bị kíc động, thằng nhóc này có võ công ư, sao sớm?


      Ai ngờ người nọ vừa bay ra ngoài lâu lại lộn trở lại, vẫn là dùng khinh công, cười tít mắt đưa cho Dịch Cẩn Ninh bình sứ : “ Đây là giải dược của ‘ Mộng huyễn ‘ .”


      Khuôn mặt Tiểu Đào tràn đầy khâm phục lại thêm sùng bái nhìn : “ Đại hiệp, ta bái ngài làm thầy, dậy ra khinh công ! “ Sau cùng còn bổ sung thêm câu : “ Ta gả tiểu thư cho ngài! “


      Vừa rồi còn phản đối gay gắt, nhanh như vậy bán nàng rồi? Dịch Cẩn Ninh vỗ vỗ đầu nàng : “ Đừng có khí tiết như vậy! “


      “ Được! “ trực tiếp làm lơ ánh mắt giết người của Dịch Cẩn Ninh, tới cạnh tiểu Đào : “ Bây giờ bái sư ! “





      Tối nay, trong Trúc Uyển, tiểu Đào hưng phấn đến mức cả đêm ngủ, chăm chỉ luyện tập khinh công. Còn trong viện của chi thứ hai ngừng phát ra thanh ồn ào, Lưu thị đêm ngủ thức trắng cùng nữ nhi sốt cao giảm, suýt nữa khóc đến câm luôn.


      mau, xem là ai? Xem ta có giết ! “ càng tiến về phía trước càng lại gần Dịch Cẩn Ninh, Dịch Cẩn Ninh bị dán sát, cả người nóng lên.

      Dịch Cẩn Ninh nóng đầu, hết to tiếng : “ Cút ngay!! “ Nàng đá cái làm lăn xuống đất, y phục sạch lập tức xuất vài nếp nhăn. Mạc Liễm Sâm đưa tay phủi phủi, tiếp tục giở công phu dính người ra.

      “ Ninh Ninh ngoan, nàng thể bỏ mặc ta được, ta là người của nàng rồi! “

      Phụt!!!

      Tiểu Đào uống nước, nghe vậy liền phun hết ra, ánh mắt nghi ngờ quan sát tiểu thư nhà mình từ xuống dưới : “ Tiểu thư, đối xử với người như thế nào người liền đối xử như vậy với sao? “

      Đêm lạnh như nước, thời tiết tháng tư nóng lắm, mắt thấy tháng năm sắp đến, khí lạnh cũng sắp qua . Dịch Cẩn Ninh mặc quần lụa mỏng, Mạc Liễm Sâm có thể thấy làn da nàng dần dần biến thành màu hồng. liếc nhanh qua tai nàng, quả nhiên phát màu hồng hồng khả nghi.

      Dịch Cẩn Ninh đỏ mặt, hận thể tìm cái lỗ để chui xuống, Tiểu Đào cũng quá thẳng thắn rồi, nàng vội vàng giải thích : “ Sao có thể như vậy chứ. “ Nàng lại liếc Tiểu Đào trách cứ câu : “ Tiểu Đào, mọi người đều là người lớn cả, sau này chuyện phải chú ý lời , nếu trong sạch của tiểu thư nhà ngươi khó mà giữ được! “

      Sao lời này lại có hơi hướm mời mọc như vậy chứ? Dịch Cẩn Ninh nghẹn ngào, suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi mình.

      Mạc Liễm Sâm tiếp tục thêu dệt thêm, bàn tay lặng lẽ nâng lên : “ Ninh Ninh, trong sạch của ta bị nàng đoạt mất từ lâu rồi, hu hu hu… nàng phải chịu trách nhiệm với người ta! “

      “ Cút! “

      Nàng thô bạo gầm lên giận dữ làm kinh sợ đến các ma ma và nha hoàn phục vụ ở bên ngoài, họ đứng ngoài cửa hỏi : “ Tiểu thư, xảy ra chuyện gì sao? “

      Dạo gần đây Dịch Cẩn Ninh rất dễ phát hỏa, có phải nàng ăn nhiều tỏi qua hay , chờ cơn giận lắng xuống nàng mới mở miệng : “ có việc gì, các ngươi cần canh chứng nữa, ngủ , ở đây có Tiểu Đào là được rồi! “ Sau đó nàng giơ chân uy hiếp Mạc Liễm Sâm : “ Ngươi tự hay để ta tiễn ngươi! “

      Mạc Liễm Sâm bĩu môi uất ức thôi, Tiểu Đào nhìn , cảm thấy đành lòng : “ Tiểu thư, nữa người ta cũng giúp chúng ta, đuổi người ta như vậy được đâu!! “

      “ Ngươi là nha hoàn của ta hay là của , trái lại học được cùi chỏ hướng ra ngoài rồi hả? “ câu của Dịch Cẩn Ninh khiến Tiểu Đào còn gì để .

      Mạc Liễm Sâm yên lặng về phía cửa, được ba nước quay đầu lại : “ Ninh Ninh, nàng đừng gả cho người khác, ta chịu trách nhiệm với nàng. “ Chờ chậm rì rì vào trong viện, bước về phía chiếc thang dựng ở bên tường, ngưng mắt nhìn ba giây, định trèo lên thang Dịch Cẩn Ninh cũng ra ngoài theo.

      “ Tiểu Đào, rút thang . “ Hôm nay trừng trị người này nàng mang họ Dịch, để xem còn dám bậy bạ nữa ?

      Mạc Liễm Sâm đau khổ bước gần lên phía trước nhìn nàng, đáng thương hề hề : “ Nàng rút thang rồi sao ta ra ngoài được? Chẳng lẽ nàng bắt ta cửa chính? “

      “ Nằm mơ! “ câu cắt đứt lời , nàng chỉ vào lỗ chó ở góc tường : “ Ngươi chỉ thích hợp ra ngoài từ đó! “

      “ Ninh Ninh! “

      Mạc Liễm Sâm nhìn lỗ chó kia suy nghĩ lúc : “ Được, nếu ta ra từ đó, nàng gả cho ta! “ xong, chờ Dịch Cẩn Ninh có phản ứng bắt đầu bò.

      Dịch Cẩn Ninh trợn to hai mắt, người này có phải chó đầu thai vậy?

      “ Cứ như vậy bò lỗ chó sao? “ Tiểu Đào nheo mắt nhảy dựng, tiểu thư nhẫn tâm quá! Nàng quay đầu, cảm thấy bi ai thay Mạc Liễm Sâm.

      Khi hai người vẫn còn đắm chìm trong khiếp sợ, chưa phục hồi lại tinh thần chui ra ngoài, lại bay từ ngoài tường vào, cười ha ha : “ Ta bò rồi, từ giờ trở nàng chính là người của ta! “ xong điểm mũi chân, tung người nhảy cái lại bay ra ngoài.

      Chủ tớ trong viện hóa đá tại chỗ, Dịch Cẩn Ninh hoàn toàn bị kíc động, thằng nhóc này có võ công ư, sao sớm?

      Ai ngờ người nọ vừa bay ra ngoài lâu lại lộn trở lại, vẫn là dùng khinh công, cười tít mắt đưa cho Dịch Cẩn Ninh bình sứ : “ Đây là giải dược của ‘ Mộng huyễn ‘ .”

      Khuôn mặt Tiểu Đào tràn đầy khâm phục lại thêm sùng bái nhìn : “ Đại hiệp, ta bái ngài làm thầy, dậy ra khinh công ! “ Sau cùng còn bổ sung thêm câu : “ Ta gả tiểu thư cho ngài! “

      Vừa rồi còn phản đối gay gắt, nhanh như vậy bán nàng rồi? Dịch Cẩn Ninh vỗ vỗ đầu nàng : “ Đừng có khí tiết như vậy! “

      “ Được! “ trực tiếp làm lơ ánh mắt giết người của Dịch Cẩn Ninh, tới cạnh tiểu Đào : “ Bây giờ bái sư ! “



      Tối nay, trong Trúc Uyển, tiểu Đào hưng phấn đến mức cả đêm ngủ, chăm chỉ luyện tập khinh công. Còn trong viện của chi thứ hai ngừng phát ra thanh ồn ào, Lưu thị đêm ngủ thức trắng cùng nữ nhi sốt cao giảm, suýt nữa khóc đến câm luôn.
      Last edited: 7/12/15
      tart_trung, Bạch Phụng, huyenlaw684 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :