1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ song sinh - Nguyệt quân hề VIP LQD (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 17: Chuẩn bị xuôi Nam (2)


      tay lão đại phu vuốt râu, tay tìm tòi mạch Dịch Cẩn Ninh, hồi lâu sau mới cười hề hề : “Vị phu nhân này, ngài đừng lo lắng, thân thể ngài vô cùng khoẻ mạnh, mang thai đứa tuyệt có vấn đề! Song hình như ngài từng bị tổn thương, nên ăn đồ lạnh, phải chú ý giữ ấm, chuyện phòng the cũng đừng nóng vội…”


      Lão đại phi nhìn gương mặt Dịch Cẩn Ninh đỏ lên, vội dừng lại, hình như ông quên đây là nữ tử, tất nhiên phải khó hiểu chút, nên trắng ra như vậy!


      có chuyện gì, ta hiểu rồi!” Dịch Cẩn Ninh liếc Nô Nhi cái, Nô Nhi đưa cho lão đại phu túi bạc: “Đa tạ đại phu! Chút tiền ấy coi như là chẩn phí cho đại phu, Nô Nhi, đưa đại phu ra ngoài !”


      Lão đại phu này cũng là người hiểu đạo lý, ông nghĩ mới vừa rồi vào cung tỳ nữ này dắt ông vào từ cửa sau, xem ra là sợ để lộ tiếng gió . Ông khách khí nhận lấy thù lao, theo Nô Nhi trở lại đường cũ ra cung.


      có chuyện gì rồi, tiểu thư lo lắng vớ vẩn mà!”


      Tiểu Đào vui tươi hớn hở kéo tay Dịch Cẩn Ninh, cười đến hỉ hả, còn hát lên bài ca dao thường ngày nàng hay hát.


      A Trúc ở bên nhếch môi cười, khinh thân nhảy lên, biến mất. Tiểu Đào biết, A Trúc nhất định là ở cái cây hoặc nóc nhà nào đó để ý các nàng, hoặc quản mẹ con các nàng.


      Chẳng được bao lâu, Mạc Liễm Sâm trở lại, Tiểu Đào biết điều tặng lại gian cho hai người bọn họ, ra ngoài tìm A Trúc.


      Mạc Liễm Sâm ôm Dịch Cẩn Ninh, đặt nàng giường, khẽ hôn thê tử của mình.


      “Ninh Ninh, ngày mai chúng ta xuất phát!”


      “Vâng, biết!” Nàng mơ hồ .


      Ngày mai phương Nam, Tiểu Đào và Nô Nhi nàng nhất định mang theo, A Trúc tự nhiên cũng theo nhỉ. Chỉ là Dịch Trường Hoa bọn họ…


      Dịch Cẩn Ninh khẽ thở dài, Mạc Liễm Sâm tựa đầu vào ngực nàng, cọ rồi lại cọ: “Làm sao vậy?”


      “Thiếp lo lắng Dịch Trường Hoa, đầu óc của ông ấy biết suy nghĩ cho bản thân, chỉ biết tử trung với Hoàng đế.”


      Nàng là nàng còn lo lắng cho lớn trong Tướng phủ nữa. Kiếp trước là Tướng phủ có lỗi với nàng, nhưng nàng có thời gian và tâm tình lại oán hận Tướng phủ, con người luôn nhìn về phía trước, nàng sống chết níu chặt vào kiếp trước Tướng phủ lạnh nhạt với mình và độc ác với bản thân, như vậy càng đáng giá!


      “Yên tâm, ta sắp xếp xong người bảo vệ người trong Tướng phủ rồi, nếu có gì bất ngờ xảy ra, đêm nay nhóm người lớn của Tướng phủ có thể bình an rời , đến nơi an toàn nhất.”


      Mạc Liễm Sâm cân nhắc vấn đề nhất luôn đặt Dịch Cẩn Ninh ở vị trí đầu tiên, miễn là nàng muốn, cho dù là sao trời cũng hái xuống cho nàng.



      “Chuyện đó… A Sâm, cám ơn chàng!”


      Vận dụng khả năng của Sát Minh làm thành chuyện này rất có khả năng bại lộ thân phận Mạc Liễm Sâm, cũng như lần trước ở tông miếu cứu nàng bị hổ đói làm bị thương, liều lĩnh để lộ bản thân ngu mù, làm cho bây giờ phải xuôi Nam.


      “Nàng là Vương Phi của ta, thê tử của ta, ta há có thể để ý nàng? Về sau đừng cám ơn ta nữa, nàng cũng biết ta muốn mấy câu cám ơn này của nàng!”


      Tự sâu thẳm trong đôi mắt đều là chân thành, Dịch Cẩn Ninh là trời là đất của , chính là mệnh của , dẫu có muốn trả giá sinh mệnh cũng hối tiếc, vả lại chỉ giúp Dịch Trường Hoa chút thôi. Cũng coi như giúp Ninh Ninh trà hết ơn dưỡng dục mười sáu năm.


      “Đúng rồi, bây giờ Tiểu Đào mang thai, thiếp mang nàng theo người tiện, A Trúc cũng thể thời thời khắc khắc chăm sóc bên nàng, chàng có thể giúp thiếp tìm chỗ để nàng an tâm dưỡng thai ?”

      Chuyện Tiểu Đào nàng rất lo lắng, xuôi Nam đường xá xa xôi, hơn nữa bên đó lũ lụt liên miên, nạn dân thành đàn, sơ sẩy chút thôi nàng cũng thể ăn với A Trúc. Tốt nhất là đưa nàng đến nơi an toàn, để A Trúc chăm sóc nàng là được.

      Nô Nhi muốn theo nàng đến phương Nam, nàng muốn tìm ca ca của nàng. Tiểu ca ca cao gầy của nàng cũng biết có tìm được thân muội , có phải gặp họa trong lũ lụt ?

      Dịch Cẩn Ninh đau đầu kịch liệt, càng lo lắng càng dễ đau đầu. Nàng vốn đau đầu, lại bởi mấy ngày này thời tiết nóng lên vận hạn ngoảnh lại lại hơi đau đầu, Mạc Liễm Sâm có lòng dịu dàng xoa bóp cho nàng lúc lâu mới ổn định lại. (Thực ra chỗ đó có chủ ngữ nhưng vì trong câu có “giuớ” nên mình tự ý thêm vào =.=”)

      “Chuyện Tiểu Đào ta bảo A Trúc chuẩn bị rồi, A Trúc là phu quân của nàng ấy, nhất định có thể làm tốt.”

      Mạc Liễm Sâm giúp nàng xoa bóp hồi rồi ôm nàng vào giấc ngủ, mệt mỏi quá độ nhiều ngày, nên nghỉ ngơi cho khỏe, nghỉ ngơi dưỡng sức vì chuyện ngày mai.

      Ngày mai, ngày rối loạn.

      Đêm mai, đêm ngủ.

      Ngày hôm sau tỉnh lại, mặt trời lên cao, Thái hậu phái người tới tặng đồ cho Mạc Liễm Sâm và Dịch Cẩn Ninh. Dương ma ma trực tiếp gọi người qua, vừa hay Mạc Liễm Sâm và Dịch Cẩn Ninh cũng muốn bái biệt Thái hậu lão nhân gia người, tiện thể nhắn nhủ chuyện.

      Thái hậu nhìn chòng chọc bụng Dịch Cẩn Ninh, vẻ mặt có phần vui. hơn tháng mà vẫn thấy bụng Ninh nhi có tin tức, làm lão thái bà là bà trừng đến nóng lòng. phải lão thái y kia phương thuốc này có hiệu quả sao, soa ăn lâu như vậy mà vẫn thấy hiệu quả đâu hết? Nhất định là Ninh nhi và Thanh nhi đủ nỗ lực, bà trừng Mạc Liễm Sâm, hận cố gắng sinh chắt trai cho bà.

      Dịch Cẩn Ninh xấu hổ cười gượng hai tiếng, bế tắc nghe nhìn, tỏ vẻ nàng biết, cái gì nàng cũng biết!

      Mạc Liễm Sâm buồn cười lại hiếu kỳ, rố cuộc trong đầu Thái hậu nhét vào mấy thứ lung tung gì vậy? Đứa là bà sinh là sinh được sao?

      Nhưng Thái hậu lại buông tha cho nàng, túm nàng lại hỏi, còn hỏi thăm tin tức khuê phòng chi nhạc của nàng và Mạc Liễm Sâm. Đây là chuyện gì vậy, trong lòng Dịch Cẩn Ninh thầm kêu khổ, gặp phải hoàng tổ mẫu hâm hấp như Thái hậu, mỗi ngày nhìn chằm chằm nàng uống canh thuốc khó ăn cũng thôi , lại còn hỏi chuyện phòng the của nàng, bảo nữ tử da mặt mỏng như nàng trả lời thế nào bây giờ?

      Mạc Liễm Sâm cứu nàng ra khỏi móng vuốt của Thái hậu, cam đoan : “Hoàng tổ mẫu, chờ xuôi Nam trở về, Ninh nhi nhất định sinh đứa bé mập mạp cho người. Đảm bảo người vừa lòng, tuyệt đối là đích tôn!”

      “Được rồi, Thanh nhi cũng cam đoan rồi, tạm thời ai gia buông tha cho con!”

      Thái hậu buông tay Dịch Cẩn Ninh, gọi người bưng canh thuốc lên, nặng nề thở dài: “Ăn lần cuối , sau này các con ở phương Nam, ai gia quản các con được nữa!”

      Thái hậu xong lại hơi nghẹn ngào, bà và Mạc Liễm Sâm ở chung với nhau thời gian dài, cũng là bản thân làm bạn với Mạc Liễm Sâm hay Mạc Liễm Sâm làm bạn với mình. Lúc này bỗng nhiên Thanh nhi phải rời khỏi mình, nhất thời trong lòng bà vô cùng buồn bã.

      “Thái hậu đừng đau lòng, cũng phải vĩnh viễn trở lại, người lo lắng cái gì chứ?”

      Dương ma ma vừa an ủi bà, vừa quên đốc thúc Dịch Cẩn Ninh và Mạc Liễm Sâm ăn canh thuốc.

      Dịch Cẩn Ninh uống canh thuốc mỹ vị trong veo, nhất thời trong lòng cũng là cảm giác chất chồng. Thái hậu đối với nàng và Mạc Liễm Sâm như vậy, là phúc khí nàng hy vọng xa vời cả đời cũng được, nàng thực hận thể lập tức sinh ra chắt trai trắng trẻo mập mạp cho bà.

      Từ cung Từ Ninh ra, Dịch Cẩn Ninh và Mạc Liễm Sâm đều trầm mặc , khí này có chút quỷ dị. Bỗng nhiên sau lưng có trận gió lướt qua, Dịch Cẩn Ninh và Mạc Liễm Sâm đều bắt đầu cảnh giác.

      Có người! Võ công còn phải cao bình thường!

      bóng đen lướt qua, trong đầu Dịch Cẩn Ninh lập tức ra bóng dáng công chúa A Mục.

      Mạc Liễm Sâm kéo Dịch Cẩn Ninh đuổi theo, chỉ lát liền ở chỗ rẽ hẻo lánh thấy bóng dáng màu đen kia nữa.

      “Vị cao nhân kia vì sao thân gặp mặt?”

      Dịch Cẩn Ninh cao giọng, tiếng vang vọng trong vắt chu du từng ngõ ngách hẻo lánh, Mạc Liễm Sâm nghe mà hiểu vì sao trong lòng thoải mái.Giọng Ninh nhi sao cứ là lạ?

      cau mày, bỗng nhiên sau lưng lại có trận gió lướt qua, bao lâu trước mắt ra nữ nhân áo đen.

      lâu gặp!”

      “Quả nhiên là bà!”
      Last edited: 7/12/15

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 17: Chuẩn bị xuôi Nam (3)


      Dịch Cẩn Ninh híp mát, cẩn thận đảo qua khắp nơi.


      “Yên tâm, ở đây có ai đến đâu!” Lúc Công chúa a Mục chuyện, lụa đen mặt bà rung lên, trong đôi mắt xinh đẹp của bà mang theo sức quyến rũ: “Hẳn con tự đoán ra được thân phận của mình rồi?”


      Giọng của bà cũng như đôi mát, tràn ngập mị hoặc, cẩn thận bị rơi vào, dây dưa trong đó ra được.


      “Ninh Ninh, đừng nghe, mau che tai lại. Đây là trong những bí thuật của Nam Lăng, huyễn !”


      Mạc Liễm Sâm vội vàng che hai tai Dịch Cẩn Ninh lại, bản thân nhưng lại đầy mắt đề phòng nhìn Công chúa A Mục.


      “Bà muốn như thế nào?”


      “Ta muốn thế nào?” Công chúa A Mục giọng cười: “Ta muốn đưa nàng về Nam Lăng kế thừa đại thống!”


      Công chúa A Mục đổi lại về giọng bình thường, Mạc Liễm Sâm cũng buông tai Dịch Cẩn Ninh ra, ôm chặt eo nàng: “Ninh Ninh, đừng lo lắng, ta ở đây!”


      “Vâng, thiếp lo lắng!” Dịch Cẩn Ninh khẽ đẩy tay ra, rời khỏi vòng bảo vệ của hán, đứng trước mặt Công chúa A Mục.


      “Bà muốn ta trở về chịu chết hay trực tiếp làm người chịu tội thay?”


      Đôi mắt đẹp của nàng sáng ngời, sâu thẳm nhìn Công chúa A Mục, muón từ trong mắt bà nhìn ra chút dấu vết. Nhưng cái gì nàng cũng nhìn ra, mục đích Công chúa A Mục đến quá ràng, nàng muốn làm Đế vương tượng gỗ.


      Suốt tháng qua, trong đầu nàng lục tục nhớ lại vài chuyện hồi . Nàng quả thực phải con ruột của Dịch Trường Hoa, mà là bên cạnh Công chúa A Mục, cách khác nàng có thể là Tiểu Công chúa bị Công cúa A Mục mang theo từ Nam Lăng rời .


      phải, con hẳn biết tại Nam Lăng cần con!”


      Nam Lăng nội loạn ngừng, nam nhân kế thừa được chọn lựa, nếu Dịch Cẩn Ninh quay về Nam Lăng rất có thể Hoàng tử vào chỗ. Về sau Nam Lăng còn là quốc gia nữ tôn nữa, địa vị nữ nhân các nàng quay trở lại như trước, bà cam lòng Nam LĂng bị đánh trở lại dáng vẻ lúc trước, tình nguyện mạo hiểm nguy hiểm đến tính mạng đưa Tiểu Công chúa trở về.


      Dịch Cẩn Ninh nhìn bông hoa dại cách đó xa, vài bước sau đó ngoái đầu nhìn lại, nàng cười, rồi lại tiếp tục qua. Nàng hái mấy bông hoa dại này xuống, giọng điệu sống sượng, quyết ý ra: “Ta cần Nam Lăng!”


      Năm Lăng chưa từng nuôi nấng nàng, nàng có chút tình cảm nào với Nam Lăng, vậy sao nàng phải trở về? Là Năm Lăng từ bỏ nàng trước, bây giờ lại vội vàng tìm nàng trở về thu dọn cục diện rối rắm?


      Mạc Liễm Sâm qua, lấy những bông hoa dại trong tay nàng cài lên mái tóc nàng.


      “Rất đẹp!”


      Công chúa A Mục lờ mờ hiểu ra, Dịch Cẩn Ninh cần phải Năm Lăng, mà là tấm chân tình trói buộc, ước thúc*. Bà hiểu, trở lại Nam Lăng cũng có thể ở cùng Mạc Liễm Sâm, Dịch Cẩn Ninh cần ngôi vị Hoàng đế, vậy chứ ở Tây Việt quốc này làm Vương phi có gì tốt?

      Hơn nữa, chẳng lẽ nàng biết… Tây Việt sắp gặp nạn hay sao? Thời cuộc lúc này mặc ai cũng lựa chọn đứng chung với Công chúa A Mục bà, trọng trường Nam Lăng quyền to, tương lai thống nhất thiên hạ.

      Nữ nhân các nàng tôn quý xiết bao, thua kém nam nhân chút nào, vì sao Dịch Cẩn Ninh lại mực cam tâm làm tổ trong lòng nam nhân, ham vui vẻ nhất thời?

      phải bà hiểu, mà là phủ nhận trái tim mình, phủ bụi tình cảm của mình. Từ lúc Dịch Trường Hoa nhốt bà trong phòng, dùng trận lửa lớn thiêu chết bà, bà còn tình nữa. Cũng là từ khi đó bà mới quyết định tìm lại địa vị nữ nhân trong nam nhân, tiếp tục dựa vào nam nhân nữa. Bà muốn nữ tôn, bà muốn mạnh mẽ hơn khôi phục lại Nam Lăng.

      “Công chúa A Mục, xin bà cho ta biết…”

      Vẻ mặt Dịch Cẩn Ninh đều là chân thành, nàng chính là muốn biết chuyện.

      “Dịch Cẩn Ninh, tên của con là Mộ Hoa, là con của thân tỷ ta, ta muốn cho con, bất cứ lúc nào chỗ nào, ta đều chờ con hồi tâm chuyển ý, Nam Lăng chờ con!”

      Mộ Hoa, là tên của nàng! Cuối cùng nàng cũng biết tên mình, nhưng trong lòng lại mãi thể vui vẻ nổi.

      “Bà có thể cho ta biết…” Nàng dừng lúc, tìm lại giọng của mình: “Tướng mạo vốn có của ta ?”

      Đây là chuyện nàng luôn muốn biết, kẻ kế thừa Nam Lăng là người trong Hoàng thất. Nếu Công chúa A Mục tìm được nàng, vậy lên biết… Khuôn mặt nàng có thể khôi phục lại dáng vẻ vốn có hay ?

      Nàng nhớ trong quyển ghi chú của Nam Lăng có đề cập tới thuật dịch dung của Nam Lăng chỉ có người đứng đầu có thể giải trừ, bằng bí thuật này đeo theo người bị hại cả đời.

      “Có thể!” Giọng Công chúa A Mục mơ hồ truyền đến: “Chỉ cần con trở thành Nữ hoàng Nam Lăng, con có thể nhìn thấy tướng mạo sẵn có của mình!”

      có thể sao? Dịch Cẩn Ninh khỏi hơi kích động, nàng túm tay Mạc Liễm Sâm: “A Sâm, chàng nghe thấy , thiếp có thể khôi phục diện mạo như cũ, chàng…thích dáng vẻ tại của thiếp ? Nếu thích, thiếp…”

      Mạc Liễm Sâm vươn tay che lại bờ môi nàng: “Hư nào, đừng những thứ đó, nàng nghe này…Nghe tiếng trái tim ta đập , nó chỉ nhảy lên vì mình nàng. Là nàng, là chính nàng chứ phải diện mạo của nàng!”

      Công chúa A Mục nhìn hai người lòng ôm nhau, cảm thấy bản thân rất ấm ức, bà vốn yên lặng tránh ra, nhưng lại nghe thấy tiếng la của Dịch Cẩn Ninh.

      “Đợi chút, Công chúa A Mục!”

      Công chúa A Mục dừng bước chân nhưng quay đầu, bà chờ Dịch Cẩn Ninh cho mình kinh hỉ. Dịch Cẩn Ninh là người mạnh mẽ, nhất định nàng cam nguyện nhìn vẻ mặt người khác trôi qua cả đời. Coi như nàng bằng lòng, A Mục cũng để nàng như nguyện, bởi vì người kia…vẫn chưa chết.

      !” Rốt cuộc bà cũng quay đầu lại: “Ta nghe!”

      Dịch Cẩn Ninh ngờ Công chúa A Mục lại có thái độ như vậy, mình để ý đến cầu xin của bà mà bà vẫn có thể tâm bình khí hòa chuyện với nàng như bây giờ.

      “Ta chỉ muốn biết, hình dáng của ta vốn là thế nào!”

      Lúc này đôi mắt phượng mỹ lệ của Dịch Cẩn Ninh như con phượng hoàng giương cao đôi cánh, khí chất vương giả tự nhiên thiên thành vô hình bên trong hiển ra.

      Trong giây lát Công chúa A Mục ngây ngẩn cả người, rồi lại nhanh chóng phục hồi tinh thần.

      “Con muốn biết?”

      Dịch Cẩn Ninh hồi hộp nắm chặt tay Mạc Liễm Sâm, Mạc Liễm Sâm trả lại nàng nụ cười ấm áp, trở tay nắm bàn tay mềm mại của nàng.

      “Muốn!”

      Chưa có lúc nào nàng muốn biết khuôn mặt của mình như bây giờ, lúc này bỗng nhiên cảm thấy dang vọng song xu Cẩm Thành của mình chỉ là cái vẻ hào nhoáng bề ngoài, nàng chân chính vẫn xác định được là nữ tử như thế nào. chừng dung sắc bình thường gì đặc biệt, chừng còn vô cùng xấu xí, có thể sánh với Vô Diệm.

      “Nếu muốn biết, vậy …” Công chúa A Mục nhìn Mạc Liễm Sâm, khẽ cười, : “Giờ này ngày mai ngươi chờ ở đây được ?”

      Bà rất sáng sớm ngày mai bọn họ lên đường xuôi Nam. Nhất định Dịch Cẩn Ninh theo Mạc Liễm Sâm, cũng như nàng theo vào triều sớm, bọn họ như hình với bóng làm bà ghen tị, làm bà phát cuồng, nhưng bọn họ nhau cũng đành chịu, bà thể chia rẽ bọn họ, bởi vì Dịch Cẩn Ninh trở thành Vương của bà.

      Dịch Cẩn Ninh nhìn Mạc Liễm Sâm: “A Sâm, thiếp muốn…”

      “Nàng muốn ở lại?”

      Đáy mắt Mạc Liễm Sâm lộ ra thất vọng, nếu Ninh Ninh , mình còn có ý nghĩa gì cơ chứ?

      Nào biết Dịch Cẩn Ninh lại : “Thiếp với chàng, nhưng chúng ta có thể muộn chút ?”

      Lúc này qua giờ Mùi, nếu ngày mai giờ này chờ Công chúa A Mục ở đây, có thể đoàn xe xuôi Nam có lẽ xuất phát được thời gian dài.
      Last edited: 7/12/15

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 17: Chuẩn bị xuôi Nam (4)


      Mạc Liễm Sâm hiểu ý nàng nhưng vẫn cúi đầu . nghĩ có thể đường đuổi kịp hay , tiện thể thử xem khinh công Ninh Ninh tiến bộ đến đâu.


      “Được!” Do dự chừng phút đồng hồ, rốt cuộc Dịch Cẩn Ninh vui sướng nghe được tin tức mình muốn nghe. Có lẽ Mạc Liễm Sâm cũng muốn biết nàng lớn lên trông thực như thế nào !


      Công chúa A Mục thu lại ghen tị trong mắt, hừ lạnh cái rồi nhảy lên, nhanh chóng biến mất. Tai Dịch Cẩn Ninh vừa động, hành tung Công chúa A Mục lại có thể là hướng chính Nam, viện Dịch Trường Hoa.


      phải bà ấy muộn động thủ với Dịch Trường Hoa ngay lúc này đấy chứ? Trong lòng Dịch Cẩn Ninh chuông báo động mãnh liệt, vô ý thức nhìn Mạc Liễm Sâm bên cnạh, lúc này nàng lại lộ ra ánh mắt lo lắng.


      Mạc Liễm Sâm khẽ vuốt ve mái tóc dài của nàng: “Đừng lo lắng, nếu Công chúa A Mục muốn giết ông ấy giết từ lâu rồi, cần gì chờ tới bây giờ?”


      Vừa nghe vậy, Dịch Cẩn Ninh buông vướng mắc trong lòng xuống, rối rắm chuyện Dịch Trường Hoa nữa. Tình trái oan nghiệt là ông gây ra, oán người khác được, Công chúa A Mục có thể để ông ấy sống đến bây giờ là kỳ tích rồi, cho dù nàng muốn cứu ông ấy cũng thể thời thơgi khắc khắc ở cạnh ông,. Cứu được nhất thời chứ đâu cứu được cả đời!


      thôi, chúng ta có thể làm gì cho ông ấy đều làm cả rồi!”


      Mạc Liễm Sâm đỡ Dịch Cẩn Ninh trở lại điện Thừa Ân, Tiểu Đào chào đón, nàng đỡ cái bụng hơi gồ lên, kéo tay Dịch Cẩn Ninh khóc kể: “tiểu thư, Tiểu Đào muốn phương Nam với người, em muốn tách ra với người!”


      A Trúc vừa cho nàng biết tiểu thư tìm cho nàng nơi an toàn để bọn họ ở đó an tâm dưỡng thai. Tiểu Đào là phụ nữ có thai còn phải bôn ba mệt nhọc, yên lòng bèn đồng ý với chủ tử.


      “A Trúc, hu hu… Chàng chuyện , khong phải chàng muốn lúc nào cũng ở cnạh tiểu thư bảo vệ người sao? Nếu chàng rời khỏi tiểu thư ai bảo vệ nàng?”


      Tiểu Đào nức nở, sống chết đánh đấm lồng ngực cường tráng của A Trúc. A Trúc bị đánh cũng có cáh nào, đành xốc nàng lên, khiêng vai, đánh cái mông của nàng, người lớn bước ra ngoài cửa. Nếu cứ làm ầm ĩ như này sao có thể an tâm dưỡng thai được?


      Dịch Cẩn Ninh nhìn Tiểu Đào vai A Trúc đấm đá loạn xạ, bất đắc dĩ lắc đầu.


      Ngày hôm sau, dùng xong điểm tâm, đội ngũ khâm sai chuẩn bị xuất phát xong xuôi.


      Dịch Cẩn Ninh và Mạc Liễm Sâm ngồi cùng chiếc xe ngựa, xe đầy đủ mọi thứ, Nô Nhi ngồi bên ngoài với phu xe, giúp đánh xe.


      Lấy tốc độ này tin rằng đến thời gian nửa tháng có thể đến nơi gặp nạn ở phương Nam. Đến trạm dịch, Dịch Cẩn Ninh và Mạc Liễm Sâ xuống xe nghỉ ngơi mà thẳng qua, đến khách điếm nghỉ trọ.


      Nhân số đội ngũ nhiều, ngoại trừ hai trăm quân áp tải lương thảo ra chỉ còn lại mười mấy cao thủ chọn lọc ra từ cấm vệ quân, mỗi người bọn họ võ công cao cường, người có thể địch lại mười người.


      Tiểu nhị hớn hở chạy đến nghênh đón khách, nhìn tư thái là đủ biết thế lực phương, thể đác tội. vai quàng khăn lông màu trắng, khuôn mặt tươi cười niềm nở, miệng ngoác cả ra, khom mình tiếp đón đội người ngựa này.


      Ăn cơm xong Dịch Cẩn Ninh và Mạc Liễm Sâm lên phòng khách nghỉ ngơi, sáng mai còn phải tiếp tục nhanh chóng lên đường.


      Đêm khuya yên tĩnh, tại tầng thứ hai của khách điếm có hai hắc y nhân nhảy ra, chỉ thấy bọn họ khinh thân nhảy lên cái nhảy xuống khỏi khách sạn. Trong đêm đen thấy gì hết, Mạc Liễm Sâm lấy cây đuốc từ trong ngực ra đốt lên.


      “Ninh Ninh, nàng chắc chắn Công chúa A Mục đồng ý đêm nay gặp mặt chứ?”


      Dịch Cẩn Ninh ngẩng đầu cười, lộ ra hai cái răng nanh.

      Công chúa A Mục đồng ý đợi nàng tại chỗ đó, nhưng buổi tối Dịch Cẩn Ninh lại tìm bà để sửa lại thời gian. Bởi vì nàng tính toán, cảm thấy nếu ban ngày ban mặt tự nhiên nửa đường rời nhất định làm người khác chứ ý, đành phải chờ đến buổi tối. Buổi tối vừa hay bọn họ đến khách điếm, Oánh Phúc này, bằng khinh công của bọn họ, trong hai canh giờ hẳn có thể chạy gấp trở về.

      sai, A Sâm, thiếp rất tự tin, thiếp vẫn cho rằng bản thân để ý dung mạo của mình, nhưng ngờ thiếp chống lại được nội tâm giày vò. Trước kia thiếp cứ nghĩ dca mới là người đáng thương nhất, mang ánh sáng huy hoàng và dung mạo người khác sống qua ngày. Bây giờ nghĩ lại mới thấy buồn cười là thiếp mới là người kia, ngay cả dung mạo của mình bị người khác thay đổi, ấy thế mà còn cười nhạo người khác, thiếp khờ…”

      Mạc Liễm Sâm ôm nàng vào lòng, thầm: “Đều qua rồi, nàng luôn luôn ở trong tim ta, dẫu cho nàng lớn lên trông như thế nào đều ảnh hưởng đến tình cảm giữa chúng ta!”

      Bỗng nhiên giật giật tai, có người đuổi theo?

      nhanh, phía sau có người, chúng ta đừng quay đầu, cứ chạy về phía trước là được.”

      Mạc Liễm Sâm kéo khăn che mặt lại, cũng giúp Dịch Cẩn Ninh che luôn, hai người vận khí chạy về phía trước.

      Rất nhanh sau đó hai người đến khu rừng, trong đêm tối tiếng sói tru làm người ta dựng cả tóc gáy, Dịch Cẩn Ninh bị dọa sợ đến nỗi ngã xuống đất, Mạc Liễm Sâm nhanh tay đỡ nàng.

      “Làm sao thế, sợ à?”

      Dịch Cẩn Ninh sợ, nơi này núi rừng hoang vắn, sao Công chúa A Mục lại hẹn gặp nhau ở đây chứ? Đúng là nữ nhân quái dị, chẳng trách Dịch Trường Hoa bỏ bà, có lẽ là chịu nổi tính tình kỳ quái này của bà.

      Hôm qua các nàng bàn bạc xong, muốn gặp nhau ở Hoàng cung, ngờ nàng với bà hẹn lại thời gian gặp mặt, bà lại bảo Dịch Cẩn Ninh tới đây gặp, còn cái gì mà ngươi làm kín kẽ mới bị phát .

      “Cái gì? Công chúa A Mục lại bảo mình nàng tới nơi như này?”

      Mạc Liễm Sâm nhìn xung quanh tối đen như mực, mọi nơi còn như có mấy cục mắt sói xanh lè nhìn qua nhìn lại. A Mục muốn Dịch Cẩn Ninh bị xé thành mảnh sao?

      Những thứ này… Lại là bầy sói !

      Bị lừa rồi, Công chúa A Mục tới!

      Mạc Liễm Sâm phản ứng kịp, kéo tay Dịch Cẩn Ninh co cẳng chạy, dùng hết sức đề khí, tốc độ nhanh đến dọa người, đến Dịch Cẩn Ninh là người bên gối cũng bị dọa. Đây là tốc độ khinh công gì vậy?

      người có được sáu mươi năm công lực như nàng đây cũng có cách đạt được tốc độ nhanh như này đâu! Động tác dưới chân hề ngừng lại, phía sau bầy sói gào thét càng ngày càng gần, bỗng nhiên Dịch Cẩn Ninh có cảm xúc hưng phấn. Cuộc sống như này rất kích thích, nghĩ vậy tốc độ của nàng cũng chậm lại, vốn theo kịp bộ pháp của Mạc Liễm Sâm, bây giờ lại càng cách xa hắng đoạn lớn.

      Mạc Liễm Sâm ngừng lúc đợi Dịch Cẩn Ninh đuổi theo, kéo nàng qua ôm vào lòng, lại đề khí lên trước. Cây cối dưới chân vượt qua vùn vụt, có vài cành còn lướt qua mặt nàng. Nàng nhanh chóng nhắm mắt, cái gì cũng muốn nghĩ, trực tiếp rúc trong lòng ngủ.

      Bầy sói ngày càng xa, xem ra là đuổi kịp rồi. Chỉ chốc lát sau quả nhiên nghe thấy tiếng tru làm người ta giận sôi máu lên nữa, Mạc Liễm Sâm nhàng để Dịch Cẩn Ninh xuống, lại thấy nàng ngủ say ngọt.

      Như vậy mà cũng ngủ được sao? Mạc Liễm Sâm cười , ôm nàng vào lòng, toan đưa nàng về khách điếm nghe thấy tiếng Công chúa A Mục gọi ở phía sau.

      “Mạc Liễm Sâm!”

      Công chúa A Mục vạn năm đổi thân hắc y với lụa đen mặt. Khóe mắt bà mang theo ý cười, xem kịch vui nhìn chằm chằm Dịch Cẩn Ninh ngủ say trong lòng Mạc Liễm Sâm.

      “Sao hả, ngươi muốn bức tranh của nàng sao?”

      Trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Mạc Liễm Sâm chợt lóe ánh sáng lạnh, Công chúa A Mục thu lại ý cười, dừng chút: “Thôi, ngươi muốn ta làm người vô vị vậy, tự chuốc lấy mặt lạnh!”

      “Đợi chút!”

      Bà toan xoay người Mạc Liễm Sâm gọi lại.

      Khóe môi bà lại ý cười , Mạc Liễm Sâm thấy vẻ mặt của bà nhưng có thể dễ dàng từ đuôi lông mày nắm bắt được cảm xúc kích động lúc này của bà.

      Bà ta kích động cái gì cơ chứ? Lông mày Mạc Liễm Sâm giật giật đến mức thể nhận ra, cảnh giác nhìn xung quang Công chúa A Mục. phải lúc này bà ta muốn nhân cơ hội đưa Ninh Ninh lấy đấy chứ?

      “Yên tâm, nàng muốn về ta miễn cưỡng cũng được! Ta muốn, phải trở về làm con rối gỗ mà là vương giả thực !”

      Giọng Công chúa A Mục mơ hồ mang theo mị hoặc như sứ giả U Minh trở về từ địa ngục, chuyên câu tâm phách con người, làm người ta bao giờ muốn quay trở lại thực nữa.
      Last edited: 7/12/15

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 17: Chuẩn bị xuôi Nam (5)


      Kỳ thực Dịch Cẩn Ninh tỉnh trước khi Công cháu A Mục đến, nàng chỉ là ham muốn Mạc Liễm Sâm ôm ấp nên muốn tỉnh lại thôi.


      “Rốt cuộc bà muốn làm gì?”


      Mạc Liễm Sâm đoán được ý đồ của bà, trong lòng Ninh Ninh nghĩ như thế nào nhất thời cũng khó mà đoán được. Lúc này Nam LĂng bùng nổ nội loạn, Ninh Ninh là người thích yên tĩnh, nơi có nhiều giáo điều trói buộc như vậy nàng dĩ nhiên muốn trở về. Huống chi là làm Nữ hoàng, Ninh Ninh đến Vương Phi còn đồng ý làm lại càng miễn đến việc làm Hoàng dế cao cao tại thượng, bàn tính của Công chúa A Mục kêu cũng to quá rồi.


      “Ta muốn làm gì ư?” Công chúa A Mục cười khẽ: “Từ cái giây phút nàng sinh ra ấy định nàng tầm thường, sứ mệnh của nàng ai có thể thay nàng hoàn thành. Đây là số mệnh của nàng, sớm được quyết định, tựa như duyên phận của các ngươi vậy!”


      Mạc Liễm Sâm mới mặc kệ duyên phận sứ mệnh cái gì, chỉ muốn Dịch Cẩn Ninh khoẻ mạnh ở cnạh , có nguy hiểm và phiền não gì cả, nếu có phải là hạnh phúc lớn nhất của nàng.


      “Ưm…”


      Dịch Cẩn Ninh nằm trong khuỷu tay Mạc Liẽm Sâm khẽ động đậy, mở đôi mắt mỹ lệ ra.


      “Làm sao vậy?”


      Nàng làm bộ như vừa tỉnh ngủ, dụi mắt, nhìn Công chúa A Mục đứng ở bên.


      “Bà đến rồi!”


      Như gặp được tỷ muội tốt, nàng từ trong lòng Mạc Liễm Sâm xuống dưới, bước từng bước tao nhã về phía Công chúa A Mục. Công chúa A Mục có chút khó hiểu nhìn nha đầu kia, phải bị kích thích đấy chứ?


      “Đến đây!” Bà cười cười, từ trong tay áo rút ra cuộn giấy vé: “Đây là thứ ngươi muốn!”


      biết vì sao trước mặt Dịch Cẩn Ninh, uy nghiêm của bà, khí thế của bà đều phát ra được. Nghi hoặc đây là do khí thế đế vương người Dịch Cẩn Ninh chèn ép bà lại?


      Dịch Cẩn Ninh nhất định phải trở về Nam Lăng, nhưng phải lúc này. Nếu bây giờ trở về, đừng đến trọng chỉnh triều cương, đến giữ được cái mạng là vấn đề, sao bà nỡ để Dịch Cẩn Ninh trở về mạo hiểm. Bà chính là muốn lúc này để ý thức của nàng trở về, ý niệm Nam Lăng là nhà nàng, vậy là đủ rồi.


      Dạy dỗ tư tưởng Nam Lăng cho nàng, ngừng nhắc nhở nàng nàng là người Nam LĂng, có liên hệ mật thiết với Nam Lăng, càng ngừng dính dáng đến Hoàng thất Nam Lăng. Cuối cùng ngay lúc Dịch Cẩn ninh trở lại Nam LĂng mới có thể dùng hết sức lực bảo vệ con dân Nam Lăng.


      Nhiệm vụ hôm nay của bà hoàn thành, cũng thấy được ám hiệu trạng Dịch Cẩn ninh sợ hãi bầy sói. Nếu lớn lên ở Nam LĂng sợ bầy sói bởi bí thuật Nam LĂng còn có bộ chuyên triệu hồi bầy sói. Đến lúc đó Dịch Cẩn Ninh trở lại Nam Lăng làm Nữ hoàng tự động kế thừa sở hữu bí thuật Nam Lăng.

      Công chúa A Mục lại liếc Mạc Liễm Sâm cái, ái tử của Lạc phi Tây Việt cũng có được huyết thống của Nam Lăng, cho nên vừa rồi bầy sói mới buông tha truy đuổi hai người. Nếu Lạc phi còn sống, Mạc Liễm Sâm tuyệt phải cái dạng như nay, mà là càng có tao nhã, mị lực tỏa ra bốn phía, bởi vì đó mới là con trai của Lạc phi.

      “Ta trước, ngươi…từ từ xem! Có việc có thể đến khách điếm Nhậm Hà ở phương Nam tìm ta!”

      Công chúa A Mục xong liền nhảy lên, nhanh chóng thấy tung tích đâu nữa. Trong lòng Dịch Cẩn Ninh ngừng tán thưởng, khinh công là lợi hại. Nhưng tốt bằng A Sâm nhà nàng được, vừa rồi nàng trong lòng thoải mái ngủ, có thể thấy được công lực của đạt đến cảnh giới nào rồi!

      “A Sâm, chúng ta trở về , trời sắp sáng rồi!”

      Mạc Liễm Sâm vẫn trầm tu Dịch Cẩn Ninh kéo trở về thực, nhìn hừng đông phía chân trời, kéo tay Dịch Cẩn Ninh lặng yên trở về khách điếm. Chỉ ngủ lát trời sáng tỏ, Nô Nhi bưng nước rửa mặt tới, nhìn Dịch Cẩn Ninh và Mạc Liễm Sâm cười hề hề.

      “Tối hôm qua hai người cũng ra sức quá rồi, chẳng lẽ cả tối ngủ sao?”

      Nô Nhi bưng nước đến cái giá, đưa tới cái gương cho Dịch Cẩn Ninh, Dịch Cẩn Ninh lập tức sợ hãi hét tiếng, đuổi theo Nô Nhi khắp phòng.

      “Nô Nhi ngươi giỏi, lá gan càng ngày càng lớn rồi, lại dám ngang nhiên chế nhạo chủ tử. Xem ta buông tha ngươi, đừng chạy!”

      Mạc Liễm Sâm rửa sạch mặt, nhìn chủ tớ hai người đùa giỡn, hô ta kêu các nàng xuống lầu ăn điểm tâm.

      “Được rồi, ăn điểm tâm !”

      Nô Nhi lè lưỡi, chạy nhanh xuống lầu, quản Dịch Cẩn Ninh ở sau lưng nổi trận lôi đình như thế nào.

      Dịch Cẩn Ninh miễn cưỡng xuống theo, Mạc Liễm Sâm ngồi ở ghế chờ nàng rồi.

      “A Sâm!” Dịch Cẩn Ninh khoan khoái gọi tiếng, tiếng gọi tươi ngọt này làm người ta thư sướng như nghe nhạc tiên. Nàng hoàn toàn chú ý tới khí quỷ dị trong khách điếm.

      Cùng ăn cơm trong khách điếm còn có mấy bàn khác, các thực khách nhìn nữ tử chậm rãi từ lầu xuống, chỉ thoáng nhìn chính là kinh hoàng. Mắt sớm còn là của mình, thân thể đều tự giác đứng lên, như cảm thấy kính nể nàng. tốt đẹp như vậy, dù là tiên trời cũng bì nổi nửa phần tốt đẹp của nàng!

      Khụ khụ…

      Mạc Liễm Sâm liên tục ho khan cắt đứt các thực khách hoảng thần, nhanh qua, bàn tay to ôm trọn eo thon của nàng, lại thả người rời khỏi khách điếm. Lúc này các thực khách dĩ nhiên biến thành quần chúng, bọn họ tựa hồ hiểu được người nàng vừa kêu to là nam nhân vừa dẫn nàng .

      Các thực khách ồn ào tỏ vẻ đáng tiếc, nữ tử xinh đẹp như vậy lại là hoa có chủ, mọi người cảm thán tiếng lại tiếp tục ăn.

      Mạc Liễm Sâm mang theo Dịch Cẩn Ninh rời khỏi khách sạn, về phía ngoại ô. Hôm qua lúc về trễ phát nơi, buổi tối có thể nhìn thấy ánh sáng lấp lánh của nước, đoán nhất định là cái hồ cực đẹp. Hôm nay đợi Dịch Cẩn Ninh tới xem, quả nhiên là hồ cá thiên nhiên, bên hồ còn có cây liễu. Gió phất qua, mặt hồ nổi lên những gợn sóng, Dịch Cẩn Ninh nhìn mà quên mất phiền não cả đêm ngủ tối qua.

      “Như thế nào, nơi này cũng tệ lắm đúng , tối qua ta phát ra đấy!” Mạc Liễm Sâm nhìn Dịch Cẩn Ninh say mê nhắm chặt hai mắt, mặt dày tranh công: “Nàng thưởng ta như thế nào?”

      Dịch Cẩn Ninh nhéo tai : “Thưởng chàng cái nhéo tai!”

      “Ui cha!” Mạc Liễm Sâm cười vô lại, thừa dịp nàng chú ý cắn tai nàng cái: “Được, tai tệ!”

      Bùm! Khuôn mặt Dịch Cẩn Ninh đỏ bừng, ngừng đẩy : “Đừng ồn ào, có người nhìn!”

      Đôi nam nữ cách đó xa quả nhìn qua, bọn họ thấy giữa ban ngày ban mặt Mạc Liễm Sâm và Dịch Cẩn Ninh có cử chỉ thân mật như vật liền chủ động xa.

      Phi lễ chớ nhìn nha nha nha nha!

      Qua hơn mười ngày, đại đội khâm sai rốt cuộc cũng chậm rãi đến khu tai nạn phương Nam.

      Dịch Cẩn Ninh vén rèm xe ngựa lên, đến chỗ nào là tiếng kêu than chỗ đó dậy khắc trời đất, dân chúng lầm than. Nhà ở bị sụp, có nơi còn bị dột, có thân dân dùng vạc to đặt trong phòng hứng nước, giọt nước rơi xuống tí tách rơi vào trong vạc lớn, bao lâu đầy ự.

      Nàng nhìn liền nhớ tới kiếp trước nông thôn nàng đến, như trở lại những ngày đào rau ăn rễ cây trong kiếp trước. Nàng khịt mũi, muốn tiếp tục nhớ lại những chuyện trong kiếp trước nữa.

      Mạc Liễm Sâm nhìn đôi mắt đo đỏ của nàng liền biết nàng xúc cảnh sinh tình, đành an ủi: “Tất cả khá hơn!”

      Vừa nghĩ đợi lát nữa tới trạm dịch nên sắp xếp thế nào, ngoài xe ngựa lại nhao nhao ầm ĩ cả lên.

      Dịch Cẩn Ninh nhướn mày, nguy rồi, gặp chuyện rồi!
      Last edited: 7/12/15

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 18: Rất được lòng dân (1)


      “Chuyện gì mà ồn ào vậy?” Trong xe ngựa Mạc Liễm Sâu cau mày cất cao giọng.


      Cấm vệ quân bao bọc xe ngựa thành đoàn, phu xe trả lời: “Thưa Vương Gia, là đám dân chạy nạn, họ muốn cướp lương thực.”


      Trong xe Dịch Cẩn Ninh và Mạc Liễm Sâm hơi sửng sốt, tuy sớm nghĩ đến khả năng xuất dân chạy nạn cướp bóc lương thực nhưng ngờ lại đến nhanh nh vậy. Cũng may chút nữa mới có thể chở lương thực đến đây, bằng phỏng chừng sớm trở thành trống rỗng rồi.


      Nàng vén rèm xe, nhìn dân chúng chạy nạn mang theo vẻ mặt đau thương.


      “Các hương thân, ta là Thanh Vương phi, trong xe là Thanh Vương phu quân ta. Chúng ta được triều đình phái đến phát lương thực cho mọi người, mong mọi người trước đừng nóng vội, nhẫn nại lúc nữa, xếp thành hàng trước cửa, chờ lương thực cứu viện của chúng ta đến nơi. Có được ?”


      Giọng điệu của nàng rất mềm mại, trơn nhẵn, như làn gió phất qua trong lòng đám dân chạy nạn, lại như nước cam ngọt lành làm dịu đất đai khô cằn từ lâu thấm vào lòng những người dân chạy nạn này. Bọn họ đều nín thở trầm ngâm, yên lặng nghe Dịch Cẩn Ninh chuyệnn, giống như giây phút này sau khi nghe được lời của nàng bản thân còn đói bụng như thế nữa.


      “Các hương thân, chúng ta cần đoàn kết, xây dựng lại quê hương, đuổi thú dữ lũlụt ra khỏi phương Nam, trở lại những ngày ung dung tự tại, vui vẻ sung sướng trước kia.”


      Dịch Cẩn Ninh tiếp tục , trong đôi mắt phượng mỹ lệ tràn đầy bi thương và phấn chấn. l[q]đ Lúc này nàng thân trắng thuần, tóc đầu cũng chỉ búi tuỳ tiện, cài nghiêng trâm cài ngọc bích, như tiên nữ trời hạ phàm.


      Các hương thân thực đói quá lâu, họ liếm đôi môi khô khốc, tay cầm chiếc chén sứt, chờ đợi trời xanh cứu viện, ngờ chờ được thần tiên trời.


      “Tiên nữ Vương Phi cứu lấy chúng ta với, cứu lấy chúng ta với…”


      biết vì sao tự nhiên nhóm chạy nạn như chịu tác động, tập thể quỳ xuống, cầu xin vị nương tiên nữ Thanh Vương phi này cứu bọn họ.


      “Thanh Vương phi, xin ngài nghe đôi lời của chúng ta.”


      Người dẫn đầu dân chạy nạn cả người đen nhẻm, tóc hơi bạc, xem ra quá tuổi tứ tuần. mặt ông lại tràn ngập cương nghị lẫn kiên cường, đói khát đánh đến ông, cực khổ đánh đến ông, nhưng vô tình ông lại bị quan địa phương ác độc bóc lột, bọn họ chịu đủ rồi. l+q;đ Ông nuốt nước miếng, liều mạng thôi, dù sao đói chết là chết, bị đánh chết cũng là chết, chi bằng liều cái mạng già này đánh cược lần.


      “Ngài là người tốt, nhưng quan phủ nha dịch nơi này có lấy ai tốt cả. Thoạt đầu nơi này chúng ta tuy cảnh ngộ hồng hoang, nhưng vẫn có chút bản lĩnh sinh tồn, chúng ta có đôi tay, chỉ cần chịu khó tí là có thể bù lại tổn thất. Nhưng… Aizz, những người cao cao tại thượng như các ngài khó mà cảm nhận được cực khổ của dân chúng chúng ta.”


      “Vị tiên sinh này, sao lại thế?” Dịch Cẩn Ninh đại khái có thể đoán được tiếp theo ông ta gì, trong đôi mắt trong trẻo của nàng đều là chân thành, hề để ý cả người dân chạy nạn đầy mùi tanh tưởi, thân dơ bẩn chen đến trước mặt nàng. Mạc Liễm Sâm chui ra ôm lấy nàng, cưng chiều cần cũng biết.


      Đám dân chạy nạn lại thấy người từ trong xe ngựa chui ra, chỉ thấy toàn thân người nọ là cẩm bào Lưu Vân màu xanh, đầu là chiếc trâm ngọc xuyên qua tóc đen dài được búi gọn lên. Mặt mũi như ngọc, da như mỡ đông, nhất là đôi mắt hoa đào kia vô cùng bắt mắt, rồi lại chứa đầy thứ giống phong hoa, xứng với đôi môi đỏ mọng hơi cong lên, giống như… chứa đựng bên trong những là tràn ngập nhu tình che chở bên cnạh, còn có…. tàn nhẫn xen lẫn ngoan tuyệt.


      Người đầu nuốt ngụm nước bọt, hình như lo lắng Thanh Vương phải người tốt, hơi khiếp sợ lùi lại bước về phía sau. Khí tràng* của Thanh Vương quả thực quá mức lớn mạnh, những dân chạy nạn này cũng từng trải đời, có lẽ là vẫn chưa tỉnh hồn lại từ trong áp bức của dân địa phương.


      *Khí tràng (气场): Miêu tả năng lượng vô hình do con người phát ra, là người có thể nắm chắc được quy luật tự nhiên bao nhiêu. Người càng thuận theo tự nhiên khí tràng, càng lớn càng rời bỏ quy luật tự nhiên khí tràng càng . (Theo baike)


      “Vị này là…là Thanh Vương đúng ?” Người đầu quỳ xuống: “Bái kiến Thanh Vương gia và Thanh Vương phi!”

      đám dân chạy nạn theo phía sau cũng ào ào quỳ xuống, người người đụng đầu vang lên thành tiếng, cứ như đụng thiếu cái năm được thời cơ tốt như này, được chia lương thực.

      “Được rồi, các hương thân!”

      Thanh Vương giơ tay lên, ngừng lại lễ bái ngừng nghỉ này. Cứ cúi lạy như vậy khi nào mới có thể bắt đầu phân chia lương thực đây?

      “Vừa rồi các ngươi chúng ta là những người cao cao tại thượng há có thể cảm nhận được cực khổ của dân chúng các ngươi, lời này là từ đâu mà vậy? Nếu thể biết khó khăn của dân chúng, chúng ta tự mình giám sát phát lương. Còn có…”

      Mạc Liễm Sâm dừng chút, chờ toàn thể dân chạy nạn yên tĩnh trở lại rồi mới gằn từng chữ: “Quan lại địa phương chỉnh lý nghiêm, đều là lỗi của triều đình, lần này chúng ta đến là muốn cứu vớt các hương thân, trả lại mọi người công bằng. Đập lớn Tần Giang này nhanh chóng bắt đầu tu kiến lần nữa, sau này lại để các hương thân chịu tai ương thủy hồng nữa.

      “Ôi chao…” Thôn dân đầu thở hơi dài thườn thượt, biểu cảm trong ngôn ngữ tràn ngập bất đắc dĩ: “Vương gia, Vương phi, các ngài là người tốt, nhưng mà các ngài…có phải cũng muốn chúng ta làm lao công nhưng trả tiền công ? Đập lớn này tu kiến nhiều năm, luôn sửa rồi ngừng, ngừng rồi lại sửa, triều đình lại phái người nào đến thực tu kiến nó hoàn hảo, mỗi lần đến mùa lũ lụt, thôn dân chúng ta còn có phần đông trốn đều bị quan phủ bắt trở về nhốt vào đại lao. Chúng ta thực có cách nào cả… Cho nên mới nghĩ đến làm phản triều đình, chúng ta đòi hỏi chi nhiều, chỉ cầu ba bữa đêm mà thôi.”

      Người đầu nức nở, sau đó thành khóc thành tiếng: “Người nhà của chúng ta đều chết, phải đói chết mà là bị bắt làm nô dịch mà chết…”

      “Đúng vậy, người nhà chúng ta cũng chết…”

      “Đúng rồi, đánh quan phủ, lật đổ bạo quân…”

      “Còn gia viên của ta, cho ta hạnh phúc…”

      Bỗng nhiên nhóm dân chạy nạn trở nên phấn khích, ngừng hăng chí, hô hào gào thé muốn lật đổ triều đình, đuổi bạo quân và tham quan ra khỏi triều đình.

      Cấm về quân và vài quan vận lương bắt đầu ngăn cản dân chạy nạn tiến lên, muốn dùng vũ lực cố gắng ngăn chặn nhóm dân chạy nạn kích động. quan binh biết có phải xuất phát ừ thói quen hay , vung roi của mình đánh vào người dân chạy nạn.

      Dịch Cẩn Ninh ngờ được phản ứng của đám dân chạy nạn kịch liệt như vậy, quả là bị áp bức quá lâu, tích tụ càng thêm sâu, người nhà đều mất, bản thân mình lại được ấm no, còn chẳng thà liều lĩnh đánh cược.

      Nàng khe khẽ thở dài, liếc Mạc Liễm Sâm cái, nhìn , đây chính là cục diện chính trị của Tây Việt!

      Mạc Liễm Sâm nắm chặt tay nàng, nhét bàn tay hơi lạnh của nàng trong vạt áo mình để sưởi ấm.

      chấn chỉnh lại tinh thần, lúc sau hét to tiếng: “Đủ rồi!”

      Đám dân chạy nạn nghe tiếng rống này của lập tức ngừng cả hít thở, ai dám nhúc nhích nữa, mở to hai mắt nhìn xe ngựa bên này. Người phía sau nhìn lắm Thanh Vương và Thanh Vương phi, có vài người nhảy lên muốn nhìn xem tiếp theo đây hai vợ chồng Thanh Vương này như nào, muốn trấn an họ ra sao.

      Ánh mắt sắc bén của Mạc Liễm Sâm quét qua quan binh tự chủ trương vung roi tứ phía và các cấm vệ quân rút bội kiếm chuẩn bị ra tay với các dân chạy nạn: “Các ngươi làm gì thế hả? Bọn họ có lỗi sao?”

      “Nhưng Vương gia…Bọn họ là bạo dân, ngài xem…nếu ngăn cản bọn họ, cứ thế này lương thực được đưa tới nhất định bị cướp hết…”

      Tên quan binh kia bị ánh mắt cua Mạc Liễm Sâm lướt qua, sợ đến mức chưa dứt lời dừng lại, cấm thanh lui qua bên.

      “Vương gia…”

      Cấm vệ quân cũng bị ánh mắt tràn ngập khí lạnh của Mạc Liễm Sâm trừng cho sợ đến run run, tay cầm kiếm tự giác buông thõng xuống.

      “Được rồi, dân chạy nạn đều đói bụng, chúng ta tới để cứu tế mọi người, cho dù lương thực bị cướp sạch cũng là do bọn họ nên như vậy!”

      Mạc Liễm Sâm chỉ dăm ba câu làm cho tên cầm đầu cấm vệ quân á khẩu trả lời được. sao, lương thực này vốn là cho dân chạy nạn, cho dù bị đoạt cũng là của bọn họ, hà tất lo lắng? Cất bội kiếm, cấm vệ quân và quan binh đều chủ động tránh ra, ngăn cản phản ứng kịch liệt của dân chúng nữa. Vậy mà lúc này hình như dân chúng cũng ý thức được Thanh Vương và Thanh Vương phi này chính là giải quyết khó khăn cho họ, lập tức họ rối rít quỳ xuống, dập đầu hô “người tốt cứu mạng”!
      Last edited: 7/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :