1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ song sinh - Nguyệt quân hề VIP LQD (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 19: Biến cố trong cung (2)

      Ánh mắt lãnh của Dao phi hung ác lướt về vị phi tử ở đây, bỗng nhiên bà ta chỉ vào Vạn Quý phi : “Ngài xem, Vạn Quý phi chính là bi kịch, cũng giống thần thiếp vậy, chiếm được tình đích thực của ngài, nhưng vẫn mực cố chấp ngài!”

      Hoàng thượng nhìn Dao phi cách bản thân ngày gần, nhìn bà ta cười đến quỷ dị, trong lòng thầm kêu ổn. l)Q#đ Nhưng mà Dao phi giống trong tưởng tượng ông bổ nhào vào ông, giết chết ông, ông thầm thở phào nhõm.

      Vạn Quý phi bị điểm danh, ánh mắt lạnh lẽo tràn ngập địch ý nhìn Dao phi: “Dao phi muội muội, chẳng lẽ chúng ta làm phi tử Hoàng thượng phải nên vậy sao?”

      câu này của bà liền gì nữa mà là tiếp tục nhìn Thái hậu nằm giường.

      Thái hậu là người tốt, ở hậu cung chưa từng khắt khe với bà, bây giờ Thái hậu lại thành ra như này, trong lòng bà ngừng khổ spr, đâu còn tâm tính để ý khúc mắc tình cảm của từng người? Bà chỉ có đứa con là đủ rồi, con hạnh phúc vui vẻ là thoả mãn lớn nhất của bà. l[q^đ Những chuyện khác, bà hy vọng xa vời, từ khi tiên cung trở , bà chưa từng hy vọng xa vời.

      “Đúng, ngươi hy vọng xa vời… Ta nên biết trước ngươi cứ bình bình đạm đạm hy vọng xa vời như vậy mới là vũ nhục lớn nhất với ta!”

      Dao phi lại cuồng loạn gào khóc, bà ta cười lạnh, gần như điên cuồng. Mục đích của hoàng nhi bại lộ, Hoàng thượng lại còn giả vờ như biết, là… làm lòng người lạnh lẽo. Vốn tưởng rằng Hoàng thượng mình, còn có thể để lại cho ông con đường sống, nhưng mà… ra ông luôn diễn trò với mình.

      “Điên rồi, người tới, giam Dao phi lại…”

      Lời vừa dứt đọi cấm vệ quân lập tức vọt vào, đầu mâu đồng loạt chỉ về phía Hoàng đế Mạc Thắng Các và các phi tần của ông.

      Ầm! Tiếng nổ bên ngoài từng đợt tiếp từng đợt.

      Hoàng đế Mạc Thắng Các đứng phắt dậy, dưới chân lảo đảo, ông vịn vào chiếc bàn tròn lớn bên cạnh.

      “A…” Các phi tử sợ hãi hét lên, l*q''đ kinh hoảng muốn chạy trốn lại bị cấm vệ quân xông vào phát kéo lấy.

      “Các ngươi… phản rồi!”

      Hoàng thượng kinh hãi, quả nhiên là hôm nay.

      Xương Ấp hầu nhanh chóng tiến vào, phất tay áo nhìn Hoàng đế, dùng tư thế người thắng nhìn từ cao xuống.

      “Hoàng thượng, rốt cuộc ngài cũng tính sai rồi!”

      Huynh đệ Chương Vũ Thành và Chương Vũ Hùng đều đến đây, hai huynh đệ người chỉ huy cấm vệ quân bắt lấy các phi tử của Hoàng thượng, người nắn lại cánh tay trật khớp của Dao Phi.

      Dao phi mắt lạnh nhìn đám phi tử của Hoàng thượng bị huynh trưởng nhà mình sai người thô bạo trói lại, mang , đến Vạn Quý phi cũng may mắn thoát khỏi.

      Hoàng thượng ngã ngồi ghế, hai tay nắm chặt, nhìn chòng chọc vào Chương Vũ Thành.

      “Đừng nhìn ta như vậy, Hoàng thượng, ngài xem...” Hám nhận thánh chỉ từ trong tay vệ cấm quân, phía viết xong việc thoái vị. Honàg thượng qua loa liếc mắt cái, quả nhiên là thánh chỉ cho Huyền Vương tiếp vị

      “Ấn cái thôi, cái thánh chỉ này liền cười rồi. Hoàng thượng... ngài xem, ngọc tỷ là vi thần tìm hay là Hoàng thượng tự mình tìm mới tốt hơn?”

      Hoàng thượng rên tiếng, ngồi ở đằng kia giương mắt nhìn.

      “Người tới, giúp Hoàng thượng tìm ngọc tỷ!”

      Thấy Hoàng đế bất động, Chương Vũ Thành rút bội đao của thị vệ bên cạnh, chém đao lên bàn tròn gỗ Nam màu đỏ.

      đội thị vệ lập tức đến ngự thư phòng và nơi Hoàng thượng hay tới điều tra, chỉ cần tìm được ngọc tỷ này Hoàng đế Tây Việt liền đổi chủ.

      Rất nhanh có thị vệ nâng chiếc khay màu vàng sáng tiến vào, đồ trong chiếc khay bị phủ bởi mảnh vải lụa cũng màu vàng sáng.

      Chương Vũ Thành nhìn màu vàng sáng kia, tay hơi run run, hai tay dính chặt lấy miếng vải vàng nâng chắc tượng trưng cho địa vị của quốc gia.

      “A ha ha... đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng ta cũng chờ được. Hoàng thượng, con dấu... của ngài !”

      kéo miếng vải màu vàng ra, ngọc tỷ huyết ngọc khắc rồng lên trước mắt mọi người, dáng vẻ Hoàng đế vẫn kiên trì, xơ xác ngồi tại chỗ như chờ viện binh đến.

      Rầm!

      Chương Vũ Hùng cước đá bay chiếc ghế dựa vướng víu, túm chặt cổ áo Hoàng thượng, cầm tay ông lấy ngọc tỷ. Nhưng tay Hoàng thượng nắm chặt, chết cũng chịu mở ra.

      “Được, Hoàng thượng thể đóng dấu, vậy để vi thần làm thay vậy!”

      Chương Vũ Hùng buông Hoàng đế ra, tự mình cầm lấy ngọc tỷ màu toát ra thứ ánh sáng màu đỏ, tay vì kích động mà run run.

      Thái hậu bị tiếng vang này làm bừng tỉnh, ngồi dậy gào to: “Các ngươi làm gì thế hả?”

      Ngọc tỷ vẫn chưa lấy xuống, Chương Vũ Hùng bị tiếng gầm giận dữ của Thái hậu làm cả kinh suýt rơi ngọc tỷ, tay bắn lại hơi run rấy, hung ác ấn ngọc tỷ lên thánh chỉ màu vàng, nở nụ cười đắc ý.

      “Ai gia... Ai gia liều mạng với các ngươi!”

      Tuy Thái hậu bị bệnh mà hồ đồ nhưng bà vẫn chưa hồ đồ đến nông nỗi cái gì cũng ràng.

      Xương Ấp hầu tạo phản, bây giờ lại cưỡng bức hoàng nhi của bà tạo nên chiếu thư thoái vị nhượng quyền. Bà cố chấp chôgn người. thân áo trong chạy tới, muốn cướp lại ngọc tỷ.

      “Thái hậu, người già ngoan ngoãn nằm giường, đây là muốn làm cái gì? Cẩn thận đao kiếm có mắt!”

      Chương Vũ Hùng đẩy Thái hậu ra, lực đạo quá mạnh, đẩy Thái hậu văng vào cây cột, trán máu tươi chảy ròng ròng.

      “Ngươi...” Mắt Thái hậu giật giật, hai chân khẽ đạp rồi nhanh chong còn hơi thở nữa.

      “Thái hậu... Thái hậu.. hu hu... “ Dương ma ma kinh hô tiếng, giẫy ckhỏi giam cầm của cẩm vệ quân, chạy đến cạnh Thái hậu, ôm chầm lấy bà khóc lớn tiếng khóc kêu.

      “Nâng ra ngoài!” Chương Vũ Thành chán ghét nhìn Thái hậu chết, khoát tay chặn lại : “Kéo cả nô tài ồn ào này xuống luôn.”

      Cấm vệ quân nhanh chóng vào khiêng thi thể Thái hậu , ngay sau đó Dương ma ma khóc suốt cũng bị đánh cho bất tỉnh rồi khiêng ra theo.

      trong đám người, phụ nhân áo đen lộ ra nụ cười trầm, nửa khuôn mặt bà ta bị vết sẹo do bỏng bởi nụ cười này mà trở nên lạnh lẽo đáng sợ. Chỉ nhìn lát bà ta liền tung người cái, lặng yên rời .

      Cổng thành bị công phá, trong hoàng cung đa số cấm vệ bị chế ngự. Trong chốc lát tiếng vang của pháo dừng lại, trở nên yên tĩnh theo thành công của Xương Ấp hầu, nhưng tường thành chất đày thể của cấm vệ quân, nơi nơi cắm đầu mũi tên, mùi máu tươi mà khói đặc gay mũi.

      đội quân ngự gần vạn người lặng lẽ di chuyển trong rừng rậm bên ngoài cách hoàng cung xa, người nọ dẫn đầu liếc khói lửa dày đặc ngya trước mắt và những bóng người mơ hồ qua lại như con thoi trong bóng đêm, đại khái suy đoán số lượng binh lính canh giữ ở cổng thành.

      , cứu giá, thành bại chỉ ở hành động này!”

      Trong đêm tối tròng mắt ông như của loài ưng phát ra vài tia sang, nhìn khuôn mặt. Bàn tay to vung lên, vạn huynh đệ theo sau tới đồng loạt hưởng ứng, nahnh chóng tấn công vào cổng thành.

      Trong cung Từ Ninh, Chương Vũ Hùng đóng ngọc tỷ, nâng thánh chỉ lên cười ha hả. Hoàng thượng vẫn ngồi im nhúc nhích, đúng lúc này Huyền Vương cũng nhấc chân tiến vào.

      “Sao rồi?”

      áy náy thoáng nhìn phụ hoàng, lại lia mắt nhìn về phí mẫu phi mình, cuối cùng mới đặt lực chú ý phía thánh chỉ trong tay Chương Vũ Hùng.
      Last edited: 18/2/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 19: Biến cố trong cung (3)

      Thành công rồi? Cứ dễ dàng như vậy mà thành công sao? có phần dám tin, dụi mắt. thánh chỉ kia Nội dung và dấu ngọc tỷ, tất cả đều là . … Mạc Liễm Kỳ, sau này là chủ nhân của Tây Việt quốc.

      “Nghịch tử!”

      Hoàng thượng trở nên hung bạo, dưới cơn giận dữ thừa dịp Mạc Liễm Kỳ kích động, ông hung ác cho hắm cái tát.l-q!đ Mọt tiếng bốp vang lên Mạc Liễm Kỳ bị đánh cho đầu nghiêng qua bên.

      “A Kỳ…”

      “Hoàng nhi…”

      “A Kỳ…”

      Ba người trăm miệng lời.

      Mạc Liễm Kỳ vuốt nửa bên mặt bị phụ hoàng đánh, đầu lưỡi trong miệng cuộn vòng, nhổ ra búng máu, cáu giận nhìn Hoàng thượng. l+1#đ Sau lúc lâu khẽ cười tiếng, tựa hồ là trào phúng, cũng biết trào phúng bản thân hay trào phúng Hoàng thượng.

      Hoàng thượng thấy như vậy lại càng giận kìm được, chỉ vào nửa ngày cũng nổi câu.

      Rầm!

      Lại tiếng pháo nổ, chấn động mọi người trong phòng hơi choáng váng.

      “Chuyện gì?”

      Chương Vũ Thành nhìn huynh đệ nhà mình và Mạc Liễm Kỳ, bọn họ khởi thành công, sao còn có háo vang?

      “Ha ha ha…”

      Hoàng đế Mạc Thắng Các cười to tiếng, phát túm lấy thánh chỉ màu vàng trong tay Chương Vũ Hùng, xé thành hai nửa.

      “Chuyện này… Chuyện này thể…”

      Dao phi tiến lên trước cướp lấy thánh chỉ lại bị Hoàng đế đẩy ra, bà ta lắc lư thân thể hai cái, mồ hôi chảy ròng nhìn chằm chằm huynh trưởng mình.

      Lúc này đống người vọt vào, mũi kiếm nhắm thẳng vào binh mã Chương Vũ Thành mang tới, thế lực hai bên ngang nhau, ràng hình thành thế giằng co.
      người xuất ở cửa, hồng trang đồng thanh giáp, bóng dáng cao lớn rắn rỏi ngăn ở cửa, ông vào nhà trước, dừng chút.

      Người lãnh binh cứu giá lần này là Dịch Trường Hoa.

      Tại giây phút nhìn thấy đống binh mã kia, Dao phi liền ngã ngồi ghê, trong miệng ngừng : “Xong rồi!”

      Dịch Trường Hoa chắp tay với Hoàng thượng cái, đôi mắt như loài ưng lướt qua từng người trong phòng sau đó mới từ tốn : “Hoàng thượng, chúng ta tầng tâng lớp lớp bao vây nghịch tặc làm loạn phạm thượng!”

      Ông nhiều người đến, tất cả đều là cấm vệ quân Hoàng thượng bí mật sắp xấp cho ông, võ công kỳ cao, có gần vạn người. Vốn tưởng trận ác chiến nhưng ông dự tính được người Chương Vũ Thành mang đến cũng chỉ có hai vạn, nhanh chóng bị vạn người ông dẫn dắt làm cho quân lính tan rã.

      Khinh miệt liếc huynh đệ Chương Vũ Thành cái, Dịch Trường Hoa lại với Hoàng thượng: “Hoàng thượng, xử trí phản tặc như thế nào?”

      Ông đắc chí bởi thành công dễ dàng, nhưng ngờ...

      “Ha ha ha...”

      Chương Vũ Thành ngửa đầu cười to, sau khi cười xong là biểu cảm nghiêm túc, sống nguội, ngoan tuyệt, sát phạt, quả quyết.

      “Hoàng thượng, ngươi tính sai rồi, cho nên... ngươi thua!”

      Ngay sau đo lại đội binh mã xông tới, phòng lập tức chật ních người. Trì thuẫn binh* và cung viễn thủ ở phía trước, trong căn phòng sáng ngời đầu tiễn nhuỗm ánh sáng lạnh lẽo. Cửa bị chặn đến giọt nước lọt, ngay cả con ruồi cuxng đừng mơ tưởng vào được.

      “Ngươi cho rằng... nhân thủ mai phục trong viện tại tường thành này chỉ có mấy vạn thôi ư? Ngươi cho là... ta biết ngón tay ngươi luôn gõ mặt bàn là chờ viện binnh đến?” Chương Vũ Thành xoay người, nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt đỏ bừng, nhìn phòng chật ních nhân mã ba phái đao giáo hắm vào nhau, sau đó chậm ria xoay người, đối mặt lần nữa với Hoàng thượng và Dịch Trường Hoa bị giữ chặt: “Hai vạn nhân mã này chỉ là cơ sở thử nước mà thôi, các ngươi sao, nực cười , vô cùng ngu dốt. Cho rằng vanh cao thủ là có thể chuyển bại thành thắng, xoay chuyển càn khôn ư?”

      Tiếng đao kiếm va chạm bên ngoài vẫn còn tiếp tục, tiếng kêu sợ hãi thảm thiết của cung nữ thái giám liên miên ngừng, pháo lại vang lên đứt quãng, liên tục hai khắc chung.

      Người trong phòng động, cùng đợi khắc giao tranh cuối cùng của song phương. Chương Vũ Thành cũng nắm chắc cho lắm, nếu năm vạn binh mã của ông ta thể kiềm chế vạn cao thủ của Dịch Trường Hoa, cuối cùng người thất bại là ông ta.

      Cuối giờ hợi, đường nét của lậi càng chỉ ngay giờ tý.

      “Báo...”

      tiếng báo dài của tên lính truyền đến, người chưa đến tiếng đến trước rồi, ngay sau đó binh lính mặc khôi giáp màu đen quỳ gối trước mặt Chương Vũ Thành.

      Trong phòng hoàn toàn tĩnh mịch, yên tính đến mức kim rơi mặt đất cũng có thể nghe thấy tiếng.

      “Báo cáo Hầu gia, kẻ địch bị tiêu diệt toàn bộ, quân ta đại thắng!”

      Tiêu diệt toàn bộ...

      Đại thắng...

      Hai câu đơn giản ngắn gọn này vẫn quẩn quanh bên tao Dịch Trường Hoa, kiếm trong tay ông rơi xuống đất keng tiếng. Lần này, nếu tướng quân Uy Trấn trú đóng trăm dặm ngoài kia có thể chạy về, bọn họ vẫn còn đường sống, nếu thể chạy về...

      Đột nhiên ông trừng mắt liếc Dao phi, đều là đám đàn bà, bà ta chọc chuyện yên lành bức vua thoái vị làm cái gì, con trai bà ta vốn có thể kế thừa Đại Thống. là... Ông còn lời nào để , người ta nghĩ đến họ ngoại chuyên quyền, ông có thể cái gì nữa chứ.

      Hoàng thượng vẫn mặt trấn định, đến nước này, tại điều ông có thể làm là chờ đợi. Về phần chờ đợi ai, chính ông cũng biết, tướng quân Uy Trấn có thể đuổi tới kịp ? Thanh Vương có thể tại giây phút này trở về gấp cứu giá? Đây phải những chuyện trong phạm vi lo lắng của ông, lúc này ông chỉ muốn giết đồ đê tiện Dao phi.

      Ông hận bản thân mình, lúc trước nên sủng ái bà ta, nên rước lấy tai vạ lớn nhường này. Cơn giận dữ bốc lên, ông phát quơ lấy ấm trà bên cạnh, hung ác ném vào đầu Dao phi.

      Dao phi nhoáng lên cái, thấy động tác của Mạc Thắng Các, lúc phản ứng lại kịp nữa rồi.

      Bốp!

      Tức khắc đầu Dao phi bị rách mảng lớn, có thể thấy được xương sọ lành lạnh. Bà ta đau nhói, vội vàng che lại.

      “Dao muội!”

      “Mẫu phi!”

      Lại là trăm miệng lời.

      Dao phi trợn hai mắt, nhìn chằm chằm Hoàng thượng Mạc Thắng Các, nam nhân bà ta mực thương này. Bà ta thực nên giả giá chân tâm, thực nên...

      Máu tươi đầu chảy càng nhiều, tay, quần áo, đất, tất cả đều là máu của bà ta. Bà ta lắc lư mấy cái, vươn tay về phía Hoàng thượng, giọng đến mức thể nghe thấy: “Hoàng thượng...”

      Chưa dứt lời bà ta ngã xuống, chết nhắm mắt. Trong hai mắt tràn đầy cam lòng, Mạc Thắng Các bắt được chút quyến luyến cuối cùng kia, là quyến luyến sinh mệnh, hay buông ta ông?

      “Dao muội...”

      “Mẫu phi... “
      Last edited: 18/2/16

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 19: Biến cố trong cung (4)

      Huynh đệ Chương Vũ Thành và Huyền Vương ôm thi thể Dao phi thất thanh khóc rống.

      Tiếng khóc vang tận mây xanh, cảm động đất trời, kể huynh muội tình thâm và đế vương quả cảm vô tình, còn có chuyện... hồi chiến tranh tàn khốc nhất trong thâm cung.

      Từ xưa đế vương vô cùng vô tình. Dao phi bà ta đưa ra chân tình, lại càng nên tham luyến quá nhiều...

      "Giết, giết ..."

      Chương Vũ Thành vô cùng đau đớn, ôm thi thể Dao phi mắt lạnh nhìn Hoàng đế.

      Hoàng thượng bị ông ta đỏ mắt nhìn mà hoảng sợ, bất giác lui về phía sau: "Ngươi thể... trẫm... trẫm là Hoàng đế... ngươi thể giết trẫm!"

      Tay binh lính cầm kiếm cũng run rẩy, kềm kẹp trong tay chính là Hoàng thượng, là thiên tử, là cửu ngũ chí tôn, lúc xông vào sao nghĩ đến điểm này chứ. Sớm biết phải giết Hoàng thượng, bất kể thế nào cũng xông lên đầu tiên kềm kẹp Hoàng thượng.

      đương do dự Chương Vũ Thành cước đá văng , tự mình tóm lấy thanh kiếm, đặt cổ Mạc Thắng Các, "Ngươi, thực, đáng, chết!"

      "..."

      Dịch Trường Hoa hoảng sợ rống to tiếng, chấn động trời cao.

      Tay nâng kiếm sắc, bạch quang lóe sáng, đầu Hoàng đế Mạc Thắng Các máu tươi bắn ra, sau đó lăn xuống mặt đất. Cặp mắt trợn trừng kia cũng giống Dao phi vậy, chết nhắm mắt.

      Ầm!

      Thi thể Hoàng đế thẳng tắp đổ xuống, hất lên lớp bụi bậm, tại lúc ai nhìn thấy, trong khí tản ra rồi lại rơi xuống.

      Rầm!

      Viện quân của tướng quân Uy Trấn vẫn chưa tới viện quân của Chương Vũ Thành tới đây trước bước.

      "Người tới, trói Dịch Trường Hoa lại, nhốt vào đại lao!"

      Chương Vũ Thành híp mắt nhìn huynh đệ nhà mình, lại nhìn Mạc Liễm Kỳ, cất cao giọng .

      "Hoàng thượng băng hà, để lại di chiếu phế thái tử, lập Huyền Vương, đăng cơ ngay hôm nay!"

      Từ sau khi Dao phi bị Hoàng đế giết chết, Mạc Liễm Kỳ liền mất hồn mất vía, lại thấy cậu mình kiếm chặt đứt đầu phụ hoàng, cứng ngắc thể nhúc nhích.

      Trong đêm cha mẹ đều mất, nước phá nhà trở lại nữa!

      Hán tử có mạnh mẽ hơn nữa cũng ngã xuống. Ngay tại lúc Chương Vũ Thành tuyên bố lên ngôi, hình như hiểu mọi chuyện, còn chưa kịp suy xét hôn mê bất tỉnh.

      Đêm tối được thay thế bởi bình minh, tia sáng phía chân trời cắt qua màn che đêm tối, vén lên ngày mới, vẫn yên tĩnh nhưng là buổi sáng hoàn toàn khác, vẫn hoàng cung ấy nhưng chủ nhân khác.

      Thùng thùng thùng!

      Tiếng chuông lâm triều gõ vang, giờ Mẹo.

      Các đại thần lục đục tới đại điện nhưng chậm chạp thấy bóng dáng Hoàng thượng. Thường ngày Dương công công đứng phía triều điện cũng biến thành Lưu công công hay tới, chuyện này... vẫn thể làm các đại thần hoài nghi.

      "Tân đế giá lâm!"

      Theo tiếng kêu dài chói tai của Lưu công công, Mạc Liễm Kỳ thân long bào màu vàng từ sau điện bước chân vào chính điện, vung tay áo, cao lớn tuấn tú đứng đài cao, long ỷ vàng son rực rỡ ở sau lưng .

      "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

      Xương Ấp hầu dẫn đầu quỳ xuống, lúc này các đại thần mới phản ứng kịp, Hoàng triều Tây Việt đổi chủ rồi.

      Lúc này đảng Thái tử mới ý thức được Thái tử kim thiên triều, xảy ra đại rồi.

      "Huyền Vương, ngươi... ngươi to gan, long bào thiên tử là bất luận kẻ nào cũng có thể mặc sao?"

      Thái phó đại nhân cả đầu hoa râm đứng trong điện, nửa số người vẫn còn đứng, chỉ có số ít đảng Huyền Vương quyết định nhanh chóng quỳ xuống.

      Vút vút!

      Rầm!

      Ngoài điện vang lên tiếng công cửa và tiếng mũi tên bắn tới.

      Chốc sau đội nhân mã mặc áo đen khôi giáp xông vào đại điện, đao kiếm trong tay nhắm thẳng vào các đại thần quỳ xuống. Các đại thần bị dọa hơi run rẩy, hơn phân nửa bị dọa đến hai chân mềm nhũn, quỳ xuống. Sinh mạng là đáng quý, ai cũng dám lấy tính mạng mình ra đùa. Rất nhiều đao kiếm trước mặt thế này, tôn nghiêm và quật cường là cái thá gì chứ?

      Huyền Vương, , lúc này là tân hoàng, khuôn mặt Hoàng đế tuấn dật trẻ tuổi của Tây Việt quốc ra chút ý cười, đó là nụ cười tàn nhẫn quả quyết.

      Xương Ấp hầu, cậu muốn nắm triều chính, há có thể biết? Giết phụ hoàng còn hại chết mẫu phi , món nợ còn lâu mới có thể đền tội này đưa ngôi vị Hoàng đế tới cho ông ta hưởng công lao. hiếm lạ, mãi đến hôm qua đầu phụ hoàng lăn bên chân , mới thực hiểu trong lòng phụ hoàng tán thưởng . Nhưng mà, muộn.

      tuyệt thể, tuyệt để Xương Ấp hầu bên họ ngoại chiếm lấy triều đình. Tây Việt là họ Mạc. Huyền Vương che giấu ý cười tàn nhẫn nơi khóe miệng.
      Last edited: 18/2/16

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 19: Biến cố trong cung (5)

      Giọng uy nghiêm của tướng quân Uy Trấn truyền đến, sau đó các đại thần liền nhìn thấy tướng quân Uy Trấn dẫn dắt đội nhân mã xông vào đjai điện, quân Du Gia giáp đỏ và phản tặc Xương Ấp hầu giáp đen lập tức hình thành thế giằng co, song phương bày trận thế, giương cung bạt kiếm, vận sức chờ phát động.

      “Mười vạn đjai quân ta nhận được tín hiệu cầu viện của Hoàng thượng, suốt đêm rong ruổi, ngờ phạm thượng tác loạn lại là lão tặc Xương Ấp hầu ngươi.” l-q#đ Du tướng quân di chueyẻn thân hình cường tráng đến trước mặt các vị đjai thần: “Các vị đjai nhâ, Hoàng thượng băng hà, là lão tặc Xương Ấp hầu này sát hai Hoàng thượng, chúng ta nên đòi lại công bằng cho Hoàng thượng, giết tên loạn thần tặc tử này.”

      “Ha ha ha…”

      Xương Ấp hầu liếc huynh đệ Chương Vũ Hùng nhà mình cái, sau đó lại cảm giác được ánh mắt quái dị của Mạc Liễm Kỳ quét tới đây, cảm thấy có pầhn hợp lý. Nhưng vẫn kiên trì lạnh giọng : “Du tướng quân, tiên đế qua đời, lúc này Huyền Vương đứng đầu, còn mau báo kiến tân đế?”

      “Ngươi dám…” Ánh mắt Du tướng quân run lên, tương đối thâm ý liếc tân đế đứng trước ghế rồng cái: “Được, bách quan bái kiến tân đế, nhưng loạn thần tặc tử gặp là giết, tuyệt thể lưu!”

      Ông soạt tiếng rút ra bội kiếm, chỉ vào yết hầu Xương Ấp hầu.

      “Ngươi… Ngươi chsinh là hung thủ sát hại Hoàng thượng!”

      “Ngươi lắm như vậy, sao dám mực chắc chắn là ta giết tiên đế?” l>q/đ Xương Ấp hầu cười lạnh , ông ta vô cùng tin tưởng chuyện tối hôm qua, công tác giữ bí mật vô cùng tốt. Trừ phi có người để lộ bí mật, mà người đó…

      Ông ta nhìn về phía Huyền Vương cao cao tại thượng, híp mắt.

      !

      sai, chính … Xương Ấp hầu kiếm chém đầu phụ hoàng, phụ hoàng…”

      Huyền Vương bi thương quỳ mặt đất, ngửa mặt lên trời thét dài.

      “Thù này báo, con thề làm người!”

      Huyền Vương bi thương trong chốc lát rồi đứng lên, l=q!đ trong đôi mắt lãnh có chút độ ấm nào, cũng soạt tiếng rút ra bội kiếm bên hông của thị vệ bên cạnh, mũi kiếm trực chỉ Xương Ấp hầu.

      Xương Ấp hầu ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha ha… Giỏi, hổ là cháu trai ngoại của ta, biết cách lợi dụng cậu, giỏi giỏi giỏi…”

      Huynh đệ của Chương Vũ Hùng lễ bộ thị lang cũng hơi lui về sau bước, thối lui đến trước huynh trưởng nhà mình, cùng ông ta lưng đối lưng tạo tư thế phòng thủ.

      “Đại ca, chúng ta bị lừa!”

      “Ừ… Tốt, A Kỳ trưởng thành rồi, biết lợi dụng chúng ta, chúng ta…” Chương Vũ Thành giọng vài câu bên tai Chương Vũ Hùng.

      Chương Vũ Hùng nghe xong cười lạnh tiếng, trong đôi mắt tro tàn lướt qua tia sáng.

      “Bây giờ mà còn thương lượng mưu kế hại người cái gì?”

      Du tướng quân hét to tiếng, lợi kiếm cắt qua cổ binh sĩ, binh sĩ mặc giáp đen lập tức ngã xuống đất, cổ là đường máu đỏ tươi, sau đó hai tay ôm chỗ máu tươi chảy ra ào ào, chết.

      Kiếm của Du tướng quân vẫn chưa dừng lại, lại tiếp tục nhắm vào cổ Chương Vũ Thành, chương Vũ Thành ngược lại phản kháng. Ông ta rút kiếm của mình ra, cước nâng binh lính nằm đất lên, đá về phía Du tướng quân.

      Chương Vũ Hùng nhân cơ hội giữ chặt tay huynh trưởng, cùng nhau chạy ra ngoài điện. Người ở đây rất nhiều, tiện kìm kẹp Huyền Vương làm con tin. Ông ta chạy kỳ thực là giương đông kích tây, mục đíhc thực là Huyền Vương.

      Du tướng quân thấy huynh đệ Chương Vũ Hùng chạy trốn lập tức sai ngườid duổi theo, đjai điện rộng rãi, người chen vào liền có vẻ chật chội. Binh lính chạy ra ngoài kịp thoát ra, Chương Vũ Thành thả tay huynh đệ mình, quay người về phía sau nhảy cái, dẫm lên đỉnh đầu các đjai thần đến cạnh Huyền Vương, lui lại rút kiếm đâm về phía Huyền vương.

      Còn Chương Vũ Hùng phân thân thay ông ta chắn trở ngại, đánh với Du tướng quân.

      Bên trong nhất thời hỗn loạn, văn thần ào ào tránh né từ tán, đám thất kinh tránh đông lủi tây, ôm đầu ru rú tjai chỗ người, giấu mình.

      “Tất cả dừng tay…”

      Rốt cuộc Chương Vũ Thành cũng là cao thủ, nhiều năm che giấu thực lực, xa chỉ chút thực lực bức vua thoái vị đêm qua. Huyền Vương là cháu trai của ông ta, võ công lộ số ắt ràng, liền dễ dàng giữ chặt Huyền Vương, gác kiếm cổ .

      “Cháu trai tài giỏi của ta, ngươi biết cách xem thời thế nhỉ! Đến cậu ruột cũng bán, chúng ta có chỗ nào thực xin lỗi ngươi hả?”

      Ông ta tức giận, kiếm gác cổ Huyền Vương cứa vào da thịt ít. cổ Mạc Liễm Kỳ lập tức xuất vệt máu.

      Du tướng quân kinh hãi: “Hoàng thượng!”

      đến nước này, ông cho rằng Huyền Vương là Hoàng thượng cua rmình.
      Đêm qua ông nhận được tin tức của Huyền Vương, biết Xương Ấp hầu muốn tạo phản bức vua thoái vị, nâng đỡ Huyền Vương thượng vị liền tương kế tựu kế kéo dài thời gian vội tới cứu giá. Lại tiếp, tiên đế là ông hại chết cũng là bản thân Huyền Vương hại chết.

      "Mau tránh ra, mau báo bọn chúng tránh ra..."

      Chương Vũ Thành hắng giọng, ông ta giết đỏ cả mắt rồi, lúc này nếu tóm lấy cơ hội, huynh đệ bọn họ đều mất mạng cả.

      Du tướng quân thừa dịp Chương Vũ Hùng đắc ý thất thần trong chốc lát, long trảo thủ túm lấy yết hầu ông ta, mắt lạnh nhìn Chương Vũ Thành.

      "Ngươi... buông Hoàng thượng, bằng đừng trách tay mau tay bóp nát yết hầu của ."

      Hai phe giằng co lẫn nhau, nhưng Du tướng quân nhiều người, dẫu Chương Vũ Thành có thả Huyền Vương chăng nữa cũng thoát được. Ông ta thầm tính toán trong bụng, cảm thấy buông bỏ huynh đệ nhà mình vẫn có thể giành được đường sống cho bản thân.

      Đáy mắt Chương Vũ Thành thoáng xin lỗi. Chương Vũ Hùng hiểu ý tứ huynh trưởng nhà mình. Ông ta cũng muốn sống nữa, chính là thế cục như bây giờ đừng đường sống, chính là có thể giữ được toàn thây hay cũng là số.

      hạ quyết tâm, ông ta ngước mắt nhìn huynh trưởng nhà mình, hai mắt nhắm nghiền. Ngay cả như vậy sao để người còn sống?

      Chương Vũ Thành hiểu ý tứ đệ đệ, đệ đệ, kiếp sau ca ca báo đáp đệ! Ông ta ngoan tuyệt kéo Huyền Vương mở đường máu, túm tay Mạc Liễm Kỳ nhảy cái rời khỏi đại điện.

      "Mau bắt lấy !"

      Du tướng quân ngoan tuyệt, kiếm trong tay xoẹt tiếng, ngoan tuyệt, quả quyết.

      Bịch tiếng, Chương Vũ Hùng vừa rồi ràng còn sống sờ sờ, lúc này lại là thi thể. Ông ta nằm mặt đất, thi thể bị vô số người giẫm đạp qua, gần như trở thành bánh thịt.

      Ngoài điện vô cùng rộng rãi, cơ hội chạy trốn nhiều hơn trong điện.

      Ông ta thất sách, ngờ kế hoạch bản thân khổ tâm tiến hành lại bị Huyền Vương nho đập tan. Ông ta khờ, lại có thể nghĩ người thân để ý bản thân chuyên quyền.

      Kiếm trong tay đường chém giết, lúc cách tường thành xa lại nhảy tiếp, nhưng theo Huyền Vương mà là tự mình nhảy lên đầu tường cao đến mấy trượng.

      Huyền Vương bị ông ta điểm huyệt, đứng ở dưới đầu tường, nhúc nhích chờ viện binh đến. Đều do lúc trước học võ công cho giỏi, còn cố tình bái Chương Vũ Thành làm thầy. hận bản thân vô năng, bất lực đối mặt Chương Vũ Thành kiêu ngạo ương ngạnh.

      màn phụ hoàng bị chém đầu đêm qua luôn quanh quẩn trong lòng , xua được. muốn nhưng nếu phụ hoàng chết tuyệt thể đảm đương Hoàng đế được.

      thực Thanh Vương sớm khôi phục ở ngay trước mắt, có cách bỏ qua. Gần hai tháng tới nay mỗi ngày phụ hoàng đều triệu kiến Thanh Vương, ở ngự thư phòng lén lút nghị .

      thừa nhận bản thân ghen tị, hận bản thân thể thông minh bằng Thanh Vương, nhưng thực ưu tú phải sao? Vì sao phụ hoàng nhìn thấy những điểm tốt của ? Trước kia là vậy vì có Thái tử, bởi đó là huyết mạch Hoàng hậu lưu lại. Nhưng bây giờ sao, Thanh Vương mới mười tám tuổi, trẻ tuổi hơn lại khôi phục được thị lực và trí thông minh, có khả năng hơn , thực sắp điên rồi.

      Mẫu phi sai, thể nhìn bản thân đứng dậy nổi, có thể sóng vai với Thanh Vương, cũng như cùng nổi danh với Thái tử, bởi vì có thể, có thể làm được, tin thử xem. tin tưởng mẫu phi, nữ nhân luôn phụ hoàng sâu sắc lại bị coi là quân cờ mà đùa giỡn.

      Nếu phải Du tướng quân từng được mẫu phi trợ giúp, cũng tuyệt có khả năng thuận lợi trở thành đế vương Tây Việt. đúng là trời diệt !

      tại chuyện phải làm chính là chờ Thanh Vương trở về, sau đó... giết !

      Chương Vũ Thành chạy thoát, truy binh đuổi đến, Du tướng quân giải huyệt đạo của .

      "Hoàng thượng, để ngài bị hoảng sợ rồi!"

      Chúng tướng sĩ quỳ mặt đất, bái kiến tân hoàng của họ.

      "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

      Tiếng hô vạn tuế núi thở vang vang, vang tận mây xanh. Mạc Liễm Kỳ ngẩng đầu nhìn mây, mây này trắng.

      Mặc Dật Hiên đến cạnh , nghĩ đến vui sướng sau khi thành công, nghĩ là chuyện khác. tại Dịch Cẩn Ninh tới đâu?

      Lúc này Dịch Cẩn Ninh cùng Mạc Liễm Sâm cả đêm chạy về Cẩm Thành, bọn họ lén lút rời khỏi khu tai họa Nam bộ trước đại hội. Nô Nhi và thị vệ thiếp thân của Mạc Liễm Sâm giả vờ như họ ngồi trong xe ngựa.

      Tránh thoát nhiều lần vây diệt đuổi giết, Dịch Cẩn Ninh và Mạc Liễm Sâm mệt mỏi chịu được. Ba ngày, chạy chết năm con khoái mã, đêm nay là có thể đến Cẩm Thành rồi.

      Nhưng mà hết thảy... còn kịp, tiên hoàng qua đời, tân hoàng đăng cơ, Mạc Liễm Sâm trở thành gian tế của Nam Lăng.

      Trong hoàng cung lén lút thương lượng mưu kế khác nhằm vào Mạc Liễm Sâm...



      - Hết chương 19 -
      Last edited: 18/2/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 20: Bí mật động trời (1)


      Ban đêm, cuối cùng Mạc Liễm Sâm và Dịch Cẩn Ninh cũng về đến Cẩm Thành, nhưng hai người đến hoàng cung mà đến Tướng phủ.


      Cổng lớn Tướng phủ khép chặt, bên trong tối om. Mạc Liễm Sâm từng trước khi bọn họ xuôi Nam thầm cho người đưa mấy trăm mạng người cao thấp của Tướng phủ rời .


      Mạc Liễm Sâm đưa Dịch Cẩn Ninh đến miệng giếng hoang, ôm eo nàng rồi đề khí nhảy xuống.


      Miệng giếng này, Dịch Cẩn Ninh từng đến.


      Nàng nhắm chặt hai mắt đợi đến khi tới đáy giếng.


      lúc sau nàng cảm thấy hai chân mình chạm mặt đất bèn mở mắt.


      “Đến rồi à?”


      “Ừm.”


      “Thay quần áo !”


      biết Mạc Liễm Sâm lấy từ đâu hai bộ quần áo cung nữ và thái giám, bảo Dịch Cẩn Ninh nhanh chóng thay, bản thân cũng nhanh chóng thay xong.


      thôi!”


      kéo tay nàng, quen đường quen nẻo dắt nàng tìm được mật đjao kia, qua mật đạo kia chừng nửa canh giớ, nơi bọn họ tới là lãnh cung của hoàng cung. Nơi này vẫn hiu quạnh như thế, cỏ dại mọc lan tràn, sơn đỏ cánh cửa rơi đầy đất.


      Lãnh cung thanh tịnh như thường ngày mà tanh mùi máu, Dịch Cẩn Ninh cảnh giác động đậy tai.


      “Có người đến!”


      Hai người nhanh chóng trốn , nhảy vào nằm bãi cỏ cao bằng người. Dịch Cẩn Ninh đè lên ngực Mạc Liễm Sâm, nàng cảm giác ràng được thân thể giật mình và run rẩy cái cùng với… biến hoá nóng bỏng.


      Người này là… Đến đâu cũng động dục được!


      Dịch Cẩn Ninh nổi cáu lườm , lẳng lặng nằm sấ mở miệng. Tâm nàng trong như gương sáng, mặc cho Mạc Liễm Sâm tán tỉnh như thế nào vẫn cứ bất động như núi. Đương lúc đặc biệt, Mạc Liễm Sâm còn rảnh rỗi ở đây mà xuân tâm nhộn nhạo?


      “Thế cục trong cung thay đổi là thay đổi, khắc trước Xương Ấp Hầu còn kiêu ngạo đắc sắt嚣张嘚瑟, nay còn chẳng phải tội phạm bị truy nã đó ư? Còn có… Chương Vũ Hùng cũng vậy, ràng có con đường sống ấy thế nhưng lại cố tình nhường cơ hội tốt như vậy cho người khác, quả thực chết là đáng!”


      chuyện chính là nữ tử dáng dấp xinh đẹp, trang điểm trung cang màu thuỷ lam. Áo ngực nền lam nhạt thêu hoa, váy đuôi dài.

      Dịch Cẩn Ninh vùi trong đám cỏ, xuyên qua khe hở, men theo váy dài chấm đất nhìn lên , khi nhìn đến trâm bát vĩ phượng hơi dừng lại. Tay Mạc Liễm Sâm tự chủ mò về phía trước ngực nàng, bị nàng cắn cho cái.

      “Quản tại trong cung ai làm chủ làm khỉ gì, chỉ cần chúng ta bị bắt tuẫn tang với tiên đế là được rồi”

      Người này là ai, sao giọng lài quen thuộc vậy?Dịch Cẩn Ninh nhíu mày sang lên, nghĩ ra là Dịch Cẩn Dung. Chỉ là… Các nàng cần tuẩn tang theo là có ý gì?

      Môi son cắn Mạc Liễm Sâm buông lỏng nhưng vẫn buông hẳn ra, nếu Mạc Liễm Sâm lãi quấy nhiễu nữa, bọn họn bị phát thảm. nay bên ngoài gắt gao truy nã bọn họ, Huyền Vương làm hoàng đế liền bốn phía lung bắt “ gian tế Dịch quốc” là Mạc Liễm Sâm, đến cơ hội cãi lại cũng cho bọn họ.

      “Đây là Dịch Cẩn Dung, nàng biết sao?”

      Dịch Cẩn Dung là Dung phi của tiên đế, lần trước ở ngự thư phòng có gặp qua lần, đây là thảo luận chuyện cần tuẫn táng ư? lắc lắc cánh tay đáng bị Dịch Cẩn Nnh cắn, giọng :”Nàng nhả ra trước !”

      “Ôi, ta ấy à, may mà phát sớm, cũng hai tháng rồi mới biết bản thân mang thai long chủng của tiên đế, bằng chắc chắn bị kéo tuẫn táng. Ngươi sao, bụng muội muội mấy tháng rồi? Về sau chúng ta sinh tồn trong cung cần cẩnt hận chút, muội phải bảo bọc tỷ tỷ dấy!”

      xinh đẹp này cười ngọt ngào, rất mị hoặc.” Mau, nhanh vào trong đó nhìn cái!”

      Tiếng đội hình binh mã lướt qua bên taiDịch Cản Ninh, Mạc Liễm Sâm cũng động đậy hai tai. Đây là.” Chủng loại của tiên hoảng… Mạc Liễm Kỳ hẳn lưu lại!”. Nhìn nghi hoặc trong mắt Dịch Cẩn Ninh, Mặc Liễm Sâm giọng giải thích.” Mạc Liễm Kỳ là ai?”

      Dịch Cẩn Ninh biết tên huynh đệ bọn họ, bằng tên huynh đệ bọn họ, bằng lúc trước sau khi biết tên Mạc Liễm Sâm, nàng ngu ngốc chờ “ đại hiệp giang hồ” khi tới cứ mình. Nhớ lại nàng cảm thấy doạ người.Ám chỉ ràng như vậy nàng lại có thể làm cho ra nhẽ, cho rằng tên Thanh Vương nên có chữ Thanh.

      Nhưng quả tên Mạc Liễm Sâm có chữ Thanh, đó là tự của ….Tử Thanh.

      Nhìn trong mắt muốn câu “ nàng ngốc”, Dịch Cẩn Ninh tự nhiên cảm thấy mình quả rất ngốc. Mạc Liễm Kỳ, Mạc Liễm Sâm phải là tên huynh đệ đó sao, cái tên ấy nhất định là của Huyền Vương rồi.

      Nàng khẽ đập vào ngực , thầm :”Thiếp ngốc làm sao hả, chẳng phải chàng bị ta ăn sạch sành sanh đó sao?”

      "Suỵt.. Có người tới, chúng ta nhanh chốn !”

      Dịch Cẩn Dung kéo nữ tử xinh đẹp kia cùng trốn vào trong đống cỏ khô, cách bọn Dịch Cẩn Ninh rất gần, chỉ cần ngẩn đầu là có thể nhìn thấy nhau.”Nhanh đừng để các nàng chạy!”

      Cuối cùng thị vệ cũng tới lãnh cung nhưng chỉ thấy nơi này hiu quạnh hoang vắng, phải nghi hoặc:” ràng vừa thấy hai sủng phi của tiên đế chạy đến đây, sao chỉ chốc lát thấy bóng dáng đâu nữa?”

      tên thị vệ khác lại liếc về phía bụi cỏ chỗ Dịch Cẩn Ninh, sau đó mấy người nữa cũng nhìn lại. người, hai người, ba người…

      Tổng cộng có mười người về phía bên này, Dịch Cẩn Ninh nháy mắt, giơ hai ngón tay lên, bắt chéo khoa tay múa chân cho Mạc Liễm Sâm biết có người đivề phía bọn họ.

      Soàn soạt nột tiếng, lục mười người kia sắp tới chổ bọn họ, Mạc Liễm Sâm ngưng khí nâng cao tinh thần, ngắt cọng cỏ ném về phía bên kia”A! Rắn”

      Nữ tử xinh đẹp kia kêu lên tiếng, tự nhiên đứng lên, mười tên thị vệ sắp bị Mac Liễm Sâm dời lực chú ý lại bị dẫn trở lại, những thị vệ khác nghi tiếng kêu cũng chạy tới.

      Thoáng cái ánh mắt mọi người đều tập trung về phía bốn người trốn trong bụi cỏ, lúc Dịch Cẩn Ninh giơ tay lên, Dịch Cẩn Dung lại cho nàng ánh mắt quái dị, Dịch Cẩn Ninh nhìn mà hiểu.

      Xong rồi, lúc này Dịch Cẩn Dung căng thẳng nắm chặt nắm tay.”Hai , còn có hai người nữa, bắt cả về lãnh thưởng !”

      Tên binh lính nhoi vốn biết Mạc Liễm Sâm và Dịch Cẩn Ninh cho nên coi họ cũng là cung nữ và thái giám nôi thị ở hậu cung.Mấy người bị co là trường mâu chỉ vào đành ngoan ngoãn rời khỏi bụi cỏ.

      Dịch Cẩn Ninh liếc Mạc Liễm Sâm cái, chỉ động tác tay nàng kéo tay Mạc Liễm Sâm, dung sức đá về phía sau cái, loạt binh lính ào ào ngã xuống đất. “ Chạy nhanh!”

      Dịch Cẩn Ninh biêt sao bản than lại tốt bụng kéo Dịch Cẩn Dung cùng chạy chốn như này. Mạc Liễm Sâm cũng chẳng lo lắng được nhiều như vậy…, kéo nữ tử xinh đẹp và Dịch Cẩn Ninh cùng xông ra lảnh cung Thiên Điện, chạy vào nội viện.

      Binh lính nhiều lắm, vài người bị hai vợ chồng họ giải quyết.Dịch Cẩn Ninh và Mạc Liễm Sâm liềc mắt nhìn nhau, bỏ lại hai nữ nhân được cứu ở đây.
      Last edited: 7/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :