1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ song sinh - Nguyệt quân hề VIP LQD (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5: Mỹ nhân cây (2)

      Dịch Cẩn Ninh vừa vào đại sảnh vô số ánh mắt liếc tới, nàng dịu dàng nâng mắt, trong mắt tràn ngập thanh thuần, với Dịch Trường Hoa ngồi ở vị trí chủ vị: “Phụ thân tìm con có chuyện gì ?”

      “Con nhìn gương mặt nhị di nương chút xem, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Dịch Trường Hoa chỉ vào nhị di nương Cát Vân Niên ngồi ở bên, gương mặt sưng đỏ chịu nổi: “Có phải con làm nàng bị thương hay ?”

      Chỉ nhìn thoáng qua Dịch Cẩn Ninh liền biết vết thương này được đại phu xử lý qua rồi, dấu vết bên má trái bắt đầu biến mất, xem ra thuốc của Tiểu Đào vẫn còn lắm.

      Dịch Cẩn Ninh rũ mắt, uất ức : “Phụ thân, oan uổng cho nữ nhi!” Lại quay về phía Cát Vân Niên, nước mắt lã chã: “Nhị di nương, Ninh Nhi tự hỏi chưa từng làm ra chuyện gì có lỗi với ngài, vì sao ngài lại đổ oan cho ta?”

      Cát Vân Niên đứng lên, chậm rãi về phía nàng: “Oan uổng ngươi, oan uổng ngươi mà khuôn mặt ta lại thành như thế này à?” Bà xoay người nhìn Dịch Trường Hoa, vô cùng uất ức lấy hộp son phấn ra: “Lão gia, người nên phân xử cho thiếp thân, Ninh Nhi ngày càng vô pháp vô thiên rồi. Chính là nó xúi giục nha hoàn Tiểu Mai bỏ độc vào trong hộp phấn.”

      Bà chỉ ngón tay vào Tiểu Mai, căm hận dứt. Mấy ngày trước, vài vị đại phu chẩn bệnh cho bà hỏi bà có phải bôi trát son phấn có vấn đề lên mặt hay , bà còn tin, nếu phải bắt được Tiểu Mai tìm kiếm gì đó bàn trang điểm của bà, đánh chết bà cũng tin lại là Dịch Cẩn Ninh dịu dàng như nước sai người làm.

      Dịch Cẩn Ninh liếc mắt nhìn Tiểu Mai theo phía sau, Tiểu Mai có chút chột dạ cúi đầu, cuống quít quỳ mặt đất ngừng phải là nàng ta, nàng ta làm chuyện đó.

      Dịch Cẩn An lộ vẻ mặt buồn rầu, hôm đó Tiểu Mai đến phòng Nhị di nương theo phân phó của nàng ta, Dịch Cẩn Ninh thấy phấn hương kia hiếm thấy nên cũng cho di nương phần nên nàng ta muốn lấy về ít. Chỉ là nếu phái nha hoàn bên cạnh , sợ khi bị phát bị trách mắng nên mới để Tiểu Mai . Cuối cùng là thành công, bị phát , phấn hương của Nhị di nương hẳn là bị bỏ độc, nàng ta thấy mình may mắn suy nghĩ chu đáo, bằng người bị chất vấn bây giờ hẳn là mình. biết cứ như này có thể tra ra gì nữa, Tiểu Mai có khai ra mình . Nàng ta ngước mắt nhìn Dịch Cẩn Ninh phát nàng cũng cười nhìn mình chằm chằm liền vội vàng cười lại tiếng.

      Dịch Trường Hoa nhận lấy hộp phấn trong tay Nhị di nương, mở ra ngửi chút, lại sai người cầm bái thiếp mời Lâm ngự y đến. Lâm ngự y trẻ hơn ngự y lần trước rất nhiều, y thuật lại cao minh.

      kiểm tra cẩn thận, phát hộp phấn phẩm chất thượng thừa nhưng lại bị đổi màu, bên trong còn có thành phần gây ngứa, nhìn Nhị di nương cái : “Hộp phấn này quả bị động chân động tay vào!” Nơi tường cao nhà sâu này luôn thiếu lục đục và ngươi lừa ta gạt, miễn dịch rồi.

      Câu đầu tiên xử tử hình Dịch Cẩn Ninh. Nhị di nương cười lạnh: “Dịch Cẩn Ninh, ngươi còn gì để ?”

      Vẻ mặt Dịch Cẩn Ninh bình thản: “Tại sao Nhị di nương lại kết luận rằng con động chân động tay vào đó? Tiểu Mai đúng là nha hoàn của con, nhưng ai quy định nha hoàn của con chỉ có thể nghe lệnh của con?”

      Tiểu Mai quỳ đất sớm bị doạ đến mức hoang mang lo sợ, hôm kia Đại tiểu thư sai nàng đến phòng Nhị di nương lấy phấn hương, nàng chỉ lấy trộm vài thứ thôi chứ hề hạ độc.

      “Tiểu Mai, ngươi , có phải Nhị tiểu thư sai ngươi hạ độc trong hộp phấn của Nhị di nương ?”

      Giọng Dịch Trường Hoa uy nghiêm làm Tiểu Mai sợ đến run lên, vội vàng dập đầu, lời mạch lạc: “Nô tỳ làm, nô tỳ làm. Nô tỳ khai hết, là Nhị tiểu thư, đúng, là Đại tiểu thư sai nô tỳ qua phòng Nhị di nương trộm phấn hương, nàng có ai nhìn thấy. Thực nô tỳ làm!”

      Dịch Cẩn An nghe xong nổi trận lôi đình, tát Tiểu Mai cái khiến nàng ta ngã ngồi mặt đất: “Tiện nô tài, cuối cùng là ai sai ngươi, cho ràng!”

      Tiểu Mai bụm mặt, bị ăn cái tát cuối cùng cũng tỉnh táo được chút ít, lời còn mơ hồ nữa: “Nô tỳ… Nô tỳ biết. Nô tỳ là nghe Đại tiểu thư sai, đến phòng Nhị di nương trộm phấn hương, nhưng nô tỳ hạ độc!”

      Nàng ta ngẩng đầu nhìn lão gia ngồi vị trí chủ vị và Nhị di nương sắc mặt tức giận, biết bản thân làm cách nào cũng chạy thoát tội, vội kéo tay áo Dịch Cẩn An : “Đại tiểu thư, người phải cứu nô tỳ, nô tỳ nghe người sai nên mới làm như vậy.”

      Cát Vân Niên thấy Dịch Cẩn An bị lôi kéo, trừng mắt nhìn Dịch Cẩn Ninh: “Có thể là trước đó ngươi hạ độc vào trong hộp phấn của ta rồi mới đem tặng! Hừ, ta biết mà, ngươi làm gì có lòng tốt như vậy, đúng là nuôi sói mắt trắng!”

      Ôi chao, nghe xem! Ai mới là sói mắt trắng đây? Dịch Cẩn Ninh nghe nổi nữa, trầm giọng lạnh lùng : “Tỷ tỷ mới là do người nuôi lớn, sói mắt trắng phải là tỷ tỷ đấy chứ? phải hộp phấn kia người dùng từ trước rồi à, sao lúc trước thấy người gặp chuyện may? Vả lại, hộp phấn này là con đưa cho người, nếu người xảy ra chuyện gì chẳng phải là con chịu trách nhiệm à, con đâu có ngu vậy?”

      “Ngươi…” Nhị di nương chỉ vào Dịch Cẩn Ninh tức giận thành lời, lại làm nũng với Dịch Trường Hoa: “Lão gia, người nhìn nha đầu này xem, nó còn cãi nữa!”

      Dịch Trường Hoa ý vị sâu xa nhìn Dịch Cẩn Ninh, cất tiếng: “Được rồi, chân tướng , Vân Niên nàng cũng đừng so đo với đứa trẻ con. Người đâu, Tiểu Mai thân là gia nô nhưng chân tay sạch , toan tính mưu hai Nhị di nương, kéo ra ngoài loạn côn đánh chết.”

      Hai ma ma cường tráng lôi Tiểu Mai ra ngoài, Tiểu Mai vẫn chưa từ bỏ hi vọng, liều mạng giãy dụa kêu: “Nô tỳ bị oan, nô tỳ hạ độc, lão gia, nô tỳ hạ độc… Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư, cứu nô tỳ, nô tỳ muốn chết…”

      Tiểu Mai điên cuồng gào thét, cuối cùng bị lôi ra ngoài. Bên ngoài truyền tới thanh của cây hèo, ngay sau đó là tiếng nức nở, lại sau đó, bà tử hành hình tiến vào hỏi: “Lão gia, đánh chết rồi ném ra bãi tha ma hay sao?”

