1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ song sinh - Nguyệt quân hề VIP LQD (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 21: Chứa chấp tội phạm (2)

      Mạc Dật Hiên hét to tiếng, đám thị vệ phía sau liều chết xông lên trước, người người đều là cao thủ. Cung tiễn thủ vận sức chờ phát động, cũng muốn xem xem rốt cuộc võ công của Mạc Liễm Sâm đạt đến cảnh giới nào.

      Mười mấy năm qua Mạc Liễm Sâm luôn giả ngây giả dại, còn trước mặt bọ giả mù nhiều năm như vậy, ấy thế mà hề phát chút nào. l-q@đ Lúc trước ắhn đúng là bị gỉ mắt che mờ mắt, mới thực là tên mù.

      lui về phía sau bước, giơ tay lên, cung tiễn thủ đồng loạt giương cung, đội nhân mã phía sau lập tức tiến lên. Bản thân lại đứng qua bên, túm tay Dịch Cẩn Dung nhảy lên cây.

      Dịch Cẩn Dung kịp phản ứng, thét lên tiếng kinh hãi, bỗng chốc bị Mạc Dật Hiên chặn miệng. Bờ môi mềm mại chạm phải đầu lưỡi nóng bỏng liền im bặt, nàng ta mở to hai mắt nhìn Mạc Dật Hiên hôn mình.

      Ngày ấy người nam nhân tuấn tú này ngăn cản đường của nàng ta, giết cung phi kia, dẫn nàng ta vào phủ quận vương. Còn tuyên bố muốn cưới nàng ta làm trắc phi, đây là chuyện bịa đặt tốt đẹp cỡ nào. l:q"đ Chỉ là Mạc Dật Hiên cầu nàng ta làm chuyện, ấy chính là giúp tay lùng bắt phản tặc Mạc Liễm Sâm.

      Sau này nàng ta mới biết Mạc Liễm Sâm là Thanh Vương, trượng phu của Dịch Cẩn Ninh, cũng là nhân vật nổi danh ngất trời ở Cẩm Thành, nghe đầu óc và mắt đều lành lặn, khi đó nàng ta ghen tị muốn chết.

      Nàng ta ghen tị với Dịch Cẩn Ninh, cùng là thứ nữ nhưng kém Dịch Cẩn Ninh cái gì vậy mà nàng có thể trở thành đích nữ, còn gả cho hôn phu Thanh Vương tốt như vậy, còn nàng ta… bị bỏ vẫn tính, còn bị gia nhân vứt bỏ, bị vạn người lăng nhục, bị Xương Ấp hầu ức hiếp. Hắc y nữ tử mang nàng ta phải muốn cứu nàng ta, mà là đẩy nàng ta vào hố lửa khác, cho nàng ta vào thanh lâu bán rẻ tiếng cười. Nàng ta hận nữ nhân này, hận hơn cả Dịch Cẩn Ninh.

      Khi ànng ta quyết định nghe theo Xương Ấp hầu, ở cnạh Hoàng đế làm mật thám của ông ta nàng ta quyết định phải sống tiêu sái hơn bất cứ kẻ nào.

      Bên tai truyền đến tiếng đao kiếm va chạm, nàng ta tò mò dùng dư quang nơi khoé mắt liếc tình cảnh kịch liệt dưới tàng cây. Mạc Dật Hiên nhanh chóng xoay đầu nàng ta, tiếp tục hôn sâu.

      Dịch Cẩn Ninh khinh bỉ thoáng nhìn qua hai người lửa nóng cây, phải chứ? cành cây… trước mặt mọi người, bọn họ diễn bức xuân cung sống ư?

      Mạc Liễm Sâm ngược lại thờ ơ, nhuyễn kiếm tay vô cùng sắc bén, hóa thành vệt hồng, ngăn từng đợt thị vệ xông lên.

      Máu tươi bắn ra ngay trước mắt, trong đêm tối máu tanh nồng nặc mang theo tia trong suốt như thạch liên tục mang theo hồng mã não kiều diễm, nhưng ngửi vào lại làm người ta buồn nôn.

      Kiếm trong tay chưa từng ngừng lại, Dịch Cẩn Ninh hơi mệt mỏi dựa vào lưng Mạc Liễm Sâm: “Chàng xem, Mạc Dật Hiên đây là muốn chúng ta mệt chết hay là muốn bọn họ mệt chết hả?”

      Đấu pháp muốn sống này, trước đây chưa từng gặp. Mạc Dật Hiên đây là mang hết thị vệ trong hoàng cung ra đánh nhau với bọn họ sao? Hay là muốn xem cảnh tượng bọn họ đánh nhau náo nhiệu. Đúng là... đồ điên!

      bóng đen lưới qua mang theo mùi máu tươi gay mũi, Dịch Cẩn Ninh cố nén cảm giác buồn nôn, vội dùng iếm đẩy bóng đen đó ra, còn nàng nhảy qua bên nôn khan.

      “Ninh Ninh, làm sao vậy?”

      Mạc Liễm Sâm yên lòng về nàng, nhuyễn kiếm trong tay hơi dừng lại, cuối cùng bị người bắt được, kiếm đâm tới, tránh thoát trong nguy hiểm, quần áo xuất vết rách.

      “A Sâm, cẩn thận!”

      Bịch tiếng, tên ám toán Mạc Liễn Sâm bị kiếm của Dịch Cẩn Ninh cắt đứt yết hầu, ngã xuống sau lưng Mạc Liễm Sâm.

      Máu tươi văng khắp nơi, nhuộm đỏ binh khí, nhuộm đỏ thân áo trắng của Dịch Cẩn Ninh.

      Xoẹt!

      “Ninh Ninh!”

      Mạc Liễm Sâm giật thót tim, xong, Ninh Ninh bị thương rồi!

      Sau lúc lâu, quay đầu lại, chỉ thấy tay trả Dịch Cẩn Ninh cầm kiếm càn quét, tay kia ôm lấy cánh tay trái, giọt máu đỏ thẫm xuống đất, biến mất.

      sao!”

      Đôi môi tái nhợt của nàng run run, kiếm trong tay hề ngừng lại.

      Khắp viện tiếng động, tiếng đao kiếm va chạm trở thành thanh duy nhất trong viện này.

      lúc lâu sau...

      Trong viện hoang chất đầy thi thể, đống thi thể ngổn ngang , lộn xộn vây quanh người Dịch Cẩn Ninh và Mạc Liễm Sâm.

      viện đầy thị vệ, từng người xông lên chém giết với họ lại người sống sót.

      Lại đám người xông lên phía trước, tràn ngập tiếng hò hét làm trái tim Dịch Cẩn Ninh đập nhanh.

      biết đông cung cây diễn đến mức độ nào rồi, nàng muốn ngẩng đầu lên liếc cái thử nhưng bởi quá mức mệt mỏi mà thể nhìn được.

      Nàng trừng mắt cố nhìn, mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ, nàng lắc lắc đầu nhưng vẫn mờ nhạt, chí có thể nhìn thấy chút ánh sáng chớp lên.

      Ngay sau đó...

      Trong đầu có tiếng vang ầm ầm lớn, rồi cái gì cũng thấy nữa.

      Bịch!

      Dịch Cẩn Ninh có báo hiệu ngã xuống đất.

      “Ninh Ninh!”

      Mạc Liễm Sâm nghe thấy tiếng vang liền quay đầu lại, kêu lên tiếng kinh thiên động địa, rung động tất cả mọi người ở đây. Động tác trong tay họ hơi dừng lại sau đó tiếp tục, vài người trói Mạc Liễm Sâm còn tiếp tục chém giết như điên cuồng.

      “Tốt, giải !”

      Mạc Dật Hiên ôm Dịch Cẩn Dung nhảy từ cây xuống, giúp nàng sửa lại vạt áo. Sau đó bước lên trước, vung tay lên ôm Dịch Cẩn Ninh hôn mê bất tỉnh.

      Mạc Liễm Sâm nheo mắt thoáng nhìn qua thê tử của mình, nữ tử mỹ lệ bị Mạc Dật Hiên ôm trong ngực. Hô hấp vững vàng, sắc mặt khôi phục lại bình thường, may là có chuyện gì.

      vụng trộm thở hắt ra, trước theo Mạc Dật Hiên trở về cũng được, tóm lại thể ở đây đánh nhau cả đêm được, còn phải xan phong lộ túc ? Trước nay đầu suy nghĩ tích cực, ở Quận Vương phủ hẳn có ăn có mặc, có chỗ ở, ở lại đó đêm rồi tiếp.

      Nhất định Ninh Ninh đánh đến mệt mỏi nên vừa rồi thể lực chống đỡ nổi thành ra nhất thời ngã xuống hôn mê, cũng tại mình sơ suất quá. Ninh Ninh có thể khống chế chân khí trong cơ thể tồi, nên để nàng tiêu hao quá nhiều thể lực chỉ trong chốc lát.

      Trở lại Quận Vương phủ, quả nhiên Mạc Dật Hiên giam vào trong đại lao, cũng tách và Dịch Cẩn Ninh ra mà nhốt hai người trong cùng phòng rồi ra ngoài. Nhìn dáng vẻ vội vã của chắc là trong cung có việc gấp gọi vào, cũng biết trễ thế này Mạc Liễm Kỳ tìm có chuyện gì quan trọng?

      “Ninh Ninh, tỉnh lại!”

      Mạc Liễm Sâm ngồi lên giường vỗ mặt Dịch Cẩn Ninh, gọi nàng tỉnh lại. Lúc này Dịch Cẩn Ninh nghỉ ngơi đủ, bọn họ chạy trốn cũng chẳng phải việc gì khó.

      Lúc này qua giờ Tuấtm Mạc Dật Hiên vẫn chưa trở lại, người đưa đồ ăn khuya cho hai vợ chồnh họ đều ngủ.

      Dịch Cẩn Ninh mở mắt, vết thương người được băng bó cẩn thận, nàng ngồi dậy.

      “Chúng ta ở đâu đây?”

      Đầu nàng choáng váng, cả người còn như nóng lên, nàng đứng dậy tự rót cho mình ly trà, nàng lung lay hai cái, suýt nữa té xỉu.

      Mạc Liễm Sâm nhanh chóng đỡ lấy nàng, tìm mạch của nàng, chân mây dung nhanh tuấn mỹ hơi nhíu lại. Sao thân thể Ninh Ninh chốc lạnh chốc nóng thế này?

      “Nàng... lúc này có cảm giác gì?”
      Last edited: 18/2/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 21: Chứa chấp tội phạm (3)

      sờ trán nàng, lại sờ trán của mình. Lúc này cả người Dịch Cẩn Ninh lạnh bất thường, vừa rồi còn ấm áp, sao tự nhiên lại.

      “Thiếp… thiếp sao, tốt lắm! Ừm, hơi lạnh!”

      Nàng ôm chặt người mình, nhìn bên ngoài lại hỏi: “Chúng ta trốn thoát rồi sao, đây là khách điếm à?”

      Mạc Liễm Sâm im lặng, lúc lâu sau mới mở miệng: l=q@đ “Đây là Quận Vương phủ!”

      Dịch Cẩn Ninh vừa nghe, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, ànng nhanh chân chạy ra ngoài. thể ngây người ở chỗ này, nàng ở thêm khắc thôi cũng cảm thấy bản thân bẩn, ti tiện.

      “Thân thể của nàng…”

      sao!” Dịch Cẩn Ninh thở hồng hộc ngồi ở bên: “Ừm… Mạc Dật Hiên đâu?”

      Nàng nghĩ yên lành sao tự nhiên MẠc Liễm Sâm lại căng thẳng như vậy, hoá ra là ở quý phủ của người khác. Xem ra là đánh lại nên bị bắt rồi, nàng buồn bực ngồi im thin thít. Chờ Mạc Liễm Sâm giải thích, sao nàng lại ở đây? Mạc Dật Hiên đâu rồi, bọn họ đây là bị nhốt hay bị giam giữ?

      Nhìn như giống tù nhân lắm, chẳng lẽ người mình trúng độc gì? Đúng rồi, vừa rồi cẩn thận bị trúng kiếm, cánh tay bỗng chốc tê rần, chẳng lẽ thanh kiếm kia có độc?

      Nàng nhanh chóng cởi băng gạc tay mình, cẩn thận ngửi mùi thuốc. Kỳ lạ, đâu có độc!

      Nàng kháhc khí trừng Mạc Liễm Sâm: l=q1đ “Chàng , có phải có việc giấu thiếp ?”

      có, Mạc Liễm Sâm oan uổng, chỉ là thương nàng đánh mệt mỏi nên mới để MẠc Dật Hiên ôm nàng về, nếu Mạc Dật Hiên dám làm gì nàng, là người đầu tiên huỷ xương cốt Mạc Dật Hiên.

      Chỉ là sao người Ninh Ninh lại có biến hoá bất đồng như vậy?

      nhíu mày, nhớ lại các phương thuốc ông lão kia dạy , muốn từ trong đó tìm ra nguyên nhân mấu chốt xuất trạng thái này người Dịch Cẩn Ninh.

      “A Sâm, chàng làm sao thế?”

      Dịch Cẩn Ninh thấy chuyện, lại nhíu mày suy ngẫm gì đó bèn quơ tay trước mặt .

      Bỗng nhiên Mạc Liễm Sâm nghĩ tới tên thuốc.

      “Băng hoả lưỡng trọng thiên!”

      “Cái gì băng hoả… a…”

      Chợt Dịch Cẩn Ninh ôm lấy người mình, run lẩy bẩy, đôi mỗi bỗng chốc tái nhợt, mặt chút huyết sắc.

      Quả là băng hoả lưỡng trọng thiên!”

      Nguy rồi, phối phế thuốc này chỉ có chín chín tám mươi mốt phương pháp, từ chín chín tám mươi mốt loại thảo dược phối chế thành. Mạc Dật Hiên đáng chết, khó trách dám mặc bọn họ ở chỗ này mà thèm bố trí phòng vệ, ra là hạ thuốc lên người Ninh Ninh.

      Hoặc giả... vừa rồi Ninh Ninh choáng váng là do thuốc phát huy tác dụng?

      Chết tiệt!

      Mạc Liễm Sâm khẽ rủa tiếng.

      Đó là thuốc khó điều chế thuốc giải nhất, vừa độc vừa , chỉ làm thân thể người khác lúc lạnh lúc nóng, khó thích ứng được với biến hóa đột ngột tới.

      “Ninh Ninh, nàng chịu đựng, ta tìm Mạc Dật Hiên!”

      Mạc Liễm Sâm khẩn trương, sợ trời, sợ đất, chỉ sợ Dịch Cẩn Ninh bị tổn thương. Chẳng may Ninh Ninh gặp chuyện gìm bất kể thê nào cũng bỏ qua cho Mạc Dật Hiên.

      “Đừng , thiếp sao!”

      Dịch Cẩn Ninh phát túm được tay áo Mạc Liễm Sâm, chịu đựng từng đợt lạnh lẽo như băng người, tay cũng bắt đầu run rẩy. Mạc Liễm Sâm vội vàng ôm nàng vào trong ngực, thấp giọng nỉ non: “ lạnh, lạnh, ta ở cạnh nàng!”

      “Tìm ta? Ta tới rồi đây!”

      Mạc Dật Hiên mang theo đám người sải bước vào trong phòng, vừa rồi vội vã trở về.

      Bọn thi nữ phía sau luống cuống chân tay kéo Dịch Cẩn Ninh, đẩy nàng vào phòng tắm chuẩn bị từ trước, đóng cửa lại. Trong thùng tắmthả các loại thảo dược, Dịch Cẩn Ninh nhìn mà hiểu, cau mày hỏi thị nữ.

      Thị nữ này nhu thuận : “ nương, đây là thuốc giải của băng hỏa lưỡng trọng thiên, chủ tử chúng nô tỳ vậy!”

      Băng hỏa lưỡng trọng thiên? Trong long Dịch Cẩn Ninh rất thoải mái, dựa vào cái gì mà hạ thuốc lung tung lên người nàng chứ?

      Mạc Dật Hiên chết tiệt, chờ nàng khỏe rồi nhất định cho nếm thử cảm giác của Chương Dẫn Giác, xem còn dám bắt nạt nàng nữa .

      Ham muốn chiếm hữu bản thân của Mạc Dật Hiên lên nơi đáy mắt, A Sâm cũng là, biết có ý đồ với mình còn theo trở về, là tìm đường chết!

      Thị nữ hần hạ nàng tắm rửa thanh quần áo, ước chừng qua nửa canh giờ cuối cùng nàng cũng tắm rửa xong, băng hỏa lưỡng trọng thiên người cũng giảm bớt, nhiệt độ cơ thể cũng khôi phục lại bình thường.

      Nàng híp mắt nhìn các thị nữ mân mê thảo dược, hỏi: “Đây là thuốc gì?”

      Thị nữ này nhưng thị nữ khác mặt nhiệt tình: “Đây là Quận Vương gia chúng nô tỳ tìm riêng cho nương, nghe có thể hòa hoãn kéo dài của thời gian phác tán của dược vật người nương, nhưng thể chặt đứt băng hỏa lưỡng trọng thiên. Nhưng Quận Vương nhất định tìm được thuốc tốt trị liệu cho nương!”

      Mạc Dật Hiên chứ phải muốn lợi dụng dược vật băng hỏa lưỡng trọng thiên trong người nàng để giữ nàng bên người đấy chứ? Miễn, cho rằng để mấy thị nữ tốt trước mặt nàngg là có thể giữ nàng lại sao?

      Trong lòng Dịch Cẩn Ninh hơi khinh thường , nếu thực cho rằng như vậy có thể giữ nàng lại , vậy xem nàng rồi! Dẫu có vĩnh viễn phải chịu dày vod của băng hỏa lương trọng thiên nàng cũng muốn ở lại bên cạnh đồ mặt người dạ thú.

      Nàng cẩn thận đảo đảo thảo dược dùng qua, dùng mũi ngửi, thầm nhớ kỹ dáng vẻ mà mùi thuốc, lần sau tự nàng điều chế thuốc giải.

      Từ trong phòng ra, Dịch Cẩn Ninh mang theo thân thơm ngát, tóc dài ướt sũng rũ vai, Mạc Liễm Sâm dịu dàng giúp nàng lau tóc.

      Mạc Dật Hiên cũng ngồi bên, nhìn hai vợ chồng chim cá tình thâm vừa hâm mộ vừa ghen tị. Nếu nam nhân giúp nàng lau tóc là bản thân tốt biết mấy, nghĩ vậy trong mắt di chuyển ánh sáng sâu xa, ý niệm thoát ra từ trong đầu .

      “Sao hả, lo lắng ư?” cười đứng dậy: “Ninh Ninh ở lại Quận Vương phú chính là trăm lợi hại, nếu nàng rời khỏi Quận Vương phủ... chỉ chịu dày vò của băng hỏa lưỡng trọng thiên mà còn vĩnh viễn đối mặt với đuổi giết, ngươi há có thể nhẫn tâm?”

      thấy Mạc Liễm Sâm động đậy, cho rằng Mạc Liễm Sâm dao động, vội hỏi: “Nếu chế ở đây đêm , sáng mai ta lặng lẽ đưa ngươi ra khỏi thành!”

      Hai người này thần thần bí bí chuyện gì thế? Dịch Cẩn Ninh mơ hồ, nhìn Mạc Dật Hiên cứ thê tự , còn Mạc Liễm Sâm vẫn cẩn thận lau tóc cho nàng.

      “Được rồi!”

      Mạc Liễm Sâm lau khô tóc cho nàng, cười cười rồi cầm lược chải đầu cho nàng, cũng nhàng búi tóc giúp nàng. Động tác của thuần phục mà linh hoạt, còn hơn Tiểu Đào ba phần nữa kia, kỹ thuật búi tóc ngày cáng thuần thục rồi.

      búi tóc Dịch Cẩn Ninh xong lại tinh tế giúp nàng vẽ mi, vẽ đến sinh động cẩn thận, tỉ mỉ, Mạc Dật Hiên ở bên nhìn mà nổi nóng.

      Có phải vừa rồi thằng nhãi này thèm nghe ?

      “Mạc Liễm Sâm!”

      Tính cách dễ nổi nóng của vẫn thay đổi là bao so với lúc trước, Dịch Cẩn Ninh trộm nghĩ, ý cười mặt nồng đậm, nàng soi gương, khen ngợi: “Kỹ thuật tiến bộ, thưởng cho chàng làn môi thơm nhé!”

      xong liền nhàng ấn lên mặt Mạc Liễm Sâm nụ hôn.
      Last edited: 18/2/16

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 21: Chứa chấp tội phạm (4)

      Mạc Dật Hiên hoàn toàn phát hoả, nổi giận. Hai người này coi khí, ấy thế mà cứ ở đây khoe khoang, lầm bầm lầu bầu lâu như vậy.

      “À… Đường huynh, huynh làm sao vậy?”

      Mạc Liễm Sâm ra vẻ mới phatr dnág vẻ nổi giận của MẠc Dật Hiên, giật mình buông bút trong tay xuống.

      “Hai người các ngươi diễn trò tán tỉnh cũng thôi , còn coi ta tồn tại?”

      Tính tình hễ nổi cáu là ném đồ đạc lung tung của Mạc Dật Hiên vẫn giảm, hung hăng ném vỡ bình men sứ treo giá, nổi giận đùng đùng bỏ .

      Trước khi còn quên với Mạc Liễm Sâm: l-q_đ “Tự ngươi xem xét mà làm, cho ngươi thời gian ba ngày suy nghĩ, nếu ngươi avãn hạ được quyết tâm đừng trách ta làm huynh trưởng nể tình cảm.”

      Cho thời gian ba ngày suy nghĩ cái gì cơ, suy nghĩ Dịch Cẩn ninh muốn ở lại Quận Vương phủ hay , hay là bảo buông tha cho Dịch Cẩn Ninh? Ôi chao, chẳng ràng gì cả, tốt xấu gì cũng phải thẳng ra chứ!

      Mạc Liễm Sâm bĩu môi, muốn kêu Mạc Dật Hiên rời lại, song cuối cùng vẫn gọi ra miệng.

      “Nàng xem có phải Mạc Dật Hiên rất kỳ quái , lại có thể bảo ta rời mình, ừ, để nàng ở lại! l?q~đ Chuyện kia… ta nhớ trong người nàng có băng hỏa lưỡng trọng thiên, khụ khụ, thực xin lỗi, nàng theo ta phải vất vả rồi!”

      Mạc Liễm Sâm ngượng ngùng giải thích cho Dịch Cẩn Ninh đoạn đối thoại vừa rồi giữa và Mạc Dật Hiên, kỳ thực ra là Mạc Dật Hiên độc thoại.

      Dịch Cẩn Ninh cầm tay , mặt tràn ngập hạnh phúc, cười: “Vừa rồi chàng biểu lộ thái độ của mình, thiếp… sao cả, băng hỏa lưỡng trọng thiên trong người thiếp có quan hệ gì với thiếp đâu? Cũng chẳng phải chuyện gì đáng lo, chỉ cần chết là được, chúng ta tìm sư phụ của nàng… thánh thủ điệp cốc là được!”

      Sau khi Mạc Liễm Sâm thành thân với nàng lâu liền cho nàng biết kỳ thực thánh thủ Điệp Cốc là sư phụ của , chả trách có thể dễ dàng thuyết phục lão nhân gia bảo thủ kia, hoá ra là hi sinh bản thân nghe lời sư phụ, ngoan ngoãn bế quan luyện tập điều chế đan dược và học tập, rèn luyện y thuật. Bảo sao có đoạn thời gian Dịch Cẩn Ninh thấy Mạc Liễm Sâm trèo tường vào Tướng phủ thăm nàng, đều là chân ca ca nàng làm hại, sau khi nghe xong nàng tự trách rất nhiều ngày!

      “Muốn điều chế ra thuốc giải cũng khó, chỉ là…” Vẻ mặt Mạc Liễm Sâm đau khổ: “Thời gian điều chế phương thuốc này tương đối dài, tên thảo dược cũng nhiều, chừng chín chín tám mươi mốt loại, ta nghĩ muốn trong vòng năm cũng thể điều chế ra được thuốc giải phức tạp như này. Trừ phi… biết được tên!”

      Tên thuốc ư? Cũng may vừa rồi nàng thử thăm dò nhớ kỹ ít, từ ngày mai trở bọn họ còn chút thời gian, nếu lại ngâm thảo dược này vài lần có lẽ nàng có thể nhớ kỹ toàn bộ. Chẳng qua vừa rồi thị nữ kia , thuốc giải kia chỉ có thể ngăn cản kéo dài của thời gian phát tác của băng hỏa lưỡng trọng thiên người nàng.

      “Tên thảo dược này, thiếp có nhớ được ít, nhưng biết có phải cách điều chế thuốc giải này , thiếp cho chàng nghe!”

      Sau đó nàng liền hết hình dạng, mùi thuốc và các loại đặc thù của chúng cho Mạc Liễm Sâm nghe, chỉ là nhớ được toàn bộ.

      “Hay, ngờ lại điều chế thuốc giải cho nàng, song làm như vậy cũng chỉ có thể giảm bớt chứ thể trị tận gốc. Xay tất dược cùng nhau, sau đó vô căn thủy ăn vào mới có thể hoàn toàn trừ bỏ tận gốc dày vò của băng hỏa lưỡng trọng thiên.”

      Mạc Liễm Sâm mừng rỡ, xem ra Mạc Dật Hiên là để bụng đến Ninh Ninh, cũng sợ Ninh Ninh chịu tra tấn khổ sở mới cố ý cho ít thảo dược.

      Chỉ có điều vừa rồi tên thảo dược Ninh Ninh chiếm hơn phân nửa, còn lại vài loại phải tự mình tìm ra là xong xuôi, ít nhất tốn nhiều sức lực điều chế cho lắm, đủ để trong vòng tháng là có thể điều chế xong thuốc giải.

      thị nữ tiến vào hầu hạ, hai người tâm ý tương thông lặng thinh, chuyện nữa, chờ thị nữ này ra ngoài nhưng nha hoàn này lại đứng bất động trong phòng.

      “ Ngươi còn có việc gì à?”

      người Mạc Liễm Sâm tản ra khí lạnh lẽo, cóng đến mức nha hoàn run lên cái, chân tay bồn chồn, nhưng vẫn .

      “ Nô tỳ phụng mệnh Quận Vương đến hầu hạ nương, nô tì dám …”

      Đê tiện! Mạc Liễm Sâm tức giận, trong bụng thầm mắng tiếng, hóa ra là muốn tìm người xem bọn họ ân ái?

      Muốn xem cứ xem, Mạc Liễm Sâm ôm eo của Dịch Cẩn Ninh, sau đó vào trong phòng đóng cửa lại.

      Chỉ chốc lát sau, bên trong truyền ra những tiếng tiêu hồn thực cốt, thị nữ hầu hạ bên ngoài nghe được, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng. Nàng nghe lúc lâu, cuối cùng chịu được nữa đành chạy ra ngoài.

      Ngày hôm sau, Mạc Liễm Sâm mang theo mặt mày hồng hào từ trong phòng ra, Mạc Dật Hiên chờ trong phòng ăn từ sớm. Quận Vương phủ có mình , mẫu phi mang theo các phi tử trong hậu viện của dâng hương, chậm nhất cũng phải mười ngày nửa tháng mới về. nay, Dịch Cẩn Ninh và Mạc Liễm Sâm đến đấy, trong nhà ăn cũng rộn ràng hẳn lên.

      Dịch Cẩn Ninh trang điểm xong xuôi, lại làm ổ trong phòng lúc rồi mới ra ngoài ăn cơm, sảnh đầy người đều tò mò, nương này hôm qua còn khỏe mạnh, sao dáng hôm nay có vẻ là lạ! Hình như…chân bị thương, nhưng nhìn có giống vậy đâu!

      Chỉ có hai nam nhân Mạc Liễm Sâm và Mạc Dật Hiên nhìn hiểu, Mạc Dật Hiên nheo mắt chuyện. hai người này ở trong phủ mà chả thèm cố kị chút nào, là…làm ghen tị phát cuồng!

      Tối hôm qua Mạc Dật Hiên lại trừng phạt Dịch Cẩn Ninh trận, trừng phạt nàng bảo vệ bản thân cho tốt, để bản thân bị thương, còn trúng băng hỏa lưỡng trọng thiên đáng chết kia.

      Dịch Cẩn Ninh bị dày vò, suýt nữa hôm nay xuống giường được, đến Mạc Liễm Sâm giúp nàng vẽ mi nàng cũng có tâm tình, cứ nhắm mắt làm ổ trong chăn mặc vẽ.

      Thấy sảnh đầy người nhìn mình chằm chằm, nàng chỉnh lại thân thể, cố gắng như có việc gì đến cạnh bàn cơm, ngồi xuống sát Mạc Liễm Sâm.

      “ Cảm ơn Quận Vương gia chiêu đãi!”

      Dịch Cẩn Ninh giọng cảm ơn Mạc Dật Hiên rồi vùi đầu ăn cơm, giả vờ hiểu ghen tị phát cuồng và khát vọng mãnh liệt sâu trong đáy mắt .

      Mạc Liễu Sâm gắp cho nàng cái đùi gà:” xin lỗi, vi phu nên thô bạo với nàng như vậy, tối qua chắc nàng mệt lắm hả? Nào, ăn đùi gà , bồi bổ cho tốt!”

      câu thốt ra, chấn động tứ phía!

      Mạc Dật Hiên uống canh ngon lành cũng bị lời này của làm cho suýt phun ra.

      Lúc này, Dịch Cẩn Dung cũng tới, nàng ta lượn lờ qua người Dịch Cẩn Ninh, đến bên người Mạc Dật Hiên rồi ngồi xuống.

      “ Quận Vương, Dung Nhi dậy muộn, ngại quá!”

      Tối qua, Mạc Dật Hiên đến phòng ở của nàng ta nhưng ngủ lại. Lúc mang theo mùi rượu đầy người ôm lấy nàng ta, lúc đầu còn nồng nhiệt ôm nàng ta, nàng ta còn tưởng rằng Mạc Dật Hiên mình vì mình có mị lực, nào ngờ việc đến nửa chừng trong miệng gọi tên Mạc Cẩn Ninh.

      Trong lòng nàng ta ác hàn trận, sao cái gì cũng là Dịch Cẩn Ninh mạnh hơn nàng ta, nàng ta có chỗ nào bằng Dịch Cẩn Ninh hả? Lúc này đến Quận Vương Mạc Dật Hiên cũng nhớ mãi quên nàng!

      Nàng ta thừa nhận nam nhân người mình đánh sâu vào trong, trong lòng lại là lệ rơi hàng dòng. Có thể là ý thức được người dưới thân mình phải là Dịch Cẩn Ninh , Mạc Dật Hiên xong việc liền phủi mông chạy lấy người, nhìn nàng cũng chẳng nhìn lâu cái, cứ thế ra cửa.

      Quận Vương vô ý với bản thân cũng đừng trách nàng ta trở mặt vô tình.

      Nàng ta xảo tiếu yên nhiên chia thức ăn cho Mạc Dật Hiên, tự mình tự nhiên ăn cháo, nhìn như có chuyện gì, buổi sáng mọi nguời đều hỉ hả dùng điểm tâm.

      Ăn xong bữa sáng Dịch Cẩn Ninh lại bị mời vào phòng tắm, lúc này nàng rất dụng tâm ghi nhớ, đến tên vài loại thảo dược còn lại cũng bị nàng nhớ kĩ. Vừa mặc xong quần áo bên ngoài liền truyền đến trận ồn ào.

      Nàng giật nảy mình, có người phát bọn họ ở phủ Quận Vương!

      Đúng !

      đội nhân mã xông vào phủ Quận Vương, đầu lĩnh là thân áo giáp màu đen.
      Last edited: 18/2/16

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 21: Chứa chấp tội phạm (5)

      “quận Vương gia, ty chắc đắc tội!” Đầu lĩnh kia chính là người giỏi giang, khôn khéo, họ Lý.

      Sáng nay nhận được bức thư nặc danh, hai gian tế của địch quốc là Mạc Liễm Sâm và Dịch Cẩn Ninh trốn trong phủ Quận Vương, là Quận Vương Mạc Dật Hiên chứa chấp tội phạm.

      Người trong phủ Quận Vương bỗng chốc sợ hãi dám mở miệng, ai, ai, ai là tội phạm hả? Ai chứa chấp tội phạm chứ? l)q@đ Chẳng lẽ tối qua hai người Quận Vương gia mang về chính là tội phạm ư?

      Mạc Dật Hiên nheo mắt, nhìn đầu lĩnh họ Lý này, trong lòng lại ngầm suy tư, rốt cuộc là ai tiết lộ tin tức? Tối qua bí mật dẫn họ trở về, sao Hàong thượng có thể biết bọn Mạc Liễm Sâm trốn ở nhà chứ?

      Hàn quang chợt loé, ý lạnh trong mắt có thể thấy được làm Dịch Cẩn Dung núp trong góc hơi rụt lại, nhưng vẫn bị Mạc Dật Hiên phát .

      nhảy lên cái, lướt qua đỉnh đầu mọi người, tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng Quận Vương gia bị làm sao, thấy tay hoá vuốt phát túm lấy cỏ Dịch Cẩn Dung.

      “Quận Vương, phải thiếp thân… phải thiếp thân, Dung Nhi ngài nhất, sao có thê rhại ngài chứ?

      Nàng ta rướn cổ lên nhằm thoát khỏi xiềng xích gông cùm thiết trảo này, vô cùng sợ hãi vuốt tay song chỉ là phí công vô ích, l-q$đ vốn Mạc Dật Hiên tin nàng ta bèn siết chặt hơn chút nữa.

      “Dựa vào cái gì mà bảo ta tin người hả, tư là từ trong mắt người nhìn ra được hai chữ khinh thường và xứng đáng!

      Ánh mắt rét lạnh, bàn tay túm cổ Dịch Cẩn Dung chợt co chặt lại, nặng nề ném Dịch Cẩn Dung ra ngoài. Dịch Cẩn Dung bị ném như vậy, bay xa, đụng vào vách tường cách đó hơn trượng.

      Bịch tiếng, vách tường kia vọng lại tiếng vang xuất vết nứt, cối cùng ầm ầm sụp đổ.

      Dịch Cẩn Dung phun ra miệng máu tươi, hai mắt trợn ngược, hôn mê.

      “Quận Vương, mời ngài tránh ra, chúng thuộc hạ chỉ phụng mệnh Hoàng thượng lục soát phủ Quận Vương, nếu có chỗ nào đắc tội, kính xin tha thứ!”

      Lý đầu lĩnh chắp tay, sau đó xua tay với thị vệ ở phía sau: “Lục soát!”

      Đám thị vệ kia lập tức tản ra khắp nơi, tìm tòi ở các viện.

      “Ngươi…”

      Mạc Dật Hiên tức giận đến phất tay áo, ngồi bên trông đám người này ở trong nhà mình đông lật chuyển tây đánh phá, nhíu mày lại..

      “Các ngươi xem mà lo liệu, nếu thể tìm ra tội phạm quan trọng nhớ đền mấy thứ bị đập vỡ!” lười biếng tự rót cho mình ly trà: “Quản gia, nhớ xem xem có bao nhiêu thứ bị vỡ, giẫm chết gốc cây ho cỏ, chốc nữa tính luôn thể với Lý đầu lĩnh.”

      Lý đầu lĩnh cười ha ha, xấu hổ ho hai tiếng: “Cẩn thận chút, đừng đập vỡ đồ đạc trong phủ Quận Vương, bằng các ngươi đền nổi đâu!”

      cũng là người khôn khéo, ý của là bảo bọn thị vệ cẩn thận chút, đừng làm vỡ đồ,nếu thực tính toán ra bồi thường chính là đám thị vệ nho đáng thương kia.

      Mạc Dật Hiên mắt lạnh nhìn đám người này đông lật tây chuyển trong viện mình, nhưng nhất thời tìm thấy gì. đoán có lẽ Mạc Liễm Sâm và Dịch Cẩn Ninh vừa nghe thấy tiếng gió liền phi thân từ tường cao trong trạch viện ra ngoài. Cạnh tường cao có thủ vệ, bọn họ liền dễ dàng trốn ra ngoài từ phủ Quận Vương.

      Chạy đến bãi đất trống cách phủ Quận vương vài trăm dặm, hai người đều thở hắt ra tiếng, nằm xuống thảm cỏ.

      Bỗng nhiên Dịch Cẩn Ninh cười hì hì, lấy từ trong ngực ra bọc đồ trang sức lớn.

      “ Leng keng leng keng, nhìn này, thiếp thuận tay lấy được. Ai da, sau này kiếp sống đào vong bắt đầu, thiếp phải để dành chút bạc, tiêu tiết kiệm chút! Bằng cuộc sống sau này liền khổ rồi!”

      Nàng vừa tự nhủ xong, vừa cẩn thận đếm chút tài phú vừa chôm được.

      Tính ra mang mấy thứ này đến tiệm cầm đồ đổi ít bạc ít nhất cũng hai vạn, đủ cho bọn họ tiêu dao khoái hoạt hồi.

      Mạc Liễm Sâm cưng chiều nhìn Dịch Cẩn Ninh đếm đống trang sức kia, gương mặt là ý cười thỏa mãn.

      Chỉ cần Ninh Ninh để ý theo chịu khổ chịu vất vả là tốt rồi, luôn lo lắng lớn lên trong khuê các như Ninh Ninh ăn tiêu cực khổ, kiên trì được bao lâu bỏ .

      Trước kia trong Sát Minh của cũng có vị huynh đệ gặp phải tình huống như này, cho nên lúc trước mới mãi dám thân phận giang hồ của mình cho Dịch Cẩn Ninh nghe, sợ sau khi nàng nghe đồng ý ở cùng mình nữa.

      Nhưng đoán sai, Dịch Cẩn Ninh những có thể chịu khổ mà còn vô cùng vui lòng trôi qua những ngày tháng tiêu dao này. còn từng nghi ngờ bản thân mình nhìn nhầm, hoặc mang nhầm người. Chuyện này… đúng là nữ hiệp hào phóng, quen Dịch Cẩn Ninh luôn dịu dàng nhu nhược cũng có thể cứ thế đối mặt với những ngày đào vong.

      Đối mặt với Dịch Cẩn Ninh thoải mái như bây giờ, nên khóc hay nên cười đây!

      “ Sau này chúng ta…thực phải lưu lạc rồi, nàng… oán trách ta chứ? Cũng được, nếu nàng cảm thấy khổ với ta tiếng…”

      “ Đừng…”

      Dịch Cẩn Ninh trợn mắt đứng lên, hai tay chống nạnh.

      “ Sau này chàng còn vậy nữa, thiếp liền…thiếp liền…”

      “ Nàng liền làm gì hả?”

      “ Thiếp liền…thiếp liền cắn chết chàng!”

      Dịch Cẩn Ninh xoay người cái, ngồi xổm xuống, thừa dịp chú ý liền cắn tai cái.

      “ Ui da…”

      Bên này hai vợ chồng đùa giỡn về phía ngoại thành.

      Bên kia Mạc Dật Hiên ngồi đàng kia chờ Lý đầu lĩnh lục soát hết phủ Quận Vương.

      “ Sao hả, lục soát chưa? Là ai to gan như thế, dám xấu bổn vương?”

      Mạc Dật Hiên chắp hai tay sau lưng, quay lưng về phía Lý đầu lĩnh.

      Lý đầu lĩnh nơm nớp lo sợ, cả mặt đều là mồ hôi.

      Đều tại bức thư nặc danh đáng chết kia, lần sau bao giờ tin đồ bỏ ấy nữa.

      “ Thực xin lỗi, quấy rầy Quận Vương rồi, thực xin lỗi!” khom người, sau đó đứng dậy với các thị vệ:” Các huynh đệ, chúng ta !”

      “ Đợi nào!”

      Mạc Dật Hiên cười hỉ hả quát to tiếng:” Quản gia!”

      Trong tay quản gia nâng bàn tính và quyển sổ .

      “ Chủ tử, ở đây…người xem!”

      Ông đưa quyển sổ cho Mạc Dật Hiên xem.

      “ Đập vỡ ba chiếc cốc lưu ly, bình hoa phỉ thúy, xé rách bốn chiếc màn che, làm hỏng chiếc giường, khua vỡ bộ trà cụ tử sa*, đạp nát mười hai khóm hoa, ném vỡ hai chậu ha và chậu mẫu đơn quý nhất…”

      * Tử sa: loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm dụng cụ trà ( Theo lạc việt )

      Ông rang rành mạch bấm bàn tính, vang lên tiếng lách cách.

      “ Quận Vương, tổng cộng 3524526 bạc!”

      Mạc Dật Hiên xoay người, nhìn Lý đầu lĩnh cùng với thắt lưng còng xuống đến mặt đất, thần sắc vui. đám thị về sau Lý đầu lĩnh người người kêu thảm lau mồ hôi, cúi đầu .

      Lúc mới vào cửa nên rang, bây giờ bọn họ đều dập vỡ rồi mới , lại còn cẩn thận đến hoa cũng tính vào. Bọn họ dù ăn uống nửa đời người cũng mò ra được khoản tiền như vậy lấy đâu ra mà đền?

      “ To gan, lần sau trước khi điều tra thích khách phải thấy là phủ đệ của ai trước!”

      Mạc Dật Hiên giận dữ, vừa rồi suy nghĩ cẩn thận chút, có khả năng đám Dịch Cẩn Ninh trèo tường cao nhất ra ngoài rồi. đám vô dụng, vây bắt cũng biết đường bao vây phủ Quận Vương lại, đúng là…bao cỏ.

      Nhìn Cẩn Dịch Dung biết chết hẳn hay chưa, hừ lạnh tiếng. Phất tay áo bước ra khỏi phủ Quận Vương, phút cuối vẫn quên dặn dò:” Quản gia, trong vòng tháng phải thu đủ 3524526 bạc cho bổn vương!”

      “ Vâng, chủ tử!” Lão quản gia khom lưng nhìn theo rời , thành đáp.

      Bước chân Lý đầu lĩnh run lên, ngã ngồi tại chỗ.

      3524526 bạc! Bỏ ba vạn hai chưa , đến số đuôi cũng thể trả nổi trong vòng tháng!
      Last edited: 18/2/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 22: Có thai (1)

      Mạc Liễm Sâm và Dịch Cẩn Ninh vừa trốn ra khỏi phủ Quận Vương liền thẳng đến ngõ ngoài thành.

      Trong ngõ rất u ám, gần như thấy được ánh sáng, vào viện là thấy ba cây liễu tạo thành thế chân vạc ở mé trái viện, dưới tàng cây là chiếc bàn đá. Mé phải của viện là cái dưa lều (瓜棚), lúc này những bông hoa vàng nở rộ, có mấy bông nhô ra cái vồ (骨朵) y hệt nụ hoa sen sen chớm nở, trông rất bắt mắt.

      Trong viện chỉ có gian nhà giữa, sân hẹp, cảnh vật thanh u nhưng là nơi thanh tịnh, nhàn nhã.

      Tìm chỗ ngồi, đỡ Dịch Cẩn Ninh ngồi xuống xong, MẠc Liễm Sâm gõ cánh cửa gỗ đóng chặt. cánh cửa gỗ hoang tàn ban đầu có sơn hay nhưng có thể thấy được cánh cửa này hơi có tuổi, nứt ra dăm ba khe hở.

      Cửa mở, là ông già râu ria hoa râm.

      Toàn thân ông áo trắng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt làm Dịch Cẩn Ninh lập tức cung kính, kính trọng, đó là cao thủ. Nàng liếc cái là thấy là do tầng chân khí trong cơ thể, cũng do Mạc Liễm Sâm cứng rắn tiến hành ép nàng luyện tập, điều hoà.

      “Sao hả, cuối cùng cũng nhớ đến ông già ta đây à?”

      Ngữ khí của ông lão râu bạc này rất tốt, nhưng Dịch Cẩn Ninh có thể nghe được cưng chiều và bất đắc dĩ trong đó.

      Mạc Liễm Sâm lại, kéo tay Dịch Cẩn Ninh, ý cười đầy mặt: “Sư phụ, nàng là thê tử của con, Ninh Ninh.”

      Ông lão râu bạc chính là thánh thủ Điệp Cốc ư?

      “Ngài chính là…”

      Mém chút nữa Dịch Cẩn Ninh kìm được mãnh liệt cuộn trào trong lòng, la lên. Hoá ra thánh thủ Điệp Cốc lại là dáng vẻ tiên phong đạo cốt như thế này, nàng còn tưởng giống lão đạo sĩ lôi thôi kia, là ông lão lôi thôi lếch thếch chứ!

      Thánh thủ Điệp Cốc đánh giá Dịch Cẩn Ninh, ông vuốt chòm râu hoa râm dài, chỉ chần chừ liếc Dịch Cẩn Ninh cái rồi nhìn đồ đệ mình.

      “Băng hoảlưỡng trọng thiên!”

      Ông vừa khẳng định, còn chưa đợi Dịch Cẩn Ninh phục hồi lại tinh thần ông gì. Dưới ống tay áo màu trắng là bàn tay khô ráo mang theo những nếp nhăn nhanh chóng đưa về phía nàng.

      Ông sờ mạch, lạnh lẽo nơi đầu ngón tay vừa lướt qua ông nhanh chóng rút tay về.

      “ Thời gian phát tác sắp đến rồi, nhanh chuẩn bị thuốc giải!” Ông tin tưởng, bằng tài cán của đồ nhi ông nhất định có thể biết đại khái cần dược liệu gì để tạm hoãn phát tác của băng hỏa lưỡng trọng thiên.

      Dược tính người Ninh Ninh sắp phát tác, nếu kịp thời điều chế thuốc giải nhất định Ninh Ninh rất khó chịu. cẩn thận nhớ lại lần tên thuốc và đặc tính thảo dược mà lần trước Dịch Cẩn Ninh cho . Đó chỉ là ít hương, vị Dịch Cẩn Ninh cố gắng ghi nhớ chứ phải thảo dược thực , còn phải cân nhắc cẩn thận phối hợp phương thuốc.

      Ngẫm nghĩ sao lại cau mày, có vài thảo dược cần ra ngoài lấy, vùng này nhiều thảo dược mấy, cần phải lên núi Khấp Bàn mới kiếm được. Chỉ là núi Khấp Bàn là địa bàn của người khác, nơi đó phần đông là mãnh thú, độc trùng quái vật ngoan độc kỳ dị. Lần trước và sư phụ từng đến lần, bị đám sói hoang đuổi theo tròn đúng ba ngày!

      Nhớ đến chuyện ấy trong lòng vẫn còn sợ hãi. Nhưng vì Ninh Ninh dù chết cũng đáng.

      Thánh thủ Điệp Cốc thấy vẫn ngẩn người bèn vỗ lưng cái, sắc mặt trầm xuống, kêu la:” Còn mau ?”

      “ À, đúng! Ninh Ninh, nàng chờ ta, ta cố gắng nhanh chóng làm xong thuốc giải. Sư phụ, xin người giúp đỡ Ninh Ninh!”

      Mạc Liễu Sâm vừa nhận được tin tức của sư phụ, bàn giao mấy câu rồi mặc kệ lão nhân gia có đồng ý hay , cứ thế lắc mình vào phòng thuốc.

      Dịch Cẩn Ninh ngồi ngốc ở bên, hi vọng A Sâm có thể nhanh chóng phối hợp thuốc giải, bởi vì nàng mơ hồ cảm thấy cả người nóng lên, có cảm giác bị lửa đốt.

      Thánh thủ Điệp Cốc phát nàng có dị thường, tâm hạ nhất đốn, lập tức vươn tay điểm mấy đại huyệt người nàng. Ngồi xếp bằng sau lưng nàng bắt đầu vì nàng vận chuyển nội lực.

      Xương cốt của đứa bé này kỳ lạ, như thể từng bị ngâm trong dược vật, cả người tràn ngập mạnh mẽ, chân khí trong người hùng hậu vững chắc, như tích tụ nhiều năm, hoặc như vừa mới được đả thông hai mạch nhâm đốc, cho dù khí tức tràn lan.

      Ông từ từ nhắm hai mắt ép nội lực mình đưa vào trong cơ thể nàng lại bị bắn ngược trở lại.

      Nguy rồi, nội lực trong cơ thể nàng nghiêng về nhu hòa, hoàn toàn thể dung hợp với nội lực kiên cường của ông, nếu cưỡng ép đưa vào chắc chắn hao tổn hơn phân nửa công lực của ông. Vả lại, chân khí trong cơ thể nàng cũng đơn thuần nghiêng về nhu hòa như người thường mà còn có mặt mạnh mẽ, cứ như có giáp công lực thâm hậu vậy.

      Ông thầm giật mình, nếu năng lượng trong cơ thể đứa bé này được trợ giúp cẩn thận nhất định có thể phá tan tất cả, về sau giang hồ, thậm chí toàn thế giới cũng ai có thể địch lại. là người nào truyền lại nội lực cho nàng mà lại đáng sợ thế này! May mà đứa bé này là thê tử của A Sâm, tương lai có A Sâm dẫn dắt nàng, hi vọng lầm đường lỡ bước.

      chốc sau, cuối cùng thánh thủ Điệp Cốc cũng từ bỏ việc đưa chân khí vào trong cơ thể nàng, nếu cưỡng ép đưa vào chẳng những hại bản thân còn hại đứa bé Dịch Cẩn Ninh này. Nhìn tình huống trước mắt, nàng vẫn chưa rơi vào hoàn cảnh cần người khác đưa nội lực vào, hy vọng A Sâm có thể sớm ngày phối hợp xong thuốc giải, đừng chậm trễ nàng trị liệu mới tốt.

      Huống hồ tình huống thân thể nàng tại cũng chịu nổi chấn động mạnh mẽ nhường ấy. Có lẽ người lớn có thể chịu đưng được, nhưng đứa bé…

      Aizz, ông hết than lại thở, đỡ Dịch Cẩn Ninh vào trong phòng nằm rồi ra ngoài.

      Mạc Liễm Sâm vào phòng thuốc vài ngày vẫn chưa ra, đến đồ ăn cũng đều là Dịch Cẩn Ninh đưa đến cửa phòng, vội vàng ăn rồi lại vùi đầu vào đống thảo dược.

      ngày kia thánh thủ Điệp Cốc ngồi cạnh Dịch Cẩn Ninh.

      “ Nào nào nào, là người có thai còn biết chăm sóc bản thân cẩn thận, còn mau ngồi xuống nghỉ ngơi!”

      Thánh thủ Điệp Cốc đỡ Dịch Cẩn Ninh ngồi xuống, cứ thế làm nàng kinh ngạc lúc lâu.

      Nàng mang thai rồi ư? Có từ khi nào? Sao A Sâm nhận ra?

      “ Cao nhân, tiểu nữ…”

      Nàng dám tin nhìn chằm chằm bụng mình nửa ngày, lại nhìn thánh thử Điệp Cốc, thấy chẳng biết từ lúc nào ông vào nhà mang bàn cờ ra. Cả bàn cờ dính với cái bàn bị ông nâng lên bằng tay, ông cười cười, đặt đồ xuống rồi chậm rãi dọn quân cờ.

      “ Ừ, hơn tháng, cũng biết tiết chế chuyện phòng the chút.” Ông lão oán trách nhìn nàng cái, tràn đầy ái muội, cuối cùng :” Ngươi cứ gọi ta là sư phụ giống A Sâm !”
      Last edited: 18/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :