Chương 18: Rất được lòng dân (5)
Dịch Cẩn Ninh suy nghĩ khả năng này, ý cười trong mắt càng đậm.
“A Sâm, cám ơn chàng cứu nàng ta!”
“Sao? Nàng muốn cảm ơn ta như thế nào?” Nụ cười lưu manh của Mạc Liễm Sâm lộ ra dã tâm của .
Dịch Cẩn Ninh xấu hổ đạp chân : “Đêm nay ta hầu hạ chàng chu đáo nhé!”
Thông minh! Mạc Liễm Sâm vuốt mũi nàng, thu hồi sức quyến rũ phát ra.
…
Ngày hôm sau, các quan lại Nam bộ khác nghe Tiết Thanh Minh bị cách chức tra xét đều bị doạ vỡ mật, chờ ở đại sảnh từ sớm.
Huyện lệnh Chung Sư huyện Thương Ương mặt sốt ruột, hôm qua nghe Mạc Liễm Sâm mạnh mẽ boong boong. Thanh Vương vừa khôi phục trí óc lại có thủ đoạn như thế, có thể thấy được chẳng phải dạng dễ đối phó gì.
là huyện quan đjai nhân nhận hối lộ nhiều nhất, tham ô lợi hại nhất, biết có phải la fmục tiêu kế tiếp của Thanh Vương .
Những quan viên khác đều là quan lại nhoi, phương Nam tổng cộng chỉ có châu phủ, bên dưới vài cái huyện, huyện lớn nhất chính là huyện Thương Ương, bọn họ cùng lắm là nhận hối lộ, tham ít tiền tài mà thôi.
Mấy người trong đại sảnh mắt to trừng mắt chờ khâm sai thanh Vương đến nhưng qua buổi trưa vẫn chậm rì rì thấy bóng dáng đâu. Có vài quan viên nhịn được bụng thầm kêu loạn, bọn họ tới từ sáng sớm, có vài người còn chưa ăn sáng vội vàng chạy đến đây, sợ bỗng nhiên MẠc Liễm Sâm giáng tội lên người mình.
Lại đợi chừng cạnh giờ, Chung Sư chịu được nữa, nổi giận đùng đùng uống ngụm trà toan nhấc chân chạy lấy người.
“Đây là cái đồ quỷ gì vậy, lão tử ở huyện Thương Ương cũng có mấy người dám dể lão tử chờ lâu như vậy. là tên Vương Gia ngốc mù có gì tài giỏi, bắt ta chờ lâu như vậy? Ta trước, cùng lắm đầu mạng!”
Tên hầu bên Mạc Liễm Sâm thấy Chung Sư lôi lôi kéo kéo, các quan huyện khác cũng rào rào đứng dậy phải liền bước lên trước ngăn lại. soạt tiếng rút bội kiếm từ bên hông ra, đặt cổ Chung Sư.
Dáng vẻ tên Chung Sư này gầy gò, lại thêm chòm râu, nếu nhìn thân quan phục, chỉ nhìn gương mặt cũng là người đàng hoàng. Nhưng ai biết dưới khuôn mặt đàng hoàng là tâm địa gian xảo cong cong quẹo quẹo như thế nào?
Chuông Sư bị kề kiếm lên cổ, lúc này sợ đến mức tiểu trong quần, giơ cao hai tay hét to: “Giết người!”
Phụt!
Dịch Cẩn Ninh vừa vào cửa nghe lão già cao gầy lại có thể hét lên câu buồn cười đến thế, tức thời kìm được phì cười.
Nô Nhi đỡ nàng tiến vào, hôm qua nàng qua nơi trước kia ca ca từng ở nhưng thấy ca ca. Nàng cho là ca ca cứ thế bị chết đói hoặc hồng thuỷ cuốn trôi rồi, tâm tình nặng nề ở nơi rách nát đó ngày, khóc lúc lâu mới về bên người Dịch Cẩn Ninh.
Dịch Cẩn Ninh an ủi nàng bận, cho nàng biết chừng ca ca theo nạn dân khác chạy nạn, để nàng đừng đau lòng khổ sở nữa.
Ngớ ngẩn , Nô Nhi cũng mém phì cười. Vị quan này đúng là hài hước. Dáng vẻ gầy như cần trúc, nới tới lui cũng là thô thanh tho khí, đều là dáng vẻ đại lão gia thô lỗ. Lại xứng với tiếng “lão tử” quái dị của ông ta, quả thực làm người ta bật cười.
“Khụ khụ…”
Thấy mọi người trong sảnh tò mò nhìn chòng chọc tiểu thư, Nô Nhi hơi tức giận ho hai tiếng ý bảo bọn họ chú ý động tác của mình. Bởi vì nàng vừa thấy huyện lệnh sào trúc nheo mắt lẩm abảm cái gì đó với huyện quan có ý tốt bên cạnh, cái gì mà “vưu vật”.
“Các vị phóng khoáng sớm!” Dịch Cẩn Ninh cười khẽ được Nô Nhi nâng đến ngồi ở vị trí đầu.
Chuyện này… vớ vẩn, đó là vị trí khâm sai ngồi, đến huyện lệnh Thương Ương ông ta cũng dám trực tiếp ngồi ở vị trí chủ vị, nàng là phụ nhân lại dám to gan lớn mật như thế, cũng sợ bị Thanh Vương chém sao?
Thanh Vương… chẳng lẽ nàng là Thanh Vương phi?
Chung Sư phục hồi tinh thần, lập tức quỳ xuống: “Gặp qua Thanh Vương phi!”
Các huyện lệnh khác cũng sửng sốt, sau đó kịp phản ứng, có thể ngồi ở vị trí kia chẳng phải là Thanh Vương phi sao? Nghe Thanh Vương vô cùng cừng chiều Vương phi này của , quả thực có thể là chiều đến lên trời.
Chỉ thấy nàng vô cùng xinh đẹp, toàn thân xiêm y tuyết trắng, đoan trnag tú lệ, khoé môi là ý cười nhợt nhạt như có như , hai lúm đồng tiền nho càng vì nàng tăng thêm phần mị hoặc. Vài vị huyện lệnh khỏi có chút tâm viên ý mã, nữ tử mỹ lệ như vậy Châu phủ bọn họ chưa từng thấy qua, có thể cả đời này bọn họ chưa từng thấy qua nữ tử hấp dẫn hơn nàng.
Mạc danh kỳ diệu ngẫm lại bà già mặt vàng và mẫu dạ xoa của mình, sao có thể sánh được chứ, quả thực là trời, dưới đất. Tên Vương gia đần Thanh Vương kia sao có thể cưới được mỹ nhân xinh đẹp nhường này chứ? Bọn họ thể thừa nhận bản thân là ghen đến phát cuồng.
“Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn… Nhìn nữa liền chọc mù mắt chó của các ngươi!”
Nô Nhi tức giận nhấc mặc ngọc khắc rồng thượng ở kệ lên, hung hăng đập xuống.
Chung Sư và các quan viên khác giật giật khóe mắt… Cỗ ngọc này có giá trị bao nhiêu tiền hả, cung nữ này rất hiểu quy củ rồi, dám làm càn trước mặt bọn họ, còn đập mặc ngọc quý giá như vậy.
“Ngươi…” Chung Sư chỉ vào Nô Nhi ra lời bởi ánh mắt sắc bén của Dịch Cẩn Ninh lướt đến.
“Thanh Vương phi, nàng ta… Nàng ta là thị nữ, há có thể cho phép nàng ta càn rỡ như vậy?”
Chung Sư xoay người, khom thắt lưng bắt đầu : “Nên dạy dỗ nàng cẩn thận chút mới đúng, ngài đừng để cung nữ bực này trèo lên đầu!”
Đây là… Đây là đám người gì thê?
Dịch Cẩn Ninh đỡ trán, Nô Nhi hừ miệng, quay đầu thèm để ý tới mấy tên bát nháo này nữa, ra lúc trước chọn lựa quan viên đám giám khảo kai toàn là mắt chó mù. Lại có thể để những món hàng này làm quan.
“Được rồi, hôm nay Vương gia mệt mỏi, chiêu đãi các vị được! Bản phi tự mình đưa ra suy nghĩ, Vương gia chậm trễ các vị muốn mang bàn đồ ăn ngon lên cho các vị, tự mình nhận lỗi. Lại ngờ các ngươi lại ở trong phòng ngang ngược nhưu vậy, thị nữ bản phi tự có bản phi dạy dỗ, đâu ra cửa cho ngươi giương oai!”
Dịch Cẩn Ninh lạnh lùng xoay người: “A Thấm, phái người cởi quan phục người mấy kẻ phóng khoáng này xuống, tự mình đến quý phủ bọn họ lấy quan ấn đến đây! Bọn họ cảm kích chúng ta đừng nhảm nhiều!”
Hôm qua bị Mạc Liễm Sâm ép buộc muốn chết muốn sống, hôm nay còn gặp bọn đáng ghét này nữa, nàng muốn ói cơm trưa ra rồi.
Xem ra chỉ là Châu phủ phương Nam, có thể các quan lại địa phương khác cũng là đám ô hợp. Quan lại và thương hộ cấu kết với nhau, bán quan bán tước, loại chuyện tình tổn hại pháp luật và kỷ luật này mà Xương Ấp hầu cũng làm được, đúng là coi Hoàng đế Tây Việt chết rồi.
Nàng còn lòng dạ nào để hao tổn nữa, với đám người kia: “Chức quan của các ngươi bị bãi nhiệm, đêm qua tấu chương của Thanh Vương tám trăm dặm khẩn cấp đưa về Kinh đô rồi, tin rằng quan viên thay thế các ngươi nhanh chóng được phê chuẩn.”
Dứt lời, nàng phất tay áo rời .
Cả đại sảnh yên tĩnh như chết, các quan huyện mặt xám như tro tàn. Vốn quan chức này thuộc về bọn họ, làm hại họ tốn bao nhiêu tiền bạc mới mua được, hôm nay…toàn bộ bị ngâm nước nóng rồi.
đường trở về Dịch Cẩn Ninh ổn định lại tinh thần, cẩn thận suy xét lời tối qua Mạc Liễm Sâm với nàng.
Nam bộ bị vét sạch, quan viên thực ngoài Tiết Thanh Minh khuất phục Xương Ấp hầu ra, những người khác đều bị giết hại, ai sống sót. Xương Ấp hầu muốn làm phản, bức vua thoái vị ở nơi này mấy ngày, bọn họ chuẩn bị sẵn sàng trước!
Đợi chờ ở Nam bộ tới bốn ngày, dân chúng đều mang ơn Dịch Cẩn Ninh và Mạc Liễm Sâm, bọn họ chỉ giúp trừ bỏ những tên quan chó má cậy thế khinh người mà còn thực mang đến lương thực và tiền bạc cho dân chúng, để bọn họ trùng kiến gia viên, người người trong lòng đều có cảm kích.
Ngày thứ năm, Mạc Liễm Sâm nhận được tin tức của Sát Minh, ngày mai Xương Ấp hầu có hành động. Xem ra, phải tăng tốc độ trở về, chỉ mong phụ hoàng có thể chống đỡ đến khi bọn họ trở về.
Trước khi , dân chúng đổ xô tiễn, tiễn mãi đến mười dặm ngoại thành vẫn muốn dừng bước, đều muốn tận mắt đưa bọn họ rồi mới trở về.
Dịch Cẩn Ninh nằm mền gấm trong xe ngựa, đầu gối lên đùi Mạc Liễm Sâm, trong mắt là ưu thương nhàn nhạt.
“A Sâm, lần này chàng tới Nam Bộ giúp nạn thiên tai rất được lòng dân. Sau này trở lại triều đình chắc chắn dẫn tới trận sóng gió khác, chàng chuẩn bị tốt chưa?”
Mạc Liễm Sâm nhìn Dịch Cẩn Ninh, âu yếm nhìn nữ tử, trong mắt tràn ngập nhu tình. Tay ấm áp, rất dịu dàng vuốt ve gương mặt nàng.
“Tây Việt có thể chống đỡ được đến lúc chúng ta trở về hay là số, nàng để ý như vậy làm chi? Cứ bước tính bước!”
Xe ngựa chậm rãi , ngày càng xa dân chúng vẫy tay phía sau, mãi đến khi thấy bóng dáng xe ngựa đâu nữa.
------Hết chương 18------