      “Ném ra bãi tha ma! Tay chân sạch như vậy, thể chiều quá sinh hư!” Lời này là lời cảnh báo, hung hăng đánh vào những người có mặt ở đây, nếu có ai dám tái phạm, đây là kết cục.

      Tự mình làm bậy thể sống! Tiểu Đào đứng sau lưng Dịch Cẩn Ninh, trái tim vẫn còn treo ngược, lo lắng mình bị lôi ra ngoài đánh, may mà tiểu thư thông minh, mà Tiểu Mai cũng đáng đời, tiểu thư tốt như vậy phục vụ lại chạy nịnh bợ Đại tiểu thư, đúng là ăn cây táo rào cây sung.

      Dịch Trường Hoa cũng coi như công bằng, đánh chết Tiểu Mai, phạt hai vị tiểu thư chép kinh Phật trăm lần, trong nhà cũng còn ai dám lên tiếng nữa.

      Nhị di nương bị nghẹn hơi thể phát tiết, khó chịu muốn chết, lão gia cũng lên tiếng rồi, bà ta dám tìm Dịch Cẩn Ninh gây phiền phức nữa. Bà ta hung ác trừng mắt nhìn Dịch Cẩn An: “Lát nữa trừng phạt ngươi!”

      Dịch Cẩn Ninh trở lại Trúc Uyển, bảo Tiểu Đào xuống nghỉ ngơi, tự mình nghỉ ngơi lúc, nếu có chuyện kêu nàng. ngờ vừa mới nằm xuống có người nhảy xuống ở đầu giường, nàng còn chưa kịp kêu ra tiếng bị che miệng: “Đừng kêu, là ta!”

      Biết là ngươi nên mới muốn kêu, Dịch Cẩn Ninh trừng mắt ý bảo bỏ tay xuống, Mạc Liễm Sâm vừa buông tay nàng liền ngồi dậy mắng: “Ngươi muốn chết à, muốn chết lăn xa chút, nơi này là Tướng phủ, còn đây là khuê phòng của ta, đừng phá hỏng danh tiếng của ta!” Hôm nay tâm trạng nàng tốt lắm, làm nàng bực mình chịu mắng là đúng.

      Mạc Liễm Sâm sửng sốt chút, ngay sau đó cất tiếng cười, tiếng cười sang sảng làm người khác cảm thấy thoải mái, thanh mộc mạc trầm thấp tràn đầy từ tính truyền vào trong tai tựa như tiếng nước vỗ lên hòn đá, trong trẻo du dương, lại tựa như nước suối vào miệng, thơm ngọt thấm sâu.

      “Dịch Cẩn Ninh, có ai cho nàng biết nàng rất hung dữ ?”

      có, ngươi là người đầu tiên!” Dịch Cẩn Ninh tức giận.

      “Vậy à? Ta có phúc!” Mạc Liễm Sân vừa lầm bầm lầu bầu vừa sải bước về phía cửa ra vào.

      “…” sợ bị phát à? Còn cửa chính? Dịch Cẩn Ninh cảm thấy mình sắp phát điên rồi, tên nam nhân này có việc gì nên chạy tới đây hù doạ mình, mình rất hung dữ???

      Thời tiết rất tốt, Dịch Cẩn Ninh nằm giường rất nhanh chìm vào giấc ngủ, trong ánh trăng mờ nàng mơ thấy kiếp trước của mình, thấy đựơc kết quả bi thảm của Dịch Cẩn An, còn có phu quân trước Chương Dẫn Giác, còn có Mạc Dật Hiên…
      - Hết chương 5 -
      tart_trung, Bạch Phụng, rjnchan8 others thích bài này.

    2. cửuvĩ

      cửuvĩ New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      thời gian: 9h tối
      địa chỉ: nhà vệ sanh nữa vòng trái đất
      :yoyo69: heo lô e đít tơ, nhân vật mới lâu lâu mới lộ diện . :yoyo60:cám ơn vì bạn làm truyện này... sau 5 năm chia tay với ngôn tình để tu (hú):yoyo42:, truyện của bạn giúp mình quay:th_3:về lại với cái gọi là sa đoạ:th_76: .( mặc dù cái vị trí để đọc truyện nó hok dc đẹp lắm )
      p/s : truyện này lịch post thế nào vợi bạn! bé cáo hứa bé cáo đọc comment thường xuyên từ giờ ( nghỉ hè) đến khi nào hết truyện nên đừng drop tội cáo nghen.:034:

    3. stella2412

      stella2412 Member

      Bài viết:
      33
      Được thích:
      25
      Hóng chương mới quá >o< Truyện này có vẻ hay á. Mình lót dép, lót ghế, xí chỗ ngồi đợi chương mới nha ^o^

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 6: Quỷ ám Tướng phủ (1)

      Nhị di nương tự mình trở về viện, hung ác mắng Dịch Cẩn An trận: “Con muốn phấn hương với nhị di nương là được rồi, làm gì phải sai nha hoàn giở trò lén lén lút lút như vậy? Nhất định lát nữa tứ di nương và ngũ di nương thầm mắng con có giáo dưỡng, nương con mất, con lại do ta nuôi dưỡng, là máu thịt của ta, chẳng lẽ ta có thể để con thiếu thốn?”

      Dịch Cẩn An bĩu môi, gì, khi nhị di nương mắng chửi phê bình người khác nhất định được cãi lại, đây là kinh nghiệm nàng ta đúc kết ra được, vì vậy chỉ ngừng gật đầu vâng dạ. Nhị di nương thấy dáng vẻ nàng ta ngoan ngoãn, trong lòng cũng bình tĩnh lại, đều con người khác sinh bằng thân sinh của mình, nhưng bà cũng để trong lòng. Bây giờ, quyền chưởng gia bị thái thái thu lại, nếu có ai bên cạnh, cuộc sống sau này trong Tướng phủ cũng dễ dàng.

      Lại dạy dỗ thêm lát nữa, sau đó vài lời dễ nghe với nàng ta rồi nhị di nương để Dịch Cẩn An ra ngoài. Ma ma thiếp thân an ủi: “Di nương đừng lo lắng, đại tiểu thư nhớ kỹ lòng tốt của ngài.”

      “Hi vọng là vậy!” Nhị di nương chậm rãi mở miệng, thở dài hơi. Bà nhìn bầu trời, khỏi lắc đầu cái, cảm thấy những ngày an bình như cách mình ngày càng xa.

      Dịch Cẩn Ninh ngoan ngoãn chép kinh Phật, chép tới chép lui hồi đột nhiên nghĩ đến đại phu nhân. Từ lúc sống lại tới nay, trừ bỏ ngày cập kê hôm đó nàng vẫn chưa gặp lại đích mẫu, nghĩ vậy liền cầm kinh Phật lên chuẩn bị tới Phật đường thăm bà, thuận tiện thỉnh giáo bà chút đạo lý của kinh Phật.

      Phật đường là viện được xây dựng đặc biệt, bên trong vô cùng an tĩnh, có hương vị của đàn hương, là nơi tốt để thanh tu. Bên trong đích mẫu yên lặng quỳ trước tượng Phật niệm kinh, Dịch Cẩn Ninh quấy rầy bà, chỉ ngồi bên im lặng chờ. Nàng biết lúc này đích mẫu chuyên tâm cầu phúc cho đại ca, nàng muốn quấy rầy.

      Năm nay đích mẫu ba mươi bốn tuổi, bà gả cho Dịch Trường Hoa mười tám năm rồi, lại sống ở Phật đường mười ba năm, vì quanh năm lễ Phật nên khuôn mặt đẹp đẽ càng lộ vẻ hiền hoà, bà đọc kinh văn xong đứng dậy giọng : “Ninh Nhi!”

      Hai chữ Ninh Nhi này tựa như ly trà ấm áp, hơi ấm thấm vào tận trái tim Dịch Cẩn Ninh. Thời gian trôi qua lâu mà bà vẫn có thể gọi chính xác tên của nàng? Sáu năm rồi, trọn vẹn sáu năm nàng bước chân vào Phật đường, cũng gần gũi với mẫu thân, cũng chỉ vì tứ di nương bà mới là người nuôi nàng lớn. Trước giờ, trong nhà ngoại trừ Tiểu Đào ra, khi nàng thân mình hề có ai nhận ra nàng qua cái liếc mắt, ngay cả tổ mẫu thương của nàng, có đôi khi Dịch Cẩn An vấn an cũng gọi sai thành tên nàng. Phụ thân Thừa Tướng của nàng càng cần phải , nếu gặp phải trong hai tỷ muội các nàng nhất định gọi sai.

      Khoé mắt Dịch Cẩn Ninh ươn ướt, nhào vào trong ngực bà: “Mẫu thân!”

      Ở trong nhà này, người thân chân chính thương nàng chỉ có mình mẫu thân. Nàng nhớ, khi còn bé tính tình nàng bướng bỉnh, thường xuyên trốn học muốn học chung với các tỷ tỷ và muội muội, là mẫu thân cầm tay nàng tự mình dạy nàng học, thư pháp của nàng, hoạ kỹ của nàng, cầm nghệ của nàng, vũ đạo của nàng, có thứ gì là do mẫu thân dạy. Nàng còn nhớ , hồi bé khi bị thương, tứ di nương chỉ biết trách mắng nàng, vì vậy mà mỗi lần bị thương nàng đều chạy tới Phật đường, mẫu thân chỉ cho nàng nụ cười thoải mái và vòng ôm ấm áp, khiến nàng quên tất cả đau đớn.

      Kiếp trước, nàng hiểu được những thứ này đều phải trả giá, mà chỉ cho rằng đó là những chuyện đích mẫu nên làm và nàng cũng cứ như vậy thản nhiên đón nhận. Khi đích mẫu chết là ngày nàng và tỷ tỷ về lại mặt, khi đó mẫu thân bệnh nặng, tỷ tỷ vì tận hiếu nên tự tay đút mẫu thân uống thuốc. Nhưng ngờ rằng đó là lần cuối cùng nàng gặp mặt bà.

      Nàng ngẩng mặt lên, sống mũi chua xót, Dịch Cẩn Ninh cười: “Mẫu thân lại cầu phúc cho đại ca sao?”

      “Đúng vậy, mỗi ngày phu nhân đều cầu phúc cho thiếu gia, nhiều năm rồi nhị tiểu thư tới, chắc là quên rồi?” Hạ ma ma mang cơm canh tới, cười . Vị ma ma này theo bên cạnh mẫu thân lâu, tính tình kích động dễ nổi giận của bà bớt ít.

      Đại phu nhân liếc mắt oán trách bà, sau đó với Dịch Cẩn Ninh: “ đến đây rồi, ta thấy con cũng chưa dùng bữa trưa, vậy ở đây dùng cơm !”

      Dịch Cẩn Ninh đồng ý, liền cùng mẫu thân và Hạ ma ma ngồi xuống cùng dùng cơm chay đơn giản. Nàng ăn, cảm thấy lâu rồi ăn cơm chay nên cảm thấy hết sức ngon miệng, liền ăn thêm chén cơm, còn ngừng khen ngợi: “Hạ ma ma có tay nghề, làm đồ ăn ngày càng có hương có sắc!”

      Hạ ma ma thu dọn bát đũa, vui vẻ : “Ngài ấy, chỉ bết vỗ mông ngựa, nhưng đáng tiếc mông ngựa của bà già này ngài vỗ được rồi, thức ăn này phải lão nô làm, thức ăn hôm nay là do phu nhân dậy sớm chuẩn bị, lão nô chỉ phụ trách hâm nóng rồi mang lên thôi.”

      Đích mẫu vừa giúp đỡ dọn dẹp vừa : “Ngây người trong phật đường lâu, tay nghề bị chậm lụt rồi, hôm nay có việc gì nên xuống bếp thử tay nghề, chờ đến khi Hồng Nhi trở về ta …” Bà xong rốt cuộc hốc mắt đỏ lên được nữa.

      Dịch Cẩn Ninh ôm bà vào lòng, giọng an ủi: “Mẫu thân, ca ca khoẻ lên thôi!”

      từng như vậy, mẫu thân từng ôm nàng như này, cho nàng biết: “ tốt lên thôi”. Bây giờ nàng cũng muốn che chở mẫu thân, cho bà cảm giác ấm áp, nàng vỗ lưng bà, cảm giác ấy ấm áp.

      “Đúng rồi, mẫu thân ra khỏi Phật đường , trong nhà cần người, Ninh Nhi cũng cần người.” Dịch Cẩn Ninh dẫn dắt từng bước: “ phải người luôn muốn biết vì sao chân của ca ca lại té gãy sao? Chỉ có ra ngoài mới có thể giúp ca ca tìm ra hung thủ, đòi lại công bằng cho ca ca.”

      Kiếp trước, nàng nghe chân của ca ca bị gãy là do có người đẩy xuống vách núi, chỉ là người đó là ai nàng vẫn chưa có cơ hội điều tra. tại, nàng trọng sinh, nhất định phải làm chỗ dựa cho mẫu thân, đòi lại công bằng cho ca ca.

      Nàng tiếp tục : “Mẫu thân, Ninh Nhi nên lấy lại công bằng cho ca ca, nhưng trong nhà ai giúp con. Di nương, tỷ tỷ, muội muội, tất cả bọn họ đều ức hiếp con, con chỉ có thân mình, căn bản thể thành , mẫu thân…”

      phải An Mộng Nhi muốn giúp con trai lấy lại công bằng, phải muốn buông tay chuyện tìm ra hung thủ cho con trai, chỉ là bà… thể ra, vì lời thề. Bà từng thề, ngoại trừ những ngày đặc biệt bà tuyệt đối bước ra khỏi cửa Phật đường dù chỉ bước. Trừ phi đích thân người nọ trực tiếp ra lệnh để bà ra ngoài.

      Hạ ma ma khó xử nhìn Dịch Cẩn Ninh: “Nhị tiểu thư, phu nhân thề thể tự ý ra khỏi Phật đường, trừ phi đích thân lão gia mời phu nhân ra ngoài, nếu độc chú báo ứng lên người thiếu gia.”

      Dịch Cẩn Ninh trừng to mắt: “Độc chú gì?”

      “Khiến chân thiếu gia vĩnh viễn thể tốt lên, đời đời kiếp kiếp bị đau ốm hành hạ!” Giọng Hạ ma ma hơi nghẹn ngào: “Là đích thân lão gia và nhị di nương ép phu nhân thề độc, lão gia trừ phi ngài tự mình mời phu nhân rời khỏi phật đường, nếu phu nhân vĩnh viễn được tuỳ ý ra ngoài, cả đời phải ở đây.”

      Dịch Cẩn Ninh hơi sửng sốt, chẳng lẽ mẫu thân và phụ thân từng có đoạn đầy đau khổ?

      “Mẫu thân, người yên tâm, phụ thân đích thân tới mời người ra!”

      Nàng thầm hạ quyết tâm, nhất định phải làm cho mẫu thân được ra ngoài, nhất định.

      từ trong Phật đường ra ngoài, lòng Dịch Cẩn Ninh yên bình ít. Từ khi sống lại tới nay, nàng luôn mơ cùng giấc mơ, mơ thấy tỷ tỷ song sinh của nàng tự tay bóp cổ nàng, mơ thấy Chương Dẫn Giác trái ôm phải ấp để nàng quỳ đất hầu hạ , mơ thấy vẻ mặt chán ghét của Mạc Dật Hiên…

      Nàng đưa tay đỡ trán, chẳng lẽ đây là điềm báo? Chẳng lẽ chuyện của kiếp trước lại lặp lại lần thứ hai?

      ! Nàng tuyệt cho phép! Muốn ngăn chặn bi kịch lặp lại lần nữa, chuyện đầu tiên nàng phải làm chính là mời mẫu thân ra ngoài, chỉ có mẫu thân ở đây nàng mới phải thân mình.

      Đúng lúc nàng suy nghĩ lo trước tính sau tràng cười truyền đến, ra các tỷ muội say mê soạn nhạc trong đình ở hậu viện. Dịch Cẩn Ninh muốn nhập hội cùng bọn họ liền đường vòng, nhưng từ trước đến giờ việc luôn theo ý người.

      “Ơ, kia phải là nhị đường muội sao? Nghe tỷ tỷ nàng trộm phấn hương của di nương, bây giờ vẫn bị nhốt ở trong phòng chép kinh phật đấy!”
      tart_trung, Bạch Phụng, rjnchan4 others thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 6: Quỷ ám Tướng phủ (2)

      Bước chân Dịch Cẩn Ninh chợt dừng lại.

      Giọng cợt nhả thoát ra từ miệng đích nữ của đại phu nhân chi thứ hai, tên là Hương Ngưng, giỏi nhất là châm biếm người khác.

      “ Thứ nữ vẫn là thứ nữ, chi chính sao? Do di nương sinh chính là đồ hạ tiện bại hoại, ngay cả nhà mình cũng trộm, đúng là có giáo dưỡng. “

      Người vừa chuyện là Lam Hân – đích nữa của chi thứ ba, thích thêm mắm dặm muối, châm dầu vào lửa. Nàng ta thấy chi thứ hai mở đầu liền nhịn được châm dầu vào lửa. Các tỷ muội khác cũng cười khẽ chờ xem kịch vui.

      Đáng tiếc, Dịch Cẩn Ninh là ai chứ? Nàng thèm đoái hoài tới những đích nữ hoang tưởng tự đại này, chỉ ngoan ngoãn coi như nghe thấy gì, tiếp tục đường của nàng, dù sao cũng phải nàng.

      “ Đứng lại, ai cho người ? Đường tỷ chuyện với ngươi đấy, sao lại có phép tắc thế hả, người biết phải đáp lễ à? “ Dịch Hương Ngưng thấy nàng rời vội hét ngừng, bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng của dòng đích nữ.

      Dịch Cẩn Ninh thử làm gì khác hơn ngoài việc đáp lại : “ Các vị tỷ tỷ khỏe, Cẩn Ninh còn có việc, quấy nhiễu nhã hứng của mọi người, cáo từ! “ xong lại về phía trước.

      Từng muội muội đầu cao hơn chút kéo nàng lại : “ cho người , tai ngươi bị điếc hả? “

      Những nữ tử này ăn no có việc gì làm sao? Thấy nàng rất dễ bắt nạt? Dịch Cẩn Ninh lập tức hất tay muội muội giữ nàng ra, suýt nữa hất nàng ta ngã vào trong hồ sen.

      Nàng lạnh lùng : “ Các người nhìn cho , đây là Tướng phủ, nếu làm ta mất hứng, cẩn thận ta bà nội đuổi tất cả các ngươi ra ngoài. “

      Những người đó lập tức im lặng, mặc dù phụ thân của họ là em ruột của Thừa tướng nhưng em ruột cũng có lúc tính toán với nhau, huống chi Dịch lão phu nhân phải là bà nội của các nàng, tóm lại ăn nhờ ở đậu là tốt. Dịch lão phu nhân từng nếu ai dám gây chuyện ở Tướng phủ lập tức đuổi ra ngoài. Phụ thân các nàng chỉ có chức quan , vài người còn có, phải dựa vào cây to phủ Thừa tướng này, cả nhà mới được vinh quang, bọn họ dù chết cũng rời khỏi.

      Dịch Cẩn Ninh lại trừng mắt nhìn các nàng, hất đầu rời , phút cuối lúc rời vẫn quên châm chọc : “ đám gia hảo ăn cơm miễn phí, gửi người nơi xa còn biết thận trọng! “

      Các người ta có giáo dưỡng, ta liền các người đứng đắn, ai sợ ai chứ?!!!

      Chúng tỷ muội hai mặt nhìn nhau, đây là Dịch Cẩn Ninh sao? phải nàng rất dịu dàng sao? ràng trong ánh mắt vừa rồi của nàng mang theo thần sắc ngoan tuyệt, nào có chút gì gọi là dịu dàng. Nhất định họ nhìn lầm. Xem ra sao này nên ít chọc giận nàng hơn.

      Dịch Cẩn Ninh vừa trở lại phòng tìm áo choàng, nàng phải ra ngoài. Nàng gọi Tiểu Đào sau đó vội vã lên xe ngựa tới hẻm ở phía Tây nam.

      Xe ngựa chạy nhanh đến hẻm vắng vẻ, Dịch Cẩn Ninh cầm áo choàng được Tiểu Đào đỡ xuống xe, rẽ vào viện trong hẻm đó. Nàng nhớ, kiếp trước ở nơi này có vị thần côn, ra cũng có chút bản lãnh, tốt hơn mấy tên lăn lộn giang hồ để mưu sinh rất nhiều, chỉ là biết bây giờ còn ở đó .

      Tiểu Đào tiến lên gõ cửa, bên trong truyền đến thanh mơ hồ nghe : “ AI vậy? “

      Gõ cửa lúc lâu vẫn có ai tới mở cửa, đợi được lúc, Dịch Cẩn Ninh mới nghe thấy tiếng bước chân người tới mở cửa hẳn là Tao lão đầu nhếch nhác chịu nổi. như có thâm ý liếc nhìn Dịch Cẩn Ninh cái, sau đó mời nàng vào trong, cánh cửa rách nát bị đóng lại kêu két tiếng. Còn người ở bên trong những gì ai biết được.

      Đến buổi tối, Tướng phủ bị quỷ ám.

      Cả phủ gà bay chó sửa, trong sân đầy gián đầy chuột, cóc, rết. vất vả mới dọn dẹp sạch , nửa đêm có người thức dậy tiểu phát ngoài cửa sổ có bóng trắng bay qua. sợ tới mức nén nước tiểu trở lại, toàn thân run rẩy hô to : “ Có quỷ!!”

      “ Tên nô tài chết bầm, nửa đêm ngủ còn mò mẫm ồn ào cái gì?” Khuông mặt nhị di nương khó lắm mới tốt lên, bây giờ mới có cơ hội nghỉ ngơi tốt, vậy mà lúc này lại có tên nô tài chết tiệt có mắt nhìn, vẻ mặt bà tràn đầy thù địch nhìn người nọ, làm hại bà ngủ ngon cứ cẩn thận cái đầu.

      Những người khác cũng tin trong phủ xảy ra chuyện ma quái, rối rít trách mắng người nọ bị quỷ hùy dọa.

      Bỗng nhiên trận gió lạnh thổi qua, lại có bóng trắng bay tới, toàn bộ mọi người trong phủ đều bị dọa sợ, cùng la lên : “ Có quỷ! “

      Dịch Trường Hoa cũng nửa tin nửa ngờ, trong lòng thầm nghĩ có người giở trò quỷ, hay là…. ông hét lên : “ Đừng có lén lén lút lút, ra đây! “

      Những người khác cũng thêm lòng can đảm gào thét theo : “ Đúng vậy, ra đây, giả quỷ có bản lãnh gì? “

      “ Vù vù… “ Đúng lúc này, ngoại trừ bóng trắng ra còn có tiếng gió rít trầm, giống như tiếng quỷ kêu khóc, lại như tiếng oan hồn đòi mạng.

      Những người liên can nơm nớp lo sợ, trong tay đám nha đinh, sai vặt đều có vũ khí phòng thân, có người cầm gậy gộc, có người cầm búa rìu, có người cầm đao, run rẩy quây thành vòng tròn bảo hộ chủ tử ở giữa, đám nha hoàn nhát gan dán đầy bùa chú người.

      Lại khua khua gõ gõ hồi rồi vội vàng kế thúc, toàn bộ Tướng phủ cả đêm ai dám ngủ, trừ những người bên trong Phật đường.

      Dịch Cẩn Ninh cũng dám ngủ, nàng ngồi ở bên cạnh Dịch lão phu nhân, đôi tay ôm cánh ta bà, toàn thân run lẩy bẩy. ai phát ra dưới mí mắt rũ xuống ấy, trong đôi mắt phượng hẹp dài của nàng có tia sáng lướt qua nhanh chóng.

      Có người đưa ra ý kiến ngày mai mời đạo sĩ tới trừ tà.

      Dịch Trường Hoa chấp nhận, ông cũng cảm thấy trong phủ có quá nhiều vong hồn chết oan, nên cúng bái cầu siêu tử tế hôm.

      Trong Tướng phủ, đèn dầu sáng rực, toàn bộ người trong phủ đều ngồi trong đại sảnh cho đến khi trời sáng.
      Last edited: 7/12/15
      tart_trung, Bạch Phụng, huyenlaw684 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :