Chương 1: Bị buộc thành thân (3)
“Nhìn cái gì mà nhìn?”
Tự nhiên Dịch Cẩn Ninh quay đầu doạ nhảy dựng.
“ nương, tại hạ chỉ là muốn biết phương danh của nương thôi, … có ý gì khác.” Lâm Ngạo Thiên dò xét, giọng hỏi.
“Dịch Cẩn Ninh!” Nàng đảo cặp trắng mắt, rất bất đắc dĩ : “Được rồi, nếu ngươi biết tên ta có thể thả ta chưa? l-q@đ Tướng công nhà ta còn đnag chờ ta, các ngươi bắt ta nhất định chàng sót ruột muốn chết!”
Như quá xác định, LÂm Ngạo Thiên hỏi lại lần nữa: “… thành thân rồi?”
Ngày hôm qua bọn họ còn trêu ghẹo cưới được nương xinh đjep như vậy, có thể sánh bằng phú gia công tử cưới mỹ nâhn số La thành rồi. ngờ nương này tuổi còn trẻ mà lập gia đình, nhưng nàng… làm chi mà búi tóc của phụ nhân!
Chẳng trách được tin, mỹ nhân số La thành năm nay vừa tròn mười chín mới gả . Vị tiểu thư Dịch Cẩn Ninh trước mắt này hẳn là mới tròn mười sáu, vậy là từ lúc còn lập gia đình sao?
nương La Thành đều tương đối lớn tuổi mới gả, tròn mười tám mười chín mới xuất giá, khi còn đính hôn trước, đợi đến tuổi mới lấy chồng. l-q#đ mém chút quên mất nương Dịch Cẩn Ninh này phải người nơi đây, cũng khó trách nàng lập gia đình sinh con sớm như vậy.
đợi câu trả lời của Dịch Cẩn ninh, thất hồn lạc phách ra khỏi phòng, đến huynh đệ cnah giữ chào hỏi cũng nghe thấy.
Muốn cưới người phụ nữ có chồng cũng hẳn thể, chỉ là muốn làm ra loại chuyện cướp thê thiếp của người khác, huống chi… Dịch Cẩn Nnh chưa từng đồng ý gả cho . Chỉ mình tình nguyện thôi, ngờ đường đường là người đứng thứ hai của Sát Minh lại lưu lạc đến nông nỗi vì tình gây thương tích.
Dịch Cẩn Ninh này có chỗ nào hấp dẫn đến , hoặc từ lúc nào bản thân cũng bắt đầu khao khát được phần tình cảm rồi?
Khẽ than thở tiếng, cố chấp kiếm tìm đáp án. Ra ngoài yen lặng lúc, bình phục lại tâm tình thể dùng ngôn ngữ diễn tả này lại. Aizz, vẫn là đến “hồi đầu khách” uống rượu thôi.
Dịch Cẩn Ninh đứng dậy, liên tục lắc đầu nhìn Lâm Ngạo Thiên ra ngoài. Ngược lại là hữu tình lang hiếm có, đáng tiếc tính sai đối tượng rồi. Dịch Cẩn Ninh nàng là phụ nhân có chồng, người khác… đừng mơ.
Mạc Liễm Sâm à Mạc Liễm Sâm, chừng nào chàng đến cứu người vợ sắp bị lập gia đình là thiếp đây?
Nàng mơ hồ thở ra hơi, khôi phục lại ý cười mặt, A Sâm tâm tình của phụ nữ có thai ảnh hưởng trực tiếp đến quá trình phát triển của thai nhi, vẫn là đừng vì cảm xúc bản bóng dáng hưởng đến cục cưng mới tốt.
ra đại sảnh, các huynh đệ bận rộn chuẩn bị hôn lễ cho , hỉ đường được bố trí toàn màu đỏ làm người ta bỗng chốc nghĩ tới biết đêm mai có thể động phòng xong xuôi hay .
Lâm Ngạo Thiên thoáng nhìn qua hai chữ hỉ chính giữa hỉ đường, cùng với đôi nến đỏ cao cao cùng với tượng bạch ngọc quan bên cnạh, xoay người bước nhanh ra đjai sảnh, ra ngoài cửa.
“Hồi đầu khách” là tửu lưu mới khai trương lâu trước đây, làm ăn thịnh vượng. Kết cục tách biệt của ba tầng lầu càng làm trước mắt người ta sáng ngời, rất nhiều thương nhân có tiếng tìm bà chủ phía sau màn hợp tác, đều bị từ chối ngoài cửa. Quả nhiên là người có đầu óc làm ăn, tâm tư linh lung như vậy người bình thường tuyệt nghĩ ra được.
ưu sầu đầy mặt lên tầng thứ ba của tửu lâu, ở cửa tiếp khách đưa ra thẻ VIP, nhân viên tiếp tân đón ắhn vào. Nơi này là nơi thường tới, tự nhiên là quen thuộc đến vị trí thường ngồi, ngồi xuống gọi đồ ăn.
Bỗng nhiên, dư quang nơi khoé mắt thoáng nhìn thấy bóng lưng quen thuộc ngồi bên kia. Minh chủ!
Đầu nóng lên, nước mắt kém chút nữa rơi xuống. Cách biệt ba năm, lại có thể gặp được Minh Chủ ở đây, thủ lĩnh của . năm kia Sát Minh vẫn chưa chính thức thành lập, tiểu thiếu niên hơn vài tuổi xoá bỏ tất cả chướng ngại, tân tân khỏ khổ mới bắt đầu xây dựng Sát Minh. nay nhoáng cái ba năm trôi qua.
Phân đàn và tổng đàn trải rộng khắp nơi cả nước, nghe Minh Chủ Sát Minh phải Cẩm Thành. Bởi vì nội vụ của tổng đàn bận rộn nên luôn ở La thành tìm Minh Chủ, còn có thằng nhãi A Trúc kia nữa, biết gần đây bọn họ sao rồi.
“Mạc công tử?”
qua, tiếng xưng hô chắc chắn lắm làm Mạc Liễm Sâm kinh ngạc quay đầu.
“Ngạo Thiên!”
nhiều ngày tâm tình Mạc Liễm Sâm tốt, biết Ninh Ninh bị ai bắt , nàng còn mang thai, biết tình cảnh lúc này sao rồi? Nếu bị sơn tặc hoặc mã tặc bắt có phải bị bắt nạt ?
Trong lòng lo lắng dứt, cuối cùng hạ quyết tâm ở La Thành chậm rãi tìm kiếm. Hôm nay mới chạy tới La Thành, khong ngờ “hồi đầu khách” lại mở đến đây, bèn vào ngồi xuống, gọi chút thức ăn.
Vừa rồi ở cửa hàng khắp nơi phát tín hiệu, cho người lưu ý nữ nhân tên Dịch Cẩn Ninh, hi vọng có thể nhanh chóng nhận được tin tức. Tổng đàn là nhất định phải , xa cách ba năm, cảnh còn người mất, rất nhiều thứ cũng thay hình đổi dạng, biết Lâm Ngạo Thiên còn có thể nhận ra hay .
tiếng “Mạc công tử” quá chắc chắn cũng làm ý thức được chuyện, bản thân lâu liên lạc với tổng đàn.
“Quả là ngươi! Dáng vẻ diêm dúa loè loẹt như này, lại mị hoặc nương nhà ai hả?”
Lâm Ngạo Thiên cười chế nhạo, gần như lão lệ tung hoành, dùng sức ôm Mạc Liễm Sâm. Dáng dấp A Sâm ngày càng tuấn tú, ba năm trước cảm thấy thằng nhóc này mà lớn lên chắc chắn mê chết ít nương, mỹ nhân số La Thành kia năm đó còn nhung nhớ A Sâm của kia! Nhưng đợi vài năm cuối cùng chống lại năm tháng tôi luyện, cuối cùng gả cho công tử phú thương ở đây.
Mạc Liễm Sâm bị dùng sức ôm như vậy suýt nữa bị siết chết, nhưng Lâm Ngạo Thiên chỉ lệ rơi đầy mặt chuyện, hoàn toàn có ý buông ra.
“A Sâm, ngươi làm các huynh đệ nhớ muốn chết. Mấy năm qua câu cũng gửi về, chỉ khi nào thi hành nhiệm vụ mới gửi chút tin tức râu ria trở lại, ngươi định rời nhà bỏ con rời khỏi chúng ta mà sao?”
“…”
Nhiều năm gặp Lâm Ngạo Thiên vẫn năng ngọt xớt như trước, miệng toàn nhảm. Mạc Liễm Sâm nhíu mày nhưng vẫn dùng sức vỗ lưng .
“Huynh đệ tốt, ngươi lại giống bà dì rơi lệ, ta lập tức chạy lấy người!”
đẩy Lâm Ngạo Thiên bám người như kẹo kéo ra, ghét bỏ lui về sau bước, sáng suốt lựa chọn giữ khoảng cách với . Tuy thằng nhãi này lớn hơn mấy tuổi nhưng tuổi lớn tâm tính , y hệt đứa trẻ. Nhưng lo liệu chính hề qua loa chút nào, thậm chí còn mạnh mẽ vang dội, kinh sợ lòng người hơn .
xị mặt: “ đại nam nhân khóc sướt mướt còn ra cái dạng gì?”
câu khiến Lâm Ngạo Thiên dừng lại nước mắt, chỉ khó chịu thôi, trong lòng rất buồn, khóc tí cũng được sao?
“Mấy năm nay người quay về. Ta còn tưởng ngươi chết bên ngoài, muốn chiếm lấy vị trí Minh Chỉ Sát Minh, cho ngươi ở bên khóc lóc!”
Minh chủ Sát Minh là mọt nam tử che mặt hành tung bất định, thân hắc y, thân hình cao to. Trừ người trong Sát Minh ra, ai thấy được gương mặt của . Lăn lộn giang hồ, mỗi người nghe thấy danh hào của Minh Chủ Sát Minh đều chân run lẩy bẩy, sợ tới mức cả người phát run.
Nghe đồn Minh Chủ Sát Minh là người mặt quỷ, gương mặt y hệt quỷ dữ nên mới đeo mặt nạ. Nghe Minh Chủ Sát Minh giết người thấy máu, những nơi hán muốn giết người ai sống sót.
Nếu phải nghe những lời đồn đãi kia, LÂm Ngạo Thiên còn tưởng gặp Diêm Vương.
Tin đồn chết tiệt, A Sâm đáng sợ như vậy sao?
Lâm Ngạo Thiên thấp giọng rủa tiếng, bi thương của tới cũng nhanh mà cũng mau, bỗng chốc khôi phục tâm tình trước khi đến phòng Dịch Cẩn ninh. Huynh đệ trở lại, nên uống chén mới phải đạo.
búng tay cái: “Nhân viên phục vụ!”
Đây là xưng hô sáng tạo độc đáo, ra cho oai của LẠc Tiếu Tiếu. Ngay từ đầu các thực khách khó mà chấp nhận, nhưng dần dà thành thói quen.
vị nương diện mạo kiều mị cầm thực đơn đến: “Vị khách quan này muốn gọi gì?”
Giọng mềm mại làm người nghe thư sướng vạn phần, chỉ tới đây nghe “nhân viên phục vụ” chuyện cũng là loại hưởgn thụ rồi, bảo sao tửu lâu này làm ăn tốt như vậy.
Last edited by a moderator: 29/1/16