1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ song sinh - Nguyệt quân hề VIP LQD (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 13: Hoảng sợ đụng phải Dung phi (1)

      Dịch Cẩn Dung!

      Nàng thân cung trang cao quý hoa lệ, khoác chiếc áo choàng lông cáo đỏ thẫm kéo đất, đầu là bộ trâm phượng chín đuôi hoàng kim khảm trân châu mạ vàng, trước trán rủ xuống chiếc trâm phượng hoàng giương cánh trong miệng ngậm kim châu, vừa khéo làm đẹp hoa cài đầu ba cánh đỏ bừng, tăng thêm chút mị cho nàng.

      Lúc này nàng được các thị nữ vay quanh, thái giám sau giơ hoa cái (mui xe của vua thời xưa) che nắng cho nàng, vội vàng đến. l*q@đ Dường như thấy Dịch Cẩn Ninh, cứ thế lướt qua nàng.

      Dịch Cẩn Ninh ngây ngẩn cả người, có phải nàng bị hoa mắt , đó là Dịch Cẩn Dung ao? Là tam muội muội xảo quyệt ương ngạnh, hành vi quái đản?

      Tiểu Đào cũng trợn mắt: “Tiểu thư, người kia… Hẳn phải tam tiểu thư đấy chứ?”

      “chúng ta về trước!”

      Dịch Cẩn Ninh nhàn nhạt câu, để ý tới nữa, về phía ngược lại với Dịch Cẩn Dung.

      Ví như người kia thực là Dịch Cẩn Dung, vậy thân trang điểm vừa rồi hẳn thành cung phi hoặc phi tử của Hoàng tử, thân vương. l=q+đ Bằng nàng tuyệt có khả năng gặp dịch Cẩn Dung ở trong cung, còn là dưới tình huống vừa rồi.

      Trở lại điện Thừa Ân, Mạc Liễm Sâm có nhà.

      A Trúc bước vào: “Hoàng thượng tìm , ở ngự thư phòng!”

      Dịch Cẩn Ninh đặt nồi canh vào trong phòng, sửa lại tóc tai chút rồi ra ngoài: “Nô Nhi, ngươi sai hạ nhân cầm cái nồi này hâm nóng lại , Vương Gia trở về dùng.”

      Dặn dò Nô Nhi xong Dịch Cẩn Ninh lập tức dẫn Tiểu Đào và A Trúc đến ngự thư phòng. Mạc Liễm Sâm đoán sai, Hoàng thượng bỏ qua cho , quả thực phải cuốn vào phân tranh triều đình rồi.

      Đến trước cửa ngự thư phòng, hai thị vệ giữ cửa ngăn nàng lại, thái độ ngạo mạn cực kỳ vô lễ.

      “Thanh Vương phi, ngài thể vào trong được!”

      “To gan, biết là Thanh Vương phi, cớ sao còn chặn đường?”

      Tiểu Đào đứng ra, hùng hổ nhìn hai tên chặn đường, ràng là khinh thường Thanh Vương phi!

      “Tiểu Đào, đừng nhiều chuyện!” Dịch Cẩn Ninh răn dạy nàng.

      “Hoàng thượng dặn dò, trong ngự thư phòng bàn chuyện quân cơ quan trọng, bất kể là ai cũng thể vào!”

      Hai tên thị vệ cũng chỉ là chấp hành mệnh lệnh Hoàng thượng thôi, Dịch Cẩn Ninh trách họ.

      “Ta đến tìm Thanh Vương, cố ý quấy rầy!”

      Dịch Cẩn Ninh kiên trì, đôi mắt phượng hơi nhíu lại, có phần sắc bén nhìn hai tên thị vệ kia.

      Đều chó ngoan cản đường, hai tên thị vệ này là quá mức hoàn thành trách nhiệm hay là khinh thường Thanh Vương phi nàng, hoặc khinh thường Thanh Vương, chuyện này còn phải tìm hiểu thêm.

      Trải qua chuyện Mạc Liễm Sâm là Vương Gia ngốc mù, có vài người tôn trọng . giờ vừa vặn tốt hơn, đến hạ nhân cũng cho vài phần sắc mặt.

      “Thanh Vương tốt hơn rồi, các ngươi khỏi phải dùng ánh mắt trong quá khứ nhìn chàng, giờ chàng ở bên trong thương nghị quốc gia đại cùng Hoàng thượng tin các ngươi có thể vào xem!”

      Ý ngoài lời của nàng là tại Thanh Vương ngốc cũng mù, đám thị vệ các ngươi vẫn như trước mắt chó nhìn người thấp đừng trách nàng vô tình.

      Hai tên thị vệ xem như thức thời, nghe Dịch Cẩn Ninh vậy lập tức buông thái độ nhận lỗi: “Thực xin lỗi Thanh Vương phi, phải chúng thuộc hạ cho vào, là Hoàng thượng có dặn dò qua...”

      Mạc Liễm Sâm và Hoàng thượng chuyện với nhau ở bên trong, nghe bên ngoài có tiếng Dịch Cẩn Ninh, đứng dậy hành lễ với Hoàng thượng: “Phụ hoàng, nhi thần ra ngoài xem sao!”

      cần!” Hoàng thượng ngồi ngay ngắn ghế rồng, bàn tay to vung lên, công công bên người ông lập tức hiểu ý, ra khỏi ngự thư phòng mời Dịch Cẩn Ninh vào.

      “Ninh Ninh!”

      Mạc Liễm Sâm qua nắm tay nàng: “Sao nàng lại đến đây!”

      “Thiếp mới từ bên Hoàng tổ mẫu bên kia tới đây, tìm chàng!” Dịch Cẩn Ninh ghé vào tai , thầm: “Thái hậu bảo chàng ăn canh!”

      “Hả?”

      Mạc Liễm Sâm nhíu mày, cần cũng biế Thái hậu cho uống loại canh gì.

      đến trước mặt thánh thượng, Dịch Cẩn Ninh nhàng hạ bái: “Con dâu tham kiến phụ hoàng, thỉnh an phụ hoàng!”

      khuôn mặt uy nghiêm của Hoàng thượng đều là ý cười, ông vui mừng hỉ hả nhìn Dịch Cẩn Ninh: “Con xem, nếu để A Sâm làm thái tử như thế nào?”

      Ông tin tưởng vừa rồi Mạc Liễm Sâm luôn đồng ý ông là vì con dâu mới vào cửa bao lâu này, thân thể A Sâm tốt, ánh mắt lại bị mù lần, máu bầm trong não biết tan từ bao giờ. chừng bệnh A Sâm tốt lên nhanh như vậy đều là nhờ công lao của người con dâu Dịch Cẩn Ninh này.

      Dịch Cẩn Ninh cau mày, nghiêm cẩn đánh giá vị phụ hoàng luôn cao cao tại thượng này, ông sống cũng rất mệt. Vì giang sơn và Nam Lăng tranh chấp nhiều năm, Lạc phi nhất cũng chị Nam Lăng hại chết, ông có thể chống đỡ đến bây giờ dễ.

      Nhưng mà Hoàng đế nghĩ đến vô tình, đế vương bi ai cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi: thể có được chân tình!

      “A Sâm là con trai của ngài, ngài thể đả động được chàng, để nữ nhân hậu cung như con làm há chẳng phải càng nắm chắc ư?”

      Dịch Cẩn Ninh trực tiếp cự tuyệt Mạc Thắng Các, nàng đánh cược, trong lòng Hoàng thượng có cái cân, cân nhác ái tử có thể đảm đương nổi cái cân lớn này hay . Mạc Liễm Sâm là con trai của ông và Lạc phi, lúc Mạc Liễm Sâm mù quáng ngốc nghếch, nàng cũng tin Hoàng thượng chưa từng sau lưng yên lặng giúp đỡ .

      Mạc Liễm Sâm có thực lực, trong lòng Dịch Cẩn Ninh rất ràng, nhưng triều đình hợp với , cũng hợp với nàng. Bọn họ đều là người hướng đến tự do, ai cũng muốn bị trói buộc tay chân.

      “Sao?” Mạc Thắng Các nhìn Mạc Liễm Sâm đầy mặt dịu dàng nhìn Dịch Cẩn Ninh, cười đến rất đắc ý: “Nhìn xem này, nàng can thiệp, con phải làm Thái tử, sao khổ được chứ!”

      Sau khi Lạc phi chết, ông vẫn chú ý đến quá nhiều đến người con trai này của mình, trong cung tranh đấu hiểm ác, ông tình nguyện trải qua cuộc sống bình bình đạm đạm. Ai ngờ thế nhưng sau đêm lại tốt hơn, còn là bất ngờ cho ông kinh hỉ. Người con trai này đơn giản, công lực bí hiểm, chừng mù quáng ngốc nghếch trước kia của đều là giả vờ.

      nay thế cục triều đình quỷ dị, Xương Ấp hầu cầm chặt hơn phân nửa triều đình chính, Chân long Thiên tử ông sắp bị làm lu mờ rồi. Nếu để Huyền Vương đoạt vị Thái tử, Tây Việt càng nguy khốn. Việc lớn cấp bách, chỉ có để A Sâm lên ngôi vị Thái tử mới làm thế cục ổn định.
      Last edited: 18/2/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 13: Hoảng sợ đụng phải Dung phi (2)

      “Nhi thần…”

      Mạc Liễm Sâu chau mày, toan phản bác nghe thấy tiếng kêu to quyến rũ yếu mềm tận xương: “Hoàng thượng, thiếp thân mang điểm tâm đến cho ngài!”

      Hoàng thượng cười hề hề kéo nàng vào trong lòng, bàn tay to an phận sờ lên vòng eo mảnh khảnh: l)1#đ “Hôm nay ái phi lại mang đồ ăn ngon gì đến cho trẫm vậy?”

      Dịch Cẩn Ninh xoay người, trong lòng bỗng chốc cả kinh.

      Ái phi? Thực là Dịch Cẩn Dung q?

      Hoàng thượng thấy Dịch Cẩn Ninh kinh ngạc, hỏi: “Đây là phi tử trẫm mới nạp, Dung phi! Chẳng lẽ các ngươi gặp qua sao?”

      có!” Dịch Cẩn Ninh thu lại nghi hoặc trong lòng, người trước mắt quả thực nghi ngờ gì là Dịch Cẩn Dung rồi.

      Nàng biến mất lâu như vậy, ngờ lại trà trộn vào cung làm sủng phi của Hoàng thượng! Ngự thư phòng này là yếu địa quân cơ, đến Thanh Vương phi nàng muốn vào cũng bị ngăn lại, Dung phi Dịch Cẩn Dung này thế mà lại có thể dễ dàng vào.

      Nàng đơn giản!

      Mạc Liễm Sâm cũng nhăn mày, Dung phi trước mắt… từng gặp qua, là tam nương Tướng phủ Dịch Cẩn Dung, sau khi gả vào phủ Tướng quân Uy Chấn bị hưu biến mất dấu vết.

      Hoàng thượng thể thuyết phục Mạc Liễm Sâm, theo như ông xem xét thái độ Mạc Liễm Sâm biết, ông miễn cưỡng người khác.

      lâu gặp, nhị tỷ tỷ!”

      Dịch Cẩn Dung chủ động chào hỏi, thái độ vui vẻ gỉ hả này dường như vô cùng thân thiết với Dịch Cẩn Ninh.
      Nàng rời khỏi vòm ngực Hoàng thượng Mạc Thắng Các, kéo hai tay Dịch Cẩn Ninh, cười đến tự nhiên.

      “Nhị tỷ tỷ đây là như thế nào vậy, biết tiểu muội ư?”

      Nàng mình xướng vai kịch, Mạc Liễm Sâm và Dịch Cẩn Ninh cấm khẩu , Hoàng thượng cũng tương đối có thâm ý nhìn đôi vợ chồng yên lặng cúi đầu này.

      “A, đúng rồi!” Dịch Cẩn Dung như nhớ ra điều gì, như hiến vật quý mở hộp điểm tâm ra: “Hoàng thượng, mau nếm thử , đây là điểm tâm mới thiếp thân tự làm, lấy tên là bánh ngọt Tưởng Dung! Hôm qua thiếp thân minh tư khổ tưởng đêm mới nghĩ ra dùng cánh hoa phù dung làm điểm tâm, cảm giác tình nhân ngọt ngào này cuối cùng thiếp thân cũng nghĩ ra rồi. Hoàng thượng ngài xem, thiếp thân giỏi như vậy được thưởng gì?”

      Đôi mắt to của Dịch Cẩn Dung lóe sáng, trong đôi mắt sáng lấp lánh như có tầng hơi nước che phủ, nhìn lạnh bạc nơi đáy mắt.

      Hoàng thượng cầm miếng bánh ngọt Tưởng Dung lên, cắn miếng.

      “Ừm, tệ, ngon hơn hôm qua nhiều, có hương vị tình nhân!” Hoàng thượng đưa miếng bánh ngọt Tưởng Dung ăn miếng kia đến trước mặt Dịch Cẩn Dung, cười đến ám muội: “Ái phi cũng nếm , cùng trẫm nhấm nháp mới có thể càng thêm hiểu hương vị tình nhân trong này!”

      Dịch Cẩn Ninh và Mạc Liễm Sâm đứng bên nhìn Hoàng thượng và Dịch Cẩn Dung chàng chàng thiếp thiếp cũng để ý, bọn họ liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được hai chữ “hôn quân”.

      Lúc trước Đông Tường quốc thua trong tay tổ tiên Tây Việt, bởi vì nữ sắc lầm nước*. Nếu phải Hoàng đế Đông Tường quốc ham hưởng lạc, tận tình thanh sắc chẳng đến nỗi chắp tay dâng trọn Đông Tường quốc cho Tây Việt để Tây Việt chiếm hời phương. nay Mạc Thắng Các như này là dẫm vào vết xe đổ của Đông Tường quốc, hay là thủ đoạn đối phó Xương Ấp hầu tận lực tiếp cận Dịch Cẩn Dung?

      “Dung phi!” Tuy Mạc Liễm Sâm thích phụ hoàng mình, nhưng muốn để Tây Việt thua tay phụ hoàng. Đôi mắt sắc bén của chợt lóe, đôi mắt hoa đào xinh đẹp nhất thời đằng đằng sát khí, Dịch Cẩn Dung sợ tới mức run tay, điểm tâm tay rơi xuống long bào minh hoàng của Hoàng thượng, dính vết bẩn nhợt nhạt.

      “Con làm cái gì vậy, dọa phải Dung phi rồi!”

      Hoàng thượng vui trừng con trai mình, bất chấp long bào người bẩn, dịu dàng an ủi Dịch Cẩn Dung: “Ái phi đừng sợ, nào, chúng ta tiếp tục ăn điểm tâm!”

      “Hu hu, Hoàng thượng, nếu Thanh Vương thích thiếp thân, thiếp thân vẫn là ra ngoài thôi!”

      Dịch Cẩn Dung giả vờ phải lại bị Hoàng thượng giữ chặt.

      “Chớ , chuyện ở đây nàng nghe chút cũng sao!”

      “Nhàm chán!”

      Mạc Liễm Sâm kéo tay Dịch Cẩn Ninh nhanh chóng về phía cửa, muốn ngây người khắc nào ở chỗ này.

      “Đứng lại!”

      Biểu cảm lạnh như băng của Hoàng thượng làm cả người nội thị sau người ông run lên, đây chính là dấu hiệu trước khi Hoàng thượng nổi giận. Xong rồi. Thanh Vương đây là rút râu hùm đấy!

      “Trẫm có cho con sao?”

      Hoàng đế thịnh nộ cầm nghiên mực long án lên, dùng sức ném về phía hai người ở cửa. Mạc Liễm Sâm nhìn lại, trong lòng nhảy dựng, nghiên mực này vừa khéo ném về phía Dịch Cẩn Ninh, vung tay lên, nghiên mực bốp tiếng đập vào tay .

      “Ui cha!”

      “A Sâm!” Dịch Cẩn Ninh đau lòng cầm tay : “Chàng sao rồi?”

      có việc gì!”

      nhếch mày kiếm, đẩy Dịch Cẩn Ninh quan tâm ra, đến trước mặt Hoàng thượng, từng bước từng bước, mỗi bước đều nện xuống mạnh, như đạp trái tim Mạc Thắng Các.

      Da đầu Hoàng thượng hơi run lên, những năm gần đây bản thân ông quan tâm đến , hôm nay thấy khỏe lại, ngay từ đầu lại bỗng chốc cầu như thế, tự nhiên là đồng ý. Nếu Lạc phi còn sống, cũng nhất định để A Sâm cuốn vào phân tranh.

      “Hoàng thượng!” Dịch Cẩn Dung giọng gọi tiếng, đánh vỡ trường trầm mặc.

      “Có chuyện gì?” Giọng điệu Hoàng thượng lạnh như băng, Dung phi mém chút bị tròng mắt lạnh như băng của ông đông lại, nhưng rất nhanh lại thoải mái, Hoàng thượng nhằm vào nàng!

      Đối mặt với chiến hỏa tiếng động này, Dịch Cẩn Dung ra vẻ thoải mái, trêu ghẹo : “Cha con hai người ấy, có chuyện gì mà thể tâm , như thế nào lại phải bế tắc như thế này!”

      “Bất kể con có nhận hay , trẫm đều giúp con làm chủ rồi! Thân là Hoàng đế, con là con trai của trẫm, muốn con làm cái gì con phải làm cái đó, đây là thánh chỉ!”

      Hoàng thượng thấy Mạc Liễm Sâm kéo tay Dịch Cẩn ninh , kìm được thốt ra câu, bước chân Mạc Liễm Sâm hơi dừng lại, để ý đến Hoàng đế phía sau dựng râu trừng mắt.

      “Hoàng thượng, muốn thay đổi lập Thái tử sao?” Dịch Cẩn Dung dịu ngoan ghé vào trong lòng Hoàng thượng, làm như chia sẻ ưu sầu với ông: “Ôi, ngày nào đó Thanh Vương hiểu được nỗi khổ tâm của Hoàng thượng thôi!”

      Hoàng thượng ôm nàng, ánh mắt sâu xa nhìn cửa, giả dối trong mắt chợt lóe lên.

      -Hết chương 13-
      Last edited: 18/2/16

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 14: Kẻ điên quấy rối (1)

      Từ ngự thư phòng ra ngoài, Dịch Cẩn Dung vội vã về phía khu vườn vắng vẻ. Nàng nhìn xung quanh chút, xác định có ai mới học theo tiếng mèo kêu mấy tiếng.

      người ăn bận dáng vẻ cung nữ xuất , Dịch Cẩn Dung rỉ tai với nàng hồi, biết nàng gì chỉ thấy cung nữ cười thoả mãn, vỗ vai nàng rồi về.

      Lúc này, biết Huyên phi xông từ đâu ra, điên điên khùng khùng đập loạn khắp nơi, cẩn thận đụng vào cung nữ vừa thầm với Dịch Cẩn Dung.

      Cung nữ kia là người sáng suốt vừa thấy biết là ổn, l_q#đ nàng chợt loé lên tránh thoát Huyên phi “chẳng may” va phải, cảnh giác nhìn Huyên phi.

      “Ha ha… Ta là Hoàng hậu, ta là Hoàng hậu… Ta sinh Thái tử cho Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng đồng ý với ta, ta là Hoàng hậu…”

      Huyên phi tuỳ tiện giữ chặt người nào là lại câu “ta là Hoàng hậu”, mọi người sợ đến mức ào ào chạy tứ tán khắp nơi, bà điên này lại đến doạ người rồi.

      Cung nữ kia thấy là người điên liền thở phào nhõm, tay chắm chặt dần nới lỏng ra. Nàng toan nhấc chân lại bị Huyên phi giữ chặt.

      “Nô tài to gan, vì sao nhìn thấy Bản cung lại quỳ xuống?”

      Huyên phi toàn thân màu mè rực rỡ, mặt tô vẽ các loại son, môi cũng tô đỏ bừng, thoạt nhìn chính là dáng vẻ của quỷ. Từ tận đáy lòng cung nữ này ghét bỏ xì tiếng khinh miệt thấy Dịch Cẩn Dung liếc đến ánh mắt nhẫn nhịn.

      có thể nhẫn nhịn rồi, vậy quỳ . Cung nữ này chậm rãi quỳ xuống, giống hệt các cung nữ thái giám khác, vùi đầu xuống.

      Nhưng Huyên hi lại muốn cứ như thế buông tha nàng, bà túm cung nữ kia lên: “Vì sao vừa rồi ngươi nhìn thấy Bản cung lại quỳ, có phải xem thường Bản cung ?”

      Bốp!

      cái tát vang dội đánh vào khuôn mặt cung nữ kia, Huyên phi trừng to mắt nhìn cung nữ cũng trợn mắt kia: “Nhìn cái gì mà nhìn, bản cung đánh ngươi, ngươi phục phải ?”

      đoạn lại vung tay lên.

      “Nương nương bớt giận!” Dịch Cẩn Dung thấy vậy, chạy nhanh đến giải hòa: “Nương nương chấp nhặt với hạ nhân làm chi?”

      Huyên phi nghe nàng lập tức hạ bàn tay vung lên, nét mặt ý cười như ma như quỷ.

      “Ngươi xem vì sao bản cung thể đánh nàng, chẳng lẽ ngươi cũng muốn ngỗ nghịch bản cung ư?”

      Dịch Cẩn Dung ngẩn ra, vừa rồi nàng thấy trong đôi mắt điên phi này chợt lóe tinh quang, có phải nhìn lầm ? Nàng cẩn thận nhìn lại lại thấy khuôn mặt mờ mịt của Huyên phi cái gì cũng có, chỉ có vô tri điên cuồng.

      “Nương nương ngài đại nhân đại lượng, tin rằng làm khó dễ nàng, như vậy tổn hại đến uy nghiêm của Hoàng hậu ngài, ngài có đúng ?”

      Dịch Cẩn Dung cũng thức thời quỳ xuống, lúc này có ai đến đây, mà sau Huyên phi lại là hai ma ma trung thành to khỏe, nếu lúc này nàng bị trừng trị đến chết cũng ai biết đến.

      Nàng đương nghĩ ngợi, Huyên phi dùng sức đẩy nàng, kéo cung nữ kia lên, tát cái mạnh, với hai ma ma phía sau: “Dám bất kính với bản cung ư, mang về dạy dỗ cho tốt!”

      “Dung phi cứu nô tì, Dung phi nương nương cứu nô tì...”

      Cung nữ này bị kềm kẹp, trong lòng Dịch Cẩn Dung khẽ run, hai vị ma ma này có võ công!

      “Sao hả? Đồ hồ ly tinh đừng ngươi đừng tưởng câu dẫn được Hoàng thượng giỏi lắm, bản cung là Hoàng hậu! Dù ngươi lại được thương vẫn phải nghe lời bản cung đấy!”

      Huyên phi hừ lạnh tiếng lôi cung nữ kia rời . Cung nữ kia giãy giụa mấy cái vẫn thoát được, đành phản đối nữa, quay đầu liếc Dịch Cẩn Dung cái để nàng đưa tin tức ra ngoài rồi theo hai ma ma rời .

      Dịch Cẩn Dung nhìn điên phi càng lúc càng xa, cảm thấy bản thân có chút đúng. Nàng tiến cung vì người khác, hầu hạ Hoàng thượng tuổi đáng cha mình, tuy có cẩm y ngọc thực nhưng là thoải mái vui vẻ như hồi còn ở Tướng phủ.

      Ngày ấy sau khi nàng bị nữ nhân áo đen kia mang , lại bị đưa đến phường ca múa, bị Xuong Ấp hầy nhìn trúng mua về sắp đặt vào làm cơ sở ngầm của Hoàng đế, thời thời khắc khắc báo cáo động thái của Hoàng thượng.

      Nàng vừa nghe tin Hoàng thượng muốn thay đổi lập Thái tử, lập tức gọi người đến truyền tin tức này ra ngoài, lại bị Huyên phi điên phá hoại, nếu Xương Ấp hầy có được thứ mình muốn biết làm gì nàng nữa. Lúc này trong tim nàng có nỗi chua xót thành lời, vì cớ gì vận mệnh của mình đều kém như vậy, vận mệnh người khác lại tốt đến thế.

      Vốn tưởng rằng Dịch Cẩn Ninh gả cho Vương Gia ngốc mù, lại ngờ Vương Gia này tự nhiên tốt hơn, phu quân tuấn tú như vậy sao nàng thể gặp được? Nàng ghen tị với Dịch Cẩn Ninh, nàng chiếm được, người khác cũng đừng hòng có. Thu lại nỗi xót xa, nàng lau nước mắt, đặt vận mệnh mờ mịt sang bên, dù sao tiếp theo là số kiếp gì nàng sớm để bụng nữa rồi, người chỉ là muốn sống tốt hơn chút mà thôi.

      Huyên phi bắt cung nữ kia vào lãnh cung của mình, hai ma ma dùng sức ném nàng xuống đát, khóa trái cửa, xoắn tay áo cười tủm tỉm nhìn cung nữ quỳ rạp đất.

      “Nhìn phục sắc của ngươi hẳn là cung nữ tam đẳng bên điện Chiêu Dương nhỉ! Ừm, quần áo này là trộm được hay ban thưởng?”

      Huyên phi ngồi xổm xuống, hoàn toàn còn dáng vẻ khóc lóc om sòm vừa rồi, cung nữ này tim đập thình thịch.

      “Chớ có với ta ngươi là cung nữ trong cung, cho ngươi biết nhé, mỗi cung nữ trong Hoàng cung này Bản cung đều nhất thanh nhị sở, đến các nàng là người ở đâu, trong nhà có bao nhiêu người cũng trốn thoát được mắt thần của ta. Ngươi...” Huyên phi cười gượng hai tiếng: “Bản cung chưa từng gặp qua, cung nữ mới được tuyển chọn còn chưa được phân phối chính thức đều được huấn luyện tại Lâm Nhã các!”

      Thấy nàng muốn cãi lại, Huyên phi mở đầu cắt ngang, cho nàng cơ hội cãi lại.

      Cung nữ này đứng phắt dậy: “Ngươi điên!”

      phải dùng câu hỏi, tại nàng có thể hoàn toàn khẳng định Huyên phi này vốn giả điên, mà vừa rồi mình và Dịch Cẩn Dung trao đổi có phải bị bà ta bắt gặp ?

      “Ngươi cảm thấy kẻ điên quấy rối mưu của các ngươi, các ngươi còn có hội sống ? Đáng tiếc, ta thực phải kẻ điên, song tại cũng chẳng khác gì kẻ điên cả!”

      Huyên phi đứng lên, cùng ma ma phía sau liếc nhau cái, ma ma trong đó ra ngoài, lại đóng cửa lại.

      “Dung phi là thân muội của Thanh Vương phi, chút chuyện này trong lòng mọi người biết ! Hoàng thượng biết rành rành nhưng cái gì cũng , còn cố ý đề cập trước mặt nàng ta chuyện muốn lập Thanh Vương làm Thái tử. Ngươi cảm thấy có hợp lý ?”
      Last edited: 18/2/16

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 14: Kẻ điên quấy rối (2)

      Cung nữ ngẩng đầu lên, cười lạnh : “Đừng nghĩ có thể khiến ta bỏ qua cho việc đưa tin tức này ra ngoài, suy nghĩ này của ngươi ngu xuẩn!”

      “Hả, ngu xuẩn như thế nào?”

      Huyên phi hứng thú, ngồi bên, cũng tỏ ý bảo cung nữ ngồi xuống: l+q!đ “Ta cảm thấy hứng thú với ngươi! Tên gì?”

      Nếu có thể thu người này làm của mình quá tốt.

      “Vô Sương! Sương trong sương tuyết!” Nàng chọn chỗ cách xa Huyên phi ngồi xuống: “Hoàng thượng mặc sức thanh sắc lâu, tất cả mọi ngườid dều biết, Tây Việt chúng ta có thể bảo trì cường thịnh dưới thống trị của ông ta chẳng phải bởi công lao của ông ta mà là dưới chống đỡ của cơ nghiệp do tiên hoàng gầy dựng. l/q?đ thời Thái tử yếu đuối vô năng, Xương Ấp hầu sau lưng Huyền Vương lại phủ thị đam đam*, những Hoàng tử khác càng khỏi bàn đến, ông ta chỉ có thể đặt vật quý này người Thanh Vương thôi.”

      *Phủ thị đam đam (俯视耽耽): mắt nhìn chằm chằm.

      Đôi mắt to trong trẻo của nàng nhìn về phía Huyên phi: “Nếu ta đoán sai bà hận ông ta. Đúng ?”

      Vô Sương có thể nhìn ra vị sủng phi này của tiên đế hận Hoàng thượng, từ trong ánh mắt bà nàng có thể nhận thấy hận ý, là oán khí tích luỹ nhiều nam. Có thể ma luyện ngay tại thâm cung, cũng có thể là hận thể trường tồn tích tụ cùng vinh hoa phú quý, nàng náu trong cung mười mấy năm sớm nhìn đủ các loại lục đục với nhau và bất đắc dĩ dần bị mài mòn góc cạnh.

      “Xương Ấp hầu cho ngươi lợi ích gì?” Huyên phi cũng có thể nhìn thấu nỗi khổ trong lòng nàng, bà để ý này từ lâu, luôn thầm giúp Chương Vũ Thành thu thập tin tsc hậu cung.

      “Ông ta cho ta lợi ích gì cả, mà là nắm được người nhà của ta, hạ độc ta, ta thể nghe lệnh ông ta!” Vô Sương mặt bất đắc dĩ, nàng ở trong thâm cung này hao phí thanh xuân thể lấy trở lại, sao nàng có thể muốn thoát khỏi khống chế của người khác chứ?

      Huyên phi uống ngụm trà do ma ma rót, đứng dậy tiễn khách: “Ngươi tin cũng được mà tin cũng chẳng sao, Hoàng thượng gài bẫy các ngươi mà thôi.”

      “Vì sao bà phải giúp ta, , giúp Xương Ấp hầu?” Vô Sương kích động đứng dậy làm đổ nước trà ma ma vừa rót cho nàng. Nước trà nóng có thể làm bỏng da người khác.

      Nàng phe phẩy bàn tay bị bỏng, vẻ mặt hơi mất tự nhiên. Nàng vốn tính toán tiếp tục giúp Xương Ấp hầu, Dịch Cẩn Dung truyền tin, nàng đưa qua cũng chỉ là tin tức bị thay đổi. Lúc này, phi tử tiên đế vẫn náu kín trong thâm cung nội viện lại giúp Xương Ấp hầu?

      , ta chẳng giúp ai hết!” Huyên phi lười biếng : “Ta chỉ cho ngươi thôi!”

      Bà thấy nguyện vọng vương triều Tây Việt sắp diệt vong cũng sắp thực hiển rồi, nhanh thôi.

      Tiểu muội, ta báo đại cừu của muội, muội ở bên kia có thấy ? Mạc Thắng Các sắp ngã ngựa rồi, đế quốc tân tân khổ khổ duy trì bị đánh gục nhanh thôi, muội cứ xem !

      Huyên phi xoay người lại, ý cười nhàng nhìn cung nữ tên Vô Sương này: “Ngươi bị Bản cung bắt được chịu vài vết thương !”

      Lúc này ma ma sau bà vừa vặn tiến vào, trong tay cầm cái roi.

      “Nương nương, lấy roi rồi!” Bà cung kính đưa roi tới trước mặt Huyên phi.

      Huyên phi khoát tay: “ cần, nàng là người đáng thương!”

      !” Vô Sương đứng lên, cướp lấy roi trong tay ma ma đưa đến trước mặt Huyên phi, trong mắt tràn đầy quật cường: “Bà đánh ta mới là hại ta!”

      Sắc bén lướt qua đáy mắt Huyên phi, đoạn bà túm cây roi trong tay nàng, khóe môi khẽ nhếch.

      “Tốt, là người có cốt khí!”

      Dịch Cẩn Ninh vừa trở lại điện Thừa Ân, Nô Nhi lập tức tới báo cho nàng biết Dịch Cẩn Dung quả nhiên đến nơi hẻo lánh, truyền tin tức Hoàng thượng muốn lập Thanh Vương làm Thái tử ra ngoài, nhưng người truyền tin kia lại bị Huyên phi bắt giữ, lúc này Dịch Cẩn Dung sốt ruột.

      “Chàng xem nàng có phải cơ sở ngầm Chương Vũ Thành sắp xếp cạnh Hoàng thượng ?” Dịch Cẩn Ninh ngẩng đầu nhìn Mạc Liễm Sâm xoa bóp bả vai cho mình, hình như xuyên qua đôi mắt hoa đào xinh đẹp của có thể thấy được tương lai triều trực tiếp đối mặt huynh đệ Chương Vũ Thành và Mạc Dật Hiên.

      Tay Mạc Liễm Sâm đấm lưng cho nàng dừng lại, hay tay đặt bả vai thon gầy của nàng, trả lời kiểu ông gà bà vịt: “Hình như nàng béo lên phải!”

      Dịch Cẩn Ninh trề cái miệng nhắn, chống nạnh, hùng hùng hổ hổ trừng : “Chàng giỏi lắm Mạc Liễm Sâm, bắt nạt thiếp đúng ? Nếu ghét bỏ thiếp cứ thẳng ra!”

      “Ha ha, ta nào dám ghét bỏ Ninh Ninh chứ, thương nàng còn kịp nữa là. Ta chỉ là tự mình cảm thấy rất tốt, nuôi nàng béo tròn mập mạp, cảm giác lúc sờ vào cũng thoải mái...”

      Mạc Liễm Sâm tự mình say mê cùng ảo tưởng, phát lửa giận dấy lên trong mắt Dịch Cẩn Ninh.

      Bên tai truyền đến trận sư tử hống, chấn động mém ngã sấp xuống.

      “Mạc! Liễm! Sâm!”

      “Được được được, ta đầu hàng, ta sai rồi, nên bị phạt...” Mạc Liễm Sâm vội vàng giơ tay đầu hàng, ngoan ngoãn nhận sai, hai tay nắm tai mình, ngồi xổm trước đầu gối nàng, biểu cảm lo lắng hãi hùng, đùa đến Dịch Cẩn Ninh bật cười.

      Vợ chồng hai người lại như ngày thương ở trong phòng luyện khinh công, chơi trò chơi đuổi bắt, ồn áo hồi Dịch Cẩn Ninh mệt mỏi, Mạc Liễm Sâm trêu nàng nữa. Hai người nằm chăn gấm, mơ hồ cảm thán thời gian trôi thực nhanh, nhớ ngày bọn họ mới quen kia Dịch Cẩn Ninh còn tưởng là kẻ trộm, bây giờ thành Thanh Vương phi của rồi.

      “Đúng rồi, Ninh Ninh...” Mạc Liễm Sâm nghiêng đầu về bên này, nhìn vùng trong suốt trong mắt Dịch Cẩn Ninh: “Huyên phi kia... Lần trước là lần đầu tiên ta thấy bà ấy!”

      “Thiếp biết!” Dịch Cẩn Ninh cũng nhìn : “Bà ấy thầm bảo vệ chàng, bằng chàng cho rằng dưới tình trạng bản thân vờ ngốc vẫn có thể sống thoải mái như thế chắc?”

      Huyên phi luôn thầm bảo vệ Mạc Liễm Sâm, gã Hoàng đế này... Có lẽ chút cũng đùa A Sâm. Có lẽ thấy Tây Việt quốc sắp đại loạn, mà lúc này A Sâm vừa khéo khôi phục như trước, thông minh của được công nhận từ . Lúc này Hoàng thượng mới bắt đầu chuyển ánh mắt về phía hôn phu của nàng, ném cục diện rối rắm này cho gánh vác, đúng là phụ thân có lương tâm.

      “Bà ấy bắt cái cọc ngầm kia, kế hoạch của phụ hoàng có phải bại lộ rồi ?” Dịch Cẩn Ninh và Mạc Liễm Sâm đều nhìn ra Hoàng thượng diễn trò, chính là biết Dung phi nương nương Dịch Cẩn Dung này có thể phát hay .

      Đối với hiểu biết của nàng về tam muội muội kia, suy nghĩ vô cùng đơn giản vội vàng lập công, xem ra truyền tin tức này ra ngoài chữ cũng bỏ.

      Huyên phi giả điên quấy rối có lẽ làm loạn mưu kế của Hoàng thượng.

      “Chúng ta... Mặc kệ bọn họ!” Mạc Liễm Sâm cọ mặt vào cổ nàng, hơi thở nóng rực phả lên da thịt mềm mại.

      Dịch Cẩn Ninh nheo mắt theo thói quen, đôi mắt như đầm nước sâu thẳm nhìn đăm đăm. Mạc Liễm Sâm ôm nàng vào lòng, trong đôi mắt thâm tình lóe ra ánh lửa.

      “Ninh Ninh, ta muốn...”

      “Ừm...” Dịch Cẩn Ninh thẹn thùng vùi mặt vào ngực .

      Rèm gấm hạ xuống che khuất cảnh xuân giường.

      -Hết chương 14-
      Last edited: 18/2/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 15: Dẫn theo vợ vào triều (1)


      Lại là ngày thời tiết sáng sủa, Dịch Cẩn Ninh dậy sớm, ngồi trong sân chơi đu dây. Nô Nhi ở bên ăn điểm tâm, Tiểu Đào và A Trúc ở cây liếc mắt đưa tình/


      Mạc Liễm Sâm vùi mình trong thư phòng, biết làm gì.


      Dịch Cẩn Ninh rất hiếu kỳ, mấy nay A Sâm bất động thanh sắc làm ổ trong thư phòng, biết có mệt . Nàng biết, muốn để nàng biết nhiều, miễn cho sau này kéo theo nhiều rắc rối. Hôm nay bỗng nhiên nàng tâm huyết dâng trào, muốn vụng trộm đến thư phòng dò xét kết quả.


      “A Trúc!”


      Dịch Cẩn Ninh thấy A Trúc tự nhiên nhảy xuống chặn đường mình hơi nổi cáu.


      A Trúc xin lỗi, : “Thực xin lỗi chủ tử, nhiệm vụ của thuộc hạ chính là bảo vệ ngài, Vương Gia thể cho ngài biết nhiều, thuộc hạ thể để ngài vượt qua vào trong đó.”


      “Im miệng, ngươi cũng ta là chủ tử của ngươi, xem ra ngươi vốn là giám thị ta!”


      Dịch Cẩn Ninh coi như hiểu , trước đây lâu A Sâm đưa A Trúc đến cạnh nàng là để giám thị nhất cử nhất động của nàng, rồi báo cáo với , nàng u mê mới cho rằng đó thuần tuý chỉ là quan tâm.


      Nhưng bây giờ gả cho chàng, chàng còn che che lấp lấp với mình, giống vợ chồng cái nỗi gì nữa? Còn chia sẻ với nhau, chia sẻ cái quỷ! Trong lòng Dịch Cẩn Ninh thoải mái, mượn A Trúc xả giận.


      Tiểu Đào ở cây nghe mà hết hồn, nàng nhảy xuống, khinh công tiến bộ ít.

      “Chủ tử, đừng nghiêm trọng như thế!” Nàng kêu oan cho A Trúc, A Trúc là người như thế nào nàng hiểu nhất, tiểu thư lại giám thị nàng, chuyện này công bằng với A Trúc.

      “Được rồi, phải tránh ra cho ta!” Dịch Cẩn Ninh liên tục nhìn chằm chằm A Trúc, nhìn đến mức ngượng ngùng nhường đường.

      “Được rồi, khi Vương Gia trách tội thuộc hạ ngài nên đỡ lời cho thuộc hạ!” A Trúc đáng thương tội nghiệp nhìn Dịch Cẩn Ninh, sau khi được Dịch Cẩn Ninh trả lời thuyết phục mới hớn hở trước dẫn đường.

      Sớm muốn để Dịch Cẩn Ninh đến thư phòng xem rốt cuộc chủ tử làm gì, nhưng chủ tử luôn cho phép , , là để Dịch Cẩn Ninh qua. Người bị kẹp ở giữa như khó xử, vẫn là Tiểu Đào tốt!

      Trong thư phòng im ắng, Dịch Cẩn Ninh vụng trộm tiến vào, A Trúc và Tiểu Đào cũng theo đuôi.

      Khụ khụ...

      Dịch Cẩn Ninh nhìn Mạc Liễm Sâm vùi đầu viết chữ vẽ tranh, trái tim khẽ nảy lên, Mạc Liễm Sâm nghiêm cẩn như vậy vẫn là lần đầu nàng nhìn thấy. Vốn muốn quấy rầy hình ảnh hài hòa này nhưng lại bị tiếng ho khan của A Trúc phá vỡ.

      Mạc Liễm Sâm ngẩng đầu lên, trong đôi mắt hoa đào tràn ngập ý cười: “Ninh Ninh, nàng đến rồi!”

      A Trúc đáng tin, biết từ trước. Mị lực của Dịch Cẩn Ninh, đến phu quân nàng là đây còn chống đỡ được chứ chi tiểu lâu la A Trúc bị Tiểu Đào ăn sạch . Bởi vậy lúc Dịch Cẩn Ninh chân tay vào cửa giấu hết những thứ cần giấu rồi, vội vàng chuyên tâm vùi đầu.

      “Ừm, đến xem chàng bận rộn cái chi!”

      “Chỉ đơn giản là chút việc vặt phụ hoàng giao cho thôi, án tử phức tạp và vấn đề thu thuế các vùng.” Mạc Liễm Sâm trả lời qua loa, cũng là tình hình thực tế.

      bàn còn bày biện văn án, Dịch Cẩn Ninh chỉ nhìn cái rồi có lòng dạ nào nữa, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại tại bức tranh.

      Nàng cầm lên xem: “ bức tranh khá. Song đáng tiếc, xinh đẹp này lại chỉ nhìn thấy bóng lưng và sườn mặt, sắc mặt còn là màu xanh! Chân mèo này... Đây là móng vuốt mà, sao giống tay người vậy?”

      Mạc Liễm Sâm thấy nàng nghi hoặc, giọng cười tiếng: “Chân đó... Bổn vương là người mù, nhắm mắt lại vẽ đấy!”

      “Người mù?”

      Dịch Cẩn Ninh cầm bức tranh kia lên, cuộn lại, gõ vào đầu .

      “Tran này ta vẽ lúc còn là người mù, nếu bị người khác nhìn ra chẳng hải hỏng bét sao?”

      “...”

      Dịch Cẩn Ninh lại mở bức tranh ra, chuyển bức tranh đến cạnh , vẻ mặt vui: “Cái này sao, vuốt mèo? Chàng vẽ chân con mèo đáng thành như này?”

      “Đây là... Ta là kẻ ngốc mà, đương nhiên là phải vẽ thành như vậy rồi!”

      Mạc Liễm Sâm vờ vô tội, bức tranh này là lúc nhàm chán, nhớ đến Dịch Cẩn Ninh vẽ ra, lại bởi lúc vẽ cả đầu đều là nàng nên tạm thời giữ lại. Nếu là trước kia đều vẽ bức đốt bức, giữ lại cái nào.

      A Trúc dĩ nhiên hiểu được suy nghĩ của chủ tử, cẩn thận ho khan mấy tiếng, tề mi lộng nhãn tán tỉnh với Tiểu Đào.

      Bức tranh kia... Khuôn mặt màu xanh hẳn là biểu cảm của Vương Phi khi nổi cáu nhỉ. Vương Gia từng lúc nàng tức giận mặt đều giận tái , nhìn rất đẹp mắt. Còn có vuốt mèo này... Hẳn là tay Vương Phi rồi, Vương Gia cũng từng với , vuốt mèo của Vương Phi rất lợi hại, giống vuốt mèo, muốn giúp nàng sửa tật xấu bắt người.

      “A Sâm!”

      Bỗng nhiên Dịch Cẩn Ninh thu lại tâm tư vui đùa, đặt bức tranh nguyên vẹn về chỗ cũ. Hôm nay nàng đến phải để liếc mắt đưa tình với , nàng tới đây là muốn biết làm những gì chứ phải xem mấy thứ vô vị này.

      Đừng tưởng nét mặt kia của A Trúc nàng nhìn ra, bóng lưng trong bức tranh kia rất giống nàng, nhất định là nàng rồi. Tình ý của A Sâm đối với nàng, từ trước khi gả cho nàng có thể cảm nhận đầy đủ.

      “Sao?” Mạc Liễm Sâm buông bút, ôm nàng ngồi xuống chân mình: “Có chuyện gì?”

      Hôm nay Dịch Cẩn Ninh có tâm , nàng cau chặt mày khiến thoải mái. duỗi tay, cẩn thận vuốt thẳng giúp nàng.

      “Ta thích nhìn thấy nàng vui vẻ!”

      Dịch Cẩn Ninh bắt lấy bàn tay của , nắm trong lòng bàn tay mình, nếu xem lo lắng trong mắt nàng, Mạc Liễm Sâm cho rằng Dịch Cẩn Ninh muốn ở trong thư phòng cùng mây mưa hoan lạc.

      “Thiếp cũng muốn trông thấy chàng vui vẻ!” Từng cảm xúc Mạc Liễm Sâm giấu nơi đáy mắt nàng vừa vào thấy, đó là biểu cảm khi gặp chuyện phiền lòng.

      Họ hiểu biết nhau, đều muốn cả hai đều thư thái vui vẻ. Nhưng dùng sai phương pháp rồi, những lời vô nghĩa trong mộng Dịch Cẩn Ninh thường xuyên lơ đãng khiến Mạc Liễm Sâm hoài nghi mị lực của mình đủ, Dịch Cản Ninh ngủ vẫn gọi tên Quận Vương Mạc Dật Hiên.

      Mà Dịch Cẩn Ninh... lại muốn biết Mạc Liễm Sâm gạt mình làm chuyện gì, nàng chỉ biết là thủ lĩnh của Sát Minh, nhưng biết đó là nhiệm vụ biết bao nguy hiểm, đến cùng phải gánh vác bao nhiêu phiêu lưu.
      Last edited: 3/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :